Học viện Quang Du lại có sự biến đổi. Lá cây ngưng hấp thụ, gió nhè
nhẹ thổi. Sân trường im lặng như tờ. Hàng trăm ánh mắt hiếu kì,
kích động, vui vẻ giống như đèn pha, nhìn chăm chú không chớp mắt
vào một cô gái. Tiêu điểm chính của sự việc là ai? Đương nhiên là
trên trời dưới đất, không có việc gì không thể, thường là Minh Hiểu
Khê đem lại kinh ngạc li kì cho mọi người. (Chú ý: những tin này
trích tập san Quang Du phát hành sau một ngày).
Trên sân trường, Minh Hiểu Khê không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai
người con gái đang chặn trước mặt cô. Nghiêm túc mà nói, người chặn
đường cô không phải là hai người, mà là một người con gái dáng liễu
yếu đào tơ, mềm yếu, trắng nhạt như trăng. Ánh mắt cô ta nhìn chăm
chăm vào Hiểu Khê, vừa căm hận vừa oán hận. Một cô gái khác giống
như tùy tùng, gương mặt thanh tú, rụt rè, đứng che dù cho cô gái ở
phía trước. Minh Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn trời. Dụi dụi mắt rồi
nhìn, ánh sáng mặt trời hoàn toàn không gay gắt. Nói một cách khác,
hôm nay không có nắng.
Tiểu Tuyền vỗ vỗ vào vai của Hiểu Khê: “Không nên quá kinh ngạc. Đó
chỉ là người hầu của đại tiểu thư nhà người khác mà thôi”.
Minh Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Tuyết than thở: “Chị Hiểu Khê, cô ấy đến tìm chị gây chuyện
đấy!”.
Hiểu Khê kinh ngạc quay đầu lại: “Tìm chị gây chuyện à? Tiểu Tuyết,
chị đã làm sai việc gì sao?”.
Hạo Tuyết dậm chân, bức bối nói: “Chính cô ta…”.
Tiểu Tuyền cười một cách kì dị: “Một sự hiểu lầm mà thôi!”. Nụ cười
của cô ta quá kì dị, khiến Hiểu Khê thấy sợ hãi, lại thêm ánh mắt
kích động vui mừng bao vây của các bạn học đều tập trung vào cô.
Trong sự mong chờ nóng nảy của mọi người xung quanh, người con gái
mềm mại đẹp đẽ nâng niu đó cuối cùng đã mở miệng: “Cô là
ai?”.
Minh Hiểu Khê chỉ chính mình, ngờ vực hỏi lại: “Cô đang nói chuyện
với tôi phải không?”.
Hạo Tuyết lạnh run lên tiếng: “Cô Phi Anh, có gì thì chỉ cần làm
với tôi! Không nên dính dáng tới người khác!”.
Mọi người ghé tai thì thầm nhau, thì thầm nói riêng, có vẻ nghi
hoặc. Tiểu Tuyền nhíu mày thở dài, lại là chuyện buồn người, lại là
chuyên phiền não, Minh Hiểu Khê. Mắt của cô Phi Anh không ngừng
liếc Hạo Tuyết một cái, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Hiểu Khê,
thủng thẳng hỏi một lần nữa: “Cô là ai?”
Hiểu Khê đành đáp ngắn gọn: “Tôi là Minh Hiểu Khê”.
Cô tiểu thư kì là đó lại buông tiếp một câu: “Cô biết tôi là ai
không?”.
Hiểu Khê suýt chút nữa ngã, nhẫn nhịn, giả vờ mỉm cười: “Xin lỗi cô
là…?”.
Người trả lời cô không phải là cô Phi Anh, mà là cô hầu đứng che
dù: “Nhà tiểu thư chúng tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay, gia
truyền lâu đời nhất, lịch sử hiển hách nhất, địa vị cao quý nhất.
Đây là người con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28
vị quan chức cao – Phi Anh tiểu thư”.
Minh Hiểu Khê líu lưỡi. Một câu nói rất dài, may mà cô ta có thể
đọc thuộc đến lưu loát như thế. Nhưng có người không hài lòng. Cô
tiểu thư đó trừng mắt: “Một chút khí thế cũng không có!”.
Người hầu miệng câm như hến, hai chân run rẩy, rồi dùng hết sức la
lớn: “Tiểu thư nhà tôi nổi tiếng nhất từ xưa đến nay! Gia truyền
lâu đời nhất! Lịch sử hiển hách nhất! Địa vị cao quý nhất! Là người
con gái đích truyền đời thứ 21 của gia tộc Cổ Thị 28 vị quan chức
cao – Cổ Phi Anh tiểu thư!!”
“Âu!”.
“Chao ôi!”
“Ôi!”
Các học sinh của Quang Du muốn ói ra. Cổ Phi Anh tiểu thư này thật
là lợi hại, mỗi lần tự giới thiệu gia đình nhất định làm “điên đảo”
mọi người, cho dù đã nghe qua 7,8 lần cũng vậy. Minh Hiểu Khê trừng
mắt, cố gắng nén buồn cười: “Hơ hơ… ngưỡng mộ đã lâu nay mới
gặp”.
Cổ Phi Anh cười rất ngạo mạn: “Cô – biết thân phận của tôi
không?”.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Nếu cô nhất định muốn nói, có thể
ngắn một chút không?”.
Cổ Phi Anh liếc nhìn Hiểu Khê đầy khinh bỉ. Người hầu của Phi Anh
đứng đỡ lời: “Tiểu thư nhà tôi là do nhà họ Phong đặc biệt chọn
lựa, nhà họ Cổ chính thức đồng ý. Tức là sẽ trở thành vợ chưa cưới
ưu tú tài giỏi, phẩm hạnh và học vấn của Phong Giản Triệt thiếu
gia”.
Hạo Tuyết phẫn nộ la lối: “Không sợ mất mặt sao? Anh Triệt thừa
nhận cô là vợ chưa cưới của anh ấy khi nào?”.
Ánh mắt khinh miệt của Phi Anh liếc xéo Hạo Tuyết, rồi nhìn chăm
chăm vào Minh Hiểu Khê.
Hiểu Khê bụng bảo dạ: “Trời ạ, cô ta phải chăng đầu óc có vấn đề?
Sao lắm chuyện thế nhỉ?”
Phi Anh bỗng bật cười, cất giọng khinh mạt: “Đúng là đồ hồ ly
tinh”.
Hạo Tuyết kinh ngạc la lớn: “Cô đang nói hồ đồ gì đó?! Không được
sỉ nhục chị Hiểu Khê!”.
Cổ Phi Anh quan sát kỹ gương mặt tức giận của Hạo Tuyết, bỗng cười
lạ lùng: “Ơ, tôi quên, cô mới chính là người yêu thương tha thiết
Giản Triệt. Đáng thương quá, tiểu nha đầu, cô chẳng lẽ không biết
chị Hiểu Khê của cô đang suy tính cướp anh Giản Triệt sao?”.
Hạo Tuyết đứng chết trân như khúc gỗ.
Tiểu Tuyền than thở: “Ai nói Cổ Phi Anh là tiểu thư bị thịt, ngu
ngốc đờ đẫn”.
Im lặng một cách kỳ lạ. Mọi người nín thở chờ sự đón đầu đánh mạnh
của Minh Hiểu Khê. Ký giả tập san Quang Du âm thầm trong mọi người
đã suy đoán ra vô số loại giả thiết đủ khiến mọi người cuộn trào
nhiệt huyết, cục diện phát triển mãnh liệt khó mà đè nén. Ai mà
đoán được trước.
Theo sự ghi chép của tập san Học viện Quang Du đầy quyền uy, lúc
đó, Minh Hiểu Khê chân thành tha thiết nói với Cổ Phi Anh: “Ái chà,
vậy là cô cợ chưa cưới của anh Triệt, chúc mừng, chúc mừng!”.
Cổ Phi Anh lạnh nhạt cao ngạo răn đe: “Cô không nên có ý nghĩ bất
chính với Phong Giản Triệt. Anh ấy sẽ là chồng tôi”.
Minh Hiểu Khê đáp rất nghiêm túc: “Tôi bảo đảm, quyết không có ý
nghĩ bất chính với anh Triệt”.
Không có khói thuốc súng. Không có chiến tranh. Nhưng đã có một
trận phong ba đang dậy sóng trong tâm hồn yếu đuối của Minh Hiểu
Khê. Các học sinh của Học viện Quang Du rất thất vọng trước hành
động đầu hàng nhanh chóng của cô.
“Đi thôi!”, Hiểu Khê mỉm cười như trút được gánh nặng, kéo tay của
Hạo Tuyết giục giã. Tay của Hạo Tuyết rất lạnh, cứng đờ.
Canh thịt bò đậm đặc đang sôi sùng sục. Mùi vị thơm nồng lan khắp
khách sạn. Hiểu Khê nhìn chăm chăm vào nồi thịt bò. Nom cô thật ủ
dột, ngón tay trỏ ngậm trong miệng đã bị cắn đến nỗi xanh tím
lại.
Giản Triệt nhìn cô, và gọi: “Minh Hiểu Khê”. Ngón tay thon dài quơ
qua quơ lại trước mặt cô. Gương mặt cô vẫn bất động như pho tượng.
“Minh Hiểu Khê”. Anh vui tính gõ lên đầu cô. Nhưng nom cô vẫn chưa
hoàn hồn. Anh đành quát lớn: “Minh Hiểu Khê!”.
Hiểu Khê giật nảy mình, kêu ầm lên: “Làm sao? Làm sao! Có phải thịt
bò không?”. Cô nhìn Phong Giản Triệt đầy nghi hoặc: “Anh Triệt, có
chuyện gì thế?”.
Giản Triệt nắm lấy ngón tay bị thương của cô, hỏi nhỏ: “Có việc gì
buồn vậy?”. Bàn tay của anh rất ấm, nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ
của cô, có ánh mặt trời, trong nháy mắt dòng chảy của mạch máu toàn
thân đều thay đổi đến nỗi thư giãn mà còn thong thả.
Minh Hiểu Khê cúi đầu, im lặng. Giản Triệt nhẹ nhàng xoa lên những
dấu răng rất sâu trên ngón tay nhỏ của cô và hỏi: “Em gặp Cổ Phi
Anh rồi phải không?”.
Quả nhiên cái gì đều không giấu nổi anh ta. Minh Hiểu Khê chau mày,
buồn bực nói: “Vì sao mỗi người đều có vị hôn thê? Giống như Cổ Phi
Anh của anh, Dương Thiên Phụng của Đông Hạo Nam và của Mục Lưu
Băng… Các anh đã không thích người ta, sao không cự tuyệt ngay lúc
đầu? Vì sao có vị hôn thê rồi lại không quan hệ cho tốt, lại cứ gây
ra nhiều chuyện hiểu lầm”.
Giản Triệt chua chát đáp: “Chính anh cũng không hề biết về việc của
Cổ Phi Anh trước đó”.
