XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối - trang 9

Chương 27: Tâm trạng của những người con gái...

Đấy mới thế mà đã hết học kì cuối lớp 12 rồi...

Nó hì hục từ sáng đến tối ngồi ôm đống sách vở học cho mình rồi còn phải ôn lại kiến thức cho cái cậu bạn trai đầu óc trắng toát như tờ giấy...Thật mệt quá...TT^TT(có ông người yêu lười biếng..Hix)

Bây giờ là 12h đêm nhưng còn thêm hai ngày nữa là thi tốt nghiệp tất cả các môn rồi vì vậy phải cố lên...

“Trần Phương Di ! CỐ LÊN...”

Nó tự nhủ với bản thân rồi cầm cây bút chì ngoáy ngoáy vào trang giấy viết lại mấy từ vựng tiếng anh mới học hôm qua...

“Ơ! Nhưng sao im lặng vậy nhỉ...”

Nó khựng lại vì có chút lạ lùng...Sao tự dưng thấy tróng tróng cái gì đó...Nó đưa tay gãi đầu...Quay qua bên phải...”Quyển từ điển có đây rồi...Vậy thiếu cái gì nhỉ...”Nó ngẫm nghĩ. Đưa tay gãi đầu...

Quay sang bên trái....Á à a...

Mắt nó mở to...Miệng há hóc nhìn cái con người đang say ngủ ngon lành, còn lấy cuốn tập vở chép anh nó đưa mượn làm gối kê nữa chứ. Không biết có chảy nước dãi nơi không. Nghĩ mà gớm...

-Ê! Phi..._Nó đưa tay lay lay...

Bất động...

-Dạy học bài đi..._Nó lay lay...Ghé sát tai nói hơn to một chút...

Bất động hoàn toàn bất động...

-Dậy..._Nó nói to vào tai...

Vẫn bất động...._Tức giận...

-Trương Hoàng Phi...._Nó hét to...

Cái thân người cao to chỉ động đậy vai một chút thì lại nằm bất động ...Còn kèm cả tiếng “Khò khò” nho nhỏ...Làm nó tức điên...Tim gan như muốn trào ra ngoài, máu thì lại muốn trồi ngược lên não...Và nếu không giữ đc bình tĩnh có lẽ nó đã đưa tay đánh tụi hụi vào cái xác đáng ghét kia.

Nó bấm bụng... “Ta đây...đường hoàng là một cô giáo bảo công bỏ sức ra để ôn luyện cho nhà ngươi. Chỉ có một mong ước nhỏ là nhà ngươi đủ điểm để tốt nghiệp. Vậy mà...Vậy mà nhà người cứ đến giờ này lại lăn ra ngủ...Khiến ta thấy công sức của mình mấy ngày vừa qua như vất hết xuống sông xuống biển...Sao nhà ngươi không bằng nửa người ta nhỉ...Đồ HOTBOY dởm người...”

Nó giận dữ quay người đi. Giật mạnh cuốn sách trên bàn ...Lẩm nhẫm....Cố gắng chú tâm...Cố lẩm nhẫm...lấy bút hí hoáy...Cuối cùng không chịu nổi...

Quay một cái,...trừng trừng nhìn cái xác to ềnh. Ngồi trên chiếc ghế con con trong rất ngố...Cả trọng lượng của cơ thể như ép cái bàn xuống. Đến nỗi nó tưởng cái bàn sắp gãy đến nơi...Thấy cái dáng vẻ vừa mỏi mệt nhưng không kém phần ngố ngố như vậy cơn tức giận của nó ban nãy tự dưng biến đi đâu hết cả...chỉ thấy thương thương và buồn cười...

Đúng là nó có anh bạn trai ngố dệ. Lần đầu tiên gặp cậu ấy năm tám tuổi ở chính ngôi nhà này nó đã thấy ghét ghét cái bản mặt lúc nào cũng hất hất lên trời ra vẻ ta đây. Đến khi hai đứa gặp lại là khi nó chuyển lên đây học c3. Cùng trường rồi còn cùng lớp, rồi còn bị cô giáo phân cho cái nhiệm vụ cao cả và phải quản lý cái cậu hotboy chẳng ra gì xuốt ba năm trong cực nhọc và hao tổn tuổi thọ ...Thế đấy...Rồi đến khi được mẹ giao nhiệm vụ phục vụ cậu hotboy chẳng ra gì trong suốt 1 tháng. Ngày não cũng gây lộn, chí choé, bị bắt nạt hoài....Vậy mà...Không thể ngờ được...Bây giờ hai đứa thành người yêu của nhau...

Người yêu đấy...

Không chỉ thích bình thường đâu mà là yêu đấy...(Thích và yêu khác nhau nhé các bạn! Đừng khi nào lầm tưởng ...*^^)

Ờ nhưng kì lạ là tự dưng không hiểu sao lại đi thích cái con người mà cái gì của người đó từ trước đến giờ mình điều ghét.

Thứ nhất là tham ăn.

Thứ hai là kênh kịu, chảnh chẹo...

Thứ ba là luôn thích áp đặt người khác làm những việc bản thân mình thick...

Thứ tư là lười biếng, không có chữ nào trông đầu...Lúc nào cũng ngủ ngủ và ngủ...

Đi chơi đêm. uống rượu, hút thuốc(không thấy khi nào nữa...nhưng chắc chắn là có), ngủ ngoài cả đêm không về...(Cái này thì kì lạ)

Cái cực ghét là nhờ có bản mặt mà luôn có mấy đứa con gái bu quanh...

Ôi.....ôi...còn nhiều lắm...Không kể ra hết...Thế mà thích từ khi nào cũng không biết nữa...Từ thích chuyển sang yêu...hihi...

Nó đưa tay tay lên nhặt mấy sợi tóc con phủ trên trán của Phi. Mấy sợi tóc màu nâu nâu bị mồ hôi chảy ra làm ướt cả. Bây giờ khi vén cái mái ngố trước lên thì nó mới thấy trán cậy rịn cả mồ hôi mẹ mồ hôi con...”Mệt vậy sao”...

Nó khẽ nhăn mặt. Đưa tay lên quyệt đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm...Ngón tay nhỏ của nó tự động lướt xuống sống mũi cậu làm cho cậu hình như cảm thấy nhột hay sao đó mà mũi nhăn nhăn lại trông đến dễ thương...Ngón tay chạm nhẹ vào hàng long mi dài cong cong của cậu...chạm vào gò má nhìn cực đẹp...rồi chạm vào khoé môi cong cong, hơi đỏ...

Nó mỉn cười tủm tỉm khi nhớ đến cái đêm cách đêy không lâu. Bờ môi này đã cắn nhẹ vào tai nó, đã hôn hẹ vào môi nó, rồi hôn thật sâu nụ hôn dài bất tận ngất ngây đến hai lần, bờ môi này nói yêu nó, nói yêu nó “Mãi mãi”...Và hằng đêm bờ môi này khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng khiến trong giấc mơ nó cũng tủm tỉm cười hạnh phúc...

Nó thấy yêu lạ cái cảm giác đó...Yêu cả cái tính tình “Sỡ hữu của cậu”...Yêu cái làm nũng đòi ăn cái này cái kia làm nó điên đầu...Yêu cai...Yêu hết tất cả những thứ của cậu...

Nghĩ vậy nhưng nước mắt nó lại trực trào ra...

-Con nhỏ ngốc nghếch này! Làm gì thế này...

Nó quay đi. Đưa tay lên quyệt đi giọt nước mắt quái quỷ không cầm được đang trượt dài trên má mình. Tự nhủ. “Tất nhiên phải vậy rồi! Khóc gì mà khóc hả con nhỏ đáng ghét này”

Tiếp tục lau thì nước mắt càng chảy ra nhiều hơn...Càng chảy thì lại càng thấy tức...Thấy đau đau ở cái quả màu đỏ đỏ trên ngực trái...

-Eo ơi! Hix! dụ này phải đi khám bác sĩ quá..._Nó phì cười...Vừa cười thì nước mắt trào ra càng nhiều....

Mong sao mấy cái ngày này đừng trôi qua nhanh quá...Nếu mà quá nhanh...Rồi đến lúc đó thì chắc tim nó sẽ vỡ ra thành từng mảnh, Sức chịu đựng của nó chắc chỉ đến lúc đó thôi...Biết làm sao được...

-này!...Khám bác sĩ gì đấy..._Giọng Phi hơi ngái ngủ cất lên làm nó giật mình. Nó dả vờ đưa cuốn tập lên cúi đầu xuống. đưa tay lau lau giọt nước mắt rồi mới hừng hực ra vẻ tức giận quay đầu lại.

-Khám bệnh máu trồi lên não nhanh quá...

Bây giờ nó mới phát hiện Phi chỉ vừa mới tỉnh ngủ, thế mà làm cho tim nó suýt nữa là nhảy cả ra ngoài...Nhó thở phào nhẹ nhõm trong lòng một cái.

-Sao...Mau trồi lên não ak..._Phi có vẻ hốt hoảng. Nhưng với cái dáng vẻ vừa ngủ dậy làm như thế thì thật là ngố quá...heee

-Phì...Trời ơi! Tôi tức giận vì cậu học trò tôi đỗ công sức bao ngày mà cứ tới giờ này là lăn ra ngủ. Không biết gì đến cô giáo gọi mấy lần. Chắc trời có sập thì cậu cũng không biết đâu nhỉ?_Nó nói cái vẻ dỗi dỗi...

-Trời có sập thì không phải cho dù tớ có nặng cỡ nào thì cậu cũng sẽ cỗng tớ ra ngoài sao..hee Vậy thì lo gì nữa..._Phi cười gian gian...Nhưng đã nói đúng hết rồi...

-Cậu...Cậu ai bảo thế. Lúc đó tớ sẽ để cậu nằm đó. Tớ chạy một mình...Muốn tớ cõng à! Một triệu năm nữa nhá..._Chu chu môi nói.

-Thế cũng được! Nhưng bây giờ tớ đói quá..._Phi nũng nịu...Lây tay nó đặt nơi bụng cậu. Giống cảnh tượng mấy bà mẹ có mang đặt tay chồng xem đứa con đạp ấy...Nhưng đó là đạp còn bây giờ nó chỉ nghe thấy cái bụng của phi kêu “ọc ọc” ghê rơn...= =!!

-Chặc! Biết ngay nay mà. Lúc học thì chỉ biết ngủ rồi lại dậy đòi ăn. Chả để lại chữ nào trong đầu._Nhận xét.

-Ứ! Đói đói..._Phi chu môi. Ép tay nó vào bụng cậu để nghe cái bản hoà âm nhộn nhịp đang hưởng ứng...

-Thôi...Thôi...được rồi! Nẫu hết cả ruột! Đi nấu là được chứ gì...Nhưng ..._Ra điều kiên.

-ăn mì sao...Nhưng gì?..._Hí hửng

-Ăn xong tối nay phải học hết đống công thức toán này cho tớ_Đứng dậy. Cười cười...

-UMK_Nhăn nhó...Suy nghĩ...

-được rròi!_Nhăn nhó.

-Vậy thì Ok. Đi nào._Bước ra mở cửa phòng. Mỉm cười nói.

....

“Cứ như thế này chắc là khi thi sẽ ổn cả nhỉ?”_Hơi lo lắng, hơi có chút hy vong...= =!!!

******************

-Người đẹp! Ra nhảy với anh một bản nhé!_Thằng con trai mặt nhìn trơn trơn đểu đểu lên tiếng.

-Nếu là hôm khác thì tôi còn tạm chấp nhận anh. Nhưng hôm nay thì tôi không có hứng._Cô lên tiếng. Không thèm nhìn vẻ mặt từ hớn hở chuyển dần sang giận dữ của anh ta.

-Cô em! đừng có kiêu vậy chứ?_Thằng chả không chịu đi. Còn buông lời có vẻ chế giễu. xong đưa bàn tay gớn giếc của hắn chạm vào đùi trần của cô.

“BỐP”_Tiếng động vang to làm mấy người quanh đó phải quay lại nhìn. Đến lúc hiểu chuyện thấy cô gái xinh đẹp quay đi và người đàn ông mặt tím tái đang đứng trân trân vẻ giận dữ thì mọi người phì cười. Đưa lời trêu chọc.

-Cô gan to quá nhỉ. Đồ con gái đến đây toàn mấy loại không ra gì mà còn làm cao hả cô em..._Hắn vừa nói xong thì mấy cô gái đứng gần đó nhìn hắn với ánh mắt có thể xong tới và cho hắn mấy bạt tai. Chứ không kể đến mấy chàng trai đi với người yêu...Hắn thấy lỡ lời. Thì quay đi cười cười hoà giải. Xong quay sang đặt lên vai cô...

-Này cô em! Đừng làm cao nữa. Nhảy mấy? Ngủ một buỗi thì bao nhiêu?_Hắn ghé tai lại gần cô. Cái giọng trơn trơn của hắn làm cô thấy ớn lạnh, cái hơi miệng hôi hôi làm cô bực mình. Hai hay nắm chặt lại.

-..._Mím môi.

-Suy nghĩ gì nữa! Cô mỗi đêm bao nhiêu. đừng lên giá không thì có chó nó thèm..._Hắn buôn lời giễu cợt...

“BỐP”

Cô giáng cho hắn thêm một bạt tai. Rồi đứng dậy bước đi...

Mặt hắn tím tái. Thấy cô đi thì hắn nhanh chóng đưa tay túm lấy tóc cô kéo ngược lại...

Hắn kéo mạnh đến độ khiến cô đao nhói. Hôm nay cô làm kiểu tóc xoăn vột hơi cầu kì.

