Chương 28 - Nhật ký Tiểu Cường 01
Trải qua một trận nháo như vậy, không khí giữa hai người khó tránh
khỏi có chút xấu hổ, ví dụ như, thời điểm hai người tình cờ chạm
mặt, đám bạn hữu vốn ầm ầm như chợ vỡ, lại đột nhiên im lặng
xuống.
Im lặng như vậy, trong không khí nhất thời có chút quỷ dị, có chút
quái dị........ (Min: @@... hai từ này nó có khác nhau k a? Tuy
nhiên nguyên văn nó là thế đấy ^^~)
Tôi vụng trộm hỏi Vưu Vụ, hỏi cô ấy xem cô ấy đối với tình cảm của
tôi có cảm thấy buồn cười hay không, kết quả Vưu Vụ nói cô ấy nhất
định sẽ ủng hộ tôi tới cùng, bởi vì cô ấy muốn tôi trở thành chị
dâu của mình, sau đó Vưu Vụ còn nói cho tôi một bí mật.
Vưu Hoà sau khi tốt nghiệp trung hỏi bởi về kinh tế gia đình không
cho phép, nên không học đại học, vốn định lên trấn trên làm công
nhân, nhưng kết quả Lục Hạo Nhiên vốn yêu thích nghiêm cứu, cha anh
ta lại là một người giàu có, vì thế nên anh ta liền mua lại mạng
lưới này để anh từ từ nghiên cứu.
Vưu Hoà là do Lục Hạo Nhiên mời đến hỗ trợ, Vưu Hoà và Lục Hạo
Nhiên đều có kĩ thuật máy tính, Lục Hạo Nhiên là do học đại học mà
biết, mà Vưu Hoà chính là mỗi ngày lên trang web tự học.
Cho nên, Vưu Hoà ở lại làm công cho Lục Hạo Nhiên, trong khoảng
thời gian này, Vưu Hoà vẫn ở lại đâu, vì vậy trò chơi đã được
nghiên cứu phát triển không sai biệt lắm, bối cảnh, chủ đề âm nhạc
đều đã được hoàn thành, hiện tại đang tiến hành kiểm tra nội bộ,
chưa có công khai ra ngoài, ngoại trừ vài bạn bè quen thân trước
đó.
Vưu Hoà không quan tâm đến tôi, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng
lười, trong lòng tôi cảm thấy, anh ấy căn bản chính là cố ý lảng
tránh, nếu thật sự là đối với tôi không có cảm giác, thì chẳng sợ
nhìn nhiều một chút cũng sẽ không động tâm.
Vì thế tôi lại hạ quyết tâm, đối với Vưu Hoà lạt mềm buộc chặt, tuy
rằng anh bình thường lạnh nhạt, nhưng tôi sẽ không nhụt chí.
Qua mấy ngày như vậy, quá trình học tập của Vưu Vụ vì tôi mà bị
chậm trễ mất mấy ngày, bây giờ cô ấy không thể không trở về, liền
tội nghiệp nhìn tôi, nói: "Kỳ nghỉ của tôi hết rồi, nếu không trở
về, hiệu trưởng nhất định sẽ cáo trạng với bà nội." Cô ấy đang cố
gắng làm một cô cháu gái ngoan ngoãn, nếu nháo như vậy, chẳng phải
sẽ đem hình tượng quang vinh của mình ở trong lòng bà nội phá huỷ
sao?
Vì thế tôi nói với Vưu Vụ: "Cô đừng lo lắng cho tôi, trở về hảo hảo
đọc sách đi." Vưu Vụ bằng tuổi Tiểu Tứ, nay đang học trung
học.
Vưu vụ gật gật đầu, chuẩn bị vài thứ rồi tan vị xe trở về.
Chỉ còn tôi ở lại, Vưu Hoà không để ý tới tôi, tôi cùng nhóm bạn
chơi bời náo nhiệt, trò chơi kia còn chưa có tên, tôi khổ công suy
nghĩ xem nên đặt tên gì cho ổn.
Trò chơi này hình ảnh, phong cảnh đều thực quá thật, cấu hình nhân
vật cũng thực tinh chuẩn, rất nhiều trò chơi đều đem chủ yếu nhân
vật xây dựng thành kiểu yêu nghiệt rõ ràng, hoàn toàn là dựa vào
phương diện này để quảng cáo, nhưng mà trò chơi này hình tượng nhân
vật được xây dựng thực bảo thủ, nơi cần che tất cả đều che đi hết,
quần áo là do ngốc đầu nga thiết kế, nhân vật là Trình Tư thiết kế,
thiết kế của toàn bộ trò chơi tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết đại
khái là, nhìn hình ảnh trong trò chơi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một
cái tên 'Tử triền lạn đánh'* như vậy.
*: muốn nói đến một cuộc đấu tranh bất tận một cách mù quáng của
một người nào đó làm điều gì đó – Thanks Đông sp
Tên này cũng không phải nghĩ bừa, cái tên này cùng với truyện xưa
trong chủ đề rất giống, nữ chính bởi vì đối với nam chính nhất kiến
chung tình (yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên), liền bắt đầu một cuộc
truy đuổi nam chính, nhưng trong lúc đó, nữ chính phải trải qua
biết bao thiên tân vạn khổ, nếm bao nhiêu tư vị đau khổ, tốt cục
mới cùng nam chính ở chung một chỗ.
Tôi nói cái tên này cho các bạn của mình nghe, nhóm bạn nghe xong
liếc mắt đầy mị hoặc, nhìn tôi một cách đầy ái muội nói: " Cô có
cảm thấy chủ đề của trò chơi này rất giống với hoàn cảnh hiện tại
của mình không?"
Các bạn đều quyết định, nói tôi lấy tên này thực không sai, vì thế
mặc kệ ý tưởng của Vưu Hoà, trực tiếp đặt tên trò chơi là 'Tử triền
lạn đánh'.
Lúc giữa trưa 12 giờ, chúng tôi thật là đói không chịu nổi, muốn đi
tìm cái gì đó ăn, nhưng lại ngại ánh nắng giống như lửa nóng kịch
liệt thiêu đốt da thịt bọn họ, vì thế, vài nam sinh lại lui trở về,
tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía tôi.
