Nặc Nặc nhân thời gian đợi xe, đã đặt một nickname Đại boss – SÁT
THỦ CUỐI TUẦN!
Chính xác, Đại boss chính là Sát thủ cuối tuần giết người không
chớp mắt, thiếu nữ, bà già, thiếu phụ sát thủ gì gì đó đều out hết,
nhìn Tiêu Đại boss của chúng tôi đây, chuyên nhân lúc cuối tuần mọi
người thư giãn nhất thoải mái nhất là hạ thủ khiến bạn hoảng loạn
không biết đường đâu mà lần, tuần trước là xem mắt, hại cô suốt hai
hôm không ngủ ngon, tuần này lại bồi dưỡng, tuần sau… Nặc Nặc nghĩ
đến tuần sau có thể lại bị sát thủ cuối tuần nhăm nhe chú ý, không
nén được rùng mình một cái.
Nặc Nặc đang lơ đãng thì phía trước bỗng xuất hiện một bức tường
thịt, cô hơi chú ý lại, thì thấy đó là một cậu bé e thẹn lúng túng
khoảng mười bảy mười tám tuổi. Hỏi đường? Nặc Nặc không để tâm lắm,
cách hai người không xa còn có hai ba cậu bé trạc tuổi cậu nhóc này
đang thò đầu ra tò mò nhìn về phía này.
“Ồ…” Nặc Nặc ý thức được tình huông này không giống hỏi đường lắm,
nhưng vẫn nhịn không lên tiếng trước. Nhìn đồng phục cậu nhóc ấy có
vẻ như là học sinh của trường gần đây, hình như phía trước có
trường trung học XX?
“À ờ…” Cậu bé túm tóc, lắp bắp hồi lâu ,mới nói được một câu hoàn
chỉnh, “À ờ, xin… xin hỏi đi đến công viên Tây Lâm thì đi đường
nào?”
Nặc Nặc chớp mắt, ngộ ra, ồ, đúng là hỏi đường thật.
“Đứng đây đợi xe số 12, đến trạm Tây Lâm thì xuống, đi khoảng ba
phút nữa là đến.”
“Cám… cám ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Cậu bé hỏi đường xong, gương mặt vẫn tỏ ra không cam chịu, hồi lâu
sau lại thốt ra một câu: “À tôi… có thể xin số điện thoại của bạn
được không”.
Nặc Nặc lại chớp mắt, lại ngộ ra, Ồ! Thì ra hỏi đường chỉ là cái
cớ, thực chất là bày trò, có điều cậu bé này qué nhỏ! Ít nhất cũng
nhỏ hơn cô những năm tuổi, như thế mà cũng dám hỏi xin số điện
thoại?
Cậu nhóc thấy Nặc Nặc cứ im lặng mãi thì ngỡ cô không chịu cho, bèn
cuống lên, gãi đầu gãi tai nói: “Tôi sợ đến lúc đó không tim được
đường, có thể gọi điện cho bạn hỏi đường.” =.=
Nhóc con, cậu có thể tìm ra lý do làm quen nào cho hợp lý hơn
không?
Nặc Nặc nghĩ hai giây rôi nghiêng đầu, “Ồ, cậu cần số điện thoại
của tôi chỉ để hỏi đường à?”
Cậu bé nghe thế thì mặt đỏ bừng lên, thấy nụ cười ngọt ngào khích
lệ của Nặc Nặc thì càng cứng lưỡi hơn: “Không, không phải… thực ra…
dạo này lúc tôi đợi xe thường thấy bạn, tôi… chúng ta có thể làm
bạn không?”
Mấy tên phía sau thây cậu bé thổ lộ thì cười rộ.
“Ồ, tên nhóc kia cuối cũng cũng nói ra rồi, tập cả mấy ngày trời
đấy!”
“Xùy, nếu là tao thì nhiều nhất là nửa tháng đã cưa đổ con bé kia
rồi, biết đâu bây giờ đã hôn rôi cũng nên.”
“Ha ha ha…”
Nặc Nặc nghe thấy những lời trêu chọc xấu xa của đám nhóc ấy thì
trán nổi gân xanh, nắm tay chặt. Cậu bé thấy thế thì hơi cuống lên,
vội giải thích: “Bạn, bạn đừng quan tâm, bọn nó là thế…
Còn chưa nói dứt, Nặc Nặc đã hóa thân thành “nữ hoàng phun lửa”
trừng trừng nhìn cậu: “Mấy tuổi rồi?”
Cậu bé chưa phản ứng kịp, Nặc Nặc đã nói tiếp: “Cậu mới tí tuổi đầu
mà đã học người ta tỏ tình cái gi?”
Vừa nói xong, cậu bé đã đần mặt ra, Nặc Nặc vẫn cảm thấy chưa hả
giận, chống nạnh liếc xéo đám tiểu quỷ lấp ló ở góc kia, chỉ trích:
“Các cậu còn bé tí không học hành cho tốt mà dám trêu ghẹo chị đây,
xem tôi không tìm thầy cô, bố mẹ các cậu…”
“Xì…” Chưa nói xong, một tên tiểu quỷ đã ra mặt, “Già với ai được
mà bày đặt? Đừng có tưởng bạn không mặc đồng phuc thì đã là dân
công sở đẩy nhé!”
Nghe cậu đó xong… Nặc Nặc như bị sét đánh trúng, hóa đá tại
chỗ.
Cái đám nhóc ranh này… Chẵng lẽ xem cô là bạn học cùng trường đấy
chứ?
Chẵng trách dám to gan đến xin số điên thoại.
Ú ớ~! Trong tích tắc, Nặc Nặc muốn khóc mà không ra nước mắt. Cô
thừa nhận là cô hơi trẻ con, dù trang điểm ăn mặc khêu gợị thì
gương mặt tròn trịa ấy cũng rất giống học sinh, nhưng… cô đã đi
làm, lăn lộn xã hội hơn hai năm rôi mà! Cho dù không chút phong
sương thì trên gương mặt cũng phải có vết tich tuổi già mới
đúng?
Tại sao, tại sao…
Đầu óc Nặc Nặc đã bị đám nhóc làm cho hồ đồ, thời khắc tỏ tình quan
trọng thể này mà lại đánh mất mắt xích chính, không phải nghĩ Xem
phải giáo dục đám nhóc này thế nà0, cũng không phải gặm nhấm xem
nên từ chối cậu bé kia thế nào, mà câu nói đang xoay vòng trong đầu
lại là:
Nhìn thế nào đi nữa thì mình cũng là sinh viên đại học mà! Tại sao
lại bị học sinh trung học để ý? Sỉ nhục, quá sỉ nhục!
Cậu bé thấy sắc mặt Nặc nặc tái nhợt thì nghĩ cô bị đám bạn mình
chọc nghẹo tức quá nên khóc, thế là vội vàng an ủi: “ Bạn đừng thế,
bọn nó… không có ác ý đâu. Nếu…nếu bây giờ bạn không muốn cho tôi
số điện thoại, sau này tối nào tôi cũng cùng bạn tan học xong ngồi
xe về nhà, được không?”
Nặc Nặc bị bốn chữ “cùng bạn tan học” sét đánh bay vèo, vẫn chưa
kịp phản ứng thì một chiếc Volvo màu đên đã chầm chậm… dừng lại
trước trạm xe buýt.
Nặc Nặc mở to mắt, nhìn trái ngó phải, dường như cả trạm xe chỉ còn
lại mình cô, đang bảo cô lên xe ư? Không phải là… lúc nãy đại boss
nghe thấy những lời tỏ tình của em trai, cho rằng cô đang dụ dỗ em
trai anh đấy chứ?
%>_<%
Nặc Nặc khóc ròng, bị chính hai chữ “dụ dỗ” tưởng tượng của mình
dọa cho khiếp đảm. Phá hoại đóa hoa tổ quốc, tội danh lớn quá, nếu
bị Tiêu đại boss hiểu lầm thì chắc chắn sẽ bị khai trừ mất!
Bên này Tiêu Tuấn nghe anh mình nói thế cũng cuống lên, cắn răng
giải thích: “Anh… lúc nãy là… là em… không liên quan đến cô ấy, anh
bảo cô ấy lên xe làm gì?”
—
Nặc Nặc muốn khóc mà không có nước mắt, nhìn trời nghẹn ngào. Đồ
ngốc, cậu không biết cái câu bao che điển hình “không liên quan đến
cô ấy” nó có sức nặng đến cỡ nào à? Mà cái vẻ mặt “Cô ấy lên xe thì
anh sẽ hủy hoại cô ấy” như thế, chỉ càng khiến đại boss ngược đãi
tôi hơn thôi! Tiêu rồi tiêu rồi, Tiêu Dật đã ngộ nhận thật
rồi.
