Chương 27: Đừng tranh giành với em, có được không?
Nam đứng đó, im lặng. Tại sao anh lại có cảm giác khó thở quá! Hơi thở vẫn phát ra nhưng nén nghẹn lại trong ngực. Anh nhìn hắn đang đứng dưới kia, tay nắm chặt. Hắn đã nhìn ra thay đổi đó nhưng vẫn làm ngơ.
Có lẽ là GHEN…
Hắn bỏ lại nhỏ và Thiên ở dưới kia, hắn đi lên bờ, kéo Nam ra 1 góc.
Hắn nói nhỏ:
- Là anh cố ý để lạc?
- Ừ.- Tay anh đưa lên, vuốt mái xước.
- Anh cũng thích Trang chứ gì!- Hắn cười.
- Ừ! Vậy em sẽ nhường sao?
- Không, em không có ý đó.
Hắn quay lưng dợm bước. Nam nhìn xuống mũi giày bata:
- Anh chỉ muốn biết, em có thích chung 1 người con gái với anh không thôi!
Hắn xoay lại, nhìn anh, nhíu mày:
- Từ lúc nhỏ đến giờ, anh, em và Thiên đều có chung sở thích, cùng 1 người con gái! Lúc đầu là Lan, đến lúc này là Trang. Em sẽ không nhường, vì em cũng như anh. Trái tim của người con gái đó chưa thuộc về ai.
- Anh nghĩ, cô ấy đang thích em.- Nam cười, nụ cười phảng phất nét buồn và chua xót.
Hắn cũng im lặng chẳng nói gì. 1 lúc sau, hắn lên tiếng:
- Đừng tranh giành với em, có được không?
Nam lẳng lặng lắc đầu. Từ nhỏ anh đã chấp nhận thua thiệt nhiều thứ từ tình cảm của ba mẹ đến tình cảm của Lan. Đến khi anh từ bỏ được ý định ganh ghét thì lại có tình cảm với Trang, giờ thì lại phải tranh giành với hắn và Thiên. Thiên thì không nói vì anh biết, trong đôi mắt nhỏ, cậu chỉ là người bạn bình thường.
Nam đứng nhìn hắn bước đi, đôi mắt đỏ ngầu lên. Là do giận dữ, là do anh chịu thiệt thòi. Trang chỉ xem anh là người anh, hắn luôn luôn có mọi thứ. Anh có gì thua hắn? Anh chỉ có người mẹ ốm yếu vì bệnh, qua đời sớm, chẳng nhận được cái liếc mắt của ba. Anh là tác nhân tình 1 đêm, ba anh chỉ bắt đắc dĩ mới cưới mẹ anh. Người ông ấy yêu là mẹ hiện nay của anh cũng là mẹ của Đỗ Thanh Tuấn. Anh luôn luôn làm tốt mọi việc từ học hành đến cư xử nhưng có lẽ không cần thiết nữa. Những thứ đó luôn làm anh đau đầu, nếu làm sai sẽ bị ba anh quở trách.
Lúc nhỏ bị đánh, anh đã 2 lần đến đúng lúc. Lần đầu là thật… Nhưng lần thứ 2… Là 1 vở kịch. Anh đã sớm biết Tuyết Lam không phải Tuyết Lan.
Anh chỉ muốn chiếm tình cảm của Trang. Giống như lúc nhỏ bị nhốt, do Lan nói chuyện với anh mà lúc quay ra đã gặp Tuấn, hắn đã nói rõ tất cả với Lan và cứu cả Trang. Anh thật bất lực nhìn hắn ôm nhỏ. Người nhỏ ôm hôm ấy đáng lí ra là anh chứ không phải hắn. Vở kịch anh dàn dựng kĩ càng như vậy vẫn không có kết quả khả quan.
Nam bước đến chỗ 4 người đang ngồi quay quần quanh đốm lửa vừa mới nhóm định nướng cá. Thấy anh bước lại, nhỏ giơ tay hô:
- Anh Nam, lại đây, nướng cá này!- Nhỏ cười híp mí.
Nhìn nụ cười của nhỏ mà anh cảm thấy có lỗi, đã lừa gạt nhỏ. Anh không đáng để nhỏ tôn trọng nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con???
Anh ngồi xuống cạnh nhỏ. Thằng nhóc Nhất Trung nói:
- Bây giờ, để công bằng: Ai bắt được bao nhiêu á ăn bấy nhiêu. Anh ba, anh bắt nhiều như vậy chắc ăn không hết, em ăn cùng nhé!- Thằng nhóc chẳng bận tâm ánh nhìn của nhỏ dành cho nó.
Nãy giờ sắp bắt được 1 con cá thì nước động, cá bơi mất, giờ trắng tay. Có con cá nào đâu mà ăn với chả nướng. Nhỏ chu môi:
- Này, tôi có bắt được con nào đâu chứ!
