Bà bác sĩ nhìn Dương từ đầu đến chân, lại cười lần nữa "Nhưng cậu
người yêu của cháu, kể ra, kiềm chế cũng giỏi đấy... Hay là có vấn
đề gì???
Dương ngượng đỏ cả mặt, cô ấp úng "Không, không ạ. Vì tụi cháu
mới... mới....
Dương vừa nói vừa nhớ tới một đêm, Định đi làm về muộn. Thấy anh
thoang thoảng hơi rượu, cô mới xung phong đi pha một cốc chanh muối
cho anh. Tối đó, Định hơi không bình thường, anh túm cô lại, hôn
rất nhiệt tình, cuồng nhiệt đến mức cô không thở nổi. Dương đang đờ
đẫn thì thấy có bàn tay lành lạnh luồn trong áo mình. Đó là lần đầu
tiên Định làm gì vượt quá hơn những nụ hôn. Không hiểu sao, cô đột
nhiên căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, căng thẳng đến mức không
thở nổi.
Cuối cùng, cô thấy Định cười nhẹ trong tóc mình "Anh dừng lại rồi
mà. Em thả lỏng đi". Lúc đó, Dương mới thấy mình thở phù ra một
cái, bụng dạ lộn tùng phèo các thể loại cảm xúc, vừa nhẹ nhõm, lại
vừa có gì như... nuối tiếc (^.^) Hình như cái phản ứng ngớ ngẩn của
cô đã chặt đứt cái vèo một bước tiến giữa hai người. À uhm, thật ra
thì cô cũng không là người classic đến nỗi bài xích việc quan hệ
trước hôn nhân gì đâu. Cô cũng 28 tuổi, lí thuyết thì nhét đầy đầu.
Chỉ là, huhu, cô không có kinh nghiệm...
Đấy Dương đột nhiên ấp úng, má lại hồng lên, bà bác sĩ nhìn cô như
thấu hiểu."Ừ. Tức là mới yêu chứ gì. Nhưng ngần này tuổi rồi, yêu
thì cưới luôn đi"
Rồi bà lấy cuốn sổ khám bệnh, viết vào đó mấy dòng ngoằn nghèo. "Cô
đã kiểm tra kĩ, không có vấn đề gì về bệnh lí. Uống thuốc để điều
chỉnh nội tiết cho giảm bớt đau đi thôi, chứ nó là cơ địa, khó mà
khỏi lắm... Cũng nhiều trường hợp, sau khi kết hôn, quan hệ thường
xuyên, điều độ thì sẽ khỏi hẳn..."
Đúng là bác sĩ, nói những chuyện tế nhị bằng một thái độ rất khoa
giáo. Dương cắm cúi lắng nghe "Vâng. Giờ cháu chỉ muốn mỗi lần bị
đỡ đau thôi ạ, chứ không công việc và mọi thứ đều bị ảnh
hưởng"
Bà bác sĩ lấy ra một hộp thuốc. "Cái này cô kê cho cháu, cô hơi băn
khoăn một chút vì siêu âm thì tử cung của cháu khá lớn. Cũng không
biết uống thuốc này có ảnh hưởng gì không? Nhưng tạm thời, cô cứ kê
cho cháu ba tháng, uống xem thế nào nhé. Sau quay lại đây kiểm tra
lại!"
Dương hơi hoảng hốt "Tử cung lớn thì có những nguy cơ gì ạ".
Bà bác sĩ vỗ vai cô "À, không có gì, có thể là có u nang. Nhưng
những cái u này có thể tự có, tự mất, không cần can thiệp..."
Dương nhẹ nhõm hơn, theo bà đi ra ngoài. Thấy Dương cầm hộp thuốc,
nhìn ngắm từng chữ, bà bác sĩ nói thẳng "Đây là thuốc tránh thai.
Với cháu thì nó không những có tác dụng đó, mà nó sẽ thay đổi cả
nội tiết...
Dương lắp bắp "Thuốc tránh thai" ấy ạ???
Bà bác sĩ thấy Quân lấp ló đi vào, tủm tỉm "Thì một công đôi việc
còn gì".
Xong một trải nghiệm rất là ... khó tả, Dương lút cút theo Quân đi
về. Tự dưng lúc này Quân mới lộ ra một vẻ sượng sùng kì quặc khiến
Dương còn càng thiếu tự nhiên hơn. Hừ, tự dưng cậu ta ấn cô vào đây
chứ cô có xung phong đâu. Giờ cô chán chả buồn ngượng thì cậu ta
lại trưng ra vẻ ngại ngùng đó. Haizzz. Cô mà kể cho mấy cô bạn vàng
nghe vụ này, chắc chúng nó ré lên còn hơn cháy nhà.
Thấy Quân im ỉm, không có vẻ gì như muốn nói chuyện, Dương cũng im
luôn. Chiếc xe đi chầm chậm trên đường khiến những suy nghĩ của
Dương quanh đi quanh lại một hồi, lại trở lại lời của bà bác sĩ vừa
nói.
"Ngần này tuổi rồi. Yêu thì cưới luôn đi".
Nói là cô không mơ đến một đám cưới với Định thì đúng là nói dối.
