Dĩ nhiên đúng như lời Gia Minh nói. Anh không bao giờ xuất hiện trước mặt Thiên Mẫn nữa
Đang chuẩn bị vào giờ học thì cô tổng phụ trách nói thông báo
"Các em mà thi hoa khôi 2015 thì xuống dưới sân tập trung cho cô"
Nghe được thông báo tất cả những người đi thi xuống dưới sân
Ở dưới sân trường
"Tôi sẽ chọn những người sau đây vào top 15"
Mọi người bắt đầu hồi hộp
"Tôn Mỹ Uyên, Hà Thanh, Đình Trang Vi, Nguyễn Thuỳ Lâm, Lục Thiên Mẫn, Lâm Minh Hân, Mai Diệu Anh, Lâm Minh Nguyệt,...Những người còn lại bị loại"(mình chỉ đọc những người chính thôi nha)
Những người bị loại rời đi với vẻ mặt không can tâm
"Tối mai chúng ta sẽ tham gia phần thi tài năng. Các em sẽ có thời gian biểu diễn từ 3 đến 5 phút. Cho nên sáng ngày mai, các em đến trường thì vào phòng tập luyện để chuẩn bị, ở đó có tất cả dụng cụ. Người được giải thương tài năng sẽ lọt vào thẳng top 10. Kết thúc tại đây. Mời các em lên lớp"
Cô tổng phụ trách nói xong liền rời đi. Những người còn lại thì đi lên lớp để tiếp tục học
------------------------------
Ra về
"Tụi bây về trước đi. Tao lên phòng tập để chuẩn bị"- Minh Hân nói với hai đứa bạn thân
"Tụi tao cũng chuẩn bị nữa mà. Đi, tụi tao đi chung với mày"- Diệu Anh
Đang đi lên thì gặp Âu Dương Thiên, Hàn Phong và Khánh Anh
"Khánh Anh. Đi lên phòng tập với em không?"- Minh Hân chạy lại chỗ Khánh Anh, mỉm cười nói
"Ừ. Cũng được"- Khánh Anh ôm Minh Hân lên phòng, nhìn hai người giống một cặp tình nhân vậy
"Hai người đi không?"- Thiên Mẫn nhìn Âu Dương Thiên và Hàn Phong
"Đi"- đồng thanh
Tất cả đều đi lên phòng tập. Trong lúc đi, có một người con trai nhìn chăm chú vào Thiên Mẫn
Gia Minh đi ra, chỉ chăm chú nhìn vào Thiên Mẫn
"Mẫn. Anh nhớ em"
----------------------------------
"Khánh Anh nè. Theo anh thì em phải biểu diễn cái gì để đạt được hoa khôi tài năng"- Minh Hân
"Thì em hát và chơi đàn piano đi"
"Ừ. Vậy cũng được á. Lâu lắm rồi em cũng không chơi đàn"
Minh Hân đi lên phòng, thấy có đàn piano ở đó liền chạy tới
"Thật may khi em có đem tập nhạc theo. Để em đàn cho anh nghe"
"Thứ 2 mưa bay bên ngoài ô kính
Em vẫn cứ thế cuộn tròn giấc mơ
Anh vẫn chưa tới như ngày hôm qua đã hẹn
Mưa bay buồn lắm anh có biết không?
Hôm nay thứ 3 mưa ngày một lớn
Trên radio toàn bài hát buồn
Anh vẫn chưa tới như ngày hôm kia đã hẹn
Cơn bão ngoài kia có cuốn anh đi
Thứ 4 thứ 5 em có nên khóc chưa nào
Đưng khóc đừng khóc,anh chắc chỉ là ngủ quên thôi
Chọn 1 ngày đẹp nhất để biến mất
Một ngày đẹp nhất để bỏ rơi em
Làm ơn đừng nói chia tay vào ngày mưa lớn thế này
Một ngày đẹp nhất để đánh mất em
Một người từng yêu anh hơn cả chính mình
Làm ơn cố gắng chọn cách nào đó,để em bớt cảm giác đớn đau
Được không anh?"