Trong lòng tôi thầm rủa một tiếng, nắng lớn như vậy, bọn họ còn
muốn một thiếu nữ xinh đẹp như hoa là tôi đây đi mua Fastfood cho
cả nhóm?
Thật sự rất thân sĩ !
Tôi tức giận bất bình, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ, ai bảo tôi
làm cái gì cũng không biết, vì thế cũng không nói gì phải đi mua
Fastfood cho họ.
Tiệm Fastfood cũng ở gần, chọn vài món thức ăn, đợi hai mươi mấy
phút, một cái túi và hộp Fastfood đã được đặt ở trước mắt, tôi liền
cầm túi lên, nhìn chằm chằm ánh mắt trời gay gắt rồi trở về.
Vài nguời bạn gặp cái ăn, khoái hoạt ô hô lên tiếng, trừ Vưu Hoà
ra, tất cả đều tiến lại gần tôi tranh thưởng, ngươi đoạt ta thôi,
mắt tôi chợt sắc lên, lập tức nhìn thấy Lục Hạo Thiên kia cư nhiên
đoạt mất tình yêu Fastfood của mình, vì thế tôi rống lên giận dữ:
"Ai dám động vào Fastfood của ta?"
Nhóm người kia nhún nhún vai, lấy phần của mình sau đó ngồi lại vị
trí ăn cơm, tôi cầm tình yêu Fastfood của mình đi đến trước mắt Vưu
Hoà, cung kính, khe khẽ cười, nhẹ nhàng nói với anh ta: "Cưng à ,
ăn nhiều một chút." Nói xong toàn thân mình đều nổi hết da
gà......
Chương 29 - Nhật ký tiểu Cường 02
Trong khoảng thời gian này, Vưu Hòa liền giống như trạch nam (người
đàn ông lười) cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa, khi không có
việc gì vẫn ngồi trên ghế, giống như ghế dựa cũng là một phần thân
thể, ngẫu nhiên quá mót, hắn mới đứng dậy giật giật......
"Cục cưng a, em tới xem tên nhân vật ta mới đặt này dễ nghe không?"
Trình Tư mang theo quái khang nói, nhất thời, sau khi nghe đến hai
chữ 'cục cưng', tôi liền rùng mình.
"Anh không thể đổi xưng hô sao? Kêu cục cưng, người không biết còn
nghĩ anh là cha của tôi!" Tôi nhịn không được hung dữ một
phen.
"Cha em, làm cha em cũng không tệ a, toàn thế giới chỉ đứng hàng
thứ hai thôi." Trình Tư nói tới đây liền quay mặt qua: "Có một
người mẹ là tỷ phú giàu có nhất nhì thế giới, một người cha là
người đứng thứ hai thế giới, ngươi thật đúng là có số tốt
nha."
Tôi dứ dứ nắm đấm, chạy qua, anh ta trốn, tôi lại ra một chiêu, hai
người liền đùa giỡn náo loạn một hồi, hi hi ha ha rất vui vẻ, Vưu
Hòa từ trong toilet đi ra, vừa vặn liền thấy được một màn như vậy,
vốn không biết là cái gì, lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười sáng lạn
của tôi, nhất thời trong lòng căng thẳng, liền lên tiếng mang vẻ
trách cứ nói: "A, hai người khi nào thì cảm tình tốt như vậy." Nói
xong, Vưu Hòa liền hối hận, rõ ràng là muốn cô ấy ngừng cười, kết
quả nói ra lại có hương vị ê ẩm.
"A, anh yêu, anh ghen tị?" Trình Tư học cách gọi 'anh yêu' của tôi
mấy ngày nay, đùa giỡn nói.
Tôi nhất thời vừa tức vừa thẹn, sắc mặt Vưu Hòa cũng vừa đỏ vừa
trắng, cuối cùng khép miệng, trở lại chơi máy tính.
Tôi nhất thời nhụt chí, Vưu Hòa kia cả ngày đều thân thiết với máy
tính như vậy, vì sao đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ
anh ấy thích không phải nam cũng không phải nữ, mà là máy
tính?
Nhất thời, tôi nhìn trừng trừng 'Tình địch" của tôi, trong lòng
thầm nghĩ có thể làm cho máy tính kia diệt vong hay không. Nhưng mà
ý niệm trong đầu này vừa mới bắt đầu sinh lại bị chính mình tươi
sống bóp chết, ai, nơi này là chỗ nào a, tiêu diệt một cái máy
tính, anh ấy có thể dời mục tiêu đến một máy tính khác a, tiếp tục
như vậy, tôi chẳng lẽ phải đem toàn bộ máy diệt hết?
Lục Hạo Nhiên kia chẳng phải muốn giết tôi?
Tôi nhịn không được run lên, Trình Tư thấy tôi phát run, nghĩ là
tôi lạnh, tùy tay liền quăng cho tôi cái áo vừa bẩn vừa thối.
Trình Tư nói: "Cục cưng yêu dấu, lạnh hở, mặc nhiều thêm một chút
đi." Nói xong liền cho tôi một ánh mắt mê hoặc.
Tôi xem thường, đem áo khoác để qua một bên, không để ý tới anh ta,
sau đó đi đến bên người Vưu Hòa, mềm giọng nói: "Anh yêu, em
lạnh."
Vưu Hòa hai mắt khẽ chớp, nhịn dục vọng đang muốn thoát ra như
điên, nói: "Tư không phải cho cô cái áo khoác sao? Mặc vào
đi."
"Áo kia vừa đen lại thối, phỏng chừng một năm không giặt......" Tôi
vạn phần ủy khuất, đáng thương hề hề nói: "Anh yêu, em thích mặc
quần áo của anh."
Trình Tư ở một bên nói thầm: "Làm gì có một năm không giặt, chỉ là
hai tháng không giặt mà thôi a!"
Vưu Hòa mắt trợn trắng, tôi thầm nghĩ, ánh mắt anh có phải có tật
hay không, sao cứ phải đảo tới đảo lui? "Tôi không có áo khoác, chỉ
có quần áo trong, cho cô mặc tôi phải mặc phân à!"
Phân cũng có thể mặc? Đại gia anh thực sự hay nói giỡn!
"Kia......" Tôi chuyển chuyển mắt, trong lòng âm thầm đắc ý: "Chúng
ta đây hai người ôm nhau, có hơi ấm thân thể em sẽ không
lạnh."
