Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Không nhiều thứ quan trọng - trang 38

10 phút sau…
Xoảng!
Chiếc cốc thủy tinh trên tay Viết Quân bất chợt rơi xuống đất, vỡ tan. Cả người cậu chao đảo, suýt chút nữa thì đập vào thành ghế.
- Viết Quân! Anh làm sao thế?
Linh Như nghe tiếng động, vội vã từ trên tầng chạy xuống, đỡ lấy Viết Quân lúc này chỉ còn biết bám chặt tay vào tủ lạnh.
Viết Quân tạm thời chưa nói được gì, chỉ còn biết dựa toàn bộ sức nặng vào Linh Như, cố gắng ngồi xuống chiếc ghế ngay kế bên.
- Anh có sao không?
Viết Quân gục mặt xuống bàn. Đầu cậu bất chợt rất nặng nề và khó chịu, những tia máu như chạy dọc ngang và hiện rõ lên trước mắt.
- Không sao đâu. Chỉ một lát là đỡ thôi. – Viết Quân khó khăn trả lời Linh Như, giọng nói trở nên mệt mỏi.
- Dạo này anh có thường hay bị thế này không?
- Có…
- Anh đi khám chưa?
- Bác sĩ bảo không sao mà.
Linh Như không nói gì thêm, quay lại lén bẻ ¼ viên thuốc trong túi mình rồi hòa vào cốc nước, đưa cho Viết Quân.
- Anh uống đi.
Viết Quân khó nhọc ngẩng đầu lên nhận cố nước từ tay Linh Như, ngoan ngoãn uống mà không nghi ngờ gì. Cơn đau bắt đầu dịu lại…
Linh Như chỉ còn biết đứng im nhìn Viết Quân. Những biểu hiện này… quả đúng như Mark miêu tả.

*

Theo đúng kế hoạch, Viết Quân đưa Linh Như sang nhà Minh Phương rồi để nó cùng Minh Phương quay trở lại nhà lấy đồng phục và sách vở, bản thân cậu thì đến trường cùng với Khương Duy.
- Sao tối qua Linh Như lại uống rượu thế? – Khương Duy hỏi.
- Tao không biết.
- Sao mày không hỏi? Phải hỏi rõ chứ?
- Hỏi để làm gì? – Viết Quân thờ ơ đáp lại – Tao không quan tâm.
- Ơ… mày vô tâm quá đấy. Phải hỏi xem nó thế nào mà tự nhiên lại đi uống rượu thế chứ? Tao thấy lo lắm.
- Có chuyện gì thì sẽ tự nói thôi mà.
Khương Duy chỉ muốn tức điên lên khi nói chuyện với Viết Quân. Đấy. Rõ ràng nó thích Linh Như mà còn tỏ ra thế đấy. Đúng là cái loại vô tâm nhất trần đời mà.
“Hoặc… Hay là nó biết mà không nói cho mình nhỉ?”
Viết Quân để mặc Khương Duy đi đằng sau, vừa thấy Quốc Trường, cậu đã vội vàng chạy đến.
- Tìm hiểu được chưa?
- Anh theo em.
Quốc Trường và Viết Quân đi lên sân thượng.
- Bởi vì Ginny không cho phép em can dự vào công việc của tổ chức cho đến khi hoàn thành chương trình huấn luyện đặc biệt nên thời gian gần đây em không còn được thông báo về mọi chuyện nữa. Ngài Brian từ sau hồi đó bị giam lại ở Akatsura nhưng lại mới trốn khỏi đó. Jame Franks đã cho người đuổi theo. Hiện giờ ngài Brian đang bị thương nặng và phải ở lại nhà giam của Akatsura. Ginny đã biết chuyện đó. Nhưng… điều này thì có liên quan gì nữa đâu?
Viết Quân khẽ nhếch mép khó chịu.
- Anh ta vẫn luôn là một kẻ si tình đến ngu ngốc.
- Em nghĩ anh nên tỏ ra biết ơn và kính trọng ngài Brian chứ không phải như thế này.
- Anh vẫn luôn rất biết ơn và kính trọng anh ta. Chẳng qua chỉ là thấy những hành động dạo gần đây ở anh ta thực sự ngu ngốc.
- Vậy tự nhiên anh lại muốn biết về tình hình của ngài Brian làm gì? – Quốc Trường hỏi.
- Shiki! Nói thật đi. Dạo gần đây… Ginny và Brian có liên lạc với nhau không?
- Đã 3 năm họ không hề gặp mặt.
- Vậy thì lạ thật… – Viết Quân lẩm bẩm.
- Lạ gì cơ?
- Không.
Viết Quân ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Lần trước em đã nói với anh, dù Ginny quyết định như thế nào cũng sẵn sàng ủng hộ, lại còn sẽ giúp đỡ Ginny đến cùng. Việc đó… có bao gồm việc ủng hộ cả Brian không?
Phải mất một lúc Shiki mới hiểu hết hàm ý của Viết Quân.
- Ji Hoo à! Anh đừng có lúc nào cũng đa nghi như thế có được không? Đúng là đối với em, ngài Brian có ơn cứu mạng. Nhưng em được dạy dỗ từ nhỏ là phải phục tùng chủ nhân và chính chủ nhân cũng từng hồi sinh cho em. Em đã nói sẽ trợ giúp cho anh thì tuyệt đối em không phản lại lời đã hứa. Trong gia đình em, ngoài Handa thường xuyên nhắc đến ngài Brian và những gì ngài ấy đã phải hi sinh để làm cho chủ nhân, thì không một ai còn động đến nữa.
- Handa cũng biết chuyện em đang giúp đỡ anh phải không?
Quốc Trường gật đầu.
- Và anh ta rất phản đối. Nhưng anh ta không dám nói với ba em, bởi vì anh ta cũng âm mưa giúp đỡ ngài Brian, cứ vài ngày là anh ta lại tìm gặp Ginny và nhắc nhở về ngài Brian.
- Ra là thế… – Viết Quân đột nhiên mỉm cười – Qủa là cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Cảm ơn em. Shiki!
- Ji Hoo… Anh nhìn hai người kia đi…

*

Mặc Khánh Nam và Linh Như vừa mới đến cổng trường, Mark không ngần ngại đến thẳng trước mặt cả 2 và kéo Linh Như đi.
- Lớp trưởng, tôi muốn nói chuyện riêng với em gái cậu.
Linh Như không phản ứng lại, để yên cho Mark cầm tay mình đi suốt 1 hành lang dài và cuối cùng dừng lại ở khu vườn cạnh hồ nước.
- Tại sao anh lại gọi cho Viết Quân?
- Vậy chẳng nhẽ anh phải gọi cho anh trai em sao? Rồi thằng bé đó sẽ phản ứng như thế nào? Anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Anh chỉ muốn nói cho em biết 1 chuyện…
Đôi mắt mệt mỏi thờ thẫn ngước lên nhìn Mark.
- Như anh đã từng nói với em, mũi tiêm khơi mào hoàn toàn vô hại, và nếu có, chỉ là những cơn đau đầu thoáng qua. Nhưng anh được lệnh của chủ nhân, em nghe cho rõ đây, nếu em còn giữ ý định tự tử, không những thằng ranh đó sẽ chết, mà cả Billy Wilson nữa. Anh không tiếc vài viên đạn cho chúng nó đâu. Ngay cả thằng anh trai song sinh của em. Nếu em tìm đến cái chết để giải thoát, thì tất cả bọn chúng sẽ được giải thoát cùng em.
Ánh mắt Linh Như trở nên hoảng loạn nhìn vào gương mặt đang trở nên phẫn nộ và đáng sợ của Mark, đôi môi run rẩy như muốn nói 1 điều gì đó rồi lại thôi. Nó thu lại ánh mắt của mình và dán chặt xuống đất, ngoan ngoãn gật đầu.
- Vâng.
- Hãy nhớ lấy. Trong tay em đang nắm giữ 3 mạng người. Dù là giả tạo, em cũng buộc phải sống nốt những ngày tháng còn lại trong sự vui vẻ, và cố gắng tránh xa Han Ji Hoo ra. Em đã nghe rõ chưa?
Mark bỏ đi, để lại 1 mình Linh Như. Nó ngồi thụp xuống bên hồ nước, úp mặt vào 2 bàn tay. Cơn đau lại tiếp tục nhói lên từng hồi…
Kể từ khi đó, Linh Như không còn đi cùng Viết Quân nữa, cũng không tỏ vẻ gì là buồn bã nữa, ngay cả ánh mắt ấy, cũng không chứa bất cứ gam màu u uất nào. Mark đưa mắt nhìn Linh Như rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chủ nhân nói đúng. Chỉ cần mang tính mạng các anh trai ra dọa nạt, Ginny Wilson luôn sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ đến cùng.

