Tiếng la của Ý Như vang vọng khắp phòng , hắn vừa vệ sinh cá nhân xong lật đật chạy ra , thấy nhỏ đang cầm trên tay chiếc váy cưới đầy ngạc nhiên . Hai mắt mở to nhìn hắn rồi giọng nũng nịu
- Ứ chịu đâu , Vỹ đại ca cưới vợ . Không chịu đâu .
Hắn cốc nhẹ lên đầu cô bé , giọng ấm áp nhưng không kém phần thắc mắc – Em lấy chiếc váy này ở đâu .
Cô bé chỉ vào cái hộp quà gần đó , miệng nhoẽn cười giơ luôn lá thư trong tay lên – Ai tặng sinh nhật anh váy cưới hả . Ngộ ghê
- Không được phá , đưa thư cho anh .
- Thư thì đưa nhưng anh phải cho em mở đống kia . Mà hôm nay mới sinh nhật anh sao mấy hộp này gởi từ mấy ngày trước .
- Sao em biết
- trên đây ghi ngày nè anh không xem hả
- Chưa , giờ xem – Hắn nghe Như thì lại chỗ nhỏ ngồi .
Hộp quà đầu tiên cô nhóc mở ra là chiếc áo sơ mi , lấy chiếc áo lên ngắm nghía khắp mọi chỗ . Đâu đó một lá thư khác lại rớt xuống . Hắn nhặt lá thư lên xem thật kĩ . Bên ngoài còn đề ngày Thứ Nhất rất đẹp . Đến cái hộp thứ hai Như mở ra là một chiếc áo đuôi tôm với chiếc quần âu rất đẹp . Hình như chiếc áo kia với cái này là một bộ thì phải . Lại một lá thư rơi ra từ bộ đồ đó . Hắn và Như hai người chưa hết ngạc nhiên Khi nó lại tặng cho hắn bộ lễ phục này . Nhìn tổng thể hai bộ này không đặt làm mà mai . Giờ hắn mới hiểu tại sao nó tặng quà cho hắn . Vì nó muốn hắn là chú rễ của nó . Nhưng hắn không hề nhận biết được điều đó .Để khi nó biết mất thì hắn lại đau khổ nuối tiếc .
Đuổi Ý Như ra khỏi phòng . Hắn đóng cửa lại . Đi đến bên chiếc hộp cuối cùng . Từ từ mở nó ra . Bên trong là một chiếc khăn voan , một chiếc nơ đeo cổ . một sợi dây chuyền Và một lá thư .
Từng giọt nước mắt lăn trên gương mặc phờ phạc của hắn . Đến cuối cùng người làm nó đau vẫn là hắn , làm nó khóc cũng là hắn . Lá thư đầu tiên được hắn đọc
” Vỹ này ……
Thời gian em không đi học em nhớ anh lắm anh biết không ? . Anh là người như thế nào em không cần biết . Anh có yêu em không ? Em không muốn biết câu trả lời ,. Nhưng em vẫn muốn nghe , nghe anh nói mình quay lại nha em như trước đây anh từng chở em đi chơi . Đưa em đi những nơi mà em chưa đi . Cảm giác lần đầu tiên được đi cùng anh khiến em đập loạn xạ anh biết không …..
Mấy ngày nhìn anh cười cùng Quyên em đã cố gắng chấp nhận rằng mình thua cuộc nhưng sao trái tim em vẫn đau . Vẫn rỉ máu từng ngày .
Đối với em anh luôn là tất cả nhưng anh đối với em là gì , là bạn . Là người yêu hay người xa lạ . Em sắp đi xa rồi , không còn nhiều thời gian viết thư cho anh như thế này nữa đâu . Nhưng em sẽ viết thư cho anh trong một tuần này thôi . Em muốn hỏi anh câu này nhưng không dám hỏi . Giờ em lại muốn hỏi nó đây . Nếu đọc được thư anh hãy trả lời em ngay vào ngày mai nhé
Vỹ này , nếu như thời gian em không còn nhiều nữa chỉ còn một tuần thôi anh có yêu em như trước đây anh nói với Quyên không anh .
Em chờ câu trả lời của anh nha . Yêu Anh ”
- ngốc à anh mãi yêu em mà , em thật ngốc .
Tâm trạng hắn giờ chẳng mấy lạc quan , lá thư thứ hai cũng được hắn đọc qua .
” Khóc thật nhiều ….
Anh biết câu này chứ , em đã từng như thế ấy . Nhưng hết tuần này em sẽ không như thế đâu . Không khóc chỉ cười thôi . Cười đề xua tan đi nỗi đau , mặc dù em có anh trong một tuần nhưng trái anh vẫn không ở đó mà hình như đã trao cho Quyên rồi .
Hơi thất vọng một tí nhưng không sao em sẽ chống vui lại thôi .
Khi em biến mất anh đừng khóc nhé . Em tôn trọng quyết định của anh .
Em không ép buộc anh vì em yêu anh . Thế thôi .
Vẫn câu hỏi cũ em hỏi anh nha ”
- Khóc thật nhiều , em lám tim tôi đau đấy em biết không thà em cứ mắng cứ giận cứ chửi tôi chứ em đứng biến mất khỏi tôi như thế này . Trái tim tôi không biến mất đi vì Quyên mà vì em , em đã lấy nó đi rồi . Quay lại đi , trả tim lại cho tôi đi . Em sẽ về đúng không ?
