CHƯƠNG 5: BẠN TRAI CHÍNH CỐNG
Mẹ ơi, mẹ có xứng đáng với con không?
Rót một ly trà hoa cúc cho khách, Nặc Nặc liếc nhìn người ấy, cố nở
nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Đại… đại sư huynh, anh bận như
thế còn đến thăm em, thật ngại quá.”
Tiểu văn thư ấy đúng là biết tận dụng thời gian, cứ chọn lúc bà Hứa
đi mua thức ăn, Tiêu Đại boss sắp đến mà thăm hỏi. Giác quan thứ
sáu của phụ nữ mách bảo Nặc Nặc, “đại sư huynh” đến đột ngột thế
này rất phiền phức.
Tiểu văn thư lúc lắc đầu, nói với vẻ vô cùng bí ẩn, “Không có gì,
anh nghe Hứa sư phụ đi công tác nói em bị bong gân nên đến thăm.
Còn nữa, Hứa Nặc, Hứa sư phụ nói những lời có vẻ hơi kỳ lạ.”
Nặc Nặc cứng miệng, không cần nói cũng biết là chuyện gì rồi. Vì
đêm hôm cô bị bong gân, ông Hứa đã đi công tác nên không thể gặp
mặt Tiêu Đại boss. Bà Hứa chỉ ôm điện thoại khen rối rít Tiểu
Trương là người ân cần, chu đáo, hiểu biết. Ông Hứa ở bên kia cũng
sung sướng khen Tiểu Trương thật thà này nọ.
Tiểu văn thư ho khẽ, đảo đảo mắt, “Hứa sư phụ bảo anh ngày ngày đến
đón em. Thực sự là rất ngại, ông còn bảo anh… cứ thế mà làm.”
Nặc Nặc ôm đầu… Bố ơi, bố có thể nhiều chuyện hơn chút nữa
không?
Tiểu văn thư thấy thế thì ngửa mặt lên trời thở dài, “Oan nghiệt ơi
là oan nghiệt…”
“?” Nặc Nặc còn chưa hiểu ra tại sao “đại sư huynh” lại đột ngột
lôi chủ đề oan nghiệt này vào, thì tiểu văn thư đã xúc động nói,
“Hứa Nặc, em như thế là không đúng. Anh nhớ lần đầu chúng ta gặp
mặt đã nói rõ với em, anh đi xem mắt là vì không muốn từ bỏ cơ hội
tìm lại tình nhân kiếp trước của mình. Nhưng em không phải… Tuy anh
cũng rất tiếc, dù sao anh với em cùng là đồng môn trung nhân, lại
trò chuyện hợp nhau, nhưng em không nên đặt tình cảm vào người như
anh làm gì. Mấy hôm trước anh còn nằm mơ thấy cô ấy, anh bảo, nếu
không tìm ra cô ấy, anh thà sống cô độc đến già…”
Tiểu văn thư nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ thâm tình, giọng điệu cũng trở
nên dịu dàng, “Em thật sự không nên… không nên… Người như anh, sẽ
phụ em. Em hà tất phải khổ sở giữ tình cảm đó, thậm chí còn vẽ nên
ảo tưởng tốt đẹp về chúng ta với bố mẹ chứ.”
Nặc Nặc khóe môi co giật, đại sư huynh,anh, có, phải, là, xem,
tiểu, thuyết, nhiều, quá, rồi, không?!
Chuyện gì thế này? Thì ra tiểu văn thư ngỡ rằng cô đã nói linh tinh
với bố, vẽ nên hoang tưởng tốt đẹp nên bố mới hiểu lầm chăng?
Nặc Nặc ú ớ.
Điên cuồng.
Thổ huyết.
“Không phải, em không…”
Chưa nói dứt, tiểu văn thư đã cắt ngang lần nữa, tỏ vẻ tức giận,
“Em đừng nói gì nữa! Chân em bị thương chính là chứng cứ tốt nhất.
Em lại vì anh mà hồn xiêu phách lạc ngã dúi dụi, haizzz, đúng là
tội ác, tội ác! Hứa Nặc, anh biết có lẽ là tàn nhẫn với em, nhưng
hôm nay anh đến để báo cho em biết, anh đã hạ quyết tâm, nếu trong
ba năm không tìm được tình nhân kiếp trước, anh sẽ đi theo sư phụ,
quy y cửa Phật.”
“Vì chúng sinh, vì thiên hạ mà tích phúc tích đức, chỉ đường cho
những người bị cái ác giam giữ, những người mắc nợ kiếp trước, nên
em thật sự…”
Tiểu văn thư mắt ươn ướt, nghẹn ngào đau khổ nhìn Nặc Nặc. Nặc Nặc
nhìn anh ta, cũng bỗng dưng muốn… khóc.
Bố ơi, rốt cuộc con mắt nào của bố nhìn thấy Tiểu Trương này là
thanh niên tài giỏi, đẹp trai vậy? Anh ta không chỉ tuyên truyền mê
tín, bóp méo tư tưởng Phật giáo, còn mắc chứng hoang tưởng nặng.
Không chỉ hoang tưởng kiếp trước kiếp này, tình nhân gì gì đó, mà
còn hoang tưởng người khác thích anh ta!
Nặc Nặc nắm chặt tay, hít thở sâu, nhắc mình cố hết sức duy trì
hình tượng thục nữ, “Đồng chí Tiểu Trương, tôi thấy giữa chúng ta
có chút ngộ nhận, tôi phải giải thích cho anh biết.”
Tiểu Văn thư sáng mắt lên, đột nhiên nắm chặt tay Nặc Nặc, “Em là
cô gái tốt, tại sao em không phải cô ấy…”
Đing đoong.
Có điều lần này tình hình hơi khác một chút. Người ấn chuông cửa
không phải nhắc nhở chủ nhân mở cửa, mà là cảnh cáo người trong nhà
“chú ý móng vuốt”, vì… Nặc Nặc tật nguyền biết Tiêu Đại boss sắp
đến, lười ra mở cửa, từ khi tiểu văn thư vào nhà, cửa vẫn khép
hờ.
Một anh boss đẹp trai khí thế hừng hực bước vào, ánh mắt mang sát
khí man rợ, khoanh tay trước ngực, “Nặc Nặc, không đi mát-xa ngay
thì người ta đóng cửa đấy.”
Tiểu văn thư dù ngốc đến mấy cũng cảm nhận được không khí có phần
khang khác từ khi Tiêu Dật bước vào, nên đã ngoan ngoãn thu móng
vuốt lại, lạ lùng hỏi, “Hứa Nặc, ai thế?”
Nặc Nặc nghe thế thì ưỡn thẳng lưng, hùng hùng hổ hổ (thực ra là
tấp ta tấp tểnh) đi đến cạnh Tiêu Đại boss, mắt cong cong, “Đại sư
huynh, xin giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Tiêu
Dật.”
“…” Cho dù tiểu văn thư nào đó có mặt dày vô sỉ đến mấy, giờ phút
này, cũng bị Nặc Nặc giết ngay trong tích tắc.