Trong lúc đàn, Khánh Anh lấy điện thoại ra lén chụp cô, khoảnh khắc này, nhất định anh sẽ nhớ mãi
Bộp...bộp...bộp.....
"Hay quá hay quá"- Diệu Anh đi tới chỗ Minh Hân
"Sao? Giờ mới biết cũng đã quá muộn"- Minh Hân
"Có gì mốt chỉ tao đàn với"
"Ok. Mà tụi bây diễn cái gì vậy?"
"Không biết nữa. Chắc tao múa bale á"- Diệu Anh cười nói
"Còn Mẫn?"
"Tới đó tính"- Thiên Mẫn
"Vậy tụi bây tập đi nha. Tao tập xong rồi. Tao về"
"Ê ê. Đợi tao"
"Ủa? Không ở lại tập hả?"
"Tao suy nghĩ lại rồi. Tao sẽ về nhà tập. Thiên, cậu chở mình về nhà được không?"- Diệu Anh nhìn Âu Dương Thiên
"Ừ. Cũng được"
Âu Dương Thiên bất chợt nắm lấy tay Diệu Anh đi ra khỏi phòng tập. Điều này làm Diệu Anh vui mừng. Còn Hàn Phong và Thiên Mẫn thì ra về một mình. Khánh Anh thì chở Minh Hân về nhà
Đợi tất cả mọi người đi hết. Một người con gái đi vào phòng tập, đi tới bên bàn piano, kiếm cuốn tập nhạc của Minh Hân
"A. Rốt cuộc cũng thấy"
Hà Thanh mở cuốn tập nhạc ra, gắn lưỡi lam lên trang giấy đầu tiên, trang thứ hai và trang thứ ba. Trong phút chốc, ba tờ giấy đó đều có rất nhiều lưỡi lam ở mặt sau
"Haha. Lâm Minh Hân. Kì này mày chết chắc rồi"- Hà Thanh cười điên cuồng
Sau khi làm xong, cô lặng lẽ đi ra ngoài
Chương 27: Đã biết
Sáng hôm sau
Minh Hân đi tới trường chung với Khánh Anh
"Khánh Anh. Anh mua dùm em chai nước đi"
"Ừ. Đợi anh xíu"
Cô ngồi xuống bàn piano, lượm cuốn tập nhạc để trên bàn. Sau đó mở ra, cầm tờ giấy nhạc lên, rờ rờ mặt sau. Cảm thấy có tay mình đau đau, vội buông ra thì tay cô bây giờ dính đầy máu
"Hà Thanh. Cô muốn diễn kịch chứ gì? Được, tôi diễn cùng cô"- Cô gầm gừ nói, trong mắt bây giờ toàn là hận thù
"Hân! Em bị gì vậy?"- Khánh Anh bước vào thì thấy một vụ kinh hoàng
"Đứng dậy. Anh đưa em vào phòng y tế"
Cô chưa kịp đứng dậy thì Khánh Anh đã bế cô lên, chạy thật nhanh vào phòng y tế
--------------------------------
Sau khi cô được băng vết thương, bác sĩ với cô:
"Em không được chơi đàn trong một tuần, nếu không thì vết thương sẽ bị nặng thêm"
Cô không muốn! Cô phải diễn với cô ta đến cùng. Cô cười gượng, khẽ đáp lại:
"Vâng"
Cô quay sang Khánh Anh: "Khánh Anh! Anh bế em lên lớp"
"Được"
Ngay sau đó anh liền bế cô lên lớp
---------------------------------
Trong lớp
Khánh Anh bế cô vào làm nguyên lớp ngạc nhiên. Hà Thanh thấy tay cô bị thương trong lòng vui vẻ không thôi. Anh thả cô xuống nhẹ nhàng, cho cô ngồi nghế thì anh mới qua chỗ mình ngồi
"Cô bị gì vậy?"- Hàn Phong nhướng mày
"Không cẩn thận bị giấy cứa vào tay"- cô bình tĩnh trả lời
"Thật không?"- Hàn Phong lại hỏi
"Thật"
Cô lấy điện thoại ra, nhắn với Hà Thanh
Hà Thanh cảm nhận được điện thoại mình run, cô lấy ra. Là Lâm Minh Hân! Cô ta dám nhắn tin với mình
Cô mở khoá điện thoại, tay bỗng chốc run. Cô ta đã biết!
