Nó và Tuấn Vũ bước xuống tầng dưới giữa những cái nhìn của lũ bạn.
- Sao thế? Em và Tuấn Vũ có gì đáng nhìn lắm à? – Nó hỏi cùng 1 nụ cười trên môi.
Thản nhiên ngồi xuống cạnh Khánh Nam, nó nói tiếp:
- Không ai định ngồi sao?
Viết Quân và Khương Duy tự hiểu 1 cái khoảng cách vô hình đang được tạo ra. Mọi lần nó và Viết Quân đã “tưng bừng” vì cái tội hét ầm ĩ của hắn rồi cũng nên.
- Linh Như, không cần phải mời đâu, không thích ngồi thì đứng thôi mà. – Khánh Nam thêm vào. – Lát nữa em giúp anh thiết kế lại cái cổng nhé, anh thấy cái cổng tự động do anh tự làm lỗi thời rồi cũng nên, anh cần 1 cái nhiều tính năng hơn.
Tất cả không ai hiểu gì, trừ Khương Duy, Viết Quân, Tuấn Vũ và nó. Ai bảo Khương Duy và Viết Quân cho Hà Ly và Hoài Trang đi cùng làm gì? Minh Phương đến còn chấp nhận được.
- Khánh Nam, không phải lỗi của tao. – Viết Quân thanh minh.
- Của ai cũng thế thôi, mới đầu năm, đừng làm tao bực.
- Khánh Nam, nhưng… – Khương Duy lên tiếng.
- Tao không thích cái nhưng nhị dài dòng của mày. Mày biết tao cũng có những quy định của riêng tao rồi đấy. – Khánh Nam nhìn thằng bạn với cái nhìn như một ngọn lửa.
- Khánh Nam. – Nó lên tiếng lấy lại hòa khí – Bình tĩnh nào, có gì ba anh nên nói về chủ đề này sau đi, đừng có làm mất vui thế chứ?
Khánh Nam nhìn 2 thằng bạn tỏ vẻ khó chịu.
- Khánh Nam, thôi mà. Hai anh ý đâu có cố tình đâu? Tuấn Vũ, anh nói gì đi chứ?
Tuấn Vũ nhìn lơ chỗ khác.
- Linh Như, em không định ngủ nữa à? Nếu muốn ngủ thì lên phòng anh mà ngủ. – Khánh Nam thay đổi chủ đề.
- Thôi, em nghĩ mình không nên ngủ trong lúc đông vui thế này.
Phương Linh kéo áo Mai Chi thì thầm.
- Chị Chi, nãy giờ họ đang bực tức nhau chuyện gì vậy?
- Sao chị biết chứ?
Tất cả đã ngồi xuống quanh bàn nhưng cái không khí căng thẳng vẫn chưa dịu xuống. Và có lẽ càng căng thẳng hơn khi Viết Quân lại từ đâu ngồi xuống ngay cạnh nó.
Nếu là bình thường, nó đã đá cho hắn vài phát và đuổi ra ngoài rồi cũng nên. Nhưng hôm nay… nó chỉ ngồi dịch sang phía Khánh Nam hơn mà chẳng nói gì.
Tất nhiên, Viết Quân sẽ chẳng chấp nhận cái thái độ đấy của nó rồi. Hắn quyết định sẽ chọc cho nó… cãi nhau với hắn thì thôi. Nếu nó cãi nhau với hắn thì mới coi như nó hết giận. Còn Khương Duy thì đang sắp xếp lại mấy câu xin lỗi mình định nói.
- Này, “anh” nhớ là “em” không thích ăn mấy cái loại snack vị tôm mà? Mà “em” về khi nào vậy? – Viết Quân vừa hỏi vừa… lấy mấy miếng snack từ cái gói nó đang cầm trên tay.
Khánh Nam và Khương Duy bất ngờ đưa mắt nhìn Viết Quân sau cái câu “anh em ngọt xớt” đấy rồi lại đưa mắt xem phản ứng của nó. Cả 2 cùng dự đoán, à không, cả 3, thêm Viết Quân nữa:
“Thể nào nó cũng cãi nhau với Viết Quân cho xem. Ví dụ: “Anh ăn nhầm cái gì mà gọi tôi là em thế?” Hoặc: “Ai cho anh lấy snack của tôi?” Hoặc: “Tôi thích ăn cái gì thì kệ tôi, liên quan gì đến anh?” Nhưng tất cả đều sai hết.
Nó ngừng ăn, với tay lấy 1 túi snack khác rồi đưa túi snack mình đang ăn cho Viết Quân, kèm 1 nụ cười và bình thản trả lời.
- “Anh” cũng thích vị này à? Vậy thì cầm lấy đi. À, nó là vị Càri gà, không phải Tôm. “Em” mới về sáng nay.
“Cái gì vậy? Mình nghe nhầm chăng?” Viết Quân sững sờ đánh rơi luôn túi snack nó vừa đưa. “Anh? Em? Nó có ăn nhầm gì không? Đáng nhẽ là nó sẽ cãi nhau với mình chứ? “Em” mới về sáng nay”? Tại sao lại thế này? Mình nhận nhầm vị mà nó cũng không hề cất cái giọng cười đáng ghét lên, cả 1 câu mỉa mai cũng không hề có. Đáng nhẽ nó phải cãi nhau với mình chứ? Sao lại thành ra thế này? Sao lại còn cười nữa? Kiểu này tình hình căng thẳng đây.”
- “Anh” không sao chứ? – Nó cúi xuống nhặt gói bim bim lên giùm Viết Quân – Có cần nhìn “em” như thế không?
Một không khí im lặng diễn ra.
Phương Linh lại kéo áo Mai Chi.
- Chị Chi! Họ bị làm sao à?
- Ừ! Lâu ngày bệnh cũ tái phát ý mà em.
Viết Quân vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục dù đã 3 phút trôi qua.
- Viết Quân?
Hoài Trang đập mạnh vào người Viết Quân.
- Anh không sao chứ?
- À ừ… Cảm ơn “em”, Linh Như.
Nó nở 1 nụ cười thoáng qua thay cho câu: “Không có gì!”và lại tập trung ăn uống. Đáng nhẽ phải nói: “Linh Như, cho anh xin lỗi!” theo đúng kịch bản thì không hiểu sao Khương Duy lại nói:
- Linh Như, nhìn em cứ như bị bỏ đói cả mấy ngày
ý.
Minh Phương ấn đầu Khương Duy 1 cái: “Kịch bản của Duy có câu này à?”
Nó vẫn không ngừng ăn.
- Vâng, từ sáng nay… à… không, ý em là từ tối qua.
Minh Phương lại hích hích Khương Duy: “Nói đi nói đi!”
- À… Linh Như này… – Khương Duy ấp úng.
- Dạ?
