Bác sĩ ra hiệu cho Dư mẹ đi kéo rèm cửa lại một chút.
Ánh sáng trong phòng do đó yếu đi.
Mọi người nín thở chờ đợi. Không ai dám lên tiếng quấy rầy.
Dư Huy cánh mi run rẩy, từ từ mở ra, chậm chạp không dám manh động.
Ánh sáng nhu hoà từ bên ngoài truyền vào khe mắt, Dư Huy vội nhắm lại, rồi lại từ từ hé ra, cứ như vậy ba bốn lần, anh đã có thể mở ra hơn nửa đôi mắt.
Hình ảnh từ ban đầu chỉ là trắng xoá, sau đó dần mờ mờ, mơ hồ hiện ra khung cảnh.
Dư Huy nhắm lại mắt, sau đó mở ra, hình ảnh trước mắt đã hoàn toàn rõ ràng.
Nước mắt không tự chủ chảy dài trên mặt anh.
Anh..
Anh đã nhìn thấy ánh sáng!!
Sơ Nhi.
Phản ứng đầu tiên của anh là muốn chia sẻ cùng Sơ Nhi.
Vì vậy, Dư Huy đưa mắt tìm kiếm, không nghĩ vừa ngẩng đầu liền thấy đối diện anh, lưng tựa vào cửa một cô gái đang đăm đăm nhìn mình.
Kia là..?
Diệu Vy?
Hạ Sơ Nhi đứng bên cạnh, nhìn thần sắc anh kích động liền biết thành công.
Rất xảo tiến lên một bước che khuất tầm mắt anh đặt trên người Diệu Vy, Hạ Sơ Nhi cúi người nhìn anh.
-"Dư Huy? anh nhìn thấy em không?"
Giọng nói quen thuộc thu hút trở lại sự chú ý của anh,
Dư Huy đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, sau đó đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
-"Anh.. anh thấy được em rồi" Dư Huy run rẩy ôm chặt Sơ Nhi hơn.
Hạ Diệu Vy nụ cười không giảm nhưng ánh mắt lại ảm đạm.
Dư Huy à..
Thật tốt..
Mừng cho anh..
Hãy sống thật tốt nhé..
Thật hạnh phúc..
Thay cả phần em!!
Bởi vì.. hạnh phúc của em là chính anh..
Âu Thần ôm lấy bả vai của cô ép cô xoay mặt vào ngực mình.
Cô gái ngốc tội nghiệp, vì sao cậu lại cứ mãi sống vì người khác như vậy?
Cuối cùng người tổn thương cũng là cậu mà thôi..
Âu Thần thở dài.
Anh cúi người xuống gần Diệu Vy nhỏ giọng.
-"Đi thôi"
-"..ân" Diệu Vy gật đầu.
Đi thôi..
Hai người cứ như vậy đứng lên, không tiếng động rời khỏi.
Mà Dư Huy, ôm Hạ Sơ Nhi trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, không hề có cảm giác thoả mãn như trước kia.
Thậm chí, hiện tại anh ẩn ẩn có cảm giác muốn đẩy nhân trong lòng ra.
Dư quang đảo qua, tròng mắt anh liền co lại.
Anh nhìn thấy gì?
Diệu Vy tựa vào lòng một nam nhân khác ?
Không được, không cho phép!
A...?
Anh đang nghĩ cái gì vậy?
Sao anh lại có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cảnh đó?
Dư Huy trong lòng rối loạn, nhịn không được khép mắt, vì thế đã bỏ qua khoảnh khắc Diệu Vy ngẩng đầu lưu luyến nhìn anh, trên gương mặt đầy những vệt nước mắt.
Khi anh lần nữa bình tâm mở mắt ra, trước mắt đã không một bóng người.
Diệu Vy đã rời đi từ bao giờ.
Dư Huy trái tim đột ngột lạnh lẽo.
Người... đâu?
Chương 58 : Mang Thai?
Sân bay B.
Diệu Vy thẫn thờ ngồi tại khu vực đợi.
Âu Thần đi check in.