= = = = = = = = = = =
Họp Hội học sinh.
- Xem lại chi tiết kế hoạch rồi triển khai đến từng lớp đi. Đừng có lười nhác rồi lúc đấy cầm tờ giấy lên đọc
từ đầu tới cuối nữa. – Đăng Thành lớn tiếng quát nạt.
- Vậy là thứ 6 chúng ta sẽ đi sao?
- Lần cuối anh em mình được đi du lịch cùng nhau đấy, chịu khó mà tận hưởng đi, Tuấn Anh.
Tiếng Ngọc Hưng cười hô hố đến là vô duyên. Nếu có ai khác ở đây nhìn vào, chắc là bộ dạng hoàng tử biến thành nô tài rồi cũng nên. Câu nói đùa của Ngọc Hưng bất chợt làm Linh Như chú ý. “Lần cuối anh em mình được đi du lịch cùng nhau”. Phải! Lần cuối. Bởi vì… sau khi xuống trường Bình Minh dịp này… chỉ còn vài ngày nữa là nó phải theo Mark rời khỏi Việt Nam. Linh Như nhìn sang Khánh Nam. Rồi… anh sẽ như thế nào đây?
Khục!
Nó vội vàng đưa tay lên miệng, cố ngăn cơn ho sặc sụa đang kéo đến một cách bất chợt. Mấy người kia vẫn đang trêu đùa nhau vui vẻ, không chú ý gì đến nó. Nhân cơ hội, Linh Như vội vàng bước ra khỏi phòng.
- Em đi nộp báo cáo.
- Ừ.
Cánh cửa vừa khít lại vị trí cũ, cơn ho đã không còn kìm nén được mà đẩy hết ra ngoài thứ chất lỏng màu đỏ loang loãng. Linh Như vội vàng đưa cả 2 tay lên bịt lấy miệng, cố gắng chạy nhanh về phía một phòng trống ngay gần đó rồi đóng sầm cửa lại. Máu trào ra khỏi miệng, rớt đầy xuống sàn nhà.
- Ginny! Cậu có sao không?
Tiếng Shiki hốt hoảng vang lên trên đầu làm Ginny tái mặt nhìn lên. Trong sự vội vã, nó không biết rằng… Shiki cũng đang đứng trong phòng này.
Cơn ho lại bắt đầu quay trở lại, ngày một dữ dội hơn làm Ginny không thể nói nổi lời nào nữa. Máu vẫn theo những kẽ ngón tay rớt xuống sàn nhà.
Shiki kinh hãi nhìn Ginny, trong thoáng chốc không nói nổi lời nào, chỉ biết vỗ vỗ vào lưng nó, xoa dịu cơn ho.
- Ginny! Cậu bị sao thế này? Ginny?
- Khục khục! Khục khục!
- …
Shiki toan đứng lên chạy về phía cửa nhưng Ginny vội giữ lấy áo cậu, cơn ho vẫn dai dẳng mãi không thôi.
- Đừng… Khánh Nam… Khục khục…
Mãi một lúc lâu sau, Ginny mới có vẻ dịu lại…
- Tôi xin cậu! Đừng nói cho Khánh Nam biết! Tôi xin cậu đấy.
- Cậu bị thế này từ bao giờ? Cậu đã đi khám chưa? Bác sĩ nói sao?
- Tôi chỉ mới bị thôi. Bác sĩ bảo là do làm việc quá sức. Tôi không muốn Khánh Nam lo. Tôi xin cậu đấy, Shiki!
Shiki khó xử nhìn Ginny rồi thở hắt ra.
- Nhưng thay vào đó thì cậu phải gửi mẫu máu về tổ chức. Được chứ?
Ginny vội vã gật đầu, gương mặt yếu ớt đến xanh xao. Nhân cơ hội Shiki quay ra phía cửa, Ginny vội vã đưa 5 viên thuốc vào miệng và nuốt nhanh chóng.

*
* *

Ngày mai, Hội học sinh sẽ xuống trường Bình Minh giao lưu. Lần này mới là kế hoạch giao lưu chính thức mà. Bên cạnh Hội học sinh thì cũng còn nhiều học sinh khác nữa.
Đúng 6h sáng là xe xuất phát. Có tất cả 6 xe.
Trước đó vài phút, Viết Quân đã kịp lôi Minh Phương ra 1 góc giữa mấy chiếc xe.
- Cậu có phải là một người tốt không? – Viết Quân hỏi Minh Phương vẻ nghiêm túc.
- Nếu cậu coi tôi là người xấu thì giờ này cậu đã chết rồi.
- Người tốt thì phải giúp bạn bè khi gặp khó khoăn hoạn nạn chứ. Tôi cũng giúp cậu và Khương Duy mà.
- Tóm lại cậu có ý gì? – Minh Phương gắt – Dài dòng quá. Cứ nói thẳng ra đi.
Viết Quân thở hắt ra.
- Vậy cậu ngồi tạm với một bạn nào đó đi, để cho Khương Duy ngồi cạnh Khánh Nam.
Minh Phương nhìn Viết Quân chằm chằm.
- Để làm gì?
- Hai cậu dính lấy nhau suốt ngày như vậy còn chưa đủ hay sao? Chỉ có mấy tiếng thôi mà. Đi nào Minh Phương. Minh Phương tốt bụng! – Viết Quân năn nỉ ỉ ôi cho đến khi Minh Phương chịu gật đầu mới thôi.

*

Ai nấy đã yên vị ở trên xe. Đúng như sắp đặt của Viết Quân, Khương Duy và Khánh Nam ngồi cạnh nhau thật. Thực ra thì hồi xửa hồi xưa 2 thằng lúc nào chẳng ngồi cạnh nhau, giờ thì một đứa có người yêu nên phải khác. Còn Viết Quân thì… muôn thuở ngồi 1 mình.
- Em ngồi đây được không?
Không cần quay đầu lại, Viết Quân cũng biết là ai đang hỏi mình. Cậu vẫn thản nhiên ngồi im nhìn ra bên ngoài xe.
- Nếu em đã từng học qua lớp 1 thì có thể ra đọc hướng dẫn của Hội học sinh và quay trở lại đây.
Khánh Nam và Khương Duy đang dựa vào thành ghế đằng sau, lim dim ngủ, cũng bình thản tiếp lời.
- 10B1 thật là sơ suất.
- Phải kiểm điểm lại ban cán sự lớp này mới được.
Phương Linh đỏ bừng mặt, đành phải lủi thủi bước xuống xe. Số là… khối nào đi với khối ấy, lớp 10 không có chỗ mà bén bảng sang lớp 11, trừ khi các thành viên của Hội học sinh thì được quyền ngồi xe nào cũng được.

Xe của khối 10 lại ngay bên cạnh xe của khối 11. Phương Linh chủ ý lên cái xe ngay sát xe Viết Quân, chọn chỗ ngồi ngang ngang với bên Viết Quân để có thể… tiện quan sát. Tất nhiên, khi nào xe khởi hành thì không thể nhìn thấy được nữa.
Nhưng dù thế nào, đó cũng là một vị trí tồi tệ.
Phương Linh vẫn chăm chú nhìn Viết Quân thì chợt… phát hiện ra một người khác…

