(11)Hoàng tử của gió
Một ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ của căn phòng tối om. Hương Ly dường như rất thính với ánh sáng, cô giật mình tỉnh dậy, đầu cô lại đau như búa bổ, con mắt bên phải nhói đau dữ dội. Bông băng trên mắt bị tuột ra nên cô bị đau là phải, phòng tối, cô lại chỉ có một ánh mắt nên càng khó nhìn, cô quờ quạng tay để lại bông trên mắt. Tự dưng cô tủi thân quá, con mắt này lúc nào cũng phải che giấu như thế này…
Nhưng cô nhận ra chuyện gì ngay. Rốt cuộc tại sao cô lại ở cái nơi tối hơn cả tối thế này? Cô đang đi đến trường mà…
Cô giật mình nhớ ra Tú Phong, vội nhìn ra bên cạnh thì thấy cậu đang nằm đó ngất lịm đi. Có vẻ như cậu không tỉnh được vì vừa một trận đánh nhau lại bị xịt thuốc mê thì cứ mê man đi là phải. Cô lay gọi cậu:
“Tú Phong, tỉnh lại đi!”
Nhưng cậu dường như không nghe được tiếng gọi của cô. Cô vội nâng đầu cậu lên để cậu dễ thở hơn và thuốc mê dễ bay hết đi thì thấy bên cổ cậu có một vệt máu dài. Cô hoảng hốt gọi cậu to hơn, nhưng mọi thứ vẫn chẳng như cô muốn.
“Đừng có gọi nữa, nó chết rồi mày không phải gọi đâu!”
Hương Ly ngẩng lên thì thấy từ trong bóng tối bước ra một chàng trai cao lớn, áo quần xộc xệch bị rách nhiều chỗ, mặt và người vương máu khiến run sợ. Chàng trai đó tiến lại gần và cuối cùng cô đã nhận ra đó là ai.
“Tuấn…Tuấn Hiệp!”
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Chúng mày nghĩ để tao xuống phòng hiệu trưởng là xong à?”
“Anh! Anh đã làm gì Tú Phong?”
“Còn làm gì nữa? Nó tỉnh dậy trước mày và định cho tao mấy quả nữa cơ, thế là tao phải cho nó một gậy gãy cổ thôi.” – Tuấn Hiệp giơ cây gậy khá to lên.
Hương Ly giận dữ hét lên:
“Đồ hèn, chính anh đã gây sự trước anh còn làm thế với cậu ấy à???”
“Tao gây sự trước? Haha con này mày giỏi, mày bảo vệ thằng này ghê quá nhỉ? Tao gây sự đấy, tao thích thế đấy! Vì tao ghét hai đứa chúng mày, tao cực kỳ ghét chúng mày, tao muốn chúng mày biến mất khỏi trường tao, khỏi cuộc sống của tao.”
“Tú Phong đã làm gì mà anh ghét cậu ấy đến vậy?”
“Làm gì ư? Mày nhìn đi!”
Tuấn Hiệp kéo cổ áo để lộ một vết sẹo trên cổ.
“Đó là do cú đá của nó!” – Tuấn Hiệp điên tiết.
“Không…không phải.”
“Còn không phải ư? Mày đã ở trường B. thì nên hỏi xem nó đã làm gì với tao đi! Nếu như Hoàng Vũ không ra can thì liệu nó có đánh chết tao không? Mày bênh nó làm gì? Vì nó đẹp trai, nó là hoàng tử à? Mày chết mê chết mệt nó à? Hô hô mày nhầm rồi, nó là kẻ thù không đội trời chung với tao từ hồi cấp II rồi, tao sẽ băm vằm nó ra bất cứ lúc nào!”
Hương Ly không tin nổi nữa, hai tay cô rụng rời buông Tú Phong ra. Cô sợ, cô ghê sợ cậu. Cô không ngờ cậu lại là người như thế, đối xử như thế với Tuấn Hiệp.
“Nói cho tôi biết đi, tôi không hiểu gì cả!” – Cô khẩn khoản.
“Muốn biết thì đi với tao!” – Tuấn Hiệp chìa tay ra.
Hương Ly sợ bàn tay ấy, nhưng cô không dám ở lại với Tú Phong nữa. Cô nắm tay Tuấn Hiệp định đứng dậy.
“Đừng đi!” – Bỗng cánh tay kia của cô bị giữ chặt lại.
Cô không quay lại. Cô biết người đang níu giữ cô là cậu…
“Hương Ly, cậu tin hắn ta, không tin tôi sao?”
Cô cắn chặt môi, không, cô không muốn tin cậu. Cô nhìn vết sẹo trên cổ Tuấn Hiệp, lại càng ghê sợ hơn.
“Nó không thèm tin loại khốn kiếp như mày đâu, mau buông ra!” – Tuấn Hiệp dùng sức định kéo Hương Ly về phía mình.
Nhưng Tú Phong đã nhổm người dậy, lấy hết sức giữ Hương Ly lại:
“Tớ không phải là hoàng tử!”
Hương Ly sững người. Sao câu nói này…? Cô đã nghe lúc nào vậy? Lời nói này quả thực quá quen, nó cứ như đang ghim chặt vào trái tim Hương Ly vậy.
“Nhưng tớ coi cậu là công chúa!”
Lại một lời nói nữa đánh thẳng vào bọc ký ức kín mít của Hương Ly. Mọi cảm xúc tưởng như đang ùa về, “hoàng tử”, “công chúa”, những câu chuyện cổ tích ở đâu đó đang ở ngay lại nơi này.
Ký ức là gì vậy?
Ký ức giống như một bông hoa luôn mọc trên một cái cây, thế nhưng khi có một cơn gió bay đến thì từng cánh hoa bắt đầu rơi xuống, mỗi cánh hoa là đem theo một kỷ niệm bay đi và không hề trở lại.
Ký ức có thể tồn tại, nhưng rồi cũng mất đi. Và khi quay lại, liệu có bao giờ hàn gắn được? Giống như chiếc gương vỡ, có gắn lại thì vẫn có những vết nứt, không thể gắn lại hoàn toàn.
“Công chúa hoàng tử cái gì ở đây, mau đi thôi!” – Tuấn Hiệp tức giận sốt ruột nên kéo Hương Ly đi.
