Vũ Nam ngồi vào chỗ thường ngày, anh gọi một chai rượu “rumb”. Một
tuần rồi, anh trông chờ điều gì chính anh không hề biết. Anh chỉ
mong được thấy Lam, nghe Lam hát, nhìn Lam cười. Những lúc ấy, hồn
anh rất nhẹ nhàng, thư thái. Lam lặng lẽ đi vào trái tim anh và ở
đó mới như một vị nữ thần quyền năng.
Lam ra sau Thuỵ Huê. Cô ôm chiếc đàn khiến tất cả khán giả phải
trầm trồ ngạc nhiên. Lam cúi đầu và cất giọng nhẹ nhàng:
_ Ngọc Huyền xin chào quý khán gi. Hôm nay Ngọc Huyề xin tặng các
bạn một bài hát nổi tiếng “Yesterday”. Nếu có gì không hài lòng xin
các bạn bỏ qua cho!
Lam ngồi xuống chiếc ghế, cây đàn tựa vào người... Nụ cười trên
khuôn mặt Lam trở nên thần bí. Mái tóc cô rủ xuống. Và đôi bàn tay
lần trên từng sợi đàn. Lam ngẩng đầu lên, đôi tay bắt đầu nhịp
nhàng... tiếng nhạc bật lên những nốt trầm.. Giọng hát của Lam
trong như những hạt ngọc đính trên dòng nhạc đó. Vũ Nam lặng người
lắng nghe. Anh có thể thấy những hạt ngọc rơi và vỡ oà trên nền sân
khấu. Lam phát âm chuẩn đến nỗi khiến người nghe có cảm tưởng như
được nghe người nước ngoài hát. Đôi bàn tay điêu luyện lướt đi lướt
lại tạo ra những dòng nhạc trầm bổng đầy chất thơ. Tuyệt vời! Không
còn gì để nói nữa!
Lam ngừng rồi mà không gian vẫn còn im lặng như ngủ mê. Có một vài
tiếng vỗ tay và tiếp theo là những tràng dài. Khán giả réo gọi tên
Lam.
Lam cười:
_ Xin cám ơn! Để đáp lại, Huyền xin hát tiếp một bài. Bài này Huyền
rất thích... “Donna”.
Lam dạo đàn và cất tiếng hát. Tiếng đàn run rẩy và giọng hát nghẹn
ngào. Vũ Nam có thể thấy mái tóc Lam run lên, trái tim anh như có
ai bóp nghẹn. Hình như cõi lòng Lam đang nức nở, vật vả... Trái tim
Lam đang bị giày vò. Vũ Nam nắm chặt tay lại, mắt đăm đắm nhìn Lam.
Cô yếu đuối và nhỏ bé quá! Một con chim non đang bị đày đoạ.
Hát xong, khán giả ùa lên tặng hoa, những bông hoa hồng được bọc
bởi những đồng tiền “boa”. Lam cúi đầu cám ơn. Vũ Nam là người lên
sau cùng. Anh đứng trước cô khiến cô hơi bối rối. Vũ Nam tặng Lam
một bông hoa hồng đỏ ****i gói trong tấm bóng kính, bông hoa duy
nhất không được bọc tiền. Vũ Nam nói nhỏ:
_ Tặng vì tiếng hát của em!
_ Cám ơn! – Lam cúi nhẹ đầu rồi bước vào trong. Cô tránh những ánh
mắt dò xét và tránh luôn đôi mắt đỏ lửa của Huê.
Tay “bas” cho Lam mượn đàn lại gần, khen ngợi:
_ Em đàn hay thật! Có nghề quá!
Lam vừa gỡ tiền ra khỏi cuống hoa vừa háy mắt:
_ Nhờ công anh đấy.
_ Không có gì! Có lẽ anh nên bỏ ý tưởng độc diễn...
_ Sao thế? Đừng bỏ! Em chỉ diễn một lần thôi, còn đâu của anh hết,
được không?
_ ừ, cám ơn em.
Lam gật đầu. Cô chăm chú vào những bông hồng. Họ đều là những công
tử nhà giàu nên “boa” rất rộng rãi. Một buổi tối như thế này Lam có
thể kiếm tới năm trăm cho cả tháng. Ra cái nghề ca hát vừa có tiếng
vừa có tiền. Người ta bán sắc đẹp và giọng hát để mua sự tồn tại
của chúng. Cũng đáng lắm chứ!