Tiểu Tuấn vẫn còn đang ngập ngừng thì bị một ánh mắt của ông anh
giết ngay trong tích tắc, khẽ đằng hắng, Tiêu Dật thản nhiên nói:
“Cô ấy là nhân viên công ty anh, anh tìm có chút việc công, có vấn
đề gì à?”
Lần này đến lượt Tiểu Tuấn há mồm trợn mắt, quay phắt sang nhìn Nặc
Nặc, vẻ mặt không tin được: “Chị… chị thật sự không phải học sinh
trường em? Em cứ tưởng chị chỉ ăn mặc đứng đắn thôi chứ.”
Nặc Nặc toát mồ hôi, không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn chui vào ghế
sau xe.
Suốt đoạn đường, im lặng.
Nặc Nặc thậm chí còn không dám thở mạnh, chứ đừng nói là hỏi đi
đâu. Đến khi chiếc xe dừng lại trước khu nhà ở sang trọng lộng lẫy,
Nặc Nặc mới ý thức được rằng, đại boss chắc đang đưa em trai về
nhà? Ý nghĩ này vừa nhảy ra, đã tự động bày sẵn một loạt câu đồng
nghĩa.
— Nhà Tiểu Tuấn chẳng phải cũng là nhà đại boss?
— Bây giờ lại gần trưa, chẳng lẽ…
— Chẳng lẽ đại boss chuẩn bị về nhà ăn trưa?!
Nặc Nặc ngồi phía sau mà mồ hôi đầm đìa, xem mắt nhầm đại boss đã
cực kỳ ngượng ngùng rồi, hôm nay lại gặp em trai anh tỏ tình, bây
giờ anh cũng định đưa cô về nhà ăn cơm ư?
Nặc Nặc đang nghĩ ngợi lung tung, thì chiếc xe đã chạy đến dưới tòa
lầu của tiểu khu, Tiểu Tuấn tháo dây an toàn ra, chớp mắt nhìn anh
mình rồi lại nhìn Nặc Nặc ngồi phía sau, lắp bắp: “Anh…”
“Xuống xe.” Tiêu Dật thẳng thừng cắt lời, “Anh và dì Hứa của em có
chút việc công, em bảo với mẹ là anh không về ăn cơm.”
Nặc Nặc còn chưa kịp mừng vì không cần đến nhà Tiêu Dật thì đã bị
hai chữ “dì Hứa” của anh làm cho chấn động đứng hình. Tuy cô rõ tâm
trạng đại boss, muốn lấy xưng hô đó để kéo giãn khoảng cách giữa cô
và Tiểu Tuấn ra, ngầm chỉ rõ tuổi tác, lập trường hai người đều
không giống nhau, nhưng… dì Hứa…
Nặc Nặc oán thán ngồi sụp xuống một góc vẽ vòng tròn, cô già thế
sao? Nếu là dì Hứa thì không chỉ là trưởng bối của Tiểu Tuấn, mà
cũng là trưởng bối của đại boss rồi, nhưng cô rõ ràng là nhỏ hơn
đại boss đến mấy tuổi mà. >_<
Cho dù không muốn đến mấy, Tiểu Tuấn vẫn ngoan ngoãn về nhà ăn cơm,
trong xe chỉ còn lại Nặc Nặc và Tiêu Dật, bầu không khí vô cùng
nặng nề. Nặc Nặc cố tìm lời để nói, cười ha ha: “Tiêu tổng, lúc nãy
anh nói tìm tôi có việc công, là việc gì thế ạ?”
Tiêu Dật chăm chú lái xe, vừa đáp ngắn gọn bằng hai chữ: “Ăn
cơm.”
***
Bữa cơm ấy, mặc định là tiêu hóa không trôi.
Trên đường đi, Nặc Nặc đều nghĩ đến lời mẹ cô từng chỉ bảo: Trời sẽ
không vô duyên vô cớ đánh rơi miếng bánh xuống, cho dù có rơi xuống
thật thì cũng là bánh độc. Thế nên đối diệu với cơ hội ăn cơm với
đại boss một cách bất ngờ này, Nặc Nặc kiên định và khẳng định cho
rằng nó là miếng bánh độc, tục gọi là “tiệc HồngMôn” (Tiệc Hồng
Môn, chỉ một bữa tiệc được cử hành tại Hồng Môn, ngoại ô của Hàm
Dương, nơi đóng đô của triều Tần, lúc ấy bao gồm cả hai người đứng
đầu hai thế lực chống đối nhà Tần là Hạng Vũ và Lưu Bang. Buổi tiệc
đó có sức ảnh hưởng rất quan trọng đến chiến tranh nông dân cuối
đời nhà Tần và chiến tranh Sở – Hán, bị cho rằng gián tiếp tạo nên
sự bại vong của Hạng Vũ và việc Lưu Bang thành công lập ra nhà Hán.
Người đời sau cũng thường dùng “Tiệc Hồng Môn” để chỉ những buổi
tiệc không có mục đích tốt đẹp).
Quả nhiên là thế, đến quán ăn, Tiêu Dật vô cùng ngang ngược không
thèm hỏi ý kiến của Nặc Nặc mà chọn luôn món ăn, cô phục vụ vừa đi
xa là anh đã thẳng thắn vào đề: “Lúc nãy ở trạm xe, những lời cô và
Tiểu Tuấn nói tôi đã nghe rồi.”
Nặc Nặc nghẹn ngào, thế mới bảo, bữa cơm này là cơm bụi vỉa
hè?
Tiêu tổng à, lần này thật không thể trách tôi được, có trách thì
trách bố mẹ tôi sinh tôi ra với dáng vẻ quá trẻ con, thực ra tôi đã
rất cố gắng ăn vận sao cho nhìn trưởng thành một chút, nhưng vẫn
bất cẩn mà dụ dỗ em trai anh mất rồi. >O<
Nặc Nặc vừa gặm rau xanh suy nghĩ lung tung, một mặt sắp xếp ngôn
ngữ để giải thích, nhưng lời mới đến cửa miệng, Tiêu đại boss lại
lên tiếng: “Tiểu Tuấn còn nhỏ, nếu có gì mạo phạm mong cô bỏ
qua.”
Vừa dứt lời, Nặc Nặc đã nghẹn rau.
Nặc Nặc vừa gặm rau xanh suy nghĩ lung tung, một mặt sắp xếp ngôn
ngữ để giải thích, nhưng lời mới đến cửa miệng, Tiêu đại boss lại
lên tiếng: “Tiểu Tuấn còn nhỏ, nếu có gì mạo phạm mong cô bỏ
qua.”
Vừa dứt lời, Nặc Nặc đã nghẹn rau.
Lúc nãy… đại boss đang xin lỗi thay em mình? Xin lỗi nhân viên quèn
là cô?
Ngẩn ra hai giây, Nặc Nặc vội vàng khoát tay, “Không sao không sao,
Tiêu tổng cũng nói là Tiểu Tuấn còn nhỏ mà, tôi là chị thì làm sao
giận trẻ con được, anh không cần thiết mời tôi dùng cơm vì lẽ đó
đâu.” Nặc Nặc cố ý phát âm thật mạnh chữ “chị”, biểu lộ ra mình vẫn
còn trẻ trung chán!
Kết quả, Tiêu tổng lại hơi chau mày, “Tôi có nói là mời cô dùng cơm
để xin lỗi à?”
o(╯□╰)o
Tốt thôi, chỉ là dùng cơm, đại boss anh… chẳng có tí thành tâm
thành ý gì cả.
Nặc Nặc khổ không nói nên lời, bản lĩnh khiến người ta không nói
lại của đại boss quả thực là quá quá quá mạnh, nói gì với người như
anh cũng là phí công cả.
“Vậy Tiêu tổng, anh…”
“Tôi muốn nhờ cô sau này mỗi ngày đều cùng đón xe về nhà cùng em
trai tôi.”
!!!
Khóe môi Nặc Nặc co giật, chắc cô đang nghe nhầm, nghe nhầm
rồi.
Tiêu Dật thấy thế, thích thú nheo mắt lại, “Cô cũng biết là tuổi
Tiểu Tuấn đang ở thời kỳ nổi loạn, việc này cô càng trách mắng thì
nó càng làm ngược lại, nếu đã có một Hứa Nặc thứ nhất, thì sẽ có
thứ hai, thứ ba, nên…”
“Nên anh quyết định nhường bước để tiến tới, để tôi trở thành bà
chị tri âm cắt đứt đường lui của các bà chị khác, sau đó dần dần
giáo huấn cậu ấy?” Nặc Nặc tiếp lời đại boss. Tiêu Dật rõ ràng đã
dụ cô vào bẫy, mà cô thì lại quá ngốc, tự chui đầu vào mới chết. =
=
Nặc Nặc tỉnh ngộ, vẫn chưa kịp từ chối thì đôi mắt Tiêu Dật đã sáng
lên, “Việc này xin nhờ cô.”