- À…
- Có chuyện gì ạ?
- À… lát nữa sang nhà anh chơi.
“Ôi mẹ ơi!” Minh Phương khẽ rên rỉ: “Phương chưa thấy ai như Duy!”
- Khánh Nam, em muốn lấy li nước khác.
- À ừ, đi theo anh.
Nó và Khánh Nam ngồi xuống 2 cái ghế đối diện trong bếp.
- Bỏ cái bộ mặt của em ra được rồi đấy.
- Như thế đủ “bình thường” chưa anh?
- Qúa ổn! Nhất là cái quả em gọi Viết Quân là anh xưng em ý, nhìn cái mặt nó chết cười không chịu được.
Khánh Nam cứ thế ôm bụng cười 1 lúc cho đến khi nhận ra nó đang nhìn mình chằm chằm.
- À anh không có ý trêu em, chỉ là nhìn thằng Quân chết cười quá thôi. Em gọi nó là anh có khác gì coi nó như những đứa khác đâu? Hồi trước em xưng hô với nó khác nên nó luôn cho rằng nó có vị trí đặc biệt trong em cơ. Ha ha ha! Anh chết cười quá!
- Vậy anh ngồi đấy mà cười đi, em ra vườn chơi đây.
Khánh Nam đi theo nó.
- Em thích thỏ không? Anh thả chúng ra nhé!
Nó nhìn lên trời.
- Đừng, trời vẫn đang mưa bay bay đấy.
Khánh Nam quay lại với lũ bạn.
- Linh Như đâu anh? – Phương Linh hỏi.
- Ngoài vườn.
Viết Quân quả không nói sai chút nào về khu vườn nhà Khánh Nam. Chỉ có thể dùng 1 từ: “Tuyệt!”
Nhưng nó không thể đứng chiêm ngường khu vườn lâu. Đau đầu quá!
- Linh Như? Bà không sao chứ?
- À… ừm… không sao đâu.
Ở đâu nhỉ? Nó đã gặp nơi này ở đâu nhỉ? Mà tại sao cứ nhất thiết phải quan tâm mình đã gặp 1 biệt thự y như thế này ở đâu? Những hình ảnh trong nó vừa như mơ, vừa như thật khiến nó khó chịu. Nét kiến trúc Pháp xen lẫn một sự độc đáo khác biệt. Mình gặp ở Pháp chăng?
- Linh Như, nhìn bà lạ lắm. Hay mình vào trong ngồi nghỉ đi. – Phương Linh đề nghị.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trước đó chừng 5 phút tại phòng khách nhà Khánh Nam.
Sau khi chắc chắn rằng Minh Phương, Hà Ly và Hoài Trang đã đi ra ngoài tham quan xung quanh biệt thự rồi thì Khương Duy mới lên tiếng.
- Viết Quân, tao nghĩ mày nên dứt khoát đi thì hơn.
- Dứt khoát cái gì? – Viết Quân ngơ ngác.
- Hoài Trang hoặc Linh Như, mày chọn 1 thôi.
Viết Quân quay sang Khánh Nam.
- Nó nói gì vậy? Tao không hiểu.
- Khương Duy, Viết Quân hỏi mày nói cái gì này. – Khánh Nam lại quay sang Khương Duy.
- Tao bảo là mày dứt khoát với 1 trong 2 người đi, Linh Như là bạn thân tao còn Hoài Trang là em tao, vì thế nếu mày không dứt khoát về việc chọn 1 trong 2 đứa thì tao khó xử lắm.
- Khánh Nam, nó bảo tao chọn cái gì vậy? – Viết Quân vẫn ngơ ngơ.
- À, ý nó bảo mày thích ai trong 2 đứa đấy. – Khánh Nam tỏ vẻ khó chịu đứng lên. – Mà… Khương Duy, mày không cần khó xử đâu, chỉ cần quan tâm đến việc Hoài Trang là em mày được rồi, còn Linh Như nó có là bạn hay bạn thân của mày đi chăng nữa thì cũng không cần mày quan tâm cảm giác của nó thế nào đâu. Cứ lo cho em Hoài Trang của mày đi.
- Khánh Nam, tao… – Khương Duy định nói rồi lại thôi. – Mà thôi, Viết Quân, mày trả lời đi, nếu mày thích Linh Như thì cứ nói thẳng với em tao 1 câu, đừng để nó hi vọng.
Viết Quân tung hứng gói snack trên tay.
- Hoài Trang công nhận là nhìn cũng được, học cũng khá, tính cách cũng tốt lại dịu dàng. Đấy là mẫu người tao thích hồi nhỏ. Tao cũng thừa nhận là tao từng quý quý Hoài Trang 1 tí, nói là thích thì cũng đúng nhưng…
- Phương Linh, Phương Linh!
Tiếng nó hét ầm lên ngoài cửa rồi chạy nháo nhào đuổi theo Phương Linh làm Viết Quân dừng lại đột ngột.
- Linh Như? – Hắn sững sờ đứng lên – Nó đứng đấy từ khi nào vậy Nam?
- Sao tao biết?
Viết Quân cũng đang định đuổi theo thì lại vướng Hoài Trang.
- Viết Quân, cảm ơn anh, em đã nghe hết rồi. Cảm ơn anh vì luôn dành tình cảm cho em… – Hoài Trang đưa tay lên ôm lấy Viết Quân.
- Ơ… không…Linh Như… – Hắn đẩy Hoài Trang ra nhưng không được – Khương Duy, lôi em mày ra khỏi tao. Nhanh lên. – Viết Quân nói như ra lệnh cho thằng bạn.
- Ơ… – Hoài Trang tự động buông Viết Quân ra sững sờ, làm gì có kiểu đối xử với… người mình thích như thế chứ? – Viết Quân, anh nói vậy là sao?
Hắn không trả lời mà định chạy ra cửa nhưng bị Khánh Nam chặn lại.
- Giải thích rõ ràng đi đã. Mày có đuổi theo cũng không kịp đâu.
Viết Quân quay lại bực tức.
- Chưa nghe ra cái gì với cái gì đã nghĩ linh tinh rồi.
- Tao bảo mày giải thích, không phải đứng lẩm bẩm. – Khánh Nam nhắc lại.
Hắn nhìn Hoài Trang.
- Anh thừa nhận, có thể khi đó, anh đã từng tỏ ra thích em… Nhưng đó chỉ là chuyện của 1 đứa trẻ con mà thôi. Mà thực sự thì anh thích… bé Gin hơn em nhiều. Còn bây giờ, anh đã 17 tuổi, trong anh không còn tồn tại khái niệm thích nữa. Mà là yêu. Anh yêu Linh Như. Chắc chắn đấy. Em đừng hi vọng gì ở anh nữa.
_ _ _ _ _ _
- Phương Linh, Phương Linh! Dừng lại! Phương Linh!
