Nhà
hàng sáng rực ánh điện, những bộ bàn ăn trải khăn trắng trang nhã hiện lên trước
mắt tôi, mấy anh bồi bàn được tuyển chọn cẩn thận đang nhanh nhẹn mang thức ăn
đến cho nhóm gia đình của Thiên Lam và Kiều Anh. Bố mẹ Kiều Anh tôi nhìn là nhận
ra ngay, tất cả những đặc điểm từ thể hình lẫn tính cách của họ dường như đều
đem đi truyền hết lại cho con gái. Tôi để ý người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh
Thiên Lam, có lẽ đó là bố của cậu ấy, ông ấy có khuôn mặt thật phúc hậu với bộ
ria mép giống thám tử Mori trong thám tử lừng danh Conan, nhưng phong thái của
ông ấy khá gần gũi, ít ra thì tôi không thấy thiếu thiện cảm như với người mẹ
hung dữ của Thiên Lam.
Nói
đến thím Dương đó thì tối nay bà ấy mặc bộ đầm màu tím than, giống y như Kiều
Anh, nhưng bộ đầm của Kiều Anh khá gợi cảm và kiểu dáng cũng trẻ trung hơn thím
Dương, tôi nhìn hai người lơ mơ mắt, nếu nói họ là mẹ con tôi thấy cũng giống.
Hai
gia đình mới gặp nhau chưa đầy 10 phút đã rôm rã tiếng nói chuyện của thím
Dương và bà mẹ Kiều Anh. Ả hồ ly đáng ghét đó thì vẫn giả vờ ngoan hiền ngồi im
đá mắt với Thiên Lam trong khi cậu ấy chỉ thờ ơ ngắm đèn trần. Tôi nhìn ả cười
nhạt. Chờ đó bà chằn lửa, hôm nay tôi sẽ phá tan cái giấc mộng về hoàng tử đẹp
đẽ của bà. Tôi đi vào nhà WC, kiểm tra lại một lần nữa xem bộ dạng của mình đã ổn
chưa rồi mới đi ra, chầm chậm tiến đến chiếc bàn ăn của Thiên Lam.
Kế
hoạch bắt đầu.
Thiên
Lam đã nhìn thấy tôi, cậu ấy chậm chậm ngồi dậy chuẩn bị phối hợp đóng kịch.
Tôi cũng khá bất ngờ với sự chuẩn bị công phu của Thiên Lam, cậu ta yêu cầu tôi
đóng giả làm người yêu của cậu ta, nhưng không phải là đóng vai một cô bạn gái
quê mùa. Cậu ta bắt tôi quay về với cái bộ dạng tom boy gần giống biến thái của
mình khi trước, sau đó đưa cho tôi một kịch bản khá hấp dẫn mà đọc xong tôi không
thể không nhảy lên vì phấn khích.
-Thiên
Lam dạo này lớn quá! Người phụ nữ mà tôi đoán là mẹ của Kiều Anh lên tiếng.-Mới
có 1 năm không gặp mà cu cậu đã phổng phao phát tướng đến mức tôi cũng không nhận
ra nữa rồi.
-Kiều
Anh nhà chị cũng có khác gì đâu, càng lớn càng xinh gái, con bé lại hiền dịu, nết
na, đúng là mẫu con dâu mà tôi mong ước. Mẹ Thiên lam cũng lên tiếng đối đáp.
Tôi
đang đi lại suýt thì ôm mặt ói, đúng là bệnh của các bà mẹ, kẻ tung người hứng
đánh bóng cho con mình, trong khi đối với tôi hai kẻ đó không khác gì cục gỉ
mũi.
-Tiện
đây nói luôn. Bố Kiều Anh nhìn Thiên Lam trịnh trọng lên tiếng.-Bác không hài
lòng với thái độ của cháu gần đây đâu nhé, Thiên Lam. Bác chỉ có một đứa con
gái duy nhất là Kiều Anh, bác muốn sau này cho nó nương tựa vào cháu, thế mà
cháu có vẻ thờ ơ, luôn làm cho con gái bác buồn.
-Anh
xui đừng giận. Mẹ Thiên Lam kín đáo đạp chân cậu ấy rồi đỡ lời.-Tại dạo này thằng
bé lo mấy hoạt động ở trên trường nên ít có thời gian ghé qua đi chơi với Kiều
Anh đó thôi, phải không con trai?
Thiên
Lam nhăn nhó gật đầu, dưới áp lực của phụ huynh muốn phản kháng cũng không được.
Bố Kiều Anh hài lòng gật đầu sau đó quay lại vui vẻ bàn luận.
-Hai
đứa trẻ đã khá thân thiết rồi, xem ra tụi nó cũng hợp nhau lắm, tôi đang định đến
cuối năm chúng ta sẽ làm một cái đám hỏi vào dịp sáp nhập hai công ty, ý anh chị
thế nào?
-À…tôi
cũng đang có ý định đó đấy. Thím Dương mỉm cười vui vẻ.
Đúng
lúc này…
-HONEY!!!!!!
Tôi hùng hổ đi đến trước mặt Thiên lam làm ra
vẻ mặt tức giận. Cậu ta đã chuẩn bị tư thế từ trước, giả vờ giật mình ngước lên
nhìn tôi bàng hoàng.
-Darling…
-Anh
giải thích chuyện này với tôi như thế nào, Honey?
Mọi
người đều quay sang tôi ngạc nhiên. Trước mặt họ bây giờ. Tôi đã biến thành một
đứa con trai chính hiệu với mái tóc xước màu nâu dẻ, trên người mặc bộ đồ hầm hố,
giọng nói hơi khan khan vì mới bị sặc côca. Nói tóm lại là một đứa con trai khá
ấn tượng. Ngay cả thím Dương và Kiều Anh cũng không nhận ra tôi là ai lúc này.
