Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Thế thân - Trang 3

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Chương 15 : Nằm Viện

Hạ Sơ Nhi đứng ngoài phòng bệnh, có chút không cam lòng nhìn cà mèn cháo mà sáng sớm cô đã nhờ mẹ nấu nhừ.
Khi nhìn thấy Dư ba cùng Dư mẹ cùng bác sĩ đi ra ngoài Sơ Nhi liền đi theo, định mang cà mèn trên tay đi lên xoát hảo cảm, thì chợt nghe bác sĩ nhắc đến tình trạng của Dư Huy.
Không biết vì sao cô lại dừng chân nép vào góc gần đó, lắng nghe.
Cô không nghĩ mình lại nghe được một tin tức vô cùng kinh ngạc.
Dư Huy khả năng sẽ không bao giờ lấy lại được thị giác?! Cho dù ghép mắt cũng chỉ có tỉ lệ thành công rất nhỏ.
Lúc trước chẳng phải nói là vẫn có cơ hội sao?
Nhưng..
Nếu nói như vậy, chẳng phải đồng nghĩa Dư Huy từ nay sẽ trở nên ..vô dụng?
Một người mù thì có thể làm gì?
Đừng nói không có khả năng thừa kế công ty, không có khả năng làm việc thậm chí cả những việc cơ bản nhất cũng phải người khác đến chiếu cố.
Cho dù Dư gia là gia đình có địa vị, nhưng lấy một người vô dụng ngay cả bản thân cũng không có khả năng chiếu cố tốt làm bạn đời là một sự lựa chọn ngu xuẩn.
Đó là một gánh nặng.
Sơ Nhi nửa gương mặt chìm vào bóng râm, không rõ biểu tình.
Trong lòng cô đã có quyết định.
Sơ Nhi cúi đầu nhìn tay mình, sau đó giơ lên cao, nhẹ thả cà mèn cháo vào sọt rác, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.
.
.
.
Sơ Nhi vừa rời đi, thì Diệu Vy đi tới.
Khi Diệu Vy định gõ cửa phòng bệnh vì bàn tay trên không trung chợt dừng lại.
Cô phải nói gì khi đến thăm anh đây?
Diệu Vy thở dài, gõ cửa phòng bệnh.
Có lẽ anh đã ngủ nên không có trả lời, vì vậy cô mở cửa đi vào.
Thả nhẹ bước chân, cô đặt cà mèn cháo buổi sáng chính cô dậy sớm nấu cho anh lên bàn, nhẹ kéo chiếc ghế lại cạnh giường, sau đó ngồi xuống nhìn anh.
Hơn nửa gương mặt anh bị che bởi lớp gạc trắng muốt, đôi mắt tinh anh kia giờ cũng không lại sáng như viên ngọc.
Anh nằm đó, an tĩnh, yếu ớt.
Diệu Vy nhìn anh, nhìn đến lúc hai mắt nhoè đi mới phát hiện cô đã khóc.
Vì sao một chàng trai năng động vui vẻ hiện tại lại bị như thế này?
Cô đứng dậy, cúi người xuống gần anh, nhẹ chạm vào làn môi khô khốc.
-"Dư Huy à, nếu được, em ước gì người bị tai nạn là em... như vậy anh sẽ không phải nằm một chỗ như thế này." Diệu Vy thì thào.
Cô nhìn anh thêm một lúc, mới rời đi.
Vài phút sau Dư ba cùng Dư mẹ trở lại, mà Dư Huy cũng đã tỉnh.

Chương 16 : Cháo Của Ai?