Hiểu Khê rút ngón tay ra khỏi bàn tay của Giản Triệt, than: “Các
anh đều giống nhau, đều nói như thế”.
Triệt cúi nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, chợt thấy lòng
trống rỗng.
Canh thịt bò nấu thật thơm ngon. Minh Hiểu Khê ăn một lèo hết tám
miếng thịt lớn, uống hết hai bát canh to, bụng căng tướng, toàn
thân khắp người ấm áp, tinh thần phấn chấn trở lại. Cô đặt cái
muỗng trên bàn ăn xuống một cái “ầm”, lớn tiếng nói với Phong Giản
Triệt: “Em không vui! Rất không vui!”.
Phong Giản Triệt ngừng ăn, chằm chằm nhìn cô.
Hiểu Khê bực bội nói tiếp: “Vị hôn thê đó của anh khiến bao người
ghét, anh có biết hay không? Ngạo mạn! Giả dối! Cuồng vọng! Anh mà
nghe được những gì cô ta nói nhỉ? Thật đáng ghét!”.
Giản Triệt cười: “Nhưng nghe nói em rất khách khí đối với cô ta.
Phải không?”.
Minh Hiểu Khê thở dài: “Em…”.
Giản Triệt cười trêu: “Minh Hiểu Khê luôn thành công ở mọi nơi mọi
chỗ. Minh Hiểu Khê số một thiên hạ nhưng hôm qua đã thất bại trước
mặt Cổ Phi Anh rồi”.
Hiểu Khê bực bội gãi đầu, nhăn nhó thanh minh: “Em cũng không rõ
làm sao mình đột nhiên biến thành không có sức lực như thế. Lúc đó
em thậm chí còn hơi lo, lo làm cô ta tức giận… Em sợ sau khi làm cô
ta tức giận…”. Cô ta rùng mình, không nói tiếp nữa.
Phong Giản Triệt không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hiểu Khê
chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp và vui vẻ của gió xuân bao quanh mình.
Cô gắng gồng mình hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc
đó, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình thon thả của Giản Triệt, úp mặt lên
ngực anh.
Hiểu Khê hiểu rõ mình thích Phong Giản Triệt. Từ trước cô đã luôn
thích ở bên cạnh anh, thích nghe anh nói, thích nhìn anh mỉm cười,
thích anh nhìn cô. Nhưng sao lần này dầu đã được ôm anh mà trong
lòng cô lại thấy hơi run rẩy thế nhỉ. Có cái gì đó vừa ngọt ngào,
vừa chua chát, lại vừa vùng vẫy giằng xé muốn gào thét trong
cô.
“Hiểu Khê, em không cần lo lắng về Cổ Phi Anh”, Giản Triệt êm ái
nói, khiến người ta thật yên tâm, “Việc của cô ta, anh sẽ giải
quyết. Hãy tin tưởng anh. Anh quyết không để cô ta trở thành Thiết
Sa Hạnh thứ hai”.
Minh Hiểu Khê nhắm mắt. Hóa ra là như thế, điều mà cô ta không yên
tâm hoàn toàn không phải là Cổ Phi Anh, mà là hình bóng của Thiết
Sa Hạnh điên cuồng la hét và đang vung vẩy cây súng, mình chảy đầy
máu. Cô hối hận vô cùng. Nếu lúc đầu, cô đối với Thiết Sa Hạnh
không ấu trĩ đến vậy, sự việc đã không phải có kết cục như bây
giờ.
Cô chưa từng tâm sự điều này vơi ai nhưng Giản Triệt lại hiểu thấu
lòng dạ cô. Giọng anh vẫn róc rách như làn suối, thủ thỉ bên tai
cô: “Em lớn rồi, Hiểu Khê, không còn quá xúc động như trước, nhưng
đáng yêu hơn trước”.
Hiểu Khê hơi chạnh lòng, hỏi lại “Đáng yêu ư? Anh thấy em không có
dũng khí sao?”.
Giản Triệt vỗ nhẹ lên đầu cô ta, cười lanh lảnh: “Ngốc quá! Dũng
khí có biểu hiện lúc gây lộn không? Hiểu Khê của chúng ta, từ trước
đến giờ không trốn tránh chuyện gì, từ trước đến giờ không oán trời
trách người, từ trước đến giờ không đánh mất lòng tin, là người con
gái có dũng khí nhất trên thế giới này!”
Minh Hiểu Khê cười, ngước khuôn mặt xinh xắn lên nhìn anh. Ánh sáng
rọi vào mắt cô lấp lánh: “Triệt! Em sẽ không làm cho anh thất vọng!
Em nhất định không làm cho anh thất vọng! Em nhất định sẽ làm một
Minh Hiểu Khê xuất sắc nhất!”.
Giản Triệt mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô.
Học viện Quang Du sẽ phát giải thưởng Học sinh có tác phong quyết
đoán nhất cho Minh Hiểu Khê lớp 3 năm 2. Nhiều người cho rằng cô
xứng đáng đoạt giải thưởng này bởi dù mưa gió tầm tã, dù sấm động
phong ba, Minh Hiểu Khê vẫn ngày ngày tới châm cứu cho Phong Giản
Triệt. Và sau khi Cổ Phi Anh gây hấn với Minh Hiểu Khê, lại không
có đoạn kết. Kể cả Minh Hiểu Khê rõ như ban ngày tiếp xúc thân mật
với Phong Giản Triệt, đều không thấy Cổ Phi Anh ghen tuông hoặc đến
gây sự tiếp. Vậy mà nguyên nhân quan trọng nhất khiến tập san Quang
Du phát giải thưởng lần này lại không phải là hai lý do trên, mà là
Hiểu Khê đã bắt đầu “chung sống thân mật” với Phong Giản Triệt. Quả
là một tin động trời.
Sự việc Triệt – Khê yêu nhau trở nên nóng hổi và náo động khắp Học
viện Quang Du. Minh Hiểu Khê dù có liên can, nhưng trái lại hoàn
toàn không quan tâm, tâm tình vui vẻ, cười nói suốt ngày. Vậy Hiểu
Khê mà không được giải “giải thưởng người có tác phong quyết đoán
nhất”, ai sẽ có tư cách đây?
Kỳ tích quả nhiên có thể được tạo ra bởi bàn tay còn người. Bác sĩ
Susi châm một điếu thuốc, chằm chằm nhìn Minh Hiểu Khê đang rạng rỡ
như ánh mặt trời. Ông buột miệng khen: “Cô gái, cô làm tôi kinh
ngạc đấy!”.
Hiểu Khê cười thật đáng yêu: “Bác sĩ cứ gọi tôi là Hiểu Khê đi. Tay
phải của anh Triệt phải chăng đã đỡ rồi?”.
Bác sĩ Susi vừa chậm rãi hút thuốc vừa trả lời “Tôi tin rằng Giản
Triệt giờ đây có thể dùng tay phải nhặt đồ vật được, không thành
vấn đề”.
Hiểu Khê cười híp cả mắt: “Bác sĩ có biết là tay anh ấy đã có thể
gọt dưa được rồi đây. Hôm qua anh Triệt còn giúp tôi xỏ chỉ vào một
cây kim rất nhỏ”.
Bác sĩ Susi gật gù và viết kết luận khám vào bệnh án: “Tay phải của
Giản Triệt đã phục hồi bình thường, có thể thực hiện các chức năng
thông thường”.
Minh Hiểu Khê mỉm cười với Phong Giản Triệt, khoe vang: “Anh Triệt,
bác sĩ Susi nói tay phải của anh đã khỏe rất nhiều rồi đấy”.
Giản Triệt đưa tay lên xoa má cô, cười rất tươi: “Đúng đấy. Nhưng
em còn gì chưa thỏa mãn, còn tham lam gì nữa Hiểu Khê?”.
Hiểu Khê lắc đầu, vội đáp bằng giọng chắc nịch: “Hi hi, tất nhiên
là em không hài lòng rồi. Em phải làm cho tay của anh thật xuất sắc
cơ”.
Bác sĩ Susi lại chăm chú, nhìn cô, hỏi lại: “Thật xuất sắc sao? Cô
nói thật không đấy?”.
Hiểu Khê gật đầu không chút do dự.
Trong ánh mắt của bác sĩ hơi thoáng chút run sợ. Ông hỏi lại: “Cô
nhất định phải sáng tạo ra kỳ tích này, đúng không?”
Hiểu Khê nhìn thẳng vào đôi mắt của bác sĩ, cười đáp: “Nhưng, tôi
sợ chỉ có sức lực của mình quá ít ỏi. Bác sĩ Susi, xin bác sĩ hãy
phụ giúp tôi, được không?”.
Lúc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi chiếu lấp lánh lên gương mặt
cô, khiến gương mặt cô thật bừng sáng.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, trên phố bắt đầu sầm uất náo nhiệt.
Hiểu Khê dán mắt qua lớp kính một tiệm bán quần áo. Bên trong đang
treo một chiếc váy đầm tuyệt đẹp. Thấy cô ngắm nghía bộ trang phục
mãi không chớp mắt, Giản Triệt dõi theo ánh mắt của Hiểu Khê rồi
hỏi: “Em thích bộ trang phục đó lắm sao?”.
Hiểu Khê đứng ngẩn ra một lúc ngắm mãi rồi quay về phía anh, nhoẻn
cười: “Đợi đến khi tay anh có thể biểu diễn đàn được, em sẽ mặc
chiếc đầm thật đẹp này để chúc mừng anh. Em chọn chiếc đầm này như
món quà đầu tiên em tặng cho chính mình, vì đã thành công giúp anh
chữa bệnh. Cho nên anh không nên tranh với em”.
Giản Triệt nhìn cô âu yếm. Trong ánh mắt anh như chứa đựng cả trời
sao êm ái. Anh từ từ đưa tay ra, muốn ôm lấy Minh Hiểu Khê đang
cười tít mắt. Những ngón tay của anh thon dài, lúc vừa chạm vào vai
cô thì dừng lại. Nhưng Hiểu Khê lại chủ động chạm vào những ngón
tay ấm áp đó của Giản Triệt, thậm chí tựa luôn người vào anh, thỏ
thẻ hỏi: “Anh coi, nếu em mặc bộ đầm này có đẹp không?”.
Giản Triệt gật đầu: “Đẹp chứ!”.
Hiểu Khê vẫn không buông tha: “Đẹp như thế nào?”.
Giản Triệt cười, dí tay vào mũi cô: “Đẹp và lộng lẫy hơn cả sao
trên trời”.
Hiểu Khê vui vẻ nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay của cả hai người đều
rất ấm nóng, hòa hợp thành một.
Hiểu Khê nhìn Giản Triệt, cười nói: “Em rất muốn biến thành một
ngôi sao sáng có sức mạnh thần kỳ, khiến cánh tay anh nhất định
khỏe mau”.