Nhưng chuyện này một cô gái chủ động nói thì chẳng ra sao. Chuyện
cô và Định vẫn tiến triển, nhưng nếu theo những bước kiểu như Tỏ
tình -> Yêu đương -> Giới thiệu bạn bè -> Giới thiệu Gia
đình -> Tính chuyện cưới xin thì hình như lại không khớp cho
lắm. Đến giờ này Định chưa nói yêu cô. Cũng chưa giới thiệu cô với
bạn bè anh nhiều. Và đặc biệt, Dương cảm giác nói đến gia đình anh
là một điều cấm kị. Dương đã mừng khi Định muốn đưa cô đi gặp một
ai đó, ai đó hẳn quan trọng với anh. Nhưng rồi, cô lại bỏ lỡ cơ hội
đó... Đến giờ, xét ra, cô vẫn chỉ đứng bên ngoài bức tường thành
của anh mà thôi, nhìn anh mà phỏng đoán...
Hà Nội giờ này càng lúc càng hiếm những chiếc xe FX, vậy nên tiếng
xe của Định trở nên dễ nhận diện hơn bao giờ. Nhất là vào tầm đường
phố thưa vắng thế này. Cả Dương và Quân cùng đồng loạt quay ra
nhìn. Đúng là Định. Anh chở một cô gái tóc mềm mại đến tận thắt
lưng, chạy vù qua chỗ Dương và Quân đứng.
Dương trân mắt nhìn, trong thoáng chốc sự đờ đẫn khiến cô không
biết có phải mình vừa bị ảo giác hay không. Dương cứ đứng ngây
ngốc, nhìn chiếc xe đã phóng xuống tận cuối đường...
Cô gái đó....
Nhìn từ phía sau...
Thật đẹp...
Có một bàn tay xoa nhẹ lên đầu Dương, Dương vô thức ngẩng lên. Quân
nhướng mày.
"Có thấy chú Định không?"
Dương thất thần "Thấy".
"Có thấy cô Đan không?
Dương sững mày.
"Đan????"
Người con gái ấy tên Đan??? Hai chữ Đ lồng vào nhau trên cuốn sách.
Những chữ Đ thêu mềm mại vấn vít ở cổ áo...Tin nhắn của Định nói
tối nay anh đi gặp đối tác... Những buổi đêm tít mít ở công trình,
sự đi về bất thường của Định.... Những suy tưởng dồn dập ập đến,
khiến Dương choáng lặng cả người.
"Tưởng chú Định đưa đi gặp cô Đan rồi???"
Dương lặng ngắt, đột ngột ngước nhìn Quân, ngây dại "Cô gái ngồi
sau anh ấy....Cô Đan ấy, có phải là "mối" mà cậu từng nói
không?".
Chương 16.3: Cô luôn cảm thấy, mình là người không có cơ duyên với
tình yêu...
Quân nhìn Dương, xoa đầu cô như thể cô mới là người kém nó vài tuổi
"Đồ ngốc này, cứ hỏi những câu đã biết rõ câu trả lời thế để làm
gì?".
Mặc Dương đần ra ngốc nghếch, Quân kéo Dương đi vào quán Nem, vừa
đi vừa xoa bụng "Đói muốn chết rồi đây".
Khi ngồi trước đĩa nem vuông bốc khói, Dương vẫn đờ đẫn. Quân gắp
miếng nem tướng vào bát cô, hất hàm.
"Ăn đi. Về mà còn lột da ông chú của đây chứ".
Thấy Quân bắt đầu trở lại cái giọng bông lơn quen thuộc, lại cái
kiểu "đây đây" rất khó chịu, Dương bất giác trừng mắt lên một
cái.
"Đấy! Khí thế chiến đấu thế mới được".
Quân cười khà khà.
**
Về nhà, Dương luẩn quẩn một mình hồi lâu. Gọi điện cho Định không
được, Dương uất ức ném chiếc điện thoại lên giường. Cảm giác rối
rắm và một nỗi thất vọng cứ lan đi như men rượu trong từng mạch
máu. Nhìn mình trong gương, Dương chỉ thấy một cô nàng ngốc nghếch,
đang cần phải trấn an khẩn cấp. Nhưng ai trấn an cho cô bây giờ.
Không thể quấy rầy mấy cô bạn vàng trong thời giờ vàng ngọc dành
cho các đức lang quân, Dương đành tự trấn an mình. Cô đi đun nước,
pha một cốc trà gừng.
Vị trà ấm sực, khiến những đầu ngón tay của Dương bớt lạnh. Chợt
nhớ về một ngày không xa lắm, có người đã lật đật chạy đi mua cho
cô cốc trà gừng bỏng lưỡi. Người đã khiến cô khóc như mưa như một
... con dở!!! Kí ức ngọt ngào, khiến bất giác Dương mỉm cười, lòng
dần bình tâm lại.
Ừ, có sao đâu. Mọi chuyện chưa rõ ràng, ngồi phỏng đoán làm gì cơ
chứ. Cô sẽ hỏi thẳng anh. Cô không tin rằng mình là người cái gì
cũng có thể chịu đựng được trừ... sự thật
Kinh nghiệm của tất cả những... bộ phim truyền hình và những tiểu
thuyết ngôn tình cô từng đọc đều cho thấy, vì những hiểu lầm ngớ
ngẩn, vì những suy nghĩ logic một cách ... xiên xẹo mà những đôi
tình nhân tan nát. Cô, ít ra cũng không đến nỗi kém cỏi như con đà
điểu, thấy vấn đề liền cắm đầu đi trốn chứ???