—Đường phân cách choáng váng choáng váng bay bay qua—
Trên đường đi, Tiêu Đại boss cứ nở nụ cười, đến mức Nặc Nặc sởn cả
da gà. >O<
Tiêu Dật tuy không mặt sắt như Mạc Tử Uyên, nhưng cũng hiếm khi
cười, vẻ mặt rất nghiêm khắc. Bây giờ anh cứ cười suốt cả đoạn
đường, ai thấy cũng lạnh cả người. Huống hồ là Nặc Nặc lại thấy anh
cười trong khi đã biết “Đại boss gần đây rất không vui”, anh có
giống như không vui đâu? Có giống đang bất mãn gì đâu? Ôm đầu thắc
mắc hồi lâu, Nặc Nặc vẫn quyết định hỏi cho ra lẽ.
“Tiêu tổng, chuyện lúc nãy… để tôi giải thích… Người đó chính là
Tiểu Trương, đối tượng xem mắt lần trước của tôi, anh ta đến nhà
thăm, có vẻ hiểu lầm gì đó, rồi anh lại đến đúng lúc, nên…” Nên,
tôi mới hồn nhiên xem anh là bia đỡ đạn. = =
Câu ấy, Nặc Nặc không thể nào thốt ra.
Thực ra bây giờ nhớ lại tình huống lúc ấy, Nặc Nặc chỉ muốn đập đầu
vào cửa xe, sao cô lại to gan đến thế, nói ra câu đại nghịch bất
đạo trước mặt Đại boss chứ a a a… Lấy ai ra làm bia đỡ đạn còn được
chứ lấy Tiêu Đại boss thì không thể. Chẳng phải cô đã phạm tội đùa
giỡn lãnh đạo công ty hay sao?
Nặc Nặc rất đau buồn, tiễn tiểu văn thư về rồi cứ tính toán xem
mình sẽ chết thế nào, chết xấu xí đến đâu. Kết quả Tiêu Đại boss
chỉ đơn giản xoa xoa đầu cô, như đang dỗ dành mèo con, “Đi thôi, sư
phụ mát-xa đợi sốt ruột lắm rồi.”
Nặc Nặc mặt mũi sầu khổ, thế mới nói động vật như boss đúng là loại
sinh vật rất khó hiểu. Phì Long lão đại đã nói rõ là mấy hôm nay
sắc mặt anh rất tệ hại cơ mà…
Bên này Tiêu Dật thấy Nặc Nặc ấp úng thì nhướn mày với cô, “Rồi thế
nào?”
Nặc Nặc nghiến răng, hít thở sâu rồi nói, “Tiêu tổng, anh đừng
giận, tôi biết hành vi lấy anh ra mạo nhận là bạn trai là rất trơ
trẽn, nhưng xin anh đừng cười cười thế chứ, tôi sợ…”
Vừa dứt lời, chiếc xe bỗng thắng gấp, Nặc Nặc chưa nói xong thì cả
người đã bổ nhào về phía trước, răng bập vào môi đau nhói, khi quay
đầu lại đã thấy gương mặt đẹp trai tức giận của Đại boss.
Tiêu Dật nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm, vô cùng đáng sợ.
Ý thỏ trắng là, lúc anh cười rất kinh dị? Rất đáng sợ?
Tốt lắm.
Hứa Nặc, em đã chọc giận tôi thành công rồi đấy.
Nặc Nặc khóc ròng, vẫn không hiểu mình sai chỗ nào, “Tiêu tổng, tôi
sai rồi, lúc ấy đầu tôi mụ mẫm thế nào, nên…”
“Lần cuối.”
“Hử?” Nặc Nặc run rẩy, nhìn sắc mặt Tiêu Dật càng lúc càng khó coi,
chỉ thấy thật-là-bó-tay!!!
“Lần cuối cùng nói cho cô biết, tan sở rồi đừng gọi tôi Tiêu
tổng!”
Tiêu Dật tuy giọng nói không thay đổi, nhưng vẻ phẫn nộ vẫn truyền
đến tai Nặc Nặc rất rõ ràng. Ngồi co rúm lại trong ghế phụ, Nặc Nặc
nghẹn ngào, “Tiêu… Dật.” Quả nhiên cô thật ngốc, vẫn chọc giận Đại
boss rồi.
Tiêu Dật thấy thế thì hiểu mình đã dọa thỏ trắng khiếp đảm rồi, hồi
lâu sau mới khẽ thở dài, dịu giọng nói, “Nặc Nặc, cô không cần xin
lỗi, thực ra tôi rất vui được mạo nhận là bạn trai của cô.” Khựng
lại, rồi Tiêu Dật mới bổ sung một câu vẻ không cam tâm, “Chúng ta
chẳng phải vẫn là đối tượng xem mắt hay sao?”
Nghe câu đó, đồng tử mắt Nặc Nặc nở lớn, lớn, lớn hơn nữa, lúc nãy
mình có nghe nhầm không? Ý của Tiêu Đại boss là… Chẳng sao, dù sao
sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành bạn trai chính cống của
mình?
Nặc Nặc muốn nghẹt thở vì ý nghĩ đó, ngớ người một lúc rồi quyết
định không nghĩ đến vấn đề đó mà chuyển sang chuyện khác, “Ơ… nghe
nói tôi đã được vào Hạng mục rồi.”
Tiêu Dật khởi động xe lại, ánh mắt nhìn phía trước, nói cụt lủn,
“Ừ.”
Nặc Nặc tiếp tục bẻ ngón tay, “Tôi còn nghe nói hình như anh không
vui cho lắm.”
Tiêu Dật không phản ứng gì mà thoải mái đáp, “Không phải không vui
mà chỉ cảm thấy với kinh nghiệm hiện nay của cô thì không hợp đảm
nhiệm làm kế hoạch cho kịch bản của một game mới. Kết cấu câu
chuyện tuy đầy đủ, nhưng những chi tiết và Bug phải sửa quá nhiều,
rồi cô và Tử Uyên sẽ rất bận.”
Nặc Nặc gật gù như gà mổ thóc, “Tôi hiểu, tôi hiểu, thực ra lúc đầu
tôi cũng không ngờ kịch bản ấy lại thông qua được, Tiêu… Dật anh
phải suy xét cho toàn cục mà, tôi chỉ thấy lạ là nếu đã có quá
nhiều yếu tố bất lợi như thế, tại sao cuối cùng vẫn nhận lời Mạc sư
huynh?”
Chính xác, Tiêu Đại boss dù thế nào cũng không phải người dễ dàng
thỏa hiệp.
Ánh mắt Tiêu Dật lóe sáng vẻ thành thật nói: “Tử Uyên mới là tổng
phụ trách kế hoạch toàn hạng mục, nếu cậu ta đã khăng khăng giữ
kịch bản của cô đến thế thì chứng tỏ với tư cách là người tổng phụ
trách, cậu ta đã có sự xem xét, hoặc cậu ta cảm thấy kịch bản này
của cô có khả năng, nếu đã như thế thì là người phối hợp, tôi nên
để cậu ta toàn quyền quyết định.”