“…”
Nặc Nặc khóc ròng, bà chị tri âm gì gì đó, ghét nhất!!!
Mẹ ơi, mẹ nói đúng, đàn ông mời con đi ăn chẳng tốt lành gì!
***
Nặc Nặc là đứa trẻ cần mẫn chăm chỉ.
Lúc đại học, Nặc Nặc đã tranh thủ kỳ nghỉ để dạy đại số cho học
sinh cấp hai, về sau vì danh tiếng quá tốt nên được phụ huynh đề cử
làm ở một trường dạy thêm kiêm giáo viên dạy đại số, vì tiết học
đều vào buổi tối nên không ảnh hưởng đến công việc ban ngày, nên
đến bây giờ, Nặc Nặc vẫn dạy ở trường lẫn đi làm.
Nói theo lời bà Hứa thì, con gái bà đi dạy là để làm phong phú vốn
sống, giỏi giang hơn những đứa trẻ khác đi làm xong về nhà là nằm
thẳng cẳng hoặc chơi game nhiều, hơn nữa còn tiện thể làm phong phú
thêm tiền sinh hoạt mà Nặc Nặc đưa cho bà.
Thực ra Nặc Nặc cũng không thấy mỗi tuần đi dạy mấy tiết là mệt mỏi
gì lắm, nhưng vấn đề hiện nay là, Tiêu đại boss đột ngột yêu cầu
tối nào cũng đưa Tiểu Tuấn về nhà, mà cứ mỗi tối thứ hai, tư, sáu
là cô lại phải đi ngược hướng về nhà để dạy cho bọn trẻ.
Làm sao về nhà cùng Tiểu Tuấn được?
Thấy bí mật làm thêm sắp bị phanh phui, Nặc Nặc đau khổ khôn
xiết.
Tuy tan sở rồi là thời gian tự do của nhân viên, cô có đi dạy cũng
chưa bao giờ ảnh hưởng đến thời gian làm việc chính, nhưng Nặc Nặc
hiểu rõ, chẳng một sếp nào lại thích nhân viên của mình làm thêm ở
ngoài. Hành vi đó sẽ khiến các boss cảm thấy bạn không an phận thủ
thường, thậm chí còn có ý định nhảy việc.
Làm sao đây?
Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại, thấy đành hạ thủ với Tiểu Tuấn, dù sao
cậu em trai dễ lừa phỉnh hơn ông anh nhiều, chỉ cần khiến cậu ta
ghét mình, không muốn về cùng mình nữa là được.
Kế hoạch A: Ta là kẻ mê tiền
Trẻ con mà, chưa kinh qua gió mưa vùi dập của xã hội thì vẫn khá
ngây thơ, thứ tình cảm yêu mến của chúng ta đều bắt nguồn từ dáng
vẻ, tính cách, nếu mình thể hiện ra ta – đây – là – kẻ – mê – tiền,
Tiểu Tuấn chắc sẽ rất phản cảm? Thế là lần đầu lên xe về với Tiểu
Tuấn, Nặc Nặc đã tỏ vẻ mặt chán ghét cùng cực.
“Nhóc con đừng vội hiểu lầm, chị đây chỉ tuân lệnh Tiêu tổng ngồi
xe về cùng cậu thôi.”
Tiểu Tuấn nghe thế thì hơi cúi đầu, khiến Nặc Nặc thấy rất thương
xót, thực ra cậu bé Tiểu Tuấn… cũng rất tốt, vài năm nữa không
chừng còn đẹp trai hơn cả ông anh, tính cách dịu dàng lương thiện,
nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến. Nặc Nặc tuy có cảm giác
đang hủy hoại bông hoa tổ quốc, nhưng vì hạnh phúc của mình và Tiểu
Tuấn sau này, vẫn phải dày mặt ra diễn kịch.
“Tiểu Tuấn này, đưa số di động của anh cậu cho tôi đi, tôi muốn vài
hôm nữa mời anh ấy ăn cơm. Hê hê, cậu cũng biết là anh cậu vừa đẹp
trai lại lắm tiền, còn là lão tổng trong công ty chị, chỉ cần câu
được một món lớn như thế thì sau này tôi có thể ăn sung mặc sướng
rồi.”
Nặc Nặc cười kì dị, thấy Tiểu Tuấn gục đầu không phản ứng thì lại
vỗ vỗ vai cậu: “Thế nên từ nay về sau chúng ta đối xử tốt với nhau
nhé, cậu cứ vờ làm em trai ngoan, tôi đóng vai nhân viên giỏi. Chỉ
cần cậu không vạch mặt tôi thì sau này cậu đi chơi đâu tôi cũng xem
như không nhìn thấy.”
Tiểu Tuấn vẫn túm lấy túi xách không nói gì, Nặc Nặc cuống lên, có
khi nào mình quá sốt ruột nên làm hỏng việc, khiến cậu bé ấy chết
khiếp rồi không?
Hồi lâu sau, Tiểu Tuấn mới ngẩng lên, nói nhỏ: “Anh nói trước khi
công ty phát triển sẽ không kết hôn, em đã tính, với tốc độ phát
triển và số vốn hiện nay, chí ít phải cần năm năm, mà mấy hôm trước
đi xem mắt là do bị mẹ ép buộc, nên…” Tiểu Tuấn hít một hơi thật
sâu, căng thẳng cắn môi, lắp bắp: “Nên… nên chị đợi an hem chi bằng
đợi em ba năm thôi, sau này em còn xuất sắc hơn cả anh em.”
Nặc Nặc bị sét đánh đứng hình. Anh trai ghê gớm thì em trai cũng
chả kém cạnh, xem ra Tiểu Tuấn còn có vẻ lợi hại hơn Tiêu đại boss
nhiều, “Cậu không giận tôi để ý đến tiền của hai anh em cậu
à?”
Tiểu Tuấn mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa như đánh trống trận, “Chị
biết nghĩ đến tình hình kinh tế, có nghĩa là thật lòng muốn gả cho
người ấy cả đời, chứ không phải chỉ chơi đùa. Em… em rất
vui…”
Nặc Nặc khóe miệng giật giật, im bặt.
Kế hoạch kẻ – mê – tiền thất bại.
KẾ HOẠCH B: TÔI CÓ BẠN TRAI RỒI
“Tôi có bạn trai rồi”. Tuy lý do đó rất tệ rất cũ, có điều Nặc Nặc
vẫn cố gắng nói cho ra vẻ. Từ lúc mình yêu sớm từ lâu từ lâu lắm,
rồi đã quen bao nhiêu bạn trai, đá biết bao nhiêu anh, đùa bỡn với
tình cảm biết bao nhiêu người, Nặc Nặc chỉ thiếu mỗi nước dán cái
mác “lăng nhăng đào hoa” lên trên mặt mình thôi.
Kết quả là, đợi Nặc Nặc nói xong, Tiểu Tuấn mới cực kỳ kiên nhẫn
tiến lên trước một bước, đôi mắt đen sáng rực, “Nặc Nặc, cám ơn
chị.”
“?” Nặc Nặc đần mặt ra, tại sao lại cám ơn cô?
Tiểu Tuấn lắc đầu, cười e thẹn: “Bố mẹ em đều là bác sĩ ngoại khoa,
lúc nào cũng bận thảo luận nghiên cứu, phẫu thuật cấp cứu v.v… đến
nỗi chân không chạm đất, lúc nhỏ đều do anh trai ở cạnh em, nên… em
biết anh rất lo cho em, bảo chị cùng em về là do sợ em trễ nãi việc
học hành.”
“Thực ra… Em thực sự chỉ đơn thuần là thích chị, không có ý gì
khác… cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học, nên chị không
cần phải bôi xấu mình để khiến em bỏ cuộc.”
Nặc Nặc ngớ người, chớp mắt.
Nói vậy thì, từ đầu cô đã bị vạch trần?
Cứng đờ hai giây, rồi Nặc Nặc nổi cáu, bà nó chứ, chị đây không tin
là không đàn áp được nhóc con mười tám tuổi. “Sao cậu biết lúc nãy
là tự tôi bôi xấu chứ không phải là thật? Chị đây lớn hơn cậu bao
nhiêu tuổi, quen nhiều bạn trai cũng là chuyện thường!”
Tiểu Tuấn nghe thế thì đôi mắt trong sáng chăm chú nhìn Nặc Nặc,
rồi lắc đầu, “Không, không phải như chị nói.”
