Sáng
sớm, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Sau cơn mưa vạn vật như được hồi
sinh, cây cối nảy lộc xanh um vờn nhẹ theo làn gió. Những chú chim bắt đầu rũ
cánh vẫy khô những giọt mưa đêm qua rồi bay vụt lên bầu trời đến xa vời, nắng
vàng rải nhẹ trên con đường quen thuộc. Tôi vui vẻ khóa cổng đi ra ngoài. Hôm
nay là chủ nhật, tôi có hẹn đi chơi với Thiên Lam và Thục Anh.
Thiên
Lam và Thục Anh đã có mặt ở đầu phố đợi tôi, sắp được nghỉ hè rồi, thi học kì
xong là chúng tôi có thể thảnh thơi rong chơi từ sáng đến chiều trên khắp con
phố nhỏ. Chúng tôi đi trượt partin, chán thì vào hiệu sách đọc cóp, đến chiều mệt
nhoài thì tấp vào một quán cóc ven đường. Đây là dãy phố bán chân gà nướng ngon
nhất mà chúng tôi mới phát hiện. Thiên Lam nhanh chóng gọi ra 4 cánh gà nướng mật
ong. Bao giờ cũng vậy, sau khi ăn hết mổi người một chiếc thì tôi và cậu ta
quay ra bắt đầu đánh nhau để tranh giành cái cuối cùng trong dĩa. Thục Anh thì
không bao giờ tham gia với chúng tôi vì cậu ấy ăn kiêng. Hôm nay tâm trạng của
tôi đang vui nên tôi hơi bị thừa năng lượng, sau khi nốc ao được Thiên Phong,
đá văng cậu ta xuống đất thì tôi hạnh phúc cầm chiến lợi phẩm đưa lên miệng.
Thiên Lam lồm cồm bò dậy nhìn tôi tức tối. Tôi không thèm quan tâm ăn ngấu nghiến
miếng thịt ngon lành thơm phức. Lần nào cậu ấy cũng không thể đánh thắng được
tôi, thế mà cũng tự xưng là đội trưởng đội Karate của trường, mãi sau này tôi mới
biết là cậu ấy luôn nhường tôi.
-Ồ…Không
phải tôi nhìn nhầm chứ? Là cậu hả Nhật Hạ?
Vừa
ngấu nghiến xong chiếc cánh gà thì có một giọng nói hơi quen vang lên bên tai.
Tôi quay ra sau, vẫn theo thói quen đưa mấy ngón tay trắng muốt nhỏ bé của mình
lên liếm gia vị bị dính vào.
-Cái
cách ăn như heo thế này thì đúng là cậu rồi.
Trước
mặt tôi, một cậu bạn cao ráo, mặc bộ sơ mi đồng phục trường quốc tế, trên mắt
đeo cặp kính xanh dương mỉm cười trêu chọc. Tôi khẽ chớp chớp đôi mắt trong veo
nhìn cậu ta ngơ ngác, ai đây nhỉ? tôi có quen với cậu bạn đẹp trai này sao? Sao
tôi không thể nhớ được?
-Sao?
Quên tôi rồi sao? Cậu ta ghé sát xuống trước mặt tôi cười đểu.-Con bọ toán ngốc
xít!
Con
bọ toán ngốc xít!
Cái
biệt danh chết tiệt thời cấp hai này của tôi đâu có ai gọi ngoại trừ nó.
-Hải
Đăng !!!!!!!!!!!!
-Tôi
đây !
Tôi
bật dậy hét lên kinh ngạc, Hải Đăng. Chính là nó. Thằng nhóc học giỏi văn cấp
hai, kẻ thù không đội trời chung của tôi một thời. Kẻ đã xô đẩy cuộc đời tôi
khiến tôi đăng kí vào học chuyên văn. Là nó sao? Tôi há hốc miệng nhìn nó trân
trối. Hai đứa bạn thân của tôi vẫn nhìn chúng tôi khó hiểu. Sự xuất hiện của
tên nhóc này khiến tôi quá đỗi kinh ngạc. Tôi còn nhớ trước đây nó gầy nhom, da
đen nhẻm vì phơi nắng nhiều, chiều cao cũng khiêm tốn thấp hơn cả một đứa con
gái như tôi đến vài centimet, trên mặt lúc nào cũng đeo hai cái đít chai dày cộm,
lúc nào cũng chúi mũi vào đọc sách, mổi lần mở miệng toàn phun ra một đống lời
độc địa mỉa mai tôi. Tại sao bây giờ nó lại khác như vậy? Tại sao bây giờ nó lại
thay đổi như vậy? Có phải tôi đang nằm mơ không? Chỉ mới hơn năm không gặp thôi mà nó đã lột xác đến mức
này sao?
-“Chỉ
mới hơn 1 năm thôi mà nó đã lột xác đến mức này sao”, cậu đang nghĩ như vậy
đúng không? Hải Đăng mỉm cười đưa tay chỉnh lại gọng kính xanh dương trên mặt.
Nhìn cậu ta không khác gì diễn viên điện ảnh.
Tôi
chỉ biết ngơ ngẩn gật gật đầu. Hải Đăng thở dài, cúi xuống rút một tờ khăn giấy
dưới bàn thẩy vào mặt tôi nhắc nhở:
-Lau
miệng đi rồi nói chuyện, nhìn cậu y như heo.
Lúc
này tôi mới nhớ lại bộ dạng của tôi, miệng lem nhem dầu mỡ từ chiếc cánh gà khi
nãy, tôi ngoan ngoãn lấy khăn lau đi, cả hai bàn tay nhỏ bé khi nãy bốc đồ nữa.
Hải Đăng tự nhiên kéo ghế ngồi chung với chúng tôi và gọi ra một dĩa đồ ăn
khác.
-Hai
cậu chắc là bạn học của Nhật Hạ ngốc xít? Tôi là Hải Đăng, là bạn cùng lớp hồi
cấp hai của cậu ấy. Hải Đăng nhìn hai đứa bạn của tôi giải thích, tôi lau miệng
xong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu ta thắc mắc.
-Cậu
dạo này thế nào rồi Hải Đăng? Cậu thay đổi nhiều quá.
-Cậu
cũng vậy thôi. Khi nãy nếu không nghe giọng nói của cậu tôi cũng không nhận ra
cậu đâu. Cậu dạo này thế nào? Đã làm đơn xin đổi khối học chưa?
Hải
Đăng nhìn tôi cười đểu. Tôi biết nó thường xuyên cập nhật trạng thái của tôi
qua việc theo dõi face book, thời gian đầu nhập học không có ít lần tôi thấy hối
hận vì chọn vào khối C để giữ thể diện của mình. Chắc thằng nhóc này nghĩ tôi
chịu không nổi nên đã xin đổi khối học đây mà. Nhưng thật tiếc là nó đã nhầm.
-Tớ
vẫn rất rất là ổn. Cậu thì sao? Điểm tổng kết vừa rồi chắc thấp lắm. Hè này có
được đi thi lại không?
Tôi
nhìn nó cười đểu. Sau vụ cãi nhau hôm tổng kết đó đâu phải chỉ có tôi chọn khác
khối học, thằng nhóc tự cao này cũng tuyên bố trước lớp là sẽ đăng kí vào khối
A và học giỏi toán hơn tôi. Tôi không tin mình khốn đốn vì văn mà nó dễ thở với
môn toán.
-Tôi
cũng giống cậu thôi. Ban đầu hơi khó đỡ, nhưng giờ thì ổn rồi.
Hải
Đăng vừa nói hết câu thì ông chủ quán đem ra bàn chúng tôi một dĩa đầy ắp cánh
gà và chân gà nướng ngon tuyệt. Hai đôi mắt của tôi và Thiên Lam sáng rực lên.
-Hôm
nay tôi mời…các cậu cứ ăn tự nhiên đi…
Hải
Đăng chưa nói hết câu tôi và Thiên Lam đã nhào vào nhiệt tình xử lí, còn cậu ta
thở dài vì biết điều mình nói hơi dư thừa. Không ngờ mới có một năm không gặp
mà tên bạn thân của tôi thay đổi nhiều như vậy, còn rộng rãi mời chúng tôi ăn nữa
chứ. Nhìn hai đứa háu ăn trước mặt, cậu ta cũng vui vẻ cầm một chiếc cánh gà
đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp ăn thì nhận ra ở trước mặt mình, Thục Anh ngồi
im nhìn chúng tôi lắc đầu.
-Bạn
học của Nhật Hạ…Hải Đăng nhìn Thục Anh lên tiếng.
-Tên
tôi là Thục Anh. Thục Anh mỉm cười giới thiệu.-Còn tên con trai đang ăn như sắp
chết đói kia là Thiên Lam.
-Crhào…Thiên
Lam nhai nhồm nhoàm quay sang chào lấy lệ.
-Ờ…Hải
Đăng mỉm cười rồi lại hướng về Thục Anh, tôi liếc qua thấy mặt nó hình như hơi
đỏ đỏ, cái bệnh sợ con gái của nó ngày nào vẫn chưa hết.-Sao bạn không ăn? Bạn
không thích món này sao?
-Không
phải. Thục Anh lắc đầu.-Khi nãy tôi ăn đủ rồi, bạn đừng để ý.
Hải
Đăng gật gật đầu, có lẽ nó biết bọn con gái thường ăn kiêng nên không thắc mắc
nữa. Sau khi ngấu nghiến hết dĩa thức ăn thì chúng tôi ngồi tán gẫu.
-Hải
Đăng! Cậu là bạn học cũ của Nhật Hạ chắc là sẽ biết rõ về cậu ấy lắm. Thục Anh
mỉn cười đưa tay chống cằm.-Hồi trước học cấp hai cậu ấy có từng nhận được thư
tình của ai chưa?
-Hở?
Muốn
điều tra quá khứ của tôi sao? Tôi giật mình quay sang Hải Đăng, còn chưa kịp
lên tiếng cảnh cáo thì thằng nhóc lanh chanh đã mau mồm mau miệng khai báo.
-Làm
gì có ai đâu. Ngay từ khi quen nó trong trường mẫu giáo tôi đã thấy nó nhìn y
như một con mèo hoa, bộ dạng thì biến thái, tính tình thì thô bạo khiến cho
không có đứa con trai nào dám lại gần, lớn lên cũng không có gì thay đổi nên
tôi nghĩ chắc nó đã hết thuốc chữa, nhưng gần đây không biết có phải nó bị sét
đánh trúng nên thần kinh đã trở lại bình thường hay không mà nó đã có chút thay
đổi theo hướng tích cực.
