Nặc Nặc nắm chặt con chuột của máy vi tính, tim gan nhảy lộn tùng
phèo, chuyện gì mà quan trọng thế, đến nỗi… Tiêu Đại boss phải đích
thân gửi tin cho mình, mà linh cảm mách bảo Nặc Nặc, việc này có
liên quan đến chuyện cô không được tham gia cuộc họp.
Nặc Nặc đang suy nghĩ thì em Lâm cuối cùng cũng trả lời.
Em Lâm – phòng Hành chính: (mỉm cười đáng yêu) Nặc Nặc, xin lỗi
nhé, lúc nãy bỏ đi nên không thấy. Về việc họp hành, Tiêu tổng nói
anh ấy muốn đích thân nói với cậu, he he.
Nặc Nặc im lặng, Tiêu Đại boss và em Lâm một trước một sau, thời
gian gửi tin nhắn quá chuẩn xác, chắc chắn là có vấn đề. Nghĩ bằng
đầu ngón chân cũng đoán ra vấn đề mình hỏi lúc nãy có ý gì riêng mà
khiến em Lâm không tiện mở lời, sau khi trưng cầu ý kiến của Đại
boss, mới nhắn tin lại vờ như không hề có gì xảy ra.
Chuyện này…
Cắn môi, Nặc Nặc bỗng hơi sợ hãi nửa tiếng đồng hồ sau đó.
Nửa tiếng sau, thỏ trắng nhút nhát ngoan ngoãn đứng trước mặt Tiêu
Đại boss, nghe một tin kinh thiên động địa.
Nặc Nặc bước vào văn phòng, Tiêu Dật đang xoay cây bút bi, trầm tư
nói, “Hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’ cô không cần phụ trách kịch bản
nữa.”
Nặc Nặc mở to mắt đứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không tiêu hóa nổi lời
Tiêu Dật nói.
Chẳng trách lúc nãy hỏi em Lâm, cô nàng không tiện trả lời; chẳng
trách Tiêu Đại boss muốn đích thân gửi tin cho mình, nhưng… “Tại
sao chứ?”
Tiêu Dật ngước lên, mím chặt môi nói, “Gần đây tổ công tác ‘Pink
Baby’ muốn làm một game tình yêu về thiếu nữ ma thuật. Vì đây là
lần đầu công ty làm AVG chuyển thành game, người chơi hướng đến đại
đa số game thủ nữ, cô là nhân viên nữ duy nhất trong phòng Kế
hoạch. Sau khi thảo luận với Tử Uyên, tôi đã quyết định điều cô
sang đó.”
Nặc Nặc tư lự, như thế nghĩa là Mạc sư huynh cũng đồng ý rồi? Trong
giây lát, Nặc Nặc có phần khó xử. Được làm thêm một hạng mục nữa là
chuyện tốt, dù sao các lãnh đạo đã trọng dụng khả năng của mình,
hơn nữa còn có thể có nhiều tiền thưởng hơn. >_< Nhưng… “Kỳ
Lân Sát”, phải làm sao đây?
Những người viết văn đều coi mỗi tác phẩm của mình như đứa con
ruột, ai lại muốn đem con của mình cho người khác nuôi? Nặc Nặc có
vẻ khó xử.
“Vậy nếu tôi không tham gia tổ Hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’ thì kịch bản
sẽ thế nào?” Hôm trước, Tiêu Đại boss còn nói kịch bản cần sửa rất
nhiều chỗ, bỗng nhiên lại điều chuyển như thế… tôi cứ cảm thấy thế
nào ấy.
Tiêu Đại boss nhướn mày, “Kịch bản sẽ do Tử Uyên phụ trách hoàn
toàn, cô không cần lo nữa. Về lo việc chuyển tổ đi, lát nữa tổ
trưởng sẽ đến tìm cô.”
Nặc Nặc bĩu môi, tỏ ra không vui lắm. Lãnh đạo công ty đúng là
không có nhân tính. Khó khăn lắm mình mới tạo quan hệ tốt với các
chị em tầng ba, bỗng bị điều lên tầng mười bảy, bây giờ mình phí
bao nhiêu thời gian và công sức, vất vả lắm mới quen thuộc với
trình tự công tác của các sư huynh, thiết lập tình bạn thân ái với
nhân viên trong tổ, thì lại bị chuyển đi?
Tiêu Đại boss cái gì cũng tốt, nhưng điểm này là không, quá ngang
ngược, quá chủ nghĩa gia trưởng, muốn điều động công tác cũng phải
thông báo cho nhân viên trước, bàn bạc với họ, để người ta chuẩn bị
tâm lý chứ? Làm thế khác nào xem thường nhân viên?
Nặc Nặc khựng lại một chút, thấy không thể nghĩ xấu ai đó, thế là
nghiêm túc nói, “Tiêu tổng, tôi nghĩ cách điều động như thế không
khoa học, kịch bản ‘Kỳ Lân Sát’ do tôi viết, bây giờ đổi người sẽ
khiến cả kịch bản thay đổi. Văn phong, cách diễn đạt của tôi và Mạc
sư huynh khác hẳn nhau. Cách tốt nhất là vẫn để Mạc sư huynh đề ra
ý kiến, chỉ đạo sửa đổi còn tôi chấp bút.”
Nghe câu đó, mắt Tiêu Dật tối lại, “Cô nghĩ…?”
Nặc Nặc cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, biết Tiêu Đại boss
đã nổi giận, nghiến răng rồi vẫn gật đầu đáp, “Tôi mong Tiêu tổng
đồng ý cho tôi nhận hai hạng mục, và làm song song cùng lúc. ‘Kỳ
Lân Sát là tác phẩm đầu của tôi, tôi không muốn từ bỏ!!!”
Nói xong, Nặc Nặc sợ đến mức nhắm tịt cả mắt. Hậu quả việc chọc
giận Đại boss thế nào, cô hoàn toàn không nghĩ nổi. Nhưng cái chờ
đợi cô lại là một sự tĩnh lặng như chết.
Nặc Nặc tay túm chặt vạt áo đứng im lặng. Ngoài âm thanh của quạt
thông gió của máy điều hòa và hơi thở của Nặc Nặc, không khí yên
tĩnh đến mức ngạt thở. Không nghe thấy Tiêu Đại boss nói gì cả, Nặc
Nặc thắc mắc, cuối cùng hé nửa mắt, thì thấy ánh mắt sắc nhọn của
Tiêu Đại boss bắn tới. Chưa kịp nuốt nước bọt, cô đã nghe Tiêu Dật
lạnh lùng hỏi:
“Cái cô không muốn từ bỏ, là Mạc Tử Uyên phải không?”
Nếu bạn bất mãn với một sự sắp xếp nào đó của boss thì sẽ làm
sao?
Xông thẳng vào văn phòng anh ta làm ầm lên, hay là dùng biện pháp
không phối hợp với đồng nghiệp, phớt lờ mọi nhiệm vụ lãnh đạo đề
ra? Còn với Nặc Nặc cách kháng cự là… từ chối lấy cơm và rửa
bát.
