Hai tiếng đồng hồ sau, khi Lưu Băng cùng Hiểu Khê chào Giản Triệt
để đi về, từ phía cửa ra vào của trung tâm triển lãm bỗng xuất hiện
mấy chục ký giả. Người nào cũng cầm máy ảnh, xách micro, vai đeo
máy quay, mắt sáng hứng khởi, cứ như đi đánh trận, ầm ầm xông vào.
Kỳ lạ ở chỗ, họ không lao đến tìm nhân vật chính của buổi triển
lãm, mà lại tìm người lúc nào cũng có nụ cười lạnh nhạt Mục Lưu
Băng.
“Mục đại nhân! Chuyện Hải Hưng Bang bị đột kích toàn diện có liên
quan gì đến Liệt Viêm Đường không?”
“Mục đại nhân! Anh có suy nghĩ gì khi thấy Hải Hưng Bang gặp nạn
bất ngờ như vậy?”
“Mục đại nhân! Liệt Viêm Đường có định thâu tóm toàn bộ Hải Hưng
Bang không?”
“Mục đai nhân! Lần này Hải Hưng Bang bị công kích có liên quan gì
đến chuyện lần trước anh bị ám sát?”
“Mục đại nhân! Thiết Đại Kì hiện không biết tung tích, anh có nghĩ
ông ấy bị hại rồi không?”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
Các ký giả cứ hỏi liên tục như súng liên thanh, vậy mà Lưu Băng vẫn
điềm nhiên không hé lấy nửa lời. Bị ép hỏi quá nhiều anh mới dùng
một ánh mắt nghiêm nghị nhìn các ký giả, lạnh lùng trả lời: “Tôi
đến đây để tham dự triển lãm tranh của bạn tôi. Những gì các anh
hỏi, tôi đều không biết”.
“Có phải Thiết Đại Kì nhất định phải chết không? Anh có thể tha cho
ông ấy không?”
Một ký giả trẻ tuổi như mới vào nghề vẫn kiên trì hỏi gặng. Anh ta
chưa dứt lời đã thấy hai vệ sĩ từ phía sau lưng Lưu Băng xông đến.
Một người bịt miệng, một người đè chặt vai anh ta lôi ra bên ngoài.
Những ký giả khác nhìn thấy vậy sợ quá, không ai dám hỏi thêm gì
nữa.
Lưu Băng quát một tiếng: “Tránh ra”. Trong nháy mắt, tất cả ký giả
đều dạt hết sang một bên, để dành một lối đi rộng rãi cho Lưu Băng.
Lưu Băng cười với Giản Triệt, nụ cười vẫn rất lạnh nhạt: “Xin lỗi
cậu, phá rối hết buổi triển lãm tranh của cậu rồi”.
Giản Triệt nhìn anh không nói hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Không
sao đâu”.
Lưu Băng nhìn sang Hiểu Khê. Nãy giờ cô yên lặng như một cô búp bê
ngoan ngoãn: “Đi theo anh”.
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết chẳng hiểu sao lại cứ nắm lấy áo cô, giữ
chặt: “Đừng đi chị…”.
Hiểu Khê nhìn cô bé đang lắc đầu nguây nguẩy và gương mặt đầy ưu tư
của Giản Triệt, cô cười để trấn tĩnh họ: “Yên tâm đi, chị không sao
đâu. Đừng quên rằng chị xưa nay vẫn có biệt hiệu là thiên hạ vô
địch Minh Hiểu Khê…”
Hết chương 7
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 8
Không khí trong nhà họ Mục ngột ngạt đến khó thở. Những nhân vật
quan trọng của Liệt Viêm Đường đều có mặt đầy đủ trong phòng khách.
Mặt mũi ai cũng nghiêm trang, im lặng lắng nghe chỉ thị của Lưu
Băng.
Hiểu Khê cuộn tròn mình trên chiếc ghế sô pha ở một góc phòng. Đầu
cô mỗi lúc một đau hơn, đến nỗi tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù
mà thôi.
Lưu Băng đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi hạ giọng
xuống thật thấp, thái độ nghiêm nghị đến mức dữ dằn: “Tại sao lại
để Thiết Đại Kì trốn thoát?”
Mọi người không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng trả lời. “Nói
mau!” Anh quát lớn, làm mọi người sợ đến nỗi lấm tấm mồ hôi.
Một vị trưởng bối có vị trí cao trong Liệt Viêm Đường bấy giờ lên
tiếng: “Lần hành động này đã làm cho đại đa số những người có thế
lực trong Hải Hưng Bang bỏ chạy. Một mình tên Thiết Đại Kì sống sót
cũng không có trở ngại gì lớn đối với chúng ta cả!”
“Câm miệng!” Lưu Băng đập mạnh tay xuống bàn. Các tách trà trên bàn
bị lật tung lên, rơi xuống đất vỡ vụn. Ánh mắt Lưu Băng lóe lên
ngọn lửa hung tợn đốt cháy những ai nhìn vào nó:
“Tất cả đều là một lũ vô dụng! Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ
giết chết Mục Anh Hùng sao? Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ sỉ
nhục Liệt Viêm Đường sao? Chỉ cần hắn chưa chết, vẫn còn kẻ cười
nhạo sau lưng chúng ta!!!”
Lời nói của Lưu Băng như một que diêm làm cháy bùng ngọn lửa chiến
đấu trong lòng mọi người, họ phẫn nộ hét lên: “Không giết được lão
già đó, chúng ta đều không làm người!”.
“Ai làm lộ tin tức? Làm sao để lão già đó chạy thoát được?”, Lưu
Băng gầm gừ, “Nếu ta biết được ai đã thả lão già dó chạy thoát, ta
sẽ băm nó thành trăm mãnh!”
Ánh mắt Lưu Băng như dòng diện lạnh chạy qua cơ thể của mọi người
trong phòng: “Bản, nói đi”.
Một người được gọi là Bản từ từ đứng lên trên đôi chân run bần bật,
hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng khó nghe: “Em…em…em không
biết gì cả ạ…”
Lưu Băng ra lệnh cho một tên vệ sĩ đứng phía sau mình: “Một
chân!”
“Dạ!”, tên vệ sĩ tay cầm lấy gậy dữ tợn tiến đến bên Bản. Anh ta
xoay người định bỏ chạy, nhưng không chạy đi đâu được. Lập tức có
hai người thanh niên khác giữ chặt anh ta lại. Người vệ sĩ kia giơ
cây gậy cao lên khỏi đầu, quát vào mặt anh ta: “Chọn đi, chân trái
hay chân phải?”
“Đừng mà anh!”. Bản cố gắng gặp người ôm chặt lấy đôi chân mình.
Nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của tên vệ sĩ kia được? Chỉ nghe
một tiếng “phập” vang lên. Chiếc gậy kia quật mạnh từ trên cao
xuống chân bên phải của anh ta. Tiếp theo sau là tiếng ‘rắc’ của
chiếc xương chân bị đánh gãy.
“Ối…!”, Bản giãy giụa hét lên, mồ hôi anh ta tuôn ra như mưa vì đau
đớn. Tên vệ sĩ cười tàn bạo: “Quy định cũ, không chọn lựa thì sẽ là
chân phải”.
“Giờ mày nói, hay không nói?”, Lưu Băng lạnh lùng quát vào người
thanh niên tội nghiệp.
“Em nói! Em xin nói!” Anh ta không hề do dự, gấp rút nói ra như sợ
không còn kịp nữa, “chính anh Tây Khôi đã ra lệnh cho em phải thả
Thiết Đại Kì chạy thoát khi công kích.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về người có tên gọi Tây Khôi là người có
lý lịch lâu năm nhất trong Liệt Viêm Đường, trước nay đều được mọi
người kính nể.
“Anh Tây Khôi!”, giọng nói của Lưu Băng nhẹ tênh, nhưng cái nhẹ ấy
lại giống như một con dao lam sắc bén cứa vào lòng người khác,
“Thằng Bản nói có đúng không?”
Cơ mặt của Tây Khôi bắt đầu giật mạnh. Anh ta nhìn quanh. Bao nhiêu
huynh đệ một thời sát cánh cùng nhau đều nhìn anh bằng con mắt thù
hằn. Anh ta lại nhìn Lưu Băng, người thanh niên máu lạnh này đang
trừng trừng nhìn anh, gằn giọng từng chữ một:
“Anh không muốn nói phải không? Anh yên tâm đi. Hôm nay tôi không
gấp gáp đối phó với anh đâu. Đợi đến khi nào giết được Thiết Đại
Kì, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Từ mắt của Tây Khôi phát ra một sự sợ hãi khó nói thành lời. Anh ta
đã được chứng kiến những thủ đoạn mà Lưu Băng đã từng dùng qua. Đó
là những hành động tàn khốc mà anh ta không bao giờ tưởng tượng
trước được. Còn để thoát khỏi bàn tay của Lưu Băng, đó không phải
là việc nằm trong khả năng. Anh ta nói như nấc: “Nếu như… nếu như
tôi thừa nhận?”