“Vậy tại sao Phì Long lão đại nói anh gần đây sắc mặt rất khó
chịu?” Nói xong Nặc Nặc giật thót mình, vì Tiêu Đại boss nghe câu
đó xong quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, cười gian xảo.
“Nặc Nặc, đi một vòng lớn như thế, thực ra cô muốn hỏi điều
này?”
“He he.” Tiêu Đại boss quả tính toán như thần, sao cái gì cũng đoán
ra?
Ngừng một chút, Tiêu Dật mới chớp mắt, “Cô đoán xem.”
-_-
Đại boss, đừng đùa giỡn thế chứ.
Tiêu Dật còn trẻ, nhưng lại có vẻ trầm tĩnh lạnh lùng hiếm có ở
những người cùng tuổi, lại thêm khả năng quan sát nhạy bén và kỹ
thuật cao siêu, sau khi tốt nghiệp đại học ba năm đã tìm đủ nguồn
vốn, cùng mấy anh em cùng chí hướng sáng lập nên “Công ty sáng chế
Kiêu Dực”.
Mà Mạc Tử Uyên là một trong số đó.
Kiêu Dực từ một văn phòng nhỏ có mấy người phát triển thành một
công ty sáng chế nổi tiếng mấy trăm nhân viên như hiện nay, ngoài
công lao thuộc về đầu óc kinh doanh giỏi giang và khả năng thâm
nhập thị trường chính xác, còn có liên quan mật thiết đến tài năng
thiên bẩm của Mạc Tử Uyên.
Với một người thuộc cấp nguyên lão của công ty như Mạc Tử Uyên,
Tiêu Dật luôn tin tưởng kiến thức chuyên ngành và trực giác của
người sáng chế, nên về chuyện chọn kịch bản của Nặc Nặc, tuy là cãi
nhau nhưng giữa Tiêu Dật và Mạc Tử Uyên cũng chẳng hề có chút sứt
mẻ nào. Mà sự thật khiến Tiêu Đại boss mấy hôm nay cố nhịn cơn
giận, gương mặt đẹp trai lúc nào cũng sa sầm là…
Hôm ấy cuộc họp sắp kết thúc, Tiêu đại boss thấy giờ đưa Nặc Nặc đi
mát-xa đã đến nên ra ngoài gọi điện thoại, bảo thỏ trắng ngoan
ngoãn ở nhà đợi thêm một lúc. Đến khi quay trở vào phòng họp, từ
cửa đã nghe đoạn đối thoại sau.
“Tử Uyên à Tử Uyên, tính khí cậu phải sửa thôi, tuy Tiêu lão đại là
huynh đệ của chúng ta, nhưng dù sao cậu ấy bây giờ cũng là sếp rồi,
mấy năm nay khả năng nắm bắt thị trường của cậu thế nào, chúng ta
đã chứng kiến tận mắt, vì một Tiểu Nặc Nặc, có đáng không?”
“Dù gì lúc nãy cậu ấy đã nói, tôi mới là người chế tác, liệu mà
làm. Kịch bản này tôi đã quyết định làm.”
“Cậu! Hì hì, muốn nịnh Tiểu Nặc Nặc cũng không cần gấp gáp thế
chứ?”
“Nói bậy gì thế!”
“Quên đi, đừng tưởng các anh đây không biết, lần nào cậu đến gần
Tiểu Nặc Nặc, ánh mắt rất chi là xxx, đúng là đồ quấy rối
ngầm!”
“Hê hê, em cũng nhìn ra. Anh Mạc thích thì cứ nói, em thấy chị dâu
rửa bát cũng rất có ý với anh đấy, chị ấy gọi mọi người là “sư
huynh”, “tiền bối”, chỉ với anh là cứ gọi “anh Tử Uyên”, thân mật
quá chừng.”
“Chính thế chính thế, cô nàng bị bong gân mà chỉ nói mình anh biết.
Anh thật chả hiểu tình tứ là gì, không thèm đến thăm nữa.”
…
Tiêu đại boss đứng trước cửa phòng họp rất lâu, rồi cuối cùng vẫn
không vào.
Anh nghĩ, thỏ trắng của mình đã bị lây nhiễm rồi.
Lần đầu trong đời, Tiêu Dật thấy hối hận. Lúc đầu anh không nên
chuyển Nặc Nặc đến tầng mười bảy. Đến nỗi mấy hôm liên tiếp, Tiêu
đại boss chẳng tỏ ra vui vẻ nổi với đám sói ở tầng mười bảy đã làm
thỏ trắng của anh hư hỏng.
Chân tướng như thế, Tiêu đại boss không thể bảo với thỏ trắng như
thế, nên khi bị hỏi “tại sao gần đây không vui”, Tiêu Dật đã dùng
cách ngốc nhất, quê mùa nhất:
“Cô đoán xem.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Nặc Nặc ngồi ghế phụ cạnh đó
chấn động đến nỗi hồn bay phách tán, quả nhiên… so với Tiêu đại
boss, tốc độ giết người trong tích tắc và lực công kích của cô thực
sự là quá kém quá kém.
Nặc Nặc dở khóc dở cười, không tìm được lời gì để nói. Tính toán
thế nào cũng không thể ngờ Tiêu đại boss lại có phản ứng đáng yêu
như thế, lại còn chớp chớp mắt vẻ “ngây thơ trong sáng” với cô nữa,
oh my God… Bây giờ phải làm gì đây?
Nặc Nặc cắn răng, cố đánh trống lảng lần nữa, “Hôm nay đi khám, bác
sĩ bảo chân tôi cũng đỡ lắm rồi, tuần sau là đi làm được.”
Đôi đồng tử đen nhánh của Tiêu Dật lấp lánh, một lúc sau mới đáp
gọn một tiếng “ừ”, rồi im lặng tiếp tục lái xe.
Nặc Nặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
Tiêu Dật dạo này thật sự rất quái lạ. Không cho cô gọi là “Tiêu
tổng”, không được nói đến công việc lúc đã tan sở, trách móc Nặc
Nặc lén lút anh để đi xem mắt, thậm chí còn… ngày nào cũng đưa cô
đi mát-xa. Nặc Nặc không phải kẻ ngốc, tất nhiên cũng sẽ nghĩ như
người khác.
Liệu có khi nào… từ sau khi xem mắt, Tiêu đại boss đã có ý với
mình??? >O<
Mỗi lần đáp án hiện ra là Nặc Nặc đã đỏ mặt tự vỗ đầu, ngừng ngay
ngừng ngay! Bên cạnh Tiêu đại boss có quá nhiều… mỹ nữ, quá nhiều…
giai nhân, mình chỉ là một con bé non nớt, làm sao có thể? Cứ nhớ
đến khoảng cách giữa Tiêu Dật với mình là Nặc Nặc đã tiếp tục vùi
đầu giả làm đà điểu.