Hắn ngồi đó tự đọc thoại một mình nếu như người ngoài nhìn cứ nghĩ là hắn không bình thường . Nhưng hắn sẽ không quan tâm đến điều đó vì nó không quan trong . Quan trọng là nó có quay lại không , trở lại để một lần nữa trả tim lại cho hắn không ?
”
Chồng yêu ……….
Vỹ anh cho em gọi như thế nhé , một lần thôi . Một lần là đủ rồi vì em không chắc mình sẽ sống đến khi nào …..
Hôm qua anh có vui không ? Cặp nhẫn ấy đẹp phải không ? Em vui lắm , cứ nghĩ đến em lại vui . Nó như thứ chứng minh rằng chúng ta là vợ chồng ý nhỉ mặc dù là không phải . Em không muốn viết nhiều đâu ,nên chỉ nhiêu đây thôi .
Em vẩn hỏi anh câu hỏi cũ nhé . Còn một ngày thôi anh nhớ trả lời đấy ”
- Tại sao em khôngc hờ nghe câu trả lời của .
- Tại sao em lại đi
- Em không muốn làm vợ anh sao . Chẳng phải em muốn kêu anh bằng chồng sao . Anh nhớ món ăn của em , anh nhớ nụ cười của em sao em không trở về ,, Ngày sinh nhật của anh phải có em cùng thổi nến với anh chứ . Cùng cắt bánh với anh . Còn nhiều thứ anh muốn cùng em làm lắm , nhiều lắm ……
Trời vẫn trong , mây vẫn bay , gió vẫn thổi . Anh vẫn còn đây nhưng em không còn bên anh nữa . Không còn nữa rồi . Nếu như đi là mang đến hạnh phúc cho em Anh Chấp Nhận nhưng nếu đi là mang đến đau đớn cho em anh thà để mình anh chịu còn hơn ..
.
.
.
Tiếng bước chân ngày một nhiều . Nắng ngoài kia vẫn đang đùa giỡn cùng gió với mây nhưng sao trong phòng này mưa lại nhiều đến vậy , lại lạnh đến vậy . Tiếng gõ cửa phòng hắn . Quản gia bước vào , trên tay là hộp quà . Một hộp quà đặc biệt .
.
.
.
Miu nước mắt đầm đìa chạy từ ngoài vào , Bảo chạy phía sau cố ngăn cản cô lại nhưng chẳng được gì bởi sự tức giận , nỗi đau đã lên đến cực điểm thì không cách nào ngăn cản được . Bà quản gia từ phòng hắn đi ra chỉ biết lắc đầu . Chưa bao giờ bà thấy hắn khóc từ khi bà chăm sóc hắn đến nay . Chưa khi nào hắn thảm đến mức đó . Thật sự cô gái đó quan trong đến thế sao . Đạp tung cánh cửa . MIu chạy vào . Nước mắt ngắn nước mắt dài túm lấy cổ hắn mà đánh mà cào cấu . Miệng nhỏ không ngừng rít lên những từ thăm độc .
- Đồ khốn trả Nguyệt Anh lại cho tôi . Anh là đồ khốn là đồ ******** , vô liêm sĩ , đồ giả dối , đồ quỷ dữ sao anh không chết đi . Trả Nguyệt Anh lại cho tôi .
- Tôi xin lỗi
- Anh xin lỗi thì Nguyệt Anh có sống lại được không ? Cậu ấy có thể cười với tôi được không ?- Nhỏ nói rồi gục mặt vào lòng ngực của Bảo mà khóc .
- Không sống , cô ấy làm sao . Cô ấy bị gì vậy . Tại sao tôi lại không biết gì hết ? – Hắn gầm lên như con thú dữ . Guong8 mặt thống khổ tột cùng
-Cô ấy mất rồi . Ca phẫu thuật không thành công . Tất cả là tại cậu , trước đây tôi đã từng khuyên cậu nhưng chính cậu là người cố chấp , là người không muốn nghe , không muốn hiểu lời khuyên ấy . Tất cả mọi chuyện là do câu , do cậu mà ra . – Bảo nói xong thì dẫn Miu đi .
Hắn lao ra khoi phòng khi Bảo và Miu vừa đi , Gương mặt lấm tấm nước mắt . Hàn khí lạnh toát ra từ người hắn . Sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa khi nó mất rồi . Nó bỏ hắn thật sao . Mất rồi thật sao . Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn chạy nhanh đến mức cảnh sát cũng phải né vào mà không dám rượt theo . Chiếc xe vẫn chạy , chạy mãi không có điểm dừng .
Không khí biển thật thích , càm giác thoải mái hơn rất nhiều . Trên tay hắn lấp lanh thứ gì đó phản chiếu dưới ánh nắng . Chiếc nhẫn đẹp như chủ nhân nó không biết trân trong . Đau khổ đủ rồi mối nuối tiếc . Lấy trong túi ra lá thứ chưa đọc từ hộp khăn . Sóng biển vỗ vào bờ , vang tung tóe dính lên mảnh giấy ấy vài giọt nước hay do nước mắt người rơi .
”
Anh này sao này khi em chết đi hay đại loại gì đấy thì anh đừng khóc nhé .! ”
- ừ anh không khóc nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi hoài vậy em .