Khó khăn lắm nó mới bắt kịp Phương Linh tận ngoài cổng.
- Phương Linh! Tôi xin lỗi, tôi không biết Viết Quân đã thích Hoài Trang, tôi xin lỗi. – Nó rối rít.
- Không! Linh Như! Chỉ tại tôi nuôi hi vọng không đâu thôi. Bà quay lại đó đi, không cần lo cho tôi đâu. – Trên mặt Phương Linh đã xuất hiện 2 hàng nước mắt lăn dài.
- Phương Linh?
- Tôi muốn ở 1 mình. Tôi không sao đâu. Xin bà đấy.
Nó buông tay ra để con bạn thân bước vào xe về nhà. Nó hiểu, lúc này mình chẳng giúp gì được cho Phương Linh đâu, bởi vì… ngay chính bản thân nó đây, cũng đang hình thành một sự trống rỗng, một sự nhức nhối đến khó chịu mà nó không hiểu tại sao..
Bỗng có 1 cái ôtô từ trong gara nhà Khánh Nam phóng vụt qua mặt nó. Cơn đau đầu lại ập đến cùng với những tiếng nói văng vẳng của mẹ:
“Về sống với ba và anh Bon đi con. Đi tìm ba và anh đi con!”
Nó không hiểu mình bị sao nữa nhưng hình như sau cơn đau đầu chợt đến và chợt đi vừa rồi, nó quên béng mất việc Viết Quân vừa nói thích Hoài Trang thì phải, cho đến khi bước chân vào nhà, nó mới nhớ ra.
- Linh Như. – Viết Quân nhảy bổ đến cạnh.
- Anh bị gì à? – Nó nhìn Viết Quân rõ là khó chịu với cái hành động như con… khỉ vừa rồi – Khánh Nam, nhà Phương Linh có việc bận nên Phương Linh phải về trước..
- Ừ.
- Mà sao ai cũng nhìn em ý nhỉ? – Nó ngó hết 1 lượt.
- Vừa giờ em đã nghe được những gì rồi? – Viết Quân hỏi nó với vẻ mặt nghiêm túc.
Nó gãi đầu gãi tai mấy giây rồi mới trả lời.
- Thì việc anh bảo thích hay yêu chị Trang gì đấy, em không chú ý nghe cho lắm. Mà cái này ai chả biết, anh có cần quan trọng hóa vấn đề bằng cách nhìn em như thế không?
- Không… em hiểu lầm rồi… Anh chỉ… – Viết Quân đang giải thích thì nó cắt ngang.
- Nhìn 2 người cũng đẹp đôi mà.
- Linh Như, hồi nãy… – Viết Quân tiếp tục.
Nó ngước vẻ mặt không có gì là thiện ý muốn nghe lên nhìn hắn.
- Hồi nãy anh…
- Hồi này anh làm sao ạ?
- À… anh…
Hắn đang định nói tiếp thì cái điện thoại của nó reo ầm ĩ. Là Jimmy. Nó nói như hét vào điện thoại.
- Anh không định ngủ à? Làm ơn ăn ngủ điều độ một chút đi.
- <Bé mồm thôi. Đang ở đâu đấy? Sao lại dùng tiếng Việt?>
- Nhà Khánh Nam, mà sao lại gọi cho em giờ này?
- <Không phải cho em, anh muốn nói chuyện với Khánh Nam chứ! Chuyển máy đi.>
- Để làm gì ạ?
- <Còn làm gì nữa? Nếu cậu ta đã biết em là ai thì anh cũng cần nói chuyện nhờ vả cậu ta vài câu mà.>
Nó quay sang phía Khánh Nam, Mai Chi và Tuấn Vũ.
- Anh trai em muốn nói chuyện với 3 người.
Tất cả chăm chú nhìn nó đầy ngạc nhiên. Nó rất ít khi nói đến gia đình. Thế mà hôm nay anh trai nó lại xuất hiện, lại còn nói chuyện với Khánh Nam nữa chứ.
Nhưng trước khi nó đưa điện thoại cho Khánh Nam, còn cố vớt vát thêm câu nữa với anh trai.
- Anh nói ít thôi, và nói xong phải đi ngủ luôn đấy.
Có thể nói hôm nay là 1 ngày chán ngắt. Cứ tưởng sang nhà Khánh Nam được tự do vui chơi chứ ai ngờ lại có thêm 1 đống người thế này? Có thêm cũng không phải vấn đề, nhưng mà không khí căng thẳng quá. Đã vậy từ khi nó bước chân vào đây, đầu cứ đau như búa bổ chứ. Tốt nhất về nhà ngủ cho khỏe. Cũng 6h tối rồi chứ có phải sớm sủa gì.
- Mọi người ở chơi nhé, em phải về rồi.
Nó liếc đồng hồ. Khánh Nam vội đứng bật lên.
- Không được, bây giờ chuẩn bị đi ăn mà.
- Em ăn suốt nãy giờ rồi mà anh.
Rồi nó thì thầm với Khánh Nam: “Anh hiểu mà!”
- Khánh Nam, em mượn MP3 nhé, máy anh nhiều bài hay quá!
- Ừ, cứ cầm mà nghe, để anh lấy bộ sạc pin cho.
- Ờ, đúng là cũng hết pin thật.
Trong khi Khánh Nam đang chạy lên tầng thì Viết Quân đến bên nó.
- Anh… đưa em về nhé!
- Em không phải học sinh mẫu giáo ạ. – Nó cười cười nhưng rõ là không chú ý tới hắn đang đứng cạnh mình.
- Anh biết… Nhưng anh vẫn nghĩ em có người đưa về thì tốt hơn.Với lại… anh cũng muốn nói chuyện với em.
- Vậy anh nói luôn ở đây đi.
- Không được!
- Không thì thôi vậy.
Nó cầm lấy bộ sạc từ tay Khánh Nam.
- Cảm ơn anh!
- Linh Như, em khó chịu khi đi cùng anh đến thế sao? – Viết Quân lại chắn trước mặt nó.
- Tự anh nói thế chứ em đâu có ý đấy?
Hoài Trang xen ngang.
- Viết Quân, anh còn phải đưa em về mà.
Viết Quân vẫn không rời mắt khỏi nó nhưng lại nói với Khương Duy.
- Duy, mày đưa Hoài Trang đi thì có nhiệm vụ đưa về.
- Viết Quân, em nghĩ anh nên đưa chị Trang về mới phải chứ? Dù sao 2 người cũng có “mối quan hệ mật thiết” mà. – Nó nhấn mạnh cụm: “mối quan hệ mật thiết”.
- Linh Như!
Nó phớt lờ thái độ của Viết Quân mà quay sang Khánh Nam.
- Sách vở của em, anh cầm chứ?