*

Linh Như lên xe muộn vì phải cùng Đăng Thành chuẩn bị một số thứ nữa. Như thường ngày thì nó hay ngồi cùng Khánh Nam. Nhưng hôm nay…
Tất cả mọi chỗ ngồi đều kín, chỉ duy chỗ Viết Quân… Nó nhìn Khánh Nam và Khương Duy, nhưng hai thằng vẫn lim dim như chẳng hề cảm nhận được gì. Linh Như cũng chẳng phản ứng gì nữa, bước đến cạnh Viết Quân.
- Cho em ngồi bên trong được không? Em không thích ngồi ngoài.
- Được rồi. Dù sao anh cũng không thích ngồi sát cửa sổ thế này.
Hai đứa đứng lên đổi chỗ cho nhau rồi mới ngồi yên được. Viết Quân gỡ 1 bên tai nghe ra, đưa cho Linh Như.
- Nghe không?
Đó là một bản nhạc không lời của Secret Garden.
Cả một quãng đường dài, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Hoặc cũng có thể là… cảm thấy không cần thiết phải nói cho lắm bởi vì… mỗi đứa đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng, những dự định trái ngược cho tương lại chỉ vài ngày nữa nữa. Cho đến khi…
Viết Quân bất chợt đưa tay lên ôm lấy đầu.
- Anh không sao chứ?
- Chóng mặt. Dạo gần đây không hiểu anh bị làm sao nữa.
Linh Như không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vã lấy viên thuốc trong balo của mình ra, bẻ làm đôi, rồi lại tiếp tục bẻ làm đôi nửa vừa rồi, sau đó đưa cho Viết Quân.
- Uống tạm thứ này đi. Có thể sẽ đỡ hơn.
Viết Quân uống thuốc rồi tựa đầu vào thành ghế, tay vẫn ôm lấy đầu.
- Dựa… vào em đi. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn.
Không còn suy nghĩ nào mà nhìn sang vẻ mặt hơi hơi hồng hồng của người ngồi bên cạnh nữa, Viết Quân ngoan ngoãn làm theo, dựa hẳn vào Linh Như. Những tia máu trong đầu như hiện lên rõ rệt…
Linh Như thừa biết, những biểu hiện này là do thứ thuốc đó gây ra. Nhưng Mark nói, những biểu hiện này mới chứng tỏ được thứ thuốc đó đang bị cơ thể Viết Quân bài trừ dần. Mũi tiêm đầu tiên chỉ là mũi tiêm khơi mào. Sau một thời gian, không tiếp tục đưa mũi hai vào cơ thể thì mũi khơi mào đó cũng dần bị loại bỏ. Những lần Linh Như lén hòa thuốc vào đồ uống của Viết Quân cũng phần nào đẩy nhanh tốc đó bài trừ. Vì bản thân nó có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, và cả Viết Quân cũng có thể bị thế này, nên Linh Như luôn luôn mang theo thuốc bên cạnh, đề phòng bất trắc.
Hôm nay Mark không đi cùng, vì hồi đăng kí xuống trường Bình Minh, anh ấy chưa chuyển đến đây. Ngẫm ra thì có thể tự do hơn, nhưng lại có phần nguy hiểm. Tác dụng của thứ thuốc đó, bây giờ, không đơn giản chỉ có thuốc giảm đau là có thể cầm cự được…
Có lẽ là Viết Quân đã ngủ. Tất nhiên, vẫn rất vô tư dựa vào Linh Như. Qủa thực… ánh nhìn kì lạ thích thú của mọi người thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng… đau vai kinh khủng.
- Em có thể dựa vào nó. Như thế sẽ không bị đau vai đâu.
Giọng Khương Duy bất chợt thì thầm vang lên bên tai làm Linh Như giật bắn mình sợ hãi. Cậu ngoài người từ bên dưới lên, cùng với vẻ mặt buồn cười của Khánh Nam ở bên cạnh nữa.
- Em yên tâm. Nó rất có kinh nghiệm với Minh Phương mà.
Linh Như khẽ cau mặt với hai thằng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, giấu đi một nét buồn trong đáy mắt.
“Khánh Nam… Nếu em đi rồi… anh vẫn sẽ vui vẻ sống tiếp như lúc này. Có được không?”

*
* *

Lần này Hội học sinh rất đoàn kết nên dĩ nhiên là chuyến đi tốt đẹp rồi. Ấy thế mà cũng có nhiều chuyện đến là… hay ho xảy ra.
Bọn nó đứng trên tầng thượng của dãy phòng học trường Bình Minh mà nhìn xuống dưới.
- Con bé nơ hồng kia thế nào? – Ngọc Hưng khe khẽ hỏi Bảo Đông.
- Đã bảo tao không ham rồi mà. Con gái trường này xấu tệ.
- Cứ thử xem! Nhỡ đâu là hương vị mới? Một tiếng. OK?
- Nếu tao thắng thì mày phải nhường bé hotgirl hôm trước cho tao. OK?
- Hiệp ước được kí kết!
Ngọc Hưng và Bảo Đông rì rầm thủ thỉ với nhau về 1 vụ cá cược, ai ngờ cái lũ đứng bên ngoài cũng nghe thấy.
- Một tiếng? – Khánh Nam tỏ vẻ khinh thường.
- Thế theo ý kiến sát thủ của chúng ta thì sao đây?
- Chưa đến nửa tiếng. – Khánh Nam khẳng định chắc nịch.
- Vậy thì mời hậu bối thử trước vậy.
Linh Như đột ngột lên tiếng.
- Cái người… có mái tóc dựng đứng giống Viết Quân kia… nhìn được chứ?
Công chúa đổi khẩu vị, cả lũ giật mình vội chằm chằm nhìn sang rồi lại nhìn theo Linh Như xuống chỗ “cái người có mái tóc dựng đứng giống Viết Quân”. Qủa là mái tóc dựng đứng giống Viết Quân thật. Nhưng… nhìn từ khoảng cách này, ngoại hình thì chưa thể nhận xét kĩ, nhưng phong cách làm gì bằng Viết Quân chứ.

- Hôm nay em có mang theo kính không? – Khương Duy hỏi giọng nghi ngờ lo lắng.
- Có. Người đó được không?
Nãy giờ, từ khi hỏi, Linh Như vẫn chưa rời mắt khỏi thằng đó lấy 1 giây.
- Nè…
- Nè……
- Nè……….
- Nè………….
- Nè………………
- Nè…………………….
- Thật hay đùa thế?
Thằng bé ngây thơ nãy giờ cứ nghệt ra nhìn thằng ranh tóc vuốt keo dựng ngược dưới kia mà Linh Như bảo nhìn giống giống mình rồi đi đến kết luận: Thằng đó có tu thêm 1000 năm nữa cũng không bằng cậu.

Linh Như tì tay lên lan can, bất chợt mỉm cười.
- 10 phút?
- Công chúa hôm nay cũng có hứng cơ à?
Phải một lúc sau Linh Như mới lên tiếng.
- Cược gì?
Tuấn Anh liếc nhìn Viết Quân vừa thương hại, vừa tiếc rẻ.
- Anh Viết Quân!
Cả lũ phì cười và bắt đầu nhao nhao lên.
- Phải đấy! Viết Quân! Viết Quân đi!
- Đúng rồi! Nếu được thì cho không Viết Quân đấy.
- À, tức là cho không Viết Quân cho em ý mà.
Vẻ mặt ngơ ngác thánh thiện đang nhìn chằm chằm xuống dưới kia chợt giật mình nhìn sang lũ bạn khi tên mình bị nhắc đến.
- Dạ?
- Đóng gói nó lại đi. – Đăng Thành nhìn quanh quất tìm dây tìm thùng – Linh Như, nếu em thắng, thằng bé nà
y sẽ được tặng cho em.
Viết Quân ú ớ không nói được lời nào. Vốn dĩ là không hiểu mọi người đang nói gì ở đây nữa.
Linh Như rời ánh nhìn từ cậu bạn dưới sân trường sang Viết Quân, ngó từ đầu đến chân và từ chân lên đầu.
- Vậy nếu em thua thì có mất gì không?
- Tức là nếu thắng thì chấp nhận Viết Quân á? – Ngọc Hưng hỏi ngược lại.
- Không! Tặng anh ấy cho em thì em dùng vào mục đích gì chẳng được. Người ngây thơ khó bảo thế này bây giờ cũng đắt giá lắm. Rao bán khéo thành tỉ phú cũng nên.
- Em nỡ bán? – Viết Quân vừa hỏi vừa… cười đểu.
- Hoặc… gói lại và đem tặng cho một người khác…
- Sợ rằng… anh bị Hội học sinh và em đóng mác rồi, không ai mua đâu.
Đăng Thành vội vã tiếp tục.
- Nhưng nếu em không tán đổ thằng đó trong 10 phút, bọn anh sẽ được quyền yêu cầu em làm 1 chuyện chứ?
- Chuyện gì?
- Khi đó sẽ nói.
- Em sẽ không thua. – Linh Như khẳng định chắc nịch và hớn hở – Xuống chỗ tên đó thôi.

Thế nhưng mới chỉ xuống sân thì đã bị chủ tịch Hội học sinh trường Bình Minh tìm có việc. Cả lũ đành phải quay lại phòng họp. Thật ngạc nhiên, là cái tên chúng nó đang muốn tìm đó lại đang đứng cùng hội bạn ngay đại sảnh.
Cơ hội nhìn tận mặt đây rồi.
7 thằng lấy cớ đảo mắt nhìn quanh để xem dung mạo thằng đó 1 lượt. Kẻ duy nhất cần phải xem kĩ mặt thằng đó xem có gì hơn mình không lại lạnh lùng thờ ơ đi qua mà không thèm có lấy 1 cái liếc mắt. Kẻ còn lại cũng chẳng thèm để tâm, là anh trai công chúa.
Linh Như thì khác, quay qua nhìn thẳng vào mặt thằng đó. Vẻ mặt vốn đờ ra của hắn ta từ lúc thấy Linh Như lại càng trông thảm thương hơn. Công chúa khẽ gật nhẹ đầu và mỉm cười đầy sát thương như chào hắn và đám bạn hắn. Tuy đã đang lơ lửng, thằng đó vẫn kịp giơ tay lên ra dấu chào và cũng cười tươi rạng rỡ, trái tim bắn tung tóe.
Kẻ thờ ơ lạnh lùng khi nãy lúc này đang đứng giữa tầm mắt của Linh Như và thằng ranh láo toét kia, đột nhiên quay ngoắt sang đối phương, lườm cho 1 cái đến lạnh gáy rồi theo phản xạ tự nhiên, kéo Linh Như lại gần mình, nắm tay, đi thẳng.
Những kẻ đi sau thấy cảnh tượng như thế, cũng quay sang lườm thằng ranh đó 1 cái cho bõ ghét.