Tôi
thầm khen ngợi chị gái đã hóa trang cho tôi khi tối, công nghệ make up thời nay
quả thật đáng nể. Thiên Lam đã nói nếu tôi giả làm bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ
không đấu lại hai bà chằn Kiều Anh và thím Dương, cách tốt nhất là làm sao cho
nhà Kiều Anh sợ hãi mà rút lại ý định kết thông gia, như thế sẽ vẹn cả đôi đường.
Mọi người còn đang không hiểu chuyện gì thì Thiên Lam đã lúng túng đứng dậy
nhìn tôi lắp bắp.
-Darling…sao
em…sao em lại ở đây ?
-Tại
sao à? Tôi ngước khuôn mặt uất ức lên, cố nén cười khi phải chứng kiến mấy bộ dạng
ngơ ngẩn trước mặt mình.-Tôi ở đây để chứng kiến bộ mặt dối trá của anh chứ làm
gì.
Tôi
hét lên khiến mọi người trong nhà hàng ngoái lại nhìn chúng tôi tò mò. Thiên Lam
luống cuống bước ra khỏi ghế đi đến gần tôi làm ra vẻ dỗ dành.
-Darling
à…em bình tĩnh nghe anh nói đã…mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.
-Đủ
rồi, đồ phản bội!!!!!
Bốp!!!!
Tôi
hét lên và đấm thật mạnh vào mặt cậu ta khiến cậu ta ngã về phía sau xô lên chiếc
bàn ăn, bát dĩa, đồ đặc trên đó rơi bể tan tành dưới mặt đất. Cú đấm này khá tốt.
Tôi cần làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn, càng loạn càng tốt, tốt nhất là để
cho hai gia đình này mãi mãi không còn muốn gặp nhau nữa, trách nhiệm bố mẹ
Thiên Lam sẽ chịu hết, đương nhiên cả món chi trả bồi thường, thế nên việc làm
của tôi là cứ tha hồ mà đập phá.
-Mày
đang làm gì đó thằng kia?
-Con
trai!
-Thiên
Lam!
Đám
người trước mặt tôi hốt hoảng bật dậy nhìn bộ dạng hung dữ của tôi, bảo vệ lúc
này đã đến giữ tôi lại, không để tôi gây thêm rắc rối gì trong nhà hàng của họ
nữa.
-Buông
tôi ra!!! Mau buông tôi ra!!!
Tôi
vùng vẫy cố thoát ra khỏi nhũng cánh tay cứng ngắc của đám bảo vệ. Thiên Lam
lúc này cũng vội đứng dậy lao đến xô mấy người đang khống chế tôi ra.
-Không
được đụng vào cậu ấy!
-Thiên
Lam, thằng nhóc này là ai vậy? Bố Thiên Lam hỏi.
-Sao
nó dám đánh con, để mẹ báo cảnh sát bắt nó. Mẹ Thiên Lam tru tréo lên.
-Không
được…Cậu ấy là…cậu ấy là…người yêu của con.
-Hả????
Bốn
cái miệng há hốc, bốn đôi mắt trợn trừng sững sốt, tôi và Thiên Lam cười thầm,
học xong cấp ba chúng tôi mà không đi đăng kí làm diễn viên thì đúng là uổng
phí tài năng. Sau khi dội cho mổi người một gáo nước lạnh khiến cho họ tê tái, Thiên
Lam mới quay sang tôi làm ra vẻ đau khổ cố gắng giải thích.
-Em
yêu à, bình tĩnh nghe anh nói đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
-Anh
thôi đi! Tôi nhìn cậu ta oán hận, mở miệng đọc diễn cảm mấy lời thoại đã học
thuộc từ chiều.-Honey, anh đã nói với tôi là anh yêu tôi, hứa với tôi là mãi
mãi ở bên tôi, còn lên kế hoạch cuối năm cùng tôi sang Mĩ đăng kí kết hôn, vậy
mà bây giờ anh lại chạy đến đây đi xem mắt con nhỏ kia, anh coi tình yêu của
tôi là gì hả?
-Hả???
Một
lần nữa chúng tôi khiến mọi người sững sốt. Thiên Lam cũng phối hợp với tôi rất
ăn ý, cậu ấy nắm chặt lấy hai cổ tay tôi cố giải thích.
-Em
nghe anh nói đã, anh không yêu cô gái đó, em biết là cả đời này anh cũng không
thể nào yêu một cô gái mà, anh chỉ yêu em thôi, việc anh đến đây chỉ là…chỉ
là…bất đắc dĩ.
Thiên
Lam quay lại nhìn bố mẹ mình với vẻ bất lực, bây giờ thì không chỉ có hai gia
đình là bất ngờ, mà tất cả mọi người trong nhà hàng đều bất ngờ. Không thể tin
được Thiên Lam và tôi còn nhỏ như vậy mà đã là gay.
-Thiên
Lam! Con đang đùa thôi phải không?
Bố
Thiên Lam nhìn chúng tôi xúc động, ôi đứa con trai độc nhất của ông, không lẽ
dòng họ nhà ông đến đây là tuyệt tôn tuyệt tự?
-Thiên
lam…chuyện này là sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Mẹ
Thiên Lam hốt hoảng lo cho danh dự của con trai. Thiên Lam nhíu mày làm ra vẻ
kích động, rồi kéo tay tôi đến trước mặt bố mẹ mình.
-Bố…mẹ…Con
xin lỗi vì đã giấu hai người chuyện này, nhưng con không thể dối lòng mình được
nữa. Con không thể yêu con gái, và người con trai này...chính là người con yêu.
-Con…sao
có thể…
Bố
mẹ Thiên Lam sững sốt, bố mẹ Kiều Anh cũng kinh ngạc không kém, nhưng họ vẫn
còn cảm thấy hồ nghi với những lời thú nhận của chúng tôi, để cho thêm phần kịch
tính, đồng thời nâng cao tính thuyết phục, tôi vùng vằng rút tay ra khỏi tay
Thiên Lam hét lớn.