“Hương Ly, cậu không nhớ được cái gì sao?” – Tiếng Tú Phong vẫn vang lên.
Hương Ly dừng lại:
“Cậu đừng nói nữa được không?”
“Sao lại không nói nữa? Cậu nghĩ tôi là người như Tuấn Hiệp kể sao?”
“Tôi chẳng có lý do gì mà không tin cậu cả! Một nhóm trưởng của nhóm học sinh hư hỏng thì chẳng có nguyên do gì lại không như thế. Tuấn Hiệp có lẽ nói đúng về cậu đấy.” – Hương Ly lạnh lùng.
“Cậu chỉ biết tôi bây giờ còn không hoàn toàn biết tôi của ngày xưa? Cậu đã từng tin tôi, đã từng là bạn tôi, cậu không nhớ một cái gì???”
“Không nhớ và không muốn nhớ!” – Giọng Hương Ly vẫn sắc lạnh như lưỡi dao.
Tuấn Hiệp quay ra cười khinh bỉ:
“Mày sẽ không bao giờ làm cho nó nhớ ra đâu, ngoan ngoãn ngồi đó đi!” – Rồi cậu ta bình thản kéo Hương Ly đi ra trước sự sững sờ của Tú Phong.
Bỗng có một bóng đen từ đâu lao đến đá một quả giữa ngực Tuấn Hiệp. Không kịp chống đỡ cậu ngã lăn ra. Tú Phong không nhìn rõ đó là ai, chỉ biết là một người bịt kín mặt. Người đó giơ tay ra hiệu cậu mau đi đi. Hiểu ý, cậu gật đầu rồi đứng dậy, cầm tay Hương Ly chạy đi. Hương Ly bị cậu lôi đi nhanh quá không kịp phản ứng, khi cô nhận ra thì cậu đã kéo cô chạy đi xa căn phòng đó rồi.
Căn nhà của Tuấn Hiệp cũng chẳng khác gì cái mê cung giống như chỗ của BOD vậy, nó còn tối và rộng hơn. May là giờ vẫn là ban ngày nên có vài ánh sáng chiếu qua khe hở của tường nhưng cũng chẳng đủ để Hương Ly nhìn thấy gì cả. Còn Tú Phong thì vẫn đi như có đèn vậy, có lẽ cậu đã quen sống với bóng tối hơn cả Hương Ly. Bàn tay cậu sao ấm áp đến vậy, trái ngược với vẻ lạnh lùng làm vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng Hương Ly đã giật tay mình ra rất mạnh. Tú Phong quay lại, cô liền nói ngay:
“Cậu mau đi đi, tôi không cần cậu!”
“Cậu định ở lại đây với tên Tuấn Hiệp sao?”
“Phải, anh ấy còn an toàn hơn cậu!”
“Ở lại với hắn để làm gì?”
“Để…” – Cô bỗng nín bặt.
Tú Phong áp sát cô vào tường, trong bóng tối chỉ loé lên ánh mắt của cậu vừa mới bị tổn thương:
“Để nghe tên khốn đó nói về tôi phải không?”
“Thì sao? Tôi muốn biết đấy, để tôi tránh xa con người như cậu!”
“Nhưng rõ ràng cậu vẫn quan tâm tới tôi!”
Hương Ly sững người. Cậu nói thế là có ý gì chứ?
Bỗng nhiên Tú Phong đưa tay lên vén mái tóc của cô ra, nhìn vào bên mắt bị thương của cô. Bỗng dưng cậu cười, một nụ cười vô cùng dễ thương và trong sáng, nhưng lúc này nụ cười ấy như nhuốm một màu buồn. Trong cái ánh sáng mong manh của căn phòng tối om, nụ cười đó như bừng sáng lên, không phải bừng sáng căn phòng mà bừng sáng một ký ức đã ngủ quên, đã vùi dập theo dòng kỷ niệm mờ nhoà ngày xưa. Đứng trước mặt cô không còn là một chàng trai lạnh lùng, mà là một cậu bé năng động, lúc nào cũng vui vẻ, hồn nhiên và dễ thương.
“Cậu không phải phù thuỷ, đúng không?” – Cậu bé đó đang nhìn vào con mắt bên trái của cô, hỏi.
“Không…”
“Cậu là nàng công chúa xinh đẹp nhất, là công chúa trong lòng tớ.”
“Thật sao…?”
“Cậu nhớ tớ chứ? Tớ là hoàng tử của gió, tớ sẽ đưa cậu đến xứ sở thần tiên, nơi có những cánh diều của câu chuyện cổ tích.”
“Cậu tên là gì…?”
“Cậu bị làm sao thế!!??? Tên tôi là Tú Phong, đến tên tôi cậu còn giả vờ quên đó hả?” – Một tiếng hét vang lên khiến Hương Ly bừng tỉnh.
Cậu bé trước mắt lại biến thành chàng thiếu niên trẻ, gương mặt lạnh lùng đang tức giận khi nghe câu hỏi của cô. Gương mặt ấy, dù đang giận dữ, nhưng đôi mắt vẫn mang vẻ thơ ngây của cậu bé kia, vẫn giống cậu bé kia.
Tú Phong…
Hoàng tử của gió…
————-
“Cậu không phải hoàng tử mà là Tú Phong à?”
“Thì đã nói tớ đâu phải hoàng tử.”
“Thế thì cậu không khôi ngô tuấn tú như hoàng tử rồi, và không đi cứu công chúa được rồi.”
“Cậu nói gì? Tớ vẫn đi cứu công chúa được chứ bộ!”
————–
“Lại nghĩ tớ là hoàng tử à? Cậu ngố ghê Ly ạ!”
“Ơ…” – Ly nghe vậy vừa ngượng vừa buồn cười.
“Tự dưng tớ thích cái ngố đó đấy.”
Lời nói chân thành làm cho Hương Ly một thoáng xúc động. Cô bé hỏi:
“Cậu sẽ không ghét tớ chứ?”
“Không!”
“Cậu không coi tớ là phù thuỷ, hay cướp biển hả?”
“Đã nói rồi mà, cậu chẳng có gì là phù thuỷ, là cướp biển gì cả, tớ đoán cậu đang cố tình chơi trò trốn tìm với đôi mắt của cậu thôi.”
“Vậy thì cậu coi tớ là gì?”
“Tớ coi cậu là công chúa!”