Giản Triệt chỉ âu yếm nhìn cô, không cười. Đột nhiên, anh còn thấy
hơi buồn bã và lo ngại cho tương lai sau này.
Hiểu Khê đã nhận ra sự khác thường của Giản Triệt. Quan sát hồi
lâu, cô cất tiếng gọi anh rất khẽ: “Anh Triệt”.
Giản Triệt buồn rầu hỏi: “Hiểu Khê, đợi tay anh hoàn toàn bình
phục… em sẽ như thế nào? Em sẽ bỏ đi phải không? Sẽ trở về bên Mục
Lưu Băng phải không? Sẽ từng giờ từng khắc nhớ đến một người tên là
Phong Giản Triệt không? Sẽ giống như bây giờ phải không?”. Giản
Triệt càng nói, giọng càng buồn tha thiết.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, nụ cười sáng chói như sao: “Em sẽ vô
cùng… vô cùng vui vẻ! Sau đó, em có thể thực hiện một số lý tưởng
khác của em!”.
Trong đó có anh không? Phong Giản Triệt không hỏi nữa, vì qua nụ
cười của cô, anh đã hiểu ra nhiều điều. Trong màn đêm, khu chợ vẫn
rất nhộn nhịp. Bên cạnh tiệm trang phục, cảnh tượng một chàng trai
tuấn tú khôi ngô cũng một cô gái ngây thơ đáng yêu làm rung động
lòng người. Họ tay nắm tay, mắt nhìn nhau say đắm, quên hết cả trời
đất. Cả hai đều không biết rằng lúc này họ đã trở thành tâm điểm
thu hút mọi người.
“Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng bạn gái đi!”, một giọng nói trẻ con
non nớt vang lên.
Hiểu Khê giật mình, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cô bé mười một, mười
hai tuổi, đang ôm mấy bó hoa hồng đỏ thắm, nghiêng đầu cười thân
mật với họ. Cô bé có một chiếc má lúm đồng tiền thật đáng yêu, cứ
nhìn Giản Triệt mãi như thúc giục. Giản Triệt cười không nói, chỉ
nhìn Minh Hiểu Khê. Hiểu Khê vui như mở cờ trong bụng nhưng nhanh
chóng cúi đầu, ỉu xìu với cô bé: “Nhưng chị không phải là bạn gái
của anh ấy”.
Cô bé lúc lắc hai bím tóc, thơ ngây phản đối: “Chị và anh ấy nắm
tay như thế, làm sao không phải là bạn gái cơ chứ!”.
“Việc này…”, Minh Hiểu Khê lúng túng, máu toàn thân như chạy lên
mặt, khiến mặt cô đỏ rực. Lúc này, thần kinh khắp người cô đột
nhiên nhạy cảm không gì sánh được. Tay của Phong Giản Triệt, lòng
bàn tay của anh, ngón tay của anh, nhiệt độ ấm áp của anh, mạch đập
nhẹ nhàng của anh, giống như cái bàn là, khiến cô ta bỗng tỉnh lại,
bừng tỉnh đến nỗi tim đập loạn xạ, tỉnh đến nỗi muốn trốn muốn ẩn
đi. Cô vội vàng rút tay lại… Không thể được. Lại dùng sức. Vẫn
không được! Giản Triệt vẫn nắm chặt tay cô. Anh muốn cô hiểu rõ
rằng anh không muốn cô rút tay ra. Hiểu Khê bàng hoàng nhận ra tầm
quan trọng của vấn đề. Các ngón tay cô bắt đầu lạnh dần, nhưng trái
tim lại nóng bỏng.
Ánh trăng trên trời nhỏ nhắn, cong cong, giống như cái móc câu nhỏ,
kéo đi hơi thở rối loạn của Hiểu Khê. Ánh trăng nhỏ nhắn cong cong,
sáng trong mềm mỏng, cũng giống nụ cười trên đôi môi của Phong Giản
Triệt lúc này. Anh không nhìn Hiểu Khê, chỉ nhìn cô bé bán
hoa.
Cô bé bán hoa vẫn tủm tỉm cười: “Chị ấy không phải là bạn gái của
anh sao?”.
Giản Triệt không gật đầu cũng không lắc.
Cô bé khôn ngoan lại hỏi tiếp: “Vậy, anh thích chị ấy phải
không?”.
“Thích chứ!”, Giản Triệt đáp và quay lại nhìn chăm chăm vào Hiểu
Khê. Cô đang cúi gằm mặt, xấu hổ, cả mặt và tai của cô đều đỏ
bừng.
Cô bé bán hoa cười tươi như hoa vậy, và ngỏn nghẻn nói: “Vậy chắc
chắn tại anh không chịu tặng hoa hồng cho chị ấy rồi. Chỉ cần anh
tặng hoa cho chị ấy, nhất định chi ấy chịu làm bạn gái anh”.
Cả đóa hoa tươi rói bừng nở. Tay trái Phong Giản Triệt đón lấy cành
hoa và dúi vào tay cô bé một tờ giấy bạc. Cô bé bán hoa vui mừng
reo lên: “Nhiều tiền thế này! Vậy… tất cả chỗ hoa này đều là của
anh đấy”.
Giản Triệt lắc đầu: “Anh chỉ cần một đóa hoa này. Những bông còn
lại, em giúp anh tặng cho những người cần nhé!”.
Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi ôm lấy đám hoa còn lại, vui vẻ chạy
đi, để lại Giản Triệt và Hiểu Khê cùng một cành hồng rực rỡ ở
giữa.
(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Khê co tay lại, móng tay nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay ấm áp của
Giản Triệt. Cả hai đều thấy mình run rẩy, má hừng hực như lửa. Giản
Triệt áp bàn tay mình vào lòng bàn tay cô. Chúng nóng rẫy như phải
bỏng. Hiểu Khê ngượng ngùng không biết để mắt ở đâu. Chân cô giờ
cũng run lẩy bẩy, cổ họng như ngẹn cứng, nói không ra hơi. Cô thấy
sững sờ, không biết phải làm sao. Giản Triệt cũng im lặng không
nói, chỉ ngắm nghía hoa hồng thật say sưa.
Hồi lâu, anh cười, nói: “Hoa hồng không thích hợp với em. Nó quá
đẹp đẽ và yếu ớt. Hay anh vứt nó đi nhé!”. Rồi anh mang hoa đi
thẳng tới một thùng rác ở góc đường nhưng vẫn nắm chặt tay Hiểu
Khê. Cô nhắm mắt đi theo anh. Chỉ cần anh buông tay ra, đóa hồng sẽ
rơi ngay vào thùng rác.
Giản Triệt nom rất buồn, anh cảm thấy nếu phải vứt bông hoa đi,
lòng anh như xát muối. Bỗng Hiểu Khê buột miệng: “Đừng, em cần. Từ
trước đến giờ chưa ai tặng hoa cho em. Sao? Anh đừng nhìn em như
thế. Em mất mặt quá, đúng không?”. Hiểu Khê cười, má lại đỏ bừng.
Cô xoay người lại, đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh đã mua
hoa cho em, tại sao lại không chịu tặng em vậy?”. Nói đoạn, cô nắm
lấy tay anh, giằng lấy bông hoa, đưa lên mũi hít hà: “Em rất thích
nó, bởi đó là món quà anh tặng em”.
Lúc này ánh trăng trên trời như càng sáng hơn, đèn trên đường cũng
càng sáng hơn, soi rõ một thanh niên điển trai và một cô gái e ấp
đứng ôm một bó hoa hồng thắm đỏ bên cạnh chiếc thùng rác bẩn. Họ
nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt vào nhau, như quên cả không gian và
thời gian.
Trên đường, người đi mua sắm và ngắm cũng ít dần. Bỗng có tiếng ồn
ào đánh nhau từ một con hẻm tối om ở gần đó vọng ra. Minh Hiểu Khê
cau mày, liếc nhìn về phía đó. Nếu như mọi ngày, cô sẽ chạy ngay
tới đó coi có chuyện gì. Nhưng hôm nay Giản Triệt đang ở bên cạnh,
nên cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì không hay trước khi tay
anh khỏi hẳn. Cô kéo tay Giản Triệt, nói nhỏ: “Đi thôi anh. Muộn
rồi”.
Giản Triệt lắc đầu, vỗ vào tay cô ta: “Đừng để ý đến anh, em muốn
làm gì, cứ làm đi”.
Hiểu Khê ngần ngừ mấy giây nhưng vẫn cương quyết lắc đầu, kéo tay
anh đi. Nhưng sự đời đâu có dễ dàng đến vậy. Có những phiền phức dù
muốn, chúng ta cũng không thể trốn được.
Một chàng trai mình đầy máu bỗng chạy vọt ra khỏi con hẻm tối tăm
đó. Mặt mũi anh ta sưng vù, đầy máu, nhìn y hệt một con ma từ địa
ngục chui lên. Anh ta loạng choạng lao về hướng Giản Triệt. Hiểu
Khê sợ hãi, xoay người ra cản vội để anh ta không đụng tới cánh tay
bị thương của Triệt. Nhưng do cô lấy đà hơi mạnh, khiến anh ta đâm
sầm vào người cô. Bó hoa hồng bắn vụt khỏi tay Hiểu Khê, xoay một
vòng trên không. Hiểu Khê nhún người muốn với lấy hoa hồng mà Phong
Giản Triệt tặng. Nhưng cô vừa hạ được chân xuống đất đã bị ngã ngay
vào lòng chàng trai chết tiệt đó. Đúng là tai nạn ngoài ý
muốn.
Chàng trai kia ngước gương mặt máu me, thì thào với cô: “Hiểu Khê,
cứu tôi với!”.
Hiểu Khê ngẩn cả người, ra sức nhìn kỹ chàng trai nọ để đoán định
thân thế của anh ta.
Hết chương 4
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 5
Đêm đã khuya. Đóa hồng tươi thắm đang nằm trong tay một chàng trai
trắng bệch. Anh ta lạnh lùng nhìn bông hồng không chớp mắt. Hiểu
Khê sững sờ nhìn anh ta, toàn thân như nhũn ra, mất hết sức lực. Cô
thực không ngờ gặp lại Mục Lưu Băng vào lúc này. Nhưng anh ta không
thèm nhìn Hiểu Khê, chỉ chăm chú nhìn đóa hồng như đầy ma lực. Đám
vệ sĩ của Liệt Viêm Đường xung quanh anh ta cũng đã nhận ra Hiểu
Khê nên rất ngần ngừ, không biết có nên bắt chàng trai đang dính
đầy máu me kia không. Bên cạnh Mục Lưu Băng có một chàng trai có
vết thẹo mà hình như cô đã từng gặp, tên là Quỷ Đường.
Quỷ Đường cũng chăm chú quan sát cô, không nói câu nào. Thấy Hiểu
Khê nhìn mình, thiên sứ tóc vàng nhoẻn cười, cất tiếng: “Chị khỏe
chứ, Minh Hiểu Khê, chúng ta lại gặp nhau”.
