Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Nếu bỗng ta chạm nhau - trang 9

Chương 19: Dạ hội

…Trường nữ sinh quí tộc MOON…

Nó vừa về đến trường nó đã bị lôi tuột sang phòng Lan Anh. Vừa vào nó đã thấy có cả một lũ ngồi bên trong.

- A haha! Có cần chào đón tớ nồng nhiệt vậy không?_nó lên tiếng.

- Bồ qua đây._Mi lạnh lùng chỉ vào cái đệm ngồi ở giữa phòng.

- Ế! Làm gì long trọng vậy? Tớ đứng đây được rồi.

- Bảo cậu qua thì qua đi._Lan Anh nháy mắt.

Nó nhìn mặt lũ kia một lượt đề phòng, mãi cho đến khi thấy bọn chúng không có vẻ đang làm chuyện xấu mới tiến lại ghế chậm rãi ngồi xuống.

- Được rồi._nó nhìn mấy người ánh mắt chờ mong.

Bốn cô bạn không nói không rằng chạy lại ôm chầm lấy nó. Mặt nó méo xệch không biết nên vui hay nên cười.

- Làm gì thế này? Không phải tớ còn sống sờ sờ đây sao? Khóc rồi dây tèm lem ra người tớ bẩn kinh.

- Có tin bọn tớ giết bồ bây giờ không?_Thảo nước mắt đầy mặt đấm khẽ vào tay nó.

- Được rồi! Được rồi! Tớ thực không đỡ nổi bốn người đâu. Đứng dậy nào._nó vỗ vỗ vai mấy con bạn.

Bốn đứa rời khỏi người nó, lau mặt rồi ngồi lên trên giường.

- Cậu khỏe hẳn chưa vậy Thy?_Tiên hỏi nó, mũi mới khóc xong hồng hồng trông như thỏ con.

- Tớ lúc nào chả khỏe. Xem này._nó đứng dậy vòng tay ra trước tạo dáng kiểu lực sĩ.

- Chả có tí thịt nào._Thảo thản nhiên phán một câu làm nó suýt ngã ngửa.

- Khỏe vậy cũng tốt. Tối nay có người đóng kịch công diễn rồi._Lan Anh cười tươi vỗ tay đôm đốp.

- Hả? Kịch? Bắt tớ diễn á? Không được! Tớ chưa khỏe đâu. Vai còn đau quá đây này._nó ôm vai nhăn nhó.

- Thôi đi cô. Đừng có giả vờ. Cậu có đau cũng phải diễn. Chiều đi tổng duyệt lần cuối. Nhớ về phòng cậu nói Phong chiều đi tập đấy._Lan Anh nói với nó.

- Sao tớ phải nói với hắn.

- Cậu cùng phòng.

- Vầng._nó lại bị đàn áp.

- Về phòng nghỉ ngơi đi rồi 2h tập trung nhé mấy nàng.

- Ok.

Nó cùng Thảo và Mi về phòng. Không thèm nhìn hắn đâu nó đã nói to:

- Lan Anh nói 2h chiều đi tổng duyệt.

- Thằng Phong đang tắm._Tú không nỡ thấy nó lảm nhảm một mình nên hảo tâm nhắc nhở.

- Hở?

- Hở cái gì? Thằng Phong đi tắm rồi bà lảm nhảm với cái giường làm gì?_Hải châm chọc.

- Sặc. Sao không nói sớm._nó tức suýt hộc máu. May mới nói có một câu.

- Bà có hỏi đâu?_Tú thản nhiên.

- Làm tốn cả kalo của tôi không à.

Cửa phòng tắm mở ra, hắn chỉ quấn khăn tắm ngang hông đi ra. Mái tóc ướt dính lại, nhỏ vài giọt chảy xuống xương quai xanh gợi cảm, chảy xuống người trắng bốp của hắn. Mẹ ơi! Hắn có múi, kiểu múi tiêu chuẩn luôn ấy. Vô lí! Thật quá vô lí! Người hắn nhìn gầy mà.

- Cô về rồi à? Tưởng phải ở lại chém gió banh trời ra chứ?

- Á á á á á á…Đồ biến thái mặc đồ vào._sau n giây nhận ra vấn đề là nó đang nhìn hắn “bán nude” nó mới hét ầm lên.

- Mặc làm gì? Đẹp mà. Bồ không ngắm để yên tôi ngắm._Thảo nhìn hắn chằm chằm.

“Cốc”

Một cái cốc đau điếng từ trên trời giáng xuống trán cô nàng rồi ngay lập tức mắt Thảo bị che đi.

- Em còn biết xấu hổ không?

- Ai bảo anh không chịu cho em xem?

- Thích xem à?

- Ừ. Cởi ra xem nào._Thảo gỡ tay Tú nhào vào lột áo pull của Tú.

Giường bên xuất hiện tiếng cười khoái trá của Hải và Mi.

- Phong! Tao hận mày!_Tú gào ầm lên, tay vẫn đang phải chống đỡ với cô “vợ bé nhỏ”.

- Tao vô can._hắn hờ hững buông một câu.

Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn con bạn “tự nhiên như ruồi Hà Nội” đang đùa với bạn trai kia. Ôi mẹ ơi! Đã tiến bộ đến như thế này rồi sao? Đây không phải Thảo mà nó biết nha. Tình yêu đã biến con người “thoái hóa biến chất” vậy sao? (“-.- có làm quá không má)

Nó mải suy nghĩ mà không để ý hắn vẫn đang bán nude tiến đến trước mặt nó. Mãi cho đến khi ngửi được mùi hương quen thuộc nó mới ngẩng đầu lên nhìn đã thấy hắn tiến đến sát sạt, ngẩng đầu lên là nó có thể thấy ngực vạm vỡ của hắn, còn xả đầu t* hồng hồng nữa. Nó như bị đông cứng, nhất thời không cựa quậy được. Mãi cho đến khi còn khoảng 5 cm nữa thì nó sẽ úp nguyên cái mặt vào người hắn nó mới hét ầm lên:

- Á á á á á á á!!!

Tiếng hét vô cùng thảm thiết khiến đôi đang vật lộn trên giường với đôi đang ngồi cười kia giật mình mà nhìn sang. Một cảnh tượng vô cùng vô cùng không trong sáng phải cảnh báo cho trẻ em nha.

- Anh…anh…định làm cái gì?_nó theo phản xạ đưa hai tay lên che chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-đấy )))

- Lấy cái này!_hắn vòng tay sang bên cầm lấy bộ quần áo.

Sự thật là lúc lấy đồ để đi tắm hắn quên không cầm vào. Đến khi nhận ra quên đồ thì ra ngoài lấy. Ai dè bọn nó lại về đúng lúc vậy. Hắn cũng không thoải mái khi cứ bán nude như thế này trước bàn dân thiên hạ a. Chung qui lại là tại con mẹ tác giả (why? sao lại là ta? ta vô tội T.T)

Hắn cầm lấy bộ quần áo rồi định quay đi rồi không hiểu hắn nghĩ gì mà quay lại cúi xuống nhìn thẳng vào nó:

- Mà cô nghĩ tôi định làm gì?

Hắn bây giờ y như sói già gian ác cao cao tại thượng mà nhìn tiểu bạch thỏ vùng vẫy. (Nham hiểm! Quá nham hiểm!)