Đà điểu Nặc lấn cấn mãi một lúc thì đã đến nơi. Mát-xa, về nhà, mẹ
giữ boss lại ăn cơm, mắt tiễn Tiêu đại boss về…Mấy tiếng sau, Nặc
Nặc vô tâm vô tính đã ném mệnh đề “Tiêu đại boss có ý gì với mình
không” ra sau gáy một cách suôn sẻ.
Vốn thế mà, mẹ cũng nói nhiều việc phải thuận theo tự nhiên, thuyền
đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tâm tư Tiêu Dật vẫn đừng đoán mò thì
hơn. Nếu Tiêu Dật thật sự có ý gì đó, đáp án nhất định sẽ tự nhảy
ra trước mặt cô. Nặc Nặc đã tự an ủi như vậy, rồi cũng không thắc
mắc nữa.
Nhưng cô không ngờ rằng đáp án lại tự động nhảy ra thật. Chủ nhật,
Tiểu Tuấn đã đến chơi…
—– Tôi là đường phân cách fan của Tiểu Tuấn —–
Tiểu Tuấn và bà Hứa thực sự như… vừa quen đã như tri kỷ.
Bà Hứa vừa nghe bảo cậu bé ngoan ngoãn mày đậm mắt to kia là “em
ruột của Tiểu Trương” thì tim đã nở hoa tưng bừng. Ôi chao, bình
thường thấy Nặc Nặc nhà bà ngô nghê như thế, không ngờ lúc quan
trọng cũng tốc độ phết, nhanh như thế đã cưa đổ ông anh, rồi thâm
nhập nội bộ địch, em trai người ta đã tự tìm đến chị dâu rồi. Với
tình hình này thì xem ra bà cũng cần phải chuẩn bị để đi gặp ông bà
thông gia rồi.
Nặc Nặc thấy bà Hứa ra vẻ thần bí thì biết mẹ mình nghĩ nhiều rồi,
cố ý làm lơ, cô hỏi Tiểu Tuấn: “Sao em lại đến đây?”
Tiểu Tuấn bĩu môi vẻ uất ức, “Anh trai ngày nào cũng được đến thăm
chị, chẳng lẽ em không thể?”
Nặc Nặc sợ Tiểu Tuấn hớ hênh nên đuổi khéo bà Hứa đi rồi mới vỗ đầu
Tiểu Tuấn: “Không phải không thể, mà…” Là sợ ông anh em đấy. Nếu
đại boss hôm nào đó tâm trạng không tốt, hoặc biết Tiểu Tuấn không
chịu học hành mà chuồn đến nhà mình chơi, liệu có xử lý cô
không?
Nặc Nặc thật thà kể hết mình đã xem mắt phải “cực phẩm” thế nào,
rồi sao lại gửi tin nhắn cho Tiểu Tuấn, rồi gặp Tiêu đại boss thế
nào… cho Tiểu Tuấn nghe. Nói xong, thấy Tiểu Tuấn vẻ mặt phẫn nộ co
chặt nắm đấm, “Quá nham hiểm!”
“Hử?”
“Dám tùy tiện xem tin nhắn của người khác, anh em thật quá nham
hiểm.”
Nặc Nặc cười khan, tỏ ý không-biết-gì-để-nói. Thực tế thì đại boss
từng thẳng thắn thừa nhận rằng, từ khi chưa thu điện thoại của Tiểu
Tuấn, tin nhắn điện thoại của tên ấy cứ liên tục đến, có điều Tiêu
đại boss chỉ mở tin nhắn của một người để xem, vô cùng bất hạnh là,
người ấy chính là cô!
Tiểu Tuấn than vãn rồi lấy ra một chiếc điện thoại mới, lắc lắc,
“Không sợ, Nặc Nặc, sau này em dùng số mới liên lạc với chị, nhập
số điện thoại chị vào.”
Nặc Nặc thấy thế thì muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài: “Điện thoại
mới đâu ra thế?”
Tiểu Tuấn nét mặt tỏ vẻ e thẹn, gãi đầu, “Em kể chị nghe, không
được cười em đấy… Gần đây em viết bài cho tạp chí, kiếm được ít quỹ
đen. Anh em quản chặt quá, bố mẹ em, hai quái nhân khoa học ấy thì
hoàn toàn phớt lờ em, nên lúc này quỹ đen giúp đỡ được rất
nhiều.”
Nặc Nặc kinh ngạc, lật giở điện thoại để xem, nó y hệt với mẫu điện
thoại mới nhất trong quảng cáo gần đây trên tivi, logo tinh xảo nổi
bật cũng bảo Nặc Nặc biết đây không phải hàng fake, lần trước bạn
cô nói chiếc này bao nhiêu tiền nhỉ? Sáu nghìn hay là tám
nghìn?
Nặc Nặc đau khổ đến mức bị nội thương, mẹ ơi, Tiểu Tuấn viết bài gì
mà lại kiếm được nhiều thế này? So với tiền lương bèo bọt của cô,
cô tự thấy hổ thẹn vô cùng.
Tiểu Tuấn thấy Nặc Nặc hành hạ điện thoại mà không chịu nhập số thì
cuống lên, “Chị nhập nhanh đi, lần trước không ngờ lại bị ông anh
em thu mất điện thoại, nên không nhớ số chị, lần này em phải thuộc
lòng mới được.”
“Không… không sao.” Nặc Nặc co giật khóe môi, tê dại nhập số mình
vào. Hai anh em nhà này, một người nhiệt tình như lửa, một người
lạnh lẽo như băng, thực khiến người ta không ứng phó nổi.
Tiểu Tuấn đón lấy, vừa vẫy đuôi vừa lưu lại số của Nặc Nặc, sau mới
nhìn trời: “Ừm, chị nhớ đến lúc đó phải sửa số này thành tên khác
trên di động nhé, ông anh em tinh lắm, lỡ ngày nào đó bị anh nhìn
thấy số đó, chưa biết chừng sẽ biết ngay là em cho xem.”
Nặc Nặc gật đầu, nghĩ ngợi rồi sửa “Tiểu Tuấn” thành “em trai”. Tại
sao lúc nào cũng có cảm giác hai người như đang chơi trò yêu đương
vụng trộm vậy nhỉ? Hơn nữa, lại còn lén lút sau lưng đại boss. Nặc
Nặc nhớ lại lần trước lén đại boss đi xem mắt, và sắc mặt Tiêu Dật
sau khi biết chuyện nên hơi sợ sệt, yếu ớt hỏi: “Tiểu Tuấn, chúng
ta lén lút sau lưng anh trai em, có phải là không hay lắm?”
Dù gì là một nhân viên, báo cáo kịp thời với lãnh đạo là việc nên
làm. Lại thêm Tiểu Tuấn còn nhỏ, cô là chị thì phải chỉ đạo giáo
dục mới đúng, sao ngược lại còn để tên nhóc ấy xỏ mũi dắt đi?