” Anh hãy cười khi không có em nhé ”
- ừ anh sẽ cười nhưng sao nước mắt lại che lắp đi mất nụ cười của anh rồi
” Không được vì em mà buồn nhé , hãy tự lo cho mình ”
- Anh tự lo cho mình mà nhưng tim anh bị em lấy rồi thì sao anh khỏe được chứ
” Em muốn đi nhiều nơi lắm ấy ”
- Anh sẽ đi cùng em mà , em muốn đi đâu
” Em muốn đi ngắm thác cầu vồng cùng anh ở châu Phi , muốn đi chơi vào ngày noel . Muốn nghe anh mắng em khi em nấu thức ăn dở ”
- ừ anh sẽ mắng em , sẽ cùng em đi ngắm thác cầu vồng . Cùng em đi chơi vào ngày noel. Cùng em mặt áo cưới , cùng em đi đến cuối con đường này . Nhưng sao em không quay lại .
- Không cùng anh đi biển nữa sao . , không cười với anh nữa hả . Anh muốn em làm cô dâu thật đẹp đi vào lễ đường cùng anh mà . Tại sao , tại sao em không trã lời , em không yêu anh nữa sao . Em muốn thấy anh khóc lắm hả . Anh bắt đến em đó , bắt đền tiền nước mắt cho anh . Bắt anh phải khóc khi không có em . Bắt anh cười khi em đi rồi vậy sao em không nói anh đi chết đi .
- AAAAAAA , tại saoooooooooo
Biển thật yên bình , nhưng lòng người lại dậy sóng . Lại đau đến khó chiụ . Mưa rơi tí tách từng hạt , từng hạt rồi ào ào như thác đổ. Hắn vẫn đứng đó mắc cho mưa tạc vào người ướt sạch . Ướt như ngày em dùng nước tạt vào người anh , ướt như ngay hai chúng ta còn đùa dưới biển .
[ Mưa rồi ...
Mưa vẫn rơi , rơi thật nhiều ..
Như nước mắt em từng rơi vì anh ...
Tạnh rồi .....
Lòng em vẫn thấy lạnh .....
Lạnh thật lạnh , lạnh đến run lên .....
Nước mắt em cũng không còn nữa ........
Nắng lên .............
Nắng ấm áp sưởi ấm trái tim anh ....
Nhưng lại làm tim em lạnh ....
Nắng làm tan chảy trái tim anh ..........
Nhưng anh lại đau.........
* *
* *
* *
Để rồi ngày mai khi mưa tạnh , nắng lại lên . Trời vẫn xanh mây vẫn trong . Gió vẫn thổi . Sóng vẫn vỗ vào bờ . Nhưng trái tim anh băng lại nhiều hơn , lạnh hơn , chảy máu nhiều hơn .]
Thời gian cứ thế lần lượt trôi qua . Nỗi đau miất nó vẫn không hề lành mà còn đau thêm . Nhiều hắn đi trên đường mà nhìn thấy những người khác tay trong tay . Còn mình thì chỉ có một . Phải chi lúc ấy hắn đừng làm nó khóc . Đừng làm nó buồn , quan tâm nó nhiều hơn thì có lẽ nó đã ở bên cạnh hắn lâu hơn .năm sau …..
Mọi thứ dần thay đổi nhiều hơn . , từ nhà cửa , con người … cuộc sống . Mọi người ai cũng thay đổi nhưng chĩ có hắn , vẩn một mình hắn là không thay đổi . Tình yêu dành cho nó không mất đi mà ngày một nhiều hơn . 1 năm qua là thời gian đễ hắn không phải suy nghĩ đến những chuyện buồn phiền nhưng sao tim lại cứ đau , cứ chảy máu từng ngày , từng giờ . Hình ảnh nó lúc nào cũng ở trong đầu hắn không sao quên được .
Bật đại một kệnh truyền hình nào đó đang phát sóng . Báo chí truyền thông chưa bao giờ hết bàn tán , viết bài về những điều mới lạ cả . Công ty Vỹ Anh ra đời đã tròn được một năm nhưng chuyện ấy vẫn được họ đem ra bàn tán xôn sao . Vỹ Anh là công ty do hắn thành lập , đào tạo ra những thế hệ người mẫu diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay . Một phần cái tên là của nó và hắn .
Tắt kênh vừa bật lên hắn khoác vội chiếc áo khoác trên giường đi ra ngoài . Đường vẫn đông đúc xe cô qua lại . Ngoài trời mưa lại rơi , rơi như ngày hắn biết tin nó mất . Chiếc xe dừng trước nghĩa trang , một khu mộ khang trang hiện ra xung quanh toàn là bạch hồng . Mỗi ngày một bó được hắn mang tới riết rồi nhìn mộ nó như shop hoa vậy . Ngồi trước mộ nó hắn khẽ lau nước mắt động lại trên khoé mắt khi nhìn thấy tên nó .
Dòng chữ màu đen nổi bật trên tấm bia lạnh giá . Trời mưa ngày một nhiều hơn , nước mắt hắn hòa lẫn với nước mưa tạo nên vị mặn chát khó chịu .
- Này , một năm rồi đó em biết không ?
- Em bỏ anh đi đúng một năm rồi đó nhớ chưa !
- Sao anh nói chuyện mà không trả lời .
- Ngày nào anh cũng ngồi đây với em như vậy có vui không .