- À không, bị 1 thằng bé mặt mũi đần đần ngố ngố cầm mất rồi.
- Ai? – Nó chán nản. – Lớp mình có ai như thế à?
“Haizz, rõ biết rồi còn giả vờ giả vịt.” – Khánh Nam nghĩ thầm.
- Em chẳng luôn bảo anh như thế còn gì? – Viết Quân vẫn nhìn nó.
Tự nhiên Viết Quân thấy… yêu Khánh Nam hơn bao giờ hết vì Khánh Nam đã cho hắn 1 cơ hội đưa nó về vô cùng chính đáng như thế.
- Qua nhà anh lấy balo luôn chứ?
- À… sáng mai anh mang đi cho em cũng được.
Viết Quân lại xụ mặt xuống, thất vọng, lại được Hoài Trang bồi thêm.
- Đúng đó anh Quân, mai mang cho Linh Như cũng được mà.
- Hoài Trang – Viết Quân quát lên bực bội – Em không hiểu hồi nãy anh nói gì à? Để cho anh yên đi.
Hoài Trang bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Em…
Nó loáng thoáng nghe Mai Chi và Tuấn Vũ nói chuyện.
- Buồn nôn quá! Giờ em mới hiểu tại sao họ lại có câu nước mắt cá sấu.
Nó bật cười, Khánh Nam cũng thế.
- Hai đứa mày cười gì vậy? – Khương Duy quay sang.
- À… em cười vì thấy mấy đôi yêu nhau sao cứ động chút là giận dỗi, đúng không Khánh Nam?
- Ừ… Mai Chi, dầu nhà em để trong tủ ý, chị cứ dùng tự nhiên. – Khánh Nam nháy mắt ra hiệu.
- À ừ.
Lần này đến lượt Mai Chi và Tuấn Vũ cười khẩy.
- Thôi, mọi người ở lại nhé, em về đây.
- Linh Như. – Viết Quân cầm lấy tay nó nhưng nó hất ra.
- Em nói rồi, em tự về được.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha.
- Sao em cứ tránh anh vậy nhỉ?
Nó tỉnh bơ.
- Em tránh anh hồi nào? Theo anh, thế nào là tránh?
- Ơ… em còn giận chuyện hôm trước, đúng không?
- Hôm trước á? Anh dùng nhầm từ rồi, không phải là giận, em chẳng có gì phải giận cả. Là do em có lỗi mà.
- Linh Như – Khương Duy lại gần nó – Anh xin lỗi, bọn anh chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã…
- Anh không cần xin lỗi, là do em làm sai. Em mới phải xin lỗi các anh. – giọng nó dứt khoát.
- Không, em không sai, là bọn anh đã…
Nó cắt ngang câu nói của Khương Duy.
- Anh không cần nhắc lại, em thừa dung lượng để ghi nhớ tất cả những gì đã xảy ra. Em làm sai nên chẳng có gì phải giận mọi người cả. – Nó vẫn nở 1 nụ cười.
- Thôi được – Viết Quân kết thúc vấn đề – Bỏ qua chuyện ai đúng ai sai đi. Cứ cho là em không giận, vậy tại sao em tránh anh?
- Tôi… à… – Nó hơi lúng túng – Em đã hỏi anh thế nào là tránh mà?
- Tư nhiên em… xưng “em”… – Hắn nói nửa chừng…
- Nếu em nhớ không nhầm thì anh mở màn trước, và nếu anh không thích thì em có thể bỏ.
- Không, ý anh không phải vậy… nhưng đột ngột quá…
- Nếu đó là tất cả ý nghĩa của từ tránh thì em về đây. Anh có thể bỏ tay em ra được rồi chứ? – Nó nhìn xuống bàn tay Viết Quân đang nắm chặt tay mình.
- Đấy, thái độ đấy không gọi là tránh thì là gì?
Khánh Nam nhẹ nhàng lôi Khương Duy và cả lũ đứng sang 1 bên xem diễn biến của cuộc tranh luận chưa có dấu hiệu kết thúc.
- Vậy mọi khi anh cầm tay tôi…à… – Nó cố nén 1 tiếng thở dài – à… em thế này, em vẫn để yên à?
- Không… nhưng… là việc em từ chối anh đưa về, từ chối nói chuyện với anh…
- Thứ nhất, anh phải đưa chị Trang về, đúng không chị Trang? – Nó quay sang Hoài Trang.
- À ừ… – Hoài Trang ậm ừ.
- Thứ hai – Nó nói tiếp – Em đã bảo anh có vấn đề gì thì nói luôn ở đây đi, anh nhớ nhầm gì chăng? Giờ thì bỏ tay em ra.
Có lẽ mọi việc sẽ chẳng kết thúc nếu như Khánh Nam không xen vào.
- Linh Như, để Viết Quân đưa em về đi. Như thế anh cũng yên tâm hơn.
- Em không cần ai đưa về hết. – Nó ương bướng.
- Linh Như!
*
* *
Nó bắt buộc phải đi cùng Viết Quân. Và hắn cũng công nhận 1 điều: “Giọng nói của Khánh Nam uy lực thật!”
Tự nhiên đang đi bình thường, hắn phanh gấp 1 cái, thế là nó đâm rầm vào lưng hắn.
- Anh đi đứng kiểu gì vậy?
- Anh phải xác định xem em còn ở trên xe không. Mình nói chuyện 1 chút nhé.
Viết Quân dừng lại chỗ mấy cái ghế mà tụi nó vẫn hay ngồi. Nó bước đi theo và nhanh chóng đưa tai nghe lên: “Thà nghe nhạc còn hơn là nghe hắn nói!”
Nhưng… nó quên mất là cái máy đã… hết pin.
“Thật là bực mình. Mình không muốn nghe hắn nói chuyện tí nào. Mình ghét hắn!” Và vì thế, nó cứ để nguyên cái tai nghe trên tai, ra vẻ mình đang nghe nhạc.
Nhưng Viết Quân thì… có vẻ trời khá tối nên hắn không nhìn thấy cái dây của máy. Câu chuyện được bắt đầu.
- Linh Như.
Nó im lặng. Đang giả vờ không nghe thấy gì mà.
- Anh… anh biết em giận anh và Khương Duy chuyện hôm trước nhiều lắm…
Nó vẫn im lặng làm hắn nghĩ nó không muốn nói đến chuyện này.
- Nhưng nếu em không muốn nhắc đến nó thì anh cũng sẽ không nhắc nữa. Anh muốn nói đến chuyện khác…
Phải mất khá lâu để Viết Quân tiếp tục câu chuyện của mình.
- Hoài Trang ý mà, ý anh là những gì em nghe thấy hôm nay…
Hắn lại ngừng lại 1 lúc nữa.
- Anh thừa nhận anh thích Hoài Trang hồi nhỏ, nhưng chỉ là hồi nhỏ, hồi anh chẳng biết gì thôi.