—————–
“Hoàng tử…”
“Cậu? Sao cậu lại làm thế?”
“Cậu đừng bảo vệ đồ phù thủy đó.”
“Phong, đó là con gái cướp biển một mắt đấy, tránh xa ra. Cậu đừng để nó mê hoặc!”
“Nè em trai, con bé đó bị bệnh đấy.”
“Mau tránh xa nó ra đi!”
“Chị khuyên thật lòng đó, cậu bé đẹp trai thế này đừng để ý tới loại con gái ấy.”
“BẠN ẤY KHÔNG PHẢI PHÙ THỦY!”
—————-
“Hả, cậu chưa biết xem đồng hồ à?”
“Tớ không biết…”
“Bà tớ dạy xem từ hồi 5 tuổi cơ. Đây, tớ cho cậu xem nè! Đây là kim dài, còn đây là kim ngắn, và cái kim chạy không ngừng này là kim giây. Kim giây chạy nhanh nhất, mấy cái kim kia cũng chạy nhưng chậm lắm. Vậy thì kim ngắn chỉ vào đâu, kim dài chỉ vào đâu cậu thử nói đi, tức là chỉ vào số mấy ý?”
“À ờ, kim ngắn chỉ số 7, kim dài chỉ vào số 12.”
“Đúng rồi, vậy thì đó là 7 giờ. Cứ kim dài chỉ vào số 12 là một giờ nào đó. Giờ đó thì phụ thuộc vào kim ngắn, ví dụ kim ngắn chỉ số 7 này nè.”
“Ô tớ hiểu rồi. Vậy nếu kim dài chỉ số 1?”
“Chỉ số 1 thì gọi là 7 giờ 5 phút, chỉ số 2 thì gọi là 7 giờ 10 phút, chỉ số 3 thì gọi là 7 giờ 15 phút, chỉ số 4 thì gọi là 7 giờ 20 phút, chỉ số 5 thì gọi là 7 giờ 25 phút, chỉ số 6 thì gọi là 7 giờ 30 phút nhưng mà mình hay gọi là 7 rưỡi.”
“Thế thì kim dài chỉ số 7?”
“Vẫn thế, chỉ là thêm chữ “kém” thôi. Chỉ số 7 thì là 7 giờ kém 25, chỉ số 8 thì là 7 giờ kém 20, chỉ số 9 thì là 7 giờ kém 15, chỉ số 10 thì là 7 giờ kém 10, chỉ số 11 thì là 7 giờ kém 5.”
“Ô hay quá, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng nhớ.”
——————-
“Hương Ly, cậu đã nói cậu sẽ cố gắng nhớ, nhưng cuối cùng cậu lại thế này ư? Tôi chẳng còn là gì với cậu nữa đúng không? Vậy thì tốt thôi, hãy cứ coi tôi như Tuấn Hiệp nói đi!” – Tú Phong sau một hồi tức giận thì bất lực, cậu buông tay trên mái tóc cô ra rồi quay mặt.
“Đừng đi, Tú Phong!” – Bỗng cô lao đến ôm chặt lấy cậu lúc cậu chưa kịp quay đi.
Tú Phong lại một lần nữa sững người vì bị cô ôm, lần này cô còn ôm cậu chặt hơn nữa, như thể sợ cậu bỏ đi không quay lại vậy. Cô dựa người vào vòng ngực to lớn ấm áp của cậu, nghe được cả tiếng trái tim của cậu. Đột nhiên, nước mắt cô lã chã rơi, dù chỉ là một bên mắt…
“Chính là cậu, chỉ có thể là cậu, đúng không?”
“Hương Ly, cậu nói gì…?”
“Cậu là cậu bé đó! Sẽ không ai khác ngoài cậu được! Chính cậu là người đã ở bên tớ trong lúc tớ bị cả trường xua đuổi, cậu đã dạy cho tớ biết nhìn đồng hồ,…Là cậu, không bao giờ có thể là người khác!”
Tú Phong chết lặng đi khi nghe Hương Ly nói. Vậy là cô…nhớ ra cậu sao? Cậu đã làm được, đã khiến cô nhớ ra mình sao? Những kỷ niệm ngày xưa bị vùi chôn giờ đã được tìm lại, đã quay trở lại! Đây liệu có phải là một giấc mơ? Cô công chúa ngày xưa đã nhớ ra cậu thật rồi! Cô bạn nhỏ ngày ấy đã không hề quên cậu! Cậu vừa cười vừa khóc, tưởng rằng như chưa bao giờ vui như thế. Cậu chỉ biết siết chặt lấy cô, cậu cũng sợ cô bỏ cậu đi. Không đâu, cô đã nhớ ra cậu rồi!
Bỗng điện thoại của Tú Phong vang lên:
“Tú Phong, có chuyện gấp rồi! Ngọc Thuỷ…”
(12) Có một mặt trời sáng hơn
Tú Phong rụng rời chân tay khi nghe điện thoại, cậu vội vàng chạy ra ngoài, gương mặt hoảng sợ vô cùng. Chẳng hiểu vì điều gì mà cậu tìm ngay được cửa ra, lao thẳng đến hướng bệnh viện, quên cả cậu vẫn đang đau đớn vì vết thương trên mình. Cậu có thể không đau, nhưng Hương Ly rất đau vì ban nãy lúc xịt thuốc mê cô đã bị ngã, cô không chạy theo nổi quỵ xuống đường. Tú Phong giật mình quay lại, chạy về phía cô:
“Có sao không? Bị thương ở đâu à?”
“Không…không sao, cậu mau đến chỗ Ngọc Thuỷ đi!”
“Vậy cậu thì ngồi ở đây chắc? Chân bị thương rồi này!”
“Tớ không sao mà, mau đi đi.”
Tú Phong cắn môi nghĩ vài giây rồi rút ngay điện thoại ra.
“Alo Phong à, có chuyện gì thế?”
“Đến phố X chỗ số nhà…Nhanh lên nhé, đưa Hương Ly về giùm tớ!”
“OK đợi tí!”
Tú Phong đứng lên, dặn Hương Ly:
“Ngồi nhờ tạm vào cái quán ăn kia đi không thì tên Tuấn Hiệp nhìn thấy thì khổ, sẽ có người đến đón cậu ngay!”