Vũ Nam bước vào làm trái tim Thuỵ Huê reo lên. Lần đầu tiên anh vào
chốn này kể từ khi quen cô. Thuỵ Huê lên tiếng:
_ Anh Vũ Nam!
Cô lại gần, ôm lấy cánh tay anh. Lam ngẩng lên, nheo mắt nhìn. Vũ
Nam rút tay ra và lắc đầu với Huê. Huê giận dỗi quay đi. Lam vuốt
lại đồng tiền cuối cùng và nhẹ nhàng đặt nó xuống xấp tiền.
Vũ Nam mỉa mai khi đứng trước mặt cô:
_ Ra đây là con người thật của cô?
Lam cất tiền vào ví, nghiêng đầu nói khẽ:
_ Vì cuộc sống cả mà! Rất vui vì gặp lại anh!
Rồi cô vả những bông hoa lại trong đó có cả bông hoa của Nam bỏ vào
sọt rác gần đó. Vũ Nam sượng người đứng im. Lam khoác túi lên vai,
nói lớn:
_ Cuộc sống thực dụng chốn này không cho phép bất cứ cái gì có liên
quan đến hai từ “lãng mạn”. Xin chào!
_ Xì! Đồ kênh kiệu! – Cô phục vụ lên tiếng khi thấy bóng Lam đã
khuất.
Thuỵ Huê lắc đầu:
_ Cô bé đó có tài nhưng không biết khiêm tốn... Rồi sẽ bị đời đào
thi!
Vũ Nam xọc tay vào túi quần, lặng lẽ bước đi. Huê vội chạy theo gọi
lại:
_ Anh Nam... Anh đi đâu đấy? Còn chuyện đi chi của chúng ta?
Nam vẫn không quay lại.
_ Quên chuyện đi chi đi. Anh mệt!
Thuỵ Huê ngồi thụp xuống, nức nở khóc. Nam đã khác mất rồi.Anh
không còn là của cô nữa... Không thể như thế! Lòng của anh thật
đáng sợ Nam ơi!
Lam không về ngay, cô vào gặp bà chủ quán. Bà ta có vẻ săn đón cô
một cách thái quá. Lam nén một nụ cười khinh rẻ.
Vừa ngồi xuống ghế, cô vừa móc ra một xấp tiền và đùn về phía bà
chủ. Cô lạnh lùng noí:
_ Đây là số tiền của bà. 40% đấy!
_ Kìa! Sao thế con? Người ta “boa” cho con vì con hát hay mà. Bác
làm sao dám lấy, chỉ mong sao con ở đây làm suốt thôi.
Lam lắc đầu, cười nhạt:
_ Tôi sẽ làm ở đây. Và số tiền người ta cho tôi, tôi thiết nghĩ nên
đưa cho bà gọi là tiền “bàn ghế”. Có lẽ đó là luật làm ăn?
Bà chủ cười sung sướng, hết lời tâng bốc:
_ Con thật hiểu biết! Bác chưa thấy ai có tình nghĩa như thế. Cám
ơn con nhé! Thật hay quá!
_ Chỉ mong là bà tạo điều kiện thôi!
_ ừ, ta hứa!
Lam đứng dậy, chấm dứt cuộc nói chuyện, đúng hơn là cô không muốn
nhìn thấy mặt người đàn bà tham lam này. Một chút lặng buồn thoáng
qua trong lòng Lam, cô trách mình sao lại sa chân vào chốn này,
liệu có dứt ra đưc? Rồi những nhơ bẩn, nhục nhã sẽ theo cô suốt
những năm tháng còn lại... không sao gột sạch!
Lam ngồi im nhìn trang giấy trắng. Đêm đã khuya rồi! Không gian im
ắng lạ thướng. Lam chờ đợi một tiếng ho của bà... chờ đợi một tiếng
gục đi ngủ của bà... chờ đợi bàn ay ấm nóng của bà... chờ mãi mà
không thấy gì! Lam muốn khóc vì bị bỏ rơi, quên lãng. Bà ơi! Cháu
phi làm thế nào đây? Cháu chờ mà bà mãi chẳng về... Bà không tội
cho cháu ư?
