Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Tam Tiểu Thư Lạnh Lùng - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Chương 21: Sinh nhật Khánh Anh

Tối đó

Căn nhà của Khánh Anh tối đen mịt mờ. Khánh Anh bước xuống lầu thấy tối nên bật đèn nhưng bật hoài đèn không lên nên bước thẳng tới nhà bếp. Nào ngờ...

"...Happy birthday to you ! happy birthday to you!

happy birthday..happy birthday..happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday.. happy birthday.. happy birthday to you!..."

Xuất hiện là một cô gái và ba chàng trai, trên tay cô cầm một cái bánh kem sinh nhật. Cô đặt chiếc bánh kem xuống bàn. Khánh Anh nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh kem hình tròn, cũng hơi lớn, đủ cho năm người ăn, chiếc bánh màu trắng đục, trên chiếc bánh có kiwi, dâu tây, kem, chocolate,....

Cô và ba chàng trai hát tiếp:

"... Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới an lành

Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới trọn niềm vui

Tiếng cười ngất ngây niềm vui sướng đang đong đầy

Mừng một tuổi mới chan hòa tuyệt vời với lời ca

Happy birthday to you Happy birthday to you

Hát mừng khúc ca lời chúc phúc luôn đậm đà

Mừng một tuổi mới không cay đắng, không ưu phiền

Ngày mai tươi sáng,tình dâng lai láng như nắng mai mùa xuân

Happy birthday to you Happy birthday to you

Hát mừng khúc ca một tuổi mới bao ngọc ngà

Nào bạn cùng hát với tôi khúc ca vui.

Chúc mừng sinh nhật Happy birthday to you

Nào cùng thổi nến đi bạn ơi

Nguyện cầu cho tương lai mãi rạng ngời

Nguyện cầu cho hạnh phúc mãi đẹp tươi

Hôm nay và mai sau luôn sáng ngời... "

Cô hát xong liền vỗ tay, ba chàng trai phía sau lưng cô cũng vỗ theo. Miệng Khánh Anh bắt đầu cười

"Mau mau cầu nguyện rồi thổi nến"- cô hối

Khánh Anh lắc đầu, cái tính trẻ con của cô không bao giờ bỏ. Anh bắt đầu cầu nguyện sau đó thổi nến

Minh Hân thấy Khánh Anh đã cầu nguyện xong, liền cắt bánh kem. Mỗi người một phần bằng nhau nhưng của cô thì lại lớn hơn mọi người một chút

"Ê ê. Thật không công bằng! Tại sao cái của em lại lớn hơn của tụi anh chứ?"- Minh Tuấn phản đối

"Tiền của em bỏ ra dĩ nhiên phải lớn hơn của mọi người chứ"- cô hất mặt

"Nhưng đây là sinh nhật của thằng Khánh Anh mà."

"Đây là tiệc em đãi chứ bộ. Dĩ nhiên em cũng phải có công một chút chứ"

"Thôi thôi. Được rồi. Đừng nói nữa. Ăn bánh đi"- Khánh Anh ra sức can

Tất cả nghe Khánh Anh nói vậy liền không nói nữa, bắt đầu ăn

Sau nửa tiếng thì tất cả đã ăn xong phần bánh của mình. Cô đứng dậy dọn dẹp.

"Minh Hân"- giọng Hoàng Vũ

"Hả?"- cô nhìn Hoàng Vũ

"Anh đói"- anh than thở

"Vậy hả? Anh đợi em chút."

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc Giang

"Alo"- đối phương bên kia

"Alo chị Giang. Anh Vũ hồi nãy nói với em là ảnh muốn ăn đồ ăn chị nấu, chị làm được không?"

Hoàng Vũ mới nghe chữ "chị Giang" thì lập tức xông vào cướp điện thoại từ tay Minh Hân nhưng cô sẽ không để tình trạng này lặp lại lần hai. Cô nói xong câu đó thì lập tức nói câu khác:

"Anh Khánh Anh. Giữ anh Vũ lại dùm em"

Khánh Anh lập tức bước tới giữ Hoàng Vũ lại, không cho Hoàng Vũ tiến tới cô

"À được. Vũ đang ở đâu?"- Ngọc Giang bên kia nói giọng có chút vui mừng

"Anh ấy đang ở nhà anh Khánh Anh. Chị làm lẹ lẹ nha. Anh Vũ nói đói lắm rồi đó"

Không đợi Ngọc Giang nói tiếp, cô tắt máy liền. Khánh Anh thấy cô tắt máy thì cũng thả Hoàng Vũ ra

"Sao em lại kêu Giang tới?"