-Anh
thôi đi, anh có biết hành động lần này của anh khiến tôi tổn thương đến mức nào
không? Tôi bắt đầu nghi ngờ về tình cảm anh đã trao cho tôi, có phải anh đang lừa
dối tôi không?
Trong
cái ranh giới mỏng manh của những người ở thế giới thứ ba, tình yêu thường rất
mờ ảo và khiến cho người ta bất an. Chỉ một hành động nhỏ gây hiểu lầm cũng có
thể khiến cho tình cảm giữa hai người con trai đổ vỡ. Đó là những kiến thức củ
chuối Thiên Lam đã tìm hiểu và nói với tôi.
-Anh
không lừa dối em, anh thật sự yêu em. Em phải tin anh, nhất định phải tin anh.
Thiên
Lam làm ra vẻ cực kì kích động giữ chặt lấy hai vai tôi, nhìn sâu vào đôi mắt
trong veo của tôi thú nhận.
Tôi
hơi ngơ ngẩn, không còn cảm giác là cậu ấy đang đóng kịch cùng tôi nữa, hai bàn
tay cậu ấy nắm chặt vai tôi khiến tôi hơi đau, nhưng nhìn vào ánh mắt đen thẳm
như chất chứa đầy nỗi thương tổn của cậu ấy thì tôi không nỡ gạt tay ra nữa.
Tim tôi đập mạnh, tôi cảm thấy hơi lúng túng, chỉ là đóng một vở hài kịch thôi
mà, cậu ấy có cần nhập tâm đến mức này không? Tôi nắm chặt hai bàn tay mình,
sao cậu ấy lại khiến tôi thấy khó chịu thế này?
-Vậy
anh…vậy anh…hãy chứng minh đi.
Tôi
nói xong và giật mình, sai kịch bản mất tiêu rồi, đoạn này lẽ ra tôi nên nói
“em tin anh” sau đó ôm chặt lấy cậu ấy mới đúng, nhưng vì Thiên Lam làm tôi
phân tâm nên đầu óc tôi hơi bị loạn mà nói ra mấy từ thiếu suy nghĩ. Nhưng như
vậy cũng không phải vấn đề lớn, bây giờ chỉ cần cậu ấy ôm chặt lấy tôi và nói
“anh yêu em” là có thể hạ màn rồi. Mọi người cũng dán mắt vào chúng tôi chờ xem
Thiên Lam sẽ chứng minh như thế nào.
Và
tôi thấy Thiên Lam nhìn tôi.
Ánh
mắt đen thẳm phức tạp và có gì đó đau đớn. Rồi…
Chụt!!!!!
Bất
ngờ cúi xuống hôn lên môi tôi.
Tôi
bất ngờ. Tất cả mọi người cũng bất ngờ, những tiếng “Ồ” kinh ngạc vang lên khắp
căn phòng. Thiên Lam đã chứng minh tình cảm của cậu ấy bằng một nụ hôn. Và
không phụ sự mong đợi của chúng tôi, mẹ cậu ấy ngã vật xuống sàn vì không chịu
nổi cú sốc. Mẹ Kiều Anh thì lấy hết sức kéo tay con gái chạy thẳng ra khỏi nhà
hàng không kịp để lại lời chào tạm biệt. Người đàn ông trụ cột của gia đình họ thì
bình tĩnh hơn, quay lại nói với bố Thiên Lam bằng giọng dứt khoát.
-Thiên
Vũ…chuyện đám hỏi của hai đứa nhỏ…tôi nghĩ là không cần tổ chức nữa…cậu ấm nhà
ông xem ra đã có chổ rồi…chúng tôi nghĩ không thể chen chân vào được.
Nói
rồi vội lao thẳng ra cửa chạy theo vợ và con gái như sợ ở lại thêm vài giây nữa
bố Thiên Lam sẽ nói “không”. Kết quả thành công ngoài mong đợi. Thiên Lam ôm chặt
lấy tôi khi bố cậu ấy liếc chúng tôi và khẽ thì thầm.
-Darling
à! Anh yêu em đến chết mất.
-Honey
à…Tôi nghiến răng thì thầm.-Em cũng yêu anh đến chết mất, yêu đến nỗi chỉ muốn
đưa anh lên nóc tủ ngồi ngắm gà khỏa thân thôi.
Bố
Thiên Lam vẫn nhìn chúng tôi trầm mặc, sau đó khẽ lắc đầu, cúi xuống dìu vợ
mình cùng đi ra khỏi nhà hàng.
Chương 14: Sự hiểu lầm tai hại
-Sao
vậy, Nhật Hạ? Đói bụng hả? Thiên Lam kéo ghế ngồi xích lại gần tôi quan tâm.
Sau
khi mọi người giải tán thì chúng tôi nán lại ở nhà hàng để Thiên Lam bồi thường
chi phí cho những món đồ bị tôi làm vỡ. Tôi vẫn còn tức cậu ta nên vẫn ngồi một
chổ giận dỗi.
-Nhật
Hạ, tớ gọi thức ăn cho cậu nhé? Thiên Lam xoay mặt tôi lại mỉm cười thật tươi.
Tôi xô cậu ta ra càu nhàu.
-Cậu
là đồ khát tình à? Đã bảo chỉ là đóng giả thôi…vậy mà cậu lại làm sai kịch bản…lại
còn dám hôn tớ trước mặt tất cả mọi người…cậu có biết khi nãy tớ xấu hổ đến mức
nào không?
-Haha!
Thiên
Lam đưa tay chống cằm nhìn tôi mỉm cười. Thái độ của cậu ta khiến tôi chỉ muốn
nhảy lên đấm cho mấy cái. Bất ngờ cậu ta vươn tới đưa tay vuốt mặt tôi cợt nhã.
