Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi - trang 8

CHƯƠNG 8: CÔ GIÁO CỦA ĐẠI THIẾU GIA

Nó đỡ anh Minh nhưng đôi mắt vẫn nhìn bóng dáng hắn đi khuất. Nhưng rồi, hình ảnh của hắn cũng mờ dần,thay vào đó, nó đỡ anh Minh và lau vết máu khóe môi anh.

- Anh không sao chứ? Thật sự không?

- Ừ. Không sao. Vũ là như vậy, anh có thể thông cảm cho cậu ấy!

- Cậu ấy đánh anh đau như thế, cậu ta không xin lỗi lại còn mặt nhăn nhó bỏ đi. Đáng gét mà!

Anh xoa đầu nó, cười:

- Em mắng cậu ấy thậm tệ như thế, cậu ấy sẽ giận đấy, em mau đi xin lỗi cậu ấy đi!

Nó ngớ người nhìn anh, rồi lại cặm cụi lau vết máu:

- Em thấy mình mắng cậu ta như thế không sai!

- Em sai!

Anh nhìn thẳng nó, nói chắc nịch. Nó ngừng ngay mọi hoạt động, đôi mắt tròn vo nhìn anh:

- Tại sao chứ?

- Cậu ấy thích em như thế, em mắng cậu ấy, em đâu biết, cậu ấy sẽ đau đớn thế nào đâu? Cậu ấy từ hồi lớp 8, đã cô đơn một mình, nhờ ông quản gia Lam chăm sóc mới lớn đến bây giờ, cậu ấy dễ tổn thương. Chúng ta lúc ấy cũng hơi quá, anh cũng hơi quá, hỏi thăm em mà không hỏi thăm Vũ, cậu ta ghen với anh là phải, đánh anh là phải!

Nó bĩu môi:

- Em không tin!

- EM hãy nghe anh, đi xin lỗi cậu ta đi, anh cũng sẽ xin lỗi Vũ!

Nó thấy anh quan tâm hắn kinh, nó liếc xéo anh:

- Được rồi, em sẽ xin lỗi, em xin lỗi rồi thì anh đừng xin lỗi cậu ta, cậu ta đánh anh cơ mà! Cái này cậu ta sai nhé?

- Được, được…

Anh cười dịu dàng với nó. Nó cũng cười đáp lại anh.

Nó đạp xe một mình trên hồ Gươm, nó nghĩ lại sáng hôm nay, nó thấy đau đầu kinh, một mớ lộn xộn. Nhớ đến cái mặt của hắn mà nó muốn táng cho hắn một quả, cái mặt đó là cái mặt giận, giận gì chứ? Bây giờ, nó đang suy nghĩ xem có nên đến xin lỗi hắn hay không. Nó cũng chẳng muốn đi, thật mất mặt. Học sinh ưu tú như nó mà lép vế trước 1 anh chàng Hot Boy nổi tiếng học hành không đâu vào đâu sao? Nó chẳng cam tâm tý nào.

Nghĩ thế nào mà nó vẫn đạp xe đi thẳng đến nhà hắn…

Gọi cửa…

Ông quản gia Lam ra nghênh đón nó, ông mỉm cười:

- Chào tiểu thư, lâu quá không thấy tiểu thư ghé nhà thiếu gia chơi?!

Nó dắt xe đạp vào trong, cười:

- Tôi bận học nên chẳng đến được, với lại, hết hạn làm ô sin cho cậu ta rồi nên cũng chẳng còn lưu luyến gì mà đến chơi!

- Nhưng ít ra, tiểu thư với thiếu gia cũng là một đôi có hôn ước, và sẽ lấy nhau về sau mà?

- Tôi không thích chuyện đó đâu ông Lam! Minh Vũ có nhà không vậy?

- Thiếu gia không có nhà, thưa tiểu thư!

Nó ngạc nhiên, hắn không có nhà sao? hơn 6h rồi mà lại la cà đi chơi sao? sắp thi đến nơi rồi mà vẫn còn lêu lổng được. Nó nghiêng đầu hỏi ông Lam:

- Thiếu gia nhà ông định không ăn cơm tối ư?

- Hình như là vậy, từ sáng tới giờ, tôi thấy khuôn mặt thiếu gia có vẻ khó chịu lắm, cả tức giận nữa, tôi chưa bao giờ thấy thiếu gia trông nghiêm trọng như vậy, có lẽ, thiếu gia lại ra Bar với bọn bạn để giải sầu rồi, tiểu thư!

Nó ngạc nhiên kinh, sinh viên Việt Nam mà cũng ăn chơi vào Bar – những cái nơi không hợp với lứa tuổi sao? hắn ăn chơi vậy???

- Vậy ư? Tới Bar sao?

- Vâng, thiếu gia chắc chỉ quanh quẩn ở Bar Ngôi Sao, Bar Tùng Trinh, Bar party, Bar Café, Bar GAME, Bar Play…

Nó nhăn mặt, xua tay:

- Thôi…thôi… nhiều như thế tôi tìm cậu ta kiểu gì?