Lưu băng cười nhạt: “Nếu anh không làm phí thời gian của mọi người,
tôi chỉ trừng trị anh bằng một bên mắt và một cánh tay”
Tay chân Tây Khôi lạnh cứng lại, da mặt xanh như không còn giọt máu
nào: “Chỉ cần được sống, tôi đã đa tạ sự thương tình của anh lắm
rồi. Không sai, Thiết Đại Kì đã từng nói với tôi, nếu hắn có thể
thâu tóm được Liệt Viêm Đường, hắn sẽ cho tôi làm trợ lý đặc biệt
của hắn, quyền hành chỉ thua một mình hắn thôi. Tôi nhất thời tham
lam, mới ra lệnh cho Bản tha cho Thiết Đại Kì…”
“Thiết Đại Kì hiện đang ở đâu?” Đôi mắt Lưu Băng rực lửa.
Tây Khôi cười đau khổ: “Tôi thật sự không biết. Đến nước này rồi
tôi cũng không cần nói dối anh làm gì!”.
Lưu Băng liếc nhìn anh ta, rồi ném xuống đất một con dao: “Anh tự
xử đi”.
Tây Khôi nhặt con dao lên, run rẩy đâm vào con mắt bên phải của
mình.
“Ầm!”. Một cục đá được ném lên không trung, rơi đúng ngay vào cánh
tay của Tây Khôi. Con dao trên tay anh ta rớt xuống đất trươc khi
đâm sâu vào mắt mình.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê không thể nhịn được nữa, cô nhảy ra từ trên
chiếc ghế sô pha. Những gì hôm nay cô nhìn thấy, nghe thấy đã nằm
ngoài khả năng chịu đựng của cô. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê cùng chiếc
ná trên tay cô: “Em muốn làm gì?”
Hiểu Khê xoa hai vầng thái dương để giảm cơn đau đầu, nhìn thẳng
vào Lưu Băng mà cô bất chợt cảm thấy vô cùng xa lạ: “Nếu anh ta đã
nhận hết tội rồi, tại sao anh không thể tha cho anh ta được
chứ?”
Thần sắc của Lưu Băng vẫn không thay đổi, anh xoay mắt nhìn Tây
Khôi vẫn đang run lên bần bật hỏi: “Anh nói đi, được hay
không?”
Tây Khôi đổ mồ hôi đến ướt sẫm quần áo, chân tay run rẩy bò đến
nhặt con dao vừa bị Hiểu Khê làm rớt xuống, rồi cố gắng đứng dậy,
cười đau khổ: “Chị Hiểu Khê, chị đừng nói hộ tôi làm gì. Anh Lưu
Băng trừng phạt tôi thế này là đã nhẹ lắm rồi, tôi không hề than
oán gì cả”.
Hiểu Khê thở dài đến não ruột, lục phũ ngũ tạng của cô đều lạnh
buốt. Cô lướt nhìn mọi người, phát hiện ngoài cô ra không ai thấy
sự việc vừa rồi là một hành động tự nhiên, bình thường theo lý
tính. Hiểu Khê nhặt túi lên, cố gắng tỏ ra không bị kích động, sải
chân ra khỏi căn phòng ghê sợ đó.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng gọi cô lại. Hiểu Khê có chút do dự, nhưng vẫn
không dừng bước.
“Hiểu Khê!”, giong Lưu Băng bắt đầu pha chút nóng giận. Hiểu Khê
hơi nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
“Giữ cô ta lại!”, Lưu Băng ra lệnh cho các vệ sĩ đang đứng canh cửa
ra vào. Cánh cửa lập tức được chặn bởi một bức tường người. Những
tên vệ sĩ to lớn đó miễn cưỡng cười với cô: “Chị Hiểu Khê, anh Lưu
băng mời chị ở lại”.
Hiểu Khê quay đầu nhìn anh, cương quyết nói: “Để em đi, em muốn về
nhà”.
Không khí trong phòng nặng nề đến ghê người, giọng Lưu Băng lạnh
như thép: “Không được, mấy hôm nay em nhất định phải ở lại
đây!”
Không khí bên ngoài ban công âm u như không khí chết. Hiểu Khê cuộn
người trên chiếc ghế tre, cố gắng đấu tranh với cơn nhức đầu đang
muốn xé cô thành trăm mảnh.
Lưu Băng sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu cất tiếng:
“Mấy hôm tới rất nguy hiểm, em phải ở lại đây, không được đi đâu
cả”.
Hiểu Khê vừa nhắm nghiền mắt, vừa đau đớn rên rĩ: “Anh cứ để em đi
đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!”.
Lưu Băng cố gắng ghìm cơn nóng nảy, quay mặt đi không nhìn cô:
“Em…!”
Hiểu Khê vẫn nhắm mắt, buồn bã: “Em biết tại sao anh giận. Anh đang
lo Thiết Đại Kì bắt em, dùng em để uy hiếp anh đúng không? Anh yên
tâm, Thiết Đại Kì không ngu ngốc như thế đâu. Hắn ta sẽ không bao
giờ dùng một đứa con gái để làm khó anh”.
“Minh… Hiểu… Khê!”, Lưu Băng nhìn thẳng vào cô, mắt như bắn ra
những tia lửa, “Em nghĩ chuyện như thế thật sao?”.
Hiểu Khê cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đốt
cháy làn da yếu ớt trên mặt cô. Nhưng cô vẫn không mở mắt, mà nở nụ
cười như mếu: “Nếu không, anh muốn em nghĩ thế nào…?”
“…Nói cho em, tại sao anh lại đến triển lãm tranh của anh Giản
Triệt? Có phải chỉ vì muốn gặp người bạn cũ đó không? Hay là vì
muốn có một chứng cớ ngoại phạm vững chắc, rằng anh không hề dính
líu gì đến chuyện của Hải Hưng Bang?”, Hiểu Khê hỏi.
Lưu Băng cắn chặt môi, không đáp. Hiểu Khê thở dài: “Anh làm như
thế là đương nhiên thôi, chỉ là lợi dụng người khác một chút xíu mà
thôi… cũng không có gì ghê gớm! Nhưng mà… em vẫn cảm thấy đau lòng
lắm! Anh Giản Triệt là bạn thân nhất của anh, vậy mà anh vẫn…”.
Cuối cùng, cô cũng mở mắt ra, sắc mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn
sáng đến lạ kỳ, như có một ngọn lửa trong tim cô rực cháy:
“Anh Lưu Băng, hãy để em đi. Tâm trạng em hiện đang rối bời, hãy để
em được tĩnh lặng để suy nghĩ mọi chuyện…”
Gió thổi qua những rèm song mây ngoài ban công, thổn thức như tiếng
đạp của con tim tuyệt vọng. Lưu Băng đột nhiên đứng dậy, bước đi
mấy bước về phía cửa, rồi đột nhiên dừng lại. Bộ quần áo anh đang
măc trên người rất mỏng, bị gió thổi phần phật.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu sau đó… Một đôi tay ấm áp
thậm chí là nóng rất xuất hiện từ sau lưng anh. Đôi tay có chút do
dự ban đầu ấy bắt đầu ôm chặt lấy người anh. Có được hơi ấm từ đôi
tay ấy, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu không làm chủ được nữa, anh
run lên, như một đứa trẻ sợ lạnh…
Hiểu Khê nói nhẹ nhàng: “Em xin lỗi nếu đã làm tổn thương anh… Em
không có ý như vậy… Em biết anh cũng có nỗi khổ… Đừng giận
em…”.
Người Lưu Băng từ từ ấm lại, anh khẽ khàng hỏi: “Em… vẫn là của anh
chứ?”. Giọng nói của anh tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu
được sự cảm động, và cả sự mềm yếu lẫn căng thẳng.
Hiểu Khê nhẹ nhàng xoay người Lưu Băng lại, dịu dàng nắm chặt tay
anh, đặt một nụ hôn mềm mại lên cánh tay anh. Nụ hôn tuy mềm mại,
nhưng vẫn nồng nhiệt như mang lửa bên trong, đốt cháy vào tận gốc
kẽ lạnh lẽo của trái tim anh…
(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)
oOo
Khi màn đêm từ từ buông xuống, Hiểu Khê cuối cùng rời khỏi nhà họ
Mục. Mười người vệ sĩ theo lệnh của Lưu Băng đi bảo vệ cô phía sau.
Hiểu Khê thấy thật mãn nguyện, nhưng dù sao cô cũng về được đến ký
túc xá.