- (Vẫn im lặng!)
- Còn bây giờ… anh đã lớn, đã biết suy nghĩ nhiều hơn, anh biết đó chỉ là 1 thứ tình cảm vớ vẩn của bọn trẻ con.
Lại 1 phút im lặng.
- Anh… anh muốn nói là anh không có gì với Hoài Trang cả. Khánh Nam và Khương Duy nói đúng, từ hồi lớp 10… anh đã rõ hơn về cái cảm giác thích 1 người là như thế nào. Và bây giờ… anh có thể chắc chắn, anh yêu người đó, mà không phải thích…
Nó cảm thấy như Viết Quân đang rất khó khăn để nói cho nó biết, nhưng thôi, đang giả vờ nghe nhạc, phải đóng cho đạt chứ?
- Anh… anh…
Viết Quân khẽ đưa mắt nhìn sang Linh Như, trông nó lúc này như 1 snowfox thực thụ đang cuộn tròn trong bộ lông trắng(mà thực ra là cái áo khoác trắng cùng cái khăn len). Nó không nhìn hắn mà nhìn xuống đất thì phải… mà cũng có thể là nó đang nhìn xuống mặt nước… Hắn nghĩ thế… Trên mặt nó vẫn có 1 nét gì đấy thoáng buồn. Hắn lại đưa mắt ra xa…
- Anh…
Nó không hiểu tại sao mình phải ngồi ở đây và nghe 1 thằng dở hơi lắp bắp cả chục phút không được 1 câu như thế. Nó đang phân vân có nên đứng lên đi về hay không thì…
- Anh yêu em! – Giọng Viết Quân rành mạch, rõ ràng và dứt khoát.
Toàn bộ hệ thống thần kinh của nó như bị tê liệt. Nó vừa nghe thấy Viết Quân nói gì nhỉ? “Anh yêu em” ư?
“Mình… mình đang được tỏ tình ư? Và người đó lại là bạn thân mình, lại là… Han Ji Hoo ư?”
Ánh mắt nó dừng đột ngột ở 1 khoảng vô định nào đó.
Cảm giác rạo rực, vui sướng… Một thứ cảm giác mà nó không biết dùng từ gì để diễn tả… cũng như không biết gọi tên thế nào.
Không phải cảm giác khi… được gặp lại ông bà hôm trước…
Không phải cảm giác được… ngủ trong vòng tay yên bình của Jimmy…
Không phải cảm giác khi… được đi bên cạnh và nói chuyện thoải mái với Billy…
Không phải cảm giác khi… biết mình đã cứu được Hoàng thị…
Không phải cảm giác vui mừng khi… thấy Minh Phương và Khương Duy thành đôi…
Không phải cảm giác khi… nhìn thấy nét mặt rạng ngời của những em bé ở trại trẻ mồ côi…
Không phải cảm giác khi… nghe những người trước đây từng tỏ tình với nó…
Càng không phải cảm giác khi… thử nghiệm những “phát minh vĩ đại” của Ma Vương…
Vậy…
Thứ cảm giác này là gì?
Một thứ cảm giác khiến nó muốn hét lên vui sướng…
Một thứ cảm giác khiến nó muốn… ôm chầm lấy Viết Quân…
Một thứ cảm giác khiến nó tự nhiên thấy yêu cuộc sống này biết chừng nào…
Sao vậy? Thứ cảm giác đang trào lên trong nó…
Nó không hiểu rõ chính những gì mình đang cảm thấy nữa…
Trái tim nó…
Những nhịp đập của trái tim nó…
Cả hơi thở của nó…
Thứ cảm giác quái quỉ này…
Là gì?
Là gì mà khiến tim nó lạc nhịp như thế?
Nó chợt nhận ra…
Mình đang nín thở…
Và… mắt thì không hề chớp lấy 1 cái…
Thứ cảm giác đang ôm lấy nó lúc này…
Là gì?
Cạch!
Tiếng chiếc máy MP3 rơi xuống đất làm nó như thoát khỏi những cảm giác lạ lùng để trở về hiện thực.
Viết Quân yêu nó.
Viết Quân yêu nó.
Nhưng…
Phương Linh yêu Viết Quân…
Yêu hay thích?
Nó không biết…
Nhưng nó thích đôi mắt long lanh của Phương Linh khi nhìn Viết Quân…
“Phải làm sao đây? Mình nên nói gì đây? Nên làm gì đây?
Ai có thể cho mình biết mình nên làm gì không?
Viết Quân yêu mình…”
Thứ cảm giác ấy vẫn đang cuộn lên trong nó…
Tại sao mình lại vướng phải chuyện này cơ chứ?
Phải trả lời Viết Quân làm sao đây?
Mình…
Phương Linh…
Nó đã hiểu mình nên làm gì.
- Hix! Hỏng hết cả máy của Khánh Nam rồi, đang nghe hay chứ. – Nó nhặt máy lên làu bàu.
- Linh Như?
- Dạ?
- Em nghe nhạc nãy giờ đấy à? – Hắn đã nhìn thấy cái tai nghe.
- Vâng. – Nó thản nhiên – Chứ chẳng nhẽ em đeo tai nghe làm cảnh à?
- Em… chưa nghe thấy gì hết sao?
- Nghe gì ạ?
- Những gì anh vừa nói…
- Em xin lỗi, em mở nhạc hơi lớn. Anh có thể nhắc lại không?
Viết Quân bực tức đứng lên.
- Thôi, không có gì đâu. Mình về đi.
Nó sững sờ nhìn theo Viết Quân, có cái gì đó như nghẹn lại. Nó thấy mình thật có lỗi.
- Em không định đi sao?
- À vâng!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nó nằm lăn ra giường mệt mỏi nhưng vẫn không quên gọi cho Phương Linh.
- Bà nghe nhầm rồi, Viết Quân bảo là chỉ thích Hoài Trang hồi 9 tuổi thôi, còn bây giờ hắn chưa thích ai đâu.
Nó tự cho phép mình nhắm mắt lại ngủ mà không thèm tháo giày, không thèm thay quần áo. Ngày hôm nay đã quá mệt rồi. Nhưng trên môi nó vẫn đọng lại 1 nụ cười: “Viết Quân yêu mình!”
Có lẽ đây là giấc mơ đầu tiên trong suốt mấy năm ở Việt Nam làm cho nó cảm thấy thoải mái thế này…
Trong giấc mơ… có 1 thằng bé cầm tay 1 con bé bước những bước chân nhỏ trên tuyết.
“Bé Gin, đừng khóc nữa! Có anh Ji Hoo ở cạnh bé Gin mà!”
Trong khi đó thì Viết Quân quay lại nhà Khánh Nam, lúc này mọi người đã về hết.
- Mày quay lại đây làm gì? Tao đang bận.