Ở đây không người nào không xấu hổ, cô lại dám nói ra miệng, con
gái như thế nào lại không có một chút cảm giác thẹn thùng
chứ?
Vì phối hợp cho bọn họ cơ hội ở chung, chưa tới mười hai giờ, nhóm
bạn đều lấy cớ đi ra ngoài ăn Fastfood để lưu lại hai người bọn họ
ở cùng một chỗ, nhưng mà hôm nay, cô nói như vậy, vài người bạn lập
tức hành động: "Cái kia, giữa trưa, bụng đói rồi, chúng ta đi ra
ngoài ăn Fastfood ha, hai người các ngươi cứ từ từ mà tán
gẫu."
Vài người bạn rất phối hợp đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai
người chúng tôi, không khí trầm lặng đến máy tính cũng không một
chút độ ấm, kỳ thật tôi cũng không lạnh, cũng chỉ là muốn mượn cớ
phát uy, cho nên tôi không ngừng dựa vào người Vưu Hòa.
"Cô có chơi hay không?" Vưu Hòa quát.
"Nha!" Tôi kinh ngạc vạn phần quay đầu nhìn Vưu Hòa, trên mặt Vưu
Hòa có vẻ kỳ quái nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn, phát
hiện phía sau cái gì cũng không có, lúc quay đầu còn chưa kịp hoàn
hồn, tôi nhân cơ hội tiến lên một chút, liền nhắm ngay đôi môi khêu
gợi của Vưu đại soái ca 'cạch' một tiếng, vang lên 'Tư tư'.
Vưu đại soái ca bị tôi đùa giỡn như vậy, màu da trắng nõn nhất thời
đỏ ửng, đẩy tôi ra, mắng to: "Tiểu quỷ cô có tật xấu, cả ngày trong
đầu toàn nghĩ trò quỷ!"
Chương 30 - Nhật ký Tiểu Cường 03
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tôi lên tiếng trả lời đứng lên
mở cửa, cửa vừa mở ra thì thấy, ra là một ông lão lớn tuổi, ông cụ
cằm có râu, tóc trắng, vẻ mặt tang thương lưng còng đứng ở ngoài
cửa.
Tôi sửng sốt một chút, hỏi: "Ông à, ông đây là?"
Ông lão kia ra vẻ biết tôi, thật nhiệt tình nói với tôi: "Nha đầu
à, cháu không nhớ rõ ta sao? Chúng ta ở cách một trấn, Vưu Hòa có ở
đây không?" Nói xong còn không chờ tôi trả lời, liền đem ánh mắt
hướng bên trong thăm dò.
Tôi gật đầu, một người lớn tuổi đến tìm Vưu Hòa, nhất định có cái
gì quan trọng hơn chuyện tình cảm, vì thế tôi lập tức cho ông cụ đi
vào, sau đó đối Vưu Hòa nói: "Anh yêu, có người tìm anh."
Ông cụ quái dị ngắm tôi liếc mắt một cái, còn Vưu Hòa sắc mặt vừa
đỏ vừa trắng, cuối cùng cũng lười xem tôi. Nhìn thấy người tới, Vưu
Hòa lập tức cùng ông thân mật ngồi xuống ghế, sau đó nói: "Bác sĩ
Trình? Sao ông lại tới đây?"
Bác sĩ Trình cười ha ha, nói: "Ta đến nói cho cháu, bà nội cháu
sinh bệnh, cháu nhanh chút trở về lo cho bà."
Vưu Hòa không cần nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Được, cháu hiện tại
trở về luôn."
"Đợi chút, bà nội sinh bệnh, em cũng phải trở về." Đừng đùa, người
tôi yêu đều rời khỏi tôi đi, tôi như thế nào có thể không nhanh
chút bò lên tìm anh? Huống chi bà nội sinh bệnh, tôi quả thật cũng
thực kinh ngạc khổ sở, cũng rất muốn ở bên người làm bạn với
bà.
Vưu Hòa lúc này cũng không nói gì thêm, trực tiếp hỏi bác sĩ Trình:
"Tiểu Vụ đâu?"
"Tiểu Vụ thời gian trước ở trường học xin phép nghỉ nhiều lắm, hiện
tại trường học không cho nó nghỉ nữa, cho nên nó không nghỉ được,
cho nên ta mới vội vã tới tìm cháu."
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, khó trách nhìn bác sĩ Trình này có chút
nhìn quen mắt, nguyên lai chính là lão bác sĩ nổi tiếng nhất trấn
trên, hình như lúc trước tôi bị rắn cắn, là vị này giúp tôi chữa
bệnh.
Vưu Vụ không có biện pháp xin phép, bà nội một mình ở nông thôn
khẳng định thực vất vả, trong lòng ta tôi không hiểu sao hiện lên
một tia khổ sở, tôi biết, tôi hiện tại là đang lo lắng cho bệnh
tình của bà.
Bác sĩ Trình nhìn vẻ mặt lo lắng của Vưu Hòa, khuyên nhủ: "Cháu
đừng vội, bà nội cháu chính là thân thể quá mệt mỏi mới có thể bị
bệnh, lúc này còn thời gian, cháu ở trong trấn mua chút thuốc bổ
đem về đi."
"Vâng"
Vài người bạn ra ngoài ăn Fastfood đến giờ còn chưa trở về, Vưu Hòa
cũng không quan tâm, đi theo bác sĩ Trình lên đường đến siêu thị
trong thành phố mua thuốc bổ.
Tôi cũng thật nhanh thật nhanh đi theo sau, nghĩ rằng, Vưu Hòa trên
người có mang tiền sao? Anh ấy nếu không có tiền thì làm sao bây
giờ? Nếu là có tiền, anh ấy lại không có công việc gì, tiền kia của
anh làm sao mà có?
Một siêu thị được xem là có uy tín nhất ở thành phố này, vừa vào
cửa, không khí lạnh lạnh nháy mắt đã bao phủ chung quanh thân tôi,
tôi rùng mình một cái, hiện tại lại không nóng, mở điều hòa lớn như
vậy làm gì không biết?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói ra, đi theo Vưu
Hòa chọn lựa thuốc bổ, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Trình, Vưu Hòa
lựa được một giỏ thuốc bổ, trong đó có cao dán hắc tử mã, sữa đậu
nành bổ sung Canxi, thực phẩm bổ dưỡng.