Đột nhiên Hiểu Khê thấy trong người rất khó chịu, đầu đau như muốn
nổ tung ra, chân mềm nhũn như bún. Ban nãy ở trước mặt Lưu Băng, cô
còn có thể chịu đựng được. Nhưng khi cô sắp về đến ký túc xá, mọi
sinh khí trong người cô như đã bị ai đó hút sạch. Cô không còn đứng
vững nữa… Một cơn đau đầu lại ập đến. Cô thấy tứ phía xoay vòng,
đôi chân càng lúc càng nhũn ra…
Ngay lúc đó, bên cạnh cô xuất hiện một bóng người, lao đến đỡ lấy
cô…
Hiểu Khê hốt hoảng, lẽ nào Thiết Đại Kì lại ra tay với cô thật sao?
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ thấy toàn thân như hoàn toàn bị
liệt, không còn một chút sức lực nào nữa. Trong bóng tối, tiếng của
người ấy trầm ấm: “Hiểu Khê, là anh đây”. Giọng nói ấm áp và thân
thiết đó, vòng tay kiên định và mạnh mẽ đó, hơi thở nhẹ nhàng và
quen thuộc đó… Hiểu Khê bỗng có một cảm giác bình an và cảm
động…
Đám vệ sĩ bảo vệ cô cũng lập tức ùa tới, cầm chắc vũ khí trong tay
hét lớn: “Bỏ cô ấy ra! Nếu không ngươi sẽ không được yên”.
Hiểu Khê nhìn họ xua tay: “Không sao. Các anh đi đi, anh ấy là bạn
của tôi!”.
Đội đến khi đám người Liệt Viêm Đường Kia lùi về chiếc xe hơi đậu
đằng xa, Hiểu Khê mới quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn người đang đỡ lấy
cô, nhẹ nhàng cất tiếng: “Anh Giản Triệt…”
Rõ ràng họ mới gặp nhau hồi lúc trưa, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ
trôi qua, sao bây giờ cô lại có cảm giác như xa anh lâu lắm rồi?
Gặp được Giản Triệt như gặp được một người thân thích mà cô thương
nhớ nhưng đã xa nhau lâu lăm rồi vậy.
Giản Triệt hơi cau mày vì dù đã qua mấy lớp quần áo nhưng anh vẫn
cảm nhận được sức nóng tỏa từ trên người cô. Anh nghiêm nghị nhìn
cô: “Em có biết mình đang sốt không?”.
Hiểu Khê nghi ngờ tự sờ trán mình: “Em sốt rồi sao?”. Đúng là nóng
thật, thảo nào cả ngày nay cô cứ thấy khó chịu.
“Em đã uống thuốc chưa?” Giản Triệt lo lắng hỏi.
Hiểu Khê chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Phải uống thuốc ạ?”.
Giản Triệt lặng nhìn cô không nói, hồi lâu mới thở dài: “Thôi, từ
đầu đã biết khờ khạo như em thì thế nào rồi…”.
Hiểu Khê chợt nhớ ra liền hỏi: “Anh Giản Triệt, sao anh lại ở đây?
Anh đang đợi em à? Có việc gì ạ?”
Giản Triệt nhìn cô đầy lo lắng: “Anh không yên tâm về em. Không
biết em cuối cùng thế nào? Không biết có còn khó chịu không? Không
biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có chịu đựng nổi hay
không?”.
Hiểu Khê không dám cất lời. Cô sợ chỉ cần mở miệng ra, tất cả những
nỗi buồn, tủi thân, đau khổ, cảm động, xót xa sẽ ào ạt trào lên như
cơn đại hồng thủy, không cách nào ngăn chặn nổi.
“Hiểu Khê, em cố gắng thêm một chút nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh
viện”. Thấy cô hơi lả đi, Giản Triệt lòng rối bời, vòng tay chuẩn
bị bế cô lên, định đi ra phía đường lớn.
“Không cần đâu!”, Hiểu Khê vội vàng đẩy anh ra, ngăn anh lại. Nhưng
khi cô vừa làm xong thì những sức lực cuối cùng của cô cũng như cạn
kiệt. Đầu cô đau như một cục đá lớn đè lên, khiến cô bắt đầu hôn mê
không thể làm chủ mình được nữa.
“Hiểu Khê!”, Giản Triệt đau nhói ở tim, dịu dàng nói: “Em đừng nói
nữa, đến bệnh viện thôi!”.
Hiểu Khê nằm gọn trong vòng tay Giản Triệt, cố gắng ngẩng lên nhìn
anh. Khuôn mặt cô xanh xao, mỏng manh như tờ giấy, yếu đuối đến mức
không thể cười nổi nữa. Giản Triệt vẫn lo lắng nhìn cô, mắt anh vẫn
sáng như ánh mặt trời. Hiểu Khê bỗng nở một nụ cười yếu ớt. Không
hiểu vì sao, sức sống từ ánh mắt anh đã truyền cho cô một chút niềm
tin, xua bớt những đau đớn.
---------------------
Một thoáng thời gian… Không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế!
Ký túc xá ban nãy vẫn còn yên tĩnh là thế, đột nhiên xuất hiện mười
mấy chiếc xe hơi với đèn chớp tắt, còi bấm liên hồi. Chúng sầm sập
lao về phía Hiểu Khê và Giản Triệt. Minh Hiểu Khê! Đồ nha đầu thối
kia!!!”. Tiếng kêu như xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Hiểu Khê nhìn về phía đám người mới đến. Quả nhiên là Thiết Sa
Hạnh. Cô ta đứng giữa nhóm người ba bốn chục tên vệ sĩ, lúc nào
cũng to mồm nhất. Đúng là kẻ thù không đội trời chung với Hiểu Khê
– người đẹp không có lông mày Thiết Sa Hạnh.
Có thể do thời gian gần đây Hải Hưng Bang chịu quá nhiều công kích
từ phía Liệt Viêm Đường, có thể do sáng sớm nay Hải Hưng Bang đã
gặp phải nạn lớn, thái độ của Thiết Sa Hạnh và đám vệ sĩ cứ lồng
lên như hổ bị thương. Thiết sa Hạnh trừng mắt nhìn Hiểu Khê căm hận
không thể ăn tươi nuốt sống cô được. Lúc này đám vệ sĩ Liệt Viêm
Đường cũng vội vàng nắm chắc binh khí lao đến, vây quanh Hiểu Khê
và Giản Triệt để bảo vệ cho hai người.
Người đứng đầu nói nhỏ với Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê, tôi đã cho
người đi báo với anh Lưu Băng rồi. Bọn họ chắc sẽ đến ngay bây giờ
thôi. Người của Thiết Sa Hạnh nhiều hơn chúng ta. Hai người tốt hơn
hết vẫn nên tránh mặt đi”.
Hiểu Khê lo lắng: “Nhưng mà, còn mọi người…”
“Chúng tôi đánh nhau nhiều quá rồi, tin chắc bọn chúng cũng không
thể làm gì chúng tôi ngay đâu”, anh ta tự tin đáp. Hiểu Khê vẫn
đang do dự thì nghe một tiếng súng lớn và tiếng cười ngạo nghễ của
Thiết Sa Hạnh. Mọi người theo bản năng, nhảy lùi lại một
bước.
Thiết Sa Hạnh quay tròn khẩu súng trên ngón tay, cười phá lên:
“Hiểu Khê đồ nha đầu thối kia, mày đang thầm thì gì thế? Định bỏ
chạy phải không? Tao nói cho mày biết, lần này bọn mày đừng hòng
chạy thoát”. Cô ta vừa dứt lời, đám người của Hải Hưng Bang đồng
loạt rút súng ra khỏi người.
“Ha…Ha…!” Thiết Sa Hạnh liếc nhìn Hiểu Khê: “ Đồ nha đầu thối!
Không phải mày luôn nghĩ mình giỏi đó sao? Mau lên đây, để xem cuối
cùng là quyền cước của mày lợi hại, hay đạn của tao lợi
hại?”.
Hiểu Khê tươi cười đáp: "Đồ không có lông mày kia, cuối cùng cô
cũng biết được mình không phải là đối thủ của tôi. Lại còn dùng
súng nữa sao? Sao cô không đem luôn hỏa tiễn đến để bắn tôi luôn
cho rồi?”
Thiết Sa Hạnh tức giận đến run lên: “ Mày… mày vẫn còn dám cười
nhạo tao sao? Mày có tin tao sẽ bắn chết mày không?”.
Hiểu Khê vẫn trêu chọc: “Thứ nhất, cô đúng là người không có lông
mày mà. Cả đời này lông mày của cô cũng không thể mọc dài nữa
đâu!”.
Thiết Sa Hạnh tức đến trào máu, khẩu súng trên tay ả bắt đầu run
lên.
Hiểu Khê tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi thật không tin cô có thể bắn
chết tôi bằng một phát súng. Muốn bắn chết tôi, các người đâu cần
phải đến đông thế này? Chỉ cần sai một tên lén lút nấp ở đâu đó,
rồi tìm thời cơ ra tay bắn tôi là được. Bởi thế mà… “ Cô có tình
kéo dài từng chữ.