"Thì anh nói đói mà. Em thì bận rồi không nấu được đồ ăn. Chỉ còn cách là nhờ chị Giang thôi."- cô nhìn Hoàng Vũ nói giọng vô (số) tội

Cô nói xong liền đi tới chỗ Khánh Anh, kéo anh lên phòng cô. Hoàng Vũ ở dưới nhà đang giận đùng đùng, cô mà ở đó lâu thì núi lửa phun hồi nào không hay nên chuồn lẹ.

Tới phòng Minh Hân

Cô kéo anh ngồi trên giường. Đưa cho anh hộp quà

"Gì đây?"- anh bật cười

"Quà cho anh"- cô cũng cười

"Cảm ơn em"

Anh nhận lấy gói quà, định mở quà thì cô vội nói:

"Ê ê. Anh không được mở quà. Anh chỉ được mở khi em không có đây"

"Được. Em nói sao anh nghe vậy"

Anh bỏ hộp quà xuống giường

"Khánh Anh nè! Hồi nãy anh cầu gì vậy?"- cô tò mò

"Nếu anh nói cho em biết thì sẽ không thành hiện thực"

'Anh ước em lúc nào cũng ở bên cạnh anh'

Tất nhiên điều đó anh không dám nói trước mặt cô

"Thôi. Em về đây"

Cô định bước ra khỏi phòng thì Khánh Anh kéo tay cô lại khiến cô phải ngồi trên đùi anh. Mặt cô bắt đầu đỏ lên

"Anh..."

"Ở lại với anh một đêm đi. Hôm nay là sinh nhật anh, anh không muốn ở một mình"

Cô nghe được câu nói đó, sau vài giây cô cũng đưa ra quyết định

"Được"

"Nhưng anh phải chở em về nhà lấy đồ để mai em còn đi học nữa"

"Ừ. Vậy bây giờ đi luôn đi"

Anh kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống gara lấy xe ra ngoài. Cô bước lên xe, xe di chuyển tới nhà cô

Tới nhà Minh Hân

Cô đi vào nhà, bước nhanh tới phòng cô, lấy một số đồ để mai đi học. Sau vài phút thì cô đi ra ngoài, bước nhanh lên xe, xe di chuyển lại nhà Khánh Anh

Chương 22: Quyết định của Ngọc Giang

Tại nhà Khánh Anh

Khánh Anh nói có chuyện cần làm nên kêu cô vào nhà trước, lát anh vào sau

Cô bước vào nhà thì đã nghe tiếng tiếng của hai người phụ nữ và tiếng của một người đàn ông xuất phát từ nhà bếp, cô đi nhanh lại đó thì đã thấy một hình ảnh. Một người phụ nữ đứng nấu ăn không ăn khác chính là Ngọc Giang. Còn người phụ nữ kia thì đang ngồi lên đùi của người đàn ông, người đàn ông đó tất nhiên chính là Hoàng Vũ, còn người phụ nữ đó chính là Kim Mai, người đã bị Hoàng Vũ "đá" lúc sáng,

Cô đã quen với cảnh tượng này nhưng cô thật sự không thể nào nhẫn nhịn được nữa, liền đi tới chỗ ngồi của Hoàng Vũ, nắm cổ tay của cô ta, hất xuống đất

"Ahh"

"Lại là mày"

"Là tôi thì đã sao hả? Cô mau biến khỏi chỗ này"- cô quát

Kim Mai cố gặng gượng đau đứng lên, đi tới chỗ Hoàng Vũ

"Vũ~. Con nhỏ đó đánh em kìa, anh tận mắt thấy rồi đó"

Hoàng Vũ không nói gì. Anh đã quá quen thuộc với cảnh tượng này nhưng không ngờ cô lại mạnh tay đến thế.

"Hân. Chị về trước"

Ngọc Giang không nấu nữa, bước ra khỏi nhà bếp nhưng chưa kịp bước ba bước thì Minh Hân giữ tay Ngọc Giang lại, kéo Ngọc Giang quay lại để xem mặt Ngọc Giang thì thấy mỗi bên má Ngọc Giang đã đỏ

"Ai đánh chị? Là cô ta phải không?"- cô tức giận quát to, chỉ Kim Mai

Ngọc Giang chỉ gật đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài

Minh Hân đi tới chỗ Kim Mai, tát cho cô ta hai bạt tai. Kim Mai ôm mặt đau đớn nói:

"Cô dám đánh tôi?"

"Tại sao tôi lại không dám hả? Cô có quyền gì mà đánh chị ấy? Vợ hay tình nhân?"

"Cô..."

Kim Mai không biết nên nói gì. Chỉ nói được chữ đó

"Cô cút đi được rồi"- giọng Hoàng Vũ

"Vũ..."- Kim Mai nhìn sang Hoàng Vũ

"Tiền của cô. Cô có thể đi"

Hoàng Vũ đưa cho Kim Mai xấp tiền, Hoàng Vũ liền đi lên lầu. Kim Mai nhận được tiền thì cũng đi ra khỏi nhà.