- Kệ cô.- Hắn để con cá vào đống rơm đang cháy trước mặt.
Nhỏ tức đỏ mặt, liếc xéo. Nam và Thiên cùng đồng thanh:
- Ăn cùng nhé!
Nhỏ quay sang nhìn 2 người, cảm kích:
- Vâng ạ!- Ngu sao mà không ăn, không ăn thì đói mất.
Hắn nhìn nhỏ, lúc nãy dự định sẽ nói là: Này, tôi sẽ chia sẻ! Không ngờ miệng lại nói khác. Mất điểm, mất điểm nặng nề. Hắn nhìn Nam, Nam cũng nhìn lại hắn. Nam nhếch mép:
- Em trai à, chỉ là con cá thôi mà! Bắt con lớn, thả con nhỏ, nhưng
anh nghĩ mình nên nắm cả 2 con.
Hắn nhíu mày. Anh đang nói đến tình cảm của Trang và tình yêu thương của ba mẹ sao? Con lớn là… Trang???
Chương 28: Nhầm lẫn của mẹ…
Chúng tôi ăn cá xong thì cũng đã là 3 giờ chiều, có lẽ nên về. Ở lại tối quá thì không hay. Tôi đi theo Nam, tôi luôn tin tưởng anh vì khi bên anh tôi rất thoải mái và an toàn. Thiên và hắn đi kế tôi. Tôi phát hiện ra, không khí giờ rất khác. Hình như trầm hẳn xuống, chẳng ai nói ai. Quần áo tôi giờ cũng đã khô khô 1 chút, vẫn còn ướt nhưng lúc trưa nóng quá nên chẳng có sao. Lúc nãy… Ngượng quá!!!!
Trời ơi, các bạn biết không? Chỉ cần đi 1 quãng ngắn, thế mà tôi cứ tưởng là xa. Trên suốt đường đi từ quốc lộ về Đỗ Gia tôi cứ cằn nhằn mãi. 4 tên kia thì im lặng. Thằng nhóc Nhất Trung lại ngủ trên lưng
hoàng tử. Có biết anh mỏi vai lắm không hả???? >.<
Tôi vào Đỗ Gia cùng với mấy tên kia. Hắn bảo sẽ lấy đồ cho tôi thay.
Quần áo của hắn và Nam đều rất rộng nên chỉ còn có đồ giúp việc của cô Thanh thôi. Dáng cô Thanh cũng xấp xỉ tôi. Đỗ Gia có khác, người làm vẫn có đồng phục. Tôi thay đồ xong thì vào phòng nhóc hiên, chuẩn bị đánh 1 giấc rồi mới về. Từ cổng có tiếng xe. Tôi cũng tò mò ra xem thì thấy hắn và Nam kính cẩn cúi đầu chào. Thằng nhóc Thiên từ trong phòng chạy ra:
- A, ba mẹ về!
Ôi, là ông bà chủ Đỗ Gia. Tôi muốn chiêm ngưỡng dung nhan của 2 người này quá. Tại sao lại có thể sinh ra hoàng tử đẹp và hoàn hảo đến vậy???
Từ xe, 1 người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước ra. Bà rất trẻ, đẹp và hơn nữa quý phái vô cùng. Tôi đứng ở cửa miệng há hốc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn bà nào mà đẹp đến vậy! Nhưng tôi chợt nhớ, mẹ Nam là người khác! Đột nhiên tôi thấy buồn buồn cho hoàng tử. Sau đó, 1 người đàn ông cũng trạc tuổi ba tôi cũng xuống. Ông ta rất cao, đôi lông mày cương nghị và có cặp mắt rất giống Nam và Tuấn nó màu đen sẫm.
Hình như người phụ nữ đó thấy được tôi, tôi cũng đi ra khỏi phòng cúi đầu chào lễ phép. Bà ấy mỉm cười:
- Tuyết Lan, con đến chơi sao?- Rồi nhíu mày.- Tuyết Lam nó trở về đây với thân phận là con mà.
Tôi đứng đó mở to mắt, ủa, gì vậy? Lan nào? Tôi tên Trang mà! Hắn nhìn tôi rồi nhìn mẹ hắn:
- Mẹ, đây là bạn con mà!
- Không, tưởng mẹ lẩm cẩm sao? Là Tuyết Lan đó! Lớn vầy xinh đẹp hơn nữa.- Bà cười hiền hậu.
Tôi gãi đầu nhìn người phụ nữ này. Bà ta rất hiền và đôn hậu. Người đứng trên thương trường mà như này thì rất hiếm. Tôi khẽ nói:
- Dạ thưa bác gái, cháu là Minh Trang bạn của Thanh Tuấn và Hoàng Nam ạ!