Tôi nhún nhún vai, lặng lẽ nói với Vưu Hòa: "Bà nội đã lớn tuổi,
làm sao ăn nhiều thuốc bổ như vậy được, không bằng mua chút hoa quả
cho bà nếm thử đi."
Lời tôi nói bị bác sĩ Trình nghe được, ông nhanh chóng lắc đầu nói:
"Không nên không nên, bà ấy hiện tại bị cảm, không thể ăn mấy thứ
lạnh lẽo đó."
Nói xong, hai người để ý cũng không để ý tôi tiếp tục chọn
lựa.
Tôi không nói gì, yên lặng đi theo bọn họ, khoảng nửa giờ sau, bọn
họ cuối cùng cũng lựa xong, giỏ lớn đã sớm tràn đầy, đến quầy thu
ngân, cô nàng thu ngân vừa thấy có soái ca đến, nháy mắt thay đổi
thái độ, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu trắng sáng ngời.
Tôi nhất thời tức điên, con bà nó, nam nhân bà đây coi trọng ngươi
cũng dám xem, chán sống rồi sao?
Tôi tiến lên, quái thanh quái khí miệng đầy dấm chua nói: "A, nhân
viên thu ngân này chẳng lẽ là bị mắc chứng si ngốc, sững sờ ở đó
động cũng không động, đây là thái độ phục vụ gì?"
Quái thanh của tôi quái đến mức khiến cho mấy nhân viên khác cùng
khách hàng ở gần đó chú ý, nhân viên thu ngân bên cạnh rất nhanh
lấy lại tinh thần, dùng chân đá cô nàng thu ngân, cô nàng hồn phách
lập tức bị một đá mà quay lại.
Vưu Hòa lạnh lùng liếc tôi một cái, hừ một tiếng, nói: "Trả
tiền."
Nếu là một bao lớn như vậy, ở siêu thị thành phố X, ít nhất cần vài
trăm đồng, mà lúc trả tiền cho Vưu Hòa, tôi hoàn toàn kinh
ngạc!
Thị trấn nhỏ đúng là có chỗ tốt của thị trấn nhỏ! Tiêu phí thấp
nha, lặng lẽ, mua nhiều vật phẩm như vậy, đến lúc tính tiền tổng
cộng chưa tới một trăm đồng.
Mua này nọ xong, Vưu Hòa trở về nói chuyện cùng mấy người bạn, sau
đó ngồi xe bus, ba người cùng nhau chuẩn bị trở về......
Chương 31 - Nửa đường dừng lại chi em gặp nhau
Xe bus có mùi rất khó chịu, hương vị nồng nồng kia làm đầu tôi
choáng váng quay cuồng, còn nữa, đường núi khó đi, xe bus phá lệ cố
hết sức chạy, lắc lắc lắc lắc, tôi giống như đang ngồi trên đu quay
ở trên xe lúc lên lúc xuống......
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện âm thanh tranh cãi ầm ĩ, tôi cố
gắng trợn to mắt nhìn về phía trước, phát hiện phía trước có rất
nhiều người vây chung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả
vây làm thành một vòng chỉ trỏ nghị luận cái gì ở bên trong.
Bởi vì người đông, ngăn chặn quốc lộ, xe bus không thể đi về phía
trước, vì thế liền phải ngừng lại.
Lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, đầu đưa
ra ngoài cửa sổ, đối với đám người kêu: "Làm cái gì, mau tránh ra,
tôi còn phải lái xe."
Trong đám đông có người đáp lời nói: "Có người té xỉu, chúng tôi
cũng không biết người này là ai."
Có người hôn mê, thân là bác sĩ Trình lập tức đứng lên, thanh âm lo
lắng nói: "Nhanh lên nhanh lên, tôi là bác sĩ, tôi có thể hỗ trợ
xem."
Bác sĩ Trình xuống xe, Vưu Hòa cũng đi theo vô giúp vui, tôi vốn
choáng váng hồ hồ, nhìn Vưu Hòa đi xem náo nhiệt, tôi cũng đi theo
một khối xuống xe.
Bác sĩ Trình tiến vào đám người, đám người như là biết ông lão này
là bác sĩ, tự động tránh ra, tầm mắt nhìn xuống, phát hiện người
nằm là một cô gái tướng mạo thanh tú đáng yêu, tôi trước mắt có
chút choáng váng, nhìn cái gì đều rất mơ hồ, cuối cùng khi thấy rõ
mặt mũi người nằm ra sao, tôi kinh hô một tiếng!
Tiếng kinh hô của tôi khiến cho người bên ngoài chú ý, đồng thời
một giây, khiến cho người bên ngoài lên tiếng kinh hô!
"Oa, hai người là song bào thai?"
"Gì vậy, ban ngày ban mặt gặp quỷ?"
"......"
Mọi người đều nghị luận, tôi đầu đầy hắc tuyến, cô gái nằm trên
đường kia, không phải là người vô cùng khoa trương, thích tiêu xài,
thích cho rằng người mình yêu là siêu cấp danh nhân chị hai tôi
sao?
Lúc này, trên người chị tôi mặc là bộ quần áo thể thao cũ trước kia
của tôi, tóc xén, khuôn mặt gầy, nhìn gần, phát hiện màu da chị
trắng bệch.
Tôi lo lắng, thúc giục bác sĩ Trình: "Bác sĩ Trình, bác sĩ Trình,
mau cứu mạng , người này là chị cháu!"
Bác sĩ Trình tỏ vẻ đã sớm lường trước, sờ sờ chòm râu dưới cằm,
chậc chậc nói: "Quả nhiên là song bào thai, sao chưa từng nghe cháu
nhắc tới?"
Nói tới nói lui, bác sĩ Trình đại lại ngồi xổm xuống, đưa tay thay
chị bắt mạch, xem qua, ông nói: "Cô ấy đại khái là bị đói, trước
đem trở về, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, cho ăn no sẽ không có việc
gì."
Bà chị thích khoa trương mê tiêu xài của tôi cũng sẽ đói choáng
váng sao? Hay là bác sĩ Trình nói giỡn?!