- Không…không…_nó lắp bắp, mặt đang bắt đầu hồng hồng.

- Hay là cô muốn…_hắn bỏ lửng câu nói.

- E hèm. Mờ ám quá nha!_bốn nhân vật “bị lãng quên” bây giờ mới lên tiếng phá tan cái không khí mờ ám trong phòng.

Hắn biết ý đứng thẳng người quay đi, thản nhiên buông một câu:

- Tôi không có hứng thú với sân bay.

Nó mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, tưởng như sắp cháy rồi.

- Đồ biến thái. Anh đi chết đi!_nó rút chân giày búp bê đang đeo hướng hắn mà phi tới.

“Bộp”

Chiếc giày đáng thương chưa kịp chạm vào hắn đã đập vào cửa nhà tắm rồi rơi xuống.

- Cô đang phá hoại của công._hắn thò đầu ra khỏi cửa nhà tắm thản nhiên nhìn nó.

- Anh chết đi!

Một chiếc giày nữa nhằm hướng nhà tắm bay tới nhưng số phận nó cũng không hơn “bạn” là mấy, tiếp tục va vào cửa rồi xuống đất nằm “cảm tử”.

Nó ôm cục tức to đùng ấm ức nằm xuống giường nghe tiếng cười hả hê của mấy người cùng phòng.

- Mấy người không ngậm miệng tớ lập tức dùng băng dính dán miệng các người._nó giận dữ cảnh cáo.

- Được rồi! Được rồi! Hạ hỏa đi._Tú mặt nhăn nhăn nhịn cười nhìn nó.

- Không được nhăn mặt nhịn cười. Nín!_nó nằm úp xuống giường nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cái bản mặt méo mó của mấy đứa kia.

- Bà cô ơi! Bọn tôi cười cũng bị cấm. Chắc có ngày bọn tôi bị bà bức điên mất thôi._Hải nói giọng đau khổ.

Cả lũ lại phá lên cười. Nó hùng hổ ngồi dậy lườm cho cả bọn mấy cái khiến cả bọn im bặt mới tạm thời hả giận nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Hắn mặc xong quần áo ra ngoài đã thấy nó nằm ngáy khò khò cũng biết ý nằm xa xa nó chút.

1h30 hắn hô hào gọi cả lũ dậy rồi kéo nhau đi tới phòng tập. Suốt mấy tiếng đồng hồ tập miệt mài mọi thứ mới ổn. Vì nó bị thương hơn một tuần nên mọi người xúm vào giúp nó nhớ lời thoại và động.

- Xong rồi!!! Tổng duyệt thông qua. Xin mọit tràng pháo tay vì nỗ lực của chúng ta nào._Lan Anh hào hứng cười lớn nói với mọi người.

Một tràng vỗ tay vang lên.

- Thôi. Hôm nay mọi người vất vả rồi. Bây giờ về tắm xong quay lại đây chuẩn bị nhé. Tối nay là đêm quyết định đó.

- Đồng ý._cả bọn hô to.

Đúng 6h dàn diễn viên đã có mặt đông đủ và được make up tỉ mẩn. Riêng nó, Lan Anh với Thủy Tiên phải mang theo váy dạ hội vì tối diễn kịch mặc đồ nhân vật. Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.

7h30p, học sinh ba trường tập trung lại sân khấu ngoài trời rộng lớn. Ở giữa sân là đài phun nước lớn được chiếu sáng lóng lánh. Thức ăn được bày la liệt trên bàn dài trải khăn trắng tinh. Bóng đèn được giăng khắp nơi trên những cây to trên sân làm cả sân trường sáng lung linh huyền ảo. Một buổi dạ hội đúng chất quí tộc. Các nữ sinh khoác trên mình những bộ đồ đắt tiền với đủ loại màu sắc đi qua đi lại. Các nam sinh cũng diện âu phục sang trọng, chín chắn hẳn lên. Tiếng nhạc du dương phát ra êm ái, nhẹ nhàng.

8h, tất cả đều đã có mặt đông đủ, MC giới thiệu hiệu trưởng lên tuyên bố khai mạc. Một hồi kèn được thổi lên, trang trọng y như nghi lễ của Hoàng gia Anh. Bà hiẹu trưởng đã ngoài 50, trên mặt đã xuất hiện những dấu vết của thời gian nhưng trông vẫn vô cùng quí phái, nhã nhswjn trong chiếc váy dạ hội màu kem khoan thai bước tới bên bục phủ nhung đỏ được đặt ở trung tâm sân khấu.

- Thưa thầy Dương Hải Long – hiệu trưởng trường quí tộc SKY và thầy Nguyễn Trần Bảo – hiệu trưởng trường nam sinh quí tộc STAR cùng toàn thể các em học sinh của ba trường thân mến. Dạ hội tất niên của ba trường theo thông lệ 5 năm tổ chức một lần. Năm nay, trường nữ sinh quí tộc MOON vô cùng vinh hạnh được đón tiếp các trường bạn đến tham dự dạ hội. Và sau đây, tôi xin trân trọng tuyên bố DẠ HỘI TẤT NIÊN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên hòa vào cùng tiếng kèn, cô hiệu trưởng thanh nhã bước xuống, tấm màn nhung đỏ sau lưng được kéo lên. Vở kịch chính thức được công diễn. Lan Anh xuất hiện vô cùng xinh đẹp dù đang mặc quần áo rách rưới, rồi mẹ kế cùng hai đứa con riêng ra tay hãm hại không cho nàng đến dạ hội do nhà vua tổ chức…

Rồi thì Tiên đóng vai bà tiên xuất hiện và bùm một cái, nó được đưa lên trong một bộ trang phục dạ hội màu xanh biển dịu dàng đến vũ hội khiêu vũ cùng hoàng tử. Nó cùng hắn khiêu vũ thật uyển chuyển, nhẹ nhàng khiến cho bao con mắt bên dưới không thể rời khỏi. Rồi thì 12h điểm nó chạy đi và làm rơi một chiếc giày. Màn kịch diễn ra rất trôi chảy, không ai bị quên lời hay mắc phải lỗi. Cuối cùng, đám cưới của hoàng tử cùng Lọ Lem được tiến hành. Kiệt đóng vua cha ngồi trên ngai vàng gật gù vuốt chùm râu giả. Diễn viên quần chúng cũng chỉ trỏ khắp nơi y như được xem đám cưới thật. Duy được kiêm thêm vai cha sứ mặc áo thầy tu đứng trên bục. Hắn một thân comple trắng đến lóa mắt, khuôn mặt hoàn hảo nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười rất thật. Nó mặc váy cưới màu trắng xòe rộng còn có cả phần đuôi cá được nâng bởi Thảo và Mi đi sau chầm chậm tiến vào. Khi nó còn cách hắn một bước chân thì hắn đưa tay ra nắm lấy tay nóđể cho hai người đứng song song.

- Hoàng tử, con có đồng ý lấy Lọ Lem làm vợ không? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và giữ gìn nàng, khi đau yếu cũng như khi mạnh khỏe, khi trẻ trung cũng như lúc về già, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khó, từ bỏ mọi người khác để sống trung trinh với chàng suốt đời không?

- Con đồng ý._hắn trả lời với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Khoảnh khắc đó trái tim nó như ngừng đập. Có phải nó đã ảo giác rằng trong lời nói của h

ắn toàn là chân thành, giống như hắn đã ấp ủ muốn nói câu này từ lâu lắm.