Bà nhíu mày lại. Rồi gật đầu nhẹ. Tôi thở phào. Tôi thấy Tuyết Lan đâu có giống tôi mấy, chỉ có 2 cái đồng tiền là giống thôi, đâu đến mức phải nhìn lầm. Tôi nhìn hắn và Nam. Cả 2 đều đang cau mày. Khóe miệng Thiên đang nhếch lên. Tôi hỏi Nam:
- Em rất giống Tuyết Lan?
- Không, là Tuyết Lan không phải Tuyết Lan.- Nam cười.
Gì mà Tuyết Lan không phải Tuyết Lan chứ? Khó hiểu. Ba hắn đứng nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
- Sao cháu lại mặc đồ người làm Đỗ Gia???
Tôi ngẫng đầu lên, cười đáp:
- Quần áo cháu bị ướt nên cô Thanh cho cháu mượn thay ạ.
- Thân đến vậy rồi sao? Haha- ba hắn cười.
- Ơ, dạ…- Tôi vẫn chưa hiểu câu hỏi của ông.
Thằng nhóc Nhất Trung chạy đến ôm cổ ba nó:
- Chị ấy là người trông con mà Nam nói đó ba!
- Ừ, cô bé nhìn giống Tuyết Lan y như đúc với lại còn rất dễ thương nữa. Mấy thằng con nhà bác không mê sao được. Nhưng có lẽ, con nhóc Tuyết Lan xuất hiện thì không khí sẽ không phải giống bây giờ. Quá khứ đã quá cũ rồi! Đỗ Gia không còn quan hệ với Lâm gia. Nhất là khi xem con người là vật thế chấp.
Ông cười, nhìn ông cũng hiền giống như bà Đỗ vậy. Chẳng hiểu sao tôi vẫn vui vì câu nói của ông ấy dù không nên cười lúc này. Hắn nhìn tôi:
- Ba à, sao ba lại nghĩ con mê nhỏ lùn này thế?
- Ba biết! Đừng cãi ba!
Thiên nhìn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy áy náy. Nãy giờ tôi xem cậu ta là không khí mất rồi. Tôi cúi gằm mặt ngón tay xoay xoay lọn tóc.
Chương 29: Đắt tội với thầy giáo.
Tôi ở lại nhà Đỗ Gia 1 chút rồi cũng về. Tôi lễ phép chào bác trai bác gái. Về đến nhà, tôi nằm phịch lên giường nhìn trần nhà 1 chút. Tôi biết chuyện lúc nãy là có hiểu lầm nhưng… sao tôi lại cảm giác nó là thật!!! Tôi vào nhà tắm thay bộ đồ người làm Đỗ Gia ra, mệt mỏi đi lên giường đánh 1 giấc chẳng thèm quan tâm đến baba có về hay chưa. Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi.
Sáng thứ 2 có giờ học trái buổi đột xuất do thầy dạy sơ cứu cho học bù. Tôi nghe nói thầy nổi tiếng dê cụ cơ! Tôi xin nghỉ làm ở nhà Nam 1 bữa.
Tôi bước vào lớp, hắn đang nằm la liệt trên bàn. Tôi vẫn đáp cặp bên bàn bên cạnh bình thường. Hôm nay Tuyết Lan không đi học. Nghe sự việc những người xung quanh đồn đại tôi cũng có hiểu chút ít. Dù sao cũng đáng thương hơn đáng trách. Tôi cũng chẳng buồn trách móc anh lớp trưởng ốm yếu làm gì. Tôi im lặng quan sát hắn. Hắn vẫn thở đều đều, về việc này khỏi phải nói, nếu tắt thở thì chết rồi còn gì =.= Đột nhiên hắn bật dậy:
- Cô nhìn xuyên cả mặt tôi rồi này! Cho tôi ngủ 1 chút đi nhé!
Tôi mở to mắt, hắn hay thật, tôi có thấy hắn mở mắt đâu. Tôi bùi ngùi nhìn vào quyển vở ghi chép đàng hoàng của mình mà ôn bài.
Trống vào, thầy ấy cũng bước vào. Đầu tiên là liếc mắt tất cả con gái đang cúi mặt xuống dưới đất nở nụ cười!!! Tôi ngẫng đầu nhìn chằm chằm thầy khinh khỉnh. Già mà chẳng biết mình già!
Hôm nay sẽ thực hành sơ cứu hô hấp nhân tạo! Trời đất ơi, ông thầy cất giọng:
- Em nào xung phong lên làm mẫu cho thầy và các bạn cùng xem nào.