-Ồ…Thục
Anh nhìn tôi xuýt xoa như vừa mới khám phá ra điều gì thú vị lắm. Thiên Lam
cũng ngửa cổ lên cười như một kẻ thần kinh.
-Tớ
thấy Nhật Hạ cũng chưa hoàn toàn bình thường đâu, nếu ở gần cậu ta đôi lúc sẽ
được chứng kiến cảnh cậu ta phát bệnh cũ.
Tôi
nhìn hai đứa bạn thân, sau đó liếc Hải Đăng trừng trừng, tên nhóc đó đưa tay
nâng kính là ra vẻ vô tội kiểu: Họ muốn nghe sự thật nên tôi chỉ biết phải nói.
Tôi cười nhạt, muốn gây chuyện với tôi, tôi cũng đâu có ngán nó.
-Hải
Đăng…tự nhìn lại bản thân mình đi xem có hơn gì người ta không rồi hãy lên tiếng
đánh giá. Đứa nào hồi nhỏ chuyên thò lò mũi xanh, đến lớp thường xuyên bị cô
giáo phạt vì tè ra quần. Lúc nào cũng xán lại gần mấy đứa con gái đòi chơi
chung, đến lúc bị tụi nó đánh thì lại chạy lại khóc với tớ? Tớ còn không thể
quên nổi sở thích đặc biệt của cậu ngày xưa là chuyên gia ngoáy cứt mũi rồi dán
lên tường để tập đếm số nữa đó.
Không
khí có chút lạnh lẽo, hai người kia vô thức nhìn Hải Đăng rồi không ai bảo ai dịch
ghế ngồi ra xa như sợ cậu ta là ổ lây bệnh dịch hạch và truyền nhiễm. Hải Đăng
mặt đỏ bừng bừng liêc tôi tức tối.
-Cậu
im đi.
-Nếu
khi nãy cậu chịu ngậm miệng thì bây giờ tôi đâu có nói ra những điều đó.
Tôi
và Hải Đăng là thế. Nếu gặp nhau mà không cãi nhau trên ba câu thì ngày hôm đó
chúng tôi ăn không ngon. Gầm gừ nhau một lúc thì Thục Anh cũng can thiệp buộc
chúng tôi giải hòa. Hải Đăng kể cho tôi nghe rất nhiều về ngôi trường mới của cậu
ấy, tôi cũng nói cho cậu nghe về cuộc sống mới của tôi sau khi vào cấp 3, đương
nhiên là giấu nhẹm lí do tôi thay đổi và những tình cảm bí mật giành cho Thiên
Phong.
-Đầu
tháng sau có buổi họp lớp. Cậu có chết cũng phải lết xác tới đó! Hải Đăng nhìn
tôi thông báo.
Tôi
vui vẻ gật đầu, không thấy ngạc nhiên lắm, thông tin này tôi cũng vừa nhận được
từ một đứa bạn tối qua rồi. Đang nói chuyện vui vẻ thì sau lưng tôi vang lên tiếng
ồn ào. Chúng tôi hiếu kì quay sang, và hình ảnh đập vào mắt tôi là một gã thanh
niên đang giẫm chân lên một chú mèo con trắng muốt giận dữ.
-Mẹ
nó, con mèo khốn kiếp này ở đâu ra mà dám cào xước cả chân ông thế này.
Con
mèo gào lên đau đớn vì bị bàn chân thô bạo dẫm lên. Cả bốn đứa tôi giật mình bật
dậy. Gã con trai kia vẫn chưa hả giận. Mấy người bạn của nó ngồi gần đó cũng mở
miệng chửi thề.
-Mẹ xxxxx….Con miu này còn bé quá, lớn tí nữa là
cho vào nồi nhậu được rồi.
-Mà
giống mèo sống dai thật đó, tao đạp mạnh vậy mà không chết.
-Người
ta nói mèo có chín cái mạng mà…
-Tụi
mày nói nếu tao dẫm thêm cái nữa thì nó có chết không?
Tên
lưu manh kia cười lớn. Tôi nhíu mày tức giận. Sao đám người đó có thể lấy sinh
mạng của con mèo nhỏ ra để đùa giỡn như vậy? đúng là những kẻ không có nhân
tính. Tôi nhìn con mèo nhỏ đang run rẩy kêu gào dưới chân gã kia không thể cầm
lòng được nữa, bất chấp rắc rối quyết định can thiệp.
-Này
bạn kia! Tôi bước lại cất tiếng.-Thả con mèo nhỏ đó ra đi, bạn không thấy làm vậy
tàn nhẫn lắm sao? Dù sao nó cũng là một sinh mạng kia mà.
Đám
người kia ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên, rồi cả đám cười ha hả.
-Woao!!!!
Cô bé dễ thương này nhân hậu quá, biết lo cho con mèo nữa…
-Con
mèo này dám cào xước chân anh, em muốn anh tha cho nó thì lại đây uống rượu với
tụi anh đi.
-Kêu
cả cô bạn dễ thương kia của em lại đây luôn nhé! Một tên liếc mắt nhìn Thục Anh
cợt nhã.
Lúc
này tôi cảm thấy bực mình lắm rồi, không lẽ bây giờ tôi chạy lại bạt tai cho mấy
tên này một trận. Thục Anh nghe bọn kia nói thế cũng tức giận đứng dậy.
-Các
người đừng quá đáng, coi chừng tôi báo cảnh sát đó.
-Ối
trời ơi…sợ quá, sợ quá!!!!! Mấy gã du côn ôm bụng cười nghiêng ngã.-Em định báo
cảnh sát bắt tụi anh vì tôi danh gì?
-Vì
lỡ chân đạp chết một con mèo…Hahaha…tội này chưa bị bắt được đâu em yêu…
-Chờ
lúc nào tụi anh kéo em lên giường thì mới lập tội danh được.
-Mấy
người…
Thục
Anh tức sôi máu. Nhưng nhỏ không quen nói chuyện với hạng người lưu manh nên
không biết đối đáp thế nào. Dù sao thì Thục Anh cũng là một vị tiểu thư đài các
mà, việc nó chịu đi cùng tôi và Thiên Lam vào một quán cóc ven đường thế này đã
đặc biệt lắm rồi.
-Cảnh
sát không bắt được bọn nó. Hải Đăng lên tiếng, đưa tay đẩy gọng kính trên mặt
ra vẻ uyên bác.-Đưa đống rác này vào trại giam người ta sợ sẽ làm bẩn khu giam
giữ.
-Vậy
để tớ gọi cho xe bắt chó tới hốt tụi này đi cho sạch sẽ. Thiên Lam hào hứng móc
điện thoại ra. Hải Đăng gật đầu.
-Có
cần tớ cho cậu số điện thoại không?
Rầm!!!!
Chiếc
bàn trước mặt mấy tên lưu mạnh bị đạp tung, một tên với tay cầm chai bia đập mạnh
vào tường tạo thành một tiếng động inh tai nhức óc. Mấy đứa này bị Thiên Lam và
Hải Đăng chọc cho nổi điên lên rồi.
-Con
mẹ tụi mày, tụi mày vừa nói gì đó?
Tên
cầm vỏ chai bia vỡ chỉa vào mặt Thiên Lam hù dọa. Khách khứa gần đó hoảng sợ vội
đứng dậy chạy toán loạn, hiển nhiên không ai muốn bị vạ lây nữa. Thục Anh cũng
giật mình vội lùi lại nép sau lưng Hải Đăng, tôi vẫn không rời mắt khỏi con mèo
nhỏ đang bị bàn chân thô bạo của gã lưu manh dẫm lên. Thấy nó định đứng dậy,
tôi không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức lao vào tung một cước thẳng vào bộ hạ của
gã, con mèo được giải thoát nhưng vẫn nằm im run rẩy, tôi vội cúi xuống bế nó
lên, áp vào lòng mình. Con mèo vẫn run lên bần bật chưa hoàn hồn. Đám lưu manh
khá bất ngờ, chúng không nghĩ một đứa con gái như tôi lại dám làm hành động
này. Tôi nhìn bọn nó khinh thường. Tưởng tôi sợ bọn nó chắc, xin lỗi nhé, hồi
còn học cấp hai tôi nổi tiếng là lưu manh chuyên gia đi đánh nhau đó, đai đen
karate tôi lấy được năm 9 tuổi đó.
-Nhật
Hạ!!!! Coi chừng!!!!
Thục
Anh nhìn đám người trước mặt đang vây lấy tôi sợ hãi. Mấy tên lưu manh cảm thấy
bị sĩ nhục bắt đầu nổi điên lên lao vào tôi, tôi dám cá tụi nó mà tóm được tôi
sẽ xử lí tôi không khác gì con mèo nhỏ này.
-Con
ranh liều mạng này…
-Hôm
nay mày tới số rồi con ạ…
Tên
dính đòn của tôi vẫn còn cuộn tròn người dưới đất thổn thức, hai tên đồng bọn
thì lao vào định đánh tôi giúp bằng hữu rửa hận. Nhưng…
Bốp!!!!
Bốp!!!!!
Hai cú đá móc cực
đẹp giáng thẳng vào mặt hai tên này. Thiên Lam và Hải Đăng đứng trước mặt tôi
thủ thế. Tôi quên nói rằng Hải Đăng lấy đai đen karate cùng thời gian với tôi,
hồi cấp hai không có trận đánh nhau nào của tôi là thiếu mặt cậu ta. Còn Thiên
Lam. Mấy vụ đấm đá này đối với cậu ta diễn ra như cơm bữa. Mấy tên này hôm nay
bị sao quả tạ chiếu trúng rồi nên mới tìm chúng tôi gây sự.
-Tụi mày…tụi
mày…chờ đấy….
Hai tên lóp ngóp
bò dậy, rồi không hẹn mà cùng bỏ mặc lại bạn tốt đang nằm bất tỉnh dưới đất bỏ
chạy mất hút. Ba đứa tôi trố mắt nhìn chúng thán phục, hai đứa này là vận động
viên marathon sao? Chạy nhanh dễ sợ! Thiên Lam liếc tên đang nằm dưới đất rồi
nhìn hai cái bóng đã mất dạng thở dài:
-Bỏ bạn bè lúc
hoạn nạn, đúng là không có tình bằng hữu.
