“Vậy thì em đi,em cũng muốn ăn món cua nướng mới mẻ a.” Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, đi biển ăn cua nướng rất ngon.
“Thầy cũng đi.”
“Bởi vì en muốn đi?” Cổ Dĩ Tiêu còn không nhả ra.
“Thầy cũng muốn ăn cua nướng.”
“Sớm biết rằng như vậy, nữ sinh lớp chúng em không cần cầu nguyện với trời, trực tiếp cầu nguyện với con cua thì tốt rồi.” Cổ Dĩ Tiêu cười khanh khách , ánh mắt nheo thành một đường thẳng.
☆★
Tin tức Dịch Thừa đồng ý cùng mọi người đi biển làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, các học sinh nhanh chóng thông báo,tin tức tiến triển cực nhanh, ngay cả nữ sinh biệt viện cũng muốn gia nhập chuyến đi của bọn họ,chẳng qua bị trưởng lớp uyển chuyển cự tuyệt . Xem ra người làm việc cũng không dễ dàng. Đám nữ sinh kia không thể gia nhập chuyến đi bọn họ, đương nhiên sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, hỏi thăm ra ngày bọn họ du lịch đến lúc đó cũng đi là được.
Trong lúc nhất thời,đồ tắm Bikini bán thật đắt.Một mình Dịch Thừa lại kéo toàn bộ trang phục thành phố phát triển ,có thể thấy được hắn có tiềm năng vô hạn .
Cổ Dĩ Tiêu nhìn hai người Hoa Tri Chi và Tiểu Tư ở trong ký túc xá thử Bikini, máu mũi đều nhanh phun ra.Ba miếng vải to bằng lòng bàn tay che khuất những nơi nên che , lại càng thêm hấp dẫn người ta hướng tới — Nếu không có biết sẹo trên lưng thì tốt.Cô bây giờ không có Bikini, thậm chí không có áo tắm,cô sẽ không bơi lội.
Nhìn ngày nghĩ một tháng năm sắp đến,Hoa Tri Chi cùng Tiểu Tư đều kích động ngủ không được,A Âu không đi bờ biển,trước thời gian về nhà .
“Dĩ Tiêu, thật ra cậu cũng rất muốn nhìn Dịch giáo sư lỏa thân đúng hay không?” Tiểu Tư đoán “Bằng không cậu sẽ không bỏ phiếu đi bờ biển .”
“Tớ bỏ phiếu cho các cậu không phải vì muốn thấy hắn lỏa thân, mà là muốn bảo vệ tánh mạng chính mình.” Cổ Dĩ Tiêu trở mình lại ngủ, không để ý tới các cô líu ríu ảo tưởng, cái gì Dịch thừa bỗng nhiên bổ nhào về phía cá cô , bởi vì cô biết chuyện các cô ấy ảo tưởng vĩnh viễn sẽ không thực hiện được .
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã bị hai người mê trai tha đứng lên, mơ mơ màng màng thu thập đồ vật này nọ.
“A! Cậu tại sao không mang theo áo bơi?” Hoa Tri Chi kinh ngạchỏi.
“Tớ không có áo bơi.” Cô vốn không định đi, cho dù đi cũng không có muốn đi bơi.
“Như vậy sao được” Hoa Tri Chi khẳng khái lấy bộ Bikini trong ba bộ của mình, chọn bộ bảo thủ nhất đưa cho cô“Cái này cho cậu mượn, cậu là tấm phiếu mấu chốt, chúng ta nói sao cũng không thể bạc đãi cậu.”
“Vì tình hữu nghị a –” Cổ Dĩ Tiêu nhìn cô cúi đầu“Cảm ơn ông trời ban cho mình một bạn cùng phòng tốt như vậy!” Nhưng cô căn bản không muốn mặc áo tắm xuất hiện trước mặt Dịch Thừa!
Một giờ sau, cả lớp đều ngồi lên xe buýt,sắp sửa khởi hành.
Cổ Dĩ Tiêu vốn ngồi chung với Tiểu Tư, một nam sinh nói khẽ với Tiểu Tư gì đó,Tiểu Tư cư nhiên nhảy dựng lên, ân cần đem vị trí của mình tặng cho hắn. Cổ Dĩ Tiêu liếc liếc mắt một cái, nam sinh kia là Hoàng Gia Phú.
“Hoa phi hoa,sương phi sương, ta là một con thuyền nhỏ phiêu bạc, lẳng lặng bồng bềnh trong sóng biển xanh,ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt của cậu giống như ánh sao trong đêm tối, chiếu sáng lên con tim lạnh như băng của ta.” Hoàng Gia Phú có ý với Cổ Dĩ Tiêu không phải một ngày hai ngày, chỉ cần có cơ hội ở chung sẽ xuất khẩu thành thơ.
Cổ Dĩ Tiêu không để ý đến hắn, nghiêng sang bên …muốn ngủ.
Các học sinh nữ bỗng nhiên nổi lên xôn xao,Cổ Dĩ Tiêu không cần trợn mắt cũng biết Dịch Thừa lên xe . Vì chiếu cố đến tất cả bạn học nữ, trưởng lớp cố ý an bài một vị trí tốt trong xe, vừa lúc ngồi ở phía trước Cổ Dĩ Tiêu.
Dịch Thừa đeo theo một túi du lịch nhỏ, mặc áo sơ mi bình thường cộng với quần Jean, kia kính mắt tượng trưng phần tử trí thức đoan chính đặt tại trên mũi hắn. Mặt hắn không chút thay đổi nhìn các học sinh nữ chung quanh, bỗng nhiên phát hiện Cổ Dĩ Tiêu ngồi ngay phía sau hắn, bên người còn có một nam sinh thoạt nhìn như cha mẹ chết. Đáy mắt hắn nổi lên chút gợn sóng lại rất nhanh che dấu đi, chậm rãi ngồi xuống, mở tạp ra chí –[quốc gia địa lý_ Trung Quốc] ra.
Trưởng lớp mặt ửng hồng ngồi ở bên người Dịch Thừa, nhận ánh mắt hâm mộ từ những người khác.
Xe khởi động, cửa xe đóng lại.
Hoàng Gia Phú cực nhanh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại nổi hứng làm thơ:“Đem ta so sánh với một chiếc xe không có mục đích, cả đời không ngừng truy tìm, truy tìm, phong cảnh xinh đẹp đến tột cùng là phương xa trong lòng ta, hay là đường dưới chân ta?” Đọc xong,hắn vì bài thơ mình mà cảm động, không khỏi hỏi Cổ Dĩ Tiêu:“Dĩ Tiêu,cậu cảm thấy bài thơ ngắn của ta và Cố Thành [ một thế hệ ] so sánh với nhau, ai làm tốt hơn?”
“Người ấy tương đối khá.” Cổ Dĩ Tiêu trả lời.