*

Nửa tiếng sau cuộc họp mới kết thúc. Linh Như ở lại giúp họ sắp xếp lại một số thứ trong khi số còn lại xuống phía dưới trước gọi là… thăm dò tình hình. Một lát sau nó mới xuống. Mới có vài phút mà đã lại có chuyện rồi. Chậc!
- Khánh Nam!
Linh Như vô tư xen vào giữa cô bạn xa lạ kia và Khánh Nam như không hề biết có chuyện gì đang xảy ra.
- Anh! Em tìm anh mãi.
Nhìn cái vẻ thân thiết quá mức và kẻ khoác tay người khoác vai của Linh Như và Khánh Nam, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết họ là 1 đôi rồi, nói chi cái người đang đứng trơ như tượng ở trước mặt chứng kiến màn thủ thỉ tâm sự của họ.
- Khánh Nam…
- Ơ… – Linh Như giả như vừa mới nhận ra còn có 1 người lạ ở đây – Xin lỗi… Tớ vô ý quá! Tớ không biết là ấy và Khánh Nam đang nói chuyện. Ừm… có phải là chuyện quan trọng lắm không? Nếu thế… tớ sẽ đi ra chỗ khác.
- À tớ… – cô bạn mới lúng túng.
- Không cần đâu, Linh Như! – đoạn Khánh Nam quay sang cô bạn mới – Chuyện em vừa nói với anh, anh sẽ không có ý kiến gì nếu em thương lượng được với Linh Như đâu.
- Ý anh là…
- Chẳng phải em muốn làm bạn gái anh sao? Vậy thì em phải thương lượng được với Linh Như đã chứ?
Linh Như mỉm cười đầy tự tin lấn át cô bạn.
- Cậu muốn thương lượng chứ? Tớ là vị trí cậu đang mong muốn hiện giờ của anh ấy.

Cô bạn lặng đi 1 lúc nhìn Linh Như và Khánh Nam đang đứng sát vào nhau, ngay từ nét mặt hay tri thức đều thể hiện 1 sự tương xứng hoàn hảo. Huống hồ, Linh Như lại tự tin thế kia, trong khi ánh mắt Khánh Nam nhìn cô như nhìn 1 thứ gì đó buồn cười lắm. Biết là không thể toại nguyện, người bạn mới cúi đầu rút lui.
- Hứ! Em không thích mấy người đó đâu. Anh mà lớ xớ gì, em mách ba nhốt anh vào trong phòng đấy, bỏ đói cả con mèo luôn.
- Em đừng có hơi 1 tí là lôi mèo cưng của anh ra mà dọa dẫm.
- Mèo gì mà lại sợ độ cao. Đúng là quái dị y như chủ.
- Em…
- A… Khánh Nam… Mình đi tham quan trường này đi!
Linh Như quay ngoắt từ thái độ hậm hực thành ngào ngào đầy tình cảm như lúc trước. Khánh Nam cũng chuyển đổi vẻ mặt nhanh chóng khi nhìn thấy cô bạn kia quay lại cùng với 1 vài người bạn nữa.
- Linh Như! Nhưng tớ nghe nói cậu là bạn gái Viết Quân cơ mà.
Linh Như quay sang nhìn Viết Quân đang đứng ngay gần đấy và nãy giờ cứ “khục khục khặc khặc” liên tục với mấy thằng còn lại trong Hội học sinh rồi nói tiếp.
- Chắc ấy hiểu lầm gì rồi. Viết Quân là anh trai tớ mà.
- Anh trai?
- Ừ! Anh song sinh!
THỊCH!
Khói bắt đầu lan tỏa trong không khí thứ mùi khét lẹt.
Linh Như cười tươi rói đưa tay vẫy vẫy cô bạn mới đang buồn bã bỏ đi rồi hí hửng quay lại phía Khánh Nam. Nhưng trước khi nhìn thấy Khánh Nam, nó lại nhìn thấy Viết Quân trước. Và rõ là đang được sơ cứu khẩn cấp.
- Anh với em… – Viết Quân dằn từng tiếng – cả chục đời nay không hề có chung lấy dù chỉ 1 người họ hàng. Anh em ở đâu hả? Cái gì mà song sinh hả?
- A, em xin lỗi.
Linh Như vội quay lại phía cô bạn vừa bỏ đi và nói ở mức đủ nghe: “Bạn gì ơi, Viết Quân không có họ hàng gì với tớ đâu!” Sau đó nó quay lại phía Viết Quân.
- Đấy nhá! Em đính chính cho anh rồi đấy nhá! Mình đi thôi Khánh Nam!

Nhưng Linh Như và Khánh Nam chưa kịp đi thì có một kẻ khó ưa chen ngang.
- Linh Như! Linh Như! Chồng tìm vợ mãi! Chồng đưa cả con đến thăm vợ nữa này.
Linh Như và tất cả chết đứng. Bên cạnh nó, Khánh Nam thì chết vì cười.
Trên tay cái thằng ranh mà hồi nãy Linh Như mang ra cá cược, là một thằng bé chừng…4, 5 tuổi, tóc vàng nhạt.
- Vợ!
Chúng nó hết nhìn Linh Như, rồi lại nhìn thằng bé, rồi lại nhìn lên tên kia.
- Linh Như à! Đứa bé… quả rất giống em và cậu ấy. – Khương Duy nhìn chằm chằm đằng sau thằng bé và đưa ra nhận xét.
Suýt nữa thì Linh Như đã đạp cho Khương Duy vài cái cho bõ tức rồi. Thật là cái lũ…
- Qủa là giống Linh Như mà.
- Ừ, giống Linh Như quá!
Tên kia lúc này mới hởn hở nói tiếp.
- Sao vợ đến mà không nói trước với chồng? Chồng vừa đưa con đến đây đấy. Chồng đã xin phép mãi cô chủ nhiệm mới cho chồng đưa con đi chơi.
Linh Như khó nhọc mãi mới nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng.
- Có thể… nói chuyện bình thường được không? Đừng có tự tiện gọi người khác là vợ vợ chồng chồng như thế.
- Nhưng con gọi em là Mom, gọi anh là Dad mà.
- Nhưng em không phải mẹ nó và anh càng không phải ba nó. – Linh Như suýt thì hét vào mặt thằng ranh láo lếu kia.
Khánh Nam thì vẫn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Viết Quân thể hiện dấu cảm thán to đùng trên trán.
Linh Như nhìn sang Khánh Nam đầy sự cầu cứu.
Đứa bé trên tay tên kia chợt cựa mình thức giấc. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn những người lạ mặt.
- Ơ… – Viết Quân bắt đầu phục hồi trạng thái sau một thời gian dài im lặng – Đứa bé này…
- Ơ… nó mà… – Khương Duy giật mình.
Cậu chưa kịp nói hết câu thì đứa bé đã… chặn họng cậu và khóc giãy lên.
- Dad! Dad! – Đứa nhỏ đạp đạp vào người tên kia và giơ tay về phía Viết Quân, luôn miệng gọi – Dad! Dad!

Tuấn Anh chằm chằm nhìn cảnh Viết Quân đón lấy đứa trẻ, tặc lưỡi.
- Bây giờ thì em thấy nó giống Linh Như và anh Viết Quân nhiều hơn…
Đứa trẻ im thin thít ôm lấy “dad” và không còn giẫy đạp nữa. Nhưng trước cảnh im như thóc của đám đông, có vẻ đứa trẻ không thích yên tĩnh như vậy, thế nên nó lại quay sang Khương Duy và Khánh Nam.
- Dad!
- Chậc! Con của Linh Như thì chắc phải giống anh Khánh Nam rồi. Nhưng sao bây giờ mình lại thấy nó giống anh Duy hơn nhỉ? – Tuấn Anh lẩm bẩm.
- Tóm lại ý mày là nó là con ai? – Ngọc Hưng gắt.
- Hỏi Linh Như kìa. Một bà mẹ mà có đến 4 ông bố.

Tên “bố hờ” kia sau một hồi lặng đi không hiểu gì thì lúc này đã lấy lại thế chủ động.
- Boy! Who is your dad?
Thằng bé ngơ ngác, nhìn Khương Duy, nhìn Khánh Nam rồi lại nhìn Viết Quân. Và lúc này nó đã nhận ra Bảo Đông đang đứng đằng sau Viết Quân. Vốn dĩ Bảo Đông là người Đức, tóc vàng mắt xanh, cũng… giông giống đứa trẻ, vì thế, điều dễ hiểu là nó lại gào lên đòi Daniel bế.
Tuấn Anh xoa xoa xằm thay đổi quan điểm.
- Đứa bé quả là giống Bảo Đông nhất.
- Im đi! – Bằng đấy đứa đồng thanh hét vào mặt làm Tuấn Anh sợ xanh mắt, không dám ho he lên tiếng nữa.

