Một đêm nào đó. Một góc nào đó, ở Hà Nội, có cô gái vào ngày 28
tuổi đã đập tay cái rầm xuống bàn, khiến cốc nước ngô nước bay tung
tóe.
"Tao thề là khi nó đến nhất định tao sẽ tát cho nó một nhát".
"Nó", ở đây đích thị là thằng chồng tương lai, chưa rõ tuổi tên mặt
mũi của Dương. Ấy là, nếu trường hợp vui vẻ nhất, Dương có thể lấy
được chồng ^.^ ^.^ ^.^
*
* *
Dương, cô gái tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, đôi lông mày đen vắt
ngang cương trực ngồi nhìn hai cô bạn thân đang miệt mài cắm mặt ăn
ốc, lòng ghen tị không ít. Mình, học hành như tụi nó, nhan sắc
thường thường bậc trung như tụi nó, đi làm lương bổng sàn sàn như
tụi nó. Thế mà, sao tụi nó lấy chồng ngon nghẻ, mình lại
không???
Thế nên, lí do không nằm ở cô, mà nằm ở... thằng ngẫn là thằng
chồng tương lai của cô kìa. Cho nên, nhất định, nhất định, khi nó
đến phải tát cho nó một nhát. Không kềm được suy tư trong lòng,
Dương dằn cốc nước ngô xuống, phun ra câu tuyên bố sặc màu bạo lực
khiến cả Lam lẫn Duyên giật nảy mình.
Lam bình tĩnh đặt cái thanh sắt nhỏ bằng kim loại - vũ khí giết ...
ốc hàng loạt xuống bát, giọng vô cùng hóng hớt.
"Sao, sao! Vụ gì vụ gì!"
Duyên mặt đã đầy hứng chí, bắn ra một tràng liên thanh
"Sao, mặt bàn là một, mặt "đứa nào" là hai, - cần - phải - vả - đôm
- đốp??? Hả?... Nó là đứa nào???? Nó làm gì mày...????
Dương cầm cốc nước ngô vừa "bay" đi một ít nước, uống ực một ngụm
lớn.
"Lại còn làm gì???? Nó khiến tao thành gái già thế này mà mày còn
hỏi nó làm gì??????????????????!?
Thấy mặt của Duyên và Lam cùng ngẩn ra, những diễn biến éo le kiểu
phim Hồng Kông, Đài Loan xẹt xẹt qua hai đôi mắt láo liên, Dương
chép miệng não nề.
"Hai con hâm này. Nó là thằng chồng tương lai của tao í! Đằng nào
cái số của nó cũng phải lấy tao đúng không? Thế mà sao nó cứ lạng
quạng mãi ở đâu, không đến khuân tao đi, để tao sống cái kiếp gái
già những mấy chục năm, cứ tưởng là mình ế thế này...
Lam và Duyên trợn mắt nhìn nhau, lát sau phá lên cười sằng sặc.
Duyên cố nín cười.
"Chuẩn, chuẩn! Phải tát ngay. Tiên sư nó, nó lại để bạn Dươngdễ
xương của tụi mềnh sống trong nỗi lo nơm nớp ế chồng thế là dư
lào????
Lam cười khằng khặc khác hẳn vẻ thùy mị làm hàng "Ừ, tát ngay. Dạy
dỗ ngay từ lúc nó thập thò vác mặt vào, đừng như tao bây giờ bị
thằng chồng nó đè đầu cưỡi cổ"
Dương chép miệng một tiếng lớn.
"Haizzz, cái thằng này nó ngẫn quá! Chỉ có việc đến rước mình đi mà
không biết đường, giờ chả biết còn lang thang ở cái xó nào!". Rồi
nàng ta nghiến răng trèo trẹo "Đến đê. Rồi chị mày đây sẽ tát cho
mày quay như đĩa hát luôn"
Ở bàn bên cạnh, có cậu thanh niên, mặt búng ra sữa, nghe câu cuối
cùng của Dương phụt ra một đống nước trong mồm, vừa phun phì phì
vừa cười sằng sặc.
*
* *
Uống xong 1 bụng đầy nước ngô, tẩn xong cũng đến bốn năm đĩa ốc,
Dương chia tay hai cô bạn thân, lững thững đi về khu chung cư của
mình, vừa đi vừa "ợ" lên vài tiếng đầy khí thế.
28 tuổi, làm một phóng viên tự do của một tờ báo du lịch, phát hành
một tuần một số, Dương được thiên hạ đương nhiên xếp vào đám gái
già có nguy cơ ế chồng cao ngất ngưởng. Thứ nhất, cô chẳng xinh đẹp
gì! Thứ hai cô chẳng giàu có gì! Thứ ba cô chẳng được cái ... nết
gì! Thế nên, giờ đây, ngoài vài mảnh tình nát như ... tương bần
thời phổ thông hồng hồng tím tím, và một chuyện tình yêu éo le như
cây tre trăm đốt với một anh chàng có vợ thì Dương, tay trắng vẫn
hoàn trắng tay.
Từ khi 22 tuổi, tốt nghiệp đại học bố mẹ Dương bắt đầu rền rĩ về
việc cô con gái chẳng thấy yêu đương gì, chỉ tối ngày tụ tập bù khú
với đám bạn cũng ... ế ẩm như mình. Bố Dương có lần đập bàn đập ghế
"Sai lầm của những đứa ế chồng là chuyên gia đi tụ tập với những
đứa... ế chồng còn lại". Haizzz, không tụ tập với những đứa ế chồng
thì tụ tập với... ai cơ chứ. Nhưng đến năm 27 tuổi, đám bạn từng
được xếp vào diện nguy cơ tiềm ẩn ế ẩm cũng đã "xuất chuồng" sạch
sành sanh. Thỉnh thoảng lắm, Duyên mới trốn được anh chồng hay ghen
lồng ghen lộn của nó, còn Lam thì tống được thằng cu đang hồi mọc
răng cho bà giúp việc rồi chạy sang buôn dưa cà mắm muối với Dương.
Ba đứa lại ngồi thả phanh trà lá, chém gió phần phật, và một cách
dịu dàng cũng có khi... thô thiển nhất, chúng nó an ủi Dương. Rằng,
cái duyên cái số rồi nó sẽ vồ lấy nhau, không việc gì phải xoắn.
Chỉ sợ đến khi nó vồ vào rồi, Dương lại chẳng giãy ra được ấy
chứ...
Ừ, thì Dương có "xoắn" đâu. Chẳng qua, đôi lúc, nhìn Lam bế thằng
Nghé bụ bẫm, hay thấy Duyên vừa sung sướng vừa khổ sở vì bị ông
chồng quản thúc cả ngày, Dương lại thấy lòng mình có đôi chút ganh
tị và thèm muốn.
Hay đôi lúc, nhìn bố mẹ ngày ngày nhận thiệp cưới của người ta, mặt
mũi to đùng hai chữ "chạnh lòng", Dương lại thấy mình như có
lỗi.
*
* *
Xoa xoa cái bụng còn căng tức vì no, Dương nặng nề bước lên bậc
thang khu chung cư. Rút chìa khóa ra mở cửa, Dương chợt sững lại
ngạc nhiên. Căn hộ nhà bên cạnh mở cửa.
Từ ngày cặm cụi mua căn hộ trả góp này, Dương chưa từng thấy láng
giềng của mình mở cửa, thậm chí, lâu dần cô đương nhiên coi nó như
là không người ở. Thế mà đêm nay, ánh đèn hắt ra từ phòng phủ vàng
một khoảnh dãy lan can, khiến Dương thấy lạ lẫm.