Dịch Thừa nghe thấy nói chuyện bọn họ, nghĩ thầm rằng, chỉ cần là người đều đã cảm thấy được thơ Cố Thành hay.
“Tại sao?” Hoàng Gia Phú cũng không để ý đánh giá của cô, thực khiêm tốn hỏi.
“Thơ hắn so với thơ cậu ngắn hơn.” Cổ Dĩ tiêu lại trả lời.
“Vậy với Hồ Hòa thì sao?”
Cổ Dĩ Tiêu suy nghĩ trong chốc lát nói:“Tin tưởng cậu sau này sẽ giống như Cố Thành hay Hồ Hòa vậy.”
Hoàng Gia Phú vui vô cùng, rốt cục không hề hỏi Cổ Dĩ Tiêu về chuyện thơ ca, say mê ở trong tài hoa chính mình nhất thời không thể tự thoát ra được, rung đùi đắc ý ngâm tụng bài thơ không biết tên.
Dịch Thừa cố nén ý cười, bởi vì hắn hiểu ý câu nói của Cổ Dĩ Tiêu – cậu về sau rất có thể giống Hồ Hòa hay Cố Thành giống là tự sát hoặc là trước giết người sau tự sát.
Trưởng lớp thấy Dịch Thừa thật lâu cũng không lật sang trang khác,trong lòng không khỏi tán thưởng : Giáo sư chính là giáo sư, chỉ có một trang sách lại xem lâu như vậy, nhất định từ bên trong tổng kết ra mười trang đạo lý nha?
Chương 11: Hành trình đi biển [Hạ]
Biển xanh trời xanh,bờ biển phía nam,tháng năm là tháng rất nhiều người đến du ngoạn ngắm cảnh .Bờ cát vàng óng bám đủ loại màu sắc từ mặt trời,mấy đứa bé lấy cát và vỏ sò xây thành tòa thành.
Các nữ sinh viên đại học trẻ tuổi làm tăng thêm mấy phần sức sống, người tự cho là dáng người đẹp đều mặc Bikini, những người ngượng ngùng bảo thủ sẽ khoác thêm một tấm khăn lông lớn.
Lúc Dịch Thừa đi thay quần áo, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, giống như một đám thợ săn thú đang tranh tài thắng bại bằngh con mồi. Cánh cửa chậm rãi mở ra,Cổ Dĩ Tiêu nghe thấy rất nhiều người nuốt nước miếng. Cô cũng nhìn sang Dịch Thừa, chỉ thấy hắn không có mặc quần bơi tam giác giống như đám nữ sinh mong đợi, mà là chụp vào một cái quần đùi ngắn và một cái áo sơ mi rộng thùng tình màu xanh, tựa như ở bờ biển Hawai thường xuyên có thể nhìn thấy được,thật bình tĩnh đi ra. Tuy rằng như vậy,nhưng hắn có mở vài cái nút đã để lộ ra một chút cảnh xuân trong ngực. Hắn lấy mắt kính xuống thay bằng kính râm, không có đi nhìn những học sinh bận áo bikini, lập tức đi đến ghế nằm ngồi xuống
“Dịch giáo sư thật đúng là một người nghiêm túc, điềm đạm như vật.” Trưởng lớp rất thất vọng, nhìn bóng cao su lớn trong tay,cô vốn muốn tổ chức mọi người cùng thầy chơi bóng cao su dưới nước.
Hoa Tri Chi cùng Tiểu Tư bơi lội, ảm đạm nghịch nước.
Thật sự là đồ giả đứng đắn. Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu, xem ra chỉ có cô biết Dịch Thừa là điển hình người hai mặt, tuy rằng làm bộ nhã nhặn ngồi ở ghế trên, kỳ thật dưới kính râm ánh mắt giảo hoạt lại không biết đang nhìn nơi nào. Hoa Tri Chi gọi cô cùng nhau lấy vỏ sò,cô vừa muốn đi qua,Hoa Tri Chi cũng rất bất mãn bắt cô đi đổi áo tắm.
“Phải thay thật sao –” Cổ Dĩ Tiêu đi đến ô che nắng, tìm túi du lịch của mình, lấy ra bộ Bikini mà Hoa Tri Chi cho cô mượn, xấu hổ nhìn đai an toàn tinh tế.
Bên cạnh vang lên một tiếng huýt sáo không có hảo ý.
Cổ Dĩ Tiêu quay đầu liền thấy Dịch Thừa thoải mái mà nằm ở trên ghế, dùng cuốn tạp chí [quốc gia địa lý Trung Quốc] đắp lên mặt. Cổ Dĩ Tiêu một tay xốc tạp chí lên, lập tức thấy khóe miệng hắn nhướnglên“Nếu chộn rộn như vậy,sao không đi chơi với mọi người.” Không biết có mấy ánh mắt từ đâu nhìn chằm chằm nơi này, cho nên cô không nhìn hắn nửa.
“Cần thầy giúp em đổi áo tắm không?” Dịch Thừa hỏi.
“Thầy xác định sẽ không chụp ảnh xinh đẹp của em đấy chứ?” Cổ Dĩ Tiêu liếc xéo hắn.
Dịch Thừa nhẹ nhàng cười, lại đem tạp chí để ở trên mặt.
Cổ Dĩ Tiêu vào trong phòng thay quần áo, nghe thấy tiếng cười rộn rã bên ngoài. Cho dù không có Dịch Thừa tham dự, kỳ thật mọi người cũng có thể chơi rất vui, vậy tại sao phải gọi Dịch Thừa đi cùng? Nếu Dịch Thừa thật sự đứng đắn nói chuyện yêu đương với các cô, chỉ sợ các cô cũng sẽ lập tức đáp ứng ? Cột lại dây lưng phía sau,Cổ Dĩ Tiêu kiểm tra nhiều lần, còn nói là cái gì Bikini bảo thủ, thiên tài tin tưởng là Bikini sẽ không bảo thủ nha! Những sợi vải này không biết có thể tự nhiên bị đứt hay tự tách ra không.
Cô đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Dịch Thừa tựa vào thân cây dừa.
Hắn đưa lưng về phía bãi biển, làm càn cởi kính râm nhét vào túi,nhìn bên trái bên phải xem có người đi đến hay không, sau đó đi đến trước mặt Cổ Dĩ Tiêu, trên mặt treo nụ cười như có như không, dụng ý cũng rất rõ ràng.
“Không ai thấy, thuận tiện.” Dịch Thừa nhún vai,đưa tay ôm Cổ Dĩ Tiêu vào trong ngực.
Dịch Thừa và Cổ Dĩ Tiêu ở một nơi bí mật ôm hôn,Dịch Thừa dễ dàng rút quần áo cô cầm trong tay ra, tùy ý ném ở một bên, sau đó ngay tại trên người cô vừa hôn vừa vuốt ve, thậm chí nghĩ muốn kéo dây lưng của cô ra. Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên ngăn cản tay hắn,kéo ra bên ngoài.