"Hãy cẩn thận với những gì cô đã làm với tôi"
Tin nhắn làm cô ta hoảng sợ. Minh Hân ngồi từ xa thấy vậy, cô nhếch miệng cười
'Hà Thanh! Cô còn non lắm'- cô nói thầm
------------------------------
Ra chơi
Cô cùng hai đứa bạn thân của cô đang ngồi ăn thì điện thoại Minh Hân reo lên. Là Hà Thanh
Cô bật máy lên nhưng không có nói gì
"Cô vào lớp gặp tôi"
Nói xong Hà Thanh cúp máy
"Tụi bây ăn tiếp đi. Tao no rồi. Tao lên lớp trước đây"- Minh Hân
Cô nói xong thong thả đi lên lớp
-----------------------------
Trên lớp
"Muốn nói gì nói nhanh lên. Tôi không có nhiều thời gian"- cô vừa bấm điện thoại vừa nói
"Cô đã biết chuyện đó"
"Không lẽ tin nhắn đó không đủ để cho cô hiểu. Không hiểu sao cái tên Đình Phong lại chọn cô làm vợ hắn. Đúng là ngu ngốc"- cô khinh thường
"Tại sao cô lại biết Phong?"- Hà Thanh không khỏi bất ngờ
"Tôi còn biết nhiều hơn nữa kìa. Biết lúc trước tôi là gì của hắn không? Là người yêu đó"- cô trừng mắt với Hà Thanh
Nghe có tiếng chân học sinh đi tới, Minh Hân lấy chai nước để uống. Hà Thanh thấy vậy cầm chai nước lúc nãy mình uống tạt thẳng vào mặt mình.
"Ahhhh! Minh Hân! Sao cô có thể làm như vậy với tôi?"- Hà Thanh lớn tiếng gào thét
Nghe tiếng thét, vài học sinh đi lại lớp đó thì thấy Minh Hân cầm chai nước, còn Hà Thanh thì mặt dính nước. Thấy bao nhiêu đó cũng đã đoán ra được vấn đề
"Lâm Minh Hân! Tại sao cô lại làm như vậy? Cô không được giáo dục hả?"
"Hừ. Đúng là hồ ly tinh. Chồng nào vợ nấy, đều ác độc như nhau"- Minh Hân không đáp trả câu hỏi của cô ta, khinh thường nói
Sau đó tính đi ra khỏi lớp nhưng cửa lớp đã bị chặn, tất cả đều là những người bên phe Hà Thanh
"Tránh ra"- cô không kiên nhẫn nói
"Tránh ra hả? Mày nói như vậy là tụi tao phải nghe sao?"- Thuỳ Lâm tiến tới
"Sao còn nhớ tao không?"- Thuỳ Lâm nâng cằm Minh Hân lên
"Tao chỉ nhớ tao đã từng gây lộn với một con chó"- Minh Hân nhìn thẳng vào mắt Thuỳ Lâm
(Mình chỉ nói tài năng về 5 người thôi nha: Hà Thanh, Tôn Mỹ Uyên và bộ ba nữ)
Hà Thanh thấy tình hình như vậy liền đứng đó, để xem lát hồi có mấy người lại đánh chửi Minh Hân, thấy Minh Hân trừng mắt nhìn cô, như vậy khiến cho cô rùng mình. Thuỳ Lâm với bọn đàn em của mình đi ra khỏi lớp. Tất cả học sinh giờ chạy vào lớp để học thì thấy cảnh tượng như thế này, dĩ nhiên là có vài người chạy lại hỏi Hà Thanh có bị gì không, sau đó quay qua trách mắng Minh Hân nhưng cô nào để ý, chỉ khinh thường sau đó về lại chỗ ngồi mình bấm điện thoại
Hàn Phong thấy cô về chỗ cũng về theo. Bạn thân của cô và Hàn Phong cũng vào lớp. Mới ngồi ghế thì quay xuống nhiều chuyện:
"Ê ê, chuyện gì vậy? Kể nghe coi"- Diệu Anh
"Mày từ từ coi, mới ngồi xuống mà đã nói rồi"- Thiên Mẫn
"Có người bị tự kỉ tự lấy chai nước tạt vào mặt mình rồi đổ thửa cho tao. Rồi đừng hỏi nữa"- Minh Hân
Nghe vậy hai người quay lên mở tập sách ra học
------------------------
Buổi tối
Tất cả học sinh đều ăn mặc đẹp để tới trường, có Gia Minh tham dự vì anh muốn gặp Thiên Mẫn nhưng chỉ là nhìn lén thôi. Còn có cả bốn người anh của Minh Hân: Khánh Anh, Minh Tuấn, Quốc Thiên và Hoàng Vũ