- Nếu tiểu thư muốn tìm thiếu gia thì cứ đi tìm ở mấy quán Bar tôi vừa nói, thiếu gia hay qua chỗ đó mà!

- Thiếu gia nhà ông ăn chơi quá đấy, nhìn bề ngoài tưởng lạnh lùng , khép kín lắm, nhưng mà bọn con gái kia đâu biết bên trong con người cậu ta chứ?

Nó bực mình, vừa nói vừa dắt xe đạp ra khỏi nhà hắn, ông Lam gọi lại:

- Tôi mong rằng, thiếu gia sẽ vì tiểu thư mà thay đổi cuộc sống chăng hoa mà chăm chỉ học hành để kế thừa sự nghiệp của nhà họ Triệu và là người chồng tương lai xứng đáng với tiểu thư!!!!!!!

Nó ngoái đầu lại nhìn ông Lam vài giây rồi ngồi lên xe đạp chạy thẳng đến Bar Ngôi Sao gần đó.

Mong là hắn ở đây để khỏi đi tìm đâu xa!!! Bar GAME, Bar Play ở tận xa xa biết chỗ nào mà tìm hắn! mà nó còn chẳng biết chúng ở đường nào, phố nào@@

Nó đi đến Bar Ngôi Sao, chẳng có hắn, trông cái quán bar này cũng bình thường thôi, hắn chắc không đến đây là đúng, người như hắn phải tới mấy cái Bar to to, sành điệu mới hợp. Nó nhanh chóng sang quán khác…

Nhưng mà tìm mãi chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu, mà bây giờ đã 8h tối rồi, nó biết đi đâu tìm đây? Không lẽ, nó phải qua cái quán Bar GAME hay là Bar Play để tìm hắn?

Nó đi xe đạp mệt phờ vì tìm hắn, nên nó cũng nản, chẳng muốn đi tìm hắn nữa, nhưng lại sợ hắn làm điều gì xấu ngoài đường nếu uống nhiều bia rượu, hay là bị ngã xe ô tô? Nó lập tức hì hục đạp xe về nhà hắn.

Ông Lam đang tưới cây…

Hắn chưa về mà mặt ông quản gia này vẫn bình thản, sao không đi tìm hắn về? Nó gọi:

- Ông Lam, Minh Vũ về chưa ạ?

Ông Lam nhìn nó, đặt bình tưới xuống đất, đến cạnh nó, đẩy gọng kính:

- Chưa. Chẳng phải tiểu thư đi tìm thiếu gia sao? không thấy ư?

- Không thấy.

Nó lắc đầu, siết chặt tay cầm xe đạp.

- Vậy tiểu thư đi hết các quán tôi dặn chưa?

- Chưa. Bar Play vs Bar Game gì gì đó chẳng ở xung quanh đây, tôi không biết mấy quán đó ở chỗ nào!

- Vậy tôi đưa tiểu thư đi. Trông tiểu thư đã mệt lắm rồi, chắc không còn sức mà đạp nữa phải không? Tiểu thư cất xe bên kia nhé, đợi tôi ở cổng, tôi lấy xe!

- Vâng!

Nó nghe lời ông Lam, dựng xe bên cạnh cái cây phượng rồi cùng ông Lam đi tìm hắn.

Được khoảng 30p rồi mà vẫn chưa tới. Bụng nó đói cồn cào luôn, chúng cứ đánh trống to, khiến ông Lam nghe thấy, ông níu mày:

- Tiểu thư đói rồi à?

Ôi! Ngại quá đi mất thôi! Nó ngượng ngịu:

- À…cũng hơi hơi…

- Vậy tôi sẽ để tiểu thư ăn tối rồi chúng ta tìm thiếu gia sau nhé?

Nó lập tức chối từ, vẻ mặt nghiêm túc:

- Không. Đi tìm cậu ta đã, rồi tôi sẽ ăn, tôi cần gặp cậu ta gấp!

- Tiểu thư định…

- Phải.

Sự nghiêm túc của nó khiến ông Lam không dám cãi mà chạy một mạch đến Bar GAME.

Ông Lam bảo nó ở ngoài, vì bây giờ trời đã tối, chỗ này sẽ có rất nhiều người ăn chơi đến, sợ nó bị bắt nạt nên ông để nó ở trong xe mà 1 mình đi vào. Nó đồng ý.

5p sau…

Ông Lam đi ra, lắc đầu nói với nó:

- Tiểu thư, thiếu gia không ở đây!

Nó cuống, nó bỗng thấy lo khinh:

- Tới Bar Play!!!!

- Vâng! Tiểu thư!

Tên chết tiệt này đi đâu không biết nữa>.<

Tới quán cuối cùng trong danh sách hắn có thể “trốn”. Lần này, nó quyết định, tự mình sẽ vào trong, chẳng may gặp hắn thì nó sẽ tống cổ hắn ra ngoài và mắng hắn cho mà coi.

Nó rón rén đi vào.