-Mẹ...Con @##%$### làm cao hả mày...

Cô không hét lên chỉ cố gỡ tay hắn ra. Mấy người nam nữ xung quanh thì hò reo...Xong không hiểu có chuyện gì lại im thin thít...

-Này..._Cái giọng thằng con trai nào đó vang lên. Vừa đủ nhưng cảm thấy rất uy lực.

Hắn vẫn nắm lấy tóc cô. Quay đầu lại thì hắn bị nhận ngay cú đấm mạnh vào mũi khiến hắn có vẻ choáng váng nên hắn buông tóc cô ra.

Cô thấy hắn buông tóc mình ra thì đưa mắt nhìn trừng trừng vào người con trai trước mặt. Xong quay người bước đi. Chuyện sau đó cô không biết. Nhưng cô biết rằng hắn ta sẽ bị bại liệt hay là sẽ chết...

Cô bước chân trên con đường nhỏ lát gật dẫn đến một cái công viên nào đó.

Cô đưa mắt nhìn lên trời. Hít hà tự hỏi. Đến khi nào thì cô mới có thể cùng anh lên đó. Hay chỉ có một mình cô thôi...Đi hết quảng đường rồi lên đó...Có buồn tẻ không...Có cô đơn không...Ngốc nghếch thật...

Cô tự cười và gõ vào đầu mình. Mấy hôm nay cô không gặp anh. Vì cô biết. Càng gặp cô thì anh càng không thích cô. Càng không chấp nhận cô, càng không....và không gì cả...Không có gì thuộc về cô cả, mãi mãi,.....

-Nè! Con nhỏ kia..._Thằng con trai lúc nãy đi sau lưng cô khi nào. Hắn lại cách tiếng gọi muôn thủa...”Con nhỏ”, “Yêu tinh”...”Mít ướt”...vvvv. Nhưng cô không quan tâm . Mà cô quan tâm để làm gì cơ chứ. Đã có quá nhiều phiền muộn rồi. Đáng ra cô không nên về nước. Cứ ở nước ngoài. Đợi anh qua rồi làm đám cưới. Thế là hết...Chứ không phải. Qua đây ước muốn tìm được cho mình một chỗ đứng trong trái tim anh...để rồi biết được câu trả lời qua ánh mắt của anh. “KHông bao giờ”....

-Nè! Nhỏ mít ướt..._thằng con trai lại cách lên. Sao lúc nào hắn cũng làm phiền cô vậy nhỉ,. Thằng điên...

-...

-Nè! Cô bị điếc đấy hả..._Thằng con trai đi đến. Nắm lấy kéo giật tay cô lại. Nhìn cô. Nhưng bây giờ có nhìn thì hắn chỉ thấy cái hố đen tróng hoắc mà thôi. Không có gì đâu... Vậy thì nhìn làm gì...

-Thả ra..._Cô mở miệng. Mắt nhìn vào mắt thằng con trai.

-Cô...Tôi vừa giúp cô đấy nhé?_Thằng con trai không chịu buông tay cô ra mà ngược lại. Nắm càng chặt hơn...

-Tôi có nói cậu tới giúp tôi đâu._Cô nhìn hắn. Ánh mắt làm thằng con trai thoáng bối rối. Buông tay cô ra.

Cô tiếp tục bước đi...

Thằng con trai vẫn lão đẽo theo sau lưng cô...

-Nhưng...Dù gì cũng phải cảm ơn chứ.

-..._CÔ dừng lại nhìn hắn. Có ai nhờ giúp đâu mà bảo người ta cảm ơn. Đồ điên.

-Thôi! Không cảm ơn cũng được. Đi tiếp đi._Thằng con trai mở to đôi mắt. Xong gãi gãi mũi nói. Cí tướng của hắn làm cô có vẻ buồn cười. Nhưng kệ hắn vậy.

Thế là cô quay người bước đi.

Thằng con trai vẫn bước theo cô...

.

.

.

Cô ngồi xuống cái băng ghế đá dưới một cái cây to to...không biết là cây gì nhưng không có ánh máng. Cái ghế nằm khuất giưới cây nên cjỉ được mấy ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và đè điện chiếu xuyên qua kẽ lá. Đâm xuống...

Cái ghế này giống cái ghế mà hôm nào có cô bé thèm kem đến nỗi cắn cả vào tay của cậu bé...Có cậu bé có cái răng khảnh cười tươi làm cô bé nao lòng,...Có cậu bé chỉ tay lên trời kể về sự ra đời của các ngôi sao...Và có cô bé ước ao được ở cạnh ngôi sao của cậu bé.

Cô rờ lên mắt của mình...Có cái gì ấm nóng, có cái gì đau đau nơi tim...Như muốn vỡ ra thành trăm mảnh...Quá sức rồi. Chống cự không được nữa...Có nên gục ngã không...

Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt. Rồi ngẩng đầu lên trời hít hà cái không khí cho căng phòng lòng ngực, giảm cái đau buốt nơi trái tim...

-Nè! Uống đi! Sao ngồi trong này. Mỗi cắn quá trời..._Thằng con trai lên tiếng.

Cô quay sang nhìn hắn. Nhìn chai nước mà thằng con trai đưa. “ờ mà sao hắn có nhỉ?” chỉ thoáng qua vậy thôi...

Nhưng câu nói cuối của hắn làm cô thấy buồn cười. “Ờ đúng nhỉ! Hồi giờ có mấy con muỗi...”

-á! Bóp_Cái tiếng kêu thất thanh của thằng con trai mà cho tới tận bây giờ cô cũng không biết hắn tên gì. Mà hình như hắn cũng không thèm nói.

-..._Cô xuýt bật cười. Chắc hắn ta là công tử. THấy hắn cũng đẹp trai, cao ráo. Nếu gặp hắn trước thì không biết sẽ ra sao...Nhưng bây giờ thì không....

-Á!!!!Con mũi..._THằng con trai hét lên. GIẫy cả người lên ghế. Cả hai chân hắn ngồi xổm. Cái dáng cao cao của hắn làm cô tức cười. Tướng ngồi của hắn nhìn Ê chết được.

-PHì!_Cuối cùng không nhìn cười được cô phải bật lên cười...

THằng con trai mở to đôi mắt, không dãy nữa, há hóc mồm nhìn cô cười , cứ như cô là người ngoài hành tinh ấy. “Nhìn thì cứ nhìn đi” cô nghĩ rồi cười tiếp. Cười đến khi nước mắt rơi... “Lâu lắm rồi...Không biết từ bao giờ...Cô mới có một nụ cười thật sự như vậy...”

Nụ cười với bố mẹ ư...Một thời nhưng kết thúc từ năm 5 tuổi rồi...

Nụ cười lấy được món đồ quý giá của tụi bạn ư...Đó chỉ là cười tự hào thôi.

Nụ cười lần đầu gặp anh ư...Cũng có thể...

Nụ cười sau khi gặp lại anh ư...Gượng gao...

Nụ cười sau khi được đính hôn với anh ư...Gượng gạo...

Nụ cười khi gặp Phi ư...Giả tạo...

Nụ cười khi ....Tất cả chỉ là giải tạo...giả tạo...

Chỉ có bây giờ...Cô cảm thấy mình mới thật sự là của riêng mình....

Nước mắt cô rơi xuống gò má ...có cái nóng nóng...nhưng cô không thèm đếm xỉa đến nó. Bây giờ cô phải cười...Không thì đến khi kết thúc...Có lẽ không bao giờ cô có lại nụ cười như vậy...

Bàn tay to to nhẹ nhàng đặt lên gò má cuốn bay đi mất giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống đất...Bàn tay ấm ấm có cảm giác xao xuyến nơi tim làm cô khẽ giật mình. Lắc đầu quầy quậy...

-Tôi tên Khánh._Thằng con trai nhìn cái vẻ bất ngờ và bất động nơi ánh mắt của cô. Hắn mới cười cười thu tay về và nói.

-..._Cô không nói gì. Quay đầu đi. Đây là lần thứ hai hắn trông thấy cái vẻ yếu đuối chẳng ra gì của cô. Đáng ghét.

-Có ai nói với cô...Là...Cô cười trông rất xinh không_Thằng con trai quay mặt đi nhìn phía trước. Làm trong cái ánh sáng mờ mờ cô không biết hắn có đang cười mỉa cô không...

“Xinh...” chưa...Chưa từng ai nói với cô như vậy cả...Họ chỉ lặp tới lặp lui cái câu...”Cười giống mẹ nhỉ”...Thế thôi...

Cô đưa mắt nhìn hắn...Hắn lại cho cô cảm thấy cô có những chuyện mà chính bản thân cô cũng không biết...Cười “Xinh” hay đại loại như “Mít ướt”...

-...

-Chứ như cái bản mặt Yêu tinh chẳng hay chút nào..._Hắn nói tiếp môi chu chu...Làm cô cảm thấy buồn cười...

Cô cười thành tiếng...Cười to hơn....Rồi lại im lặng....

-Cảm ơn cậu! LÚc nãy..._Cô lí nhí. Cúi đầu.

-Không có gì!_Hắn hơi bất ngờ. Rồi ra vẻ khách khí làm cô hơi tưng tức.

Chẳng qua cũng nên cảm ơn một tiếng. Mặc dù cô chẳng nhờ hắn giúp gì cả.

-Sao mấy hôm nay cậu cứ lẽo đẽo gây chuyện với tôi hoài vậy?_Côi nhìn hắn hỏi...

-Không biết! Thấy cô yêu tinh quá.._Hắn trả lời nhìn cô bình thãn...

-Thật là..._Cô lại quay đi...

-Bây giờ như vậy hết yêu tinh rồi..._Hắn nói chữa cháy....Quả thật là cô sắp tức.

-vậy hả?_Cô quay lại nhìn hắn nói. Ánh mắt cô dịu xuống, môi nở nụ cười. Cô thấy hắn cũng được đấy chứ...

-...._Hắn không nói gì. Khựng lại một chút nhìn cô thật lâu. Ánh mắt làm cô thấy ngại...

-Á! Con muỗi..._Cô hét lên chữa ngại...Nhưng quả thật có con muỗi đang vo ve gần cô...

-Đâu..._Hắn hét toán lên...Nhảy dưng lên...vung tay vung chân...

-nó đấy...nó đấy..._Cô chỉ về cái hướng tối om...

-Đâu đâu..._Hắn ngố cực. Quay hết bên này đến bên kia mà không biết con muỗi ở đâu. Cứ cuống cả lên sợ bị muỗi đốt....haaaa....

-Haaaaa....._Cô cưòi toáng lên...

-Cười gì?_Hắn ngượng trừng trừng nhìn cô hét lớn...

-haaaa...Không có gì...á...Con muỗi..._Cô lại cuời cười hét lên...roòi lại chỉ tay chỉ chân...

Hắn hét lên rồi quay người cua tay cua chân....

Cứ thế chiến dịch diệt muỗi vẫn đang tiếp diễn. Và hai đồng chí đâu có biết có một cô gái đang đứng gần đó dựa người vào chiếc xe SH thở dài.
-Tớ đã bảo cậu! Đừng để bị điên mà._Cô nói xong nhìn lên bầu trời...

-Chị có lẽ phải nói ra thôi....Bây giờ không nói càng ngày cậu nhóc sẽ tổn thương nhiều hơn..._cô thở dãi nhìn hai người đang đuỗi muỗi...

RÚ ga và cô đi ra cổng công viên....nhập vào làn xe cộ rối răm ngoài đường...Giống tâm trạng nhiều người bây giờ...

Chương 28: Bí mật nàng tiên cá....

Hắn nằm vật ra giường...

Cái cặp hắn vất sang một bên, chiếc áo sơ mi vất chổng chơ nơi thành ghế, đôi giày vất ngoài cửa phòng một chiếc giưới chân giường một chiếc.

Hắn nhắm mắt....

-Nè...Nè....Làm gì mà mấy thứ này vất lung tung vậy_Di cất tiếng. Đưa chân đá đá vào chân hắn...

Hâhaaaaaaa...Nhưng hôm nay là một ngày tuyệt vời........Quá tuyệt vời....

Đó là đợt thi tốt nghiệp đã kết thúc. Và hắn không bị cô người yêu bé nhỏ kiêm cô giáo phụ đạo bắt ép học học và học mấy cái giáo trình công thức, rồi từ vựng.....Mà hắn không bao giờ ngốn nổi....Bây giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi...heee....

-Này! Bị ấm đầu à! Sao tự dưng lại cười tủm tỉm thế._Di nói. Cúi xuống nhặt đôi giày cho hắn, nhặt cái áo trên thành ghế, và chiếc cặp đặt về chổ cũ.

-Lại đây tớ nói cái này?_Hắn cười cười vẻ bí mật lắm. Đưa tay vẩy vẩy dụ dỗ Di.

-Cái gì?_Cô vừa nói. Vừa bước tới chỗ hắn mà không một chút đề phòng nào cả. Hihi...Đúng là mèo con ngoan ngoãn...Biết nghe lời...

-Nè!_Hắn kéo tay Di...

-Có chuyện gì?_Di hỏi lại. Nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

-Heee...Không có gì...Nhớ cậu quá!_Hắn vừa nói xong chưa để Di có biểu hiện gì đã kéo cô nằm vật trên giường. và hắn cũng đáp xuống bên cạnh cô.

-Nhớ cái gì chứ! Cả ngày toàn thấy mặt nhau..._Di đẩy đẩy hắn ra. Tính ngồi dậy. Môi chuchu nói.