Hương Ly nhìn Tú Phong, cứ nhìn cậu là cô lại càng nhớ ra nhiều hơn. Sao chỉ có mình cậu là cô nhớ ra nhanh vậy nhỉ?
“Tú Phong, cậu vẫn luôn đáng yêu như vậy!” – Cô bỗng mỉm cười.
Tú Phong hơi bất ngờ một lúc rồi cũng mỉm cười lại, nụ cười của cậu còn tươi hơn cô nữa. Cứ như cái ông leader lạnh lùng đã biến trở thành đứa trẻ vậy. Nụ cười của Tú Phong có sức quyến rũ lạ kỳ, liệu có cô gái nào đã được nhìn thấy cậu cười tươi thế này? Nụ cười đáng yêu sau mười năm vẫn dễ thương như thế, nó thể hiện con người thật của cậu, chỉ dùng vỏ bọc lạnh lùng để ngăn cách mọi người chứ chỉ cần được sưởi ấm, cậu lại đáng yêu, ấm áp, dễ thương.
“Nói thật đó hả?” – Cậu nhìn cô.
“Thật mà!”
“Không tin!”
“Sao lại không tin?” – Hương Ly xấu hổ, khen mà lại kêu không tin thì làm người ta mất mặt chết.
“Vì lúc cậu khen câu đó cậu còn làm cái gì nữa nhể?” – Giọng điệu Tú Phong rõ là hài hước và xảo quyệt.
“Làm gì là làm gì?” – Hương Ly “ngây thơ bò đeo nơ” đến tội nghiệp.
“Thế mà dám nói là nhớ ra rồi!”
Tú Phong bỗng cúi xuống đặt tay ra sau gáy Hương Ly và hôn một cái vào má cô!
Một giây…
Hai giây…
Hương Ly bất động hoàn toàn.
Tú Phong vẫn kề sát gần bên má mịn màng của cô đang nóng ran và đỏ dần lên, bỗng nhiên cậu lại bật cười thành tiếng:
“Dám cướp đi nụ hôn đầu của người ta thì phải trả đũa thôi!”
Rồi cậu đứng lên chạy ngay đi, miệng vẫn vang tiếng cười chẳng biết ngượng là gì. Còn Hương Ly, sau một hồi “lơ tơ mơ” thì đưa tay lên má, cô cảm thấy ấm áp khắp mặt.
———–
“Tớ nghĩ nếu chơi cùng cậu ấy sẽ vui hơn, và cậu cũng có người để giúp trong việc học. Không thấy cả lớp mình được 10 điểm nhờ Vũ à. Đi mà, cho cậu ấy chơi cùng đi!” – Hương Ly bắt đầu hơi năn nỉ.
Tú Phong thấy rất khó xử. Cậu có nên chơi cùng Hoàng Vũ không? Dù cậu ta kiêu ngạo nhưng cậu cũng cần cái đầu của cậu ta lắm!
“Cậu ta có muốn chơi không mới là vấn đề.”
“Để tớ hỏi cho. Nhưng cậu…đồng ý hả?”
“Tớ không thích để Ly buồn, Ly thích gì thì tớ nghe thôi, cậu nói gì cũng đúng nên tớ sẽ nghe cậu!” – Cậu bé vẫn rất hồn nhiên.
“Oa oa Tú Phong cậu đáng yêu chết đi à!!!” – Hương Ly nhảy lên bá cổ Tú Phong…
…và chụt một cái!
Tú Phong như giật điện ở má, cậu đứng đực ra như một pho tượng. Hương Ly vẫn cười:
“Tớ đi hỏi Hoàng Vũ đây, cậu đi chơi đi nha! Cậu đáng yêu thật đấy!”
Cô bé tung tăng chạy đi. Tú Phong vẫn đông cứng cả người ở đó.
——–
Môi cô cong lên vẽ thành một nụ cười, lúc đầu chỉ là cười nhẹ, nhưng sau đó càng cười to hơn. Nụ cười ấy pha chút ngượng nhưng lại đầy xúc động. Tú Phong đã thực sự biến thành con người khác, à không vẫn thế đó chứ, vẫn là cậu bé ngày xưa trẻ con hơn cả trẻ con nữa. Tiếng cười ấy vẫn vang khắp con phố dù bóng cậu đã xa rồi, nhưng vô hình tiếng cười đó đã thay đổi trái tim của Hương Ly.
Một xúc cảm nào đó đi qua trái tim cô…
Chỉ là một nụ hôn trẻ con theo kiểu bạn bè.
Nhưng liệu có thật như vậy không? Có thật chỉ là bạn bè…
“Hương Ly, sao lại ngồi ra đất thế?”
Hương Ly giật mình quay lại. Là Bảo Nam ư? Tú Phong đã gọi Bảo Nam đến đưa cô về. Cậu chạy lại về phía cô, thân hình béo tròn, gương mặt mập mạp trắng trẻo với chiếc kính cận khiến cô thấy quen quá? Nhưng sao…hình như cô chỉ nhớ mỗi Tú Phong trong ký ức của mình…
“À tớ, tớ bị thương…”
“Vậy à? Nhưng cũng đừng ngồi ra giữa vỉa hè vậy, mau đứng lên nào!” – Bảo Nam kéo tay cô đứng dậy.
“A đau quá!” – Hương Ly không thể đi nổi, cô bị trật khớp.
Bảo Nam nhăn mặt khi thấy cô như vậy rồi bỗng cậu ngồi xuống:
“Lên đi, tớ sẽ cõng cậu!”
“Nhưng…”
“Nhưng gì? Tớ không kéo cậu đi được đâu nhưng cõng cậu thì dễ quá, tớ nặng hơn cậu khéo ba mấy cân chứ đùa gì. Nhanh không thằng Hiệp nó ra bây giờ!”
Hương Ly nghe đến tên Tuấn Hiệp thì hoảng hốt vội bám lấy lưng Bảo Nam. Cậu đứng lên nhanh nhẹn như chưa có cái gì trên lưng vậy. Cô nặng 45kg, có thể là nặng so với ai gầy chứ với người nặng bảy mấy cân như cậu thì cô như cái…cặp sách mà thôi. Bảo Nam trông béo vậy mà đi rất nhanh, loáng một cái đã bỏ xa con phố đó. Hương Ly áy náy:
“Cậu cứ đi bộ thế này à? Có xe cộ gì không?”