Tôi vẻ mặt bất khả tư nghị, nhưng cũng không dị nghị nhiều lắm,
nâng bà chị đang hôn mê bất tỉnh dậy, tôi đầy bụng nghi hoặc, nhưng
cũng phải đợi cho chị thanh tỉnh mới có thể biết rõ chân
tướng.
Xe bus chỉ chạy đến đầu lộ, cuối cùng chúng tôi còn phải đi hai giờ
đường núi, giúp đỡ một người hôn mê bất tỉnh đi đường núi xác thực
vô cùng vất vả, nhưng tôi cũng không có yêu cầu bất luận kẻ nào hỗ
trợ.
Ngẫm lại, bác sĩ Trình đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ muốn ông ấy đi
đỡ?
Nghĩ đến Vưu Hòa, anh ấy không lời nói lạnh nhạt châm chọc tôi đã
may lắm rồi, làm sao tốt như vậy giúp tôi đây?
Đang lúc tôi nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác bên người nhẹ hẳn,
quanh thân chợt lạnh, đưa mắt nhìn, nguyên lai là Vưu Hòa Vưu đại
soái ca chủ động nâng chị tôi dậy, sau đó không nói một lời đi về
phía trước.
Tôi đuổi theo, hỏi: "Anh yêu, anh muốn giúp em sao?"
Vưu Hòa trợn mắt, mắt lạnh liếc tôi một chút, nói: "Đã nói biết bao
nhiêu lần rồi, không được gọi tôi như vậy."
"Không cần thì thôi ~ anh yêu ~" Tôi buồn nôn hề hề nói, nói xong
làm người ở đây hết thảy rùng mình, nổi hết da gà......
Đương nhiên, phương diện này trừ bỏ người chị hôn mê của tôi.
Vưu Hòa chịu không nổi lời buồn nôn của tôi, rõ ràng cõng chị tôi
đi nhanh hơn, muốn đem tôi đá ở phía sau, tôi chạy nhanh đuổi theo,
nếu là trước kia, Vưu Hòa tuyệt đối sẽ đóng sầm cửa trước mặt tôi,
bất quá hôm nay trên người anh đang mang nặng, cho nên động tác
chậm lại, tôi liền nhanh chút.
"Anh yêu, đợi chút, tay anh để ở chỗ nào vậy, anh rõ ràng là muốn
ăn đậu hủ của chị em thôi." Tôi miệng đầy dấm chua nói.
Vưu Hòa rống giận: "Làm ơn, tôi đang giúp cô nha, cô thế nhưng đem
tôi nói thành sói!"
Tôi cuống quít khẩn trương đáng thương lắc đầu nói: "Là anh tự mình
thừa nhận, không phải em nói ."
Vưu Hòa giận nghiến răng nghiến lợi, nói một câu: "Chó cắn Lã Động
Tân." Phút chốc, anh đem bà chị sau lưng mạnh mẽ thả xuống, cũng
không cũng không cần biết người rơi có đau hay không, hừ lạnh một
tiếng nói: "Người tốt không thể làm, vậy cô tự mình cõng cô
ta."
Tôi còn không kịp phản ứng, chị tôi bị ngã trên mặt đất hai mắt hơi
hơi mở, mông truyền đến đau đớn làm cho đầu óc ý thức chị ấy dần
dần khôi phục, chị hò hét: "Mẹ nó, đứa nào làm ngã lão nương, chán
sống à!"
Chương 32 - Nỗi bi ai của chị hai!
Tầm mắt chị từ bắt đầu mơ hồ không rõ nay lại trong suốt phẫn nộ,
hơi hơi đánh giá cảnh vật chung quanh, bỗng nhiên bính một tiếng
nhảy dựng lên, lập tức không giữ hình tượng như sư tử Hà Đông rống
lên: "A! Đây là làm sao?"
Người ở đây đầu tiên là vươn tay che kín hai tai lại, sau đó vẻ mặt
hoảng sợ nhìn chị tôi, đồng thời cho rằng, cô gái này vóc dáng nho
nhỏ, thanh âm lại rất lớn, thật khủng bố.
Tầm mắt chị tôi dời đi, nhìn đến tôi ở bên người, lại là một trận
kinh thiên động địa la lên: "Bảo Châu!"
Tôi liều mạng gật đầu, trong lòng khẩn cầu chị vặn nhỏ âm lượng
chút được không?
Đường núi chật hẹp, gió nhẹ thổi, rau dưa trồng hai bên đường theo
gió lay động vài cái, trong không khí truyền đến hương cỏ nhè
nhẹ.
Bà chị lên tiếng đánh vỡ phong cảnh sơn dã xinh đẹp, nháy mắt,
trùng nhi nơi nơi loạn xuyến, chim chóc trên trời nơi nơi bay loạn,
cá dưới nước cũng lặn sâu vào nước không dám du ngoạn.
"Ô ô ô......" Chị tôi bỗng nhiên khóc đến kinh thiên động địa, bà
chị kiên cường bốc đồng lần đầu tiên ở trước mặt mọi người khóc
nháo, thật đúng là chưa nhìn thấy bao giờ.
Tôi sửng sốt, có chút ngây người, không biết phản ứng như thế
nào.
Bác sĩ Trình đứng một bên hảo tâm nhắc nhở: "Nha đầu, chị cháu khóc
thương tâm như vậy, cháu đi khuyên nhủ đi!"
Trong lòng tôi lại kinh ngạc, chị tôi cho tới bây giờ đều đem mặt
mũi đặt ở hàng thứ nhất, khóc trước mặt nhiều người như vậy sẽ rất
mất mặt, bà chị tôi khóc nháo như vậy, chẳng lẽ có việc gì làm chị
ấy cảm thấy thương tâm hơn cả việc mất mặt sao?
"Chị......"
Tôi vừa kêu một tiếng này, lại khiến cho bà chị kêu khóc còn to
hơn, Vưu Hòa chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Cầu xin cô
ngừng đi, cô biết không, cô khóc giống như bị người ta bỏ
vậy."
Vừa nghe Vưu Hòa nói vậy, chị tôi vốn đang khóc nháo bỗng nhiên
đứng lên, đối với Vưu Hòa tê tâm liệt phế gầm rú: "Bà đây chính là
bị bỏ rơi, bị người ta thích nhất từ bỏ, thế nào, anh xem không vừa
mắt a!"