Sau khi Kim Mai đi ra khỏi nhà. Ngọc Giang lên tiếng:

"Hân. Chị muốn bỏ hôn ước này. Nói với Vũ dùm chị"

"Chị nói gì vậy chị Giang?"- cô bất ngờ trước câu nói của Ngọc Giang

"Chị quyết định buông tay. Chị mệt mỏi lắm rồi. Thiết nghĩ nếu anh ấy không yêu chị, cứ níu kéo mãi cũng chẳng được gì. Thôi thì buông tay, giải thoát cho cả hai, để anh ấy đi tìm một nửa thực sự của mình."- Ngọc Giang cười trừ

"Không được. Không được bỏ hôn ước này"

Hoàng Vũ nghe từ đầu tới cuối, không bỏ sót từng chữ. Không ngờ Ngọc Giang lại dám nói như vậy

"Anh tưởng anh nói vậy thì tôi sẽ nghe sao?"

Ngọc Giang nhìn Hoàng Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng

"Anh nói rồi, anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận hủy hôn. Giang, em nghe cho rõ đây, hôn ước này, sẽ không bao giờ bị xóa bỏ, em, vĩnh viễn là cô dâu của anh!"- anh nói từng chữ

"Tôi về"

Ngọc Giang chưa bước được nữa bước thì Hoàng Vũ đã cầm tay cô đưa lên phòng. Hoàng Vũ đóng cửa cái "rầm"

Minh Hân đi đến trước cửa phòng Hoàng Vũ, một phút trước thì đã nghe tiếng cãi vã trong phòng, nửa giây sau thì không nghe tiếng gì hết. Cô thầm nghĩ có phải Hoàng Vũ đã làm cái cách giống như những cô gái trước không.

Cô đi xuống nhà thì thấy Khánh Anh ngồi ở dưới ghế

"Khánh Anh!"

Anh nghe tiếng êm ái của cô thì ngẩng đầu lên nhìn cô

"Gì vậy?"

Cô đi xuống ngồi kế Khánh Anh

"Không biết anh Vũ có làm cách đó với chị Giang không nữa"- cô thở dài

"Chuyện gì?"- giọng dịu dàng

"Thì là lúc nãy chị Giang muốn huỷ hôn, anh Vũ đứng trên lầu nghe thấy liền tức giận, đem chị ấy vào phòng ảnh, không biết chị Giang có sao không nữa"

"Em yên tâm. Thằng Vũ nó không làm tổn thương Ngọc Giang đâu"

"Em cầu mong là vậy. Thôi em đi ngủ đây. Anh ngủ ngon"

Cô đi lên phòng cô, liền nằm xuống giường. Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới

15 phút sau

Khánh Anh đi vào phòng Minh Hân, thấy cô đã ngủ, liền đi tới hôn nhẹ vào trán cô

"Ngủ ngon"

Anh đi nhanh ra khỏi phòng cô, bước tới phòng anh, nằm xuống giường bắt đầu ngủ

Chương 23: Bị tát - đánh nhau

Sáng hôm sau

Một chiếc xe hiệu peugeot 508 đang tiến vào trường. Một người con trai và một người con gái bước ra khỏi xe làm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng hai người không ai quan tâm, cứ đi thẳng về phía trước

Trong lớp học

Bộ ba nam, Thiên Mẫn và Diệu Anh đều có mặt trong lớp

"Minh Hân nó đâu rồi?"

Diệu Anh quay xuống bàn hỏi Thiên Mẫn

"I don't know"

Nghe vậy Diệu Anh bĩu môi

Mới nhắc tào tháo là tào tháo tới liền

Minh Hân và Khánh Anh bước vào lớp liền đi tới chỗ ngồi của mình, vừa đúng lúc tiếng trống báo hiệu giờ học cũng vang lên

Cô giáo bước vào lớp, Hà Thanh đứng lên nói:

"Học sinh nghiêm"

Cô chủ nhiệm phất tay ý bảo ngồi xuống

"Trước khi học thì cô có thông báo. Trường chúng ta sẽ tổ chức thi hoa khôi hai tuần. Ai lọt vào top 5 sẽ được đi chơi miễn phí. Bây giờ lớp trưởng hãy chọn năm bạn để đi dự thi, bao gồm có cả em"

"Em chọn Minh Hân, Thiên Mẫn, Diệu Anh và người cuối cùng không ai khác chính là hoa khôi năm 2014: Tôn Mỹ Uyên"

"Ồ"

Cả lớp đồng thanh

"Mày có muốn thi không Minh Hân?"- Thiên Mẫn quay xuống bàn hỏi Minh Hân

Minh Hân không nói gì, chỉ gật đầu

"Vậy bây giờ các em hãy điền thông tin đầy đủ vào tờ giấy này"

Cô giáo bước xuống, phát cho mỗi người một tờ giấy

5 phút sau. Cô giáo lấy lại tờ giấy và tiết học bắt đầu

-----------------------------------

Tùng tùng tùng...