Bốp!!!!
Mới nói hết câu,
một cái chảo to tướng đập vào gáy cậu ta, Thiên Lam giật mình lấy tay xoa xoa đầu,
còn tưởng kẻ thù tập kích từ phía sau, đang định quay lại phản đòn thì cậu ta lại
bị cái chảo đập cho tới tấp.
-Thằng ôn con, đồ
phá hoại, tụi mày định phá quán của ông đó hả? Đây là lần thứ bao nhiêu mày
đánh nhau trong quán của ông rồi? mày muốn cắt đường sinh nhai của ông mày sao?
Người đang nói
chính là chú chủ tiệm đáng kính, mặt ông đỏ bừng vì tức giận, vừa mắng ông vừa
cầm cái chảo đánh tới tấp vào người Thiên Lam.
-Chú bình tĩnh,
từ từ rồi nói chuyện, lỗi không phải tại cháu, chú biết mà…Thiên Lam vừa phân
bua vừa tránh đòn loạn xạ, ông chủ vẫn chưa hết giận cầm chảo phang tới tấp vào
cậu.
-Biết thằng cha
mày, lần nào đánh nhau ở quán của ông mà không có mặt mày, hôm nay tao bị điên
nên mới để cho thằng sao chổi mày vào quán tao ăn đó…
Ba chúng tôi chỉ
biết đứng im một chổ nhìn cậu ta gặp họa, đâu có ai dại dột muốn nhảy ra chịu
ăn chảo chung với cậu ta. Đánh Thiên Lam một hồi chú chủ quán cũng nguôi nguôi
giận liếc về ba đứa đồng phạm tụi tôi quát.
-Còn chúng mày nữa,
ăn xong không có việc gì làm hay sao mà chạy theo cái thằng điên này phá làng
phá xóm thế hả? Chúng tôi lắc đầu kịch liệt ra vẻ không liên quan, chú chủ quán
liếc tên đang nằm bẹp dưới đất rồi quay sang chúng tôi ra lệnh.-Tất cả lũ chúng
mày, lập tức xéo khỏi quán của ông, từ lần sau trở đi cấm tụi bây mò đến đây nữa!
Thế là cả đám bị
ông chủ quán ném hết ra đường. đúng lúc này. ở đầu con hẻm nhỏ, một đám thanh
niên vẻ mặt hung hăng tiến lại chổ chúng tôi.
-Đứa nào dám
đánh bạn tao?
Một gã dị hợm dẫn
đầu lên tiếng quát, chúng tôi nhận ra hai tên đi sau nó là hai cái thằng mới bị
Thiên Lam và Hải Đăng đá khi nãy. Ra là về nhà kêu đồng bọn, Thục Anh mặt tái
mét, vội níu lấy tay Hải Đăng run bần bật, tội nghiệp, chưa bao giờ nhỏ gặp phải
tình huống như thế này.
-Tại sao lại là
mày???? Tên dẫn đầu đám lưu manh thấy Thiên lam liền nổi giận.
Chúng tôi nhìn
nó khó hiểu, sao bộ dạng tên này kì quái thế? Mặt nó bôi một lớp phấn trang điểm
dày cộm, môi tô son. Hai mắt nó tím bầm sưng húp lên, khóe môi cũng có một vệt
bầm tím mà lớp phấn không che đi được. Tôi hiểu côn đồ thời nay thường hay tạo
cho mình bộ dạng không giống ai, nhưng make up kiểu đó lần đầu tiên tôi được chứng
kiến. Thiên Lam nhìn tụi nó, nghiêng đầu như cố nhớ lại xem mình đã gặp tên này
ở đâu chưa rồi lên tiếng.
-Gấu mèo! Chúng
ta đã từng gặp nhau trong sở thú à?
-Khốn! Mày đừng
có nói là quên tao rồi. Hôm qua trong quán cà phê, chính mày đã biến tao thành
cái bộ dạng xấu xí thế này mà.
-Hớ!!! Thì ra
mày là cái thằng biến thái hôm qua, sao hôm nay make up lạ thế?
-Thằng khốn! Tao
bị mày đánh đến mặt biến dạng như thế đó chứ. Mày đúng là đồ nhẫn tâm, hôm qua
tao một mình bước vào quán cà phê, đúng lúc đang cô đơn thì nhìn thấy mày bước
vào, tao thấy mày cũng đẹp trai nên mới lại định bắt chuyện một chút, thế mà vừa
mới vuốt má mày một cái đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi rồi. Trời xui đất khiến
thế nào mà hôm nay lại cho tao gặp lại mày, hôm nay tao nhất định sẽ đòi lại cả
vốn lẫn lãi. Mày còn muốn sống thì mau xin lỗi tao đi.
-Ờ…xin lỗi, lẽ
ra hôm qua tao nên tiễn mày vào bệnh viện chỉnh hình luôn. Thiên Lam gãi gãi đầu
ra vẻ có lỗi.
-Ngưỡng mộ cậu
quá! Không ngờ đến dạng biến thái này mà cũng để ý đến cậu, cậu đúng là có sức
hút hơn người đó nha, Thiên Lam.
Tôi liếc Thiên
Lam cười đểu, thì ra hôm qua cậu ta đánh nhau với đám người này,
-Cậu im đi. Thiên
Lam liếc tôi nói cộc lốc.
Mà tình hình này
tôi không thể đứng đây ca ngợi cậu ta được, nếu không nhanh tìm cách chuồn thì
cả Thục Anh cũng bị vướng vào ẩu đả mất. Hai đứa kia có chết tôi cũng kệ, nhưng
bạn tốt Thục Anh của tôi thì tôi không thể không bảo vệ được. Hải Đăng trước mặt
tôi đưa tay ra phía sau kín đáo ra hiệu, tôi hiểu những gì cậu ta muốn nói.
-Tụi mày đợi gì
nữa, băm chả mấy đứa nó đi!!! Con gấu trúc biến thái ra lệnh, lập tức đám đàn
em của nó nhào vào chúng tôi.
-Á!!!!!!!! Có
con heo đang bay trên trời kìa!!!!! Tự dưng Thiên Lam hét toáng lên.
Mấy tên du côn lập
tức ngước lên trời theo hướng cậu ta chỉ, nhưng chỉ thấy 1 con quạ đen bay
ngang kêu: “quạ…quạ…”thôi.
-Heo biết bay
đâu?
Tên biến thái cầm đầu ngây thơ hỏi lại, ngay
lúc đó Hải Đăng đã nhanh nhẹn đạp văng chiếc thùng rác to đùng bên vệ đường vào
bọn chúng, tôi thì nắm tay Thục Anh chạy ra khỏi đó. Thiên Lam và Hải Đăng trước
khi chạy theo chúng tôi còn quay lại giải thích:
-Không có heo biết
bay…
-Chỉ có mấy con
heo bại não!
Đám lưu manh nổi
điên lên, sau khi gạt được đống rác hôi rình trên người xuống thì cũng bắt đầu
hò nhau đuổi theo. Hải Đăng hơi nhíu mày rồi quay sang chúng tôi.
-Thiên Lam, Nhật
Hạ! hai cậu chịu khó làm mồi nhử đám người đó nhé, tôi sẽ đưa Thục Anh chạy theo
con đường khác, cô ấy là con gái, không thể theo kịp chúng ta đâu.
Thiên lam gật đầu
ra hiệu cho tôi chạy vào một ngã rẽ, tôi nghe vậy quay sang bức xúc.
-Sao lại bắt tôi
làm mồi nhử, tôi cũng là con gái mà.
Không ngờ cả
Thiên Lam và Hải Đăng đều nói với tôi thế này.
-Với con nhỏ
trâu vật như cậu thì tụi tôi không lo.
Tôi tức sặc máu,
nhưng cũng không còn cách nào khác, sau khi chạy vào con hẻm nhỏ. Hải Đăng kéo
tay Thục Anh núp vào một bức tường gần đó, tôi và Thiên Lam thì tiếp tục chạy,
đương nhiên bọn du côn theo phía sau chỉ thấy hai chúng tôi nên cứ tiếp tục đuổi
theo. Nhưng đám ngốc này hơi bị ngây thơ, tụi nó không biết ngoài giỏi đánh
nhau chúng tôi còn là vô địch chạy nhanh, nên chưa đầy năm phút sau khi tách
nhóm với hai đứa kia chúng tôi đã cho lũ du côn hít bụi. Đến một công viên gần
đó, cảm thấy không còn ai đuổi theo nữa tôi và Thiên Lam mới từ từ dừng lại ngồi
phịch xuống một chiếc ghế đá gần đó.
-Hôm nay đúng là
xui xẻo. Không biết hai người kia thế nào rồi. Tôi nhìn Thiên Lam đang nhắn tin
bằng điện thoại.
-Không sao rồi,
Thục Anh mới nhắn tin cho tớ, Hải Đăng đang đưa cô ấy về nhà, ổn rồi.
Thiên Lam nói
xong thì hai tay bịt miệng liên tục hắt hơi. Tưởng cậu ấy bị cảm. Tôi hơi xích
lại gần cậu ấy lên tiếng hỏi thăm.
-Cậu có sao
không?
Thiên Lam xua
xua tay đẩy tôi ra xa rồi lại liên tục hắt hơi. Lúc này tôi mới nhớ đến con mèo
đang nằm run rẩy trong lòng mình. Không lẽ…
-Cậu bị dị ứng
lông mèo hả?
Thiên Lam khổ sở
gật đầu. Con mèo nhỏ đến lúc này vẫn chưa hết sợ hãi nép chặt vào lòng tôi. Tôi
không biết nên làm gì với nó bây giờ. Ở nhà tôi anh trai tôi cũng bị bệnh dị ứng
lông mèo nên không thể mang nó về được. Nhưng nếu bây giờ để nó ở đây chắc nó sẽ
chết đói mất, nó vẫn còn rất nhỏ mà, không thể nào tự đi tìm thức ăn được, nói
không chừng tôi vừa thả nó ra nó lại bị một tên khốn nào đó giống gã du côn khi
nãy dẫm chết mất. Tôi liếc qua Thiên Lam, cậu ta nhìn tôi nhăn mặt.