Chẳng có cánh tay nào giơ lên, từ học sinh nam đến học sinh nữ. Biến thái hoàn toàn, biến chất hoàn thành. Tôi chỉ mong sau, nạn nhân đó không phải tôi. Nhưng chúa đã đi ngủ mất rồi! Thầy ấy gọi học sinh mới. Hôm nay Lan nghỉ, chỉ có tôi. Nếu không làm theo thì chắc chắn sẽ bị đì dài dài. Tôi bước lên bục giảng, tụi con gái thở phào. Tôi nằm lên băng ca trên bục. Ông thầy vừa giảng bài vừa hành động:
- Đầu tiên là phải nhấn ngực như thế này này, hãy nhớ là 3 cái.
Ông ấy nhấn vào lồng ngực tôi 3 cái, sao tôi lại có cảm giác bị lợi dụng nhỉ. Mắt tôi mở trao tráo.
- Thứ 2 là phải…
Ông thầy vừa mở miệng tôi ra thì *Rầm* hắn đứng dậy. Mặt mày kinh khủng nhìn ông thầy. Hắn đi lên chỗ tôi nhấc bỗng tôi lên. Cái này có được gọi là romantic không ta? Ông thầy thất sắc, miệng lắp bắp:
- Cậu… cậu… đang… l..làm..gì… vậy????
- Ông định giở trò sao? Học thì học chứ không cần thực hành kiểu bảo học sinh lên làm mẫu như vậy. Được, nếu cần học sinh làm mẫu thì tôi làm.
Ông thầy định thần lại. Liếc nhìn 1 lượt lớp học. Tụi con gái bây giờ thì mắt đứa nào đứa nấy hình trái tim tôi còn nghe họ nói nhỏ là: Tuấn anh hùng quá! Tôi tức trong mình, người hắn cứu là tôi mà. Eo ôi, đang suy nghĩ thì hắn thả tôi xuống nền 1 cái phịch, tôi đau nhức xoa xoa mông. Hắn quay sang nhìn tôi:
- Lỡ tay, sorry! Về chỗ đi.
Tôi cũng im lặng về chỗ. Hắn nằm lên băng ca. Ông thầy cúi xuống tiếp tục… bước 2. Hắn nhìn ông thầy chán trườn. Ông thầy hình như hơi ngại học sinh nam thì phải.. Mắt mở to nhìn sinh vật lạ trước mình, ngần ngừ mãi chẳng dám tiến đến gần. Ô i thầy ơi, nhức mắt quá. Cứ như coi phim hành động đến khúc gây cấn. Người nam chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho người nữ thì người nữ khoanh tay nhìn mắt thao láo. Mô phật, mô phật. Trí tưởng tượng bay xa.
Tôi lẳng lặng quan sát, tự nhiên tôi muốn coi cảnh này. =.= Tôi muốn xem hắn xử sự ra sao thôi. Gần 5 phút mà chẳng thấy tiến triển được chút nào, cả lớp thở dài ngao ngán. Haizzzz. Đến lúc này thầy mới nín thở tiến sát lại, tôi nhìn chăm chú hơn. Thầy chỉ vừa chạm đến chóp mũi hắn, hắn nắm tay lại và *Bốp*. Mặt ông thầy đỏ tươi ngoẹo sang 1 bên. Hắn đứng dậy:
- Lần sau đừng có mà giở trò với tôi, nếu muốn đi dạy. Không ai được phép đụng đến Minh Trang, kể cả thầy cô giáo.
Trời đất, tôi có nghe lầm không? Lần này là hắn tuyên bố trước mặt tôi và cả thầy giáo. Tôi lúc đầu thấy hoang mang nhưng lại cảm thấy vui vui. Chuyện này có nên cười không? Tôi chẳng biết, thôi, cứ cười mẹ nó đi. =.=
Ông thầy lồm cồm bò dậy, nhìn hắn. Tội nghiệp thầy, đắt tội với con cháu Đỗ Gia làm gì? Haha Í em nhầm, là hắn lỡ tay đắt tội với thầy. Hắn quay sang nhìn ông thầy mặt mày tái méc, bên má trái còn vết bầm. Hắn nói:
- Hôm nay học đến đây thôi, nghỉ đi.
Hắn nói xong thì đi xuống phía cuối lớp nhìn tôi. Tôi cũng nhìn hắn, có gì lạ mà nhìn cơ chứ? Hắn nói nhỏ qua kẽ răng:
- Đừng dễ dãi quá như thế!
Tôi tròn xoe mắt, hắn đang nói về 3 cái ấn ngực???
Chương 30: Sóng gió sắp đến (P1)
Thế là giờ sơ cứu chúng tôi được về sớm. Tuyệt vời! Tôi nhanh chân đi ra cổng, hắn lẻo đẻo theo sau. Tôi cảm kích hắn lắm, nếu không là mất first kiss với dê cụ đó rồi. Thấy vậy tôi cảm ơn hắn:
- Thanks về chuyện lúc nãy.