Ai ngờ Tiểu Tuấn nghe xong thì tỏ ra cực kỳ tức tối, “Sao không
hay? Đó gọi là gậy ông đập lưng ông, đối phó với người nham hiểm
xảo quyệt như ông anh em thì không thể từ bi mềm lòng được. Nặc
Nặc, chị tưởng anh ấy lần này tốt bụng đưa chị đi mát-xa thật à?
Hừ, anh ấy có mục đích cả đấy!”
“Hả?” Nặc Nặc đơ lưỡi.
Có mục đích? Mục đích gì? Sếp nịnh nhân viên đã là chuyện lạ thiên
hạ, lại còn mục đích? Nặc Nặc cười đến nỗi gan ruột xoắn lại, xoa
đầu Tiểu Tuấn với vẻ chị-đây-biết-hết, nhưng Tiểu Tuấn vẫn tức
giận, “Em nói thật mà!”
“Hôm nay em lén đến thăm chị, và bảo cho chị biết sự thật. Gần đây
trong bệnh viện bố mẹ em có một bác sĩ nữ mới, là nghiên cứu sinh
gì đó, nghe nói vừa đẹp vừa giỏi. Bố mẹ em rất thích, ngày nào cũng
kéo ông anh đến bệnh viện, lúc thì bảo anh ấy mang đồ đến, lúc thì
bảo để đưa đón gì đó. Anh em và chị bác sĩ kia đều không phải ngốc
nên hiểu rõ cả. Nhưng có lẽ ông anh em không có cảm tình gì với chị
ấy cả nên bảo có bạn gái rồi.”
Bố mẹ em không tin, mấy hôm sau lại còn nghe nói anh ngày nào cũng
đưa chị đi mát-xa, còn nữa, chị có biết sư phụ mát-xa cho chị là ai
không? Chính là ông nội của chị bác sĩ kia!! Ông anh em cố ý làm
thế để bố mẹ em nhìn thấy.”
“…”
Im lặng, im lặng, rồi im lặng.
Trong tích tắc, ngay cả việc phải tỏ ra vẻ thế nào Nặc Nặc cũng
không biết nữa.
Kỳ thực, cô chưa bao giờ ôm ấp hy vọng rằng Đại boss thích mình,
cũng luôn nhắc nhở mình họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thuần
túy, nhưng khi đáp án thực sự bày ra trước mắt, Nặc Nặc vẫn rụt cổ
lại như rùa, không muốn chạm đến sự thật đó.
Nhưng có một giọng nói cứ lởn vởn trong đầu Nặc Nặc: Mày bị lợi
dụng rồi!!!
Nặc Nặc thoáng chốc không còn tâm tư gì nữa, đang định nói gì đó
với Tiểu Tuấn thì nghe tiếng nói khoa trương của bà Hứa, “Tiểu
Trương đến rồi, vào đây!”
Nghe thế, Tiểu Tuấn và Nặc Nặc nhìn nhau, như bị bắt gian ngay tại
giường vậy.
Tiểu Tuấn hỏi, “Sao lại thế? Lúc này anh em rõ ràng đang tăng ca
mà.”
Nặc Nặc cũng thắc mắc, “Bình thường anh ấy không đến sớm như
thế!”
Vừa dứt lời, cửa mở “xoạch” một tiếng, lộ ra gương mặt quả táo phát
sáng của bà Hứa và cả vẻ mặt lạnh tanh vạn năm không đổi của Tiêu
Dật.
“Ô trời, Tiểu Trương, em trai cậu cũng ở đây này!”
Nặc Nặc thầm kêu trời, quay sang hỏi, “Mẹ, rốt cuộc là tại…”
Bà Hứa đắc ý lúc lắc đầu, “Mẹ thấy Tiểu Tuấn ở đây nên vội gọi điện
cho Tiểu Trương, bảo em trai cậu ấy cũng ở đây, có muốn đến ăn cơm
không?”
Nặc Nặc: {{{(>_<)}}}
Tiểu Tuấn: -_-|||
Ước muốn được giữ hai anh em ở lại ăn cơm của bà Hứa tất nhiên
không thể thực hiện.
Tiêu Dật lấy lý do “Việc học của em trai là trên hết, còn một tuần
nữa là thi đại học rồi”, kéo Tiểu Tuấn rời đi. Tiểu Tuấn đáng
thương bám dính vào cửa, nói thế nào cũng không chịu buông tay, đôi
mắt đen nhánh ướt đẫm ai oán nhìn Nặc Nặc khiến cô nghĩ đến mèo
con, chó con bị bỏ rơi bên đường.
Nặc Nặc rất lo, Tiêu Đại boss nham hiểm bạo lực như thế, Tiểu Tuấn
lại vô cùng yếu đuối hiền lành (Nặc Nặc, cậu đã bị Tiểu Tuấn đen
tối lừa đảo thành công rồi), Đại boss đưa cậu ấy về nhà, liệu anh
ấy có đánh cậu ấy không? Lúc đầu Tiêu Dật đã hạ lệnh không cho phép
Tiểu Tuấn gặp mình, kết quả là…
Nặc Nặc nghĩ ngợi một lúc, trong chớp nhoáng đã hạ một quyết định
vĩ đại, đúng lúc Tiêu Đại boss khéo léo từ chối lời mời dùng cơm
của bà Hứa, Nặc Nặc co nắm tay lao đến cạnh hai anh em, giương móng
vuốt ra, chụp lấy Tiểu Tuấn.
Thế là, cảnh tượng kỳ quặc đã xuất hiện.
Tiêu Đại boss bên trái, kéo tay trái Tiểu Tuấn; Nặc Nặc bên phải,
đôi móng vuốt tròn lẳn ôm tay phải của Tiểu Tuấn. Tình huống ấy…
nhìn giống như đang diễn “Nhật ký cướp người”.
“Hừm…” Nặc Nặc nghe Tiêu Đại boss lên tiếng thì bất giác muốn rút
lui, nhưng lại nhìn Tiểu Tuấn rồi cố lấy hết can đảm mà nói, “Thực
ra ăn bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian, hơn nữa Tiểu Tuấn
cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức mà!”
Bà Hứa nghe thế cũng vội vàng phụ họa, “Đúng thế, đúng thế, một bữa
cơm thì mất bao lâu đâu, hơn nữa bác thấy Tiểu Tuấn thông minh như
thế, thi đại học chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ!”
Tiểu Tuấn thấy có trò hay thì cũng gật đầu như giã tỏi, “Vâng ạ,
anh, dù sao về cũng phải ăn cơm, thôi thì ở nhà dì ăn đi nhé? Vừa
nãy em thấy dì có làm món súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy, đó
là món anh thích ăn…”
Tiêu Dật không đợi cậu em nói xong đã cắt ngang, “Nặc Nặc.”
Nặc Nặc theo quán tính, lập tức nói to, “Có.”
“Cô có biết Tiểu Tuấn hôm nay đến đây như thế nào không?”