Vưu Hòa sửng sốt, hoàn hồn lại, nói: "Bị nam nhân từ bỏ phải đi
quấn quít lấy hắn, đứa em bảo bối của cô không phải thích xài chiêu
này sao." Nói xong còn cố ý vô tình liếc tôi một cái.
Trong lòng tôi thùng thùng rạo rực, thật là, không ngờ ngoài miệng
còn đùa giỡn tôi a.
"Hừ, tên khốn đó cũng dám vứt bỏ bà đây, bà đây phải đi tìm người
đẹp trai hơn hắn, có tiền hơn hắn, ép chết hắn, thử xem hắn có hối
hận hay không!" Chị tôi oán hận nói, trong mắt có kiên quyết.
Tôi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói 'hắn' đến tột cùng là
ai vậy?"
Nhắc tới 'hắn', hai mắt chị tôi lại chảy ra hai giọt nước mắt, chị
cố nén nước mắt, nói: "Em cũng quen, là anh chàng đẹp trai cách
vách nhà chúng ta."
A!
Tôi kinh ngạc, ông anh cách vách kia tôi biết, bộ dáng quả thật là
loại bà chị tôi thích, bất quá người nọ tựa như khối băng vạn năm,
cho tôi cảm giác giống như một cái xác không hồn, con rối, cho nên
đối phương cho dù bộ dạng rất đẹp trai, tôi cũng không có nửa phần
cảm giác, nhưng chị tôi từ nhỏ đều mê luyến hắn, cũng từ nhỏ đến
lớn theo đuổi hắn, còn hắn thì không thèm nhìn chị bằng nửa con
mắt.
Việc này, từ 'vứt bỏ' làm sao có thể dùng trong trường hợp
này?
Bởi vì chị tôi thương tâm quá độ, lộ trình chúng tôi đi chậm chút,
mắt thấy sắc trời có chút ảm đạm rồi, để ý lộ trình về nhà còn một
con đường dài như vậy, mọi người lòng đều nóng như lửa đốt.
Cần phải trở về trước khi trời tối a, bằng không đường đêm sẽ không
dễ đi.
Chị vẫn đang treo vẻ mặt bi ai phẫn nộ, vừa đi vừa nói cho tôi biết
tên kia là như thế nào vứt bỏ chị, sau đó nói cho tôi biết, chị ấy
chọc phải tên kia, vừa vặn tên kia cùng ba mẹ chúng tôi có lui tới
mua bán, khách hàng chính là Thượng Đế, ba mẹ sợ đắc tội Thượng Đế,
vì thế trừng phạt con gái, đem tiền tiêu vặt cùng thẻ vàng thẻ bạc
của chị tịch thu hết.
Cho nên, chị tôi nay cũng liền 'phá sản', hiện tại trên người chị
một xu cũng không có, phòng thiết kế trang phục, cũng bởi vì chọc
nhầm lông tên khốn lạnh lùng kia, cũng liền trở nên không đáng một
đồng .
Cho nên, nay sự thật chính là chị tôi lưu lạc, ngẫu nhiên từ thành
phố X rộng lớn chạy đến thôn nhỏ này tìm tôi......
Chương 33 - Chính là thích hắn
Trước khi sắc trời sụp xuống, chúng tôi phong trần mệt mỏi chạy về
Vưu gia.
Bà bà có chút ho khan, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực nằm ngủ
trên giường, chúng tôi tiến vào phòng, liền nhìn thấy bà bà đang
muốn rời giường, kết quả lại bởi vì cả người vô lực, thiếu chút nữa
từ trên giường ngã xuống......
"Bà nội." Vưu Hòa kinh hô, chạy lên mạnh mẽ đỡ lấy bà bà, vẻ mặt lo
lắng đau lòng: "Bà nội, bà bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, đứng lên
làm cái gì?"
Bà bà nhìn thấy cháu trai đã trở lại, rất cao hứng, cầm lấy tay Vưu
Hòa, không đáp hỏi lại: "Tên nhóc con này, gần đây đã chạy đi
đâu."
"Bà nội, thực xin lỗi, về sau con sẽ không chạy loạn là được." Vưu
Hòa lập tức thừa nhận sai lầm.
Bà bà thấy Vưu Hòa ngoan ngoãn nhận lỗi, vui vẻ chỉ chỉ, sau đó đem
tầm mắt chuyển đến trên người tôi: "A, đây là......?" Bà bà vừa
thấy có đến hai Bảo Châu, nhất thời nghi hoặc .
"Bọn họ là chị em song sinh, bà nội." Vưu Hòa một bên nhắc
nhở.
"Ồ." Bà nội gật gật đầu, ánh mắt vẫn đánh giá chúng tôi: "Vưu Hòa
a, đi lấy cho bà ít nước sôi."
Vưu Hòa đứng dậy, xuống bếp lấy nước sôi, bác sĩ Trình bởi vì trong
nhà có chút việc vặt, cho nên chưa cùng chúng tôi đến thăm bà bà,
thấy Vưu Hòa đã đi khỏi, tôi tiến lên nói với bà: "Bà à, bà không
sao chứ."
Bà lắc đầu, nói: "Không có việc gì không có việc gì, bất quá chỉ là
bị cảm mà thôi, là Trình gia làm lớn chuyện lên." Bà nhìn nhìn chị
tôi, lại nhìn nhìn tôi, hỏi: "Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ
nghe cháu nhắc đến cháu có chị em song sinh?"
"Này......"
"Này, bà lại không có hỏi, nó làm sao có thể nói cho bà." Tôi không
biết trả lời sao, chị tôi liền nhịn không được chen vào nói .
Tôi có chút tức giận nhìn chị, chị sao có thể nói chuyện cùng
trưởng bối như vậy?
Chị tôi cũng có chút tức giận, thanh âm bén nhọn nói với tôi:"Nhìn
cái gì vậy, ta trước giờ đều như vậy, mày cũng không phải không
biết."
Chị tôi từ trước đến nay đầu nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, nhưng
bình thường những người cùng chị ấy kết giao đều bị vẻ ngoài hung
hãn của chị làm sợ hãi, cho nên, chị tôi trước giờ đều cô độc, nói
đi nói lại cũng là do cá tính điêu ngoa cổ quái của chị ấy.