-Tuyệt đối không
được. Nhà tớ không nuôi mèo được, cả nhà tớ đều bị dị ứng với lông mèo, cậu đã
cứu nó thì tự chịu trách nhiệm với nó đi.
-Cậu đúng là máu
lạnh. Tôi lườn cậu ta rồi cúi xuống vuốt ve con mèo nhỏ.
Thôi tạm thời cứ
mang nó về nhà trước đã, ngày mai đến lớp tôi sẽ hỏi Thục Anh xem nó có thể
nuôi mèo không? Ngồi ở công viên khoảng nửa tiếng thì tôi và Thiên Lam ai về
nhà nấy. Ngày chủ nhật vui vẻ đầy sóng gió của chúng tôi coi như kết thúc.
Chiều…
Tôi bế con mèo
nhỏ bước đi trên con phố quen thuộc về nhà. Bầu trời lúc này bổng dưng trở nên
u ám, ánh mặt trời ấm áp đã bị mây đen che khuất, gió lạnh ùa qua báo hiệu một
cơn dông đang ập tới. Tôi nhìn lên trời thở dài. Đầu mùa hè nên thời tiết lúc
nào cũng mưa nắng thất thường nhứ thế, rõ ràng mới sáng sớm nay trời còn đẹp lắm
mà.
Trên bầu trời u
ám, những cánh chim lạc đàn đang chao đảo tìm nơi hạ cánh, gió ùa qua rặng cây
hai bên đường, luồn vào từng tàn lá xanh mướt khiến chúng kêu răng rắc tựa hồ
như sắp bị vặn gãy. Những người đi đường đang hối hả đi cho nhanh đến nơi mình
cần tới trước khi cơn mưa chiều đổ xuống, con mèo nhỏ trong lòng tôi đã hết đau
cũng bắt đầu ngọ nguậy kêu meo meo. Tôi mỉm cười đưa tay vuốt ve nó. Con mèo rất
ngoan, dường như nó đã quen với hơi ấm của người nên nằm im trong vòng tay tôi.
Tôi cũng vội chạy thật nhanh bên dòng người đang hối hả, trời bắt đầu đổ mưa.
Những giọt nước từ trên cao lao xuống như những viên đá nhọn khiến vai tôi rát
buốt, chẳng mấy chốc mà mưa đã nặng hạt, gió cũng ùa qua mạnh hơn. Tôi vội vàng
chạy đến trạm xe buýt gần đó nhất trú mưa, nhưng không ngờ ở đây tôi lại gặp cậu
ấy.
Thiên Phong…
Tôi sững lại,
nhìn cậu tròn mắt. Trên trạm chờ vắng tanh, một mình Thiên Phong đang ngồi đó,
lặng im nhìn những hạt mưa đang rơi đều trên con đường mờ sương cát. Tôi hơi ngẩn
người ra vài giây, vẫn dáng vẻ cô đơn một mình ấy. Vẫn ánh mắt đen thẳm xa xôi ấy.
Đúng là Thiên Phong rồi. Tôi khẽ chớp mắt để xác định lại một lần nữa mới biết
là mình không nhìn nhầm.
-Chào cậu…Thiên
Phong. Thiên Phong nghe tiếng tôi quay lại, lúc này mới nhận ra tôi.-Cậu cũng
vào đây trú mưa à?
-Ờ! Thiên Phong
mỉm cười với tôi.
Vẫn là cách nói
kiệm lời và nụ cười ấm áp đó. Tôi hai tay ôm con mèo nhỏ nhẹ nhàng đi đến ngồi
xuống bên cạnh cậu ấy. trời càng lúc càng trút mưa xối xả, gió mang theo hơi nước
ùa qua rét buốt, nhưng lúc này tôi ngồi gần Thiên Phong, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể
của cậu ấy khiến tôi không cảm thấy lạnh nữa. Thiên Phong lúc này đã tựa hẳn
lưng vào bảng quảng cáo phía sau, hai cánh tay thả tự do xuống những song sắt
nhẹ nhàng gõ theo một điệu nhạc, đôi mắt đen thẳm vẫn lãng du về một nơi xa
xăm, giá mà tôi biết được lúc này cậu ấy đang nghĩ gì. Trái tim tôi lại bắt đầu
đập loạn nhịp lên vì cậu ấy. Tôi thở dài cúi xuống. Nhiều lúc tôi thật sự không
thể hiểu được bản thân mình, tôi biết Thiên Phong đã gần một năm rồi, nhưng
không hiểu sao tôi vẫn không thể bình tĩnh mổi lần ở bên cạnh hay nói chuyện với
cậu ấy.
Thiên Phong vẫn
ngồi lặng yên bên cạnh tôi, lặng lẽ ngắm những hạt mưa rơi. Tôi lén nhìn cậu ấy
rồi khẽ mỉm cười. Nên cảm ơn cơn dông chiều bất chợt này, nhờ có nó mà tôi có
thể gặp Thiên Phong ở đây. Giá như trời cứ đổ mưa đến sáng mai luôn thì tốt biết
mấy. Như vậy tôi sẽ được ngồi bên cạnh cậu ấy lâu hơn. Tôi siết chặt hai cánh
tay mình. Nếu thật sự trên thế giới này có phép thuật và tôi được sở hữu chúng,
tôi nhất định sẽ đóng băng thời gian mỗi lần gặp Thiên Phong để thế giới này chỉ
còn lại tôi và cậu ấy.
-Nhật Hạ!!! Bất
ngờ Thiên Phong vỗ vai tôi, tôi vội ngước đôi mắt trong veo lên.-Cậu sắp bóp chết
chú mèo con tội nghiệp rồi.
Cùng với lời nhắc
nhở của Thiên Phong là con mèo nhỏ trong lòng tôi đang giẫy giụa kêu gào thảm
thiết. Tôi giật mình vội buông tay nó ra đặt xuống đùi vuốt ve, thì ra trong
lúc mãi suy nghĩ tôi đã siết chặt hai cánh tay đang bế nó.
-Xin lỗi mèo
con…chị không cố ý đâu. Tôi mếu máo vuốt ve nó.
Con mèo ngước
đôi mắt xanh biếc lên nhìn tôi oán trách như muốn nói: “ Thấy tôi bị dẫm chưa
chết nên cô chưa hài lòng phải không?”
Khổ thân nó, nhưng
tôi đâu phải cố ý đâu, chắc nó đang chửi rủa số phận đen đủi của nó ghê lắm. Thấy
tôi vẫn vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó với vẻ nâng niu, cộng với ơn cứu mạng
khi nãy nên sau một lúc gầm gừ nó thôi không so đo với tôi nữa, ngoan ngoãn nằm
im trên đùi tôi lim dim ngủ.
-Con mèo dễ
thương quá! Thiên Phong lên tiếng và đưa tay nựng cằm nó.
Con mèo dụi dụi
vào tay cậu ấy rồi bất ngờ đứng dậy nhảy gọn vào lòng Thiên Phong khiến tôi giật
mình. Không ngờ Thiên Phong lại mỉm cười ôm nó, còn vuốt ve nữa. Tôi tròn mắt
nhìn con mèo. Con mèo nhãi này…nó dám nằm trong lòng Thiên Phong của tôi. Nó muốn
trở thành tình địch của tôi sao? Mới đó mà đã quên mất ơn cứu mạng của tôi rồi
sao? Con mèo bất nghĩa!
-Cậu có con mèo
dễ thương quá! Thiên Phong quay sang tôi mỉm cười. Tôi thì đưa tay gãi gãi đầu
thú nhận.
-Nó…không phải
mèo tớ nuôi.
Thiên Phong nhìn
tôi khó hiểu, tôi đỏ mặt, không muốn để cậu ấy nghĩ là tôi đi bắt trộm con mèo
của ai đó nên tôi vội vàng kể lại cho Thiên Phong nghe về vụ xô xát diễn ra
trong quán nướng. Chúng tôi đã knoc out lũ du côn như thế nào, lừa tụi nó như
thế nào rồi bỏ chạy như thế nào. Thiên Phong chăm chú nghe tôi nói, đôi lúc cậu
ấy còn bật cười có vẻ thích thú. Cho đến khi kết thúc câu chuyện tôi mới giật
mình nhận ra là mình ngu ngốc, sao lại để cậu ấy biết được tôi là côn đồ thiếu
nữ tính. Không biết Thiên Phong có nghĩ tôi là dạng học sinh cá biệt hay không
nữa.
-Thế cậu định
làm sao với bé mèo này? Thiên Phong nựng cằm chú mèo và hỏi tôi.
-Tớ cũng chưa biết nữa, anh trai tớ
bị dị ứng lông mèo nên tớ không để nó trong nhà lâu được.
Tôi thở dài nhìn
con mèo nhỏ trong lòng Thiên Phong. Nếu đem nó về nhà tôi biết mình cũng không
thể giữ quá 1 tuần được, anh trai tôi chắc chắn không thể trụ nổi 1 tuần mà ném
cả tôi và nó ra ngoài đường đâu. Lúc đó có thể tôi cũng sẽ trở thành mèo hoang
giống nó. Đêm ngày lang thang khắp nơi, không biết nên ngủ ở đâu, ăn cái gì,
càng nghĩ càng thấy đem nó về là không ổn. Con mèo trắng biết tôi đang nghĩ gì
nên trợn mắt nhìn tôi như muốn nói: “đừng có mà đem con bỏ chợ” Tôi nhìn đôi mắt
xanh biếc lạnh ngắt của nó muốn gào lên: “thế chú mày nói tao nên làm gì bây giờ”.
-Nếu vậy để tớ nuôi nó cho. Thiên
Phong dịu dàng vuốt ve nó đề nghị với tôi.
Tôi tròn mắt,
con mèo cũng tròn mắt, sau đó dụi dụi đầu vào lòng cậu ấy với vẻ nịnh nọt. Có lẽ
nó nghĩ được một chàng trai đẹp như thiên sứ nhận nuôi so với việc phải ở với một
con bé hậu đậu như tôi thì còn gì bằng. Tôi nhìn con mèo ghen tị. Ước gì tôi biến
thành mèo để được Thiên Phong nhận nuôi.
-Như vậy…có được
không?