Nhạc bên trong rất ồn, đèn nhấp nháy, mập mờ, chẳng nhìn rõ ai với ai, bóng dáng những con người kia cứ lắc lư theo điệu nhạc rồi có nhưng tiếng hò hét đinh tai. Nó chưa từng đến những nơi như thế này bao giờ, nơi dành cho bọn ăn chơi@@

Nó thận trọng bước đến bên bàn rượu, hỏi chị nhân viên:

- Chị ơi, cho em hỏi, ở đây có ai là sinh viên lớp 11, tên là Triệu Minh Vũ tới đây không ạ?

Chị nhân viên đó nhìn lướt nó 1 lượt rồi mỉm cười:

- Thiếu gia Vũ sao? cậu ấy rất hay tới đây đấy, cậu ấy ngồi bàn 4 phía kia, để chị dẫn em qua đó nhé?

Nó hớn hở vô cùng, cười:

- Vâng!

Nó đi theo chị nhân viên, vừa đi, chị vừa hỏi:

- Em là bạn gái của thiếu gia sao?

Nó cười cười:

- Haha…. Cũng gần gần ạ…

Gì chứ? Em bị ép duyên lấy tên ăn chơi này đấy nhé cô chị?

Chị ấy bê khay, che tay cười:

- Haha… Thiếu gia trông lạnh nhạt vậy thôi chứ “sang” lắm, em cần phải quản cậu ấy! Cậu ấy đáng tuổi làm em trai chị, nhưng vì nhà giàu nên chị chẳng dám xưng “chị”.

- Haha…vâng…

Nó trả lời cho qua, bà chị này cũng lắm chuyện đấy chứ? Trông cũng xinh gái lắm!

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu nó^^

Anh Phong có bạn gái rồi, hehe…

- Chị ơi, chị tên gì vậy?

- Chị tên Lâm.

- Em tên Mã Nhi Thái Nhược Hi, người Trung Quốc, rất vui được biết và làm quen với chị!^^

- Haha…người Trung Quốc à? Thiếu Gia Vũ thích người Trung Quốc ư?

Nó đỏ mặt, nhưng vì đèn nhấp nháy nên chẳng ai thấy đc vẻ mặt của nó bây giờ:

- A…e cũng không biết. Chị cho em số điện thoại để tiện liên lạc nhé? Nhỡ hắn có đến đây lần nữa thì chị gọi cho em, để e tống hắn về nhà nhé chị?

Chị ấy cười khá to vì cách nói chuyện dễ thương của nó:

- Được rồi… số của chị là XXXXXXXXXX

- Vâng. Em cảm ơn ạ!

- Được rồi, em nói chuyện với cậu ấy đi nhé, chị đi làm việc!

- Vâng, em cảm ơn!

Nó cười với chị nhân viên. Quay mặt sang là thấy hắn. Hắn đang ngồi với mấy người bạn khác. Nó vỗ vai hắn, hắn gạt tay nó, giọng nói của hắn hình như đang say mềm:

- Ai dám quấy rối thiếu gia hả? thích chết sao? Chết tiệt.

- Nhược Hi cô nương. Ok?

Hắn lập tức quay đầu lại nhìn nó, loáng thoáng nó thấy nét mặt ngạc nhiên của nó, giọng hắn hơi run:

- Sao cô…cô…biết tôi ở đây???

Giọng con trai khác vang lên:

- Sao thế? Thiếu gia có em nào mới à?

Lập tức nó nghe thấy tiếng của một người con gái:

- Anh Vũ, chiều em một tý đi….

Cái giọng gì vậy??? Ngọt thế? Nghe mà nó thấy nổi da gà…

Giọng hắn lạnh băng:

- Im đi… (quay sang nó) Nhược Hi…tôi…

Hắn trở nên ấp úng… Nó thấy hơi khó chịu vì cái giọng của cái đứa con gái vừa nãy. Chẳng lẽ… hắn đã…. Hắn….

Nó trở nên tức giận:

- Tên chết tiệt. Tôi tìm cậu mệt mỏi cả buổi mà chhẳng thấy đâu, giờ cậu lại chui vào cái xó này mà hí hú với 1 đứa con gái khác sao?

Cánh tay của hắn nắm chặt lấy tay nó:

- Không…tôi không… hề… cô biết đấy, tôi chỉ là học sinh lớp 11…

- Chết tiệt…

Nó hung hăng bỏ đi. Cái gì mà “chiều em một tý đi” cái gì vậy chứ??? Hắn là người dễ dàng như thế sao??? Có hôn ước với người ta mà còn thoải mái như vậy ư???? trơ tráo…đáng gét…

Nó tức lắm… Nó khó chịu kinh…

Và nó đâm phải một tên đang say… Nó mặc kệ, hùng hằng bỏ đi, nhưng bị giựt lại, cái giọng nghe như gãi vào tai nó vậy:

- Cô em… cô em làm gì vậy chứ? Đâm vào anh như thế mà không xin lỗi à? Không được đâu nhé?

- BỎ RA, TÊN ĐIÊN.

Giọng tên đó bắt đầu thay đổi:

- Cái gì? Cô em không chịu đòn nên hỗn phải không, hôm nay anh sẽ dạy cho cô em một bài học, đừng có mà khóc van xin.