"Cô bé này thật sự là......" Bà bà bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chị lại
nhìn tôi, nói: "Hai chị em tính cách như thế nào lại khác nhau lớn
như vậy...... Bảo Châu, chị cháu đi vào nơi này, là muốn mang cháu
đi, đúng không?"
Vừa nghe đến phải đi, tôi vội vàng xua tay: "Không không không,
cháu không đi." Đùa sao, Vưu Hòa thân yêu của tôi còn chưa tới tay
mà, nếu đi, tình yêu của tôi phải làm sao bây giờ?
"Vậy?......" Bà bà nhìn chị tôi, lại nhìn tôi.
"Nhà chúng ta không ở được nhiều người như vậy."
"Việc này...... chị cháu vẫn còn đang đi học, chị ấy có thể đến
trường học trên thị trấn học, sau đó ở cùng với Vưu Vụ, Vương bà,
chị ấy sẽ không gây phiền phức gì cho chúng ta đâu." Vì có thể được
ở lại, tôi cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Chị tôi không tức giận, đang định nói chuyện, lại tại một giây bị
tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị ấy, kết quả chị tôi quả nhiên mềm
lòng, hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến tôi.
"Là như vậy a, vậy là được rồi." Bà bà vừa nói xong, Vưu Hòa cũng
rót xong nước đun sôi mang vào.
Tôi phát hiện, Vưu Hòa thực tôn trọng người già, thực săn sóc người
già, có thể nói là người hiếu thảo. Trong lòng tôi không khỏi cảm
thấy an ủi, nói với bà bà: "Bà à, bà nghỉ ngơi cho khỏe, cháu với
chị cháu đi ra ngoài trước."
Đi ra khỏi phòng ngủ, vào đại sảnh, chị tôi liền nhịn không được
hỏi :"Uy, chẳng lẽ người con trai kia chính là nguyên nhân em ở
lại?"
Tôi ha ha cười, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trực tiếp dứt
điểm nói: "Đúng vậy, em thích anh ấy."
Chị tôi hừ hừ, nói: "Chị thấy anh ta cũng không để ý em lắm cơ
mà."
"Còn không phải anh ấy thích giả vờ lạnh lùng, chị, chị giúp em
nghĩ biện pháp, để em có được anh ấy, em nhất định sẽ cảm kích chị
thật nhiều."
Chị theo đuổi nhiều đại minh tinh như vậy, nhất định rất có kinh
nghiệm về mặt này.
Chị tôi hừ hừ, vẻ mặt cao ngạo nói: "Được rồi, em ấy, đầu tiên mỗi
ngày tặng một bó hoa lớn đến nhà người ta, tiếp theo lại ngày ba
bữa đều nấu món ngon, tốt nhất có thể vào lúc anh ta mỏi mệt giúp
anh ta mát xa, trực tiếp theo đuổi anh ta, làm việc phải nhanh nhẹn
một chút, sau đó...... Ha ha......" Chị ấy cười xấu xa, không biết
trong đầu đang nghĩ cái gì.
Tôi cảm thấy có chút không ổn, tặng hoa cho con trai?
Cái này được không?
Chương 34 - Theo đuổi: Sự kiện vì đưa hoa mà trúng độc!br />
Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người không ngừng nghỉ, bệnh tình
của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà không chịu ngồi yên, không
muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy
bà như vậy cũng không có biện pháp, liền theo ý bà.
Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn trên đọc sách, chị
ấy có dáng vẻ không thể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, đã sớm
tốt nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là
không cần đi học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp
tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường
học ôn lại cuộc sống học sinh.
Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái
ca.
Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ
dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !
Nhịn không được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái
gì để sợ hãi nữa?
Vì thế tôi giúp bà làm một ít việc vặt xong, sau đó tôi liền đi
vòng ra sau núi, đến cạnh dòng suối nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hái
hoa.
Không biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện giữa bụi hoa có một loại hoa
nhìn rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất
nhỏ, cũng rất đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.
Hái hái, tôi phát hiện trên cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm
thấy đói bụng.
Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình yêu ngày ba bữa không thể
thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .
Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có một chút thời gian tôi mới về
nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng không thấy
bóng dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Hầm canh? Xào? Hay là......
Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi
làm ra một món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó
hơn.
Tôi nếm thử một muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi
cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm một chút gia vị, sau
đó cầm lấy thìa, bắt đầu nếm thử.
Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng
.
Vì thế tôi lại lấy ra một cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng
đem canh nấm bỏ vào trong bát.
Bụng bắt đầu cô lỗ cô lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống
hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng không đến
nỗi không dám nhìn mặt người khác.
Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất
hiện ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc
lắc lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.
"Nè, cô đang làm cái gì?"
Phía sau truyền đến một âm thanh, tôi có nghe thấy, nhưng không
cách nào phân biệt rõ tiếng nói này là của ai, vì thế tôi theo
thanh âm quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới dĩ nhiên là Vưu
Hòa.
Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn hắn nói: "Anh
yêu, anh cuối cùng đã trở lại, em làm canh cho anh."
"Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh trên
bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"
"Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem đi, em thật tốt, còn
làm canh cho anh uống uống nữa, đại soái ca anh cảm động
không?
"Nấm này ở đâu cô có?" Vưu Hòa nghi vấn, đi lên dùng thìa khuấy
khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có
độc, cô có ăn chưa?"
Nấm có độc ?
Nấm có độc ?
Tôi có ăn không?
......
Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng không
nghĩ ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi
cho rằng có phải hay không động ......
Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc không thể tự hỏi!
Chương 34 - Theo đuổi: Sự kiện vì đưa hoa mà trúng độc!
Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người không ngừng nghỉ, bệnh tình
của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà không chịu ngồi yên, không
muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy
bà như vậy cũng không có biện pháp, liền theo ý bà.
Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn trên đọc sách, chị
ấy có dáng vẻ không thể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, đã sớm
tốt nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là
không cần đi học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp
tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường
học ôn lại cuộc sống học sinh.
Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái
ca.
Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ
dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !
Nhịn không được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái
gì để sợ hãi nữa?
Vì thế tôi giúp bà làm một ít việc vặt xong, sau đó tôi liền đi
vòng ra sau núi, đến cạnh dòng suối nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hái
hoa.
Không biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện giữa bụi hoa có một loại hoa
nhìn rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất
nhỏ, cũng rất đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.