“Hừm…” Tiêu Đại boss thật lạ, sao lại hỏi thế, thì ngồi xe buýt đến
hoặc cưỡi xe đạp đến? Tiểu Tuấn từng kể với Nặc Nặc, nhà mình thực
ra không có nhiều tiền lắm. Tiêu Dật đã từ tầng lớp dân thành thị
bình thường phấn đấu để có ngày hôm nay.
Đối với cậu em trai, Tiêu Đại boss cũng rất nghiêm khắc, tuy hiện
giờ anh có nhà có xe, nhưng vẫn kiên quyết bắt em trai ngồi xe buýt
đi học, không cho nhiều tiền tiêu vặt, không cho phép chi tiêu lãng
phí vào quần áo, giày dép hàng hiệu v.v… Nặc Nặc lúc đầu nghe xong
thấy Tiểu Tuấn vẻ mặt sùng bái, nói rằng, anh cậu ‘chỉ dẫn có
phương hướng’. Có điều Nặc Nặc lại nghĩ, đó là một hành vi vô đạo
đức ngược đãi thanh thiếu niên nhi đồng của Đại boss.
Lúc này đây, Tiêu Đại boss đột ngột quan tâm đến việc em trai đến
đây bằng cách nào, có phải là do lương tâm anh lên tiếng, sau này
sẽ đưa đón em trai đi học? Hay là mua luôn một chiếc xe tặng cậu em
mình?
Nặc Nặc nghiêm túc suy xét một lúc rồi nói, “Chắc là ngồi xe đến
đúng không? Bây giờ nóng nực, mấy hôm cậu ấy thi, anh đưa đi cũng
tốt lắm, he he.”
Ánh mắt Tiêu Dật lấp lóe, đương nhiên là không hài lòng với câu trả
lời quàng xiên chẳng ra sao của Nặc Nặc. Anh trầm ngâm một lúc rồi
thốt ra từng câu từng chữ, “Lúc nãy, cô chủ nhiệm của Tiểu Tuấn gọi
điện cho tôi, bảo hôm nay tổ chức cho học sinh tiết học tư vấn tâm
lý trước khi thi, Tiểu Tuấn không đi.”
Khựng lại, rồi Tiêu Đại boss tổng kết, “Nó trốn học đến chỗ
cô.”
Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!
Trong tích tắc, Nặc Nặc chỉ thấy trên đầu mình sấm giật đùng đùng,
nói thế thì, cô đúng là tội nhân, tiết học tư vấn tâm lý trước kỳ
thi rất quan trọng, Tiểu Tuấn lại vì đến thăm cô mà…
Tiểu Tuấn bĩu môi làu bàu, “Cô giáo đúng là nhiều chuyện quá,
chuyện vặt mà cũng báo cáo.”
Tiêu Dật tư lự, rồi lên tiếng cáo từ lần nữa với bà Hứa, sau đó
quay sang bảo Tiểu Tuấn, “Đi thôi, về rồi hãy tính.”
Nặc Nặc ủ rũ, ai cũng nghe ra ý trong lời của Tiêu Đại boss, không
phải “về rồi hãy tính”, mà là “về rồi sẽ xử lý em”. Tiểu Tuấn biết
sự việc bại lộ nên cũng không kháng cự nữa, gục đầu đi theo sau ông
anh. Nặc Nặc thực sự không nhẫn tâm, lại nghĩ đến Tiểu Tuấn lén lút
chạy đến đây cũng là vì “thông báo tin tức” cho mình, để cô đừng
say mê Đại boss nữa.
Thế là nghiến răng lại, Nặc Nặc hét lên khi hai người vừa tiến ra
cửa, “Anh về nhà đừng mắng Tiểu Tuấn, lỗi là cuả tôi, tôi đã bảo
cậu ấy đến.”
Tiểu Tuấn: O_O
Thực sự thì Nặc Nặc chỉ có ý tốt. Sợ Tiêu Đại boss về nhà sẽ nổi
trận lôi đình, nên mới ôm hết tội lỗi vào người, nhưng sự thực
chứng minh, Nặc Nặc đã chữa lợn lành thành lợn què. >_<
Thực ra lúc nãy Tiêu Dật đến nhà Nặc Nặc thấy Tiểu Tuấn ở đó, thì
đã cố nhịn không nổi giận. Cảnh hai người ngồi cạnh nhau vừa ăn
trái cây vừa trò chuyện, thực sự đã khiến lòng đố kỵ của Tiêu Đại
boss bốc cháy. Anh định đưa cậu em về nhà rồi tính sau, ai ngờ Nặc
Nặc lại còn lên tiếng bảo vệ.
Câu ấy không nói thì thôi, nói ra rồi thì luồng khí nén toát ra từ
người Tiêu Đại boss khiến không khí xung quanh u ám vạn phần. Tiểu
Tuấn thấy thế vội vàng kéo ông anh ra ngoài, “Anh đừng nói nữa, bây
giờ anh hãy đưa em đến trường, có lẽ tiết tư vấn tâm lý chưa kết
thúc.”
Nặc Nặc ngố vẫn không hiểu rõ sự tình, lắc đầu kịch liệt, “Thật sự
là lỗi của tôi. Anh đừng giận cậu ấy, tất cả đều do tôi không
tốt.”
Tiêu Dật đứng tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu sau mới ngước lên,
khóe môi mấp máy “ồ” một tiếng quái dị, “Vậy cô nói cho tôi biết,
Tiểu Tuấn không có di động, làm sao cô liên lạc được với nó, bảo nó
đến thăm?”
Nặc Nặc đần mặt, chống cằm nhìn trời, “Chuyện đó…”
Tiểu Tuấn nước mắt đầm đìa, chỉ sợ Nặc Nặc lại tiết lộ chuyện điện
thoại di động thì rắc rối, nên kéo ông anh lao thẳng ra ngoài. Tiêu
Dật bị cậu em lôi đi cũng không phản kháng, trong tích tắc đã ra
khỏi cửa, quay đầu lại nhìn…
Nhịp tim Nặc Nặc chậm đến nửa nhịp, xung quanh như chẳng còn gì tồn
tại, chỉ còn lại gương mặt anh tuấn lạ lùng của Tiêu Dật, và cả…
ánh mắt bất bình.
Không sai, chính xác là bất bình. Nặc Nặc chắc chắn mình không nhìn
lầm, ánh mắt Tiêu Đại boss rất uất ức, rất cam chịu. Có phải cô hoa
mắt không? Nhưng rõ ràng người bị bỏ rơi và bị lợi dụng là cô, cô
phải bất bình ai oán mới đúng chứ?
Lúc ấy thấy hai anh em đi rồi, bà Hứa cũng than thở, “Ôi trời đất
ơi, sao đi hết thế này? Mẹ đã làm món súp nấm tuyết sen lửa hấp
cách thủy rồi! Tiểu Tuấn nói cả hai anh em đều thích món đó
mà.”
Nặc Nặc ngớ người, nghiêng đầu, “Ồ… mẹ, thực ra lúc nãy con đã muốn
hỏi, cái gì là súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy?” Hình như là,
chưa bao giờ nghe nói mẹ biết làm món điểm tâm đó?