Daniel đang yên đang lành lại có một đứa trẻ từ đâu ra lại cứ luôn miệng gọi mình là Dad nên cũng… ngơ ngác. Một lúc sau mới tỉnh. Lại thấy nó gọi Linh Như là mẹ, thế nên… nhân cơ hội hợp pháp hóa “danh phận” của mình luôn.
Cậu đón lấy đứa trẻ từ tay Khương Duy rồi quay sang cái thằng ranh láo lếu hồi nãy.
- Thank you for taking care of my son. Let’s go, Linh Như… Ah… my wife…
Linh Như quả là xây xẩm mặt mày. Cái vụ này… thật là không chấp nhận được. Vốn dĩ, cách đây khoảng 2 tuần, nó, Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy đến trại trẻ mồ côi cùng nhau. Ở đó có một bé trai mới bị bỏ lại, người nước ngoài. Vì đứa bé không có bạn, và cũng không hiểu ngôn ngữ ở đây nên khi có 4 người hiểu được nó nói gì, lại còn chơi với nó cả ngày, đứa bé liền nhận ngay là ba với mẹ(Mom and Dad). Vì có tận 3 người ở đó nên nó gọi Dad cả 3 đứa luôn.
Một tuần sau hôm đó, tức là 1 tuần trước đây, Linh Như và Khánh Nam lại xuống dưới đó, nhưng không đi cùng Viết Quân và Khương Duy. Lần này gặp phải cái tên kia cùng hội bạn ở ngoài đường. Vốn dĩ tên kia hồi cấp 2 có học cùng trường với Linh Như nên cũng gọi là quen biết. Vì vậy khi thấy Linh Như đi vào trại trẻ mồ côi và chơi với đứa trẻ, hắn cũng mon men đến gần, lại cũng thành thạo tiếng Anh nữa. Hôm đó hắn cũng vuốt keo nhọn hoắt thế kia, kiểu tóc đâm ra giống giống Viết Quân nên đứa trẻ tưởng hắn là “dad” hôm trước, cứ luôn miệng “dad”, “dad”. Chính vì vậy, hắn đã nhận vơ ngay lập tức, và tự nhận mình là “chồng”, nghiễm nhiên gọi Linh Như là “vợ”, dù nó có giải thích thế nào thì vẫn cố tình gạt đi.
- Vợ… (cố nén cười)! Mình đi thôi! – Daniel vừa bế đứa trẻ trên tay vừa quay lại nói với Linh Như.
Vẻ mặt vốn nãy giờ không có gì là ôn hòa đã bắt đầu dịu dàng trở lại.
- Chồng à, anh đặt con xuống đi. Anh không biết bế đâu.
- Linh… Linh… Linh Như à… – Bảo Đông bắt đầu run lẩy bẩy, ôm chặt đứa bé và lùi về sau – Bình tĩnh
mà. Đùa… chỉ đùa thôi mà… Linh Như à…

Linh Như vẫn nhẹ nhàng bước từng bước lại gần Daniel, cười rõ là hiền lành, tay đã lần tìm được lọ nước hoa gây cười của Ma Vương ở trong balo.
- Chồng! Anh đang làm con sợ đấy! Đưa nó cho em đi!
- Linh Như à… – Daniel tiếp tục lùi về phía sau. Cậu ép sát người vào tường, mắt ngước lên nhìn Linh Như van nài… một con đường sống. Vẻ mặt công chúa nham hiểm, chuẩn bị rút lọ nước hoa ra. Bất chợt, 1 bàn tay đập lên vai nó.
- Công chúa! Để ta!
Đăng Thành lộ rõ bản mặt “hiệp nghĩa”, kéo theo đằng sau là 7 ngự lâm quân võ nghệ cao cường.
Khương Duy bế lấy đứa bé từ tay Daniel.
- Con sang với mẹ nhé!
Đứa bé ngây thơ bám lấy “mẹ” rồi quay đầu lại nhìn xem “ba nó” đang bị làm sao….
Dàn hàng ngang trước mặt Bảo Đông là 8 vị có vẻ như là “anh hùng” vừa ra tay cứu mĩ nhân, tức cậu.
- Anh em! Bình tĩnh mà. – Daniel cười cầu hòa.
8 thằng vẫn đứng soi mói cậu.
1 giây…
2 giây…
3 giây…
1 phút….

- Chết này! Láo toét này!
- Chết này! Dám vượt mặt Viết Quân này!
- Chết này! Dám tranh chức “Dad” của Viết Quân này!
- Cho đáng đời này! Hoa đã có chủ mà cũng dám động vào!
- Này thì Baby này. Này thì vợ này!
- Nghĩ Viết Quân là ai mà dám qua mặt như thế hả?
- Dám trêu Viết Quân này!
- Linh Như là của Viết Quân! Rõ chưa hả?
- ….

Bảo Đông đã bị nện cho 1 trận te tua dập dụa. Linh Như uất ức không đủ kiên nhẫn mà đứng xem cái lũ lộn nhộn này xử lí nội bộ nữa. Xét cho cùng, họ “xử lí” Bảo Đông là vì Viết Quân chứ đâu phải vì nó?
Linh Như bế đứa bé bỏ đi. Cái tên trường Bình Minh kia cũng vội đuổi theo nó. Có vẻ thấy cái màn “xử lí nội bộ” kia chưa đủ mạnh để dọa được hắn ta.
- Viết Quân… là người yêu em à? – Tên đó hỏi vẻ ngập ngừng.
- Theo anh?
- Không phải! Vì nó nhìn giống trẻ con quá. Chậc! Vừa giờ em bỏ đi như thế, vậy tức là không phải rồi. Có cần anh bế con hộ không?
- Em đã bảo anh thôi ngay đi cơ mà. Đây không phải con em, mà cũng chẳng phải con anh. Đừng có tự nhiên gọi em là vợ như thế. Nghe rất khó chịu.
- Nhưng mà…
Linh Như lừ mắt quay lại nhìn hắn.
- Rốt cuộc… anh muốn gì?
- Em hiểu mà.
Nó mỉm cười, xoay người tên đó lại phía sau.
- Nhìn đi… Viết Quân tuy có vẻ trẻ con… nhưng… anh có tự tin là anh hơn anh ấy không? Nếu nhìn một cách công bằng, trong mắt em, ngay cả 1/100 của anh ấy, anh cũng không thể sánh được đâu.
- Vậy… em có tin là anh sẽ cho em thấy, thằng đó không bằng 1/1triệu của anh không?

*

Cứ tưởng rằng nói chỉ là nói vậy để cắt mất cái đuôi, ai ngờ tên đó lại làm thật.
- Thằng đó nó bị làm sao ý nhỉ? Tự nhiên hằm hằm đến trước mặt Viết Quân rồi hét ầm lên: “Tao sẽ cho mày thấy mày kém cỏi như thế nào! Học viện Quốc tế là ghê gớm sao? Mày không bằng 1/triệu của tao đâu.”
Linh Như đang buộc lại dây giày, tò mò nhìn lên.
- Ai cơ?
- Thì cái thằng em định tán trong 10 phút đó.
- Hoàng Quân á?
- Tên nó là Hoàng Quân à?
- Vâng. Thế anh ấy làm sao cơ?
Khương Duy hất mặt về phía Viết Quân.
- Thì đấy. Chẳng biết làm sao mà tự nhiên nó đến nói với Viết Quân như thế đấy. Em cũng có mắt nhìn người quá mà.
Linh Như đã buộc xong dây và ngồi lên ghế, hơi thần người ra một lúc. Sự việc quanh đi quẩn lại, hình như là… bắt nguồn từ nó.
- Hoàng Quân! Cùng tên với Viết Quân nhà mình à? Nhưng sao nghe tên nó xấu thế nhỉ?
- Nhìn nó cũng xấu nữa.
- Ừ. Chẳng có cái nết nết mà cũng chẳng có cái đẹp. Nó định cho Viết Quân nhà mình thấy kém cỏi ở chỗ nào cơ?
- Ai biết? Tự nhiên nó nói thế chứ.

Viết Quân, sau một hồi im lặng nhìn Linh Như, cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng.
- Nghĩ ra chưa? Em đã nói gì mà thằng đó lại bảo anh như thế?
- À… – Linh Như lúng túng – Em cũng không rõ nữa.

