XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Lớp học tưng tửng - trang 5

CHAP 23: RÌNH MÒ…

-Em, ăn xong rồi hả?
Thái tử hỏi khi thấy Heo vừa buông đũa xuống, có lẽ nghĩ nhỏ đã no rồi
-Hết món ngon rồi, mấy món còn lại dở ẹt hà
Heo trả lời tỉnh bơ, mắt hững hờ nhìn mấy dĩa thức ăn “dở” theo cảm nhận của nhỏ, trong đầu vẫn phân vân xem có nên ăn luôn cho gọn hay không
-Vậy đẻ anh kêu đem lên thêm
-Thôi khỏi đi, ngán rồi
-Vậy giờ đi chơi ha?
-Tối rồi, có gì để chơi?
-Đi theo anh là biết, nhanh lên nhanh lên
-Ờ
Nói rồi thái tử bước ra ngoài, vẫn đưa tay ra định nắm dẫn Heo đi nhưng nhỏ cứ coi như không thấy mà tự đi ra cửa. Tên ấy cũng thoáng buồn nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại, chạy lên trước Heo dẫn đường
-Vườn hoa chỗ anh đáy, đẹp hông?
Cả hai đén chỗ lúc nãy nó đi ngang qua. Buổi tối đèn treo hai bên dược thắp sáng lên trông thật lung linh. Mặc dù có một số loại hoai không nở ban đêm nhưng sắc màu của nó cũng không giảm bớt chút nào so với buổi sáng. Nếu là một cặp yêu nhau thật sự thì nơi đây đúng là thiên dường của sự lãng mạn
-Wow, đẹp mê li luôn nha
Heo thốt lên khen ngợi, lòng chắc chắn rằng nếu Mini có ở đây thế nào cũng ngồi tự sướng đủ kiểu để post facebook thôi

Trong khi đó, chỗ 3 đứa rình mò
-Á, chụp hình chụp hình! Đẹp quá à! Tao muốn chụp, tao muốn..
Đúng như Heo nghĩ, Mini đang theo dõi phía sau đang cực kì bấn lọa với cảnh sắc chỗ này
-Thôi đi mẹ, máy đâu ra mà đòi, chụp hình bằng niềm tin à?
-Ờ ha
Mini tiu ngỉu nhi nghe Sữa nói, phải chi lúc đó cái điện thoại rớt xuống chung luôn thì tốt biết mấy, cuộc đời phũ phàng quá
-Lo rình đi, hai người đó đi rồi kìa
Ba đứa nó đang mon men đi phía sau, đến giữa chừng thì hai người kia dừng lại nói chuyện gì đấy khiên tụi nó phải chui vào lùm cây gần đó, tuy không thể quan sát nhưng ít nhiều cũng nghe lén được vài câu cho thõa nỗi niềm nhiều chuyện
***Tường thuật trực tiếp những gì tụi nó nghe được***
-Thử đi em… nhanh mà…
-Thôi…, người ta thấy kì lắm
-Có gì đâu… em là bạn gái anh mà
-Thôi cũng được… anh là người con trai đầu tiên ấy…
-Hạnh phúc quá.., mình vô góc này đi… lãng mạn cho…
-DỪNG LẠI NGAY, HAI NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ?
Vừa nghe lén tới đây thì nó từ lùm cay bay thẳng ra cùng với giọng hét oanh vàng, hai đứa còn lại cũng phóng ra với vẻ mặt kì lạ không kém trước sự ngạc nhiên vô độ của Heo và thái tử
-Tụi bây làm gì ở đây?
Heo nhìn tụi nó trân trân, hai tay nó còn cầm sẵn hai nhánh cây không biết là để ngụy trang hay làm vũ khí tấn công nữa
-Mày đang làm gì vậy? Con nít con nôi mà định làm gì vậy?
-Làm gì là làm gì?
-Mày giả điên à? Còn người con trai đầu tiên nữa chứ!
Heo vẫn nhìn nó khó hiểu, tự dưng chui ra rồi nói mấy điều kì quặc đó là sao?
-Ahahaha
Bỗng nhiên tên thái tử cười lớn thu sự chú ý của cả đám, hình như đã phát hiện ra chuyện gì rồi
-cười gì vậy?
Tất cả đều quay sang hỏi, tên đó bước lại gần và đưa chiếc điện thoại lên trước mặt nó
-Là sao?
***Quay lại đoạn thoại lúc nãy***
-Đẹp lắm đúng hông?
-Dúng rồi á, đẹp ghê luôn
-Chụp hình chung anh ở đây được hông?
-Thôi, đó giờ chưa có chụp hình chung con trai, hông chụp đâu!
-Thử đi em, chụp thôi, nhanh mà
-Thôi không chụp, người ta thấy kì lắm
-Có gì đâu mà sợ người ta em là bạn gái anh mà
-Thôi cũng được, một tấm thôi nha, anh là người con trai đầu tiên ấy…
-Hạnh phúc quá đi, mình vô góc này đi vừa đẹp vừa lãng mạn cho…
*** …………………***