Thiết Sa Hạnh quả nhiên không chịu đựng được hỏi dồn: “Bởi thế
sao?”.
Hiểu Khê chậm rãi đáp: “Bởi thế mà tôi biết, lần này cô đến đây là
để bắt sống tôi, có đúng thế không?”
Thiết Sa Hạnh mở tròn mắt.
Hiểu Khê tiếp tục: “Tôi còn biết các người muốn bắt sống tôi là
để…”.
Thiết Sa Hạnh lại hỏi dồn: “Là để làm gì?”.
Hiểu Khê cười nhẹ: “Là để bắt tôi làm con tin uy hiếp Mục Lưu Băng.
Vì thế trước khi cô xuất phát, Thiết Đại Kì chắc chắn đã căn dặn cô
nhiều lần, để cô đừng hành động lỗ mãng giết chết tôi vì bất kỳ lý
do nào. Vì nếu tôi còn sống sẽ có ích hơn cái xác chết của tôi rất
nhiều. Tôi nói có đúng không?”.
Thiết Sa Hạnh không nói được thêm lời nào.
Lúc này, từ sau lưng của Thiết Sa Hạnh xuất hiện một vệ sĩ cao gầy.
Hiểu Khê trông thấy hắn, lập tức biết rằng chuyện không hay. Anh ta
chính là người cô gặp lần trước, được cho rằng khá thông minh, tên
gọi Tây Sơn.
Tây Sơn đến bên Thiết Sa Hạnh đang đứng ngây ra, nhỏ nhẹ nhắc:
“Tiểu thơ đừng bị trúng kế. Cô ta đang kéo dài thời gian để đợi cứu
binh đến đấy. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hãy nhanh
chóng hành động để hoàn thành nhiệm vụ”. L
ời nói đó đã làm thức tỉnh người đang mơ màng. Thiết Sa Hạnh trừng
mắt quát: “Minh Hiểu Khê đồ nha đầu thối tha kia! Tao không bị mắc
lừa mày đâu! Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu như tao có thể bắt
sống mày đem về tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu mày phản kháng,
tao vẫn có thể bắn chết mày đấy”.
Hiểu Khê ra vẻ không hiêu: “Tại sao cô lại thù tôi đến thế
nhỉ?”.
Thiết Sa Hạnh hét lớn: “Nhảm nhí! Mày đã cướp đi anh Lưu Băng của
tao. Tao giận đến nỗi muốn lóc da, rút gân, ăn thịt mày!”.
Hiểu Khê càng tỏ ra lạ lẫm: “Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã
luôn miệng bảo rằng tôi cướp anh Lưu Băng của cô. Cô thật sự nghĩ
rằng nếu như không có tôi, anh Lưu Băng sẽ thuộc về cô sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thiết Sa Hạnh đáp không chút do dự. “Tao với anh
Lưu băng là bạn thanh mai trúc mã. Nếu như không có mày, anh ấy
không yêu tao thì còn đi yêu ai khác nữa sao?”.
Hiểu Khê làm bộ sững sốt: “Ồ, hai người là bạn thanh mai trúc mã à?
Từ khi nào vậy?”.
“Bọn tao đã quen nhau mười chín năm rồi!”, Thiết Sa Hạnh tự hào
khoe.
Hiểu Khê thở dài: “Lâu dến thế kia à? Hình như không phải đâu, anh
Lưu Băng vẫn chưa đủ mười chín tuổi. Sao cô có thể quen anh ấy mười
chín năm được?”.
Thiết Sa Hạnh liếc mắt: “Anh ấy chưa chào đời thì tao đã được sờ
vào bụng mẹ anh ấy. Như thế không được tính là quen biết
sao?”
“Ra là vậy.” Hiểu Khê gật gật đầu. Đột nhiên cô lại như phát hiện
điều gì khác: “Nói vậy, cô còn lớn hơn cả anh ta à?”.
Thiết Sa Hạnh nóng nảy đốp lại: “Như thế thì đã sao?”.
Hiểu Khê vội vàng xua tay: "Không sao cả, hiện giờ đang rất thịnh
chuyện bạn trai nhỏ hơn, không phải sao?”.
Mắt Thiết Sa Hạnh sáng rỡ: “Thật vậy sao?”.
Hiểu Khê vẫn chưa hết tò mò: “Tôi chỉ cảm thấy lạ ở chỗ, tại sao cô
trông lại trẻ như vậy, nhìn không hề thấy lớn hơn anh Lưu Băng chút
nào”.
“Thật vậy sao?”, Thiết Sa Hạnh sung sướng tự sờ mặt mình, “Trông
tao rất trẻ à?”.
Hiểu Khê cười tươi: “Thật đấy. Nếu không tin cô tự lấy gương ra xem
đi.”
Thiết Sa Hạnh quả nhiên cất ngay súng vào túi, lôi ra một cái gương
nhỏ, đỏng đảnh ngắm nghía. Đám vệ sĩ cả Liệt Viêm Đường và Hải Hưng
Bang đều cố nhịn cười trước cảnh tượng đó.
Ôi trời, không ngờ trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy.
Người của Liệt Viêm Đường chắc chắn là không nhắc nhở ả rồi, nhưng
không hiểu sao người của Hải Hưng Bang cũng không nhắc nhở gì ả
nốt? (Theo lời nói của những người có mặt lúc đó, người của Hải
Hưng Bang thấy Thiết Sa Hạnh ngu ngốc như vậy, đã không còn chút
niềm tin nào về tiền đồ của Hải Hưng Bang nữa. Vì thế họ không muốn
đắc tội với Liệt Viêm Đường.
Thế là cả hai nhóm cứ đứng yên nhìn hai mươi mấy chiếc xe hơi đang
từ từ dừng lại, tiếp theo sau là năm mươi mấy thanh niên cầm súng
bước ra khỏi xe. Không ai nói một lời nào để giục Thiết Sa Hạnh.
Thậm chí có nhiều người của Hải Hưng Bang đã nhẹ nhàng lẩn vào bóng
đêm, trốn khỏi một cuộc đổ máu vô nghĩa.
Thiết Sa Hạnh cầm gương ngắm nghía khuôn mặt mình, không nén được
thất vọng: “Tao quả là có đẹp thật, nhưng lông mày…”.
Hiểu Khê an ủi: “Cô không cảm thấy nhờ không có lông mày, trông cô
rất uy vệ đó sao? Trông giống như…”, Hiểu Khê đang nói bỗng dừng
lại.
Thiết Sa hạnh tò mò: “Giống gì?”.
“Giống như một con sư tử cái!”. Một giọng nói vang lên như gáo nước
lạnh tát vào mặt Thiết Sa Hạnh. Cô ta giận đến tím người, mồ hôi vã
ra như mưa. Cô ta giận dữ quay đầu về phía phát ra giọng nói đó.
Không biết có phải Lưu Băng không nhỉ? Thiết Sa Hạnh bây giờ mới
phát hiện ra mọi người phía sau lưng mình đều đi đâu sạch. Đám vệ
sĩ ở lại chỉ còn khoảng bảy tám tên với khuôn mặt thất thiểu sẵn
sàng đầu hàng bất kỳ lúc nào. Ngược lại bên phía Hiểu Khê lại đông
đủ một nhóm người lăm lăm súng trên tay.
Sự việc sao lại trở nên như thê? Thiết Sa Hạnh bối rối, ngỡ ngàng,
sợ hãi đến mức hóa điên lên. Cô ta tức giận tới mức không còn lý
trí, xông thẳng tới Hiểu Khê hét lớn: “Mày là đồ nha đầu thối! Mày
lại lừa tao! Mày làm tao ra nông nỗi này! Tao phải giết chết mày!
Tao phài giết mày!”
Lúc này Hiểu Khê đã gần như kiệt sức. Cô cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn
thấy Thiết Sa Hạnh đang cầm súng lao thẳng đến mình. Cô cũng mơ hồ
nhìn thấy người của Liệt Viêm Đường đang cầm súng nhắm thẳng vào
Thiết Sa Hạnh.
Thiết Sa Hạnh lao đến như một con sói khát máu, ánh mắt rực lửa, cơ
bắp run lên, giọng như muốn xé đôi không gian thành hai mảnh: “Tao
phải giết chết mày! Tao phải giết mày!”
Có tiếng súng nổ. Hiểu Khê nhìn thấy viên đạn lao thẳng đến Thiết
Sa Hạnh, tiếp đó là một dòng máu bắn ra, đỏ như hoa mào gà. Lại
nghe những tiếng nổ khác vang lên: “Đừng! Đừng nổ súng nữa!”, Hiểu
Khê cố sức tàn, lao ra ngăn cản những người bảo vệ cô nổ
súng.
Cô lao về phía Thiết Sa Hạnh, dang rộng đôi cánh tay để bảo vệ cô
ta. Thiết Sa Hạnh đang dúm dó vì đau đớn. Hiểu Khê rất đau lòng.