Ok, quyết định. Cô sẽ hỏi cho rõ ràng ngọn ngành. Định mà chối
quanh chối co, cô sẽ vặt đầu anh ra mà chấm muối ^__^
Vừa uống trà gừng, Dương vừa dỗ mình kiên nhẫn đợi chờ tiếng xe FX
trở về. Nhưng chờ mãi, chờ mãi. Đêm mỗi lúc một sâu. Trà gừng đã
nguội ngắt cả rồi.
Chợt nhớ một câu cô thường hay đọc "Người đi, trà cũng lạnh", Dương
sợ hãi, vội lấy thêm một chút nước nóng. Cuối cùng, trà cũng hết.
Dương đi đánh răng, nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, miệng
đầy bọt trắng, tiếng thở dài buông ra ầm ĩ.
"Hóa ra, mày cũng chả bản lĩnh tẹo nào..."
Biết mình có lên giường rồi cũng lăn lộn khó ngủ, Dương lấy sách,
ra salon, quyết tâm muốn đợi anh về. Nhưng rồi, đọc mãi. Sách in
lậu khiến giấy mỏng manh, lật một cái đã bị rách toạc.
Lại nhớ, cô từng đọc một câu thế này "Vốn giấy mỏng, chẳng trách
tình không sâu".
Tình của Định với cô, có sâu không?
Dương buông sách, thở than một mình. Tiếng thở dài trong đêm, một
mình cho một mình nghe, não nuột. Dương nhắm mắt, muốn an tĩnh một
chút... Nhưng rồi, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Nửa đêm. Có tiếng lách cách mở cửa. Dương vẫn nửa tỉnh nửa mê, xoay
người không muốn mở mắt. Có bước chân chậm chạp, rồi một vòng tay
ôm lấy cô, dụi vào cô, rất lâu.
Bàn tay người đó, thật lạnh.
Một lúc, vòng tay ôm lấy cô đột nhiên ghì siết, khiến cô khó thở.
Dương mở mắt, hơi đẩy Định ra để hít thở, nhưng anh vẫn không
buông.
Liếc nhìn đồng hồ. Hai rưỡi đêm. Hơi thở Định phả vào má Dương,
thoảng mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt. Dương định nói một lời
trách cứ, nhưng tay Định luồn vào tóc cô, giọng thì thầm.
"Dương, anh mệt quá".
Lòng Dương mềm nhũn. Không hiểu sao, Dương biết chắc rằng, Định
không phải là người dễ dàng để lộ sự mệt mỏi cho bất kì ai. Sự tin
tưởng ấy, đôi khi, ngọt ngào hơn hương vị của một câu tỏ
tình.
Dương để Định ôm chặt lấy mình một lúc, rồi khẽ lay anh "Về nhà
nghỉ anh. Nằm đây đau người lắm".
Định im lặng một lúc, vẫn vùi mặt vào vai cô "Sang ngủ với
anh".
Dương đờ người, không biết đáp làm sao. Nghe giọng anh còn giống
như đang ... làm nũng!!!
Cô đột nhiên búng tai anh, khiến Định ngóc đầu dậy, nhìn cô.
"Anh say rồi à?"
chân lại, nhưng bàn tay kia vẫn cương quyết không tha.
Hừ, không tha thì cô... đạp cho một phát. Nhưng chưa kịp đạp, mới
co chân một cái thì đã bị cái bàn tay vuốt ve nhẹ nhẹ lên mất cá
khiến cô rùng ết cả mình.
"Yên cho em ngủ"
Định bật cười dịu dàng "Dậy đi, đồ sâu ngủ này. Đi, anh mua xôi xéo
với đậu nành cho em rồi"
Dương bật dậy, thấy đúng là túi xôi lá sen, và túi đậu nành treo
tòn ten trên móc, cười sung sướng. Hàng xôi đầu ngõ nhà cô rất
ngon, muốn ăn phải dậy sớm, còn đã ngủ nướng thì quên khẩn trương.
Thế mà Định mua cho cô rồi. Cô quay sang hôn chụt anh một cái rồi
chạy tọt vào nhà tắm.
Định sờ má, nơi Dương vừa hôn. Anh bất giác mỉm cười, một lúc sau
nghe Dương đánh răng xoèn xoẹt mới bảo"Lần sau chưa đánh răng chưa
cho hôn".
Dương tí sặc kem đánh răng ^...^
Cả hai ngồi ăn sáng ở ban công. Dương pha một ly cà cà phê thật đậm
cho Định, còn một mình uống sữa đậu nành. Đang chu mỏ hút sữa,
Dương sực nhớ ra.
"Hôm nay anh không vội đi làm à?"
"Ừ. Anh nghỉ"
Dương tròn mắt nhìn, từ trước giờ thấy anh lúc nào cũng chạy như
con thoi, đùng phát bảo nghỉ. Định cười dịu dàng.
"Em cũng xin anh Tân nghỉ một buổi nhé. Đi với anh".
