Hắn từ ngoài cửa đi vào theo sau là Bảo ,Nhã anh và gia linh ,ai cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên tột độ .Lần đầu thiếu gia cao cao tại thượng của học viện này xen vào chuyện của người khác và cũng là lần đầu họ thấy được nét mặt cương quyết đến đáng sợ như vậy .Riêng nó ,vẫn đứng đó tròn mắt nhìn hắn không nói được gì .
Mọi người lại phen ngạc nhiên nữa khi hắn cầm tay nó dắt đi giữa thanh thiên như thế này khi vị công chúa nổi tiếng luôn sánh bước cùng thiếu gia trong mỗi bữa tiệc đang đứng phía sau mà giờ thiếu gia lại cầm tay nó dắt đi chứ . Nó vẫn nhìn hắn nhưng rồi lại dựt tay ra khỏi bàn tay đang ấm áp kia . Một nhịp trong trái tim hắn cảm thấy hụt hẫng . Không chịu buông tha cho nó hắn vẫn nắm lấy bàn tay mỏnh manh lạnh ngắt kia cầm dắt đi .Vẫn không chịu thua nó dựt tay ra mạnh hơn vô tình tay vung quá cao và ” bốp ” nó đánh hắn .
Tất cả từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ khi thiếu gia của họ bị nó đánh . Hắn đưa tay lên sờ vào nơi bị nó đánh . Đau là cảm nhận đầu tiên của hắn ,tức là cảm nhận thứ hai , lửa giận phun trào là đều thứ ba . Ghì chặt cổ nó vào tường hắn ra sức ấn mạnh cồ nó hơn ,gương mặt nó từ hồng hào chuyển sàng trắng bệch như không còn chút máu nào . Những hơi thở bắt đầu khó khăn phơn nhiều so với bình thường . Miu đứng gần đó không khỏi lo sợ nhìn Bảo cầu xin ,mắt bắt đầu ương ướt ,miệng không ngừng kêu hắn dừng tay .
Chẳng thèm nhìn lấy Miu ,tay hắn vẩn ghì nó chặt hơn ,miệng lên tiếng kêu Bảo dẫn Miu đi ra chỗ khác
- Bảo ,đưa con nhỏ này ra ngoài đi .
Nhận thấy sự lơ đểnh của hắn ,nó cố chút sức vung tay tát hắn. Bất ngờ hắn buông nó ra , cảm nhận được chút không khí đang tràn vào cổ nó tham lam hít chút không khi ấy rồi bước nhanh ra khỏi lớp . Hắn sau khi thức tình khỏi cái tát thứ hai của nó cũng vội bước ra khỏi lớp . Nhửng tiếng bàn tán lại xôn xao hẳn lên cũng mai là tiếng phát thanh từ phòng Hiệu trưởng vang lên nói hôm nay các học viên được về sớm nên ai cũng phấn khích hết . Nhã Anh và Gia Linh thì cười tươi như hoa khi nó bị hắn trừng trị nhưng trong lòng vẫn thấy tức khi hắn bị nó đánh trong khi cô dù một sợi tóc của hắn cũng không dám làm tổn hại .
Trước cây cổ thụ hôm trước ,nó nằm xuống đôi mắt khép hờ lại với hàng mi dài công vút khẽ lay động . Nhẹ nhàng lấy đi chút không khí trong lành . Chiếc cổ trắng hằn lên những dấu tay đỏ lướm . Hắn vừa tới nơi thấy nó thì lửa giận trong lòng lại nổi lên không kìm chế được ,quyết định sẽ cho nó một trận hơn lúc nãy nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thiên thần dưới ánh nắng mặt trời toả sáng lòng hắn lại nguôi ngoai đi rất nhiều . Nhìn gương mặt ấy mà hắn lại thấy thương hơn , vẻ mệt mỏi hiện lên trên từng cử chỉ nét mặt khiến hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng mà ru ngủ thôi . Cảm nhận được có tia nhìn mình ,nó mở mắt đập ngay vào mắt là hình ảnh của hắn khiến nó vốn khó chịu nay lại khó chịu hơn .
- chuyện gì ? – giọng điệu chẳng có gì là tôn trọng người khác của nó vang lên
- Xin lỗi ! – Hắn chẳng biết mình đang nói gì nữa ,vừa rồi định dạy cho nó một bài học vậy mà giờ lại xin lỗi
- không cần ,tôi không phải người nhỏ mọn ,nếu không có việc gì thì anh đi giùm cho .
- từ khi nào chỗ của tôi thành chỗ của cô vậy ?
- Nếu anh không đi thì tôi đi . – nó lờ câu hỏi của hắn
- tôi có chuyện muốn nói ,nên cô phải ở lại đây nghe tôi nói xong rồi muốn đi đâu thì đi .
- Nói đi . – nó vẫn giữ nguyên tư thế nắm lúc nãy ,đôi mắt khép hờ lại .
- tại sao cô không tham gia .
- không thích
-Nhưng đó là cơ hội tốt để cô trả thù Ngọc gia linh ,sao cô không làm .
- cô ta chưa bao giờ thắng được tôi cả ,chỉ là toi6 muốn cho cô ta và Nhã anh của anh đứng trên bục vinh quang của những kẻ chiến thắng trước đi rồi hãy đưa họ xuống dưới bùn sâu mới thích .
- cô nhất thiết phải làm vậy sao .
- Không ? nhưng tôi cũng không buông tha cho họ dễ dàng như vậy .
- Tuỳ cô .
- xong rồi chứ vậy tôi đi trước anh ở đây đi .
- khoan đã cô đi với tôi đến nơi này được không coi như là tôi xin lỗi cô luôn .
Nó nhìn hắn nghi hoặc ,khiến hắn không biết mình vừa nói gì sai à lật đật sửa chửa ngay lập tức .Nhìn bộ dạng của hắn khiến nó không khỏi buồn cười .