- Gì cơ? Nghe không rõ.- Hắn giả điếc.
Tôi tức đỏ mặt, khó khăn lắm mới nặn ra được câu cảm ơn thứ 2 mà bị hắn là xấu hổ. Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái. Không chọc tức tôi thì ăn cơm không ngon nhỉ??? Tôi cúi đầu đi, đột nhiên… hắn nắm tay tôi. Tôi tính giằng ra nhưng tôi lại để yên như vậy. Tôi nghe tiếng tim của hắn đập nhanh, và nhịp tim của tôi cũng như hắn. Hắn hắng giọng 1 cái rồi nói:
- Tôi không muốn ai động vào cô cả, bởi vì… tôi ghen.- Hắn nói xong thì đỏ mặt quay đi nơi khác, hắn buông tay tôi ra, chẳng còn hơi ấm, tay tôi đột nhiên thấy mất mác.
- Ừ hử? Có ý gì thế?- Tôi vẫn ngại vì câu nói của hắn, cố tình trêu.
Hắn nhìn tôi hầm hầm gay gắt. Tôi nở nụ cười, tôi đang vui, vui cách lạ lùng. Hắn lại nắm chặt lấy tay tôi nhưng lần này lại bạo dạn hơn. Tôi im lặng nhìn hắn, hắn cúi nhìn tôi, đỏ đỏ mặt.
Tôi và hắn cùng đi trên con đường để về nhà tôi. Đi ngang qua nhà 1 người lạ thì tôi bắt gặp cây xoài say trĩu quả. Lâu rồi chưa ăn xoài, chẳng biết xoài này có ngọt không. Bước chân của tôi và hắn khựng lại. Hắn nhìn lên cây xoài, rồi nói:
- Trộm không?
- Hả??? Đi mua là được rồi, trộm làm gì!- Tôi lắc đầu.
- Của chùa thơm nhan, đi nào!- Vừa nói hắn vừa quăng chiếc cặp xuống leo lên hàng rào.
Tôi đứng đó nhìn hắn, hắn trèo rất nhanh 1 thoáng là vào bên trong. Tôi thở dài, có ai bắt quả tang thì sao. Tôi đang lo cho hắn. Hắn trèo lên cây như sóc. Tôi nhớ là chó đốm đâu biết trèo cây! Lỡ trèo vào rồi, không hái ra cũng uổng. Thế là chưa đến 1 phút đắn đo, tôi đứng phía dưới ngoài hàng rào… cỗ vũ hehe…
Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, ừ nhỉ, có ai đi trộm mà lộ liễu như tôi không? Tôi im lặng chỉ trái bên này trái bên kia làm hắn hoa quả mắt. Hắn tức quá, quát lên:
- Trời đất ơi, từ từ, trái này trái kia sao tôi hái kịp.
Hắn vừa la lên xong, từ đâu trong nhà… 1 đàn chó chạy ra sủa ầm trời. Hắn hái vội mấy quả rồi phi thẳng ra hàng rào kéo tay tôi chạy như bay. Tôi cũng chạy theo hắn chứ đứng đây gia đình người ta ra làm thịt mất. Chạy được 1 quãng xa, tôi và hắn đứng thở dốc. Mặt hắn đỏ bừng:
- Này, tại cô không đấy!
- Gì mà tại tôi? Là tại bầy chó mà!- Tôi chề môi.
Hắn liếc xéo tôi rồi tống cho tôi 1 cái xoài vào tay. Hắn xoa xoa bả vai, chắc là do phòng xuống cây bị trúng vào đâu đó. Tôi nhìn vào vai hắn. Vai hắn đang đỏ ửng lên và có dấu hiệu chảy máu. Trời ơi, tôi sợ máu nhưng… tôi vẫn lấy ra trong cặp 1 miếng băng gạt và nước rửa vết thương. Tôi nói:
- Đưa vai đây!
- Không sao, không cần đâu!- Hắn không chịu.
- Giờ có đưa không thì bảo??? Mặc xác anh bây giờ!- Tôi kéo thật mạnh vai hắn qua phía mình, hắn khẽ rên lên 1 tiếng. Tôi nhẹ tay lại. Lúc này hắn mới chấp nhận cho tôi sát trùng.
Tôi tỉ mỉ lau chùi vết thương cho hắn, tôi sợ mạnh tay làm hắn đau. Hắn luôn miệng…than đau. Lúc nãy ai nói là không cần mà, giờ lại than đau, yếu đuối vậy sao? CHỉ toàn ghẹo tôi. Tôi dán xong xuôi thì cất những cụ đó vào cặp, cầm trái xoài to tướng lên xăm xoi. Hắn vò đầu tôi:
- Quan tâm tôi đến vậy sao?- Hắn cười.