"Đi đâu ạ"
Nụ cười của Định chợt mơ hồ "Ừ, gặp một số người em ạ!"
Chương 17.1: Anh cũng sợ mất cô...
Có dùng bao nhiêu tưởng tượng đi nữa, Dương cũng không nghĩ rằng
nơi Định đưa mình tới để gặp gỡ một số người nào đó, lại là nơi
này. Đi một quãng đường thật dài về vùng Sơn Tây hẻo lánh, trên tay
ôm hai bó cúc trắng và cúc vàng, Định nắm tay Dương vào khu nghĩa
trang vẻ như vừa mới được quy hoạch lại.
Hai người đi đến tận góc cuối cùng của nghĩa trang vuông vức. Ở đó
có bốn ngôi mộ nằm liền kề. Định đặt một bó cúc vàng xuống bia mộ
người phụ nữ chừng gần 40 tuổi, có nụ cười rất dịu dàng, cái tên
cũng rất dịu dàng "Hoàng Lan Yên".
"Đây là mẹ anh!"
Dương nhìn sững bức hình, một nỗi xúc động lan đến khiến mắt cô
bỗng nhiên cay xé, vì đôi mắt thẫm đen kia, giờ đây đã để lại trên
khuôn mặt người cô yêu những dấu ấn di truyền đậm nét.
"Mẹ anh thích hoa cúc vàng"...
Định nhẹ nhàng lấy chiếc khăn sạch, tỉ mẩn lau đi lau lại bức hình.
Dương cũng cẩn trọng ngồi nhổ vài ngọn cỏ gà mọc xung quanh
mộ.
"Vì sao bác mất hả anh?".
Định im lặng một lúc "Khi anh Luân mất, mẹ anh bị sốc, rồi mất theo
luôn".
Dương đờ đẫn, nhìn sang bên cạnh. Ở đó, là ngôi mộ một người thanh
niên rất trẻ, chỉ chừng gần hai mươi tuổi. Khuôn mặt với đôi mắt
một mí, nụ cười rạng rỡ tươi sáng. Đó, như một bản sao của Quân
vậy.
"Anh ấy... là bố Quân???"
Định im lặng, rất lâu sau mới gật đầu một cách nặng nề.
Dương nhìn thời gian mất của hai người, đều đầu năm 1988. Dường
như, khi Quân sinh ra không được bao lâu...
"Anh Luân hơn anh 10 tuổi. Em biết không, anh ấy là người vui vẻ,
luôn khiến mọi người mỉm cười. Luôn khiến người ta say mê...
"Anh ấy bị bệnh, hay là..."
Định cười buồn "Tai nạn! Cứ coi là một tai nạn cũng được".
Định lấy từ trong ba lô, lấy một chai rượu nhỏ, rót vào chén. Anh
tưới xung quanh mộ, rồi tự mình uống một ly.
Dương ngẩn ngơ nhìn sang hai ngôi mộ còn lại. Thoạt nhìn, Dương đã
đoán họ là hai mẹ con. Người phụ nữ lớn tuổi có khuôn mặt tròn phúc
hậu. Cô gái còn lại có mái tóc lòa xòa bên má, nụ cười bẽn lẽn, trẻ
trung. Không hẳn xinh đẹp, nhưng rất dễ thương.
Dương cứ nhìn khung hình ấy rồi quay sang nhìn Định, như muốn anh
giới thiệu điều gì đó. Anh đứng lặng hồi lâu, thở dài .
"Sau khi mẹ và anh Luân mất, một thời gian dài anh không còn phương
hướng. Mười lăm tuổi, anh bắt đầu bỏ nhà đi. Lúc đó, dì Liên đã kéo
anh về nhà dì. Dì Liên là người giúp việc của gia đình, gắn bó từ
lâu lắm. Dì vất vả vô cùng, làm đủ việc nuôi anh, bắt anh tiếp tục
đi học. Nhờ dì mà anh không hỏng người...
Ánh mắt Định lướt sang khuôn hình cô gái, xót xa "Đan là con gái
dì. Cô ấy là người con gái đầu tiên anh đã yêu...
Đan, tên cô gái như tiếng sét đánh ngang đầu Dương. Cô gái trong di
ảnh này là Đan. Vậy cô gái Định chở đêm hôm trước là ai?
Dương nhìn anh, đờ đẫn. Cô muốn cất tiếng hỏi, nhưng mọi thứ cứ mịt
mùng, đến nỗi, cô không biết bắt đầu từ đâu. Trước mộ người đã
khuất, không lẽ cô lại truy vấn anh về một người con gái
khác...
Dương im lặng nhìn Định trân trọng đặt trước mộ của cô gái tên Đan
bó hoa cúc trắng. Cũng như ba ngôi mộ trước, Định lau thật kĩ khung
hình. Dương cảm thấy như thể, Định đang vuốt ve khuôn mặt người đã
khuất...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Buổi trưa, nắng thắp lưng đồi. Gió lồng lộng thổi bốn bề khiến
Dương thấy lạnh, lạnh đến tận bên trong. Cô và Định ngồi im lặng
trong mùi hương trầm phảng phất. Khi hương tàn, Định kéo tay Dương
đứng dậy, cúi đầu từ biệt những người nằm dưới mộ...