Nghe thế, bà Hứa chống nạnh vẻ đắc ý, “Hê hê, súp nấm tuyết sen lửa
hấp cách thủy chính là… canh nấm tuyết táo tàu.” =_=
Mẹ, mẹ kiêu ngạo quá.
CHƯƠNG 6: MỘT CANH TẶNG HAI NGƯỜI
Thế giới này, quả nhiên bị “Yamete” lây nhiễm thành dung tục mất
rồi.
(Yamete: tiếng Nhật nghĩa là “Đừng mà” thường xuất hiện trong các
phim AV của Nhật)
Hôm sau, Nặc Nặc vẫn đi làm rất hào hứng.
Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay lại quay về trạng thái phấn khởi như
ngày đầu đến công ty, hơn nữa Nặc Nặc còn được vào tổ Hạng mục nữa,
sẽ rất bận. Nên mọi suy nghĩ viển vông về Đại boss đều phải ngừng
lại. Nhưng trước đó…
Nặc Nặc ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Đại boss, thấy
đầu mình to hẳn ra.
Vì đêm qua Tiêu Đại boss không muốn ở lại ăn cơm, làm bà Hứa cằn
nhằn cả buổi. Bà chỉ trích rất đúng chỗ rằng, Nặc Nặc quen biết
Tiểu Trương hơn tuần lễ rồi, ngày nào anh ấy cũng đến đưa đi khám
chân. Anh ấy không chịu ở lại ăn cơm chắc chắn là con gái nhà mình
có vấn đề.
Nặc Nặc nghe thế thì rụt cổ lại, Tiêu Đại boss sợ… bố mẹ và mình
hiểu lầm chăng? Đưa cô đi mát-xa là muốn cho cô bác sĩ kia thấy,
nhưng nếu ở lại Hứa gia ăn cơm, thì giống như có ý với mình, giống
như cô đưa bạn trai về nhà dùng cơm vậy, nên Tiêu Đại boss mới
không nhận lời?
Nặc Nặc thở dài, lẩm bẩm, “Có lẽ Tiểu Trương quá bận chăng.”
Dù thế thì mẹ vẫn cằn nhằn cả buổi tối, chủ đề vẫn triển khai từ
“súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy”, từ nguyên liệu, tác dụng cho
đến việc bà đã vất vả khổ sở nấu cả buổi chiều, vì nghe nói hai anh
em họ thích ăn. Kết quả cả hai người đều chưa thấy mặt mũi nồi
“súp” ấy ra sao đã bỏ đi mất.
Để tránh cho đôi tai không bị mọc nấm, và không đả kích đến lòng tự
tin của mẹ để sau này bà tiếp tục nấu cơm, Nặc Nặc cuối cùng đã gật
đầu nhận lời, hôm sau mang đến chút súp nấm tuyết cho Tiểu Trương.
Vì vậy mới có cảnh tượng Nặc Nặc ôm cặp lồng đứng trước văn phòng
Tiêu Đại boss ngần ngừ băn khoăn.
Tần ngần hồi lâu, Nặc Nặc vẫn gõ cửa bước vào, ậm ừ, “Tiêu tổng,
canh của anh có rồi đây.”
“Ừ.” Tiêu Đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống
tài liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường
tình huống này chứng tỏ Tiêu Đại boss siêu bận, không rảnh để quan
tâm tới thỏ trắng. Nặc Nặc cũng sẽ tự giác đặt cặp lồng xuống rồi
đi ra.
Nhưng hôm nay, Nặc Nặc thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy,
hình như có liên quan đến ánh mắt bất bình tối qua, trong lòng cô
thấy lấn cấn không yên. Tuy Tiêu Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về
phía Tây thì tôi chả dám đi về phía Đông, giúp Đại boss diễn “kịch
ân ái” một tuần không là gì cả, vả lại cô cũng có thể đi nhờ xe
người ta. Nhưng Nặc Nặc vẫn cứ băn khoăn, và không khí ngột ngạt
trong phòng khiến cô không chịu đựng nổi.
Nặc Nặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Tiêu Đại
boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm
ức trừng mắt nhìn Tiêu Đại boss đến cả nửa phút, đến khi Nặc Nặc
thấy mắt đau nhói, mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối
cùng cô đành nhún vai đầu hàng, kéo dài giọng, “Tiêu tổng, công
việc rất quan trọng, ăn cơm cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể
mệt quá.”
Dứt lời, chiếc bút trong tay Tiêu Dật khựng lại trên giấy, tờ giấy
từ nãy đã bị anh vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị
đầu bút nhọn khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Thỏ trắng… đang quan tâm
tới anh ư?
Tiêu Dật ngẩng lên, nhìn Nặc Nặc, trong tích tắc cô như bị điện
giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí, “Tiểu Tuấn bảo anh
thích món canh táo tàu nấm tuyết, ở nhà có một ít, tôi mang đến cho
anh, nếu anh không chê thì có thể dùng.”
Nói xong, Nặc Nặc chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Tiêu Đại
boss ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi anh nhướn lên thành một
nụ cười ngọt ngào, Nặc Nặc, chẳng lẽ em không biết, món ăn không
thể tùy tiện tặng bạn khác phái sao?
Như thế anh sẽ nghi ngờ, là em thích anh…
Bữa trưa đó Tiêu Đại boss thấy ngon lành khó tả.
Trong quan niệm của anh, phụ nữ tặng thức ăn cho bạn khác giới thực
sự còn mờ ám hơn cả tặng áo lót, quần lót. Những món ăn đầy đủ dinh
dưỡng và tình yêu thương giống như đang truyền đạt dụng ý đối
phương rất quan tâm đến sức khỏe của mình, hơn nữa, tác dụng quan
trọng nhất của thức ăn là ở chỗ nó còn biểu thị tình yêu, hy vọng
và sức khỏe hơn cả hoa hồng. Món canh nấm tuyết này chứng tỏ thỏ
trắng đang e thẹn ngượng ngùng nói với anh: “Em muốn chăm sóc anh
cả đời.”
Trái tim trước nay luôn trấn tĩnh ổn định của Tiêu Đại boss đập
loạn rồi.
Tâm trạng Tiêu Đại boss càng hỗn loạn hơn sau khi ăn xong. Thông
thường Tiêu Dật ăn xong cơm sẽ chợp mắt một lúc hoặc sẽ tiếp tục
vùi đầu vào xử lý công việc, nhưng hôm nay ăn canh nấm tuyết tinh
thần sảng khoái, anh lại có hứng thú muốn ra ngoài dạo một vòng,
tiện xem thỏ trắng làm gì trong giờ nghỉ trưa.
Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám người vây quanh chỗ
ngồi của Mạc Tử Uyên xì xầm bàn tán.
Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám người vây quanh chỗ
ngồi của Mạc Tử Uyên xì xầm bàn tán.