- Hả? Mơ à! Làm gì có, chỉ muốn ăn trái xoài này cho ngon 1 chút thôi.- Tôi cảm thấy má mình đang nóng lên.
Hắn thì cười cười. Tôi im lặng cúi đầu quan sát… đàn kiến dưới chân. Hắn đứng lên khỏi băng ghế đá, tôi cũng đứng lên đi theo hắn, không nói tiếng nào. Mắc cỡ quá hà!!!! >.<
Hắn đưa tôi về đến nhà thì cũng đi về. Hắn giơ tay tạm biệt tôi, tôi đứng đó ngẫng người nhìn dáng hắn khuất xa, mặt ngơ ngác. Từ phía sau, baba bước tới vỗ vai tôi 1 cái làm tôi giật mình, hôm nay baba nghỉ làm sao??? Baba khẽ nói:
- Con nói chuyện với ba 1 chút.
Giọng nói của ba có phần hơi trầm thấp 1 chút, tôi biết chắc có chuyện gì không hay. Tôi nhìn ba gật đầu.
Chương 31: Sóng gió sắp đến (P2)
- Con không nên tiếp tục có quan hệ với Đỗ Gia và Đinh Gia nữa.- Baba thở dài.
Tôi mở to mắt không hiểu. Baba tôi mím chặt môi như sắp khóc, giọng rưng rức:
- Con không phải là con của ba, con là con gái Lâm Gia.
Lần này tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi nghe những tiếng sấm vang vọng trong đầu mình. Là con cháu Lâm Gia, Lâm Gia là gia đình Tuyết Lan? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, Baba đang đùa với tôi chứ gì! Sao tôi có thể có quan hệ với gia đình đó. Mắt ba tôi rơi lệ:
- Lúc nhỏ, con bị tai nạn mất trí nhớ. Ba là người đã lái xe đụng con, vì ba sợ gia đình họ sẽ làm khó dễ ba nên ba không dám nói cho họ biết. Con tên là Tuyết Lan. Hôm qua, bà Đỗ có đến tìm ba và nói rõ mọi chuyện. Ba xin con hãy tha thứ cho ba!- Ba tôi khóc thành tiếng.
Tôi rấm rứt khóc, bà Đỗ đúng là người rất hiểu biết, bà ta có thể tìm đến tận nhà tôi mà uy hiếp ba tôi. Baba nói tiếp:
- Bà ta nói 1 là con phải về với Lâm Gia và có quyền qua lại với thằng Nam và thằng Tuấn. Còn 2 là con phải đi xa, tách rời họ. Nếu con trở về Lâm Gia thì sẽ chẳng có quan hệ gì với ba nữa!
Tôi lắc đầu và khóc, khóc nhiều lắm. Tại sao giới thượng lưu họ lại phải bắt buộc người khác làm điều người khác không muốn chứ! Chẳng phải baba tốt với tôi lắm sao? Baba đã cho tôi ăn học đàng hoàng khôn lớn. Lâm Gia đã cho tôi được cái gì chứ! Tôi đã nghe lời đồn đại về Tuyết Lan, nhỏ chỉ là con cờ. Giờ thì tôi là con cờ trên thương trường đó sao???
Tôi nuốt nước mắt vào trong nói với ba:
- Con sẽ đi với ba!
Mắt tôi ngẫng đầu nhìn tôi, giọng ông có chút vui hơn lúc nãy:
- Có phải là con đi không? Được! Ba sẽ thu dọn đồ đạc. Bà Đỗ đã cho chúng ta 1 số tiền, bà ta nói là sẽ mua lại căn nhà này của chúng ta.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu rồi sắp xếp hành lí. Tôi nhìn vào chiếc điện thoại, phím 1 là số của hắn, tôi có nên thông báo cho hắn biết không? Tại sao lúc này tôi chỉ nghĩ đến hắn, còn Nam và Thiên, tôi xem họ là cái gì? Tôi nín thở, cố nuốt những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, tôi đã có tình cảm với hắn. Tôi nên nhận ra sớm để dễ từ bỏ hơn nhưng giờ thì có lẽ đã lâu.
Tôi nhìn căn phòng mình 1 lượt, chẳng có gì nhiều, chỉ toàn sách vở và vài bộ đồ. Tôi chưa kịp lưu số của Thiên nên tôi mở máy tính này lần cuối. Nick Thiên vẫn im ỉm màu xám không online. Tôi gửi tin nhắn cho Thiên với dòng tin ngắn gọn như thế này: Tạm biệt, nhớ bảo trọng nhé!