Cho đến giây phút đó, Linh Như vẫn nghĩ là Hoàng Quân chỉ nói chơi trong lúc tức giận, ai ngờ… Đã thế, thằng đó và cả hội bạn nó, còn coi tất cả thần dân của học viện Quốc Tế là đối thủ nữa.
Chiều nay hai trường đá bóng giao hữu. Tôn chỉ vui là chính, giao lưu mà. Với lại nghe nói đội bóng trường Bình Minh cũng không mạnh lắm nên CLB Bóng đá cũng bảo nhau không cho cao thủ ra sân, hoặc có ra thì chơi bình thường thôi, đừng chơi hết sức. Nếu thấy người ta hơn mình thì thôi, còn nếu người ta kém mình thì nhường cho họ thắng. Gì thì cũng cứ nhường nhịn nhau một chút cho cả hai bên đều thoải mái.
Khánh Nam vốn dĩ là nhân tài đội bóng chuyền, hôm nay không hiểu nghĩ sao lại sang phía bóng đá đá cho vui.
Học viện Quốc tế vì đã thỏa thuận với nhau nhường cho trường Bình Minh thắng nên chơi rất bình thường, ngược lại, bên kia thì lại rất hăng. Đã vậy khác hẳn với tôn chỉ giao lưu, làm như là thi đấu lấy vé vào vòng trong vậy.
Linh Như, Viết Quân và Khương Duy ngồi im trên khán đài cổ vũ. Tuy không nói ra nhưng ngày càng không hài lòng về cách chơi của trường Bình Minh.
Đến giữa hiệp 1, Khánh Nam vừa cướp được bóng, đang di chuyển đến gần lưới đội bạn và chuẩn bị sút quả quyết định, bất chợt một cầu thủ trường Bình Minh chạy sượt qua, ẩy cậu ngã và còn đạp vào chân cậu, cướp lấy bóng.
Cả khán đài ồ lên…
Đăng Thành quay sang chủ tịch Hội học sinh trường Bình Minh.
- Phạm luật rồi kìa.
Thế nhưng không những không nhắc nhở trọng tài về trận đấu, chủ tịch Hội học sinh trường Bình Minh còn cười cợt mà nói rằng.
- Chỉ là giao lưu thôi. Nói đến luật làm gì chứ.
Trưởng CLB Bóng đá học viện Quốc tế bắt đầu nóng mắt, máu bốc lên đầu.
Khánh Nam được đưa ra khỏi sân.
Linh Như nhanh chóng chạy xuống chỗ anh trai trước tiên, sát đằng sau là Viết Quân và Khương Duy. Hội học sinh và những người khác cũng ùn ùn kéo đến, mặt hằm hằm sắc thái tức giận. Hẳn là ai cũng đã cố gắng chịu đựng thái độ của trường Bình Minh đến giờ phút này rồi.
Trưởng CLB Bóng đá bước ra.
- Anh sẽ thay chú.
Khương Duy cũng chạy xuống sân, ra hiệu cho một thành viên đội bóng trường mình đổi vị trí cho cậu. Hừ, dám động vào Khánh Nam, lại còn làm Khánh Nam bị thương. Đúng là bọn chán sống mà.
Linh Như lẩm bẩm.
- Em nhớ mặt thằng đó rồi.
- Anh cũng vậy. – Viết Quân nói theo.
Dưới sân, tỉ số 1-0 vừa chuyển thành 1-1.
Hẳn là phó chủ tịch Hội học sinh bị chơi xấu nên dân tình phẫn nộ dữ dằn rồi. Toàn bộ đội bóng đá bắt đầu sôi sục, lại thêm các cao thủ như anh trưởng CLB và Khương Duy vừa ra sân, trong hô ngoài ứng. Khương Duy tham gia cả CLB Bóng đá lẫn bóng chuyền mà. Nhưng cậu nổi trội ở bên Bóng đá hơn.
Linh Như không theo dõi trận đấu nữa mà cùng với Viết Quân đưa Khánh Nam vào phòng y tế.
- Mấy người đó chơi xấu quá.
- Hình như là họ đang cố tình nhấn chìm học viện mình ý, như kiểu chê mình kém cỏi ý mà. – Khánh Nam giải thích – Vốn dĩ từ xưa trường này đã hay tị nạnh với trường mình rồi.
Cô y tế đã xem xét xong cái chân cho Khánh Nam, may phước cho trường Bình Minh là không có gì nghiêm trọng lắm. Nếu phải bó bột thì chắc khó sống với học việc Quốc tế rồi.
- Bóng chuyền ngày mai mày có ra sân được không? – Viết Quân hỏi.
- Tình trạng này chắc là không rồi.
- Mai nhất quyết tao sẽ ra sân. Lần này phải cho tụi nó biết thế nào là động phải tổ kiến lửa. Người ta nhường thì cũng phải biết ý chứ.

Khánh Nam nhìn ra ngoài sân, hướng về nơi đang phát ra những tiếng ồn ào của trận đấu.
- Dám đạp vào chân tao thì chắc thằng đó cũng chán sống thật rồi. Lát nữa mày thăm dò tình hình thằng đó cho tao.
- Khỏi! Em đã bảo em nhớ mặt nó rồi mà. – Linh Như lên tiếng. – Những gì anh cần, em đã tìm hiểu hết rồi.

*

Đó là chuyện của 1 tiếng trước. Còn bây giờ thì trận đấu đã xong xuôi. Tỉ số có thể cho là an ủi đối với trường Bình Minh: 1-5. Cũng phải công nhận trường này giỏi. Ít ra thì cũng còn ghi được 1 bàn. Với lại, Khương Duy nói Khánh Nam thích số 5, vậy nên cả đội bóng quyết định ghi 5 bàn coi như là… quà thăm bệnh cho Khánh Nam.

Đá bóng xong thì mới có 3 rưỡi. Lịch trình sau đó là đi tham quan. Thì xuống đây vừa kết hợp giao lưu, vừa tham quan mà. Tại vì cũng có nhiều cảnh đẹp nữa. Trường Bình Minh tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho những người bạn mới.
- Chui vào thử cái hang kia xem.
- Không biết nó có thông đi đâu không nhỉ?
- Cứ chui vào rồi tính sau.
Minh Phương và Linh Như đã hớn hở chui vào trong cái khe đá nhỏ xíu, mặc cho bên ngoài mọi người đang chăm chú nghe kể lại sự tích về các hang động.
Chị Mai Chi và Hà Ly đều đi du học rồi nên bây giờ Minh Phương chỉ còn biết chơi với mỗi Linh Như. Cũng do cái danh Minh Phương đầu gấu nổi cộm nên Minh Phương không nhiều bạn bè cho lắm.
- Trong đây có hồ này.
- Nhìn như trong phim cổ trang Trung Quốc ý nhỉ? Chị Minh Phương! Họ còn thả tiền xu xuống dưới hồ nữa này.
Giữa hang động là một hồ lớn chưa đầy nước trong vắt làm cho hình dáng những chiếc lá dưới đáy hồ càng hiện ra rõ nét.
- Nước ở đây xanh quá.
- Chị mang tiền xu đây. Em có muốn tung xuống đó không?
Bất chợt có một cái giọng khùng khục xen ngang.
- Tung rồi cầu tình duyên á? Họ vừa nói nếu tung tiền xu xuống đó thì điều ước sẽ thành sự thật mà. – Viết Quân nhìn đồng xu trên tay Minh Phương rồi nhắm mắt lại, tay chắp trước ngực rất là thành tâm – Lạy trời cho con và Khương Duy sớm kết hôn rồi sinh em bé.
- Cậu biến đi chỗ khác đi. Đồ vô duyên. Có cái nhà cậu mới sớm kết hôn rồi sinh em bé ý. – Minh Phương gào lên, sẵn cái đồng xu trên tay, ném thẳng vào người Viết Quân.
Vừa lúc Khánh Nam và Khương Duy lót tót từ bên ngoài, lách qua khe chui vào bên trong, theo sau còn vài tên nữa trong Hội học sinh.
- Ở bên ngoài hang đã nghe thấy tiếng rồi. Minh Phương! Em đang muốn kết hôn rồi sinh em bé sao? – Đăng Thành lớn tiếng hỏi, không quên để lại tràng cười rất là… khả ố.
- Không được rồi Minh Phương. – Ngọc Hưng tỏ vẻ thương xót – Như thế là tảo hôn đấy. Hai đứa còn chưa đủ 18 tuổi cơ mà.
- Đúng đúng! Đấy là chưa tính việc Khương Duy sẽ đi du học vài năm. Chị sẽ ở vậy nuôi con sao? – Tuấn Anh tiếp lời.
- Viết Quân! Dính vào cậu chỉ tổ rắc rối mà. – Minh Phương chép miệng não nề, không thèm giải thích nữa. Khương Duy sẽ tự hiểu thôi.