Dư mẹ bước chân vào phòng hai mắt đỏ hoe, vừa khép cửa lại, bà chợt nhớ ra một chuyện.
Bởi vì lúc nãy bác sĩ đột ngột thông báo tin xấu nên bà đã quên nước đã đổi tốt tại nhà thuốc.
Bà lôi điện thoại gọi điện cho Dư ba dặn dò mang thuốc vừa xong thì nghe được Dư Huy lên tiếng.
-"mẹ?" anh dò hỏi.
Anh cũng vừa tỉnh dậy, cảm thấy có người vào phòng, sau lại nghe Dư mẹ gọi Dư ba nên biết người đến là ai.
-"Ân, là mẹ."
Bà tiến đến bên giường nắm lấy tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lúc nãy bởi vì Dư Huy quá kích động nên bác sĩ đã tiêm một mũi an thần liều nhẹ, hiện tại thuốc hết tác dụng nên Dư Huy tỉnh lại.
-"mẹ, mắt.. của con làm sao thế này? Ai bịt mắt con làm gì? Con khó chịu, mẹ giúp con gỡ bỏ nó với"
Dư Huy âm thanh mang theo một chút hoảng hốt cùng bất an.
Lúc nãy anh vẫn nghĩ là hệ thống điện có vấn đề, sau lại nghe giọng Sơ Nhi mà nhất thời kích động bị tiêm một mũi an thần mất đi ý thức.
Hiện tại mới phát hiện, không phải đèn có vấn đề mà là trước mắt anh bịt kín một tầng lớp vải.
-"Huy à, tai nạn để lại vết thương cần phải băng lại bằng gạc a. Con gắng chịu một thời gian" Dư mẹ cố gắng để giọng mình thật bình thường ,từ ái nói với Dư Huy.
-"mẹ không cần giấu con, có phải vụ tai nạn làm mắt con không còn nhìn thấy ánh sáng nữa phải không?" Dư Huy trở tay nắm chặt lấy tay bà.. thậm chí bàn tay giấu không được run rẩy.
Dư mẹ im lặng chấm nước mắt.
-"nói ngốc cái gì vậy. Không có việc gì, nghỉ ngơi rồi sẽ hồi phục" bà nén nước mắt nói.
-"...." Dư Huy trầm mặc.
Nếu mẹ anh đã nói như vậy có lẽ là anh quá lo lắng rồi. Tâm theo đó cũng bình tĩnh lại.
-"ngoan, có đói không? mẹ sẽ đi mua ít cháo về cho con" Dư mẹ nắm lấy tay anh nhẹ nói.
Chợt bà nhìn thấy trên đầu tủ đặt một cái cà mèn giữ nhiệt.
Bà rời khỏi giường, đứng dậy, tiến lên nắm lấy cà mèn mở nắp ra, khi thấy được bên trong là gì thì có chút ngạc nhiên.
-"di... nơi này có cà mèn cháo này, lúc nãy mẹ ra ngoài có ai vào thăm con sao?" Dư mẹ hướng Dư Huy hỏi. Lúc sáng vẫn chưa có.
-"Lúc đó con vẫn chưa tỉnh.. nên không rõ mẹ à" Dư Huy trả lời.
-"À phải rồi, chắc của con bé Sơ Nhi, lúc sáng thấy nó mang cà mèn đến nơi này. Là cháo cải con thích nhất này, con bé thật tốt" Dư mẹ nhìn cà mèn cháo như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp:
-"lúc nãy mẹ thấy nó ra khỏi phòng đứng khóc, con làm chi to tiếng với nó? hai đứa cãi nhau sao?" Dư mẹ thắc mắc.
Dư Huy im lặng không trả lời. Anh vẫn chưa nói nguyên nhân vụ tai nạn cho ba mẹ.
Sơ Nhi...
-"mang cháo đổ đi mẹ" giọng anh lạnh tanh.

Chương 17 : Tôi Đối Với Em Không Tốt Sao?