Cô cúi đầu nhìn trong tay túi giấy có chút ngây ngốc.
Đây là vừa nãy mẹ mang đến cho cô.
Nhẹ mở túi ra, Diệu Vy liền thấy được, bên trong là một cái mũ len màu trắng, một đôi bao tay màu trắng và khăn quấn cổ cũng màu trắng nốt.
Bên trong còn có một bức thư gấp lại làm tư.
"Diệu Vy, đứa nhỏ tội nghiệp, mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm nay đã bỏ bê con, chỉ vì trong lòng mẹ có gút mắc. Baba con nói đúng, con là vô tội, thế nhưng mẹ lại tàn nhẫn đổ hết mọi lỗi lầm lên người con, để con lớn lên trong lạnh giá. Mẹ sẽ không nói nguyên nhân, đó là một câu chuyện dài, cũng là cái sai trái của người đi trước lại làm đau lòng con trẻ. Mẹ không dám mong con tha thứ, nhưng ít ra mẹ muốn gửi đến con lời xin lỗi. Xin lỗi vì khiến con đau khổ từng ấy năm. Nay con rời đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc bản thân thật tốt. "
Diệu Vy nhìn lá thư, chỉ cảm thấy từng đợt khó chịu.
Có ý nghĩa sao?
Đã bỏ rơi cô từng ấy năm, trong mắt mẹ mãi mãi chỉ có Sơ Nhi, còn cô, mãi mãi chỉ là người thừa trong gia đình đó.
Có cũng được, không có cũng chẳng sao, bây giờ khi cô buông bỏ lại đến đây quấy rối tâm của cô?
Thật châm chọc.
Thật đáng ghét.
Thật.. vui vẻ..
Nước mắt từng giọt từng giọt làm nhoè đi bức thư trước mặt.
Diệu Vy đưa tay vuốt ve bề mặt của những món đồ trong hộp.
Rất mềm.
Cô vừa khóc vừa cười nhìn chiếc túi quà lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mẹ lại tặng cho cô..
Mẹ.. người đúng là rất tàn nhẫn với con a..
Đột nhiên bụng cô khó chịu, dịch dạ dày tràn lên cổ làm Diệu Vy muốn ói.
Ăn không tiêu?
Không đúng, từ hôm qua giờ cô đã ăn gì đâu?
Có lẽ bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát a. . . Âu Thần vừa trở lại liền thấy Diệu Vy khó chịu gập người che miệng nôn khan.
-"Diệu Vy, cậu làm sao vậy?" Âu Thần hai bước làm một chạy đến đỡ Diệu Vy.
-"hôm qua giờ chưa ăn gì, chắc bệnh đau dạ dày của tớ tái phát" Diệu Vy suy yếu tựa vào lòng Âu Thần nói.
-"Vậy cậu đợi một lát mình đi mua chút gì đó cho cậu lót dạ" Âu Thần vuốt vuốt tấm nhưng gầy nhỏ bé của cô đau lòng nói.
Thật là, chăm sóc Dư Huy béo khoẻ mập mạnh thế kia, còn bản thân lại gầy yếu như thế này.
Không làm cho người ta hết lo cho cậu được.
-"uh, cảm ơn cậu" Diệu Vy gật đầu.
Âu Thần để đầu cô tựa vào lưng ghế, sau đó sải bước chân đi đến căn tin xếp hàng.
Đột nhiên từ bên cạnh anh, một cô gái sắc mặt trắng xanh không ngừng che miệng nôn khan.
Người chồng đang đứng bên cạnh liền tiến lên vỗ nhẹ lưng cô gái.
Cô gái đỏ mắt ngẩng đầu.
-"Anh à, hình như chúng ta có rồi"
Anh chồng sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên nắm lấy tay vợ không dám tin run giọng hỏi:
-"Thật..thật sao? Anh sắp được làm ba?"
Làm ba?
Âu Thần đột nhiên trừng lớn mắt, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đằng xa.
Có lẽ nào?
Âu Thần cứ đứng như vậy tựa như thế giới ngừng quay. Mình anh chơi vơi lạc lối.