“Đủ rồi nha Dịch giáo sư.” Cổ Dĩ Tiêu sờ sờ môi dưới chính mình,sắc nam nhân này thật sự điên cuồng, cho hắn chút ánh mặt trời sáng lạn, hắn lại dám vào ổ trộm trứng.
“Dĩ Tiêu……” Dịch Thừa ôm lấy cô, dùng giọng khàn khàn khẽ gọi .
“Gì chứ?” Cổ Dĩ Tiêu quay đầu sang một bên ….
Dịch Thừa nheo lại mắt“Em thích anh?”
“Dịch Thừa……”
“Sao?”
“Anh ít tự kỷ đi.” Lời hắn nói cô hoàn trả lại tất cả.
Dịch Thừa cười rộ lên, đây là lần đầu tiên Cổ Dĩ Tiêu thấy hắn cười tự nhiên và vui vẻ như thế. Ở trước mặt cô, hắn tốt nhất không cần giả đứng đắn, bởi vì không ai có thể ở trước mặt cô diễn trò mà không bị vạch trần. Cổ Dĩ Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, hắn vẫn là đừng giả nghiêm túc là tốt nhất, bởi vì lúc hắn cười thật sự rất đẹp.
“Tại sao để cho anh hôn?” Dịch Thừa nâng cằm của cô lên,cô cũng không có né tránh, lớn mật nhìn người đối diện. Điểm này làm cho hắn vô cùng yêu thích, cô không có giống các cô gái bình thường giả bộ rụt rè và thẹn thùng, tất cả đều là thẳng thắn như vậy,lúc nhìn thẳng làm cho người ta cảm thấy tuyệt không dối trá, trong con ngươi trong suốt chớp động linh khí, bất quá quá mức tà khí giống như hồ ly hoang dại bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, sẽ không dễ dàng bị bất luận kẻ nào chinh phục nhất là đàn ông.
Cổ Dĩ Tiêu nhướng lên khóe môi, hiện lên một đạo nếp nhăn trên mặt khi cười“Em rất thích loại cảm giác này.”
Lông mày của Dịch Thừa nhướng lên“Cảm giác gì?”
Cổ Dĩ Tiêu đưa tay, ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ vuốt lên cánh môi mỏng của hắn,cảm nhận được mặt trên hơi nóng“Anh là người mà ai cũng muốn đoạt được mà không có cơ hội, em chính là đi trước nhưng mà không ai biết sự tồn tại của em. Em ở chỗ cao quan sát ánh mắt ngưỡng mộ của các cô ấy– cảm giác như thế rất tốt,em có được thứ người khác hy vọng.”
“Cho dù em không thích hắn.” Dịch Thừa tiếp câu.
Cổ Dĩ Tiêu gật đầu, môi nhẹ nhàng hôn một chút lên môi hắn, sau đó ở khóe môi hắn cúi đầu cười.
“Em là cô gái mặt ngoài vô hại nhưng bên trong lại có ý niệm tà ác……” Cô tâm cao khí ngạo thái quá, bên ngoài đè nén chính mình kỳ thật cũng là một cây thuốc phiện, dễ dàng cho ngươi đụng tới,lại cho ngươi vô lực phản kháng mê đắm cô. Dịch Thừa rốt cục hiểu về cô thêm một chút, lời này nhắc nhở hắn,thỏa mãn cô đồng thời cũng thỏa mãn chính mình nhưng ngàn vạn lần không thể sa vào.
“Một lời đã định.” Lời hứa Quân tử đáng giá ngàn vàng,Dịch Thừa đáp ứng đồng thời chẳng khác nào đáp ứng quan hệ bí mật của hai người, không phải người yêu , không phải bạn bè, cũng không phải quan hệ người xa lạ.
☆★
Sắc trời tối dần,các học sinh quay quần thành một vòng mở lửa trại. Mấy nam sinh tìm dây dẫn điện làm thành một dàn Karaoke, để hai mươi tham gia chơi rút thăm theo thứ tự, mỗi người hát một ca khúc. Dịch Thừa lại rút được thăm đầu tiên.
Dịch Thừa đẩy mắt kính của mình lên, bình tĩnh nói câu “Thầy không hát”,rồi nghiêm mặt ngồi ở một bên.
“Không được –” Mấy nam sinh đã uống vài lon bia lớn gan hét lớn, rất ồn ào“Giáo sư không ca hát thì phải trả lời câu hỏi của các bạn nữ, vấn đề gì đều phải trả lời!”“Đúng vậy đúng vậy, giáo sư thầy hãy thỏa mãn các cô ấy đi!”
“Được, cho các cô hỏi ba câu.” Học theo Cổ Dĩ Tiêu hắn dùng con số để quy định,không để chính mình vĩnh viễn không lâm vào phiền toái.
“Tôi!” Hoa Tri Chi lập tức nhấc tay, đứng lên lớn tiếng hỏi:“Dịch giáo sư có bạn gái hay không?”
“Không có.” Dịch Thừa dùng ngữ khí cứng nhắc trả lời, dường như ngay cả suy nghĩ cũng không có.
Chúng nữ sinh phía sau hét lên muốn hỏi thêm??? Hỏi thiệt nhiều vấn đề, Dịch Thừa lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, chờ đợi một người thay các cô đặt câu hỏi xuất hiện. Lúc này trưởng lớp phát huy tác dụng, cùng các bạn ghé tai nhau nói ra một ít vấn đề, sau đó nói:“Thầy thích dạng con gái ra sao?”
Dịch Thừa rũ mắt xuống,hồi lâu không nói gì, toàn trường cũng đi theo an tĩnh lại, chỉ còn tiếng Cổ Dĩ Tiêu nhai hạt dưa.
“Thầy thích……” Dịch Thừa giương mắt âm hiểm liếc mắt sang Cổ Dĩ Tiêu“Giống như học sinh Cổ Dĩ Tiêu vậy, nhu thuận,nho nhã,dịu dàng,đối đã bạn bè rất chân thật,là một cô gái rất biết chăm sóc người khác.”
Cổ Dĩ Tiêu không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại nói như vậy, chỉ thấy toàn thể nữ sinh đều nhất loạt quay đầu nhìn cô, hơn mười cặp mắt mang theo khinh thường và ghen tị phóng về phía cô.Cô chỉ có thể cười làm lành giả ngu, cúi đầu cắn hạt dưa. Hắn châm chọc cô cũng thôi, còn làm cho cô khó xuống đài như vậy!
“Cho nên vấn đề cuối cùng hãy để cho học sinh Cổ Dĩ Tiêu mà thầy thích hỏi.” Dịch Thừa còn không buông tha cô, mặt ngoài vẫn ăn nói thận trọng,nhưng ngữ khí nhấp nhô lên xuống có thật lớn lực sát thương.