Không cần biết cuộc sống của họ đen tối đến đâu, nhưng đó vẫn là
một linh hồn sống, không ai có quyền tước đoạt nó. Cô đã che được
hết tầm ngắm của mọi người.
Tiếng súng không còn nữa. nhưng không gian vẫn nhuộm đầy tử khí.
Hiểu Khê kiệt sức đến không còn đủ tỉnh táo nữa. Trong khoảnh khắc,
cô cảm nhận được sự suy sụp, uất ức, giận dữ và thù hận của Thiết
Sa Hạnh. Ả như một con quỷ đói, khẩu súng trong tay ả trở thành một
lời nguyền.
Hiểu Khê chỉ còn biết cơ thể mình bỗng chốc trở nên nóng ran, rồi
lại lạnh buốt, khó chịu đến nỗi không còn biết gì nữa. Đôi chân cô
không còn đủ sức để đỡ cho thân người của cô nữa, từ từ kéo cô ngã
xuống đất. Mí mắt cô như bị dính keo, cứ khép lại với nhau. Điều
cuối cùng cô còn nhận biết được, đó là khẩu súng trên tay của Thiết
Sa Hạnh.
Mũi súng đen chĩa thẳng vào cô, cứ như miệng của loài mãnh
thú…
“Bằng!”
“Bằng!”Bằng!”
“Bằng!”Bằng!”Bằng!”…
Một tiếng súng nổ kéo theo một loạt những tiếng súng khác, đánh
thức cả một màn đêm! Thần trí của Hiểu Khê đã hoàn toàn rơi vào hư
vô, đôi mắt nhắm lại. cô chỉ thấy cơn đau của mình cứ dồn dập như
những đợt hải triều.
Trong hư vô đó, cô chỉ cảm thấy có một người đang ôm chặt lấy cô,
bảo vệ cho cô bằng chính sinh mạng của mình. Vòng tay của họ làm
cho cô cảm thấy an tâm, thanh bình, để cô có thể đi vào giấc ngủ
yên. Sau đó, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu, tiếng hét mơ hồ…
Hết chương 8
(bạn đang đọc truyện tại ,chúc các bạn vui vẻ)
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 9
“Hiểu Khê…”
“Hiểu Khê, em tỉnh lại đi…”. Trong hôn mê, cô chỉ nghe thấy có
tiếng người cứ réo rắt gọi cô.
Nhưng cô lại không hề muốn tỉnh lại, vì biết được nếu tỉnh lại, cô
sẽ đối mặt với muôn vàn sự việc mà cô không muốn xảy ra, nhưng cũng
không thế trốn tránh được. Chúng như một ngọn núi cao đè nặng lên
ngực cô, làm cô như không thở nổi. Thế là Hiểu Khê cứ nằm đó, mắt
nhắm nghiền. Cứ vậy đi sẽ tốt hơn. Để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đôi mắt cô nhắm chặt.
Một đôi tay mát rượi nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, nhè nhẹ để lên
bờ môi của mình: “Xin lỗi em, anh không hề nhận ra được rằng em
đang bị sốt. Em bị sốt nặng đến như vậy… Anh cứ tưởng em đang giận
anh, bởi thế mà sắc mặt mới…”.
“Em khó chịu lắm phải không? Sốt cao đến như thế, lại phải chứng
kiến bao nhiêu là việc làm em không vui… Em không chịu tỉnh lại.
Chắc chắn là vì em đang giận anh…”.
Đôi môi của Lưu Băng do dự hôn lên những ngón tay bắt đầu cử động
của cô: “Anh lúc nào cũng nghĩ… em là một cô bé ngốc nghếch”. Thân
người cô cũng bắt đầu động đậy.
Giọng cười đau khổ của anh vẫn nói tiếp: “Tại sao em lại theo anh
nhỉ? Anh đem lại cho anh quá nhiều đau khổ, những việc anh làm đều
khiến em không vui… “.
Giọng nói yếu ớt được phát ra từ đôi môi khô ran của cô: “Nói…
bậy…”
Cuối cùng Hiểu Khê cũng mở đôi mắt nặng nhọc, chậm chạp nhìn Lưu
Băng đang ngồi bên cạnh giường mình. Tinh thần anh suy sụp, gương
mặt xanh xao, trông đến não lòng. Cô dịu dàng vuốt gương mặt anh,
lo lắng hỏi: “Sao anh lại ốm đến thế này? Có phải anh đang bị bệnh
không?”
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng ruột đau như cắt, “Em có giận anh không? Vì
anh mà em ra nông nỗi này. Vì anh mà sự việc trở nên tồi tệ. Sao em
vẫn có thể bình thản như thế được?”. Những ngón tay gầy gò của cô
trượt dài trên gò má của anh.
Cô cười nhẹ: “Anh có biết không, cứ mỗi khi nhìn thấy anh thế này
em lại thấy lòng đau nhói. Sự lạnh lùng, đau khổ, vùng vẫy, cô đơn
của anh đã như một lưỡi dao sắc, cứ cứa thẳng vào trái tim em. Em
chỉ muốn ôm choàng lấy anh, sưởi ấm cho anh, muốn anh được hạnh
phúc, muốn được làm tất cả vì anh, chỉ cần anh vui vẻ”.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng không kìm chế được, ôm chầm lấy cô. Anh ôm cô
chặt đến nỗi cô không thở nổi. Giọng nói của anh run lên: “Anh…
anh… có xứng đáng không em?”.
Hiểu Khê nghe thấy mùi hương dịu dàng từ cơ thể của anh: “Em chưa
bao giờ nghĩ về việc anh có xứng đáng hay không. Em chỉ biết tất cả
mọi điều em dành cho anh đều xuất phát từ trái tim chân thành
nhất”.
Cô ngước nhìn anh, yếu ớt nói: “Có thể do kiếp trước em đã nợ anh,
nên kiếp này phải trả”.
Lưu Băng thở một hơi dài, rồi ôm cô chặt hơn: “Em có thể mãi mãi
yêu anh không? Em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh không?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Vậy thì em cần phải xem xét…”.
Lưu Băng cuống lên: “Xem gì hả em?”.
Hiểu Khê nháy mắt tinh nghịch, đáp: “Xem anh có thương em không?”.
Nói xong, cô vươn tay kéo cổ áo của anh lại.
Hạt pha lê trong suốt trên sợi dây chuyền trên cổ Lưu Băng phát lên
những ánh sáng thần diệu, dịu dàng lan tỏa bốn phía, như một linh
hồn sống động và uyển chuyển…
“Anh vẫn đeo nó à?”, Hiểu Khê nở nụ cười ngọt ngào.
Lưu Băng nhìn cô: “Nó là chứng nhân giữa em và anh, dĩ nhiên anh
phải đeo nó vĩnh viễn chứ”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Chứng nhân?”.
Lưu Băng gật đầu: “Đúng thế. Chúng ta đã trao nhau tín vật, xem như
đã thề ước trọn đời. Không phải đó là ý nghĩa của sợi dây chuyền
này sao?”
Hiểu Khê bất giác nhìn lại sợi dây chuyền Lưu Băng tặng đang đeo
trên cổ. Như thế này đã là đính ước rồi sao? Tay cô hơi e dè, như
thế thật sao? Cô ngắm gương mặt trước đây trong trắng thơ ngây như
viên ngọc pha lê của Lưu Băng, nay đã trở thành một người đàn ông
phong độ nhưng hơi xa lạ. Chả lẽ đây là lựa chọn cả đời của cô
sao?
Thấy Hiểu Khê nhìn chăm chú Lưu Băng bắt đầu thấy bối rối. Ánh mắt
anh sáng hơn ánh nắng, tính khí đượm một vẻ kiêu dũng, nhưng sâu
thẳm tận cùng của sự kiêu dũng kia lại là một sự yếu đuối, mỏng
manh. Chính sự yếu đuối mỏng manh đó, đã như là một chiếc kéo sắc
bén làm cắt đứt sợi dây do dự cuối cùng của cô. Như thế đi. Cứ như
thế đi. Cứ như thế đi vậy.
Cô từ từ với tay để ôm lấy tấm thân rắn chắc của Lưu Băng, thủ thỉ
bên tai anh: “Phải rồi. Chúng ta đã an định kiếp này rồi”.
Anh dịu dàng ôm lại cô. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Cám ơn em,
Hiểu Khê, anh thật hạnh phúc, anh thực sự rất hạnh phúc. Không cần
biết tương lai mai này ra sao, có được câu nói này của em, anh đã
mãn nguyện lắm rồi”.
Không hiểu vì sao, cô nhận ra lời nói của anh có một sự tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng đó khiến trái tim cô như bất chợt ngừng đập. Cô nghi
ngờ hỏi anh: “Anh Lưu Băng, hình như anh có chuyện gì đó giấu em,
xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lưu Băng chỉ ôm cô không trả lời.