Sau tiết ba là giờ giải lao. Tất cả học sinh chạy nhanh xuống căn tin

Bộ ba nữ và bộ ba nam đi tới bàn ngồi. Minh Hân lúc nãy muốn rủ Khánh Anh ăn chung với cô nhưng anh nói bận nên mốt sẽ bù sau nên cô mới đi chung với hai đứa bạn, nào ngờ còn có thêm ba người con trai này nữa

Hàn Phong ngồi đối diện với Minh Hân, Gia. Minh ngồi đối diện với Thiên Mẫn và tất nhiên cặp còn lại thì khỏi nói nữa

"Tao đi lấy đồ ăn"

Minh Hân đi tới quầy đồ ăn thì có một đám con gái đụng vào người cô, cô không quan tâm, cứ đi thẳng tới quầy đó

Đám con gái đó tức quá liền nắm cổ tay của cô, mặt đối mặt với bọn chúng

"Muốn gì?"- cô mở miệng nói trước

"Tụi tao muốn mày tránh xa ba người con trai đó ra"

"Nói chuyện lịch sự một chút. Ba mẹ các cô không dạy các cô à"- cô nhướng mày

"Mày..."

Thuỳ Lâm đi lên tát Minh Hân một cái vào má. Tất cả người ở chỗ đó đều nhìn. Thiên Mẫn và Diệu Anh thấy tình hình bất ổn, đi lại phía Minh Hân.

Sau khi Minh Hân nhận được cái tát từ tay Thuỳ Lâm thì cô không do dự tát lại cô ta

"Mày dám đánh tao?"

"Có gì mà tôi không dám. Cái tát này là dành cho tôi"

Chát

Bây giờ hai má của Thuỳ Lâm đã bị đỏ.

"Còn cái này là dành cho ba mẹ cô. Nếu ba mẹ cô không dạy cô được thì để tôi dạy lại cô"

"Mày...tụi bây. Xông vào đánh ba nhỏ này cho tao"

Thuỳ Lâm chỉ về phía bộ ba nữ

"Lên hết đi. Ba đứa tụi tao chấp hết cả đám tụi mày"- Thiên Mẫn

Vừa dứt lời thì cả bọn con gái đó xông lên đánh bộ ba nữ

Chưa đầy 5 phút thì bộ ba nữ đã giải quyết xong

"Còn ai nữa không? Lên luôn một lượt đi"- Diệu Anh

"Tụi bây...tụi bây nhớ đó"

Thuỳ Lâm nói xong liền chạy ra khỏi chỗ này

Bộ ba nữ đánh nhau xong cũng đi về bàn ăn

"Mấy cô đánh ghê thiệt! Bái phục"- Gia Minh

Bộ ba nữ không nói gì, chỉ gục mặt xuống bàn

Lúc bộ ba nữ đánh nhau, có một bóng người đang ở đó nhìn chăm chú vào Minh Hân

Chương 24: Quá khứ buồn

Hết giờ giải lao, bộ ba nữ và nam trở về lớp với cái bụng đói

Trong lớp

"Các em, hôm nay cô sẽ không cho lớp lên bảng làm toán"- cô giáo mỉm cười

"Yehhhh"

Cả lớp vui mừng, quăng sách tập lên trời (trừ bảy học sinh mới)

"Lấy giấy ra kiểm tra. Thời gian làm chỉ có 15' thôi đó"

Sau khi nghe được câu này. Cả lớp đơ mặt, không cam lòng mà lấy giấy ra kiểm tra. Cô giáo đọc đề bài toán, tất cả bắt đầu ồn ào

Một số ngồi cắn viết, một số loay hoay bàn bạc với nhau về cách giải bài toán, một số ngồi viết hỏng cả tờ giấy nháp vẫn chưa ra. Duy nhất chỉ có bảy người ngồi im như tờ, làm bài một cách điềm tĩnh, bạn biết ai rồi đúng không?. Nhưng còn hai người nữa chắc bạn không biết đâu, đó là Hà Thanh và Đình Trang Vi.

15 phút trôi qua

"Hết giờ! Hà Thanh đi thu bài cho cô"

Biết tình hình lớp là vậy, ai cũng giải chưa ra, nhưng họ vẫn cố viết vài chữ cho xong bài, hiểu được tình hình

Hà Thanh chậm rãi đi từng bàn, nói vậy thôi nghe được tiếng "thu bài" là Hà Thanh đã vội đi xuống bàn của Minh Hân và Hàn Phong để lấy bài đầu tiên

Đề bài đối với học sinh trong đây rất khó nhưng rất dễ đối với mấy người này.