Tôi đưa tay gãi
gãi đầu. Dù sao rắc rối cũng được giải quyết, Thiên Phong nhận nuôi con mèo thì
tôi không cần khổ sở tìm nơi tống khứ nó nữa. Thiên Phong mỉm cười.
-Không vấn đề gì
đâu.
Ngồi một lúc nữa
thì Thiên Phong ngước lên bầu trời thở dài.
-Tình hình này
có lẽ mưa sẽ không tạnh được đâu. Vừa nói cậu ấy vừa mở ba lô lấy ra một chiếc
áo mưa.-Có lẽ chúng ta nên về nhà trước khi trời tối.
Tôi nhìn bầu trời
đang mưa, rồi lại nhìn Thiên Phong với vẻ tiếc nuối. Trời tối cũng không sao,
tôi muốn ngồi với cậu thêm một chút nữa mà. Thấy tôi ngồi mếu máo, Thiên Phong
bật cười đưa tay xoa xoa đầu tôi.
-Nhật Hạ, cậu đừng
lo, tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu.
-Hở?
Tôi quay sang ngạc
nhiên. “Tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu”? Câu nói của Phong sao mà ấm áp quá, nó
làm tôi nghĩ rằng cậu ấy mới nói với tôi “ Anh sẽ chăm sóc em suốt đời”. Tôi
cúi xuống lí nhí:
-Thiên Phong…
Có phải cậu ấy
nói không bỏ rơi tôi lại có nghĩa là sẽ ngồi ở đây với tôi cho đến khi trời tạnh
mưa không? Tôi hi vọng là vậy, nhưng thật tiếc là không phải.
-Cậu mặc vào rồi
về đi! Thiên Phong đưa cho tôi chiếc áo mưa của cậu ấy. Tôi ngước lên ngạc nhiên.
Cậu ấy nói không bỏ rơi tôi ở lại đây là nhường áo mưa cho tôi mặc đi về nhà
sao? Ý tôi đâu phải muốn thế này.
-Vậy còn cậu thì
sao? Bị mưa ướt sẽ cảm lạnh đó.
-Đừng lo! Thiên
Phong vừa nói vừa lục balo lấy ra chiếc áo mưa khác mặc lên người.-Rút kinh
nghiệm từ chiếc áo mưa bị rách hôm qua, tớ đã thủ sẵn hai chiếc áo trong balo rồi.
Chiếc áo mưa bị
rách hôm qua? Chiếc áo mưa bị tôi xé rách?
Tôi thấy lương
tâm của mình bị ai đó chọc cho nhột nhột, lí nhí cảm ơn cậu ấy rồi mặc áo mưa
lên người.
-Thiên Phong!
Trước khi tạm biệt tôi quay sang nhìn cậu thắc mắc.-Sao cậu không đem theo dù,
che dù không phải tiện hơn mặc áo mưa sao?
-Tớ không thích che
dù. Thiên Phong mỉm cười khoác chiếc mũ áo trong suốt lên đầu.-Nếu che dù tớ
không thể nhìn thấy được bầu trời.
Không thể nhìn
thấy bầu trời?
Thiên Phong đi rồi
tôi còn đứng đó vài giây thắc mắc. Thiên Phong thích nhìn thấy bầu trời như vậy
sao? Ngay cả khi trời đổ mưa xuống cậu ấy vẫn muốn ngắm nhìn nó? Mà khoan đã. Cậu
ấy mang theo áo mưa? Thế sao không chịu mặc về sớm mà lại ngồi ở trạm xe bus với
tôi?
Thật khó hiểu.
Chương 8: Chiếc bánh sinh nhật hình trăng khuyết
Thế là kì nghỉ
hè đầu tiên của chúng tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trước khi nghỉ hè chúng tôi
sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay. Mục đích chính là chúc mừng sinh nhật cho
những bạn trong lớp sinh vào tháng 6, 7, 8. Lớp tôi có một chương trình diễn ra
hàng tháng là lên danh sách ngày sinh của mọi người, đến cuối tháng sẽ tổ chức
sinh nhật cho họ, vì những bạn sinh vào mùa hè không tổ chức theo tháng được
nên sẽ cộng gộp vào, tổ chức vào ngày cuối cùng của học kì 2.
Có một sự trùng
hợp thú vị là sinh nhật của cả Thiên Phong và Thiên Lam đều rơi vào ngày cuối
cùng. Cả ngày hôm trước tôi đã phải vật lộn với cái bếp, làm đi làm lại không
biết bao nhiêu lần mới có được hai chiếc bánh kem ra hồn. Anh trai tôi thì có
nhiệm vụ đứng bên cạnh kiểm định chất lượng giúp tôi, rồi khi buổi nấu ăn kết
thúc thì thì anh ấy phải nhập viện thì rối loạn tiêu hóa nặng.
Lớp học hôm nay
khá náo nhiệt, ai cũng hoan hỉ với kế hoạch du lịch trong những ngày hè oi bức.
Riêng tôi thì có hơi chán nản. Kì nghỉ hè này tôi không được nghỉ học như mọi
người mà phải lên trường tập bơi, chương trình học thể dục của tôi có nội dung
bơi lội, nghe đâu đầu năm có mấy vụ học sinh bị chết đuối vì không biết bơi nên
hiệu trưởng ra lệnh cho tất cả học sinh trong trường phải học bơi cho bằng được,
hầu như lớp tôi ai cũng qua với điểm số cao ngất ngưỡng, riêng tôi thì lẹt đẹt
mãi vẫn không nắm được kiến thức cơ bản, hậu quả là lần nào nhảy xuống nước tôi
cũng được vớt lên trong tình trạng bụng uống no nước. Không còn cách nào khác,
tôi được đặc cách cho đi tập bơi vào ngày hè cùng thời gian với những bạn đi ôn
thi học sinh giỏi trên trường.
Ban đầu sự quan
tâm của thầy giáo dạy thể dục cũng khiến tôi cảm động lắm, nhưng sau đó tôi mới
biết nguyên nhân khiến thầy ấy nhiệt tình bỏ cả kì nghỉ hè quý giá lên trường dạy
tôi chỉ để có cơ hội gặp cô giáo dạy văn (cũng đi ôn học sinh giỏi vào hè) thì
tôi thấy chán nản, đã thế thầy ấy còn chỉ định Thiên Lam là người hướng dẫn tôi
để có thời gian thong thả tán người đẹp. Mà như vậy cũng không tệ, tôi sẽ cố hết
sức trong vòng hai tháng ngắn ngủi lột xác biến thành người ếch. Có điều vì bị
điểm liệt môn bơi lội mà bảng điểm của tôi bị tụt xuống cuối lớp, nghĩ lại đúng
là đáng buồn.
Tôi cẩn thận đặt
chiếc bánh sinh nhật của Thiên Phong ra 1 góc bàn, đúng lúc định đặt chiếc bánh
của Thiên Lam ra này Thục Anh gọi tôi đi cắt dưa hấu, lớp tôi sẽ mừng sinh nhật
và chia tay nhau bằng bữa tiệc bánh kẹo hoa quả thật là hoành tráng. Như thành
một thói quen, tôi lại đưa mắt dò tìm vị trí của Thiên Phong, cậu ấy đang trên
bục giảng giúp mọi người cột băng rôn trang trí, dường như biết tôi đang nhìn
mình, Thiên Phong quay lại khẽ mỉm cười, tôi hơi ngơ ngẩn, nhớ lại chiếc bánh
kem nhỏ xinh kia, tôi đã giành hết tâm trí làm cả buổi mới được, không biết khi
tôi tặng cho Thiên Phong, cậu ấy sẽ có biểu hiện như thế nào?
-Ngẩn ngơ nhìn gì
thế? Coi chừng cắt vào tay bây giờ. Thiên Lam ở đâu đi đến cốc đầu tôi.
Tôi ngước lên tức
tối, Thiên Lam lập tức nhón lấy một miếng táo bỏ tọt vào miệng, tôi giơ con dao
nhỏ dọa cậu ta, Thiên Lam lập tức nhe răng cười he he tóm lấy tay tôi.
-Hôm nay là sinh
nhật của tớ, cậu đừng có ăn hiếp tớ có được không.
Tôi liếc cậu ta,
nhăn nhăn mũi.
-Người có ngày
sinh trùng với ngày mất là người rất có phúc đó.
-Nhật Hạ, chiếc
bánh sinh nhật của tớ đâu? Thiên Lam nhìn tôi háo hức. Tôi chỉ liếc cậu ta lạnh
nhạt.
-Bánh nào?
-Chiếc bánh hôm
qua cậu làm tặng tớ đó, anh Minh Khôi mới gọi điện bảo tớ đừng ăn nếu không muốn
vào bệnh viện nằm chung với anh ấy.
-Hừ…tôi nhăn mặt
quay đi tiếp tục cắt dưa hấu. Thiên Lam vẫn lải nhải bên tai tôi y như một chú
nhóc con.
-Nhật Hạ…tớ nói
trước, nếu bánh kem cậu mua tớ mới ăn đó, tớ không dám ăn bánh cậu tự làm đâu,
tớ không muốn kết thúc kì nghỉ hè của mình trong bệnh viện.
-Xí…không có phần
của cậu đâu.
-Tớ không tin.
Thiên Lam vui vẻ
chạy lại bàn học của tôi mở hộp chiếc bánh kem trên bàn ra, nhìn thấy cái tên Thiên
Phong trên đó mặt cậu ta từ đỏ bừng chuyển sang tím tái. Ánh mắt cậu ta nhìn
chiếc bánh như muốn ném xuống đất đạp cho nát bét. Chắc cậu ta đang thất vọng
và xấu hổ lắm khi ngộ nhận chiếc bánh kem trên bàn là của mình. Thiên Lam đâu
biết quà của cậu ta tôi còn cất trong ngăn bàn.
Mười lăm phút
sau thì buổi tiệc chia tay tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Chúng tôi vừa ăn
trái cây vừa hát hò, gào thét đến khan cả cổ họng. Mọi người ai cũng vui vẻ.