-Nhìn
cũng đẹp trai lắm! Nhưng vẫn còn kém tớ một chút.
-Hứ!
Tôi nổi cáu gạt tay cậu ta ra.-Phải nói tớ đẹp trai hơn cậu gấp 100 lần mới
đúng. Không những đẹp hơn mà tớ còn hấp dẫn hơn và có giá trị hơn cậu nhiều.
Tôi
nhíu mày nhìn cậu ta khó hiểu, tên này lại định giở trò gì nữa? Mỗi lần nó đề
nghị tôi làm gì thường không có kết quả tốt. Thấy khuôn mặt tôi lộ ra vẻ đề
phòng, Thiên Lam cười đểu:
-Sợ
rồi sao?
Máu
sĩ diện bốc lên đầu, tôi đập bàn đứng dậy.
-Ai
sợ cậu, cược thì cược. Nhìn lại Thiên Lam, tôi thắc mắc.-Mà cược thế nào đây?
-À!
Thiên Lam liếc khắp một lượt căn phòng rồi quay lại tôi mỉm cười.-Xem ai giỏi
tán tỉnh hơn. Trong vòng 30 phút, ai có thể bắt chuyện và xin được số điện thoại
của một cô gái thì thắng.
Đơn
giản vậy thôi à? Tôi cười nhạt đồng ý và để cho Thiên Lam bắt đầu trước. Cậu ta
ung dung đi đến bên một cô gái đang ngồi một mình trong góc phòng lên tiếng.
-Chào
em! Cô gái kia quay lại và có hơi ngẩn ngơ trước bộ dạng của Thiên Lam, tôi chu
mỏ khinh khỉnh, trên đời này thật lắm kẻ dại trai.-Em đang đợi bạn sao? Anh có
thể ngồi ở đây không?
-Em…em
đi một mình thôi. Cô gái kia ấp úng.-Anh ngồi đi.
Thiên
Lam đưa tay ra sau ra dấu chữ V với tôi, 5 phút sau thì cậu ta đi lại với nụ cười
ngạo mạn và vui vẻ lắc lắc chiếc điện thoại mới nạp số cô gái kia trên tay. Tôi
mím môi, giờ đến lượt tôi. Tôi đưa mắt dáo dác nhìn khắp căn phòng tìm đối tượng,
cuối cùng cũng phát hiện ra một cô gái ngồi một mình ở gần lối đi, tôi mỉm cười
bước lại, chỉ cần bắt chước Thiên Lam là OK.
-Chào
bạn! Bạn đi một mình hả? Tới trước mặt cô gái đó, tôi lịch sự mở lời.
Cô
gái đó nghe tiếng thì ngước lên nhìn. Tôi hơi bất ngờ, cô ấy thật đẹp, khuôn mặt
trang điểm nhạt nhưng nhìn vô cùng thánh thiện.
-Không!
Tôi có hẹn với bạn.
Ơ…dường
như không giống trường hợp của Thiên Lam rồi. Tôi hơi lúng túng. Ở chiếc bàn gần
đó, Thiên Lam đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi, ánh mắt của cậu ta nhìn
tôi xoi mói, khóe miệng gian xảo đôi lúc nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt.
Tôi bực bội, càng quyết tâm chinh phục cô gái trước mặt hơn.
-Tôi
có thể ngồi xuống không? Tôi nhìn cô gái trước mặt mỉm cười thật tươi.
Cô
gái đó nhìn tôi vài giây, ánh mắt diễm lệ tỏ vẻ hơi khó hiểu, rồi cô ấy cũng dịu
dàng mỉm cười gật đầu.
-Ngồi
đi.
-Cám
ơn bạn.
-Tôi
hơn tuổi em, phải gọi tôi là chị.
Cô
gái nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt đen thẳm có vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy có gì đó
lúng túng khi nhìn vào đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của cô ấy, cả nụ cười dịu
dàng kia nữa. Rồi tôi cảm thấy cô gái này dường như rất quen, tôi lục lọi trí
nhớ xem mình đã gặp cô ấy ở đâu chưa, nhưng tôi không thể nhớ nổi.
-Bạn…à
chị…chúng ta đã từng gặp nhau lần nào chưa ạ?
Tôi
nhìn cô ấy chăm chú, khuôn mặt thanh tú này, ánh mắt đen thẳm này, đôi môi gợi
cảm nữa, rõ ràng tôi đã từng nhìn thấy.
-Đây
là lần đầu chị nhìn thấy em, sao em lại hỏi vậy? Cô gái kia mỉm cười đáp lại.
-Em
cảm thấy…chị rất quen, có cảm giác như em đã từng gặp chị ở đâu rồi.
-Khuôn
mặt của chị rất phổ biến sao?
-Không
ạ, Tôi đưa tay gãi gãi đầu.-Chị rất đẹp, chị là người đẹp nhất trong số những
cô gái em từng gặp gỡ.
-Vậy
sao?
Cô
gái kia mỉm cười đưa tay lên che miệng. Tôi hơi nghiêng đầu, cả phong cách của
chị này cũng rất quen, tất cả khiến tôi nhớ lại một ai đó. Một ai đó rất thân
thương. Nhưng hình ảnh Thiên Lam giơ tay lên xem giờ báo hiệu cho tôi thời gian
sắp hết thì tôi lập tức nhớ lại mục đích của mình.
-Chị
à! Tôi nhìn cô gái cười ngọt ngào, có lẽ bộ dạng của tôi bây giờ rất giống một
thằng nhóc đẹp trai đang học cách tán tỉnh ve vản con gái nhà lành.-Chị có thể
cho em biết tên và số điện thoại của chị được không ạ?
-Lý
do? Chị gái trước mặt tôi vẫn bình thản mỉm cười.
-Bởi
vì. Tôi bắt chước hành động của Thiên Lam khi nãy, nháy mắt với đối tượng, nói
lời ngọt ngào.-Chị là một người rất đặc biệt với em, em muốn kết bạn với chị.
