XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Tôi ghét thần tượng̉- trang 8

Thanh không quan tâm người ta nghĩ gì và quan tâm gì đến mình. Con nhỏ chỉ làm những gì mà bản thân của con nhỏ thích nên con nhỏ luôn sống vô tư và không lo nghĩ gì nhiều. Nếu ngày mai phải chết chắc hôm nay Thanh vẫn cười vui vẻ như thường.

Thanh quên luôn anh chàng Long đang tức giận hay đang chờ mình ở khách sạn. Trong đầu của Thanh bây giờ chỉ tràn ngập mùi thức ăn và mùi thơm của cái bánh trong tay mà thôi. Thanh muốn tìm một trạm xe buýt, con nhỏ cần về nhà để tắm rửa và thay quần áo vì năm giờ chiều Kim sẽ đến đón Thanh đi dự tiệc. Con nhỏ không muốn ai phải chờ đợi mình.

Thanh ngó dáo dác xung quanh cuối cùng Thanh cũng tìm thấy được một trạm xe buýt. Thanh bước vội đến rồi nhìn trên tấm bản đồ được treo trên tấm kính thật to. Bàn tay của Thanh dò trên từng tên và từng chỉ dẫn. Thanh thở phào vì ở đây cũng có mấy chuyến xe về nhà.

Thanh ngồi xuống cái ghế đá được đặt ở đây để giành cho khách đi xe buýt. Con nhỏ nhai ngon lành nốt cái bánh dở và tu nốt bịch sữa trên tay. Thanh hài lòng thỏa mãn vì cơn đói đang tan dần trong đầu. Thanh vứt tất cả vào cái thùng rác bên cạnh. Con nhỏ thấy đôi mắt của mình díp lại. Thanh ước giá mà có cái giường ở đây thì hay biết mấy. Thanh sẽ không ngại ngùng mà trèo luôn lên và ngủ thật say sưa.

Con đường ban trưa không vắng người qua lại mà nó vẫn đông đúc và hối hả như ban sáng. Thanh không biết là vào giờ nào ở đây mới bớt người đi ra đường, con nhỏ chưa bao giờ đi dạo vào buổi tối nên không rành điều này lắm. Thanh tự nhủ.

_Buổi tối hôm nay mình đi dự sinh nhật của Thoa thì thế nào buổi tiệc cũng kết thúc muộn. Có lẽ mình nên đi dạo để khám phá không khí buổi tối vào lúc khuya xem sao, nó có yên ắng và dễ chịu hơn hay không, hay là nó lại ồn ào hơn cả ban ngày…!!

Thanh ngồi dựa vào tấm kính. Con nhỏ lấy tay che miệng mình lại. Thanh ngáp ngủ một cái rõ to. Thanh thấy lúc nào cũng buồn ngủ mặc dù con nhỏ ngủ gần như cả buổi tối. Bố mẹ và cô Lý vẫn thường gọi Thanh là một con heo vì con nhỏ ăn rất nhiều và ngủ cũng không kém. Thanh có thể giành cả một ngày chủ nhật để ngủ từ sáng tới tối.

Thanh gật gà gật gù. Chuyến xe buýt kịp đến nơi nếu không Thanh đã lăn ra ngủ ở đây rồi. Con nhỏ vội trèo lên xe. Thanh thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng con nhỏ cũng có thể trở về nhà của mình. Thanh chọn một chỗ ở gần cuối cùng của chiếc xe. Sau khi mua vé và trả tiền xong. Thanh ngả lưng ra sau, đôi mắt nhắm lại. Ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính làm cho Thanh khó ngủ, con nhỏ liền đội cái áo khoác lên đầu và kéo che kín mắt. Thanh khẽ giãy dụa một cái rồi nằm im luôn.

Thanh chìm dần xuống. Con nhỏ đang tận hưởng sự yên lành trong một giấc ngủ ngon. Thanh giật mình tỉnh giấc vì chiếc điện thoại yêu quý của Thanh đang hát liên hồi.
Thanh mệt mỏi lôi chiếc điện thoại ở trong túi quần ra. Con nhỏ than khổ vì cứ bị gọi đúng lúc con nhỏ muốn được ngủ yên. Trên chiếc xe buýt vào buổi trưa nên hơi vắng. Chỉ có mình Thanh với vài người khác ngồi rải rác trên xe.

Thanh chán nản mở màn hình điện thoại ra. Con nhỏ kinh ngạc vì người gọi cho Thanh là cô Lý. Thanh không biết là cô Lý đã phát hiện ra sự giả mạo của mình nên con nhỏ vô tư hỏi cô.

_Chào cô cháu là Thu đây….!!

Cô Lý đang ngồi trong văn phòng của mình. Cô Lý hừ lên một tiếng rồi nói.

_Cháu đừng có cố đóng kịch với cô nữa vì chị gái của cháu đã nói hết với cô vào sáng nay rồi….!!

Thanh kinh ngạc vì không ngờ chị Thu lại dám tiết lộ chuyện hai chị em đổi trường và giả mạo để thay thế đi học cho cô Lý biết. Chị ấy không sợ cô mắng hay là bắt ép Thanh bay về nước ngay lập tức hay sao.

Thanh khẽ vuốt mấy sợi tóc vướng víu ở trên trái, đôi mắt lơ đãng nhìn ra hai bên đường. Thanh tò mò hỏi cô.

_Nếu cô đã biết cháu là Thanh rồi tại sao cô không gọi điện cho cháu từ sáng nay mà tới bây giờ cô mới gọi. Chắc là cô không định mang cháu về nhà với cô chứ…??

Cô Lý thu xếp mấy tệp hồ sơ ở trên bàn. Cô ngồi xuống ghế. Cô đau đầu bảo Thanh.

_Cô đã hứa với Thu là cho nó thời gian thu xếp chuyện này nên tạm thời cô không làm gì hai đứa cô gọi điện cho cháu vì cô muốn cháu hứa với cô là có bất cứ chuyện gì cháu cũng phải gọi điện cho cô ngay lập tức. Cháu đã nhớ lời dặn của cô chưa hả…??

Thanh mặc dù được cô đồng ý và không khiển trách hay muốn lôi Thanh về nhà. Con nhỏ vẫn không thể nào vui nổi vì con nhỏ nhớ bạn bè và người thân quá nhất là trong những cô đơn như thế này. Thanh không hiểu là tại sao chị Thu có thể chịu đựng được lâu như thế, không lẽ con người của chị ấy là gỗ đá hay sao.

Thanh tuy không hối hận vì đã giúp chị Thu nhưng trong thâm tâm của con nhỏ không muốn xa gia đình và bạn bè. Con nhỏ lúc nào cũng muốn được gần họ, tuy có đôi lúc cãi vã với nhau nhưng luôn chan chứa tình thân và sự đùm bọc. Ở nơi đất khách quê người thế này. Thanh chẳng học được cái gì ra hồn, vì bản chất của Thanh là một con người lười học nên Thanh học ở đâu cũng thế thôi.

Con nhỏ luôn là con nhỏ dù có thay đổi môi trường sống và hoàn cảnh xung quanh đi chăng nữa. Thanh vò mạnh đầu của mình. Con nhỏ thở dài bảo cô Lý.

_Cháu nhớ mọi người lắm, bố mẹ và cô vẫn khỏe mạnh chứ. Mọi người có nhớ đến cháu không hay là đã quên mất cháu rồi…??

Cô Lý cũng buồn chán bảo Thanh.

_Tất nhiên mọi người ai cũng nhớ cháu. Cô cảm tưởng mình là một con người tội đồ vì bao che cho hai đứa. Cô hy vọng cháu không xảy ra chuyện gì nếu không cô biết ăn nói với bố mẹ của cháu như thế nào đây….!!

Thanh trấn an cô Lý.

_Cô yên tâm đi vì cháu mà đã hứa làm gì cháu sẽ làm bằng được nên mọi chuyện cứ để cho cháu lo….!!