Hai ngày sau.
Từ ngày hôm đó, Sơ Nhi không lại xuất hiện tại bệnh viện.
Người đến thăm có kẻ chia buồn, có kẻ than thở, đau lòng, hoặc giả ý cảm thương... Dư Huy đều câu được câu không có lệ cảm tạ.
Nhưng không một ai biết hai ngày luôn có một cô gái chỉ đứng từ bên ngoài phòng nhìn anh bình phục, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi.
.
.
.
Tối hôm đó.
"Cốc Cốc"
-"vào đi" Dư Huy lên tiếng, hiện tại anh đã có thể hơi cử động, dù chỉ một chút thôi.
Nghe tiếng gõ cửa , anh hơi động thân mình ý đồ gượng dậy.
Một mùi thơm dần lan toả trong phòng. Dư Huy có lẽ mắt bị vây không nhìn thấy được nên các giác quan còn lại phá lệ rõ ràng.
Mùi hương này là..
Sơ Nhi!!
Cảm nhận Sơ Nhi tiến lại gần mình, Dư Huy trong lòng ngũ vị hỗn tạp, vừa vui mừng vừa khó nghĩ.
Hai ngày qua anh đặc biệt tưởng (nhớ) đến lúc nhìn thấy cô tại hẻm nhỏ trước siêu thị.
-----------------------------
Khi đó gương mặt cô nhu hoà vô cùng cho mèo uống sữa, trên người cô toát ra vẻ dịu dàng khiến anh nhìn không rời mắt.
Con mèo đó anh biết, vì anh vẫn thường cho đồ nó ăn, Dư Huy nhìn trên tay mình số thức ăn cho mèo có chút bất đắc dĩ, hiện tại không ngờ có người còn sớm hơn cả anh cho nó ăn.
Dư Huy dời tầm mắt từ túi thức ăn trên tay mình, ngẩng đầu nhìn, đang tính toán như thế nào tiến lên một bước định nhân dịp "tình cờ" chạm mặt cùng mĩ nhân thì đột nhiên phát hiện cô đã đi xa từ lúc nào.
Cũng không kịp nghĩ ngợi Dư Huy cứ thế liền đuổi theo, lại mất dấu sau đó.
Anh thất vọng xoay lại chỗ con mèo.
Anh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, lẩm bẩm.
-"mày thế mà có phúc hơn tao..aizzz, mỹ nhân trước mắt lại làm cho chạy a..
------------------kết thúc hồi tưởng---------------------------------
Dư Huy nín thở chờ cô mở miệng.
Một lúc sau, vẫn không thấy có động tĩnh gì? Không lẽ cô đi rồi?
Trong lúc anh rối rắm thì:
-"Dư Huy" Sơ Nhi lên tiếng.
Dư Huy nghe giọng cô bản năng ngẩng đầu nhìn cô, đã hai ngày anh không thấy cô , sau đó chợt nhớ ra mình bị tai nạn, phải dùng gạc bịt vết thương không nhìn thấy gì.
Chút nhớ thương Sơ Nhi thoáng chốc bị phẫn nộ thay thế. Giọng anh lạnh tanh.
-"em đến đây làm gì?"
-"Huy, anh tại sao lại đối xử với em như vậy?" Sơ Nhi giọng mang khổ sở trả lời, nhưng nếu Dư Huy có thể nhìn thấy anh sẽ phát hiện trong đáy mắt Sơ Nhi là một mảnh bình tĩnh , lạnh nhạt.
Dư Huy nghe Sơ Nhi buồn giọng chợt đau lòng. Nhưng nhớ đến màn ân ái của hai người , cơn tức lại trào lên.
-"em lại còn hỏi tôi? sao em không tự hỏi bản thân mình? Em đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?" Dư Huy có chút kích động lớn tiếng chất vấn.
-"Sơ Nhi..." Dư Huy đau đớn, ngập ngừng.
-"Tôi ..đối xử với em không tốt sao?" Cho nên em mới phản bội lại tôi? Ngã vào vòng tay người khác?