Cô..
Có thai?
Chương 59: Món Quà Tặng Cậu
Âu Thần ngồi tại một góc khuất siết chặt trong tay vé máy bay.
Dường như đang phải cân nhắc một việc vô cùng quan trọng, chân mày anh nhíu lại, xoắn vào nhau, thậm chí có thể kẹp chết một con ruồi.
Sau đó, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra trong đáy mắt đã thêm phần kiên định.
Âu Thần đứng lên, nắm bịch sữa cùng bánh mì ngọt trong tay quay trở lại nơi Diệu Vy đang ngồi.
Nửa quỳ nửa ngồi đối diện cùng Diệu Vy, Âu Thần mỉm cười dịu dàng.
-"tiểu Vy, máy bay có chút trục trặc nên chưa thể cất cánh, chúng ta quay trở lại và đi chuyến bay buổi chiều nha." anh vén tóc mai của Diệu Vy lên vành tai, ôn nhu nói.
-"ân." Diệu Vy cũng không nghi ngờ. Đơn giản bởi vì trước giờ Âu Thần chưa bao giờ lừa cô. Ngoan ngoãn đứng dậy đi theo sau lưng Âu Thần.
Hai người bắt xe đến một nhà nghỉ gần đó thuê hai phòng.
Anh bắt cô nhắm mắt nghỉ ngơi thật tốt, xác định cô đã ngủ liền đi ra ngoài.
Bắt một chiếc taxi hô địa chỉ bệnh viện L, Âu Thần khép hờ đôi mắt.
Xe chạy nhanh trên đường.
-------------------------------------
Bệnh viện L.
Phòng Dư Huy.
Anh híp mắt đứng thẳng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tính ra đã gần nửa năm kể từ ngày tai nạn.
Hiện tại anh hầu như đã khôi phục hoàn toàn, chân đã có thể đi được.
Trên bầu trời một chiếc máy bay xẹt qua bệnh viện, Dư Huy ngẩng người nhìn nó.
Có lẽ đây là chuyến bay sang Pháp ngày hôm nay của Diệu Vy đi?
Anh mãi không quên được hình ảnh cô nép người vào lòng nam nhân kia.
Ngực cứ khó chịu như bị ai chèn ép, không ngừng có âm thanh kêu gào trong lòng anh rằng " đó là nữ nhân của anh, không được phép chạm vào"
A..
Như thế nào anh lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy đâu? Dư Huy cúi đầu, ánh mắt đen tối không rõ.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Sơ Nhi đạp gót giày bước vào, mùi nước hoa cao cấp dần lan ra trong căn phòng.
Dư Huy híp mắt.
Hạ Sơ Nhi mỉm cười e lệ tiến đến gần Dư Huy từ phía sau ôm lấy anh.
-"Huy à.."
Dư Huy thân hình đột nhiên cứng ngắc.
Cùng một âm thanh, lại hảo xa lạ.
Ngay khi anh định giơ tay gỡ bàn tay Sơ Nhi ra, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Dư Huy rất tự nhiên vỗ vỗ tay Sơ Nhi ý bảo cô thả ra, đồng thời hướng bên ngoài lên tiếng.
-"Mời vào"
Sơ Nhi oán hận lùi lại, nhìn ra ngoài cửa.
Tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của cô? . . . Âu Thần vừa mở cửa liền nhận thấy một tầm mắt tràn đầy căm hận và địch ý bắn về phía mình.
Anh bản năng ngẩng đầu, sau đó khi phát hiện là ai liền nhếch môi trào phúng.
Lại là ả nữ nhân Sơ Nhi.
Xem ra mình xuất hiện đã phá hỏng chuyện tốt gì đó của cô ta a?
Tốt nhất là như thế.
-"chào anh, tôi là Âu Thần, bạn của Diệu Vy, tôi muốn đơn độc nói chuyện với anh" Âu Thần không khách khí hạ lệnh đuổi người.
Hạ Sơ Nhi cắn răng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Âu Thần.