Nặc Nặc mồ hôi tuôn chảy, thầm than, không chuẩn như thế chứ.
Tiểu Tuấn khẳng định chắc nịch: “Lúc chị bằng tuổi em, không hề yêu
đương gì cả.”
Lần này Nặc Nặc cuối cùng đã mở tròn mắt, ú ớ, “Sao cậu
biết?”
Tiểu Tuấn cười rất ngây thơ, “Em nhìn ra từ vẻ bề ngoài đấy, người
ta nói tướng là do tâm mà ra, lúc trước nghỉ hè rảnh rỗi, em học
chút cách nhìn diện tướng từ ông ngoại, “dịch kinh” v.v… Nặc Nặc,
chỉ cần nhìn là biết chị là một nữ sinh tốt hiền lành trong
sáng.”
Tiểu Tuấn dùng hai chữ “nữ sinh” để mặc định cho Nặc Nặc, từ khi
Nặc Nặc đi làm thì không còn ai gọi cô bằng danh xưng non nớt đó
nữa, có điều lúc này chuyện đó không quan trọng, Nặc Nặc mắt lấp
lánh ánh sao kêu lên: “Lợi hại quá, vậy cậu có biết xem chỉ tay
không, ôi, mau xem giúp tôi lúc nào thì tiền lương lên hàng vạn
được?”
“Hừm, cái này khá khó đoán, nhưng cũng không phải là không thể, tối
em về xem sách, ngày mai xem giúp chị.”
“Được được.”
Trong vô thức, Nặc Nặc đã quên bẵng nỗi khổ của mình, lại bất cẩn
hứa hẹn ngày mai tiếp tục cùng tương thân tương ái về nhà.
Thế mới nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột
sẽ biết đào tường khoét vách. Tiêu gia có một ông anh nham hiểm xấu
xa biến thái, thì cậu em làm sao ngốc nghếch cho được.
Kế hoạch cô gái phóng đãng đã thất bại, nữ chính đã bị dụ dỗ.
Nặc Nặc ngồi xe cùng Tiểu Tuấn hơn một tuần cũng chưa nghĩ ra cách
giải quyết. Cứ phải giả vờ về nhà cùng cậu, sau đó lại bắt xe đi
dạy cho bọn trẻ, ngày nào cũng đau khổ muốn chết.
Nặc Nặc đang vò đầu bứt tai thì công ty lại nảy sinh một sự
việc.
Vào buổi trưa hôm ấy, Nặc Nặc đã ăn cơm xong ở nhà ăn, đang chuẩn
bị về phòng ngủ trưa thì thấy em gái Lâm phòng hành chính đang vẫy
tay vui vẻ với cô. Em Lâm vì dáng vẻ thanh tú nhỏ nhắn, lại vừa hay
là mang họ Lâm, nên mọi người đều thân mật gọi là “em Lâm” (Giả Bảo
Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc là em Lâm – Hồng Lâu Mộng). Rồi đột ngột, em
Lâm nhảy ra trước mặt Nặc Nặc, vui vẻ: “Hứa Nặc, chúc mừng cậu
nhé!”
Nặc Nặc nghe thế thì thấy da đầu tê liệt, dự cảm không lành, “Chúc
mừng gì cơ?”
Em Lâm hất cằm, “Tiêu tổng bảo tớ thông báo cậu biết, nhân lúc nghỉ
trưa thì dọn đến tầng mười bảy.”
“Cái! Gì!!!” Nặc Nặc trợn mắt, cằm như muốn rớt xuống đất.
Em Lâm ngỡ người nào đó đang bất ngờ vui sướng, nên vỗ vỗ vai Nặc
Nặc với vẻ an ủi: “Vui mừng quá hả? He he, không cần lo, Tiêu tổng
thực ra cũng rất dễ tính, thường thì cậu đã được chuyển đến tầng
mười bảy rồi thì trở thành nhân viên chính thức cũng là chuyện nhỏ
thôi.”
Nặc Nặc tối mắt tối mũi, than thở trong lòng: Bất ngờ thì có, vui
mừng thì chả thấy đâu.
Chức vụ của Nặc Nặc là soạn thảo kế hoạch, còn tầng thứ mười bảy là
đại bản doanh của phòng kế hoạch, vốn vừa vào công ty đã phải yên
ổn ở tầng mười bảy, kết quả là ngày đầu đi làm, trưởng phòng nhân
sự đã giải thích: Tầng mười bảy đông người quá rồi, không đủ chỗ,
bảo Nặc Nặc đành tạm ở tầng ba vậy.
Nặc Nặc là người mới, đương nhiên là gật đầu đồng ý. Kết quả làm
việc ở tầng ba một thời gian mới phát hiện ra một điều kỳ thú. Thì
ra tầng ba ngoài các đồng nghiệp phòng nhân sự, lại còn có phòng Mỹ
thuật, kỹ thuật, tài nguyên v.v… Mà những đồng nghiệp ấy cùng có
một điểm chung – tất cả đều là nhân viên mới chưa được chuyển sang
nhân viên chính thức.
Thế là mọi người lĩnh ngộ ra, không phải các tầng trên không có
chỗ, mà là sợ các bạn mới không qua được kỳ thử việc, dọn đến dọn
đi rất rắc rối. Mà tầng mười bảy lại là văn phòng của đại boss, tất
nhiên càng không dễ ngồi rồi. Nên bây giờ em Lâm bỗng thông báo Nặc
Nặc chuyển đến đại bản doanh phòng kế hoạch, rõ rành rành là một
tin vui với một nhân viên thử việc.
Nhưng mà…
Nặc Nặc nhớ đến những vướng mắc gần đây với đại boss, nghe thấy tin
ấy thì chẳng thể vui nổi. Nặc Nặc nhìn trời trong vô vọng, vẫn chưa
kịp trả lời thì quả nhiên đã nghe em Lâm nói tiếp: “Còn nữa, Tiêu
tổng bảo cậu trước khi dọn đi thì đến gặp anh ấy một lát.”
{{{(>_<)}}}
Bi kịch rồi. Trực giác phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, lần này chắc cô sẽ
một đi không trở lại.
Chức vụ của Nặc Nặc là soạn thảo kế hoạch, còn tầng thứ mười bảy là
đại bản doanh của phòng kế hoạch, vốn vừa vào công ty đã phải yên
ổn ở tầng mười bảy, kết quả là ngày đầu đi làm, trưởng phòng nhân
sự đã giải thích: Tầng mười bảy đông người quá rồi, không đủ chỗ,
bảo Nặc Nặc đành tạm ở tầng ba vậy.
Nặc Nặc là người mới, đương nhiên là gật đầu đồng ý. Kết quả làm
việc ở tầng ba một thời gian, mới phát hiện ra một điều kỳ thú. Thì
ra tầng ba ngoài các đồng nghiệp phòng nhân sự, lại còn có phòng Mỹ
thuật, kỹ thuật, tài nguyên v.v… Mà những đồng nghiệp ấy cùng có
một điểm chung – tất cả đều là nhân viên mới chưa được chuyển sang
nhân viên chính thức.
Thế là mọi người ngộ ra, không phải các tầng trên không có chỗ, mà
là sợ các bạn mới không qua được kỳ thử việc, dọn đến dọn đi rất
rắc rối. Mà tầng mười bảy lại là văn phòng của đại boss, tất nhiên
càng không dễ ngồi rồi. Nên bây giờ em Lâm bỗng thông báo Nặc Nặc
chuyển đến đại bản doanh phòng kế hoạch, rõ rành rành là một tin
vui với một nhân viên thử việc rồi.
Nhưng mà…
Nặc Nặc nhớ đến những vướng mắc gần đây với đại boss, nghe thấy tin
ấy thì chẳng thể vui nổi. Nặc Nặc nhìn trời trong vô vọng, vẫn chưa
kịp trả lời thì quả nhiên đã nghe em Lâm nói tiếp: “Còn nữa, Tiêu
tổng bảo cậu trước khi dọn đi thì đến gặp anh ấy một lát.”
{{{(>_<)}}}
Bi kịch rồi. Trực giác phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, lần này chắc cô sẽ
một đi không trở lại.
Nặc Nặc lừ đừ đến trước văn phòng Tiêu Dật, phát hiện ra một bí mật
lớn vô cùng.
Tiêu đại boss đang chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”.
Chuyện đó vô lý như thể ông già sáu bảy mươi tuổi múa ba lê, bà Hứa
lắm điều bỗng quan tâm đến quốc gia đại sự vậy, tròng mắt Nặc Nặc
như muốn rơi xuống đất. Đại boss bình thường rất nghiêm túc, đến
quần tây cũng được là phẳng phiu không một nếp gấp lại đang chơi
“Thực vật đại chiến Cương Thi”, trong tích tắc, Nặc Nặc há mồm trợn
mắt đứng hình.