Cô Lý nghe giọng điệu tự tin ruồi của Thanh. Cô bực mình nói.

_Cháu đừng có ba xạo nữa đi vì cô biết cháu là một con bé chúa lười và thiếu trách nhiệm. Cháu đừng quên phương châm sống của cháu là ngoài ăn và ngủ ra cháu không còn quan tâm đến cái gì khác nữa. Cháu định lừa cô đấy à…??

Thanh cười khì nói.

_Thôi mà cô, cô cứ kể xấu cháu hoài. Mặc dù cháu không được hoàn hảo như chị Thu nhưng cháu cũng có những điểm tốt chứ bộ. Không lẽ trong mắt của cô cháu chỉ là một con bé vô dụng như thế hay sao…??

Cô Lý không muốn đôi co thêm với Thanh nên cô chuyển sang đề tài khác.

_Cháu nên gọi điện về nhà thường xuyên hơn, đừng có ham chơi mà quên nhiệm vụ của mình đấy. Nhớ lời của cô dặn là dù có làm gì thì cũng phải biết giữ gìn và không được quậy phá hay đánh nhau với các bạn trong trường nếu không chuyện này mà truyền đến tai của bố mẹ cháu thì họ sẽ lo lắng và đau buồn lắm đấy, công việc ở đây cũng đủ khiến cho họ mệt mỏi lắm rồi. Các cháu không còn nhỏ nữa nên suy nghĩ và hành động cũng phải cẩn thận và trưởng thành lên một chút, đừng có hơi một tý là lại gây họa….!!

Thanh muốn nổ tung cả lỗ tai của mình. Con nhỏ không thể nào chứa nổi một từ của cô Lý. Chúa ơi cô ấy định nhồi hết một đống triết lý vào cái đầu nông của Thanh hay sao. Con nhỏ là một người hay quên trước thiếu sau nên cô có dặn nó cũng bằng thừa.

Cô Lý mặc dù biết như thế nhưng bổn phận của một người cô, cô không thể quên và không thể lơ là trước tình hình của hai đứa cháu gái yêu quý được.

Thanh mặc dù nghe được câu mất câu không, con nhỏ vẫn vâng dạ cho cô Lý vui lòng. Cô Lý nói nhiều quá nên khát nước. Cô bước lại cái máy cà phê ở góc của căn phòng. Cô cầm một cái cốc rồi khẽ bóp cái vòi của nó. Cô hấng từng giọt cà phê nhỏ. Cô hài lòng nói tiếp.

_Cháu nên nhớ kỹ những lời vừa rồi của cô đấy. Cô sẽ gọi điện cho một người bạn của cô ở bên đấy. Cô muốn chị ấy thỉnh thoảng đến thăm và coi sóc cho cháu. Cháu không phiền nếu cô làm điều đó chứ…??

Thanh biết thừa là cô ấy muốn có người kiểm soát Thanh khi con nhỏ ở đây. Con nhỏ mặc dù không muốn bị người khác theo dõi và kìm kẹp tự do được bay nhảy nhưng nếu không đồng ý thì cô Lý vẫn cứ làm và có khi con nhỏ còn bị gọi về nước ngay
lập tức.

Thanh thở ra một hơi thật não nề con nhỏ nói.

_Vâng, cô cứ làm những gì mà cô muốn nhưng cháu nói trước là cháu không giống chị Thu đâu nên có những việc mà cô không hài lòng thì cháu cũng đành chịu. Cháu hy vọng cô không trách mắng cháu hay muốn lôi cháu về nhà vì cháu không làm vừa lòng của cô…!!

Cô Lý uống hai ngụm cà phê trong cái ly mà cô vừa hấng lúc nãy. Cô cau có bảo Thanh.

_Cháu có thể không cãi lý với cô một lần được không hả. Cháu nên bớt nghịch ngợm và ương bướng đi vì khi cháu ở nhà thì có thể ăn nói như thế nhưng khi ra ngoài xã hội, cá tính quá là không tốt đâu. Cô sợ vì cái tính cách đó cháu sẽ càng khổ hơn mà thôi…!!

Thanh vặn hỏi cô Lý.

_Sao chị Thu hiền dịu và tốt bụng như thế lại cứ bị bạn bè và mọi người đè đầu cưỡi cổ và hay bắt nạt. Cháu nghĩ không phải là tại số hay tại tính cách mà là do con người ta thích hành người khác thôi. Cháu thì không thể để yên cho họ làm như thế được, cháu cần phải đòi lại thật công bằng những gì mà họ gây ra cho cháu…!!

Cô Lý lo lắng hỏi Thanh.

_Không lẽ cháu bị ai đó bắt nạt và bị hành hạ rồi nếu thế cháu phải thu xếp về nước ngay. Cháu có nghe cô nói gì không….??

Thanh kêu khổ vì con nhỏ lỡ lời. Nhớ đến những hành động tàn bạo và độc tài của Long đối với mình. Con nhỏ lại tức điên lên. Con nhỏ lẩm bẩm.

_Tên chết tiệt kia, anh hãy chờ đấy. Sẽ có lúc anh phải cầu xin tôi tha cho anh vì anh dám làm cho tôi phải đau khổ….!!
Cô Lý nghe tiếng lẩm bẩm của Thanh. Cô chẳng hiểu gì cả vì tính cách của con nhỏ vẫn không thay đổi gì so với lúc Thanh còn ở nhà. Cô Lý đau cả đầu. Cô lo lắng cho Thanh sẽ gặp nhiều khó khăn và thiệt thòi khi sống xa gia đình.

Lúc Thu bắt đầu sách va ly bay sang bên kia du học. Cô mặc dù có lo lắng cho Thu nhưng cô yên tâm hơn vì cô nghĩ một con người hiền lành và tốt bụng như Thu thì không thể gặp chuyện gì khó khăn hay bị bạn bè trong lớp ghét được. Nhưng những mong ước và suy đoán của cô lại hoàn toàn trật lất vì Thu bị hành hạ còn kinh khủng hơn cả những gì mà cô biết dù cô là một con người làm nghệ thuật nên cũng có đôi khi cô đọc được những kịch bản làm phim nói về vấn đề bạo lực học đường này.

Cô Lý nghĩ.

_Một đứa hiền lành và ngoan ngoãn như Thu còn bị bạn bè bắt nạt và hay bị hành hạ. Trong khi Thanh là một con bé ương bướng, nghịch ngợm, đầu óc của nó lại quá đơn giản. Mình sợ nó còn bị bạn bè và học sinh của cái trường đấy hành nó còn hơn cả Thu cũng nên….!!

Cô Lý lo quá nên gấp gáp bảo Thanh.

_Cháu nên thu xếp mà bay về nước ngay đi. Cháu ở bên ấy cô không yên tâm một chút nào…!!

Thanh trấn an cô Lý.

_Cô yên tâm đi vì cháu có làm gì họ đâu mà họ bắt nạt cháu. Cô quên là cháu gái của cô biết võ hay sao. Họ mà dám động vào cháu là cháu cho họ đo ván liền…!!

Cô Lý càng nghe cái giọng hung hăng và tự tin của Thanh, Cô lại càng lo hơn. Cô thấy mình thật sai lầm khi đi hứa với Thu một cách dễ dàng như thế, lẽ ra cô phải cương quyết lôi Thanh về nước ngay mới phải. Cô phân vân là mình có nên nuốt lời mà làm trái ngược lại với những gì mà cô đã hứa với bọn trẻ hay không.

Chiếc xe buýt sắp đến gần nhà của Thanh nên con nhỏ bảo cô Lý.

_Cháu phải xuống xe nên có gì cháu sẽ gọi lại cho cô sau. Cô không cần phải lo lắng cho cháu đâu vì cháu biết mình phải làm gì mà. Cô cũng đừng nói cho bố mẹ cháu biết nhé, vì cháu không muốn nghe tiếng nói não nề và khóc nấc lên của mẹ cháu khi biết cháu sang đây học thay cho chị Thu. Cô làm ơn mà giữ bí mật này dùm cho đến khi nào cháu hoàn thành xong khóa học ở đây thì thôi….!!

