XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Lớp học tưng tửng - trang 11

CHAP 47: TIẾT HỌC CUỐI

Tình cảm của hai bạn Hero và Mini tốt đẹp rồi nên chuyện cuộc thi âm nhạc đó cũng tốt đẹp trôi qua với giải thưởng “nho nhỏ” đủ khoe bà con hàng xóm. Trước tình cảnh mật ngọt thiết tha của hai cặp đôi dễ thương kia, những người còn lại cũng đứng ngồi không yên, suốt ngày bày chuyện chọc ghẹo, phá rối đủ thứ cho đỡ ghen tị =)))

Rồi những ngày tháng êm đềm trôi qua, cuộc thi cuối kì đã đến, báo hiệu cho sự kết thúc của một năm học đầy mới mẻ này. Cuối năm, ai cũng bận rộn với bài vở, cố gắng hết sức để giành được điểm tốt. Bên cạnh đó, không khí chia tay cũng đến, từng bước từng bước đi vào lòng mỗi con người, đem lại cho người ta cảm giác buồn bã không mấy dễ chịu. Tuy không phải năm cuối cấp, nhưng cũng chưa chắc được gặp lại nhau vào năm sau nên ai nấy đều cố gắng lưu giữ trong mình những kỉ niệm tốt đẹp nhất. Và nó, với tư cách một lớp trưởng cực kì hiểu lòng dân, đã chạy đi lục tung cả chục nhà sách trong thành phố để tìm về một quyển sổ to bự phù hợp để viết lưu bút cho tất cả mọi người. Nói lưu bút nhưng thực ra đây là quyển sổ ghi chép đầy đủ những chiến tích của lớp nó từ thời kì “sơ khai” đến ngày hôm nay. Từ lúc đứa nào đứa nấy e thẹn chào nhau bằng tiếng “bạn”, cho đến lúc họ hàng ông cố nội bà cố ngoại cô dì chú bác thím cậu mợ con cháu hàng xóm nhà nó đều được lôi ra chửi nhau mỗi buổi sáng. Từ nhắc nhau mỗi khi chiếc áo trắng dính một hai hạt bụi đến mỗi lần bệnh cảm, ho, sổ mũi gì đó là lại nhớ đến cái áo nó thay vì khăn giấy… Có lẽ có quá nhiều thứ để nhớ về, nếu có thể cất giữ tất thảy những kỉ niệm này lại, mỗi khi không vui lại lấy ra, chắc hẳn sẽ nghĩ mình vô cùng may mắn, may mắn vì có những hồi ức tuyệt vời đến thế..

Ngày sinh hoạt cuối cùng…

Cô An chủ nhiệm bước vào lớp, chưa đến cửa đã thấy kinh ngạc. Kinh ngạc vì cái không khí im lặng rùng rợn này. Bình thường thế nào trước cửa lớp cũng có mấy đứa con gái cầm chổi rượt tụi con trai; hàng lang có vài đứa ngồi ăn vụng, gặp cô vào tới sẽ giả vờ cười nịnh, mời cô ăn chung để bỏ qua tội; rồi còn cả tiếng nhạc rap xập xình trong loa mini kết hợp cùng giọng nhái gây kinh sợ con người trong bán kính 10m… Còn hôm nay sao im ắng quá, y như cái hồi cô An mới vừa nhận lớp, tụi nó cũng giả ngoan hiền để lừa gạt mắc bẫy như vầy nè.

-CHÚNG EM KÍNH CHÀO CÔ CHỦ NHIỆM DỄ THƯƠNG XINH ĐẸP Ạ…..

Thật là cơm mẹ nấu hú hồn, tụi này hôm nay ăn trúng cái quái quỷ gì vậy?? Eo ôi, kỉ niệm ngày thứ 83 đi dạy của An thật đáng sợ (83 ngày thì có cái gì để kỉ niệm @@)

Vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, tất cả đều ngồi ngay ngắn thẳng tắp xuống ghế, động tác cũng cực kì ăn khớp nhau, y như huấn luyện quân đội vậy. Từ ghế giáo viên nhìn xuống, nguyên lớp là 8 hàng thẳng tắp, góc đo giữa mỗi người và mặt bàn đúng chuẩn 90° không thiếu không dư. Hai tay để trật tự trên mặt bàn, thậm chí trong hộc bàn cũng không có thức ăn hay điện thoại để táy máy. Mắt nhìn thẳng về trước bảng, môi chạm môi ( môi trên chạm môi dưới ^^ ) không hé ra dù là một cái răng khểnh… (hình như hơi quá @@)

-Vụ gì nữa đây mấy đứa? Bẫy ở đâu? Tụi bây chơi cô nữa à?

Sau 1 phút 29 giây quan sát tình hình chiến trận và lực lượng của “địch”, An rốt cuộc cũng không biết diễn tả cái không khí quái quỷ này như thế nào, đành mở miệng thăm dò tin tức.

-Hí hí, ngày sinh hoạt lớp cuối cùng đó cô. Tụi em tình nguyện hóa thỏ ngoan ngoãn một ngày để cô lưu lại kỉ niệm đó cô, đảm bảo không có lớp nào ngoan hơn tụi em hôm nay đâu đó cô. Cô thấy sao cô?

Hero đại diện cho tầng lớp lưu manh giả danh con nhà lành dưới kia đứng lên phát biểu. Ai ai cũng háo hức mong chờ vẻ mặt cảm động của cô chủ nhiệm mình.

-Quá giả tạo!

An điềm nhiên trả lời, ánh mắt không hề có chút xúc động. Khỏi phải nói tụi học sinh dưới lớp muốn gầm rú như thế nào, nhất là mấy đứa quậy. Cuộc đời đi học 10 năm trời của tụi nó có khi nào cố gắng ngoan ngoãn, nghiêm túc như này đâu. Thề là ba chữ này là ba chữ phũ nhất đời học sinh của tụi nó, có ba chữ thôi mà giết chết tâm hồn non trẻ của mấy đứa mơ mộng hão huyền rằng cô An sẽ cảm động khóc lóc như trong phim kia. Haizz, thật là, cuối năm mới làm một dịp báo đáp ân tình mấy tháng nay thầy trò gắn bó với nhau mà giờ thành ra vậy đó, thiệt đắng lòng thiếu niên mà.

-Tao nói rồi, cô mình không phải như người bình thường. Phí công vô sức mà.

Hắn ngáp ngắn ngáp dài, hai chân gác lại lên bàn học, vẻ mặt ta đây biết thế nào mọi chuyện cũng diễn ra như thế này.