Bàn tay thô bạo của tên đó kéo nó về phía tên yêu dâu xanh đó. Hắn dùng đôi môi bẩn thỉu, thô bạo lướt lên cổ nó… Nó vùng vẫy…vùng vẫy…

Và…

BỐP!!!!!!!!!!

Tất cả như im lặng… nó được thả, nó ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt sắp khóc của mình. Nó nghe thấy tiếng hắn, rõ ràng và vô cùng lạnh, khiến người khác phải run sợ:

- LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????

Tên đó ngồi dưới đất, chỉ chỉ tay vào mặt hắn, khe lùi lại:

- Mày…mày…

- Mày cái gì mà mày… Đừng có để tao thấy mày một lần nữa thì không chỉ lưỡi mà cái thân của mày cũng chẳng còn đâu, nghe rõ chưa? CÚT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tên đó lập tức chạy ra khỏi quán bar… Hắn tiến đến bên cạnh, bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt tràn đầy tình cảm:

- EM không sao chứ?

Nó nhìn hắn mà đôi mắt đỏ hoe:

- Tôi…Tôi…Tôi… Ghét cậu… Tất cả là tại cậu…

Nó đứng dậy, chạy ra khỏi quán bar đó. Hắn cũng đuổi theo nó. Ông Lam thấy nó chạy, lại còn khóc, liền kéo hắn lại, hỏi:

- Thiếu gia đã làm gì tiểu thư?

- Ông ở nguyên đây, khi nào tôi gọi điện thì đến đón tôi.

- Nhưng…

Hắn chạy một mạch theo nó… Nó chạy càng lúc càng nhanh, hắn cũng tăng tốc đuổi theo và cuối cùng cũng bắt kịp…

Hắn với tay kéo nó lại, nó khóc rồi. Hắn lấy tay lau nước mắt cho nó:

- Xin lỗi vì đã để em bị như vậy! Tại tôi!

- Cậu cút đi… huhu… cút ngay…

- Tôi xin lỗi… Tôi chỉ là quá đau khi sáng nay em nói tôi chẳng ra gì trước mặt Hoàng Minh thôi…

- Cậu là tên chết tiệt… Tôi đi tìm cậu chỉ là vì muốn xin lỗi, mà phải chui vào cái xó dành cho bọn ăn chơi, còn cái giọng ẽo ợt của của cô gái cạnh cậu? rồi xén nữa bị làm nhục…. Như thế vừa lòng cậu chứ gì? Hay lắm phải không?

- Không… tôi không có ý đó…

Nó khóc òa lên, nó dỗi như 1 đứa trẻ con, lúc ấy, nó bỗng thấy nó yếu đuối và muốn nương tựa vô cùng. Hắn nắm chắc bờ vai nó, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nó, giọng nói hắn vẫn mang dư vị của rượu nồng:

- Chúng ta về thôi… hôm nay có lẽ em đã mệt rồi!!

- BỎ TÔI RA ĐI…

Nó không chịu nghe, hắn lập tức bế phốc nó lên, nó vùng vẫy, hắn càng ôm chặt nó, một tay thò vào túi lấy điện thoại gọi cho ông quản gia.

Nó không chịu nghe, hắn lập tức bế phốc nó lên, nó vùng vẫy, hắn càng ôm chặt nó, một tay thò vào túi lấy điện thoại gọi cho ông quản gia.

Ông Lam nhanh chóng lái xe tới chỗ hắn rồi hắn đặt nó xuống ghế trong xe ô tô rồi đóng cửa lại. Nó đập đập kính:

- Minh Vũ, tên đáng gét kia, cậu mở cửa cho tôi ngay, tôi muốn tự đi về mà!

Hắn ngồi kế cạnh nó, vì không muốn nó la, nên hắn xoay người, kề sát người nó, nó bỗng đỏ gắt, đôi mắt của nó cứ chảy nước mắt:

- Em mà không ngoan ngoãn, tôi “thịt” em ngay đấy. Biết không hả?

Nó bặm môi, im bặt đi. Hắn lại xoay người lại, ngồi ngay ngắn. Nó chỉ khẽ thút thít. Vậy mà hắn cũng nghe thấy, liếc nhìn nó:

- Em có thích thút thít không hả? trẻ con.

- Kệ tôi. Cậu là đồ đáng ghét, hôm nay cậu quá đáng với tôi!

- Tại em đi tìm tôi mà!

- Cái gì chứ? Ai bảo cậu đến quán Bar làm gì? Lại còn ngồi cạnh gái… đi chết đi tên tiểu tử…

Hắn đưa mắt nhìn nó, lần này là cả cái đầu quay về phía nó ấy chứ:

- Sao? Ghen à? Cũng phải thôi, chồng đi Bar, ngồi cạnh gái đẹp, vợ ghen là đúng rồi!^^

Nó cầm tay hắn lên rồi cắn 1 nhát rất đau, hắn la lên, lúc ấy là nó nín hẳn luôn:

- Cho cậu chết, ăn nói lung tung.

- Cần đau đến thế không? Nhìn này, nha đầu chết tiệt. Hiện cả vết cắn, tím lên rồi này… Cô ác nó vừa thôi! Làn da này tôi phải giữ lắm đấy, sao cô dám hả?????