Cô Lý nghe tiếng gọi của anh chàng hóa trang. Cô cũng không thể nói chuyện thêm với Thanh nên cô cố dặn với theo.

_Cháu nhớ cẩn thận và hay gọi điện về nhà đấy nhé. Chào cháu, chúc cháu gặp nhiều may mắn và hãy sống cho thật tốt nếu không cô sẽ bay sang đó để lôi cháu về….!!

Thanh cười khì nói.

_Cháu biết rồi. Chào cô, cô cho cháu gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ và mọi người ở nhà nhé…!!

Cô Lý trước khi cúp máy cô còn nói.

_Cô sẽ làm những gì mà cháu yêu cầu nhưng cháu cũng đừng quên thỏa thuận với cô…!!

Thanh bị bà cô nói dai như đỉa làm phiền từ nãy tới giờ, con nhỏ tức khí gắt.

_Cháu biết rồi, cô có cúp máy đi không hay là cô muốn cháu cúp máy trước….??

Cô Lý bị anh chàng hóa trang gọi dữ quá nên cô đành cúp máy. Thanh thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng bà cô khó tính và hay nói dai đã kết thúc được cuộc gọi của mình.

Long sau khi bỏ Hoàng Lan trên một con phố, anh chàng lái xe lòng vòng một hồi cho khuây khỏa đầu óc. Long tự hỏi là bây giờ Thanh đang làm gì, con nhỏ đã về nhà hay chưa. Long muốn xác định xem Thanh bây giờ đang ở đâu nên anh chàng lôi điện thoại của mình ra rồi bấm số của Thanh.

Long gọi cho Thanh hai ba lần mà lần nào tổng đài của thông báo là máy của Thanh đang bận. Anh chàng lẩm bẩm.

_Con nhỏ này nói chuyện với ai mà buôn chuyện dữ thế. Đúng là bọn con gái có khác, chúng nó định biến cái điện thoại thành nối cháo luôn hay sao. Trong khi người ta chỉ nói có đôi câu là kết thúc còn chúng nó buôn tới hàng tiếng cũng chưa xong…!!

Long bực mình quăng cái điện thoại xuống ghế. Anh chàng tức khí nghĩ.

_Con nhỏ chết tiệt kia nếu cô mà không gọi điện thoại lại cho tôi thì cô chết. tôi thề là ngày mai cô đi học nếu cô còn không mang cơm cho tôi thì tôi sẽ cộng thêm cho cô cái tội dám bỏ rơi tôi hôm nay nữa, lúc đó tôi sẽ hành cô hơn cho cô biết…!!

Thanh định đút điện thoại vào túi quần. con nhỏ giật mình vì trên màn hình hiện ra hơn bốn cuộc gọi nhỡ của Long. Thanh tái hết cả mặt vì con nhỏ chợt nhớ là mình đã sợ Long và kinh hoàng anh ta như thế nào khi bị hành hình từ hôm qua tới giờ.

Thanh run run bấm lại số của Long trên màn hình. Con nhỏ chờ Long nghe máy mà như chờ người ta tuyên án cho mình.

Long đang ngồi trên xe. Đôi mắt lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh. Trời tuy có nóng nhưng nhờ những cơn gió và những tòa nhà cao chọc trời nên Long không cảm thấy quá bức bối mà ngược lại anh chàng cảm thấy hưng phấn vì từ lâu rồi Long mới có những phút giây thư giản và thoải mái như thế này.

Chiếc điện thoại của Long khẽ rung lên và cọ sát ở trên bề mặt của chiếc ghế làm bằng da. Long cầm nó lên, anh chàng thích thú vì cuối cùng con nhỏ Thanh cũng chịu gọi điện thoại cho anh chàng.

Long khẽ e hèm một cái, anh chàng hờ hững hỏi Thanh.

_Cô gọi cho tôi làm gì. Không phải là cô còn có chuyện khác quan trọng hơn để làm hay sao…??

Thanh tức giận lắm. Thanh có muốn gọi điện thoại cho hắn đâu, chẳng qua Long gọi điện thoại trước cho Thanh nên con nhỏ lịch sự gọi lại để hỏi xem hắn có cần gì ở Thanh không thôi. Thế mà hắn còn kênh kiệu và hách dịch với con nhỏ.

Thanh nhếch mép bảo Long.

_Anh vừa phải thôi, không phải anh gọi điện để nói gì với tôi hay sao. Có gì thì anh nói phứt ra đi vì tôi còn bận nhiều việc lắm…??

Long nghe giọng nói dấm giẳng và trả treo của Thanh. Anh chàng dạy bảo.

_Con nhỏ kia, cô dám ăn nói với chủ nhân của mình thế hả. Cô nên nhớ đúng vị trí và bổn phận của mình, đừng có tưởng tôi thả lỏng cho cô một chút là cô lại dám không tôn trọng tôi…!!

Thanh ngán ngẩm hạ giọng của mình xuống. Con nhỏ nhẹ giọng hỏi.

_Anh muốn gì sao không nói đi…??

Long chưa trả lời Thanh vội. Anh chàng đang mải ngắm hình của một ca sĩ nam được in làm hình quảng cáo trên một tầm bảng to. Long thở dài vì đó là hình của anh chàng. Long không thích mình nổi tiếng quá nhanh vì với tuổi đời còn trẻ. Long cảm thấy hụt hẫng khi đi đâu và làm gì với thân phận và hình ảnh của một ca sĩ thần tượng. Long có nhiều người hâm mộ và luôn quan tâm đến nhưng nhiều khi những hành động và lời nói quá khích của những fan hâm mộ điên cuồng khiến cho anh chàng đâm ra sợ hãi và muốn từ bỏ con đường ca hát của mình.
Long nhẹ giọng bảo Thanh.

_Tôi gọi điện vì tôi muốn biết cô đã về nhà rồi hay chưa thôi…!!

Thanh nghe được tiếng thở dài và buồn bã của Long. Thanh ngốc nghếch hỏi anh chàng.

_Anh bị mệt hay sao mà giọng nói của anh không còn tươi vui như trước nữa…??

Long mệt mỏi dựa người ra sau ghế. Anh chàng luôn bị ám ảnh bởi một giấc mơ thật khủng khiếp vào hồi còn bé. Long không tài nào giải thích nổi tại sao điều đó cứ ảm ảnh anh chàng mãi. Những trạng thái như u uất hay đau buồn cứ làm cho Long phải suy nghĩ và bận tâm về nó.

Long vuốt mặt cho tỉnh táo anh chàng nhắm mắt lại. Long hỏi Thanh.

_Cô bây giờ đang ở đâu. Cô có thể đi chơi với tôi một buổi được không…??

Thanh vừa bước xuống xe buýt, con nhỏ hẫng chân một cái khi nghe Long nói muốn mời Thanh đi chơi. Thanh chới với lao đầu vào cái cây ở bên đường. Thanh kinh hoàng khẽ ngã người ra sau rồi lấy chân nhẹ nhàng đạp vào cái thân cây. Cơ thể của Thanh đứng sững lại. Con nhỏ thở dài hú vía vì chỉ chút xíu nữa thôi là cái đầu ương bướng của Thanh đã bị biêu cả rồi.

Long nghe được những tiếng sột soạt rồi những tiếng suýt xoa của những người xung quanh. Anh chàng lo lắng hỏi Thanh.

_Cô không bị làm sao chứ, tại sao lại có những âm thanh lạ lùng trong máy là thế nào. Cô đang ở đâu mà tôi chỉ nghe được những tiếng xầm xì của xe cộ đi qua đi lại…??

Thanh hú vía nói.

_Nhờ anh mà cái đầu của tôi suýt nữa là ăn thêm một cái bướu nữa…!!