Cổ Dĩ Tiêu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chạy tới bốp cổ hắn. Nhưng mà cô ngẩng đầu,vẻ mặt vô tội nhìn bên trái bên phải một chút, hình như là muốn tìm người giúp cô. Tiểu Tư lập tức ở bên tai cô nói:“Nói một chút về cô gái trước kia thầy ấy thích!” Trên mặt Cổ Dĩ Tiêu lập tức lộ ra nụ cười tà ác, sau đó lại lập tức thay bằng vẻ mặt hơi sợ, cố ý lớn tiếng nói:“Sao, loại vấn đề này mình làm sao không biết xấu hổ hỏi chứ?”
“Không sao,cậu hỏi đi!” Tiểu Tư còn không biết, kế tiếp Cổ Dĩ Tiêu hỏi ra một vấn đề đáng sợ.
“Cậu đã nói như vậy thì mình hỏi nha?” Cổ Dĩ Tiêu lộ vẻ mặt đau khổ khó xử nhìn về phía Dịch Thừa.
Dịch Thừa từ trong mắt cô thoáng nhìn thấy một tia ranh mãnh không dễ làm cho người ta phát hiện, bỗng nhiên có chút hối hận hành vi vừa rồi của mình — kích thích đến ác ma Cổ Dĩ Tiêu này, nhất định không có kết cục gì hay, quả nhiên –
Cổ Dĩ Tiêu giả nhút nhát chớp mắt, ra vẻ thực khó khăn nói ra“Dịch giáo sư…… Thầy,thầy có thể đem lần đầu tiên của thầy nói cho tụi em nghe hay không?”
Toàn trường ồ lên –
Chương 12
Tiểu Tư bị sặc nước miếng của mình ho khan không ngừng, thế nhưng không thể giải thích chuyện cô ấy hỏi.
Quả nhiên! Dịch Thừa vạn phần hối hận,Cổ Dĩ Tiêu này thật biến thái!
Cổ Dĩ Tiêu thấy bộ dáng hắn như vậy trong lòng cuồng tiếu, ở mặt ngoài còn làm bộ hảo tâm nói:“Nếu giáo sư thật không có kinh nghiệm, mọi người cũng đừng làm khó thầy, được không?”
Vài người nam sinh tuyệt không khách khí, lập tức cự tuyệt lời của Cổ Dĩ Tiêu:“Dĩ Tiêu,cậu yên tâm, Dịch giáo sư đẹp trai như vậy, làm sao không có mị lực nha. Thầy nhất định rất có kinh nghiệm! Nếu không cũng quá mất mặt nha!”
Dịch Thừa, ngươi đâm lao phải theo lao .
Cổ Dĩ Tiêu lại lộ vẻ mặt khổ sở“Các cậu đừng làm Dịch giáo sư khó xử nha……”
“Dịch giáo sư, thầy nói thật đi!” Vài nam sinh bình thường rất khó chịu, hiện tại làm sao có thể buông tha cơ hội này, dù sao Dịch Thừa cũng sắp không dạy lớp bọn họ, bọn họ đắc tội hắn,hắn cũng không thể làm gì .
Câu hỏi này thật sự khóe léo,hơn nữa đám nam sinh ồn ào không thôi.Nếu Dịch Thừa phủ nhận vậy chứng minh hắn không có mị lực, nếu khẳng định thì phải miêu tả lần đầu của mình. Dịch Thừa mím môi, trong bóng đêm không thấy rõ vẻ mặt của hắn ra sao, nhưng mọi người đều biết trong lòng hắn đang vật lộn .
“Dịch giáo sư –” Các nam sinh kêu to.
Dịch Thừa bỗng nhiên ngẩng đầu“Các cậu xác định muốn nghe?” Không hề trì hoãn mọi người nhất trí khẳng định. Hắn cố ý tiếc nuối thở dài, âm lượng không lớn, lại trùng hợp có thể làm cho các nữ sinh nghe thấy“Không nghĩ tới con gái bây giờ lại thoáng như vậy, thích cùng nam sinh ghé vào nhau nói chuyện này.”
Các nữ sinh hai mặt nhìn nhau,mọi người đều đỏ mặt, vài người mặt đỏ tai hồng đã đứng lên nói:“Chúng ta hay là về biệt thự trước đi……” Dứt lời, lưu luyến không rời khỏi. Mặt khác nữ sinh tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn đi. Chỉ chốc lát sau tất cả đều rời khỏi.
Các nam sinh cao hứng cực kỳ, lập tức vây quanh.
“Như vậy,thầy bắt đầu nói?” Dịch Thừa hắng cổ họng“Nhưng sau khi nghe xong mọi người phải viết một bài cảm nhận dài một ngàn năm trăm chữ cho thầy, nếu không cuối kỳ sẽ thiếu điểm.”
“A?!” Sắc mặt các nam sinh đại biến, đều cự tuyệt nói:“Dịch giáo sư, thầy không cần nói.”
“Thầy nhất định rất tức giận……” Dừng ở trước cửa biệt thự Tiểu Tư gào thét một tiếng, chạy tới bóp cổ Cổ Dĩ Tiêu“Đều là do cậu! Tớ rõ ràng không phải hỏi cái vấn đề biến thái kia!”
“Được rồi được rồi……” Cổ Dĩ Tiêu cầu xin tha thứ nói:“Tớ đi mua cua nướng cho các người ăn là được…… Bất quá là có chút xa,các cậu phải kiên nhẫn chờ mình nha.”
“Thật sự?” Tiểu Tư vừa nghe mặt mày lập tức hớn hở,cô sống trên đất liền cách biển khá xa cho nên không thường ăn hải sản, vừa nghe Cổ Dĩ Tiêu mời ăn cua nướng, lập tức đem chuyện Dịch Thừa ném ra sau ót.
☆★
Cổ Dĩ Tiêu vừa rời khỏi đám người, rồi đi đến nơi cô và Dịch Thừa đã hẹn, hắn đã ở tại nơi đó đợi cô .
Cô đã sớm đổi thành áo sơ mi,túi quần do cất túi tiền nên phình lên.Anh rất thông minh nha, biết lợi dụng tâm lý sĩ diện của nữ sinh tránh được một kiếp.”