Hiểu Khê cười đáp lễ: “Rất khỏe, em cũng khỏe chứ, em trai?”.
Chàng trai bĩu môi phản đối: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là em
trai!”.
“Hừm, vậy phải gọi là gì mới hài lòng đây?” Hiểu Khê chớp chớp mắt
suy nghĩ.
Bỗng Lưu Băng cất giọng lạnh lùng: “Gọi nó là Lan Địch”.
Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên: “Lan Địch, ơ, sao lại thế?”. Cô nhớ ra
rằng Lan Địch là người nhà của bác sĩ Susi và Lưu Băng đã bắt cóc
làm con tin để uy hiếp bác sĩ cứu chữa cho Giản Triệt. Sao giờ Lan
Địch lại đi theo Lưu Băng đánh người ta thế nhỉ?
Lan Địch hiếu kì hỏi: “Nghe giọng điệu của chị, chị biết tôi
sao?”.
Bỗng một giọng rên rỉ đang nằm dưới đất lại cất lên: “Hiểu Khê, cứu
tôi với”. Có cái gì cục cựa ở dưới đất, cắt ngang câu chuyện của
hai người.
Hiểu Khê giật mình, sém chút nữa cô quên mất việc cứu người. Cô lại
gần chàng trai người đầy máu me nọ, cúi xuống hỏi: “Anh biết tôi
sao?”.
Chàng trai khó nhọc gật đầu. Hiểu Khê băn khoăn ngắm nghía gương
mặt đầy máu của chàng trai nhưng vẫn bất lực không thể nhận ra đó
là ai. Cô thở dài: “Thật ngại quá, vậy rốt cuộc anh là ai thế? Sao
tôi không nhận ra nhỉ?”.
Chàng trai thở hổn hển, thều thào: “… Tôi là… con bướm nhỏ…”.
A! Con bướm nhỏ! Đó là đại ca hung ác của Hải Hưng Bang. Nhưng vô
lý thật, sao lại ra nông nỗi này chứ.
Hiểu Khê ra sức lật tới lật lui mặt chàng trai, rồi nói: “Trên mặt
anh không có hình xăm con bướm nào hết. Chắc chắn anh không phải là
con bướm nhỏ. Anh đừng có gạt tôi”.
Chàng trai gượng chỉ tay về phía một người khác, thều thào: “Tây
Sơn…. Ơ kia…”.
Hiểu Khê nhìn dõi theo hướng tay chỉ, suýt ngất xỉu vì nhận ra
chàng trai gầy nhom, thường nhắc nhở cho đại ca “con bướm nhỏ”. Tây
Sơn quỳ xuống ôm chân Hiểu Khê van xin: “Chị Hiểu Khê, xin chị cứu
chúng tôi với. Tôi thật sự không biết Thiết Đại Kì ở đâu. Có đánh
chết, tôi cũng không nói đâu”.
Hiểu Khê buồn bã đứng dậy, nhìn Lưu Băng nói: “Anh tha cho anh ta
đi. Anh ta không biết Thiết Đại Kì ở đâu cả”.
Mục Lưu Băng vẫn lạnh tanh, ra sức ngắm nghía đóa hoa, không màng
đến cô.
Lan Địch cười ngọt ngào, nói: “Anh ta không biết nhưng tôi
biết”.
Minh Hiểu Khê hoảng hốt, ngẩn người không rõ có chuyện gì. Bỗng một
bàn tay ấm nóng khoác lên vai cô. Thì ra là Giản Triệt, anh luôn ở
bên cô. Hiểu Khê quay sang nhìn anh, ánh mắt của Giản Triệt trong
sáng và kiên định. Ánh mắt của Mục Lưu Băng lạnh như gió đêm, liếc
nhìn bàn tay của Giản Triệt đang đặt ở trên vai Minh Hiểu
Khê.
Minh Hiểu Khê thở phào, rồi nhìn Mục Lưu Băng: “Nếu anh ta thực sự
biết Thiết Đại Kì ở đâu, lại không chịu nói, vậy anh sẽ làm
gì?”.
Ánh mắt Mục Lưu Băng di chuyển từ vai cô tới gương mặt cô, lạnh lẽo
như vực nước lạnh ngàn vạn năm. Hiểu Khê thấy lục phủ ngũ tạng của
mình buốt nhói. Cô tiến lại về phía anh, rồi dừng lại trước mặt,
nhìn anh đăm đăm. Đường phố tĩnh mịch lạ thường, Lưu Băng xoay xoay
đóa hoa trong tay, chậm rãi hỏi: “Đóa hoa này của em phải
không?”.
Hiểu Khê gặt đầu, rụt rè đáp: “Vâng”.
“Ai tặng thế?”.
Ngập ngừng, Hiểu Khê đáp: “Anh Triệt!”.
Trên môi Lưu Băng thoáng nụ cười chế giễu và chua chát. Đồ đàn bà
lòng bạc trắng như vôi. Anh rủa thầm trong bụng. Lưu Băng bỗng
ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, run lên hỏi: “Em có biết
ý nghĩa khi tặng hoa hồng chứ?”.
Hiểu Khê gật đầu, đáp gọn lỏn: “Biết”.
Lưu Băng bực tức bóp chặt cành hồng trong tay, khiến những gai nhọn
đâm vào tay tới ứa máu. Anh hỏi giọng lạnh lùng: “Em còn cần chỗ
hoa này không?”.
“Cần chứ. Hoa đó là của anh Triệt tặng em mà”.
Lưu Băng nói bằng giọng đau khổ: “Vậy em qua đây mà lấy”..
Hiểu Khê tiến lại gần Lưu Băng. Khi tới trước mặt anh, cô dừng lại,
nói: “Trả lại hoa cho em đi”.
Lưu Băng đau khổ vứt bông hoa xuống đất. Hiểu Khê vừa định với tay
nhặt thì Lưu Băng đã dẫm nát lên bông hoa như một người điên, trước
con mắt sững sờ của mọi người. Chả mấy chốc, cả bông hoa bị dẫm nát
tan tành.
Hiểu Khê đau xót nhưng gắng kìm nén. Cô quỳ xuống, hít một hơi sâu
nén giận, tỉ mỉ nhặt từng cái lá, từng cánh hoa nát. Lưu Băng và
Giản Triệt đều buồn bã đứng nhìn. Sau khi gom xong hết chỗ hoa nát
trong tay, cô đứng dậy bỏ đi. Nhưng mới được vài bước cô đã dừng
lại, rút ra một khăn mùi xoa sạch, nhét vào tay Lưu Băng, nói: “Anh
nhớ băng lại không sẽ nhiễm trùng đấy. Vì anh là bạn tôi, nên tôi
không chấp. Nếu không thì…”.
Lưu Băng lặng lẽ nhìn bàn tay ứa máu, lại nhìn tấm khăn trắng, khẽ
hỏi: “Em vẫn còn để trong lòng sao?”.
Lời nói của anh nhẹ như gió thoảng nhưng đủ lạnh lùng khiến không
khí như ngưng đọng. Hiểu Khê thoáng rùng mình, cắn chặt môi, kéo
Giản Triệt bỏ đi.
Tiếng Tây Sơn ở phía sau la thảm thiết: “Hiểu Khê, cứu tôi với. Nếu
không, chúng đánh tôi chết mất”.
Hiểu Khê vẫn bỏ đi, không hề quay đầu lại: “Nếu biết Thiết Đại Kì ở
đâu, xin anh cứ nói rõ. Họ sẽ không giết người đã giúp đỡ họ đâu.
Còn nếu anh không biết, cũng giải thích rõ tại sao không biết. Nếu
anh nói thật, họ cũng không giết anh đâu”.
Tây Sơn vẫn lo lắng tới mức toàn thân toát đầm đìa mồ hôi, rên rỉ:
“Thật không? Liệu họ có tha cho tôi thật không?”.
Mục Lưu Băng lặng lẽ nhìn dáng khuất dần của Hiểu Khê và Giản
Triệt. Quỷ Đường lặng lẽ quan sát Lưu Băng.
Chỉ có Lan Địch cất tiếng: “Hà hà, vậy phải xem anh có nói thật hay
không?”
Buổi chiều.
Minh Hiểu Khê hai tay chống cằm, tựa người vào bàn học, mơ màng
nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Tuyền tò mò hỏi: “Hiểu Khê, Hiểu Khê,
cậu đang nghĩ gì vậy?”.
Hiểu Khê cười đau khổ: “Không, có gì đâu… Mà tại sao cậu biết mình
đang nghĩ gì?”.
“Đương nhiên rồi”, Tiểu Tuyền vỗ ngực một cách hãnh diện, khoe
khoang, “Chúng ta chơi với nhau lâu như vậy, lẽ nào mình còn không
hiểu cậu?”. Nhìn kĩ vào mặt Hiểu Khê, Tiểu Tuyền hỏi giọng đầy ngờ
vực: “Cậu không vui phải không?”.
Hiểu Khê mặt mũi bí xị, than vãn: “Không có gì cả. Chả lẽ muốn được
yên một chút cũng không được sao?”.
Tiểu Tuyền vẫn nghi ngờ: “Quái lạ, nom thần sắc cậu kém lắm, chắc
chắn lại chuyện tình cảm rồi”. Tiểu Tuyền giằng bằng được Hiểu Khê
quay mặt ra, nhìn thẳng vào mắt bạn để kiểm chứng. Hiểu Khê ngại
ngùng, cố gắng quay mặt đi nơi khác.
(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)
Tiểu Tuyền buông bạn ra, than van: “Mình thề là cậu bị vướng vào
chuyện tình cảm rồi. Thôi thôi, nhất định là cậu đang bị nội tâm
giằng xé, giữa người cũ và người mới, không biết nên chọn ai phải
không? Một chàng thì thanh nhã lịch sự, một chàng thì lạnh lùng đẹp
trai. Đúng là khó chọn, khó chọn”.
Minh Hiểu Khê hết sức kinh hãi, đứng bật dậy rồi lại ngồi phịch
xuống ghế, không hiểu nổi tại sao mình lại có được một cô bạn thông
minh đến vậy. Tiểu Tuyền cười ha hả, mách nước: “Này, để mình góp ý
nhé. Cậu cứ gật đầu với cả hai chàng đi. Đằng nào họ cũng mê cậu
như thế”.
Hiểu Khê nghiêm mặt, gắt: “Tiểu Tuyền! Cậu nói lăng nhăng gì
thế?”.
Tiểu Tuyền cũng nghiêm không kém, nói rành rọt: “Nếu cậu không phải
bạn mình, mình đã đánh cho cậu một trận tơi bời rồi. Bực chết đi
được”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao? Mình đã sai cái gì nhỉ?”.
Tiểu Tuyền cắn môi giận dữ: “Còn không biết thật sao? Cậu đã được
Giản Triệt yêu thương, vậy có gì mà u sầu? Anh ấy đã hy sinh vì cậu
như thế? Vậy mà cậu còn đấu tranh dằn vặt. Cậu như vậy sẽ làm Giản
Triệt rất buồn đấy, cậu có biết không?”.
Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Đâu có, mình không buồn”.
Tiểu Tuyền hừ một tiếng, bực dọc nói: “Đừng có lừa mình. Cũng đừng
giả vờ rằng cậu không được Giản Triệt yêu thương”.
Hiểu Khê vừa há miệng định cãi, Tiểu Tuyền lại gắt lên: “Cậu định
lừa ai nữa cơ chứ? Tình cảm của Giản Triệt với cậu sờ sờ như vậy,
ai mà không nhận thấy? May ra chỉ có Hạo Tuyết ngây thơ không nhận
ra mà thôi”.
Hiểu Khê thở dài, đúng là không gì qua mắt được Tiểu Tuyền tinh
ranh. Tiểu Tuyền vẫn nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Hiểu Khê, mình
xin cậu đấy, đừng làm khổ Giản Triệt. Anh ấy đã quá khổ rồi”.
Tim Hiểu Khê đập thình thịch, máu trong người đã thấy sôi lên. Cô
đau khổ hỏi: “Tiểu Tuyền, bắt đầu từ khi nào cậu lại trở thành
người làm tổn thương người khác như thế? Cậu có biết mình đau khổ
như thế nào không? Mình những tưởng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần
mình không từ bỏ, sẽ khiến mọi việc trở nên tốt hơn. Nhưng hóa ra
mình đang gây ra hiểu lầm, mình đang làm người khác phải đau
khổ”.
Thấy bạn đau khổ, sống mũi Tiểu Tuyền cũng thấy cay cay. Cô an ủi:
“Hiểu Khê đừng buồn nhé. Mình không cố tình trách cậu đâu. Nhưng
thực tế đúng là nếu cậu chọn một người nào đó trong số họ thì người
còn lại cũng sẽ rất đau khổ”.
Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn nói không ra lời nhưng trái tim cô thầm thừa
nhận lời của bạn rất đúng.
Tiểu Tuyền nắm chặt tay bạn, cau mày nói: “Hiểu Khê này, nếu cậu từ
bỏ Giản Triệt, quay về bên cạnh Lưu Băng, khiến anh ấy bị tổn
thương thì mình thề sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu đâu”.
Hiểu Khê thở dài, im lặng rất lâu, cứ nhìn Tiểu Tuyền chăm chăm như
một người xa lạ. Rất lâu sau, cô mới nói ra được: “Mình tới học
viện Quang Du không phải để tìm bạn trai, mà vì muốn học tập, muốn
kết bạn hữu nghị với mọi người. Nếu một ngày nào đó, mình rời xa
Giản Triệt, không phải là mình muốn làm tổn thương anh ấy. Mà vì
nếu không yêu anh ấy nhưng vẫn gắng ở bên anh ấy mới là sự thương
hại lớn nhất, là tổn thương lớn nhất với Giản Triệt”.
Cũng im lặng rất lâu, Tiểu Tuyền mới hỏi được tiếp: “Thế cậu có yêu
anh ấy không?”.
Lại im lặng, Hiểu Khê tiếp tục dõi đôi mắt mơ màng ra cửa sổ.
“Chị có có yêu anh Giản Triệt không?”. Tiếng Hạo Tuyết vang lên,
phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong vườn hoa. Mặt trăng soi bóng
xuống hồ nước, ánh sáng trong veo. Gương mặt xinh xắn của Hạo Tuyết
đang đầy đau khổ, đăm đắm nhìn Hiểu Khê như truy dò, như cầu xin.
Hiểu Khê nhúng tay xuống hồ, khẽ lay động, mặt nước yên tĩnh như vỡ
ra, sóng lăn tăn lay động. Từ khi gặp Cổ Phi Anh ở trường đến nay,
lâu lắm rồi cô mới gặp Hạo Tuyết. Kể từ đó, Hiểu Khê có cảm giác
Hạo Tuyết cứ né tránh cô. Nhưng bất đắc dĩ phải chạm trán nhau thì
Hạo Tuyết đều nhìn cô bằng con mắt khác lạ. Nhưng đôi mắt đó không
giấu nổi tâm tư bất ổn của cô bé.
Minh Hiểu Khê không biết nên trả lời Hạo Tuyết ra sao, cứ ngẩn cả
người ra nhìn sóng hồ. Hạo Tuyết sốt ruột, túm lấy tay cô mà lắc:
“Chị trả lời đi chứ. Rốt cục Cổ Phi Anh nói thật, đúng không? Chị
cũng yêu anh Giản Triệt phải không? Chị muốn giành anh Giản Triệt
khỏi em phải không?”.
“Tiểu Tuyết…”, Minh Hiểu Khê cảm thấy rất buồn cười nhưng không
cười nổi.
Đông Hạo Tuyết nóng ruột tới sắp khóc: “Em xin chị đấy. Đừng cướp
anh Triệt của em được không? Xin chị, hãy trả anh Triệt cho em được
không?”.
“Trả cho em ư?...”, Minh Hiểu Khê vẫn không tài nào cười được. Cô
đập tay lên trán, hỏi lại: “Làm sao trả cho em đây? Giản Triệt
trước đây là thuộc về em sao?”
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết la lên đầy bất bình, mắt đẫm lệ, “Chị
đang giễu cợt em phải không?”.
“Tiểu Tuyết…”, Minh Hiểu Khê trong lòng rất hối hận. Cô cũng không
hiểu tại sao mình lại có thể nói ra những lời như thế. Cô đưa tay
ra định vỗ về Hạo Tuyết , rất muốn an ủi cô bé và thanh minh rằng
cô hoàn toàn không có ý giễu cợt. Nhưng tiếc thay, vừa chạm vào Hạo
Tuyết, cô bé đã đẩy phắt Hiểu Khê ra, nhanh tới mức móng tay sắc
của Hạo Tuyết rạch trên cánh tay Hiểu Khê thành bốn đường dài. Hiểu
Khê kinh hãi sững sờ, nhìn mấy vết cào trên tay, có cảm giác trái
tim cô vừa bị cào nát. Cũng may máu chỉ ri rỉ trên da, chưa đến nỗi
chảy máu tong tỏng.
Hạo Tuyết cũng sững sờ vì không ngờ hành động phản ứng của mình lại
gây cho Hiểu Khê vết thương mạnh đến vậy. Cô run run, nước mắt lưng
tròng, khe khẽ gọi: “Chị Hiểu Khê… em…”.
Hiểu Khê khẽ nhăn mặt vì đau nhưng cô giấu tay ra sau lưng miễn
cưỡng cười: “Không sao, chỉ là vết xước da thôi”.
Nước mắt tí tách vẫn chảy xuống đầy ân hận. Hạo Tuyết cất tiếng rất
nhỏ nhưng rất rõ và kiên định: “…Chị rời khỏi anh Triệt được
không?”.
Không khí xuyên qua cổ họng của Hiểu Khê, vết thương trên tay cô
bắt đầu đau nhức dữ dội.
Hạo Tuyết tiếp tục vừa khóc vừa cầu xin: “Dầu sao chị cũng không
yêu anh Triệt phải không? Có nhiều người thích chị như vậy mà. Chị
có thể yêu anh Hạo Nam nhà em, có thể yêu anh Lưu Băng mà, hãy trả
anh Triệt cho em…”.
Hồ nước dưới ánh trăng nom lạnh lẽo và hoang vắng. Hiểu Khê thấy
lòng chua xót khổ sở. Cô buột miệng, âm thanh như từ nơi nào xa xôi
trong đêm yên tĩnh truyền tới: “Nếu chị yêu Giản Triệt thì
sao?”
Hạo Tuyết kinh ngạc và sợ hãi tới mức nín khóc. Cô bé tròn mắt lên,
ra sức phản đối: “Không thể có chuyện đó. Người mà chị luôn luôn
thích là anh Lưu Băng. Từ trước tới giờ, chị chưa từng nói là thích
anh Triệt. Chị không thể yêu anh ấy, không thể, không thể nào. Em
không tin!”.
Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Nếu chị thực sự yêu Giản Triệt và không
muốn rời bỏ anh ấy, em sẽ thế nào?”. Đôi mắt cô chăm chăm đối mặt
với Hạo Tuyết như ngọn lửa đang cháy đùng đùng, không chút né
tránh.
Hạo Tuyết lại khóc, môi run bần bật: “Nếu chị thật sự làm như thế,
em sẽ hận chị, còn hận chị hơn là hận Đồng! Vì chị không những cướp
đi anh Triệt, mà còn phản bội em nữa!”.
Minh Hiểu Khê đứng thẳng người, buồn bã than: “Chẳng lẽ, tình bạn
giữa em và chị chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?”
Đông Hạo Tuyết khóc và bỏ đi.
Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn đứng ngắm mặt hồ gợn sóng.
Cô muốn khóc, muốn giống Hạo Tuyết được khóc một trận thỏa
thích.
“Hiểu Khê!”. Có tiếng ai đó gọi cô. Là Phong Giản Triệt phải không?
Sống mũi của Hiểu Khê cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô cắn
chặt môi ngẩng đầu nghe âm thanh đó.
Triệt… Tiếng gọi anh nghẹn ngào trong cổ họng, mãi không thốt ra
nổi. Chợt Hiểu Khê thấy có gì là lạ. Ánh mắt của người gọi này rất
giống Giản Triệt, nhưng không phải anh ấy. Sau khi ngắm kĩ, Hiểu
Khê ngơ ngác thốt lên: “Hạo Nam! Sao anh lại ở đây?”.
Ánh mắt của Đông Hạo Nam sáng tựa ánh trăng trên trời. Anh ta đưa
tay ra, muốn vuốt ve gương mặt cô: “Em đang khó chịu lắm phải
không?”.
Hiểu Khê quay mặt đi, tránh bàn tay khỏe mạnh của anh, gắng nở nụ
cười: “Em không sao đâu. Em rất khỏe. Em muốn về”. Nói rồi, cô quay
người định bỏ đi.
Hạo Nam liến túm chặt cô lại: “Khoan đã, chờ một chút”.
Hiểu Khê bực bội, cố rút tay ra nhưng không được. Cô quay lại nhìn
Hạo Nam đầy dò hỏi. “Để anh đưa em về”, Hạo Nam nói.
“Không cần đâu, em tự về được mà”, Hiểu Khê từ chối.
“Hiểu Khê, hôm nay để anh đưa em về!”, giọng điệu của Hạo Nam kiên
định đến nỗi hầu như không dễ kháng cự.
Hiểu Khê vẫn ra sức chống trả: “Em không phải không có chân, lại
không phải là một đứa trẻ, em tự về được!”. Nhưng nom Hiểu Khê vừa
bực tức vừa đau buồn, lại có vẻ tủi thân nữa, lòng Minh Hiểu Khê
như mềm lại, không biết phải làm sao.