-Ai dô! Nằm xuống đã nào. Tớ nói cái này. Hay lắm?_Hắn kéo Di nằm lại xuống bên hắn. ôm cô thật chặt.

-Thì nói đi!_Di tức giận. Nhưng cũng để cho hắn ôm.

Hắn cúi xuống hít hà cái mùi dầu gội và mùi Oải hương trên người Di....Lâu rồi không vậy. Tính ra đã bảy ngày rồi...heeee...

-Nè,..._Di nói...Khi thấy hắn không nói gì...

-Thì cứ từ từ..._Hắn cúi xuống nhìn vào mắt Di khiến hai má cô đỏ hồng trong rất dễ thương.

Hắn hôn nhẹ lên trán của Di, rồi dịch chuyển xuống hai mắt, xuống chóp mũi rồi dừng lại nơi môi cô...Hắn nhìn cô ,cô nhìn hắn.....Hắn luồn tay vào mái tóc của cô.nhẹ nhàng...Xong hắn cúi sát vào hôn cô say đắm...Nụ hôn dài vô tận...Hắn gì lấy cô vào người hắn...nhẹ nhàng....Hết không khí rồi hắn lại lưu luyến rời môi cô...Hai má cô ửng đỏ dễ thương. Cô hết hơi nên thở gấp gáp... Hắn thấy sao mà yêu cô hạnh phúc đến thế...

-Cái này cho ngày thứ nhất._Hắn nói. Rồi cúi xuống...Hôn cô...

-Cái này cho ngày thứ hai_Hắn nói tiếp khi kết thúc nụ hôn thứ hai...

Hắn lại hôn cô nhưng bây giờ có vẻ nhẹ nhàng hơn...

-Cái này cho ngày thứ ba...

Cứ thế hắn hôn tiếp cô những 6 lần...Rồi hắn lại rời môi cô. Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô...nhẹ nhàng...

-Cái này cho ngày thứ bảy và Tớ yêu cậu mãi mãi..._Hắn lại nói rồi cúi xuống chạm lên làn da trắn nõn mềm mại nơi cổ cô. Hắn hôn nhẹ thật nhẹ nhưng hắn cứ ngỡ mình sẽ nghẹt thở mất...Nếu hắn không có ý định dừng lại và hắn dừng lại....Hắn nhìn sâu vào mắt cô...Mắt người con gái hắn yêu...yêu say đắm...

-Tớ cũng yêu cậu. mãi mãi..._Cô lí nhí nói. Hai má đỏ ửng lên...Nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào má hắn...Cô Quyến rũ...Ặc bây giờ hắn chỉ có thể nói như vậy....

-Đừng quyến rũ tớ chứ_Hắn hết chịu nổi. Cắt ngang cái đoạn băng này. Rồi đưa tay vòng lấy eo cô ôm âu yếm. Hắn nằm xuống bên cạnh cô. Cười ha hả...Nếu không bình tĩnh thì lần này hắn đã ăn cô rồi đấy...heeeee *^^*

-Nè! Mà cậu nói có chuyện gì cơ._Cô nâm mê cái cổ áo trắng của hắn. Rồi đưa đôi mắt to tròn xoe hỏi hắn.

-Ý xuýt quên khuấy đi mất._Hắn cười lã chả.

-..._Di nhìn hắn.

-À! Mai chúng ta về quê cậu chơi! Tiện thể thăm bố! Ý không phải là mẹ bảo sẽ lên sao...heee...Không lên thì càng tốt.

-Chặc! Bố với mẹ nào của cậu?_Di trợn to mắt nhìn hắn.

-Thì bố mẹ vợ yêu chứ ai?_Hắn bảo...Chu chu môi dễ thương.

-Phì! Ai bảo sẽ lấy cậu bao giờ mà một vợ yêu. Hai vợ yêu hả..._Di quay người! Không thèm nói với hắn. Làm hắn hơi lố.

-Thế không phải cậu bảo yêu tớ mãi mãi à! Mà mãi mãi thì có nghĩa là lấy tớ đó thôi_Hắn biện minh.

-Chặc! Thế mà cũng nói được_Di chặc lưỡi. Nghe hắn nói thế thì lật người lại. Nhìn hắn...

-Không thì tớ đi cưới người khác vậy?_Hắn có vẻ dỗi.

-Cậu...Dám_Di giẫy giẫy trong lòng hắn.

-Hahaaa...Ai nói dám đâu! Tớ chỉ lấy vợ yêu thôi!_Hắn lã chả. Khẳng định, nịn nọt...

-Nhớ nhá_Di chu chu môi. Mắt cương quyết.

-Ừa!_Hắn gật đầu rồi ôm Di chặt vào lòng hơn. Cái cảm giác thật tuyệt làm sao...

-Mà nè..._Di lại hỏi. Không nằm yên trong lòng hắn mà tách người hắn xa xa một chút.

-Gì?_Hắn cười cười. Hỏi lại.

-Không được nói cho mẹ biết đâu nhé!_Di ra lệnh.

-ưmk...Thôi! Biết rồi!_Hắn tưng tức...Làm giống hắn là cái thằng @#@##$@ hay sao ấy. đến độ phải yêu nhau lén lút. Nhưng vì vợ yêu thì phải chấp nhận thôi...

-Nè!..._Di lại lên tiếng...

-Gì?_Hắn có vẻ khó chịu. Sao hôm nay nằm mà cũng không yên nữa...

-Cậu không định ăn tối hay sao mà kéo tớ nằm đây!_di chỉ chỉ vào ngực làm hắn nhột.

-Chưa đói! CHưa ăn!_Hắn lại nói.

-Thế hả?_Di nói. Vòng tai ôm ngang eo hắn. Cúi đầu vào ngực hắn...Rồi...

“Khò khò...”_Trời ngủ khi nào không biết nữa...Hắn vang trời...Nhưng hắn lại thích vậy. Chẹc heeee....*^^*

************

-..._Đầu giậy bên kia lên tiếng.

-Để con tính?_Hắn nói có vẻ khó chịu.
-....

-Con biết rôi! Nhưng cái gì cũng phải từ từ đã...

-...

-Nhưng con muốn ở lại đây?_Hắn gằng giọng. Tức điên lên...

-...

-Con không muôn! Bố muốn làm gì là việc của bó. Còn con thì không!_Hắn nhấn mạnh. Không kịp đẻ cho đầu giây bên kia nói gì hắn đã dập máy. Hắn tức giận ném cái máy lên ghế sôfa . Buông lời **** nhỏ...

-Chết tiệt!_Hắn đưa tay nắm lấy mớ tóc. Cố hạ cơn hoả...Rồi hắn lại bước chân lên cầu than, đi về phía phòng của mình.

Hắn mở cửa thật chậm. Không phát ra tiếng động. Hắn tiến lại về chiếc giường có người yêu bé nhỏ đang lim dim ngủ. Hàng long mi cô khẽ run run, hai má ửng hồng, môi hơi chu lên vẻ dễ thương...Khiến hắn muốn cắn một cái...Nhưng cô đang ngủ mà.

Hắn nhìn cô “Thế này thì bảo hắn làm sao bỏ người yêu bé nhỏ lại mà đi cơ chứ”_Hắn đưa tay vốt vốt âu yếm lên má cô.

Rồi hắn nằm nhẹ người xuống, chui vào chăn và đưa tay vòng qua ôm lấy eo cô rồi kéo cô sát vào người. Hình như cô thấy có gì lạ nên chỉ giật mình một cái, rồi vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, người cô nép sát vào người hắn. Mặt cô úp vào ngực hắn...Cái hơi thở của cô phả ra nhẹ nhàng khiến cái thứ chì nặng trị ban nãy cứ đè hắn xuống bây giờ dường như tan đi đâu cả...

Hắn cúi xuống gìm mũi mình vào mái tóc của cô. Hít hà cái mùi quen thuộc như một loại thuốc phiện khó chữa...

Ấm thật! Heheeee...Sau này cười vè tha hồ làm những điều mình thích...._Hắn cười gian gian...Rồi cũng chìm vào giấc ngủ...

******************

Nó và Phi đã về lại vùng biển này được hai ngày rồi, và mội chuyện đều ổn cả.

Nó đang ngồi trong phòng bệnh viện. Phòng bệnh của bố nó. Phi sáng nay được mẹ nó nhờ chở đi đâu đó nên nó ở lại đây cùng với bố nó.

Nó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường ngày thấy Phi thì không sao, có khi cảm thấy ghét cậu ấy ghê cơ người gì mà hở chút là lanh cha lanh chanh...Tự dưng bây giờ vắng lại thấy buồn buồn...

-Hai đưa đang quen nhau phải không?_ông Tiền thấy con gái có vẻ hơi bồn chồn nên cách tiếng hỏi. Ánh mắt hiền từ.

-Ai quen..Ai cơ...?_Nó lúng túng. Nhìn vào mắt ông nó biết không thể nói dối được nên phải quay người đi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

-Cậu Phi đấy?_Bố nó thẳng thừng nói. Không để tâm đến vẻ bối rối của nó.

-Dạ đâu có!_Nó hơi giật mình. Xong nhìn ông cười cười.

-Thật không?_Ông lại hỏi. Ánh mắt như xuyên thấu tâm can nó.

-Thật...Thật...Nhưng...Không thật..._Nó lí nhí. Thật ra thì với bố nó. Nó chưa bao giờ nói dối được trước mặt ông và cả nghĩ đến chuyện thử nói dối với ông cũng chưa bao giờ...

-Vậy là đúng à!_ông nhìn nó. Hàng long mày vẻ không hài lòng cho lắm...Chưa bao giờ nó thấy ông có vẻ mặt như vậy với nó. Nó sợ...

-Vâng!_Nó gật đầu. Như một đứa trẻ con ăn kẹo buổi tối bị mẹ bắt được.

-..._Ông nhìn cái dáng vẻ của nó. Chỉ buồn buồn rồi lắc đầu.

-..._Nó cúi đầu vân vê vạt áo.

.

.

.

Nó thấy nghẹt thở khi ông không nói gì. Nhưng nó vẫn có nhiều điều muốn hỏi ông. Hỏi ông xem ông nghĩ cậu ấy có tốt không? Cậu ấy là người nó yêu? Kể cho ông nghe tự dưng từ đầu nó cảm thấy ghét cậu tự dưng lại đi yêu cậu...vvv...Nói chung là nó muốn nói với ông nhiều lắm. Chắc kể cả ngày cũng không hết được. Nhưng nó không giám...Răng nó cắn chặt môi dưới, hai tay xoắn vào nhau...

-Con vẫn nhớ câu chuyện nàng tiên cá chứ?_Cuối cùng bố nó cũng lên tiếng. Nhưng sao chuyện của nó lại liên quan đến chuyện nàng tiên cá.

Nó trố mắt nhìn ông thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi khẽ gật đầu!

-Câu chuyện đó không phải tự dưng bố kể cho con nghe đâu mà nó có liên quan đến một người. Một người rất quan trọng mà con cần phải biết...

Sao hôm nay bố lại muốn gay cho nó nhiều bất ngờ thế nhỉ. Nó há hốc. Không nói gì. Chỉ chờ ông nói tiếp.

-Nàng tiên cá đó là câu chuyện của một cô gái có ngoài đời thật...

-...

-Cô gái lớn lên và sống gắn liền với biển cả. Trong vùng biển này, vẻ đẹp của cô đằm thắm mà hiền hoà như mặt biển vậy, cô đẹp đến mức kì lạ làm cho các chàng trai quanh xóm hay những người xung quanh phải trầm trồ, thầm mến mộ. Nhưng tới tuổi 20 cô gái vẫn chưa biết yêu là gì, cô vẫn ngây thơ, hoang dại như một đứa trẻ...Cho đến một ngày có bão lớn, một chiếc thuyền lớn của những người khách du lịch bị bão đánh lật và trôi vào bờ, những người khác thì không biết có còn sống không mà người ta chỉ biết có một chàng trai trẻ được một cô gái cứu sống khi chàng bị bất động và trôi theo sóng biển. Cô gái đã cứu sống chàng trai chính là cô gái xinh đẹp đó. Thật sự cô cũng không biết người mình cứu là một người con trai. Cô đem chàng trai về nhà nhờ đến sự giúp đỡ của anh trai cô chàng trai kia đã dần dần tỉnh lại. Chàng trai đó có khuôn mặt khôi ngô, thông minh trắng trẻo, có nét gì đó thu hút người khác khi nhìn vào ánh mắt của anh ta. Và cô gái ngây thơ cũng vậy. Cô ấy đã đem lòng thầm thương chàng trai được cô cứu vớt từng ngày từng ngày... ...

-...

-Anh trai của cô gái nhận ra sự khác lạ của một đứa con gái mới lớn chưa biết yêu là gì nơi em gái của mình. Và anh đã nhắc nhủ em gái mình là không nên yêu chàng trai đó. Bời vì nơi chàng trai này có một cái gì đó rất khác với người thường và người thường như họ không thể nghĩ đến được. Nhưng cô gái chỉ có vẻ ậm ừ rồi lại dấu tình cảm của mình vào tận đáy lòng và từng ngày chăm sóc cho người con trai đó...Cũng như vậy mà thứ tình cảm mà cô kìm nén cũng lớn dần lớn dần cho đến khi cô không thể chế ngự được nó...Và về phần người con trai đó cũng có một cảm giác như vậy...để rồi họ quyết định để lại sự phản đối của người anh trai và ra đi. Họ lên thành phố lập nghiệp...Họ sống với nhau suốt tám năm hạnh phúc và họ có một đứa con trai rất bụ bẫm. Thời gian cũng dần dần trôi qua người anh trai không còn phản đối việc của hai người đó nữa, khi thấy em gái mình hạnh phúc trong suốt mấy năm đó. Cho đến một ngày chàng trai kia nói với cô gái là anh ta phải đi để giải quyết một vài vấn đề gia đình...Cô gái chỉ mỉm cười chào từ biệt anh...