Bên này Tiêu Dật thấy Nặc Nặc bước vào cũng không hề có ý ngừng
chơi, đợi chơi hết một ván rồi mới ngước lên nhìn Nặc Nặc, thấy đối
phương đang bĩu môi, vẻ mặt đau khổ hết sức. Tiêu Dật khẽ ho một
tiếng, hơi nheo mắt hỏi: “Nghỉ trưa chơi game không phạm pháp
chứ?”
“Không không.” Nặc Nặc khoát tay lia lịa, “Chỉ là…”
Chỉ là không ngờ đại boss anh lại chơi trò game ấu trĩ đó, tôi cứ
ngỡ anh chỉ hợp với những game lớn như “Hoàng tử Ba Tư” hoặc CS
(viết tắt của Counter-Strike) thôi chứ.
Nặc Nặc nuốt nước bọt, vẫn biết ý mà nuốt câu nói ấy vào bụng, rồi
chuyển đề tài: “Mấy hôm nay Tiểu Tuấn rất ngoan, tan học là về
thẳng nhà, cũng không nhắc đến chuyện tỏ tình hẹn hò gì cả.”
Nặc Nặc nói xong, bất giác liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Dật. Thực ra từ
khi ngồi xe về nhà cùng Tiểu Tuấn, Nặc Nặc đã cố sức chuyên nghiệp
gửi email cá nhân rất đúng giờ cho Tiêu đại boss, để báo cáo tình
hình mỗi ngày của Tiểu Tuấn. Thế nên cô hoàn toàn không rõ tại sao
Tiêu Dật hôm nay lại cố ý gọi cô lên đây một chuyến, lẽ nào là
không hài lòng với công tác báo cáo định kỳ đó?
Nói đến đó, Nặc Nặc lại thêm một câu, “Mà hôm trước Tiểu Tuấn còn
nhờ tôi dạy toán, nên…”
Chưa nói hết, Tiêu đại boss bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng,
“Nên hai người đã hẹn hò như lẽ tất nhiên???”
-_-|||
Nặc Nặc không biết nói thế nào, cô vốn muốn nói, “Nên Tiểu Tuấn
thật sự là một đứa trẻ yêu thích học hành, sẽ không vì yêu sớm mà
từ bỏ tương lai, đại boss anh có thể đừng bắt tôi ngày nào cũng
ngồi xe về nhà với cậu ấy nữa không?” Kết quả là…
Sự việc rất đơn giản, thứ sáu khi về nhà, Tiểu Tuấn bỗng nói với vẻ
đáng thương rằng có mấy đề toán không biết làm, Nặc Nặc thân là bà
chị tri âm nên đương nhiên sẽ tỏ rõ ý muốn giúp đỡ, sau đó Tiểu
Tuấn lấy lý do là tối nay thời gian không đủ, nên sáng ngày mai sẽ
học thêm ở một quán ăn nào đó, hẹn Nặc Nặc đến.
Hôm sau, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn tiến hành phụ đạo một đối một, đến
khi giảng xong thì đã trưa rồi, Tiểu Tuấn lại mắt ầng ậng nước biểu
lộ rằng, ông anh tăng ca, bố mẹ lại đi diễn giảng ở các trường đại
học Y rồi. Thế là, hai người lại cùng ăn trưa, buổi chiều đi cùng
Tiểu Tuấn đến nhà sách, mua được n tài liệu học thêm rồi cậu chàng
mới hài lòng mà về nhà.
Thế là cả thứ bảy, Nặc Nặc đều ở cạnh Tiểu Tuấn.
Tuy sau việc đó, Nặc Nặc cũng cảm thấy chuyện ấy dù nhìn thế nào
cũng giống như một âm mưu, nhưng cứ nhớ đến gương mặt đẹp trai vô
tội của Tiểu Tuấn, cô lại cảm thấy mình quá là lòng dạ tiểu nhân.
Có điều bây giờ nghĩ lại, lòng dạ tiểu nhân cũng không chỉ mình cô,
Nặc Nặc thở dài nhìn Tiêu Dật, thì ra bảo mình lên đây là để hạch
hỏi tội trạng!
“Hứa Nặc, tôi quên bảo cô,” Tiêu Dật theo thói quen xoa xoa huyệt
thái dương rồi mới ngước lên nhìn Nặc Nặc, thong thả nói, “Tiểu
Tuấn tháng trước đã đại diện thành phố tham gia cuộc thi Olympic
toán học toàn quốc, tuy thành tích chưa có, nhưng cô thật sự cho
rằng những đề toán mà cô dạy, nó không biết làm?”
Nặc Nặc ngớ người, hoàn toàn đờ đẫn.
Nói thế thì, cô đã bị thằng nhóc mười tám tuổi lừa một vố?
“Nhưng, rõ ràng cậu ấy…” Nặc Nặc nhớ đến dáng vẻ khao khát mong chờ
giúp đỡ của Tiểu Tuấn hôm ấy là cảm thấy hận đến ngứa cả răng, cô
phải nghĩ ra từ sớm rằng, em trai Tiêu đại boss làm sao có thể
“ngây thơ”, “hiền lành” được cơ chứ?
Cô lại bị một cậu bé nhỏ hơn năm tuổi đùa bỡn, chưa biết chừng lúc
cô vùi đầu vào giải toán, thằng nhóc xấu xa ấy đang ôm đầu ngồi một
bên cười đến híp cả mắt cũng nên.
Xúc phạm, quá xúc phạm!
Nặc Nặc đầu bốc khói, “Xem hôm nay tôi gặp rồi dạy cậu ta thế
nào!”
“Không cần.”
“Hả?” Chẳng lẽ đại boss đã mất đi niềm tin với cô???
“Dù sao thằng bé còn hai tháng nữa là thi đại học, trường đã sắp
xếp cho tự học buổi tối, sau này cô không cần về nhà cùng nó nữa.”
Tiêu Dật ung dung nói.
Nặc Nặc đứng chôn chân tại chỗ, mất một sức lực khá lớn mới tiêu
hóa nổi câu nói của Tiêu Dật, tuy bị Tiêu Dật chơi xỏ nên rất buồn
bực, tuy đại boss sai bảo cô thế này thế kia cũng rất không thoải
mái, nhưng trọng điểm là sau này không cần phải đi xe về cùng Tiểu
Tuấn nữa, nguy cơ bị phát hiện đi làm thêm cũng đã được giải
trừ.
Nặc Nặc vui sướng ing~, tặng cho Tiêu Dật một nụ cười ngọt ngào:
“Cám ơn Tiêu tổng. Hôm nay bảo tôi dọn đến ngồi ở tầng mười bảy,
xem như là phần thưởng vì tôi đã ngồi xe cùng Tiểu Tuấn về nhà hơn
nửa tháng nay sao?”
Lời vừa dứt, Nặc Nặc đã hối hận, vì nghe câu ấy xong, khóe môi Tiêu
Dật như thấp thoáng nụ cười, trực giác của phụ nữ mách bảo Nặc Nặc,
cô lại gặp xui xẻo rồi.
Quả nhiên, Tiêu đại boss sờ cằm, trầm tư như có vẻ suy nghĩ lung
lắm, “Hình như… gần đây phòng kế hoạch xảy ra chuyện rất thú vị,
hử?”
Giọng mũi cuối cùng là nhắm đến Nặc Nặc đang nghiêng đầu, Nặc Nặc
thấy lưng mình như nổi da gà, đột ngột tỉnh ngộ, Tiêu Tuấn chẳng
qua là món khai vị, đại boss gọi cô đến nói chuyện riêng, chủ đề
chính e là mới vừa bắt đầu thôi?
Trước kia chưa bao giờ cô nghĩ rằng, Tiêu Tuấn còn bé thế kia đã
đen tối, liệu có khi nào là di truyền hoặc do học theo một tên nào
đó còn đen tối hơn? Chẳng hạn là Tiêu đại boss giờ đang ngồi ngay
ngắn, áo mũ chỉnh tề đây?
***
Gần đây phòng kế hoạch quả thực đã xảy ra một chuyện nho nhỏ. Vốn
chuyện ấy chỉ bé tẹo tèo teo, nhưng dưới sức mạnh tuyên truyền của
các đồng nghiệp, cuối cùng vẫn truyền đến tai Tiêu đại boss. Nặc
Nặc rầu rầu nghĩ thầm, không biết bản truyền miệng mà Tiêu đại boss
nghe có đến ba phần là sự thật hay không?