- Đừng hiểu lầm chỉ là bồi thường thiệt hại cho cô thôi
- Được thôi ,dù sao cũng rảnh rỗi .
Nó cùng hắn hai người bước đi cùng nhau mỗi người một suy nghĩ . Đến bên chiếc Galmer Arbitrage GT cực khủng màu đen xám ra khỏi trường .Ngồi trong xe ,không khí im lặng đến ngạt thở ,muốn mở miệng cũng không biết nói gì. Đột nhiên hắn tăng tốc ,chiếc xe lao nhanh trên đường đầy người qua lại .Ai cũng khiếp vía khi thấy chiếc xe ấy không chỉ với vẻ đẹp bề ngoài của nó mà còn cả về công suất ,vận tốc chạy như muốn cướp đi mạng sống của người khác . Những tưởng hắn tăng tốc chạy như thế nó sẽ thấy sợ mà lên tiếng nhưng hắn lầm mất rồi ,nó là ai chứ là công chúa của tập đoàn lớn ,là người chưa bao giờ nói ra từ sợ ,chưa có việc gì không làm cả . hắn sau một hồi tự kỷ đấu tranh tư tưởng thì giảm tốc độ lại nhẹ giọng nói .
- balô cô đựng gì mà nhìn nhẹ thế .
- Đồ . – nó kiệm lời đến mức khiến hắn khó chịu
- Ai không biết là cô đựng đồ nhưng đựng gì trong đó đấy ,mà cô thích im lặng lắm hả . – hắn đáp trả câu nói của nó một cách khó chịu hiện ra trên mặt .
- Máy tính và tôi thích sự im lặng thì sao ?
- dài hơn được vài từ .- hắn nói vẽ chăm chọc nó .
- ………………..
Cuộc nói chuyện dừng lại tại đó khi chiếc xe dừng trước một cửa hàng kem lớn nhất nhì trong thành phố . Hằng ngày không biết có bao nhiêu lượt người ra vào và quán chưa bao giờ có dưới 20 vị khách . Nó xuống xe nhưng không biết hắn dẫn mình đến đây làm gì định hỏi nhưng rồi lại thôi . Theo hắn vào trong ,nó nhìn kĩ thì thấy Miu và Bảo đang ngồi cạnh bàn gần cửa sổ . Bước theo cùng hắn ,theo sau là bao cái nhìn người con trai vừa bước vào rồi lại ném nhìn muốn cháy áo cháy thịt dành cho nó khi đi phía sau hắn . Một bãi chiến trường đầy ly kem trên bàn khiến nó giật mình không lẽ một mình Bảo ăn hết đống kem đó trong khi mặt Miu cứ như mếu vậy . Bảo nhìn hắn rồi lại nhìn nó cười trừ lên tiếng giải thích .
- Thiếu gia thật có sức công phá đấy ,cậu vừa la có một cái mà tôi phải tốn bao nhiêu là kem mới dỗ nín được cái con chuột nhắt này đấy .
Nó tròn mắt nhìn Miu ,một mình nhỏ ăn hết mấy chục ly kem mà mặt vẫn còn mếu ,trong khi đó nguời ta chỉ cần ăn vài ly là muốn ăn không nổi nữa rồi . Nó ngồi xuống kế bên là hắn . Khoác tay gọi bồi bàn ,nhanh tức khắc anh bồi bàn chạy ra ngay .
- Dọn đóng trên bàn đi ,đem ra một ly dâu ,một ly bạc hà .
- Vâng ,thiếu gia chờ một tý .
- Dâu ,anh gọi cho ai đấy . – nó hỏi vẻ ngây thơ .
- cho cô chứ không lẽ cho tôi .- hắn cố gắng lắm mới không cười thành tiếng trước gương mặt của nó
- Tôi không ăn kem .
- tại sao ? – hắn nhìn nó dò xét chẳng phải con gái ai cũng thích kem sao ,đặc biệt thích kem dâu nữa là đằng khác nhưng nó lại không thích kem đúng là khác người .
- Tôi không ăn được ,mà anh không cần gọi đồ cho tôi đâu khi nào cần tôi sẽ gọi .
Nói xong nó lôi trong balô ra một chiếc laptop mà trắng trong rất bắt mắt. Bấm trên đó là một hàng chữ số dài ngoằn nghèo làm cho ai nhìn vào lần đầu cũng chẳng biết là kí hiệu . Mở máy lên là một tệp tin mới mà hình như là một file hình thì phải . Nhấn open mở lên là hình của nó với gương mặt thật nhưng chỉ có nó thấy vì nó đã cách xa hắn rồi mới mở máy lên .Là hình anh hai nó chụp lúc nó về Anh quốc . Nhìn nụ cười trên môi nó trong hình bất chợt khẽ nở nụ cười . Đóng máy lại ,cài đặt mật mả xong nó đi vào nhà vệ sinh . Một lúc sao ,anh bồi bàn lúc nãy mang kem ra .
- Đây là kem của thiếu gia ,còn đây là nước mà vị tiểu thư kia cần . – bồi bàn đặt hai ly kem xuống cùng ly nước khoáng mà nó yêu cầu lúc đi qua quầy gần đó .
Hắn chưa kịp mở miệng thì từ xa có tiếng nói đến .
- Định vỹ anh đi ăn kem sao không rủ em đi cùng . – giọng nói ấy không ai khác là Nhã Anh ,cô đi một mình thì phải
- Nhã anh em đến đây làm gì ?
- em đi ăn kem ,mà anh kêu cho em sao sao anh biết em thích dâu vậy .
Hắn chưa kịp nói gì thì cô ta lại nói tiếp
- Mà anh mua máy tiính mới à ,em thử nha.