Hôm qua bị Tiêu Đại boss đuổi ra khỏi văn phòng, thỏ trắng rất bất
ngờ và hoang mang. Trong cơn tức giận cô đã gửi tin cho em Lâm:
“Chân tớ vẫn chưa ổn lắm, sau này không lấy cơm rửa bát cho Tiêu
tổng nữa!”
Thái độ cứng rắn của cô mới là lần đầu, vì Nặc Nặc khá rõ tin nhắn
này sẽ được copy sang chỗ của Tiêu Đại boss chính xác từng câu từng
chữ. Cô đang ức chế và dùng cách kháng cự lặng lẽ này.
Trò quái gì thế này! Mình rõ ràng là thành thật, nghiêm túc trò
chuyện về việc đổi tổ của Đại boss, kết quả bị người ta công kích
hướng khác, bảo mình không nỡ bỏ Mạc sư huynh. Nặc Nặc chưa kịp
hiểu ra câu ấy, không phản ứng kịp thì đã bị đuổi ra ngoài.
Nặc Nặc cảm thấy rất phẫn nộ, rất bức xúc.
Lần này em Lâm trả lời rất nhanh, ngay lập tức đã gửi một cái mặt
cười toe toét đến, đáp “được”. Thấy tin ấy, Nặc Nặc bỗng thấy hơi
hối hận, nghĩ mình làm rất giống trẻ con đang hờn dỗi, phản kháng
quá yếu ớt, quá tầm thường.
Trước màn hình máy tính, Nặc Nặc đập đầu vào bàn, thầm kêu réo
trong bụng: Đại boss rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy a… Vẫn là câu hỏi
khiến người ta cực kỳ thắc mắc: Xét mọi biểu hiện của Tiêu Đại
boss, hình như, có lẽ, chắc là… anh có ý với mình. >_<
Tuy giả thiết ấy cũng khiến cho Nặc Nặc kinh ngạc vui mừng, nhưng
mọi hành vi bất thường của Tiêu Dật không thể không khiến cô suy
nghĩ lung tung. Mặt khác, Tiểu Tuấn lại nói với cô, Tiêu Dật nhọc
công nhọc sức vì cô là muốn diễn kịch cho nữ bác sĩ ấy xem. Nghe
tin đó xong, Nặc Nặc đã tâm nguội ý lạnh, nói đúng hơn là thoải mái
nhẹ nhõm, tưởng sự việc đã kết thúc, ai ngờ Tiêu Đại boss lại nói
ra một câu chua chát như thế. Đứng trong vòng bán kính mười dặm
cũng ngửi thấy mùi chua. Nặc Nặc không phải ngốc, khứu giác cũng
không vấn đề gì, đương nhiên cũng ngửi ra, nhưng lần này phải dùng
lý do gì để giải thích?
Chắc không giống như kiểu tiểu thuyết đam mỹ mà các cô nàng phòng
Mỹ thuật thích xem, Tiêu Đại boss thực ra thích Mạc sư huynh, nên
không phải anh ghen với Mạc sư huynh, mà là ghen với mình? Điều cô
sang tổ khác thực ra là sợ cô lây nhiễm cho Mạc sư huynh?
Nặc Nặc nghĩ được một nửa đã thấy da gà nổi hết lên. Ôi… xem ra cô
nên bớt đến tầng ba chơi thôi, các cô nàng phòng Mỹ thuật quá mạnh,
mới mấy ngày đã khiến cô nghĩ bậy bạ nhiều quá rồi.
Nặc Nặc thắc mắc thế nào đi nữa thì công việc vẫn phải tiếp tục.
“Pink Baby” là một tổ sáng chế được thành lập mới gần đây, không
được “tao nhã” như tổ Phì Long và Mạc sư huynh. Chú Lý trưởng các
tổ hạng mục giới thiệu “Pink Baby” là tổ công tác mới thành lập vì
game tình yêu thiếu nữ lần này. Lão đại của tổ là Lan Tuấn Ngạn đã
được kéo từ công ty đối thủ về để nuôi dưỡng thành một cao thủ sáng
chế. Nặc Nặc theo anh ta nhất định sẽ học được rất nhiều thứ. Hơn
nữa, lần này công ty rất xem trọng game mới khai thác này, và sẽ
còn tạo ra một series những game tương tự, hy vọng Nặc Nặc sẽ làm
thật tốt.
Trước khi mở cuộc họp, Nặc Nặc với biệt danh “chị dâu rửa bát” nổi
tiếng khắp nơi, vì vậy đã nhanh chóng hòa hợp với nhân viên tổ hạng
mục “Pink Baby”, đồng thời có được rất nhiều thông tin về người
sáng chế Lan Tuấn Ngạn. Quả nhiên như chú Lý đã nói, Lan Tuấn Ngạn
ấy tuổi tác cũng đã lớn. Khi Nặc Nặc vẫn là một cô bé, thì người ta
đã bắt đầu sáng chế game rồi.
Tác phẩm đắc ý nhất, sở trường nhất của Lan Tuấn Ngạn chính là game
thiếu nữ. Lần này Tiêu Đại boss bỏ ra số tiền lớn để kéo người ta
về, chính là muốn kết hợp thủy mặc họa phong của Trung Quốc, tạo
nên một game thiếu nữ mang phong cách Trung Quốc thời cổ mới mẻ
hơn, đồng thời tạo thêm hệ thống vật cưng và gia viên trong
game.
Sau buổi trò chuyện Nặc Nặc bỗng thấy hình như mình đã trách nhầm
Tiêu Đại boss. Không chừng anh ấy chẳng có ý gì khác, chỉ đơn thuần
xem trọng cô, lại thêm phòng Kế hoạch chỉ mình cô là nữ, nên mới
điều cô đến đây, muốn cô học hỏi thêm nhiều thứ.
Nỗi hổ thẹn của Nặc Nặc duy trì được cho đến khi người sáng chế Lan
Tuấn Ngạn vào phòng họp, sau đó lập tức hóa thành mây trời bay
mất.
Bởi vì… Lan Tuấn Ngạn vừa vào phòng họp, Nặc Nặc đã cấm khẩu. Vị
lão đại ấy thật hổ thẹn với tên của anh ta. Gọi là Tuấn Ngạn, một
cái tên vô cùng phóng khoáng tự do, rồi được mọi người thổi phồng
thành thần thánh, kết quả thì lại là một ông chú đầu hói nhẵn
nhụi!
Oh my God!
Sư huynh Triệu Minh ngồi cạnh thấy Nặc Nặc hóa đá thì khẽ nói,
“Tiểu Nặc Nặc, quên nói cho em biết, Lan Tuấn Ngạn ấy nổi tiếng là
dung tục trong ngành, dung mạo em cũng thấy rồi đấy. Thế nào nhỉ?
Trong tổ chỉ mỗi em là nữ, sau này nhớ cẩn thận nhé! Không thể bằng
mỹ nhân Mạc sư huynh của em được đâu!”