- Lọ Lem, con có đồng ý lấy hoàng tử làm chồng không? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và giữ gìn chàng, khi đau yêu cũng như lúc mạnh khỏe, khi trẻ trung cũng như lúc về già, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khó, từ bỏ mọi người khác để sóig trung trinh với chàng suốt đời không?

- Con…Con đồng ý.

- Nếu không ai phản đối, ta tuyên bố kể từ giờ phút này hai con đã là vợ chồng. Chúa sẽ ban phúc lành cho các con. Bây giờ mời cô dâu chú rể hôn nhau để chứng tỏ tình yêu.

Nó sợ câu nói này, sợ cảnh này. Rất rất sợ. Hắn thấy được hoang mang trong mắt nó. Hắn ôm lấy nó, một tay nắm gáy nó, một tay để bên eo nó cúi xuống và…….chẳng làm gì cả. Vì nửa người hắn che lấy nó nên nhìn bề ngoài rất giống hôn thật. Khán giả sau một hồi ngây ngất nhìn cảnh hạnh phúc trước mặt bấy giờ mới như sực tỉnh vỗ tay rầm trời. Hắn buông nó ra, nắm lấy tay nó. Mọi người có vai đều lên sân khấu cúi chào. Vừa cúi đầu chào xong nó đã giằng tay ra chạy mất. Hắn nhanh chân đuổi theo nhưng vừa đến WC nữ thì phải dừng lại. Nó đóng cửa cái rầm rồi hắn còn nghe thấy tiếng chốt cửa lạch cạch. Không phải chứ? Nó định làm gì? Hắn hoang mang đi đi lại lại bên ngoài WC nữ. Mãi một lúc sau nó mới thò đầu ra.

- Cô làm sao vậy?

- Tôi đi thay váy ra, nó bị tuột dây.

- Vậy mà làm tôi hết hồn Tưởng cô làm sao? Nhưng sao cô vẫn mặc bộ đồ này?

- Váy dạ hội của tôi bị ai xé rách rồi. Không mặc được.

- Vậy làm sao giờ?

- Anh ra ngoài đi. Tôi không vào đâu.

- Không được. Đi với tôi.

Hắn cứ thế lôi nó ra ngoài trong cặp mắt trầm trồ kinh ngạc của mọi người. Không phải kịch giả tình thật chứ? Mà nếu có thật cũng thật mừng cho họ. Một cặp trời sinh.

Hắn vừa ra đã bị con nhỏ Mĩ Kim bám lấy lôi đi, nó đành tìm một góc vắng ngồi xuống ăn chút bánh. Giữa sân các đôi đang vô cùng sôi động với điệu “Cha cha cha”, còn nó ngồi một mình, buồn lạ. Các nam sinh lũ lượt kéo đến mời nó nhảy nhưng đều bị nó từ chối. Một đôi giày da xuất hiện trước mặt nó, người đó cất giọng:

- Quí cô xinh đẹp, cô có vui lòng nhảy cùng tôi một điệu không?

Nó ngẩng đầu lên tính từ chối nhưng khi nó thấy đó là Quân thì khẽ mỉm cười. Quân cũng cười lại rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

- Sao cậu không ra ngoài kia nhảy?

- Không phải cậu cũng vậy sao? Tớ không biết nhảy nên ngại._nó cười nhẹ.

- Cậu giấu tớ làm gì? Lúc nãy trên sân khấu cậu nhảy rất đẹp. Tất cả đều chăm chú nhìn cậu nhảy đấy.

- Thật vậy sao?

- Thật mà. Tớ thề luôn đấy.

Nó chỉ nhìn Quân cười mà không nói. Điệu nhạc sôi động kết thúc, thay vào đó là một bản Valse nhẹ nhàng.

- Nhảy với tớ một bài nhé._Quân đứng dậy, một tay đưa về phía nó, một tay vắt sau lưng bộ dáng rất tao nhã.

Nó mỉm cười nhìn Quân, đưa tay ra trước nhưng chưa kịp đặt lên tay Quân đã bị một bàn tay to nắm lấy lôi đi. (đố biết ai nào )))

Nó bị lôi đi không thương tiếc. Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi muốn rơi ra ngoài. Sau khi bị kéo đi một nơi vô định, nó không chịu được nữa nó mới giằng tay ra, ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt đang vô cùng tức giận đến trán nổi gân xanh.

- Anh bị điên à?

Hắn nhìn kó trừng trừng không chớp mắt, khẽ gằn giọng:

- Phải! Tôi đang điên.

- Anh điên thì điên một mình đi. Lôi tôi ra đây làm gì?

- Tôi…tôi…_hắn ấp úng vò vò mớ tóc trên đầu nhìn nó, không biết phải nói sao.

- Nếu không nói thì tôi đi._nó xoay người định bước đi thì hắn vội giật lại ôm nó trong lòng.

Không khí im lặng bao trùm. Trăng trên cao sáng vằng vặc soi rõ hai người đang đứng ở vườn hoa sau trường mà ôm nhau, đổ một cái bóng dài xuống nền cỏ đầy sương. Nó đứng im nghe tiếng tim hắn đập vững chãi trong lồng ngực, hắn tựa cằm lên đầu nó im lặng, không ai nói với ai câu nào. Phải năm phút sau hắn mới đột ngột kéo nó ra, cho nó nhìn thẳng mắt mình, con ngươi long lanh trong ánh sáng mờ nhạt toát lên vẻ hấp dẫn chết người. Hắn hít một hơi, chậm rãi nhả ra một câu:

- Anh yêu em!!!

Cùng lúc những tiếng nổ xuất hiện, pháo hoa nở bung rực rỡ đủ màu chiếu lên con ngươi xinh đẹp kia. Nó không tin nổi vào tai mình, lắp bắp hỏi lại:

- Anh…mới…nói cái gì?

Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nó nhắc lại:

- Anh yêu em ngốc ạ.

Nó bàng hoàng nhìn hắn rồi xoay người bỏ chạy. Hắn định đuổi theo nhưng chợt sững lại. Có lần hắn đọc trên mạng khi các cô gái được tỏ tình thường xảy ra ba trường hợp: trường hợp 1 – vui vẻ chấp nhận, trường hợp 2 – lạnh lùng từ chối, trường hợp 3 – bỏ chạy cũng tức là kiểu từ chối lịch sự. Vậy là hắn thuộc trường hợp ba, kẻ thất bại. Ánh sáng của pháo hoa vẫn lập lòe trên nền trời lóe sáng rồi tắt phụt đi. Vậy là những ngày qua, hắn tự cho mình cái quyền ảo tưởng. Hắn thua rồi. Mãi là người thua cuộc trong trò chơi tình ái rắc rối này.

Nó chạy trên sân trường rộng lớn, chạy miệt mài. Đầu óc nó trống rỗng làm nó hoảng sợ. Nó không hiểu vì sao nó chạy trốn. Nó không hiểu nó chạy trốn điều gì? Nó chỉ biết là nó phải chạy. (Ta thề cái này ta vô tội nha :p). Nó chạy thẳng ra biển, kiệt sức mà ngồi trên bờ cát dài. Ánh trăng sáng cùng pháo hoa chiếu lên người nó tạo ra một thứ gì đó đẹp đến lung linh, kì ảo. Một mình nó ngồi đấy, cảm nhận từng cơn gió biển mang theo cái mùi vị đặc trưng khiến người ta say lòng. Nó cần có thời gian để bình tâm lại.