-Đặc
biệt như thế nào?
Cô
gái vẫn nhìn tôi mỉm cười. Tôi hơi chột dạ, sao nụ cười của chị ấy bây giờ có
gì đó giống hệt Thiên Lam, cứ như là chị ấy đang trêu chọc tôi chứ không phải
tôi tán tỉnh chị ấy vậy.
-Có
thể nói trái tim em đã lệch nhịp khi lần đầu tiên nhìn thấy chị.
-Ý
em nói là tình yêu sét đánh hả? Cô gái mỉm cười ngắt lời tôi. Tôi hơi ngẩn ngơ,
còn chưa kịp nói gì thì chị ấy lại nhìn tôi trêu chọc.-Em là con gái mà lại đi
tỏ tình với con gái sao? Vậy ra em thích người cùng giới à?
-Chị..chị…
Tôi
nhìn chị ấy kinh ngạc, chị ấy nhận ra tôi là con gái sao? Sao có thể như thế được,
rõ ràng tôi hóa trang rất đạt kia mà, ngay cả thím Dương và Kiều Anh cũng không
nhận ra tôi thì sao cô gái này lại biết tôi là con gái? Không lẽ vì giọng nói của
tôi đã hết khan khan hay sao? Trực giác của cô ấy nhạy bén thật.
Thiên
Lam thấy tôi bị bể mánh thì ngồi cười ngặt nghoẻo. Tôi hơi xấu hổ, còn chưa biết
phải làm gì trong tình cảnh này thì một giọng nói ấm áp vang lên.
-Thanh
Nhã! Sao chị còn ngồi đây? Bố mẹ đang chờ chúng ta trên lầu, mau lên đó thôi.
Tôi
giật mình quay lại nhìn người mới lên tiếng, người con trai đó thấy tôi cũng có
vẻ bất ngờ. Tim tôi đập mạnh, trái đất này tròn đến vậy sao.
-Thiên
Phong…sao cậu lại ở đây?
-Nhật
Hạ? Thiên Phong nhìn tôi ngạc nhiên.-Chị hai tớ mới du học bên Anh về nên hôm
nay gia đình tớ đi ăn nhà hàng.
-Chị
hai cậu? Tôi hỏi Thiên Phong rồi nhìn lại cô gái kia nghi hoặc.-Chị ấy…
-Thanh
Nhã là chị hai của tớ, mới đi du học về. Thiên Phong gật đầu xác nhận.
Tôi
cười ra nước mắt. Chị ấy là chị gái của Thiên Phong? Vậy tôi mới làm trò mèo gì
trước mặt chị ấy vậy trời? Thanh Nhã nhìn tôi, rồi nhìn Thiên Phong chợt mỉm cười
khó hiểu.
-Nhật
Hạ, sao hôm nay cậu lại ăn mặc như vậy? Thiên Phong nhìn bộ dạng kì quái của
tôi thắc mắc, lúc này tôi mới tá hỏa.-Mà cậu quen chị tớ từ bao giờ thế?
-Thiên
Phong…thực ra…tớ…tớ…
Tôi
nhìn Thiên Phong ấp úng muốn giải thích, nhưng còn chưa biết thế nào thì chị Thanh
Nhã đã lên tiếng giải thích giúp tôi.
-Thì
ra cô bé này là bạn em à? Chị ấy nhìn tôi cười bí hiểm.-Khi nãy cô bé mới tỏ tình
với chị, chị khá là bất ngờ đó, lớn bằng này tuổi, đây là lần đầu tiên có một
người cùng phái tỏ tình với chị.
-Hả?????
Thiên
Phong nhìn chị ấy, rồi nhìn tôi kinh hoàng. Tôi thì hóa đá tại chổ. Thiên Lam ở
một góc đang ôm bụng cười có vẻ rất khoái chí khi thấy tôi gặp nạn. Tôi nhìn chị
em Thiên Phong, rồi liếc sang cậu ta cầu cứu, hi vọng Thiên Lam sẽ vì chút tình
nghĩa bạn bè mà giải thích giúp tôi chuyện hiểu lầm này, nhưng không, cậu ta vẫn
đứng đó, háo hức coi kịch hay.
-Thiên
Phong…thực ra…thực ra không phải như vậy
đâu…cậu đừng hiểu lầm tớ…tớ….
Tôi
líu cả lưỡi mà vẫn chưa biết phải làm sao để giải thích thì chị Thanh Nhã lại bồi
cho tôi một đòn chí mạng.
-Xin
lỗi cô bé, chị hiểu cảm giác của em, nhưng chị chỉ muốn yêu người khác phái.
-Không
phải như vậy. Tôi nhìn chị ấy mếu máo muốn khóc.
Chị
Thanh Nhã vẫn tỏ vẻ bình thản trước thái độ của tôi, nhưng nhìn kĩ khóe môi của
chị ấy tôi có cảm giác như chị ấy đang cố nén cười. Thiên Phong im lặng một hồi
lâu, nhìn tôi suy nghĩ gì đó có vẻ rất nghiêm túc rồi vổ vai tôi an ủi.
-Mình
hiểu rồi, Nhật Hạ!
Tôi
nhìn Thiên Phong, tim đập thình thịch vì lo lắng. Cậu ấy nói hiểu, nhưng hiểu
cái gì? Sau cùng thì tôi cũng biết cậu ấy đang hiểu lầm.
-Hèn
chi trước giờ tớ luôn thấy cậu đặc biệt hơn so với những cô gái trên lớp, thì
ra cậu chỉ thích người cùng giới.
-Thiên
Phong… không phải đâu. Tôi giảy nảy lên.