Thu hết bài, Hà Thanh đem lên nộp cho cô xong đi xuống chỗ ngồi của mình

"Bây giờ chúng ta học bài mới"- cô giáo

--------------------------------------

Tùng...tùng...tùng...

Hết giờ học. Tất cả chạy ra khỏi cổng trường trừ bảy người học sinh mới còn đang lề mề trong lớp

"Tụi bây về chung đi. Tao đi với Khánh Anh"

Không đợi Diệu Anh và Thiên Mẫn trả lời, Minh Hân "lôi" Khánh Anh ra ngoài lớp

"Hai người đó giống một cặp ghê. Lúc nào cũng đi chung"- Gia Minh

Tay Hàn Phong lúc này bắt đầu nổi gân xanh, cô lúc nào cũng chả thèm ngó tới anh, chỉ quan tâm tới hắn ta

Mặc dù cô không quan tâm anh nhưng anh lúc nào cũng "lén" quan tâm cô nhưng cô nào để ý, thậm chí cả nói một câu cũng không nói

Tâm sao đau quá vậy?

"Tụi bây đi về chung đi. Tao có việc đi trước"- Hàn Phong nói giọng lạnh nhạt

Nói xong anh đi ra ngoài

Gia Minh và Âu Dương Thiên đang ú ớ thì sau vài giây bình tĩnh lại

"Tụi mình về chung nha!"- Âu Dương Thiên nhìn Diệu Anh

"Cũng được"- Diệu Anh cười

Gia Minh nhìn Thiên Mẫn, cười nói:

"Mẫn đi chung luôn đi"

"Không!"- cô cất bước ra ngoài

"Phải làm sao để sưởi ấm trái tim lạnh giá của em đây?"- Gia Minh thở dài

"Anh không thể làm cho nó yêu anh được đâu! Chỉ có một người có thể làm cho nó cười"- Diệu Anh nhìn Gia Minh nói giọng lạnh nhạt

"Ai?"

"Bạn trai của nó"

"Mẫn có bạn trai rồi à?"- Gia Minh và Âu Dương Thiên

"Người đó qua đời rồi"- Diệu Anh thở dài

"Tại sao?"- Gia Minh nhướng mày

"Anh muốn nghe à?"

"Ừ"

"Chuyện là thế này..."

Trở về 6 năm trước

Tại bãi đất trống

Có ba cô gái và hai người con trai bước xuống xe hơi, đó là Minh Hân, Thiên Mẫn, Diệu Anh, Trương Bình (ở chap 11 đã có giới thiệu) và Quốc Anh, cộng thêm 50 người ở bang. Đối mặt là tên cầm đầu và hơn 100 người.

"Tới rồi à? Không hổ danh là đại tỷ Demon"- tên cầm đầu

"Bớt nói nhiều để dưỡng sức đi"- Minh Hân

"Vâng. Em sẽ nghe lời đại tỷ"- tên cầm đầu cười đểu

"Hẹn ra đây chỉ nói chuyện thôi à?"- Thiên Mẫn

"Không đâu. Còn có hành động nữa mà"

"Vậy thì lên hết đi để bọn tao còn về sớm để ngủ"- Quốc Anh

"Vậy thì...tụi bây lên hết cho tao"

Vừa dứt lời thì tất cả người ở đó xông lên đánh nhau

Minh Hân dùng súng, kĩ thuật rất nhanh nên đã xử hơn phân nửa người (mấy chuyện đấm đá mình không rành nên chỉ nói sơ sơ thôi)

Diệu Anh và Trương Bình dùng kiếm. Còn Thiên Mẫn và Quốc Anh dùng tay

Đang đánh nhau thì có tiếng bắn súng, đạn bay về phía Thiên Mẫn. Quốc Anh thấy vậy liền đỡ cho Thiên Mẫn, ba viên đạn nằm ngay ngực của Quốc Anh

"Quốc Anh"- bộ ba nữ và Trương Bình hét lên

"Rút liền

Diệu Anh nói xong liền ném quả bom, tất cả liền chạy ra ngoài, bãi đất trống bây giờ đã bị nổ.