“Soạt”

Một chiếc áo vest đen choàng lên người nó. Nó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, không thể tin nổi khi thấy anh mình đang ở trước mặt.

- Anh! Sao anh lại ở đây?

- Anh đang chờ xem pháo hoa thì thấy nhóc hớt hải chạy ra ngoài nên anh theo sau. Nhóc sao vậy?

- Hắn…hắn nói yêu em…Em..em không biết phải làm sao?

- Nhóc cũng thích hắn đúng không?

- Nhưng…

- Đừng nhưng gì hết. Tình yêu là thứ phải cảm nhận bằng trái tim. Hãy nghe theo tim em mách bảo.

- Nhưng em sợ…

- Nếu em cứ tiếp tục sợ, cứ tiếp tục núp trong cái mai rùa kiên cố vững chắc của em có thể em sẽ bỏ lỡ tình yêu đích thực của đời mình. Lúc đó em hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.

Nó im lặng, trong lòng rối bời. Hằng trăm thứ ngổn ngang bộn bề làm nó mệt mỏi. Tình yêu thực quá phức tạp.

Thiên cứ im lặng ngồi cạnh jó thật lâu, mãi cho đến khi nó mệt quá thiếp đi thì anh mới cõng nó về phòng mình. Có lẽ bây giờ nó chưa thể đối mặt với hắn, vậy thì để anh dành thời gian cho hai người cùng suy nghĩ, cùng cảm nhận trái tim nhau….

Chương 20: Chính thức tỏ tình

Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nó vươn vai, lười biếng ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng vắng hoe, không biết anh nó đã đi đâu mất. Bước xuống giường, ngay trên tủ nhỏ đầu giường có một mẩu giấy vàng nổi bật. Nó cầm lên xem, nét chữ cứng cáp, đẹp đẽ của anh nó hiện lên.

” Nhóc à!

Anh có việc phải ra ngoài. Nếu nhóc dậy rồi thì xuống sân trường đi.

Anh có một bất ngờ nho nhỏ cho nhóc đấy ^^

Thương em,

Thiên”

Nó mang cái đống hỏi chấm to đùng mà đi ra ngoài. Một chùm bóng sặc sỡ bay lên. Oa! Không biết ai hạnh phúc vậy nha! Được tỏ tình lãng mạn chết đi. Mà không lẽ Thiên gọi nó ra để xem người khác được tỏ tình à? Không sợ nó GATO sao? Nó đang mải nghĩ thì dòng chữ trắng trên tấm vải đỏ gắn dưới chùm bóng làm nó giật mình:

“ĐỒNG Ý LÀM BẠN GÁI CỦA PHONG, THY NHÉ!!!”

Nó theo bản năng ngó xuống tìm kiếm bóng dáng của hắn nhưng không thấy đâu. Chỉ thấy dưới sân có rất nhiều người đang đứng đó cười thật tươi. Thiên đứng vẫy tay gọi nó:

- Nhóc con! Mau xuống đây!

Nó máy móc gật đầu một cái rồi mang theo trái tim đang đập thình thình mà lại thang máy xuống tầng 1.

Nó chầm chậm đi ra, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt khó hiểu:

- Mọi người làm gì vậy?

Không một ai lên tiếng trả lời. Tất cả đứng nhìn nó cười rồi tự động dãn ra hai bên. Hắn từ trung tâm đoàn người đi ra, trên tay là một đóa hoa đỏ hồng rực rỡ. Nhạc nổi lên, hắn đưa tay chỉnh lại mic rồi vừa tiến về phía nó vừa cất tiếng hát:

“Baby life was good to me

But you just made it better

I love the way you stand by me

Through any kind of weather

I don’t wanna run away

Just wanna make your day

When you felt the world is on your shoulders

Don’t wanna make it worse

Just wanna make us work

Baby tell me I will do whatever

I t feels like nobody ever knew me until you knew me

Feels like nobody ever loved me until you loved me

Feels like nobody ever touched me until you touched me

Baby nobody, nobody,until you

Baby it just took one hit of you now I’m addicted

You never know what’s missing

Till you get everything you need,yeah

I don’t wanna run away

Just wanna make your day

When you feel the world is on your shoulders

Don’t wanna make it worse

Just wanna make us work

Baby tell me,I’ll do whatever

See it was enough to know

If I ever let you go

I would be no one

Cause I never thought I’d feel

All the things you made me feel

Wasn’t looking for someone until you

Nobody, nobody, until you”

Hắn cất giọng hát ấm áp trầm trầm, xung quanh mọi người cùng nhảy theo một điệu nhảy đẹp mắt. Nó thấy cảm giác giây phút này như ngừng lại còn nó thì như không tồn tại. Niềm hạnh phúc trong nó quá lớn, người nó yêu cũng yêu nó. Vậy là đủ. Người lạnh lùng khô khan như hắn đã vì nó mà có thể lãng mạn tỏ tình đến mức này. Thời điểm này, nó chắc chắn không do dự, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để nghe theo con tim, để hết lòng yêu hắn.

“No body, no body, until you”

Hát xong câu cuối cùng cũng là lúc hắn tiến bước chân cuối cùng đến gần nó. Hắn quì xuống, đưa bỏ hoa lên, ngẩng đầu nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương mà cất giọng trầm trầm:

- Đồng ý làm người yêu anh nhé!

Nó nhìn hắn, chầm chậm đưa tay ra đón lấy bó hoa. Một giọt nước mắt lăn ra trên má, giọt nước mắt hạnh phúc lấp loánh trên khuôn mặt mê người.

Hắn đứng dậy, đưa tay lên khẽ lau đi giọt nước mắt trên má nó:

- Ngốc à! Đừng khóc!

Mọi người xung quanh đang đắm chìm trong hạnh phúc của đôi trẻ bấy giờ mới như sực tỉnh vỗ tay vang dội, tiếng huýt sáo hò hét cổ vũ. Bỗng có ai đó hét lên:

- Hôn đi!!!!

Cả đám đông như phấn khích đồng loạt hô lớn:

- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!

Nó mỉm cười nhìn mọi người rồi khẽ kiễng chân lên, kéo cổ hắn xuống mà đặt một nụ hôn lên môi hắn. Vừa định buông ra thì nó đã bị cái tên tham lam biến thái ôm chặt lấy, ngấu nghiến mà hôn trước sự cổ vũ nhiệt liệt của mọi người (giỏi lắm con trai ^^)

Nụ hôn đó có lẽ sẽ kéo dài vô tận nếu không bị một người phá đám (đoán xem ai nào ))))

- Cắt! Làm rất tốt! Mọi người vất vả rồi._ông hắn đi ra hô thật to.

Đôi trẻ giật mình vội buông nhau ra.

- Ông!!!!!!_hắn rống lên (hí hí! ai bảo hai đứa mày trêu ngươi mẹ mày F.A :v)

- Ông đây!_ông hắn cười toe làm hắn tức muốn xì khói đầu. Rồi ông quay sang nó vẫy tay.- Cháu dâu lại đây với ông nào!

Má nó bởi vì hai từ “cháu dâu” của ông hắn mà đỏ hồng lên. Nó bẽn lẽn tiến lại gần ông.