Chương 18 : Kích Động

Hạ Sơ Nhi gương mặt trắng bệch.
Tuy cô đã đoán sơ sơ qua nguyên nhân tai nạn có thể bởi vì mình, nhưng hiện tại nghe chính anh nói, cô vẫn có chút kinh hoảng cùng tội lỗi.
-"Anh..anh nói gì vậy? Anh đối với em đương nhiên tốt lắm." Chỉ là em không yêu anh mà thôi.
-"Vậy thì tại sao em lừa dối tôi??" Dư Huy bắt đầu có chút khống chế không được tâm tình, ngực đau như bị ai đâm chọc, đau bởi vết thương lồng ngực nơi thể xác, đau cả vết thương bị phản bội đang rỉ máu nơi linh hồn.
-"Tại sao? Tại sao em lừa dối tôi..A..hh"
Dư Huy thân người chỉ có thể nhẹ cử động, hiện tại anh gập thân người lại, vết thương cứ thế mà chảy máu.
Sơ Nhi hoảng hốt, định tiến đến nhấn chương gọi bác sĩ.
-"không ..được ...gọi" như phát hiện hành động của Sơ Nhi là làm gì, Dư Huy khí nhọc gằn từng tiếng.
-"Huy à, em.. em xin lỗi" Sơ Nhi oà khóc, là thật sự khóc, bởi vì vết máu đã thấm ra ngoài băng gạc nở rộ những vòng tròn như những đoá hoa màu đỏ.
-"...xin lỗi? Tôi cần em xin lỗi sao?" Dư Huy cười lạnh.
-"Huy à, mắt của anh cho dù về sau lại không còn cơ hội nhìn thấy, anh cũng phải cố gắng lên." Sơ Nhi nức nở.
-"...Cô..cô nói cái gì?" Dư Huy bắt được từ quan trọng.
Không còn cơ hội nhìn thấy?
Nghĩa là anh bị ...mù vĩnh viễn?
Như ..thế nào..có..thể.
-"Cô..nói dối" Dư Huy nhẹ thở một hơi.
-"Dư Huy à,..anh??" chẳng lẽ anh chưa biết? Sơ Nhi giọng run run.
-"Cút..cô cút ra ngoài cho tôi" Dư Huy đột nhiên gầm lên.
-"Dư Huy, anh muốn gì? anh lại đuổi em đi lần nữa? Em không đi Em là bạn gái anh, những lúc thế này em sẽ ở bên anh" Sơ Nhi trong lòng mừng thầm, còn một chút, chỉ thiếu một chút. Giọng vô cùng kiên định.
-"Haha.. bạn gái? Từ lúc cô để người kia hôn cô, cô đã phản bội tình cảm của chúng ta rồi.."
-"Chúng ta chia tay đi." Dư Huy trầm tĩnh lạnh nhạt nói.
Thành công...
Sơ Nhi môi nhếch lên một chút độ cong.
-"anh.. sao anh có thể nói với em như vậy? Chia tay thì chia tay, anh sống thật tốt vào" Sơ Nhi giọng không thể tin cùng kinh ngạc nghẹn ngào thốt lên, sau đó như là không chịu nổi đả kích, khóc lên rồi xông ra ngoài.
Dư Huy nghe cô khóc tâm đau như cắt. Nhưng lý trí anh lại không cho phép anh tha thứ cho cô. Anh nhịn xuống ý muốn kêu cô lại.
Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt màu nâu ngày đó làn đầu tiên nhìn thấy đã khiến anh yêu cô vương nước mắt.
Thế nhưng, cô đã phản bội anh!!!!
-" AAAAAAAAAAAAA .." Dư Huy kích động gầm lên.
Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
Anh khó nhọc nâng hai tay lên, chạm vào lớp băng gạc trên gương mặt, sờ soạng, sau đó giật mạnh xuống.
Không...
Không.. thấy... gì cả....
Toàn là một màn đêm tĩnh mịch..
Dư Huy đau khổ đến không thở nổi, hai tay run run không ngừng sờ soạn hai mắt..
Không có bất kỳ thứ gì che đậy nữa?
Nhưng anh.. vẫn không thấy gì..
-"Ah.." Dư Huy cười, nước mắt tràn ra.. giàn giụa cả gương mặt anh.

Chương 19 : Chị Và Anh Ta Kết Thúc Rồi!!!