-Giờ này hối hận đã muộn. Thôi ráng thi xong rồi trả đĩa bay lại cho cô quay về hành tinh của mình đi. Trái đất thật sự chưa cần những người như cô =)))

Nó cũng cười, vẻ mặt không khác gì hắn, tại hiểu rõ quá rồi mà. Thuận tay móc cặp lấy ra cuốn Conan ngồi đọc thảnh thơi như chưa từng có chuyện gì.

Còn cả lớp, muốn xách cặp về nhà luôn ấy chứ. Ai nói cô An mới là người ngoài hành tinh, nó với hắn mới đúng để nói vậy chứ. Xin nhắc lại, đây là tiết sinh hoạt lớp, và cả lớp vừa bị cô chủ nhiệm phũ như vậy đó. Ai đời lại tỉnh như không rồi còn ngồi chơi như ở nhà vậy hả? Tốt nhất là ba người cùng dắt tai nhau rời khỏi địa cầu yêu dấu của chúng tôi đi.

Trước tình hình dậy sóng của bàn dân thiên hạ và càng không thể để toàn dân dùng ánh mắt “vui vẻ, ôn hòa” kia nhìn mình nữa, An đành phải đưa vẻ mặt ngây thơ vô cùng cực tội lỗi của mình ra “hòa giải”

-Ahihihi, có chuyện gì mà mấy đứa nhìn cô ghê vậy ha…

Im lặng, và ánh mắt oán than, oán dỗi, oán hờn, oán giận, oán tùm lum vẫn còn chiếu lên người An.

-Hihi, thôi hay giờ cô xúc động lại đi ha? Dẹp dẹp ánh mắt giết người kia vô đi mà.

Nói là làm, An vờ chớp chớp đôi mi, cố nặn ra từng giọt nước mắt cho thêm phần sinh động. Và kèm theo đó là bài diễn văn nêu lên sự xúc động tình cảm quý mến với học trò + ăn năn hối hận + xin được tha thứ dài dằng dẳng không biết nghĩ ra từ khi nào:

-Các em học sinh thân yêu, hôm nay… hức… cô thật sự rất xúc động… hức… cô không ngờ các em lại đem đến cho cô bất ngờ to lớn như thế. Trong suốt cuộc đời hai mươi mấy năm vài tháng mấy chục ngày từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy dạt dào cảm xúc như vậy a. Cô thật sự rất cảm động, cô thật sự rất cảm động, cô thực sự rất cảm động, điều quan trọng phải nói ba lần. Vì vậy các em phải tin rằng lúc nãy cô không hề cố ý nói vậy đâu, à mà cho dù cô có cố ý cũng không ngờ mấy em lại tính giết cô bằng ánh mắt như vậy nha. Nên thật lòng cô rất hối hận, đáng lẽ ra cô nên nói nặng hơn í lộn ngạc nhiên xúc cảm hơn mới đúng. Mấy em còn nhỏ quá đừng nên để bụng chuyện này làm gì, để bụng nhiều quá bụng to, to ra rồi bể, bể xong phải may vá lại, rất bất tiện đó. Vả lại cũng đừng nên nhìn cô hoài như vậy, sẽ bị bệnh về mắt, cũng ảnh hưởng đến mấy em nữa. À mà đang nghe cô nói cũng không cần tỏ biểu cảm đáng sợ đó đâu, cô nhìn cô sợ, cô sợ rồi cô xỉu, mấy em phải đem cô đi bệnh viện, phí thời gian và ảnh hưởng đến mấy em luôn nữa. Tóm lại đối với sự nhiệt tình và tình cảm to lớn bao la như cha yêu má, như rau má yêu đậu xanh, như bánh canh yêu nước mắm, như sấm yêu mưa, như dưa leo yêu dưa chuột, như bạch tuột bị đem vô nồi???… của các em, cô không biết nói gì hơn nữa, và vì không biết nói gì nên cô sẽ dừng lại tại đây nhé. Mấy em im lặng có nghĩa là đồng ý tha lỗi cho cô, mở miệng ra trả lời coi như là cô không có lỗi gì hết nên chuyện này cho qua, còn nếu vẫn ngồi nhìn cô “đắm đuối” như hồi nãy thì có nghĩa là em thừa nhận em bị lé, cô không cần quan tâm nhé!!

Cảm giác thiệt là yomost!! Unbelievable!! Thật không thể tin nỗi người đang đứng đây là ai nữa? Cái này là xin lỗi xúc động đây á hả? Người này nhất định không phải là giáo viên của 10a12 tụi tui, người này là giả mạo, trả cô chủ nhiệm lại cho lớp tui đi. Người này quá đáng sợ, quá nguy hiểm, cần đưa về hành tinh gấp!!

Chẳng mấy chốc lớp tụi nó rơi vào trạng thái không thể xác định. Giờ làm cái gì cũng dính mưu người phụ nữ ác độc kia. Không chấp nhận vậy được, phải vùng lên, bảo vệ quyền con người của chúng ta trước kẻ thù mới được.

Cuối cùng, với sự đoàn kết của cả lớp, phương án chiến đấu với kẻ địch đã ra đời. *Tung bông*

Và lần này, người tiên phong bước ra bảo vệ tổ quốc kính yêu là đồng chí Mini nhanh nhẩu của chúng ta *tiếp tục tung bông*

Rẹt rẹt. Với vài nét bút đơn giản, yêu cầu của nhân dân 10a12 được trình lên cô An “đáng mến” với nội dung:

“Quá giả tạo. Không chấp nhận tha thứ. Mong nhanh chóng đưa ra giải pháp thiết thực hơn trước khi sư đồ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”

-Có bản lĩnh!!

An khen ngợi học trò, nhưng trong lòng đang trào sôi máu nóng. Bà đây sơ suất rồi, không ngờ tụi nó còn nghĩ ra được cách đưa giấy thay vì nói hay hành động nữa chứ. Muốn chơi tới với tui sao, xin lỗi như vậy còn không chịu chấp nhận nữa a. Mà nói gì thì nói, tụi trẻ lúc đầu cũng có lòng như vậy rồi mà. Haizz, ngày cuối rồi… Thôi thì xin lỗi nhiều lắm, năm tháng gắn bó bên nhau nay đã đến hồi chia lìa, An yêu tụi em, tụi em luôn cho An niềm vui mỗi khi nhìn thấy, lúc nào cũng sát cánh bên An, nhưng chúng ta không thể đi chung một con đường nữa rồi… tiền à~

-Được rồi, cô dẫn cả lớp đi ăn, được chứ?