- Cháu dâu thấy ông đạo diễn tốt không? Quá đạt luôn nhá!_ông hắn cười lớn.

- Ông!!!!_hắn rống lên rồi nhìn ông với đôi mắt rực lửa.

- Cháu dâu xem nó sắp nổi điên rồi kìa! Được rồi! Được rồi! Ông không nói nữa là được mà.

Ông hắn cầm lấy tay nó cùng tay hắn đang quay người giả vờ dẫn dỗi kia rồi đặt tay hắn vào trong tay nó.

- Ông trao thằng đích tôn của ông cho cháu. Bây giờ cháu có toàn quyền xử lí nó. Nếu nó dám chống cự thì cứ việc bảo ông. Ông sẽ xử nó đến nơi đến chốn luôn.

- Vâng ạ._nó cười toe toét với ông rồi quay sang hắn.- Anh nghe gì chưa? Ông đã giao anh cho em, kể từ giờ anh dám bắt nạt em thì em sẽ mách ông cho ông trị anh.

- Dạ! Nghe rồi! Ông à! Ông nỡ bán cháu đi như thế này sao?_hắn mặt đau khổ nhìn ông nội.

- Cháu đang tự thần tượng hóa bản thân sao? Ông là cho cháu đi, không phải bán. Cháu là đồ miễn phí.

Hắn mặt méo mó nhìn ông khóc không ra nước mắt:

- Ông à! Ông có cần đối xử với cháu vậy không?

- Cần!

Nó không nhịn được mà cười thành tiếng. Ông hắn thật “dễ thương “.

- À quên! Ông đã nói chuyện hai đứa với bố mẹ cháu rồi! Họ bảo ngày mai hoặc ngày kia sẽ về Việt Nam để hủy bỏ hôn ước giữa cháu với Mĩ Kim, tiện thể xem mặt con dâu tương lai luôn.

- Thật ạ?_nó hoang mang nhìn ông hắn.

- Không lo đâu! Ông với thằng Phong ưng cháu là được. Bố mẹ nó không ưng thì ông đuổi cổ cả hai ra khỏi nhà luôn.

- Cháu cảm ơn ông. Yêu ông nhất!

Nó chuẩn bị nhào vào ôm ông một cái thì đã bị hắn kéo lại:

- Không cho em ôm.

“Cốp”

- A! Đau cháu! Cháu làm gì mà ông đánh cháu!_hắn ôm cái trán bị ông cốc đỏ ửng.

- Mày còn dám so đo với cả ông. Không đánh không được.

Điện thoại ông hắn vang lên, ông rút điện thoại ra rồi nhìn hai đứa nó:

- Ông có việc đi trước! Gặp hai đứa sau.

- Vâng ạ! Cháu chào ông._nó cười tươi đưa tay ra vẫy.

- Haizzz! Có người hạnh phúc quá quên luôn ông anh trai rồi._Thiên từ đâu chui ra.

- Bọn mình bị ra rìa rồi! Haizzz!!!_một lũ lại thở dài ngay cạnh.

- Tại sao ngày xưa anh không tỏ tình lãng mạn như thế này với em?_Thảo quay sang hỏi Tú.

- Không phải em tự giác chạy theo anh sao?_Tú cười híp mắt.

- Á à! Anh được lắm. Vậy chia tay đi, anh không yêu em phải không?

- Ai nói thế nào! Anh yêu em ai cũng biết mà vợ!_Tú cười giả lả.

- Chỉ được cái giỏi nịnh thôi ông kễnh ạ!_Thảo yêu thương lấy ngón trỏ dí trán Tú một cái.

- Anh chỉ nịnh mỗi mình vợ thôi!

- E hèm! Vợ chồng mày cứ ở đây đóng phim tình cảm đi!

Hắn nói rồi nắm tay nó đi ra trước mặt mọi người:

- Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã giúp em chinh phục được cô ấy._hắn cúi đầu.

- Để cảm ơn mọi người em sẽ mời mọi người đi ăn nhé._nó nói rồi cười tươi ôm tay hắn.

- Hôm nay phải cho cô cậu ý sạt nghiệp phải ở lại rửa bát trừ nợ mới được nha mọi người._Lan Anh nói lớn.

- Đồng ý!_mọi người đồng thanh hô to.

- Đi nào. Party is coming!_nó hào hứng hét lên rồi kéo tay hắn đi.

- Phong!

Một giọng nói gọi hắn làm hắn đứng lại. Nó nhìn Quân đang đứng trước mặt khó hiểu:

- Chuyện gì thế Quân?

- Hì! Tớ muốn gặp riêng Phong một lát! Được không Thy?

- Không phải cậu thầm thích Phong chứ?_nó nháy mắt tinh nghịch.

“Cốp”

Trán nó bị cốc đau điếng. Nó ôm trán, phẫn uất quay lại nhìn “tác giả”.

- Nhìn gì anh! Em chỉ giỏi nghĩ lung tung. Đi trước đi nhé. Lát bọn anh theo sau.

- Đi thì đi._nó bĩu môi phụng phịu bước đi.

Chờ đến khi sân trường không còn ai rồi thì Quân mới mở miệng:

- Cậu phải chăm sóc cô ấy cho thật tốt đấy!

- Tôi tự biết làm như thế nào, cậu không cần quan tâm.

- Tôi không nói đùa đâu! Chỉ cần cậu làm cô ấy tổn thương, tôi nhất định sẽ đến cướp cô ấy đi.

- Sẽ không bao giờ có ngày đó đâu.

- Mong rằng cậu sẽ làm được._Quân cười buồn rồi quay người bước đi đi.

Cậu đã thua chính bản thân mình, cậu mới chính là kẻ hèn nhát chỉ biết đứng sau lưng người ta. Lúc nó vui, khi nó buồn, lúc nó đau yếu thì người bên cạnh vẫn chưa bao giờ là của cậu. Quân cầm điện thoại trong tay, hình ảnh cô gái xinh xắn giữa cánh đồng hoa bồ công anh này cứ để cậu giữ cho riêng mình được không? Hít một hơi thả lỏng người. Những gì có thể cậu đã làm rồi, dù nó không biết tình yêu cậu dành cho nó, dù nó ở bên người khác nhưng chỉ cần nó hạnh phúc thì cậu cũng sẽ thật vui. Số mệnh đã sắp đặt rằng cậu chỉ là người đã đắp áo cho nó ở kiếp trước, không phải người chôn cất nó. Vậy thì cứ chấp nhận số mệnh đi…

Dưới ánh nắng, một bóng lưng cô độc chói mắt. Hắn tự hứa rằng hắn sẽ làm được, sẽ không bao giờ buông tay nó, đem đến cho nó những thứ tốt nhất trên đời. Nhất định vậy….

Chương 21: Hạnh phúc anh và em

Thấm thoắt đã hơn một năm kể từ ngày hắn tỏ tình với nó. Tình cảm của hai người ngày càng sâu sắc. Bố mẹ hai bên gia đình cũng đã gặp nhau và rất hài lòng với nhà thông gia.