Trên xe hơi

"Quốc Anh! Anh không được chết!"- Thiên Mẫn nhìn Quốc Anh, nước mắt chảy dài như suối

"Đừn..g khóc! Xấ...u lắ...m!"- Quốc Anh lau nước mắt cho Thiên Mẫn

"Vâng vâng. Em không khóc nhưng mà anh phải hồi phục"- Thiên Mẫn vừa nói vừa lau nước mắt nhưng đôi mắt của cô không chịu nghe lời, càng lau thì càng chảy nhiều hơn

"Mẫn! A...nh yê...u em"

"Em cũng yêu anh, cho nên anh phải qua khỏi để chăm sóc em"

Quốc Anh mỉm cười nhìn Thiên Mẫn sau đó con mắt từ từ nhắm lại, sau đó rơi vào trạng thái hôn mê

"Tỉnh! Tỉnh Quốc Anh! Anh không được ngủ, mở mắt ra nhanh"- Thiên Mẫn vỗ má Quốc Anh

"Shin! Lái xe nhanh lên!"- Minh Hân quát Trương Bình

"Em đã chạy hết mức có thể rồi"

--------------------------------

Tới bệnh viện

"Bác sĩ! Làm ơn cứu anh ấy!"- Thiên Mẫn nắm lấy tay áo của bác sĩ

"Chúng tôi sẽ cố gắng"

Bác sĩ nói xong, vào phòng cấp cứu. Thiên Mẫn ở bên ngoài khóc nức nở, nước mắt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn

"Bình tĩnh đi Mẫn"- Diệu Anh ôm Thiên Mẫn vào lòng

"Diệu Anh! Tao sợ! Nếu mà anh ấy không qua khỏi thì sao?"- Thiên Mẫn vừa nói vừa khóc

"Nhất định sẽ qua khỏi"- Diệu Anh

1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua. Cuối cùng đèn đỏ đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt tiếc nuối

"Bác sĩ. Anh ấy sao rồi?"- Thiên Mẫn

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh ung thư của anh ấy ở giai đoạn cuối cộng thêm việc anh ấy bị bắn nữa nên..."- bác sĩ

Cái gì? Ung thư giai đoạn cuối?

"Không! Không thể nào!"- Thiên Mẫn chạy nhanh vào trong phòng cấp cứu

Cô mở nhanh tấm mền màu trắng ra thì thấy một người đàn ông nằm ở đó, môi tái nhợt

"Mở mắt ra đi Quốc Anh. Em không cho anh ngủ nữa"- Thiên Mẫn lung lay người Quốc Anh

Nước mắt không kiềm được mà chảy xuống

"Mở mắt ra nhanh. Anh đã nói anh yêu em thì anh phải mở mắt ra để sau này còn phải chăm sóc em. Tỉnh lại đi! Em cầu xin anh, hãy tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi mà!"

Lúc này cánh cửa mở ra. Minh Hân và Diệu Anh bước vào

"Mẫn! Anh ấy đã đi rồi"- Diệu Anh

"Anh ấy không có chết. Anh ấy chỉ ngủ thôi, anh ấy nói yêu tao cho nên anh ấy không chết đâu"- Thiên Mẫn quát Diệu Anh

Nói tới đây Thiên Mẫn ngất xỉu

"Mẫn!"- Minh Hân và Diệu Anh

Trong phòng cấp cứu

"Mẫn!"- giọng người con trai vang lên

"Quốc Anh! Anh tỉnh rồi hả? Em biết mà, anh chỉ ngủ thôi đúng không?"- Thiên Mẫn vui mừng ôm lấy Quốc Anh

"Mẫn! Sau này anh không thể chăm sóc em được nữa, em hãy tự chăm sóc cho em, đừng để bản thân mình bệnh"

"Tại sao? Anh đã nói là chăm sóc em mà!"

"Anh sẽ đi một nơi thật xa cho nên không thể chăm sóc em được. Anh đi đây. Tạm biệt!"

Quốc Anh từ từ lùi lại, xa khỏi vòng tay của Thiên Mẫn

"Quốc Anh! Quay lại đây"

"Anh yêu em"

"Anh nói anh yêu em thì anh không được rời xa em. Quay lại"- nước mắt lại tuôn xuống một lần nữa

"Quay lại Quốc Anh"

Thiên Mẫn tỉnh giấc, phát hiện ra mình đang nằm trong phòng cấp cứu

"Mày tỉnh rồi hả? Muốn uống nước không? Tao lấy cho mày nha"- Diệu Anh

"Khỏi. Dẫn tao đi gặp Quốc Anh được rồi"

"Ba mẹ anh ấy đem anh ấy về nhà rồi"

"Vậy đưa tao về nhà ảnh"

"Ngày mai tao sẽ dẫn mày đi. Bây giờ mày phảy nằm đây dưỡng sức"

Có thể Thiên Mẫn đã quá mệt nên vừa nằm xuống là đã ngủ. Diệu Anh thấy vậy liền đi ra khỏi phòng, đóng cửa nhè nhẹ

"Nó sao rồi?"- Minh Hân

"Ngủ rồi. Tội nghiệp nó lắm. Khóc sưng cả con mắt"

"Tao với mày phải điều tra ra kẻ nào đã bắn anh Quốc Anh"- Minh Hân

"Ừ. Để tao kêu thêm thằng Shin. Ủa mà nãy giờ sao không thấy nó?"- Diệu Anh

"Nó về nhà rồi"

-------------------------------------

Ngày hôm sau

Đám tang của Quốc Anh được làm. Đám tang này rất ít người, chỉ có ba mẹ của Quốc Anh, bộ ba nữ và Trương Bình.