Họ lặng lẽ bước đi. Dương chầm chậm đi sau, nhìn đôi vai thẳng băng
trước mặt mình, Dương nuốt một tiếng thở dài.
Bờ vai ấy cô đơn là thế.
Và bỗng nhiên, xa cách với cô là thế.
Như cảm nhận được suy nghĩ của Dương, Định chợt quay lại. Vẫn đang
đà bước, Dương đi thẳng vào vòng tay của anh và cảm nhận một cái ôm
thật chặt. Cái ôm đầy nỗi bất an.
"Cuộc đời của anh, chẳng có gì vui cả. Có lúc nào, em sẽ rời bỏ anh
không?".
Trong khi mơ hồ đủ mọi cảm giác, ý nghĩ mạnh mẽ nhất đối với Dương
chính là: anh cũng sợ mất cô...
***
Trở về Hà Nội, trong lòng Dương vẫn mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ. Dù
cảm nhận rõ rệt tình cảm của Định là có thật, cô vẫn phải đối mặt
với một thực tế rằng Định xa lạ với cô. Cuộc đời của anh với những
góc khuất, những bí mật, mà cô cảm giác, khi cô hỏi anh, cô sẽ trở
thành kẻ tọc mạch, tò mò đến mức vô duyên. Nhưng nếu không hỏi, thì
cô lúc nào cũng loay hoay với chính mình.
Dương từng muốn một lần hỏi về bố anh, muốn hỏi về người mẹ của
Quân, từng hỏi vì sao anh cô độc đến vậy. Cô cũng muốn hỏi về cô
gái tên Đan đã khuất và cô Đan với mái tóc dài hiện tại. Cô từng
muốn hỏi, vì sao anh chỉ mặc sơ mi đen, cô muốn hỏi về chữ Đ màu
đỏ... Để rồi, lại chẳng bao giờ thốt nổi nên lời. Đôi khi, yêu một
ai đó, khiến người ta lo sợ quá nhiều. Lo sợ một sự lỡ lời. Lo sợ
sự tổn thương. Và lo sợ cả chính mình bị tổn thương... Đủ thứ lo sợ
đến mức, có lần, Dương giật mình tự hỏi, cô gái yêu đời tung tẩy
nghĩ gì nói đấy là cô chạy đi đâu mất rồi???
Chiều nay, Dương đã uống hết hai ly cà phê đậm đặc mà vẫn không
xong bài viết PR cho một resort ở Hòa Bình, tâm trạng vô cùng khó
chịu. Cô ghét nhất là viết PR một cách trắng trợn về một thứ chẳng
đáng để PR này tí nào, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ. Dương cố phải
nặn ra một vài thứ mơ màng, chung chung nhất để viết và lạy giời
lạy phật chả ma nào thèm tin lời giới thiệu của cô.
Tâm trạng đang chán nản cùng cực, điện thoại lại reo. Dương nhìn số
máy của mẹ già, lòng thầm rên rỉ. Dù biết trước nội dung, Dương vẫn
phải nhấc máy và nghe giọng nói lạnh như tiền polymer của mẹ.
"Thế nào? Mày nhất định không đưa con rể mẹ về đúng không?"
Dương nhăn nhó vì mẹ cô vào đề trực diện, không cho cô cơ hội câu
giờ tí nào. Dương vờ cười hì hì.
"Mẹ từ từ đã. Trước sau gì rồi con cũng đưa mà. Có phải con không
muốn đưa đâu. Đợt này cả con với anh ấy đều bận..."
Chất lượng đường truyền đúng là tốt thật, nên Dương nghe tiếng mẹ
nghiến răng ken két. Ôi, sấm sét bắt đầu đùng đoàng rồi đấy.
"Được! Chúng mày bận, nhưng mẹ không bận. Để mai mẹ lên".
Xong, không để Dương van xin lậy lục lấy một câu, bà cúp máy cái
rầm. Dương vội vã bấm số gọi lại. Mẹ cô bắt máy ngay tức thì, giọng
đầy phẫn nộ.
"Nếu mày định bảo mẹ đừng lên thì khỏi phải nói. Nếu hai đứa không
muốn gặp mẹ thì cứ cao chạy xa bay đi. Con gái con đứa tốt đẹp
chưa???"
Rồi bà lại cúp máy một cách điên tiết. Biết tính mẹ, Dương thở dài
bất lực, không dám gọi thêm, sợ gọi lần nữa thì cái điện thoại già
nua nhà cô sẽ bị mẹ làm cho... thương tật vĩnh viễn.
Buồn nản định hớp nốt cốc cà phê, nhưng Dương nhận ra cà phê đã
hết. Cô đi pha cốc thứ ba, lòng rối bời ngẫm nghĩ cách nói với
Định. Cô biết thừa, giờ chỉ cần gặp bất cứ ai giới tính nam, hơn
kém cô không quá 5 tuổi, tứ chi không thiếu bộ phận nào thì người
đó đã là ứng cử viên sáng giá thành con rể mẹ rồi. Huống hồ lại là
Định, khiêm tốn lắm thì cũng phải gọi là "hàng Việt Nam chất lượng
cao" ^.^. Cô đảm bảo chỉ cần gặp anh, câu trước câu sau chắc chắn
mẹ sẽ nhảy ngay ra hai từ "đám cưới".