Lam gục mặt xuống bàn, đôi vai run lên bần bật. Nếu mình ốm lúc này
thì sao? Nếu chết lúc này thì sao? Chẳng một ai biết hết... Cô độc
như chính con người mình... Sao ai đó sinh ra mình lại bỏ ri mình?
Cho mình một cuộc sống nhưng là cuộc sống tàn tật lẻ loi. Mình là
một lỗi lầm mù quáng của tạo hoá ư? Không được khóc nữa! Mềm yếu
chỉ chuốc thêm đau khổ. Nỗi đau được chia sẻ thì sẽ vơi đi. Mình
cần chia sẻ cho ai đó, càng nhiều càng tốt...
Lam chợt nghĩ đến những người con trai mà cô chủ động làm quen rồi
chủ động chia tay. Họ đã đau khổ nhưng chỉ là một thời gian rồi lại
lao theo đường cũ với tốc độ nhanh hơn. Cô chẳng biết có phi tại cô
không, nhưng mỗi khi gặp họ, cô thấy họ nhìn cô với vẻ khinh khỉnh
lắm. Mặc kệ họ! Đó là cái giá phải trả để họ biết thế nào là sự
khước từ, bỏ mặc. Trong số đó, Lam thương nhất là Phùng. Chỉ vì anh
kén chọn một người yêu hoàn hảo mà anh bỏ rơi không biết bao nhiêu
cô gái. Khi anh tìm được rồi thì người đó lại rơi vào Lam. Tội
nghiệp anh đã tin tưởng vào cô, vào tình yêu phù phiếm của cô. Đến
lúc Lam chán, Lam đã viện cớ vào chuyện anh vẫn lén lút gặp người
yêu cũ, mặc dù đó chỉ là một lần tình cờ họ gặp nhau. Lam dứt khoát
từ bỏ, không màng đến những lời phân bua, van nài của Phùng. Phùng
đã đi tìm cô không biết bao ngày, đến khi anh mệt mỏi thì Lam xuất
hiện tay trong tay với một anh bạn mới. Thế là hết một mối quan
hệ!
Lam không tin vào sự bền lâu của lòng tin. Lam coi khinh nó từ khi
lòng tin thơ ngây của cô bị rũ bỏ. Mọi điều chỉ là tương đối và Lam
cho những mối quan hệ kia cũng có giới hạn . Lam không đau khổ,
không dằn vặt. Lam đã biến thành kẻ sắt đá vô tình.
Lam ngồi hẳn dậy. Đồng hồ chỉ 2h sáng. Lam mệt mỏi nhìn tờ giấy
trắng dự định để viết thư cho Quyền đã nhoè nhoẹt nước mắt. Lam vò
tờ giấy vứt xuống nền nhà và rú ra một tờ giấy khác. Lam bắt đầu
viết...
“Anh Quyền thân!
Đây là lá thư cuối cùng em viết cho anh. Em phải chấm dứt chuyện
này. Em không thể lừa dối anh nữa. Anh là người con trai đầu tiên
em coi là một người bạn tốt và là người anh trai. Có lẽ vì hoàn
cảnh của anh khiến em thấy có mối đồng cảm với anh, để rồi em giúp
anh chứ không phi đẩy anh xuống như nhiều người con trai khác. Anh
có tin khi em nói em rất xấu xa và ích kỉ? Hãy quên em đi và hãy
tìm một cô gái mới có thể cho anh một tình yêu chân thật, một tình
cảm trọn vẹn thiêng liêng...
Em tin là anh có thể mà! Đừng viết thư cho em nữa. Em đã tìm được
một chốn rồi... Có vẻ được! Lần này em không vụ lợi, so đo nữa.
Thông cảm cho em nhé anh?
Em thành thật chúc anh hạnh phúc.
Lam.”
Lam gác bút và nở một nụ cười nhẹ nhõm. Quyền sẽ chỉ đau một thời
gian rồi anh sẽ hiểu ra và cảm ơn cô đã làm việc này. Hạnh phúc của
anh là do một cô gái khác đem đến chứ vĩnh viễn không phải là Lam.