Trực giác cho cô biết, nam nhân này xuất hiện không có chuyện tốt, nhưng lại không thể làm gì cứ như vậy tâm không cam tình không nguyện đạp gót giày đi ra ngoài.
Chương 60 : Chân Tướng
Dư Huy nhìn nam nhân trước mắt tổng cảm giác không thoải mái.
Anh ta nhìn mình giống như nhìn một thằng ngu.. hoặc nói là thương hại??
Thương hại?
Vì sao lại thương hại anh?
Không đợi Dư Huy nghĩ nhiều, Âu Thần đã mở miệng.
-"tôi muốn hỏi anh một chuyện, bởi vì chuyện này rất trọng yếu quyết định tương lai của anh, nên mong anh phối hợp."
Đúng vậy, câu trả lời của anh, sẽ quyết định việc tôi có giao lại Diệu Vy cô gái ngốc đó cho anh hay không, hoặc là tôi sẽ mạnh mẽ giữ lấy.
Dư Huy nhìn Âu Thần nghiêm túc cũng thu hồi suy nghĩ tầm phào chuyên chú lắng nghe.
-"Anh yêu Hạ Sơ Nhi?" Âu Thần hỏi câu hỏi đầu tiên.
-"Ân" Dư Huy trả lời.
-"Vậy anh yêu Hạ Sơ Nhi lúc quan tâm chăm sóc anh? Vẫn là Hạ Sơ Nhi hiện tại?"
-"....tôi, yêu cô ấy, dù như thế nào tôi cũng sẽ yêu"
-"nếu tôi nói, ngoài Hạ Sơ Nhi, còn có một cô gái yêu anh hơn thế, hơn nữa còn ngốc nghếch nhiều lần hy sinh vì anh, anh sẽ làm gì?"
-"tôi nợ cô gái ấy, nhưng chỉ có thể xin lỗi mà thôi, người tôi yêu là Sơ Nhi, đó là cô gái đã ngày đêm lo cho tôi, không phải vì vậy tôi mới yêu cô ấy, mà là không biết từ lúc nào cô ấy đã bước vào trái tim tôi.. lần nữa.." Dư Huy khép mắt.
-"Chắc anh không biết, tôi bị mù bởi cô ấy, chúng tôi đã từng chia tay nhau, nhưng rồi cô ấy quay lại, mạnh mẽ phá tan cánh cửa đang dần khép lại của trái tim tôi, khắc lên hình ảnh của cô ấy.. " Dư Huy tiếp tục nói.
-"Nhưng, dường như người con gái mạnh mẽ làm tôi rung động đó chỉ là mộng ảo, mở mắt ra cô ấy đã tan biến từ lúc nào.." Dư Huy âm thanh u buồn.
-"Có nghĩa là anh yêu Hạ Sơ Nhi những ngày anh mù loà?"
-"thậy sự mà nói, thì đúng là như vậy, khi tôi không nhìn thấy, tôi yêu Sơ Nhi, thầm ao ước lại lần nữa nhìn thấy cô"
-"Nhưng khi đã nhìn thấy trong lòng lại lạnh lẽo trống rỗng, thiếu vắng cái gì.."
-"Hừ.. bởi vì người anh yêu là Hạ Diệu Vy, không phải Hạ Sơ Nhi" Âu Thần khinh thường lên tiếng.
-"Anh bị mù, anh không nhận ra, tôi không trách, nhưng rõ ràng anh đã lại thấy được vì sao vẫn như người khiếm thị đâu?"
-"Nhân cách một con người làm sao có thể thay qua đổi lại? Anh không nghĩ thử xem Sơ Nhi vì sao lại khác lạ? Bởi vì cô ta căn bản không phải người kề bên anh, quan tâm lo lắng chăm sóc cho anh, tính cách khác biệt, làm sao có thể giống được?" Âu Thần nhìn Dư Huy như nhìn một con bò đeo nơ.
Thấy anh (DH) thần tình khiếp sợ, kinh ngạc nhìn mình Âu Thần thực muốn xông lên một dép một tông, một đâm một đạp cho anh ta khôn ra.