Long không hiểu vì anh chàng đang ngồi ở đây có ở gần con nhỏ đâu mà gây ra tai nạn cho nó, không lẽ nó vừa đi vừa nghe điện thoại nên không chú ý gì tới đường nên mới bị đâm vào cái gì đó.

_Cô đi mà không có mắt hay sao. Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là phải chú gì tới những gì mà bản thân của cô đang làm rồi kia mà. Tại sao cô lại gạt bỏ đi những lời khuyên bổ ích của tôi để lúc nào tôi cũng phải nhắc nhở và phải hét cô là thế nào, không lẽ đầu của cô là lá khoai hay sao…??

Thanh tức mình đáp.

_Nếu không phải tại vì anh hay bắt nạt tôi thì tôi làm sao bị như thế này. Tôi đâu cần phải làm những việc mà tôi không thích và đâu cần phải tất tưởi dậy sớm để lo nấu ăn cho anh…!!

Long cười cười bảo Thanh.

_Cô đúng là một con heo lười và một kẻ đầu đất. Tôi đã hứa là sẽ kèm cặp cho cô học vào ngày mai nên cô hãy liệu chừng mà làm điều đó cho tôi……!!

Thanh uất ức hỏi lại Long.

_Nói như anh thì tôi luôn phải làm theo những gì mà anh nói một cách vô điều kiện hay
sao. Nếu thế thà anh làm luôn bản án chung thân cho tôi đi còn hơn…..!!

Long không đáp lại câu hỏi này của Thanh mà nhắc lại đề nghị của mình.

_Thế nào cô có đồng ý đi chơi với tôi hay không…??

Thanh không muốn rời nhà vào lúc này, con nhỏ phải khó khăn lắm mới về được đến đây nên Thanh từ tốn trả lời.

_Tôi xin lỗi anh nhưng tôi đã hứa với Kim là năm giờ chiều tôi chờ con nhỏ ở nhà của mình nên anh hãy đi một mình đi nhé…!!

_Cô không cần phải lo điều đó vì tôi cũng phải đến dự sinh nhật của Thoa nên cô đi với tôi, tôi sẽ đưa cô đến nhà của Thoa thay cho Kim…!!

Thanh hết cả lý do để viện cớ. Con nhỏ định nói tôi mệt nên cần nghỉ ngơi nhưng nghĩ như thế nào con nhỏ lại thôi. Thanh chán nản nói.

_Tôi đang đứng trước cửa nhà của mình. Nếu anh muốn tôi đi chơi cùng thì hãy đến đây đón tôi đi…!!

_Cô đọc điện chỉ nhà của cô cho tôi biết và nhớ là không được bỏ đi khi tôi chưa tới nơi nếu không tôi sẽ xử cô ngay tại chỗ…!!

Thanh đọc điện chỉ nhà ở cho Long nghe. Con nhỏ tìm một chỗ mát rồi ngồi xuống. Thanh thờ ơ nhìn mọi cảnh vật xung quanh. Cái nóng như đã được hạ xuống vì những hàng cây xanh ngát hai bên đường đã che khuất đi những tia nắng, bóng râm phủ đầy khắp nơi. Thanh gác chân lên thảm cỏ, nửa thân trên dựa hẳn vào một gốc cây to. Con nhỏ chịu không biết đó là cây gì. Thân của nó sần sùi và đen xì. Thanh gãi đầu vì những sợi gai nhỏ li ti của nó đâm cả vào da thịt của Thanh.

Con nhỏ phải khó khăn lắm mới gỡ được những sợi tóc bị quấn chặt vào những chiếc gai bé xíu. Thanh chế giễu bản thân.

_Mình đúng là có mắt như mù, rõ ràng cái cây này có nhiều gai như thế mà mình cũng không hay biết để bây giờ phải khổ sở như thế này đây…!!

Long cúp máy anh chàng quay xe rồi lái đến con phố mà Thanh vừa chỉ. Long không ngờ là nơi ở của Thanh lại gần nhà mình đến thế. Anh chàng lẩm bẩm.

_Sao ngày nào mình cũng đi qua đó mà không biết nhà của con nhỏ ở đó và tại sao mình lại không gặp mặt nó…!!

Long phải mất năm phút mới tới nơi. Thanh hết đứng lại ngồi con nhỏ sốt cả ruột. Cứ một chốc là Thanh lại xem đồng hồ, con nhỏ không muốn đứng ở đây đợi Long vì đôi mắt của Thanh đã díp cả lại. Chờ đợi trong tẻ nhạt làm cho căn bệnh buồn ngủ của Thanh được dịp phát huy. Con nhỏ khổ sở khi cứ phải đi đi lại lại như một con khùng.

Thanh điên tiết nghĩ.

_Nếu tên Long không đến trong mấy phút nữa thì mình sẽ mặc xác hắn. Mình cần phải về nhà để tắm rửa thay quần áo rồi đánh một giấc nếu không mình sẽ hóa điên và hóa rồ lên mất….!!

Long xuất hiện đúng lúc làm cho Thanh thở phào nhẹ nhõm vì có thể kết thúc được giờ chờ đợi vô bổ như thế này. Đôi môi trên Thanh chợt tắt vì con nhỏ tự nhiên thấy đau nhói ở chân.

Thanh cúi xuống con nhỏ kinh hoàng vì con nhỏ vừa dậm phải ổ kiến lửa, chúng thi nhau bò lên chân lên quần của Thanh. Thanh nhảy loi choi như một con khỉ.

Long hạ cửa kính xe xuống, anh chàng tháo kính ra khỏi mắt. Long quay lại định bảo Thanh lên xe, anh chàng kinh ngạc vì thấy Thanh nhảy lên như một con điên và tay không ngớt vuỗi vào quần áo.

Long cảm thấy khó hiểu vì hành động kỳ quái của Thanh. Anh chàng vặn chìa khóa. Long mở cửa rồi bước xuống xe. Long hỏi Thanh.

_Cô bị cái mà nhảy lên như một con khỉ trong chuống thú thế hả..??
Thanh vứt cái áo khoác đang buộc ngang eo xuống đất. Con nhỏ vội vàng cúi xuống rồi cố gắng nới lỏng dây giày ra. Thanh bị kiến bò lung tung khắp lên trên hai đôi giày, chúng bò cả lên quần và chui vào trong chân của Thanh.

Thanh đá văng hai đôi giày sang hai bên. Con nhỏ nhảy lên choi choi như một con khỉ. Thanh nhăn nhó lẩm bẩm.

_Bọn kiến chết tiệt này tại sao lại chọn đúng mình để cắn và chút giận lên chứ. Mình có cố ý phá hỏng tổ của chúng nó đâu. Mình chỉ vô tình đi ngang qua thôi mà. Đúng là cái bọn không biết điều….!!

Thanh nhìn xuống bàn chân có đôi chỗ bị xưng đỏ lên, chúng to như một hạt đỗ con. Con nhỏ than trời.

_Chúa ơi…Còn gì là chân của con nữa. Nhìn xem bọn chúng đã làm gì mình này. Có lẽ khi nào về nhà mình phải ngâm chân vào nước nóng và chườm đá lạnh lên thì may ra mới khỏi….!!

Long nhìn một loạt hành động của Vân từ lúc con nhỏ nhảy lên như một con khỉ đến chuyện nó cởi cái áo khoác và vứt đôi giày sang bên cạnh. Long còn nghe con nhỏ nói lẩm bẩm gì đó ở trong miệng nữa. Anh chàng không hiểu nó bị làm sao mà tự nhiên nó lại hành động kỳ lạ như một người bị bệnh điên thế kia. Long quan tâm hỏi.

_Cô bị làm sao thế. Cô có biết là mấy người đi ngang qua đây đang nhìn cô không hả….??

Thanh bực mình cố vuỗi mấy con kiến vẫn còn đang hăng say cắn lung tung vào chân của con nhỏ xuống đất. Thanh vừa vuỗi vào chân vừa trả lời Long.