Nơi bán cua nướng quả thật có chút xa, hai người giống như đi tản bộ,đi khoảng hai mươi phút. Đó là một gian hàng đầy những hải sản, chẳng những có con cua, còn có tôm, con hào, con mực ..v..v.. đều là những món ngon. Phía sau gian hàng có mấy cái bàn, bất quá chỉ có vài người, tất cả mọi người đều mua đồ ăn rồi ra bãi cát ngồi ăn. Cổ Dĩ Tiêu lấy một cái rổ, ngồi xổm chọn cua,Dịch Thừa phát hiện cô rất quen thuộc động tác linh hoạt, không giống một ít người đụng vào con cua liền rụt tay lại. Cô chọn sáu con cua có lớn có nhỏ,nửa cân tôm, mười con hào và ba con mực giao cho ông chủ, để cho ông nêm ít gia vị, sau đó cô tìm cái bàn trống kéo Dịch Thừa cùng nhau ngồi xuống.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các bạn vui vẻ)
Mùi vị hải sản tràn ngập ở chung quanh,làm cho người ta thèm chảy nước miếng.
Cổ Dĩ Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn sang ông chủ, nhìn như thèm ăn cực kỳ, dạng như cô quả thật rất đáng yêu.
Đợi mười phút đồng hồ,ông chủ đem một khay đồ ăn để trước mặt bọn họ. Cổ Dĩ Tiêu tuyệt không khách khí, tay phải cằm một con cua, tay trái lấy con hào bỏ vào miệng miệng.“Ô ô –” Cô ăn trúng miếng nóng, bỉu môi thổi khí, nuốt con hào xuống,cảm thấy hài lòng khen:“Ăn ngon thật!”
Dịch Thừa cảm thấy cho dù đồ ăn có khó nuốt, nhìn thấy dáng vẻ cô ăn cũng sẽ cảm thấy ăn thật ngon.
“Này, cho thầy.” Cổ Dĩ Tiêu đem con cua thổi nguội đưa cho hắn.
Dịch Thừa cảm thấy được đối xử tốt vừa mừng lại vừa lo,nhưng thấy vẻ mặt cô thản nhiên,không có một chút ý xấu,liền tiếp nhận con cua.
“Nơi này không có chiếc đũa văn minh,dùng tay đi, rất thơm .” Cổ Dĩ Tiêu đã bắt đầu cắn chân con cua, hai tay đều là đồ gia vị,cô cũng không để ý, vùi đầu ăn lấy.
Dịch Thừa nếm chút hương vị, quả thật rất thơm rất ngon. Thấy cô ăn ngon như vậy, hắn không khỏi cười cười ăn theo cách cô, hai tay cũng đều dính vào đồ gia vị. Mới vừa rồi cô đưa tới một con hào hắn há mồm ăn luôn,cô lại đưa một cái hắn lại ăn hết. Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên đút hắn ăn đến nghiện,cô đưa con tôm cho hắn, hắn ngậm tôm thuận tiện mập mờ liếm lên ngón tay cô.
“Em hỏi thầy nha.” Cổ Dĩ Tiêu lúc này ánh mắt thực đơn thuần“ Tại sao anh trẻ tuổi vậy có thể làm phó giáo sư, hiệu trưởng là cha nuôi của anh sao?”
Dịch Thừa vừa lột vỏ tôm, vừa dùng thời gian ngắn nhất nói chuyện hắn học xong tiểu học đến chương trình trung học, sau đó đi Mĩ học đại học, lại dùng thời gian ngắn nhất nói hắn làm sao đậu tiến sĩ nói cho cô nghe.
Cổ Dĩ Tiêu nghe xong, lắc đầu:“Anh thực bi thảm aaaaaa……”
Dịch Thừa sửng sốt“Người khác nghe xong những gì hắn trải qua, câu đầu tiên thường khen hắn thông minh.”
“Không đâu nha.” Cổ Dĩ Tiêu dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, giống như hắn không phải phó giáo sư mà là một người ăn mày hay một con cún con không nhà để về.“Từ nhỏ đến lớn thầy nhất định mỗi ngày đều đọc sách? Không có thời gian xem phim hoạt hình ? Không có thời gian đá cầu nửa? Xem nhiều sách như vậy không thấy mệt sao? Thầy dám nói chính mình là thật tâm yêu thích tri thức?”
Ánh mắt Dịch Thừa ảm đạm xuống, sắc mặt cũng không nhẹ nhõm, không có hài hước thay vào đó là một loại nghiêm túc không phải giả vờ. Cha mẹ nghiêm khắc yêu cầu, thầy giáo tha thiết hy vọng, bài tập và sách giáo khoa chồng chất như núi, cùng với đèn bàn cô độc — làm bạn hắn lúc đi học, nếu nói thì đó là ngay từ đầu bị động tiếp nhận, sau lại dưỡng thành thói quen, thói quen dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết vấn đề, thói quen nhìn người khác kinh ngạc ca ngợi, thói quen hư vinh.
“Anh còn nói không bi thảm?” Cổ Dĩ Tiêu thở dài“ Phó giáo sư hai mươi bảy tuổi lại giả thành người bảy mươi hai tuổi, vì sao? Bởi vì thầy cũng biết tuổi của mình làm người khác không mấy tin tưởng, cho nên thầy cố ý ăn nói thận trọng, bởi vậy không ai dám đối đãi với thầy như một người hai mươi bảy tuổi. Thầy không thấy mệt sao?”
Cô gái này thật đáng sợ! Dịch Thừa đưa mắt nhìn cô, vốn tưởng rằng trên mặt cô sẽ có nụ cười đắc ý, nhưng cô lại dùng một loại ánh mắt chân thành đối diện với hắn, một chút cũng không có làm ra vẻ. Hắn bị cô nhìn đến có chút lung túng lập tức dời ánh mắt đi.
“Từ hôm nay trở đi, thầy nên vui vẻ một chút.” Cổ Dĩ Tiêu vỗ vỗ vai hắn, thân mật cười.
Trong nháy mắt kia,Dịch Thừa dường như muốn yêu cô.
Hai người bọn họ tiếp tục hưởng thụ mỹ thực,Cổ Dĩ Tiêu vừa nói vừa chọc hắn cười,cô còn đem chuyện mình bị bắt có nói cho hắn nghe, nói đến người đầu bóng loáng bị cái bật lửa dọa thành như con chuột,cô cười ha ha,Dịch Thừa lại một đầu mồ hôi lạnh — người đàn ông nào thua trong tay cô, thật sự là giống như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Bởi vậy em có chứng sợ hãi giam cầm.” Dịch Thừa rút ra kết luận.
Cổ Dĩ Tiêu trừng mắt“Sao, thầy làm sao biết được?”
“Thầy có đọc sách tâm lý học, cho nên hiểu một chút.”
“Quên nó!” Cổ Dĩ Tiêu giận tái mặt, không muốn nhược điểm của mình bị người đàn ông này biết“Em không có chứng sợ hãi giam cầm!” Cô nói xong lại đứng lên chọn cua.
“Em còn ăn?” Dịch Thừa lắp bắp kinh hãi,cô đã ăn nhiều như vậy,còn có thể ăn sao?
“Em đã hứa với các cô ấy đi mua cua nướng, cho nên mang về một chút.” Cô vỗ vỗ túi tiền phìn to của mình“Thầy đi về trước đi, đừng để cho bọn họ phát hiện thầy và em cùng một chỗ.”