Lam chẳng còn gì để cho cả!
Cả bọn dành ngày chủ nhật để về thăm bà ngoại Xuyên ở Thanh Hà.
Trời có vẻ nắng gắt vào giữa trưa nhưng buổi sáng thì mát và có gió
nhẹ. Ngồi sau Thủy, Lam hích mũi lên để ngửi khí trời. Tâm hồn cô
được trãi rộng và thấy thanh thản lạ lùng. Dường như lâu lắm Lam
phải bó mình vào những khuôn khổ tính cách xa lạ, giờ cô trở về với
con người thực. Thấy hạnh phúc qúa. Giá Phương ở đây, anh sẽ không
còn thấy cô bé Lam trơ trọi nữa...
Lam nhìn thấy những cây vi đỏ rực, nặng trĩu. Thuỷ thốt lên:
_ Chà! Đẹp qúa! Ngon qúa!
Bình cho xe lượn lại gần, tỏ vẻ quan tâm:
_ Thuỷ mệt chưa?
Thuỷ vô tư lắc đầu:
_ Mệt gì! Lái xe máy chứ có phải đạp xe đạp đâu.
Mặt Bình xệ xuống. Cậu muốn được như Quân và Xuyên, được chở làm
phía sau và trò chuyện vui vẻ. Lam vỗ vai Thuỷ trêu chọc:
_ Con nhỏ này chẳng hiểu gì cả! ý là Bình muốn mời cậu ngồi lên sau
xe của Bình đấy.
Thuỷ đỏ mặt còn Bình ấp úng:
_ Tớ... Tớ... Thật sự thì...
Lam kéo áo bạn, nhắc nhở với vẻ tự đắc:
_ Dừng đi! Để mình tự lái được mà! Nào...
Thuỷ ngoe nguẩy không chịu, Lam chồm lên, cười nắc nẻ:
_ Có chịu dừng không: Tớ rút chìa khoá là nguy đấy:
_ Đừng! Dừng thì dừng! – mặt Thuỷ phụng phịu khi gim ga.
Xe Quân và Xuyên trờ tới. Xuyên hong hốt:
_ Xe sao thế? Sắp đến nơi rồi mà...
Lam đẩy Thuỷ ra, cười khuyến khích:
_ Gì mà ngượng ngùng... người ta đang đợi kìa... Đi trước
nhé?
Lam gài số và phóng vút đi. Quân và Xuyên cũng biến sau khi để lại
một chuỗi cười dài.
Chỉ còn lại Thuỷ và Bình đứng nhìn nhau ngượng ngùng. Bình rủa thầm
mình vì cái tội lanh chanh không đúng lúc và đúng chỗ, giờ ra dở
khóc dở cười thế này. Thấy Thuỷ bồn chồn, Bình thấy tội tội. Cậu
ngồi lên xe, và nhẹ nhàng nói:
_ Thuỷ lên đi! Các bạn đi xa rồi kìa!
Thuỷ gật đầu. Trái tim cô có gì lạ lắm. Một mùi hương nhẹ nhàng lan
tỏa làm ngây ngất lòng người... Bình ngồi trước, vẻ vững vàng và tự
tin. Bình khác xưa nhiều quá và Thuỷ thấy... thương lúc nào không
hay...
Bà ngoại Xuyên là một người có khuôn mặt phúc hậu và giọng nói trầm
ấm. Lam nhìn bà và muốn khóc. Bà ngoại cô cũng hiền như thế, tốt
như thế nhưng lại khổ sở hơn nhiều. Bà ngoại Xuyên vuốt tóc đứa
cháu yêu, đôi mắt âu yếm nhìn bọn Lam.
Xuyên ríu rít kéo tay bà, hỏi:
_Bà nhận ra ai đây không?
_ Nhận ra chứ! Thằng Quân đây mà. Cao ghê nhỉ? Còn đây?
Xuyên chỉ vào từng người giới thiệu:
_ Đây là Thuỷ, còn đây là Bình và cuối cùng là Lam bà ạ!
Bà ngoại nheo mắt nhìn ba đứa, gật đầu khen:
_Ai cũng đẹp cả! Vào nhà đi. Ông không có nhà đâu...