_Tôi bị kiến cắn. Chúng nó thi nhau biểu tình trên ống quần và chân của tôi đây này. Tôi phải cố gắng lắm mới quét sạch được chúng ra khỏi chân, ống quần và giày của tôi. Anh bảo tôi nếu không cởi áo khoác và cởi giày liệu chúng nó có chịu rời khỏi tôi hay không. Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì và coi tôi là cái gì. Tôi chỉ quan tâm là tôi không bị bọn kiến này cắn và làm phiền nữa là được rồi….!!

Long cúi xuống anh chàng lom khom nhìn vào đôi chân trắng hồng của Thanh bị mấy vết đỏ và hơi bị xưng lên do kiến cắn. Long lo lắng hỏi.

_Cô có cần tôi đi mua thuốc cho cô không. Tôi sợ những vết cắn này lúc nữa sẽ bị xưng phồng lên, cô nên phòng bệnh ngay từ bây giờ đi thì hơn….!!

Thanh gạt bỏ cái ý nghĩ mua thuốc và bôi thuốc của Long. Con nhỏ quen đánh đấm nên những vết xưng nhỏ bé do bị kiến này thì có thấm vào đâu. Thanh lại là một con nhỏ lười biếng nữa nên có mua thuốc về chưa chắc Thanh đã bôi và uống đúng với chỉ định của bác sĩ. Thanh cười xòa bảo Long.

_Không cần đâu anh. Chỉ đến sáng mai là mọi thứ lại đâu vào đấy thôi. Lúc còn ở quê nhà tôi từng bị kiến cắn như thế này suốt nên quen rồi….!!

Thanh cúi xuống nhặt cái áo khoác, cặp sách và đôi giày bị vứt mỗi cái một nơi lên. Con nhỏ hối thúc.

_Anh định đưa tôi đi đâu bây giờ…??

Long nhìn bộ dạng lôi thôi và lếch thếch của Thanh. Long hất hàm hỏi.

_Cô định ăn mặc kiểu này để đi dự tiệc sinh nhật của con nhỏ Thoa hay sao. Cô không thấy là cô sẽ bị biến thành trò hề khi họ nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này hả…???

Thanh từ xưa tới nay. Con nhỏ bạ đâu mặc đấy. Nếu có phải đi chọn lựa trang phục. Thanh luôn lựa chọn những bộ quần áo rộng rãi, thỏa mái, có đôi chút nghịch ngợm và nam tính một chút. Tủ quần áo của Thanh và Thu là hai thái cực đối đầu nhau. Trong khi Thu luôn mặc và mua những bộ quần áo thật dễ thương và thật xinh sắn thì Thanh lại chuộng những chiếc quần bò và quần jean đầy hình thù cổ quái, nhưng điều làm cho người khác xốc nhất khi nhìn thấy con nhỏ đi ra đường là những kiểu áo phông và áo thun màu đen rộng thùng thình của con nhỏ.

Bố mẹ và cô Lý của Thanh làm trong đài truyền hình nên họ rất chú ý đến phong cách ăn mặc và trang phục. Họ kinh ngạc và không tài nào hiểu nổi là tại sao trong gia đình ai cũng biết cách phải ăn mặc và chọn trang phục như thế nào cho phù hợp với bản thân thì Thanh lại khác hoàn toàn với họ.

Thanh như được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khác. Con nhỏ không có nét gì và có được một tính cách nào giống với họ cả. Cái tật hay nghịch ngợm và suốt ngày bay nhảy bên ngoài của Thanh là do con nhỏ tự hình thành nên. Con nhỏ không chơi thân nhiều với con gái mà chủ yếu là con trai. Ngoài người bạn gái thân thiết, lớn lên từ nhỏ và học cùng với nhau suốt mười năm qua là Trang ra. Thanh có thể kể ra một lô một lốc tên của những thằng con trai khác.

Thanh tham gia không thiếu gì các trò chơi của bọn nó. Từ đá bóng, đánh nhau, đến chơi game. Có những lần đi cắm trại, Thanh dành cả đêm ở lều của bọn con trai trong lớp để chơi bài và ngủ quên luôn tại đó. Con nhỏ không sợ và lo lắng bất cứ một thứ gì. Buổi sáng hôm sau thức dậy, con nhỏ Trang kinh hãi vì tìm mãi mà không thấy Thanh đâu. Con nhỏ sợ Thanh bị làm sao.

Khi biết Thanh dám ngủ qua đêm với một đống thằng con trai như thế. Con nhỏ trợn tròn mắt lên và khiếp sợ cho cái tính cách liều cùng mình và vô tư đến nỗi đáng trách của Thanh. Nó từng căn dặn và khuyên Thanh đủ điều. Nhưng con nhỏ Thanh chằng chuyển biến được bao nhiêu.

Tuy đã gần 17 tuổi rồi. Thanh vẫn còn ngủ ngơ không hiểu tình cảm trai gái là gì. Thanh vô tư cười đùa và vẫn tham gia đủ các trò chơi với bọn con trai. Trong mắt những thằng con trai cùng lớp. Thanh không khác gì một thằng đàn ông, bọn nó không nhận thấy được một nét nữ tính nào của Thanh cả, nên chuyện chúng nó thích Thanh là điều không thể xảy ra. Chúng nó chỉ coi Thanh là một người trong số bọn nó mà thôi. Tình bạn giữa Thanh và bọn nó gắn liền với nhau suốt những năm học cấp một, cấp hai rồi cấp ba. Điều này còn tiếp tục nữa nếu như Thanh không phải chuyển sang bên này du học thay cho chị gái.

Thanh tuy là con gái nhưng bọn con trai trong lớp luôn sợ Thanh. Chúng nó coi Thanh là thủ lĩnh dẫn dắt bọn nó. Bọn nó vui vẻ cười đùa, vỗ vai và bắt tay của con nhỏ khi Thanh đến lớp hay gặp bất cứ chuyện gì vui muốn san sẻ cùng Thanh. Thanh và bọn nó có thể thức thâu đêm để xem một trận đấu bóng đá tại nhà của Thanh hay tại nhà của một thằng con trai khác. Thanh và bọn nó hăng say bình luận với nhau về tỉ số, cầu thủ và những nước đi bóng hay.

Cuộc sống của Thanh diễn ra hằng ngày trong sự tươi vui và trong sáng. Con nhỏ tuy nghịch ngợm và hay to mồm nhưng là một con nhỏ ngốc nghếch không hiểu chuyện. Thanh đâu có biết nếu như bọn con trai trong lớp có ý đồ xấu xa với con nhỏ thì con nhỏ đã gặp chuyện từ lâu lắm rồi. Cũng may bọn nó coi Thanh là đàn ông nên con nhỏ mới an toàn vượt qua được những ngày tháng đầy ngu dại và trẻ con như thế.

Phải tạm xa rời những người bạn, những trò chơi đầy kích thích và tự do như thế làm cho Thanh buồn chán. Con nhỏ không tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc khi học ở trong một ngôi trường mới. Thanh ước đươc vui vẻ và cười đùa như ngày xưa. Con nhỏ hiểu là khó mà được như thế vì ở đây khác xa ở quê nhà quá.

Thanh chưa bao giờ bị bắt nạt hay là bị ai đó làm khó như Long. Con nhỏ cảm thấy bức bối và khó chịu. Thanh đang tìm cách vùng lên để chống lại những suy nghĩ và hủ tục của cái
trường tuy mang tiếng là quý tộc nhưng chứa đựng trong nó đầy bất công và đầy bạo lực như ngôi trường Minh Khai này.

Thanh quyết tâm thay đổi mọi thứ bằng sức mạnh và tấm lòng của bản thân. Con nhỏ ngây thơ nghĩ.