Kế bên Hoàng Vũ thì có Ngọc Giang ngồi kế bên, Hoàng Vũ thì bây giờ đã bắt đầu quen với Ngọc Giang, từ lúc cô nói muốn huỷ hôn ước với anh thì anh bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, anh muốn giữ cô cả đời ở bên mình
Tất cả thí sinh ngồi trong phòng đang hồi hộp, mỗi thí sinh đều có số báo danh riêng
MC lên bục đứng trước toàn trường thông báo:
"Cảm ơn các học sinh, thầy cô giáo đã tới đây. Thí sinh nhận được danh hiệu này sẽ lọt vào thẳng top 10. Bây giờ xin mời quý vị xem buổi biểu diễn của 15 thí sinh"
Bốp...bốp...bốp
Trong phòng
"Nào, đến giờ rồi các em. Thí sinh đầu tiên: 12, Tôn Mỹ Uyên"
Tôn Mỹ Uyên nghe tên mình thì đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cuộc thi tài năng này, nhất định cô sẽ thắng
"Xin chào tất cả mọi người. Em tên là Tôn Mỹ Uyên, số báo danh 12, lớp 12A1. Hôm nay em sẽ trình bày tiết mục đàn violen ạ"
Bốp...bốp...bốp...
Tiếng nhạc du dương truyền đến cho mọi người khiến cho mọi người phải say mê lắng nghe
3 phút sau
Tiết mục của Tôn Mỹ Uyên kết thúc, tiếng vỗ tay lớn hơn khiến cho Tôn Mỹ Uyên đắc ý là cô sẽ thắng
Trong phòng
Tôn Mỹ Uyên đi vào thì thấy các thí sinh còn lại vỗ tay chúc mừng cô trừ bộ ba nữ
"Người thứ hai: số báo danh 10, Hà Thanh"
Hà Thanh bước ra khỏi phòng
"Xin chào. Em tên Hà Thanh, số báo danh 10, lớp 12A1. Tiết mục của em trình bày là hát bài stay high ạ"
Bốp...bốp...bốp...
"High all the time
To keep you off my mind
Ooh-ooh, ooh-ooh
High all the time
To keep you off my mind
Ooh-ooh, ooh-ooh
Staying in my play pretend
Where the fun ain't got no end
Ooh
Can't go home alone again
Need someone to numb the pain
Ooh
Staying in my play pretend
Where the fun ain't got no end
Ooh
Can't go home alone again
Need someone to numb the pain
You're gone and I gotta stay
High all the time
To keep you off my mind
Ooh-ooh, ooh-ooh
High all the time
To keep you off my mind
Ooh-ooh, ooh-ooh
Spend my days locked in a haze
Trying to forget you babe
I fall back down
Gotta stay high all my life
To forget I'm missing you
Ooh-ooh, ooh-ooh"
Tiếng hát vừa dứt thì ở dưới trường vỗ tay nhưng cô không quan tâm về ngôi vị này, cô giả vờ cười rồi đi vào trong. Bước vào trong phòng liền liếc Minh Hân
'Tao không tin tay mày bị như vậy mà mày dám chơi piano'- Hà Thanh nhìn vào tay Minh Hân
Minh Hân cảm nhận được ánh mắt của Hà Thanh, cô quay lại nhìn Hà Thanh nhưng nhìn một lúc thì không để ý tới nữa
Chương 28.2: BIỂU DIỄN (2)
Tiếp theo là tới Thiên Mẫn
Cô vừa bước ra thì toàn trường hò hét, vỗ tay không ngừng. Gia Minh thì nhìn chằm chằm vào cô, Thiên Mẫn lúc đó thì thấy Gia Minh. Hình ảnh lúc trước quay lại chạm vào trái tim cô. Thật ra cô yêu anh rất lâu rồi nhưng không dám nói. Cô đứng trên sân khấu, cầm micro và bắt đầu nói:
"Xin chào, em tên Lục Thiên Mẫn, số báo danh 05, lớp 12A1"- giọng cô rất nhẹ nhàng
Chợt cô dừng lại, vài giây sau bắt đầu nói câu mà toàn trường thấy hoang mang
"Em...không muốn biểu diễn"
Mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn chăm chú vào Gia Minh
Gia Minh ngồi ở dưới nhướng mày. Tại sao lại không biểu diễn?