- Cho chừa cái thói ăn nói láo nhé!

Hắn lấy tay cốc mạnh vào đầu nó, nó kêu oai oái:

- Hừ. Nha đầu thối, nhớ đấy. Cô còn nợ tôi 1 lời xin lỗi vì thái độ thái quá, làm nhục tôi trước mặt Hoàng Minh đấy. XIn lỗi đi.

Nó nhìn hắn, thở dài, nó nghĩ: “sao nước mắt của nó lại không tuôn ra cơ chứ? Chúng nó cũng biết sợ hắn sao?”

Lúc về nhà, hắn hỏi han nó:

- Lúc nãy không bị tên đó làm càn ở đâu chứ?

- Không…

Hắn chạm khẽ vào cằm nó, giương lên nhìn, hết nhìn mặt nó rồi lại nhìn phía dưới cổ. Hắn đưa sát khuôn mặt mình kề cổ nó, nó giật mình:

- Cậu làm gì vậy?

- Mùi rượu… Vào đây…

Rồii hắn lôi nó vào trong nhà, lấy chanh thoa lên cổ nó rồi lấy khăn mặt lau đi. Lông mày nó giật giật:

- Thế là sao?

- Vẫn còn mùi rượu bám lên cổ của cô đó! Chẳng phải, tên đó đã đưa cái miệg thối vào làn da xinh đẹp này sao?

- À…à…

- Được rồi, hôm nay ngủ nhà tôi đi!

- Không, tôi phải về, tôi còn chưa ăn tối cơ mà? Bụng reo nãy giờ đấy, cậu không nghe thấy à?

- Không…. Vậy tôi đưa cô đi ăn!

- Giờ này còn ai bán nữa, tôi về nhà ăn mì tôm là được!

- Mì tôm nóng lắm, mọc mụn trên mặt thì mất cả vẻ đấy, không sợ à?

- Sợ??? ăn được là tốt rồi nhé! Tạm biệt!

Rồi nó đii thẳng ra ngoài cửa, vừa kịp nghe hắn nói vọng lại:

- Tôi đưa cô về????

- Không. Tôi tự có chân đi. Ok?

Và sau đó là tiếng im lặng đáp trả. Nó thủng thẳng phi xe đạp về nhà thật nhanh để xơi mì gói!^^

Sáng Thứ 7…

Hôm nay nó dậy trễ, vì hôm nay lớp nó được nghỉ buổi học thêm…

Đang ngủ ngon lành thì anh trai nó đi vào, lật tung chăn nó ra và hét vào nó:

- Dậy điiiiiiii!!!!!!!! Hôm nay không đi học thì cũng phải dậy sớmmmmmmm….

Nó mắt nhắm mắt mở:

- Em cho anh số của một chị rất xinh, anh có lấy không?

Anh Hi Phong lập tức cười với nó:

- Nào! Nào! Em gái ngủ đi nhé! Đến trưa hay đến tối dậy cũng được nhé? Nhưng trước khi ngủ thì phải đưa số điện thoại đó cho anh đã!

Nó đưa mắt lườm anh:

- Chị ấy tên Lâm, số điện thoại là: XXXXXXXXXX. Nếu chị ấy có hỏi, sao anh biết số điện thoại của chị ấy thì anh cứ kêu là: anh là anh trai của Mã Nhi Thái Nhược Hi, người Trung Quốc, bạn của Triệu Minh Vũ. Ok?

Anh trai nó hí hửng:

- Được rồi, anh biết rồi, nhóc con giúp anh như vậy là quý hóa quá, lần sau, có gì, cứ nhờ anh giúp, mà mày cũng phải phụ anh để anh cưa đổ nhé!

- Biết rồi mà, mời anh ra khỏi phòng em!

Anh Hi Phong liền ra khỏi phòng nó, xoay xoay điện thoại, rồi đóng cửa lại.

Nó nhìn anh trai mình rồi lại chùm chăn kín lên đầu để ngủ tiếp….

Nhưng chẳng được yên, giọng bố nó lại vang lên:

- Nhược Hi, thay đồ rồi xuống đây ngay lập tức!

Nó ngồi bật dậy, mặt nhăn nó, thay đồ rồi xuống tầng. Bố nó thấy nó, liền cười:

- Con mau theo ông Lam đến nhà Minh Vũ đi!

- Tại sao ạ?

Nó giương đôi mắt tròn nhìn bố. Bố nói giọng nghiêm khắc:

- Đi ngay lập tức đi! Không thì đừng có trách bố! phải biết nghe lời chứ?

- Hừ…

Mới sáng ra đã bị mắng, bực mình thật…. nó lên tầng búi tóc cao lên…

Nó mặc chiếc áo lệch vai, và chiếc quần sooc vô cùng sành điệu, mái tóc búi cao, trông nó xinh vô cùng, đôi chân trắng hồng và thẳng tắp lộ ra…

Nó ngồi trong xe ông Lam mà thấy mất hứng….

Đến nhà hắn, nó xuống xe, ông Lam nói:

- Tiểu thư, hôm nay tiểu thư thật xinh!