_Chỉ cần mình hạ gục được chủ tịch hội học sinh là xong. Lúc đó sẽ không có ai dám phản đối hay có ý kiến gì về chuyện này nữa. Mình sẽ thay đổi luật lệ và những thứ vô lý ra khỏi ngôi trường. Mình cũng sẽ thay vào đó những luật lệ có lợi và khuyến khích học sinh hơn. Mình không thể nào chịu đựng nổi những quy tắc khắc nghiệt và bất công ở đó nữa rồi….!!
Trên đường đi, Hoàng Long hỏi Thanh.

_Cô không sao chứ…??

_Tôi không sao…!!

_Không sao…?? Tại sao cái mặt của cô lại nhăn như khỉ thế kia…??

Thanh phồng mồm vênh lên cãi.

_Anh thử bị một ổ kiến cắn khắp người xem, tôi nghĩ lúc đó anh sẽ phát khóc lên, tôi không kêu hay không than là hay lắm rồi đó…!!

_Hay….?? Long bật cười.

_Cô đúng là trẻ con, vừa bảo là không kêu, không than, thế mà miệng của cô đã phun hết cả ra rồi…!!

Thanh suýt xoa, đôi bàn chân đã bị sưng tấy lên. Thanh lẩm bẩm.

_Cứ mỗi lần gặp cái tên này thế nào mình cũng bị sui xẻo, đúng là một tên sinh vào ngôi sao xấu…!!

Long trừng mắt hỏi.

_Cô vừa nói gì đấy…??

Thanh cãi biến.

_Dạ, có gì đâu. Tôi chỉ bảo là bọn kiến này ác quá thôi…!!

Long nhíu mày.

_Có đúng như thế không ? rõ ràng tôi nghe cô chửu tôi là sao xấu hay sao chổi kia mà…??

Thanh vội kêu lên.

_Đẹp quá anh nhỉ….??

Thanh quay mặt nhìn ra hai bên đường. Thanh bịp miệng lại rồi le lưỡi ra. Thanh nghĩ.

_Đồ điên, anh hãy đợi đấy. Tôi rất háo hức được cho anh đo ván vào một ngày không xa…!!

Long đưa Thanh đến một trại trẻ mồ côi nằm trên một ngọn đồi, ở bên dưới là nước biển, đứng từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy ngút ngàn là sóng biển tung trắng xóa.

Trên đường đi. Thanh và Long đã dừng lại ở một siêu thị hai người mua rất nhiều bánh kẹo, đồ chơi và thức ăn cho bọn trẻ.

Vừa thấy bóng dáng chiếc xe ô tô của Long. Bọn trẻ ùa ra vây hai người vào giữa. Thanh vứt chiếc cặp ở trong xe của Long. Thanh mỉm cười bảo lũ trẻ.

_Chào các em….!!

Bọn nó ngơ ngác nhìn Thanh. Một con bé tám tuổi chỉ Thanh hỏi.

_Anh Long, chị này là ai đây. Bạn gái của anh à…!!

Thanh xua tay giải thích.

_Không phải đâu, anh ấy và chị chỉ là bạn thôi…!!

Con bé nhướng mày tỏ vẻ không tin. Thằng bé đứng ở bên cạnh ôm chầm lấy chân của Long. Nó nịnh.

_Anh Long có mua quà cho bọn em không…??

Long âu yếm xoa đầu của nó.

_Có chứ, anh mua quà cho tất cả bọn em…!!

Long mở cốp xe, Thanh phụ Long khiên chúng ra. Bà xơ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Long bà vui mừng hỏi.

_Long…! Đến chơi hả con…??

Long lễ phép đáp.

_Vâng….!!

Thanh và Long chia quà đều cho bọn trẻ, đứa nào cũng sung sướng cầm phần quà của mình. Thanh nhìn Long, tự nhiên trong lòng Thanh không còn ác cảm với Long như ban đầu nữa. Thanh không ngờ một con người lạnh lùng và độc tài như Long cũng biết quan tâm đến người khác như thế này.
Ở mái ấm tình thương này có tất cả hơn năm mươi đứa trẻ, đứa lớn nhất mười ba tuổi, đứa nhỏ nhất một tuổi. Thanh nhìn khoảng đất trước mặt, nhìn quả bóng đang nằm lăn lóc trên sân. Thanh rủ một thằng nhóc.

_Chơi bóng đá không em…??

Thắng bé cười khì bảo Thanh.

_Chị cũng biết chơi à…??

Thanh sắn tay áo lên, cái áo khoác buộc ngang em. Hai tay chống vào sườn, Thanh vênh lên.

_Chứ sao….??Em nghĩ là chị không biết chơi à…??

Thằng bé thích thú nói.

_Nếu thế chị chờ em chút, em đi gọi bọn nó…!!

_Ừ em đi đi…!!

Thanh cởi bỏ áo khoác, vắt nó lên một cái sào ở ngay bên cạnh, buộc chặt dây giày lại. Thanh chạy lại chỗ Long đứng, Thanh rủ rê.

_Chơi bóng đá không anh…??

_Chơi…?? Long nhìn Thanh từ đầu xuống chân, tay bịp miệng. Long phì cười.

_Trông cái tướng loắt choắt của cô mà cũng đòi chơi đá bóng. Cô không sợ bọn nó đá cô bẹp dí à…??

Thanh thách.

_Thế này nhé, anh và tôi sẽ chia ra làm hai đội. Đội anh thua phải gọi đội tôi làm sư phụ và tuyệt đối nghe lời của đội tôi, còn nếu đội tôi thua, đội tôi cũng sẽ làm điều đó cho đội anh, thế nào…??

Nghe lời thách thức của Thanh. Long nhíu mày, vuốt mũi. Long thở ra một hơi.

_Được thôi, chơi thì chơi…!!

Thanh nắm tay Long kéo ra sân. Nhìn hai người lúc này rất giống một đôi tình nhân đi dạo trong chiều mưa.

Thằng bé lúc nãy gọi được hơn mười đứa. Thanh hô.

_Nào các em chúng ta chia ra làm hai đội. Ai đồng ý vào đội của chị…??

Bọn nó ngơ ngác nhìn Thanh. Bọn nó phân vân không biết có nên theo về phe của Thanh hay không. Thanh hô tiếp.

_Chọn nhanh lên nào….!!

Cuối cùng sau nhiều thỏa thuận, đội bên Thanh có sáu người, còn bên Long cũng thế. Trận chiến đá bóng bắt đầu. Thanh là một cô gái năng động, đá bóng, bóng bàn, tennis, cầu lông, đánh nhau Thanh cũng tham gia nên mấy trò vận động này không làm khó được Thanh.

Tiếng hô của Thanh thật to.

_Chuyền cho chị mau lên….!!

Thắng bé mặc áo xám chuyền bóng cho Thanh. Thanh bặm môi sút thẳng vào cầu môn. Tiếng hô thật to.

_Vào rồi…!!

Thanh hất mặt lên nhìn Long. Long bật cười, bọn con trai phải kính nể tài chơi bóng và di chuyển bóng của Thanh. Thanh chơi rất cừ. Long tuy yêu thể thao nhưng anh chàng chỉ chơi bóng rổ giỏi còn bóng đá ít chơi nên không thể bằng Thanh được. Kết quả chung cuộc đội Thanh thắng đội Long hai không. Thanh và bọn trẻ reo ầm lên, những tiếng đập tay chan chát. Thanh khoanh tay lại, mũi hếch lên. Thanh cười gian hỏi.

_Thế nào hả ông anh. Đã tâm phục khẩu phục chưa…??

Long thở ra một hơi, bọn trẻ trong đội của Long chán nản. Nhìn vẻ mặt của bọn nó lúc này thật dễ thương.

_Cô muốn tôi làm gì…??

Thanh cúi xuống hỏi bọn trẻ.

_Các em muốn anh ấy làm gì…??

Bọn trẻ đồng thanh hô.

_Làm ngựa cưỡi….!!

Thanh gật đầu.

_Anh nghe rồi đấy, các em ở đây muốn anh làm ngựa cho bọn nó cưỡi….!!

Long kêu khổ bảo.

_Cô định làm cho tôi xụn lưng khi đi ra khỏi đây à…??