-Cậu
đừng lo lắng Nhật Hạ. Tớ hiểu cậu không muốn cho bạn bè biết về thiên hướng giới
tính của cậu, tớ hứa sẽ giữ kín chuyện này với tất cả mọi người. Mà cậu cũng đừng
quá lo lắng, thế giới bây giờ đã nghĩ thoáng hơn về vấn đề này rồi, nên tớ tin
cậu sẽ sớm không còn thấy mặc cảm nữa.
-Không…không
phải vậy…
Tôi
mếu máo nhìn cậu ấy, Thiên Phong dường như càng lúc càng hiểu lầm về tôi hơn.
Giờ thì tôi đã biết linh cảm của mình không hề sai, đồng ý giúp Thiên Lam là
tôi sẽ rơi vào tình huống chết người này đây.
Mà
tất cả cũng vì cái tính sĩ diện của tôi, lần nhập học trái khối kia tôi còn
chưa rút ra được chút kinh nghiệm nào, vậy mà hôm nay tôi còn cao hứng đi cá cược
với Thiên Lam, mà chọn đối tượng thí nghiệm là ai không chọn, lại chọn trúng
ngay chị gái của Thiên Phong. Tôi nhìn họ, khóc không ra nước mắt, thôi không
còn cách nào khác là lôi cổ Thiên Lam lại giúp tôi giải thích với họ, tôi không
thể để Thiên Phong của tôi hiểu lầm mình bị less được. Nhưng chưa kịp để tôi
làm gì, chị em Thiên Phong đã đứng dậy đi mất tiêu.
-Tạm
biệt Nhật Hạ, gặp lại cậu ngày mai nhé. Thiên Phong mỉm cười vỗ vai tôi.
-Chị
xin lỗi nhé, cô bé! Thanh Nhã cũng nhìn tôi với vẻ áy náy rồi quay đi.
Tôi
đứng đó, đóng vai Từ Hải chết đứng giữa trời.
9h30
phút tối.
-Huhu..huhu…huhu…
-Nhật
Hạ…cậu còn định khóc đến bao giờ nữa?
Thiên
Lam vừa thở dài vừa lẽo đẽo theo sau tôi. Từ lúc ra khỏi nhà hàng tôi đã khóc một
trận long trời lở đất, mà còn gì đau đớn hơn khi người mình thích lại hiểu lầm
mình bị less, rồi ngày mai làm sao tôi có thể đối mặt với cậu ấy? Làm sao có thể
giải thích hiểu lầm với cậu ấy? Càng nghĩ càng thấy đau lòng muốn chết đi được.
Lẽ ra hôm nay tôi không nên đi đến đây.
Càng
nghĩ tôi lại càng khóc to hơn.
-Ê
nhóc kia!
-Sao
lại để bạn gái mình khóc lóc tội nghiệp thế hả?
-Chú
mày có phải con trai không vậy?
Mấy
người đi đường hiếu kì quay lại hai chúng tôi, vài ông chú nhìn Thiên Lam trách
móc, không biết từ lúc ra khỏi nhà hàng đến giờ chúng tôi đã nghe những câu như
thế này bao nhiêu lần rồi. Thiên Lam cũng không buồn giải thích, chỉ gãi gãi đầu
kiên nhẫn đi theo tôi. Cho đến lúc tôi đã khản cả giọng, hết cả nước mắt thì cậu
ấy cảm thấy không chịu nổi nữa, kéo tôi đến một công viên gần đó dỗ dành.
-Được
rồi…được rồi…Thiên Lam lấy khăn lau nước mắt cho tôi thở dài.-Đừng khóc nữa, đừng
khóc nữa…Cùng lắm là ngày mai tớ gặp thằng nhóc kia giúp cậu giải thích là được
mà.
-Hic…tôi
nhìn cậu ta oán trách, tất cả cũng đều tại cậu ta, bây giờ muốn giúp tôi giải
thích, giải thích bằng cách nào chứ.-Cậu nghĩ Thiên Phong sẽ chịu tin lời cậu
sao?
-Hừ…Thiên
Lam ngồi dựa lưng ra sau ghế đá.-Cũng đâu có phải chuyện gì to tát đâu, nếu nó
không tin thì thôi, cùng lắm là bỏ đi, tìm người khác, con trai trên thế giới
này đâu đã chết hết đâu mà cậu lo.
-Cậu
im đi. Tôi hung hăng đấm bụp bụp vào ngực cậu ta.-Tớ chỉ muốn Thiên Phong thôi.
Thiên Phong của tớ…Tớ chỉ yêu Thiên Phong…sau này tớ chỉ muốn lấy Thiên Phong.
Cũng tại cậu mà cậu ấy hiểu lầm tớ. Cậu nói đi, nếu sau này Thiên Phong không
chịu lấy tớ thì tớ phải làm sao đây?
Thiên
lam thở dài, còn chưa tỏ tình được với người ta mà đã mong lấy người ta.
-Cùng
lắm là tớ chịu trách nhiệm với cậu, cưới cậu làm vợ, vậy được chưa?
-Hứ.
tôi quay ngoắt sang liếc cậu ta ghét bỏ.-Ai mà thèm lấy cậu, đồ con trai xấu
tính, gian xảo, hoang tưởng. Tớ chỉ muốn Thiên Phong thôi, nếu cậu ấy không lấy
tớ, tớ thà ở giá còn hơn lấy cậu.
-Này!
Cậu nói gì đấy? Lấy tớ thì có gì không tốt hả? Từ trước đến giờ trong mắt người
khác tớ luôn là một chàng trai tuyệt vời, nhưng sao qua cái miệng của cậu tớ lại
không khác gì một tên khốn thế hả?
-Tớ
nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy cậu có chút ưu điểm nào cả, tất cả những tốt đẹp
mà cậu nói chỉ là do cậu tự ngộ nhận ra thôi.