Riêng một tên mặt ỉu như bún thiu ngồi tự kỉ nơi góc lớp. Tôi liếc qua Thiên
Lam cố nén cười, dường như cậu ta vẫn còn giận dỗi tôi vì không tặng bánh kem mừng
sinh nhật cho cậu ta. Thiên Phong lúc này đang cầm lọ muối bột chậm chạp rắc rắc
lên miếng dưa đỏ. Cậu ấy có vẻ không chú ý đến xung quanh lắm. Hôm nay là sinh
nhật của Phong nhưng tôi để ý dường như Phong có vẻ không được vui. Có lẽ đã đến
lúc tôi tặng cho cậu ấy món quà sinh nhật mà mình đã công phu chuẩn bị rồi. Tôi
lặng lẽ tiếp cận sau lưng Phong, khi lại gần thì khẽ nói.
-Thiên Phong! Thiên
Phong quay lại nhìn tôi chờ đợi.-Lát nữa kết thúc tiệc chia ta cậu ra vườn hoa
sau trường gặp tớ một chút.
Thiên Phong gật
đầu, cũng không hỏi tôi lí do rồi lại tiếp tục rắc rắc lọ muối bột lên miếng
dưa đỏ rực sau đó quay lại đưa cho tôi.
-Ăn đi, ngọt lắm!
-Cám ơn! Tôi mỉm
cười cầm lấy rồi vui vẻ rồi trở về chổ cũ.
Nhưng không hiểu
sao đúng lúc này lại đụng ngay Thiên Lam, thấy tôi thân mật với Thiên Phong cậu
ta càng tỏ vẻ giận dỗi hơn. Từ đầu đến giờ bạn bè đã chúc mừng tặng quà cho cậu
ta rất nhiều, chỉ riêng đứa bạn thân nhất là tôi vẫn không thèm mở miệng nói với
cậu ta một câu tử tế. Có lẽ lúc này cậu ta đang nghĩ tôi là kẻ trọng tình khinh
bạn. Tôi đưa tay che miệng cười. Có lẽ không nên trêu chọc cậu ta nữa.
-Cậu gọi tôi ra
đây làm gì? Thiên Lam đứng dựa lưng vào bức tường hành lang, ánh mắt lạnh lẽo
thờ ơ nhìn tôi , cậu ta vẫn đang giận. Tôi bật cười giơ ra hộp quà giấu sau
lưng.
-Chúc mừng sinh
nhật, Thiên Lam!
Thiên Lam tròn mắt
bất động nhìn tôi. Tôi nhẩm tính thời gian, dường như phải mất hơn một phút sau
cậu ta mới lấy lại vẻ bình tĩnh đưa tay ra nhận hộp bánh.
-Cái này ?
Thiên Lam mở chiếc
hộp, một chiếc bánh kem xinh xắn lộ ra, bên trên mặt bánh phủ đầy mứt trái mâm
xôi mà Thiên Lam thích, còn có một bức tượng kem bé xíu hình một cậu nhóc được
tôi phỏng theo đặc điểm của cậu ấy, điều quan trọng là chiếc bánh này ghi dòng
chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Thiên Lam” chứ không phải là “Sinh nhật vui vẻ, Thiên
Phong” như khi nãy.
-Bánh này tớ đã
làm rất cẩn thận, cậu có thể an tâm mà ăn! Tôi mỉm cười nháy mắt với Thiên Lam.
Cậu ta đưa đôi mắt
đen thẳm nhìn tôi có vẻ lúng túng, sau đó mặt chuyển sang trắng bệch như bị bệnh,
có lẽ là vì cậu ấy quá cảm động, nghĩ vậy tôi cũng thấy vui vui. Nhưng từ khi
nhận chiếc bánh của tôi xong cậu ta chỉ lí nhí nói cám ơn rồi bỏ đi đâu mất.
Tôi hơi khó hiểu, mọi hôm đều chờ tôi về nhà chung mà. Nhưng tôi cũng không để
ý nữa. Bây giờ tôi còn một nhiệm vụ quan trọng hơn cần phải làm: tặng bánh sinh
nhật cho Thiên Phong. Tôi đã hẹn cậu ấy ở vườn hoa phía sau trường học, đây có
lẽ là lần cuối tôi gặp cậu ấy cho đến khi bắt đầu học kì mới, phải để lại chút ấn
tượng đẹp với cậu ấy mới được.
Lúc tôi đến vườn
hoa Thiên Phong vẫn chưa ra. Tôi vui vẻ mở chiếc hộp xám ra xem lại một lần nữa
tác phẩm tâm huyết của mình. Và sốc toàn tập. Chiếc bánh kem của tôi, từ bao giờ
đã bị ai đó chọc cho be bét. Hai tay tôi run run, chân đứng không vững nữa.
Công sức cả một buổi tối của tôi đổ sông đổ biển rồi. Rồi trong đầu tôi lóe lên
một hình ảnh chết tiệt.
Thiên Lam!!!
Chính là thằng
nhãi đó chứ không ai khác. Nó là người duy nhất tiếp cận với chiếc bánh của tôi
trong suốt ngày hôm nay, lúc tôi tặng bánh cho nó, nó còn lộ ra bộ dạng lúng
túng hối hận. Hóa ra không phải cảm động mà vì cậu ta đã phá hỏng chiếc bánh
tôi định tặng Thiên Phong. Câu “ăn không được nên phá cho hôi” là chỉ hành động
này ư? Hèn chi mà cậu ta lại bỏ về sớm thế.
Tôi nghiến răng
căm tức. Nhưng điều quan trọng là tôi đã hẹn Thiên Phong ra đây để tặng bánh
cho cậu ấy, không lẽ bây giờ tôi lại đưa cho cậu ấy chiếc bánh như cám lợn thế
này? Tôi khóc không ra nước mắt. nhưng nhìn kĩ lại thì thấy chiếc bánh này chỉ
bị đâm lem nhem ở phần giữa, xung quanh rìa nhìn vẫn tạm, thế là một ý tưởng
lóe lên trong đầu tôi, tôi vội rút ra chiếc thìa nhựa trong hộp bắt đầu xấn vào
chiếc bánh. Tôi sẽ sửa lại chiếc bánh này thành hình trăng khuyết, mặc dù bị mất
dòng chữ chúc mừng nhưng cũng còn hơn là để cho cậu ấy thấy hình dạng của nó
lúc này. Nhưng phải làm gì với phần bỏ đi bây giờ. Tôi suy nghĩ một chút rồi
đưa thìa bánh đút vào miệng. nhai thật nhanh, nuốt, cứ như thế, cắt chỉnh chiếc
bánh tròn hành hình trăng khuyết, lấy phần thừa ăn cho bằng hết. Tôi no căng và
ngán đến tận cổ bởi ăn quá nhiều kem béo. Nhưng vẫn cố nuốt, phải tạo cho bằng
được thành hình trăng khuyết. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của tôi, chiếc bánh đã
tạm ổn, chỉ cần ăn thêm một miếng nữa thôi. Tôi nhìn thìa bánh nhắm mắt cố nhét
vào miệng,
-Nhật Hạ! Thiên
Phong đã đến nơi hẹn, tôi giật mình, vẫn không dám quay mặt lại,cậu ấy đi lại gần
tôi dịu dàng hỏi.-Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì thế?
Lúc này tôi còn ngậm một miệng đầy
bánh kem nên chưa thể lên tiếng được, nhưng bụng tôi đã hết khả năng chịu đựng
rồi, không có cách nào nuốt xuống được nữa. Thấy thái độ kì lạ của tôi, Thiên
Phong lại gần với vẻ quan tâm.
-Cậu sao vậy, Nhật
Hạ?
Tôi nhắm chặt mắt
rồi mở ra nhìn trừng trừng vào chiếc bánh kem, nó đã được tạc thành hình trăng
khuyết rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi, cố lên. Tôi nhắm mắt và nuốt “ực” bí mật
vào trong bụng, cố lấy lại vẻ tự nhiên quay ra sau mỉm cười.
-Thiên Phong! Hay tay run run đưa
chiếc bánh kem hình trăng khuyết lên phía trước.-Chúc mừng sinh nhật cậu…Thiên
Phong!đây là…đây là…bánh kem do chính tay tớ làm.
Thời gian ngừng mất 10 giây.
-Nhật Hạ….cậu…
Thiên Phong nhìn
chiếc bánh, rồi đưa mắt nhìn tôi, im lặng trong khoảng một phút và. Phá lên cười.
Tôi ngây người….
Thiên Phong…
Cậu ấy đang cười…có vẻ rất vui.
Lần đầu tiên tôi được chứng kiến Thiên
Phong cười như vậy, cậu ấy không còn nhìn xa vời hay buồn man mác khi nhìn lên
bầu trời mà nhìn tôi cười nghiêng ngả, tôi không hiểu lí do cậu ấy cười, nhưng
tôi rất muốn nhìn thấy cậu ấy như bây giờ, giống y như một cậu nhóc học sinh cấp
3, vô tư mỉm cười.
-Thiên Phong….tôi khẽ lên tiếng.
Thiên Phong lúc này mới chịu cúi xuống
nhìn tôi, nhưng có cố gắng cách mấy cậu ấy cũng không thể dừng cười được, cười
đến mức chảy nước mắt rồi đưa ngón tay quyệt một vệt kem trắng tinh trên miệng
tôi bình thản cho vào miệng mình.
Cậu ấy đang làm gì thế? Còn đang hết
hồn vì hành động có một không hai này của Thiên Phong thì cậu ấy lại nói với
tôi:
-Miệng cậu dính tèm lem, y như con
mèo con ăn vụng bị bắt gặp vậy!
Tôi hóa đá. khóe miệng giật giật. Miệng
tôi dính kem mà tôi không biết? thì ra đây chính là lí do cậu ấy cười? Thiên
Phong đã biết tôi làm gì với chiếc bánh kem tặng cậu ấy rồi sao? tôi khóc không
ra nước mắt, tại sao tôi có thể nghĩ ra cách giải quyết ngu như heo thế này?
Tôi hận bản thân mình sao không thể chết đi ngay lúc này cho khỏi phải xấu hổ.
Biết vậy thôi đừng tặng chiếc bánh bị hư cho cậu ấy nữa, nói chúc mừng sinh nhật
là được rồi. Bây giờ tự mình hại mình rơi vào hoàn cảnh éo le thế này.
-Thiên Phong…Tôi đỏ mặt cúi xuống ấp
úng. Hai cánh tay bé nhỏ lúng túng đang cầm chiếc bánh ăn dở định thu về.