Lam nhướng mắt nhìn ra xa. Một khu vườn xanh ngắt với những cây vi
to, những cây ổi mơn mởn. Thuỷ rỉ rả nhỏ vào tai cô:
_ Đẹp nhỉ? Vi sai trĩu quả!
Lam gật gù. Trong đời Lam chưa từng được nhìn thấy những cây vi sai
quả như thế. Quả đỏ ối, uốn câu trên những cành nhỏ, sương làm
chúng đỏ tươi như màu môi của cô thiếu nữ...
Bà ngoại mạng ra một khay nước chanh mát lạnh. Bà cười tưi:
_ Uống đi rồi ngồi nghỉ! Bà đang làm dở cơm dưới bếp!
Bà quây quả đi, Thuỷ cũng đứng dậy:
_ Để tớ xuống đấy giúp bà!
Xuyên cười lắc đầu:
_ Thuỷ cứ nghỉ đi! Hêt mệt rồi hẵng làm...
Lam trêu chọc:
_ Thuỷ thì biết mệt gì... Cần phi trổ tài cho người ta “lác mắt”
chứ!
Thuỷ liếc xéo Lam, dỗi:
_ Lam toàn... Lam xấu lắm!
Lam chu môi:
_ Bản tính rồi! Mình ra ngoài vườn đây. Vi trước mũi thì sao ngưng
thèm...
Nói rồi Lam chạy tót ra vườn. Hình như Lam nghe được tiếng của gió,
của lá cây, của hương vải... Tâm hồn Lam lâng lâng. Sự yên bình của
khu vườn tác động mạnh mẽ vào lòng Lam. Trong phút chốc Lam quên
hết mọi thứ, hồn trong sạch như một đứa trẻ s sinh. Lam khẽ hát một
bài nhỏ, đưa tay bẻ một chùm vải rồi ngửi sát mũi. Chà! Đây chính
là hồn của quê hương đây! Quê hưng cũng có hồn và Lam tin hồn của
Lam cũng thm mát thế...
Lam trèo lên một chạc ba, vừa nằm vừa ăn những quả vị ngọt. Nắng
chiếu xiên qua những khe hở của vòm lá như những sợi vàng lóng
lánh. Những sợi vàng này mà đính vào chiếc váy dạn hội của nàng
công chúa Tuyết thì thật đẹp. Lam chợt bật cười... Làm sao lại để
bộ phim hoạt hình trẻ con đó ảnh hưởng mãi đến bây giờ? Có lẽ đó là
điểm sáng duy nhất trong tâm hồn Lam chăng?
_ Lam đang chuẩn bị làm thơ à? – Bình lên tiếng sau một lúc đứng
lặng im để ngắm nhìn Lam.
Lam quay ra và nhoẻn cười:
_ Lam làm gì có tài! Lam chỉ đang nhớ về một bộ phim hoạt hình
thôi! Nó hay lắm.
Bình tựa người vào gốc cây, tay vung vẩy chùm vải;
_ Ăn thôi!
_ Ném đây! – Lam vẫy vẩy tay – Vải nhà bà Xuyên ngon tuyệt. Lam rất
vui. à! Thủy chắc đang ở dưới bếp?
Bình gật đầu dau khi ném cho Lam chùm vi:
_ Cùng với Quân và Xuyên! Bà làm món gì lạ lắm...
Lam hít hà mũi, cười tưi:
_ Đã lâu rồi Lam không được ăn những món ăn ngon... Lam toàn ăn cơm
bụi thôi.
_ Sao? – Bình ngạc nhiên.
_ Lam làm sao có thời gian mà nấu ăn cơ chứ? Chà! Giờ Lam cứ như kẻ
hành khất ấy... Buồn lắm!
Bình không nói gì. Cậu mân mê quả vải trên tay, lòng mơ hồ cảm giác
xót xa... Một cơn gió thoảng qua khiến những quả vải lay lay, lá
cây xào xạc. Bình ngước nhìn Lam, thấy cô bạn đang tóp tép ăn một
cách vô tư. Bình thấy bất nhẫn. Cậu hỏi, nghe giọng mình lạ
lạ:
_ Quyền còn viết thư cho cậu chứ?