“Ai trả tiền?”

Tờ giấy thứ hai được đưa lên, nhằm bảo đảm tính chính xác của sự việc trước khi reo hò hố. Và cũng rất cẩn thận, vẫn gửi giấy lên trên chứ không hề mở miệng, sợ lại mắc bẫy cao thủ trên này.

-Cô trả hết. Được chưa? Mở miệng trả lời đi, không ai lừa gạt gì đâu.

An uể oải trả lời. Đám quỷ này đúng là ranh ma mà, đảm bảo ăn sạch túi người ta cho coi.

Trái với tâm trạng của An, cả lớp như được giải thoát từ ngục sâu, òa lên reo hò trong ánh nắng. Oa, không uổng công đấu tranh, cuối cùng cũng thu được kết quả tốt đẹp rồi.

-Khoan!!

Giọng một ai đó vang lên. Lấn át cả bầu không khí náo nhiệt.

-Chuyện gì?

Cả lớp và cô chủ nhiệm cùng quay sang nhìn nhân vật vừa phát ngôn kia. Là vợ chồng nhà Hero và Mini. Cả hai cùng đứng lên, dõng dạc tuyên bố mà cũng có thể xem là tuyên chiến.

-Chuyện đi ăn, tụi em nghĩ nên gạt Sún với Wind ra ạ!!

-Tại sao?

Hai nhân vật chính nhìn nhau khó hiểu. Tụi nó đã làm gì sao? Cô An cũng y vậy, chẳng hiểu chuyện gì, chẳng phải mấy đứa tụi nó là “băng đảng” luôn đi chung nhau sao?

-Em nghĩ lớp sẽ đồng ý với đề nghị này.

Hero khẳng định chắc nịch, và càng làm cho người ta khó hiểu.

-Lớp à, mấy bạn nhớ lại coi, sáng nay ai phản đối chuyện nghênh đón cô chủ nhiệm bằng cách này? Ai nói rằng không có hiệu quả mà chỉ rước họa vào thân? Ai lúc thấy cô đối xử phũ phàng với tụi mình mà vẫn ngồi tỉnh bơ cười cợt, sau đó lại không giúp lớp nghĩ cách vậy??

Mini tiếp lời, đưa ra dẫn chứng xác thực về sự việc ban nãy. Và dường như sau đó, ai cũng suy nghĩ lại và cho rằng Hero và Mini nói rất đúng. Cả lớp đồng thanh yêu cầu “đả đảo” cả hai người, nhất quyết không chịu cho đi ăn cùng.

Bỗng chốc, tình đoàn kết hữu nghị mà hai bạn trẻ Sún và Wind xây dựng bấy lâu nay sụp đổ. Không ngờ bạn bè thân nhau lâu như vậy nhưng chỉ qua một câu nói chưa đầy 35s kia lại làm suy chuyển tất cả. Ôi, 2 phút trước chúng ta còn là bằng hữu cùng nhau kề mông sát mỏ mà bây giờ lại là kẻ thù sống chết đếu thể chung nhau. Xã hội bây giờ thật là cmn phức tạp -_-

Còn về phần An, vốn không có ý kiến gì cả. Thế nhưng nghe lời tụi trẻ cộng thêm chút thù riêng chưa có dịp báo đáp nên cũng thuận theo cả lớp luôn.

Các bạn có thắc mắc tại sao 2 đồng chí Mini Hero lại phải tuyệt tình như vậy không??? Đáp án là cũng tại nó và hắn, vào giờ này một vài tuần trước, nhờ cái miệng và tài năng thêm mắm dặm bột ngọt của tụi nó mà chuyện tình hai người họ được lan truyền ra cho đồng bào cả nước với n+n bản kể khác nhau. Công lao to lớn ấy của hắn và nó, không báo đáp thì không phải là con người. Còn chị An í hả, là do lần trước hắn đột nhập phòng chị rồi phát hiện ra bí mật ngắm anh Huy và đan len nên kể cho nó nghe. Vô tình lúc đó mẹ hắn đi ngang nên nghe được, rồi mẹ hắn kể cho mẹ chị An nghe. Và giờ câu chuyện không mấy hay ho đó được mọi người đem ra chọc ghẹo An ngay mỗi lần có dịp gặp gỡ. Từ đó mối thù dần đơm bông kết quả, đến nay quả chín nên đã gặt hái được rồi… (đi đâu cũng để lại thù hằn hết vậy hai cha??? , đường ăn ở có vấn đề rồi =)))) )

Rất nhanh sau đó, quán ăn gần trường đã tấp nập thực khách. Bốn mươi mấy con người kéo bàn kéo ghế xếp thành một vòng quây quần bên nhau ăn uống cực kì vui vẻ. Chỉ riêng hai bạn trẻ thích gây thù kia là dẫn nhau đi ngồi một bàn khác để chứng tỏ bản lĩnh (Wind: đại thiếu gia đây không cần mời, tự ăn riêng có phải sung sướng hơn không? Ông đây không thèm tranh giành như mấy người nhé!!).

CHAP 48: GG LAND

Năm đầu tiên của cấp 3 cuối cùng cũng kết thúc. Buồn, chắc chắn có vì phải xa bạn bè. Nhưng cùng với đó, niềm vui hào hứng khi kết thúc một năm học bận rộn cũng cùng xuất hiện trên gương mặt của những người bạn nhỏ. Kì thi cuối kì và lễ tổng kết dần trôi qua, gần 3 tháng hè đang chào đón tất cả. Và vào một ngày đẹp trời của tháng sáu, bảy đứa tụi nó quyết định cùng nhau đi chơi một chuyến. Điểm đến lần này là GG Land, khu vui chơi đã được đề cập từ cuộc cá cược kì trước. Đương nhiên, với kết quả như hiện nay, Sữa và nó vô cùng yên tâm vui chơi thoải mái từ nguồn tài trợ của ba người kia. Ừm, và chắc chắn là Mini, Hero không hề biết về vụ việc lần này. Cả hai vẫn vui vẻ đi chơi, mặc cho phía sau, những người kia đã lợi dụng thành công mình cho mục đích không chính đáng.