Sự việc vẫn phải nói từ một buổi trưa nào đó của tuần trước
đó.
Hôm ấy Nặc Nặc dùng cơm xong, bèn ôm hộp cơm cùng thìa đũa đến bồn
rửa ở ngoài nhà ăn để vệ sinh trước, vì lúc ấy đang giờ cao điểm
rửa bát nên Nặc Nặc đợi một lúc lâu mới có thể chen chân đến vị trí
gần bồn rửa. Đang hùng hục rửa rất phấn khởi thì người hướng dẫn
Mạc Tử Uyên của Nặc Nặc cũng vừa ăn xong, đang cầm đĩa ung dung đảo
qua đảo lại chỗ ấy.
Nặc Nặc “vẫy đuôi” lên tiếng chào hỏi, rồi tiếp tục cắm đầu vào rửa
bát. Mạc sư huynh mà, người ấy gì cũng tốt, cũng rất kiên nhẫn với
người mới, nhưng mỗi tội kiệm lời khiến người ta thấy không thích
ứng cho lắm. Nặc Nặc vừa tăng tốc rửa bát, vừa tính toán định rửa
xong sẽ nhường vòi nước cho Mạc sư huynh, kết quả vừa rửa xong,
ngẩng đầu lên đã chẳng thấy tăm tích anh ta đâu, có điều hộp cơm
của anh lại rất thảnh thơi ung dung nằm gác bên cạnh Nặc Nặc.
Về sau, lão đại tổ Phỉ Long – Phì Long nhiều chuyện phỏng vấn nam
chính, Mạc Tử Uyên trấn tĩnh nói rõ, thực ra khi ấy chỉ cảm thấy
mặt trời hơi gay gắt, bồn rửa lại quá đông người, nên định ném hộp
cơm lại đó trước, đợi mọi người rửa xong xuôi, trống chỗ rồi anh
mới đi rửa.
Lý do đó cũng giống như buổi tối tự học trong trường, bạn bè chưa
đến, vứt quyển vở xuống trước để chiếm chỗ vậy. Có điều Nặc Nặc khi
ấy đã hoàn toàn hiểu lầm ý của Mạc Tử Uyên.
Nặc Nặc chống cằm nhìn hộp cơm của Mạc sư huynh một lúc lâu, ngẫm
nghĩ xem có phải anh muốn nhờ mình rửa hộ nhưng lại ngại không dám
nói, nên vứt luôn hộp cơm ở đó rồi bỏ đi? Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại,
cuối cùng nghiến răng tự nhủ, cho dù Mạc sư huynh có ý đó hay không
thì cô rửa thêm một hộp cơm cũng chả rớt thêm miếng thịt nào, ngần
ngại cái nỗi gì? Rửa thôi.
Thế là, Nặc Nặc với tâm tư muốn nịnh cấp trên, rửa luôn cả hộp cơm
cho Mạc sư huynh.
Kết quả khỏi nghĩ cũng biết, Mạc Tử Uyên trước nay luôn tỏ vẻ lạnh
lùng, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm đã được rửa sạch sẽ đến nỗi phát
ra ánh sáng dưới ánh nắng, anh cũng chấn động đến độ trợn tròn đôi
mắt. So ra thì, lão đại tổ Phỉ Long tỏ ra bình tĩnh hơn, chỉ nheo
đôi mắt nhỏ lại cười gian: “Hứa Nặc à Hứa Nặc, mắt nhìn của em gian
ghê!”
>O<
Nặc Nặc mở to mắt, nhìn trái ngó phải, dường như cả trạm xe chỉ còn
lại mình cô, đang bảo cô lên xe ư? Không phải là… lúc nãy đại boss
nghe thấy những lời tỏ tình của em trai, cho rằng cô đang dụ dỗ em
trai anh đấy chứ?
%>_<%
Nặc Nặc khóc ròng, bị chính hai chữ “dụ dỗ” tưởng tượng của mình
dọa cho khiếp đảm. Phá hoại đóa hoa tổ quốc, tội danh lớn quá, nếu
bị Tiêu đại boss hiểu lầm thì chắc chắn sẽ bị khai trừ mất!
Bên này Tiêu Tuấn nghe anh mình nói thế cũng cuống lên, cắn răng
giải thích: “Anh… lúc nãy là… là em… không liên quan đến cô ấy, anh
bảo cô ấy lên xe làm gì?”
—
Nặc Nặc muốn khóc mà không có nước mắt, nhìn trời nghẹn ngào. Đồ
ngốc, cậu không biết cái câu bao che điển hình “không liên quan đến
cô ấy” nó có sức nặng đến cỡ nào à? Mà cái vẻ mặt “Cô ấy lên xe thì
anh sẽ hủy hoại cô ấy” như thế, chỉ càng khiến đại boss ngược đãi
tôi hơn thôi! Tiêu rồi tiêu rồi, Tiêu Dật đã ngộ nhận thật
rồi.
Tiểu Tuấn vẫn còn đang ngập ngừng thì bị một ánh mắt của ông anh
giết ngay trong tích tắc, khẽ đằng hắng, Tiêu Dật thản nhiên nói:
“Cô ấy là nhân viên công ty anh, anh tìm có chút việc công, có vấn
đề gì à?”
Lần này đến lượt Tiểu Tuấn há mồm trợn mắt, quay phắt sang nhìn Nặc
Nặc, vẻ mặt không tin được: “Chị… chị thật sự không phải học sinh
trường em? Em cứ tưởng chị chỉ ăn mặc đứng đắn thôi chứ.”
Nặc Nặc toát mồ hôi, không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn chui vào ghế
sau xe.
Suốt đoạn đường, im lặng.
Nặc Nặc thậm chí còn không dám thở mạnh, chứ đừng nói là hỏi đi
đâu. Đến khi chiếc xe dừng lại trước khu nhà ở sang trọng lộng lẫy,
Nặc Nặc mới ý thức được rằng, đại boss chắc đang đưa em trai về
nhà? Ý nghĩ này vừa nhảy ra, đã tự động bày sẵn một loạt câu đồng
nghĩa.
— Nhà Tiểu Tuấn chẳng phải cũng là nhà đại boss?
— Bây giờ lại gần trưa, chẳng lẽ…
— Chẳng lẽ đại boss chuẩn bị về nhà ăn trưa?!
Nặc Nặc ngồi phía sau mà mồ hôi đầm đìa, xem mắt nhầm đại boss đã
cực kỳ ngượng ngùng rồi, hôm nay lại gặp em trai anh tỏ tình, bây
giờ anh cũng định đưa cô về nhà ăn cơm ư?
Nặc Nặc đang nghĩ ngợi lung tung, thì chiếc xe đã chạy đến dưới tòa
lầu của tiểu khu, Tiểu Tuấn tháo dây an toàn ra, chớp mắt nhìn anh
mình rồi lại nhìn Nặc Nặc ngồi phía sau, lắp bắp: “Anh…”
“Xuống xe.” Tiêu Dật thẳng thừng cắt lời, “Anh và dì Hứa của em có
chút việc công, em bảo với mẹ là anh không về ăn cơm.”
Nặc Nặc còn chưa kịp mừng vì không cần đến nhà Tiêu Dật thì đã bị
hai chữ “dì Hứa” của anh làm cho chấn động đứng hình. Tuy cô rõ tâm
trạng đại boss, muốn lấy xưng hô đó để kéo giãn khoảng cách giữa cô
và Tiểu Tuấn ra, ngầm chỉ rõ tuổi tác, lập trường hai người đều
không giống nhau, nhưng… dì Hứa…
Nặc Nặc oán thán ngồi sụp xuống một góc vẽ vòng tròn, cô già thế
sao? Nếu là dì Hứa thì không chỉ là trưởng bối của Tiểu Tuấn, mà
cũng là trưởng bối của đại boss rồi, nhưng cô rõ ràng là nhỏ hơn
đại boss đến mấy tuổi mà. >_<
Cho dù không muốn đến mấy, Tiểu Tuấn vẫn ngoan ngoãn về nhà ăn cơm,
trong xe chỉ còn lại Nặc Nặc và Tiêu Dật, bầu không khí vô cùng
nặng nề. Nặc Nặc cố tìm lời để nói, cười ha ha: “Tiêu tổng, lúc nãy
anh nói tìm tôi có việc công, là việc gì thế ạ?”
Tiêu Dật chăm chú lái xe, vừa đáp ngắn gọn bằng hai chữ: “Ăn
cơm.”
***
Bữa cơm ấy, mặc định là tiêu hóa không trôi.