Chúng
tôi cứ thế, ngồi cãi nhau huyên náo một góc công viên cho đến tận khuya mới nhớ
đường về nhà. Tối hôm đó tôi mất ngủ, đêm dài lắm mộng, chỉ cần nhắm mắt lại là
những hình ảnh ở nhà hàng lại ùa về, tôi lại càng thấy muốn khóc.
Ngày
hôm sau.
Tôi
một mình lang thang trên phố, tâm trạng của tôi hôm nay không được tốt, nguyên
nhân chính là sự hiểu lầm tai hại hôm qua, sau khi về nhà tôi đã ném văng bộ
tóc giả cũng như bộ đồ hầm hố trên người, thay vào đó là bộ váy dễ thương anh
trai mới mua tặng. Tôi tự thề với lòng từ nay trở đi sẽ không bao giờ đụng đến
những thứ dễ gây hiểu lầm đó nữa.
-Nhật
Hạ!!! là cháu phải không, Nhật Hạ?
Có
ai đó đang gọi tôi, tôi quay lại thì thấy thím Dương đang đi đến tươi cười.
-Cháu
đang đi dạo đó à?
-Chào
thím ạ! Tôi cúi đầu lễ phép.
-Con
bé này! Thím Dương nhìn tôi trách móc.-Đừng có nghe lời thằng con trời đánh của
cô, cô còn trẻ lắm, gọi là cô được rồi.
-Ờ…vâng
ạ! Tôi đưa tay gãi gãi đầu, hình như sợ già là bệnh chung của phụ nữ.
-Cô
bé! Khi nào rảnh rỗi thì đến nhà cô chơi nhé. Cô nhìn cháu rất vừa ý. Thiên Lam
nhà cô cũng có vẻ mến cháu lắm, cô hi vọng sau này chúng ta sẽ trở thành người
một nhà.
-Dạ?
Tôi
nhìn thím Dương ngơ ngác, mới hôm qua còn chê tôi là đồ nhà quê, nhìn không vừa
mắt, sao hôm nay thím ấy lại thay đổi 180 độ như thế?
Sau
vài phút suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Hôm qua nhà Kiều Anh từ
chối kết thông gia với nhà thím ấy, chắc gia đình thím ấy-trừ Thiên Lam sốc lắm,
bây giờ thì thím Dương đã quyết định chẳng thà để con trai mình thích một con
bé quê mùa còn hơn là thích một đứa con trai. Nghĩ lại thì nếu để mẹ Thiên Lam
mà biết hôm qua là tôi và cậu ấy giở trò chắc chắn sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh.
Tôi
nói chuyện với thím Dương thêm vài phút, mà chính xác chỉ là tôi đắng im nghe
thím ấy thao thao bất tuyệt, thái độ của thím ấy với tôi đã khác hoàn toàn hôm
qua. Thân thiện hơn, niềm nở hơn. Cũng tỏ ra quý mến tôi hơn.
“Rồi
sẽ đến lúc mẹ coi cô ấy như cứu tinh của đời mình cho xem”
Tôi
nhớ lại lời Thiên Lam nói hôm qua cười nhạt, thì ra cậu ta đã dự đoán được tình
huống đến mức này luôn rồi, quả là tên nhóc gian xảo.
Chương 15: Cắm trại
Thời
gian dần trôi qua, từ sau vụ hiểu lầm trong nhà hàng hôm nào, mối quan hệ giữa
tôi và Thiên Phong cũng không có gì tiến triển hơn, cậu ấy không xa lánh tôi
khi nghĩ rằng tôi thích con gái, có lẽ Thiên Phong là thế, không bao giờ kì thị
ai, thế nhưng vấn đề tình cảm của tôi và cậu ấy vấn dậm chân tại chổ, không có
tiến triển gì mới. Tôi không biết phải làm sao để rút ngắn khoảng cách giữa hai
chúng tôi. Đúng vào lúc tôi cảm thấy bế tắc thì ông trời đã đem đến cho tôi một
cơ hội tốt.
Cuối
học kì 1, sau khi chúng tôi thi xong, nhà trường tổ chức cho học sinh đi cắm trại
du lịch trên núi, chi phí có một phần do nhà trường tài trợ, nhưng đa phần là
do cha mẹ học sinh đóng góp. Chúng tôi rất hào hứng với chuyến du lịch cắm trại
dài ngày này, nghe đâu nơi chúng tôi đến là một khu du lịch sinh thái rất đẹp,
thị trấn ở đó cũng đang diễn ra lễ hội, đây có lẽ là chuyến đi lãng mạng cho những
ai đã có người yêu.
Sau
hơn ba tiếng ngồi xe thì chúng tôi cũng đi đến nơi. Phải công nhận nơi cắm trại
rất đẹp. Khắp nơi là núi non trùng điệp, bên dưới là một khu làng giành cho
khách du lịch đến tham quan, nghe đâu buổi tối rất nào nhiệt. Chúng tôi được lệnh
dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng rất rộng cách thị trấn khoảng 500m và bắt đầu
dựng trại.
Tôi
được xếp chung nhóm với Thục Anh, nhưng thể lực của nhỏ có vẻ không tốt nên sau
một chặng đường dài nhỏ không muốn động tay động chân gì nữa. Tôi để Thục Anh
ngồi một chổ nghĩ ngơi, còn mình bắt tay vào việc dựng trại. Thực ra tôi không
phải dạng tiểu thư không thể làm việc nặng, nhưng công việc dựng trại tôi chưa
từng làm bao giờ nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhóm của tôi lại toàn là
con gái chân yếu tay mềm nên sau một lúc loay hoay chúng tôi vẫn chưa làm được
cái gì nên hồn trong khi tất cả mọi người đã xong công việc của mình.
-Đúng
là vô dụng! Thiên Lam giật lấy tấm bạt trên tay tôi. Thiên Phong cũng đến lấy mấy
cây cọc giúp chúng tôi dựng trại.
-Để
bọn tớ giúp cho, các cậu ra ngồi nghỉ đi.