Lam nh một hạt vi xuống, lắc đâu:
_ Không! Tớ đã viết thư xin anh ấy đừng làm thế nữa... Ngại
lắm!
_ Thật ư? – Bình cố giả ngạc nhiên,thực ra lòng đang reo vui hớn
hở.
Lam chợt trở nên tư lự:
_ Tớ chỉ muốn có những tình bạn thật đẹp thôi, còn chẳng thích
những cái lằng nhằng khác. Quyền không nghĩ thế... Vậy là không hợp
nhau đúng không?
Bình cười nhẹ:
_ ừ! Nhưng...
Lam nhẩy xuống đất, lắc đầu:
_ Tớ không chê trách gì tình bạn của cậu và Thuỷ hay Quân và Xuyên
đâu. Mỗi người một quan điểm mà...
_ Sao cậu lại nghĩ tớ và Thuỷ? – Bình nhăn mặt hỏi lại.
Lam cười tủm tỉm:
_ Ánh mắt Thuỷ rất chân thành... Và tớ không thích nhìn những giọt
nước mắt trên khuôn mặt cậu ấy... Cậu đừng làm Thuỷ khóc! – Lam trở
nên trang nghiêm – Nếu không sẽ biết tay tớ... Thôi, về
thôi...
Lam đi trước và tránh cái nhìn bất lực của Bình. Lam không thích
làm tổn thương thêm một ai nữa... Mệt mỏi quá rồi! Trái tim cô đang
dần nguội lạnh với tất cả mọi thứ. Hoá đá mất rồi!
Cả bọn đến tối mới về và còn mang theo rất nhiều vải. Lần này Lam
đòi lái xe của Thuỷ, bắt buộc cô bé phải ngồi sau Bình. Lam lờ đi
ánh mắt buồn của Bình và cười tươi như hoa hàm tiếu. Lam vừa đi vừa
ăn. Bất chợt nhớ đến buổi biểu diễn đặc biệt của tối nay, cô vội vã
nhìn đồng hồ. Sắp muộn rồi! Lam quay qua nói với Thuỷ:
_ Thuỷ, cho tớ mượn xe, mai trả được không?
Thuỷ và Bình tròn mắt chờ đợi:
_ Tớ có việc cần bây giờ! Bye nha...
Lam phóng vút đi với vận tốc kinh hồn. Bình và Thuỷ nhìn theo lo
lắng. Lam cứ như một ngôi sao bận bịu, bay hết cả vũ trụ mà không
hề mệt mỏi. Không biết đâu là chốn dừng chân vĩnh viễn...
Biểu diễn xong Lam ngồi thu vào một góc với dáng vẻ mệt mỏi. Những
bông hoa quấn tiền vẫn để hờ hững trên ghế. Lam thấy nhức đầu...
Tâm hồn trống vắng kì lạ. Lam đã làm việc như một người máy và Lam
không muốn ngừng lại. Lam sợ một điều gì đó, vô hình nhưng lại mạnh
mẽ đến mức nều Lam ngừng Lam sẽ không thể sống nổi. Đó là bi kịch
của Lam chăng? Làm thế nào để thoát ra, để trở lại như cũ? Lam nhắm
mắt lại và thấy mình đang cười vui vẻ bên một người... Ôi! Con
người đó giờ rất xa xôi... Người đó là chúa trời thanh cao còn cô
là tín đồ mang đầy tội lỗi. Tiếc nuối có ích gì khi Lam chọn con
đường này nhỉ? Và người mãi xa!
Vũ Nam nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh Lam. Anh im lặng quan
sát cô. Một nét quyến rũ đến mê hồn khi cô chau mày. Nam lại nhớ
tới hai bím tóc ngịch ngợm xưa kia và bật cười. Con người ta dễ
thay đổi quá!
Lam giật mình, mở mắt và hét lên:
_ Anh định làm trò gì vậy?
Vũ Nam bối rối trước ánh mắt lạnh lùng không sinh khí của Lam. Anh
trả lời lấp liếm:
_ Có làm gì đâu! Đừng mỏi chân thì tìm ghế ngồi thôi.
Lam nhếch môi, châm chọc:
_ Thuỵ Huê không ở đây đâu. Anh chờ vô ích.