-..._Nó hồi hộp gần như nghẹt thở.

-Cô gái ở nhà chờ đợi chàng trai...Thời gian cứ trôi qua mà vẫn không thấy chàng trai trở về...Và đến một ngày cô gái quyết định phải đi tìm chàng trai. Cô gái gửi lại ngưòi con trai cho anh trai rồi cô đi. Và khi cô trở về. Người anh trai thấy trong đáy mắt cô sự cầm cự gượng người. Nhưng anh trai cô vẫn không hỏi có chuyện gì sảy ra...Nhưng trong lòng anh vẫn có nỗi lo lắng không thể nói nên lời. Rồi khi anh nghe tin dữ...

-..._Tim nó ngừng đập.

-Cô gái đã tự tự bên cạnh đứa con trai tám tuổi...Cô ra đi không để lại lí do nào cả, chỉ để lại đứa con trai ngồi bên thành giường nhìn mẹ với chiếc ga máu mà bật khóc...

Đến đây...Nó thấy giọng của ông như nẹn cả lại. Đôi mắt giật giật...Như đang cố kìm nén...Nó thấy nước mắt nó tự dưng đã rơi xuống gò má bao giờ. Cay xè...

-Sau này khi chàng trai trở về người anh trai mới vỡ lẽ. Vì muốn bảo vệ người con gái anh yêu và người con trai mà anh ta đã chấp nhận chuyện của gia đình. Đính hôn với một cô gái mà chưa đầy một tháng đã huỷ hôn...Người anh trai như muốn giết chết đi kẻ đã làm cho em gái mình đau khổ....nhưng thấy vẻ mặt của chàng trai như vậy anh không biết mình nên làm gì rồi anh quay lưng bước đi...Sau đó mấy tháng người anh trai đã bảo vợ mình đống giả làm người giúp việc để thay ông chăm sóc cậu cháu trai tám tuổi. Nếu không muốn cậu bé trai biết lí do mà mẹ mình phải tự vẫn thì chỉ còn mỗi cách đó...

-Vậy..._Hai bàn tay nó bám víu vào nhau. Các ngón tay đâm vào da thịt làm cho nó có cảm giác như sắp bật cả máu...Nó dần dần hiểu ra cái gì bố nó nói đến ..

-đúng vậy! Cô gái ấy chính là em gái của ta. Và chàng trai chính là chú Đức mà con quen biết._ông nhìn nó. Thở dài rồi vẻ mặt buồn rầu ông nói.

-vậy có nghĩa là đứa bé..._Nó cố gắng nói sõ từng từ một. Như sắp nghẹt thở..

-Đúng vậy! Là em trai của con..._Ông nhìn sâu vào mắt nó. Anh mắt ông lạc đi. Mấy nếp nhăn càng lộ rõ...

“Đoàng...Đoàng...” Nó bị shóc. Như không tin vào chính tai mình. Nó ôm lấy đầu lắc lắc...Rồi hét lên...

-KHÔNG PHẢI._Nó không nhìn thấy nổi buồn đang trùm lấy toàn khuôn mặt của bố mình. Nó hét lên rồi lao chạy như bay ra ngoài hành lang như người điên. Nó cần một cái gì đó...Thuốc chẳng hạn. Tim nó như muốn nổ tung ra, Đầu đau đến cùng cực...

“Ước gì nó đừng nghe câu chuyện của ông...Không đừng đến đây nữa...Tất cả chỉ là lừa đảo...”

-Phương Di..._Chỉ có tiếng gọi khô khốc của một người đàn ông đang rất đau khổ nhìn thấy con gái mình như vậy. Ông có đúng khi nói ra sự thật...Bây giờ tim ông như bị ai bóp nghẹn...Cô em gái của ông, hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn bây giờ không còn nữa...đứa con gái của ông có biểu hiện như vậy...Tại sao vậy hả trời...Đúng là nghiệp chướng mà...

Nước mắt trên khoé mắt già nua của ông túa ra. Bàn tay ông bám víu vào tấm ga giường run run...

Chương 29: Kết thúc...The end...

Chắc hắn đang tức điên người lên đây “Chết tiệt”...

Từ khi về đến nhà cô như người mất hồn...Cứ muốn đưa tay ôm cô vào lòng là coi như rồi hắn lại nhận được cái nhìn lạnh lùng và cái hất tay dứt khoát. Mấy hôm rày cô không nói với hắn một lời nào cả, chỉ có hắn hỏi cô cái gì đó rồi sau đó từ trả lời. Giống đại loại như. “Tối nay ăn gì?” thế là khi thấy cô dửng dưng nhìn ra cửa sổ là hắn tự nói “Ăn mì xào” Thế thôi...

Thật sự hắn rất muốn tóm cô lại nhìn vào mắt hắn mà hỏi.” CÓ chuyện gì vậy”...Thật là, nhưng hắn biết không nên như vậy...Rồi cứ từng ngày thấy vẻ mặt cô như vậy, từng ngày không được ôm cô, không được hôn cô hắn tức đến nổi chỉ muốn chờ khi cô ngủ mà lao đến cắn nghiến cô ra thành nhiều mảnh. Chặc! Chịu đựng thì cũng phải có giới hạn của nó. Đằng này hắn cũng khônmg biết lí do tại sao cô lại thành ra vầy.

Nhớ lại hôm đó hắn chở bác Liên mẹ Di đi chợ mua đồ gì đó lặt vặt, xong khi về thì hắn nhận thấy trong mắt cô có cái gì đó lạ lạ ...Hình như cô khóc...Còn bác Liên thì với cái vẻ ấp úng không nói gì chỉ lắc đầu rồi quay đi...Hắn không biết vì sao mới ngày hôm qua còn tính chuyện ở chơi cả tuần thế mà vừa chở mẹ về là con gái đòi lên thành phố ngay...Đi gấp đến độ không đến chào từ biệt cả người bố thân yêu mà lúc nào cô cũng yêu quý...

Hắn nằm vật ra trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ....

-Á! Đâu đầu quá...Cái đồ#%$%$@^%...._Hắn hết chịu nổi tuôn ra một hơi dài rồi ngồi bật dậy. Với lấy cái gối ném vào không trung khiến nó bay vút một đường công rồi làm bể mất cái tượng mà hắn và Di tô màu hôm đi chơi Siêu thì...Hắn giật mình. chạy lại. Vơ vơ vén ven mấy cái mảnh vụn rồi cất tiếng xuýt xoa...

-Trời ơi! Kỉ niệm ơi! Vỡ mất tiêu rồi!_Hắn lẩm nhẩm...Đặt mảnh vụn lên bàn với tay lấy cái hộp kao 2 con heo để dán lại...hắn ngồi xuống mày mò mày mò...

-Á! Chịu hết nổi rồi..._Hắn ném lọ keo xuống bàn rồi đẩy mạnh cái ghế ra sau và đứng bật dậy...Hắn hùng hùng hổ hổ bước ra cửa...Đẩy cánh cửa nghe tiếng “Rầm” một cái hắn tiếng về phía phòng của Di.

...

Hắn đưa tay lên. Gõ nhẹ...Nhưng trong phòng không có tiếng động...Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra...Không có ai trong phòng cả...

-chặc! Đi đâu rồi...

Hắn tính chuyện đi ra thì...Ngoài ban công có tiếng của cô. Hình như đang nói chuyện điện thoại...

Hắn bước đến...Né người lất qua cánh cửa đang đống he hé...Hắn định gọi cô thì khựng cả lại. Hai tay hắn cứng lại...Hai đồng tử rung rung...

-Vâng ạ! Cậu ấy sẽ qua đó học ạ?

-...

-Dạ! Khi nào ạ?_Cô lại cất tiếng.Hắn biết cô đang nói chuyện với ai. Hai tay hắn nắm chặt lại...

Thì ra đây là lí do cô khác lạ như vậy trong mấy ngày vừa qua. Phải chăng. Tất cả lại là do người đàn ông ấy...

-Con đã nói với bố rồi! Con sẽ không qua đó...Sẽ không bao giờ!_Hắn chụp lấy chiếc di động trong tay Di. Làm cô có vẻ giật mình. Hắn tức giận hét to với người trong điện thoại...

-Cậu làm cái quái gì vậy hả?_Di hét lên lao nhanh đến dần lại cái điện thoại nhưng không được...

-..._Đầu giây bên kia cũng có vẻ giật mình thoáng im lặng rồi lên tiếng.

-Không! Con nói không! Sao bố có thể điện thoại nói với cô ấy chứ?_Hắn tức giận hét toáng lên. Đẩy Di lề một phía.

-..._Bên kia nói.

-Bố nói sao..._Hắn có vẻ bất ngờ khi người đó nói ra cái điều mà hắn phải shok.

-...

Chưa đợi người bên kia nói xong, hắn giập máy...Kéo tay Cô đang đứng nhìn hắn tức giận, ánh mắt trưng trưng...

Hắn ném mạnh cô xuống giường...Cô vùng đứng dậy, khiến hắn tức giận...Hắn tóm chặt lấy hai bàn tay cô đè xuống...hắn cúi xuống nhìn cô rồi hôn cô...Mãnh liệt...Nhưng cô chối từ hắn...Cô vùng, đưa chân đạp hắn nhưng hắn vẫn giữ cái cương quyết đo...Lưỡi hắn bị cô cắn mạnh đến nổi bật máu...Xong hắn vẫn tiếp tục hôn cô...Cô vùng đến độ mỏi mệt rồi cũng lịm đi đáp trả nụ hôn của hắn...

Cái vị tanh nơi môi hắn cứ hoà quyện vào cái dư vị ngọt ngọt của nụ hôn tạo ra cái mùi khó nuốt...Nhưng hắn không cần biết...Bây giờ hắn chỉ thấy tim mình đang đau và hắn sẽ làm bằng mọi cách để cho chuyện này kết thúc và quay lại như ban đầu...

Hắn cúi xuống hôn lên cổ cô. Tay hắn lần theo nếp áo chạm vào người cô...Hắn đưa tay gỡ gỡ mấy cúc nút áo nơi phần cổ...Hắn đang điên lên đây...

“Bốp”_Cái tát như trời giáng đánh vào má hắn...Cô đẩy hắn ra rồi hét toáng lên.Cô vùng dậy. Hình như hắn thấy nước mắt cô rơi...Nhưng hắn cũng đau lắm chứ...Tại sao cô lại như vậy...Cô nhìn hắn, ánh mắt long lên kì quái...Cô nhìn hắn ghê tởm...Cô ghê tởm hắn ư...

-Không được!_Cô ngồi bật dậy. Lùi người về góc giường. đưa tay túm lấy phần áo nơi cổ bị hắn mở toang, tay kia đưa lên chùi mạnh nơi môi. Khiến hắn cứ ngỡ môi cô có thể rách ra bất cứ lúc nào...

-Tại sao?_Hắn tức giận hét lên. Cái mùi tanh tanh bây giờ đã như thấm vào tim hắn...Tanh đến đọ hắn chỉ muốn moi tim mình ra rồi rửa cho sạch.

-..._Cô không trả lời! Chỉ nhìn hắn căm thù có chút ghê tởm...Tại sao lại vậy chứ...

-Có phải ông ấy đã nói gì với cậu phải không?_Hắn quát lớn.

-Không! Tôi đã điện cho chú. Cậu nên đi thì tốt hơn! Sẽ tốt cho cả cậu và tôi._Cô nói. Hắn thấy trong mắt cô có cái gì đó dấu diếm hắn.

-Tốt cho cậu và tôi ư?_Hắn cười mỉa mai. Con người này đang nói cái quái gì vậy nhỉ...

-Đúng vậy!_Cô nhấn mạnh...

-Còn đúng nữa sao?_Hắn lại cười mỉa...

-...

-Nếu tôi đi thì tốt thật sao?_Hắn lại hỏi.

-..._Cô khẽ nhìn hắn. Ánh mắt có vẻ thoáng giật mình rồi lại chỉ gật đầu...

-Sẽ tốt thật sao?_Hắn hét lên. Lao tới nắm lấy tay cô . Hắn nhìn vào mắt cô...

-Đúng!_cô quay đầu tránh ánh mắt của hắn. Răng cô cắn chặt môi dưới.

-Tại sao?_Hắn hỏi.

-Tại vì..._Cô cất tiếng. Nấc nhẹ..

-..._Hắn đang chờ câu trả lời thích đáng...

-Vì tôi và cậu...là chị...em..._Cô nói xong rồi nấc to lên. Cái câu mà cô không bao giờ muốn nói nhất. Nước mắt cô tuôn ra...Răng cô cắn chặt môi dưới như sắp bật máu.

-Haaa..._Hắn cười lớn. buông tay của Di ra. Rồi xuống giường...Hắn đưa mắt nhìn cô gái đang nói dối như thật.

-Chúng ta là chị em..._Di lấy hết can đảm lau mấy giọt nước mắt rồi hét toáng lên. Hét lớn lên, nói ra hết cái mà mấy ngày qua cứ dày vò trái tim cô...

-Dừng trò chơi ở đây được rồi đấy!_Hắn nhìn cô trân trân. Ánh mắt mỉa mai. Thật sự cô muốn hắn biến đi khỏi mắt của cô hay sao mà lại bịa ra cái lí do đó. Thật là...