-Thì ra là vậy, hiểu nhầm hì hì
-Chứ nãy giờ mấy người tưởng gì?
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì tụi nó ngồi cười khì khì với nhau, tuy nhiên Heo ngây thơ của chúng ta lại không-thể-cười-nổi mà nhìn cả đám với ánh mắt cực kì “dễ chịu”
-Cái này khó, bỏ đi hen
-Vậy từ nãy đến giờ là tụi bây đi theo dõi tao
-Hề hề, đúng dzòi
-Từ lúc tao vừa đi đã chạy theo?
-Đúng á
-Chuyện tao nói tụi bây đều nghe?
-Chuẩn luôn
-Tao làm gì tụi bây đều thấy?
-Chính xác luôn
-Tụi bây là người đẩy tao hồi nãy?
-Đoán giỏi lắm em iu !!!
-Ba con đê tiện, ĐỨNG LẠI ĐÓ
Heo la làng rồi chạy rượt theo tụi nó- những người vừa cao chạy xa bay sau khi trả lời câu cuối cùng. Duy tên thái tử vẫn đúng đó, tên ấy cười, có lẽ lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tự nhiên từ những người xung quanh, hắn cảm nhận được sự quan tâm của tụi nó dành cho Heo, điều mà hắn luôn mong muốn có được từ
những người bạn của mình…

CHAP 24: CHAP TÀO LAO :)

Phòng tụi nó
-Mệt quá mấy má ơi… phù.. phù…
Cả đám tụi nó sau màn rượt nhau vòng vòng đã về phòng nghỉ ngơi xơi đồ ăn lấy sức trở lại. Người ai cũng ướt đẫm mồ hôi, mũi miệng thở phù ra nhưng vẫn cười tươi tinh nghịch.
Nó bước đến chỗ mấy giỏ đồ lúc nãy cô hầu đem vào. Đầy đủ mọi thứ cần cho sinh hoạt hằng ngày, có quần áo, giày dép, dụng cụ cá nhân… Nhưng thôi mấy thứ đó bỏ qua, lo cho cái bụng mình trước đã. Nó nghĩ vậy rồi nhanh tay lấy thức ăn trong chiếc thùng to ra, đồ ăn tràn ngập cả bàn. Cũng vẫn nguyên liệu chính là chuối nhưng giờ thì có thêm thịt cá… cho phong phú rồi. Nó vừa xếp ra bàn là những con mắt thèm thuồng ham muốn xung quanh đó đã trỗi dậy và nhanh chóng lê xác sang bàn ăn, tất nhiên là bao gồm luôn Heo cô nương nữa chứ (lúc nãy rượt tụi này nên kím cớ về luôn ấy )
-Hú hú, lộn chỗ rồi gái à!
Mini nhanh chóng xua đuổi khi Heo vừa xách mông lên bàn ăn. Lúc nãy ăn một mình nguyên mâm để mặc cho tui đói khổ rình mò bên ngoài rồi bây giờ chen vào nữa à, đâu có dễ vậy chứ!
-Mắc gì lộn hả bấy bề?
Heo trề miệng cãi lại, đừng hòng tranh ăn của ta nha chưa, với đồ ăn là giành đến cùng à
-Ngộ nhớ là hồi nãy Nị ăn rồi á!
-Thì giờ ăn chung mấy bạn nữa cho có tình cảm
-Á thôi thôi, tui tình cảm dạt dào rồi, hông cần thêm nữa đâu bạn
-Tánh kì! Giờ cho ăn không?
-Nồ nố nô nô nô
-Còn cái này sao bây bì?
Heo vừa nói vừa móc trong túi ra một chiếc Cphone mới cóng giơ giơ trước mặt Mini.
-Á đù, không phải dạng vừa đâu nheeeee
Thật công hiệu! Mini vừa nhìn thấy đã đổ ngay, hai mắt lấp lánh, đổi ngay giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất có thể ra hỏi Heo
-Hihi, ở đâu vậy bạn yêu dấu?
-Lúc nãy tụi bây chạy trước, thái tử kéo tao lại đưa, nói là cho tiện liên lạc í!
-Hihi, bạn Heo xinh đẹp cho tui mượn được hông?
-Để suy nghĩ lại coi, nãy ai hông cho tui ăn ta?
-À ha ha, đồ ăn còn quá trời nè, ăn đi ăn đi
-Vậy phải được hông! Điện thoại nè cục cưng, lấy chơi đi
Heo chỉ cần nghe mấy chữ đó là lập tức quăng điện thoại cho Mini rồi nhảy tót lên ghế bắt đầu chuyên môn ăn của mình trước những cái lắc đầu ngao ngán…