Ba ngày sau.
Dư gia.
RRRR..RRRR..RRRRRR
-"alo?"
-" Bác là mẹ của Dư Huy, đây là số điện thoại Hạ gia phải không?"
-" vâng, con chào bác ạ"
-"Sơ Nhi đấy à, con đang ở đâu? Dư Huy nó xảy ra vấn đề, con đến ngay được không?" Giọng Dư mẹ gấp gáp truyền đến.
-"dạ không..con là..sao cơ? Dư Huy anh ấy làm sao ạ?"
-"một lời không thể nói hết, con đến bệnh viện ngay được không?"
-"vâng ạ"
Cúp máy, Diệu Vy thẫn thờ, sau đó đột nhiên giật mình, đặt điện thoại lại vị trí bàn, Diệu Vy bước chân nhanh vào phòng Sơ Nhi.
-"chị à, Mẹ Dư Huy tiền bối vừa gọi điện, nói tình trạng Dư Huy tiền bối có vấn đề, mong chị đến bệnh viện một chuyến"
Diệu Vy nhìn Sơ Nhi ngồi trước bàn trang điểm đưa tay chải masscara lông mi vội vàng thông báo.
Nào ngờ, chị cô lại chẳng mảy may để tâm, tiếp tục công việc trên tay mình.
Sau khi hoàn thành mới nghiêng mặt bên trái, rồi lại nghiêng mặt bên phải nhìn xem đã đạt chưa, sau đó mới nhẹ nói một câu:
-"không đi" một bên nói, một bên cầm lấy cây son đỏ, chuẩn bị vẽ lên môi.
-"chị?" Diệu Vy kinh ngạc.
-"sắp tới chị có hẹn cùng Lộ Phi đi xem phim, không rảnh" Tô xong son môi, hài lòng nhìn mình trong gương, thu dọn đồ trang điểm cho vào hộc tủ.
Xong đâu vào đó mới chậm rãi đứng dậy, lấy túi xách sau đó xoay người nhìn Diệu Vy nói.
-"Lộ Phi?? Ý chị là gì? Dư Huy tiền bối là người yêu của chị, hiện tại anh ấy bị như vậy chị lại đi hẹn hò cùng nam nhân khác?" Diệu Vy tức giận chất vấn.
-"Chị cùng Dư Huy đã chia tay rồi" Sơ Nhi nhìn Diệu Vy không quá cảm xúc nói.
-"cho nên, anh ta như thế nào.. lại liên quan gì đến chị?" môi đỏ lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Cô tiến tới gần Diệu Vy, gần như chạm vào nhau, mở miệng nhỏ giọng bên tai cô.
-"nhưng mà em nha...không phải yêu anh ta sao? Vậy em đi đi..hahaha" Sơ Nhi đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệu Vy, cười to, sau đó đi ra ngoài.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ có em yêu anh ta thôi. Chị không hề yêu anh ta. Quen anh ta chẳng qua không cam tâm em trải qua ngày tốt hơn chị mà thôi. Sơ Nhi châm chọc nghĩ.
Tính ra cũng hơi tiếc, gương mặt đó, tài năng đó, gia cảnh đó, nếu không phải bị mù không chừng cô có thể cứ vậy làm vợ anh ta đi.
Chẳng qua, đời sao? Không có nếu.
Sơ Nhi đã quên vì đâu mà Dư Huy mất đi đôi mắt.
Sơ Nhi bước đi, để lại trong phòng Diệu Vy sững sờ..
Chị và anh đã chia tay?
Như vậy,.. ngay trong lúc anh cần chị bên cạnh nhất?
Sao chị lại có thể như vậy?