- Cảm ơn ông! ^^

- À, tiểu thư, cô lên gọi thiếu gia dậy đi nhé, thiếu gia vẫn ngủ trên tầng!

Nó ngạc nhiên:

- Sao cơ? Tại sao tôi phải gọi hắn ta chứ?

- Tiểu thư giúp tôi đi mà! Rồi tiểu thư bảo thiếu gia xuống cái phòng bên tay trái kia nhé! Cả tiểu thư cũng vào đó luôn nhé, tôi muốn nhờ tiểu thư dạy thiếu gia học!

- SAO CƠ?????????????????

- Mong tiểu thư giúp đỡ!

- Thiếu gia ông không thích đâu, tôi biết mà!

Ông quản gia cười, nó lên phòng hắn gọi hắn dậy!!!!!

Không chốt cửa sao???

Nó mở nhẹ, bước vào trong, hắn vẫn ngủ…. Trông hắn kìa, hắn quả thật rất điển trai…. Đôi môi vô cùng mềm mại đó, khiến nó không thể quên, đôi lông mày vô cùng thả lỏng, làn da hắn thì đẹp vô cùng!!!! Đúng là hoàng tử!!!!

Nó chạm nhẹ lên vai trần của hắn… làm hắn tỉnh giấc, lập tức quát:

- Cô làm gì ở phòng tôi thế hả????? sao tự tiện thế?’

- Tôi…tôi chỉ là muốn gọi cậu dậy thôi!!!!

- Hừ, lại còn chạm vào làn da của tôi nữa chứ? Cô có “dê” không hả?

- Sao cơ? Dê cái đầu cậu ấy! tên điên này!

Hắn bật dậy, đi vào phòng tắm. Nó ở bên ngoài, ngắm nhìn căn phòng của hắn… quả thực rất đẹp và rộng rãi…

Ồ! Hắn còn có cả 1 tủ sách vừa to vừa cao nữa!!!! nó sờ lên chúng… vô cùng sạch sẽ, hẳng là ngày nào cũng lau chùi chúng…

Ô!!! Cuốn Chính trị và Toán Học đây mà, 2 cuốn này hiếm lắm mà hắn cũng có được sao????

- Thích quyển nào, cứ lấy. Trừ 2 quyển đó.

- Sao???? thế mà đòi cho người khác à?

- Không thì tự đi mà photo đi, nó đâu có dày lắm!

Hắn đi xuống tầng, nó chạy theo… đúng là 2 cuốn này đâu có dày, chỉ là quá dày thôi!!! T-T

- Sao????????? Ông bị làm sao vậy hả???? Bảo cô ta làm cô giáo của tôi ư? Không đời nào!

- Thiếu gia, cậu phải học thôi, từ trước, cậu đâu có tụt hạng như thế này chứ? Cậu đừng nghĩ đến quá khứ đau buồn kia nữa, hãy quên nó đi mà chấn chỉnh lại việc học hành, cả một cơ nghiệp bên Việt Nam đang đợi cậu cầm quyền đấy, cậu phải học thôi!

- Ông đừng có nhắc đến quá khứ… đừng có nói…..

Hắn rất tức giận, mặt hắn đỏ gắt lên rồi. Ông Lam lại nói:

- Được, tôi sẽ không nói nữa, trừ khi cậu học tốt hơn, trở lại như trước… tôi sẽ không nhắc đến quá khứ…. XIn cậu, hãy cố gắng học!!!!!! chỉ còn cách đó thôi!!!

Hắn dắt tay nó khéo vào phòng mà ông Lam đã chỉ:

- Phòng này phải không?

- Vâng!

Rồi lôi nó vào trong, trong phòng là một chiếc giường và 1 cái bàn to đầy sách vở, hắn lạnh lùng nói:

- Dạy đi.

Nó run run:

- Tôi không chắc….

- Dạy đi.

- Tôi nghĩ tôi….

- Cô có dạy không hả?

- Tôi…tôi…

Hắn tiến đến gần nó, bế phốc nó lên, rồi tiến lại cái giường, giọng nói đe dọa:

- Cô không dạy thì tôi sẽ “thực hành cô trên giường”….

Nó nhắm tịt mắt, tay ôm lấy cổ hắn:

- Được…được… tôi dạy…

Hắn chỉ chờ có thế, thả bụp nó xuống giường… May mà là giường, chứ nhỡ mặt đất, cũng ném nó như thế, đau chứ!>.<

Nó cầm mấy cuốn sách rồi chỉ bảo cho hắn…. đầu tiên là môn CHính Trị, hắn đag yếu môn này…

Học được một lúc lâu… cô người hầu mang hoa quả vào, rồi đi ra. Nó ăn một miếng Lê, rồi nói:

- Minh Vũ, cậu hứa với tôi 1 chuyện được khôg?

- CHuyện gì?

- Năm nay và năm lớp 12, cậu phải đạt lọai xuất sắc, tôi sẽ rủ cậu đi chơi… và…và…sẽ hẹn hò với cậu!!!!

Hắn chợt dừng bút, nhìn nó, rồi cười:

- Ok.