Đúng như hẹn, mọi người có mặt rất đúng giờ tại nhà hắn, hào hứng bắt đầu một chuyến vui chơi đầy thích thú. Vốn dĩ ban đầu cả nhóm đều đề nghị đi xe bus cho tràn đầy khí thế tuổi trẻ. Nhưng về sau, sau khi suy nghĩ kĩ hơn về cuộc hành trình, đám tụi nó lại thay đổi quyết định. Vì sợ khi chơi xong về không còn sức lực chạy theo xe bus nên đổi thành đi xe ô tô nhà hắn cho tiện. Cứ như vậy, bác tài xế đưa tụi nó đến GG Land, đợi đến khi nào chơi vui xong rồi thì điện bác đến đón về.

Xe dừng trước cổng. Hai chữ GG Land to đùng xuất hiện trước mắt bọn nó. Cái tên đầy “kiêu ngạo” với màu đỏ rực rỡ cùng hình dáng to lớn. Thậm chí còn có cầu thang trong từng chữ để dẫn mọi người lên trên ngắm nhìn toàn bộ khu giải trí này. Quá khủng khiếp! Chỉ mỗi tên công viên thôi mà đã lớn đến dọa người như thế này rồi. Chẳng biết mọi thứ bên trong sẽ ra sao nhỉ?

Qua khỏi cổng, khách sẽ được chọn một loại phương tiện để di chuyển. Ở đây có xe đạp, ván trượt, xích lô… sẵn sàng phục vụ tùy theo sở thích của từng người. Tụi nó thống nhất chọn xe đạp, đi theo từng đôi. Dĩ nhiên là hai cặp kia đi chung, Sữa thì viện lí do là muốn đi một mình cho thoải mái nên chiếc xe còn lại là hắn và nó. Khu này mang kiểu kiến trúc khá lạ lẫm- hình trôn ốc. Có lẽ chủ nhân của khu vui chơi này rất yêu thiên nhiên, vì toàn bộ hai bên đường đều là sắc xanh của cây cối. Và trước cửa bất kì phòng trò chơi nào cũng đều có một cây đại thụ lớn để treo bảng tên.

Kiểu trò chơi trong này cũng giống như những khu vui chơi ngoài kia đi, có điều nó phong phú hơn và… biến thái hơn nữa. Cho ví dụ là “Căn nhà ma” đi. Lúc mới đi ngang tụi nó cũng hào hứng đòi vào để thử xem có rùng rợn hơn chỗ khác hay không. Cho đến lúc mua vé xong mới biết. Té ra là khách tham quan phải tự hóa trang mình thành ma bằng đạo cụ có sẵn ở đây. Và dùng gương mặt ma quỷ đó hù dọa ngược lại những con ma máy có sẵn ở đây. Ma máy có được tích hợp thiết bị chấm điểm trong người, nếu người hóa trang ấy đủ tiêu chuẩn xấu và kinh dị thì được phép qua cửa, nhận lấy quà tặng rồi ra về. Bằng không, phải trang điểm trở lại cho đến khi đạt chuẩn mới thôi. Lúc mới đầu, tụi con gái ngại bẩn nên chỉ trét ít phấn trắng lên rồi khoác áo ra ngoài. Còn tụi con trai thì cực kì khoái chí, cho lên người không biết bao nhiêu thứ mà nói.

Vậy nên, ba người hắn được ra ngoài với số điểm kinh dị cao chót vót, còn tụi nó thì đành ngậm ngùi vào trong xử lí lại. Lần này, với kinh nghiệm học hỏi từ ba gã đàn ông kia, tụi nó cũng biết được nên làm như thế nào. Muốn qua là phải trét hết cả hộp phấn trắng, trắng đến mức không phân biệt được mắt mũi miệng. Là phải xõa rồi đánh tóc bù xù rối bời rồi che nửa khuôn mặt. Là phải bôi xi rô chảy thành dòng từ mắt, từ khóe miệng đến càm, trong miệng cũng đồng thời ngậm một ngụm đỏ tươi để phun ra trước máy. Là phải gắn con mắt giả bị đục khoét bởi những con vòi ngoe nguẩy. Là phải mặc chiếc áo trắng bị vấy bẩn bởi màu máu của ruột gan phèo phổi tim mật trứng… giả sắp rớt ra khỏi bụng. Và còn nhiều nhiều thứ kinh dị bỉ khác nữa. Cuối cùng, không phụ lòng hi sinh nhan sắc của bốn đứa nó, con ma máy ấy cũng phải nhường đường cho ra nhanh lẹ. Vừa được cho qua, cùng với ba người kia, cả đám cùng chụm đầu lại cùng selfie đo nhan sắc. Và sau đó, ừm, tấm ảnh được giấu kín vô thời hạn…

Trò chơi thứ hai tụi nó tham gia mang tên “Chín Phòng”. Đúng như tên gọi, bạn phải vượt qua chướng ngại vật ở chín phòng để được ra khỏi trò chơi. Nghe thì có vẻ dễ nhưng chơi rồi thì mới biết, nó quá là thử sức chịu đựng của người khác. Đầu tiên, người phụ trách dẫn tụi nó đi thay trang phục, đồng thời còn cho lấy thêm một số vật dụng mà mình cho là cần thiết. Vì không biết có thứ gì trong đó và cứ tưởng là phải chạy hay vận động nhiều để vượt qua, tụi nó sợ là đem theo vướng víu nên không lấy bất cứ thứ gì cả. Phòng đầu tiên, khá đơn giản, cả căn phòng được bày trí rất nhiều món đồ đẹp, độc, lạ. Có những thứ bên ngoài không hề có bán nên ai cũng muốn mua, và điều kiện để được mua là chấp nhận từ bỏ cuộc chơi. Dù rất luyến tiếc nhưng với tinh thần ham vui, tụi nó bỏ qua và đẩy cửa bước vào phòng tiếp. Đó là “thiên đường” với những bạn tinh tinh đang giành nhau ăn.

Và vấn đề sẽ không có gì lớn nếu những bạn ấy không ngồi ăn chắn trước cửa qua phòng ba. Lần này thì dùng mưu mẹo, cử Mini và Hero ra giành trái chuối trong tay bọn tinh tinh đó, dụ bọn đó ra khỏi cửa để năm người kia bước qua, sau cùng thì hai người cũng co chân lên chạy theo trong sự “truy đuổi” của bọn tinh tinh ấy. Mới an toàn đóng cửa lại, chưa kịp lau đi mồ hôi trên trán, tụi nó lại bị một dòng nước bắn mạnh vào mặt. Dòng nước ấy lúc thì mạnh khiến người ta cảm thấy đau rát, lúc lại nhẹ nhẹ nhưng làm ta nhột nhạt cả người. Phải vất vả lắm tụi nó mới lăn lê bò lau lết qua được phòng kế bên. Và lần này, đối diện với thứ hiện hữu trong phòng khiến Sữa muốn chết quách đi cho rồi.