Hạo Nam nhắm nghiền mắt, nói rất khẽ như một lời than: “Để anh đưa
em một lần vậy, nói chung là anh van xin em đấy!”
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đỏ tươi lướt nhanh trên phố. Gió
thổi mạnh vào mặt. Tóc bị gió thổi trên vai rối bời, vờn bay tự do,
xõa vào mặt của Hạo Nam, khiến anh vấn vương. Hiểu Khê chỉ thấy bên
tai là tiếng gió gào thét, khiến mắt cô díp tịt, chỉ chực gục đầu
xuống ngủ. Chả mấy chốc, chiếc xe dừng lại bên một thảm cỏ bên hồ.
Khắp nơi như một tấm màn nhung đen bao bọc, không khí mát lạnh thật
dễ chịu. Hiểu Khê nhắm mắt hít thở nhè nhẹ, mọi phiền não như tiêu
tan. Cô nhận thấy đúng là đã lâu lắm không có được cảm giác thoải
mái như vậy. Cô cười: “Hạo Nam, thật không ngờ anh đi nhanh đến
vậy”.
Hạo Nam cũng quay lại cười: “Ừ, anh cũng không ngờ đấy”.
Dưới ánh trăng, Hiểu Khê mặt vẫn tươi roi rói, lại còn cười hớn hở
và hát bâng quơ. Hạo Nam thấy xúc động la, hiếm khi anh thấy cô vui
như vậy. Anh lặng lẽ ngồi ngắm Hiểu Khê. Nom cô lúc này y hệt một
đứa con nít, mọi ưu tư sầu muộn như bay biến. Gió mát lạnh lướt qua
gương mặt tươi sáng của Hiểu Khê, thổi rối bù tóc của cô, tóc bay
bay trên đôi môi của cô… Hiểu Khê cười nói rộn rã một lúc thì thấy
có điều bất thường, liền ngừng lại, nghi ngờ nhìn chăm chăm vào ánh
mắt dịu dàng bất ngờ của Hạo Nam. Thần sắc và ánh mắt của anh khiến
cô đột nhiên xao xuyến. Cô hiểu ánh mắt đó muốn nói gì.
Hiểu Khê vội đứng dậy, hoang mang nói: “Trời tối rồi em phải về
đây”. Có lẽ do đứng dậy quá gấp, cô hơi lảo đảo, suýt ngã lên người
Hạo Nam. Hạo Nam lập tức nắm lấy tay cô. Tay của anh nóng như lửa,
gương mặt tuấn tú của anh không biết kề vào má cô từ lúc nào. Họ
gần nhau tới mức hơi thở của cả hai như sắp hòa quyện vào nhau.
Hiểu Khê giật mình như bị điện giật, cố gắng rút tay ra khỏi tay
Hạo Nam. Do không cẩn thận, cô bị trượt đi, ngã lăn xuống bãi cỏ,
đau điếng.
Đôi mắt Hạo Nam vụt tối sầm. Anh bực bội cất tiếng bằng giọng rất
trầm: “Em làm gì thế? Coi anh như con hổ ăn thịt người không
bằng”.
Hiểu Khê giả bộ cười phá lên giòn tan: “Ha ha, đâu có, em chỉ sợ
làm anh đau thôi”.
Hạo Nam vẫn đứng đó, buồn rầu nhìn Hiểu Khê, hồi lâu mới nói: “Hiểu
Khê, anh có lời muốn nói với em”.
Hiểu Khê xoa mũi, cười gượng. Nom Hạo Nam quá nghiêm nghị, không
biết anh ấy muốn gì nhỉ? “Em không muốn nghe”, cô rụt rè cất tiếng
đầy cảnh giác.
“Minh Hiểu Khê!”, Hạo Nam kinh ngạc phẫn nộ vì bị từ chối, hai tay
bắt đầu nắm chặt lại như chực thụi cho cô một quả.
Hiểu Khê nhìn Hạo Nam, cười nói: “Thế nào, muốn đánh em phải không?
Anh đánh không lại em đâu”.
Hạo Nam bực đến nỗi tóc tai dựng hết cả lên, anh quát to: “Minh,
Hiểu, Khê, em…”.
Hiểu Khê vẫn ngọt ngào xoa dịu: “Đừng bực, đừng bực. Chúng ta về
nhà thôi”.
Hạo Nam im lặng hồi lâu, rồi nói: “Hiểu Khê, anh có lời muốn nói
với em”.
Hiểu Khê cười miễn cưỡng: “Điều bộ của anh rất nghiêm túc, lời muốn
nói cũng rất nghiêm túc phải không?”.
Hạo Nam đáp: “Phải”.
“Hi, hi, như vậy đi”, lông mày của cô nhíu lại, như làn sóng đầy
suy nghĩ, “Vậy em không muốn nghe”.
“Minh Hiểu Khê!”, Hạo Nam tức giận, lại nắm chặt tay lại.
Hiểu Khê liếc nhìn tay của Hạo Nam, thất vọng cười: “Thế nào, muốn
đánh em phải không? Anh đánh không lại em đâu”.
Hạo Nam tức giận đến mức dựng cả tóc gáy: “Mnh, Hiểu, Khê,
em…”.
Hiểu Khê vẫn tươi như hoa: “Không nên tức giận, không nên tức giận.
Chúng ta về nhà thôi”. Nói xong, cô định bỏ đi. Thật không ngờ cô
lại bị Hạo Nam kéo mạnh. Hiểu Khê vùng ra, nên trượt chân lại ngã
lăn ra cỏ.
Lần này Hiểu Khê thấy bực mình, lồm cồm đứng lên, bực bội nói: “Hạo
Nam, anh muốn thế nào? Em khách sáo đối với anh là nể mặt Tiểu
Tuyết. Anh không nên được nước làm tới!”.
Hạo Nam luống cuống, không biết tại sao mình lóng ngóng tới mức làm
Hiểu Khê lại ngã ra vậy. Anh không thể hiểu nổi tại sao cứ đứng
trước mặt Hiểu Khê, anh lập tức biến thành đứa trẻ ngốc nghếch.
“Tôi có lời muốn nói với em!”.
Lời đề nghị mà Hạo Nam muốn nói nhẹ nhàng một chút bỗng như tiếng
gào thét. Hiểu Khê nhăn nhó: “Em đã nói rồi, em không muốn
nghe!”.
Hạo Nam vẫn gầm lên như con sư tử: “Anh nhất định phải nói!”.
“Em nhất định không nghe! Không muốn nghe”, gân xanh trên mặt Hiểu
Khê nổi lên vì tức giận.
Hạo Nam lồng lộn như lên cơn điên, vò đầu bức tóc, gào thét: “Vì
sao em không muốn nghe? Em thậm chí không biết anh muốn nói gì cơ
mà?”.
Hiểu Khê vung vẩy quả đấm trước mặt Hạo Nam, mặt đỏ bừng: “Bất luận
anh nói gì, em đều không muốn nghe! Em không muốn nghe đấy! Không
nghe! Không nghe!!!”.
“Anh yêu em! Minh Hiểu Khê!!”. Hạo Nam nhịn không được nữa, phải
gào thét lên đối với Minh Hiểu Khê đáng ghét đó!
Đêm thật mát mẻ. Hiểu Khê ngơ ngẩn, tim như muốn rớt xuống. Không
biết thời gian trôi qua bao lâu. Hai tay cô cô gắng lau đám bùn non
dính trên mặt. Cô gắng trấn tĩnh tinh thần, cẩn thận và chậm rãi
nói từng từ một: “Em không thích anh”.
Ánh mắt của Hạo Nam thật khác thường, đầy đau khổ nhưng nụ cười
trái lại ôn hòa khác thường: “Anh biết!”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, chưa hiểu lắm.
Hạo Nam nói tiếp: “Em biết vì sao anh lại nói những lời như thế với
em không?”. Anh nằm ngửa ra cỏ, nhắm mắt lại, cười lặng lẽ. Ánh sao
trên trời thật sáng, soi rõ xuống gương mặt anh. Hạo Nam thì thầm:
“Vì anh chỉ có một cơ hội như thế này”.
Hiểu Khê dứt đám cỏ xung quanh, lòng dạ rối bời. Cô nhìn Hạo Nam và
hỏi: “Bây giờ em nên làm gì đây? An ủi anh nhé!”.
Hạo Nam dịu dàng đáp, mắt vẫn nhắm nghiền. Hai mi của anh ta bay
nhè nhẹ: “Đúng vậy, em nên an ủi anh”.
Hiểu Khê cau mày: “Nhưng em không biết phải làm sao”.
Hạo Nam mở choàng mắt, lớn tiếng: “Em thật là ngu ngốc. Anh làm sao
thích em cơ chứ?”.
Hiểu Khê gãi gãi đầu, thực là khó hiểu quá. Hạo Nam nói tiếp: “Anh
làm sao có thể thích em chứ? Chúng ta kể cả cơ hội nói chuyện với
nhau cũng rất ít, anh không thể thích em được. Yên tâm đi. Đồ
ngốc…”.
Mắt Hiểu Khê sáng bừng, cô hớn hở hỏi: “Anh gạt em đúng không? Vì
trước đây em rất dữ đối với anh. Cho nên, anh đùa em, chỉ là đùa
em, xem em có bị lừa hay không? Đúng hay không?”.
Hạo Nam nhìn Hiểu Khê chăm chăm, lấy tay sờ lên gương mặt lấm lem
của cô và nói: “Mặt của em rất bẩn, anh giúp em lau nhé!”
Hiểu Khê do dự một chút, rồi lấy một chiếc khăn mùi xoa thêu hoa từ
trong túi ra, đáp: “Cám ơn anh, em có thể tự làm được”.
Hạo Nam bực mình túm chặt lấy tay của Hiểu Khê, khiến cô phải la
oai oái lên vì đau đớn. Anh nói: “Để im cho anh lau, để anh giúp
em”.
Hiểu Khê lại vùng vằng, không chịu. Hạo Nam vẫn nhẹ nhàng: “Nếu em
thấy anh nói gì gây khó khăn cho em, vậy em hãy quên hết những lời
nói đó đi nhé!”. Vừa nói, Hạo Nam vừa dịu dàng lau mặt cho cô. Động
tác thật mềm mại, khác hẳn một Đông Hạo Nam thô lỗ khác ngày
thường. Hiểu Khê đứng im, không dám động đậy, lòng bỗng dưng thấy
cảm động lạ thường.
Cô hít một hơi thật sâu, đánh bạo vỗ lên vai của Hạo Nam một cái,
nghiêm nghị nhìn anh, nói bằng giọng kiên quyết: “Hạo Nam, sau này
anh là bạn tốt của em nhé!”.
Bàn tay của Hạo Nam bỗng khựng lại, rồi tức giận cốc lên đầu cô một
cái. Mắt Hạo Nam đỏ như lửa, giận không thể kìm được, lớn tiếng
nói: “Minh! Hiểu! Khê! Trước đây em không xem anh là bạn
sao?!”.