Ăn xong, bước tiếp đến là màn thay đồ đạc. Lục tung đống áo quần lúc nãy, tụi nó cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình ưng ý. Từng người một vào phòng tắm và bước ra với tâm trạng thoải mái sạch sẽ khi thay xong bộ đồ từng lăn lộn từ “trên kia” xuống “dưới đây”
-Cũng không tệ!
Mini nhanh chóng phán ngay khi vừa ra khỏi phòng tắm, kể ra chất lượng quá ok ấy chứ, đồ Hoàng cung thì không thể tệ được. Nhưng ở Chuối quốc mà, đâu khi nào thiếu chuối đâu, đồ đứa nào cũng có hình chuối, không lớn thì nhỏ, không chuối xanh cũng chuối vàng, không trên quần cũng ở áo…
-Thôi, qua chỗ mấy cha kia nhanh đi!
Nó lên tiếng hối cả đám qua bên kia, xem thử mấy người đó ăn ở ra sao, ốm mập hơn được chút nào sau mấy tiếng chưa gặp mặt không nữa. Vừa đẩy 3 người kia ra khỏi phòng, nó vừa đóng nhanh cửa lại, rất gấp gáp!
-Ta nói, xa nhau mấy tiếng mà nôn nóng còn hơn sắp kiếm được tiền vậy hà, tình yêu thiệt là kì diệu mà
Sữa nhìn nó rồi buông mấy câu chọc ghẹo. Bởi, có mình Sữa nhà ta là rảnh rang chú ý đến tâm sinh lý của nó thôi, hai người kia bận hết rồi. Mini bận tìm hiểu em điện thoại dấu yêu, còn Heo, chắc là bận suy nghĩ về Tồ, mặt nhỏ trông cứ buồn buồn làm sao ấy.
-Tình yêu gì ở đây, ý cưng muốn nói gì, vào thẳng vấn đề đi rồi chị tiếp?
-Nói phông lông, ai có lông thì biết à!
-Mini, con gì có lông?
Nó ngoảnh mặt về phía Mini_ người nãy giờ vẫn chú tâm vào chiếc điện thoại mà không quan tâm gì đến vấn đề xung quanh.
-Con khỉ, thấy trong trang wed giới thiệu Chuối quốc có sở thú nữa đó, mày định đi thăm hở?
Rất tỉnh, Mini trả lời rồi tiếp tục mò mẫn chiếc Cphone kia. Còn nó nghe xong thì hí hửng quay lại cười với Sữa
-Nãy giờ chắc mấy bạn monkey ấy nhột lắm ha? Sữa cũng nghiên cứu tình yêu của khỉ nữa hả, muốn qua sở thú tìm một anh khỉ về gầy dựng tình cảm hông, tao kêu Mini xem địa chỉ sở thú cho?
-Con cún…
-Í, chuyển gu sang tới cún rồi á hả, chắc ở đây cũng có nhiều chủng loại cho mày chọn nha!
-Hừm, đợi đó!
Biết không thể nào cãi lại, Sữa liền bước đi chỗ khác ngay để phòng tránh hậu quả đáng tiếc về sau từ miệng nó, quá đáng sợ mà
Nó nhìn Sữa cười đắc thắng rồi hướng qua hối thúc những người kia. Bất chợt nó nhìn sang Heo, gương mặt nhỏ vẫn còn đượm buồn. Nó bước lại gần Heo hơn, nhìn nhỏ hỏi
-Đi ổn không?
-Được, con ổn.
Heo nghe nó hỏi thì ráng nở nụ cười ra, cố tình cho thấy mình không sao. Nhỏ sợ, không biết sẽ làm gì khi gặp Tồ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tâm lí người ta vẫn chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Nhỏ không muốn qua đó, ít nhất là cho đến lúc này. Nhưng có lẽ có trốn tránh thế nào thì cuối cùng rồi cũng sẽ đối mặt thôi, chi bằng cứ coi như bình thường ngay từ đâu, hi vọng giữa hai người vẫn vậy, không có gì làm đổi khác…
-Vậy thì dẹp liền cái mặt nãy giờ của con đi, let xì go!

Phòng bên kia
-Xao chình, xao chình!!!!!!!!!!!!!
Vừa bước đến cửa nó đã cất giọng thánh thót lên ngay. Cứ như sợ ai giành mất quyền nói của mình không bằng
-Qua đây chi cún?
Hắn chào đón nó bằng câu nói cực kì dễ thương, một câu hỏi có tác dụng làm tăng máu não và khả năng phun trào của con người ta nhất có thể
-Coi mày chết chưa, tao chôn giùm!
-Cảm ơn lòng tốt nha, tao còn sống
-Vậy thôi tao về, tưởng chết qua thăm thôi
-Thôi đi, nhớ tui nói đại đi, lòng vòng làm gì người ơi.
-Tự nhiên muốn ói ghê, ở đây có thao hông?
-Không, ra ngoài kia mà phun trào đi cún!
-HAI NGƯỜI NÀY, ĐỂ TUI VÔ ĐƯỢC CHƯA?
Mini ở ngoài la vào, dẹp ngay đám cãi nhau phiền phức này. Thiệt tình, hai người này cãi nhau mà đứng trước cửa chắc năm sau người ta mới vào được trong quá
-Thương nhau lắm cắn nhau đau mà!
Nó vừa né qua khỏi cửa thì Sữa lại đâm tiếp thêm một câu khác nữa, hình như Sữa tỉ tỉ vẫn chưa phục chuyện lúc nãy mà