Sau khi nói xong, cô bình thản đi về phòng
Tiếp theo là Diệu Anh
"Xin chào mọi người, em tên Mai Diệu Anh, lớp 12A1, số báo danh 08 và..."
"Em cũng giống như Thiên Mẫn, em sẽ không biểu diễn"
Cô nói xong rồi cười, sau đó xoay người đi về phòng. Tôn Mỹ Uyên nhìn trong phòng ngồi cười:
"Thế là đã loại được hai đối thủ"
Mọi người lúc này lại tiếp tục bỡ ngỡ, hoang mang
Tới lượt Âu Dương Thiên nhướng mày, sau vài giây thì giãn ra. Anh biết cô làm như vậy là có mục đích, bất chợt cười
Tiếp theo là Minh Hân
Cô bước ra với chiếc áo đầm màu đỏ, bên hông có gắn cái nơ màu đen xinh xắn. Trên người cô không có phụ kiện gì hết, chỉ có một thứ là sợi dây chuyền hình mảnh ghép màu trắng. Tay của cô đã tháo hết băng cá nhân ra
"Xin chào, em tên Lâm Minh Hân học lớp 12A1, số báo danh 02. Tiết mục của em là đánh đàn piano và hát bài Stay with me"
Cô bắt đầu đánh đàn nhưng mới đụng vào thì tay rát, cô phải cố kiền nén, không thể cho Hà Thanh toại nguyện. Máu từ từ chảy ra bàn piano
"Nhiều điều chưa nói ra
Làm lòng thêm xót xa
Cuộc đời như giấc mơ
Mà sao mình mãi bơ vơ
Một lần chạm tay tôi như khẽ nói: hãy đến bên tôi
Vai kề vai ta chung một lối đi tiếp sức cho nhau"
Trên đàn piano bây giờ toàn dính máu của cô, cô bất chợt dừng lại. Mọi người ở dưới đang nghe say đắm thì không còn nghe nữa
"Tại sao không đàn nữa?"- giám khảo 1
"Chuyện gì xảy ra vậy?"- giám kháo 2
Trong phòng, Hà Thanh nhìn trên màn hình thấy Minh Hân bị như vậy, miệng nhếch mép cười. Lâm Minh Hân, để tao coi mày trụ được bao lâu
Tay cô bây giờ đau quá nhưng không dám thốt lên. Hà Thanh, kì này cô chơi khá lắm. Cô tiếp tục đánh đàn tiếp
"Như lòng mình cơn giông hay bão bão tố rồi cũng sẽ qua
Và nếu mình cố bước tiếp bước tiếp con đường
Rồi sẽ thấy những chân trời mới
Dù một mình vẫn mong sao sẽ đến lúc đến lúc ta dừng lại
Vẫn có bàn tay đưa ra cùng bao thiết tha
Hãy ở lại bên tôi"
Bốp...bốp...bốp...