Là soái ca, soái ca đó, soái ca đang nhìn nhỏ trong trạng thái bánh bèo ướp nhẹp như con chuột lột nè. Cuộc đời tu luyện ngôn tình của nhỏ cuối cùng cũng gặp được một đại mĩ nam rồi này. Thật không biết cái khu này tìm đâu ra được người như này nữa, quá hoàn hảo mà. Trong lúc Sữa còn đang mê mẩn tâm trí đánh giá mĩ nam trước mặt này, thì mấy bạn trai kia đang ghen ngập mặt vì tụi nó bị anh đẹp trai câu dẫn lừa tình bằng những câu sến sẫm (nhưng lúc nào cũng có tác dụng ) này. Đến lúc Sữa “hồi tỉnh” tâm trí thì ba bạn nữ đã bị ba bạn nam kia túm cổ lôi qua phòng thứ 5 rồi.

-Xấu bome ra mà cũng ngắm. Không hiểu con mắt của mày nữa @@

À, bạn Wind đang oán trách nó sau khi lôi tuột qua đây. (Hẳn là đang ghen ^^)

-Mắt chó hay sao mà không biết thưởng thức vậy?

Bạn Sún cũng cực kì ai oán, đang ngắm trai đẹp mà bị lôi đi mất, ai mà không tức chứ.

-Tao đẹp hơn.

Max tự tin, Sún và đồng bọn mém xỉu khi nghe câu này. Công nhận là bạn Wind và hai bạn kia cũng đẹp trai, cũng soái, nhưng mà chắc không biết lấy lòng người đẹp như người ta, sao bằng được nè?

-Chó công nhận.

Nó nói rồi bỏ đi, hắn cũng chạy theo, hai đứa lại ầm ĩ cãi nhau về vấn đề này mãi. Còn ở bên kia, hai cặp kia cũng vậy, không khá gì hơn. Cứ thế khiến cho bạn Sữa lẽ loi muốn đạp chết sáu người này luôn cho êm chuyện. Phiền phức quá mà.

À mà quên, tụi nó đã đến phòng 5. Nhìn cũng khá dễ, nếu như bao tử bạn đủ lớn. Thử thách của phòng này là phải ăn hết ổ bánh kem cao 2m để lấy chìa khóa mở cửa tiếp. Với sức ăn của Heo cùng sự giúp đỡ của sáu cái bụng đói rã nãy giờ của tụi nó, chỉ 1/4 chiếc bánh kem được thanh toán. Phần còn lại, tụi nó thi nhau bới móc từng mảnh bánh kem ra để tìm chiếc chìa khóa dài 5cm trong ấy. Và với lượng kem dư thừa ấy, không để trét mặt nhau thì không phải quá uổng sao? Chừng 30phút sau, cánh cửa phòng 6 mở ra, chào đón bảy con người giống con người nhưng không phải là con người vì không giống con người như con người. Phòng này thì độc một màu đen, đối lập hoàn toàn 5 gian phòng trước.

Cả phòng tối đen như mực, không một chút ánh sáng. Điện thoại hay thứ gì có thể phát ra ánh sáng đều bị tịch thu lúc mới vào rồi nên không còn cách nào khác, đành nắm tay nhau mò mẫm mà đi. Nhưng cũng đâu có dễ đến thế, xung quanh phòng đặc rất nhiều chướng ngại vật, chỉ cần đụng trúng là sẽ bị một luồng điện nhẹ chích vào, không ảnh hưởng đến cơ thể ngưng lại gây tê buốt trong vài phút. Sau nhiều lần bị “kích thích” như thế, tụi nó cũng mò được sang phòng 7 với cái mông tê tái (chủ yếu toàn bị chích vào mông, ta nói cái khu này biến thái cực kì). Phòng này thì nhẹ nhàng, có điều là phải vận dụng trí não. Cơ mà nó ứ cho bất kì dấu hiệu hay gợi ý nào. Chỉ có cái máy ghi âm thu lại đáp án của mình.

Bất kì lời nói nào cũng được thu lại nên phải hết sức cẩn trọng trước khi phát ngôn, bởi nếu sai 3 lần, hệ thống sẽ phun nước ngọt xuống “tắm” mọi người. Tuy không phải nguồn nước mạnh nhẹ như lúc nãy nữa, song “tắm” nước ngọt thì cả người lại rất khó chịu ngứa ngáy. Nhiều lần mở không thành công, từ những từ ca ngợi khu vui chơi đến chửi bới hay tất cả những gì có liên quan. Đến lúc bị nước ngọt tưới lên muốn thấm luôn vào máu thì nó mới điên tiết gào lên:

-“Biến thái! Cửa mày mở ra cho tao!!”

Đột nhiên, một tiếng nhạc vang lên, cửa từ từ mở ra. Tụi nó không biết nói gì thêm, có lẽ chạm đúng bản chất khu vui chơi này mới qua được mà. Haizz, biến thái quá!!!!!

Tiếp theo, cửa 8. Rất may mắn, đã hết những chiêu trò điên khùng câu dẫn hay biến thái khốn nạn nữa rồi. Căn phòn hoàn toàn sạch sẽ, yên tĩnh, không mật mã, không nước nôi, không người không thú… Vì đây là phòng chứa rắn! (Rắn hông phải thú nhỉ? ^^ ) Heo hét lên, Sữa hét lên, Mini hét lên. Còn nó, sau khi nhìn kĩ lại, phát hiện đây chính là rắn thật thì mới hét, và tiếng hét còn kinh thiên động địa hơn cả ba nàng kia gộp lại. Bốn đứa con gái ôm nhau run cầm cập, chỉ sợ con rắn nhất thời bò lại cắn một phát. Ôi đời ta tươi sáng!! Còn tụi hắn, cũng hơi ghê ghê một chút thôi, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại như hồi đầu, xem xét coi con rắn này có nguy hiểm không. Đáp án đương nhiên là không, vì khu vui chơi đâu thể làm hại đến khách hàng. Tuy nhiên, hình dáng bên ngoài của nó lại khiến người ta sợ chết đi. Nhìn con rắn, rồi nhìn bốn đứa nó, tụi hắn không biết nên làm sao. Bây giờ về cũng uổng quá, cửa 8 rồi. Thế nhưng với tình trạng bây giờ thì không ai dám qua, có dụ dỗ thế nào cũng không được, nhỡ đâu tụi nó đi ngang kích động rồi lại ngất xỉu nữa, như vậy sẽ nguy hiểm. Trong lúc ba người hắn vừa định đề xuất ý kiến ra ngoài thì nó lại trấn tĩnh lại, đòi đi qua.