Đồ ngốc! Lại nói sai rồi! Trong gió đêm, dưới ánh sao, Minh Hiểu
Khê ôm đầu bỏ chạy.
Phong Giản Triệt trong bộ đồ bằng lụa màu trắng đang ngồi trên sô
pha cũng màu trắng. Mấy cọng tóc đen nhánh trước trán anh như đang
trêu đùa, đôi mắt hiền dịu như nước xuân. Anh ngồi ở đây, im lặng
mỉm cười với Hiểu Khê, giống như đã đợi cô rất lâu rất lâu rồi, lâu
khiến cô phải đau lòng. Tim của Minh Hiểu Khê đập liên hồi, cổ họng
khô đắng, gắng nói: “Em… đã trở về. Anh đói không? Nồi canh đang
hâm trên bếp”.
Hiểu Khê cố gắng tìm ánh mắt của Giản Triệt. Trong ánh mắt anh chỉ
có sự quan tâm sâu sắc, không có chỉ trích và hoài nghi. Bỗng Giản
Triệt cất tiếng nói: “Anh không đói”, rồi đứng dậy bước đi. Nhìn
anh đi, Hiểu Khê bỗng nhiên thấy chột dạ. Cô cúi đầu xuống, đờ
người ra, chân loạng choạng. Lạ thật, tại sao cô phải chột dạ nhỉ,
cô không làm việc gì xấu, nhưng…
“Anh luôn đợi em phải không?”, Hiểu Khê nhịn không được hỏi nhỏ. Cô
nói: “Triệt, em làm tổn thương anh rồi, đúng không? Là em luôn làm
tổn thương anh”.
“Không, em không hề làm gì khiến anh bị tổn thương cả. Đừng ngại”,
Giản Triệt nhìn cô chằm chằm, trả lời thật dứt khoát, “Mọi lời nói,
mọi hành động của em đều là được anh trân trọng, đều khiến anh thấy
rất hạnh phúc” .
Hiểu Khê thấy lòng thật chua xót và đau khổ như kim châm, cô bỗng
thốt lên: “Em thích anh, Triệt”.
Giản Triệt thở gấp, tưởng muốn nghẹn thở.
Đêm, vắng lặng quá.
Đêm vắng lặng này sẽ trở thành thời khắc mãi mãi không quên được
trong ký ức suốt đời của Phong Giản Triệt. Minh Hiểu Khê mắc cỡ đến
đỏ mặt, từ từ chìa tay ra, ôm lấy anh. Cô đang mò mẫm, nhè nhẹ hôn
lên sống mũi trắng như tuyết của anh. Đôi môi hồng phấn của cô nóng
hừng hực, sống mũi lành lạnh của anh rất kiêu hãnh…
“Triệt, bây giờ có thể rồi phải không?”
“Cái gì?”
“Để em hôn anh.”
“Không thể.”
“Tại sao vậy?...”
“Vì anh muốn hôn em trước.”
Nói xong, Phong Giản Triệt nhẹ nhàng hôn lên môi của Minh Hiểu
Khê.
Hết chương 5
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 6
Tin mới! Tin mới
Học viện Quang Du có tin mới hấp dẫn! Tiểu thơ Cổ Phi Anh tự xưng
là vị hôn thê của Phong Giản Triệt, mấy ngày trước đang giải quyết
thủ tục thôi học! Theo tin tức thông qua sự tiếc lộ của một người,
“Hôn ước” của Cổ Phi Anh và Phong Giản Triệt cũng chính thức huỷ
bỏ! “
“Chị em, mình bắt đầu bái phục cậu rồi đấy!”, Tiểu Tuyền cười khì
khì với Minh Hiểu Khê khi cả hai đi ra khỏi lớp.
“Tại sao? Có chuyện gì thế”, Minh Hiểu Khê ngạc nhiên.
“Còn giả vờ ngốc nghếch nữa chứ!”, Tiểu Tuyền lườm cô bạn một cái,
“Đương nhiên là chuyện về Cổ Phi Anh rồi. Này, cậu rốt cuộc dùng
biện pháp gì loại trừ cô ta thế? Theo trực giác của mình, cô Cổ đó
không phải là một nhân vật dễ đối phó. Thế mà cậu cứ im thin thít,
không làm hành động gì mà loại bỏ được cô ta nhẹ nhàng như thế. Cậu
thật giỏi quá! Bái phục, bái phục!”
Hiểu Khê chau mày, hỏi: “Cô ta thôi học rồi sao?”.
Tiểu Tuyền gật đầu rất dứt khoát: “Vô cùng chính xác, mình xin thề
bằng tất cả lòng tín ngưỡng và danh dự bảo đảm của mình”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, vẫn không hiểu nổi: “Tại sao cô ấy phải
thôi học thế?”.
Tiểu Tuyền dở khóc dở cười: “Mình làm sao mà biết được. Chuyện này
mình phải hỏi cậu mới đúng. Cậu phải là người biết rõ nhất”.
Hiểu Khê thật thà đáp: “Mình không biết, thật đấy”.
Bỗng một cô gái trẻ đi lướt qua hai bạn, Hiểu Khê vội la lên: “Hạo
Tuyết! Khoan đã!”
Cô gái kia quay đầu lại, vui mừng ngạc nhiên, gật đầu chào hỏi Hiểu
Khê: “Chị Hiểu Khê kêu em ạ!”. Vừa chào, cô gái như mở cờ trong
bụng. Chà chà, chị Minh Hiểu Khê mà mọi người sùng bái tự nhiên
chào hỏi cô. Tin này mà loang ra, nhất định cả trường phải ngưỡng
mộ và ghen tị với cô.
Nhưng cô gái này lại không phải là Đông Hạo Tuyết. Hiểu Khê phẩy
tay, buồn rầu nhìn bóng cô gái vui vẻ cúi chào và đi khuất.
Tiểu Tuyền nhìn Hiểu Khê mặt đầy thất vọng, tò mò hỏi: “Đúng rồi,
hình như rất lâu mình không gặp Hạo Tuyết. Hai người có chuyện gì
thế? Trước đây mình vẫn thấy cô bé đó bám cậu lắm cơ mà?”.
Minh Hiểu Khê đau khổ cười, không biết nên giải thích ra sao.
Tiểu Tuyền suy nghĩ rất lung, rồi reo lên như nhớ ra điều gì đó:
“À, mình biết rồi, chắc chắn Hạo Tuyết đang ghen với cậu, đúng
không?”. Rồi cô vỗ vai Hiểu Khê, an ủi: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc
Hạo Tuyết sẽ dẹp tính ghen tuông đó, tự tìm tới làm lành với cậu
cho mà xem. Biết đâu chỉ mấy ngày nữa là tới”.
Hiểu Khê buồn rầu đáp: “Hy vọng như vậy”.
Tiểu Tuyền vẫn rạng rỡ huyên thuyên: “Tin mình đi, linh cảm của
mình từ trước đến giờ không có sai đâu!”. Mắt Tiểu Tuyền bỗng sáng
rực, cười ngoác cả miệng: “Ha ha, mình lại đang có linh cảm tốt
lành nữa đây!”.
Hiểu Khê tò mò hỏi: “Sao nữa, có chuyện gì?”.
Tiểu Tuyền vui vẻ hất mặt lên cao, ra vẻ trịnh trọng đáp: “Sẽ có
một anh chàng đẹp trai vượt qua vũ trụ vô hình đến đón cậu!”
Trước cổng trường, Phong Giản Triệt điềm tĩnh mỉm cười trong xe,
mặt cô đỏ bừng nhìn anh đang ngồi trên ghế tài xế. Cô ngạc nhiên
hỏi: “Sao anh lại ở đây. Trưa nay anh không có tiết học
sao?”.
Giản Triệt vui vẻ đáp: “Anh đợi em mà. Không được sao?”.
“Có việc phải không?”, Hiểu Khê ngồi thẳng người trên nệm xe êm ái,
boăn khoăn hỏi.
“Không có việc gì cả”.
“Vậy…”
“Chỉ là có chút nhớ em.”
Tim của Minh Hiểu Khê bỗng đập “thình thịch”.
Giản Triệt nhìn cô, cười: “Xin lỗi, anh nói dối đấy, phải là đến để
thoả mãn giúp em đỡ nhớ anh mới đúng…”.
Hiểu Khê mở to mắt nhìn anh đầy bất bình.
Giản Triệt nắm chặt tay cô, nhè nhè đặt lên môi xinh đẹp của anh,
thì thầm: “Nói đùa đấy.Anh vô cùng vô cùng nhớ em, nhớ đến nỗi
không tài nào chờ được. Nên anh quyết định chạy đến đây đón
em!”.
Đôi môi ấm áp của anh lướt trên tay cô. Tim của Minh Hiểu Khê đập
nhanh đến nỗi muốn rớt ra ngoài, mặt đỏ lựng rồi lan ra khắp từ
chân đến đầu, cô cắn chặt môi gắng không cười, nhưng niềm hân hoa
vẫn không giấu được, lan khắp cơ thể. Cô cười nói: “Triệt, không
ngờ anh cũng khéo chiều con gái thật!”.
Giản Triệt điềm tĩnh nói: “Thế này mà gọi là khéo chiều sao? Vậy
cái này gọi là gì?”. Vừa nói, anh vừa rút ra một vật gì đó. Một đoá
hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp được thắt nơ đột ngột xuất hiện trước
mặt Hiểu Khê.
Phong Giản Triệt nâng đoá hoa hồng trên tay, ngọt ngào và lịch sự
nói: “Hiểu Khê, em có thể nhận nó không?”.
Nhìn vẻ mặt chân thành và tha thiết của anh, tim Hiểu Khê vụt mềm
như biến thành ngọn gió nhẹ. Cô chìa tay ra, muốn đỡ bông hoa đó,
nhưng Giản Triệt vẫn chưa chịu buông tay. Anh nói tiếp: “Nếu nhận
đoá hoa này, em sẽ là bạn gái của anh đấy. Em suy nghĩ kĩ
chưa?”.
Chỉ nghe thấy “vèo” một cái, Hiểu Khê đã giật bông hoa vào lòng,
mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ, lụng bụng nói: “Biết rồi, lắm
điều!”
Phong Giản Triệt khẽ vỗ đầu Hiểu Khê: “Nha đầu thối này, mới là bạn
gái của anh mà em đã dữ như vậy sao?”.
Hiểu Khê đắc ý, nâng đoá hoa lên mũi ngửi: “Giờ anh mới biết sao,
trễ quá rồi. Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi, anh không thể
hối hận nha!”.
Giản Triệt vừa cười vừa khởi động xe.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”, Hiểu Khê tò mò nhìn về trước, rồi quay lại
hiếu kì hỏi.
Giản Triệt nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi ăn tối được không?”.
Hiểu Khê chau mày: “Vì sao phải đi ăn chứ?”.
“Em không thích sao?”.