Khánh Nam hì hụi design lại cái cổng.
- Tao căm ghét mày. – Viết Quân hầm hè.
- Lại làm sao nữa thế? Tao đã tạo cơ hội cho mày đưa nó về còn gì?
Viết Quân bực tức kể lại chuyện hồi nãy.
- Đấy mày xem, trong khi tao đã phải lấy hết can đảm để nói ra cái câu đó thì nó cứ ung dung nghe nhạc, không thèm bận tâm. Tất cả cũng chỉ tại mày cho nó mượn MP3, tại mày hết.
- Từ đã – Khánh Nam có vẻ đã rời mắt khỏi cái máy tính với 1 thoáng ngạc nhiên, nhưng cậu không hỏi về cái máy nữa mà hỏi về 1 chuyện khác – Trước khi mày muốn tao nghe cái mớ bức xúc hỗn độn chẳng ra đâu với đâu của mày thì kể ngay cái khoản Firstkiss của mày cho tao, hôm trước chưa kể đâu đấy.
Viết Quân nghĩ thầm: “Hôm trước nó không hỏi cứ tưởng nó quên rồi.” Như hiểu được ý nghĩ của Viết Quân, Khánh Nam nói tiếp:
- Hôm trước tao bận, chưa hỏi được. Thế nào? Có định kể không? Ở đâu? Khi nào? Và quan trọng nhất là với ai?
Viết Quân đành kể lại cho thằng bạn nghe về chuyện hôm Noel, cái lần hắn đưa Linh Như ra biển ý.
- Ừ, hôm đấy thì làm sao?
- Thì đấy! Hôm đấy.
Khánh Nam nghĩ ngợi 1 lát.
- Vậy tức là trong lúc nó đang buồn hay là đang khóc gì đấy thì mày “lợi dụng cơ hội” à?
- Không phải – Mặt Viết Quân hơi đỏ.
- Thế lúc nào?
- Lúc… lúc nó ngủ cơ.. ở… ở… ở… nhà nó.
Khánh Nam phá lên cười.
- Hóa ra hôm đấy mày ngủ lại nhà nó à? Vậy sao bảo là đư
a nó về rồi về ngay?
- Thì tao… – Hắn ấp úng.
- Thì mày đã giấu giếm tao và thằng Duy 1 chuyện động trời như thế à?
- Động cái đầu mày ý. Nói cho 2 đứa mày, vớ vẩn lại lôi ra nói với nó thì chết tao à? Nó mà biết, không kill tao mới lạ đấy.
- À vậy thì hiểu thế này – Khánh Nam ra vẻ suy ngẫm – Tức là trong khi nó ngủ…
- Nó bị ngất vì ốm.
- À ừ… trong khi nó ốm, ý tao là nó ngất đấy, thì mày đã vờ làm 1 người tốt bụng, ở lại thay khăn rồi chăm sóc nó…
- Không phải vờ, tao tốt bụng thật mà. – Viết Quân đính chính.
- Ờ thì thế… Và trong lúc… thay khăn cho nó… không hiểu sao một thằng tốt bụng như mày lại… thoái hóa biến chất… lén… kiss trộm nó 1 cái? Hay là mày không may bị… lực hút từ nó cứ… hút dần mày về phía nó? Hay là… không may… môi chạm môi thôi? – Khánh Nam nhìn Viết Quân dò xét, không quên kèm theo nụ cười đầy hàm ý.
- Tao làm sao thì kệ tao, mày hỏi kĩ thế làm gì? – Hắn giãy nảy.
- Thì mày đã hứa kể cho tao thì kể cho chi tiết đi. Lâu không? Mấy phút hay mấy giây?
Viết Quân bực tức.
- Cả ngày luôn đấy. Còn gì để hỏi không?
- Gì mà nóng thế? Hỏi thăm 1 tí thôi mà cũng…
- Mà hôm nay cũng tại cái MP3 của mày hết…
Viết Quân đột ngột quay lại chủ đề hồi nãy rồi cứ thế càu nhàu gần nửa tiếng. Ban đầu Khánh Nam còn trả lời nhưng về sau, cậu tập trung vào cái cổng hơn. Kệ nó, nói chán rồi lại ngủ ý mà.
Đấy là thói quen từ xưa của Viết Quân.
Người ta ngủ sau khi khóc nhiều, còn hắn ngủ sau khi… nói nhiều.
Khánh Nam biết ngay mà. Thấy im im, cậu bỏ dở công việc, quay sang kéo chăn đắp cho thằng bạn dở hơi.
- Mày mà còn đạp tao xuống đất như hồi trước thì liệu hồn Quân ạ!
Nhưng trong khi tất cả đã nhắm mắt lại và ngủ ngon lành thì ở một nơi nào đó trong thành phố, tiếng nhạc vẫn ầm ĩ khuấy đảo cả không gian.
- Thế mà em cứ tưởng cái thằng đó dễ xơi lắm cơ… – Hoài Trang đưa ly rượu lên miệng.
- Anh đã nói với em rồi, nếu mà nó dễ xơi thì bọn anh cũng đã thanh toán nó từ lâu. – Việt Tú vẫn ngồi yên trên cái ghế.
- Nhưng cũng chẳng sao cả, vì như thế em thấy thú vị hơn. Anh nghĩ xem, Khánh Nam bảo vệ con bé đó như thế, bây giờ thì Viết Quân lại tuyên bố yêu nó, nó vẫn là nút thắt để tháo tung sợi dây gắn kết bọn chúng với nhau. – Hoài Trang tiếp tục. – Em thấy hứng thú với mấy trò này, thú vị quá!
- Hoài Trang! Anh thấy hay là cứ cho bọn nó 1 trận luôn đi, mất công bày đặt quá!
- Việt Tú! Em nói rồi, em không thích mấy trò chân tay, em thích nhìn bọn nó đau đớn về tâm hồn hơn… – Hoài Trang nhếch mép. – Dạo này đau đầu quá, cái thằng Duy lắm mồm đấy ngày nào cũng nói liên hồi, làm đầu em muốn nổ tung. Không hiểu sao cái lũ điên đấy cũng chơi được với nó thế không biết. Cứ từ từ rồi em phải cho nó không thể nói được nữa cho xem.
- Cái nhóm đấy cũng toàn đứa quái dị nên chơi với nhau cũng đúng thôi.
- Mà … – đứa con gái khác lên tiếng – sao Viết Quân có thể thích một con bé nhìn xấu thế nhỉ?
Vẫn im lặng đứng trong góc nãy giờ, Việt Thế khẽ nhếch mép khinh bỉ nghĩ thầm: “Cô bé ấy không hề xấu, mà ngược lại… vô cùng xinh đẹp!”