Minh Hân nghe tiếng vỗ tay thì cười, xem ra đã để Hà Thanh thất vọng rồi. Cô định đứng lên thì không đứng lên nổi, Khánh Anh và Hàn Phong thấy vậy liền chạy lên đó thì thấy đàn piano dính đầy máu
"Minh Hân"- Hàn Phong và Khánh Anh
Mọi người ngồi ở dưới không hiểu chuyện gì xảy ra nên chạy lên đó thì thấy cảnh tượng kinh hoàng
Hàn Phong định bế cô vào phòng y tế nhưng Khánh Anh đã nhanh hơn anh một bước, bế cô thật nhanh vào phòng
-------------------------
Thiên Mẫn nghe tin Minh Hân đánh đàn đến nỗi bị chảy máu tay, cô vội vàng đi tới phòng y tế nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì Gia Minh nắm lấy tay cô
"Đi theo tôi"
"Buông ra, tôi phải tới phòng y tế"- cô vùng vẫy
"Em còn nói nữa là tôi hôn em đấy"- Gia Minh hù doạ
"Tôi nói này, anh là cái gì....."
Chưa kịp nói hết thì anh đã khoá môi cô lại, cô trừng mắt vùng vẫy thế nào cũng không được, càng làm thì anh càng siết chặt cô hơn.
Thấy cô không thở được nữa anh mới tha cho cô.
"Anh...khốn khiếp. Sao anh dám hôn tôi hả?"
Nhớ lại cảnh tượng anh hôn người khác khiến cô cảm thấy tức hơn
"Thì tôi đã nói rồi, ai biểu em không nghe"
"Anh đi về mà hôn bạn gái của anh đi"- cô nói lớn
"Bạn gái nào?"
"Hừ. Anh đừng có mà giả ngu với tôi, cái cô mà mấy bữa anh hôn ở trong quán bar đó"
Cái cô mà ở trong quán bar? À...
"Không phải là em đang ghen đó chứ?"
Bị hỏi bất chợt, cô lúng túng
"Tôi...tôi không có. Tôi đâu phải là gì của anh đâu, hà cớ gì tôi phải ghen chứ. Nói nhiêu đây được rồi. Tránh ra! Tôi phải tới phòng y tế"
Cô nói xong đi thật nhanh vào phòng
"Tôi đi với em"- anh cười nói
Chương 29: GIẢI THÍCH
Trong phòng y tế
"Em không sao. Anh đừng có hoảng hốt như vậy!"- Minh Hân
"Như vậy mà không sao à? Em bị vậy mà còn càng đánh đàn. Em muốn chết à?"- Khánh Anh vừa nói vừa la Minh Hân. Nói xong anh lấy dụng cụ y tế chữa trị cho cô
"Ahh!"
"Thấy chưa? Vậy mà nói là không sao hả? Mới lấy bông gòn đụng vào thôi mà đã như vậy, sao mà đi đánh nhau được? Đừng có nói câu 'tới đó tính' với anh"
Vừa mới dứt câu thì cô lại nói với anh: "Để mốt tính"
"Đúng là không thể cãi lại em"- Khánh Anh lắc đầu chán nản nói
Sau một hồi thì vết thương cũng đã xử lý xong. Khánh Anh bảo cô không thể làm việc gì hết, kể cả đụng vào đồ vật. Phải đợi khoảng ba tuần mới hết
Khánh Anh nhìn bàn tay xinh đẹp của Minh Hân không khỏi xót xa, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám làm tổn thương người con gái anh yêu nhất
"Còn đau không?"- Khánh Anh nói dịu dàng
"Không đau nữa rồi"- Minh Hân cười với Khánh Anh
Khánh Anh thấy cô cười với mình, không kìm lòng được bèn cúi xuống hôn cô nhưng chưa chạm môi thì...