Hiểu Khê nhún vai: “Cũng được thôi, chỉ có điều trên thế giới này
không thể có người nào nấu ăn ngon hơn anh”.
Giản Triệt mỉm cười đắc ý: “Vậy từ nay về sau ngày nào anh cũng làm
cơm cho em ăn nhé!”.
“Thật sao?”, Hiểu Khê ngạc nhiên và sung sướng tới phổng mũi, nhưng
rồi cô lập tức cúi đầu ủ rũ: “Không thể nào, không phải ngày nào
chúng ta cũng ở bên nhau”.
“Anh có gạt em bao giờ không, Hiểu Khê?”, Giản Triệt vẫn mỉm
cười.
Hiểu Khê gãi đầu, ậm ừ: “Hừm, chuyện này… chưa có”.
Giản Triệt nói tiếp. “Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, vì
sao hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn cơm?”.
Hiểu Khê quay sang nhìn anh, đầy háo hức. Phong Giản Triệt nhìn lại
cô chăm chăm, khoé mắt như có gió xuân.
“Vì…”
“…?”
“…anh và em hẹn gặp nhau”.
Tay của Phong Giản Triệt vuốt nhẹ lên vầng trán tinh khôi, má hơi
ửng đỏ: “Hiểu Khê, em không biết anh thích em nhiều dường
nào”.
Hiểu Khê nắm lấy bàn tay thon dài của Giản Triệt, rồi ngó nghiêng
ra ngồi cửa sổ xe, đề nghị: “Nhưng trời còn rất sớm, chúng ta có
cần đi ăn ngay không?”
Giản Triệt lắc đầu: “Không, chúng ta phải tới tiệm thuốc trước
đã”.
Hiểu Khê ngạc nhiên la lên: “Tiệm thuốc? Anh sao thế?”,
Giản Triệt nhẹ lướt lên bàn tay của Hiểu Khê còn bốn vết cào rõ
nét: “Vết thương của em cần phải thoa một chút thuốc mỡ”,
Hiểu Khê ngại ngùng, rút tay ra, giấu sau lưng, ấp úng hỏi: “Anh,
anh phát hiện ra khi nào thế?”. Cô còn tưởng rằng đã tránh khỏi cặp
mắt của anh.
Giản Triệt không đáp, chỉ hỏi tiếp: “Là Hạo Tuyết làm, đúng
không?”,
Hiểu Khê càng ngạc nhiên hơn, sững sờ tới mức không chớp được mắt:
“Triệt…”
Giản Triệt một tay mở xe, một tay nhè nhẹ vuốt lên đầu của cô:
“Xuống thôi. Không nên vì chuyện của Hạo Tuyết mà đau buồn. Em cứ
yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt đẹp”.
Hiểu Khê dừng lại một lúc, cuối cùng chớp chớp mắt. “Nhưng, Tiểu
Tuyết biết rõ và tha thứ cho em không ? Em…”.
Giản Triệt mỉm cười: “Hãy tin anh”.
Hiểu Khê ngắm nhìn Giản Triệt hồi lâu, sau đó cúi đầu ủ rũ, than
thở: “Vì sao em có cảm giác rất ngu ngốc thế này? Triệt, anh bảo vệ
em như thế, em sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.
Gương mặt Giản Triệt bừng sáng: “Yên tâm đi, Hiểu Khê. Nếu em biến
thành kẻ ngốc nghếch, anh cũng sẽ không rời xa em”.
Mặt của Minh Hiểu Khê lập tức xị ra: “A, anh đang chế giễu em! Anh
đang khơi dậy nổi đau của em!”.
“Em nghe thấy rồi hả?”, Phong Giản Triệt gật đầu cười thầm, “Xem ra
còn chưa ngốc”.
Hiểu Khê thụi Giản Triệt một quả, nhưng bị anh nhanh tay giữ
lại.
Hiểu Khê làu bàu: “Không nên gạt em, em là Minh Hiểu Khê đệ nhất
thiên hạ mà!”
Buổi chiều. Dưới ánh nắng, nước từ tượng đài phun ra óng ánh bảy
màu. Gần đó là một đám trẻ đang vui vẻ hát vang. Các em khoảng bảy,
tám tuổi, rất ngây thơ, hồn nhiên. Tiếng hát đồng ca tuy chưa đều
nhưng em nào cũng rất hăng hái và cố gắng. Các em vừa hát xong một
bài, Hiểu Khê ra sức vỗ tay cổ vũ, tới mức lòng bàn tay đỏ lựng. Cô
không ngớt reo lên: “Khá thật! Khá thật! Hát hay quá!”.
Các em nhỏ thấy cô reo hò vui vẻ cũng thấy vui thích, mặt ai nấy
đều đó ửng như quả táo. Một bé gái mặc áo trắng váy xanh chạy tới
gần Hiểu Khê, nhoẻn cười thân thiện: “Cám ơn chị nghe bài hát của
chúng em”.
Hiểu Khê nắm lấy tay em bé, cười rạng rỡ: “Các em rất cố gắng, hát
rất hay”.
Bé gái rụt rè kể: “Chúng em đều sống ở ngoại ô, cũng luyện tập bài
hát này rất lâu. Hôm nay tới đây muốn biểu diễn để xin quyên góp
tiền từ thiện. Ai dè không có ai tới nghe, ngoài chị”.
Hiểu Khê tò mò hỏi: “Em làm công tác xã hội phải không? Muốn quyên
góp từ thiện cho việc gì?”. Trước đây hồi còn ở quê nhà, Hiểu Khê
cũng làm công tác xã hội nên rất hứng thú với chuyện này.
Bé gái nói: “Chúng em làm hoạt động từ thiện để quyên góp cho Hội
nhi đồng bị máu trắng. Hội này đang thiếu tiền trầm trọng. Nhưng…
chưa thu được đồng nào”.
Hiểu Khê gãi đầu suy nghĩ. Đúng là giọng hát của các em còn rất
yếu, khó thu hút được sự chú ý của mọi người tới nghe. Cô bé buồn
bã than vãn: “Xem ra, hoạt động hôm nay bị nhỡ rồi. Đành chờ lần
sau vậy”.
Hiểu Khê luốn cuống hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Các em có đài cát
sét không? Bị hư rồi phải không? Để chị xem thử!”. Nói rồi cô chạy
tới cái đài, loay hoay một hồi, đành cúi gằm mặt, nói với cô bé
đang háo hức chờ bên cạnh: “Xin lỗi, chị sửa không được”.
Cô bé thất vọng, miễn cưỡng mỉm cười: “Không sao ạ”.
Đám trẻ liền ùa ra đám cỏ trước mặt nô giỡn, không muốn biểu diễn
tiếp. Minh Hiểu Khê nhíu mày, suy nghĩ: “Vậy là thế nào?”.
Bé gái nhìn xung quanh, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói: “A, nghĩ ra
rồi, em có đem một cái đàn phong cầm, ban đầu định cho bạn Cao Sa
dùng, nhưng bạn ấy lại không tới được. Chị biết chơi không?”.
Hiểu Khê lắc đầu, cô bé thất vọng ra mặt.
Quảng trường lúc này người qua lại đông dần. Để các em về nhà tay
không thế này thật đáng tiếc. Minh Hiểu Khê gõ gõ đầu, nhất định
phải nghĩ ra cách, nhất định phải có biện pháp. Nhưng, biện pháp ở
đâu đây? Đang suy nghĩ, cô bỗng nhiên phát hiện thấy đôi mắt của cô
bé đối diện chợt sáng lên, miệng càng mở càng lớn. Tiếng nhạc đâu
đó sau lưng Hiểu Khê vang lên du dương. Các em nhỏ đều ngừng chơi,
nhìn về phía đó chăm chú. Minh Hiểu Khê đang chuẩn bị quay người để
thoã mãn sự hiếu kì của mình, chợt có một bàn tay mạnh mẽ ấm áp
vuốt lên đầu cô ta. Minh Hiểu Khê bỗng cười rất tươi:
“Triệt!”
Trên quãng trường âm nhạc náo nhiệt lạ thường. Nước phun ra từ
tượng đài vẫn óng ánh, hắt sáng lên gương mặt tươi cười của mỗi
người. Tiếng đàn ngân lên theo tiếng gió du dương. Người đi lại
trên đường cũng dừng chân lại, thay đổi phương hướng. Xe chạy qua
cũng chầm chậm dừng lại, mọi người trên xe lần lượt đi xuống. Bên
tượng đài phun nước, rất đông người đang quay quanh một tốp các em
bé đang hát. Tiếng hát ngây thơ, trong trẻo. Một chàng trai dáng
thanh nhã đứng giữa các em bé, đang kéo đàn phong cầm. Nụ cười của
anh ta ấm áp như nước xuân, tiếng đàn anh ta tuyệt diệu thánh thót
như gió xuân. Khoé mắt của chàng trai cũng loé lên ánh sáng dịu
dàng cùng nhảy múa ca hát, nhìn chăm chú theo bóng dáng một cô gái
trên quảng trường đang ôm cái thùng giấy lớn, đi lần lượt từng
người xin quyên góp…
Một tin tức rung động cả nước. Thiên tài âm nhạc Phong Giản Triệt
đã khỏi bệnh, khôi phục lại tài nghệ như xưa!! Phong Giản Triệt dự
định biểu diễn độc tấu đàn cầm vào ngày hai mươi sáu tới tại phòng
nhạc Hoàng Gia. Toàn bộ doanh thu của buổi biểu diễu sẽ quyên góp
cho Hội nhi đồng bị máu trắng. Các đài truyền hình lớn nhộn nhịp
lan truyền tin tức này! Mỗi trang đầu báo đều giật tít lớn. Theo
báo cáo, thiên tài đàn cầm Phong Giản Triệt nửa năm trước vì cứu cô
gái nào đó mà tay phải trúng đạn, vết thương rất nguy kịch. Tất cả
bác sĩ nổi tiếng đều bó tay, từng đưa ra kết luận cả đời này anh
không có cách nào chơi đàn được nữa. Lúc này, các chuyên gia y học
và các fan hâm mộ trong và ngoài nước nắm cổ tay, than thở không có
duyên nghe và thưởng thức diễn tấu xuất quỷ nhập thần và phong độ
mê người tao nhã của Phong Giản Triệt nữa, Vậy mà, thần y nổi tiếng
Susi thần bí đã kịp thời xuất hiện, nghe nói chỉ cần hai tháng ngắn
ngủi đã chữa khỏi cánh tay phải của Phong Giản Triệt hồi phục như
xưa. Thật đúng là kì tích. Trình độ diễn tấu hiện giờ của Phong
Giản Triệt như thế nào, phải chăng có thể khôi phục lại trình độ
như trước, trở thành điều khó quên nhất của năm nay? Thời gian bán
vé chỉ có ba ngày. Vé hiện đã hết sạch. Giá vé chợ đen được bán với
vé trên trời mà vẫn không có mà mua.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!