-"Ngu xuẩn, còn định ngồi đến bao giờ? Không mau đi tìm cô ấy?" anh nhịn không được phun ra một câu như vậy.
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mà Dư Huy vẫn chưa tiêu hoá xong lượng tin tức Âu Thần mang đến kia chợt hoàn hồn, bất chấp áo khoát đi theo Âu Thần ra khỏi phòng.
Anh ta nói, người kề bên anh khoảng thời gian qua là Diệu Vy không phải Sơ Nhi? . . Như vậy, những thắc mắc của anh dường như đều đã được giải thích sáng tỏ.
Dư Huy nhịn không được nhanh hơn bước chân.
Chương 61 : Biến Mất
Hạ Sơ Nhi nhìn thấy cửa phòng bệnh mở ra vội đứng lên.
Âu Thần dẫn đầu đi ra ngoài, khi đi ngang qua cô anh chợt nhếch môi châm chọc nhìn cô cười cười.
Hạ Sơ Nhi trái tim đột nhiên lạnh lẽo, cô hoảng hốt nhìn theo Âu Thần, định mở miệng gọi anh ta thì cánh cửa lần nữa mở ra, Dư Huy mặc áo pijama đạp bước đi ra ngoài.
Hạ Sơ Nhi liền biết có vấn đề, cô tiến lên một bước nắm lấy tay Dư Huy, mở miệng.
-"Huy à, anh đi đâu?"
-"anh có việc ra ngoài một chút" Dư Huy nhanh chóng gỡ tay Sơ Nhi ra khỏi tay mình, ánh mắt không ngừng dõi theo Âu Thần sợ mất dấu.
Anh chạy vội ra ngoài.
Hạ Sơ Nhi cắn môi dậm chân một cái cũng theo đó chạy ra ngoài.
Khi cô chạy ra đến cổng cũng vừa thấy một chiếc xe màu xám khói tuyệt trần đi qua.
Đó là xe của Dư Huy.
Hạ Sơ Nhi ánh mắt không cam lòng nhìn theo chiếc xe cho đến khi mất hút.
Tức tối vứt mạnh chiếc túi xách xuống đất, Hạ Sơ Nhi âm ngoan cười, không cần nói cũng biết hai người kia đi tìm con khốn Diệu Vy.
Cô xoay người cúi xuống đất nhặt chiếc túi, đột nhiên trong tầm mắt cô xuất hiện hai đôi giày đen.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, lập tức bị chế phục chặt chẽ, đồng thời một người mang kính đen tiến tới chụp một chiếc khăn lên mũi cô.
Hạ Sơ Nhi trừng lớn mắt.
Đầu óc dần dần mụ mị.
Trước khi lâm vào hắc ám, cô dường như thấy được cửa kính chiếc xe ô tô màu đen đậu gần đó hạ xuống, để lộ ra một bên gương mặt của một nhân vật là ác mộng của cả cuộc đời cô. , Sở Lộ Dã!!!!! . . Sở Lộ Dã lạnh lùng nhìn Hạ Sơ Nhi giãy giụa yếu dần, sau đó hôn mê đi qua, ung dung mở cửa xe chờ đợi hai nam nhân kia khiêng cô ta đi đến bỏ vào.
Hạ Sơ Nhi, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi.
--------------------------------------------
Cùng lúc đó, Âu Thần cùng Dư Huy đã đến phòng nghỉ.
Dư Huy bình ổn trái tim loạn nhịp, mà Âu Thần thì tiêu sái đi lên lầu, đi đến phòng Hạ Diệu Vy.
Dư Huy theo sát ngay sau đó.
Nhẹ nhàng mở cửa, hai người bốn mắt ngẩng ra..
-"Người đâu?"
Âu Thần bước vào phòng, mở cửa phòng tắm nhìn một lượt, mà Dư Huy thì chạy xuống lầu hỏi tiếp tân.
Khi Âu Thần từ phòng Diệu Vy đi ra, xuống lầu anh liền thấy Dư Huy ngồi ngẩn ra trên ghế dưới đại sảnh.