“Nhà tớ có mỗi cái xe đạp thì bố mẹ đi rồi, đành đi bộ chứ sao?”
“Nhà cậu nghèo lắm à?”
“Tớ kể cho cậu rồi mà.” – Bảo Nam bỗng nói.
“Hả? Kể rồi…?”
“À chết, nhầm, chưa đâu.” – Bảo Nam cười, nhưng cậu hơi buồn vì cậu biết cô có còn nhớ gì đâu – “Nhà tớ nghèo từ lúc tớ nhỏ cơ.”
“Thật á? Vậy sao cậu béo thế?”
“Tớ bị bệnh béo phì…” – Giọng Bảo Nam buồn hẳn.
Hương Ly hiểu ra mình vừa nói gì.
“Xin lỗi, tớ không nên hỏi!”
Nhưng không ngờ Bảo Nam chẳng giận gì cô mà còn đùa lại:
“Tớ làm gì có lỗi mà cậu xin à, cậu có lỗi đó chứ!”
“Ơ thì…” – Hương Ly ngạc nhiên vì phản ứng Bảo Nam khác hẳn cô tưởng – “Ừ ừ tớ có lỗi, hì hì! Tớ sẽ không hỏi cậu như thế nữa đâu.”
“Tớ đâu bảo cậu có lỗi vì hỏi tớ câu đó, cậu có lỗi vì dám nghĩ tớ ăn nhiều như lợn nên béo chứ gì? Tớ không cõng cậu nữa đâu!” – Bảo Nam vờ dỗi, buông lỏng tay định thả Hương Ly xuống.
“Đâu đâu có, tớ không nói vậy mà! Đừng thả, đừng thả ngã bây giờ!” – Cô vừa cười vừa bám chặt vào cổ Bảo Nam, cô sợ cậu thả thật nên bám rất chặt.
“Éc éc không thả nữa, sẽ cõng sẽ cõng mà, bớ người ta có kẻ bóp cổ tôi!” – Bảo Nam kêu ầm lên.
Cả góc phố vang lên tiếng cười của hai người.
Nếu như Tú Phong đem lại cho Hương Ly một nụ cười xúc động.
Thì Bảo Nam là đem lại một nụ cười lạc quan, vui tươi và cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn, chẳng bao giờ có bóng tối, đau khổ.
“Hương Ly à, cậu còn giữ nó không?”
“Nó là cái gì?”
“Cậu không nhớ thật sao? Bảo bối của tớ ấy!”
“Cái gì nhỉ?”
Bảo Nam đi chậm lại, cậu từ tốn nói:
“Cậu biết không, bố tớ bị bệnh, mẹ tớ ngày ngày phải làm việc cật lực để giúp đỡ gia đình. Tớ thương bố mẹ lắm, tớ ước có một ngày tớ sẽ kiếm được cho mẹ một đồng tiền thôi để mẹ vui. Nhưng tớ không biết làm gì cả. Một hôm tớ gặp một chú là bố của bạn thân tớ ở trường cũ, chú ấy rất giàu nhưng hầu như quanh năm chú ấy lo công việc nên lúc nào cũng buồn bã, âu sầu. Thằng bạn tớ nó bảo là nếu như tớ làm chú ấy vui vẻ thì thế nào tớ cũng được tiền. Tớ liền cùng thằng bạn diễn hài, tự dưng thế nào chú ấy vui vẻ suốt cả mấy hôm luôn…”
Hương Ly sững sờ trước những gì Bảo Nam nói, những lời nói này cô cũng nghe rồi, và nghe ở khoảng thời gian rất gần là đằng khác.
“Sau đó chú ấy tặng tớ bảo bối đó, cậu không nhớ sao? Tớ đã kể cho cậu mà!” – Bảo Nam vẫn mỉm cười dù cậu thực sự buồn.
“Bảo Nam…Cậu cũng là một người bạn ngày đó của tớ đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta trở thành bạn chỉ nhờ viên bi màu đỏ.”
Cô giật mình thêm. Viên bi màu đỏ, hình như vẫn ở trong nhà cô chăng? Là cái gì vậy nhỉ? Khó nhớ quá, lâu lắm rồi.
“Không cần nhớ đâu, nếu cậu không nhớ được thì cứ cho qua đi!” – Bảo Nam vẫn cõng cô trên lưng, đi nhanh hơn.
“Nhưng viên bi màu đỏ đó là bảo bối của cậu, sao lại là tớ giữ thế?”
“Cậu có hiểu được viên bi màu đỏ ấy là cái gì không?”
“Là gì?”
“Màu đỏ là màu của mặt trời, của niềm tin rực sáng. Khi tớ có viên bi màu đỏ đó, tớ đã cảm thấy cuộc sống của tớ luôn có mặt trời soi sáng, tớ chẳng sợ bị bệnh béo phì mà mặc cảm, tớ chẳng lo nhà nghèo vất vả, tớ luôn muốn cố gắng để vượt qua mọi thứ mà không dựa vào cái gì hết. Nhưng Hương Ly có nhớ không, ngày mà Hương Ly mê man trong bệnh viện, dù tớ mới gặp Hương Ly chỉ trong vài tiếng nhưng tớ đã rất sợ Hương Ly ra đi nên tớ đặt viên bi vào tay cậu, mong ánh mặt trời sẽ soi sáng cho nỗi đau tăm tối của cậu, và rồi cậu sẽ tỉnh lại. Vậy đấy, và giờ Hương Ly có thể không nhớ nó, nhưng cậu vẫn hãy luôn tin vào cuộc sống này nhé!” – Giọng của Bảo Nam ấm áp như mặt trời từ từ đi vào trong tâm hồn Hương Ly.
Nước mắt cô rơi vì cảm động lúc nào không hay, cô ôm chặt lấy Bảo Nam, dựa vào tấm lưng to lớn của cậu, nghẹn ngào:
“Cám ơn, Bảo Nam. Nhất định tớ sẽ luôn như vậy!”
“Thế là tốt rồi!”
“Nhưng Bảo Nam, cậu có nghị lực như vậy, có thể mất viên bi cũng không sao, vậy mà cậu vẫn tham gia vào BOD à?”