Nặc Nặc khóc ròng, Tiêu Đại boss cố ý, tuyệt đối là cố ý! Biết rằng
trong công việc không để tâm trạng làm ảnh hưởng, nhưng mỗi ngày
nhìn thấy Mạc sư huynh tuy lạnh lùng nhưng rất đẹp trai, tâm trạng
làm việc của Nặc Nặc cũng phấn chấn lên rất nhiều. Nhưng… bây
giờ…
Cô nhất định là đã đắc tội với Tiêu Dật, nên anh mới đối xử như
thế.
Nặc Nặc cắn môi tự an ủi, “Tuy Lan lão đại không được đẹp cho lắm,
nhưng cũng không thể dùng từ ‘dung tục’ để hình dung chứ?”
Triệu Minh sư huynh nghe xong, lắc đầu thở dài, “Tiểu Nặc Nặc, em
quên đi, một ông chú quái dị ba mươi sáu tuổi đã hói đầu, không kết
hôn, không tìm ra bạn gái, lại thích chơi game thiếu nữ hở hang
“Yamete”, em còn trông mong anh ta không dung tục ư?”
“…” Nặc Nặc cắn lưỡi không nói tiếng nào. Giờ đây, cô mới thật sự
muốn hét “Yamete” thật rồi.
Vì bị các sư huynh đệ dọa dẫm và lừa phỉnh, Nặc Nặc luôn tránh ông
chú quái dị hói đầu như tránh bệnh dịch. Ngoài yêu cầu công việc,
cô tuyệt đối không đến văn phòng nhỏ của tổ “Pink Baby”, càng kiên
quyết từ chối lời mời chuyển vào văn phòng đó để tiện việc bàn bạc
trò chuyện của ông chú đó.
Phì Long và mọi người đều trêu đùa Nặc Nặc không nỡ rời xa Tử Uyên
mỹ nhân. Nặc Nặc chỉ xem như gió thổi bên tai, vào tai trái ra tai
phải. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần ngồi trong đại sảnh, không ngồi
chung một văn phòng với ông chú quái dị là an toàn lắm rồi. Hơn nữa
mỗi lần Nặc Nặc đi tìm ông chú để bàn bạc kịch bản, trong văn phòng
nhỏ vẫn còn rất nhiều đồng nghiệp, dần dần Nặc Nặc cũng dần buông
lỏng sự cảnh giác.
Bỏ qua những thứ đồ chơi bằng thủ công với số lượng khủng khiếp và
những tấm áp phích các cô thiếu nữ Sakura Magic không nói, thì thực
ra tổng thể… vẫn là một ông chú khá bình thường. Về mảng tình tiết,
Nặc Nặc căn cứ vào yêu cầu của ông chú và viết cũng khá suôn sẻ.
Đúng lúc cô đã ngỡ mọi thứ đâu vào đó, ông chú cũng không kinh
khủng như các sư huynh nói, thì bản tính dung tục của ông chú quái
dị đã bộc phát.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy, Nặc Nặc đang đến tầng ba tìm các cô nàng
trong phòng Mỹ thuật chơi, thì Thẩm Hiểu Tập kéo cô lại than vãn,
“Nặc Nặc, hu hu, tầng mười bảy của các cậu có ông chú quái dị nào
thế hả? Sao tớ lại xui xẻo thế chứ! Tớ phụ trách vẽ thiết kế nhân
vật trong hạng mục của chú ấy.”
Nặc Nặc vừa nghe đến ông chú quái dị thì tim đập thình thịch đến
nhói đau, “Sao thế?”
Nặc Nặc vừa nghe đến ông chú quái dị thì tim đập thình thịch đến
nhói đau, “Sao thế?”
Hiểu Tập nước mắt đầm đìa, “Yêu cầu gì mà quần áo của mỗi em gái
đều ít đi một tí, màu sắc rực rỡ một tí, đường cong thân thể phải
gợi cảm hơn tí, khỉ thật! Vòng vo tam quốc chẳng qua là muốn tớ
thiết kế trang phục hở hang chứ gì? Ông ta còn bảo tớ vẽ váy sắp
dài đến đầu gối rồi, bây giờ các bà các cô ngoài đường cũng chả ai
mặc thế.”
“Tớ thật sự bó tay rồi, công ty chúng ta từ khi nào lại dựa vào mấy
yếu tố sexy đó để tiến công vào thị trường chứ? Vậy còn vẽ làm gì?
Thà cứ cho trần truồng luôn cho xong!”
Một cô nàng nghe Hiểu Tập nói xong cũng nước mắt lưng tròng, chồm
đến gật đầu, “Tớ phụ trách cảnh chiến đấu của game, chú ấy cũng chê
cảnh chiến đấu không đủ nổi bật, bảo tốt nhất là là phải có kiểu
chức năng giơ chân lên đá, ưỡn ngực lên đỡ, váy bay bay kiểu như
thế… tớ…”
Hai cô gái tìm thấy người đồng bệnh kể một thôi một hồi mới phát
hiện ra Nặc Nặc chỉ im thin thít. Họ ngẩng lên thấy Nặc Nặc đang
dựa vào tường thảm não. Hồi lâu sau, Nặc Nặc mới mở miệng, “Các cậu
có là gì đâu? Ông chú bây giờ bảo tớ phải đổi tình tiết, thêm cảnh
thân mật của nam nữ chính.”
Một câu thôi, mọi người đều choáng váng ngã lăn.
Hai cô nàng phòng Mỹ thuật nhìn nhau, rồi vỗ vỗ vai Nặc Nặc, tỏ ý
đồng cảm sâu sắc, “Cái ông chú ấy, quả nhiên là quá dung
tục…”
Thẩm Hiểu Tập nói, “Nặc Nặc, là một biên kịch, cậu cũng có thể kiên
quyết giữ nguyên tắc của mình mà!”
Nghe câu đó, mặt Nặc Nặc càng sa sầm hơn.
Sao lại không kiên quyết? Cô đã dựa vào lý để quyết định, không hề
dao động mà giữ nguyên tắc của mình. Nặc Nặc khi ấy đã nói một cách
thông minh, “Tiêu tổng điều tôi đến, thực ra là coi trọng thân phận
phụ nữ của tôi, game thiếu nữ này vốn nhắm vào các game thủ nữ, tôi
nghĩ rằng nếu có quá nhiều yếu tố sexy và những lời lẽ không hay ho
thì sẽ khiến game thủ phản cảm.”
Nặc Nặc nói xong, ông chú quái dị nở nụ cười gian tà, “Phản cảm?
Game thủ nữ? Ai bảo với cô game này nhắm vào game thủ nữ? Cô là phụ
nữ thì có thích những trò yêu đương trong game không? Nói cho cô
biết, người chơi game này đại đa số vẫn là game thủ nam! Những yếu
tố đó là những thứ họ thích.”
“…”
Nặc Nặc điên cuồng ing~, đầu dựa vào bàn giả chết.
Thẩm Hiểu Tập sờ sờ đầu Nặc Nặc, nghẹn ngào, “Nếu không được thì
cậu cứ viết đi.”
Nặc Nặc thở dốc, rốt cuộc vẫn không nôn ra được. Cái thế giới này,
quả nhiên bị thứ “Yamete” làm cho dung tục mất rồi.