Mấy người còn lại ban đầu còn kinh ngạc, sau lại nhất quyết qua theo. Tụi con trai hơi lo, có hỏi lại nhưng vẫn nguyên ý cũ, cho rằng tới cửa này rồi mà không qua thì không phải uổng phí công sức nãy giờ sao? Đã chơi thì phải có bản lĩnh chứ. Vậy là qua trót lọt, con rắn ấy không thèm đoái hoài gì đến ai, chỉ cần nhấc chân qua khổ người nó là Ok rồi. Qua đến cửa cuối, ai nấy thở phào, vượt qua được con vật ghê rợn đó rồi thì không còn gì đáng sợ hơn nữa đâu. Ai ngờ rằng, cái ghê gớm ấy từ con rắn chỉ là một, thứ ở phòng cuối này mới đáng để giết người nha.

Biết đây là gì không? Chỉ là cảnh sinh hoạt bình thường thôi. Cảnh sinh hoạt bình thường vợ chồng! Trước cửa ra là cảnh hai người nam nữ đang XXX nhau, chỉ cần bước NGANG qua là chiến thắng. Cực điểm của biến thái rồi!! Dù biết rằng đây chỉ là máy móc, nhưng với hình dáng giống con người trên 100% này thì không khỏi làm người khác đỏ mặt. Tồ lấy tay che mắt Heo đi, khi thấy con nhỏ đỏ bừng mặt khe khẽ hét lên. Vợ chồng nhà Hero thì ngược lại, Mini phải lấy tay che mắt cái người đang vô tư thưởng thức cảnh xuân kia đi, miệng còn làu bàu ra khỏi đây thì chết với bà. Còn hắn với nó, lâu lâu có Sữa chen vào vài câu rất tích cực, đang bàn về cảnh tượng trước mắt.

-Thấy sao?

Là nó hỏi trước.

-Tạm, không quá kích thích =)))

Hắn trả lời, cực kì bình thản. Mắt nhìn nó tỏ ý cười.

-Màn dạo đầu chưa tới, thêm chút nữa mới đã!!

Sữa chen vào. Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện H của nhỏ, như thế này chưa tuyệt vời bằng những nam chính khác~

-Tư thế cũng không đẹp lắm. Nữ số đo ba vòng chưa chuẩn, nam hình như còn yếu kém nhiều mặt…

Nó tiếp lời. Ba đứa vẫn rất hăng say.

-Âm thanh cũng không sống động cho lắm… Mà thôi, máy móc được nhiêu đây là tốt rồi.

Hắn cũng thêm bình luận. Tụi nó ngày càng đăm chiêu, cố tìm ra khuyết điểm của màn gây cấn này.

-Tụi bây còn coi nữa hả. Đi mau lên.

Tiếng Mini vang lên, cắt đứt cả không khí suy tư của ba người bọn nó. Mini lôi Hero ra ngoài, trước khi Hero “chịu đựng” không nỗi mà nhảy vào bình luận như mấy người này. Cả Tồ và Heo cũng đi ra, hai bạn thanh niên nghiêm túc này giờ chỉ mong lúc nãy lấy theo chiếc kính đen để bịt mắt lại trước cảnh tượng ghê gớm đang diễn ra đây.

-Tụi bây ra trước đi, đi nhanh lên đừng chắn tầm nhìn của tao nữa. Yếu kém quá!!

Nó lên tiếng xua đuổi, tiếp tục tận hưởng cảnh xuân nóng bỏng này. Đồng thời quay sang hai người kia tiếp tục thảo luận.

-Phải chi lúc nãy đem theo bắp rang ha? Phim full HD vậy mà coi không chán quá!!

-Ừ. Nhìn đi, nhìn đi, đang gay cấn kìa…

Đừng chửi tác giả biến thái nhééé!!! Tại tụi nó biến thái mà, cả cái khu vui chơi này cũng biến thái nữa a~ Có ai muốn đi thử không nè???

(Còn tiếp)

CHAP 49: GG LAND PART 2

Sau khi tận hưởng chán chê mọi thứ trong căn phòng cuối cùng ấy, ba đứa nó cũng lết xác ra ngoài. Và trong thời gian đó, bốn đứa ra trước kia đã ăn xong bữa trưa ở tiệm ăn bên cạnh.

-Sao ăn trước taoooo??

Nó giả vờ giận dỗi hỏi những người kia. Nhìn họ bây giờ tràn trề sức lực, còn ba đứa nó thì mệt lã cả người, chỉ muốn ăn rồi ngủ cho lành.

-Đợi mày chắc chết đói. Nãy mày không thấy đâu, con Heo nó gặp quán ăn mà mừng còn hơn là thấy vàng nữa kìa. Nhìn y như dân tị nạn bị bỏ đói mấy tháng trời~

Mini trả lời, không quên lườm nguýt bạn Heo đang tí ta tí tởn bên cạnh. Heo no rồi nên cũng không phản kháng gì lời của nhỏ, chỉ im lặng lè lưỡi rồi cười khúc khích với Tồ bên cạnh.

-Đâu phải ai cũng ham tiền như mày, cái giống gì cũng đem tiền ra so sánh.

-Kệ tui người ơi. Lo vô ăn nhanh đi kìa, còn đi chơi nữa.

-Dồi dào năng lượng ghê. Chơi nãy giờ chưa mệt à???

Sữa cô nương thấy vậy cũng lên tiếng. Bạn nhỏ này cũng không ham mê gì mấy trò này lắm, chơi nhiêu đó đủ rồi. Giờ ước mong lớn nhất của Sữa là có nguyên một tủ truyện xuất hiện trước mặt, sau đó ngồi đọc cho đến giờ về nhà…

-Mới có 2 trò à!! Ít mà, đi chơi nữa điiii.

Mini vẫn còn sung sức mà, nhỏ là hăng nhất trong đám ấy. Vừa nói Mini còn vừa lay lay tay Hero, muốn cậu nói thêm vào cho nhỏ, nhỏ muốn chơi tiếp a.

-Đúng rồi á, đi chơi tiếp đi. Đã dzô tới đây rồi mà, phải chơi chứ!!!