Bảo Nam im lặng trước câu hỏi đó, cậu vẫn đi tiếp. Cậu có nên nói không? Viên bi màu đỏ ấy là viên bi mặt trời đỏ sáng, nhưng nó không thể sáng bằng một mặt trời duy nhất trong cuộc đời cậu…
Không có mặt trời ấy suốt bao nhiêu năm qua, cậu đã mất niềm tin và trở thành BOD.
Hoàng hôn đang dần xuống trên con phố nhỏ, bình yên…
…nhưng lại mở ra một màn đêm tăm tối…
(13) “Don’t ever leave me”
Cô giúp việc trẻ dường như là giúp việc chính (giúp việc cũng có chính và phụ?) trong nhà hay sao mà mỗi lúc Hương Ly về là đã xuất hiện ngay.
“Ly phu nhân, sao Bảo Nam phải cõng phu nhân thế?”
“Chị Lan, đừng gọi em như thế được không?”
“Được rồi chị đùa đó mà! Em làm sao đấy?”
“Bạn ấy bị đau chân, chị giúp em đưa bạn ấy vào nhé!” – Bảo Nam nhẹ nhàng đặt Hương Ly xuống.
Lan đỡ lấy Ly, nói:
“Được rồi, em mau về đi kẻo muộn.”
Bảo Nam gật đầu rồi quay về, nhưng vẫn kịp tặng cho Hương Ly một nụ cười trấn an. Cô lơ đãng vì nụ cười ấy cho đến lúc chị Lan kéo cô đi:
“Sao người em lại bẩn thế này, chân lại còn bị thương nữa?”
“Không sao đâu chị à, em đi tắm là lại sạch thôi.”
“Cậu bị thương hả Hương Ly?” – Bỗng có tiếng vọng ra từ trong bếp.
Hương Ly nhìn vào trong thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy một chàng trai đang cặm cụi nấu bếp, đeo tạp dề rất là thành thạo. Nhưng điều đáng chú ý là trái ngược với vẻ chăm chỉ thì ngoại hình của chàng trai đó thật “không đỡ nổi”: tóc dựng, mặt còn phấn son, áo quần loè loẹt diêm dúa. Nhìn là biết ai rồi.
“Tùng Lâm, là cậu à?”
“Tớ chứ còn ai nữa?” – Tùng Lâm ngẩng lên – “Cậu làm sao mà lấm lem thế? Lại còn bị chảy máu chân kìa!”
“Tớ không sao, cám ơn cậu. Nhưng…sao cậu lại ở đây?”
Chị Lan nhanh nhảu:
“BOD hay qua nhà trưởng nhóm chơi mà, hôm nay là ngày đặc biệt nên Tùng Lâm sang sớm một chút để nấu ăn. Trông Lâm thế thôi mà nấu ăn ngon nhất bọn!”
“Ngày đặc biệt? Ngày gì vậy?”
“À…” – Chị Lan ghé tai Hương Ly – “Sinh nhật của Tú Bình đó!”
“Hả cái gì!!?? Thật à?”
“Chứ còn gì nữa, em sắp trở thành bà chủ nhà chị rồi, em cũng phải tham gia sinh nhật của ông ấy chứ. Chốc nữa Bảo Nam, Thiên Duy, Hoàng Vũ sẽ lại đến đây, em mau vào đi tắm đi, trông người em bẩn quá!”
Hương Ly nghe đến Tú Bình thì không thích tí nào nhưng biết là có những người bạn ở đây cô cũng vui liền đi lên phòng. Nhưng chân cô không tài nào đi được, chỉ có thể nhúc nhích một tí nhưng đi lên cái cầu thang xoắn ốc kia thì quả đúng là việc khó hơn lên giời. Tùng Lâm thấy thế liền chỉ vào cái phòng ngay cạnh chỗ mình đang đứng nấu cơm:
“Nhà này tiện ghê, xây cả cái phòng tắm này cạnh bếp cơ đấy. Hương Ly, cậu không lên được thì vào đây, có thiếu phòng tắm đâu. Chị Lan lấy quần áo cho!”
“Nhưng cậu…”
“Sao? Sợ tớ nhìn trộm chắc? Này tớ không đến mức đó đâu nhá!” – Tùng Lâm đùa.
Hương Ly đỏ mặt:
“Không, không phải! Chỉ là cậu đang nấu cơm ngay cạnh phòng tắm như thế, nhỡ làm cậu không tập trung vì…tiếng nước chảy thì sao?”
Tùng Lâm suýt thì bật cười, Hương Ly thế mà vẫn ngây thơ như ngày nào. Cậu nói:
“Cậu cứ vào đi, bật to nước thoải mái, tớ vẫn có tiếng to hơn nhiều!”
“Tiếng gì? Dao kéo à?”
“Dao kéo nhằm nhò chi. Cứ vào rồi sẽ biết, trông người bẩn quá, nhanh đê!” – Tùng Lâm tuy là bạn thân nhất của Hoàng Vũ nhưng cậu khác hẳn cậu bạn cục cằn, ngược lại rất thích đùa người khác.
Hương Ly chẳng còn cách nào đành phải bước vào trong phòng tắm với tâm trạng áy náy. Nhìn mình trong gương, đúng là trông cô bẩn thật. Thế mà Bảo Nam dám cõng cô, thảo nào cậu ấy quay về chứ không ở lại nấu ăn cùng Tùng Lâm, ra là về…thay quần áo đây! Ôi đều tại cái tên Tuấn Hiệp đó, cô bắt đầu cảm thấy run sợ khi bắt gặp con người bí ẩn này.
Cô mở nước. Vì sợ sẽ ảnh hưởng đến Tùng Lâm ngay ngoài kia nên cô mở vòi hoa sen, nhưng tường với sàn của cái nhà tắm này làm bằng giấy hay sao mà mỏng thế, nước rơi xuống là tạo ra những âm thanh hỗn loạn của nước. Mà cái vòi hoa sen cũng to, nước rào rào như mưa vậy ấy. Hương Ly cuống cuồng định tắt nước đi thì…
“I just wanna hold you
I just wanna feel you
I don’t know how to keep these memories, baby
I hope that you’ll stay with me
Don’t ever leave me”
Mọi thứ dường như ngừng lại sau tiếng hát ấy. Tiếng hát không hề to hơn tiếng nước chút nào, nhưng giọng hát ấm áp đó như khiến mọi âm thanh khác phải tắt đi, không nghe thấy gì nữa. Trái tim Hương Ly như nghẹt thở khi chỉ nghe vài câu hát như thế, một bài hát có lẽ nhiều người đã nghe, nhưng sao cô nghe lại như mới lần đầu tiên vậy. Bởi vì bài hát được hát bởi Tùng Lâm…Cô nghe cậu hát trong đêm Noel rồi, nhưng chưa bao giờ nghe cậu hát cho một mình cô nghe thế này. Có thể những người khác trong nhà cũng nghe, nhưng cô tưởng rằng cậu đang hát chỉ cho cô thôi.