Mỗi đứa chia nhau 1 đồng xu rồi cầm trên tay, nhìn xuống mặt nước.
- Sẽ thành sự thật á?
- Tao theo trường phái hiện thực. Cái này chỉ dành cho tụi con gái ưa lãng mạn thôi.
- Thì cứ ước đi. C
hẳng chết ai.
- Ước cái gì giờ?
- Sớm kết hôn rồi sinh em bé?
- Điên! Tương lai còn rộng mở. Anh chưa muốn tự chôn vùi bản thân.
- Ước sẽ sớm gặp được nửa còn lại à?
- Thế có người yêu rồi thì ước cái gì? Lại sớm kết hôn rồi sinh em bé à?
- Khương Duy! Duy có bị dở hơi giống bọn họ không thế? Nói thế mà cũng nghe được à?
- …
Trong khi tất cả còn đang băn khoăn xem nên ước gì thì Linh Như đã nắm chặt đồng xu trong tay, quỳ xuống bên cạnh hồ nước…
Một người… ngay đến cả mạng sống của mình còn không biết sẽ trôi dạt thế nào, thì làm gì có tư cách nhắc đến điều ước cho tương lai sau này? Ước gì đây? Cầu tình duyên sao? Ước cho bản thân và người đó được ở bên nhau sao? Giây phút này… còn có thể mơ ước đến điều đó được nữa sao?
Những tiếng cười đùa vang vang bên tai. Giây phút này là thực. Những tình cảm ấm áp này là thực. Nhưng… những giọt nước mắt chuẩn bị lăn dài trên má cũng là thực.
Nhắm thật chặt đôi mắt để ngăn thứ chất lỏng mặn đắng không thể trào ra. Cảm giác run rẩy ở bờ môi như chực chờ bật ra thành tiếng…
Hình ảnh người con trai đó cứ hiện ra và lấp đầy tâm trí, không có cách nào ngăn cản… cho đến khi hình ảnh một người đàn ông khác xen vào, hung dữ, dọa nạt…
Nếu thực sự yêu người đó đến mức ước được ở bên nhau mãi mãi, thì hãy ước rằng người đó có thể sống khỏe mạnh và vui vẻ đến suốt cuộc đời có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu ước như vậy thì điều ước chắc chắn sẽ thành sự thật. Nếu ước như vậy… thì có thể đảm bảo mạng sống mỏng manh này có thể đổi lấy sự bình yên cho người mình yêu…
Những hình ảnh thân thương lần lượt hiện lên trong đầu óc. Thứ tình cảm ấm áp lưu luyến, không nỡ rời xa làm cho bản thân lại yếu ớt không đủ quyết tâm đi tới phía trước. Đồng xu vẫn đang nắm thật chặt trong tay, tưởng như chỉ tung nó lên cũng giống như vừa buông tay tuột mất tất cả…
Không gian im ắng và lặng lẽ đến rợn người…
Những hình ảnh người thân vẫn xoay vòng trong trí óc…
Điều ước cuối cùng… việc cuối cùng có thể làm được… chỉ là cầu mong cho tất cả những người thân yêu sẽ tiếp tục sống một cuộc sống thật vui vẻ.
Bàn tay nới lỏng dần, lỏng dần…
Đồng xu tung lên trong không trung rồi lao thẳng xuống mặt nước, dần dần chìm xuống đáy hồ xanh thẳm…
Điều ước… chắc chắn sẽ thành hiện thực.
- Hử?
- Hừm!
- Hưm…
- Hơ!
Linh Như ngã ngửa ra đằng sau khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy 3, 4 gương mặt đến là… ngây thơ trong sáng choán hết cả tầm ngắm.
- Công chúa của chúng ta ước gì mà lâu quá thế? Sớm kết hôn rồi sinh em bé?
- Em không có được cái lí tưởng đến là sáng chói như thế giống mấy người.
- Thế ước gì?
- Ước với ai?
- Chắc là thế này rồi. E hèm! – Ngọc Hưng cũng quỳ xuống nghiêm túc rồi nắm chặt đồng xu trong tay – Cầu trời cho con và anh Ngọc Hưng có thể…
- Khiếp quá! – Ngọc Hưng chưa kịp nói hết câu thì đã có vài tiếng xùy xùy sau lưng – Không biết xấu hổ gì cả. Lại thêm một người nữa dám qua mặt Viết Quân này. Chắc sáng nay Bảo Đông bị đánh vẫn chưa dọa được ai thì phải.
- Thế ước với Viết Quân á?
- …
Linh Như khẽ mỉm cười vẻ bí ẩn với tất cả rồi kéo Minh Phương đi ra ngoài.
- Ở trong đây chỉ tổ ô nhiễm với điều ước của các anh.
Lúc mấy thằng nghĩ ra điều để ước và tung đồng xu xong, chui ra ngoài, thì chỉ thấy mỗi Minh Phương.
- Linh Như đâu?
- Em không biết. Em và Linh Như tách ra từ sau khi ra khỏi hang mà. Linh Như gặp lại mấy người bạn cũ nên đi cùng họ rồi.
- Ừ, bọn bạn hồi cấp 2 của nó phần lớn là học ở đây mà.
Yên tâm nghĩ thế, cả lũ kéo nhau đi tham quan tiếp. Khánh Nam tuy chân tay đang đau nhưng cũng vẫn đi lại như thường. Tuy thỉnh thoảng có hơi cà nhắc một tí nhưng không sao. Bên cạnh có chiến hữu rồi mà.
Ở gần nơi tham quan có một vài cửa hàng bán đồ lưu niệm, tất cả đều ngó vào đấy xem qua, có gì còn mua quà cho bọn ở nhà, cái bọn không đăng kí đi ý mà.
- Sao gọi mãi cho Linh Như mà không được nhỉ?
- Chứ trưa nay đứa nào chơi điện tử hết pin của nó?
- Thảo nào gọi mãi không được. Hai cái chuông gió này, sẽ thích màu nào nhỉ? Định gọi đến đây cho tự chọn.
Cái lũ đang lượn lờ ở mấy quầy hàng bên kia đã kịp update thông tin, vội vàng nhóng cổ sang.
- Chuông gió phòng nó có mấy cái rồi mà.
- Một cái hôm trước bị đứt rồi rơi xuống đất. Vỡ rồi. – Viết Quân trả lời – Khánh Nam, màu này hay màu này?
- Cái này thì sao?
Lũ rỗi hơi lại xúm vào chọn chuông gió.
- Này, chỗ kia có cái đồng hồ nhìn ngộ lắm. Để trên bàn học Linh Như chắc là được.
- Móc điện thoại này thế nào?
- Em thích cái lọ kia.
- …
Khánh Nam đến là không còn cách nào mà giải quyết nữa. Cái lũ này cứ đi đâu chơi cũng mua đồ về rồi mang hết đến phòng Linh Như. Nhiều khi chỉ là nhìn thấy ngộ ngộ, không biết thứ đó có công dụng gì, tụi nó vẫn mua ráo. Phòng Linh Như giờ khéo chuyển thành phòng chứa đồ thì có lẽ hợp hơn.

*

Tham quan xong đến tận tối muộn mới về khách sạn. Nhưng lịch trình vẫn chưa dừng lại ở đó, chỉ là ngày hôm nay thôi, mai lại tiếp tục đi tham quan.
Đã 7h tối. Mà… vẫn chưa thấy Linh Như đâu.
Khánh Nam đã bắt đầu rối lên lo lắng, chạy đi hỏi loanh quanh. Câu trả lời nhiều thông tin nhất nhận được từ nãy tới giờ, chỉ là Linh Như đi với mấy người bạn trường cũ. Nhớ đến Phương Linh trước đây cũng học cùng Linh Như, Khánh Nam tìm đến tận phòng Phương Linh.
- Hồi chiều mọi người nói là Linh Như đi cùng mấy người bạn ở trường cũ. Em cũng học cùng nó mấy năm, lại từng học ở trường Bình Minh nữa, chắc hẳn là biết mấy người đó?
- Anh có biết tên không? Nếu nói tên ra thì em nhớ.
- Em cũng không nhìn thấy Linh Như đi cùng ai sao?
- Em không để ý.
Khánh Nam nhìn chăm chú vào mắt Phương Linh rồi gật đầu mỉm cười cảm ơn, đi về phòng.
- Sao rồi? – Đăng Thành nhảy ào ra.
- Hình như là đã xảy ra chuyện. – Khánh Nam trả lời – Vừa giờ em nói chuyện với Phương Linh. Con bé đó có vẻ biết rõ chuyện này nhưng nó nói dối là không để ý.
- Dám giở trò ngay trước mũi Hội học sinh. Mọi người chia nhau đi tìm công chúa đi, tìm thêm một vài nhân viên khách sạn nữa. Em sẽ lo liệu phía Phương Linh. Lần này thì không thể tha cho nó nữa rồi. – Quốc Trường đứng lên, kéo theo Lê Dũng và Tuấn Anh.
Bởi vì chưa quen đường ở đây nên không thể cứ lao bừa đi tìm được. Hơn nữa, trời đã tối, tất cả đành phải chờ mấy nhân viên khách sạn đến rồi chia nhau đi tìm theo các hướng. Viết Quân đã bốc hơi từ lúc nào.
- Đúng là thằng điên mà. Nếu chút nữa phải mất công đi tìm nó nữa thì nó chết với anh. – Đăng Thành cáu nhặng lên.
- Anh yên tâm đi. – Quốc Trường lên tiếng – Khả năng nhớ đường đi của anh ấy thuộc vào bậc thiên tài.