Định làm sao là đối thủ mẹ cơ chứ? Mà làm thế, chẳng khác nào ép
anh...
Đang rối như mớ tơ vò, Dương lại thấy điện thoại reo. Vẫn là mẹ.
Dương thắc mắc vô vàn, nhưng vẫn bấm máy nghe, giọng ỉu xìu.
"Vâng, con đây"
Mẹ Dương đột ngột xuống một tông, giọng cũng rầu rĩ không kém
.
"Dương, nói thật cho mẹ đi. Làm sao mà không thích cho mẹ gặp? Hay
là có vấn đề gì khuất tất?"
Dương ngơ ngác "Khuất tất gì ạ?"
"Phải thằng đấy có vợ không con!? Nếu mà thế thì thôi, dẹp ngay,
dẹp khẩn trương! Mẹ thà nhìn mày ế quắt ế queo cũng không để mày đi
phá gia đình người khác!"
Dương cười như mếu "Anh ấy chưa có vợ"
"Thật không?"
"Con thề, con hứa, con đảm bảo đấy!"
Mẹ Dương lại căng thẳng "Thế chắc nó có người yêu rồi mày nhảy vào
chứ gì??? Nên giờ ba đứa vẫn còn giải quyết với nhau???
Dương thấy khói bắt đầu xịt dần qua lỗ tai "Mẹ, mẹ xem nhiều phim
truyền hình quá rồi đấy"
"Hừ, mẹ đẻ ra mày đấy, mày còn nói điệu dạy khôn à? Chứ nó chưa vợ,
đẹp trai, kiếm ra tiền lại còn sót lại đến giờ cho mày
đấy???"
Ôi, câu này thì Dương á khẩu. Mẹ, mẹ có cần dìm hàng cô đến thế
không????
Vẫn đang còn ngất trên cành quất, mẹ Dương lại thì thào như buôn
bạc giả.
"Hay là, thằng ấy...cái chuyện kia... Nó có... vấn đề hả
con..."
Ôi, không! Không! Hãy nói là cái tai cô mới là có vấn đề đi. Vì mẹ
cô đang xổ ra một lô những thứ bà rằng gì như là quan hệ lần đầu
thì dễ là trục trặc, thiếu kinh nghiệm thế lọ và thế chai... Và
rằng nếu cần thì hãy trao đổi thành thật với nhau, ích y zét vân
vân....
Để ngăn dòng thác suy diễn không giới hạn của mẹ, Dương cắt
ngang.
"Không, mẹ ạ! Con mới có vấn đề"
Mẹ Dương choáng lặng đi, lúc sau, giọng bà vẫn chưa hết thảng
thốt.
"Hả! Con làm sao? Con... con lãnh cảm à????"
Dương giọng tỉnh như ruồi "Không! Vấn đề của con là hôm nay con mới
biết mẹ cực kì, cực kì nhiều... vấn đề mẹ ạ"
Chương 17.2: Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói
dối
Sau khi cáu nhặng lên chiến đấu với mẹ già, tâm trạng của Dương
bỗng nhiên tốt hẳn. Tất nhiên rồi, trước giờ cô lúc nào cũng chiến
bại bởi khả năng bắn súng liên thanh của mẹ chứ có bao giờ "Mẹ chỉ
biết câm nín nghe tiếng con nói" như hôm nay đâu . Hớp nốt ngụm cà
phê cuối cùng, Dương hỉ hả quay lại làm việc. Cô múa ngón trên bàn
phím, "kết liễu" lại bài PR đáng giận bằng mấy câu câu khách ỡm
ờ.
Ô, hóa ra khi ta cáu kỉnh nhặng xị lên thì cũng được việc ra phết
^.^.
Điện thoại lại reo. Ak Ak. Không lí nào mẹ đã phục hồi được năng
lượng và lại quyết tâm đàn áp tiếp. Mà mẹ đã trở lại thì thế nào
cũng lợi hại hơn xưa. Thảm rồi. Huhu. Dương cầm điện thoại, mắt ti
hí một lúc mới dám nhìn màn hình, rồi chợt ngơ người.
Là Định!!!!
"Em đây"
"Làm gì mà mãi mới nghe máy?"
"Em đang làm con ong chăm chỉ ở tòa soạn..."
Định đột nhiên cười khẽ "Không tin lắm".
Dương ngẩn ra "Hở, ý anh là sao? Nghĩ em bỏ việc đi lông bông
à?
"Ừ. Nếu thật ở tòa soạn thì ló ra cửa sổ đi nào".
Dương sững ra một lúc, rồi phi thẳng ra cửa sổ, điện thoại vẫn áp
chặt vào tai nhìn xuống. Dưới đường, bên vòm cây sưa xanh mướt, có
gã mặc sơ mi đen, ngồi chống chân trên xe FX, ngẩng đầu , vẫy tay
với cô. Dương nhận ra mình đã bằng tốc độ của ánh sáng, tắt máy
tính, vớ túi xách, chạy sang báo sẽ "bùng" với Tân và phi thẳng
xuống trước mặt Định. Lòng như rót mật khi anh mỉm cười.