- Vui thì cứ nói vui , buồn thì cứ nói buồn . Sao cứ im lặng hoài vậy .
- Mưa rồi kìa , ngày em đi mưa cũng nhiều như vầy nè
- Anh nhớ em lắm đó . Em đi mất rồi mang luôn tim anh đi mất hà . Đau lắm đó .
- Ừ thì em giận anh , em ghét anh . Nhưng em vẫn yêu anh đùng không ?
- Anh yêu em như em yêu anh vậy . Nhớ em nhiều lắm , nhiều đêm anh không ngủ được nè .
- VỹAnh hiện nay thành công lắm . Nó là tên anh đặt cho công ty đó . Tên của anh với tên của em .
- Ở trên đó em có nghe anh nói gì không ?
- Chắc là có đúng không .
- Trời cũng tạnh mưa rồi , anh về nha . Mai lanh lại đến thăm em . Bye bye , gấu con của anh.
.
.
.
.
Gió lạnh khẽ rít qua từng chiếc lá trên đường . Mùa đông lại tới , một năm qua nhanh đến mức chống mặt , thoáng cái đã 1 năm . Khoác chiếc áo len do hai mua , nó đi dạo trên phố . Ngoài trời giờ đã tối lắm rồi nhưng nó lại thích . Như góc tối trong lòng nó không cách nào lí giải được . Hình anh cậu thanh niên chạy nó quanh biện cứ lởn quỡn trong đầu . Mọi thứ điều mờ nhạt , cố gắng lắm nhưng nó chẳng nhớ được gì . Tối nay máy bay nhà nó sẽ đưa Miu sang đây . Từ sau vụ tai nạn ấy đến nay cũng đã một tháng . Một phần kí úc nào đó nó đã mất đi . Tình cảm giữa ba và nó cũng tốt hơn . Nhớ hôm nó gọi cho nhỏ , nhỏ mừng như húm đòi gặp mặt nó ngay .
.
.
.
Lanh quanh khắp nơi cuối cùng cũng dừng lại trước biển . Nó không biết quyết định cho Miu biết việc nó còn sống và cả những việc liên quan đến chuyện vì sao nó lại nói mình chết đi có tốt hay không nhưng hiện giờ thì nó thấy rất tốt .
Một vài mảng kí ức nào đó bị nó quên mất chợt hiện về nhưng lại rời rạc đến khó chịu , khiến đầu nó cứ đau
” – Em đang làm cái quái gì vậy hả , có biết nguy hiễm lắm không hả . Em thông minh mà tại sao lại chơi trò ngu ngốc như vậy , có biết làm anh sợ lắm không . ”
“- Hợp tấu nhé ”
Nó chẳng biết người vừa tránh mắng nó trong đoạn kí ức ấy ai , người nó nói chuyện là ai . Tất cả điều mờ nhạt , mỗi lần nó muốn chạm tay vào người nói chuyện ở bên kia với mình thì hình ảnh người đó lại biến mất . Hai tìm nó suốt từ đó đến giờ chẳng thấy nên đi thẳng ra biển . Quả đúng , nó đúng đó với đôi tay đang ôm đầu . Có lẽ nó đang nhớ thứ gì đó .
- Joe , em sao rồi !
- Không sao , anh này hình như trước đây em có quen một người con trai phải không ?
Hai im lặng không trả lời , anh không muốn nó nhớ đến hắn nữa . Nhớ đến chỉ thêm đau lòng , chẳng phải cuộc sống của nó hiện giờ rất tốt sao . Tốt hơn khoảng thời gian yêu hắn . Ích ra bây giờ nó không phải khóc . Giọng anh nhẹ nhàng từ tốn , nắm lấy hai tay của nó , nhẹ nhàng áp vào mặt mình cho ấm – Chuyện không nhớ thì đừng nhớ , nhớ lại chỉ đau lòng . Thanh Trúc vừa đáp máy bay đang trên đường về đây .
Nó chỉ gật đầu với anh . Chuyện không nhớ thì nó cũng không ép mình được thôi thì cứ thuận theo tự nhiên . Một năm qua nó rất nhớ Miu , cô bạn duy nhất nó có từ khi sinh ra đến nay .
Mùa đông nước Anh thật lạnh , đã khoác mấy cái áo len , cộng thêm việc nằm trong lớp chăn bông ấm mà nhỏ không tài nào ngủ được . Nó bị mất trí nhớ sao , đó là điều nhỏ không tưởng . Tai nạn giao thông diễn ra quá đột ngột khiến cho anh Kelvin không xoay sở kịp . Thêm kết quả xét nghiệm , chụp citi khi nó vừa tỉnh cách đây một tháng thì nó bị chứng mất trí nhớ tạm thời . Nhỏ vừa mừng thầm khi nó quên hắn đi nhưng khi nó nhớ lại thì nhỏ phải làm sao đây . Mọi công sức của anh Kelvin coi như đổ sông đổ biển hết rồi .
.
.
Trái với không khí lạnh của thủ đô London phồn hoa , thì thành phố của hắn lại đầy ngập những ánh nắng vàng hoa . Ngày mới đầy oi bức nhưng trong công ty Vỹ Anh lại như một vùng băng tuyết bao phủ vậy .