CHƯƠNG 7: ANH THÍCH EM
Mẹ ơi, câu nói tiếu lâm của mẹ chả buồn cười tí nào
Trưa hôm sau, đang trên đường đến nhà ăn thì Nặc Nặc bị em Lâm chặn
lại.
Em Lâm chắp hai tay, làm động tác “làm ơn, làm ơn” với Nặc Nặc,
“Nặc Nặc, cậu thấy thế này có được không, nếu cậu thật sự vẫn còn
đau chân, thì sau này tớ lấy cơm cho Tiêu tổng rồi đưa đến chỗ cậu,
cậu giúp tớ đưa đến đó.”
Nặc Nặc ú ớ, “Sao vậy?” Đại boss kinh khủng lắm sao? Mà em Lâm sợ
đến mức này?
Nghe thế, em Lâm thở dài thườn thượt, than vãn, “Gần đây có hạng
mục chẳng phải sắp ra thị trường rồi sao, Tiêu tổng ngày nào cũng
tăng ca, có lúc buổi trưa đưa cơm đến, buổi chiều đi thu dọn, cặp
lồng vẫn đặt ở đó, không nhúc nhích. Mấy hôm trước mẹ Tiêu tổng gọi
cho chú Lý bảo Tiêu tổng gần đây bị đau dạ dày. Bác bảo chú Lý canh
chừng Tiêu tổng buổi trưa ăn cơm cho đàng hoàng. Kết quả… Haizzz!
Cậu cũng biết đấy, chúng ta là thuộc hạ, làm sao ra lệnh cho sếp
mình làm gì được, mà Tiêu tổng lại là dạng hễ đã làm việc thì quên
cả mạng sống nữa chứ!”
Nặc Nặc nghe em Lâm than thở xong thì tỏ vẻ tư lự, “Sao lại cậu tìm
tớ? Cậu làm ở phòng Hành chính còn không dám ra lệnh cho Tiêu tổng,
thì tớ càng không dám!” Có lẽ sau khi bị điều sang tổ khác, Nặc Nặc
và Tiêu Đại boss không có dịp gặp nhau. Có lúc gặp ở phòng Kế hoạch
cô cũng chỉ cung kính gọi một câu “Tiêu tổng” rồi đi ngay. Hai
người rõ ràng đang chiến tranh lạnh. Lại dựa vào bệnh viêm dạ dày
gì gì đó để bắt cô đi làm lành trước ư?
Em Lâm cuống lên giậm giậm chân, “Ôi trời ơi tớ xin cậu đấy, Nặc
Nặc tốt, Nặc Nặc ngoan. Cậu cũng đã từng mang cơm cho Tiêu tổng rồi
mà? Tớ thấy anh ấy thường xuyên gọi cậu đến văn phòng, quan hệ cũng
khá tốt, hơn nữa tớ thật sự đã thử hết mọi cách rồi, nói thế nào đi
nữa Tiêu tổng buổi trưa cũng chẳng muốn ăn, cặp lồng cũng không
thèm nhìn đến nữa là… Tớ sắp suy sụp mất rồi, nếu không thì Phì
Long lão đại đâu có chỉ cho tớ đến đây tìm cậu?”
Nặc Nặc sầm mặt, Phì Long lão đại anh thật lắm chuyện!
Em Lâm nghe Nặc Nặc im lặng thì biết cô đã động lòng, vội vàng cười
hê hê tiến sát lại, “Nặc Nặc, mấy hôm trước cậu chẳng đã nói thích
không khí làm việc trong công ty còn gì? Vậy cậu nghĩ thử xem, nếu
Tiêu tổng ốm thật, công ty phải đối đầu với cảnh nguy nan, công ty
phá sản thì cậu đi đâu tìm được… không khí làm việc thoải mái… đoàn
kết như thế?”
Em Lâm ngừng một lúc rồi ra vẻ thần bí, “Hơn nữa, nếu tớ nhớ không
nhầm thì cậu còn một tuần thử việc nữa.”
Nặc Nặc ngoẹo đầu, sao lại liên quan đến hạn thử việc của
mình?
“Hê hê.” Em Lâm cười gian, kéo Nặc Nặc thì thào, “Cậu thử nghĩ xem,
nếu Tiêu tổng bất cẩn bị vào bệnh viện, lúc đó dù anh Mạc, anh Lan,
chú Lý đều nhất trí cho cậu chuyển sang nhân viên chính thức, nhưng
không có Tiêu tổng đồng ý và đóng dấu, chẳng phải cậu vẫn là nhân
viên thời vụ hay sao?”
Một câu vỡ mộng!!!
Nặc Nặc nhìn em Lâm với vẻ kiên định rồi gật đầu. Trước khi ký hợp
đồng chính thức, tự trọng gì gì đó cho nó bay theo mây đi!!!
Trò chuyện một lúc rồi Nặc Nặc ôm cặp lồng tiến thẳng vào phòng
Tiêu Đại boss. Tiêu Dật đang vùi đầu vào đám tài liệu, những tài
liệu tuyên truyền cho hạng mục của phòng kinh doanh. Đang chuyên
tâm suy nghĩ gì đó thì Tiêu Dật nghe thấy một tiếng động, đập vào
mắt là chiếc cặp lồng mà anh nhìn chỉ thấy buồn nôn.
Tiêu Dật hơi nổi cáu, nghĩ cô Lâm này càng ngày càng to gan, nghĩ
đến đó hàng lông mày anh nhíu chặt lại, giọng nói cũng bất giác
lạnh lùng, “Tôi đã nói với cô rồi, lấy cơm xong cứ đặt vào trong
phòng nghỉ cho tôi, tôi muốn ăn sẽ tự đi lấy.”
Nặc Nặc như không nghe thấy gì, lấy từng ngăn thức ăn ra đặt trước
mặt Tiêu Đại boss: “Trưa nay nhà bếp làm món cá đậu phụ, thịt xắt
mỏng, ngó sen xào và canh dưa gang, dì nói mấy món này đều tốt cho
dạ dày của anh.”
Tiêu Dật trong tích tắc cảm thấy như tim đập chậm đi nửa nhịp, vội
vàng ngẩng lên. Nhìn thấy gương mặt tròn trịa ấy, Tiêu Dật mỉm
cười. Mấy hôm trước ai hờn dỗi không chịu lấy cơm rửa bát? Thấy
người ta thì tỏ vẻ lạnh lùng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm.
Tiêu Dật đang định hết đợt bận này rồi, sẽ tìm cơ hội dỗ dành thỏ
trắng, ngờ đâu thỏ trắng lại đầu hàng trước.
Tiêu Dật nhướn mày, thoải mái dựa vào ghế quan sát thỏ trắng từ đầu
đến chân, từ chân lên đầu, đến khi Nặc Nặc nổi cả da gà mới chịu
thôi, “Không giận tôi nữa à?”
Nặc Nặc nghe câu đó, nghĩ đây là văn phòng, câu nói ấy quả thực là…
quá mờ ám, quá mờ ám! Nếu em Lâm và chú Lý nghe thấy, truyền ra
ngoài thì sẽ thành thế nào nữa.
Nặc Nặc giả vờ không nghe thấy, nghiến răng, “Tiêu tổng đừng nói
chuyện khác, ăn cơm trước đã, cơm nguội sẽ không tốt cho dạ dày của
anh.”