Trên đường đi, Nặc Nặc đều nghĩ đến lời mẹ cô từng chỉ bảo: Trời sẽ
không vô duyên vô cớ đánh rơi miếng bánh xuống, cho dù có rơi xuống
thật thì cũng là bánh độc. Thế nên đối diệu với cơ hội ăn cơm với
đại boss một cách bất ngờ này, Nặc Nặc kiên định và khẳng định cho
rằng nó là miếng bánh độc, tục gọi là “tiệc HồngMôn” (Tiệc Hồng
Môn, chỉ một bữa tiệc được cử hành tại Hồng Môn, ngoại ô của Hàm
Dương, nơi đóng đô của triều Tần, lúc ấy bao gồm cả hai người đứng
đầu hai thế lực chống đối nhà Tần là Hạng Vũ và Lưu Bang. Buổi tiệc
đó có sức ảnh hưởng rất quan trọng đến chiến tranh nông dân cuối
đời nhà Tần và chiến tranh Sở – Hán, bị cho rằng gián tiếp tạo nên
sự bại vong của Hạng Vũ và việc Lưu Bang thành công lập ra nhà Hán.
Người đời sau cũng thường dùng “Tiệc Hồng Môn” để chỉ những buổi
tiệc không có mục đích tốt đẹp).
Quả nhiên là thế, đến quán ăn, Tiêu Dật vô cùng ngang ngược không
thèm hỏi ý kiến của Nặc Nặc mà chọn luôn món ăn, cô phục vụ vừa đi
xa là anh đã thẳng thắn vào đề: “Lúc nãy ở trạm xe, những lời cô và
Tiểu Tuấn nói tôi đã nghe rồi.”
Nặc Nặc nghẹn ngào, thế mới bảo, bữa cơm này là cơm bụi vỉa
hè?
Tiêu tổng à, lần này thật không thể trách tôi được, có trách thì
trách bố mẹ tôi sinh tôi ra với dáng vẻ quá trẻ con, thực ra tôi đã
rất cố gắng ăn vận sao cho nhìn trưởng thành một chút, nhưng vẫn
bất cẩn mà dụ dỗ em trai anh mất rồi. >O<
Nặc Nặc vừa gặm rau xanh suy nghĩ lung tung, một mặt sắp xếp ngôn
ngữ để giải thích, nhưng lời mới đến cửa miệng, Tiêu đại boss lại
lên tiếng: “Tiểu Tuấn còn nhỏ, nếu có gì mạo phạm mong cô bỏ
qua.”
Vừa dứt lời, Nặc Nặc đã nghẹn rau.
Nặc Nặc vừa gặm rau xanh suy nghĩ lung tung, một mặt sắp xếp ngôn
ngữ để giải thích, nhưng lời mới đến cửa miệng, Tiêu đại boss lại
lên tiếng: “Tiểu Tuấn còn nhỏ, nếu có gì mạo phạm mong cô bỏ
qua.”
Vừa dứt lời, Nặc Nặc đã nghẹn rau.
Lúc nãy… đại boss đang xin lỗi thay em mình? Xin lỗi nhân viên quèn
là cô?
Ngẩn ra hai giây, Nặc Nặc vội vàng khoát tay, “Không sao không sao,
Tiêu tổng cũng nói là Tiểu Tuấn còn nhỏ mà, tôi là chị thì làm sao
giận trẻ con được, anh không cần thiết mời tôi dùng cơm vì lẽ đó
đâu.” Nặc Nặc cố ý phát âm thật mạnh chữ “chị”, biểu lộ ra mình vẫn
còn trẻ trung chán!
Kết quả, Tiêu tổng lại hơi chau mày, “Tôi có nói là mời cô dùng cơm
để xin lỗi à?”
o(╯□╰)o
Tốt thôi, chỉ là dùng cơm, đại boss anh… chẳng có tí thành tâm
thành ý gì cả.
Nặc Nặc khổ không nói nên lời, bản lĩnh khiến người ta không nói
lại của đại boss quả thực là quá quá quá mạnh, nói gì với người như
anh cũng là phí công cả.
“Vậy Tiêu tổng, anh…”
“Tôi muốn nhờ cô sau này mỗi ngày đều cùng đón xe về nhà cùng em
trai tôi.”
!!!
Khóe môi Nặc Nặc co giật, chắc cô đang nghe nhầm, nghe nhầm
rồi.
Tiêu Dật thấy thế, thích thú nheo mắt lại, “Cô cũng biết là tuổi
Tiểu Tuấn đang ở thời kỳ nổi loạn, việc này cô càng trách mắng thì
nó càng làm ngược lại, nếu đã có một Hứa Nặc thứ nhất, thì sẽ có
thứ hai, thứ ba, nên…”
“Nên anh quyết định nhường bước để tiến tới, để tôi trở thành bà
chị tri âm cắt đứt đường lui của các bà chị khác, sau đó dần dần
giáo huấn cậu ấy?” Nặc Nặc tiếp lời đại boss. Tiêu Dật rõ ràng đã
dụ cô vào bẫy, mà cô thì lại quá ngốc, tự chui đầu vào mới chết. =
=
Nặc Nặc tỉnh ngộ, vẫn chưa kịp từ chối thì đôi mắt Tiêu Dật đã sáng
lên, “Việc này xin nhờ cô.”
“…”
Nặc Nặc khóc ròng, bà chị tri âm gì gì đó, ghét nhất!!!
Mẹ ơi, mẹ nói đúng, đàn ông mời con đi ăn chẳng tốt lành gì!
***
Nặc Nặc là đứa trẻ cần mẫn chăm chỉ.
Lúc đại học, Nặc Nặc đã tranh thủ kỳ nghỉ để dạy đại số cho học
sinh cấp hai, về sau vì danh tiếng quá tốt nên được phụ huynh đề cử
làm ở một trường dạy thêm kiêm giáo viên dạy đại số, vì tiết học
đều vào buổi tối nên không ảnh hưởng đến công việc ban ngày, nên
đến bây giờ, Nặc Nặc vẫn dạy ở trường lẫn đi làm.
Nói theo lời bà Hứa thì, con gái bà đi dạy là để làm phong phú vốn
sống, giỏi giang hơn những đứa trẻ khác đi làm xong về nhà là nằm
thẳng cẳng hoặc chơi game nhiều, hơn nữa còn tiện thể làm phong phú
thêm tiền sinh hoạt mà Nặc Nặc đưa cho bà.
Thực ra Nặc Nặc cũng không thấy mỗi tuần đi dạy mấy tiết là mệt mỏi
gì lắm, nhưng vấn đề hiện nay là, Tiêu đại boss đột ngột yêu cầu
tối nào cũng đưa Tiểu Tuấn về nhà, mà cứ mỗi tối thứ hai, tư, sáu
là cô lại phải đi ngược hướng về nhà để dạy cho bọn trẻ.
Làm sao về nhà cùng Tiểu Tuấn được?
Thấy bí mật làm thêm sắp bị phanh phui, Nặc Nặc đau khổ khôn
xiết.
Tuy tan sở rồi là thời gian tự do của nhân viên, cô có đi dạy cũng
chưa bao giờ ảnh hưởng đến thời gian làm việc chính, nhưng Nặc Nặc
hiểu rõ, chẳng một sếp nào lại thích nhân viên của mình làm thêm ở
ngoài. Hành vi đó sẽ khiến các boss cảm thấy bạn không an phận thủ
thường, thậm chí còn có ý định nhảy việc.
Làm sao đây?
Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại, thấy đành hạ thủ với Tiểu Tuấn, dù sao
cậu em trai dễ lừa phỉnh hơn ông anh nhiều, chỉ cần khiến cậu ta
ghét mình, không muốn về cùng mình nữa là được.
Kế hoạch A: Ta là kẻ mê tiền
Trẻ con mà, chưa kinh qua gió mưa vùi dập của xã hội thì vẫn khá
ngây thơ, thứ tình cảm yêu mến của chúng ta đều bắt nguồn từ dáng
vẻ, tính cách, nếu mình thể hiện ra ta – đây – là – kẻ – mê – tiền,
Tiểu Tuấn chắc sẽ rất phản cảm? Thế là lần đầu lên xe về với Tiểu
Tuấn, Nặc Nặc đã tỏ vẻ mặt chán ghét cùng cực.
“Nhóc con đừng vội hiểu lầm, chị đây chỉ tuân lệnh Tiêu tổng ngồi
xe về cùng cậu thôi.”
Tiểu Tuấn nghe thế thì hơi cúi đầu, khiến Nặc Nặc thấy rất thương
xót, thực ra cậu bé Tiểu Tuấn… cũng rất tốt, vài năm nữa không
chừng còn đẹp trai hơn cả ông anh, tính cách dịu dàng lương thiện,
nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến. Nặc Nặc tuy có cảm giác
đang hủy hoại bông hoa tổ quốc, nhưng vì hạnh phúc của mình và Tiểu
Tuấn sau này, vẫn phải dày mặt ra diễn kịch.