“Tử Uyên mỹ nhân, cậu gần đây đang dưỡng da hay tăng cân? Ăn xong
lại còn có món ngọt nữa, ôi ôi, món canh nấm tuyết này nấu đặc
thật, lại có nhiều nguyên liệu, không giống bán ngoài đường?” Phì
Long trợn mắt nhìn bát súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy, tỏ vẻ
ngờ vực.
Mạc Tử Uyên “ừ” gọn một tiếng rồi mấp máy môi, “Nặc Nặc mang đến
cho tôi ấy mà.”
Nói xong, các anh chàng vốn đang cười đùa bỗng như cúp điện, im
bặt. Tích tắc sau, Phì Long mới hít một hơi, lên tiếng trước, “Tiểu
Nặc Nặc mang đến cho cậu?”
Mạc Tử Uyên phớt lờ, tiếp tục uống canh ing~~~
Phì Long mắt phát sáng vỗ vỗ vai Mạc Tử Uyên, khen ngợi, “Được đấy,
Tử Uyên mỹ nhân. Bọn này đều tưởng cậu là mặt núi băng, tim khúc
gỗ, ai ngờ đối phó với con gái cũng lợi hại quá, mới mấy hôm cô ấy
đã tự tay nấu canh mang cho cậu. Ối trời, diễm phúc lớn quá!”
Mọi người cũng bắt đầu bàn tán không ngớt, “Anh Mạc, xem ra anh sắp
thắng lợi rồi. Lúc đầu vợ em cũng ép em làm vật thí nghiệm, ngày
nào cũng lôi em đến nhà ăn cơm cô ấy nấu, kết quả đã công đức viên
mãn rồi.”
Một sư đệ nào đó khóc ròng, “Chị Nặc Nặc thật không tốt, uổng công
em cùng tổ với chị ấy. Ngày nào em cũng chăm sóc chị ấy, mà món
canh ngon như thế kia chị ấy không làm thêm cho em một bát?”
“Xùy!” Phì Long vỗ bốp vào đầu cậu chàng, “Ranh con hiểu gì, thức
ăn không thể tặng bừa bãi, có câu nói là ‘muốn giữ trái tim người
đàn ông phải giữ dạ dày của anh ta trước’ đấy thôi? Tiểu Nặc Nặc
muốn giữ trái tim của Tử Uyên mỹ nhân, cậu chen vào làm gì?”
“Vậy chúng ta sau này không nên gọi Nặc Nặc là ‘chị dâu rửa bát’
nữa nhỉ? Sửa thành ‘chị dâu nấm tuyết’? Hay là ‘chị dâu nấu
cơm’?”
“Hay là ‘chị Tử Uyên’?”
Mọi người cười ầm ĩ, không ai thấy Tiêu Đại boss đứng trong góc tối
toàn thân phát ra sát khí, sắc mặt u ám.
Nặc Nặc dám cùng lúc tặng canh hai người ư?!
Tốt lắm, tốt lắm.
Nhiều năm về sau, khi đã trở thành “Tiêu phu nhân”, trong một lần
tụ tập, khi nghe các sư huynh nhắc đến việc này, Nặc Nặc đã thổ
huyết ngay tại chỗ.
Thực ra mọi người đều sai, sai thật rồi, bao gồm cả Tiêu Đại boss
và Mạc Tử Uyên. Nặc Nặc hoàn toàn không biết nấu cơm, đến cơm chiên
trứng thì chiên cơm trước hay chiên trứng trước Nặc Nặc cũng không
biết, thì không thể hiểu đạo lý “để giữ trái tim người đàn ông thì
phải giữ dạ dày của anh ta trước”. Lý do Nặc Nặc đem tặng canh rất
đơn giản:
Thứ nhất, mẹ cô càu nhàu ghê quá, để không phải nghe đầy lỗ tai, cô
quyết định đem tặng canh nấm tuyết.
Thứ hai, vì Tiêu Đại boss cả tuần đến đưa cô đi mát-xa, nghe Tiểu
Tuấn nói Tiêu Dật thích món đó nên tặng thôi.
Thứ ba, Mạc sư huynh tuy thường ngày lạnh lùng ít nói, nhưng rất
biết trọng dụng tài năng, lần này cô có thể vào tổ Hạng mục được,
hoặc chuyển thẳng sang thành nhân viên chính thức, thì công lao của
anh là lớn nhất. Nặc Nặc muốn cảm ơn Mạc sư huynh, nhưng Tử Uyên
lạnh lùng như băng trước nay chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng thích
thứ gì. Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại, nhớ ra hình như mọi người đều nói
Mạc sư huynh không có bạn gái, với dạng người mê công việc như anh
mà lại không có bạn gái, sinh hoạt và ăn uống chắc luôn thê thảm
nhỉ? Thế nên, bát canh thứ hai đã được chính thức tặng đi.
Chuyện đó hoàn toàn… hoàn toàn khác hẳn với những gì mọi người
nghĩ!
Nặc Nặc ủ rũ suốt cả buổi trưa, rồi lại chạy đến tầng ba tìm các cô
gái trong phòng Mỹ thuật để trò chuyện, nếu không thì cô sẽ phải
nghỉ trưa ở tầng mười bảy, sẽ phải chịu đựng sự trêu chọc của các
đồng nghiệp, “Món đó do mẹ em làm, ngày mai em bảo mẹ làm thêm nữa,
tặng mỗi người một bát.”
Chỉ tiếc là, Nặc Nặc mãi mãi cũng không có cơ hội đính chính sự
hiểu lầm đó, nên chuyện xảy ra về sau cũng không thể tránh
khỏi.
Game “Kỳ Lân Sát” chính thức bắt đầu, cuộc họp mỗi thứ Hai cũng
không thể thiếu đề cập đến vấn đề đó. Nhưng lạ lùng là, trong cuộc
họp buổi chiều về game “Kỳ Lân Sát” hôm ấy, Nặc Nặc không được
thông báo đến tham dự cuộc họp. Thắc mắc nhìn mọi nhân viên tham
gia đều vào phòng họp tham dự, Nặc Nặc đã len lén nhắn tin cho em
Lâm phòng Hành chính.
Hứa Nặc – phòng Kế hoạch: Em Lâm, tại sao lúc nãy thông báo họp
trong tổ không có tên tớ? Chẳng phải đã ra thông báo tớ phụ trách
phần kịch bản của tổ Hạng mục hay sao? Hay là… cuộc họp không cần
người viết kịch bản tham gia?
Tin nhắn gửi đi rất lâu mà không thấy hồi âm. Nặc Nặc lại không
tiện hỏi nữa, nên đành ngơ ngẩn ngồi nhìn màn hình chờ đợi, gần như
ngủ thiếp đi rồi, QQ (một phần mềm chat phổ biến của người Trung
Quốc) của Nặc Nặc mới lấp lóe, cô vội vội vàng vàng mở ra, mồ hôi
đầm đìa.
Tiêu Dật: Nửa tiếng sau đến văn phòng tôi một chuyến.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!