-"cô ấy đi rồi" Dư Huy khô khan nói như vậy. Hai tay siết chặt vào nhau.
Tiếp tân nói, ngay khi Âu Thần vừa rời đi năm phút, Diệu Vy cũng đã rời đi.
Hai nam nhân kinh ngạc ngồi tại nơi đó.
Diệu Vy đi nơi nào a?
Dư Huy đột nhiên nhớ ra, rút điện thoại gọi cho Hạ mẹ.
Đầy mặt mong chờ, sau đó tràn trề thất vọng cúp máy.
Lại gọi cho Dư mẹ, cũng đồng dạng không thấy cô.
Dư Huy đôi mắt ảm đạm. Anh cúi mặt vào tay mệt mỏi nhắm mắt.
Em đi đâu rồi..? Diệu Vy?
Chương 62: Sợi Dây Chuyền, Ai Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng?
Âu Thần ngồi vắt óc suy nghĩ xem cô có thể đi đâu, thấy người đối diện im lặng không tiếng động, anh tò mò đưa mắt nhìn sang.
Thấy Dư Huy chán nản ngồi một đống, Âu Thần có chút hả hê, giờ mới biết đau khổ?
Diệu Vy cô gái ngốc kia còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần.
Quan trọng bây giờ là phải tìm ra Diệu Vy, còn về việc cái thai, đó chỉ là phỏng đoán của anh, vả lại chưa được sự đồng ý của Diệu Vy anh là sẽ không nói cho Dư Huy biết.
Đang định thu hồi tầm mắt, Âu Thần chợt nhìn thấy trên cổ Dư Huy một vật.
Đột nhiên anh đứng bật dậy tiến đến gần kề Dư Huy, để sát mặt vào anh.
Khi Dư Huy nhăn mày chuẩn bị đẩy ra, Âu Thần đột nhiên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ của Dư Huy híp mắt hỏi.
-"tại sao cậu lại có sợi dây chuyền của Diệu Vy?"
Mặt đồng hồ cát nhỏ này đúng là sợi dây chuyền mẹ Diệu Vy cho lúc bé. Bên trên có khắc chữ VN, đó là tên mẹ của Diệu Vy, Vân Nhã.
Bởi vì vết khắc rất nhỏ, lại đeo trên cổ Dư Huy nên lúc nãy anh phải kề sát mới nhận ra.
Đó là bí mật của sợi dây chuyền mà chỉ duy nhất mình anh là bạn thân của cô biết được.
Lúc đó anh còn thắc mắc, mẹ của Diệu Vy không phải là Vân Yên hay sao.
Diệu Vy chỉ nói sau này mẹ đổi tên liền thôi.
Hiện tại vì sao nó lại nằm trên cổ Dư Huy?
Anh nhớ Diệu Vy rất quý sợi dây chuyền này.
Dư Huy ngây ngẩng.
-"Anh nói gì? Sợi dây chuyền.. này của ai?" Dư Huy kích động lặp lại.
-"Là của Diệu Vy, đây là sợi dây chuyền của cô ấy, vì sao anh có nó?" Âu Thần nhíu mi.
-"sao lại là của Diệu Vy? anh chắc chắn?" Dư Huy nén xuống hoảng loạn trong lòng hỏi lại.
-"Hừ, tôi không phải là anh, đến cô gái mình yêu cũng không nhận ra. Đây là sợi dây chuyền tám năm trước chúng tôi quen biết nhau cô ấy đã đeo nó rồi."
-"Lúc gặp lại tôi còn ngạc nhiên vì sao không thấy cô ấy đeo nó nữa, bây giờ lại thấy nó tại nơi anh, anh nói, tôi có thể nhầm được không? Kí tự VN này chỉ mình tôi được thấy." Âu Thần chỉ chỉ vào mặt trên đồng hồ cát.
Dư Huy nhìn sợi dây chuyền trên tay, tai như ù đi.
Nói vậy...
Bao lâu nay anh là nhầm người?
Nói vậy..
Bao nhiêu lâu nay anh có mắt không tròng?