Lúc này tinh thần Hiểu Khê hầu như đã hoàn toàn hồi phục. Cô thấy
cơ thể mình rất mạnh khỏe, không còn một chút đau đớn hay khó chịu
nào. Cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể bay nhảy như một chú chim
non. Và một khi sức khỏe đã bình phục, cô nhất định phải quay về
với cuộc sống thực tiễn. Hiểu Khê im lặng một lúc rồi quyết định
phải đối diện với điều mà cô sợ nhất. Cô từ từ đẩy anh ra, nghiêm
mặt hỏi: “Thiết Sa Hạnh thế nào rồi?”
“Chết rồi”, Lưu Băng lạnh lùng đáp, cứ như người chết đi chỉ là một
cây cỏ. Sự lạnh lùng của anh làm tim cô co thắt lại. Cô biết cả
cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên được Thiết Sa Hạnh. Đó là ánh
mắt điên cuồng, lời nói dữ dằn và tiếng thét chói tai. Hiểu Khê mím
chặt môi, gắng hết sức để ngăn dòng lệ đang tuôn ra từ khóe
mắt.
Cô không thể khóc và cũng không có quyền khóc bởi nước mắt của cô
là vô nghĩa, là xấu xa! Nếu cuộc sống của Thiết Sa Hạnh mất đi bởi
chính cô, cô có tư cách gì mà rơi lệ? Đôi môi cô bị cắn chặt hằn
lên thành dấu, cương quyết không cho phép nước mắt mình rơi xuống.
Cô nhắm chặt mắt lại.
Lưu Băng quan sát cô nãy giờ, bỗng lên tiếng: “Em không cần phải vì
cô ta mà…”.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê chặn lời anh. Cô không muốn nghe tiếp những gì
anh định nói.
Lưu Băng vẫn nhìn cô.
Chợt Hiểu Khê mở mắt ra hỏi như sực nhớ ra: “Anh có đem cô ta vào
bệnh viện cấp cứu không?”.
Lưu Băng đáp, giọng vẫn lạnh lùng: “Không có”.
Đôi mắt cô lập tức rực lửa: “Tại sao?”.
Anh bình thản đáp : “Vì cô ta đã chết từ lâu trước khi xe cấp cứu
đến”.
Hiểu Khê ôm đầu: “Bây giờ anh phải làm sao?”.
Lưu Băng cười nhạt: “Do cô ta tự nổ súng trước, bọn anh chỉ là
phòng vệ thôi”.
Vậy sao? Là Thiết Sa Hạnh nổ súng trước sao? Thiết Sa Hạnh đã nổ
súng rồi sao? Hiểu Khê bất chợt run lên. Đầu tiên là các ngón tay,
rồi đến chân, đến lưng và vai cô… Cả thân người cô run lên… Thà cô
đừng tỉnh lại. Thà cô cứ hôm mê để khỏi phải nghĩ đến những việc đã
xảy ra.
Cô nắm chặt tay Lưu Băng: “Thiết Sa Hạnh đã nổ súng rồi phải không?
Cô ta đã bắn rất nhiều phát đúng không? Em nhớ, tiếng súng cứ nổ
liên tục bên tai mình, từng phát từng phát, rất gần rất
gần…”.
Sắc mặt Lưu Băng từ từ thay đổi: “Lúc đó anh cứ tưởng…”. Rồi anh
nín chặt, không thốt nên lời nữa.
Một dự cảm không lành bao trùm lên Hiểu Khê. Giọng cô run lên:
“Nhưng sao, nhưng sao em không hề bị thương? Em không hề trúng đạn
có phải không?”.
Lưu Băng muốn nói gì mà sao chẳng cất lên thành tiếng, chỉ thấy gật
đầu mà thôi.
Nỗi sợ hãi lại quấn lấy Hiểu Khê. Cô lại nắm tay anh thật chặt, lo
lắng hỏi: “Vậy… những viên đạn kia đã bắn vào đâu? Cô ta đứng gần
em như vậy… Em còn nhớ mũi súng của cô ta như một hố đen sâu thẳm
chĩa thẳng vào người em…”.
Mặt Lưu Băng trắng bệch.
Hiểu Khê bỗng cười một cách đáng sợ: “Ha… ha.. em hiểu rồi. Thiết
Sa Hạnh chắc chắn tay chân loạng quạng, đến cả bắn súng cũng không
biết bắn, nên dù gần như thế nhưng vẫn bắn không trúng, có phải
không? Ha… ha… cô ta thật là ngốc!”
Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê không muốn, nhưng cũng không màng
đẩy anh ra, chỉ khàn khàn nhắc lại: “Có phải không anh? Anh nói đi
chứ! Nói đi!”.
Ánh mắt anh thật lạ, anh nói khẽ: “Không phải”.
“Không phải gì chứ? Anh nói đi!”, cô nóng vội đến điên lên.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô. Giọng anh nhỏ và khàn
đến đáng sợ, cuối cùng anh cũng nói hết sự thật: “Cô ta đứng gần em
như thế, dù bắn dở đến đâu cũng không thể bắn hụt hết tất cả. Em
không bị thương là vì có người đã cứu em. Anh ta đã nhào lên trên
người của em, dùng tấm thân mình để che chở cho em, vì thế em không
hề bị dính đạn. Vì thế Thiết Sa Hạnh mới không làm tổn thương đến
em được. Vì thế… trên người em mới không hề có vết thương
nào…”.
Vậy thì… Đó không phải là cơn mơ rồi. Cô sợ hãi nghĩ đến.
Cô cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ… đúng cái tích tắc đó, khi cô lao
đến bên Thiết Sa Hạnh, có một bóng người đã lao đến… Sau đó, cơn
đau đầu làm cô mất hết những phản xạ nhạy bén. Cô chỉ thẫn thờ nhìn
khẩu súng của Thiết Sa Hạnh mà bất lực như những cánh hoa tàn… Sau
đó cô bị đè xuống đất, có người đã nhào lên trên người cô, cơ thể
của anh ấm áp… Cô mơ hồ nhớ anh ta còn cười với cô, nụ cười của anh
xa xăm như một ngọn núi phía xa…
Giản Triệt được đưa vào phòng phẫu thuật cho đến giờ đã được mười
mấy tiếng đồng hồ.
Trong mười mấy tiếng này, ba của anh, ông Phong Dũng Tư đã dùng hết
khả năng của mình để mời những vị bác sĩ tốt nhất bệnh viện, tốt
nhất nước, hoặc thậm chí là tốt nhất thế giới lập tức đến đây để
cứu con trai mình. Cánh cửa phòng phẫu thuật cứ đóng rồi lại mở, mở
rồi lại đóng, đóng rồi lại mở…
Sắc mặt của ông tối sầm, ánh mắt sâu thẳm. Ông cứ dán mắt mình vào
cánh cửa phòng phẫu thuật. Phong phu nhân không còn nín được bật
lên tiếng khóc, nước mắt của bà mỗi lúc một khó giữ lại hơn. Đồng
đứng một góc, sắc mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng.
Đèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Vị bác sĩ ngoại khoa
nổi tiếng nhất thế giới bước ra, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ba Giản
Triệt, nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng bệnh nhân
trúng đến năm phát đạn. Cự ly bắn quá gần, vì thế tình hình vết
thương rất nghiêm trọng”.
Phong phu nhân khóc thét lên, gào hỏi: “Giản Triệt có chết không?
Con tôi có phải chết không bác sĩ?”.
“Im ngay. Để bác sĩ nói hết!”, ông chồng khẽ quát vợ.
Bác sĩ nhíu mày nói tiếp: “Cậu ấy đang hôn mê, tình hình vẫn còn
rất nguy hiểm. Chúng tôi không dám đảm bảo cậu ấy có thể tỉnh lại,
mà nếu có tỉnh lại cũng có thể bị nhiễm trùng nặng”.
“Anh ấy vẫn còn sống phải không?”. Cuối cùng Hiểu Khê cũng đã chạy
đến nơi, khuôn mặt tái xanh, hơi thở gấp gáp. Cô dũng cảm nhìn vào
mắt bác sĩ, các ngón tay cuộn lại thật chặt, các móng tay đâm vào
da thịt mình đau điếng, cô nhắc lại từng chữ: “Anh ấy, còn sống
phải không?”.
Đôi mắt cô đầy van xin, bắt bác sĩ không thể từ chối trả lời: “Đúng
thế, cậu ấy còn sống”.
Hiểu Khê mím chặt môi, nước mắt bắt đầu ứa lên từ khóe mắt. Cô xoay
đầu đi, để không ai nhìn thấy những giọt lệ đang thi nhau
tuôn.
HẾT TẬP 2
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
Tập 3. - Chuyện Thần Thoại.