_ Tôi không chờ Huê! – Nam lấy lại bình tĩnh, mắt chiếu thẳng vào
mắt Lam, cương quyết – Tôi chưa bao giờ chờ đợi một cô gái nào cả.
Lam nhún vai, vơ đống hoa để lên đùi và nhanh nhẹn gỡ tiền ra. Hành
động này làm Nam rất bực bội. Anh nắm tay Lam và kéo mạnh:
_ Theo tôi! Bỏ tất cả đó!
_ Không! – Lam giằng lại nhưng không đủ sức. Cô bị kéo theo Nam.
Những bông hoa rơi lả tả trên nền gạch. Hoa và tiền đồng nghĩa với
những tảng băng lạnh buốt trong cuộc đời Lam.
Vũ Nam ấn Lam vào ô tô, khuôn mặt khó đăm đăm. Lam cũng không phản
ứng gì nữa, đôi mắt lờ đờ như mất hết sinh khí. Xe đã đi rất xa và
Lam đã ngủ rồi. Vũ Nam mở một băng nhạc nhẹ. Hồn Nam trở nên nhẹ
nhàng hẳn đi. Anh quay sang nhìn Lam, bắt gặp cái chép môi rất dễ
thương của cô, anh cười nhẹ. Cô gái này có những thời khắc rất lạ
lùng! Trông cô như một thiên thần nhỏ, mỏng manh dễ biến
mất...
Trời về đêm, gió thổi mát rượi. Nam cứ cho xe chạy với vận tốc cao.
Rồi không lâu sau, anh nghe thấy tiếng rì rào của biển và mùi mặn
nồng của nó. Vậy là đã đến biển! Nam muốn nhờ biển để gội sạch
những ưu tư phiền muộn trong Huyền – cô gái mà từ lâu anh thầm
yêu.
Cho xe dừng lại cách bãi biển quãng xa, Nam kéo cửa kính ô tô
xuống. Gió biển thổi ào ại mát rượi. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống
dịu dàng ôm ấp khuôn mặt thanh tú của Huyền. Nam cảm thấy ngây ngất
trong lòng. Huyền ngủ rất đẹp, thơ ngây và ngoan hiền quá đỗi. Anh
cứ muốn thấy hình ảnh này mãi...
Lam cựa mình và choàng mở mắt. Cô chợt nhớ ra mình đang ở đâu và
bấn loạn nhìn sang phía Nam. Nam cười thật hiền:
_ Em tỉnh rồi hả?
Lam không thấy nét lạnh lùng nào trên khuôn mặt đẹp ấy. Cô thấy ánh
trăng lan khắp ô tô. Cô ngẩng mặt lên và vô thức đẩy cửa xe.
Biển!... Tiếng sóng vỗ ào ạt... Tiếng gió vi vút mơn man. Lam đưa
tay ra như hứng lấy tất cả. Cô bỗng bật cười khanh khách, cúi xuống
bỏ giầy và chạy chân trần trên cát. Nụ cười thật đẹp dưới ánh
trăng. Vũ Nam đứng trên bờ, như say như tỉnh trước khung cảnh thơ
mộng đó. Lam ùa vào với nước, hất tung những bọt trắng lên cao, cao
mãi. Rồi cô chợt lặng người đi... cúi xuống nhìn mặt biển tối thẫm.
Cô bật khóc nức nở. Sóng vỗ ào ạt làm ướt hết người cô. Lam cứ
khóc, lấy tay ôm mặt khóc. Vũ Nam hoảng sợ, chạy vội đến. Anh không
thể hiểu được vì sao đang cười như một đứa trẻ, cô lại bật khóc như
một người đang đau khổ, dằn vặt. Nam toan ôm cô vào lòng an ủi thì
Lam ngẩng đầu lên, chậm chạp nói:
_ Không cần đâu! Tôi biết cách trấn tĩnh mà!
Những giọt nước mắt chợt ráo trên đôi mắt đen thăm thẳm của Lam.
Lam nhìn ánh trăng, lạnh lùng nói:
_ Lần đầu tiên tôi được ra biển... Đúng! Đây là niềm mơ ước nhỏ bé
của tôi. Tôi sẽ cùng đi với bà ngoại. Bà cũng đã hứa thế! Giờ thì
chỉ có mình tôi chơi vơi giữa đêm tối...