Chẳng biết chủ nhân bên ấy là ai nhỉ? Già trẻ, gái trai? Mặt ngang
mũi dọc mắt mọc hai bên thế nào. Rồi chợt cười cợt mình tò mò không
đâu, Dương nhún vai, mở khóa đi vào nhà, đi thẳng vào toilet đánh
răng rửa mặt, mắt lại thô lố nhìn cái con bé là mình ở trong gương,
bọt đánh răng đầy miệng, kìm nén một tiếng thở dài ầm ĩ.
Gieo mình xuống giường, Dương lầm bầm tự chúc chính mình vài thứ vớ
vẩn, đại loại như là sẽ tìm được 1 thằng chồng "ngon", tiền kiếm đủ
tiêu còn dư lâu lâu đi chơi một bận. Thậm chí khi cơn buồn ngủ bắt
đầu kéo đến kéo sụp mí mắt, Dương vẫn còn kịp trấn an mình, không,
mình chưa già, hôm nay không phải mình 28 tuổi.
Chỉ là, mình mới 14 tuổi lần thứ 2 mà thôi ^.^
Chương 2: Nắng vàng, biển xanh, và ... không anh
Dương khoác ba lô vào khu lễ tân của Resort Rainbow check phòng. Cô
có 4 ngày hưởng thụ ở khu resort đẹp nhất nhì miền Trung này, và
viết loạt bài PR nơi đây. Anh Tân, trưởng ban biên tập đã vỗ đầu cô
và bảo viết cho ngon nghẻ vào. Anh quý cô lắm lắm mới nhường suất
này cho cô. Dương nhe răng cười he he giấu đi vẻ cảm động. Với cô,
Tân không khác gì người anh thân thiết, đôi khi thậm chí xô bồ,
nhưng thực tâm quý mến lẫn nhau.
Những ngày mới đi làm, được Tân phái đến những khu du lịch thế này,
Dương bao giờ cũng sướng mê tơi rụng rời. Giờ cảm giác đó nhạt đi
nhiều, nhưng bản tính thích du hí khiến cô mỗi lần xếp ba lô vẫn
thấy vô cùng phấn chấn. Nhất là khi nghe Duyên và Lam cằn nhằn
chúng nó đeo gông cùm vào cổ, không thể nào mò đi đâu được và đang
ghen tị với cô đến phát khóc lên.
Cầm chìa khóa phòng, Dương đi về phòng mình. Đó là căn phòng rộng,
nhìn ra biển, với những bức rèm trắng mềm mại như tơ. Ngoài ban
công, có chiếc ghế trắng xinh xắn, cả một chiếc ô kiểu cách trên
đầu. Dương nghĩ buổi sáng ngồi café đọc truyện ở đó thì phê phải
biết.
Tiếng điện thoại vang lên khiến Dương giật mình. Là Tân gọi.
"Alo, em đây sếp ơi".
Tiếng Tân vọng đến bằng điệu cười khà khà quen thuộc.
"Đến nơi rồi hử? Sao, thấy ngon không".
"Ngon"
"Anh đã bảo mà lị. Này, mang súng ống đầy đủ hả! Chụp đẹp vào. Anh
dành cả trang bìa cho mày đấy!"
Dương vờ vịt nhăn nhó.
"Biết mà! Biết mà! Khổ lắm nói mãi"
"Không! Có cái này chưa nói. Nhớ làm một bài phỏng vấn với tay
Hoàng Định, người làm ý tưởng và thiết kế khu này..."
Dương khựng lại, lăn tăn "Hở? Đấy là tay nào? Lão í ở đâu mọc ra
ấy, em tiếp cận kiểu gì được"
Tân cười hề hề "Rồi, tí check mail là biết. Cứ đến lễ tân hỏi anh
Định là ra ngay í mà. Thấy bảo tay này lúc nào cũng có một phòng
đặc biệt ở RainBow mà!!!".
Dương chép miệng "Rồi. Sếp gửi liền đi. Hix, tự dưng lại phát sinh
thêm một bài...
"Thì lại phát sinh ... nhuận bút nữa còn gì. Về đây anh bao trà bát
bảo. Nhá!
Dương phụng phịu "Em thèm vào trà bát bảo 2 nghìn của anh"
Tiếng Tân cười phá lên "Trượt giá lên 3 nghìn lâu rồi Nấm ạ!" rồi
điện thoại rơi cái tạch một cái.
Dương lẳng con Blackberry to bằng cục gạch, ngồi lọ mọ lôi máy tính
ra. Cô biết tính Tân, vừa nói vừa làm, trong lúc buôn với cô thế
nào cũng nhanh tay gửi mail rồi.
Dương mở máy, thấy có thư mới. Nhưng không phải của Tân.
Đó là địa chỉ của Long.
Long, người đã khiến cô đã hồn xiêu phách tán hai năm trước.
Sự xuất hiện đột ngột của bức mail khiến Dương thừ ra. Cô bất ngờ
khi một bức mail cũng có thể khiến mình ngẩn ngơ đến vậy. Cô đã
từng nhớ nửa năm trước, Duyên và Lam đã lôi "chuyện tình" sến như
con hến của cô ra mà chọc ghẹo, và Dương thấy mình cũng hỉ hả cười
như nó là chuyện của người nào đó ngoài hành tinh chứ không phải
chuyện của mình. Chỉ có những đêm bất ngờ, trong giấc mơ, giữa màn
pháo hoa rực rỡ, cô vẫn thấy gương mặt Long thoắt ẩn thoắt hiện,
mới biết đôi khi tiềm thức dường như trung thực hơn cảm xúc của
mình.
Dương gặp Long lần đầu vào năm Đà nẵng lần đầu tiên tổ chức Liên
hoan quốc tế pháo hoa. Vì mê pháo hoa, mà Dương không quản lạy lục
van xin Tân để anh cho cô được tham dự sự kiện này, thậm chí móc
tiền túi ra chứ không thèm xin phí công tác.
Lần đó, trong một quán café kiểu cũ ở Đà nẵng, qua một người bạn
cũng mới quen, Dương nhìn thấy Long lần đầu. Khi đó, Long không làm
gì hơn việc nhìn thẳng Dương và nói "Anh tên Long", rồi cầm điện
thoại của Dương ở trên bàn, lặng lẽ gọi vào số của mình.
Thế thôi, và Dương đổ xiêu đổ vẹo. Cô từng lẩn mẩn đi khắp xó xỉnh
Hà Nội để mua cho Long một chiếc zippo, lại cẩn trọng nhờ một nghệ
nhân khắc lên đó hình một con rồng đang say ngủ, với niềm vui dịu
dàng hình dung Long đốt thuốc trong những đêm mùa đông lạnh giá,
ngửi mùi xăng thoang thoảng và nghĩ đến mình. Dương đã sống một
quãng thời gian vừa hạnh phúc, vừa khổ sở. Duyên và Lam ngoạc miệng
ra bảo cô bị bệnh tương tư thật rồi khi lúc nào cũng không ăn không
uống, đầu óc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm thần phân liệt. Chúng nó cười
lăn với cảnh Dương cầm đũa lẩy bẩy chán ngán không ăn, vàbảo trông
cụ bà 90 tuổi lúc sắp xuống lỗ cũng không run rẩy bắt chuồn chuồn
như Dương. Dương mặc kệ, cô chìm đắm trong tình yêu xa xôi cách trở
của mình.
30.4 năm đó, cô vào Đà nẵng với ý nghĩ tạo bất ngờ cho Long còn
Long tạo bất ngờ với cô bằng việc lẳng lặng ra Hà Nội. Cuối cùng cả
hai cùng choáng váng vì "bất ngờ" của đối phương, thật éo le hơn
phim Hàn Quốc. Nhưng kịch bản mối tình của Dương thì lại quá nhàm
chán với tình tiết cuối cùng khi Dương phát hiện ra Long đã có vợ
từ lâu. Những ảo tưởng tình yêu vụt vỡ như bong bóng xà phòng. Cô
lặng lẽ xóa mọi vết dấu về Long, nhưng lòng buồn không
ngớt...
Dương lắc mạnh đầu như xua đi những ám ảnh của tình yêu xưa cũ, thở
dài nhìn bức mail vẫn nằm im lìm khiêu khích. Cuối cùng, Dương mím
môi, đóng cửa sổ máy tính.
Có 1 câu mà Dương đã đọc ở đâu đó "ta cứ lờ đi thì mọi việc đều ổn
cả". Dương chưa có can đảm xóa, càng không có can đảm mở. Thôi thì
cứ lờ đi như chưa nhìn thấy bức mail vậy.
Cô bước ra ngoài hiên nhìn ra xa. Dải cát vàng óng ánh dưới ánh
nắng ban trưa. Và biển xanh vô tận. Dương bất giác nuốt tiếng thở
dài.
Ừ thì nắng vàng. Ừ thì biển xanh. Nhưng không anh. Không bao giờ có
anh cả.
Gái già xì tin C2.2 : Sự xuất hiện của sơ mi đen
Dương không có thói quen diện dàng khi ở Hà Nội, một nơi mà xác
suất gặp người quen là cực lớn. Ở đấy cô lúc nào cũng quần bò, áo
phông, giầy ba - ta mà chạy, lạch bà lạch bạch như một con vịt béo.
Nhưng mỗi khi đến một vùng đất mới, nơi không ai biết cô, khả năng
gặp người quen chỉ như cái lông trên mông một con lợn sề, thì cô
cũng... xí xa xí xớn. Nghĩa là váy vó, nghĩa là bikini, áo lệch vai
cộng vô số những cái mũ màu mè sặc sỡ mò lên từ đáy tủ.
Được sinh động theo đúng ý mình, và chẳng gặp ai quen biết, thật là
một cảm giác hưng phấn.
Như buổi sáng nay, tỉnh dậy khi ánh nắng mặt trời lùa theo vị mặn
muối biển rập rờn qua ô cửa, Dương vội vàng bật dậy. Vớ chiếc áo
hai dây xé tua rua màu mè choe choét, cộng chiếc quần sooc ngắn
củn, và đôi dép vải sọc xanh sọc đỏ, Dương nhìn mình trong gương và
bật cười khanh khách. Xem chừng cái bộ đồ này sẽ dối được cho cô
khá nhiều tuổi, nhìn cô cũng xì tin như ai. Đúng hơn là 1 gái già
xì tin. Ầu zé!
Cảm giác bỗng đầy năng lượng, Dương vác luôn chiếc ba lô đồ nghề,
đi xuống sảnh, khu vực lễ tân. Kiếm một góc vắng, Dương đến dãy bàn
dài đồ điểm tâm, lấy chút bánh mì thịt nguội. Vốn ghét kiểu café
loảng toẹt ở mấy khách sạn, cô quay sang nhờ một nhân viên phục vụ
để lấy riêng một tách café đậm.
Phía sau lưng Dương , chợt cũng có giọng đàn ông vang lên.
"Lấy thêm cho anh một tách nữa nhé!"
Nụ cười của cô phục vụ sáng bừng lên. "Dạ, anh đợi một xíu
ha".
Dương ngẩn ngơ nhìn nụ cười của cô con gái miền biển rồi quay lại
sau lưng mình. Người vừa đưa ra yêu cầu giống cô, mặc sơ mi đen,
đang chúi mũi vào một máy tính trên bàn. Dương thoáng nhăn mặt, cô
rất ghét những người thiếu khoa học, vừa ăn sáng lại vừa làm
việc... Nhưng cô cũng rất ghét bao đồng những chuyện chẳng liên
quan đến mình, nên cô nhanh chóng quay lại, tấn công triệt để đĩa
bánh mì.
Cô phục vụ bưng hai tách café đến, và chẳng theo nguyên tắc "lady
first" cái con khỉ gì, cũng chẳng theo nguyên tắc ai gọi trước
người í được, cô ta bê tách café đặt xuống trước mặt tay sơ mi áo
đen, giọng ngọt ngào.
"Anh cần gì nữa không".
0 Lượt
# 5 - Admin (23/05/2012 0:00:38)
Sơ mi đen nhẹ lắc đầu, hơi mỉm cười với cô gái như một lời cảm ơn
rồi lại cúi xuống máy tính. Cô phục vụ vẻ như đã quen với thái độ
đó, vẫn trìu mến nhìn anh ta hồi lâu như không nỡ rời đi, không hay
mặt Dương đang nghệt ra vì đợi chờ. Cô đành đằng hắng.
"Em ơi..."
Cô phục vụ sực tỉnh vội vàng bê café tới, đặt trước mặt Dương với
vẻ hối lỗi. Trong khi đó, gã sơ mi đen nghe tiếng tằng hắng cũng
ngước lên.
Trong thoáng giây bắt gặp, Dương nghĩ ở đâu có ánh mắt thờ ơ đến
vậy.
Nhưng mùi vì café nhanh chóng cắt những suy nghĩ của Dương . Cô bắt
đầu nhấm nháp café và nhìn ra ngoài sảnh.
Trời nắng rực rỡ. Một buổi chụp hình ngon lành của mình đây.
Vác máy đi lang thang khắp khu resort, tìm chỗ đặt máy và góc chụp
khiến Dương nhanh chóng tiêu tốn mấy lát bánh mì buổi sáng. Thực
tế, hầu hết những khu Resort miền Trung có thiết kế na ná giống
nhau, bởi địa hình ven biển các khu nhà nghỉ đều bám sát mép biển.
Các tiện ích dịch vụ cũng không khác nhau là mấy. Tìm một nét đặc
sắc, khác lạ của khu resort này, đúng là không đơn giản.
Trên trang web của resort này, Dương cũng đã thấy nhiều bức ảnh
kiểu pano lớn, hoành tráng của cả khu resort. Cô cũng thấy nó đẹp,
lộng lẫy. Nhưng dường như phô trương quá và không có chiều sâu. Cho
nên loạt ảnh này, cô ít chụp đại cảnh, mà chỉ chăm chú vài chi tiết
nhỏ. Hình ảnh dây leo vươn bên thềm cửa sổ. những viên đá cuội tròn
nhẵn bò dọc theo phòng tắm ngoài trời, mái tóc dài của cô gái
Braxin xõa bên bờ vai lấm tấm tàn nhang, ngái ngủ trên chiếc ghế
dài sau một buổi tắm nắng hay luống hoa dâm bụt chạy dọc một đường
cong cong tạo hình như một trái tim... Lay hoay chỉnh chụp, lần mò
hồi lâu, Dương cũng thấy rã rời.
Mặt trời hun nóng bỏng cả má, Dương ngồi phệt xuống bãi cát mịn đã
bắt đầu nóng rẫy, mở máy ra xem lại vài khuôn hình, môi thấp thoáng
nụ cười hài lòng. Chợt một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua, Dương ngả
vật người xuống cát, giơ chân lên, không nhìn ống kính, nhấn nút
chụp liên tiếp vài kiểu.
Bắp chân trần cát bám vào dinh dính, nhồn nhột, Dương bèn bật dậy,
phủi quần áo. Xong xuôi, cô lôi máy ra nhìn lại và sững
người.
Trên màn hình, có một đôi chân xỏ ngón thon thả xoài trên bãi cát
vàng óng ả. Xa xăm nơi tận cuối cùng khuôn hình, là một người đàn
ông, mặc sơ mi đen khoanh tay cúi nhìn mũi giầy mình. Bố cục chặt
và màu sắc sáng rỡ của bức ảnh khiến cô sau phút ngẩn ngơ thì vội
vàng ngẩng lên tìm kiếm anh chàng "người mẫu" vừa vô tình bước lạc
vào khuôn hình của cô.
Nhưng bãi cát mênh mông, chỉ có một mình Dương đứng ngơ ngác giữa
nắng vàng.
Gái già xì tin C2.3: Nghe trộm một vụ tỏ tình
Sau cả buổi lao động, đến chiều Dương quyết tâm ra sức hưởng thụ
triệt để những tiện nghi khu resort này. Hết xông hơi rồi lại chui
vào bể sục, hết bơi lội rồi lại mátxa mátgần, đến nỗi khi buổi
chiều ập đến, cô nằm xoài trên chiếc ghế ở hiên, ngắm nhìn hoàng
hôn, nhấm nháp chút trà nóng, nghĩ đời chẳng còn gì ao ước
nữa.
Mà quên, vẫn còn thứ để ao ước! Dương thở dài đầy ai oán. Đó là cái
gã mà cô đã trịnh trọng tuyên bố sẽ tát cho hắn 1 cái khi hắn bước
vào đời cô.
Ôi chao, ai sẽ chìa má ra cho cô tát đây cơ chứ?
Điện thoại nhấp nháy. Lúc này Dương mới để ý thấy có 3 tin nhắn.
Duyên, Lam mỗi đứa 1 cái tin dài cả mét, sặc mùi ghen tị và cuối
cùng dặn dò Dương nhớ phải liếc ngang liếc dọc xem có vớ được thằng
Tây mắt xanh mũi lõ nào không, lại còn động viên rằng bọn Tây rất
kết những đứa mít đặc An Nam kiểu da vàng mũi tẹt, mà điển hình là
Dương khiến Dương không kìm được lăn ra cười. Tin nhắn còn lại là
của Tân, hỏi vụ phỏng vấn tay Hoàng Định.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Lúc này Dương mới sực nhớ. Cô chép miệng, ngồi dậy, quyết định lê
thân đi dò la tung tích của cái tay khỉ gió này.
Tuy nhiên, khi cô đến khu lễ tân, hỏi han thì được biết đồng chí
Hoàng Định nào đó đã gửi lại chìa khóa phòng và lượn đi đâu rồi.
Dương bèn nhờ cô lễ tân nhắn lại là có việc cần gặp, nếu anh ta về
thì nhớ gọi cho cô, rồi ung dung đi về phòng.
Thật ra, trong email mà Tân gửi cho Dương , có cả email lẫn điện
thoại của Hoàng Định. Có điều cô... lười không muốn mở. Thật thà
hơn là vì cô không muốn động vào cái hộp thư mà giờ mở ra, cô sẽ
thấy email của Long chình ình ra đấy. Nghĩ đến đây, Dương thầm chán
ngán. Cô cứ tưởng cô tu thành đắc đạo, trái tim không bê tông cốt
thép thì ít ra cũng cứng cỏi tí chứ, ai dè vẫn mềm như bún thế
này.
Buổi chiều ở khu Resort quả thật đẹp đến mê mị. Biển xanh thẫm. Vài
chiếc dù trắng chạy dọc đường bờ biển, không ấn tượng hay sáng tạo
gì, nhưng vẫn tạo nên vẻ thanh thoát đặc biệt, nhất là khi lại
chẳng có "mống người" nào mon men ra đấy. Dương vứt đôi dép sọc
xanh sọc đỏ xuống hiên, tay cầm chiếc ipod của samsung có màu hồng
cực kì "lúa" mà một người bạn (có thẩm mĩ "phi thường") đã tặng cô,
lững thững đi bộ ra ngồi ở dưới gốc dừa. Thả chân xuống nước, cảm
nhận từng cơn gió biển rập rờn, bỗng nhiên Dương thấy bình yên đến
lạ lùng. Cô chọn mấy bài của Rosewood, kiểu rock ballad nhẹ nhàng
rồi cắm tay nghe, mắt nhắm lại, bụng dạ nhớ đến anh chàng Nhật Linh
ngầu zai có mấy quả xăm ở gáy và bắp tay thiệt là oách mà duy nhất
một lần cô đi xem anh chàng biểu diễn ở Mỹ Đình. Tiếc là ban nhạc
này chẳng chịu sáng tác hát hò thêm gì, nên cô chỉ có mấy bài quẩn
quanh mà nghe đi nghe lại. Lơ mơ thêm một chút, rồi chẳng hiểu
Dương ngủ mất đi từ lúc nào.
Thức dậy vì cơn đói ập đến, Dương sững lại bất ngờ khi màn đèn treo
của cả khu resort bừng lên như một vũ hội của màu vàng tan chảy,
sóng sánh như mật ong. Thiết kế ánh sáng ở đây quả là đẹp mắt.
Dương ngu ngơ đứng nhìn hồi lâu, cảm giác bềnh bồng như trên mây.
Chỉ cơn đói mới đủ sức kéo cô xuống mặt đất, khiến cô nhớ ra, cô
phải về phòng.
Tuy nhiên, ngay cả cơn đói bụng cũng nhanh chóng biến mất, khi vô
tình, bước chân của Dương lạc vào con đường hẹp tỉa hoa dâm
bụt.
Vốn dĩ, cô nghĩ con đường này vắng tanh như chùa bà đanh ban ngày,
thì chẳng cớ gì nó lại đông đúc ban đêm. Chắc chính vì cũng nghĩ
như cô, mà có người đã chọn nơi đây làm vị trí để tỏ tình. "Diễn
viên" lại là những người cực quen. Anh chàng sơ mi đen ban sáng và
cô phục vụ.
"Em nghe nói anh sắp rời đi"
Sơ mi đen trầm lặng "Ừ".
"Anh mới từ Hà Nội vô mà lại đi luôn sao"
Sơ mi đen vẫn kiệm lời "Ừ".
Cô phục vụ lặng người đi như thất vọng, bàn tay siết lại xuôi theo
người. Cuối cùng như lấy hết can đảm, cô ngẩng lên trực diện người
đàn ông.
"Có thể anh cho em là trèo cao, hoặc em là người ... vô duyên, cọc
đi tìm trâu. Em biết em chỉ là cô phục vụ... Nhưng mà... em thích
anh.
Ngập ngừng một lúc, cô gái tuyệt vọng bổ sung thêm câu "Mà không,
em yêu anh!"
Sơ mi đen đứng im hồi lâu, vẻ vô cùng trầm lặng, không nói gì. Cô
phục vụ như cảm thấy điều gì đó, vội xua tay.
"Anh đừng nghĩ là em bồng bột. Em suy nghĩ kĩ lắm rồi. Em chỉ sợ là
là... không có dịp để gặp anh nữa...
Dương hít vào một hơi, tự dưng thấy ngưỡng mộ cô gái này thế. Ít ra
cô nàng thật can đảm, thậm chí là còn "chặn" trước câu thoái lui
của tay sơ mi đen kia. Định rút lui quay người trở lại một cách êm
thấm, nhưng Dương bị sự tò mò hóng hớt quyến rũ. Nên cô đứng nép
vào một góc, tai vểnh lên nghe.
Gái già xì tin 2.4: Ông mai
Không gian im lặng đến mức Dương như nghe tiếng thở phập phồng của
cô gái bạo dạn kia. Mãi lúc sau, cô mới nghe thấy sơ mi đen cất
tiếng "Anh quý em, Mây ạ! Và tình cảm của em làm anh xúc động.
Nhưng chỉ thế thôi...
Dương không kềm được, ló ra chút xíu để nhìn sơ mi đen. Vẻ mặt anh
đầy sự tôn trọng, ngoài ra, không gì khác, cũng không có tí teo nào
gọi là sự tự mãn của người đàn ông được đàn bà con gái ngưỡng
mộ.
Anh đặt tay lên vai cô gái tên Mây, vỗ nhẹ nhẹ.
"Đừng tự ti về bản thân mình. Anh tôn trọng sự bày tỏ của em. Chỉ
có điều, bây giờ anh chưa thực sự sẵn sàng cho mối quan hệ nào cả.
Bất cứ mối quan hệ nào, với bất cứ ai, chứ không phải chỉ riêng
em..."
Cô phục vụ tên Mây đờ ra nhìn sơ mi đen. Trong lúc đó, Dương bỗng
nhiên cảm tình với tay sơ mi đen ghê gớm. Từ chối nhẹ nhàng và tôn
trọng, cũng không hề mất đi sự điềm tĩnh nào. Haizz, cô tưởng mấy
màn này chỉ có ở phim Hàn Quốc thôi chứ. Rồi Dương cười thầm nghĩ
thêm, biết đâu vì anh chàng này lậm phim Hàn Quốc quá không
chừng...
Nghĩ đến lúc mình ló mặt ra là vừa, Dương len lén bước lùi ra một
đoạn, rồi làm điệu bộ huỳnh huỵch nhất đi tới phía đôi trẻ, miệng
không quên hét váng lên mấy câu hát để "đánh động"
"Eh, ai cho em ghé đến, ai trong lòng càng vui lên
Nhìn xem đường xung quanh vắng tênh
Oh mong em như thế đó,
Mong em đừng buồn vu vơ
Nhìn em ta như ngây ngô"...
Làm ra vẻ giật mình khi thấy hai người, Dương im bặt, cười ngượng
ngượng rồi bước qua đôi trẻ đang đầy vẻ khó xử. Đi vài bước rồi, cô
vẫn nghe sơ mi đen nói nhẹ nhàng "em vào trước đi. Anh hút thêm
điếu thuốc nữa rồi vào sau...
Dương về phòng, lúc này cơn đói lại trở lại nhắc nhở cô, khiến
Dương phải đấu tranh giữa việc tắm táp và ăn uống. Cuối cùng, Dương
vẫn quyết định nhịn cơn đói để phi vào bồn tắm trước.
Vừa lúc cô quấn khăn đi ra, thì có điện thoại của phòng. Cô lễ tân
giọng miền Trung ngọt ngào báo với cô là Hoàng Định đã về, và đang
ở khu vực lễ tân.
Bỗng dưng thành ra cập rập, Dương vò mớ tóc ngắn, vội vàng mặc vào
chiếc váy lụa, vác cái bụng ùng ục vì đói, ra đến sảnh lễ tân.
Nhưng đến đó, thì chẳng có ai, ngoài vài khách nước ngoài đang đứng
ngắm nghía khung cảnh, hoặc chuẩn bị đi ăn tối. Lễ tân nhìn Dương
ngại ngùng "Xin lỗi chị. Anh Định vừa về phòng. Ảnh có để lại số
điện thoại để có gì chị liên lạc...
Dương thoáng bực mình, cô gật gật đầu. Rồi nghĩ kệ xác cái tên dở
hơi này, Dương ra bàn, đánh chén bữa tối.
Ăn tối một mình, đôi khi đã thành thói quen với những gái già, nhất
là những gái già như Dương. Cô quen việc nhìn từng đôi từng đôi ăn
uống với nhau, chăm chút cho nhau đến mức sự chạnh lòng cũng trở
thành xa xỉ. Hằng ngày, trưa thì ăn với đồng nghiệp, hoặc ăn cơm
văn phòng. Tối thì trừ những vụ tụ tập bạn bè, cô thường tự nấu món
mì cà chua trứng đơn giản để ăn, hôm nào lười thì đi ăn ngoài. Cuộc
sống như thế, cũng không có gì đáng phàn nàn, mọi thứ đều đơn giản
đến mức tối đa. Chỉ có điều, đôi khi, sự đơn giản biến thành đơn
điệu, đôi khi sự cô đơn thành sự cô độc, và đôi khi, nỗi buồn lại
trở thành một cảm xúc thường trực với người vốn rất toe toét như
Dương.
Dương nhẹ lắc đầu, xua đi vài suy nghĩ vẩn vơ rối rắm. Cô cũng làm
lơ ánh mắt hiếu kì của mấy anh chàng mắt xanh mũi lõ thỉnh thoảng
liếc về phía cô, một cô nàng bé tí độc chiếm hẳn một cái bàn to
đùng và ăn rất miệt mài. Có sao đâu, đôi khi, thức ăn cũng là một
niềm vui mà. Và Dương, thì thích tích trữ kiểu "niềm vui" này vô
cùng, tất nhiên cô chỉ quay lại oán thán nó nếu có lần lỡ bước nhảy
lên cân.
Lúc này Dương mới sực nhớ. Cô chép miệng, ngồi dậy, quyết định lê
thân đi dò la tung tích của cái tay khỉ gió này.
Tuy nhiên, khi cô đến khu lễ tân, hỏi han thì được biết đồng chí
Hoàng Định nào đó đã gửi lại chìa khóa phòng và lượn đi đâu rồi.
Dương bèn nhờ cô lễ tân nhắn lại là có việc cần gặp, nếu anh ta về
thì nhớ gọi cho cô, rồi ung dung đi về phòng.
Thật ra, trong email mà Tân gửi cho Dương , có cả email lẫn điện
thoại của Hoàng Định. Có điều cô... lười không muốn mở. Thật thà
hơn là vì cô không muốn động vào cái hộp thư mà giờ mở ra, cô sẽ
thấy email của Long chình ình ra đấy. Nghĩ đến đây, Dương thầm chán
ngán. Cô cứ tưởng cô tu thành đắc đạo, trái tim không bê tông cốt
thép thì ít ra cũng cứng cỏi tí chứ, ai dè vẫn mềm như bún thế
này.
Buổi chiều ở khu Resort quả thật đẹp đến mê mị. Biển xanh thẫm. Vài
chiếc dù trắng chạy dọc đường bờ biển, không ấn tượng hay sáng tạo
gì, nhưng vẫn tạo nên vẻ thanh thoát đặc biệt, nhất là khi lại
chẳng có "mống người" nào mon men ra đấy. Dương vứt đôi dép sọc
xanh sọc đỏ xuống hiên, tay cầm chiếc ipod của samsung có màu hồng
cực kì "lúa" mà một người bạn (có thẩm mĩ "phi thường") đã tặng cô,
lững thững đi bộ ra ngồi ở dưới gốc dừa. Thả chân xuống nước, cảm
nhận từng cơn gió biển rập rờn, bỗng nhiên Dương thấy bình yên đến
lạ lùng. Cô chọn mấy bài của Rosewood, kiểu rock ballad nhẹ nhàng
rồi cắm tay nghe, mắt nhắm lại, bụng dạ nhớ đến anh chàng Nhật Linh
ngầu zai có mấy quả xăm ở gáy và bắp tay thiệt là oách mà duy nhất
một lần cô đi xem anh chàng biểu diễn ở Mỹ Đình. Tiếc là ban nhạc
này chẳng chịu sáng tác hát hò thêm gì, nên cô chỉ có mấy bài quẩn
quanh mà nghe đi nghe lại. Lơ mơ thêm một chút, rồi chẳng hiểu
Dương ngủ mất đi từ lúc nào.
Thức dậy vì cơn đói ập đến, Dương sững lại bất ngờ khi màn đèn treo
của cả khu resort bừng lên như một vũ hội của màu vàng tan chảy,
sóng sánh như mật ong. Thiết kế ánh sáng ở đây quả là đẹp mắt.
Dương ngu ngơ đứng nhìn hồi lâu, cảm giác bềnh bồng như trên mây.
Chỉ cơn đói mới đủ sức kéo cô xuống mặt đất, khiến cô nhớ ra, cô
phải về phòng.
Tuy nhiên, ngay cả cơn đói bụng cũng nhanh chóng biến mất, khi vô
tình, bước chân của Dương lạc vào con đường hẹp tỉa hoa dâm
bụt.
Vốn dĩ, cô nghĩ con đường này vắng tanh như chùa bà đanh ban ngày,
thì chẳng cớ gì nó lại đông đúc ban đêm. Chắc chính vì cũng nghĩ
như cô, mà có người đã chọn nơi đây làm vị trí để tỏ tình. "Diễn
viên" lại là những người cực quen. Anh chàng sơ mi đen ban sáng và
cô phục vụ.
"Em nghe nói anh sắp rời đi"
Sơ mi đen trầm lặng "Ừ".
"Anh mới từ Hà Nội vô mà lại đi luôn sao"
Sơ mi đen vẫn kiệm lời "Ừ".
Cô phục vụ lặng người đi như thất vọng, bàn tay siết lại xuôi theo
người. Cuối cùng như lấy hết can đảm, cô ngẩng lên trực diện người
đàn ông.
"Có thể anh cho em là trèo cao, hoặc em là người ... vô duyên, cọc
đi tìm trâu. Em biết em chỉ là cô phục vụ... Nhưng mà... em thích
anh.
Ngập ngừng một lúc, cô gái tuyệt vọng bổ sung thêm câu "Mà không,
em yêu anh!"
Sơ mi đen đứng im hồi lâu, vẻ vô cùng trầm lặng, không nói gì. Cô
phục vụ như cảm thấy điều gì đó, vội xua tay.
"Anh đừng nghĩ là em bồng bột. Em suy nghĩ kĩ lắm rồi. Em chỉ sợ là
là... không có dịp để gặp anh nữa...
Dương hít vào một hơi, tự dưng thấy ngưỡng mộ cô gái này thế. Ít ra
cô nàng thật can đảm, thậm chí là còn "chặn" trước câu thoái lui
của tay sơ mi đen kia. Định rút lui quay người trở lại một cách êm
thấm, nhưng Dương bị sự tò mò hóng hớt quyến rũ. Nên cô đứng nép
vào một góc, tai vểnh lên nghe.
Gái già xì tin 2.4: Ông mai
0 Lượt
# 7 - Admin (23/05/2012 0:00:49)
Không gian im lặng đến mức Dương như nghe tiếng thở phập phồng của
cô gái bạo dạn kia. Mãi lúc sau, cô mới nghe thấy sơ mi đen cất
tiếng "Anh quý em, Mây ạ! Và tình cảm của em làm anh xúc động.
Nhưng chỉ thế thôi...
Dương không kềm được, ló ra chút xíu để nhìn sơ mi đen. Vẻ mặt anh
đầy sự tôn trọng, ngoài ra, không gì khác, cũng không có tí teo nào
gọi là sự tự mãn của người đàn ông được đàn bà con gái ngưỡng
mộ.
Anh đặt tay lên vai cô gái tên Mây, vỗ nhẹ nhẹ.
"Đừng tự ti về bản thân mình. Anh tôn trọng sự bày tỏ của em. Chỉ
có điều, bây giờ anh chưa thực sự sẵn sàng cho mối quan hệ nào cả.
Bất cứ mối quan hệ nào, với bất cứ ai, chứ không phải chỉ riêng
em..."
Cô phục vụ tên Mây đờ ra nhìn sơ mi đen. Trong lúc đó, Dương bỗng
nhiên cảm tình với tay sơ mi đen ghê gớm. Từ chối nhẹ nhàng và tôn
trọng, cũng không hề mất đi sự điềm tĩnh nào. Haizz, cô tưởng mấy
màn này chỉ có ở phim Hàn Quốc thôi chứ. Rồi Dương cười thầm nghĩ
thêm, biết đâu vì anh chàng này lậm phim Hàn Quốc quá không
chừng...
Nghĩ đến lúc mình ló mặt ra là vừa, Dương len lén bước lùi ra một
đoạn, rồi làm điệu bộ huỳnh huỵch nhất đi tới phía đôi trẻ, miệng
không quên hét váng lên mấy câu hát để "đánh động"
"Eh, ai cho em ghé đến, ai trong lòng càng vui lên
Nhìn xem đường xung quanh vắng tênh
Oh mong em như thế đó,
Mong em đừng buồn vu vơ
Nhìn em ta như ngây ngô"...
Làm ra vẻ giật mình khi thấy hai người, Dương im bặt, cười ngượng
ngượng rồi bước qua đôi trẻ đang đầy vẻ khó xử. Đi vài bước rồi, cô
vẫn nghe sơ mi đen nói nhẹ nhàng "em vào trước đi. Anh hút thêm
điếu thuốc nữa rồi vào sau...
Dương về phòng, lúc này cơn đói lại trở lại nhắc nhở cô, khiến
Dương phải đấu tranh giữa việc tắm táp và ăn uống. Cuối cùng, Dương
vẫn quyết định nhịn cơn đói để phi vào bồn tắm trước.
Vừa lúc cô quấn khăn đi ra, thì có điện thoại của phòng. Cô lễ tân
giọng miền Trung ngọt ngào báo với cô là Hoàng Định đã về, và đang
ở khu vực lễ tân.
Bỗng dưng thành ra cập rập, Dương vò mớ tóc ngắn, vội vàng mặc vào
chiếc váy lụa, vác cái bụng ùng ục vì đói, ra đến sảnh lễ tân.
Nhưng đến đó, thì chẳng có ai, ngoài vài khách nước ngoài đang đứng
ngắm nghía khung cảnh, hoặc chuẩn bị đi ăn tối. Lễ tân nhìn Dương
ngại ngùng "Xin lỗi chị. Anh Định vừa về phòng. Ảnh có để lại số
điện thoại để có gì chị liên lạc...
Dương thoáng bực mình, cô gật gật đầu. Rồi nghĩ kệ xác cái tên dở
hơi này, Dương ra bàn, đánh chén bữa tối.
Ăn tối một mình, đôi khi đã thành thói quen với những gái già, nhất
là những gái già như Dương. Cô quen việc nhìn từng đôi từng đôi ăn
uống với nhau, chăm chút cho nhau đến mức sự chạnh lòng cũng trở
thành xa xỉ. Hằng ngày, trưa thì ăn với đồng nghiệp, hoặc ăn cơm
văn phòng. Tối thì trừ những vụ tụ tập bạn bè, cô thường tự nấu món
mì cà chua trứng đơn giản để ăn, hôm nào lười thì đi ăn ngoài. Cuộc
sống như thế, cũng không có gì đáng phàn nàn, mọi thứ đều đơn giản
đến mức tối đa. Chỉ có điều, đôi khi, sự đơn giản biến thành đơn
điệu, đôi khi sự cô đơn thành sự cô độc, và đôi khi, nỗi buồn lại
trở thành một cảm xúc thường trực với người vốn rất toe toét như
Dương.
Dương nhẹ lắc đầu, xua đi vài suy nghĩ vẩn vơ rối rắm. Cô cũng làm
lơ ánh mắt hiếu kì của mấy anh chàng mắt xanh mũi lõ thỉnh thoảng
liếc về phía cô, một cô nàng bé tí độc chiếm hẳn một cái bàn to
đùng và ăn rất miệt mài. Có sao đâu, đôi khi, thức ăn cũng là một
niềm vui mà. Và Dương, thì thích tích trữ kiểu "niềm vui" này vô
cùng, tất nhiên cô chỉ quay lại oán thán nó nếu có lần lỡ bước nhảy
lên cân.
Ăn xong, Dương ngồi im ở ban công nhìn ra vùng biển sẫm tối phía
xa. Bầu trời có một vầng trăng non mảnh mai, bàng bạc. Gió thổi
khiến cô có cảm giác lành lạnh. Sau một hồi trù trừ, Dương cầm dãy
số điện thoại của tay Hoàng Định, bấm số.
Sau một tiếng chuông, một giọng trầm lập tức vang lên, ngắn gọn
"Alo".
"Xin lỗi, đây có phải số của anh Hoàng Định không".
"Đúng". Câu trả lời khô và ngắn. Dương than thầm, lại vớ phải ông
cần phải xà beng bẩy thì mới hé răng nói nửa lời rồi.
"Tôi là Dương, ở tạp chí X. Đợt tới chúng tôi dự định đăng tải loạt
bài trong chiến dịch PR khu resort. Bên quản lý có giới thiệu anh
là người thiết kế. Liệu tôi có thể phỏng vấn anh một chút được
không?
Đầu dây giọng có vẻ ngập ngừng. "Có cần thiết phải gặp trực tiếp
không". Hay cô gửi câu hỏi qua email, tôi có thể trả lời..."
Dương nhẹ cười "Dạ. Vậy cũng được".
Thế là xong chuyện. Dương chép miệng, đầu bắt đầu suy nghĩ về mấy
câu hỏi dành cho thằng cha này...
***
Trở lại là cô nàng gái già quần bò áo phông, ba lô khoác vai, Dương
đến tòa soạn. Về chỗ ngồi bừa bộn của mình, Dương bắt đầu pha café,
tiện thể ngó quanh. Dân tình chưa thấy đến, nhưng phòng của Tân thì
chỉ khép hờ. Sếp cô đúng thật con ong chăm chỉ, trăm ngày như một,
chẳng bao giờ đến muộn. Dương pha thêm một tách café, đá mũi giày
vào cánh cửa, đi vào.
Tân đang lọ mọ với cái laptop đời cổ, ngẩng lên, nhìn Dương toe
toét.
"Sớm sủa nhỉ?"
"Đến sớm chuồn sớm mà, he he! Café cho sếp đây".
Tân dòm dòm Dương từ chân đến đầu, hất hàm "Trông béo tốt ra
đấy".
"Em đã bao giờ không béo tốt đâu. Anh đọc bài em chưa?
Tân gật gù. "Đã xong, chuyển sang bên maket rồi. À, bên Gaotravel
hôm tới có vụ đi Mai Châu đấy. Thích không anh bảo thằng giám đốc
bên đấy một câu.
Dương nhe răng cười "Có free không".
"Tất nhiên. Em của anh làm gì có chuyện mất xiền".
Dương cười khì khì. Cô rất quý Tân. Cô với anh là quan hệ sếp nhân
viên, nhưng thực tế, thì có chút quan hệ họ hàng xa lăng lắc. Cho
nên, Tân đối với cô rất thân tình, có vụ gì hay cũng đều phần cô.
Miễn việc anh giao cô làm xong, thì cô muốn làm trời làm trăng,
tung tăng ở những đâu anh cũng mặc kệ.
"À, quên. Chưa hỏi, em thấy tay Định đấy thế nào".
Dương nghệt mặt "Thế nào là thế nào?"
Tân cười đầy gian tà "Thì resort đẹp như mơ thế kia, trời trăng
biển sóng, hai đứa gặp nhau mà không mọc ra cái mầm tình ái nào
ạ?
Dương suýt sặc café, trợn mắt "Anh có sao không vậy. Em đã biết tay
ấy mặt ngang mũi dọc thế nào đâu".
Mắt Tân như lồi ra "Gì. Thế không gặp thì cái bài phỏng vấn ấy tòi
ở đâu ra!'.
Dương ngồi phịch xuống ghế, tròn mắt "ô, thế email sinh ra để làm
cái gì!".
Tân xùy ra đầy thất vọng "Thế hai đứa chưa gặp nhau à! Phí của. Thế
mà anh cứ tưởng..."
Dương nhìn Tân ngờ ngợ "không phải anh định mai mối gì đấy chứ
hả"...
Tân gãi đầu "Ờ thì hôm nọ qua nhà, thấy cô chú kêu rên ghê quá. Anh
lại thấy thằng này cũng được, ngon giai, công ăn việc làm...
Tân thao thao bất tuyệt về cái tên Hoàng Định nào đó, trong khi
Dương vò đầu bứt tóc "Em đi chết đây. Cả cái nước này biết em thành
gái già cần phải mối mai khẩn trương rồi...
"Cái con bé này, chẳng hiểu lòng hiểu mề bố mẹ gì cả...
Dương thở hắt "Em không hiểu lòng mà một tháng em phải vác mặt đi
xem mắt 15 lần ấy à!... Em không hiểu lòng mà lặng ngắt nghe bố mẹ
em nhờ hết người nọ người kia mai mối ấy à. Giờ bố mẹ em còn nhờ
đến anh nữa... Nhục như con cá nục... Em đi chết đây...
Dương uống nốt cốc café rồi đi thẳng, bỏ mặc Tân đằng sau phì
cười.
"Cái con Nấm này..."
Chương 3.1 : Thấy người ăn khoai cũng phải vác mai đi đào
Tâm trạng vẫn một trời ấm ức, Dương đi ra ban công tòa nhà, chỗ
vắng lặng nhất, định bốc điện thoại, gọi về cho mẹ, xả một hơi tơi
bời. Trời đất ơi, chắc trừ những đứa trẻ từ mẫu giáo đổ xuống mới
không bị mẹ cô túm cổ lại mà nhờ mai mối cho cô quá.