"Anh nhớ là mình vẫn chưa được khao lương".
Dương trả lời bằng cách ngồi lên sau lưng Định, áp má vào vai anh,
cười hớn hở.
Mặc kệ mẹ vừa dọa nạt đe nẹt, mặc kệ là anh đã nói dối cô, mặc kệ
anh đã chở người khác... Chỉ cần bây giờ, anh đang ở đây với cô, để
cô tựa vào, vậy là tốt lắm rồi.
Mới đầu giờ chiều, một cái giờ rất ẩm ương để ... ăn lẩu, nhưng
Dương và Định vẫn chui tọt vào một hàng lẩu nhỏ ở đường Văn Cao.
Trước nồi lẩu cá kèo bốc khói, Dương vừa xuýt xoa vừa nhấm nháp vị
cá thơm mềm, chua chua ngòn ngọt.
Định nhúng một mớ rau màu xanh, thân gầy nhỏ gần giống như rau ngổ
vào nồi lẩu, rồi gắp vào bát của Dương. Dương hăm hở ăn vào rồi đờ
người, trợn mắt nhìn anh.
"Đắng lắm à?"
Dương trệu trạo nhai một hồi, vì quyết giữ hình tượng nên không dám
nhổ ra, cố nuốt cái "ực" đầy ấm ức.
"Anh quá đáng!!!".
Định cười dịu dàng "Ăn đi. Quen rồi không thấy đắng nữa".
Không hiểu Định có ẩn ý gì không, Dương mơ hồ nhìn anh thì thấy
Định nhúng thêm một gắp rau nữa, ăn ngon lành.
"Anh quen những thứ có vị đắng"
Dương hậm hực "Em thấy những thứ đắng ngắt chẳng có tác dụng gì
ngoài việc làm em thích hơn những thứ ngọt ngào".
Định phì cười, rồi nhìn Dương đăm đăm.
"Ừ. Bởi vì em cũng rất ngọt ngào".
Oh yeah, Dương chính thức bay lên mây ^.^
Tâm trạng bay bổng theo Dương về đến tận nhà. Định tự nhiên mở cánh
cửa nhà cô, đi vào ngồi ở salon, ngồi lim dim mắt. Dương định đi
pha chút trà thì bị Định kéo xuống, dúi cả vào lòng anh.
"Không có chuyện gì muốn hỏi anh à?"
Dương ngạc nhiên, cố ngóc đầu dậy để nhìn khuôn mặt anh, nhận ra
mắt anh vẫn nhắm. Hôm nay, không có rượu, Định cũng không có vẻ gì
là mệt mỏi, mà sao anh lại nhắm mắt nhỉ?
Dương vẫn đang ngẩn ra thì Định túm lọn tóc cô, giật giật nhẹ như
nhắc nhở.
"Không muốn hỏi thật à?"
Dương thở dài "Nhiều câu hỏi quá nên em không biết hỏi gì luôn
í"
Định vòng tay ôm chặt cô.
"Thế sao không bắt đầu từ việc hỏi anh vì sao nói dối?"
"..."
" Sáng nay Quân gọi điện, hỏi anh có bị sứt đầu mẻ trán gì
không?"
Dương bất giác phì cười, nghĩ cái đồ nhiều chuyện kia thật phiền
phức. Nhưng đôi khi, cũng là sự phiền phức dễ thương ^.^
"Ông cháu của anh quý hóa thật!"
Ngón tay Định đan chặt vào tay cô, giọng vang trên đỉnh đầu cô, rất
dịu dàng.
"Đừng đánh trống lảng. Thế sao không hỏi anh???"
Dương ậm ừ "Em không biết".
"Tin anh đến mức nhìn thấy gì cũng không nghi ngờ à?"
Dương lắc đầu.
"Thế thì không tin anh đến mức không cho anh cơ hội giải thích mà
kết tội luôn à?"
Dương vẫn lắc.
"Thế thì vì sao"
Dương ngước lên nhìn Định, nói ngần ngại "Vì em đợi...".
Thấy ánh mắt sững ra ngỡ ngàng của Định, Dương liếm môi "Em đợi anh
đủ tin em để không cần tới lời nói dối".
Định vùi mặt xuống cổ Dương, ôm cô thật chặt. Đến lúc Dương tưởng
như anh ngủ gật mất rồi thì nghe tiếng anh thì thầm, giọng đầy xúc
động.
"Ừ, anh xin lỗi".
Nói xong, anh lại dụi dụi, khiến Dương vừa bí thở lại vừa ngưa
ngứa. Cô ngọ nguậy nhưng Định vẫn áp mặt sau lưng cô, rì rầm "Đừng
động đậy"
"Để em lấy trà cho anh"
"Anh không muốn trà"
Giọng của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng
bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ,
ẩm ướt và nhột nhạt khiến Dương mụ mẫm.
"Ek...Anh...anh làm gì thế?"
"..."
"Này... em bảo...
Nhưng có người chẳng nghe cô nói gì, lật lên vạt áo đã mở sẵn, bắt
đầu lần dò khẩn trương. Dương vội giữ tay anh lại, nhưng bất ngờ bị
anh xoay hẳn người ấn xuống salon. Chưa kịp làm gì, thì anh đã nhào
tới, biến mọi từ ngữ ú ớ của Dương thành vô nghĩa với một nụ hôn
nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Ak ak ak, không phải trong cá kèo có chất gì... kích động đó chứ?