Đúng là bà xã kêu gọi có khác. Hero ngay lập tức đòi đi chơi cho bằng được. Cả đám cười trừ, vợ chồng đồng lòng quá. Thế nhưng dường như vẫn không ai muốn đi thêm nữa. Cứ ngồi nhìn qua nhìn lại mà không nói gì cả.

-Vậy hai đứa bây đi đi.

Hắn lên tiếng đầu tiên. Quay đầu nhìn qua, ai cũng tán thành ý kiến này. Dù không nói, nhưng ánh mắt mọi người hiện lên rõ nguyên câu : “Đây mệt rồi, vợ chồng các người cứ thoải mái hú hí đi”

-Không đi thiệt hả??

Mini hỏi, ánh mắt tỏ vẻ hơi thất vọng, chán chết mất.

-Kệ tụi nó đi, còn trẻ mà y như người già. Đi, tao dẫn mày đi tiếp!!!

Hero hiện ngay lên là một người đàn ông biết chiều vợ. Không đợi Mini nói nhiều, lập tức cầm tay con nhỏ dắt ra ngoài lấy xe.

-Đi ha, có gì điện thoại!!

Mini, mặc dù bị lôi đi nhưng vẫn không quên quay lại chào tạm biệt. À không, chắc có lẽ muốn nói cho cả đám biết là hãy như Hero của nhỏ mà học tập.

Hai người phiền phức kia đi rồi, không khí chợt im lặng. Nó, hắn và Sữa vào quán gọi vài món ăn để lấy lại năng lượng. Heo cũng tính ăn thêm nữa >.< bỗng Tồ thì thầm ghé vào tai nhỏ nói gì đó. Thế là hai đứa lon ton chạy lại bàn của tụi nó, đòi đi trước.

-Hai đứa nó đi đâu mày?

Nó hỏi hắn. Khi Tồ và Heo vừa đi khỏi. Lúc nãy nó cũng định hỏi nhưng hắn ngăn lại, bảo không cần đâu.

-Hình như khu ẩm thực. Nãy chạy ngang thấy có quảng cáo, chắc chắn tụi nó qua đó.

Hắn và ăn vừa trả lời, giọng điệu y như ta đây biết tỏng hết âm mưu của mấy người rồi.

-Có gì vui mà đi?

Nó lấy tay ngăn lại không cho hắn ăn tiếp, đòi giải đáp thắc mắc của nó một cách nghiêm sờ túc. Sữa thấy hơi tò mò nên cũng ngẩng mặt lên chờ đợi hắn.

-Thấy quảng cáo là được cùng nhau vào bếp nấu ăn á. Có không gian riêng tư, làm xong thì tha hồ ăn.

-Ra vậy… Chắc thằng Tồ định rủ vào đó để trải nghiệm đời sống vợ chồng sau này. Còn có riêng cơ hội ở chung nhau nữa. Tội nghiệp đệ đệ ngoan hiền của tui, chắc lại bị đồ ăn lừa tình nữa rồi…

Nó vuốt càm suy đoán. Ôi dào, còn quay sang Sữa kêu bà ấy tưởng tượng coi chuyện gì có thể xảy ra nữa.

-Tao thấy lãng mạn vê lờ ra. Trong một phút nào đó, Heo con nhà mình sơ ý bị đứt tay, Tồ Tồ sẽ cuống quít chạy lại bên nó. Rồi sẽ cẩn thận băng lại cho nó, hôn lên vết thương đó. Heo con sẽ cảm động, nhìn Tồ đỏ mặt. Sau đó hai người nhìn nhau say đắm…

-Tồ sẽ quăng con cá lóc đang cầm trên tay xuống, Heo cũng buông cái dao nặng nửa kí lô gam xuống. Hai đứa hôn nhau say đắm trong tiếng kêu rên cuối cùng của con cá lóc đang bị dao rớt trúng đầu. Số phận con cá lóc sẽ đi về đâu…

-Con chó điên này, im ngay cho chế. Mày đang phá hư câu chuyện lãng mạn của tao đó.

Sữa ngồi oán than, tưởng chừng như muốn lấy chiếc giày đang mang ra ném vào mặt nó cho chừa cái tội phá hỏng tình tiết lãng mạn. Còn hắn, ngồi cười sặc sụa trước câu chuyện mang đầy màu sắ hư cấu kia.

-Mày không thấy con cá lóc đâng thương à? Đáng lẽ sẽ được sống cuộc sống bình yên bên bạn bè, cùng chơi đuổi bắt dưới mấy bịch rác trôi nổi trên sông. Nào ngờ, trong một phút vui chơi quên giờ về, cá lóc ham vui đã sa vào tay lão bắt cá độc ác. Cá kêu gào thảm thiết, lão bắt cá nhìn chú cá lóc nhỏ trên tay, quyết định không giết. Bởi vì cá quá nhỏ, không đủ làm mồi cho lão nhậu nên đành thôi. Nhưng sau đó, lão bắt gặp một công tử đẹp trai chói lọi đang đi dạo kế đó, vậy là đem con cá này lại tặng cho… chó của cậu ấy. Rất tiếc, chú chó này một lòng ăn chay tu hành nên không nhận con cá. Quá tức giận, lão ném con cá đi rồi tiếp tục chạy theo đeo đuổi chàng trai ấy. Con cá bị ném rơi vào túi đi chợ của bà thợ nấu trong khu này, vậy là bà ấy xách nó vào đây. Khi cá con nhận biết mình đang ở đâu, nó rất vui sướng vì được lên bờ kiếm trai cua gái. Đúng lúc đó, Heo và Tồ đã đến, cá thấy trai đẹp nên ham hố nhoài người nhảy vào lòng Tồ, nó muốn được ôm trai đẹp. Nào ngờ, trai đẹp đã có chủ, và đang muốn làm thịt nó cho chủ ăn. Đang lúc tuyệt vọng, Tồ đã thả nó ra, và sau đó, không có sau đó nữa…

Tự hỏi đây là chuyện gì? Rõ ràng là đang nói về cuộc đi chơi của tụi nó, sau đó thì là câu chuyện hư cấu của nó và Sữa, và cuối cùng là nói về cuộc đời bất hạnh của bạn cá lóc “tưởng tượng” kia -_- Sún đi xa quá, Sún đi xa xa quá…

-Đừng có làm người ta tưởng hai đứa tao giấu đĩa bay của mày ~~’ Cần tao tát cái cho tỉnh không?