Nếu không phải cái ông vô duyên kia bấm chuông nhầm nhà thì chắc nó còn ngủ nữa. Nhưng cũng phải cảm ơn ông đấy. Vì nếu không có ông ta thì nó đã muộn học rồi.
Vẫn như thường lệ, Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy đang đứng trước cổng trường đợi nó. Hôm nay không thấy Hoài Trang “vo ve” bên cạnh Viết Quân nữa.
- Tốt lắm! Còn 2 phút nữa là đánh trống. – Khương Duy nhìn đồng hồ.
- Cũng may em còn nhớ mà đi học đấy.
Vẻ mặt của Viết Quân hơi khó coi, nhưng nó mặc kệ, nó chỉ quan tâm sự khó chịu của Khánh Nam thôi.
- Anh làm sao à?
Khánh Nam nhìn sang Viết Quân.
- Anh có sao đâu? Tối qua chỉ bị 1 thằng dở hơi đến nhà mình ngủ rồi đạp bay mình xuống đất thôi mà.
- Đấy là tại mày không đạp lại chứ? – Viết Quân cãi lại.
- Mày nói thế mà cũng nói được à? Đã đi ngủ nhờ còn lắm chuyện.
Giờ chào cờ đầu tuần.
Vẫn như mọi khi, Hội học sinh được coi là cá cảnh của trường, lượn đi lượn lại để… giữ trật tự an ninh khu vực. Nhưng đằng sau cái việc công cao cả ấy lại là những việc tư khác. Ví dụ như việc Khánh Nam đang đứng cạnh nó lúc này.
- Này, anh nhớ không nhầm thì MP3 của anh hết pin rồi mà. Em lấy cớ đúng không?
- Anh nói cho Viết Quân chưa?
- Chưa, anh định hỏi em trước. Sao em lại tránh trả lời bằng cách đấy?
- Em…
- Nếu anh không nhầm thì em cũng có “chút gì” với Viết Quân mà?
- Ý anh là sao?
Khánh Nam nheo mắt.
- Em cũng thích nó, không đúng sao?
Nó nhìn Khánh Nam chằm chằm.
- Em thừa sức đặt sẵn cho anh 1 chỗ ở bệnh viện chuyên lo liệu chữa trị những bệnh liên quan đến thần kinh cho người khác ngay bây giờ đấy. Nếu anh muốn thì ngoài kia có sẵn xe, muốn đi luôn không?
Khánh Nam bật cười.
- Cũng đúng mà, chuyện em thích Viết Quân ý.
- Em bảo không có là không có. – Nó gằn giọng nhưng có vẻ Khánh Nam không chú ý cho lắm.
- Hay là tại Phương Linh cũng thích Viết Quân? Anh nói đúng chứ?
- Sai hoàn toàn thưa anh.
- Vậy em không thích nó sao không nói thẳng mà lôi cái MP3 của anh ra chịu tội thay làm gì?
- Vì… – Nó ngừng lại 1 lúc – Vì dù sao em và Viết Quân cũng là bạn, nếu bây giờ xảy ra chuyện này mà em từ chối thẳng ý, thì gặp nhau sẽ khó xử lắm, chi bằng cứ vờ như mình chưa nghe thấy gì, chưa có chuyện gì xảy ra có phải hay không?
- Nhưng em đâu thể tránh mãi?
- Đến đâu hay đến đó.
Hôm nay chỉ là buổi gặp mặt đầu xuân. Vì thế bọn nó được về sớm. Hội Viết Quân, Khương Duy tổ chức đi chơi cơ, nhưng chắc là đang dán thông báo tìm trẻ lạc rồi. Nó đoán thế, vì Khánh Nam bảo bọn hắn đang tìm nó khắp nơi mà. Khánh Nam giúp nó trốn đấy chứ. Với lại chính Khánh Nam cũng mất tăm cơ, hình như là đang cố gắng design cái cổng cho nhanh ý, theo ý tưởng mà cậu nói cho nó thì cái cổng mới này sẽ chỉ cho phép 1 vài người vào thôi, gặp người lạ thì sẽ không mở mà sẽ có tín hiệu thông báo cho Khánh Nam xin ý kiến trước.
Và những người được cái cổng tự động mở ra cho vào không nhiều. Có ba Khánh Nam, bà nội, nó, Tuấn Vũ, ba mẹ Tuấn Vũ, Mai Chi, Viết Quân, Khương Duy. Chỉ thế thôi.
Mới có 9h sáng. Nó tính đi ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra cuốn Nhật kí của mẹ…
…
Những dòng chữ nghiêng nghiêng mở ra kí ức từ 11 năm trước, từ ngày đầu tiên nó gặp mẹ…
Những dòng chữ cứ hiện lên dần dần trên trang giấy…
Những dòng chữ ăn sâu vào đầu nó, vào tim nó…
…Mẹ!…
…Mẹ ơi!…
…Tại sao mẹ phải làm thế?…
…Mẹ!…
…Con…
… có đáng…
…để mẹ…
…phải…
…hi sinh…
…nhiều…
…như thế…
… không?…
…
NewYork Mĩ.
Ông John đã về NewYork.
Thực ra ông không có việc gì cả, chỉ lấy cớ đi cho con gái về nhà thoải mái thôi. Ông biết nó ghét ông lắm, nhưng không sao cả. Ông chấp nhận điều đó. Dù sao việc ông không về gặp Jenny trước lúc bà ấy qua đời cũng là một điều không thể tha thứ được đối với 1 đứa con. Nhưng lúc đó, ông không biết bà đang hấp hối. Lúc đó trong ông chỉ có sự tuyệt vọng, sự đau khổ, sự mất mát ngự trị.
Chợt ông thấy cái hộp đựng Nhật kí của vợ đang đặt trên bàn… Theo thói quen mỗi tối, ông mở nó ra…. Và…
- Jimmy! – Tiếng ông John hét lên kinh hãi.
- Ba? – Jimmy vội chạy sang – Sao thế ba?
- Con… con… tờ giấy này…
Jimmy cầm bức thư trong cái hộp mà em gái để lại sững sờ…
- Jimmy! Tại sao con lại để cái hộp ở đây? Sao con có thể thiếu cẩn trọng như vậy?
- Ba!… – Jimmy lắp bắp -…Con…con không nghĩ là Ginny sẽ bước vào đây… Ba… Con… Con… Ba! Để con sang Việt Nam lấy lại cuốn Nhật kí.
Ông John ngăn con trai lại.
- Qúa trễ rồi! Jimmy!
“Daughter is calling…”
Chiếc điện thoại của ông hiện rõ ràng dòng chữ đó… Đây là lần đầu tiên nó gọi cho ông trong 3 năm qua….
- Con!
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời mà chỉ là tiếng đứa con gái tội nghiệp của ông đang thút thít.
- Ginny! – giọng ông thở ra nhè nhẹ.