Sao tự dưng anh lại như chết đói thế này... Một ý nghĩ xẹt qua đầu
khiến Dương đẩy mạnh Định ra, nhưng Định vẫn không buông.
"Anh... dừng đi..."
Cùng với câu mệnh lệnh, Dương còn cố cấu anh một cái cho anh tỉnh
người. Định hơi giật mình, nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.
Dương luống cuống túm lại áo, nói một cách khó khăn "Vừa
nãy...em... cái quạt thổi về hướng em"
Vẻ mặt Định càng hoang mang, anh kiên nhẫn nhìn Dương, đợi cô nói
tiếp.
"Ak... thì nó thổi... thổi!"
Có hai đôi lông mày chuẩn bị dính chặt vào nhau vì khó hiểu.
Dương khổ sở "Giờ... Người em giờ toàn... toàn mùi lẩu í".
Định sựng lại một giây như cố hiểu vấn đề. Sau, anh phá lên
cười.
"Ngốc ơi"
Định cười rung lên trong ngực cô. Mặc cô đẩy ra vẫn cứ cười không
kiềm chế.
"Hở! Cười cái gì mà cười"
"Ngốc! Anh thích mùi lẩu"!
Ak??? Gì kia? Dương đang định phản bác thì thấy vạt áo mình bị tốc
lên không thương tiếc.
"Và giờ thì anh sẽ ... ăn lẩu ^.^"
Chương 17.3: Tôi chỉ yêu cầu các người câm miệng
Khi "bữa lẩu" đang đến giai đoạn "sôi sùng sục" thì đột nhiên có
tiếng gõ cửa lạch cạch vang lên. Thoạt tiên, Dương chẳng nghe thấy
gì, đầu óc u mê mụ mẫm trong vòng tay quấn quýt của Định, nhưng
sau, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn, vẻ như không còn kiên
nhẫn.
Dương ú ớ tránh nụ hôn của Định.
"Anh... có ai... ai... gọi"
Định vẫn lì lợm không nghe. Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào bên vai mịn
màng, lần sờ vào khoảng ngực trần lấp ló sau làn áo vẫn chưa cởi
hết. Dương cố chặn anh lại, lấy tay che ngực mình.
"Có... có người kìa"
Định gạt phắt tay Dương ra, nhưng đúng lúc đó, tiếng đập cửa trở
nên gấp gáp, tiếng phang của một thanh sắt vào thẳng cửa khiến cả
Dương và Định cùng đờ người, đột ngột im lặng nghe ngóng. Tiếng đập
cửa lúc này vọng vào, rầm rập, bức bối khiến cả hai sực tỉnh hẳn
khỏi cơn mê.
Dương bấy giờ mới để ý tình trạng của hai người, cô hét nhỏ một
tiếng rồi dùng hết thành công lực, đẩy bật cái người vẫn đè lên
mình văng ra một góc, túm chặt áo phi vội vào trong nhà tắm. Trời
đất thiên địa ơi, gần ba chục tuổi đầu, lần đầu tơ tình tí tí mà
sao cô lại lâm vào cảnh suýt bị "bắt sống" thế này (Có phải số cô
là số con "cờ hó" không vậy, híc híc???? =)) )
Ở salon, Định chậm chạp đứng dậy, cố lắc mạnh đầu cho tỉnh táo để
đánh giá lại tình thế. Anh xốc lại cổ áo, gài từng nút trong tiếng
đập dình dình ngoài cửa.
"Ra đi. Dám trốn tôi à"
Giọng nói quen thuộc, đặc biệt khó chịu khiến Định giật mình, nó
xua đi tất cả những đam mê còn sót lại. Anh lao ra, giật mạnh cửa.
Người phụ nữ đang quai thanh sắt vào cửa, mất đà phi thẳng vào
nhà.
Dương nghe tiếng "huỵch" rồi tiếng leng keng của thanh sắt rơi, vội
vàng từ trong nhà tắm phi ra, tóc vẫn rối bời, cúc áo còn cài lệch,
nhưng cô chẳng kịp xem xét lại dung nhan mình, bởi vì trước mặt cô
lúc này là cả một "đại đội". Dương sững người nhìn người phụ nữ đẹp
đến khó tin - mẹ Quân đang được 2 vệ sĩ lực lưỡng đỡ dậy, dưới chân
bà vẫn còn một thanh sắt dài. Còn phía sau bà ta là vài gã cao to
đen hôi nữa khiến ngôi nhà bé nhỏ của cô đột nhiên chật cứng như
một bao diêm đầy.
Đã từng thấy cảnh người phụ nữ đẹp điên đảo này xuất hiện với cả
một "đoàn tùy tùng" hôm ở bệnh viện của Quân, nhưng khi "đám tùy
tùng" ấy xuất hiện lù lù ở nhà mình với quy mô còn hùng hậu hơn, cô
không khỏi rụng rời.
Dương lắp bắp nhìn tất thảy như thể tất cả trên mặt họ mỗi người
đều mọc thêm một cái mũi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!