Cuối tháng Năm trời ngày càng nắng to càng gay gắt, học sinh khối 12 của SKY ai cũng đang chăm chỉ ôn luyện để đối đầu với kì thi sắp tới trừ một số người. Top 10 học sinh giỏi nhất toàn trường được xét tốt nghiệp thẳng, hắn và nó còn nhận được thư mời học của một trường đại học bên Mỹ nổi tiếng, vậy là gần như không phải lo lắng gì nữa rồi. Bố mẹ hai bên đã bàn bạc cho hai người qua Mỹ học đại học, vừa học vừa giúp quản lí chi nhánh công ty bên đó luôn. Khỏi phải nói nhân vật chính vui mừng như thế nào luôn, cô cậu ấy bây giờ rời nhau ra một tí là phải nhắn tin, gọi điện liên miên mới chịu được nha. Để hợp pháp hóa quan hệ của hai đứa, hai nhà quyết định sẽ cho hai người đính hôn rồi qua Mỹ nhập học, chờ đến khi hắn đủ 20 tuổi thì đi đăng kí kết hôn rồi mới làm đám cưới. Nó và hắn dĩ nhiên đồng ý cả hai tay luôn. Lễ đính hôn được ấn định sẽ tổ chức vào ngày 2/6.

…..

Hắn vừa ngủ dậy đã không thấy nó bên cạnh, có lẽ nó bận đi đâu rồi. Cũng được, hôm nay hắn đã hẹn nhà thiết kế đến lấy nhẫn rồi. Hắn với lấy điện thoại ở đầu giường ra tìm số điện thoại trong danh bạ gọi cho Tú và Hải rủ hai người đi cùng mình. Hai thằng bạn cũng rất hào hứng đồng ý đi cùng hắn luôn.

Hắn mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ra thay. Vừa thay xong ra ngoài đã thấy chuông cửa reo inh ỏi. Hắn khoan thai xuống dưới nhà mở cửa cho hai thằng bạn chí cốt.

- Mày làm gì lâu thế? Đừng bảo nói chuyện điện thoại với tao xong còn ôm vợ ngủ tiếp nhá._Tú nhăn nhó.

- Còn cần mày phải hỏi sao? Chắc chắn là vậy rồi._Hải nhìn Tú khinh thường ném một câu.

- Sao hôm nay mày khùng thế Tú?_hắn sau khi nhìn một hồi người đang cau có trước mặt lên tiếng.

- Sáng ra vợ nó đã biến mất không thấy tăm hơi nên nó mới nổi điên như vậy đấy._Hải giải thích.

- Vợ tao cũng không ở nhà._hắn buông một câu.

- Hở? Mày cũng vậy nữa à? Vợ tao cũng đi mất dạng rồi._Hải trầm trồ.

- Thôi kệ, chắc ba nàng lại rủ nhau đi shopping mà sợ ba thằng mình theo cản nên lén đi rồi. Thôi, đi đến chỗ thằng Sehun lấy nhẫn với tao đi.

- Ờ đi. Tao cũng muốn xem nhẫn mày thiết kế như thế nào.

Ba người ba xe từ từ rời khỏi biệt thự nhà hắn phóng tới một công ty đá quý rất lớn ở Royal City.

Hắn cùng hai thằng bạn đi thẳng vào văn phòng của giám đốc. Dừng trước cửa, hắn giơ tay lên gõ.

“Cốc…cốc…cốc”

- Mời vào!_Một giọng nói lơ lớ vang lên.

Hắn đẩy cửa bước vào. Sehun đang mải miết với đống giấy tờ cao ngất trên bàn bấy giờ mới ngẩng đầu lên.

- Cậu tới rồi sao Phong?

- Ừ. Hôm nay tới để lấy nhẫn đây.

- Tôi làm xong rồi! Để tôi vào lấy cho cậu.

- Sehun! Mày lại bơ bọn tao!_Tú nhìn con người đang chuẩn bị rời đi kia.

- Tao không mời chúng mày vẫn đang ngồi đấy thôi! Tao mời làm cái gì?

- Mày được lắm. Cho mày lui._Tú cười toe.

Sehun là con lai Việt – Hàn, là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế đá quí mặc dù tuổi đời cậu ta còn rất trẻ. Hắn quen Sehun trong một lần tình cờ đi ngang qua lúc anh chàng gặp trấn lột. Lúc đấy hắn cùng hai thằng bạn không nghĩ nhiều mà nhảy xuống giải vây cho Sehun rồi từ đấy thành bạn thân luôn. Lúc hắn nói muốn tự thiết kế nhẫn và muốn Sehun tự tay chế tác thì cậu ta rất hào hứng đồng ý.

- Nhẫn của mày này Phong!_Sehun đặt một chiếc hộp bọc nhung đỏ trước mặt hắn.

Hắn cầm chiếc hộp lên, mở ra. Chiếc nhẫn bằng vàng trắng sáng loáng, nổi bật với viên kim cương đen to được viền bởi hàng chục viên kim cương trắng nhỏ xung quanh. Mặt trong nhẫn còn được khắc hai chữ “PT” nổi bật.

- Cảm ơn mày Hun ạ!

- Mày khách sáo thế làm gì? Nhờ mày tao cũng kiếm được một khoản khơ khớ. Haha._Sehun cười lớn nhìn hắn.

- Mày có cần nói toẹt ra thế không?

- Ài! Hun à? Bây giờ tao cưới vợ phải nhờ mày thiết kế nhẫn rồi._Hải cười tươi.

- Không phải bố vợ mày là ông chủ công ty đá quí lớn nhất Đông Nam Á này sao? Cần gì thằng thiết kế dởm như tao.

- Đúng rồi đấy! Mày chỉ cần thiết kế cho tao là được._Tú lém lỉnh.

“Keng”

Một âm thanh vang lên khiến ba người dừng lại câu chuyện quay sang nhìn nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy hắn đang cúi người xuống nhặt cái nhẫn lấp lánh trên sàn gỗ nâu bóng loáng.

- Phong! Làm nhẫn mới đi!_Tú căng thẳng.

- Sao phải vậy?_hắn nhíu mày nhìn Tú khó hiểu.

- Tao nghe nói làm rơi nhẫn cưới là đen đủi lắm._Hải lo lắng.

- Mày mê tín như vậy từ bao giờ thế Hải?

- Phim Hàn bọn tao có nhiều cảnh thế lắm._Sehun chen vào.

- Lại đến mày nữa. Phim với đời thực khác nhau mà._Hắn bắt đầu thấy không vui.

- Chưa chắc. Phim là từ đời thật viết ra mà._Tú phát biểu.

- Phải đó! Mày để thằng Hun làm lại cái khác là được rồi. Còn hơn một tuần nữa chắc kịp._Hải đồng tình.

- Tao chẳng tin. Tao chỉ cần nhẫn tao thiết kế cho vợ tao thôi._Hắn cố chấp buông một câu.

- Vậy thôi. Tùy mày. Chắc bọn tao lo linh tinh._Sehun gật đầu nói với hắn.

- Ừ. Cảm ơn mày nhiều lắm Hun ạ!

- Mày nói lần thứ hai rồi đấy!

- Thôi! Đi ăn đi. 11h rồi kìa.

- Đi thôi! Thằng Phong trả tiền._Tú lại hào hứng như thường.

- Chờ tao xếp lại đống kia đã._Sehun chỉ vào đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn.

- Ừ. Nhanh lên. Tao đói rồi. Sáng nay bị vợ bỏ đói._Hải xoa xoa bụng.

- May mà tao chẳng có vợ, chẳng có người yêu nên tự mình chăm mình. Chỉ có tao tốt với bản thân tao nhất. Keke._Sehun cười đểu.