End chap 24

CHAP 25: TỤ TẬP

-Í em là sao?
Nó liếc Sữa, người vẫn đang cười đầy ẩn ý đằng kia, có vẻ cũng chuẩn bị tinh thần xong xuôi hết rồi
-Ài, đâu có gì, chỉ là nói hai người nào đó thương nhau thì thôi cãi nhau đi hà.
-Hai người nào?
-Thôi người ta tự hiểu mà, nói chi nhiều. Dzô chủ đề chính đi má!
-Xá, tạm tha cưng đợt này à!
Nó bỉu môi rồi bước lên chiếc giường gần đó ngồi. Tranh thủ nhìn sang Tồ bên chiếc giường đối diện, Tồ hơi cúi mặt xuống, hình như không hề chú ý đến chuyện nãy giờ. Nhìn dáng vẻ lúc bây giờ cứ như vừa thất tình về vậy, không quan tâm mọi thứ xung quanh, đầu óc thì vẫn quay cuồng với những luồng suy nghĩ. Chắc hẳn vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nào cho phù hợp với tình huống hiện tại, vẫn thu mình với cái quá khứ lúc nhỏ. Lúc này, có lẽ phải cần một thứ gì đó đủ quan trọng để đưa Tồ về với hiện thực, với những quyết định thật chính xác…
-Quêy!
Nó gõ gõ vào tay Hero, lúc này đang đứng gần đó, miệng gọi khẽ rồi hướng ánh mắt ra hiệu. Ngay lập tức, Hero nhìn sang chỗ nó chỉ và cũng hiểu được ý định của nó, cậu gọi lớn:
-Tồ!
-Tao đi ra ngoài chút…
Bỗng nhiên, sau tiếng gọi, Tồ đứng lên và bước ra ngoài. Nãy giờ Tồ vẫn biết đến sự hiện diện của tụi nó chứ, nhưng lại sợ đối mặt hơn ai hết, sợ một lát nữa thôi, mọi người lại đề cập đến những chuyện lúc sáng nữa. Những câu chuyện ấy Tồ không muốn nghe, vì nó chỉ làm rối thêm mà thôi, không giúp gì được lúc này cả.
-Cái thằng này, mày đứng lại coi!
-Kệ nó đi!
Hắn lên tiếng sau khi Hero vừa cản Tồ, cho Tồ ra ngoài đó ít nhiều cũng hít thở được khí trời, sáng giờ cứ giam mình mãi trong phòng mà.
Cả đám nhìn Tồ mà thở dài, ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra duy chỉ một người không hiểu. Heo đứng ngay trước cửa ngớ người ra, lúc nãy Tồ đi ngang không hề nhìn nhỏ lấy một cái. Nhỏ nhìn mãi đến khi Tồ đi khuất rồi quay vào phòng, ai cũng nhìn nhỏ, nhỏ có làm gì sai sao? Sao mọi người ai cũng kì lạ vậy nè?
Nói rồi cả đám cũng cho qua, tập trung lại kể chuyện ăn ngủ sáng giờ, kể luôn cả chuyện đi rình Heo hẹn hò với thái tử… Có vẻ ở trong hoàn cảnh nào thì tính nhiều chuyện vẫn luôn đi theo nhỉ?
-Có một ngày thôi mà quá chừng chuyện, không biết còn bao nhiêu nữa ha?
Rút cuộc thì Sữa cũng đưa ra cái kết luận khiến cả đám ai cũng trầm ngâm
-Vậy là mình rớt xuống đây một ngày rồi đó hả? Sao nó dài quá à?
Heo đột nhiên hỏi tụi nó, không khí lại tiếp tục chùng xuống, mọi người đều chìm trong im lặng, ai nấy nghĩ về một hướng, nhưng chung nhất vẫn là lo đến mọi chuyện “trên kia”
-Chắc giờ này ai cũng đi tìm tụi mình ha?
-Ùm, cả ngày rồi mà.
Mini hỏi, nó trả lời. Tự nhiên mắt ai cũng cay cay. Không biết khi nào tụi nó được về nữa, tên Thái tử ấy rồi có đưa quyển sách chỉ đường về cho tụi nó không? Nếu tụi nó cứ mãi ở đây thì ba mẹ sẽ như thế nào, rồi còn cả bạn bè thầy cô nữa?
-Nhớ mẹ quá… giờ này mẹ tao luôn nhắc tao đi ngủ sớm, nếu còn ở chỗ cắm trại thì mẹ tao đã điện thoại nhắc tao nữa rồi…
Bỗng Mini khóc, nhỏ nói mà nấc trong những giọt nước mắt. Rồi cả Heo cũng khóc theo. Nó bước tới, ôm chầm lấy hai nhỏ bạn, ngoài miệng vẫn cố gắng an ủi nhưng trong lòng thì nghẹn ngào chực khóc theo. Ba mẹ nó đi công tác nhiều, cũng ít khi ở nhà lắm, nhưng mỗi lần nó đi chơi xa ba mẹ nó luôn gọi điện hỏi thăm đủ kiểu. Giờ này, ở đó, ba mẹ nó đang làm gì, họ không liên lạc được chắc lo lắng phát bệnh mất…
Hai thằng con trai vẫn ngồi đó nhìn tụi nó mãi. Biết làm sao được, con trai đâu thể yếu đuối, phải mạnh mẽ để tụi con gái thấy mà tin tưởng chứ.
-Nín đi tụi bây… rồi cũng sẽ về nhà được mà… tụi mình phải có niềm tin chứ, khóc đâu có giải quyết được gì đâu..
Sữa nói rồi cũng bước đến chỗ tụi nó, hai người kia cũng bước lại theo. Vỗ vỗ vai nhau an ủi, rồi cả đám cũng nhìn nhau, ráng hé môi cười, chung tay lại như thể hiện ý chí, tin rằng một ngày gần thôi, tất cả sẽ về nhà an toàn
*Rắc rắc*
-Mình đang ngồi ở đâu vậy?
-Trên giường chứ đâu.
-6 đứa, cũng hơn 300kg phải hông?
-Hơn 400kg mới đúng, còn đồ đạc tùm lum tà la trên đây nữa nè
-Xuống lẹ má ơi, gãy giường gãy giường!!!!!!!!!!!
*RẦM*
-Hình như mày nói hơi sớm
-Ờ, tao cũng nghĩ vậy
Không cần biết đoạn đối thoại vừa rồi của ai đâu. Chỉ biết là bây giờ chiếc giường đã sập hoàn toàn với sức nặng của 6 con người gộp lại, sau những giọt nước mắt là một màn *hun* đất mẹ dzô cùng hoành tráng của các nạn nhân, thành thật chúc mừng :)