Dịch Thừa đứng ở bên người cô, lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu. Cô nói năng tà ác, có đôi khi cô lại không tà ác như vậy, cô rất khả ái lại có đôi khi làm cho người ta thật sự chán ghét. Hắn khó có thể phân biệt tình cảm của mình đối với Cổ Dĩ Tiêu, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Chương 13: Nghiệt duyên
Hoa Tri Chi và Tiểu Tư ăn cua nướng vui đến ngủ không yên. Cổ Dĩ Tiêu dù sao cũng ngủ rất trễ cho nên đi theo các cô đánh bài uống bia. Anh trai Cổ Dĩ Tiêu là thanh niên mẫu mực không dính rượu thuốc,nhưng cô thì không bài xích uống rượu,chẳng qua uống ít được. Các cô đánh địa chủ, ai thua trên đầu ghim một đuôi sam, kết quả Cổ Dĩ Tiêu một đuôi sam cũng không có,Tiểu Tư và Hoa Tri Chi cực nhanh biến thành yêu quái.
“A,Thiểu Hiên của cậu khi nào thì về nước?” Hoa Tri Chi vung bài, nhìn đồng hồ đã gần đến hai giờ .
“Qua mấy tháng, có lẽ là cuối năm…… Cụ thể tớ cũng không rõ ràng.” Cổ Dĩ Tiêu ngáp vài cái,có chút say.
Hoa Tri Chi thu thập bài tán loạn, cười gian hỏi:“Cậu có cơ hội hay không?”
“Khôngbiết nửa.” Cổ Dĩ Tiêu gục đầu xuống,“Nhà của tới cùng nhà anh ấy quan hệ rất tốt , ba ba ma ma đều rất thích anh ấy, ba mẹ anh ấy còn hay nói giỡn với tớ, bảo tớ là vợ tương lai của anh ấy……” Cô ngượng ngùng che mặt,“Anh ấy khi đó đồng ý ! Bất quá…… Đó đã là chuyện nhiều năm trước, có thể đã quên .”
“Vậy cậu còn do dự cái gì,sau khi hắn trở về cậu liền thổ lộ!” Tiểu Tư giựt giây nói.
Cổ Dĩ Tiêu tiếp tục nói,“Tớ cảm thấy vẫn là……”
“Có con gián a.” Hoa Tri Chi cắt đứt lời của cô, không chút nào để ý chỉ vào góc tường,“Có thể là một cha một mẹ a.”
Cổ Dĩ Tiêu sợ tới mức từ trên mặt đất nhảy dựng lên nhìn sang góc tường, nơi đó quả nhiên có hai con gián, cọng râu đen của bọn chúng đang chuyển động nhạy bén như thám thính cái gì. Cô thấy sởn tóc gáy, hàm răng đều đánh vào nhau, hối hận bản thân đến đây không mang theo thuốc diệt côn trùng, không được cô sắp hét lên, nhưng mà cô lại sợ chính mình thét chói tai sẽ làm cho con gián bắt đầu chạy đến,cô nhỏ giọng nói với Hoa Tri Chi:“Cậu đánh chết bọn chúng đi?”
“Con gián có cái gì phải sợ , nó tốt xấu cũng là một sinh mệnh.” Hoa Tri Chi thờ ơ, nằm xuống ngủ.
“Tiểu Tư……” Cổ Dĩ Tiêu lại chuyển qua bên giường Tiểu Tư, lay động người đang mơ màng,“Đứng lên đánh chết chúng nó đi……”
“Ai nha, không nên.” Tiểu Tư trở mình tiếp tục ngủ.
Sắc mặt Cổ Dĩ Tiêu tái nhợt mới nhớ tới các cô không sợ gián mà sợ con chuột và thằn lằn. Trời ơi!Cô nhìn về phía sinh vật đáng sợ ở góc tường, kinh dị phát hiện chỉ còn một con ! Dư quang đảo qua cặp râu đang đong đưa,Cổ Dĩ Tiêu chợt quay đầu lại,phát hiện một con gián khác không biết khi nào lại bay đến đầu giường Tiểu Tư, nó còn hướng về phía mình nhe răng cười.
Một con gián khác cũng đang vỗ cánh dường như đang muốn cất cánh.
Cổ Dĩ Tiêu dường như bị bệnh tim bộc phát mà chết, cô không nghĩ nhiều như vậy,ôm đầu chạy ra khỏi cánh cửa, hoảng sợ như nhà có chó hoang.Cô vọt tới phòng khách dưới lầu,mới phát hiện chính mình sợ tới mức hai chân như nhũn ra dường như đứng không vững.
Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều đi ngủ. Cổ Dĩ Tiêu ủ rũ ngã vào sô pha,nhưng trong lòng còn sợ hãi nhìn xung quanh, sợ từ nơi nàò đó lại chui ra một tiểu cường, như vậy cô ngay cả nơi duy nhất cũng không có .Cô như con ếch nằm nghiêng ở một góc sô pha,vẻ mặt hoảng hốt,cô chỉ cảm thấy có mấy trăm con gián ở trước mắt tay cầm tay nhảy điệu Tăng-gô.
Có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, tiện đà vang lên thanh âm xuống thang lầu.
Là con gián bị đánh chết sao? Cổ Dĩ Tiêu cực hy vọng, chờ Hoa Tri Chi hoặc là Tiểu Tư nói cho cô biết một tin tức tốt, nhưng mà……
“Khuya như vậy còn chưa ngủ?” Dịch Thừa lau mái tóc ướt đẫm, hiển nhiên mới vừa tắm rửa xong.
“Có gián……” Cổ Dĩ Tiêu đáng thương nói, lại lui vào góc sô pha.
Dịch Thừa cũng không sợ gián,từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, mở ra uống mấy ngụm lớn, lúc muốn lên lầu thuận miệng hỏi:“Muốn ngủ ở phòng thầy hay không? Có chổ trống còn mát mẻ.”
“Vậy thầy ngủ trên mặt đất,em ngủ giường được không?” Cổ Dĩ Tiêu bay nhanh đứng lên, nhanh như chớp chạy tới.
“Được.” Dịch Thừa trả lời rất kiên quyết.
“Thầy …nơi này…… Không có con gián chứ?” Cổ Dĩ Tiêu cảnh giác nhìn xung quanh, nghiêm túc quét qua từng góc có thể chạy ra một con gián.
Dịch Thừa thản nhiên ôm lấy khóe môi, ngửa đầu uống bia. Ánh mắt hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm Cổ Dĩ Tiêu không hề có ý che dấu, hắn không hề giống phó giáo sư đại học đứng đắn, lại giống như con báo ban đêm đi ra ngoài kiếm ăn.
“Két.” Vừa rồi còn vù vù thổi gió lạnh điều hòa bỗng nhiên đình chỉ hoạt động.