Sữa nhẹ nhàng đặt ly nước trên tay xuống, cố gắng ém không cho nước phụt vào mặt nó mà làm mất hình tượng. Nhưng rõ ràng là quá sức suy diễn rồi >_<

-Wind à~ Sữa nó nói Sún người ngoài hành tinh kìa, nó đòi tát cho Sún tình kìa. Hức hức, Wind phải lấy lại công đạo cho Sún, Sún…

Thay đổi thái độ nhanh như tia chớp. Mới 1p29s trước còn hùng hồn kể chuyện cuộc phiêu lưu của con cá lóc. Đến giây thứ 90 chuyển sang hình tượng thiếu nữ dịu dàng yếu ớt đang bị ăn hiếp. Và cũng nhờ đó, cả ngụm Sting trong miệng Sữa vô thức phụt xuống bàn…

-Sáng nay tao hối quá nên nó quên uống thuốc.

Hắn vẫn giữ được bình tĩnh, thong thả lấy giúp Sữa hộp khăn giấy. Mấy trò này hắn quen rồi nên không ảnh hưởng, cùng lắm là giả vờ không quen biết nó thôi.

Ăn xong, tụi nó vẫn không biếy nên đi đâu về đâu. Không dư năng lượng mà đi khám phá như tụi Hero, cũng không muốn vào khi ẩm thực chán chết kia cùng Tồ và Heo. Vậy nên cứ ngồi suy đi tính lại suốt mà vẫn không biết nên làm gì.

-Muốn đọc truyện. Oaaa, phải chi ở đây có thư viện hay vườn sách gì đó nhỉ?? Buồn chán quá!!!

Nghe câu này là biết ngay của Sữa rồi. Nhỏ nãy giờ vẫn nung nấu ước mơ được ngồi thanh tịnh đọc sách cho qua thời gian.

-Chạy khoảng 100m nữa có nhà sách mini. Đi thử đi.

Hắn chậm rãi chỉ. Hóa ra nãy giờ biết rồi, mà tại Sữa không hỏi đến nên không nói thôi.

-Thiệt hả?? Đi đi, đi với tao đi.

Sữa vô cùng vui sướng, nhỏ reo hò tung trời rồi cố rủ hai đứa nó đi cùng nhưng không ai chịu đi theo.

-Thôi, chỗ đó chán lắm. Đi một mình đi. Oáp~

Nó từ chối. Tay che miệng ngáp một cái rõ dài, bộ dạng hệt như người thiếu ngủ lâu lắm rồi.

-Sao nãy giờ ngáp hoài vậy? Buồn ngủ hả?

Sữa hỏi. Sáng giờ chắc nó ngáp hơn 100 lần rồi, đêm qua chắc thức khuya đây mà.

-Chắc hôm qua thức khuya. Thôi mày đi đi, tao tìm chỗ ngủ xíu (mạ nó đi chơi mà vậy đó hả chời >.< tức quá, tức quá, uổng phí quá điiii )

-Vậy thôi. Mày đi không Wind?

Sữa nhìn hắn, cố tìm hi vọng cuối cùng dù biết rõ câu trả lời. Hiuhiu, đi một mình buồn lắm đó.

-Thôi mày đi đi. Tao đi với nó, sợ con khùng này lạc đường lắm.

-Ừ, bye, có gì xíu điện thoại ha.

-Ừm.

Sữa chạy đi, trên mặt thoáng có một tia buồn bã. Nhưng rất nhanh, tia buồn ấy biến mất. Nào, cùng đến thiên đường sách truyện thôi!!!

Quay lại chỗ hắn và nó. Hai đứa ra khỏi quán ăn. Đi về hướng có chỗ ngủ mà hắn giới thiệu cho nó.

-Khu này có luôn chỗ ngủ hả??

-Ừ, nhìn kìa.

Hắn chỉ tay. Nơi đó hiện lên trước mặt tụi nó. Một gian phòng dài được trang trí bằng những nhân vật hoạt hình vui nhộn. Vào bên trong, màu sắc vô cùng ấm áp. Ánh đèn nhè nhẹ cùng tiếng nhạc du dương cho người ta một cảm giác dễ chịu. Điều đặc biệt là căn phòng này có các chiếc giường được bao bọc trong một lớp màng hình cầu, tựa như quả bóng. Bước vào đó, người ta có thể nhấn nút làm tối màu lớp màng lại, tha hồ ngủ ngon mà không bị ai quấy phá. Nó nhìn thấy là thích mê, chọn ngay chiếc giường hình chú Doraemon rồi leo lên nằm. Thật sảng khoái a! Hắn cũng chọn chiếc giường kế bên đó.

-Chỗ hay như vầy sao không có ai ngoài hai đứa mình vậy?

Nó rất hài lòng về chỗ này. Tuy nhiên, lại không hiểu sao chỗ này chẳng có ma nào đến ngoài hai đứa nó cả?

-Mày nghĩ có ai vào khu vui chơi để ngủ không??

-Ờ ha. Vậy xây cái này chi ta, uổng phí!!

-Nếu không có thì mày nằm ghế đá ngủ rồi con. Nhiều chuyện quá.

Không cãi với hắn nữa, nó ngoan ngoãn nằm im hưởng thụ chiếc giường êm ái. Tưởng chừng đã đi vào giấc ngủ thì tiếng nói của hắn kéo nó về thực tại.

-Mày sẽ như thế nào nếu bạn mày đi xa khỏi đây?

-Sao hỏi vậy?

Nó buồn ngủ, cố trả lời, cũng không để tâm lắm vào câu hỏi này. Chỉ coi là hắn dư chuyện nên nói ra thôi, không quan trọng.

-Thì trả lời đi.

-Buồn.

-Vậy thôi hả? Nếu đó là người quan trọng thì sao?

-Chưa nghĩ tới nên không biết. Nhưng mà nếu đi vì chuyện tốt thì tao cũng sẽ vui cho người ta.

-Nếu là tao đi…?

-Không biết. Mà mày chắc không nỡ rời xa tao đâu~

Nó nói xong câu đó thì ngủ mất. Lúc trả lời cũng là chưa suy nghĩ, kiểu như hơi giỡn giỡn í. Còn hắn nghe xong thì hơi đăm chiêu, chắc là nghĩ xa hơn một tí xíu rồi. Mà về sau, nó cũng quên mất hắn đã từng hỏi mình như vậy và nó đã trả lời như thế nào…

(Còn tiếp)

Full | Lùi trang 10 | Tiếp trang 12
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