Và đúng vậy, lời hát đó cậu dành cho cô…
“Hương Ly, không tắm đi còn để nước chảy xối xả thế à?”
“Hả?” – Hương Ly giật mình bừng tỉnh – “Sao…sao biết tớ chưa tắm mà để nước xối xả?”
“Hầu như ai tắm mà nghe giọng hát của tớ, họ đều sẽ vặn nước nhỏ lại. Hehehe cậu không vặn nước nhỏ, nghe nước cứ chảy rào rào thế biết là cậu đang đứng như trời trồng vì giọng hát tuyệt cú mèo của tớ rồi!”
“Cậu kiêu vừa chứ, ai thèm đứng như trời trồng vì giọng hát của cậu. Cậu đi mà hát cho bà Lan kia hoặc ai đó ý!” – Hương Ly ngượng quá liền chống chế.
“Tớ hát cho cậu đấy!”
Hương Ly sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Giọng Tùng Lâm vẫn vang bên ngoài cùng với tiếng băm băm chặt chặt:
“Bài hát đó là bài Còn đâu vòng tay, tớ thường hát cho các bạn ở lớp vì tớ rất thích bài hát này, nhất là đoạn tiếng Anh đó. Cậu hiểu đoạn đó muốn hát gì không?”
Hương Ly nhớ lại từng lời của bài hát: (Tác giả dịch có thêm bớt từ cho “cảm xúc” tí, xin lỗi nếu không được hay nhé)
“I just wanna hold you (Anh chỉ muốn giữ chặt lấy em)
I just wanna feel you (Anh chỉ muốn cảm nhận hình bóng em)
I don’t know how to keep these memories, baby (Anh không biết phải làm thế nào để lưu giữ lại những ký ức, em yêu à)
I hope that you’ll stay with me (Anh hy vọng rằng em sẽ ở lại bên anh)
Don’t ever leave me (Đừng bao giờ rời xa anh)”
Hương Ly cảm thấy trái tim mình như đang muốn khóc, dù nước mắt không tuôn trên mắt cô. Cô chỉ nhớ ra một mình Tú Phong còn những người bạn khác cô vẫn quên, vẫn cứ để lại họ hoài trong ký ức kia.
Cô có biết rằng, Tùng Lâm cũng như những người bạn khác, muốn níu giữ cô, tìm lại ký ức về cô mà khó khăn quá…
“Thôi tắm nhanh đi Hương Ly, chú Bình sắp về rồi!” – Giọng cười của Tùng Lâm lại vang lên ngoài kia.
“À ừ, được rồi!”
Và cứ thế, cho dù tiếng nước của cô có to đến mấy cũng không át được tiếng hát của Tùng Lâm. Cứ mỗi lần cậu hát cô lại cảm giác mình đang là ngày xưa, đang sống trong những ngày được ở bên các cậu bé dễ thương này. Cô nhớ được Tú Phong, thì cô sẽ nhớ được họ, điều đó chắc chắn là có thể. Hãy vui lên, vì cái gì cũng có thể làm được, tối nay sẽ là một tối thật vui, đúng không Hương Ly nhỉ?
Nhưng những câu hát buồn của Tùng Lâm đã khiến cô linh cảm cái gì đó chẳng lành…
“HẸP PI BỚT ĐÂY CHÚ BÌNH!!!!”
Một tràng pháo tay giòn giã nổ ra khi Tùng Lâm bước ra với phong cách đúng là “quái dị”. Cậu đeo kính râm, tóc vuốt keo dựng đứng như Sôn-gô-ku, đeo khuyên tai, vòng cổ nặng chịch, quần áo loè loẹt chẳng giống ai, đi một chiếc giày “khủng” và tất nhiên vẫn cầm chiếc đàn ghita để làm chứng mình là “Singer”.
“Ối giời Tùng Lâm, làm chú sợ quá!”
“Sợ ấy ạ? Trông đẹp giai hơn mọi ngày mà chú!”
“Đẹp gì, trông sợ lắm!”
“Ê, tớ có đáng sợ không?”
“Có đấy!” – Thiên Duy đáp liền, cười tủm tỉm.
“Ai cũng hiếp đáp tớ thế à?”
“Không, trông cậu đáng yêu lắm!” – Hương Ly ngồi trên ghế, nhìn Tùng Lâm đang dỗi.
“Bảo Nam, tớ đáng yêu nhể?” – Cậu nhắng lại ngay được.
“Đáng…ghét thì có, trông dị quá đi, học Lady Gaga rồi đấy.” – Bảo Nam đang thò tay định ăn vụng mấy miếng hoa quả thì rụt tay lại cười khì khì trêu Tùng Lâm.
“Lady Gaga là thần tượng tớ mà. Ông bạn, ông thấy tôi giống Lady Gaga chưa?”
“Không giống, là Lamdien (Lâm điên) Gaga thì đúng hơn!” – Ngồi ngay cạnh đó, Hoàng Vũ buông một câu lạnh lùng nhưng thật “nguy hiểm cấp độ 10”.
“Cái thằng này, chỉ thích đá đểu bạn bè!” – Tùng Lâm gầm gừ chồm về phía Hoàng Vũ.
Bảo Nam vội vàng ngăn lại:
“Nào thôi, có mau ngồi xuống chúc mừng sinh nhật chú Bình đi! Chị Lan bưng bánh ra rồi đấy.”
“Mấy cái đứa này, chú già rồi mà còn bánh với kẹo, còn thắp nến nữa sao cho đủ?”
“Nến số mà chú, cái nến hình số 45 đấy. Hát mừng sinh nhật nào!” – Tùng Lâm bắt đầu vỗ tay.
“Khoan!” – Bỗng Thiên Duy lên tiếng ngăn lại – “Tú Phong đâu?”