“Để tôi xem thử.” Dịch Thừa đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng trên ghế, lấy tay khuấy phiến lá điều hòa,“Giống như bên trong bị mắt kẹt……”
“Như thế nào lại như vậy nha…… Thật vất vả mới có một chổ ngồi mát mẻ để ngồi……” Cổ Dĩ Tiêu xoa eo, không kiên nhẫn nhìn Dịch Thừa khuấy động phiến lá điều hòa, cười nhạo nói:“Hắc hắc hắc, anh hùng không đất dụng võ ? Nếu đổi thành thầy giáo vật lý hoặc máy móc,nhất định lập tức liền chuẩn bị cho tốt.Anh thật không được .”
Tay của Dịch Thừa như cô mong muốn đứng ở giữa không trung, hắn chậm rãi quay đầu, chậm rãi nhìn thẳng vào cô, chậm rãi mở miệng nói:“Anh, không,được?”
“Như thế nào? Anh chính là không được nha.” Cổ Dĩ Tiêu khinh thường nói, hắn là phó giáo sư hệ triết học làm sao biết sửa điều hòa? Chẳng lẽ để tên Tô Cách Lạp kia thì có thể sửa điều hòa tốt sao?
Dịch Thừa từ ghế trên nhảy xuống dưới, cởi bỏ hạt nút thứ nhất trên áo sơmi.
Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy cái dạng này của hắn, một chút cũng không giống giáo sư mang theo hào quang mà giống như tên du đãng trên đường không có việc làm.
“Trước kia không có quen bạn trai sao?” Dịch Thừa đột nhiên hỏi.
“Liên quan gì đến anh .” Cổ Dĩ Tiêu quay đầu không để ý ….
Dịch Thừa thong thả đi tới, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay bên người Cổ Dĩ Tiêu đặt trên tường, đem cô vây khốn ở bên trong cánh tay chính mình,“Không trách được, nếu không cô nhất định biết khi đối mặt với đàn ông tốt nhất đừng nói hắn không được……”
“A –” Cổ Dĩ Tiêu muốn đẩy hắn ra nhưng đã không còn kịp rồi, môi hắn rơi xuống bá đạo mà cường hãn.
Dịch Thừa tuyệt đối là kẻ hai mặt thành công nhất trên thế giới!“Ban ngày là giáo sư, buổi tối là cầm thú”!
Cổ Dĩ Tiêu trừng mắt, căn bản thấy không rõ mặt hắn, hắn đem cả người dán lên như chủ tâm muốn đè chết cô, cảm giác này…… A, Cổ Dĩ Tiêu thừa nhận còn không phá hư. Nhưng mà tại sao có thể như vậy nha?
Cô không phải ghét hắn nhất sao? Không phải muốn đào phần mộ tổ tiên của hắn lên sao? Không phải muốn đánh ngất hắn, sau đó cởi sạch quần áo rồi trói đến trên đài chủ tịch sao? Quả nhiên, rượu sau loạn tính a, Cổ Dĩ Tiêu bị hắn ôm ngang sát vào người,thề chính mình về sau tuyệt không uống rượu ……
“Nghiệt duyên……” Cổ Dĩ Tiêu nói thầm,đưa tay sờ mái tóc trơn thuận của hắn.Hắn dường như được nhận khích lệ,cuồng dã kịch liệt hôn lên người cô……
☆★
Hô hấp dần dần vững vàng,Dịch Thừa rời khỏi Cổ Dĩ Tiêu đang ngủ say, đắp chăn mỏng lên người cô,phủ thêm một bộ quần áo, rút ra một điếu thuốc, châm, hít thật sâu một ngụm. Còn chưa nếm đến mùi cay vốn có, sau lưng đã bị người ta đạp mạnh một cái, hại hắn thiếu chút nữa bị sặc.“Không được hút thuốc!” Cổ Dĩ Tiêu hung hăng trừng mắt hắn, sau đó chịu không nổi ho khan. Dịch Thừa cả kinh, vội tắt tàn thuốc.
“A ……” Cổ Dĩ Tiêu trở mình gục đầu vào gối, than thở, sau đó lại chìm vào mộng đẹp.
Dịch Thừa sửng sốt thật lâu, nhìn hộp thuốc lá cầm trong tay cùng với bật lửa, khe khẽ thở dài rồi ném bọn chúng vào thùng rác. Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Dĩ Tiêu, trong lòng thế nhưng tràn ngập một loại dịu dàng khó có thể nói nên lời, thật giống như tình cảm ngủ say thật lâu lại thức tỉnh ……
Bảy năm trước.
“Chúc mừng, tiến sĩ trẻ tuổi!” Hiệu trưởng đại học New York đem học vị tiến sĩ trao tặng Dịch Thừa, thân thiết cùng hắn bắt tay.
“Cám ơn.” Dịch Thừa trên mặt cũng không biểu hiện ra nhiều vui sướng, dù sao học vị tiến sĩ là chuyện sớm hay muộn, vấn đề chẳng qua chỉ là thời gian.
“Chào , chúc mừng!” Deborah đi về phía hắn , dùng sức hôn lên mặt hắn một cái,ôm lấy cánh tay hắn,“Em đã đặt chổ tốt chờ anh đến !”
“Ừm.” Dịch Thừa kéo cà- vạt, cởi bỏ cái nút thắt trên áo sơmi,“Đi thôi.”
Hai người đi phòng ăn cách điệu trang nhã,tiến hành bữa tối cuối cùng -
Bữa tối tiến hành đến một nửa, Deborah trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên cầm tay hắn,“Stevens, em yêu anh,em không muốn rời khỏi anh!”
Mặt Dịch Thừa nhanh nhăn lại, nắm chặt tay cô, nhếch môi nhưng không có mở miệng nói chuyện.
“Tại sao?” Nước mắt của Deborah đảo quanh ở hốc mắt,“Anh vì sao không thể giống hai năm trước ở tại chỗ này giúp em?”
“Anh đồng ý vì em ở lại Mĩ Quốc,vậy em nguyện ý chia tay hai người đàn ông kia sao?” Dịch Thừa nhìn mặt bàn.
Deborah nghẹn lời, ngơ ngác lôi kéo tay hắn, nhẹ giọng hỏi:“Anh…… Anh không phải không ngại bọn họ sao?”
“Thiên tài mới không ngại!” Dịch Thừa bỏ tay cô ra.
“Stevens, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện một chút……” Deborah thử cùng hắn trao đổi,“Chúng ta ở cùng một chỗ rất vui vẻ không phải sao? Chẳng lẽ một chọi một mới có thể vui vẻ? Em cũng không phản đối anh có bạn gái khác, chẳng qua là anh vẫn không chịu mà thôi. Chúng ta còn trẻ như vậy, không cần dùng tiêu chuẩn hôn nhân để ép buộc mình, được không?”