Nhưng…
-Cám ơn cậu, Nhật Hạ! Thiên Phong mỉm
cười và vui vẻ cầm lấy chiếc bánh kem với vẻ trân trọng. Tôi hơi ngạc nhiên,
ngước đôi mắt trong veo tội nghiệp như chú mèo mới bị dìm nước lên nhìn cậu ấy
lúng túng.
-Thiên Phong…tớ…
-Tớ
vui lắm. Cảm ơn cậu, Nhật Hạ!
Nói rồi cậu ấy chậm chậm quay đi,
nhưng tôi vẫn nhìn thấy khóe môi xinh đẹp của cậu ấy vẫn còn nở nụ cười hạnh
phúc. Tôi đứng lơ ngơ ở đó suốt hơn 1 tiếng vẫn chưa hoàn hồn. Không biết Thiên
Phong có ghét tôi sau vụ này không? Sinh nhật cậu ấy mà tôi lại đi tặng một chiếc
bánh mình ăn thừa. Nhìn theo lối hành lang đã vắng hoe, tôi không khỏi than
khóc trong lòng.
Thiên Phong…đừng
nghĩ xấu về tớ nhé.
Chương 9: Khóa tập bơi của vịt cạn
Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi hùng hổ
bước vào trường như sắp sửa đi giết người, bộ dạng của tôi khiến chú bảo vệ vốn
rất can đảm cũng đi ra cản lại nếu tôi không giơ ra chiếc thẻ học sinh và trình
bày lí do mình phải lên trường.
Tôi
đi phăng phăng vào hồ bơi, từ bây giờ cho đến khi vào học kì mới tôi có nghĩa vụ
phải hoàn thành khóa học bơi đặc biệt của mình, nhưng ý nghĩ trong đầu của tôi
lúc này chỉ có 1: phải giết chết nó, thằng nhãi Thiên Lam khốn kiếp đã khiến
tôi bị mất mặt với Thiên Phong. Càng nghĩ tôi càng thấy tức điên lên, mặc dù
bình thường tôi và Thiên Lam rất hay chọc phá nhau, nhưng nó thừa hiểu đối với
tôi Thiên Phong quan trọng như thế nào, tại sao nó lại giám giở trò với chiếc
bánh của cậu ấy? hành động này của Thiên Lam cho tôi thấy cậu ta chẳng khác gì
một đứa trẻ mẫu giáo cư xử cực đoan khi giận dỗi. Và hậu quả đương nhiên là sẽ
bị bố mẹ nó cho một trận đòn no nê. Tôi bẻ nắm tay rắc rắc.
-Hôm
nay cậu chết với tôi, Thiên Lam!
Nhưng
phòng tập bơi trống trơn. Vậy là cậu ta chưa đến? Giáo viên dạy bơi gặp tôi,
sau khi dặn dò vài việc lấy lệ cũng vội bỏ đi tán gái. Chỉ còn một mình, tôi
ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã 8h00 rồi, không lẽ Thiên Lam sợ
tôi nên không dám đến. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì:
-Chào
buổi sáng! Nhật Hạ!Một giọng nói ngập ngừng vang lên phía sau tôi.
Tôi
cười nhạt từ từ quay lại, cuối cùng cũng chịu lết xác tới rồi sao?
-Thiên
Lam! cậu chết chắc…
Chưa
nói hết câu thì tôi giật mình suýt nữa thì ngã nhào xuống hồ nước sau lưng.
Thiên Lam đang đứng phía sau tôi, trên người cậu ta là một bộ giáp đấu bảo vệ
công kềnh, có lẽ là lấy từ phòng tập Karate. Miệng tôi méo xệch, khóe mắt giật
giật. Tôi đưa tay dụi mắt để nhìn lại một lần nữa xem mình có hoa mắt không,
nhưng không, đúng là cậu ta. Đi tập bơi mà lại mặc chiếc áo giáp đấu to vật vã
này, cậu ta sợ không có cách nào chứng minh cho người khác biết cậu ta thần
kinh có vấn đề sao.
-Nhật
Hạ à…Cậu ta liếc tôi ngại ngùng rồi đưa tay gãi gãi mũi lí nhí.-Xin lỗi cậu vụ
chiếc bánh kem hôm qua, chắc cậu cũng biết rồi…chính tớ đã phá nó.
-Haha…tớ
biết…Tôi dịu dàng mỉm cười. Và…
Bốp!!!!!
Lao vào tặng cho cậu ta một trận liên hoàn cước.
Thiên
Phong có lẽ đã biết trước hành động của tôi nên ưỡn ngực chịu đòn, từ đầu đến
cuối không hề có ý đánh lại hay bỏ chạy. Nhưng những cú đấm đá của tôi giáng rầm
rầm vào cậu ta chỉ khiến tôi mất sức chứ cậu ta chẳng hề si nhê gì cả. Tôi trừng
trừng nhìn cậu ta căm tức, thì ra đây là lí do Thiên Lam thủ sẵn bộ áo giáp này
trước khi gặp tôi.
-Cậu
mệt chưa? Thấy tôi thở hỗn hển và dừng lại, Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi trêu chọc.-Tớ
đã xin lỗi rồi, cũng để cho cậu đánh rồi, chúng ta hòa nhé!
-Hòa
cái đầu heo của cậu á!!!! Tôi gào lên khiến cậu ta nhăn mặt vội đưa tay bịt tai
lại.-Cậu có biết đây là lần cuối cùng tớ gặp Thiên Phong cho đến hết nghỉ hè
hay không? Tớ muốn có một chút kỉ niệm đẹp với Thiên Phong trước khi tạm việt. Vậy
mà…Vậy mà cậu hại tớ biến thành con ngốc trước mặt cậu ấy.
-Tớ
đã xin lỗi rồi.
-Hừ!!!
Tôi liếc cậu ta vẫn chưa hết bực mình, nhưng đánh chán, mắng chán cũng thấy
nguôi nguôi giận nên quay sang hỏi han.-Thế chiếc bánh hôm qua ngon không?
-Hừ…Thiên
Lam nhìn tôi bức xúc.-Tớ cũng đang muốn hỏi cậu đây nè. Thực ra là cậu hậu đậu
hay cậu muốn chơi xỏ tớ thế hả? Rõ ràng là bánh kem mứt trái cây mà cậu lại bỏ
muối ớt vào? Báo hại tớ ăn xong cả đêm hẹn hò với Tào Tháo.
-Muối?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.-Tớ bỏ muối vào bánh khi nào?
-Bánh
cậu làm sao lại đi hỏi tớ? Thiên Lam nhăn nhó. Tôi vẫn ngây ngốc chưa thể hiểu
được vấn đề.
Bánh của Thiên Lam hôm qua tôi để
trong ngăn bàn, có lẽ cũng có vài người trong lớp biết được. Nhưng ai lại chơi
ác rắc muối vào bánh của cậu ấy? Tôi suy nghĩ một chút rồi khẳng định: kẻ đó hẳn
là phải có thâm thù đại hận gì với Thiên Lam dữ lắm nên mới hành động như vậy.
Nhưng chơi thế thì ác quá.
-Chán
quá! Tôi thở dài.-Tớ đã phải mất hơn 8 tiếng mới làm được hai cái bánh đó, chưa
kể riêng phần trang trí bánh của Thiên Phong đã mất hơn 2 tiếng đồng hồ, vậy
mà…
-Hazzz….Thiên
Lam nhìn tôi thở dài. -Nhật Hạ, sao không ra ngoài tiệm mua đại một cái bánh mà
tặng cậu ta. Sao cứ phải tốn công tốn sức với Thiên Phong như vậy?
-Cái
này cậu biết rõ lí do rồi còn hỏi tớ à? Tôi liếc cậu ta giận dỗi, từ từ lùi lại
sau định ngồi xuống, không muốn đánh cậu ta nữa. Nhưng…
-Cậu
đúng là ngốc. Rõ ràng Thiên Phong không có ý gì với cậu hết, sao cậu còn cố gắng
theo đuổi nó làm gì?
Bốp!!!!
Tôi
lao lên nhè vào bộ hạ của cậu ta đá một phát thật mạnh. Thiên Lam sững người, mặt
trắng bệch từ từ ngã xuống đất run run.
-Cậu…sao
dám…dùng chiêu này…với tớ?
Tôi
cười, đi đến đạp cho cậu ta vài phát nữa. Võ trang sao? Mặc giáp sao? Thiên
Lam, cậu quên rằng có một bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể mình cậu không có
cách nào bảo vệ hay sao? Còn dám đứng đó mà chọc tức tôi nữa, là tự cậu chuốc lấy
đó thôi, vốn dĩ tôi đã định tha cho cậu rồi mà do cậu không biết điều thì ráng
chịu.
-Lần
sau cậu còn dám nói với tớ câu đó một lần nào nữa, tớ sẽ cho nhà cậu tuyệt tử
tuyệt tôn luôn. Tôi đứng trước mặt cậu ta nhìn xuống cảnh cáo, không ngờ cậu ta
lại còn chưa biết sợ.
-Tớ
chỉ nói sự thật thôi, rõ ràng Thiên Phong không hề để ý đến cậu, vậy mà cậu cứ
ngày đêm dán lấy nó, cậu có biết hành động của cậu ngu ngốc và lãng phí thời
gian lắm không? Tớ khuyên cậu nên đi tìm một người con trai khác đi, đừng có
làm cái bóng ám theo Thiên Phong nữa, cậu và nó chẳng có kết quả gì đâu.
-Cậu
còn dám nói với tớ như vậy sao? Tôi liếc Thiên Lam trừng trừng, giơ chân lên định
hạ thủ thì cậu ta nắm cổ chân tôi, kéo tôi ngã xuống sàn sau đó nhào lên giữ chặt
lấy tôi cười đểu.
-Cậu
tức giận chỉ vì tớ nói sự thật sao? Là bạn của cậu, tớ chỉ muốn tốt cho cậu
thôi.
-Cậu
im ngay!!!!Tôi rướn người lên, nắm cổ áo cậu ta kéo mạnh xuống và bật dậy ngồi
lên bụng cậu ta khống chế.-Nếu cậu muốn tốt cho tớ thì lẽ ra cậu nên ủng hộ tớ
mới phải, tớ để ý từ khi tớ bắt đầu theo đuổi Thiên Phong đến giờ cậu chỉ toàn
phá đám tớ thôi. Không lẽ cậu có tình ý gì với Thiên Phong nên không muốn tớ tiếp
cận cậu ấy?