Thanh lắc đầu đáp.

_Tôi không quan tâm anh có bị xụn lưng hay không. Thỏa thuận là thỏa thuận…!!

Thanh hô bọn trẻ.

_Tiến lên nào các em. Xếp hàng theo thứ tự, anh Long sẽ cõng các em chạy một vòng quanh sân…!!

Sáu đứa trẻ trong đội của Thanh hét lên sung sướng.

_Vâng….!!
Thanh thích thú ngồi bệt xuống đất nhìn Long vừa cõng bọn trẻ chạy vừa đùa với bọn nó. Thanh phì cười vì trông anh chàng lúc này thật trẻ con.

Quần nhau một trận trên sân nên đứa nào cũng bướt bải mồ hôi, đất cát dính hết lên quần áo, trời cũng đã gần tối rồi. Thanh sắn tay áo bảo bọn trẻ.

_Các em đi tắm rửa và đi thay quần áo đi….!!

Bọn nó tiu ngỉu.

_Cho bọn em chơi thêm một lúc nữa thôi….!!

Thanh cúi xuống nói.

_Không được, phải đi tắm rửa ăn cơm. Ngày mai lại chơi tiếp….!!

Bọn nó sung sướng hỏi.

_Mai chị và anh Long sẽ đến đây chơi với bọn em chứ…??

Thanh ấp úng.

_Chuyện này chị không hứa chắc được nhưng chị hứa khi nào có thời gian rảnh dỗi chị sẽ đến đây….!!

Bọn trẻ hơi chán, chúng nó thích Thanh, chúng nó thích nhất là tài chơi bóng và tính hay đùa dễ thương của Thanh. Chỉ vừa mới gặp mặt bọn nó đã yêu mến và bện Thanh rồi. Long ghen tị hỏi.

_Sao các em không đứa nào hỏi thăm gì đến anh. Anh cõng các em mà muốn gãy luôn lưng rồi đây này….!!

Thanh trêu.

_Anh mà cũng biết mệt cơ à. He he he, cho anh chừa cái tính hay bắt nạt người khác đi….!!

Long trừng mắt.

_Thì ra cô đang trả thù tôi…!!

Long xăm xăm bước lại. Thanh hãi quá bỏ chạy thật nhanh. Long đuổi theo phía sau, vừa đuổi Long vừa hét.

_Đứng lại…!! Tôi bảo cô đứng lại….!!

Bọn trẻ thích chí cười thật to. Đã chạy gần năm vòng quanh sân rồi mà Long vẫn không tài nào bắt được Thanh. Thanh vừa chạy vừa le lưỡi trêu Long. Cả buổi chiều chơi đùa cùng với Thanh, Long thấy lòng nhẹ nhõm, bao nhiêu lo toan hàng ngày đều tan biến, bây giờ Long đang sống thật với con người của chính mình. Long cúi gập người xuống, hơi thở nặng nhọc. Thanh cũng không hơn gì Long, Thanh thở phì phò, Thanh nói đứt quãng.

_Tôi với anh đình chiến được không ? Tôi…tôi mệt lắm rồi….!!

Long giả vờ bảo.

_Được, tôi đồng ý….!!

Thanh tưởng thật, vừa mới bước gần đến chỗ của Long. Long túm chặt lấy tay Thanh. Long cười thật gian.

_Lần này xem cô chạy được đi đâu…!!

Thanh thất kinh, Thanh bặm môi quát.

_Anh đúng là người không biết giữ lời. Không phải anh đã đồng ý đình chiến rồi hay sao…??

_Đúng, tôi đã đồng ý nhưng chuyện này liên quan đến lòng tự tôn cá nhân…!!

Thanh ngơ ngác.

_Cá nhân…?? Tôi không hiểu…!!

Long lôi Thanh đứng sát vào người. Bọn trẻ nín thở, bọn nó tưởng Long sắp hôn Thanh đến nơi. Con bé lúc nãy hét.

_Không được cướp người yêu của em…!!

Thanh và Long quay lại nhìn nó. Thanh phì cười hỏi.

_Ai bảo em là chị đang cướp người yêu của em. Yên tâm đi nếu chị có yêu ai thì người đó không bao giờ là hắn đâu….!!

Long cáu.

_Cô nói thế mà nghe được à. Cô đừng tưởng là cô hay. Tôi cũng thế người mà tôi yêu không bao giờ là loại con gái trẻ con, ngốc nghếch và hậu đậu như cô…!!

Thanh nhún vai.

_Có gì là khó đâu. Vì tôi cũng đâu có thích anh….!!

_Cô…!!

Thanh đẩy Long đứng xa ra. Thanh quay lại bảo lũ trẻ.

_Nào các em đi tắm thôi….!!

Bọn nó tiếc hùi hụi, bọn nó cứ tưởng sẽ được xem một màn hôn hít lãng mạng giữa hai người. Cuối cùng chẳng có gì cả. Long nắm tay Thanh lôi giật lại. Long gằn giọng.

_Lúc nữa đi về cô sẽ biết tay tôi….!!

Thanh hơi sợ nhưng vẫn cố nói.

_Đồ nhỏ mọn….!!

Nói xong câu đó, Thanh chạy biến vào trong. Long phì cười đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Thanh hòa lẫn với bóng dáng loắt choắt của bọn trẻ. Nhìn Thanh cười đùa nói chuyện với bọn trẻ. Long cảm thấy lòng mình ấm lại.

Thanh phụ mấy bà xơ tắm rửa cho bọn trẻ con. Một thằng bé ba tuổi nhất định không chịu cởi quần áo. Thanh cầm cục xà bông trên tay hỏi nó.

_Sao em không thay quần áo đi….??

Nó ngượng ngịu đáp.

_Em tự tắm được….!!

Bà xơ bật cười.

_Thôi thay nhanh đi con, đừng có ngượng ngùng nữa…!!

Càng nghe bà xơ nói nó càng đỏ mặt hơn. Cu cậu thấy ai cũng nhìn mình, cu cậu tức quá bỏ chạy ra ngoài.Thanh chạy theo hỏi.

_Em sao thế, em không thích chị tắm cho em à…??

Nó giận dỗi nói.

_Không cần….!!

Thanh cầm lấy tay của nó. Thanh dịu dàng.

_Ngốc, em không thay quần áo làm sao chị tắm cho em được . Nếu em không thích, chị nhờ anh Long tắm cho em nhé….??

Long đanh đánh vật với mấy đứa trẻ con. Chúng té hết cả nước xà bông lên người làm cho Long ướt sũng. Thanh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Long. Thanh ôm bụng cười thật to. Thanh đẩy thằng bé trước mặt Long. Thanh nhờ vả.

_Anh tắm hộ em thằng bé này…!!

Long nhíu mày hỏi.

_Sao cô không tắm cho nó, cô lại đẩy nó sang cho tôi làm gì…??

Thanh thì thầm vào tai Long.

_Cu cậu ngượng….!!

Long gật gù.

_À ra thế….!!

Long và Thanh phụ tắm rửa cho bọn trẻ hết mấy tiếng đồng hồ. Đến khi tắm xong cho bọn nó, Thanh và Long mệt đờ người, quần áo lếch thếch, ướt sũng nước nhưng không xóa tan đi được nụ cười nở trên môi của Thanh. Thanh nghịch nước, té nước xà bồng và bọn trẻ, thấy vòi nước ở trước sân. Thanh phụt vào người Long, Long tức mình sẵn tay cầm luôn vòi nước còn lại phụt trả lại Thanh.

Sau trận chiến Thanh và Long cũng giống như bọn trẻ ướt như chuột lột. Thanh kêu khổ vì quá ham nghịch ngợm Thanh quên khuấy mất buổi tối còn phải đi dự tiệc sinh nhật. Thanh kêu.

_Chết rồi. Em phải làm sao bây giờ, anh quên là em và anh phải đi dự tiệc sinh nhật Thoa lúc tám giờ tối à…??