Tự nói tự làm chẳng để ai kịp nói ,cô ta mở máy lên ,lần đầu không được do mật mã được cài đặt nên cô ta cứ tưởng là hắn đùa ,đến lần thứ hai cũng không được , lần thứ ba cũng vậy và lần thứ tư . Cuối cùng cô ta cũng bỏ cuộc nhưng với những loại máy tình thường thì dù cho có mở bao nhiêu lần không được cũng không sao nhưng máy tính nó thì khác à nha ,máy tình nó được thiết kế rất đặc biệt nếu như nhập mãvào quá ba lần không đúng thì nỏ sẽ tự thiêu hủy tất cả dữ liệu bạn vừa nhập vào và cô ta đã phạm phải sai lầm khi nhập đến 4 lần .
Nó từ trong nhà vệ sinh đi ra ,nhìn thấy bòng người con gái ngồi đó nó cứ nghĩ là ai đó chứ không nghĩ la Mai Nhã Anh thậm chí cô ta đang dùng máy tính của nó . Gương mặt từ hồng hào chuyển sang đen xám . Đứng trước mặt cô ta ,nó hất mạnh tay cô ta ra khỏi máy tình ,Nhập nhanh một mật mã vào nhưng tất cả đã không còn gì . Tức giận này đè lên tức giận khác ,kìm nén lâu ngày cũng bùng nổ và giờ đây Mai Nhã Anh đang trở thành tấm bia cho nó trúc giận . Bốp chặt chiếc cổ của cô ta ,nó gằn giọng lạnh lùng khiến cho những người ngồi gần đó phải toát mồ hôi hột .
- Cô đã nhập vào máy của tôi quá số lần quy định ,cô muốn chết sao được tôi cho cô chết ngay bây giờ . – nói xong nó cầm ly thủy tinh trong tay bốp mạnh ,những mảnh vỡ gâm vào tay nó mặc kệ cho máu chảy ,nó cầm miếng miễn trong tay đưa sát mặt cô ta khiến cô ta run lên bần bật miệng lắp bắp .
- tôi tôi ….. không biết là máy của cô ,dữ liệu còn hay mất thì tôi không quan tâm .
- nói hay lắm ,còn hay mất không quan tâm . Vậy cô còn sống hay chết đi tôi cũng không quan tâm . – giọng nói càng lạnh ,nỗi bực tức càng lớn nó dí sát mảnh thủy tinh vào cổ cô ta
- cô cô dám giết tôi sao ,ở đây là chỗ đông người cô dám làm sao . Vả lại bên cạnh tôi còn có Định vỹ ,cô nghĩ cô có thể giết được tôi sao ?
- tôi sao dám giết cô nhưng khiến cho gia đình cô thảm hại thì rất dễ đấy . – nó kề miệng sát tai cô ta nói chỉ đủ cho cô ta nghe mà thôi rồi vứt miếng mảnh thủy tinh sang một bên.
Khoác ba lô trên vai nó đi ra khỏi quán kem mặc cho tay chảy máu nhưng miệng vẫn nói vọng lại :- cám ơn phần kem của anh ,tôi chấp nhận tham gia . – rồi nó biến mất trong dòng người đông đúc .
Mai Nhã Anh lúc này mới tiêu quá hết câu nói của nó vừa rồi miệng lầm nhẩm gì đó ” thật ra nó nói vậy là ý gì ” rồi quay sang nũng nịu với hắn . Miu đã rời khỏi tiệm kem đó từ lúc nó vừa đi ra để đi theo nó ,thật ra nó rất kì lạ luôn khiến cho nhỏ tò mò . Còn Bảo thì phải đi trả tiền kem ,tiền thiệt hại do nó gây ra .
- Định Vỹ anh thấy cô ta vô lễ với em không ? – cô ta nói rồi nước mắt đầm đìa
- đủ rồi ,cô phá chưa đủ sao còn ở đó khóc lóc .- hắn quát lên khiến cho cô ta im bặt lũi thủi theo hắn đi về . Mọi người lại tiếp tục công việc ăn uống của mình .
Biệt thự nhà nó lúc nào cũng đông người qua lại , thấy nó đi vào bảo vệ liền cúi đầu chào ,theo sau là miu âm thầm đi theo nó nhưng không để ý nhiều nê nó không biết . Thấy bảo vệ lớn tiếng nói nó quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy Miu bị chặn lại . Vẻ lùng túng khi nhìn thấy nhỏ của nó khi thấy nhỏ đi theo mình mà không hề biết
- sao cậu ở đây ?- nó hỏi
- tớ đi theo cậu vì tay cậu bị thương kìa .
- không sao ,vết thương ngoài da thôi .Mà cậu theo tớ làm gì ?
- để biết nhà ,cậu không phải vào trường bằng học bổng sao ,chẳng phải cậu nói nhà cậu không lớn sao ?
- ờ ,không đây là nơi tớ làm thêm ,nếu không có chuyện gì thì tớ vào đây hẹn cậu mai gặp nhá .
- ừmh vậy tớ về nhưng tớ cần một lời giải thích .
- được ,tớ sẽ giải thích cho cậu nghe ,nhưng là sau này chứ không phải bây giờ .
Nó vừa đi vừa đi vào nhà , thấy quản gia hấp tấp chạy ra ,vừa cầm cặo cho nó vừa nói chuyện ,bà để ý thấy tay nó chảy máu mà không khỏi xót xa .Vốn biết nó là người lãnh cảm nhưng không hề nghĩ rằng nó lại đối xử tệ với bản thân như thế . Tay bà đẩy gọng kính lên rồi nói .
- Công chúa tay người bị thương .
- Không sao ,có chuyện gì .- nó biết bà có chuyện mới hấp tấp như thế
- À , Ông Lưu về rồi , đang ở phòng 312 chờ công chúa . – bà nói xong thì lui xuống cất cặp cho nó .