Chương 20: Thế Thân

Diệu Vy ngồi yên lặng trong phòng. Ánh mắt đặt ngoài cửa sổ.
Như nghĩ đến điều gì, Diệu Vy đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Cô đưa tay gỡ từng bím tóc được tết cẩn thận hai bên vai.
Lại tháo xuống kính mắt.
Hai tay hơi chần chừ, khẽ nắm chặt, sau đó dần buông lỏng, từ từ đưa lên trán, vén lên tóc mái dài che gần hết đôi mắt.
Một đôi mắt nâu sầm mê người hiện ra theo từng lọn tóc được gạt sang một bên.
Mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, non mềm, gương mặt mịn màng, môi hồng phớt nhẹ, quỳnh mũi nhỏ xinh.
Không thể nghi ngờ, đây chính là gương mặt của Sơ Nhi khi chưa trang điểm.
Diệu Vy nhìn mình trong gương.
Thật giống!!
Ngay cả cô còn không thể nhìn ra điểm nào khác biệt, nói chi người ngoài??
Ngồi ngây người nhìn mình trong gương một lát, Diệu Vy đưa tay nhẹ kéo hộc tủ ra, nắm lấy một cây kéo giơ lên trước mặt.
Nhớ lại chiều dài mái tóc của Sơ Nhi, Diệu Vy không thương tiếc một đường kéo liền cắt ngắn, ngay lập tức mái tóc cô từ dài đến thắt lưng biến thành dài đến nửa lưng áo.
Tóc mái cũng được cắt ngắn lên đến chân mày, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ.
Cô nhìn tóc mình loà xoà dưới nền nhà ánh mắt không rõ suy nghĩ gì.
Lại nhìn mình trong gương, Diệu Vy như đã quyêt định xong điều gì ánh mắt trở nên kiên định.
Dọn dẹp một chút, cô lấy chiếc áo khoát mặc vào đi ra khỏi phòng.
-"Sơ Nhi đi ra ngoài à con?" Hạ mẹ nhìn thấy Diệu Vy cười hiền lành lên tiếng.
-"vâng ạ" Diệu Vy chua xót trả lời.
Nhìn xem, mẹ cô còn không thể nhận ra cô, thấy không? Hoặc là nói, ngay từ đầu mẹ chưa từng để ý đến cô a..
Mà thôi, cũng đã quen, không phải sao?!
Diệu Vy xoay người đi ra cửa.
Hạ mẹ nhìn theo tổng cảm thấy hôm nay Sơ Nhi có chút khác thường.
---------------------------------
Bệnh viện.
-" Sơ Nhi, con đến rồi à?" mẹ Dư Huy mắt đỏ hoe ngồi ngoài cửa phòng, nhìn thấy Diệu Vy liền mừng rỡ đứng dậy đi đến trước mặt cô.
-"con chào bác." Diệu Vy nhẹ mỉm cười.
-"ừ ừ, đến là tốt rồi, ba Dư Huy công tác đột xuất, hiện đang ở nước ngoài một tuần sau mới về, một mình bác ở đây trông coi tiểu Huy, theo từ ba ngày trước đây Dư Huy tính tình đột nhiên có vấn đề, mình bác không biết làm sao cả" Dư mẹ vừa khóc vừa nói.
-"anh làm sao vậy bác?" Diệu Vy lo lắng hỏi.
-"bác cũng không biết, ba ngày trước bác đi làm thủ tục tại bàn tiếp tân của bệnh viện, tiểu Huy nằm nghỉ trong phòng, không biết vì sao khi bác quay lại tiểu Huy lại nằm dưới đất bất tỉnh, máu từ vết thương rỉ ra rất nhiều, mà gạc che mắt lại bị tháo bỏ.."
-"bác hoảng sợ vội gọi bác sĩ, bác sĩ nói tiểu Huy quá độ kích động nên ngất đi.."
-"Sau đó tiểu Huy tỉnh lại, liền bắt đầu thẫn thờ, không ăn không uống, đã hai ngày rồi, tuy có truyền dinh dưỡng nhưng cơ thể nó làm sao chịu nổi đây?" Dư mẹ khóc nấc lên từng tiếng.
-"bác không biết phải làm sao, đột nhiên nhớ đến cháu, nếu là cháu tuểu Huy nhất định sẽ nghe lời, bác cầu xin cháu, hãy cứu giúp tiểu Huy a"

Chương 21 : Tôi Chăm Sóc Anh!