Long giật mình vội buông vòi nước xuống hối thúc Thanh.

_Nhanh lên. Chúng ta phải đi bây giờ may ra còn kịp…!!

Thanh hôn tạm biệt bọn trẻ, chào bà xơ. Thanh cùng Long phóng xe trở về nhà. Trên đường đi cả hai vừa cãi nhau vừa lau người cho khô. Thanh trách Long.

_Tất cả cũng là tại anh nếu anh không đưa em đến đây thì đâu đến nỗi….!!

Long cáu.

_Cô cũng đâu có hơn gì tôi. Nếu cô không ham vui liệu chúng ta có phải vội như thế này hay không…??

_Anh…!!

_Im đi, bây giờ tôi đưa cô về nhà tôi thay đồ rồi đến nhà Thoa luôn…!!

Thanh dãy nảy.

_Anh điên à. Tại sao anh lại đưa tôi về nhà anh làm gì, ngại chết….!!

Long mai mỉa.

_Cô mà cũng biết ngại à. Tôi còn nhớ con sâu hay ngủ quên trong lớp, bị đánh bị chửa mà vẫn chưa chừa….!!

Thanh đỏ bừng mặt cãi.

_Cái đó là do tôi…tôi….!!

Thanh ấp úng không nói tiếp được nữa. Long lắc đầu.

_Đúng là đến chết vẫn còn già mồm….!!

Mặc Thanh từ chối thế nào, Long vẫn đưa Thanh về nhà Long. Nói nhà Long thì không đúng, đây là nhà riêng của Long. Long đã dọn ra ngoài sống riêng được một năm cho tiện việc đi lại và ca hát.

Nhà Long là một căn biệt thự hai tầng sơn màu xanh nhạt, có giàn hoa trước sân nhà, cây cảnh và mấy luống hoa. Vừa bước vào sân Thanh xà ngay xuống đưa mũi hít mấy bông hoa hồng, Thanh mỉm cười nói.

_Đẹp quá…..!!

Long đỏ bừng cả mặt. Anh chàng che dấu sự ngượng ngùng bằng cách quát Thanh.

_Còn không mau vào nhà tắm rửa và thay quần áo đi….!!

Thanh run rẩy nói.

_Tôi…tôi không mang theo quần áo. Tôi …tôi nghĩ là tôi nên về nhà thay thì hơn….!!

Long phẩy tay.

_Cái đó thì cô khỏi lo. Ở trong tủ áo của tôi vẫn còn mấy bộ quần áo con gái, tôi nghĩ là cô có thể mặc vừa….!!

Thanh mở to mắt nhìn Long. Thanh trêu.

_Chắc là quần áo của bạn gái anh đúng không. Nếu thế tôi không dám mặc đâu mà anh cũng hơi liều khi đưa tôi về nhà anh thế này. Nhỡ đâu cô ấy biết được, cô ấy xử tôi thì sao….??

Long quát.

_Cô có đi tắm rửa không hả….??

Thanh phồng mồm. Mặt xìu xuống.

_Lúc nào cũng quát….!!

_Đi mau….!!
Khi Thanh và Long đến nơi, bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi. Kim do suốt ruột nên đã gọi điện hai ba lần giục Thanh và Long đến sớm. Sự xuất hiện của Thanh và Long ở trước cửa làm cho mọi người chú ý, điều buồn cười là tuy mặc váy nhưng Thanh lại đi giày.

Thanh đã thử đi gày cao gót nhưng chỉ đi được hai bước Thanh khụy xuống, từ nhỏ đến lớn chỉ đi dép lê và đi giày khi chơi thể thao nên Thanh làm sao mà quen ngay được.

Bộ váy này cũng là do Long ép Thanh mặc, nếu không Thanh đã diện quần Jean, áo thun đến dự tiệc rồi. Với Thanh thoải mái quan trọng hơn mọi bộ quần áo đẹp nhưng lại quá cầu kỳ.

Thanh thấy mọi người nhìn Thanh chằm chằm. Thanh ngượng ngùng vội rụt ngay tay lại, Thanh không dám để cho Long cầm tay nữa. Thanh lùi một bước, rồi tảng lờ ngó lơ chỗ khác, Thanh giả vờ chỉ vô tình đi cùng với Long vào cửa.

Nhưng Long lại không hiểu cho nỗi khổ của Thanh. Long lôi Thanh đứng sát vào người. Thanh trừng mắt gắt nhỏ.

_Anh không thấy là mọi người đang nhìn chúng ta à…??

Long nhếch mép.

_Kệ họ, chúng ta đi cùng với nhau thì phải ở bên nhau chứ….??

Thanh cố gỡ tay ra khỏi tay Long. Thanh cầu xin.

_Tôi cầu xin anh để cho tôi yên. Tôi không muốn bị bọn con gái trong trường và ở bữa tiệc này đánh hội đồng tôi vì lỡ cướp mất thần tượng của họ đâu…!!

_Cô tự tin gớm, cô nghĩ tôi để ý đến một con nhóc như cô hả…??

_Nếu thế sao anh còn không buông tay anh ra…..!!

Gia đình Thoa thuộc diện giàu có nên khách toàn là bọn công tử và tiểu thư con nhà giàu. Thanh ghét tiệc tùng, ghét gặp mặt bọn người cậy mình giàu có, ăn nói khinh người và hay khoe của.

Thanh ngán ngẩm cố tìm xem Thoa đứng ở chỗ nào. Thanh muốn sau khi tặng quà cho Thoa, Thanh đi về luôn.

Một cô gái đứng ở đằng sau Thanh. Cô ta cố tình dặm lên chân Thanh. Thanh nhăn nhó vì đau. Cô ta giả vờ nói.

_Xin lỗi bạn, mình vô ý quá….!!

Thanh xuề xòa bảo.

_Không sao….!!

Đôi mắt cô ta nhìn Thanh từ đầu đến chân, nhìn đến bàn tay bị Long nắm cứng lấy. Cô ta khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc lẹm hỏi Thanh.

_Bạn đây là….??

Thanh đáp.

_Là bạn của Thoa….!!

Cô ta ngọt ngào nhưng giọng đầy mỉa mai.

_Lạ nhỉ sao mình chưa bao giờ thấy bạn đến đây….??

Thanh ngập ngừng không biết trả lời cô ta thế nào cho đúng. Trong mối quan hệ với người khác Thanh luôn kém cỏi, tuy giỏi to mồm nhưng đứng trước một cô gái giở trò nói cạnh khóe mình, Thanh im lặng không đáp. Cô bạn của cô ta kêu lên.

_Ồ đây không phải là cô gái chuyên môn đi cọ nhà vệ sinh hay sao…??

Bọn họ nhao nhao hỏi Thanh.

_Cặp kính cận trí thức của cô đâu rồi, còn hai bím tóc như mì tôm nữa chứ…??

Bạn cô ta bồi tiếp.

_Hôm nay cô cũng học đòi làm công chúa kia à. Nhìn cô khác quá, đúng là không thể nhận ra cô nhưng người cô vẫn có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là bản chất của cô…..!!
Thanh tái mặt mồ hôi rịn ra đầy đầy trán. Long nhếch mép hỏi họ.

_Các cô không có việc gì làm à…??

Cô ta õng ẹo hỏi.

_Con nhỏ này là gì của anh….??

_Người hầu…..!!

Cô ta nhíu mày.

_Người hầu…??

Cô ta nhìn Thanh thêm một lần nữa, trông Thanh giống nàng lọ lem hơn là một con hầu. Đôi mắt của Thanh đỏ hoe, Thanh đang bị biến thành một con hề cho họ trêu đùa. Cô ta khinh khỉnh bảo Long.

_Anh đưa người hầu của anh đến đây làm gì…??

_Việc đó thì có liên quan gì đến cô…??

Cô ta nhún vai đáp.

_Không liên quan đến em nhưng em nghĩ cô ta đang làm cho không khí ở đây bị ô uế….!!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