Tiêu Dật đan ngón tay vào nhau. Từ lúc cô ấy bước vào luôn nói đến
dạ dày của mình? Nếu thế thì anh chẳng phải là quá thất bại? Day
day thái dương, Tiêu Đại boss ung dung ra lệnh, “Giúp tôi pha một
cốc cà phê.”
Nặc Nặc nghe xong càng nổi cáu hơn, trừng mắt nhìn Tiêu Đại boss,
“Không được, không được! Bụng đói mà uống cà phê thì bệnh càng nặng
hơn, bây giờ hãy ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi!”
Dứt lời, Nặc Nặc đờ cả người. Cô dám… dám ra lệnh cho Đại boss
“ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi” thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, Tiêu Đại
boss có lột da cô không? Nặc Nặc sợ hãi nhắm nghiền mắt, hồi lâu
sau mới nghe Tiêu Đại boss nói, “Thức ăn của nhà bếp không hợp khẩu
vị lắm.”
Ủa? Ủa? Nặc Nặc chớp mắt, Tiêu Đại boss đang than thở với cô? Sao
cô lại cảm thấy giọng điệu của anh như đang làm nũng với mình nhỉ?
Nặc Nặc khiếp đảm trước trí tưởng tượng của mình, vội vã lắc đầu
nói, “Thì ra anh không hài lòng với thức ăn, không sao, không sao,
lát nữa tôi sẽ nhờ chú Lý đến báo với nhà ăn…”
Nặc Nặc vừa nói vừa lùi ra ngoài, trực giác mách bảo cô, bây giờ
phải lập tức rời khỏi văn phòng Tiêu Dật, nếu không xảy ra chuyện
gì thì chẳng ai dám bảo đảm. “Tiêu tổng, vậy anh cứ làm việc đi,
tôi ra ngoài trước…”
Chưa dứt lời, Tiêu Dật đã vươn tay ra, Nặc Nặc bị lôi vào lòng Tiêu
Đại boss. Đối phương nhướn môi lên cười cười, Nặc Nặc nóng bừng
mặt, len lén ngước lên. A a! Tiêu Đại boss cũng đang nhìn cô. Trong
tích tắc, Nặc Nặc thấp thỏm không yên.
Tiêu Dật nhìn vào mắt Nặc Nặc, cười khẽ rồi vuốt tóc thỏ trắng,
“Nặc Nặc…”
Tiêu Dật nghĩ đã đến lúc phải nói rõ rồi, nếu không tốc chiến tốc
thắng thì có lẽ cả hai sẽ càng hiểu lầm nhau hơn.
“Anh…”
Cộc cộc cộc!
Tiêu Dật vừa lên tiếng thì có người gõ cửa. ╭(╯^╰)╮
Nặc Nặc nhảy ra khỏi lòng Tiêu Dật, cười khì khì ra mở cửa, ai ngờ
oan gia ngõ hẹp, ngoài kia lại là… ông chú dung tục.
Nặc Nặc thấy thế thì sắc mặt tỏ ra khó chịu. Định lui ra, đợi Tiêu
Đại boss và ông chú quái dị bàn việc từ từ, ai ngờ ông chú dung tục
thấy cô đã cười khẩy, “Ồ! Còn nhanh hơn cả tôi, người ác cáo trạng
trước?”
Nặc Nặc ngơ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ông chú dung
tục lại sải bước đến trước mặt Tiêu Dật, nói, “Tiêu tổng, cô Hứa
Nặc này từ khi vào tổ công tác của chúng tôi, cứ một là không muốn
chuyển vào trong văn phòng, hai là không nghe tôi chỉ huy, hai hôm
trước thậm chí còn hét lên không chịu sửa kịch bản theo ý tôi.
Nhưng mấy chuyện đó tôi cũng cho qua, tôi ngỡ con gái không hiểu
chuyện, chỉ dẫn dần dần cũng được, ai ngờ hôm nay lúc cô ta đi ăn
cơm, tôi đã thấy thứ này trong máy tính cô ta.”
Nói xong, ông chú dung tục lấy ra một tập văn bản dày cộp in ra từ
máy Nặc Nặc đưa đến trước mặt Tiêu Đại boss, Tiêu Dật nhíu mày
nhưng vẫn cầm lên xem, càng xem hàng lông mày càng cau chặt
lại.
Nặc Nặc nghe ông chú nói thế, tim bỗng thắt lại. Ông chú dung tục
đúng là nham hiểm, bình thường chú khách sáo với tôi, tôi cứ ngỡ
chú rộng lượng khoan dung, chẳng qua là vì kịch bản nên mới bàn bạc
với chú, kiên quyết giữ nguyên tắc của mình. Vậy mà chú thù hận
ư?
Nặc Nặc bực bội, tùy tiện xem trộm máy tính của người khác lúc
người ta đang ăn cơm, mà lại còn thản nhiên nói ra như thế, không
thể hy vọng đầu óc chú ta có tư tưởng đàng hoàng được. Có lẽ ông
chú muốn nhân lúc mọi người đều đến nhà ăn dùng cơm trưa, đến mách
tội cô với boss, ngờ đâu lại phát hiện ra Nặc Nặc đã “đi trước một
bước”, ngỡ cô đã cáo tội ông ta trước, nên thẳng thừng quy chụp cho
cô.
Ông chú quái dị không chỉ dung tục, mà còn nham hiểm!
Máy tính của Nặc Nặc không bao giờ cài password, vì nghĩ mình quang
minh chính đại, thời gian làm việc không lén làm chuyện riêng,
nhưng nếu có gì đó phải lén lút, thì gần đây quả thật…
Một lúc sau, quả nhiên thấy Tiêu Đại boss ném mạnh tài liệu đi, tức
giận nhìn Nặc Nặc, “Cô vẫn theo hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’?”
Nặc Nặc cúi đầu, cô biết mà… Thực ra cô cũng muốn ngoan ngoãn nghe
theo sự sắp xếp của lãnh đạo, làm game thiếu nữ thật tốt, nhưng
tiểu sư đệ phụ trách kịch bản “Kỳ Lân Sát” có rất nhiều chỗ không
hiểu, nên thường xuyên chạy đến hỏi cái này cái kia. Nặc Nặc cũng
thông cảm, vốn dĩ là kịch bản cô viết, mà chỉ có phần thô, rất
nhiều chỗ không viết hẳn ra, nên tiểu sư đệ không hiểu cũng là
chuyện thường.
Hai người qua lại với nhau, trước kia làm cùng một tổ, thế là có
một ngày, tiểu sư đệ khóc ròng bảo với cô, “Hứa sư tỉ à, chị thấy
thế này có được không? Ngày nào em cũng chạy đến hỏi chị cũng chẳng
phải cách hay, chị giúp em bổ sung hết phần nội dung chính, rồi em
phát triển lời thoại?”