*

Trời tối đen như mực. Không gian vang lên tiếng những loài côn trùng mùa hè và tiếng hú của một loài động vật nào đó. Thi thoảng những đốm đom đóm lập lòe như hù dọa con người.
Linh Như vẫn chưa thể tìm cách ra khỏi nơi đây. Không điện thoại! Không sức lực!
Biết rằng mình đã bị rơi vào bẫy và bị giam tại nơi này, nó không cố tìm cách thoát ra nữa. Một bài học đáng nhớ cho tình bạn!
Linh Như thu mình vào một gốc cây, cố gắng đẩy nỗi sợ hãi ra khỏi trí óc.
“Thế giới sau này của mình… có lẽ… cũng tăm tối như thế này mà thôi…”
Trời tối đen như mực. Không gian vang lên tiếng những loài côn trùng mùa hè và tiếng hú của một loài động vật nào đó. Thi thoảng những đốm đom đóm lập lòe như hù dọa con người.
Linh Như vẫn chưa thể tìm cách ra khỏi nơi đây. Không điện thoại! Không sức lực!
Biết rằng mình đã bị rơi vào bẫy và bị giam tại nơi này, nó không cố tìm cách thoát ra nữa. Một bài học đáng nhớ cho tình bạn!
Linh Như thu mình vào một gốc cây, cố gắng đẩy nỗi sợ hãi ra khỏi trí óc.
“Thế giới sau này của mình… có lẽ… cũng tăm tối như thế này mà thôi…”
Nó nhắm mắt lại. Những tiếng động, những tiếng loạt xoạt trong rừng đêm khiến con người ta trở nên thật yếu ớt.
Nhưng có lẽ… giây phút có thể ở một mình như thế này… lại là một giây phút hiếm hoi quý báu.
Linh Như không khóc và cũng không cho phép mình được rơi nước mắt. Sự lựa chọn bước đi trên con đường này là tự mình lựa chọn, còn có thể khóc sao? Dù thế nào, nó cũng không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn đó… Nợ thì phải trả. Đó cũng là một lẽ sống ở cuộc đời này. Billy đã nói như thế.
Tiếng gió thổi nhè nhẹ của đêm hè mọi khi thấy êm ả là thế, tự nhiên hôm nay sao lại trở nên đáng sợ. Linh Như vẫn luôn giữ thói quen gọi tên anh trai mỗi khi sợ hãi.
Những tiếng loạt xoạt càng lúc càng như tới gần. Trong bóng tối, mọi thứ trở nên hoảng loạn. Nó càng cố thu mình lại cho nhỏ bé hơn. Bàn tay bất chợt chạm phải một vật thể lạ trong túi…
Là máy nghe nhạc của Viết Quân.
Đeo tai nghe lên, nó chọn một bài bất kì trong list nhạc và chỉnh volume lớn hết cỡ. Những tiếng loạt xoạt trong rừng cây bất chợt biến mất, chỉ còn lại tiếng nhạc không lời dập dìu, đau đớn…
Lần đầu tiên, nó cảm thấy sợ tiếng nhạc không lời đến như thế… Sự im ắng đến ghê rợn sau từng nốt nhạc…
Cảm giác có một mình…
Cảm giác sắp ra đi…
Cảm giác sắp tìm đến địa ngục tăm tối…
Những thứ cảm giác chồng chéo nhau trong trí óc…
Những giọt nước mắt bất chợt trào ra ở khóe mi rồi lại trở nên khô cứng, không tài nào có thể lăn xuống má được…
Màn đêm mịt mùng và tăm tối…
Không gian lạnh lẽo và hoang vu…
Một chuỗi những hình ảnh vụt qua trong tiềm thức…
Những đốm lửa…
Máu…
Những đốm lửa…
Máu…
Bất ngờ…
Một tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp vang lên bên tai. Linh Như chợt nhận ra, những bản nhạc không lời da diết khi nãy vừa biến đâu mất, thay vào đó là một bài hát Hàn Quốc êm ái.
Tiếng hát hòa lẫn vào tiếng nhạc… thực sự… rất ấm áp và quen thuộc…
Chút lí trí vững vàng níu kéo tiềm thức ở lại…
Là Ji Hoo! Đây là giọng của Ji Hoo!
Cố hết sức để có thể mở mắt ra và nhìn vào màn hình máy nghe nhạc, bài hát chỉ hiện tên độc chữ số 1. Những bài sau đó theo số thứ tự tăng dần.
Linh Như chợt mỉm cười và cảm thấy chút vững tin hơn, không còn run rẩy nữa. Tin rằng… Viết Quân sẽ đến…
Lần đầu tiên trong đời, nó gọi tên một người con trai ngoài các anh mình khi gặp nguy hiểm…
Một ánh đèn sượt qua…
Linh Như giật mình ngẩng lên tìm nguồn phát và hoảng hốt khi nhận ra một đám người lạ, toàn
con trai là con trai. Nó cúi đầu xuống theo thói quen, tay lần tìm khẩu súng Ma Vương từng đưa cho lần trước. Từ sau khi nó xảy ra chuyện, đây là thứ Jimmy bắt buộc lúc nào cũng phải mang theo. Nhưng… chưa một lần nó dùng đến, thậm chí chỉ là thử nghiệm. Cảm giác run rẩy khi bắt buộc phải tấn công một ai đó… Linh Như cố nhớ lại những gì Mark đã giảng dạy về kĩ năng bắn súng. Khẩu súng này bề ngoài giống như súng đạn thật, nhưng bên trong thì chỉ đơn giản là một liều thuốc gây tê liệt của Ma Vương, tính sát thương chỉ ở mức độ nhẹ. Nhưng… nó chưa từng sử dụng thử, cũng chưa từng thấy ông Richard thử bao giờ. Nhỡ… nhỡ… nhỡ là súng đạn thật thì sao? Sẽ gây chết người đó.
- Sao bảo con bé ở trong vùng này? Tìm nãy giờ rồi.
- Gọi điện hỏi lại con kia xem. Có đúng vị trí này không?
- Sao nó không kiếm chỗ khác mà xử. Chỗ này rậm rạp quá.
- Rậm rạp thì mới không ai thấy xác.
- Để xem con bé đó thế nào. Nếu ngon mắt thì anh em ta phải thưởng thức chút đã.
Giọng những tên con trai phá lên cười đầy kinh hãi. Linh Như lùi ra phía sau gốc cây, ôm chặt lấy 2 đầu gối, toàn cơ thể bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Kí ức không hay về một màn mưa trước đó ít ngày bỗng nhiên dội lại. Kéo theo đó, lại là hình ảnh đốm lửa chập chờn, những con người nhuộm đỏ trong vũng máu…
Tiếng hát trong chiếc máy nghe nhạc bất chợt trở lại tiếng nhạc không lời. Đoạn violon của Cazona rít lên bất chợt làm Linh Như giật mình hoảng hốt, như tưởng rằng những con người trong hoài niệm vừa bước ra và bao vây lấy mình. Bất chợt, nó hét lên. Tiếng hét thất thanh, đập vào các vách đá và vọng ra tứ phía…
- Con bé ở đây! Ở đây này.
Những thằng con trai khi nãy gọi nhau rối rít và cùng quay trở lại. Linh Như run rẩy đứng lên, khẩu súng trong tay như muốn rơi xuống đất.
- Chào cô em.
- Đừng lại gần đây! Tôi… tôi… – giọng nói ngắt quãng và yếu ớt – Tôi sẽ bắn các người.
Linh Như vội giơ khẩu súng lên, chĩa vào cả bọn.
- Chà! Cô em! Thứ đó chỉ dành cho bọn con nít thôi. Không hù dọa bọn anh được đâu. Chúng ta quả là có duyên mới được gặp nhau thế này. Đi chơi với bọn anh nhé.
- Đừng có lại gần đây! – Linh Như hét toáng lên, khẩu súng càng nắm chắc.
Lũ người đáng sợ đó cười hô hố với nhau rồi ngày một tiến lại gần. Linh Như nhắm chặt mắt, bóp cò.
- Á á á.
Tiếng một thằng con trai trong bọn hét lên đau đớn và ngã khụy xuống làm cho nó càng trở nên run rẩy. Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ… là đạn thật?
- Đó là súng thật. Con bé có súng thật.
- Phải! – một giọng con trai bất ngờ vang lên trong bóng tối – Và đủ cho tất cả 7 đứa chúng mày.
Linh Như cảm thấy người mình chao đảo mạnh và áp vào người một ai đó, bàn tay bị người đó nắm chặt rồi gỡ khẩu súng ra, eo cũng bị ôm chặt cứng.
- Chỉ là một thứ thuốc gây tê nhưng tạo cảm giác đau đớn như súng đạn thật thôi mà. Em đừng sợ.
Viết Quân chĩa thẳng súng vào lũ người trước mặt một cách dứt khoát.
- Sao? Có muốn thử chút cảm giác không?
- Nhãi ranh! Chỉ là súng gây tê thôi sao? Anh mày không sợ đâu. Giờ đến lượt anh cho chúng mày nếm trải vị đời.
Thằng cầm đầu rút từ trong túi áo ra một chiếc kim tiêm. Mũi kim loại sáng lên trong bóng tối.
- Chúng mày! Giữ hai đứa ranh con này lại cho tao.
Viết Quân hơi nhếch mép thương hại. Mũi súng trên tay cậu từ từ hướng xuống dưới, nhằm chân tất cả mà rỉa một đường đạn dứt khoát và nhanh chóng, không để sót bất kì một ai.
Cái vẻ hống hách hồi nãy đã biết mất, cả bọn sợ hãi, hét lên đau đớn. Chiếc kim tiêm rơi xuống dưới chân.

emiri suzuhara - Jun Aizawa

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog