Dương nhớ lại câu chuyện ở nghĩa trang Định từng kể, logic các dữ
kiện với nhau, Dương sửng sốt.
"Em có một người chị cũng tên Đan phải không?"
Đến lượt Thảo Đan trở nên kinh ngạc "Chị cũng biết ạ???"
Dương cười nhẹ "Ừ, mấy hôm trước anh Định có đưa chị về nghĩa
trang. Chị có thấy hình của chị ấy..."
Thảo Đan nhìn Dương thẫn thờ hồi lâu, mấp máy "Hóa ra là anh ấy yêu
chị thật"
Dương ngơ ngác "Sao cơ"?
Nhưng Thảo Đan đã vội đánh trống lảng "Dạ, không có gì. Chị của em
tên là Hoài Đan, em thì là Thảo Đan. Mẹ chỉ gọi tụi em là Thảo,
Hoài cho dễ phân biệt.
"Tên của hai chị em rất hay".
" Tên của tụi em đều là do bác gái, mẹ anh Định đặt đấy chị. Chứ mẹ
em thì sao nghĩ được mấy cái tên kêu thế này!"
Dương ngồi nhìn Thảo Đan, người đã từng chứng kiến cả một quãng đời
dài của Định. Có một chút ghen tị, nhưng lại rất nhiều thiện cảm,
bởi vì dường như mỗi lần nhắc đến Định, giọng cô gái lại dịu đi với
sự trìu mến.
"Chị không biết đâu. Chị Hoài nhà em, nhìn rất hiền, lúc nào cũng
như xấu hổ ấy. Thế nhưng lại là người kiên trì đến cùng. Hồi ấy,
bác gái mất rồi anh Luân cũng mất, anh Định lớn lên một chút thì bỏ
nhà đi. Mẹ em thương anh Định lắm, cố kéo anh ấy về nhà mà anh ấy
không chịu. Chỉ có chị Hoài, cứ lò dò bám theo anh ấy. Mà anh Định
lúc đó tính tình kinh khủng lắm, lại còn bạo lực nữa, lúc nào cũng
gườm ghè như xông vào đánh người khác đến nơi. Đua xe, đánh đấm, cá
cược, gì anh ấy cũng chơi. Ai cũng sợ, mà chỉ có chị Hoài không
sợ"
Vừa nói, Thảo Đan vừa cười rưng rưng "Anh ấy đánh nhau ở đâu, chị
ấy cũng đến. Chăm sóc vết thương cho anh ấy. Đưa anh ấy về. Đến một
lần, anh ấy đánh nhau kinh lắm. Chị Hoài xông vào can, cũng bị đánh
cho bất tỉnh. Sau lần ấy, anh ấy nghe lời mẹ em, về nhà, để mẹ
nuôi. Tụi em, như là ba anh em từ đó..."
Dương lắng nghe câu chuyện của Thảo Đan. Ly trà chanh đá đã tan
chảy hết, đọng lại trên thành ốc những giọt nước mờ, như là nước
mắt. Dương lau vệt hơi nước đó đi, như cố gạt đi những yếu đuối
đang chạy khắp cơ thể mình. Câu chuyện của Định, thật buồn.
Tiếng của Thảo Đan vẫn trong trẻo "Khi em lớn lên một chút, thì em
hiểu là chị Hoài yêu anh Định. Lúc ấy, mẹ em vẫn buôn thúng bán
mẹt, cố gắng cho tụi em ăn học. Bên nhà anh Định thì vẫn gửi tiền
cho anh ấy, nhưng anh ấy không động vào đồng nào. Nhiều khi nhà hết
cả tiền anh ấy vẫn không chịu nhận từ họ. Tính anh ấy tự ái
lắm...Có nhiều giai đoạn khó khăn, anh Định mấy lần đòi bỏ trường
xây dựng, nhưng mẹ em nhất quyết không. Ngày xưa bác gái thương mẹ
em lắm, như chị em trong nhà, nên mẹ em đã thề trước ảnh bác là sẽ
nuôi anh Định nên người. Rồi thì anh Định và chị Hoài đều đỗ đại
học, vừa học vừa làm thêm, đỡ đần cho mẹ em. Lúc ấy nhà vui
lắm..."
Thảo Đan như chìm vào trong hoài niệm. Dương nhấp ngụm trà chanh đã
nhạt dần, nghĩ đến một quãng đời của Định mà cô không được dự phần,
chỉ thấy cảm thương da diết.
"Mẹ em khi biết chị Hoài với anh Định yêu nhau thì rất mừng. Nhưng
rồi sau đó mẹ em bệnh nặng, ung thư cổ tử cung chị ạ. Giai đoạn
cuối, đau đớn kinh khủng. Lúc ấy em mới chuẩn bị lên cấp ba, chẳng
giúp được gì. Anh chị ấy xoay xở đủ cách, nhưng không cứu
được..."
Dương nắm lấy tay Thảo Đan, không biết nói gì, đành để sự im lặng
thể hiện một phần đồng cảm. Thảo Đan cọ cọ cốc trà lên mũi, cười
nhẹ "Sau, tụi em cứ an ủi là thôi mẹ mất cũng được. Chứ sống mà cứ
đau đớn thì tội mẹ lắm. Sau khi mẹ mất, anh Định càng thương tụi em
hơn"
"Thế Hoài Đan, vì sao cô ấy..."
Dương không nói hết câu. Thảo Đan hiểu ý cô, cười buồn.
"Có những chuyện lạ lùng lắm chị. Hôm ấy gần đến ngày giỗ mẹ, anh
Định bảo đưa chị Hoài đi thăm mộ. Chị Hoài chuẩn bị xong hết đồ
rồi, trong lúc đợi anh Định đi làm về, tranh thủ đi tắm. Em còn sấy
tóc cho chị ấy nữa. Xong rồi, chị Hoài kêu mệt, vào giường nằm.
Nhưng rồi chị ấy không bao giờ tỉnh lại nữa"
Dương chết sững người. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe lên của Thảo Đan,
nhận ra mắt mình cũng dần nhòe đi. Giọng Thảo Đan nghẹn lại.
"Chị biết không, lúc ấy anh Định như bị điên vậy. Cả em và anh ấy
đều không hiểu nổi, vì sao có sự ra đi nhẹ nhàng như thế. Một thời
gian rất dài, anh ấy sống mà như chết rồi. Lúc ấy, anh ấy vừa ra
trường, mới đi làm, mà uống rượu nhiều lắm. Em không can được...
Một lần anh ấy uống say, em can ra, anh ấy hất em đến mức em ngã
chảy máu đầu. Em cũng chán, không can nữa. Một thời gian dài, em
mất cả mẹ, cả chị, em cũng đau khổ cơ mà... Rồi em bị sốt một trận
kinh khủng. Sốt vi rút ấy chị, em cứ tưởng là em chết cơ. Khi em
tỉnh dậy, anh Định khóc. Anh ấy bảo với em là, anh ấy sẽ thay mẹ,
thay chị, lo cho em. Bảo bọc em suốt đời..."
Những giọt nước mắt bò chầm chậm trên má Dương, rơi xuống tay, từ
âm ấm rồi dần chuyển lạnh. Câu chuyện trà chanh hôm ấy còn rất
dài...
Chương 19.1: Có một tí tình, mà đôi khi thấy rối như mớ bong
bong...
Dương đến cơ quan làm, nhưng cảm giác chống chếnh vẫn khiến cô chưa
kịp cân bằng lại. Buổi chiều, thấy lòng vẫn chùng xuống, Dương
phóng xe ra phủ Tây Hồ. Nơi này, Dương vẫn hay ghé đến những khi cô
muốn lòng yên tĩnh. Đám bạn của Dương thường cười như nghe chuyện
đả kích, khi một đứa vốn loi choi như cô lại rất thường đến chốn
thâm nghiêm tìm sự tĩnh lặng. Dương không bao giờ tới nơi chùa
chiền vào ngày lễ Tết, cũng không hay cầu khấn. Nhưng hôm nay, cô
đã cúi đầu, cầu bình an cho một người khác.
Chiều gió thổi lồng lộng, những chú chim sẻ rả rích nhặt gạo, thỉnh
thoảng lại bay vù lên từng đàn. Dương nhìn những chú chim ấy, nghĩ
đến một cuộc sống vô ưu, bay giữa những tán cây, tự do giữa bầu
trời, và luôn có hạt gạo ở đâu đó chờ mình đến nhặt.
Đơn giản và nhẹ nhõm như thế. Chẳng như cô, có một tí tình, mà đôi
khi thấy rối như mớ bong bong.
Đang ngồi vẩn vơ, Dương thấy có cuộc điện thoại. Là Định. Dương
ngập ngừng nhận máy, thì nghe giọng anh hối hả nói phải đi vào Hà
Tĩnh vài hôm. Có bên đầu tư không nghiệm thu công trình gì đó khiến
Định phải nhảy vào giải quyết. Dương hỏi anh có cần cô chuẩn bị gì
giúp không, nhưng Định nói có xe chờ sẵn rồi, sẽ đi ngay. Dương dặn
Định vào đến nơi nhớ gọi điện cho mình, rồi cúp máy.
Định đi một vài ngày cũng tốt. Cô đang muốn có một khoảng thời gian
để suy nghĩ, để ổn định và bình tâm.
Trở về nhà, Dương ngồi một mình, nghĩ đến bài thơ của Quân, nghĩ
đến câu chuyện của Thảo Đan, nghĩ đến tình yêu của mình với Định.
Nghe những điều Thảo Đan kể, cô thấy mình thương Định hơn, nhưng,
cũng hoang mang, không biết lỡ mai này, cô có khiến anh thất vọng?
Cô có trao cho anh một cuộc đời yên ấm?
Câu nói của Thảo Đan lại văng vẳng quanh đầu.
"Khi anh Định nói sẽ bảo bọc em suốt đời... em là cô gái mới lớn.
Em với anh ấy cũng không phải anh em ruột thịt. Bọn em đã gắn bó
với nhau một thời gian dài... Trong lòng em cứ nghĩ, có anh ấy ở
bên em thế này thì tốt quá.
Thật ra, em cũng biết anh Định chưa quên chị Hoài em. Những chiếc
áo của anh ấy, thêu trên cổ áo, anh ấy vẫn giữ. Ngay cả nó sờn rách
đi rồi. Đến một ngày, em nghĩ chị ấy đi thì đã đi rồi. Em muốn anh
ấy sống với hiện tại, nên, em bỏ tất cả những chiếc áo cũ đi, rồi
tự lấy tiền anh ấy, mua áo mới, thêu lại bằng những chữ Đ khác,
bằng màu chỉ khác. Anh ấy biết nhưng không nói gì... Em cứ nghĩ là
anh ấy chấp nhận... "
Dương như thể vẫn nhìn thấy nụ cười buồn tênh của Đan, cô co người,
ôm chiếc gối ôm màu vàng rực rỡ vào lòng, nghiền ngẫm lại từng lời
Thảo Đan nói.
"Anh Định nhiều người yêu lắm, nhưng em biết anh ấy không yêu ai.
Với em, em cũng biết anh ấy không yêu, nhưng rất thương. Em nghĩ,
ừ, cứ thương mà thương suốt đời thì cũng tốt. Và rồi thì chị xuất
hiện..."
Dương trở mình, dụi vào gối, ngẫm ngợi không biết có thực Định đã
thay đổi khi gặp mình không. Thảo Đan kể Định hay cười hơn, đôi lúc
biết tự thả lỏng cho mình. Cô không hề biết Định trước ngày ở khu
resort đó, để mà so sánh. Nhưng ý nghĩ vì mình, mà một người nào đó
thay đổi thật ngọt ngào. Nhất là khi người ấy cũng là người mình
rất mực yêu thương!
Điện thoại reo đột ngột khiến Dương sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ lan
man, cô quẳng chiếc gối sang một bên, nhấc máy. Là bác Tâm gọi cô
sang ăn cơm, Dương ngần ngừ rồi đồng ý. Nghĩ cũng áy náy, từ hồi đó
đến giờ, cô và Định còn chưa kịp mời hai bác, và cả Tân nữa, những
ông mối bà mai nhiệt tình này một bữa. Dương nghĩ bụng, đợt công
tác này Định về, cô nhất định phải làm một số việc mà bấy lâu nay
cô vẫn né tránh: ra mắt bạn bè, ra mắt gia đình, và nhắc nhở anh
đến một đám cưới. Cả cô và anh đâu trẻ trung gì nữa. Mà mẹ cô sốt
sình sịch như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Khi Dương vào chỉ có bác Tâm ở nhà. Bác Thụ thấy bảo mấy hôm nay
đầu bù tóc rối, mấy công trình hình như bị bên đầu tư làm khó dễ
nên phải xoay xỏa không ngừng. Bác Tâm kéo Dương vào bếp, làm món
khoai tím rán, vừa làm bác vừa rủ rỉ khuyên nhủ Dương chuyện "tiến
tới" thế nào với Định đi. Cô đâu còn thời gian mà dông dài nữa.
Dương ậm à ậm ừ, nghĩ chắc mẹ cô lại mới đả thông tư tưởng bác, bắt
bác đả thông tư tưởng mình đây mà.
"Cháu cũng định đợt tới anh Định về thì bàn bạc đây ạ"
Bác Tâm nghe thế mắt sáng lên hài lòng "Ừ phải thế chứ. Đàn ông đàn
ang nhiều khi nó cũng hay vô tâm cái chuyện đấy. Cháu phải nhắc,
đừng ngại gì cả".
Dương cười cười không nói, gì chứ Định thì cô không nghĩ anh vô
tâm. Nhưng anh nghĩ cái gì thì cô không biết. Chợt bác Tâm chép
miệng.
"Nhưng mà đợt này hình như mấy dự án có vấn đề hay sao! Có lần bác
thấy thằng Định đến, vào phòng bác Thụ ấy, đóng cửa đến nửa đêm.
Không biết làm cái gì mà cơ mật lắm..."
Dương sực nhớ đến một buổi tối khuya muộn Định mới về, anh nói anh
mệt lắm. Hình như công việc anh đã trục trặc từ lúc đó. Nhưng trừ
lần đó ra, không thấy Định thể hiện thêm gì nên cô cũng không biết
thực hư thế nào. Đang thần ra, thì Dương thấy có tiếng mở cửa, rồi
bác Thụ đi vào, dáng vẻ mệt mỏi. Thấy Dương, bác mỉm cười với cô,
rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Nấm! Rót cho bác cốc nước"
Dương vội vàng đi rót nước, rồi cất chiếc cặp của bác vào một
góc.
"Cháu tưởng bác cũng đi vào Hà Tĩnh với anh Định ạ?"
Ông Thụ lắc đầu "Mỗi người xử lí một nơi, chứ dúm lại cả một góc
thì có mà hỏng bét".
Dứt lời, ông ngửa cổ uống ừng ực. Dương nhìn ông, có chút lo
lắng.
"Công việc có vấn đề hả bác?"
"Ừ. Toàn những thứ bà rằng, mệt đầu lắm, cháu không hiểu đâu"
Dương nghe thế thì im lặng không hỏi gì thêm. Ông Thụ đột nhiên
quay sang Dương.
"À, cháu gặp gia đình thằng Định chưa?"
Dương ấp úng "Chính thức thì chưa ạ! Cháu chỉ quen với cháu của anh
ấy thôi"
Ông Thụ trầm ngâm "Thế chưa gặp bố nó bao giờ à???"
Dương sực nhớ đến lần gặp ở bệnh viện lúc Quân bị thương, và cả lần
điện thoại vừa rồi, cô ngần ngại.
"Dạ, có gặp qua. Nhưng hình như anh ấy với bố có mâu thuẫn"
Ông Thụ gật đầu "Bác cũng đoán thế. Có điều..."
Ông Thụ không nói hết câu, Dương đang chờ nghe thì bác Tâm đi ra
giục giã.
"Nói chuyện sau. Anh rửa mặt mũi đi rồi ăn cơm. Không nguội hết bây
giờ"
Ông Thụ gật đầu đứng lên, đi vào phòng. Dương đột nhiên thấy lòng
lo lắng không yên.
Chương 19.2: "Đây đi rồi thì có nhớ đây không???"
Trở về nhà trời đã khuya, Dương chẳng tâm trạng nào mà hát hò như
mọi bận. Khi bước lên cầu thang, cô cứ chầm chậm từng bước. Định
vẫn chưa thấy gọi điện về. Không biết vấn đề phát sinh có trầm
trọng lắm không? Mải cắm đầu xuống nhìn chân mình, khi bước lên cửa
nhà, Dương bất ngờ thấy có người vỗ vỗ lên đầu mình. Ngẩng lên thì
thấy Quân, vai khoác chiếc ba lô, cười híp mắt.
"Cứ tưởng "âu vờ nai" không thèm về"
Dương đứng im, lúng túng. Dư chấn của bài thơ vẫn làm cô chưa thể
tự nhiên như cô tiên với Quân như trước đây. Cô vội lách qua người
Quân, móc chìa khóa mở cửa. Nhưng mở mãi không được.
Quân giằng lấy cái chìa khóa.
"Để đây mở cho".
Dương nhìn Quân thành thạo mở cửa, sớ rớ không biết nói gì. Quân mở
xong thì nhìn Dương lom lom.
"Làm sao đấy? Có ai vừa bắt nạt à?"
Dương lắc lắc đầu. Đột ngột Quân thò tay, banh hai má cô ra.
"Hiểu rồi. Cái mặt này là vừa ăn con tưởng bở to đùng đúng
không?"
Dương nhăn nhó cố thoát ra, nhưng Quân không buông, thậm chí còn
ngoác miệng ra cười đầy khoái chí, vừa banh vừa lắc má cô.
" Về nhà thấy cái bộ quần áo không cánh mà bay, đây đoán ngay. Có
phải đọc thấy cái bài thơ của ... đây, rồi tưởng là viết cho mình
hả???"
Dương bị Quân kéo má phát đau. Nhưng đau không phải là thứ cảm giác
làm cô khó chịu nhất bây giờ. Bị lật tẩy khiến Dương phát sượng
sùng.
"Tôi tưởng bở bảo giờ???"
Quân hất hàm "Không tưởng bở thế sao không dám nhìn thẳng vào
mặt... đây???
Dương trợn mắt "Đang nhìn đây thôi"
"À, cái nhìn này có ý nghĩa phiên dịch là: Ngay cả bà đây tưởng bở
đi nữa thì sao mày dám nói ra hả???"
Vừa nói cậu ta vừa cười phá lên. Dương tức tối đến mức không kềm
chế, đạp thẳng vào chân cậu ta một phát rồi đi vào nhà.
Quân thậm chí chẳng thèm kêu "oái" một câu lấy lệ, cậu ta phi thẳng
theo sau, túm cẳng tay cô lại.
"Thôi nào, đừng giận nữa"
Dương vùng ra, Quân vẫn cố giữ lại. Cái giọng bông lơn không kiềm
được lại phun ra.
"Thích nhất là nhìn thím tức điên cuồng mà không làm gì được đây,
nhìn cái mặt sao mà thích".
Dương gào lên "Lượn đi cho nước nó trong. Bà đây hôm nay đang bực
dọc trong người. Biết không hả?"
Quân đột ngột kéo cô vào lòng, ôm cô, còn cọ cọ cái mũi vào tóc cô.
Dương hốt hoảng đẩy cậu ta ra cũng vừa lúc Quân buông tay.
"Ôm tạm biệt cái thôi mà. Cuối tháng này đây bay rồi! Có khi chẳng
kịp gặp chú Định nữa"
Dương khựng lại, nhìn vẻ mặt buồn buồn của cậu ta, bỗng nhiên chùng
hẳn lại, không biết nói gì. Không hiểu sao, gặp cậu ta thì phát
điên, nhưng ý nghĩ cách cậu ta cả nửa vòng trái đất thì cũng bùi
ngùi.
"Đây đi rồi thì có nhớ đây không???"
Kiểu nói nửa đùa nửa thật này làm Dương không biết đối phó thế nào,
cô phủi phủi tay.
"Không! Thoát nợ"
Quân thở ra rất kịch "Đấy, đời có mấy người biết quý một tấm lòng
trong thiên hạ đâu."
Ngẫm nghĩ cậu ta cũng sắp đi xa, Dương ấp úng.
"Đi sang đó thì cẩn thận, đừng có đánh nhau"
"Này, không phải gái già mà thành bà già rồi đấy".
Chút trìu mến vừa đó đã bay vù đi mất, Dương quắc mắt "Ừ, mà bà
đang lên cơn đây! Đừng có trêu vào bà! Có lượn đi không thì
bảo"
"Khỏi phải hắt hủi. Đây đi cho mà khóc luôn này..."
Vẫy vẫy tay với cô, Quân quay người ra cửa, chiếc ba lô trên vai
lúc lắc. Dương đứng im nhìn theo, nhận thấy mắt hơi cay cay, lòng
thoáng chút xốn xang. Bóng cậu ta đã khuất sau cánh cửa, Dương vẫn
đứng im, thẫn thờ.
Cậu ta sẽ "đi vắng" trong cuộc đời cô một thời gian rất lâu. Vài ba
năm, mà có khi cậu ta sẽ lượn thẳng cánh không chừng. Ý nghĩ đó
khiến Dương nuốt một tiếng thở dài.
Chợt cái đầu Quân lại ló vào.
"Ê này"
Dương ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn đỏ hoe.
"Bài thơ ấy đấy... Nếu tưởng bài thơ đó viết cho mình mà hí hửng
được, thì cứ tưởng thế đi"
Cậu ta vội vàng rụt ngay cái đầu lại, bởi đúng lúc đó có một cái
dép lao vù thẳng tới.
***
Phòng chỉ có năm người, đại diện của bên đầu tư, bên giám sát và
thi công ngồi cùng nhau đàm phán suốt từ sáng qua đến chiều. Định
day trán mệt mỏi, cảm thấy mọi thứ chỉ dẫn tới bế tắc. Giám sát và
đầu tư mà bắt tay nhau dồn ép thì thi công chỉ có ở vào thế
bí.
Phía bên giám sát trước đây có mối quan hệ tuy không thoải mái,
nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn với bên anh, nhưng gần đây,
họ trở mặt, gây khó dễ hết chuyện vật liệu lại tới tiến độ. Làm
sòng phẳng ra thì cũng không có gì, nhưng khi Định mơ hồ việc họ
gây khó dễ không phải tự bản thân họ muốn mà có sự giật dây thì anh
bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau vài thăm dò, thì Định đã biết chắc người muốn giật dây là ai.
Sự bức bối khiến anh chỉ muốn đập bàn đứng dậy. Nhưng dự án này
không chỉ có anh. Trên anh còn là ông Thụ nữa.
Khi sự thương thảo một lần nữa lại đi vào ngõ cụt, Định hiểu ra
rằng, cuộc đàm phán này chỉ là hình thức cho có mà thôi, còn thực
tế, họ đã quyết định rồi, bằng mọi cách họ sẽ dồn anh vào thế bí.
Phát hiện đó khiến Định không nỗ lực mềm mỏng nữa. Anh đứng dậy xin
phép ra ngoài vài phút, mời luật sư của mình tới giải quyết các vấn
đề pháp lý trong trường hợp bên đầu tư cương quyết ngừng rót
vốn.
Thấy ánh mắt sửng sốt của tay bên đại diện đầu tư, Định vẫn thản
nhiên. Anh muốn cho họ, và cả những người đứng sau họ biết rằng,
anh không dễ dàng bị uy hiếp. Anh nghĩ một khoảng thời gian ngắn
anh rời khỏi phòng là cần thiết, bên họ sẽ có thời gian để tự thỏa
thuận lại với nhau, đồng thời anh có thể gọi cho ông Thụ để thông
báo tình hình, và gọi luật sư tới.
Nhưng đúng lúc anh đẩy cửa bước ra, thì một người Định không muốn
gặp bước đến. Vẻ mặt của ông ta là vẻ mặt không hề bất ngờ chút nào
khi thấy anh.
Chương 19.3: À uhm... Thì em cũng hơi nhơ nhớ... ^__^
Định đanh mặt, lách qua ông ta, nhưng tiếng ông Vũ vẫn vang bên tai
anh sát rạt.
"Đến nước này sẽ suy nghĩ lại đề nghị của bố chứ?"
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Định vẫn bước đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng lại, cười gằn "Ông
không có tư cách xưng bố với tôi. Còn chuyện làm ăn, nếu ông vẫn
quyết tâm dồn tôi đến đường cùng thì được thôi. Tôi cũng chơi đến
cùng".
Dứt lời, Định đi thẳng. Phía sau, tiếng ông Vũ thản nhiên.
"Để xem, nội tuần này, mày có đến tìm bố mà cầu cạnh không?"
Định ra ngoài ban công của khu phòng họp, anh gọi điện cho luật sư
thông báo tình hình, rồi gọi cho ông Thụ. Giọng ông Thụ cũng có
chút mệt mỏi khiến Định hiểu rằng tình hình bên Gia Lâm cũng chẳng
khá khẩm hơn gì. Ông nói Định cứ toàn quyền quyết định dự án này
khiến Định thoáng khó xử. Anh nói vài câu rồi cúp máy, nheo mắt
nhìn ra xa, nhưng thực tế anh chẳng thấy gì. Đầu óc anh đang rối
lên với mớ bòng bong.
Nếu hai dự án cùng bị ngừng vốn cùng lúc, thì coi như công sức của
hai người đổ sông đổ biển, chưa kể không biết lấy gì thanh toán cho
anh em. Ngay cả trong trường hợp khả quan nhất là bên đầu tư chịu
bồi thường hợp đồng đi nữa, thì công ty lần này cũng quá mức lao
đao.
Mà anh hiểu, sự lao đao đó là do anh. Vì anh, ông ta mới ra tay như
vậy.
Định nghĩ đến ông Thụ, đến Dương, lòng rối bời, mệt mỏi.
Điện thoại rung lên, báo tin nhắn. Là tin nhắn của Dương. Vừa nghĩ
tới cô thì đã thấy cô nhắn tới. "Công việc ổn không anh? Em không
thấy anh gọi về, lo quá"
Định bấm điện thoại của Dương. Chuông vừa reo, đã thấy cô nhấc
máy.
"Em đây này"
Tự dưng Định mỉm cười "Anh vào nhiều việc, quên không nhắn. Em đã
ăn chưa???"
"Rồi. Giờ em chết đói đâu có ai mua trà gừng cho em đâu"
Nghe giọng điệu có chút nũng nịu của Dương, đột nhiên Định thấy nhẹ
nhõm hẳn. Những căng thẳng dồn nén nãy giờ cũng được thả
lỏng.
"Bao giờ anh ra thế???"
"Sao? Nhớ anh lắm à?"
"Làm gì có! Em hỏi xem anh có kịp về trước ngày Quân bay thôi
mà?"
Hình dung Dương vừa nói vừa bĩu môi ra, Định bật cười.
"Thế tóm lại là không nhớ chứ gì???"
"Không. Không thèm. Có người đến nhắn tin cho em cũng quên thì em
nhớ làm gì"
Dương chắc không thể ngờ, Định nói một câu rụng hết cả rời.
"Nhớ thì để trong tim mà".
Thấy đầu dây lặng đi, Định mới ho khẽ.
"Em đâu rồi?"
"À... em đây. Thế sao anh cất trong tim được, mà cứ bắt em phải nói
ra?"
"Tại vì tai anh thích nghe"
"..."
Ngừng rất lâu, rồi cô nàng nào đó húng hắng mất một lúc rồi mới
ngập ngừng.
"À umh.... Thì em cũng hơi nhơ nhớ".
***
Cuộc đàm phán cuối cùng đã đi đến kết quả xấu nhất, dự án ngừng
triển khai. Một kết quả mà Định biết thiệt hại đến cả ba bên, nhưng
anh hiểu, ông ta đã chấp nhận vứt đi cả một đống tiền để bắt anh
phải quỵ lụy mình. Không còn lí do gì ở lại Hà Tĩnh, và cũng vì có
một người nói "hơi nhơ nhớ anh", nên Định ủy quyền cho luật sư, rồi
ngay trong đêm, bắt xe ra Hà Nội.
Đến khi trời tảng sáng, Định về đến nhà. Muốn ghé qua Dương nhưng
nghĩ cô còn đang ngủ, nên anh tắm rửa cho tỉnh táo rồi gọi điện cho
ông Thụ. Anh biết ông có thói quen thức dậy từ rất sớm.
"Ra rồi đấy à! Ăn sáng chưa, không thì mày qua đây ăn rồi bàn việc
luôn với chú".
Định nhận lời, thay quần áo, ra khỏi nhà. Ngang qua nhà Dương, anh
tần ngần một lát, rồi không kiềm được lòng, móc chùm chìa khóa,
thật nhẹ nhàng mở cửa.
Tiếng lách cách không đủ đánh thức người nào đó đang say giấc, Định
nhẹ chân đi vào, cũng không bật điện lên. Trong phòng ngủ là thứ
ánh sáng mờ mờ, nhưng vẫn rõ nét dáng một người đang dúi chặt vào
gối ngủ. Cái cô nàng này, ba mươi tuổi đến nơi rồi, mà không biết
ngủ sấp có hại thế nào sao?
Định cúi người, định hôn cô một cái, nhưng rồi anh khựng lại. Ở
chiếc bàn phấn ngay cạnh giường ngủ của Dương là một hộp thuốc mở,
có một vỉ thuốc chìa ra. Vỉ thuốc đã uống được phân nửa. Bên cạnh
có cốc nước để sẵn. Không thấy Dương nói kêu ốm đau gì, nghe điện
thoại cũng hoàn toàn khỏe mạnh cơ mà. Anh cầm vỉ thuốc lên, nhìn
kĩ. Đó không phải là loại thuốc cảm sốt hay tiêu hóa, hay thuốc bổ
thông dụng nào đó. Thoáng lo lắng, nhưng không muốn lay Dương dậy,
Định đặt vỉ thuốc xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.
Khi cô phải uống thuốc, thì có lẽ một giấc ngủ, cần thiết hơn là
một nụ hôn đánh thức.
Định và ông Thụ ngồi ở quán café ngay dưới tầng trệt khu chung cư.
Sau khi ăn hai đĩa bánh mì bít tết đầy ụ, Định mới được bác Tâm thả
cho xuống dưới nhà. Từ khi biết Định có tiềm năng thành cháu rể của
mình, Định cũng được bà chăm sóc đặc biệt hơn hẳn.
Ông Thụ đợi khi Định nhấp xong ngụm cà phê, vào thẳng vấn đề.
"Tình hình bên Gia Lâm gay lắm!"
Định ngồi im như đã xác định tinh thần từ trước. Ông Thụ thở
dài.
"Bọn nó cũng làm y như vụ bên Hà Tĩnh. Nó ngừng rót tiền thì chịu
thôi chứ làm thế nào!"
Định mím môi một cách tức giận. Ông ta nhất quyết không để cho Định
một đường nào nữa đây mà. Ông Thụ quan sát nét mặt của Định, lúc
sau cười nhẹ.
"Trước đây chú với tay Vũ có làm ăn với nhau vài lần. Làm cái ngành
này, có mấy người không biết lão ta đâu. Nhưng chưa bao giờ lão
chơi chèn ép kiểu này"
Định thở dài.
"Là do cháu, chú ạ".
Ông Thụ không có vẻ gì bất ngờ, chỉ trầm tĩnh đợi Định nói
tiếp.
"Ông ấy là... bố cháu".
Ông Thụ xoa cằm một hồi "Chú cũng đoán đoán thế. Từ cái đợt lâu lâu
thấy cái kiểu dọ hỏi của lão, chú đã hơi nghi nghi rồi... "
Định ái ngại "Cháu rất tiếc vì cháu mà gây ra những rắc rối thế
này. Cháu đã định nói từ mấy hôm trước nhưng..."
"Bỏ qua chuyện đó. Sao, thế mục đích của những vụ này là gì. Muốn
mày về với ông ta à?
Định lặng ngắt. Sự im lặng như một cách thừa nhận đầy bất lực của
anh.
Ông Thụ nhíu mày một hồi, sau đó thong thả nhấp trà "Ở tuổi của
chú, sẽ luôn muốn con cái sum vầy. Đây có thể là một cách cực đoan,
nhưng nó cho thấy ông ấy thực sự muốn mày về rồi".
Định cười chán nản "Nhưng cháu không thể, không cách nào cháu về
được ạ. Ông ta biết vậy nên càng ép cháu vào đường cùng!"
Ông Thụ trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt lộ ra những dấu vết tuổi tác một
cách rõ rệt.
"Tay Vũ rất thân với bọn Nhật. Nếu vụ bên Gia Lâm cũng dừng nốt,
thì..."
Ông Thụ không nói thêm gì, nhưng Định hiểu. Anh ngồi lặng ngắt, bàn
tay siết chặt cốc cà phê đến khi những đốt ngón tay trắng
bệch...
Chương 20.1: Thế gian lại có kiểu hôn mà như chạy marathon thế này
sao???
Đôi khi, nghĩ về dòng máu vẫn chảy rần rật trong người mình, Định
thường chán nản nghĩ nếu như thay máu mà phủ nhận được huyết thống
của mình với ông ta, anh cũng làm. Nhưng tự anh cũng biết điều đó
là ấu trĩ. Chẳng gì thay đổi được sự thật, về phương diện sinh học,
ông ta là bố anh.
Định ngước lên nhìn tòa nhà của Tập đoàn xây dựng Luân Vũ, thở một
hơi dài. Đã không tránh được thì thôi, cứ nói rõ ràng một lần
vậy.
Cái hồi gặp ông ta trong bữa nhậu tại nhà hàng Nhật ở khu Ciputra,
Định đã lạnh người. Anh lập tức cảnh giác, nghĩ ông muốn làm gì đó
để tiếp tục chi phối và giật dây mình. Nhưng lâu ngày, cũng không
thấy ông ta có động thái cụ thể nào, Định dần yên tâm rằng có lẽ
ông ta sẽ để anh yên. Nhưng giờ đây, Quân sắp đi và ông ta cương
quyết muốn đưa anh về dưới sự kiểm soát của mình một lần nữa.
Không muốn chần chừ thêm, Định đi thẳng vào trong. Nhân viên lễ tân
nhìn anh, miệng cười mà mắt cũng cười.
"Dạ, anh có việc gì ạ?"
"Tôi cần gặp ông Vũ."
Cô nhân viên bị giọng nói lạnh lùng của Định làm cho giật mình,
nhưng mắt vẫn không quên liếc anh bằng đôi mắt được tô đen thẫm như
mắt mèo. Dương không bao giờ nhìn anh bằng kiểu ấy. Cô thậm chí còn
ngó lơ đi đâu đó hoặc nhìn xuống chân mình, chứ không có kiểu đong
đưa thế này. Định không hay rằng, từ ngày biết Dương, gặp bất cứ cô
gái nào khác, trong vô thức anh luôn âm thầm cho Dương thêm điểm
cộng.
"Anh có hẹn trước không ạ?"
"Không!"
"Vậy tên anh là gì ạ? Để em báo với sếp!"
Cô lễ tân vừa bấm điện thoại vừa nhìn Định, chớp chớp đôi mắt chải
mascara quá tay. Định nghĩ ngợi rồi gạt đi.
"Không cần gọi. Tôi tự vào."
"Ơ nhưng mà..."
Không để cô nhân viên này õng ẹo thêm, Định đi sâu vào phía
trong.
Định ngước nhìn tấm biển mạ vàng ghi phòngTổng giám đốc, anh gõ
nhẹ.
"Vào đi."
Tiếng nói vang lên lạnh lùng, Định kiên quyết đẩy cửa đi vào.
Anh nhìn người đàn ông vẫn cúi đầu trên chiếc bàn làm việc rộng
lớn, mái tóc đen bóng và khuôn mặt hồng hào. Tuổi tác dường như
chưa tác động được đến ông ta, cũng không tác động lên sự tàn nhẫn
của ông ta.
Định vẫn đứng im lặng, sự im lặng khiến ông Vũ cảm thấy bất thường,
ngẩng đầu lên. Thấy Định, ánh mắt ông thoáng ngỡ ngàng, nhưng kèm
với đó là rất nhiều hài lòng.
"Cuối cùng thì cũng đến."
Định tự kéo ghế cho mình, ngồi xuống nhìn ông ta, nói lạnh
nhạt.
"Ông đừng mừng vội."
Ông Vũ nhìn thằng con trai trước mặt, khuôn mặt vẫn không suy
chuyển.
"Bố không mừng, cũng chẳng lo. Bố biết trước sau gì mày cũng
về."
"Ông nhầm. Tôi không về."
Ông Vũ đanh giọng.
"Không về thì đừng có ý nghĩ cầu cạnh."
Định nhún vai. "Tôi nghỉ việc chỗ ông Thụ rồi. Có gì mà phải cầu
cạnh ông?"
Trước ánh mắt sững sờ của ông Vũ, Định bật cười.
"Xét cho cùng tôi chỉ là thằng thi công, có mất chăng chỉ là vài ba
tháng lương. Khi tôi lượn khỏi đó rồi, ông vẫn tiếp tục vứt đi vài
tỉ đền bù chứ???"
"Nhưng mày chắc không để lão Thụ đó lĩnh quả thối một mình
chứ?"
Định nhún vai. "Ông nhầm. Dù sao thì tôi cũng giống ông ở một
điểm..."
Mặc cho ông Vũ trừng trừng nhìn mình, Định cười nhạt.
"Xét về máu lạnh, thì tôi cũng như ông."
Ông Vũ lầm lì nhìn Định, vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh, nhưng giọng nói
đầy vẻ cứng rắn.
"Cuộc đời này, không gì có thể làm tôi phải cầu cạnh ông. Nói thế
này đi, tôi có chết cũng không bao giờ quay về. Ông có lời đảm bảo
đó."
Thấy vẻ im lặng đầy nguy hiểm của ông ta, Định cười.
"Tôi không còn là thằng nhãi mới ra trường, ông chặn đầu chặn đuôi
thế nào cũng được. Tôi không làm thi công chỗ này thì thiết kế chỗ
kia. Tôi không làm công ty này thì có một vạn công ty khác. Ông có
sức đuổi theo tôi đến suốt đời không?"
Định đứng dậy, như muốn kết thúc câu chuyện.
"Nói thẳng ra, trong nghề này, tôi không bao giờ chết được. Trừ phi
ông dùng luật rừng giết tôi."
Mặt ông Vũ thoáng tái đi, đôi môi giật giật, nhìn thằng con trai
cao lớn ngạo nghễ đi ra cửa.
Khi tay chạm vào nắm cửa, như sực nhớ ra điều gì, Định dừng
lại.
"Có thể chi phối cuộc sống người khác sẽ làm ông cảm thấy vui vẻ
hơn. Nhưng hãy trừ tôi và thằng Quân ra!"
Ông Vũ bật cười ngạo nghễ.
"Vậy tao có nên trừ cả con bé hàng xóm của mày ra không?"
Định lặng đi một thoáng, rồi làm như không nghe thấy câu nói đầy
mùi đe dọa đó, Định sải chân bước thẳng. Từ tim anh, có một cơn ớn
lạnh, chạy khắp thân.
***
Dương nhăn nhó nhìn cái điện thoại, cảm giác thật ấm ức. Định làm
cái gì vậy không biết, cô gọi từ sáng tới giờ, chẳng thấy nghe máy
gì cả. Mà chính bác Thụ báo là anh đã về rồi. Bác còn cẩn thận dặn
cô quan tâm đến anh hơn, khiến Dương càng thêm thấp thỏm. Phải có
chuyện gì thì anh mới cần được "quan tâm" hơn chứ?
Sắp tối rồi, Dương thấy đói bụng, bèn mở tủ. Cứ định nhịn chút đợi
anh về để hai đứa đi ăn, mà mãi chẳng thấy đâu. Điện thoại thì
không bắt máy... Nhưng thấy người bắt đầu đuối dần, cơn đói làm cô
khó chịu, Dương đành ấm ức mở cửa tủ, lấy xúc xích nấu tạm mì ăn
vậy.
Đúng lúc Dương đang lạch cạch dao thớt thì có tiếng cửa mở. Cô
buông dao, rửa tay đi ra thì thấy Định lao vào nhà. Dương ớ người,
chưa hiểu cơ sự gì thì Định đã túm lấy cô, xốc chặt eo nhấc bổng cả
người Dương lên ấn vào tường hôn như vũ bão. Anh hôn đến mức Dương
hoa mắt chóng mặt, một sự điên cuồng chưa từng thấy khiến cô nghẹt
thở.
Rất lâu sau, khi Dương tức ngực vì không thở nổi, Định mới thả cô
ra, anh gục đầu xuống hõm vai cô, thở hồng hộc. Dương cũng thở phì
phò không kém.
Thế gian lại có kiểu hôn mà như chạy marathon thế này sao???
^.^
Định không cho Dương tiếp đất. Cô hỏi anh bằng giọng hổn hển.
"Anh sao thế?"
"Ừ, anh nhớ em!"
Dương vòng tay qua cổ Định, xoa nhẹ vai anh. Có người nói nhớ mình
thật là thích í. Dù cô cũng có đôi phần... hốt hoảng với kiểu nhớ
nhung này thật.
Chương 20.2: Lần đầu tiên, Dương biết đến một ánh mắt có tên gọi là
si tình.
Đúng khi đang "mùi mẫn" và Định có vẻ lấy lại sức để... chạy
marathon tiếp, thì cái bụng của cô, đột nhiên vang lên một âm thanh
chẳng tao nhã tí nào. Dương xấu hổ nói khẽ vào tai người đang lúi
húi cắn cổ cô theo kiểu ma cà rồng: "Em đói rồi đây này. Anh ăn
chưa?".
Định ngẩng lên, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Dương, rồi bật cười
khi bụng cô lại reo lên òng ọc một chặp nữa.
"Ừ. Có gì cho anh ăn nữa không?"
"Anh ăn mì xúc xích nhé. Hay là ra ngoài ăn gì đó?"
"Thôi, anh sợ ra ngoài có người lại xỉu vì đói lắm. Ăn mì là được
rồi."
Dương cười cười nhìn anh. "Vậy em đi nấu."
Đó là nồi mì Dương nấu lâu nhất từ trước tới giờ. Tại vì có người
cứ quấy rối liên tục khiến cô xao lãng. Kết cục là nồi mì bị quá
lửa, nát nhừ.
Định nhìn khuôn mặt xị ra của Dương, cười cười.
"Thôi, ăn đi. Anh thấy vẫn ngon mà."
Dương miễn cưỡng ăn từng đũa mì, ấm ức.
"Tại anh hết đấy."
Định tủm tỉm. "Ừ, anh thích được 'tại anh' suốt ngày."
Dạo này anh còn hay chơi chữ nữa chứ, Dương nghĩ thầm khi cảm giác
má mình đỏ rực lên. Đã thế anh lại còn dùng "mỹ nam kế" với cô, xem
kìa, áo thì mở ra thế kia, hồi nãy rửa mặt sao để ướt hết vậy không
biết, làm cô nóng hết cả mắt.
Cơ mà hình ảnh "nóng bỏng mông" đó không làm cô xúc động như khi
anh tranh rửa bát với cô. Nhìn anh khăng khăng đeo chiếc tạp dề có
hình con lợn hồng, Dương thấy lòng ngọt ngào quá thể.
Thật kỳ cục, nhìn Quân trong chiếc tạp dề đó, Dương chỉ lăn ra
cười, giống như xem tranh... đả kích! Còn Định lại hòa hợp lạ lùng,
thật giống hình ảnh người đàn ông của gia đình, một hình ảnh gợi
lên nỗi khát khao của bất cứ người phụ nữ nào, được vòng đôi tay
mình qua tấm lưng ấy.
Dương í à, cô chẳng đứng đó mà khát khao. Cô nhào tới ôm luôn.
^.^
Dọn dẹp bếp xong xuôi, Dương cắm siêu nước để pha trà, rồi ra phòng
khách. Định kéo cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô chạy mất khiến Dương
ngạc nhiên.
"Hôm nay rõ ràng là anh có chuyện gì đó?!"
"Ừ, nhiều việc quá."
"Dự án trục trặc hả anh?"
Định gật gật đầu.
"Liệu có giải quyết được không?"
Định thở dài nặng nề. "Anh cũng chưa biết nữa. Mệt muốn chết. Em có
gì an ủi anh đi."
Dương phì cười, cái anh chàng điềm đạm này càng lúc càng trẻ con
hóa hay sao ấy. Dương ngẫm nghĩ một hồi, sáng mắt.
"À đúng rồi, em có quà cho anh mà mãi chưa đưa. Để em vào
lấy..."
Dương vào phòng, lục trong tủ lấy ra chiếc sơ mi trắng xanh đã treo
thẳng thớm. Cô vừa quay ra đã thấy Định theo chân mình vào từ lúc
nào.
"Này, của anh đấy. Anh toàn đồ đen ngòm, thử đổi màu một lần xem
sao."
Định nhìn chiếc sơ mi, ánh mắt có vẻ lạ lẫm, khiến Dương xìu hẳn
xuống.
"Anh không thích à? Anh mặc màu tối mãi, nhìn không phải là không
đẹp... nhưng mà lâu lâu thay đổi chút đi."
Thấy Định vẫn đứng im lặng, Dương dằn dỗi.
"À, hay là áo của em không thêu chữ nên anh chê chứ gì?"
Định phì cười. "Cũng ghen cơ đấy! Anh tưởng Thảo Đan kể hết với em
rồi."
Dương sửng sốt. "Sao anh biết?"
Định cười nhẹ. "Có lần anh nói, anh chở Đan làm em hiểu lầm. Anh
biết với tính Đan, thể nào con bé cũng giải thích giùm anh."
"Hứ, đồ lười!"
Dương chợt ngây ra, nhớ lại cô bé đáng yêu đó, có chút áy náy
thoáng qua.
"Em có cảm giác Thảo Đan cũng thích anh."
Định nhéo mũi cô. "Lại định hỏi sao anh không yêu cô bé vừa trẻ vừa
xinh đó chứ gì?"
Dương im thít, sau mới nói dỗi. "Vâng, em biết em vừa già vừa
xấu."
"Ừ, lại còn xì tin xì khói."
Dương đấm vào ngực Định, cáu lên cô đấm liên tiếp vài cái.
"Hứ, em già, em xấu, em xì tin xì khói đấy, làm gì em nào?!"
Định bật cười, giữ lấy tay cô lại.
"Đau anh."
"Cho đáng đời."
Định nhìn Dương, nói nhẹ nhàng: "Thảo Đan là em gái anh. Bất kể thế
nào, cũng không thay đổi được chuyện đó. Rồi em cũng sẽ quý con bé
cho mà xem."
Dương gật gật đầu.
"Vâng. Em quý rồi mà."
Định bật cười, lúc sau, bỗng dưng nói một câu làm Dương sốc toàn
tập.
"Này, cởi áo cho anh!"
Thấy miệng cô chuẩn bị nhét được nguyên một quả trứng gà, Định mới
thủng thẳng.
"Để anh thử áo mới."
Dương tự cười cái thói hay nghĩ xiên xẹo của mình, nhưng vẫn không
quên làu bàu với Định.
"Giờ mới biết anh là đồ lười! Lười siêu cấp."
Từng chiếc cúc được Dương chậm chạp mở ra. Không khí đột nhiên mờ
ám đến mức khó thở. Vạt áo của Định mỗi lúc một hở ra, lộ ra khoảng
ngực trần rộng rãi. Dương không dám cởi thêm, rụt phắt tay
lại.
"Anh tự đi mà cởi!"
Định kéo cô lại, giọng vẫn dụ dỗ: "Cởi cho anh".
Đột nhiên, linh cảm đặc biệt nào đó khiến Dương muốn trốn. Cô vội
vàng ấn chiếc sơ mi trắng xanh vào tay anh.
"Đây, anh tự thay đi này."
Nhưng Định thản nhiên túm cô lại, đè chặt cô xuống giường.
"Định trốn anh sao???"
Dương nhìn đôi mắt kiên quyết của Định, im bặt không biết nói gì.
Đã một hai lần họ gần đi đến ranh giới cuối cùng, nhưng vì việc này
hay việc khác đều dừng lại. Hôm nay, vẻ như Định sẽ không để cô
yên.
Không chịu nổi ánh mắt đăm đắm của anh, Dương quay đi. Định giữ cô
lại trong nụ hôn đắm đuối. Những ngón tay anh bám chặt cổ tay cô,
kiên quyết không chịu buông.
Dương nhắm nghiền mắt, thở ra dồn dập khi tay anh gạt đi phần áo
trước ngực. Xấu hổ, ngượng ngùng và cảm giác khó diễn tả khiến cô
lấy tay che mắt lại, mặc kệ Định muốn làm gì thì làm. Nhưng Định
kéo tay cô ra, buộc cô nhìn anh. Đôi mắt anh đen thẫm, lúc này đây
càng đen như mực, nhìn cô không chớp. Lần đầu tiên, Dương biết đến
một ánh mắt có tên gọi là si tình....
............THE END...........................
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!