“Tiểu Tuấn này, đưa số di động của anh cậu cho tôi đi, tôi muốn vài
hôm nữa mời anh ấy ăn cơm. Hê hê, cậu cũng biết là anh cậu vừa đẹp
trai lại lắm tiền, còn là lão tổng trong công ty chị, chỉ cần câu
được một món lớn như thế thì sau này tôi có thể ăn sung mặc sướng
rồi.”
Nặc Nặc cười kì dị, thấy Tiểu Tuấn gục đầu không phản ứng thì lại
vỗ vỗ vai cậu: “Thế nên từ nay về sau chúng ta đối xử tốt với nhau
nhé, cậu cứ vờ làm em trai ngoan, tôi đóng vai nhân viên giỏi. Chỉ
cần cậu không vạch mặt tôi thì sau này cậu đi chơi đâu tôi cũng xem
như không nhìn thấy.”
Tiểu Tuấn vẫn túm lấy túi xách không nói gì, Nặc Nặc cuống lên, có
khi nào mình quá sốt ruột nên làm hỏng việc, khiến cậu bé ấy chết
khiếp rồi không?
Hồi lâu sau, Tiểu Tuấn mới ngẩng lên, nói nhỏ: “Anh nói trước khi
công ty phát triển sẽ không kết hôn, em đã tính, với tốc độ phát
triển và số vốn hiện nay, chí ít phải cần năm năm, mà mấy hôm trước
đi xem mắt là do bị mẹ ép buộc, nên…” Tiểu Tuấn hít một hơi thật
sâu, căng thẳng cắn môi, lắp bắp: “Nên… nên chị đợi an hem chi bằng
đợi em ba năm thôi, sau này em còn xuất sắc hơn cả anh em.”
Nặc Nặc bị sét đánh đứng hình. Anh trai ghê gớm thì em trai cũng
chả kém cạnh, xem ra Tiểu Tuấn còn có vẻ lợi hại hơn Tiêu đại boss
nhiều, “Cậu không giận tôi để ý đến tiền của hai anh em cậu
à?”
Tiểu Tuấn mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa như đánh trống trận, “Chị
biết nghĩ đến tình hình kinh tế, có nghĩa là thật lòng muốn gả cho
người ấy cả đời, chứ không phải chỉ chơi đùa. Em… em rất
vui…”
Nặc Nặc khóe miệng giật giật, im bặt.
Kế hoạch kẻ – mê – tiền thất bại.
KẾ HOẠCH B: TÔI CÓ BẠN TRAI RỒI
“Tôi có bạn trai rồi”. Tuy lý do đó rất tệ rất cũ, có điều Nặc Nặc
vẫn cố gắng nói cho ra vẻ. Từ lúc mình yêu sớm từ lâu từ lâu lắm,
rồi đã quen bao nhiêu bạn trai, đá biết bao nhiêu anh, đùa bỡn với
tình cảm biết bao nhiêu người, Nặc Nặc chỉ thiếu mỗi nước dán cái
mác “lăng nhăng đào hoa” lên trên mặt mình thôi.
Kết quả là, đợi Nặc Nặc nói xong, Tiểu Tuấn mới cực kỳ kiên nhẫn
tiến lên trước một bước, đôi mắt đen sáng rực, “Nặc Nặc, cám ơn
chị.”
“?” Nặc Nặc đần mặt ra, tại sao lại cám ơn cô?
Tiểu Tuấn lắc đầu, cười e thẹn: “Bố mẹ em đều là bác sĩ ngoại khoa,
lúc nào cũng bận thảo luận nghiên cứu, phẫu thuật cấp cứu v.v… đến
nỗi chân không chạm đất, lúc nhỏ đều do anh trai ở cạnh em, nên… em
biết anh rất lo cho em, bảo chị cùng em về là do sợ em trễ nãi việc
học hành.”
“Thực ra… Em thực sự chỉ đơn thuần là thích chị, không có ý gì
khác… cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học, nên chị không
cần phải bôi xấu mình để khiến em bỏ cuộc.”
Nặc Nặc ngớ người, chớp mắt.
Nói vậy thì, từ đầu cô đã bị vạch trần?
Cứng đờ hai giây, rồi Nặc Nặc nổi cáu, bà nó chứ, chị đây không tin
là không đàn áp được nhóc con mười tám tuổi. “Sao cậu biết lúc nãy
là tự tôi bôi xấu chứ không phải là thật? Chị đây lớn hơn cậu bao
nhiêu tuổi, quen nhiều bạn trai cũng là chuyện thường!”
Tiểu Tuấn nghe thế thì đôi mắt trong sáng chăm chú nhìn Nặc Nặc,
rồi lắc đầu, “Không, không phải như chị nói.”
Nặc Nặc mồ hôi tuôn chảy, thầm than, không chuẩn như thế chứ.
Tiểu Tuấn khẳng định chắc nịch: “Lúc chị bằng tuổi em, không hề yêu
đương gì cả.”
Lần này Nặc Nặc cuối cùng đã mở tròn mắt, ú ớ, “Sao cậu
biết?”
Tiểu Tuấn cười rất ngây thơ, “Em nhìn ra từ vẻ bề ngoài đấy, người
ta nói tướng là do tâm mà ra, lúc trước nghỉ hè rảnh rỗi, em học
chút cách nhìn diện tướng từ ông ngoại, “dịch kinh” v.v… Nặc Nặc,
chỉ cần nhìn là biết chị là một nữ sinh tốt hiền lành trong
sáng.”
Tiểu Tuấn dùng hai chữ “nữ sinh” để mặc định cho Nặc Nặc, từ khi
Nặc Nặc đi làm thì không còn ai gọi cô bằng danh xưng non nớt đó
nữa, có điều lúc này chuyện đó không quan trọng, Nặc Nặc mắt lấp
lánh ánh sao kêu lên: “Lợi hại quá, vậy cậu có biết xem chỉ tay
không, ôi, mau xem giúp tôi lúc nào thì tiền lương lên hàng vạn
được?”
“Hừm, cái này khá khó đoán, nhưng cũng không phải là không thể, tối
em về xem sách, ngày mai xem giúp chị.”
“Được được.”
Trong vô thức, Nặc Nặc đã quên bẵng nỗi khổ của mình, lại bất cẩn
hứa hẹn ngày mai tiếp tục cùng tương thân tương ái về nhà.
Thế mới nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột
sẽ biết đào tường khoét vách. Tiêu gia có một ông anh nham hiểm xấu
xa biến thái, thì cậu em làm sao ngốc nghếch cho được.
Kế hoạch cô gái phóng đãng đã thất bại, nữ chính đã bị dụ dỗ.
Nặc Nặc ngồi xe cùng Tiểu Tuấn hơn một tuần cũng chưa nghĩ ra cách
giải quyết. Cứ phải giả vờ về nhà cùng cậu, sau đó lại bắt xe đi
dạy cho bọn trẻ, ngày nào cũng đau khổ muốn chết.
Nặc Nặc đang vò đầu bứt tai thì công ty lại nảy sinh một sự
việc.
Vào buổi trưa hôm ấy, Nặc Nặc đã ăn cơm xong ở nhà ăn, đang chuẩn
bị về phòng ngủ trưa thì thấy em gái Lâm phòng hành chính đang vẫy
tay vui vẻ với cô. Em Lâm vì dáng vẻ thanh tú nhỏ nhắn, lại vừa hay
là mang họ Lâm, nên mọi người đều thân mật gọi là “em Lâm” (Giả Bảo
Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc là em Lâm – Hồng Lâu Mộng). Rồi đột ngột, em
Lâm nhảy ra trước mặt Nặc Nặc, vui vẻ: “Hứa Nặc, chúc mừng cậu
nhé!”
Nặc Nặc nghe thế thì thấy da đầu tê liệt, dự cảm không lành, “Chúc
mừng gì cơ?”
Em Lâm hất cằm, “Tiêu tổng bảo tớ thông báo cậu biết, nhân lúc nghỉ
trưa thì dọn đến tầng mười bảy.”
“Cái! Gì!!!” Nặc Nặc trợn mắt, cằm như muốn rớt xuống đất.
Em Lâm ngỡ người nào đó đang bất ngờ vui sướng, nên vỗ vỗ vai Nặc
Nặc với vẻ an ủi: “Vui mừng quá hả? He he, không cần lo, Tiêu tổng
thực ra cũng rất dễ tính, thường thì cậu đã được chuyển đến tầng
mười bảy rồi thì trở thành nhân viên chính thức cũng là chuyện nhỏ
thôi.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!