Cả căn phòng đang đông vui náo nức thì im bặt lại. Từ bấy đến giờ họ mải vui mà quên mất nhóm trưởng BOD không hề có mặt tại đây. Còn Hương Ly cũng sững người, cô biết cậu đi đâu nhưng không hề biết chuyện gì đang xảy ra mà cậu vẫn chưa về. Nhưng Thiên Duy đã quay lại cô:
“Chẳng phải Tú Phong đi cùng cậu sao?”
“Đúng rồi, Tú Phong đưa cậu đi đâu vậy?” – Bảo Nam và Tùng Lâm cùng hỏi.
“Và hiện tại sao cậu ấy chưa về?” – Hoàng Vũ chêm một câu.
“Tớ…tớ không biết…” – Hương Ly hoang mang.
“Để chú gọi nó xem!” – Tú Bình nhấc điện thoại lên.
Nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng “Tút tút” ngân dài lạnh lẽo. Cả bọn càng thêm lo lắng, Tú Phong đánh nhau với Tuấn Hiệp một trận sáng nay, giờ lại biến mất không dấu vết vậy.
Đúng lúc đó điện thoại của Hương Ly vang lên. Cô giật mình vội giở ra, nhưng chưa kịp nở nụ cười thì đã phải tắt đi vì người gọi không phải là Tú Phong.
“Alo ai đấy ạ?”
“Cô là Vũ Ngọc Hương Ly phải không?”
“Dạ vâng, bác là…”
“Tôi là bác sĩ bệnh viện N. Hôm nay là ngày khám mắt định kỳ của cô, cô không định đến kiểm tra sao?” – Giọng vị bác sĩ gay gắt – “Bệnh của cô không nhẹ cho cam, lẽ ra cô phải ở trong viện chứ không chạy nhảy tự do để quên cả ngày khám đâu!”
“Vâng, tôi sẽ đến ngay, tôi xin lỗi bác sĩ.”
“Nhanh đi cho tôi còn đi làm việc khác!” – Dập máy phũ phàng.
Hương Ly buông điện thoại xuống, vội quay ra:
“Xin lỗi, mọi người cứ sinh nhật đi!”
“Hương Ly, có chuyện gì thế?”
“Tớ phải đến bệnh viện khám, nếu không không kịp.”
“Lấy ô tô của tôi mà đi!” – Tú Bình nói. – “Cường đâu, mau ra lái xe cho cô chủ đi!”
“Không cần đâu, để cháu lái cho.” – Hoàng Vũ nói.
“Cháu ư…”
“Bác lo gì chứ, cháu lái xe chẳng kém ai đâu, bác đừng có sợ tuổi tác ở đây chứ! Mau đi thôi, Hương Ly!” – Hoàng Vũ kéo nhanh Hương Ly đi.
“Để tôi đi cùng với!” – Thiên Duy, Bảo Nam, Tùng Lâm cũng đi theo.
Hoàng Vũ lái xe chẳng khác một tài xế thực thụ, cậu lái rất tài và nhanh. Vèo một cái họ đã đến bệnh viện. Hương Ly mở cửa xe, bảo các bạn cứ chờ mình rồi đi vào trong. Nhưng không ai bảo ai, cả bốn người bạn tự động đi theo Hương Ly. Dường như họ cảm thấy sẽ không an tâm nếu như chỉ có một mình cô bước vào trong, dù khám mắt là cái việc thường xuyên tháng nào cô cũng đi, chỉ là hôm nay lại khác…
Bệnh viện buổi tối vắng lặng, chỉ có các bác sĩ và người nhà bệnh nhân đi lại. Năm người lầm lũi đi về phía phòng khám mắt, ông bác sĩ đã chờ ở đó, mặt như sát thủ nhìn Hương Ly.
“Có biết mấy giờ rồi không?”
“Dạ biết, tôi xin lỗi đã đến khám muộn…”
“Cô thì lúc nào chẳng thế! Nằm xuống đây!”
Hương Ly nằm xuống chiếc giường bác sĩ chỉ, còn bốn chàng trai đứng ngoài chờ. Bác sĩ chiếu đèn vào mắt cô, lạch cạch dụng cụ. Tự dưng cô rùng mình, mỗi lần khám mắt như thế này là cô sẽ lại phải đau đớn. Bởi vì mắt cô có như người thông thường đâu.
Bác sĩ đưa tay chuẩn bị tháo miếng bông trên mắt cô, bỗng:
“Bác sĩ Vinh, bác xử lý sao với cái cậu chỗ Khoa tiêu hoá đây?” – Một cô y tá bước vào.
“Khoa tiêu hoá liên quan quái gì đến tôi? Tôi là Khoa mắt mà, ra cho tôi khám bệnh!”
“Khổ quá nhưng mà biết cầu cứu ai bây giờ, ai khuyên cậu ta cũng vô ích cả, cứ quyết ngồi đực ra đó!”
“Điên rồi! Vì một con bé mà ngồi ra đó chết luôn đi!”
“Thì đó, nhưng con bé đó vẫn chưa phẫu thuật xong, không biết tình hình thế nào. Nhưng tôi quả quyết con bé đó không qua nổi đâu.”
“Con bé đó bệnh gì mà ghê gớm thế?”
“Bệnh nhân Phạm Bích Ngọc Thuỷ, phòng bệnh…Ung thư dạ dày chứ bệnh gì nữa, haizz dạo này lắm người bị bệnh này thế, mà nó thuộc hàng nặng nhất trong mấy người bị bệnh đấy. Vừa lên cơn nguy kịch, suýt nữa toi rồi, cũng may phẫu thuật kịp nhưng chưa thấy ra.”
Lời nói đó như một cú đánh làm Hương Ly choáng váng. Cô y tá đó đang nói đến…Ngọc Thuỷ ư…?
Cô vùng dậy chạy ra khỏi phòng khám mắt, mặc cho bác sĩ giật mình gọi lại. Bốn chàng trai cũng ngạc nhiên khi thấy cô hốt hoảng như vậy, vội chạy theo cô. Cô chạy nhanh đến mức họ đều là những người khoẻ mạnh mà còn thở hổn hển.
Khoa tiêu hoá đây rồi.
Hương Ly bước vào, kêu thét lên khi nhìn thấy…
Chúc các bạn online vui vẻ !