Dư Huy yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đã tháo băng gạc, ảm đạm không chút ánh sáng nhìn trần nhà.
Làn da tái nhợt không chút huyết sắc lộ vẻ yếu ớt, đôi môi khô nứt.
Chưa đầy một tuần trông anh gầy hẳn ra, xung quanh anh không khí tịch liêu cô đọng.
Diệu Vy đau lòng đến trào nước mắt trước tình trạng của anh. Chỉ mới hai ngày cô không đến thăm anh mà thôi, mà sao đến nông nỗi này?
Bởi vì hai ngày gần đây Sơ Nhi luôn đi ra ngoài, nên cô tưởng Sơ Nhi vào bệnh viện ở cùng anh, vì vậy cô không đến bệnh viện.
Chỉ hai ngày mà thôi, hiện tại cô thậm chí thấy được hơi thở chán chường bỏ mặc sống chết của anh.
Hít một hơi thật sâu, cô bước lại gần anh.
Cẩn thận mà máy móc vươn tay ra, khẽ chạm vào mặt anh.
Bàn tay cô vì đi ngoài đường lành lạnh áp lên má anh.
Dư Huy vì có người chạm vào mình và bị chút lạnh lẽo của tay cô thu hút sự chú ý.
Anh từ từ đưa tay lên bàn tay đang đặt trên mặt nắm lấy. Rất nhỏ và mềm mại không xương.
Tay con gái?
-"Ai vậy?"anh thắc mắc mở miệng hỏi, giọng nói vì lâu không mở miệng mà trở nên khàn đục.
-"Là em." Diệu Vy trả lời.
Ngay lập tức Dư Huy buông tay cô ra, khuôn mặt trở lại lạnh như băng hàn.
-"cô lại đến đây làm gì? cười nhạo tôi? hay là thương hại?" Anh cười lạnh.
-"Nghe nói thiếu tôi, anh dở sống dở chết, nên tôi đến xem anh đây" Diệu Vy cười đùa, mở miệng.
-"vậy hẳn là cô đã thoả mãn?" Dư Huy đè nén cảm giác đau lòng vừa bị trỗi dậy bởi câu nói vô tình của Sơ Nhi.
-"Haha, nhìn xem, Dư Huy vương tử, Dư Huy huấn luyện viên, hoặc là nói.. Dư Huy tổng tài, hiện tại có biết bao nhiêu đáng thương? Ngay cả bản thân cũng chăm sóc không xong để thê thảm như thế này?" Diệu Vy kề sát vào anh châm chọc nói.
-"cô..ah..." Dư Huy nghiêng người né tránh khỏi sự tiếp cận của Diệu Vy, lại khiến vết thương nơi ngực bị động nhất thời thở không ra hơi, đau đớn rên rỉ.
Diệu Vy hoảng hốt chìa tay ra định đỡ anh nhưng lại do dự sau đó rụt lại.
Không thể, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ.
-"Sao vậy? đau sao? nhìn xem, ngoài rên rỉ ra anh có thể làm gì?" Diệu Vy tiếp tục trào phúng.
-"cút ra ngoài" Dư Huy rống giận.
-" tôi không đi" Diệu Vy nâng cằm anh lên tiến đến gần anh nói.
-"từ hôm nay do tôi chăm sóc anh"
-"Tất cả mọi việc, ăn uống, vệ sinh..." Khi nói đến vệ sinh, Diệu Vy dừng một chút, Dư Huy phẫn nộ nên không nghe được cái gì khác thường, rất nhanh Diệu Vy lấy lại bình tĩnh. Cô nói tiếp.
-"hoặc là anh nhanh chóng hồi phục thoát khỏi sự kiềm cặp của tôi, hoặc là.. cả đời như vậy. Ah..Hay là anh vẫn thương tôi? muốn cùng tôi chung với nhau cả đời?"
-"Cô... " Dư Huy nghẹn lời.

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Disneyland 1972 Love the old s