Thảo nào khi nhìn đôi mắt kia anh lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Thảo nào những ngày bên cạnh cô anh luôn nhịn không được hoà cô cùng người con gái anh nhìn thấy bên hông siêu thị..
Bởi vì cả hai là một a..
Dư Huy rơi nước mắt.
Anh quả thật đúng là mắt mù.
Chương 63 : Toàn Bộ Tử Vong??
Dư Huy nhấc điện thoại gọi cho Thư ký Trần phong toả các chuyến bay trong vòng một giờ.
Đồng thời điều nhân đến sân bay tiến hành rà soát danh mục hành khách.
Nếu Diệu Vy đi nước ngoài nhất định sẽ phải check in vé mới vì vé cũ đang nằm trong tay Âu Thần.
Quả nhiên trong vòng chưa đầy nửa tiếng đã tra ra được tên của cô trong chuyến bay sang Pháp.
Bất quá..
Đã cất cánh được hơn nửa giờ rồi.
Dư Huy cùng Âu Thần mới mặc kệ đã bay hay là chưa bay, hai người lập tức phóng xe đến sân bay.
Dư Huy vung tay lên, lập tức sử dụng quyền lực tài chính book ngay hai vé sang Pháp, nửa giờ sau xuất phát.
Cũng không quên cho người mục kích tại sân bay Pháp, một khi cô xuất hiện liền giữ lại, đợi lệnh anh.
Hai người lòng dạ nóng như lửa ngồi chờ trong khu vực đợi.
Dư Huy đã thay bộ pijama bằng bộ áo vest do Trần thư ký mang đến.
-"Thông báo khẩn, chuyến bay MS-407 Hãng Hàng Không X cất cánh vào lúc 08h30 phút Am từ thành phố G sang Pháp đã bất ngờ gặp trục trặc phát nổ trên đường đi. Phỏng đoán hiện tại toàn bộ hành khách đã tử vong. Các cơ quan cứu hộ đang bắt tay vào công tác tìm kiếm người may mắn sống sót" cả sân bay vang lên âm thanh của tiếp viên.
Lòng người bàng hoàng.
Âu Thần đột nhiên kinh hãi rút từ trog túi ra tờ giấy điều tra chuyến bay của Diệu Vy.
Anh run lẩy bẩy nhìn phần thông tin.
Mà Dư Huy cũng đồng dạng thất hồn lạc vía chạy lại gần anh.
MS-407.. 08h30 Am
Dư Huy chỉ cảm thấy như đất trời đảo lộn.
Miệng đắng nghét, trái tim co thắt.
Anh ngã ngồi xuống đất ngây ngốc nhìn trên màn hình LCD của Sân bay đang truyền hình trực tiếp cứu hộ trên biển.
Mà Âu Thần run rẩy nắm trên tay vé máy bay..
Là anh, do anh đã để cô một mình, chính anh đã hại cô..
Âu Thần quỳ hai chân xuống đất đau khổ khóc không thành tiếng..
Diệu Vy, cô gái ngốc nghếch kia... chưa từng có một ngày vui vẻ, hạnh phúc...
-"Sau đây là thông tin về hành khách trên chuyến bay đã xác nhận tử vong."
Cả hai gương mặt như tro tàn nhìn lên màn hình LCD treo trên cao.
Một loạt thông tin của hơn 300 hành khách lần lượt xuất hiện trên màn hình.
Trong đó..
Có cô...
Hạ Diệu Vy..18 tuổi.
--------------------------------
Hạ ba, Hạ mẹ, Dư ba, Dư mẹ biết tin tìm đến đã là một giờ sau.
Hạ mẹ gương mặt tái đi.
Diệu Vy..
Đứa nhỏ tội nghiệp..
Chưa một lần nhận được tình yêu của mẹ.
Bà thậm chí còn chưa từng dắt tay con bé đến trường..
Chưa từng khen con bé một tiếng mỗi khi nó mang thành tích tốt về nhà..
Hạ mẹ đưa tay ôm chặt lấy ngực, khuỵ xuống đất nức nở không thành tiếng.
Hạ ba đôi mắt cũng đỏ hoe.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!