- Và đến đại học, cậu phải đỗ trường Chính Trị – Kinh Tế – Xã Hội loại giỏi thì tôi sẽ….

- Đồng ý lấy tôi?

- À… chuyện này thì… không…

- Vậy thì hứa làm gì…

Nó muốn hắn trở nên giỏng giang hơn… muốn hắn thành công, nghe qua cuộc nói chuyện vừa nãy, hắn có vẻ có rất nhiều gánh nặng trên vai… nó khiên quyết:

- Được, tôi sẽ đồng ý lấy cậu!

- Hơ hơ… được thôi….

Hắn cười nham hiểm… hắn muốn có được nó, nếu nó đã ra quy định như thế, vậy thì hắn phải cố gắng để đạt được, nếu không, sẽ không làm trái tim nó rung động….

Nó dạy hắn học, hắn khá thông minh và tiếp thu nhanh đấy chứ… vậy mà cứ đứng thứ 3 từ cuối lên@@

Hôm đi học… Nó gắng sức lắng nghe cô giảng bài, không nói chuyện với Viên Viên và Mẫn Mẫn, để về nhà giảng cho hắn… Mỗi lúc cần tập vở để chữa lỗi cho hắn, lúc đầu, mắc khá nhiều lỗi cơ bản, khiến nó bật cười….

Nhưng hắn đã nỗ lực rất nhiều… trong các kì thi, điểm số của hắn đã cao chót vót… đứng thứ 3 sau anh Hoàng Minh và nó mà thôi, nhiều lúc, cũng vượt được nó và anh Hoàng Minh để lên vị trí thứ nhất bảng…

Thông tin này lần được được đăng lên trang Web của trường và Fage của hắn cũng đăng tải về tin này. Vì những lần trước, hắn luôn che đậy điểm số của mình, chẳng 1 ai trong trường biết đến chúng, bây giờ lại công khai điểm số thế này, thì chắc chắn sẽ trở thành tin HOT ngay. VIên Viên và Mẫn Mẫn cũng bàn tán xôn xao về chuyện này, 2 đứa nó còn cãi nhau nữa@@

Bây giờ, việc chữa lỗi cho hắn đã trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn làm đúng mọi bài, vậy mà chẳng biết phát huy, đến bây giờ mới thấy được….

Cũng sắp thi đến nơi rồi, nó chẳng ôn được là mấy, vì hầu như dành thời gian để dạy hắn học, nên cũng cóc đề nghị với hắn nhưng không được chấp thuận, nên hôm nay, nó phải ở nhà hắn để làm bài tập….

… Nó đag làm bài thì điện thoại đổ chuông, nó nhìn màn hình. Anh Hoàng Minh^^

Mặt nó sáng như sao ban ngày, mở máy nghe:

- ANh Minh à? Có chuyện gì sao ạ?

- À, cũng không có gì nhiều, dạo gần đây, không thấy mặt em đâu nên anh gọi điện hỏi thăm thôi!
Nó cười:

- Haha… cảm ơn anh đã quan tâm, em đang làm bài tập, sắp thi rồi mà anh!

- Ừ, vậy cố gắng nhé! Đạt xuất sắc, anh thưởng!

- 1 buổi hẹn hò nữa nhé anh? Ok? Ok?

Nó hí hửng vô cùng khi anh ra điều kiện như vậy!^^

Bên đầu dây là tiếng cười từ phía anh:

- Hơ hơ… được rồi… hôm đó, anh sẽ mời em đi ăn luôn!

- Haha… vậy thì em sẽ cố gắng!!!!!!!!!!!!

Hắn ngồi bên cạnh, chỉ nhìn chăm chú vào nó, chỉ quan sát nét mặt của nó, hắn càng tức giận hơn khi nso chính là người chủ động bảo Hoàng Minh hẹn hò với nó chứ không phải hắn. Hắn bực phát điên, lòng như lửa đốt thiêu cháy lên vậy:

- NÀY…. NHA ĐẦU KIA… Bé mồm đi…. Bực mình.

Nó ngưng ngay nụ cười, nhìn hắn rồi hừ một cái, rồi lại cái giọng dễ thương của nó vang lên:

- Haha…

- Ai ngồi cạnh em sao? Nghe có vẻ như là con trai!

- Haha… không…không…vậy nhé, em chào anh! Em cúp đây!

Cụp!

Nó nhìn hắn, lông mày nhíu lại:

- Cậu làm gì vậy hả? mất cả vui!

Hắn nói bằng giọng khinh khỉnh:

- Đề nghị hẹn hò với người khác cô vui lắm à?

- Anh ấy đã đồng ý rồi… đồ…

Hắn tiện tay đưa miếng Lê vào mồm nó, rồi lại cầm bút làm bài. Nó nhai, thật là mát!!!!! Cơn bực của nó cũng chìm xuống, chỉ nhìn lướt hắn rồi lại cắm đầu vào học.

Đến tối, ông quản gia Lam mời nó ở lại dùng bữa, nó một mực từ chối. Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như hăm dọa của Minh Vũ, nó bắt buộc phải đồng ý ở lại ăn cơm! Nó sợ cái chiêu thức: “Bế lên giường” mà 3 tuần qua nó phải chịu đựng lắm rồi.