"Con là Thiên Mẫn?"- mẹ của Quốc Anh đi lại chỗ bộ ba nữ, nhìn Thiên Mẫn

"Vâng. Chào bác"- Thiễn Mẫn lễ phép

"Hôm qua bác vào phòng nó thì thấy bức thư, ngoài bức thư có ghi tên con. Cho nên con hãy cầm lấy"- mẹ Quốc Anh nói giọng nghẹn ngào

"Cảm ơn bác"

Thiên Mẫn nhận lấy bức thư rồi đi vào nhà, bước vào phòng của Quốc Anh, ngồi lên giường, tay bắt đầu run rẩy mở ra đọc

'Gửi Thiên Mẫn

Lúc em đọc bức thư này có lẽ anh đã không còn ở đây. Cảm ơn em đã yêu anh trong suốt những tháng ngày vừa qua, cảm ơn em đã cho anh biết yêu là gì?'

Thiên Mẫn đọc tới đây chợt nước mắt lại chảy ra

'Em còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau không? Đó là lúc ở trong bar của Minh Hân, lúc đó em đẹp lắm. Khi anh gặp được em, lúc đầu anh chỉ muốn trêu chọc em, anh cũng không biết vì sao lại chọc em nữa? Nhưng chọc em rất vui. Từ khi gặp được em anh đã cười rất nhiều, không giống Quốc Anh như trước nữa, lúc chưa gặp được em anh là một người ít nói, ít cười'

"Thì ra anh ấy còn nhớ nơi lần đầu tiên gặp nhau"- cô mỉm cười nhẹ nhàng nói

'Lúc sinh nhật anh, không biết từ đâu mà có một món quà, anh tưởng là bạn bè tặng anh nhưng thật không ngờ là em tặng, lúc ấy anh rất bất ngờ, tâm trạng rất vui sướng, không do dự liền mở quà em ra. Là một cái áo! Nhưng anh không mặc, anh cất nó rất cẩn thận vào tủ áo, chỉ xịt chút xíu dầu thơm cho nó thơm thôi. Trong cái áo có một bức thư, anh mở ra, chữ em viết rất đẹp nha, trong giấy ghi là: "ước đi rồi nó sẽ thành hiện thực". Anh thấy dòng chữ đó, anh liền ước vì đó là yêu cầu của em mà. Em biết anh ước gì không? Đó là anh và em có thể ở bên nhau và chăm sóc em đến cuối đời, nhưng có lẽ anh phải thất hứa rồi. Anh phải tạm biệt em tại bức thư này thôi! Tạm biệt người anh yêu mãi mãi.

Quốc Anh'

Thiên Mẫn đọc xong gấp bức thư lại, để nó vào tủ. Cô muốn khóc lắm nhưng nước mắt đã cạn rồi

Cô đi tới tủ quần áo của Quốc Anh, mở tủ ra lấy đại một cái áo nào đó của Quốc Anh rồi đi đến giường nằm xuống. Cô mệt quá! Muốn ngủ!

Mắt mơ hồ lim dim, sau đó chìm vào giấc ngủ

------------------------------------

Mấy năm trôi qua vẫn không có tin tức gì về người đó, giống như người đó đã bốc hơi rồi vậy

Trong mấy năm này Thiên Mẫn đã thay đổi rất nhiều, tính cách thay đổi, nói chuyện bắt đầu lạnh nhạt, v...v...

Chương 25: Hiểu lầm

Quay trở lại với hiện tại

"Không ngờ quá khứ của cô ấy lại đau khổ đến như vậy"- Gia Minh

"Cho nên anh hãy từ bỏ đi, nó sẽ không bao giờ yêu anh, người nó yêu duy nhất chỉ có mình quốc anh"- Diệu Anh lạnh giọng

Câu nói của Diệu Anh liền đâm thẳng vào trái tim anh. Đau quá!

"Thôi, tôi về chung với Thiên đây. Tạm biệt!"- Diệu Anh

"Khoan đã. Cô có biết Mẫn đang ở đâu không?"- Gia Minh

"Anh thật muốn biết?"