Nó mở cửa phòng bước vào ,vết thương trên tay không còn chảy máu nữa nhưng vẫn chưa kép miệng ,miếng thủy tinh vẫn còn ở trong . Ngồi xuống cái ghế gần đó ,nó lên tiếng
- Chào ! chú Lưu ,chú về khi nào thế .
- Công chúa vừa về sao ,tôi về lúc trưa . Mà tay công chúa sao thế ,bị thương sao .
- vết thương nhỏ thôi . – nó nhẹ giọng đáp – ông tôi vẫn khỏe chứ .
- Vâng ,lão gia vẫn khỏe .
Chú Lưu nói rồi cầm taay nó xem xét vết thương . Lấy trong hộp cứu thương ra một cây gấp . ông cẩn thận lấy miếng ly vỡ ra khỏi tay nó ,giọng có phần trách mắng – Công chúa nên cẩn thận chứ ,người biết sức khỏe người quan trọng thế nào không ? – nói rồi ông sát trùng băng vết thương lại .
Nó nhìn chú hồi lâu rồi lên tiếng
- Chú về lần này là gì cháu à .
- Vâng ,sức khỏe của công chúa ngày một yếu dần ,tôi mong người hãy chấp nhận điều trị đi . – lời ông nói như nghẹn lại nơi cổ họng , ông thương nó như con của mình vậy ,nên bao năm nay tuy không ở đây nhưng cứ theo định kì ông lại đặt vé máy bay bay về khám sức khỏe cho nó .
- là ông kêu chú về . – nó nhìn chú miên mang trong dòng suy nghĩ thì lên tiếng
- Chỉ một phần .
- Nếu không điều trị cháu sống được bao lâu , 6 tháng ,1năm hay là 1tháng .- nó vốn đã biết được mình sống không bao lâu nên nó mới không điều trị ,nó không muốn cho ông ,cho anh hai hy vọng rồi lại thất vọng . Nếu như hy vọng quá lớn thì thất bại càng nhiều .
- Nếu không điều trị cháu có thể sống được 6 tháng nữa , nếu điều trị không thành công thì là 1 năm ….. – nói tới đây mắt chú bắt đầu ươn ướt ,chú nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt xám tro giống mẹ nó ,rất đẹp nhưng cũng thật buồn .
- Cháu không biết có nên
điều trị hay không nhưng cháu cần thời gian để làm một vài việc .
- cháu phải tốn bao nhiêu thời gian
- ít nhất là 3 tháng ,còn nhiều hơn thì …. – nó bỏ lửng câu nói sau cùng
- Tùy cháu vậy ,giờ chú có việc . À mà sắp tới có cháu phải trãi qua rất nhiều triệu chứng đấy .đây là dấu hiện của bệnh ngày càng …. – chú cũng bỏ lửng vài chữ cuối vì chú không nói thành lời những tiếng ấy
Nó đưa đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ ,nơi có thế nhìn thấy được những loài hoa ,cây cối khác nhau rồi mở miệng nói – Để cháu gọi tài xề chở chú đi .
- Không cần đâu ,Thành Vũ đang chờ ở xe ấy .
- Anh Vũ cũng về sao . – nó nhìn chú đôi mắt ánh lên vài tia vui mừng . Vũ được nó xem như là người anh trai thứ hai của mình vậy ,vì thế nên nó rất quý anh .
- Là lão gia bảo nó về ,vừa chăm sóc cháu trong thời gian tới vừa giúp cháu việc công ty .
- Vậy chú đi nha.
Chú vừa đi ra khỏi phòng nó liền ngồi phịch xuống ghế . Vốn biết chú về lần này không có chuyện gì tốt nhưng nó cũng không mong chuyện này lại đến sớm vậy . Nếu điều trị mà chỉ sống được một năm ,sống đến tuổi 18 ,tuổi đẹp nhất của người con gái thì thà có chỉ sống 6 tháng nhưng lại có thể làm được việc mà mình muốn thì nó chọn 6 tháng còn hơn. Quay về phòng mình ,nó nằm xuống giường ,mệt mỏi ,thức đêm ,bệnh tật khiến cho mí mắt nó không còn sức để làm việc nữa . Nhanh chống chìm vào giấc ngủ trong khi bộ đồng phục vẫn mặc trên người .
Lại một buổi tối nữa bắt đầu . Bà quản gia già của ngôi nhà này mở cửa phòng nó đi vào , theo sau là những người hầu gái cùng các khay thức ăn khác nhau . Họ nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn rồi lui ra chỉ còn mình bà quản gia ở đó . Bà đi vào phòng trong nơi được đặt một chiếc giường riêng cách li với căn phòng phía ngoài . Gương mặt mệt mỏi của nó đập ngay vào mắt bà ,từ dàng ngủ ,từng đường nét ,đôi mắt trên gương mặt đều rất giống ,giống với mẹ nó . Kéo tấm chăn lên cao ,nhìn nó một chút rồi bà đi ra ngoài . Tối , ngoài trời bắt đầu mưa mưa một ngày nặng hạt hơn . Nó choàng thức tình sao một giấc mơ . Trong mơ nó lại gặp mẹ ,lần này bà không gào lên những tiếng ghê rợn đòi trả thù mà nó lại nhìn thấy mẹ cười ,bà ôm nó vào lòng ,hỏi nó rất nhiều thứ ,rồi bà dịu dàng ru nó ngủ , bà còn hỏi nó có muốn đi theo bà không ? .Nó gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu rồi choàng tỉnh giấc .
Sáng , trên những tán cây còn đọng lại những giọt sương của buổi sớm . Nó thức dậy ,tinh thần cũng cảm thấy tốt hơn . Rồi chợt nghĩ đến giấc mơ tối qua ,những lời nó nói ngày hôm qua . Đúng là lời nói nói lra không rút lại được . HÔm qua nhất thời tức giận mà nó chấp nhận lời của hắn , đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào mà .
Mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày ,nó đeo ba lô trên vai ,đi xe bus đến trường , vốn dĩ từ một công chúa xinh đẹp đi toàn siêu xe mà nay lại đi xe bus đi bộ . Nếu chuyện này đến tai ông nó chắc chắn rằng không chỉ một mình nó không xong mà đến ngôi trường này cũng biến mất thôi . Nếu như nó làm xong công việc này nhanh chống rồi rút khỏi trường thì chắc sẽ không nhưng nếu trong thời gian tời Ngọc Gia Linh không có động tĩnh gì thì rất khó đưa cô vào tròng .
Vừa bước ra từ xe bus nó đã nghe tiếng động cơ xe phía sau ,tiếng còi inh ỏi vang vọng cả một khung cảnh buổi sáng trước cổng học viện . Từ xa xe hắn đến . Chiếc xe dừng trước mặt nó ,hắn xuống xe theo sau là Nhã Anh và Gia linh ,còn Bảo thì chạy xe vào bãi đổ . Xe của Miu cũng vừa tới nhỏ thấy nó liền gọi cười
- Bell ,cậu chờ tớ với .
Nó vốn định bước đi thì nghe tiếng miu gọi nên dừng lại . Nhỏ vừa chạy tới liền cúi đầu chào hắn kiến nó khó chịu lên tiếng – sao phải chào hắn .
Không để Miu nói Nhã anh và Gia Linh đã bay vào hùa – Cô ăn nói với thiếu gia vậy sao hả .
- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà .
- Này hai người quá đáng vừa thôi , thiếu gia không nói thì sao hai người lại nói . – miu bức xúc liền lên tiếng .
- cô chỉ là hạng thường dân mà cũng bày đặt nói chuyện với giới thượng lưu sao .Tốt nhất thì nên im lặng giống cô ta đi . – Gia linh nói rồi chỉ tay vào người nó
- Đúng là nhảm nhí ,đi thôi . – mỉa mai một câu ngắn gọn ,nó kéo tay miu đi . Bước chân được vài bước nó bị ai đó nếu lại . ” Bốp ” lãnh trọn nguyên cái tát của Gia linh nó chỉ cười mỉa rồi dẫn Miu đi . Vào lớp nó đặt ba lô trên bàn rồi đi ra ngoài .
” – Làm theo kế hoạch đi .” – giọng nói nó vang lên lạnh như băng khiến hắn đứng gần đó cũng phải rùng mình
“- …………”
” – Xong thì gọi điện ”
” -…………………. ”
Nó bước đi thêm chút nữa thì dừng lại thả mình xuống khóm cỏ buổi sớm . nó thích cái cảm giác lành lạnh của những giọt nước ,tiếng xem hót vào buổi sáng . Mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn nói đều đều .
- ra đây đi không biết Định Vỹ thiếu gia học cách nghe lén từ khi nào .
Hắn bỗng giật thót khi nghe nó nói , mặt bắt đầu đỏ lên vì ngượng . Thiếu gia như hắn mà bị nó bảo là nghe lén đúng là mất mặt mà ,vội chữa ngượng hắn lên tiếng
- Tôi chỉ vô tình nghe thôi .
- Chứ không phải anh đi theo tôi từ trong lớp ra tới đây .
- Lúc nào chứ . – hắn lại một phen thất kinh khi mà nó đi một đoạn xa rồi hắn mới đi theo và trong lúc điên khùng hắn đã nói ra câu điên nhất mà theo hắn là thế – cô có mắt phía sau à .
- ha ha ha anh bị điên à ,người chỉ có hai mắt .
Hắn nhìn nó cười mà ngơ ngát chư còn cá thác lác luôn . Nhận thấy hình động lạ lùng của mình nó vội lấy lại lớp băng ban đầu rồi hắng giọng
- Anh theo theo tôi làm gì ?
- cô có sao không – hắn vừa từ trên mây rơi xuống , vẽ mặt hết sức buồn cười . Biểu càm trên mặt hệt như một đứa trẻ con khiến nó phải cười lần thứ hai . Thấy hành động khác lạ của mình nó vội đưa mắt ra chỗ khác – tôi không sao .
- ừmh – hắn cũng thôi không nhìn nó nữa mà nằm xuống bên cạnh nó .
Trưa …..
Nó mở mắt thức dậy ,ngủ quên và thường xuyên ngủ gật là biểu hiện đầu tiên của bệnh nên thời gian tới nó cần tĩnh táo nhiều hơn để làm việc . Cảm nhận được có người đang nhìn mình quay qua thì thấy hắn đang mở đôi mắt to tròn nhìn nó không chớp mắt .
- Này tôi ngủ bao lâu rồi
- ơ hả hình như cô ngủ lâu rồi ,nhìn cô ngủ đẹp lắm .
- là lời khen hay là mỉa mai
- hả tôi vừa nói sai gì à .
- Không ,về thôi mất một buổi học rồi .