Nặc Nặc ngẫm nghĩ, khối lượng công việc cũng không lớn lắm, lại
thêm việc bên tổ game kia không nhiều, nên đã nhận lời rất thoải
mái. Có điều dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng là “chuyện xấu”
phải lén lút làm, nên Nặc Nặc luôn lén lút sửa kịch bản “Kỳ Lân
Sát”, nhưng chưa từng làm chậm trễ công việc khác. Nhiều khi còn
hoàn thành nhiệm vụ chính rất sớm, nhưng ai ngờ lại bị ông chú dung
tục túm được đuôi.
Nặc Nặc: “Tiêu tổng, tôi…”
“Không cần nói nữa.” Tiêu Dật cắt ngang lời Nặc Nặc, bấm điện
thoại, giọng điệu trầm trọng, “Lâm, gọi tất cả mọi người trong tổ
Mạc Tử Uyên đến văn phòng tôi!”
“Nhưng…”
“Hứa Nặc, bây giờ tôi không muốn nói với cô.”
“…” Trong tích tắc, không khí ngột ngạt trong phòng khiến Nặc Nặc
ngạt thở, cấm khẩu.
Mười phút sau, người trong phòng “Nhã Trúc Quán” đã tập hợp trong
văn phòng Tiêu Dật, ông chú dung tục đứng cạnh dương dương tự đắc
nhìn trò vui. Em Lâm có lẽ đã hiểu tình hình nên ho một tiếng,
“Chuyện này Mạc lão đại có biết không? Còn nữa, Tiểu Trương phụ
trách kịch bản, tốt nhất anh cũng nên giải thích xem.”
Nặc Nặc vụt đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Cử chỉ đó khiến mọi người
kinh ngạc nín thở. Em Lâm cứng người hai giây sau rồi chạy ra ngoài
kéo Nặc Nặc lại, “Nặc Nặc, cậu làm gì vậy?”
Nặc Nặc trầm tư, rồi lạnh lùng đáp không chút sợ sệt, “Nếu quý công
ty sáng chế game phải dựa vào chuyện lật ngược trắng đen, xem trộm
máy tính người khác và cả đường cong cơ thể, cảnh thân mật và những
yếu tố sex như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này
lắm.”
Dừng lại một lúc, Nặc Nặc mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng
Tiêu Dật, “Tôi từ bỏ cơ hội được thành nhân viên chính thức!”
Rầm.
Một âm thanh cực lớn, Nặc Nặc sập cửa bỏ đi.
Ra khỏi văn phòng, Nặc Nặc đánh một văn bản xin nghỉ phép đưa cho
trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi.
Trình tự xin nghỉ phép phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày
hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân
viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký
tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý
rồi mới được nghỉ.
Nhưng lúc này, Nặc Nặc đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin
nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng
Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi Nặc
Nặc lại hay vờ như không thấy.
Cô Hứa Nặc này đến công ty chưa bao lâu, nhưng rất đặc biệt, Đại
boss đích thân thông báo chuyển lên phòng Kế hoạch tầng mười bảy,
Đại boss đích thân gật đầu cho vào tổ Hạng mục trước khi chuyển
sang nhân viên chính thức, Đại boss đích thân giao cho quyền lấy
cơm rửa bát, thế mà bây giờ… đến lãnh đạo cũng chưa xin mà đã bỏ về
luôn???
Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng
của việc nịnh nọt sếp tổng, lúc này cô Hứa Nặc ấy thân phận chưa
rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss và Mạc Tử Uyên, trước
khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nên
khi trưởng phòng Nhân sự còn đang băn khoăn có nên báo cáo cho cấp
trên chuyện “Hứa Nặc chưa được phê chuẩn cho nghỉ phép đã tự ý về
nhà”, thì Nặc Nặc đã lên xe buýt rồi.
Trên xe buýt, Nặc Nặc vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn
có người nào đó làm đệm thịt cho mình trút giận một trận, mà cái
đệm thịt ấy tốt nhất là họ Tiêu tên Dật.
Tiêu Dật chết tiệt, Tiêu Dật ngốc nghếch!
Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người
phòng “Nhã Trúc Quán” đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ
càng, đã giúp cái ông chú dung tục kia???
Nặc Nặc rất uất ức. Thực ra cô luôn tin tưởng Tiêu Đại boss, cảm
thấy anh là người rất quả đoán, nhanh nhẹn, nói theo kiểu bà Hứa là
“người làm việc lớn”. Nên đối với chuyện chuyển tổ, Nặc Nặc tuy
luôn bất mãn, không nỡ rời bỏ “Kỳ Lân Sát” con trai cưng của mình
cho người khác nuôi, nhưng cũng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định
của Tiêu Dật.
Có lẽ, Tiêu tổng cảm thấy ông chú dung tục kia thật sự là tài hoa,
mong mình đến học hỏi…
Có lẽ, Tiêu tổng cảm thấy công ty chỉ có mình là nữ nhân viên kế
hoạch, sau này rất nhiều game cho phái nữ mình đều phải tham gia,
mong mình bây giờ bắt đầu tìm hiểu dần dần…
Có lẽ, Tiêu tổng cho rằng kịch bản “Kỳ Lân Sát” không có gì to tát
lắm, muốn mình nhanh chóng đầu tư vào hạng mục tiếp theo – Nhưng…
nhưng… không phải!!! Tất cả đều không phải!!!
Ông chú dung tục đúng là loại thối tha, tổ “Kỳ Lân Sát” cũng vì
chuyện thay đổi người viết kịch bản mà bận đến bốn chân hướng lên
trời rồi. Cô chỉ lợi dụng thời gian thừa để sửa kịch bản “Kỳ Lân
Sát”, sao lại sai? Cô làm cũng là vì công ty thôi mà. Để cho game
tinh tế hoàn mỹ hơn thôi!
Nặc Nặc càng nghĩ càng tức, về nhà tìm đại một lý do, bảo công ty
cho nghỉ, rồi đóng cửa nằm trong phòng ngủ mở máy tính lên game
đánh boss. Nặc Nặc thường ngày khi rảnh rỗi cũng lên mạng chém quái
vật để giết thời gian. Nhưng hôm nay rõ ràng là muốn tìm một cái
thùng rác để xả stress, chỉ muốn mỗi một đao chém quái vật đều chém
tất lên người Tiêu Dật.
Kết quả, Nặc Nặc đã bị boss hành hạ một cách hoành tráng.
>_<
Thực ra, chuyện đó cũng là bình thường. Nặc Nặc chỉ là một tiểu
kiếm hiệp cấp sáu mươi, trang bị đều toàn màu trắng dám đơn độc
xông vào “Tuyết Ngọc Hồ” mà không cần đội nhóm, không có bố mẹ ông
bà che chở, như vậy là thuộc dạng tráng sĩ không sợ chết, một đi
đầu không quay lại. Thêm nữa, Nặc Nặc lại còn đi đánh boss, nên
cuối cùng rơi vào thảm cảnh bị giết ngay tức khắc, đúng là… không
đáng cho người khác thương hại.