-Mấy con chọ, bu bu chi đông vậy?
Nó đứng lên, vừa xuýt xoa cái mông mình vừa la làng
-Đứa nào bu trước, ẳng ẳng hoài
Hắn cũng vừa đứng lên ngay lúc ấy, nhanh chóng đáp lại nó
-…..
-…..
-…..
….
-Có tin nhắn của thái tử nè bây!!!
Mini la lên, nãy giờ té nhưng vẫn kè kè bên chiếc điện thoại, vừa hay tin nhắn tới, chắc là thái tử nhắn nhủ gì cho Heo
-Đọc coi mày!
-Ờm, tên đó nhắn “Ngày mai 7h em cùng mọi người đến điện Chuối Chiên nhé. Yêu em!”
-Vãi thánh ấy, yêu yêu nữa.
Nó nhún vai, bình phẩm một câu rồi lia mắt khắp phòng. Không ai ý kiến gì cả.
-Vậy thôi về tụi bây, ngủ sớm mai tính tiếp nữa
-Ùm
Nói rồi bốn đứa kéo nhau ra về. Để 3 người kia đi trước, nó nán lại xách tay kéo hắn ra ngoài
-Đi tìm thằng Tồ đi, kêu nó về
-Biết rồi má. Mà nói dzụ con Heo đi chơi hồi chiều cho nó nghe hông? Tao nghĩ không, từ từ đi ha mày?
-Tao cũng thấy vậy, đợi nó bình tĩnh xíu đi rồi hãy nói. Thôi tao về nha
-Ùm, đi cẩn thận, coi chừng vấp con kiến té nha hông
-Cún! Dzô ngủ đi, ngủ gặp ác mộng nhiều dô cho tao
-Hahaha, thôi đi đi má, good night
-Ùm, bye bye
Đợi hắn nói được câu chào đàng hoàng xong nó cũng xách đít chạy về theo tụi kia, hi vọng ngày mai mọi chuyện đều ổn…

CHAP 26: TÊN ẤY LÀ NGƯỜI TỐT!