"Minh Hân! Mày còn đau không?"- Thiên Mẫn bước vào hỏi thăm cô thì thấy được cảnh 'lãng mạn' này
"Thôi, hai người tiếp tục ha. Tôi chưa thấy gì đâu. Bye!"- Thiên Mẫn chạy lẹ ra khỏi phòng
Mặt Minh Hân lúc này đỏ lên, Khánh Anh thấy vậy thì khẽ cười
"Em...em đi ra ngoài"
Cô nói xong liền chạy thật nhanh ra ngoài, chỉ còn Khánh Anh trong phòng, khuôn mặt dịu dàng của anh đã không còn, nó đã biến thành mặt đầy sát khí
"Hà Thanh! Cô chết chắc với tôi"- giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong miệng anh
--------------------------------
Thiên Mẫn lúc chạy ra phòng y tế thì Gia Minh đã bắt được tay cô và dẫn cô đi theo anh mặc cho cô la hét, phản đối
Ra tới khuôn viên trường anh mới bỏ tay cô ra
"Dẫn tôi tới đây làm gì?"- giọng lạnh nhạt
"Em nghe tôi giải thích, chuyện hôm qua không phải do em nghĩ đâu"
"Sao tôi tin được? Chính mắt tôi thấy mà, với lại anh lúc nào cũng theo gái"
"Em là ghen hả?"
Đáp lại là sự im lặng
"Em nghe tôi nói đã. Đúng là hôm qua tôi có hôn cô ta nhưng tôi tưởng là em nên tôi mới như vậy. Từ khi gặp em thì tôi đâu có theo ai nữa đâu. Em cũng biết là tôi yêu em mà"- anh nhẹ nhàng nói
Cô nghe tới đây thì xoay mặt rời đi. Gia Minh thấy cô đi thì cũng biết cô giận thật rồi, cô là người khó tính nhất trong bộ ba nữ mà
Sau khi không thấy bóng dáng của cô thì điện thoại của anh bất chợt có tin nhắn. Là của Thiên Mẫn
'Em cũng yêu anh'
Tin nhắn này làm cho anh vui sướng hẳn lên, anh vui như đứa trẻ lên ba vậy. Cô không giận anh, ngược lại cô yêu anh. Chút xíu nữa phải rủ mấy thằng bạn thân ăn mừng mới được
Thiên Mẫn đứng đằng sau gốc cây thấy vậy thì trong lòng rất vui, ấm áp. Đứng một hồi thì cô rời đi
----------------------------
Trong quán bar
"Hẹn tụi tao ra làm gì?"- Hàn Phong nhướng mày hỏi
"Mẫn, cô ấy yêu tao"
Nói đến đây thì anh lại cười thật tươi
Phụtttttt
"Thật không?"- Âu Dương Thiên và Hàn Phong
"Thật"
"Có nhớ cô bé Diệu Anh không? Tao không biết tại sao gặp cô ấy tao lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã quen lâu rồi vậy!"- Âu Dương Thiên
"Không chừng cô ấy là bạn hồi nhỏ mà mày hay tìm kiếm á"- Gia Minh
"Chắc không phải đâu"
"Phong, sao mày không nói gì hết vậy?"- Gia Minh hỏi
"Không có gì để nói"- Hàn Phong vừa lắc ly rượu vừa nói
"Lúc nãy tao thấy Minh Hân và Khánh Anh hôn nhau đấy"
Nghe Gia Minh nói vậy thì anh chợt dừng động tác lại, một lúc sau thì không trả lời
Không khí bắt đầu trở nên im lặng khác thường.
Chương 30: Tỏ Tình
Không khí đang căng thẳng thì bộ ba nam thấy bộ ba nữ đi vào
"Mẫn!"- Gia Minh
"Diệu Anh!"- Âu Dương Thiên
Chỉ có Hàn Phong là không lên tiếng
Nghe có người gọi mình thì hai cô quay đầu lại nhìn thì thấy bộ ba nam ngồi đó. Thiên Mẫn thì chạy lại chỗ Gia Minh, Diệu Anh thì cũng chạy lại chỗ Âu Dương Thiên, còn Minh Hân thì kím chỗ ngồi một mình
"Lại đây ngồi với anh"- Gia Minh kêu Thiên Mẫn
"Thật là nhớ em"- Gia Minh ôm chặt lấy Thiên Mẫn làm cô mặt lúc này rất đỏ a. Gia Minh chết tiệt! Dám công khai chuyện yêu đương trước mặt mọi người
Diệu Anh thấy lạ, không phải Thiên Mẫn nói là nhất quyết không yêu ai nữa ư? Mà thôi kệ, thấy cô bạn mình hạnh phúc là được rồi
Khụ khụ khụ....