Tôi nghe lòng mình quặng thắt, hà cớ gì mà lại phải hành hạ cuộc sống của gia đình tôi. Ba tôi đã có tuổi, từ nhỏ ông là cô nhi, trả trách khi tôi hỏi bà con đâu thì ông chỉ lắc đầu. Cha con tôi cứ nương tựa nhau mà sống. Tôi yêu ông hơn bất cứ thứ gì vì tôi biết, ông xem tôi như con gái ruột của ông mà.
Tôi xuống dưới nhà, mỉm cười với ông. Ông đã sắp xếp xong hành lí. Tôi sẽ chuyển trường nơi mình sẽ sống. Mọi thứ đến quá nhanh, chỉ trong 2 tuần. Tôi chẳng có duyên với hắn và Nam rồi.
Tôi và ba bước lên chiếc xe buýt, tôi chẳng biết, số phận của mình sẽ đi về đâu! Tôi giở điện thoại ra nhắn tin cho hắn tin cuối cùng. Tôi đã theo quyết định là chọn ba nên sẽ phải từ bỏ hắn. Tin nhắn của tôi như thế này: Tạm biệt nhé chó đốm, hãy giữ gìn sức khỏe. Gửi lời tạm biệt của tôi đến với Nam và nhóc Trung nhé! Tôi đóng điện thoại lại, mở sim ra và quăng qua cửa sổ. Tôi khóc, ba vỗ vỗ vai tôi. Tôi ngước lên nhìn ba. Tôi phải cảm ơn ba chứ nhỉ? Nhờ ba tôi mới sống được tới giờ phút này. Chiếc xe buýt lăn trên con đường dài bất tận. Nó rồi sẽ về đâu???
Tôi thiu thiu ngủ thiếp đi trên vai ba, ít nhất tôi vẫn còn người thân bên cạnh, các bạn nhỉ?
…………………………………………………………………………………………..
Tại Đỗ Gia:
Người đàn bà xinh đẹp khẽ nở nụ cười nói với người đàn ông bên cạnh:
- Anh thấy không? Em biết đó là Tuyết Lan cơ mà! Tôi nghiệp con bé, mất tích lâu như thế! Ông tài xế ấy cũng giỏi anh nhỉ? Chúng ta tìm mãi chẳng ra!
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi cười:
- Để xem, bọn nhóc có thể vượt qua thử thách này không? Tình cảm đâu phải lúc nào cũng là đường tráng nhựa.
Người đàn bà gật đầu nắm lấy tay người đàn ông:
- Cũng giống như chúng ta, trải qua sóng gió rồi mới có nhau.
Chương 32: Mang yêu thương về vạch xuất phát.
Hắn vừa tắm xong, thả người trên chiếc giường êm ả. Tay hắn cầm lấy chiếc iphone. Có tin nhắn, là nhỏ. Hắn cười, vừa mới gặp đây thôi lại nhớ hắn rồi sao? Hắn bấm mở. Đầu óc hắn choáng váng khi đọc tin nhắn. Nội dung tin nhắn thật lạ. Gì mà tạm biệt chứ? Hắn im lặng. Thôi chết, có chuyện không hay rồi! Hắn gọi điện cho nhỏ, tiếng thuê bao đang khóa chợt vang lên. Hắn bấm nút gọi:
- Thư ký Đông, mau chuẩn bị xe.
Hắn chạy như bay xuống sân, phi thẳng vào xe. Lòng hắn thấp thỏm bảo tài xế lái xe hết tốc độ. Chiếc xe sang trọng đỗ kít trước ngôi nhà nhỏ. Hắn bước xuống xe. Chết tiệt, cửa nhà khóa rồi, nhỏ đi đâu chứ? Hắn bấm gọi nhỏ lần nữa, tiếng tổng đài vẫn đều đều. Hắn bước lại vào xe, chuyện này… có chút gì đó rất lạ. Tại sao lại đột ngột đến vậy??? Hắn thở dài sầu não. Đúng là ý trời, vừa lúc nãy bên nhau, lúc này lại xa…
Hắn cho xe quay về Đỗ Gia, bước nhanh lên phòng của mẹ. Hắn gõ cửa.
- Vào đi!- Người phụ nữ ngồi trên sô pha cạnh người đàn ông lên tiếng. Thật là đúng lúc, bà biết thế nào hắn cũng tìm đến bà.
- Mẹ, sao Trang lại chuyển đi đột ngột như vậy?- Hắn khoanh tay, ánh nhìn sắc lạnh nhìn người phụ nữ.
- Sao con lại hỏi mẹ?- Người đàn ông lên tiếng.
- Chỉ có ba và mẹ mới có thể làm Trang chuyển đi nhanh như thế!
- Con yêu, nghe này! Mẹ không muốn con qua lại với 1 gia đình thấp kém như thế.- Bà nhíu mày.