-Tôi không nói dối! Tất cả là sự thật!_Di nói. Rồi đứng dậy. Bước đi ra cửa...

-..._Hắn shok...

-Vì vậy! Cậu nên đi...Hai hôm nữa. Tất cả thủ tục sẽ làm xong. Cậu nên..._Cô nói. Rồi mất hút sau cánh cửa làm hắn không biết cô đang nghĩ gì...

-..._Hắn không biết phải diễn tả cái cảm giác khi biết người mình yêu là chị của mình...(tớ cũng chưa biết cảm giác đó. Nên thông cảm nhá...)

Hắn lao nhanh xuống gara. đẩy con Sh ra ngoài và làm “Rầm” một tiếng rồi lao vút đi với tốc độ kinh người. Hắn lao trong màng đêm tĩnh mịt. Cơn gió se lạnh cứ đâm vào da thịt hắn...không bằng cái cảm giác không có tên nơi trái tim...

Hắn đau quá...

********************

-Cậu biết không...Chị em đấy....Chị em đấy..._Phi ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar. Trên bàn là mấy chai vỏ cai rựơu vodka đã hết...cậu uống như uống nước lã. Cứ rót đầy li rồi lại đưa lên miệng đỏ cạn một hơi. Phi uống đến độ mấy người quanh đó và anh nhân viên quầy bar nhìn vào mà le lưỡi khi Son đến.

-Cậu điên rôi!_Son đưa tay gỡ lấy ly rựa vừa được anh nhân viên rót đầy từ tay Phi.

-Tớ đang muốn điên lên đây!_Phi hét lên rồi dật lại cái ly từ tay cô. Cô không biết có chuyện gì khiến thằng bạn trở nên như vậy nhưng bây giờ chỉ có thể nói một câu. “Hắn tồi tệ quá..”

-Đừng có uống nữa!_Son hét lên rồi dằn lấy cái ly đưa cho anh phục vụ xin chai nước khoáng.

-Không! Bây giờ...Không uống! CHắc tớ sẽ điên mất!_Phi hét toáng lên.

Son nhìn cậu bạn. Kể từ cái ngày hắn tuyên bố có người yêu thì hắn bỏ luôn cái khoản đi chơi đêm, gái gú, học hành tử tế...Vậy sao hôm nay lại như vậy...

Son ngoắt tay cậu phục vụ như nói đưa cái ly lại và lấy thêm một chiếc ly ra nữa...Son rót đầy ly cho Phi...Và rót một nửa ly cho cô...

-Cậu biết không! Chị em đấy...Chị em...Tức cười lắm phải không..._Phi nhận ly rượu trong tay của Son...Nốc cạn một hơi như uống nước. Rồi nhìn trân trân vào khoảng không nào đó, nói...Nhưng hình như nới khoé mắt cậu mấy giọt nước mắt chực trào ra...

-Cậu làm gì vậy hả? Có chuyện gì thì cũng phải nói rõ chứ?_Son hét lên. Đưa tay lay lay thằng bạn...Cô thấy sao lúc này thằng bạn cô yếu đuối đến thế.

-Cô ấy bảo...Tớ và cô ấy là chị em..._Phi nói xong rồi nắc nghẹn lên. Như tất cả như trào ra sau câu nói đó. Nước mắt cậu chảy ra, nước mắt càng chảy thì Phi uống càng nhiều, đến nổi đưa cả chai vodka lên núc gần hết nửa chai...

Son nghe vậy thì điếng cả người lại. Cô không biết nói gì hơn. Chỉ nhìn thằng bạn...Nước mắt cô cũng chảy ra...

-Có lẽ cô ấy nói dối!_Son nói nhẹ. Đưa chiếc ly lên uống gần một nửa. Chưa khi nào cô uống một lần mà nhiều như vậy. Chỉ có những lúc buồn, những lúc cô cần tỉnh táo trong mấy giây.

-Tớ đã điện hỏi mẹ cô ấy. Bà ấy chỉ nói “Xin lỗi”_Phi nấc lên. Khi nói đến xong thì cậu lại uống...

-...

-Đik mẹ! “Xin lỗi để làm gì chứ! Tại sao ngay từ đầu họ không nói đi. Hay là đừng bao giờ nói ra. Mà sao bây giờ lại ní Xin lỗi chứ. Thật ghê tởm..._Phi vừa uống vừa nhếch môi cười mỉa mai đau khổ...

-..._Son không nói gì. Chỉ nhìn thằng bạn. Cô đã vui mừng biết bao khi một thằng bạn của cô có hạnh phúc. Vì hiếm khi người có gia thế như cô và Phi lại tìm được một người mình yêu thật lòng...Thế mà bây giờ sự việc lại trớ trêu như vậy...Cậu lại bị tổn thương thêm một lần nữa...Tổn thương này có lẽ lớn hơn tổn thương của một đứa con nít tám tuối...Vì giống như khi đang đi trên vách núi ta tìm được một sợi giây để vịnh cho chắc chắn...Nhưng khi sợi giây ấy đứt ta lại hụt hẫn vô cùng...Tổn thương nhiều hơn nữa...

-Tớ đau lắm! Tớ cảm thấy như nghẹt thở..._Hắn nắm lấy cái áo pull làm nó nhăn nheo. Cái mặt thằng bạn nhăn lại. Hình như hắn sắp không chịu nổi nữa. Nhưng cô phải làm gì cho hắn đây. Cô không biết...

-Bây giờ cậu định làm gì?_Son hỏi trong khi đã uống một hơi hết chỗ rượu còn lại.

-Tớ cóc biết có phải chị em hay cái quái gì! Tớ sẽ đưa cô ấy đi._Phi hất tay lên trời. tay kia nóc cạn thêm ly n+1 lần nữa.

-Cậu điên rồi! Như vậy có biết là loạn luân hay không?_Son nhìn thằng bạn gắt lên gần như là hét.

-Tớ cóc biết loạn luân nào cả? Bây giờ tớ đang điên lên đây! Tớ yêu cô ấy! yêu nhiều lắm. Và bây giờ tớ đau. Vậy cậu bảo tớ không làm vậy thì tớ phải làm như thế nào_Phi nói trong đau khổ. Nhìn sâu vào mắt con bạn.

-Cậu đau thì cô ấy không đau à? Nếu cậu làm vậy? Cậu cố tình kéo cô ấy đi! Thì sau này cô ấy sẽ làm sao?_Son hỏi dồn dập làm cho Phi chới với.

-..._Phi cầm ly rượu trên tay. Không uống nữa. Ngồi đực mặt ra nhìn Son.

-Cô ấy lúc này, cũng đau không kém gì cậu! Sao cậu không nói gì với cô ấy mà chỉ biết ngồi đây uống rượu rồi chỉ nghĩ đến mình. Cậu không thấy như vậy là vô lương tâm hay sao..._Son như chỉ trích như nhắc nhở cho Phi.

-..._Phi lặng đi không nói gì. Cậu nhớ lại những gì vừa sảy ra tối hôm nay và giọt nước mắt của Di. Tim cậu nhói lên như theo từng lời của Son. Nó như cây kim đâm vào càng ngày càng sâu vậy...

-Tớ biết! Bố cậu đã bắt đầu gọi cậu qua bên đó!_son nhìn Phi. Ánh mắt đầy cảm thông, cô thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói.

-Cô ấy đã gọi điện cho bố tớ!_Phi buồn rầu. Nhìn trân trân vào ly rượu đầy ắp , mặt như đang cố gắng nhấn chìm nỗi đau.

-Cô ấy muốn cậu đi?_Son bình tĩnh hỏi. Thầm nghĩ: “Đúng là cô gái thông minh. Thông minh khi chọn cái cách dứt khoát này”

-..._Phi giật mình một cái. Rồi đưa ly rựơu lên nóc cạn tiếp ly này đến ly khác như một thằng điên...Đó chính là câu trả lời.

-Cậu nên đi!_Son gằng giọng.

-?_Phi khựng lại nhìn con bạn.

-Sẽ tốt cho cả cậu và cô ấy. Thời gian...Chỉ có thời gian mới xoá đi hết tất cả..._Cô gắng gượng nói những điều mà bản thân mình đã tự nói để lừa dối chính mình. Cô rót cho mình một ly rựa , uống cạn.

-Thời gian?_Phi nhìn Son cười mỉa. Cô biết cậu muốn nói gì.

-ĐÚng!_Cô hơi ngập ngừng và đáp. Đưa thêm một ly nữa. uống cạn.

-Cậu thì sao? Nhờ cái thời gian của cậu. Bây giờ đã hết chưa?_Phi lại cười mỉa.

-Cậu nói đúng. Nhưng..._Son nhìn Phi. Hơi ngập ngừng rồi đưa bàn tay lên ngực trái bóp nhẹ.

-Chỗ này đã bớt đau hơn rồi..._Son nói rồi gượng một nụ cười. Xong đưa ly rượu lên uống.

“Đúng anh vẫn còn làm cô đau. Thời gian không thể khiến vết thương đó hồi phục được. Nhưng lại khiến cho cô cảm thấy như được xoa dịu đi phần nào. Chờ thêm một thời gian nữa thì nó sẽ hết. Và bây giờ không có điều quan trọng gì hơn là hai thằng bạn đang bị tổn thương của cô....”

-..._Phi nhìn Son. Rồi lại quay đi. Uống tiếp. Cậu đang nghĩ gì không ai biết cả. Cái tiếng nhạc xập xình như bóp nghẹt nơi trái tim của hai con trười.

Bây giờ chỉ còn lại chữ “Đau”...

-Có lẽ. Tớ phải đi thật. Yêu cô ấy nên tớ không muốn cô ấy đau!_Phi nói xong. Thì nằm vật xuống bàn. Giọt nước mắt ứa ra.

-Cậu đau vậy à! Nhưng rồi sẽ ổn thôi Phi ạ!_Son nói. Gượng cười. Xong lôi trong túi Phi ra chiếc điện thoại. Nhấn nút gọi cái tên mà cô cảm thấy thằng bạn yêu thích nhất. “VỢ YÊU!”...Hai cái chữ to oành ...làm tim cô nghẹn lại...

-Thằng nhóc này! Thương người ta thấy ớn!_Son lẩm nhẩm rồi đặt tay xoa xoa đầu Phi.

-..._Giọng của một cô gái bắt máy.

-Vâng! Tôi là Son! Phi đang say. Cậu có thể tới đây không?_Son nói.

-...

-Vâng! Ở Kaben...Đường XX...

-...

-Vâng!_Son dập máy. Nhét trả vào túi của Phi. Rồi nhìn cậu bạn lắc đầu.

**************

-Cậu làm vậy tớ thấy tốt cho cả hai người. Bây giờ chỉ còn là cần thời gian để hồi phục nữa thôi..._Son ngồi tựa lưng vào thành ghế sôfa. Cô chăm chú nhìn cô gái có vẻ mặt không kém gì Phi bên cạnh.

-Tớ không biết phải làm gì nữa cả. Chỉ nghĩ sẽ tốt cho cậu ấy hơn!_di cúi đầu nói nhỏ. Cô đưa mắt nhìn trân trân cậu bạn đang say mèm nằm trên chiếc ghế đối diện, áo quần sọc xạch.

-Thôi! Tớ nói cậu ấy rồi! Chắc hai ngày nữa cậu ấy bay!..._Son nhìn Di ái ngại.

-Ưmk!_Di thoáng giật mình rồi mỉm cười nhìn Son.

-Vậy! Cậu chăm sóc cậu ấy nhé! Tớ về! Tối quá rồi!_Son đứng dậy. Mỉm cười nhìn Di.

-Cảm ơn cậu nhé!_Di gật đầu với Son. Rồi Son bước đi khuất ra ngoài cổng. Và chiếc xe tacxi lao vút vào bóng đêm.

Di có cảm tình với cô bạn đầu tóc màu đỏ mặt babi này. Đây là lần đầu Di gặp một cô gái như vậy. Cô cứ ngỡ. Những người giống như cô ấy phải có cái gì ngạo mạng lắm. Hoá ra không phải. Trong cách ăn nói và cách đi đứng của cô ấy. Di cảm thấy có cái gì đó già giặn mà lại rất chân thành.

**********

Nó đưa ngón tay run run chạm vào sợi tóc vừa rơi xuống trán của Phi. Bây giờ sao thấy cực kig khó chịu...

Mắt nó ướt nhoè từ lúc nào...

-Tớ xin lỗi..._Nó nói rồi vùng đứng nhanh dậy...

-Phương Di!_Phi nắm lấy tay nó. Gọi khẽ. cậu ngồi dậy. Kéo nói bổ nhào vào người cậu. Nó vùng ra. Nhưng cậu lại ôm chặc hơn.

-Cậu! Buông tớ ra..._Nó cố nói to.

-tớ yêu cậu nhiều lắm. yêu đến nổi tim tớ như muốn nổ tung ra._Phi kéo tay nó. Đặt vào nực cậu. Nó nghe thấy tiếng Thình thịnh phát ra gấp gáp.

Nó im lặng...

-Tớ yêu cậu! Mãi mãi...Nhớ điều đó nhé!_Phi ghé vào tai nó nói nhỏ. Cái mùi rượu thoang thoảng nóng nóng phả vào cổ nó....

Câu nói của Phi vừa phát ra giống như lưỡi dao đâm vào tim nó. Đâm sâu vào rồi gì chặt hơn bằng nụ hôn mãnh liệt. Đến độ tim nó muốn bật ra ngoài lòng ngực. Nó ôm chặt lấy cậu. Đáp lại nụ hôn của cậu...Nó biết đây là lần cuối cùng...Quỷ thần ơi! Hãy tha thứ cho chúng con lần này...