Toàn bộ nhân viên điều phải mặc đồ trắng , hoặc đen . Còn nếu không có thì là áo trắng quần đen hoặc vày đen chứ không được mặt đồ màu . Đặc biệt ngày này , từ đầu cửa vào đến phòng giám đốc đều toàn là Bạch hồng . Mọi người thấy lạ nhưng chẳng giám hỏi . Ngày sinh nhật hắn trôi qua một cách chậm chạp không bánh kem , không nến … Chỉ có màu trắng của hoa hồng và mắt khi hắn nhớ đến nó . Nó thật biết chọn ngày mà, ngày sinh nhật hắn là ngày nó mất . Nó bước sang một thế giới khác .
Sinh nhật của hắn trôi qua thật tẻ nhạt . Ngồi trong phòng họp , hắn bật máy tính lên . Trên màn hình máy chiếu lớn hiện ra . Một cô gái đang ăn chè , những kiểu hình nhìn đến buồn cười . Những trò ngố đều được ghi lại một cách tỉ mĩ . Hình ảnh nó đeo chiếc nhẫn vào tay hắn , đến khoảnh khắc đứng dưới hoàng hôn đều chiếu lại trên màn ảnh lớn . Tiếng đẩy cửa phòng hộp , một người bước vào . Trên tay là một cái bánh kem . Cô nhân viên ái ngại khi hắn quay lại nhìn chầm chầm lên cô . Phải hôm nay là sinh nhật hắn nhưng hắn không cần mấy thứ đó . Định quát cho cô ta một trận thì Bảo bước vào . Khiến lời mắng của cậu bị nuốt vào trong .
Bảo ra hiệu cho cô ta đặt cái bánh xuống rồi đi ra ngoài . Cậu ngồi đối diện hắn mặt đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính , giọng quan tâm chân thành của một người bạn .
- Cậu vẫn nhớ Nguyệt Anh sao
- Hôm nay là ngày cô ấy mất .
- Chuyện qua rồi . Một năm rồi còn gì ?
- Thanh trúc đâu cậu không đi cùng à . Mà cậu về khi nào vậy . – Hắn lảng sang chuyện khác
- Miu đi Anh rồi , tớ vừa về . Mà cậu không định tìm người yêu sao . Không định làm sinh nhật à .
- Không . – một câu trả lời ngắn gọn , hắn đứng dậy đóng cái lap lại rồi cầm chiếc áo khoác ra ngoài . Bảo ngồi đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán . Trước đây Nhã Quyên biến mất hắn không như thế này . Đúng là nó mất đã để lại cho hắn một vết thương không lành . Còn đau hơn gấp trăm lần so với thời gian cách đây 6 năm .
Quầy tiếp tân vẫn luôn đầy những người buôn chuyện . Cô gái lúc nãy đi vào trực thuộc bộ phận này . Mặt mày cô ta xanh như tàu chuối khi bắt gặp ánh mắt chết người của hắn . Không phải vô tình mà thế . Vì công ty này vốn có luật cấm . Ngày nào cũng đucợ mang bánh kem hay đại loại là quần áo muốn mặc gì thì mặc nhưng đến ngày sinh nhật hắn thì không được để hắn thấy bánh kem trong công ty càng không được mặt quần áo màu . Nếu không thì bị sa thải ngay lập tức . Cũng có thể do số cô ta may mắn khi Bảo bước vào cứu lấy cô ta . Vài chị làm ngồi gần khoác tay nhau buôn chuyện với cô gái lúc nãy .
- Này đem bánh kem vào rồi sao mặt mài xanh thế
- Đáng … đáng …. đáng sợ lắm . – Cô gái vẫn lấp bắp như chưa thoát khỏi anh mắt của hắn . mấy chị đó chẳng hiểu gì vội gặng hỏi .
- Đáng sợ gì , bộ cưng làm sai gì à
- Không phải , ánh mắt của giám đốc rất đáng sợ . Đặc biệt nhất là giám đốc chỉ nhìn có mấy tấm hình trên màn hình máy chiếu thôi . Nhưng ánh mắt không đáng sợ như khi em bước vào .
- Là một cô gái có đôi mắt màu xám phải không . – Chị gần đó cũng bắt đầu xúm lại gần . Cô gái kia chỉ gật đầu một cái rõ chắc .
- Là bạn gái của giám đốc đấy . Mất cách đây một năm , ngay vào ngày sinh nhật của cậu ấy . – chị này vội dừng lại thì chị khác tiếp vào – nên ngày ấy không còn bánh kem nữa mà thay vào đó là những bó Bạch hồng đặc khắp công ty này .
Cô gái kia khẽ gật đầu một cái như đã hiểu . Hèn gì ánh mắt ấy lại buồn và lạnh như băng ở Bắc cực vậy . Nhìn vào như muốn nhấn chìm con người ta .
.
.
.
Trời đã gần 1 , 2 giờ khuyan mà nhỏ vẫn không ngủ được . Khoác chiếc ngoài vào nhỏ đi ra ngoài . Anh Kelvin ngồi trước cửa phòng của nó . Thoạt đầu nhỏ nhìn cứ tưởng là ma vì anh ngồi trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng từ đèn điện thoại . Nhìn nhỏ hồi lâu anh mới gọi , bảo nhỏ nói chuyện với anh . Phòng khách vẫn sáng đèn . Lò sưởi thì vẫn cháy đều đều . Nhấm một ít trà nóng vừa được người làm pha . Anh từ tốn
- Em biết anh gọi em sang đây là vì chuyện gì đúng không ?