Nó cùng hắn vừa bước chân vào lớp là lúc chuông lớp reo lên . Nó vừa nhận được thôg báo là thầy hiệu trưởng cần gặp . Nó vừa đi hắn cũng đi làm Nhã Anh tính nói gì với hắn đành phải hậm hực mà im lặng . Cô ta nghiến răng keng két giọng đay nghiến nói đủ để mình cô ta và Gia linh nghe thấy ” cô dám cướp Dương Định Vỹ của tôi thì coi như cô tiêu rồi đồ ôsin hôi hám ”
Nó đi lên phòng hiệu trưởng vừa nở nụ cười quỷ dị đầy ma mị nhất từ trước đến nay . miệng nhẹ nhàng cất tiếng gửi gió mang đến người nhận lời nói ấy . Lời nói nhẹ hơn cả gió nhưng còn lạnh hơn băng ngàn năm và ác hơn cả quỷ ngàn năm tu luyện
” Cừ từ từ thưởng thức đi , Trò chơi mới bắt đầu thôi , hẹn gặp lại hai người đẹp của học viện nơi vựa thẩm tận cùng của nổi đau ”
Một tuần mới trôi qua là một tuần đầy rắc rối với nó đặc biệt là hắn – kẻ bám đuôi chính hiệu . Từ chuyện hôm mà hắn nghe lén nó nói chuyện cho tới nay lúc nào cũng đám theo nó như đỉa đói không buôn tha. Nó nghu3 thì hắn nằm kế bên ,nó ăn thì hắn ngồi nhìn , nó đi thì hắn lẻo đẽo theo phía sau khiến cho nó gặp biết bao nhiêu là rất rồi . Nội Ngọc gia linh và Nhã anh đủ khiến cho nó mệt rồi nay lai phải nhìn thấy mấy cái liếc nhìn của bọn nữ sinh trong trường . Nếu như ánh mắt của họ có thể giết người thì nó đã chết từ hôm đầu tuần mất rồi . Tâm trạng không tốt nhưng nhận được tin hay lèm tâm trạng nó cũng đỡ hơn phần nào . Công ty nhà họ Ngọc mấy hôm nay được lên báo rất nhiều , Ngọc gia linh thì cũng mất tâm luôn từ vài hôm trước khi Bào nói lời chia tay
Tua lại trong suy nghĩ một chút ,nó nghĩ đến chuyện của Bảo
“- Linh mình ,chia tay nha em ”
“- tại sao ,em không muốn ”
“- em không muốn anh muốn ”
” – tại sao “- Ngọc gia linh gào lên ,nước mắt giàn giụa nhìn Bảo
“- Vì anh không yêu em ,chỉ chơi đùa với em thôi , không thích thì đá .Ok ” – Bảo vừa cười vừa bước đi không thèm nhìn lấy cô ta một lần .
Nó thoát khỏi suy nghĩ ,quay sang nhìn hắn ,giọng nói đều đều nhưng lại ấm áp . Tuy nó ghét hắn bám theo mình nhưng mỗi lần nó nói chuyện với hắn lại cảm thấy tốt hơn , những lần nó mắng hắn hắn lại lấy bộ mặt trẻ con bún ra sữa của mình nhìn nó . LÀm nó vừa muốn nựng nịu bộ mặt ấy ,vừa muốn mình có được một phần trẻ con trong đó .
- Mấy hôm nay anh theo tôi làm gì ?
-tại tôi thích theo cô không được sao .
- Anh đừng nói mấy câu trẻ con đó được không !
- không ,cô rất may mắn được nghe tôi nói đấy . Mẹ tôi muốn tôi nói còn không được nữa đấy .
- Tôi không phải là mẹ anh nên tôi không cần phải nghe được chứ .
- cô ……. quá đáng lắm – hắn hầm hầm đứng dậy bỏ đi ,không thèm nhin nó nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui . Nó chỉ cười cười nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn thấy nụ cười ấy . Nụ cười đẹp và chân thật nhất từ trước đến nay đối với hắn.
Nó bước từng bước chân thật chậm như muốn chờ ai đó . Nhưng lại không biết mình chờ ai . Hắn đi theo phía sau nó ,lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy bước đi . Dáng vẽ cô đơn luôn hiện diện quanh nó . Nhiều lúc hắn muốn chạy thật nhanh lại nắm lấy bàn tay nhỏ xinh ấy ,muốn ôm nó thật lâu vào lòng muốn nó không phải bước đi cô đơn nữa nhưng rồi lại không làm được khi hắn là gì của nó chỉ là bạn thì ranh giới ấy không cho hắn làm vậy . Nó đang bước đi đột nhiên quay lại nhìn hắn cười ,miệng mấp mái nói lên những câu từ thật ấm áp
- hôm nay tôi sẽ dành tặng cậu một món quà .
- quà sao ? – hắn nghi hoặc nhìn nó như không tin những gì mình vừa nghe
- phải ,anh chờ tôi ở hội trường . – nó mỉm cười nhìn hắn – tôi đi thay đồ
- Ừ
Nó thay đồ xong cũng là lúc người dẫn chương trình cất tiếng loa lên từ hội trường . Rảo bước chân thật nhanh đến đó ,tuy nó là ngưiời thi cuối cùng nhưng vẫn phải có mặt để điểm danh gì đó . Trường có khoảng vài chục người thi thôi nhưng các tiết mục điều được diễn ra rất nhanh vì đa phần đều chỉ mới có nửa phần thì đã có người chiến thắng là Mai Nhã Anh nhưng có lẽ năm nay thì khác hơn . Mãi suy nghĩ nó nên nó không biết là người dẫn chương trình đang gọi tên nó . Mới đó mà đãxong gần hết lượt người thi giờ chỉ còn mình nó nữa thì sẽ xong phần thi năng khiếu . Nghe loáng thoáng thì Nhã Anh được 9,5 điểm trong tổng 10 điểm thì phải , xem ra nó không nên xem thường cô ta tí nào cả . Tiếng MC vang vọng lên trên kháng đài
- Sau đây xin mời thí sinh cuối cùng phần thi năng khiếu , em Lâm Nguyệt Anh lớp 11A .