-Xin lỗi!_Phi ngừng lại. Đẩy nó ra. Rồi cậu đứng dậy.

“Xin lỗi” ư? Sao lại là xin lỗi? Cậu đang dễu cợt nó à...Nó ngước mắt nhìn cậu. Ánh mắt vô hồn. Hai cái từ có vẻ đơn giản đó lại làm cho tim nó bị xé ra thành trăm mảnh...

-Cô nên về nhà! Hai ngày nữa tôi đi nên cô không cần ở lại đây!_Phi nói xong. Rồi bước đến cầu than. Lưỡng lự một chút cậu mới bước chân lên...

-Thế thì tốt! Chúc em đi vui vẻ. Em trai._Di nói xong rồi ngước mắt nhìn Phi gượng cười.

-Tôi không bao giờ chấp nhận điều đó. Vậy nên em đừng bao giờ nói thế với tôi!_Phi nhìn nó ánh mắt mỉa mai nhưng thoáng chút gì đó đau khổ. Ẩn sâu đâu đó là nổi tức giận.

-..._Di không nói gì nhìn Phi đi từng bước lên lầu. Tiếng chân cậu tạo thành từng nhịp như bóp nghẹn trái tim nó. Cậu bước từng bậc than như đang cướp dành đi sự sông của nó. Phi đi khuất sau cánh cửa. Nó ngồi xuống đất, còn thân bũn rũn...Vai nấc lên từng nhịp... “Kết thúc”...

***********

Hắn đứng dựa vào bức tường phía sau lưng. Đưa mắt trong xuống cô gái đang ngôi dứới đất.

Mắt hắn giật giật, tim hắn như ngừng đập khi thấy bờ vai nhỏ nhắn thường ngày hắn âu yếm run run... “Tớ yêu cậu! Mãi mãi”

Hắn nắm chặt bàn tay mình. Nhìn cô thêm một lần nữa rồi bước vào phòng và đống cửa lại.

************

-Hôm nay Phi đi!_Son đứng ngoài cánh cỏng màu trắng không đợi nó ra mở cửa mà nói luôn.

-Thế thì tốt quá!_Nó gắng gượng nở nụ cười. Đã hai ngày rồi, nó không gặp cậu. Không nghe tiếng gọi oang oang của cậu. Không được làm mì xào cho cậu ăn...Không gì cả...không làm những thói quen thường ngày đến độ nó cứ như người mất hồn...

-Đi thôi!_Son chỉ tay ra yên sau.

-Đi đâu!_Nó thoáng giật mình hỏi lại.

-Nhìn hai người cứ như kẻ mất hồn vậy! Lần này không đi. Chắc phải mười mấy năm nữa mới gặp lại...Có khi là không bao giờ..._Son nhìn nó ngập ngừng...

-..._Nó không nói gì. “mười mấy năm ư...Không bao giơ ư...”

-Lên xe đi._Son nắm lấy tay nó. Nở nụ cười khích lệ.

-Cảm ơn cậu. Đợi tớ một chút!_Nó gật đầu nhìn Son. Xong chạy vụt vào nhà. Lôi ra một chiếc hộp gỗ.

-..._Son không nói gì. Nhìn chiếc hộp gỗ.

Nó ngồi lên yên sau, Son rú ga lao nhanh vào đám xe cộ ngoài đường.

**************

Di đặt vào tay Son chiếc hộp gỗ.

-Đưa cái này cho cậu ấy!

-Cậu đưa đi._Son lắc đầu bước chân vào đại sảnh rộng của sân bay.

-Nhờ cậu! Tớ không thể?_Di kéo tay Son lại. Dí chiếc hộp vào tay Son.

-..._Son gật đầu. Đón lấy chiếc hộp gỗ.

...

-Cậu đứng đây hả...

-Ừm! Vậy sẽ tốt hơn._Nó gật đầu nhìn Son. Lúc này. Đứng đây có lẽ sẽ tốt hơn...

-Thế cũng được. Nếu không chịu được thì đứng đợi tớ ở ngoài cửa.

-Ưm!

.........................

Nó đưng núp sau chậu cây cảnh to người ta đặt trong đại sảnh. Chỗ một bên góc có thể dễ dàng thấy nơi Phi đứng. Cậu hình như gầy đi, xanh sao hơn, quần áo vẫn vậy nhưng cái tướng cởn cởn của cậu không còn nữa mà thay vào đó là nổi ưu phiền...Tim nó đau. Nó muốn chạy tới ôm cậu thật chặt. ôm đến khi nào nó thấy đủ...

Còn mấy phút nữa thì cậu sẽ đi. Sẽ rời khỏi mảnh đất nước này để bay đến một đất nước xa xăm mà nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đặt chân đến cả.

“Tạm biêt!”...Nó nhìn cậu trân trân...Định quay đi thì giật mình khi nghe tiếng ai đó goih tên mình.

-PHƯƠNG DI..._tiếng hét vọng lại lang toản khắp đại sảnh...

Nó giật mình quay nhanh ngưòi lại. Thì ra cậu nhận được hộp gỗ từ tay của Son và muốn tìm nó. Nhưng tìm để làm gì chứ. Hai chúng ta không thể có cái gọi là tình yêu...Không có cái gọi là hạnh phúc...Bởi vì hai chúng ta là chị em họ...

Thế thôi...

Nó đưa tay lên bịt miệng. Ghìm mấy tiếng nấc lên ...nước mắt chảy ra...”Không được khóc. Con nhỏ ngốc nghếch này. Ai cho mà khóc. Hả?”_Nó tự nhủ. Tự trách bản thân sao yếu mềm đến thế.

“Xin mời quý khách đi chuyến bay 11h đi Đức xin vào phòng trong...”_Tiếng ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên. Thông báo chuyến bay sắp khởi hành...

“Tạm biệt”_Nó quay lại nhìn cậu đang vùng vằng trong khi hai người con trai kẹp chặt lại. Nước mắt nó lăn dài trên má....Tim nhói lên từng nhịp...

Phi bị hai người to lớn kéo vào bên trong phòng chờ...Nó quay lưng bước đi chậm rãi ra phía ngoài cửa, tay bụm chặt lấy miệng....

Bây giờ trời đang có mấy giọt mưa phùn lất phất. Mưa như đang khẽ len lõi vào tững kẽ tóc làm nó thấy lạnh. Hình như thiếu anh....Mọi thứ đối với nó điều trở nên lạnh lẽo...Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Muốn trách ai đây...Không thể....

-Đi đi. Máy bay gần cất cánh rồi!_Son vỗ vào vai nó.

-Đi đâu!_Nó gắng gượng hỏi.

-Đi tạm biệt cậu ấy lần cuối._Son kéo tay nó đi về một chiếc ô tô bốn chỗ của ai dó.

-Đi thôi..._Son ra lệnh cho người tài xế.

-Vâng!_người tài xế trung niên gật đầu. Rồi cho xe lao vút đi...

....

-Chiếc máy bay chở cậu ấy đấy!_Son chỉ tay lên trời. Cùng lúc nó ngẩng lên thì có chiếc máy bay có đèn lao vụt qua...Tim nó ngừng đập...

-huhuuuuuuuuuu...._Nó nấc nghẹn ôm lấy mặt khóc....to lên...thay cho mấy ngày này nó kìm nén. Bây giờ cậu đi rồi, đi thật rồi,...Bây giờ nod có thể khóc thật thoải mái....

-Có tớ đây! Hãy khóc nữa đi!_Son rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy vai nó. Nó dựa đầu và vai Son khóc ngon lành...

-hhuuhuhuhuhuuuuuuuuuuuuuuu....Anh ấy đi rồi . Đi mất rồi....Kết thúc thật rồi...._Nó hét lên. Vai run run...
............................Kết thúc.................


Chuyến bay mang anh đi xa mãi...

Rồi kéo phăng đi cái ánh sáng trong em...

Cái tên của nổi đau mà em biết...

Đó là “Kết thúc”...

“Kết thúc” bởi vì ta có duyên mà không có nợ...

“Kết thúc”_ chúng ta phải làm như thế...

“Kết thúc” vì anh và vì em...

“Kết thúc” vì em muốn anh hạnh phúc...

Yêu anh mãi mãi....mãi mãi.....

Hắn cầm tấp thiệp lên. Tay run run...hắn như muốn nổi điên như không thể...Bởi vì cô muốn như thế....Tim hắn đau. Nước mắt hắn ứ ra nơi khoé mắt.

Người ta nói đàn ông không bao giờ được khóc...Nhưng người ta có biết đâu. Trái tim đàn ông và trái tim phụ nữ không khác nhau là mấy...

“Dường như tôi muốn kết thúc câu chuyện của tôi ở ngang đây. Muốn quên đi tất cả những gì thuộc về em nhưng tôi không thể...và tôi biết Tôi yêu em...Mãi mãi...”
Chặc hắn đang tức điên người lên đây “Chết tiệt”...

Từ khi về đến nhà cô như người mất hồn...Cứ muốn đưa tay ôm cô vào lòng là coi như rồi hắn lại nhận được cái nhìn lạnh lùng và cái hất tay dứt khoát. Mấy hôm rày cô không nói với hắn một lời nào cả, chỉ có hắn hỏi cô cái gì đó rồi sau đó từ trả lời. Giống đại loại như. “Tối nay ăn gì?” thế là khi thấy cô dửng dưng nhìn ra cửa sổ là hắn tự nói “Ăn mì xào” Thế thôi...

Thật sự hắn rất muốn tóm cô lại nhìn vào mắt hắn mà hỏi.” CÓ chuyện gì vậy”...Thật là, nhưng hắn biết không nên như vậy...Rồi cứ từng ngày thấy vẻ mặt cô như vậy, từng ngày không được ôm cô, không được hôn cô hắn tức đến nổi chỉ muốn chờ khi cô ngủ mà lao đến cắn nghiến cô ra thành nhiều mảnh. Chặc! Chịu đựng thì cũng phải có giới hạn của nó. Đằng này hắn cũng khônmg biết lí do tại sao cô lại thành ra vầy.

Nhớ lại hôm đó hắn chở bác Liên mẹ Di đi chợ mua đồ gì đó lặt vặt, xong khi về thì hắn nhận thấy trong mắt cô có cái gì đó lạ lạ ...Hình như cô khóc...Còn bác Liên thì với cái vẻ ấp úng không nói gì chỉ lắc đầu rồi quay đi...Hắn không biết vì sao mới ngày hôm qua còn tính chuyện ở chơi cả tuần thế mà vừa chở mẹ về là con gái đòi lên thành phố ngay...Đi gấp đến độ không đến chào từ biệt cả người bố thân yêu mà lúc nào cô cũng yêu quý...

Hắn nằm vật ra trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ....

-Á! Đâu đầu quá...Cái đồ#%$%$@^%...._Hắn hết chịu nổi tuôn ra một hơi dài rồi ngồi bật dậy. Với lấy cái gối ném vào không trung khiến nó bay vút một đường công rồi làm bể mất cái tượng mà hắn và Di tô màu hôm đi chơi Siêu thì...Hắn giật mình. chạy lại. Vơ vơ vén ven mấy cái mảnh vụn rồi cất tiếng xuýt xoa...

-Trời ơi! Kỉ niệm ơi! Vỡ mất tiêu rồi!_Hắn lẩm nhẩm...Đặt mảnh vụn lên bàn với tay lấy cái hộp kao 2 con heo để dán lại...hắn ngồi xuống mày mò mày mò...

-Á! Chịu hết nổi rồi..._Hắn ném lọ keo xuống bàn rồi đẩy mạnh cái ghế ra sau và đứng bật dậy...Hắn hùng hùng hổ hổ bước ra cửa...Đẩy cánh cửa nghe tiếng “Rầm” một cái hắn tiếng về phía phòng của Di.

...

Hắn đưa tay lên. Gõ nhẹ...Nhưng trong phòng không có tiếng động...Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra...Không có ai trong phòng cả...

-chặc! Đi đâu rồi...

Hắn tính chuyện đi ra thì...Ngoài ban công có tiếng của cô. Hình như đang nói chuyện điện thoại...

Hắn bước đến...Né người lất qua cánh cửa đang đống he hé...Hắn định gọi cô thì khựng cả lại. Hai tay hắn cứng lại...Hai đồng tử rung rung...

-Vâng ạ! Cậu ấy sẽ qua đó học ạ?

-...

-Dạ! Khi nào ạ?_Cô lại cất tiếng.Hắn biết cô đang nói chuyện với ai. Hai tay hắn nắm chặt lại...

Thì ra đây là lí do cô khác lạ như vậy trong mấy ngày vừa qua. Phải chăng. Tất cả lại là do người đàn ông ấy...

-Con đã nói với bố rồi! Con sẽ không qua đó...Sẽ không bao giờ!_Hắn chụp lấy chiếc di động trong tay Di. Làm cô có vẻ giật mình. Hắn tức giận hét to với người trong điện thoại...

-Cậu làm cái quái gì vậy hả?_Di hét lên lao nhanh đến dần lại cái điện thoại nhưng không được...

-..._Đầu giây bên kia cũng có vẻ giật mình thoáng im lặng rồi lên tiếng.

-Không! Con nói không! Sao bố có thể điện thoại nói với cô ấy chứ?_Hắn tức giận hét toáng lên. Đẩy Di lề một phía.

-..._Bên kia nói.