- Vâng , lúc đầu em bất ngờ lắm khi anh gọi điện cho em . Ngạc nhiên hơn là anh nói Joe vẫn còn sống .
- Ừmh , xin lỗi . Anh giấu mọi người chỉ vì tốt cho Joe thôi . Vã lại chuyện này con bé cũng đồng ý rồi .
- Vâng , nhưng sao anh lại ngồi trước phòng Joe vậy .
- Con bé thường hay thức vào giờ này , vì một phần những con ác mộng về cái chết của mẹ trước đây ám ảnh con bé . Một phần là vì anh luôn phải dỗ nó ngủ vào mỗi tối .
- Mẹ mất chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ
- Mất mẹ là một phần nỗi đau của con bé . Nhưng từ nhỏ nó lại thiếu vắng đi tình thương của ba nên nó mới thế này .
- À , mà chuyện Joe mất trí nhớ là sao .
- Chuyện này để lúc khác anh nói cho em nghe . Còn giờ thì đi ngủ đi . Trời lạnh nên em khó ngủ lắm chứ gì . Để gọi người tăng nhiệt độ lò sưởi lên cho em . Ngủ sớm đi , mai là ngày mệt mỏi với em đấy .
- Vâng
Anh nói rồi đi lên phòng nó . Nhỏ nhìn theo mà chỉ bước cầu nguyện . Nó biến mất như thế này có thể là nỗi đau của hắn nhưng có thể sẽ là niềm vui cho nó . Mất trí cũng tốt thật . Không phải buồn đau .
Ngoài trời tuyết lại rơi nhiều . Nhỏ cũng lũi thủi về phòng mình ngủ.
Gió lạnh khẽ lùa vào những tán cây trong vườn . Nó ngồi trên bậu cửa sổ gần giường đưa mắt nhìn quanh . Từ phòng nó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong toà dinh thự rộng lớn này . Bao bọc quanh nó là những hàng cây phong đỏ trải dài . Hai và Miu đẩy cửa bước vào . Phòng nó được thiết kế rất đặc biệt . Một phòng ngủ , một phòng khách , một phòng làm việc riêng thông với phòng khách và phòng ngủ . Ở bên trái căn phòng là một hồ bơi mini được thiết kế rất độc đáo , rộng rải và thoáng đảng . Nhưng phòng ngủ thì lại rất u tối . Với gam màu chủ đạo của phòng khách là màu trắng . Mọi thứ trong phòng này đều là những vật thuỷ tinh trong với màu đen bên trong được lấp những bóng đèn nhỏ . Nó ngồi đó , trên người không mặc áo khoác khiến anh tức giận khi thấy nó cứ lơ bản thân mình mà không biết chăm sóc gì cả . Người đi đường ai cũng khoác mấy cái áo phía ngoài còn nó chỉ mỏng manh chiếc váy trắng .
Quay đầu nhìn hai và Miu nó cười nhẹ . Khuôn mặt xinh xắn hơn ngày thường nhiều . Dáng vẻ bất cần vẫn hiện diện trên gương mặt trẻ con ấy . Nét cười giữa một vùng tuyết trắng xoá vẫn không lẫn vào đâu được . Hai đặt khay thức ăn và sữa cùng bánh trên bàn cho nó . Nhẹ vuốt mái tóc tím dài óng mượt vủa nó . Giọng anh trầm và ấm như ánh nắng của mặt trời .
- Joe ăn sáng đi .
Nó chỉ nhìn anh khẽ gật đầu , quay qua nhìn Miu đầy ấm áp rồi leo tuột khỏi thành cửa sộ ngồi vào bàn . Miu thì đi lanh quanh phòng nó nhìn ngắm mọi thứ trong lúc nó ăn . Nhỏ quay trở lại khi nó ăn xong . trên tay cầm một chiếc váy trắng rất đẹp . Nhìn trên xuống dưới rồi nhìn sang hỏi nó .
- Cậu làm nó hả ? ! Đẹp quá . Tặng tớ nhé !
Nó chỉ gật đầu rồi đứng dậy . Khoác chiếc áo len mà anh đưa đi ra ngoài . Miu và anh cũng đi ra . Ngoài sân tuyết phủ lên thật nhiều . Nó đội trên đầu chiếc nón len . Nặn một ít tuyết vào tay . Trò chơi bắt đầu . Ném đống tuyết trên tay của nó về phía hai và miu . Mỗi người bị dính một ít khẽ rùng mình bởi cái lạnh . Mặt dù anh sống ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn không sao quên được cái ngày rét cống ấy . Anh bị đưa sang đây khi mới 8 , 9 tuổi gì đó , lúc đó nó cũng được 4 , 5 tuổi rồi . Sống cùng với quản gia . Từ khi đưa sang đây anh luôn trốn trong phòng ích khi nào ra ngoài . Cho đến một ngày ông đưa nó sang thăm anh , ngày đó tuyết rơi nhiều và dày . Anh bị nó kéo chạy đi giữa những bông tuyết đang rơi xuống . Nhớ lắm từng hành động ngày đó . Nó cũng ném tuyết vào người anh như thế này . Còn có cả Vũ nữa . Cậu cũng bị nó ném tuyết vào rồi cười hí hững nhìn hai người run bần bật với cái lạnh .