CHƯƠNG 1
“Bịch”, cuốn tập san số mới nhất của Học viện Quang Du bỗng nhiên
được ném phịch xuống bàn Minh Hiểu Khê, suýt đè trúng tay Hiểu Khê.
Cô đang bận rộn chuẩn bị cho kì thi cuối khóa liền vội ngẩng đầu
lên, thấy một nữ sinh bực bội bước qua.
Tiểu Tuyền sấn tới, giằng lấy cuốn tập san, nói bằng giọng không
mấy thiện cảm: “Hiểu Khê này, bây giờ cậu là ‘kẻ thù chung của mọi
người’ đấy!”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Ơ, sao lại thế?”.
Tiểu Tuyền lớn giọng giảng giải: “Còn không biết sao? Cậu có biết
cô nữ sinh ban nãy tới đây làm gì không?”.
Hiểu Khê lúng túng: “Chẳng… chẳng phải đưa báo… thì làm gì?”.
Tiểu Tuyền quát lớn: “Hừ, đồ ngốc, cô ta đến mắng cậu đấy”.
Hiểu Khê tròn mắt lên vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không hiểu đầu
cua tai nheo ra sao cả.
Giọng Tiểu Tuyền rất kẻ cả: “Nhưng do biết cậu lợi hại, sợ bị cậu
cho ăn đòn nên cô ta mượn tuần san để mắng cậu đấy”. Nói xong, Tiểu
Tuyền mở phắt cuốn tuần san ra trước mặt Hiểu Khê, dúi đầu cô bạn
xuống, bắt xem.
Hiểu Khê kinh ngạc đọc dòng chữ: Học viện Quang Du biểu dương học
sinh Minh Hiểu Khê bởi sự lạnh lùng. Dưới dòng chữ đó là những hình
ảnh rất tự đắc của cô khi chơi bóng chuyền và khi chụp bảng điểm ưu
tú cuối học kỳ. Cô thầm khen ngợi cho các tay paparazzi này. Họ
chụp hình của cô từ lúc nào mà chính cô cũng không hay.
Thế nhưng Hiểu Khê xem ra cũng không mấy bị tác động, chỉ hờ hững
lật giở qua loa. Có lẽ cái đầu bướng bỉnh của cô đã được huấn luyện
tới kiên cường.
Tiểu Tuyền vẫn gan lì đứng bên trách móc: “Mình muốn bênh cậu mà
cũng không được. Cậu thật quá đáng đấy! Cậu có biết không?”.
Hiểu Khê ngơ ngác, không rõ mình đã sai ở đâu. Tiểu Tuyền tức giận,
chỉ muốn đập cho bạn một trận. Đúng là đồ gà tồ. Cái gì cũng phải
nói toạc ra, bực bội quá thể.
Cuối cùng Tiểu Tuyền cũng đành phải nói toạc ra: “Lớp trưởng Triệt
đã bị thương vì cậu, phải không?”.
Hiểu Khê cúi đầu, lí nhí: “Đúng… nhưng mình…”.
Tiểu Tuyền cắt ngang, giọng nghẹn ngào: “Anh ấy bị thương rất nặng,
tới mức suýt chết, đúng không?”.
Mặt Hiểu Khê trắng bệch, đáp rất khẽ: “Đúng!”.
Tiểu Tuyền phẫn nộ hét lên: “Anh ấy vẫn phải nằm ở bệnh viện, giằng
co giữa sự sống và cái chết. Còn cậu, cậu vẫn ung dung đi học được
sao?”.
Hiểu Khê lắp bắp không ra tiếng. Cô hiểu Tiểu Tuyền giận dữ vì quá
lo lắng cho lớp trưởng Triệt.
“Lẽ ra cậu phải luôn túc trực trước giường bệnh của anh ấy. Lẽ ra
trông cậu phải tiều tụy, mất ngủ, lo lắng, ăn năn, không còn tâm
trí làm những việc khác, kể cả đi học”, tiếng Tiểu Tuyền vẫn rít
lên.
Hiểu Khê bất bình cãi: “Nhưng lớp trưởng Triệt đã qua cơn nguy hiểm
mà. Cậu cũng phải để mình đi thi chứ?”.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng quát dõng dạc “Câm ngay!” vang
lớn.
Hiểu Khê giật mình quay lại, thấy mình đang bị bao vây bởi một tốp
nữ sinh mặt đằng đằng sát khí, hai tay chống nạnh. Tất cả bọn họ
đều uất ức nhìn cô như một kẻ thù chung. Hiểu Khê đấu dịu, ngoan
ngoãn cúi đầu nghe Tiểu Tuyền tiếp tục trách móc.
Trong khi đó, Tiểu Tuyền nghiến răng nghiến lợi đấu tố: “Còn cậu
lại như thể không có chuyện gì xảy ra. Cậu vẫn ăn uống, sinh hoạt
bình thường!”.
Hiểu Khê nghĩ thầm: “Nếu không ăn uống bình thường, khéo mình còn
‘đi’ trước khi Giản Triệt tỉnh dậy”.
May thay Tiểu Tuyền không có tài đọc ý nghĩ của người khác, nếu
không hậu quả thật khó lường. Cô ta vẫn tiếp tục giáo huấn: “Cậu
lại còn không khóc thương cho anh ấy nữa. Trong khi nước mắt của
bọn tớ có thể nhấn chìm tới ba Học viện Quang Du”.
Nghe tới đây, các nữ sinh đều xúc động, cùng òa lên khóc lóc thảm
thiết.
Hiểu Khê chợt hiểu. Thì ra Phong Giản Triệt phải thức tỉnh bởi nước
mắt của họ vì nếu anh không tỉnh lại, nguy cơ về một đại hồng thủy
do anh là nguyên do là rất lớn, trong khi Giản Triệt lại là người
rất lương thiện. Tiểu Tuyền vừa khóc vừa không quên nhiệm vụ đấu tố
bạn: “Lớp trưởng Triệt từng là ân nhân cứu mạng, lẽ ra cậu phải lấy
thân mình ra báo đáp chứ? Sao anh ấy, vừa tỉnh, cậu đã ích kỷ bỏ về
đi học, thi cuối kỳ lại đạt điểm ưu, giờ cơm trưa lại ăn nhiều
nhất? Nhìn lại cậu xem, trông nom người ốm gì mà mặt mày cậu rạng
rỡ, thân hình béo tốt, da thịt săn chắc, sáng bóng thế này?”. Vừa
nói, Tiểu Tuyền vừa véo vào tay của Hiểu Khê như để chứng
minh.
Hiểu Khê đau khổ, gắng giằng tay mình ra khỏi tay của Tiểu Tuyền.
Thật bực mình, tại sao Tiểu Tuyền cứ bắt mình phải làm khổ nhục kế
mới hài lòng nhỉ? Lạ thay, đám nữ sinh xung quanh lại không hề phản
đối những câu nói của Tiểu Tuyền. Trái lại, cả đám còn xúm vào hỏi
tội Hiểu Khê:
“Minh Hiểu Khê, hãy nói thật đi. Có phải cậu vẫn còn sống chung với
Mục Lưu Băng không?”
“Cậu đúng là đồ vô lương tâm. Lớp Trưởng triệt suýt chết vì cậu như
thế mà cậu vẫn còn qua lại với Lưu Băng”.
“Cậu thật không xứng đáng với Giản Triệt!”
“Mình thật mù quáng, ai lại ngưỡng mộ một người như cậu được cơ
chứ!”
“Nếu cậu không chịu yêu lớp trưởng Triệt, tớ xin thề sẽ hận cậu
suốt đời”.
Minh Hiểu Khê ù đầu nhức tai vì những câu hỏi lao tới tấp xuống
đầu. Song cô gắng gượng nói to: “Các cậu đều yêu lớp trưởng Triệt
như vậy, sao cứ đẩy sang cho tớ? Nếu tớ tuyên bố sống cùng với lớp
trưởng Triệt, các cậu có khó chịu không?”.
Cả đám đông lao xao bỗng im bặt. Mọi người im lặng nhìn nhau dò
hỏi. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tuyền lên tiếng trước: “Hừ, Minh Hiểu
Khê, đừng làm phách. Bọn tớ nói vậy chỉ vì thương xót cậu”.
Các cô gái thấy có người dẫn đầu liền đua nhau công kích lại:
“Đúng đúng, đừng tưởng bở!”
“Bọn tớ để cậu hết hy vọng yêu lớp trưởng Triệt…”
“Lớp trưởng Triệt cũng không hề yêu cậu…”
“Thể xác và tinh thần của cậu sẽ phải chịu giày vò…”
Phòng bệnh của Phong Giản Triệt sang trọng hơn phòng tổng thống ở
khách sạn năm sao khiến Minh Hiểu Khê thấy nơi đây không hề giống
bệnh viện chút nào. Mặc dù biết nhà họ Phong có vị trí rất cao
trong giới chính trị, song cô không ngờ gia đình này giàu có đến
vậy. Phòng bệnh bên ngoài xếp đầy hoa tươi và các trái cây đủ loại,
chật kín cả lối đi. Hiểu Khê mò mẫm, tránh không dẫm đạp lên thứ
gì, nhích từng bước từ các khoảng trống nhỏ trên sàn, lách vào
phòng bệnh bên trong.