Sáng hôm sau, tụi nó đã sớm tập trung tại cửa điện Chuối Chiên, đợi xem tên Thái tử ấy muốn gì, mà tình hình bây giờ là điện chưa mở cửa.
Đến 7h, đúng giờ hẹn, cửa điện đột ngột mở ra khiến Tồ đang dựa vào đó cũng mém ngã luôn vào trong. Tên thái tử từ trong nhanh chóng bước ra, niềm nở đón chào tụi nó:
-Chào mọi người, đúng giờ quá hen!
-Chính xác hơn là đến sớm 7 phút 23 giây.
Sữa ngao ngán nhìn đồng hồ đáp lời, trong cuộc đời nhỏ ghét nhất là chờ đợi, huống chi với chừng ấy thời gian nhỏ có thể đọc thêm vài chương tiểu thuyết rồi.
-Là mọi người đi sớm chứ, ta hẹn tất cả 7h mà
-Hừm , nãy đứa nào hối đi sớm vậy?
-Tao…
Heo kế bên rụt rè lên tiếng, tên ấy nhìn thấy Heo càng vui vẻ hơn nữa, nhanh chóng bước đến kế bên hí hửng chào nhỏ:
-Chào em!!
-Hihi, chào!
-Em ăn sáng chưa mà đến đây sớm vậy?
-Chưa
-Vậy vào đây, anh cho chuẩn bị sẵn rồi nè
-Hihihi, cảm ơn!
Nói rồi Heo chạy theo thái tử vào trong, con mắt sáng rỡ với bàn tiệc được dọn sẵn. Rút cuộc Sữa cũng hiểu được lí do Heo đòi qua đây sớm, đồ ăn thực sự có giá trị quá cao mà!
-Moi người cũng vào ăn đi, sao cứ đứng đó mãi thế?
Thái tử quay đầu ra hỏi, rồi đám tụi nó cũng bước theo vào trong ăn uống vui vẻ- ngoại trừ Tồ. Đến sáng hôm nay thì tâm trạng Tồ vẫn cứ ủ dột như vậy, không khá hơn được tí nào. Nãy giờ nhìn Heo với tên kia nói chuyện thân mật như thế làm Tồ càng thêm khó chịu, không biết làm gì nên Tồ cứ nhìn chằm chằm mãi vào chỗ Heo và thái tử đang ngồi. Tuy chăm chú ăn nhưng đôi lúc Heo cũng len lén nhìn sang chỗ ai kia, biết Tồ nhìn mình nhưng không hiểu tại sao nên Heo cứ im lặng ăn uống cười đùa như bình thường.

Ăn xong, Thái tử đề xuất đi chơi. Tụi nó cũng muốn tham quan nơi này nên hào hứng chấp nhận. Nghe tên đó kể, ngoài vườn hoa ra thì nơi này còn rất nhiều cảnh đẹp. Phân vân một lát tất cả quyết định đến Hồ Bánh Chuối- nơi Mini đề xuất khi tham khảo trên điện thoại hôm qua.