Dịch Thừa chờ cho cô nói hết lời, sau đó nói:“Anh sẽ về nước.”
“Sao, Thượng Đế của em!” Deborah vỗ ót, làm ra vẻ mặt không thể làm gì,“Có lẽ là chúng ta sinh trưởng ở nơi văn hóa không giống nhau,cho nên tư tưởng chúng ta khó có thể câu thông.”
Dịch Thừa ảm đạm cười,“Chúc em gặp may mắn.”
“Quên đi.” Deborah vỗ vỗ vai hắn,“Hy vọng chúng ta về sau vẫn là bạn tốt.”
“Chúng ta vốn chính là….” Ngay cả hắn cũng không biết,hai người bọn họ tại sao từ người yêu trở thành bạn bè, giống như ai cũng chưa bày tỏ cứ như vậy ở cùng một chỗ.Đây có lẽ phong cách bên nước Mĩ, hợp thì ở chung, không hợp thì chia tay, lúc ở chung một chỗ có thể không có tình yêu,lúc tách ra cũng không có oán hận.
Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên xoa mắt ngồi dậy, cắt đứt suy nghĩ của Dịch Thừa, hắn quay đầu qua nhìn cô.
“Em phải đi ra ngoài ngủ.” Cô mơ mơ màng màng cũng không quên bọn họ bí mật quan hệ.
Dịch Thừa dường như nhớ đến chuyện quan trọng, lắc lắc cô, đem cô lay đến tỉnh táo,“Muốn anh đi mua thuốc hay không?”
“Anh……” Dịch Thừa gãi gãi cái ót,“Vừa rồi không có dùng đồ bảo vệ…… Anh lo lắng em có thể hay không bởi vậy……”
Cổ Dĩ Tiêu biến sắc…… Hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo chăn bao quanh chính mình, thối lui đến đầu giường giống như hắn bị dịch bệnh,“Anh có bệnh AIDS?!”
Dịch Thừa không nói gì, tưởng tượng của cô thật sự phong phú, vì thế hắn nói trắng ra:“Anh lo lắng em mang thai.”
Cổ Dĩ Tiêu cắn ngón tay tính toán thật lâu,thở dài một hơi,“Hẳn là là sẽ không .”
“Lại đây.” Dịch Thừa vươn tay về phía cô.“Anh muốn ôm em một cái……”
“Không được,em muốn đi ra ngoài.” Cổ Dĩ Tiêu kéo chăn tay chân luống cuống mặc quần áo vào. Cổ Dĩ Tiêu dùng dép quăng lên kêu ‘rầm” một tiếng, điều hòa lại bắt đầu chạy giống như biết cô tức giận.“Gặp quỷ!” Cổ Dĩ Tiêu trừng mắt nhìn nó một cái, lại nhìn sang Dịch Thừa,cái gì cũng không nói liền mở cửa đi ra ngoài.
Dịch Thừa nhìn lên giường thật lâu, trên gối còn lưu lại mùi vị của cô,chăn giường màu trắng còn lưu lại ấn ký cô bị hắn đoạt lấy,Dịch Thừa sớm nên nghĩ đến,hắn là người đàn ông,mặc kệ cô thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được,cô vĩnh viễn cũng không quên hắn.Cô lãnh đạm rời khỏi làm Dịch Thừa một đêm không ngủ. Hắn hồi tưởng giao điểm vận mệnh bọn họ,bắt đầu từ bài thi đểm tuyệt đối kia, một người tên “Cổ Dĩ Tiêu” đã lẻn vào trong lòng hắn, có lẽ từ khi chính mình không ngừng tìm kiếm thân ảnh của cô , hắn nên dự cảm đến, hắn_ Dịch Thừa đã thua trong tay Cổ Dĩ Tiêu .
Hắn vạn phần không tình nguyện thừa nhận chính mình đối với Cổ Dĩ Tiêu có một loại tình cảm mang tên tình yêu, hắn xong rồi, yêu một cô gái đáng sợ như vậy, đến bây giờ mới hiểu, hắn nhất định không nắm được tim của cô.
Thật sự xong đời .
Xong đời .
Chương 14: Ẩn núp nguy cơ
Nhìn người đàn ông xấu xí ba mươi tuổi ngồi ở trên bục giảngcầm sách giáo khoa mà đáng lý người dạy khóa này là Dịch Thừa,Cổ Dĩ Tiêu liền cảm thấy rất buồn bực. Sau ngày một tháng năm gần tới cuối kỳ, đột nhiên khóa học của Dịch Thừa đổi người dạy,Dịch Thừa đã hơn nửa tháng không xuất hiện. Trưởng lớp nói Dịch Thừa bởi vì tham gia trao đổi môn học gì đó,cho nên không thể dạy khóa bọn họ.Trong lúc nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết đói khắp nơi, không nghĩ tới Dịch Thừa lại im hơi lặng tiếng vĩnh viễn cáo biệt bọn họ.[ Dịch Thừa:Ơ, Tôi còn chưa chết đâu nha.]
Dịch Thừa cứ như vậy vỗ mông đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô. Cổ Dĩ Tiêu lưu dãy số của Dịch Thừa, nhưng không có tính gọi điệncho hắn. Hắn giống như người từ Mĩ trở về,quan hệ nam nữ đều là tùy tiện như vậy.May là Cổ Dĩ Tiêu không phả loại người thích ràng buộc,nếu không đã thắt cổ rồi.Trong lòng cô thấy dễ chịu,Dịch Thừa không liên lạc với cô cũng không có gì,Cổ Dĩ Tiêu chính là Cổ Dĩ Tiêu.
Điện thoại của Dịch Thừa lại gọi đến vào buổi tối,Cổ Dĩ Tiêu tiếp điện thoại,gọi hắn “A Dì sao”.
“Thứ bảy,bảy giờ,tại cao ốc HK.”
Cổ Dĩ Tiêu chạy nhanh đến ban công, dùng ngữ khí bình tĩnh cự tuyệt hắn,“Em không đi.”
“Dĩ Tiêu,em phải đi.”
“Anh vì sao không đi dạy?” Cổ Dĩ Tiêu học âm điệu cứng nhắc của hắn.
“Ngày mốt kể lại với em, không gặp không về.” Nói xong hắn cắt điện thoại.
“Bệnh thần kinh.” Cổ Dĩ Tiêu nghe người ta nói người nghiên cứu triết học đến cuối cùng tám phần sẽ biến thành người điên, thi nhân cũng giống nhau.
Dịch Thừa cất xong điện thoại di động,đi trở về phòng họp,tiếp tục hội nghị ngành học của mình. Nửa tháng trước hắn từ buổi du lịch biển trở về rồi tham gia hội nghị ngành học như bình thường, sau đó xảy ra một việc.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!