- <Ba! Ba ơi! Con xin lỗi! Con đã không hiểu cho ba! Ba ơi! Con xin lỗi! – tiếng nó như lạc hẳn đi – Ba ơi! Sao ba lại giấu con? Sao mọi người lại giấu con? Ba?>
- Ginny! Con bình tĩnh nghe ba này…
- <Không… Ba! Mọi chuyện đều là do con, tại sao lại thế hả ba? Chính con đã hại mẹ! Chính con đã hại Billy, chính con đã hại cả gia đình mình. Ba!> – giọng nó vỡ òa.
- Ginny! Nghe ba…
- <Ba!> – Nó cắt ngang lời ông John – <Sao ba không nói cho con tất cả? Sao ba không nói? Ba… Con đã hại cả gia đình mình…>
- Ginny! Ginny!
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng đồ đạc đổ vỡ.
- Ginny! Ginny! Con đâu rồi? Ginny…
Không 1 tiếng trả lời… Ông nghe thấy tiếng cánh cửa đập cái rầm và tiếng chân ai đó đang chạy.
- Ba! Nó biết hết rồi sao? – Jimmy nhìn ba lo lắng.
Ông đánh rơi ngay cái điện thoại xuống sàn nhà….
- Ba! Lỗi tại con… Con không nên sơ xuất như thế….
- Jimmy! Ginny biết làm sao đây? Jimmy! Em biết làm sao bây giờ? Nó biết làm sao bây giờ hả Jim? Khó khăn lắm nó mới được như ngày hôm nay… Nó làm sao chịu nổi cú shock này hả con?
Ông John như quị hẳn xuống.
- Điều đó là quá sức của nó. Jim… ! Em biết làm sao đây con? Chúng ta… sẽ… mất nó mất…
- Ba!
Jimmy gọi cho đám người vẫn theo dõi em gái mỗi ngày.
- <Cậu chủ… Chúng tôi mất dấu cô chủ rồi…>
- Sao cơ?
- <Lúc đó đột nhiên vướng đèn đỏ nên chúng tôi không thể bắt kịp cô chủ!.>
Jimmy ngồi phịch xuống ghế, em gái cậu, Ginny, nó sẽ thế nào đây? Nó làm thế nào để chịu đựng cú shock quá lớn thế này đây?
- Ginny!
Đã lâu rồi… em không nhớ… gió lại lạnh thế này…
Billy!
Hay là em đã sống trong hạnh phúc quá lâu nên không cảm nhận được sự lạnh buốt này hả anh?
Đúng rồi!
Hạnh phúc của em…
Là có từ sự đau khổ, hi sinh, mất mát của người khác…
Anh…
Em yêu gió…
Vì anh cũng yêu gió…
Nhưng lúc này…
Em thấy gió thật đáng sợ…
Anh!
Tại sao anh lại hi sinh cho em nhiều đến thế?
Và cả mẹ nữa…
Cả gia đình mình nữa…
Tại sao hả anh?
Em rất lạnh, em chỉ mặc độc có 1 cái áo sơ mi trên người thôi…
Em thèm nghe tiếng ông bà cằn nhằn, tiếng ba mẹ nhắc nhở, tiếng Jimmy quát tháo và sự ân cần của anh mỗi khi em ăn mặc phong phanh thế này…
Em chưa bao giờ nhận ra bi kịch của gia đình mình lại xuất phát từ em cả
…
Đua xe thật thích.
Phải không anh?
Em thầm cảm ơn anh và Jim đã dạy em lái xe từ khi em mới 11 tuổi… Bây giờ em mới cảm nhận hết niềm vui sướng khi đua tốc độ cùng với gió…
Gió lạnh…
Nhưng em không muốn dừng lại…
Em muốn đi thật xa…
Thật xa…
Em muốn trốn chạy…
Tất cả…
Em không thuộc về nơi này…
Em cũng không thuộc về gia đình mình…
Em… là ai?
Em… là ai?
Em không biết!
Em cần trốn chạy…
Thật xa…
Thật xa!
Vì em…
Chẳng có quyền được ở lại…
Nó cũng không biết mình đang lái xe đi đâu nữa…
Nó cũng không quan tâm có ai đang nhìn mình không nữa…
Đó đâu phải là vấn đề?
Mà vấn đề của nó là gì?
Là nước mắt…
Là sự cay xè của những cơn gió đang lướt qua mặt nó…
Là sự mặn chát…
Sự đau đớn…
Dày vò…
Nó đã giết người!
Ngày… tháng… năm…
Linh Như ngủ rồi… Mình vừa ru nó ngủ xong và Billy đã đòi bế nó.
Mình cũng không biết mình đã khóc nhiều như thế nào nữa. Nó vẫn chỉ là 1 đứa trẻ 5 tuổi thôi mà. Tại sao ông trời lại đối xử với nó như thế? Mất mẹ, mất ba, mất anh trai… Đến cả bà nội cũng hắt hủi nó. Tại sao 1 đứa trẻ lại phải chịu nhiều như thế? Tuổi thơ của nó… Một cơn ác mộng đối với tuổi thơ của nó…
Mình… không bao giờ dám tin Việt Nam lại có những con người độc ác như người bà đó. Lúc này đây… mình nghĩ bà cháu cần nhau nhất chứ? Việt Nam. Tuy đó là nơi mình sinh ra và sống 6 năm đầu đời ở đó… nhưng mình cũng không ấn tượng nhiều. Và qua chuyện ngày hôm nay, con người Việt Nam càng để lại trong mình 1 ấn tượng chẳng có gì là tốt cả. Từ giờ… mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
*
* *
Ngày… tháng… năm…
Nó đã không dám ngủ 2 ngày nay rồi. Mình lo quá!
Bất cứ khi nào, cứ nhắm mắt lại là nó gào thét. Những cơn ác mộng luôn chực chờ nuốt chửng nó. Mình biết làm sao đây? Mình biết làm sao bây giờ?
*
* *
Ngày… tháng… năm…
Thật lạ! Mình và John phát hiện ra rằng: Nếu ôm chặt nó khi nó ngủ thì con bé tuyệt nhiên không gào thét hay là bị giật mình nữa. Nó ngủ rất ngon.
*
* *
Ngày… tháng… năm…
John là thế! Anh ấy là một người chồng tuyệt vời. John đã quyết định nhận con bé là con gái. Cuối cùng thì mình cũng đã có con gái rồi, một đứa con gái như mong ước, một nàng Bạch Tuyết của riêng mình.
Tuyệt quá!
Mình không biết diễn tả ra sao nữa, nhưng mình thấy như mình quá hạnh phúc.
Ôi!
Con gái!
Mình đã có con gái rồi!
Con của mình và John!
Ôi!
Linh Như – con gái xinh đẹp của mẹ!
Chúc các bạn online vui vẻ !