- Tao nghĩ mày có vấn đề._Hải buông một câu.

- Đúng rồi! Hình như nó gay mày ạ, mấy lần đi ăn cùng thằng Han thấy nó chăm thằng Han kĩ lắm._Tú ra vẻ đăm chiêu sờ cằm.

“Veooooo”

Một quyển hồ sơ bay vèo một cái đậu đúng trán Tú.

- Mày mới gay ý. Luhan là em trai người tao thích. Muốn có được chị phải lấy lòng em là đương nhiên.

- Á đù! Sưng trán tao rồi._Tú ôm trán.

- Ra là mày đơn phương. Hô hô. Đẹp trai lai láng thế kia mà phải yêu đơn phương._Hải ôm bụng cười.

- Chúng mày rảnh quá mà trêu nó. Hun mày có nhanh để đi ăn không? Tao đi trước bây giờ._hắn lên tiếng giải vây.

- Được rồi! Đi thôi!_Sehun cầm lấy cái áo vest trên ghế khoác lên người.

Bốn người ăn uống chán chê rồi nhà ai nấy veef.

….

Một tuần qua đi nhanh chóng, thoắt cái hôm nay đã là ngày đính hôn của nó và hắn.

Lễ đính hôn được tổ chức ở một khách sạn 6 sao sang trọng nhất Hà Nội. Ngày hôm nay khách sạn được bao hoàn toàn, trừ những người có thiệp mời thì không một ai có thể vào trong. Vì là lễ đính hôn của công tử và tiểu thư của hai tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam và đứng trong hàng top thế giới nên khách mời toàn là thương nhân hoặc những người nổi tiếng.

Khách sạn được trải thảm đỏ từ cửa ra vào tới hội trường tổ chức. Dọc hai bên thảm là những chậu hoa hồng đỏ thắm trồng trong chậu cẩm thạch trắng rất tinh tế. Trong hội trường nhân viên khách sạn lũ lượt ra vào để chuẩn bị. Bên ngoài vệ sĩ cũng đi tuần tra đảm bảo an ninh. Một lỗi dù nhỏ nhất cũng không được phép có. Mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Bố mẹ nó cùng bố mẹ hắn mỗi nhà một bên đứng đón khách, khuôn mặt ai cũng tươi rói, niềm nở chào hỏi. Nó ngồi trong phòng chờ để cho đội ngũ chuyên gia giỏi nhất make up cho. Mặc dù bình thường nó vốn đã đẹp nhưng trong ngày trọng đại này nó phải thật nổi bật để sánh vai cùng hắn. Hắn đã mặc xong đồ từ đời nào, trơ trẽn mà ngồi lì trong phòng cùng nó không chịu ra ngoài tiếp khách.

- Anh ra ngoài đón khách với bố mẹ đi._nó bị hắn nhìn đến mặt đỏ lên.

- Anh không thích! Bố mẹ có cần anh đâu. Anh ở đây ngắm em còn hơn.

- Oa! Cô tiên nào đây?_Thảo bước vào reo lên.

- Chuyện! Bồ không thấy nguyên một đội ngũ trang điểm thế kia à?_Mi chỉ chỉ.

- Tại tớ đẹp sẵn chứ bộ._nó nháy mắt.

- Ài! Mấy cậu dám không chờ bọn tớ à?_Lan Anh tươi cười khoác tay Kiệt bước vào.

- Tớ còn tưởng các cậu không ra được cơ._nó cười toe.

- Không ra sao được. Mình là bạn tốt mà._Duy nhí nhảnh nắm tay Tiên bước vào.

- Đông vui ghê ha! Tớ có chỗ không?_Sehun tươi cười bước vào.

- Hunie à!!! Cậu càng ngày càng đẹp trai nha!_nó cười toe toét.

- Thế bỏ chạy với tớ đi. Cưới cái thằng âm hồn kia làm gì?_Sehun nháy mắt với nó.

- Cậu muốn chết à?_hắn nãy giờ im lặng bây giờ mới mở miệng.

- Đùa thôi mà! Làm gì căng thẳng vậy.

- Phong! Anh có mời Quân không đấy?_nó quay người lại hỏi hắn.

- Mời rồi!_ hắn dài giọng.

- Ế! Tao nghe mùi dấm chua!_Hải trêu hắn.

Hắn đang định quạt cho thằng bạn một trận thì bên ngoài đã truyền tới tiếng của MC:

- Hôm nay là ngày rất có ý nghĩa với hai bên gia đình ông bà Dương và ông bà Lê. Ngày hôm nay chính là lễ đính hôn của cậu Dương Hải Phong và cô Lê Huyền Thy. Sau đây mời hai nhân vật chính bước ra để chúng ta tiến hành lễ đính hôn.

Cả bọn kéo nhau ra ngoài. Hắn từ bên phải bước ra, trên người diện một bộ comple trắng thủ công của Italy được cắt may vừa vặn, bên trong là áo sơ mi trắng thắt nơ bướm bằng lụa màu đen. Với chiều cao đáng nể và gương mặt ưa nhìn, đẹp như một chàng hoàng tử từ trong mơ bước ra đẹp đến lóa mắt, thu hút mọi ánh nhìn của tất cả quí bà, quí cô có mặt trong buổi tiệc. Nó bước ra từ bên trái sân khấu, không hề kém cạnh với vẻ ngoài của hắn. Nó mặc một chiếc váy trắng dài ngang gối cầu kì. Mái tóc búi cao được điểm bằng chiếc vương miện đính đá lấp lánh. Làn da trắng tinh khiết càng làm nổi bật bộ trang sức cũng như quần áo trên người làm người ta khó mà rời mắt. Thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ khiến người khác ghen tị mà.

Lễ đính hôn được cử hành. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt hắn tự tay đeo nhẫn cho nó rồi để nó đeo lại cho mình. Rồi hai người cầm tay nhau mở chai rượu vang rót lên 10 tầng ly được xếp tinh tế. Tất cả khách mời được chuyển rượu tới, cùng nâng ly chúc mừng đôi trẻ. Trong tiếng hò reo chúc phúc của mọi người, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn cháy bỏng…

Kết thúc buổi lễ, hắn định đón nó đi thì bị bố mẹ nó cản lại, ông bà Lê nói là muốn làm cơm mời gia đình hắn, con dâu phải trổ tài nên hắn không thể đón đi. Hắn đành ngậm ngùi theo bố mẹ về, chờ đến tối sang nhà nó.

Nguyên một buổi chiều nó tất bật cùng mẹ nó đi chợ lựa những thứ tươi ngon nhất về để làm cơm, lúc nấu thì nó tự mình làm, không muốn để mẹ nó phải

nhúng tay vào. Mẹ nó chỉ cười để cho Thiên xuống làm chân phụ bếp cho nó sai vặt. Mặc dù vậy khi Thiên xuống được nó bày cho đĩa hoa quả rồi nói chỉ cần anh ngồi yên là được. Như vậy càng mừng, đỡ bị bóc lột sức lao động.

7h, chiếc Audi quen thuộc dừng trước sân nhà nó. Ông bà Dương cùng hắn bước xuống. Bố mẹ nó đã đứng chờ sẵn niềm nở đón tiếp.

- Chào anh chị! Mời anh chị vào nhà!_mẹ nó đưa tay ra mời.

- Vâng. Cảm ơn anh chị._mẹ hắn cười hiền.