-Cậu
nói gì? Thiên Lam nổi giận bật dậy đè tôi xuống đất.-Tớ đẹp trai thế này mà cậu
dám nói tớ gay sao?
-Mấy
đứa tự nhận mình đẹp trai thường hay bị lệch lạc về giới tính. Cậu đừng chối nữa,
nói thật đi, nếu cậu thật sự để ý Thiên Phong thì nói thẳng ra, chúng ta sẽ cạnh
tranh với nhau một cách công bằng.
-Cậu
im ngay!!!
Cứ
như thế, chúng tôi quên mất thời gian, quên mất mục đích khi đi đến trường, cứ
lăn lộn dưới đất vật nhau và cãi nhau chí chóe, tôi trước đây từng đi học Judo
nên mấy đòn vật khá mạnh, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng cả hai lăn đến gần
bể bơi rồi rơi tõm xuống nước.
Lúc
này tôi và Thiên Lam mới chịu tách ra tha hồ ngụp lặn, Thiên Phong vì mặc chiếc
giáp đấu cồng kềnh nên hơi khó khăn trong việc bơi lên, nhưng cậu ta vẫn biết
cách điều chỉnh động tác để nổi lên mặt nước, chỉ riêng con vịt cạn chưa biết
bơi là tôi đang chìm dần, chìm dần. Tôi hoảng hốt, định mở miệng kêu cứu thì nước
ùa vào khoang miệng, tôi khó thở và uống no nê nước. Trong giây phút cuối cùng
còn tỉnh táo, tôi dùng hết sức vươn tay nắm lấy cổ chân Thiên Lam trước khi cậu
ta kịp trèo lên bờ kéo chìm xuống cùng tôi.
Thiên
Lam khá bất ngờ, cậu ta vùng vẫy tỏ ý muốn tôi thả cậu ta ra, nhưng tôi vẫn cười
gian ác. Thiên Lam! cái tên khốn kiếp dám làm ta chết đuối, ta còn món nợ chưa
tính với ngươi nên hãy cùng ta qua thế giới bên kia mà trả nợ cho ta đi.
Càng
lúc tôi càng thấy khó thở và no căng bụng vì uống nước. Rồi tôi thấy sau gáy
mình hơi nhói, trước mặt tôi là một không gian đen tối, tôi chìm dần vào vô thức.
Không
biết phải mất bao lâu sau đó tôi mới dần dần tỉnh lại, khi ngực mình bị ép mạnh
và tiếng nói quen thuộc của ai đó vang lên:
-Nhật
Hạ…Nhật Hạ….Mau tỉnh lại đi!!!
Mí
mắt tôi hé ra một cánh chậm chạp, người tôi dường như bị rút hết sức lực, tôi
muốn cứ động cánh tay, nhưng nhấc lên không nổi.
-Nhật
Hạ…mau tỉnh lại đi!!!!
Thiên
Lam cúi sát xuống ngực tôi xem tim còn đập hay không rồi lại hối hả dùng hai
bàn tay ép ngực tôi. Tôi đã lấy lại chút sức tàn, muốn mở to mắt ra kêu cậu ta
dừng tay. Nhưng…
-Nhật
Hạ…cậu đừng có chết mà!
Thiên
Lam hốt hoảng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi vẫn chưa có phản ứng gì rồi cúi
xuống hôn tôi. Tôi giật mình, Cậu ta đang làm cái quái gì thế? Thực ra chỉ là
Thiên Lam đang làm hô hấp nhân tạo cho tôi thôi, nhưng tôi không chịu hiểu, bởi
lúc này máu của tôi đã dồn hết lên não rồi.
Chát!!!!!!!
Một
cú bạt tai trời giáng được tôi thân ái tặng vào mặt Thiên Lam, cậu ấy ngã nhào
xuống nước, bởi hai chúng tôi đang ở rất sát bờ bể bơi. Nhưng lúc này Thiên Lam
đã cởi chiếc áo giáp to vật vã trên người mình ra nên rất dễ dàng leo lên bờ.
-Cậu
lại nổi điên chuyện gì nữa thế? Đồ con gái đáng ghét. Cậu ta giận dữ nhìn tôi,
bám vào hai thanh sắt leo lên.
-Thiên
Lam…cậu là đồ háu sắc…tại sao cậu dám…tại sao cậu dám….Tôi giận đến mức nói lắp,
Thiên Lam thì vẫn tỉnh bơ hỏi lại tôi:
-Tớ
dám làm gì cơ?
-Tại
sao…tại sao cậu dám…hôn tớ?
-…
-Cậu
có biết đây là nụ hôn đầu tiên của tớ hay không? Cậu có biết là tớ chỉ muốn giữ
nó cho Thiên Phong yêu quý của tớ hay không? Tại sao cậu dám cướp mất hả??????
Tôi gào lên, tiếng oán hận vang đến tận 18 tầng địa ngục.
-Hứ.
Thiên Lam ngoảnh mặt đi chổ khác lẩm bẩm.-Lúc nào cũng Thiên Phong…Thiên Phong…
Cậu có hẹn với nó từ kiếp trước chắc? Tớ làm hô hấp nhân tạo cho cậu chứ có
thèm hôn cậu đâu.
Thấy
Thiên lam ngồi im một chổ giận dỗi không thèm nhìn tôi, tôi cũng hơi nguôi
nguôi trong lòng. Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã trách cậu ta, thực ra Thiên Lam
rất lo cho tôi, khi nãy cậu ấy cũng là nóng vội muốn sơ cứu cho tôi, chỉ là lúc
đó tôi chưa hoàn hồn nên không kịp cản cậu ta lại, nhưng tóm lại là không thể
trách cậu ta được. Tôi thở dài, muốn tránh thì trách số tôi sao quá đen đủi
thôi.
-Xin
lỗi cậu Thiên Lam, đừng giận nữa.
Nghe
tiếng tôi nói, Thiên Lam không trả lời
mà đứng dậy bỏ đi đâu đó, tôi mệt quá nên không buồn quan tâm nữa. Nhìn những đợt
sóng nước đang dập dờn trong hồ ngán ngẫm. Ngày tập bơi đầu tiên của tôi trong
mùa hè mà lại suýt chết đuối, xem ra ước mơ trở thành người ếch của tôi vẫn còn
xa vời lắm. Tôi bắt đầu thấy cả người mình lạnh ngắt, những giọt nước trong veo
vẫn nhỏ tong tong từ mái tóc của tôi xuống đất. Có lẽ buổi tập hôm nay phải dừng
lại ở đây thôi.
Chợt!
một chiếc áo khoác trắng phủ lên người tôi, tôi quay ra sau lưng chỉ thấy Thiên
Lam nhìn tôi nhíu mày.
-Khoác
vào đi kẻo lạnh.
Tôi
gật gật đầu kéo chiếc áo choàng kín vai mình rồi chậm chạp đứng lên, nhưng chân
tôi mềm nhũn khiến tôi té phịch xuống. Thiên Lam vội cúi xuống đỡ lấy tôi.
-Cậu
vẫn còn bị choáng, tốt nhất là nằm xuống nghỉ ngơi một lát đã.
Tôi
gật gật đầu, nằm gối lên đùi Thiên Phong, cậu ấy vẫn im lặng không nhìn tôi,
đôi mắt đen thẳm lúng túng nhìn lên trời. Từ góc độ tôi nằm, tôi có thể thấy rất
rõ nửa trên cơ thể cậu ấy, Thiên Lam tập võ nên có một cơ thể rắn chắc và khá đẹp
mắt, những giọt nước trên mái tóc ướt nhẹp của cậu ta cũng nhỏ tong tong xuống
bộ ngực gợi cảm, tôi nhìn lên mặt cậu ta, cảm thây dường như nó đang đỏ đỏ.
-Thiên
Lam…Tôi cất tiếng yếu ớt.-Có phải cậu chưa từng có bạn gái không? Thiên Lam giật
mình lúng túng nhìn tôi.-Đừng có nói với tớ đây nụ hôn đầu tiên của cậu nhé?
Thiên
Lam không trả lời tôi, chỉ lúng túng gật gật đầu. Tôi cười khổ, khóe miệng giật
giật. Hai chúng tôi xui xẻo đến mức này sao, mất nụ hôn đầu tiên với đối tượng
mà mình ghét nhất. Đây có phải là thứ nghiệt duyên như trong mấy truyện tiểu
thuyết Trung Quốc hay nói không vậy? Tôi bắt đầu thấy hơi xấu hổ, muốn đứng lên
lắm mà không đủ sức gượng dậy.
Sau
một lúc yên lặng thì Thiên Lam cúi xuống nhìn tôi, cậu ta đưa một ngón tay trỏ
lạnh ngắt lên chà nhẹ trên môi tôi. Tôi giật mình, đang định bẻ gãy ngón tay chết
tiệt đó thì cậu ta lại thắc mắc.
-Lúc
môi tớ chạm vào môi cậu…cậu có thấy mềm mại không? Ban đầu tớ cứ tưởng rằng môi
cậu vừa lạnh vừa cứng, nhưng không ngờ nó mềm mại và ấm áp lắm.
À…Thì
ra đây chính là lí do. Tự dưng sức mạnh đã mất bây giờ đang cuồn cuộn dâng trào
trong cơ thể tôi. Tôi nhìn cậu ta mỉm cười dịu dàng và:
Sau
lưng tôi Thiên Lam vẫn chưa vội lên, cứ loi choi dưới hồ và suy nghĩ về vấn đề
gì đó có vẻ nghiêm trọng lắm.
Hai
tháng nghỉ hè của tôi trôi qua thật nhanh, có lẽ vì ngày nào tôi cũng cùng
Thiên lam cãi nhau chành chọe nên tôi không còn ý thức được thời gian đang trôi
nữa. Thiên Lam rất nhiệt tình trong việc hướng dẫn tôi tập bơi. Sáng nào chúng
tôi cũng lên từ sớm, có nhiều hôm ở trên trường cả ngày đến chiều tối mới về.
Thiên
Lam dạy cho tôi rất nhiều kĩ năng cần thiết trong bơi lội: ngụp, lặn, hít thở…Đủ
các kiểu bơi sãi, bơi bướm, bơi ếch, bơi tự do và cuối cùng cậu ấy kết luận một
điều: Tôi giỏi nhất là bơi bằng phao.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!