Nặc Nặc bĩu môi ôm mặt, nhìn mình nằm dài trên đất trong game, mắt
đã trợn trắng, vẫn bị Đại boss và vô số tiểu quái vật hành quân
trên thi thể cứng đờ của mình. Cuối cùng đã bình tĩnh lại, Nặc Nặc
khẽ thở dài, “Đến các người cũng bắt nạt ta nữa…”
Chỉ cần dính đến boss, đều sẽ bị giết ngay tức khắc, đều chẳng tốt
đẹp gì! (╰_╯)#
Trong game đắc tội Đại boss, có bị chết thì nhiều nhất là rớt kinh
nghiệm, xui xẻo thì mất chút trang bị, nhưng nếu đắc tội Đại boss
trong cuộc sống thực tế thì sao?
Nặc Nặc đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc xem
tương lai phải làm sao, trước mặt bao nhiêu người nói những lời quá
quắt như thế, không chỉ làm mất mặt Tiêu Đại boss, mà còn chỉ trích
công ty, dựa vào yếu tố sex để tấn công thị trường…
A a a a!!!
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc thấy đau đầu, chắc không còn cách nào ở lại
công ty Kiêu Dực được nữa?
Nặc Nặc càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng
đã bò lên bàn ngủ thiếp đi mất. -_-||| (cô bé này tốt ở chỗ đó, vô
tâm vô tính.)
Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng
cười nói của bà Hứa.
“Mẹ, ồn quá.” Nặc Nặc mang dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp
được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Nặc Nặc nuốt luôn nửa cái
ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Tiêu Đại boss lại
đang ngồi trên ghế salon nhà mình, ung dung uống trà ăn trái cây,
còn mẹ thì ngồi bên cạnh cười nói hỉ hả?
Có phải cô… vẫn chưa tỉnh ngủ?
Nặc Nặc bất giác dụi dụi mắt, mở ra đã thấy mẹ chạy đến gõ vào đầu
mình, “Con bé này thật là, Tiểu Trương đến đã lâu thế, thấy con ngủ
say nên mẹ mới không gọi dậy. Còn bây giờ, tỉnh rồi thì vào ăn mặc
đàng hoàng rồi ra, xem này…”
Bà Hứa tức tối chỉ Nặc Nặc hét lên, Nặc Nặc chỉ cúi đầu nhìn.
Bởi vì lúc này đã là mùa hè… nên Nặc Nặc vừa về nhà, tắm rửa xong
thay luôn áo ngủ đi lại trong nhà, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy
ngủ hình gấu trúc không tay, vô cùng bất lịch sự, mà lại… Điều
khiến Nặc Nặc muốn đập đầu vào tường nhất là… cô không mặc áo
lót!!! >_<
Lại thêm mắt kèm nhèm vì mới ngủ dậy, (rất có khả năng trong mắt
vẫn còn tàn tích) đầu rối bù như tổ quạ, Nặc Nặc nhìn trời nấc
nghẹn, không tài nào tưởng tượng được mình rốt cuộc thê thảm đến
mức nào, để lại bóng đen ám ảnh đến cỡ nào trong tim Tiêu Đại
boss.
Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đây vẫn là giấc mơ đi!
Không khí có vẻ ngượng ngập, Nặc Nặc đầu tổ quạ không lui cũng
chẳng tiến, đành đứng đờ ra đó nước mắt đầm đìa, bà Hứa cũng ngại
ngùng mỉm cười với Tiêu Dật, thông minh chuyển chủ đề khác, “Tiểu
Trương cháu cũng thật là… Đến chơi thôi, cũng đâu phải lần đầu gặp
mặt, mua nhiều quà thế để làm gì?”
Nặc Nặc hơi nhướn mắt lên. Bên cạnh Tiêu Đại boss chất đống một núi
quà. Nghe thế, Tiêu Dật đứng lên, lắc đầu, “Quà thì cháu vẫn nên
mua, dù sao tối nay cũng là lần đầu ăn cơm với bố mẹ Nặc Nặc, ngoài
ra hôm nay cũng xem như cháu chính thức làm quen với hai
bác.”
Nghe câu đó, Nặc Nặc há hốc mồm, câu này nghe quái lạ thế nào ấy,
càng nghe càng giống… con rể lần đầu đến thăm bố mẹ vợ tương lai?
Nặc Nặc đang gặm nhấm suy nghĩ đó thì nghe bà Hứa hí hửng cười, “Ôi
dào, Tiểu Trương, cháu thật…”
“Bác gái.” Bà Hứa chưa nói xong, Tiêu Dật đã nghiêm túc lắc đầu cắt
ngang, dừng lại một lúc rồi nói, “Cháu là Tiêu Dật, sếp công ty Nặc
Nặc, hôm nay đến làm phiền bác rồi.”
…
Bà Hứa mắt chữ A miệng chữ O, cằm như muốn rơi xuống đất, xúc động
kéo con gái hỏi, “Nặc Nặc, đây… đây là Dứa của công ty con???”
=_=
Nặc Nặc mồ hôi ròng ròng mẹ à, câu nói tiếu lâm của mẹ chả buồn
cười tí nào.
Đợi khi Nặc Nặc ăn mặc chỉnh tề, pha một ấm trà cho Tiêu Đại boss
rồi, bà Hứa lôi cô vào nhà bếp.
Bà Hứa nhìn ra phòng khách, xác định khoảng cách đủ xa để Dứa không
nghe thấy mới thì thào, “Nặc Nặc, người ấy không phải tiểu văn thư
mà bố con giới thiệu à? Sao lại biến thành Dứa của công ty con
rồi?”
Khóe môi Nặc Nặc giật giật lần thứ một trăm lẻ một lên tiếng nhắc
nhở bà Hứa, “Anh ấy không phải Dứa, mà là Tiêu Dật, Tiêu Dật, Tiêu
Dật!”
Bà Hứa gật đầu như hiểu như không, vừa nấu ăn vừa lẩm nhẩm, “Gọt
dứa thì gọt dứa (chữ Tiêu và chữ “gọt” phát âm giống nhau) chứ,
chẳng trách đi xe tốt thế, lúc đầu mẹ nghe mẹ Lý trong khu nói
chiếc xe đó những mấy chục vạn, đang lo tiểu văn thư tham ô. Có
điều, sao con lại túm được sếp con thế?”
“…” Nặc Nặc ủ rũ vì câu “túm được” của mẹ, đừng nói khó nghe thế
chứ, cô chỉ… Nặc Nặc nghĩ ngợi rồi vẫn nghiến răng trả lời, “Mẹ,
thực ra anh ấy chính là đối tượng xem mắt đầu tiên của con.”
?_?
+_+
$_$
Trên đây là sự thay đổi nét mặt của bà Hứa trong vòng một phút. Từ
“Cái gì? Sao lại thế?” đến “Con bé chết tiệt, đi xem mắt sếp mà về
nhà cũng chẳng báo cho bố mẹ biết”, cho đến cuối cùng “Tuyệt quá,
con gái tìm được sếp tổng của công ty to, con gái sắp thành phượng
rồi!!!”
Không ai hiểu mẹ bằng con, Nặc Nặc thấy mẹ như thế là biết ngay bà
đang chìm vào cảnh giới nào. Giờ đây tâm hồn bà chu du ngàn dặm
rồi. Đang nghĩ xem phải chuồn đi bằng cách nào thì ông Hứa về đến
nhà. Thì ra, ông Hứa vừa nhận được điện thoại của vợ đại nhân, biết
con gái hôm nay chính thức đưa con rể tương lai về dùng cơm thì hối
hả về nhà sớm hơn.