Hồ Bánh Chuối
Đây là một thắng cảnh rất nổi tiếng ở Chuối quốc, tuy không nằm ở trong cung nhưng khá gần, có thể đi bộ đến được. Hồ không lớn lắm, bù lại nước bên trong trong vắt, nhìn thấy hàng trăm loại cá thi nhau bơi đùa dưới ấy. Xung hồ là những khóm hoa đủ màu sắc mọc san sát nhau. Gần đó là những cây cổ thụ cực lớn, cành cây che mát hết cả vùng, trên mỗi nhánh cây to là một chiếc xích đu gỗ để mọi người ngồi đó thưởng thức cảnh đẹp. Còn trên các nhánh cây nhỏ hơn, người ta treo những quả bong bong trong suốt, bên trong đấy có một chú hạc giấy cùng vài ngôi sao nhỏ đung đưa trong làn gió nhẹ. Đám con gái tranh nhau từng chiếc xích đu xem ai ngồi gần nhiều bong bong nhất, còn tụi con trai thì đi lại gần bờ hồ hơn nhìn ngắm xung quanh. Vẫn những chiếc xe tấp nập, những con người vội vã, những bước chân nhộn nhịp như chỗ tụi nó, nhưng ở đây khác, bầu không khí trong lành và làm con người ta nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều. Đứng ngắm phố phường một hồi tụi hắn đều quay trở lại khi nghe vài tiếng bàn tán náo nhiệt bên chiếc xích đu của tụi nó…
-Con heo bay kìa!
Heo reo lên hí hửng khi bắt gặp hai con vật lạ đang đậu lại trên chiếc xích đu của nhỏ hót véo von
-Có giống con heo đâu má, con chim mà!
-Không phải luôn, con gì á, không giống heo cũng không phải chim.
-Chứ con gì?
Những tiếng bàn tán ấy cứ vang lên không ngừng khi tụi nó không thể nào xác định được đây là con gì. Thứ đó nó tròn tròn dài dài, hai bên là hai cái cánh nhỏ, không giống chim mà giọng cứ ríu rít mãi, thiệt khó đoán được thú tính của nó quá!
-Hahaha, đây là con chim Chuối, còn gọi là Chuối bay nữa. Mọi người chưa từng thấy sao?
-Chưa. Tên nghe hay ghê!
-Hahaha
Thái tử cười lớn, tên ấy giải thích cặn kẽ cho tụi nó nghe về loại chim cũng như những thứ khác lạ xung quanh đây. Nghe tên đó bảo bong bong treo trên cây được làm bằng một chất gì đó không hề bể hay gây ô nhiễm môi trường. Xung quanh hồ là hàng chục chiếc thùng rác cùng đội vệ sinh thường trực, tuy vậy nhưng người dân được giáo dục truyền bá rất tốt nên ý thức giữ gìn vệ sinh môi trường rất cao. Nhờ vậy mà cảnh vật quanh đây luôn tươi đẹp và sạch sẽ, rất đáng ngưỡng mộ!
-Mọi người còn gì muốn hỏi ta không? Cứ thoải mái đi!
-Vậy khi nào thái tử sẽ đưa quyển sách đó cho chúng tôi?
Ai đó trong tụi nó hỏi, tên ấy lại cười nhưng nét mặt hình như hơi buồn một chút.
-Yên tâm đi, ta sẽ đưa sớm thôi!
-Sớm là khi nào?
-Một ngày nào đó.
-Chán vèo!!!!!!!!!!!!!!
Heo ngồi đó thở dài, tên thái tử nãy giờ nhìn nhỏ thấy vậy nên cũng muốn làm nhỏ vui hơn một chút.
-Nhưng ít ra ta sẽ bật mí một phần nhỏ trong đó, được chứ?
-Thiệt hả?
Nghe xong ai cũng vui mừng, vội vàng hỏi lại tên ấy.
-Ừm, nói về cách về của những người trước đây đã lạc xuống đây nha?
-Được được, họ về bằng cách nào?
-Lần gần đây nhất là một nhóm 2 người, sau khi ăn quịt không trả tiền, họ đã bỏ chạy và bị chủ quán rượt theo. Tên chủ quán ấy do không có vũ khí nên đã cướp mâm bánh chuối của bà bán dạo bên đường chọi hai người kia. Kết quả là một người ăn mâm, một người ăn bánh chuối vào đầu, họ ngất xỉu và tự nhiên biến mất khỏi đây.
-…
-Lần trước đó nữa là ba anh chàng trẻ, họ may mắn được với một gia đình ở đây giúp đỡ. Trong lúc đi tìm hiểu nơi này, họ bị lạc vào một khu rừng hay khu vườn gì đấy, họ đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tìm được đường ra. Nhưng đáng lẽ phải ra luôn thì ba người đó lại nán lại trong đó chọc một con khỉ già, do không chú ý nên một anh đã bị trượt vỏ chuối của con khỉ đó vừa ăn. Kết quả là kéo luôn hai người kia té đập đầu xuống đất bất tỉnh rồi biến mất.
-…
-Ai nói gì đi chứ? Sao im lặng hoài vậy?
-Tôi đánh giá cao sự hư cấu của em!
Sau câu chuyện ấy của tên thái tử, cả đám như hóa đá, trợn mắt lên nhìn. Còn hắn thì vui vẻ bước đến kế bên tên thái tử bắt tay cực kì thân mật.

-Hư cấu đâu? Tất cả là thật mà!
-Thật?
-Đúng! Ta không hề nói gạt mọi người, đâu có ích lợi gì đâu.
Tụi nó nhìn nhau, cũng có vài tiếng xì xào nhưng cuối cùng cũng đành bỏ qua. Thực hư sau khi đọc xong quyển sách đó cũng biết. Nhưng có lẽ tên ấy nói thật, đâu có lí do gì mà phải lừa tụi nó đâu đúng không? Nhưng hai câu chuyện đó thì hơi khó tin nha…
Rồi tất cả lại chìm trong im lặng, ai nấy đuổi theo dòng suy nghĩ của riêng mình, mà cũng có thể là ngắm cảnh vật quanh đây bởi nó thảnh thơi đến lạ. Gió thổi bóng bay, lá rơi rồi tâm hồn con người cũng phiêu du theo làn gió với những mối bận tâm lớn…
.
.
.
-Để tụi chị phụ em ha?
Nó và Heo ngồi xích đu hướng ra phía đường lộ, nhìn ra là cả một chốn nhộn nhịp. Gần đó là một cô bé xinh xắn với hai giỏ xách trên tay đi đến, đột nhiên cô bé ấy vấp té, rơi cả hai giỏ trái cây xuống đường. Nhìn trái cây rơi tung tóe ra ngoài cùng gương mạt bối rối của cô bé, hai đứa xông xáo chạy ra đỡ bé dậy rồi giúp đỡ một tay nhặt đồ lên
-Cám ơn hai chị nhiều lắm ạ!
-Không có gì đâu, đi cẩn thận nha!
Xong xuôi mọi việc, cô bé ấy vội vàng cảm ơn rồi xin phép đi trước. Vẫy vẫy tay chào, tụi nó vừa định bước vào trong thì một chiếc xe chạy nhanh đến…