Tiếng MC vừa dứt nó rời khỏi hàng ghế khán giả bước lên , dáng vẻ cao ngạo , đầy khí chất của một bật quý tộc cao sang . Khoác lên người bộ váy tráng Lolita của các công chúa thuộc hàng quý tộc trước đây càng khiến cho nó thêm rạng rỡ hơn . Mái tóc màu tím xoã dài nay lại được buột cao lên đễ lộ chiếc cổ dài trằng noãn . Những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn Piano . Âm thanh nhẹ nhàng ,lúc trầm lúc bổng lúc cao lúc thấp , mội giai điệu khác nhau như đưa con người vào một thế giới khác thế giới đầy thứ ánh sáng mặt trời ấm áp nhưng có lúc lại lạnh băng như làm cho người ta không rét lạnh mà phải rung cầm cập lên vì thí không khí u ám đáng sợ . Mội người một càm xúc , họ như chìm vào những thế giới riêng của mình . han81 cũng đang chìm đắm trong những giai điệu ấy nhưng lại để hồn mình thả vào giai điệu của bản nhạc khác – bản nhạc Violin trên ban công vào mội đêm. Giai điệu bài nó đàn bằng piano tuy không giống với Violin nhưng vẫn có điểm rất giống nhau . Ngay cả đến Nhã Anh cũng chìm vào thế giới của mình .
Bản nhạc kết thúc tất cả như vỡ oà vào không gian ,lâu sau khi mọi người tình khỏi giấc mộng của mình thì những tràng vỗ tay tung hô vang lên khắp khán đài . Ai cũng phải trầm trò khen ngợi nó . Nó bước xuống với số điểm tuyệt đối 10 điểm chỉ hơn Nhã Anh 0,5 điểm mà thôi nhưng lại làm cô ta tức điên lên được chỉ mới phần thi đầu mà nó đã thắng cô ta thì liệu những vòng sau cô ta có thắng được nó hay không . Hắn đứng từ xa nhìn nó mỉm cười ,xem ra thì hắn rất thích món quà vừa rồi nó dành cho hắn thì phải nhưng mà đó chỉ mới là đầu mà thôi .
Nó đi về chỗ của mình chờ vòng thi tiếp theo . Từ xa hắn đi lại nhìn nó cười , nó chỉ gật đầu như tỏ ý nói không có gì . Nhã Anh đừng từ xa quan sát nhìn thấy hắn cười với nó trong tay đang cầm chai nước bức tức quăng luôn cái chay mai mắn là chai không trúng ai nhưng lại làm người khác phải ngoái nhìn cô ta . Lửa giận đang phừng phừng cháy trong lòng mà phải kìm nén thật không dễ chịu tí nào . Nó đưa mắt nhìn vào khoảng không nhưng thật ra là đang quan sát cô ta , đột nhiên miu từ trên hàng ghế khán giả đi xuống cùng với Bảo chạy lại chỗ nó . Nếu như nói hắn luôn bám đuôi theo sau nó thì Miu và Bảo khỏi phải nói cả hai không biết từ khi nào đã dính nhau như keo ván sắt , tách ra không được đi đâu cũng có nhau .Mà như thế cũng tốt nó khỏi phải lo lằng cho Miu ,nếu như sau này nó không ở đây thì nhỏ có bị ăn hiếp cũng còn có Bảo ra bên vực . Miêng mang ltrong đóng suy nghĩ nó bị Miu gọi làm hồn đang lang thang đâu đó cũng phải chạy thật nhanh lại xác mất thôi .
- Bell ,cậu diễn hay quá . Hay hơn cả cô công chúa phách lối kia luôn .
Nhỏ ngây thơ nói chuyện làm nó phải bật cười và đây là lần thứ hai nó làm cho Miu phải ngẩn ngơ . Bảo củng hắn đi mua mấy chai nước về cũng vừa lúc nó cười làm cho hai chàng nhà ta đứng như trời tròng ,mãi lâu sau mới thức tỉnh đi lại chỗ nó . Hắn đưa chai nước cho nó ,Bảo đưa cho miu hộp sữa , miệng còn trách mốc
- sàng không chịu ăn ,giờ thì lại thang đói bắt người ta pihải lội bộ đi mua , lần sau mà còn như thế thì nhịn luôn đi nha .
Miu nghe Bảo nói vậy liền làm bộ sụt sùi nước mắt ,khiến chàng nhà dỗ dành cả buổi chẳng nín đành phải cầu cứu nó .Im lặng lúc lâu nó mới lên tiếng vậy mà nhỏ lại nín lập tức .
- Nín , không nín thì về .
Nó nói có nhiêu đó mà nhỏ im bặt không khóc nữa thậm chí còn quay cười nhìn nó hối lỗi . Nhỏ mỡ hộp sữa ra uồng ngon lành . Hắn với Bảo không biết từ khi nào trở hành vệ sĩ kim quản lí ,xách đồ ,mua đồ cho tụi nó luôn . Lúc lâu sau tiềng MC lại vang lên , tên nó lại một lần nữa được kêu gọi . Miu cứ luôn miệng kêu nó cố lên ,hắn và Bảo cũng bị nhỏ lôi tuột đứng dậy cổ cũ cho nó . Miễng cưỡng lắm hắn thốt ra được câu cố lên . Còn bảo thì cứ oan oan cái miệng kêu nó cố lên cốt yếu cũng chỉ làm cho Miu của tên đó được vui thôi chứ có gì .
Nói đến các cuộc thi nữ sinh thanh lịch của mấy năm trước thì chỉ thi phần tài năng là xong nhưng năm nay thì khác , gồm ba phần thi , phần đầu là năng khiếu ,phần hai là vấn đáp và phần cuối cùng là phần thi trang phục . Hiện tại thì nó cũng đã xong phần thi vấn đáp của mình chỉ còn phần thi cuối nữa thôi . Đối với nó thì thi những thứ này không có gì khó nhưng thứ nó ghét và không thích chính là những câu hỏi cá nhân và vấn đáp nhưng không có nghĩa là nó ghét thì sẽ không hoàn thành xuất sắc được . Chờ đợi hồi lâu cũng tới phần trang phục ,ai cũng bước vào phòng thay đồ chọn cho mình bộ đồ đẹp nhất nhưng chỉ riêng nó là không chọn vì chiếc váy của nó đang mặc cũng có thể dự thi được rồi . Nhã Anh từ trong phòng thay đồ đi ra , giọng mỉa mai nhìn nó .