Dọn cơm ăn… Chỉ có hắn và nó ngồi ăn với nhau, quản gia và 2 cô hầu không được phép dùng bữa cùng hắn. Hắn ngồi im lặng mà gắp thức ăn, hắn chẳng nói gì cả. Cả bữa ăn, nó chỉ nhìn hành động của hắn, nó bỗng thấy hắn trở nên cô đơn lạ thường. Mỗi bữa ăn, hắn đều ăn một mình như vậy sao?

Hắn tiện tay gắp thức ăn thả vào bát nó, giọng lạnh lùng:

- Đừng có ngồi đó mà nhìn.

Nó bỗng gật đầu, rồi lấy đũa gắp miếng thịt mà hắn vừa bỏ vào bát nó. Hắn thật sự rất quan tâm đến nó, trái tim nó có hơi rung động và thương hại hắn. Hắn chỉ có một mình, trong căn nhà to như lâu đài, không ai khác.

Cả bữa ăn, nó cũng chẳng nói câu nào, thật tẻ nhạt quá. Khác hẳn với nhà nó, anh Hi Phong với nso thì cứ cãi nhau trong giờ ăn cơm, bố mẹ thì bàn chuyện phiếm, lại còn nghe thấy tiếng ti vi. Còn bên nhà hắn thì không. Không một tiếng nói trong bữa cơm, chiếc tivi màn hình phẳng không hề bật.

Ăn xong, nó dọn bát, cô hầu bảo nó ra để cô ấy rửa bát, nó năn nỉ mãi, nhwung cuối cùng đành bó tay mà ra ngoài ngồi với hắn.

Hắn lại học rồi. CHăm quá nhỉ. Nó cũng lấy sách vở ra làm một số bài tập.

Rồi nó lại ra ngồi xem tivi 1 mình, để hắn học. Chuyển kênh, chuyển kênh, rồi lại chuyển kênh, chẳng có kênh nào hay hết. Nó bực mình ấn nút tắt rồi ngồi co mình trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ, 9 rưỡi. Ngày mai nó được nghỉ sáng, lại đi học chiều nên nó vẫn ngồi nán lại nhà hắn. Nó đưa mắt nhìn, tay hắn vẫn cầm bút và đưa trên trang giấy, nhiều lúc, hắn cũng rất đáng thương, nhiều lúc cũng khiến nó rung động một phần, nhiều lúc làm nó bực, nhưng bây giờ, nó chẳng thấy gét hắn như trước kia. Giận hắn, lườm hắn, gắt với hắn, lơ hắn, chẳng qua là thói quen thôi! Nó cứ ngồi trên sô pha, cười một mình mà đôi mắt vẫn nhìn hắn. Dù gì, hắn cũng là ân nhân cứu mạng nó những 2 lần liền cơ mà.

Nó hơi hơi mơ màng…

Nhưng vẫn cảm nhận có người nào đó ngồi cạnh mình, tiếng sáo vang lên êm như ru ngủ, tiếng sáo đó hay chưa từng, như hình như có chứa một nỗi niềm nào đó… nhưng nghe rất hay… tiếng sáo đó làm nó thiếp ngủ.

Hắn thấy nó ngủ, thổi nốt 2 nốt nhạc rồi bỏ cây sáo xuống bàn kính, đầu nó cứ đung đưa bên này rồi qua bên kia. Hắn nhẹ nhàng đẩy cái đầu nó vào vai hắn, nó cảm nhận được chỗ dựa vững chắc, ngủ ngon lành hơn. Hắn ngồi nhìn ngắm nó, nó đẹp vô cùng. Không thể tả nổi. Bên cạnh hắn lúc này đây là đứa con gái người Trung Quốc mà hắn căm gét nhất, lại là người con gái làm hắn rung động, là người con gái có hôn ước với hắn từ bé… nhưng… đứa con gái không hề thích hắn, một cảm giác rung động cũng không… Hắn thấy tim mình đau nhói… Còn căn bệnh của nó nữa, nó sẽ phải làm sao? hắn biết nói gì với nó về căn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn 2, cần nhập viện? Hắn phải làm sao đây?

Lần đầu tiên, một giọt nước mắt trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện…

Sáng sớm hôm sau… nó mơ màng tỉnh giấc…

Nhìn xung quanh… hóa ra là hôm qua nó vẫn chưa về nhà mà ở nhà hắn.

Và nó bắt đầu để ý đến cái nó “tựa” vào từ tối hôm qua…

Một thân hình to khỏe, rắn chắc của một người con trai đã cho nó bờ vai khi ngủ… CHính là Minh Vũ… Nó rời khỏi vai hắn, rồi nhìn hắn…

Đôi tay hắn khẽ run run… có lẽ, cả đêm qua đã tê lắm khi đưa cái vai cho nó tựa… Nó đặt tay mình lên mu bàn tay hắn… khuôn mặt hắn như thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, nó cười. Hihi… Minh VŨ đâu phải ác quỷ gì đâu? Chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài khiến người ta tưởng chừg như vậy!^^

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Pair of Vintage Old School Fru