Hái hái, tôi phát hiện trên cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm
thấy đói bụng.
Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình yêu ngày ba bữa không thể
thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .
Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có một chút thời gian tôi mới về
nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng không thấy
bóng dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Hầm canh? Xào? Hay là......
Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi
làm ra một món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó
hơn.
Tôi nếm thử một muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi
cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm một chút gia vị, sau
đó cầm lấy thìa, bắt đầu nếm thử.
Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng
.
Vì thế tôi lại lấy ra một cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng
đem canh nấm bỏ vào trong bát.
Bụng bắt đầu cô lỗ cô lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống
hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng không đến
nỗi không dám nhìn mặt người khác.
Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất
hiện ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc
lắc lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.
"Nè, cô đang làm cái gì?"
Phía sau truyền đến một âm thanh, tôi có nghe thấy, nhưng không
cách nào phân biệt rõ tiếng nói này là của ai, vì thế tôi theo
thanh âm quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới dĩ nhiên là Vưu
Hòa.
Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn hắn nói: "Anh
yêu, anh cuối cùng đã trở lại, em làm canh cho anh."
"Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh trên
bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"
"Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem đi, em thật tốt, còn
làm canh cho anh uống uống nữa, đại soái ca anh cảm động
không?
"Nấm này ở đâu cô có?" Vưu Hòa nghi vấn, đi lên dùng thìa khuấy
khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có
độc, cô có ăn chưa?"
Nấm có độc ?
Nấm có độc ?
Tôi có ăn không?
......
Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng không
nghĩ ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi
cho rằng có phải hay không động ......
Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc không thể tự hỏi!
Chương 36 - Theo đuổi: Anh liền nhận mệnh đi! (Hết)
"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Không biết có phải bởi vì ăn nấm độc
hay không, hay là bởi vì nội tâm đau thấu dẫn đến nội thương, tôi
không còn sức nằm dài trên giường, không ngừng ho khan.
"Này, cô làm sao vậy?" Là Vưu Hòa, anh ta không phải đi ra ngoài
sao? Như thế nào lại trở lại?
Tôi thương tâm quá độ, nhìn thấy Vưu Hòa bỗng nhiên trở về, ánh mắt
nhất thời sáng lên, đầu suy nghĩ nhanh một vòng, tôi nghĩ đến chiêu
khổ nhục kế, vì thế liền tử tế sống chết nói: "Aiz, anh quản tôi
làm cái gì......"
Nói xong giả bộ ho khan hai lần.
"Bệnh tình cô không phải tăng thêm chứ, nếu không chịu được tôi sẽ
gọi bác sĩ Trình tới xem cho cô."
"Không cần!" Tôi mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt tay Vưu Hòa, lại không
nghĩ là từ trên giường rớt xuống, 'phù phù' một tiếng, mông của tôi
ngã đau đớn.
"Ô ô ô...... Đau đau đau!"
"Ai, cô thật sự là......" Vưu Hòa bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vừa
tức lại bất đắc dĩ, cuối cùng anh xăn tay áo, đến cạnh tôi, nhưng
không có đỡ tôi, mà là ngồi xổm bên cạnh tôi rồi nói với tôi: "Tôi
tốt như vậy sao, cô khăng khăng một mực yêu tôi như vậy sao?"
"Đúng, em yêu anh." Tôi thật sự kiên định nhìn anh, có lẽ ngay cả
chính tôi cũng không biết lý do vì sao thương anh, anh ngoài bộ
dạng anh tuấn, thật đúng là không có ưu điểm gì khác.
Danh tiếng kém, tính tình kém, không ôn nhu, không lãng
mạn......
Nhưng tôi chính là trúng cổ của anh, sống chết liền nhận định
anh.
"Vưu Hòa, anh không cần cự tuyệt em, em nhìn ra, anh cũng thích
em." Mỗi khi tôi tới gần anh, anh tuy rằng lời nói lạnh nhạt nhưng
cũng không bài xích, cho nên tôi bắt đầu hoài nghi, Vưu Hòa anh cố
ý muốn tránh tôi, cho nên mới một hai nói đối với tôi không có cảm
giác.
"Cô!" Vưu Hòa lăng lăng nhìn tôi, nói: "Tôi thật sự là chịu em
rồi."
"Ha ha......" Tôi ngượng ngùng nhìn anh, nói: "Vậy anh chịu thừa
nhận rồi."
Vưu Hòa lại thở dài một hơi, tôi nhịn không được cau cái mũi, anh
ca thán tức giận cái gì chứ.
Đang muốn mở miệng, Vưu Hòa bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của tôi,
sau đó đem tôi ôm vào trong lòng anh, nói: "Nhà của tôi thực nghèo,
không thể cho em cuộc sống giàu sang."
"Em biết."
"Anh không giỏi giang, không có nghề gì đặc biệt tinh thông, em
không sợ theo anh về sau ba bữa sẽ không ăn no?"
"Em biết."
"Anh không ôn nhu, không lãng mạn, đi theo anh sẽ cảm thấy buồn và
nhàm chán ."
"Em biết."
Vưu Hòa vẫn không tin nhìn tôi: "Em xác định......"
Mà tôi còn thực kiên định nhìn anh: "Phi thường xác định!"
"Aiz......" Vưu Hòa lại thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, vậy cứ như
vậy đi."
Cái gì như vậy như vậy?
Tuấn dung của Vưu Hòa chậm rãi càng gần mặt tôi, đôi mắt tôi trợn
to, miệng bởi vì cảm thấy kinh ngạc hơi hơi mở ra, vừa vặn như ý
của Vưu Hòa.
Tôi có chết cũng không nghĩ đến, Vưu đại soái ca cũng có một ngày
chủ động hôn tôi!
Này hôn không giống lúc trước chuồn chuồn lướt nước, có vài phần ôn
nhu, vài phần nồng cháy, vài phần bá đạo, thì ra, Vưu Hòa rất khát
vọng tôi......
Ha ha, tôi đã nói rồi, tôi là tiểu cường (con gián) đánh không
chết, Vưu Hòa khó theo đuổi, còn không phải ở trước mặt tôi ngoan
ngoãn đi vào khuôn khổ sao!
Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp gỡ tôi, anh liền nhận mệnh đi!
—Toàn Văn Hoàn—
Chúc các bạn online vui vẻ !