"Hai người muốn ân ái thì ra chỗ khác mà làm, tụi tôi ở đây đang cô đơn, không chịu nổi đâu"- Âu Dương Thiên
"Thiên, cậu đi ra đây với mình đi"- Diệu Anh nói nhỏ vào tai Âu Dương Thiên
Âu Dương Thiên không nói gì, liền đi theo Diệu Anh. Còn Hàn Phong thì lại chỗ Minh Hân
"Thiên, mình thích cậu!"
Âu Dương Thiên sửng sốt, nhưng được một lúc thì bình tĩnh lại và nói:
"Xin lỗi! Mình không thích cậu"
Diệu Anh bây giờ trong lòng dâng lên một nỗi đau xót, giọng nghẹn ngào như sắp khóc vậy:
"Tại sao?"
"Mình phải đợi người con gái của mình"
Quái lạ? Tại sao lúc nói xong lại cảm thấy đau lòng vậy?
"Cậu thật không nhận ra mình là ai ư? Bao nhiêu ngày trôi qua mà cậu không hề nhận ra!"- Diệu Anh cầm chặt tay Âu Dương Thiên
"Cậu là Mai Diệu Anh, mình biết mà"
Nghe xong câu này cô buông tay anh ra, mặt thẩn thờ. Uổng công bấy lâu nay cô chỉ tốt với một mình anh, quan tâm anh, cô còn nhớ những điều anh thích. Vậy mà...anh không nhớ cô là ai? Nực cười thật
Đau lòng nhất là người mình yêu mà không nhớ ra mình là ai
Cô đứng lên, nước mắt bất chợt rơi xuống. Cô đi được một hồi thì bất ngờ va chạm vào người đàn ông kia, cô chỉ nói một câu: "Xin lỗi!" sau đó liền rời đi nhưng tên kia không cho cô đi, bèn giữ tay cô lại
"Buông"- cô lạnh lùng nói
"Cô em, ai làm em khóc vậy?"- tên biến thái bắt đầu kím chuyện
"Tôi nói buông ra"- giọng cô lúc này không cảm xúc
Âu Dương Thiên ngồi đó thấy bất ổn liền đi tới chỗ cô
Cô nói nãy giờ mà tên kia không chịu buông tay, cô lấy chai rượu đập vào đầu hắn. Tình huống này làm cho hành động của tất cả mọi người trong quán đều dừng lại, Minh Hân và Thiên Mẫn thấy vậy trong đầu muốn đi lại chỗ của Diệu Anh nhưng suy nghĩ một hồi thì không muốn tới đó. Có lý do nên cô mới làm vậy. Âu Dương Thiên đứng đó sửng sốt, tự hỏi lòng mình rằng: "Đó là Diệu Anh ư?"
Tên đó đau nên mới buông cô ra. Âu Dương Thiên chạy lại nắm tay cô, cô tưởng là tên đó nên mới xoay lại xuất chiêu đánh vào hắn, Âu Dương Thiên thân thủ tốt nên mới tránh được võ của cô, anh chưa bao giờ thấy cô như vậy, giống như cô là người khác vậy
Chợt anh thấy mắt cô đỏ, anh nhìn chằm chằm vào nó, anh lấy tay chạm vào đôi mắt đó nhưng chưa kịp đụng thì cô đã ngăn được và xuất chiêu khác, anh không tránh được nên ngã xuống
Anh cứ tưởng là cô sẽ đỡ anh đứng dậy nhưng mà cô đánh anh xong thì chỉ nhìn anh một lúc và rời đi
Thiên Mẫn và Minh Hân thấy cô đi thì bọn họ ở đây làm gì nữa, đành đi theo cô thôi
Còn Gia Minh và Hàn Phong tới đỡ Âu Dương Thiên đứng lên, cô gái này cũng tay mạnh quá nha, Âu Dương Thiên thân thủ tốt vậy mà cũng không tránh khỏi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!