-COI CHỪNG!
Thái tử là người đầu tiên phát hiện ra chiếc xe do quan sát Heo nãy giờ, tên đó nhanh chóng chạy ra đẩy nó và Heo vào trong. Chỉ còn cách tí xíu nữa thôi là chiếc xe ấy tông thẳng vào người hai đứa nó rồi. Nghe tiếng la ấy của thái tử, cả đám kia cũng chạy ùa ra, nhanh nhất là hắn. Hắn đỡ nó dậy (Hồi nãy đẩy nhanh quá nên té nhẹ xuống đất ), lật lật tay chân xem nó có sao không rồi đưa nó vào trong ngồi. Heo cũng được thái tử dìu vào, và đi sau là Tồ với gương mặt hết sức lo lắng.
-Hai người có sao không?
-Không
Cả hai đồng thanh, vừa lúc đó chủ nhân của chiếc xe cũng vừa bước vào trong
-Mọi người có sao không ạ? Tôi thành thật xin lỗi, do chiếc xe này bị hỏng thắng nên tôi không kịp dừng lại…
-À, không không sao!
Heo lên tiếng, dù gì cũng do lỗi chiếc xe cộng thêm người ta cũng hiểu chuyện xin lỗi nên coi như không có gì thôi.
-Tôi xin lỗi, hay tôi đưa mọi người đến bệnh viện kiểm tra cho chắc?
-Không cần đâu! Không sao thật mà! Chú cứ đi làm việc của mình đi.
-Nhưng…
-Không có gì thật mà, chỉ là tai nạn nhỏ thôi.
-Vậy tôi xin phép, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì xin cứ liên lạc. Tôi thành thật xin lỗi lần nữa ạ.
Nó nhận tờ giấy nhỏ có số liên lạc của người tài xế đó, trước khi đi ông ấy còn quay lại xin lỗi thêm mấy lần nữa làm nó cũng ngại, tụi nó thật sự không sao mà.
-Thật là không sao chứ?
-Thiệt mà. Cũng nhờ thái tử đẩy vào, thật lòng cảm ơn anh!
Hắn lại tiếp tục dò hỏi nó cho đến khi chắc chắn là nó vẫn toàn vẹn không sứt mẻ miếng thịt nào mới thôi. Mà cũng đến bây giờ nó mới nhớ ra việc thái tử cứu nó để mà cảm ơn người ta -_-
-Có gì đâu, chuyện nên làm thôi, hì hì!
-Cảm ơn anh nhiều lắm, mà anh không sao chứ?
Heo cũng quay sang cảm ơn rồi hỏi han xem thái tử có bị gì không. Cách xưng hô thân mật này làm ai đó đằng kia tự nhiên khó chịu vô cùng.
-Anh không sao!
-Vậy mà không sao hả?
Heo bỗng nhiên nhìn thấy tay áo thái tử rách toét ra, lộ ra máu chảy phía bên trong.
-Chắc hồi nãy quẹt trúng chiếc xe, nhỏ xíu hà đâu có sao đâu!
Cảm thấy không an tâm lắm khi nhìn thấy vết thương đó, Heo giựt ngay tay của tên đó, xắn tay áo lên. Rách tay một đường dài!
-Nhỏ lắm hả?
-Hề hề, nhỏ. Chút nữa về cung băng lại là hết thôi…
-Đi về băng lại, nhanh lên, chút chút gì nữa?
Nói rồi Heo đứng bật dậy, lôi tuột thái tử trở về cung. Tên đó bỗng dưng được nắm tay thì sướng rơn, lẽo đẽo đi cùng Heo. Trước giờ nhỏ luôn vậy, với người giúp đỡ hay cứu mình thì hết lòng mà quan tâm họ. Hai người cứ nắm tay đi trước mặc cho phía sau, Tồ đang đi theo với một luồng sát khí nóng rực lửa. Tiếp bước theo đó là Mini , Sữa và Hero cũng chạy theo về cung. Còn mỗi nó với hắn là ở lại.
-Sao không về chung?
Hắn hỏi nó, mọi khi là toàn đi trước không mà.
-Đau chân làm biếng đi quá à!
-Đau chỗ nào, nãy té đau hả?
-Chắc vậy quá, đau tùm lum cái chân luôn!
-Haizz, vậy lên tao cõng…
-Thiệt hôn?
-Không lên tao đi à!
-Lên, lên liền nè
Vậy là hắn ngồi khom xuống, cho nó leo lên người rồi cõng về cung. Đâu biết người ở trên hí hửng cười khi vừa lừa được hắn, mà thôi, người đang cõng cũng thấy vui mà, miệng cứ cười tủm tỉm mãi…

-Đi nhanh lên, hey yaaaaa!
-Biết mày nặng lắm hông?
-Không, tao thấy tao rất nhẹ nhàng mỏng manh và yếu ớt mà.
-Thời tiết mát mẻ rồi mày cũng mát mát tửng tửng theo luôn ha?
-Xá, mà nè?
-Gì?
-Thái tử… Tên đó là người tốt đúng hông?
-Ừm, tao cũng thấy vậy…

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