Phong Giản Triệt mặc đồ ngủ bằng tơ trắng, đang tựa người trên cái
gối to, mơ màng nhìn ra cửa sổ, nhưng vừa nghe thấy tiếng động nhỏ
do Hiểu Khê đi vào, anh quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê
lễ mễ bưng quà vào, Giản Triệt nở nụ cười ấm áp, khiến ai cũng phải
chú ý.
Nhìn vẻ ngờ nghệch đến buồn cười của Hiểu Khê, y tá Cốc Mộc Tịnh
không khỏi chọc Giản Triệt rằng: “Phong thiếu gia, cô bạn gái của
cậu đến rồi kìa”.
Hiểu Khê vẫn không để tâm bởi cô đang mê mải trong nụ cười ngọt
ngào của Giản Triệt. Chả trách tất cả các nữ sinh ở Học viện Quang
Du đều đắm đuối vì anh.
Bác sĩ Thái Man vừa ghi chép bệnh lý xong, ngẩng đầu lên nhìn và
cười với y tá Cốc. Trong mắt họ, Giản Triệt và Hiểu Khê đúng là một
cặp búp bê ngộ nghĩnh. Bác sĩ Thái giục Hiểu Khê: “Sao lại đứng đờ
ra vậy? Mau chạy đến hôn anh ta một cái mới mau lành bệnh”.
Hiểu Khê giật mình, làm rơi cả quà xuống đất. Hai má cô đỏ bừng,
chân tay luống cuống vừa nhặt quà vừa ấp úng giải thích: “Không,
không, mọi người nhầm rồi. Cháu không phải là bạn gái anh
ấy”.
Y tá Cốc nháy mắt về phía Giản Triệt, trêu: “Sao thế? Cậu vẫn chưa
thổ lộ tình cảm với cô ấy sao?”.
Hiểu Khê đau khổ phân trần: “Không phải, anh ấy không thích cháu
đâu”.
Y tá Cốc ra vẻ kinh ngạc: “Thật vô lý, cháu có nhầm không đấy? Giản
Triệt ngày nào cũng mong cháu tới. Cháu không thấy mỗi lần có mặt
cháu, cậu ấy đều giả vờ đọc sách nhưng có đọc vào được đâu ư? Cậu
ấy thực sự thích cháu đấy, chỉ tội hơi ngượng thôi”.
Ngượng ư? Hiểu Khê cứ ngỡ mình nghe nhầm. Người đang ngượng phải là
cô mới đúng. Cô thấy rõ má mình đang nóng bừng, hầm hập như sốt,
tim đập thình thịch như người muốn chạy trốn.
Thấy Hiểu Khê khó xử, Giản Triệt vội vàng cất tiếng: “Y tá Cốc, cô
nhầm rồi”.
Cô y tá liền quay lại, tinh nghịch hỏi: “Vậy là cậu không thích
Hiểu Khê?”
Giản Triệt trìu mến nhìn Hiểu Khê, cô như nín thở chờ đợi. Ánh mắt
anh sao mà dịu dàng đến vậy, khẽ khàng như cơn gió mùa xuân. Chợt
anh cất tiếng: “Không, tôi rất thích cô ấy”.
Hiểu Khê sững người, tim cô như ngừng đập vì bất ngờ.
Y tá Cốc cười sung sướng: “Thấy chưa, tôi biết ngay mà”.
Giản Triệt buồn bã nói tiếp: “Nhưng… cô ấy không phải là bạn gái
của tôi”.
Tiếng cười im bặt. “Y tá Cốc, cô đừng trêu Hiểu Khê nữa nhé, nếu
không sẽ làm cô ấy rất khó xử”.
Hiểu Khê rụt rè nhìn Giản Triệt đầy cảm kích. Cô thấy tim mình bắt
đầu đập trở lại. Y tá Cốc vẫn chưa hiểu ra sao liền thắc mắc: “Vô
lý thật, ý cậu là hiện giờ cô ấy chưa phải bạn gái của cậu phải
không? Tôi thấy hai người…”.
Bác sĩ Thái gõ bệnh án lên đầu cô ý tá nhiều chuyện, nhắc nhở: “Làm
xong rồi thì ra ngoài mau, còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ
kìa”.
Y tá Cốc lụng bụng bỏ đi ra chiều bị cưỡng bức lắm, ra đến cửa, cô
như nhớ ra điều gì liền dừng lại, nói: “Hiểu Khê này, phiền cháu
trông chừng chai nước truyền nhé. Nếu hết, nhớ kêu cô thay chai
khác”.
Hiểu Khê gật đầu nhưng bụng nghĩ thầm: chả dại gì mà gọi cô ta
nữa.
Hiểu Khê vừa nhặt các món quà từ dưới thảm lên vừa ôm tới đầu
giường của Giản Triệt. Cô ấp úng lôi ra từng món và nói: “Anh Triệt
ơi, đây là các món quà của mọi người trong lớp tặng anh. Sôcôla
hình trái tim là của Lệ Tinh tặng. Cô ấy nhờ nhắn là mãi mãi yêu
anh. Sôcôla hình ngôi sao là của Mĩ Linh tặng. Cô ấy cầu chúc cho
anh luôn tỏa sáng như ngôi sao này. Chỗ trái cây màu hồng này là do
Hữu Ái gửi tặng. Cô ấy nói luôn nhớ tới anh từng giờ từng phút. Còn
chỗ quýt vàng này là…”.
Giản Triệt cắt ngang: “Vậy còn quà của em đâu?”.
Hiểu Khê giật mình sực tỉnh: “Chết, em quên mất”.
Triệt cười, nói: “Em cứ để chỗ quà mọi người gửi ở đó, anh tự xem
được mà. Cho anh gửi lời cám ơn mọi người nhé! Thế là em đã hoàn
thành xong nhiệm vụ rồi đó!”
Hiểu Khê chớp mắt, cắn môi. Hóa ra mình đã làm xong việc sao? Vậy
mình còn đứng ở đây làm gì nhỉ? Cô lúng túng dậm chân đứng đó rồi
ngước nhìn Giản Triệt, kinh ngạc phát hiện thấy mặt anh đỏ bừng như
quả cà chua. Như không dám tin vào sự thật trước mắt, Hiểu Khê dụi
mắt rồi tiến lên phía trước, chạm khẽ vào mặt Giản Triệt, kêu lên
đầy kinh ngạc: “Trời ơi, mặt anh đỏ quá! Anh sao thế?”.
Giản Triệt lúng túng đẩy tay cô ra. Cả hai đều ngượng ngùng im
lặng. Không khí thật khác thường. Nhưng chỉ một lúc sau, Giản Triệt
đã bình thường trở lại và cười giòn giã: “Em chê da mặt anh thường
ngày dày lắm phải không?”.
Hiểu Khê luống cuống thanh minh: “Không phải, em cứ tưởng anh không
bao giờ đỏ mặt”.
Giản Triệt cười: “Tại sao vậy? Chả lẽ anh không được giống người
bình thường sao?”.
Hiểu Khê đáp: “Không, anh luôn là người mà em kính phục nhất. Anh
rất khác thường”.
Nụ cười trên môi Giản Triệt vụt tắt. Anh chợt im lặng. Vị đăng đắng
hơi trào lên môi. Anh hơi nhăn mặt, gắng nghĩ sang chuyện
khác.
Ngỡ anh đau, Hiểu Khê luống cuống giục: “Anh nằm xuống nghỉ đi, mệt
lắm không?”.
Giản Triệt lắc đầu, nắm lấy tay cô, nói: “Kể chuyện cho anh nghe
đi”.
Hiểu Khê bặm môi suy nghĩ rồi nhớ tới món quà của cô. Hiểu Khê lục
lọi trong túi hồi lâu rồi lôi ra một bảng điểm thi cuối kỳ, hãnh
diện cười và khoe trước Giản Triệt.
“Anh xem này, em thi cuối kỳ được kết quả ưu tú này. Chà chà, từ
nhỏ đến lớn, em chưa từng đạt kết quả giỏi đến vậy. Có nói, chắc bố
mẹ em cũng không tin nổi, không chừng còn nghi ngờ em copy cho mà
xem. Anh thấy em lợi hại không? Vĩ đại không?”, Hiểu Khê nói liến
thoắng.
Giản Triệt cười khe khẽ.
Cô liếc sang anh, thừa nhận: “Thôi, thôi, em công nhận có công lao
của anh tới một nửa. Nhờ anh, em mới có kết quả thi cao như
vậy”.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!