- Con chào bố mẹ!_hắn cúi người chào bố mẹ vợ.

Tiếng “bố mẹ” kia thật có ích, bố nó vỗ vai hắn:

- Con rể ngoan vào nhà đi.

Năm người bước vào nhà, ngồi xuống bộ sofa bằng da tinh tế trong phòng khách nói chuyện phiếm. Hắn mãi không thấy nó ra, nóng ruột hỏi ngay:

- Bố mẹ oi! Vợ con đâu rồi ạ?

- Thằng nhóc này! Mới xa nó được mấy tiếng đồng hồ đã không chịu nổi rồi à?_bố hắn vỗ vai trêu.

- Hìhì._hắn không biết nói gì đành gãi gãi đầu cười gượng gạo.

- Thôi! Ông thông gia đừng trêu thằng bé nữa. Xem mặt nó đỏ lên rồi kìa._bố nó cười lớn.

- Haha. Ông nói phải!_bố hắn cười phụ họa.

- Thy đang ở dưới bếp với Thiên đấy. Con xuống đấy đi để chúng ta nói chuyện._mẹ nó cười hiền.

- Vâng! Con xin phép bố mẹ! Con xuống dưới phụ vợ con.

- Anh phụ được không hay anh xuống phá nó?_mẹ hắn cười.

- Mẹ này…

- Thôi được rồi! Anh đi đi!

Hắn đứng dậy cúi chào rồi đi thẳng xuống bếp. Vừa đến nơi hắn thấy nó đang một mình loay hoay đánh vật với bàn ăn to đùng.

- Vợ ơi!_hắn ôm eo nó làm nó giật mình, suýt nữa theo phản xạ mà cho hắn một cước.

- Sao anh lại vào đây? Ra ngoài đi để em nấu nốt. Ở đây ám mùi bây giờ.

- Kệ! Anh không ra đâu._hắn vẫn ôm eo nó, gác mặt lên hõm vai nó mà nhõng nhẽo.

- Ngoan! Bỏ em ra đi. Em thương nhá!

- Cho chồng một cái đi._hắn cười nham hiểm.

- Cho cái gì?_nó ngơ ngác nhìn hắn.

- Cái này…_vừa nói hắn vừa xoay người nó lại, tìm đúng môi nó mà hôn ngấu nghiến.

- Ai! Anh nghe mùi khét!_Thiên vừa đi từ toilet ra, không nhìn thấy đôi trẻ mà phá bĩnh.

Nó vội vã đẩy hắn ra, mặt đỏ lên.

- A ha ha! Anh chưa thấy gì đâu! Anh đi lên nhà đây._Thiên sau khi gây sự nhận ra vấn đề thì vội vàng lủi mất.

Nó tắt bếp, may mà đây là mấy miếng chả giò cuối cùng, cháy cũng không ảnh hưởng lắm.

- Vợ…._hắn dài giọng.

- Sao chồng?_nó chăm chú bày món, không thèm nhìn hắn.

- Tiếp được không?

- Bố mẹ xuống bây giờ.

- Không chịu đâu._hắn nhõng nhẽo.

- Ngoan. Tí em bù nhá._nó đành thỏa hiệp.

- Vợ nói rồi nhá! Yêu vợ lắm cơ!_hắn lại ôm lấy nó từ đăng sau rồi lấy má cọ cọ vào cổ nó.

- Thôi! Buông em ra rồi đi dọn bàn đi.

- Tuân lệnh phu nhân._hắn đứng nghiêm chào kiểu quân đội.

- Đi đi. Còn đứng đấy nữa à?

Hắn cười vui vẻ rồi quay ra tủ lấy bát đĩa bày ra ngoài. Xong xuôi tất cả, nó cùng hắn ra mời bố mẹ vào ăn cơm.

Bữa tối hôm đó trôi qua rất vui vẻ. Mẹ hắn tấm tắc khen nó nấu ăn giỏi, bà thật yên tâm.khi giao con trai độc nhất cho nó. Mẹ nó thì ngồi cười rồi bảo nó còn vụng về lắm rồi nhờ mẹ hắn nâng đỡ. Bữa ăn kết thúc mọi người còn được thưởng thức bánh kem và sữa chua hoa quả của nó nữa. Ông bà Dương thực không còn lời nào để khen cô con dâu vừa đẹp người vừa đẹp nết này. Hắn thích chí cười đến híp cả mắt lại luôn.

Dùng xong tráng miệng thì người lớn cùng anh Thiên lên nhà uống nước còn nó và hắn được giao cho trọng trách “rửa bát” thiêng liêng. Hắn rất hăng hái xắn tay áo rồi rửa bát còn nó đứng bên tráng lại rồi xếp bát vào tủ. Dọn dẹp xong hai người lên phòng nó dọn đồ để về nhà hắn rồi mai hai đứa bay qua Mỹ luôn.

Hắn xách vali xuống cầu thang rồi để gọn lại một chỗ kéo nó ngồi xuống ghế Sofa.

- Thưa bố mẹ! Bây giờ cũng muộn rồi, con xin phép bố mẹ đưa vợ con về nhà rồi còn nghỉ ngơi mai bọn con bay sớm.

- Ừ! Con về đi._mẹ nó cười hiền.

- Chúng tôi cũng xin phép anh chị về luôn. Mai chíg tôi còn phải bay qua Đức giải quyết công việc.

- Vâng! Anh chị về nghỉ đi.

Bố mẹ nó cùng anh Thiên tiễn nó ra xe. Mãi cho đến khi bóng chiếc xe khuất hẳn mới vào lại nhà thu dọn hành lí để mai đi Nga.

…7h30, sân bay Quốc tế Nội Bài, Hà Nội…

Bố mẹ hai nhà cùng hai đứa nó có mặt ở sân bay để đi nước ngoài. Bố mẹ hai nhà dặn dò hai đứa tỉ mỉ rồi còn khuyên hai người phải biết giúp đỡ, nhường nhịn nhau. Nó với hắn chỉ cười ngoan ngoãn lắng nghe.

- Xin thông báo chuyến bay mang số hiệu K0611 từ Nội Bài đến sân bay Quốc tế X thuộc bang California, Mỹ sẽ cất cánh vào lúc 8h đúng. Kính mời hành khách mau đến làm thủ tục để chuyến bay được cất cánh đúng giờ. Xin cảm ơn!

Tiếng loa phóng thanh trong trẻo vang lên. Nó và hắn ôm tạm biệt bố mẹ rồi hắn đẩy hành lí đi trước, nó đi ngay cạnh vào làm thủ tục rồi lên máy bay.

Sau gần một ngày bay mệt mỏi, nó và hắn cũng đã về được ngôi nhà mà bố mẹ hai bên đã chuẩn bị cho nó. Hai người tắm rửa rồi lên giường ngủ một mạch.

Sáng hôm sau, nó cùng hắn đến trường nhận lớp. Vì học lớp nhảy cóc 4 năm thành 3 năm nên nó và hắn sẽ phải đi học luôn. Hai người cứ cùng đi bộ dọc theo con phố nhộn nhịp đến trường rồi cùng học trong lớp đến chiều rồi lại cùng nhau đi vộ về nhà, ghé qua chợ gần đó mua đồ về nấu ăn. Một cuộc sống hạnh phúc bình dị cứ thế trôi qua…

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Duck hunt