-Bố nói sao..._Hắn có vẻ bất ngờ khi người đó nói ra cái điều mà hắn phải shok.

-...

Chưa đợi người bên kia nói xong, hắn giập máy...Kéo tay Cô đang đứng nhìn hắn tức giận, ánh mắt trưng trưng...

Hắn ném mạnh cô xuống giường...Cô vùng đứng dậy, khiến hắn tức giận...Hắn tóm chặt lấy hai bàn tay cô đè xuống...hắn cúi xuống nhìn cô rồi hôn cô...Mãnh liệt...Nhưng cô chối từ hắn...Cô vùng, đưa chân đạp hắn nhưng hắn vẫn giữ cái cương quyết đo...Lưỡi hắn bị cô cắn mạnh đến nổi bật máu...Xong hắn vẫn tiếp tục hôn cô...Cô vùng đến độ mỏi mệt rồi cũng lịm đi đáp trả nụ hôn của hắn...

Cái vị tanh nơi môi hắn cứ hoà quyện vào cái dư vị ngọt ngọt của nụ hôn tạo ra cái mùi khó nuốt...Nhưng hắn không cần biết...Bây giờ hắn chỉ thấy tim mình đang đau và hắn sẽ làm bằng mọi cách để cho chuyện này kết thúc và quay lại như ban đầu...

Hắn cúi xuống hôn lên cổ cô. Tay hắn lần theo nếp áo chạm vào người cô...Hắn đưa tay gỡ gỡ mấy cúc nút áo nơi phần cổ...Hắn đang điên lên đây...

“Bốp”_Cái tát như trời giáng đánh vào má hắn...Cô đẩy hắn ra rồi hét toáng lên.Cô vùng dậy. Hình như hắn thấy nước mắt cô rơi...Nhưng hắn cũng đau lắm chứ...Tại sao cô lại như vậy...Cô nhìn hắn, ánh mắt long lên kì quái...Cô nhìn hắn ghê tởm...Cô ghê tởm hắn ư...

-Không được!_Cô ngồi bật dậy. Lùi người về góc giường. đưa tay túm lấy phần áo nơi cổ bị hắn mở toang, tay kia đưa lên chùi mạnh nơi môi. Khiến hắn cứ ngỡ môi cô có thể rách ra bất cứ lúc nào...

-Tại sao?_Hắn tức giận hét lên. Cái mùi tanh tanh bây giờ đã như thấm vào tim hắn...Tanh đến đọ hắn chỉ muốn moi tim mình ra rồi rửa cho sạch.

-..._Cô không trả lời! Chỉ nhìn hắn căm thù có chút ghê tởm...Tại sao lại vậy chứ...

-Có phải ông ấy đã nói gì với cậu phải không?_Hắn quát lớn.

-Không! Tôi đã điện cho chú. Cậu nên đi thì tốt hơn! Sẽ tốt cho cả cậu và tôi._Cô nói. Hắn thấy trong mắt cô có cái gì đó dấu diếm hắn.

-Tốt cho cậu và tôi ư?_Hắn cười mỉa mai. Con người này đang nói cái quái gì vậy nhỉ...

-Đúng vậy!_Cô nhấn mạnh...

-Còn đúng nữa sao?_Hắn lại cười mỉa...

-...

-Nếu tôi đi thì tốt thật sao?_Hắn lại hỏi.

-..._Cô khẽ nhìn hắn. Ánh mắt có vẻ thoáng giật mình rồi lại chỉ gật đầu...

-Sẽ tốt thật sao?_Hắn hét lên. Lao tới nắm lấy tay cô . Hắn nhìn vào mắt cô...

-Đúng!_cô quay đầu tránh ánh mắt của hắn. Răng cô cắn chặt môi dưới.

-Tại sao?_Hắn hỏi.

-Tại vì..._Cô cất tiếng. Nấc nhẹ..

-..._Hắn đang chờ câu trả lời thích đáng...

-Vì tôi và cậu...là chị...em..._Cô nói xong rồi nấc to lên. Cái câu mà cô không bao giờ muốn nói nhất. Nước mắt cô tuôn ra...Răng cô cắn chặt môi dưới như sắp bật máu.

-Haaa..._Hắn cười lớn. buông tay của Di ra. Rồi xuống giường...Hắn đưa mắt nhìn cô gái đang nói dối như thật.

-Chúng ta là chị em..._Di lấy hết can đảm lau mấy giọt nước mắt rồi hét toáng lên. Hét lớn lên, nói ra hết cái mà mấy ngày qua cứ dày vò trái tim cô...

-Dừng trò chơi ở đây được rồi đấy!_Hắn nhìn cô trân trân. Ánh mắt mỉa mai. Thật sự cô muốn hắn biến đi khỏi mắt của cô hay sao mà lại bịa ra cái lí do đó. Thật là...

-Tôi không nói dối! Tất cả là sự thật!_Di nói. Rồi đứng dậy. Bước đi ra cửa...

-..._Hắn shok...

-Vì vậy! Cậu nên đi...Hai hôm nữa. Tất cả thủ tục sẽ làm xong. Cậu nên..._Cô nói. Rồi mất hút sau cánh cửa làm hắn không biết cô đang nghĩ gì...

-..._Hắn không biết phải diễn tả cái cảm giác khi biết người mình yêu là chị của mình...(tớ cũng chưa biết cảm giác đó. Nên thông cảm nhá...)

Hắn lao nhanh xuống gara. đẩy con Sh ra ngoài và làm “Rầm” một tiếng rồi lao vút đi với tốc độ kinh người. Hắn lao trong màng đêm tĩnh mịt. Cơn gió se lạnh cứ đâm vào da thịt hắn...không bằng cái cảm giác không có tên nơi trái tim...

Hắn đau quá...

********************

-Cậu biết không...Chị em đấy....Chị em đấy..._Phi ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar. Trên bàn là mấy chai vỏ cai rựơu vodka đã hết...cậu uống như uống nước lã. Cứ rót đầy li rồi lại đưa lên miệng đỏ cạn một hơi. Phi uống đến độ mấy người quanh đó và anh nhân viên quầy bar nhìn vào mà le lưỡi khi Son đến.

-Cậu điên rôi!_Son đưa tay gỡ lấy ly rựa vừa được anh nhân viên rót đầy từ tay Phi.

-Tớ đang muốn điên lên đây!_Phi hét lên rồi dật lại cái ly từ tay cô. Cô không biết có chuyện gì khiến thằng bạn trở nên như vậy nhưng bây giờ chỉ có thể nói một câu. “Hắn tồi tệ quá..”

-Đừng có uống nữa!_Son hét lên rồi dằn lấy cái ly đưa cho anh phục vụ xin chai nước khoáng.

-Không! Bây giờ...Không uống! CHắc tớ sẽ điên mất!_Phi hét toáng lên.

Son nhìn cậu bạn. Kể từ cái ngày hắn tuyên bố có người yêu thì hắn bỏ luôn cái khoản đi chơi đêm, gái gú, học hành tử tế...Vậy sao hôm nay lại như vậy...

Son ngoắt tay cậu phục vụ như nói đưa cái ly lại và lấy thêm một chiếc ly ra nữa...Son rót đầy ly cho Phi...Và rót một nửa ly cho cô...

-Cậu biết không! Chị em đấy...Chị em...Tức cười lắm phải không..._Phi nhận ly rượu trong tay của Son...Nốc cạn một hơi như uống nước. Rồi nhìn trân trân vào khoảng không nào đó, nói...Nhưng hình như nới khoé mắt cậu mấy giọt nước mắt chực trào ra...

-Cậu làm gì vậy hả? Có chuyện gì thì cũng phải nói rõ chứ?_Son hét lên. Đưa tay lay lay thằng bạn...Cô thấy sao lúc này thằng bạn cô yếu đuối đến thế.

-Cô ấy bảo...Tớ và cô ấy là chị em..._Phi nói xong rồi nắc nghẹn lên. Như tất cả như trào ra sau câu nói đó. Nước mắt cậu chảy ra, nước mắt càng chảy thì Phi uống càng nhiều, đến nổi đưa cả chai vodka lên núc gần hết nửa chai...

Son nghe vậy thì điếng cả người lại. Cô không biết nói gì hơn. Chỉ nhìn thằng bạn...Nước mắt cô cũng chảy ra...

-Có lẽ cô ấy nói dối!_Son nói nhẹ. Đưa chiếc ly lên uống gần một nửa. Chưa khi nào cô uống một lần mà nhiều như vậy. Chỉ có những lúc buồn, những lúc cô cần tỉnh táo trong mấy giây.

-Tớ đã điện hỏi mẹ cô ấy. Bà ấy chỉ nói “Xin lỗi”_Phi nấc lên. Khi nói đến xong thì cậu lại uống...

-...

-Đik mẹ! “Xin lỗi để làm gì chứ! Tại sao ngay từ đầu họ không nói đi. Hay là đừng bao giờ nói ra. Mà sao bây giờ lại ní Xin lỗi chứ. Thật ghê tởm..._Phi vừa uống vừa nhếch môi cười mỉa mai đau khổ...

-..._Son không nói gì. Chỉ nhìn thằng bạn. Cô đã vui mừng biết bao khi một thằng bạn của cô có hạnh phúc. Vì hiếm khi người có gia thế như cô và Phi lại tìm được một người mình yêu thật lòng...Thế mà bây giờ sự việc lại trớ trêu như vậy...Cậu lại bị tổn thương thêm một lần nữa...Tổn thương này có lẽ lớn hơn tổn thương của một đứa con nít tám tuối...Vì giống như khi đang đi trên vách núi ta tìm được một sợi giây để vịnh cho chắc chắn...Nhưng khi sợi giây ấy đứt ta lại hụt hẫn vô cùng...Tổn thương nhiều hơn nữa...

-Tớ đau lắm! Tớ cảm thấy như nghẹt thở..._Hắn nắm lấy cái áo pull làm nó nhăn nheo. Cái mặt thằng bạn nhăn lại. Hình như hắn sắp không chịu nổi nữa. Nhưng cô phải làm gì cho hắn đây. Cô không biết...

-Bây giờ cậu định làm gì?_Son hỏi trong khi đã uống một hơi hết chỗ rượu còn lại.

-Tớ cóc biết có phải chị em hay cái quái gì! Tớ sẽ đưa cô ấy đi._Phi hất tay lên trời. tay kia nóc cạn thêm ly n+1 lần nữa.

-Cậu điên rồi! Như vậy có biết là loạn luân hay không?_Son nhìn thằng bạn gắt lên gần như là hét.

-Tớ cóc biết loạn luân nào cả? Bây giờ tớ đang điên lên đây! Tớ yêu cô ấy! yêu nhiều lắm. Và bây giờ tớ đau. Vậy cậu bảo tớ không làm vậy thì tớ phải làm như thế nào_Phi nói trong đau khổ. Nhìn sâu vào mắt con bạn.

-Cậu đau thì cô ấy không đau à? Nếu cậu làm vậy? Cậu cố tình kéo cô ấy đi! Thì sau này cô ấy sẽ làm sao?_Son hỏi dồn dập làm cho Phi chới với.

-..._Phi cầm ly rượu trên tay. Không uống nữa. Ngồi đực mặt ra nhìn Son.

-Cô ấy lúc này, cũng đau không kém gì cậu! Sao cậu không nói gì với cô ấy mà chỉ biết ngồi đây uống rượu rồi chỉ nghĩ đến mình. Cậu không thấy như vậy là vô lương tâm hay sao..._Son như chỉ trích như nhắc nhở cho Phi.

-..._Phi lặng đi không nói gì. Cậu nhớ lại những gì vừa sảy ra tối hôm nay và giọt nước mắt của Di. Tim cậu nhói lên như theo từng lời của Son. Nó như cây kim đâm vào càng ngày càng sâu vậy...

-Tớ biết! Bố cậu đã bắt đầu gọi cậu qua bên đó!_son nhìn Phi. Ánh mắt đầy cảm thông, cô thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói.

-Cô ấy đã gọi điện cho bố tớ!_Phi buồn rầu. Nhìn trân trân vào ly rượu đầy ắp , mặt như đang cố gắng nhấn chìm nỗi đau.

-Cô ấy muốn cậu đi?_Son bình tĩnh hỏi. Thầm nghĩ: “Đúng là cô gái thông minh. Thông minh khi chọn cái cách dứt khoát này”

-..._Phi giật mình một cái. Rồi đưa ly rựơu lên nóc cạn tiếp ly này đến ly khác như một thằng điên...Đó chính là câu trả lời.

-Cậu nên đi!_Son gằng giọng.

-?_Phi khựng lại nhìn con bạn.

-Sẽ tốt cho cả cậu và cô ấy. Thời gian...Chỉ có thời gian mới xoá đi hết tất cả..._Cô gắng gượng nói những điều mà bản thân mình đã tự nói để lừa dối chính mình. Cô rót cho mình một ly rựa , uống cạn.

-Thời gian?_Phi nhìn Son cười mỉa. Cô biết cậu muốn nói gì.

-ĐÚng!_Cô hơi ngập ngừng và đáp. Đưa thêm một ly nữa. uống cạn.

-Cậu thì sao? Nhờ cái thời gian của cậu. Bây giờ đã hết chưa?_Phi lại cười mỉa.

-Cậu nói đúng. Nhưng..._Son nhìn Phi. Hơi ngập ngừng rồi đưa bàn tay lên ngực trái bóp nhẹ.

-Chỗ này đã bớt đau hơn rồi..._Son nói rồi gượng một nụ cười. Xong đưa ly rượu lên uống.