Ngón tay vừa giơ lên, chưa kịp bấm thì điện thoại đã đổ chuông inh
ỏi. Ô, nghĩ đến "tào tháo" là "tào tháo" gọi điện luôn này. Dương
giật điện thoại lên tai, cố hết sức kiềm chế để không gắt um
lên.
"Con đây mẹ"
"Con đang ở đâu đấy?"
"Thì đang giờ làm, con ở cơ quan".
"Ừ, đi làm thì nhớ đúng giờ, đừng cậy thằng Tân nó chiều rồi lười
nhác biết chưa!"
"Vầng, mẹ nói 100 lần rồi thì đến lần thứ 101 mẹ cũng phải chán
chứ. Sao mẹ nhắc các câu ấy đến lần thứ 1001 mà vẫn hăm hở như lần
đầu là thế nào?
"Thì mẹ dặn thế. Con gái con đứa mẹ nói một câu thì "bắn" lại những
10 câu. Có duyên chưa".
Nghe mẹ nói thế, Dương xịt ngòi "Vâng, thế mẹ gọi con còn dặn gì
nữa không ạ"
Giọng mẹ cô chợt xuống một tông đầy mờ ám " À... có. Có chuyện này.
Nhưng mà phải hứa là không mắng mẹ nhé"
Vừa nghe thế Dương đã ré lên " Mẹ.......mẹ lại mối mai con cho
thằng nào????
Mẹ cô nghe thế thì cười giả lả "mối mai gì, là có người người ta
nhiệt tình giới thiệu... Người này...
Không để mẹ nói tiếp, Dương gắt nhặng lên " Người ngợm gì con không
biết. Con đang phát điên lên đây này. Anh Tân mẹ cũng nhờ. Chị Dung
mẹ cũng nhờ, cái Mơ mẹ cũng nhờ. Sao mẹ không treo luôn lên lưng
con cái biển gái ế cần làm mai ấy...
Mẹ Dương bị xả một tăng không kịp vuốt mặt, chỉ nói lại một câu
lạnh như tiền "Treo được thì mẹ cũng treo rồi, lại đợi mày dạy
đấy!"
Dương nghe xong xụi lơ cả người. Cô nhắm nghiền mắt, nói như rên
"Mẹ, thế mẹ muốn con đi xem mắt bao nhiêu người mẹ mới vừa
lòng...
"Thì nốt một lần này thôi"
Dương chán hẳn "Lần nào mẹ cũng nói nốt lần này. Con muốn hỏi mẹ
đúng 1 câu thôi: cái "nốt" của mẹ là bao nhiêu thằng?"
Nghe giọng chán chường của Dương, mẹ cô cũng chán nản không kém, bà
cũng bắt đầu cáu lên "Bao nhiêu thằng tao không cần biết. Miễn là
cuối cùng trói được một đứa" Rồi không để Dương kịp hó hé thêm, bà
dằn giọng
"Mày có biết cái Hảo nó đã đẻ đứa thứ 2 rồi không! Kia kìa, cái
Hằng đấy, con nó đi nhà trẻ rồi đấy. Mà chẳng nói đâu xa, con Lam
con Duyên chồng con đề huề ra hết rồi...
Dương dậm chân bành bạch "Mẹ đừng có thấy người ta ăn khoai thì bắt
con cũng vác mai đi đào. Lấy chồng chứ có phải mua con cá
đâu...
"Thì mẹ cũng có bắt mày mua cá đâu! Mẹ bảo mày lấy chồng đấy
chứ!
Đến lúc này thì Dương phát điên. Mẹ cô bắt đầu giở võ cùn ra rồi
thì cô chỉ có nước chuẩn bị giơ tay xin hàng thôi. Nhưng Dương vẫn
vớt vát lần cuối.
"Mẹ, con xin mẹ đấy. Thư thả, năm nay con đã tích cực lắm
rồi...
"Thế thì tích cực thêm lần này nữa"
"Nhưng mà..."
Giọng mẹ Dương đột nhiên đanh thép, báo hiệu một hiệu lệnh không
cho phép kháng cự "Không nói nhiều. Chiều nay sang bên nhà bác Tâm
ăn cơm. Ăn mặc cho tử tế vào.
"Con không..."
"Mày mà không sang thì đừng có nhìn mặt mẹ"
Kết thúc câu hăm dọa, bà gác máy một nhát "rầm" đầy khí thế.
Dương muốn hét váng lên cho đỡ tức. Thế mới biết sách vở nói sai be
bét, lúc nào cũng bảo bố mẹ nào cũng thua con cái.
Ở nhà cô, bố mẹ không cho con cái một kẽ nào để mà ngóc đầu lên
nữa.
Chán nản, Dương quay về chỗ ngồi. Tâm trí chán chường, cô chẳng còn
nhiệt tình đâu mà làm việc, Dương lẩn mẩn mở máy. Bàn tay click
chuột vô tình chạm phải foder chứa ảnh. Từ ngày sắm bộ "súng ống"
này, máy của cô phải cơi nới liên tục, vì mỗi lần đi chơi về cô lại
đổ vào cơ man nào là ảnh và các loại clip. Đến hôm rồi, cái máy của
cô đã đầy oặc, cô đành phải móc ví mua thêm một cái ổ cứng di động
to đùng, dùng cho ... bõ ghét.
Tay mông lung nhấp chuột, Dương chạm vào foder ảnh resort Rainbow.
Cô chuyên tâm xem từng cái, rồi dừng lại ở tấm ảnh cuối.
Đó là tấm hình gã sơ mi đen đã đi lạc vào trong khuôn hình của cô.
Dương nhướn môi cười. Cô lại nhớ đến cuộc tỏ tình mà mình nghe trộm
được.
Anh chàng đó đã nói gì nhỉ. À, đại loại là chưa thực sự sẵn sàng
cho bất cứ mối quan hệ nào, với bất cứ ai...
Ô, vậy thì anh đừng có dưỡn dẹo ở resort nữa đi, đừng có mặc cái sơ
mi đen lạnh lùng như con thạch sùng nữa đi...Cứ trưng cái bộ mặt
đẹp trai ra cho con gái nó thèm làm cái ...giề?
Đời bất công thế đấy. Trong khi những gái già như cô trăn trở phải
kiếm một tấm chồng, thì có những anh trai trẻ trông có vẻ rất ngon
lành cành đào lại cứ hớn hở đòi độc thân. Và lại còn có những bà mẹ
như mẹ cô, cứ sùng sục lên đi tìm một thằng con rể.
Đấy, không phải những điều hợp lí thì mới tồn tại đâu nhé. Vô lí
đùng đùng vẫn tồn tại đầy rẫy ra kia kìa. Huhu!
Chương 3.2: Chết cô rồi
Buổi chiều, Dương ngồi mò mẫm tìm thêm thông tin về sự kiện ba tỉnh
Yên Bái, Phú Thọ, Lào Cai liên kết tổ chức lễ hội văn hóa du lịch
về nguồn. Trong ba tỉnh, Yên Bái khó tìm điểm nhấn nhất, Dương suy
nghĩ hồi lâu. Nếu như cho cô lựa chọn, cô sẽ không về trung tâm
thành phố, mà sẽ đi về Nghĩa Lộ, thị xã được lựa chọn làm nơi khai
mạc lễ hội này. Dương vẫn đang lẩn thẩn suy nghĩ thì Tân ló đầu
vào.
"Ê, Nấm".
Dương ngó ra, phì cười vì cái điệu "ê" rất "Nông văn rền" của Tân,
chẳng còn chút oai phong nào của một trưởng ban biên tập.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!