Cả hai bắt đầu nhập cuộc chơi bằng những màn ném tuyết ngoạn mục . Người ăn tuyết nhiều nhất là Miu . Nhỏ chưa quen với thời tiết lạnh như thế này nên khi bị ném tuyết vào người liền chạy né đi hoặc đứng chịu trận . Nó và anh ngồi dưới tuyết nặn hình . Anh nặn mấy con tuần lộc , còn nó thì nặn ông già noel xinh xắn . Miu cũng bắt tay vào nặn những túi quà dễ thương . Khung cành thật đẹp . Vài đứa trẻ từ cô nhi viện lại được tài xế nhà nó đưa đến . Ai cũng xinh đẹp cả .
Miu ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy đứa trẻ này . Nhỏ đây cũng được mấy ngày rồi mà có thấy đứa trẻ nào đâu ngoài nó và anh Kelvin cùng người giúp việc . Nó như nhìn thấu suy nghĩ của Miu vội kêu mấy đứa giới thiệu .
- Chào cô , cháu là Ann , đây là Mike , còn kia là Kate . Bọn cháu sống ở cô nhi viện . Là con của mẹ Joe và ba Kelvin . – cô bé lém lĩnh nói rồi cười khì .
Nó xoa đầu đứa bé tên Ann , cả đám bọn nó cùng nhau đùa giỡn dưới nền tuyết trắng . Những thiên thần nhỏ xuất hiện như những thiên sứ . Làm cho cả không gian vốn tĩnh lặng lại đầy tiếng cười .
Người làm mang thức uống và bánh ra đặt trên bàn . Bọn trẻ chơi mệt thì lại lấy nước uống và ăn bánh . Những món bánh trên bàn là do hai làm vì nó không ăn được kem nên anh đã tự chế ra những món bánh khác không kem được thay thế nhân kem thành dâu nguyên chất hay các loại trái cây khác . Mấy cái áo là do nó may . Nếu như không phải nó là người thừa kế về tiàn bộ , đặc biệt là lĩnh vực kinh doanh thì có lẽ giờ này nó đã tốt nghiệp lĩnh vực thiết kế rồi . Nhưng một năm nay công việc không do nó quản lí nữa , lâu lâu thì được thông báo từ các giám đốc điều hành .Hai cũng thường xuyên đến công ty làm việc , giải quyết vấn đề giúp nó . Nên nó có thời gian thiết kế ra nhiều bộ đồ đẹp hơn . Cậu nhóc Mike vừa cắn miếng bánh vừa hít hà tí hương thơm lan toả quanh vườn nhờ vào đám bạch hồng và hoa oải hương trong vườn . Cô bé Ann và Kate thì tấm tắc khen ngợi bánh của hai làm.
Mũi nó và Miu dưới thời tiết lạnh thì đỏ ửng lên như mũi thỏ khiến lũ nhỏ bật cười khanh khách .
.
.
.
.
.
Chơi đã rồi thì cũng tạm biệt lũ nhỏ , nó và miu đi dạo quanh vườn .
- Cậu không định quay lại nhà cũ hả . – Miu hỏi nó thật ra thì nhỏ định hỏi là nó có nhớ hắn không nhưng lại thôi .
- Có , khi nào cậu về thì mình về cùng . Sẵn tiện thăm anh Minh và Bảo rồi tớ quay về đây
- ừmh , mà cậu không nhớ gì về chuyện trước đây sao ?
- Có mọi thứ tớ đều nhớ , nhưng chỉ có vài chuyện là quên đi thôi .
- Tớ và Bảo định năm sau sẽ cưới .
- Ừ , hai người đẹp đôi mà . TỚi đó tớ tặng cậu chiếc váy cưới lúc nãy .
- Ừ , cậu sẽ làm phụ dâu cho tớ , còn Vỹ sẽ làm phụ rể cho Bảo.
- Vỹ là ai vậy . – nó nhìn miu hỏi , Vỹ cái tên này nó nghe rất quen nhưng sao chẳng nhớ nỗi .
- Không … không có ai cả . À mà cậu không đói sao .
- Đói chứ . Vào ăn thôi .
.
.
.
.
Ngày dài lại trôi qua . Hắn mệt mỏi gấp tập trài liệu lại , đứng dậy ra về . Sắp phải vào xuân rồi khiến hắn chán nãn vô cùng . Xuân đến thì mọi người vui vẻ nhưng sao tim hắn lại cứ đau khi người con gái kia mất . Hắn tự hứa rằng chỉ đau khi đứng trước mặt nó , chỉ khóc khi ngồi gần nó . Và chỉ cười khi nge giọng nó thu âm qua chiếc máy ghi âm mà món quà sinh nhật nó tặng .
GIọng nói của nó ngày ấy ấm áp đến lạ lùng mà sao giờ lại lạnh lẽo đến vậy . Đôi mắt khép hờ lại cho con mệt mỏi qua đi . Nằm trên chiếc giường với chăn bông ấm áp mà sao tiết trời lạnh đến thấu xương . Trời lạnh hay tim người lạnh .
Máy tính trong phòng ngủ của hắn vẫn sáng , đâu đó hình ảnh của nó lại hiện ra trên màn hình . Cảnh nó ngồi ăn từng chén chè , cách cầm cây kẹo bông gòn của một năm trước thật đẹp mà giờ lại đau đến thế . Phải chi ngày đó hắn nói sớm với nó , hắn xin lỗi nó sớm thì có thể nó sẽ ở lại bên hắn lâu hơn , Để hắn yêu nó nhiều hơn .