“Đúng anh vẫn còn làm cô đau. Thời gian không thể khiến vết thương đó hồi phục được. Nhưng lại khiến cho cô cảm thấy như được xoa dịu đi phần nào. Chờ thêm một thời gian nữa thì nó sẽ hết. Và bây giờ không có điều quan trọng gì hơn là hai thằng bạn đang bị tổn thương của cô....”

-..._Phi nhìn Son. Rồi lại quay đi. Uống tiếp. Cậu đang nghĩ gì không ai biết cả. Cái tiếng nhạc xập xình như bóp nghẹt nơi trái tim của hai con trười.

Bây giờ chỉ còn lại chữ “Đau”...

-Có lẽ. Tớ phải đi thật. Yêu cô ấy nên tớ không muốn cô ấy đau!_Phi nói xong. Thì nằm vật xuống bàn. Giọt nước mắt ứa ra.

-Cậu đau vậy à! Nhưng rồi sẽ ổn thôi Phi ạ!_Son nói. Gượng cười. Xong lôi trong túi Phi ra chiếc điện thoại. Nhấn nút gọi cái tên mà cô cảm thấy thằng bạn yêu thích nhất. “VỢ YÊU!”...Hai cái chữ to oành ...làm tim cô nghẹn lại...

-Thằng nhóc này! Thương người ta thấy ớn!_Son lẩm nhẩm rồi đặt tay xoa xoa đầu Phi.

-..._Giọng của một cô gái bắt máy.

-Vâng! Tôi là Son! Phi đang say. Cậu có thể tới đây không?_Son nói.

-...

-Vâng! Ở Kaben...Đường XX...

-...

-Vâng!_Son dập máy. Nhét trả vào túi của Phi. Rồi nhìn cậu bạn lắc đầu.

**************

-Cậu làm vậy tớ thấy tốt cho cả hai người. Bây giờ chỉ còn là cần thời gian để hồi phục nữa thôi..._Son ngồi tựa lưng vào thành ghế sôfa. Cô chăm chú nhìn cô gái có vẻ mặt không kém gì Phi bên cạnh.

-Tớ không biết phải làm gì nữa cả. Chỉ nghĩ sẽ tốt cho cậu ấy hơn!_di cúi đầu nói nhỏ. Cô đưa mắt nhìn trân trân cậu bạn đang say mèm nằm trên chiếc ghế đối diện, áo quần sọc xạch.

-Thôi! Tớ nói cậu ấy rồi! Chắc hai ngày nữa cậu ấy bay!..._Son nhìn Di ái ngại.

-Ưmk!_Di thoáng giật mình rồi mỉm cười nhìn Son.

-Vậy! Cậu chăm sóc cậu ấy nhé! Tớ về! Tối quá rồi!_Son đứng dậy. Mỉm cười nhìn Di.

-Cảm ơn cậu nhé!_Di gật đầu với Son. Rồi Son bước đi khuất ra ngoài cổng. Và chiếc xe tacxi lao vút vào bóng đêm.

Di có cảm tình với cô bạn đầu tóc màu đỏ mặt babi này. Đây là lần đầu Di gặp một cô gái như vậy. Cô cứ ngỡ. Những người giống như cô ấy phải có cái gì ngạo mạng lắm. Hoá ra không phải. Trong cách ăn nói và cách đi đứng của cô ấy. Di cảm thấy có cái gì đó già giặn mà lại rất chân thành.

**********

Nó đưa ngón tay run run chạm vào sợi tóc vừa rơi xuống trán của Phi. Bây giờ sao thấy cực kig khó chịu...

Mắt nó ướt nhoè từ lúc nào...

-Tớ xin lỗi..._Nó nói rồi vùng đứng nhanh dậy...

-Phương Di!_Phi nắm lấy tay nó. Gọi khẽ. cậu ngồi dậy. Kéo nói bổ nhào vào người cậu. Nó vùng ra. Nhưng cậu lại ôm chặc hơn.

-Cậu! Buông tớ ra..._Nó cố nói to.

-tớ yêu cậu nhiều lắm. yêu đến nổi tim tớ như muốn nổ tung ra._Phi kéo tay nó. Đặt vào nực cậu. Nó nghe thấy tiếng Thình thịnh phát ra gấp gáp.

Nó im lặng...

-Tớ yêu cậu! Mãi mãi...Nhớ điều đó nhé!_Phi ghé vào tai nó nói nhỏ. Cái mùi rượu thoang thoảng nóng nóng phả vào cổ nó....

Câu nói của Phi vừa phát ra giống như lưỡi dao đâm vào tim nó. Đâm sâu vào rồi gì chặt hơn bằng nụ hôn mãnh liệt. Đến độ tim nó muốn bật ra ngoài lòng ngực. Nó ôm chặt lấy cậu. Đáp lại nụ hôn của cậu...Nó biết đây là lần cuối cùng...Quỷ thần ơi! Hãy tha thứ cho chúng con lần này...

-Xin lỗi!_Phi ngừng lại. Đẩy nó ra. Rồi cậu đứng dậy.

“Xin lỗi” ư? Sao lại là xin lỗi? Cậu đang dễu cợt nó à...Nó ngước mắt nhìn cậu. Ánh mắt vô hồn. Hai cái từ có vẻ đơn giản đó lại làm cho tim nó bị xé ra thành trăm mảnh...

-Cô nên về nhà! Hai ngày nữa tôi đi nên cô không cần ở lại đây!_Phi nói xong. Rồi bước đến cầu than. Lưỡng lự một chút cậu mới bước chân lên...

-Thế thì tốt! Chúc em đi vui vẻ. Em trai._Di nói xong rồi ngước mắt nhìn Phi gượng cười.

-Tôi không bao giờ chấp nhận điều đó. Vậy nên em đừng bao giờ nói thế với tôi!_Phi nhìn nó ánh mắt mỉa mai nhưng thoáng chút gì đó đau khổ. Ẩn sâu đâu đó là nổi tức giận.

-..._Di không nói gì nhìn Phi đi từng bước lên lầu. Tiếng chân cậu tạo thành từng nhịp như bóp nghẹn trái tim nó. Cậu bước từng bậc than như đang cướp dành đi sự sông của nó. Phi đi khuất sau cánh cửa. Nó ngồi xuống đất, còn thân bũn rũn...Vai nấc lên từng nhịp... “Kết thúc”...

***********

Hắn đứng dựa vào bức tường phía sau lưng. Đưa mắt trong xuống cô gái đang ngôi dứới đất.

Mắt hắn giật giật, tim hắn như ngừng đập khi thấy bờ vai nhỏ nhắn thường ngày hắn âu yếm run run... “Tớ yêu cậu! Mãi mãi”

Hắn nắm chặt bàn tay mình. Nhìn cô thêm một lần nữa rồi bước vào phòng và đống cửa lại.

************

-Hôm nay Phi đi!_Son đứng ngoài cánh cỏng màu trắng không đợi nó ra mở cửa mà nói luôn.

-Thế thì tốt quá!_Nó gắng gượng nở nụ cười. Đã hai ngày rồi, nó không gặp cậu. Không nghe tiếng gọi oang oang của cậu. Không được làm mì xào cho cậu ăn...Không gì cả...không làm những thói quen thường ngày đến độ nó cứ như người mất hồn...

-Đi thôi!_Son chỉ tay ra yên sau.

-Đi đâu!_Nó thoáng giật mình hỏi lại.

-Nhìn hai người cứ như kẻ mất hồn vậy! Lần này không đi. Chắc phải mười mấy năm nữa mới gặp lại...Có khi là không bao giờ..._Son nhìn nó ngập ngừng...

-..._Nó không nói gì. “mười mấy năm ư...Không bao giơ ư...”

-Lên xe đi._Son nắm lấy tay nó. Nở nụ cười khích lệ.

-Cảm ơn cậu. Đợi tớ một chút!_Nó gật đầu nhìn Son. Xong chạy vụt vào nhà. Lôi ra một chiếc hộp gỗ.

-..._Son không nói gì. Nhìn chiếc hộp gỗ.

Nó ngồi lên yên sau, Son rú ga lao nhanh vào đám xe cộ ngoài đường.

**************

Di đặt vào tay Son chiếc hộp gỗ.

-Đưa cái này cho cậu ấy!

-Cậu đưa đi._Son lắc đầu bước chân vào đại sảnh rộng của sân bay.

-Nhờ cậu! Tớ không thể?_Di kéo tay Son lại. Dí chiếc hộp vào tay Son.

-..._Son gật đầu. Đón lấy chiếc hộp gỗ.

...

-Cậu đứng đây hả...

-Ừm! Vậy sẽ tốt hơn._Nó gật đầu nhìn Son. Lúc này. Đứng đây có lẽ sẽ tốt hơn...

-Thế cũng được. Nếu không chịu được thì đứng đợi tớ ở ngoài cửa.

-Ưm!

.........................

Nó đưng núp sau chậu cây cảnh to người ta đặt trong đại sảnh. Chỗ một bên góc có thể dễ dàng thấy nơi Phi đứng. Cậu hình như gầy đi, xanh sao hơn, quần áo vẫn vậy nhưng cái tướng cởn cởn của cậu không còn nữa mà thay vào đó là nổi ưu phiền...Tim nó đau. Nó muốn chạy tới ôm cậu thật chặt. ôm đến khi nào nó thấy đủ...

Còn mấy phút nữa thì cậu sẽ đi. Sẽ rời khỏi mảnh đất nước này để bay đến một đất nước xa xăm mà nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đặt chân đến cả.

“Tạm biêt!”...Nó nhìn cậu trân trân...Định quay đi thì giật mình khi nghe tiếng ai đó goih tên mình.

-PHƯƠNG DI..._tiếng hét vọng lại lang toản khắp đại sảnh...

Nó giật mình quay nhanh ngưòi lại. Thì ra cậu nhận được hộp gỗ từ tay của Son và muốn tìm nó. Nhưng tìm để làm gì chứ. Hai chúng ta không thể có cái gọi là tình yêu...Không có cái gọi là hạnh phúc...Bởi vì hai chúng ta là chị em họ...

Thế thôi...

Nó đưa tay lên bịt miệng. Ghìm mấy tiếng nấc lên ...nước mắt chảy ra...”Không được khóc. Con nhỏ ngốc nghếch này. Ai cho mà khóc. Hả?”_Nó tự nhủ. Tự trách bản thân sao yếu mềm đến thế.

“Xin mời quý khách đi chuyến bay 11h đi Đức xin vào phòng trong...”_Tiếng ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên. Thông báo chuyến bay sắp khởi hành...

“Tạm biệt”_Nó quay lại nhìn cậu đang vùng vằng trong khi hai người con trai kẹp chặt lại. Nước mắt nó lăn dài trên má....Tim nhói lên từng nhịp...

Phi bị hai người to lớn kéo vào bên trong phòng chờ...Nó quay lưng bước đi chậm rãi ra phía ngoài cửa, tay bụm chặt lấy miệng....

Bây giờ trời đang có mấy giọt mưa phùn lất phất. Mưa như đang khẽ len lõi vào tững kẽ tóc làm nó thấy lạnh. Hình như thiếu anh....Mọi thứ đối với nó điều trở nên lạnh lẽo...Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Muốn trách ai đây...Không thể....

-Đi đi. Máy bay gần cất cánh rồi!_Son vỗ vào vai nó.

-Đi đâu!_Nó gắng gượng hỏi.

-Đi tạm biệt cậu ấy lần cuối._Son kéo tay nó đi về một chiếc ô tô bốn chỗ của ai dó.

-Đi thôi..._Son ra lệnh cho người tài xế.

-Vâng!_người tài xế trung niên gật đầu. Rồi cho xe lao vút đi...

....

-Chiếc máy bay chở cậu ấy đấy!_Son chỉ tay lên trời. Cùng lúc nó ngẩng lên thì có chiếc máy bay có đèn lao vụt qua...Tim nó ngừng đập...

-huhuuuuuuuuuu...._Nó nấc nghẹn ôm lấy mặt khóc....to lên...thay cho mấy ngày này nó kìm nén. Bây giờ cậu đi rồi, đi thật rồi,...Bây giờ nod có thể khóc thật thoải mái....

-Có tớ đây! Hãy khóc nữa đi!_Son rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy vai nó. Nó dựa đầu và vai Son khóc ngon lành...

-hhuuhuhuhuhuuuuuuuuuuuuuuu....Anh ấy đi rồi . Đi mất rồi....Kết thúc thật rồi...._Nó hét lên. Vai run run...
............................Kết thúc.................


Chuyến bay mang anh đi xa mãi...

Rồi kéo phăng đi cái ánh sáng trong em...

Cái tên của nổi đau mà em biết...

Đó là “Kết thúc”...

“Kết thúc” bởi vì ta có duyên mà không có nợ...

“Kết thúc”_ chúng ta phải làm như thế...

“Kết thúc” vì anh và vì em...

“Kết thúc” vì em muốn anh hạnh phúc...

Yêu anh mãi mãi....mãi mãi.....

Hắn cầm tấp thiệp lên. Tay run run...hắn như muốn nổi điên như không thể...Bởi vì cô muốn như thế....Tim hắn đau. Nước mắt hắn ứ ra nơi khoé mắt.

Người ta nói đàn ông không bao giờ được khóc...Nhưng người ta có biết đâu. Trái tim đàn ông và trái tim phụ nữ không khác nhau là mấy...

“Dường như tôi muốn kết thúc câu chuyện của tôi ở ngang đây. Muốn quên đi tất cả những gì thuộc về em nhưng tôi không thể...và tôi biết Tôi yêu em...Mãi mãi...”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