Gia Minh: *gật đầu*

"Giờ này chắc nó đang ở biển thăm Quốc Anh á"

Diệu Anh vừa dứt lời thì Gia Minh đã chạy ra khỏi cửa lớp

"Thằng này đúng là si tình. Đi thôi. Mình chở bạn về"- Âu Dương Thiên nhìn Diệu Anh cười

"Ừm"

--------------------------------------

"Quốc Anh! Em đến thăm anh đây"

Thiên Mẫn đặt hoa nhẹ nhàng xuống mộ của Quốc Anh

"Anh ở đây chắc cô đơn lắm đúng không? Anh yên tâm, em sẽ tìm kẻ đã làm hại anh, giết hắn sau đó sẽ chôn hắn kế bên mộ của anh, được không?"- cô nhẹ nhàng nói, dĩ nhiên là không có ai trả lời

Gia Minh đứng sau lưng cô, nhìn thấy cảnh tượng này rất đau lòng. Anh tiến tới chỗ cô, đặt tay lên vai cô

Thiên Mẫn giật mình xoay lưng lại

"Về thôi. Tôi đưa em về"- Gia Minh

"Tại sao anh lại biết chỗ này?"- Thiên Mẫn nhướng mày

Đáp lại là sự im lặng

"Đứng dậy tôi đưa em về"- anh lặp lại lần thứ hai

"Tại sao tôi phải nghe lời anh? Chúng ta có là gì của nhau đâu"

"Tại vì tôi yêu em nên em phải nghe lời tôi"

"Nực cười. Không lẽ anh yêu tôi thì tôi phải nghe lời anh à?"

"Phải"

"Anh về đi, lần sau anh không được tới chỗ này nữa. Nếu không thì anh chuẩn bị chết đi"- cô doạ

"Em cứ việc giết tôi"

Cô lấy súng ra, chỉa vào trán của anh

Cô ấy thật muốn giết mình, vì chuyện này mà cô ấy muốn giết mình. Gia Minh ơi là Gia Minh! Tại sao mày lại yêu cô ấy chứ?

"Tôi hỏi lại lần nữa, anh có đi hay không? Nếu anh không đi thì tôi không ngại giết người ở đây đâu"- cô lạnh giọng

"Cho tôi làm người thay thế, được không?"- anh nhẹ giọng

Cô ngẩn người, vài giây cô bình tĩnh lại, đưa ra quyết định. Cô phải dập tắt tình yêu của anh dành cho cô

"Không"

Anh cười nhẹ, nụ cười thất bại

"Vậy được rồi. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em"

Anh nói xong xoay người rời đi. Anh mà cũng có ngày thất bại như ngày hôm nay

Cô thấy anh đã đi, nhìn sang mộ của Quốc Anh

"Đây có phải là điều anh muốn không? Anh muốn em yêu anh ta phải không?"- cô cười nhẹ

"Em sẽ yêu anh ta nhưng không phải hôm nay"

-----------------------------------------

Sau khi Gia Minh rời khỏi chỗ đó, anh đi tới quán rượu, uống ly này tới ly khác

"Minh~. Lâu rồi anh chưa tới đây đó nha, người ta nhớ anh quá à"

Một nhỏ ỏng ẹo tới chỗ Gia Minh, tự tiện ngồi lên đùi anh. Mùi nước hoa nồng nặc bay vào mũi anh khiến anh thấy buồn nôn. Anh hất ả ra

"Tránh ra"

Một người con gái khác đi lại chỗ Gia Minh, không có mùi nước hoa, để mặt mộc, ngồi kế bên anh

"Mẫn"

Do tác dụng của rượu khiến anh nhầm lẫn, tưởng là Thiên Mẫn nên ôm cô thật chặt, giống như là sợ mất cô

"Em yêu anh nên mới quay lại đúng không?"

Không có tiếng trả lời, anh chỉ thấy "Thiên Mẫn" gật đầu. Anh mừng rỡ, nhẹ nhàng hôn vào môi cô

Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của Thiên Mẫn, từng cơn đau trong ngực liên tục bộc phát, tâm đau như cắt. Lòng không khỏi hiện lên câu hỏi … tại sao ? … tại sao ? … tại sao phải đối xử với cô như thế ? Có phải là cô tổn thương anh trước nên anh mới làm như vậy không? Không phải nói yêu cô sao? Nếu yêu tại sao phải làm như thế?

Tâm đau đớn, lặng lẽ rời khỏi đây. Vốn cô định tới đây nhận lời yêu của anh nhưng không ngờ lại thấy cảnh này

Anh buông "Thiên Mẫn" ra thì thấy người ngồi đối diện mình là một người khác, liền hất cô ta ra

"Đi ra chỗ khác, cô mà còn xuất hiện trước mặt tôi thì đừng trách"- anh cảnh cáo

Ả thấy sợ nên nhanh chân chạy ra chỗ khác. Anh lại tiếp tục uống rượu

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