.
.
.
Trời tối ….. lạnh
Đêm khuya …. rét .
Nó ngồi trên bậu cửa sổ , mái tóc thoả dài , trên người là chiếc đầm trắng nổi bật với trong gian tối của căn phòng . Trên tai nó mỗi tối đều đeo Headphone . Dáng vẻ lạnh lùng cô độc trong không gian cô tịch đến não nề càng làm cho người ta thấy thương hơn . Đôi mắt nó khép hờ lại . Chỉ có tiếng lá xào xạt cùng gió . Tuyết lại rơi , lại lạnh. Tim nó không vô tình hay cố tình lại nhói lên vì một bóng hình không rõ trong trí nhớ . Bản nhạc Violin buồn vẫn cát lên da diết đến đau lòng .
Đâu đó vô hình vài mãn kí ức xuất hiện
” Chào ……..”
” Em hỏi anh câu hỏi cuối nhé , nếu một ngày em mất đi anh có yêu em không ”
” Xin lỗi ”
” Không thành ý ”
“……………………….. ”
Những câu hỏi , câu nói rời rạc , khiến nó cảm thấy khó chịu . Nó ghét bản thân mình yếu mềm , chỉ có chút kí ức như vậy mà không nhớ ra . Nó ghét cái người xuất hiện rồi biến mất như làn khói trong giấc ngủ của nó . Nó hận khi mình chỉ nhớ bao nhiêu đó mà thôi . Nhưng nó hận , nó ghét nó giận thì được gì . Chỉ có thể nói bản thân mình quá ngu ngốc mới cố gắng nhớ lại quá khứ đã mất để rồi biết đâu mình lại đau.
[ Tuyết lạnh...
Như ngày anh làm tim em đóng băng ............
Mưa to .......
Như ngày em khóc ......
Nắng ấm .......
Như ngày em yêu anh ............. ]
Mấy ngày rồi hắn chẳng đến công ty khiến mọi người cũng lo lắng . Chẳng bao giờ hắn bỏ việc như thế này cả , càng không nghĩ mà không nói với thư kí hay giám đốc điều hành .
Nằm trên giường với lớp chăn nhiều hơn mức bình thường . Mấy hôm nay hắn sốt cao lắm , lúc hạ lúc tăng nhưng chẳng chịu đi bác sĩ . Mẹ hắn thì ngày nào cũng rơi nước mắt khi con trai mình như thế . Ngày biết tin nó mất , hắn đi biệt luôn . Suốt cả ngày điện thoại không bắt máy , ai ở nhà cũng lo lắng . Khi về thì quần áo ướt mem , tóc tai thì rối bù . Người toàn mùi bia rượu , trong tay cứ khư khư nắm lấy lá thư tướt nhem như người hắn vậy . Bà lúc chỉ biết khóc chứ còn biết làm gì . Ba hắn cũng đâu hơn bà , người như ngồi trên đống lửa . Mấy ngày đó hắn sốt cao đến nỗi phải đưa vào viện chăm sóc . Khoẻ lại thì nhốt mình trong phòng mặc cho ai kêu gọi hay làm gì . Một thắng sau , hắn bước ra ngoài , nhưng do sốc quá hay sao mà cứ lầm lì . Lao vào công việc như con thú dữ . Nghĩ tới đó thôi là bà đau lòng lắm rồi .
Đêm nào hắn cũng khóc mặc dù chẳng ngồi khóc sướt mướt như con gái hay giống bà . Mà nước mắt cứ vô thức lặng lẽ rơi sau hàng mi dài . Đôi lần bà vào phòng nhìn thấy hắn ngủ trên bàn làm việc . Máy tình vẫn mở , hình ảnh người con gái mà hắn yêu luôn xuất hiện trên màn hình . Nhìn cảnh ấy mà bà đau quặng lòng .
Phải chi ngày đó bà ngăn cản việc trờ về của Nhã Quyên thì tốt biết mấy. NHưng người tính đâu bằng trời tính . Nhã Quyên đâu phải tự nhiên xuất hiện quay trở lại mà cô ta về là do có người đứng sau . Biết chuyện đó nhưng bà lại không can ngăn để giờ mới có cớ dự này . Lỗi này đâu thể trách hắn được .
Sáng ….
Vài chú chim nhỏ đậu trên cửa phòng hắn hót líu lo , cựa mình thức dậy . Mẹ hắn đã thức từ khuya , bà ngồi đó thay khăn và đo nhiệt độ cho hắn đến gần sáng mới về phòng mình . Từ khi sinh nhật hắn xong thì họ bắt đầu dọn qua đây sống cùng với hắn cho vui . Một phần vì muốn cho hắn không nghĩ nhiều đến nó . Một phần là muốn cho hắn có thêm tình cảm gia đình hơn . Từ ngày hắn dọn ra sống riêng , lại ích khi về nhà nên ba mẹ hắn sợ hắn thiếu thốn tình cảm . Dù vậy thì nỗi đau của nó đâu thể nào lành được , có lúc hắn lại yêu nó nhiều hơn chứ .
Tsuna Kimura - Azumi Mizushima - Miku Ohashi
Chúc các bạn online vui vẻ !