Trước đó, ông Hứa vì đi công tác suốt nên không có cơ hội gặp mặt
“Tiểu Trương”, vì Tiêu Dật lấy thân phận tiểu văn thư đến đưa đón
Nặc Nặc hàng ngày nên cũng chưa bị lộ tẩy. Nhưng ông Hứa nghe bà
Hứa trò chuyện bảo “Tiểu Trương” yêu thương con gái mình rất ân cần
chu đáo, toàn là ưu điểm, nên trong lòng sung sướng nở cả hoa. Ừ….
Con rể mình chọn quá tốt. Không chỉ có công việc ổn định, là trợ
thủ đắc lực của lãnh đạo, mà cũng rất hiểu biết. Đúng lúc ông Hứa
gần như đã đoan chắc Tiểu Trương chính là con rể nhà mình, thì sấm
dội giữa trời quang, phu nhân gọi điện đến, “Tiểu Trương” này không
phải “Tiểu Trương” kia.
Nghe thế, trên đường về nhà ông Hứa rất tức giận, con gái còn bé
như thế, người yêu tự tìm làm sao tốt bằng người bố mẹ chọn cho
bằng cặp mắt tinh nhanh như Tôn Ngộ Không được? Nhưng ông về nhà,
trò chuyện một lúc với Tiêu Dật, thêm biết thân phận của anh, liên
tưởng đến những chuyện công ty mà con gái hay kể, hiểu rõ Tiêu Dật
là một chàng trai giỏi giang, nên lập tức đá văng Tiểu Trương ra
ngoài chín tầng mây, vô cùng hài lòng với Tiêu Đại boss.
Bữa cơm gặp gỡ rất vui vẻ hòa hợp. Tiêu Đại boss mở lời vàng ngọc
tán tụng tài nghệ nấu ăn của bà Hứa, lại khen ngợi bức tranh thủy
mặc xấu xí của ông Hứa là rất có thần, khiến hai ông bà cười sung
sướng đến nỗi không khép miệng lại được.
Nhưng trong không khí vui vẻ tốt đẹp như thế, Nặc Nặc cứ cảm thấy
bữa cơm ấy thật kỳ dị… Mà càng kỳ dị hơn là… chỉ có mình cô thấy
thế. >_<
Trên bàn ăn, ông bà Hứa cứ hỏi han tình hình cá nhân của Tiêu Đại
boss, từ nghề nghiệp, cha mẹ, hoàn cảnh gia đình, đến tình hình
kinh doanh của công ty Kiêu Dực, cứ như cô đưa bạn trai về nhà gặp
bố mẹ vậy.
Hơn nữa bố mẹ cô hỏi gì, Tiêu Đại boss đều trả lời trôi chảy, có vẻ
hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì khác. Nặc Nặc vừa gảy cơm
vừa nhớ ra, hình như mình và Tiêu Đại boss vẫn còn cãi nhau, anh
bỗng đến nhà thế này, lại còn mua quà… không có mục đích gì, liệu
có phải là… đến đuổi việc mình?
Nặc Nặc đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, nên không nghe
Tiêu Dật nói sau khi đã dùng cơm xong, “Cuối năm nay bố mẹ cháu sẽ
chuyển chỗ ở mới, khi đó mời hai bác đến dùng cơm ạ.”
Ai cũng nghe ra ẩn ý của câu này chính là: Cha mẹ hai bên gặp nhau,
sau đó chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa. Ông bà Hứa nghe thế
thì nhìn nhau một cái rất ăn ý, rồi vội vàng gật đầu đồng ý. Nặc
Nặc đang suy nghĩ lung tung vẫn đang gảy cơm, hoàn toàn không biết
ba người kia tại sao kích động đột ngột như thế.
Nặc Nặc đáng thương đã bị bố mẹ mình bán đứng như thế đấy.
Đến tám giờ tối, Tiêu Đại boss chủ động cáo từ.
Nặc Nặc bị đẩy đi tiễn anh, tưởng sẽ thoát khỏi Đại boss nhanh
chóng. Kết quả vừa đến gần xe, Tiêu Đại boss lại đột ngột ngẩng lên
nhìn trời, cười cười, “Nặc Nặc, hôm nay trăng thanh gió mát, chúng
ta đi dạo được không?” =_=
Nặc Nặc: Tiêu Đại boss, anh bắt đầu dâng tràn cảm hứng từ khi nào
thế, lại còn có nhã hứng thưởng nguyệt cơ đấy… Hôm nay anh có phải
là bị… trúng gió không?
Tiêu Dật không nói năng gì, kéo tay Nặc Nặc, cô nhạy cảm nhảy ra
xa, căng thẳng nuốt nước bọt, “Tiêu… Tiêu… Anh có gì thì cứ nói,
không cần vòng vo tam quốc.”
Tiêu Dật nhướn mày, ngũ quan vốn rất đẹp dưới ánh trăng càng toát
lên thần thái sinh động, khóe môi nở nụ cười. Thỏ trắng đã hiểu rồi
sao?
Tiêu Dật đang định mở miệng thì đã nghe Nặc Nặc nhíu mày vẻ tội
nghiệp: “Thực ra… hôm nay anh đến nhà tôi là tôi biết rồi, anh
muốn… tôi chủ động xin nghỉ việc đúng không?”
Lúc ăn cơm, Nặc Nặc đã suy nghĩ rất nghiêm túc, Tiêu Đại boss bị
mình mắng ngay trước mặt mọi người, còn đến nhà chơi, sự thật chỉ
là: Vì mình đụng chạm đến anh, Tiêu Đại boss muốn đuổi việc mình
chứ gì? Nhưng hợp đồng thử việc của mình chưa hết hạn, lúc này mà
đột ngột đuổi mình, ồ… theo quy định thì phải bồi thường. Tiêu Đại
boss chắc muốn tiết kiệm tiền bồi thường nên mới đến nhà mình dùng
tình cảm để thuyết phục mình?
Nặc Nặc thở dài, chuyện này cô đã thấy quen rồi, trước kia làm việc
ở một công ty nhỏ, các sếp thường vì muốn tiết kiệm chút tiền, mà
rất biết cách sử dụng mồm miệng, có điều vì chút tiền bồi thường mà
đích thân đến nhà thăm viếng như Tiêu Đại boss, thì Nặc Nặc vẫn
thấy lần đầu.
Nói xong, mặt Tiêu Đại boss sa sầm!
Thỏ trắng rất thông minh, linh hoạt, nhanh nhạy bẩm sinh. Mạc Tử
Uyên cũng từng nói, rất nhiều việc với người mới có lẽ sẽ mất ba
bốn lần bồi dưỡng cũng chưa chắc hiểu được, nhưng Nặc Nặc học rất
nhanh, mà học một còn biết ba, thường xuyên tự tìm những vấn đề có
liên quan để học hỏi thêm. Đó là nguyên nhân Mạc Tử Uyên rất ủng hộ
Nặc Nặc.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!