- Ồ , xem xem kìa , ôsin không có đồ để thay kìa
Mọi người đi ra từ phía trong nghe Nhã Anh noi1 vậy liền bật cười hùa theo cô ta
- công chúa nói phải ,hạng người như cô ota thì làm sao mà có đồ đẹp như công chúa được chúa .
- Kì này công chúa lại giành giải nhất nữa cho coi .
- Chuyện đó còn phải nói sao , hạng người như con nhỏ này thì sao mà dành được giải nhất chứ . – Nhã Anh nói rồi lấy tay chỉ vào người nó
- Tôi và cô chơi một trò chơi không nếu cô đồng ý .- nó mặc những lời họ nói ,chỉ là không muốn quan tâm thôi nhưng mà lại có người khác quan tâm đến những lời nói đó
- Được trò chơi gì
- Trò chơi rất đơn giản xem ai lấy được vương miệng cuộc thi lần này thôi
- nếu như tôi thắng thì sao .
- Cô sẽ có được thứ cô muốn ,còn nếu thua thì chức vị công chúa này nên trao lại cho người khác đi là vừa , còn nữa nếu như cô thua thì tự động biến khỏi trường này đi nếu không – nó vừa nói vừa kề sát tai cô ta giọng băng lãnh – chuẩn bị mộ phần cho mình đi .
Nói xong nó rồi khỏi chỗ đang đứng đi lên nơi chuẩn bị thi , cởi bỏ chiếc áo khoác phía trên chiếc váy . Nó bây giờ hiện ra như một nàng công chúa thật sự , thay đôi giày đang mang bằng một đôi giày bệt màu trằng đính những hạt đá màu trắng ,nhìn vào người ta cứ tưởng đó chỉ là những hạt đá bình thường nhưng khi vào trong tối thì nó không còn bình thường nữa , Những viên đá ấy phát ra thứ ánh sáng màu lam thật đẹp . Bộ váy trắng lại càng trở nên đẹp hơn bình thường , những hoạ tiết đơn giản không cầu kì , các tầng váy được kết những lớp reng đặt biệt làm cho người khác phải tầm tắc khen ngợi người tạo ra chiếc váy ấy . Màu trắng tinh khiết ,trong sáng và đàng yêu , dịu dàng mà thanh cao , lạnh lùng mà ấm áp ,mõi người một cảm nhận . Ban Giám khảo cũng phải lặng người mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy .
Nhã Anh lại đối lập với nó , cô ta chọn cho mình một chiếc đầm màu đen bó sát để lộ những đừng cong hoàn hảo , làn da trắng hồng càng làm cho bộ đầm thêm đẹp hơn . Nếu như nó đẹp theo vẽ đẹp thiên sứ thánh thiện thì cô ta lại phá cách trong bộ đầm đen ấy .
Cân nhấc thật lâu cuối cùng Ban Giám Khảo cũng đưa ra kết quả , mấy lần trước thì chỉ có một giải nhất dành cho Nhã Anh nhưng lần này lại khác lãi có đến hai giải . Tiếng MC vang đâu đó quanh tai nó khiến nó phải nhìn lên .
- Và sau đây là kết quả chung cuộc của cuộc thi , lần này chúng ta sẽ có hai giải cho cuộc thi lần này . Sau đây xin mời thí sinh Mai Nhã anh bước lên trên sân khấu .
- Cô ấy rất mai mắn đúng không mọi người , nhiều năm luôn dành giải nhất với chiếc vương miệng này .
TIếng MC vừa dứt Nhã Anh đã quay ra nhìn nó cười mỉm khi cô ta cứ nghĩ rằng nó sẽ thua cuộc nhưng lại không ngờ rằng
- Sau đây xin mời thí sinh Lâm Nguyệt Anh bước lên sân khấu ,người có số điểm cao nhất trong ba vòng thi đều đạt số điểm tuyệt đối .
Nó không nói gì cũng không nhìn cô ta đang trừng mắt nhìn nó , nó cao điểm nhất vậy thì tại sao cô lại có được giải nhất chứ , nhưng chuyện đó không quan trong ,quan trọng nhất bây giờ là chuyện cô cá cược với nó . Cô sẽ rời khỏi học viện sao , không không thể nào lại có chuyện đó được .
- Chắc mọi người vừa nghe tôi nói đúng không , Nhã Anh tiểu thư dành được giải nhất nhưng lại có người đạt điểm cai hơn cho nên Giải đặc biệt năm nay lần đầu tiên được trao cho em Lâm Nguyệt Anh .
Nó nhận giải xong chỉ quay qua nhìn Nhã Anh ,gương mặt cô ta đang tươi cười rạng rỡ bổng trở nên u ám lạ thường , tỏ vẽ sợ sệt gì đó . Nó đi lại gần ôm lấy cô ta ,chỉ là vờ thôi nhưng cũng phải cho giống , miệng mấp mái sau khéo môi hiện lên một đường cong hoàn hảo – Một tuần để cô xuống chức và rời khỏi đây , ok.
Nói xong nó buông cô ta ra đi xuống phía dưới ,chỗ tụi Miu đang ngồi . Mọi người ai cũng sửng sờ khi nghe tên nó được gọi và dành giải đặc biệt lần đầu tiên của học viện . nói chuyện với mọi người xong nó đi ra cổng về , tối nay , chắc chắn sẽ còn nhiều trò vui nữa mà nó chuẩn bị , đặc biệt là sự xuất hiện của người vắng mặt mất tuần qua .
Tsuna Kimura - Azumi Mizushima - Miku Ohashi
Chúc các bạn online vui vẻ !