-Cảm
ơn cậu!
Tôi
nhìn Thiên Phong với vẻ cảm động, Thiên Lam liếc tôi khó chịu, chắc cậu ta đang
muốn nói tại sao cậu ta cũng giúp mà tôi không thèm cảm ơn cậu ta, nhưng biết
sao được, từ sau vụ hiểu lầm trong nhà hàng tôi vẫn còn ghét cậu ta lắm, rõ
ràng lúc đó tôi giúp cậu ta, cuối cùng lại phải gánh họa, bây giờ cậu ta giúp
chúng tôi một chút coi như bù đắp là phải đạo rồi, tức gì mà tức? Tôi liếc cậu
ta chán ghét rồi bỏ ra chổ khác ngồi chơi.
-Thục
Anh, Nhật Hạ!!!
Có
tiếng ai đó quen quen gọi chúng tôi. Tôi và Thục Anh quay lại, Hải Đăng đang
đem đến cho chúng tôi hai ly siro đá bào hình như là mua ở thị trấn.
-Hải
Đăng! Sao cậu lại ở đây? Thục Anh đưa tay ra nhận ly siro ngạc nhiên.
-Trường
tớ cũng tới đây cắm trại. Bọn tớ dựng trại gần trường cậu đó. Hải Đăng cười rồi
ngồi xuống cạnh Thục Anh.
Tôi
ngồi im ăn đá bào nhìn tụi nó đóng kịch Quỳnh Dao, hôm diễn ra văn nghệ trên
trường, nhìn thái độ của Thục Anh tôi tưởng Hải Đăng đã thất bại rồi, nhưng
hình như tôi nhầm, tình cảm của hai đứa này càng lúc càng tiến xa hơn thì phải.
-Tối
nay cậu rảnh chứ? Hải Đăng nghịch nghịch cây củi khô trên mặt đất. Thục Anh hơi
im lặng vài giây rồi e lệ gật đầu.
-Tối
nay tớ không bận.
-Vậy
chúng ta đi tới hội chợ ở thị trấn chơi nhé, nghe nói đêm nay là đêm đầu tiên
nên náo nhiệt lắm.
-Được
thôi. Thục Anh mỉm cười gật đầu.
Tôi
liếc nó, rồi liếc Hải Đăng, sau đó giơ tay phát biểu.
-Tớ
cũng rảnh.
Không
ngờ cả Thục Anh và Hải Đăng đều nhìn tôi lạnh lùng:
-Kệ
xác cậu.
Thế
rồi tụi nó bơ tôi, tiếp tục trò chuyện. Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình, bạn bè tốt
thế đó. Cuối cùng thì Thiên Lam và Thiên Phong cũng đã làm xong cho chúng tôi
cái trại nhỏ, đám con gái lập tức ùa vào xí chổ, tôi và Thục Anh cũng đứng lên
xếp đồ. Hải Đăng lúc này mới đứng dậy đi về khu vực của trường mình.
Sau
khi đã xếp xong đồ và chuẩn bị chổ ngủ ban đêm, chúng tôi được thông báo nhận đồ
ăn chiều và tối được đi chơi tự do, nhưng quy định phải trở về trại điểm danh
đúng 10h00. Khi chỉ còn một mình tôi và Thục Anh trong trại, tôi mới khều tay
nó thắc mắc.
-Cậu
và Hải Đăng đã thành một đôi rồi sao?
Thục
Anh nhìn tôi đắn đo một chút rồi gật đầu. Tôi mỉm cười, không ngờ hai đứa này lại
nhanh vậy, tôi còn chưa kịp tỏ tình với Thiên Phong tụi nó đã lao lên trước tôi
rồi.
-Tớ
cứ tưởng rằng một cô gái tuyệt vời như cậu sẽ không thích một tên lắm tật xấu
giống Hải Đăng chứ? Tôi ôm gối nằm tán gẫu với Thục Anh.
Nghe
tôi hỏi, nhỏ khẽ mỉm cười nhìn xa xa ra bên ngoài khu vực trại.
-Ừhm….ban
đầu tớ cũng không thích cậu ta thật, con trai gì mà nhát gan, ngốc nghếch, đã
17 tuổi rồi mà không khác gì học sinh tiểu học. Hôm cậu ta gặp tớ tỏ tình tớ đã
thẳng thừng từ chối và dạy cho cậu ấy một bài học về cách cư xử, tớ cứ tưởng cậu
ta sau đó sẽ thất vọng mà bỏ cuộc, ai ngờ Hải Đăng vẫn lì lợm lẽo đẽo đi theo tớ,
nhưng cũng nhờ vậy mà cậu ấy đã cứu tớ thoát khỏi đám lưu manh tối hôm đó khi tớ
đi về nhà, thậm chí cậu ấy còn bị thương vì bảo vệ cho tớ, từ sau hôm đó tớ đã
có cái nhìn khác về cậu ấy, và tớ nghĩ rằng nên cho cậu ấy một cơ hội. Cũng như
cho mình một cơ hội.
Chuyện
tình cảm của Thục Anh vừa dài vừa lãng mạn như tiểu thuyết vậy, bởi thế lúc nó
kể xong quay lại đã thấy tôi lăn ra ngủ. Thục Anh bực mình lấy chiếc gối phang
vào đầu tôi một phát rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn. Còn một mình ở trong trại, tôi
mở mắt ra nhìn bâng khuâng lên bầu trời qua khe hở của hai tấm vải bạt. Chiều
nay trời đỏ rực như lửa, hoàng hôn phủ bóng lên vạn vật như muốn biến tất thảy
những thứ nơi đây thành bụi tro tàn. Lòng tôi rộn lên một cảm giác kì lạ, tôi
thèm được như Thục Anh và Hải Đăng. Giá mà tôi cũng có thể tỏ tình và nhận được
kết quả viên mãn như họ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!