- Mẹ đừng nói dối! Hôm bữa mẹ và ba rất vui khi có mặt nhỏ đó.- Hắn lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế sô pha.
Người đàn bà vỗ vai nhẹ người đàn ông. Ông mở miệng:
- Ba cũng không muốn vòng vo nữa, con cũng biết tình hình của gia đình ta và Lâm Gia đa ng rất căng thẳng.
- Trang thì liên quan gì chứ?- Hắn cắt ngang.
- Nó là Tuyết Lan, Lan mất tích lúc 5 tuổi đến giờ Lâm Gia vẫn chưa tìm thấy. Lần đầu tiên ba và mẹ thấy nó thì cũng ngờ ngợ ra. Mẹ đã bảo thư ký Đông tìm hiểu rõ. Tối đó, ba mẹ đã hẹn ba nó ra. Nó bị tai nạn mất trí nhớ. Nhưng chuyện này thì còn quan trọng gì nữa? Quá khứ là quá khứ, bỏ qua đi!
Hắn không tin vào tai mình, Trang là Tuyết Lan??? Đúng rồi, nhỏ nói ghét cà chua và dưa leo, nhưng với đó thì quá ít, quá rời rạc và chưa đủ. Hắn tin lời ba mẹ hắn nói vì ba mẹ hắn là những người đương đầu trên thương trường. Vậy là hắn phải từ bỏ? Không, từ đầu đến giờ hắn vẫn chỉ yêu 1 người. Điều này cũng làm hắn vui nhưng nhanh chóng vụt tắt. Ba mẹ hắn che giấu rất giỏi. Hắn nói:
- Nếu vậy chúng ta hợp tác lại với Lâm Gia.
- Không dễ thế đâu con trai, nếu họ biết Trang là Tuyết Lan thì sẽ đưa ra bản hợp đồng với phần trăm là 40% và 60%. Con cũng biết đó, hợp đồng của Đỗ Gia 1% thôi cũng là rất lớn. Ta nhất định không để công ty thua thiệt.- Bà Đỗ ôn tồn giải thích.
- Vậy ba mẹ muốn con phải làm gì lúc này???- Hắn vò tóc.
- Mang yêu thương về vạch xuất phát.- Bà nói.
Hắn đứng yên, nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng. Nắng chiều đang dần buông, nhỏ hôm nay sẽ nghỉ học, chẳng biết nhỏ sẽ đi đâu. Hắn cũng chẳng có lí do gì mà học.
- Nếu không?
- Con chẳng có quyền lựa chọn. Mẹ đã đưa ra 2 quyền cho nó. 1 là bên con và quay về Lâm Gia, 2 là ở bên ba nó và tránh xa con ra. Nó đã chọn đáp án 2! Con nghĩ bây giờ con xuất hiện trước mặt nó thì nó sẽ cảm kích và thương yêu con sao? Chuyện đó là không thể.
- Con sẽ làm những gì con tim mách bảo. Chào ba mẹ!- Hắn nói xong thì quay đi.
Hắn đi ra ngoài được 1 lúc thì bà Đỗ nói:
- Haha, nó sẽ làm những gì đây?
- Anh không biết nhưng anh biết, nó và Lan là thanh mai trúc mã, khó chia lìa. Cứ thuận theo ý trời đi.
- Mà anh này, nếu nó và Lan cưới nhau thì mình lại hợp tác với Lâm Gia sao?
- Ừ, họ không dám đưa ra bản hợp đồng giống em nói cho nó nghe lúc nãy đâu! Đúng là tuổi trẻ nóng vội.
Nam từ nãy đến giờ đứng ở cửa nghe hết mọi chuyện. Lúc đầu anh cũng hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó, nụ cười trên khóe môi nhếch lên toan tính. Tại sao anh và nhỏ không phải thanh mai trúc mã. 2 người các người thiên vị đứa con ruột, xem anh chẳng bằng ai. Được anh sẽ chứng minh cho họ thấy sai lầm của họ. Anh xoay người bước đi.
- Em cảm thấy lo cho Nam, nó đã quá mù quáng rồi.
- Rồi nó sẽ tỉnh ra.- Người đã ông ngã người nhìn ra ngoài cửa phòng, bóng dáng Nam đã khuất.
Hắn ngồi trên giường, tay đang cầm chiếc iphone xem hình, là hình nhỏ. Hắn đã chụp lén được nhỏ rất nhiều, cái hình nhỏ xóa chỉ là 1 trong số đó thôi. Hắn cài đặt lại hình nền, nằm dài trên giường. Mang yêu thương về vạch xuất phát??? Hắn cần phải làm gì lúc này đây???
truyen ma - truyen ma nguoi khan trang
Chúc các bạn online vui vẻ !