Nam hiểu phần nào cảm xúc của Lam, anh kéo tay Lam vào bờ:
_ Lạnh lắm! Em ướt hết...
_ Mình đừng về vội nghe anh – Lam van nài bằng một giọng hết sức
dịu ngọt – Em muốn ở gần biển nhiều hơn...
Vũ Nam gật gù:
_ Anh cũng thế! Anh muốn gần em và hiểu em hơn. Cuối cùng em là
Huyền hay Lam?
Lam chau mày:
_ Em là Huyền! Một viên ngọc đen lóng lánh...
_ Làm bạn với anh nhé? – Nam đột ngột đề nghị.
Lam nghiêng đầu:
_ Thuỵ Huê thì sao? Anh đừng nói...
_ Đúng... Thụy Huê chỉ là một cái bóng thay thế em khi anh không
tìm ra em... Anh chỉ muốn được làm bạn của em, một người bạn chân
thực... Hãy giúp anh biết thế nào là tình yêu thật sự!
Lam im lặng không nói. Cô khẽ rung người khi một cơn gió thổi qua.
Nam khoác chiếc áo của anh vào người cô rồi ân cần:
_ Anh dẫn em đi thay đồ nhé!
_ Vâng!
Lam ngoan ngoãn đi bên anh. Cô rất lặng, ngay hơi thở cũng không rõ
ràng. Nam vẫn còn một chút lo sợ mơ hồ, nhưng anh tự hứa với lòng
mình sẽ không để Lam đi mất!
Vào đầu năm học, Lam đã xin thầy không cần phải theo đội tuyển quốc
gia nữa. Thầy có vẻ không hài lòng về cô... Viên ngọc mà thầy tìm
thấy lại không muốn để thầy đẽo gọt cho thêm bóng bẩy. Thầy tin Lam
sẽ như Phương, nổi trội và làm rạng danh trường. Nhưng Lam khhông
màng tới, cô cắt bỏ những giờ học thêm không cần thiết. Cô chú
trọng học đều các môn để kết quả tốt nghiệp được tốt hơn. Mặc dù
vậy, cái đầu thông minh của Lam vẫn là thứ nhất của lớp, không ai
vượt qua nổi.
Lam vẫn đi làm thêm và trở thành một ngôi sao nổi tiếng ở các phòng
trà. Những ông chủ sành điệu muốn gặp Lam nghe Lam hát rất nhiều.
Nhờ vậy, Lam kiếm được rất nhiều tiền và tự do hơnvề mặt thời gian.
Vũ Nam càng ngày càng tha thiết yêu cô. Anh muốn cô chấm dứt việc
hát hò nhưng cô không chịu. Không đời nào Lam muốn mình làm gánh
nặng cho người khác. Dù biết Nam rất giàu nhưng cô đâu cần tiền...
Lam chẳng cần gì...
Mà không, Lam đang rất cần một thứ... Nó quan trọng như cuộc sống
của cô... Người cho cô thứ ấy không ai khác là Phương. Phương của
cô sẽ cho cô sự tự tin vào cuộc sống, cho cô nụ cười hạnh phúc và
xoá đi những hận thù trong cô. Những lá thư của Phương rât mặn
nồng, và Lam luôn chờ những lá thư ấy. “Em có hay khóc như ngày xưa
không? Anh chỉ mong em đừng khóc... Anh sợ môt kẻ nào đó sẽ thay
anh lau nước mắt hộ em. Sao mà anh ghét khoảng cách thế! Giá mà anh
có cánh để được bay về bên em ngay lúc này...” Lam đã từng khóc gục
trước những hàng chữ ngọt ngào này. Cô thấy mình đã không còn xứng
đáng với Phương! Hai năm rồi, sao anh vẫn còn thế? Sao không hờ
hững với Lam? Sao không viết thư, không bặt tin tức? Như thế Lam sẽ
nhẹ nhõm hơn...
“Em không thể nào đuổi kịp theo anh nữa. Em hụt hơi mất rồi! Anh
sắp đến đỉnh cao và đừng từ bỏ nó vì em... Không nên ngonh đầu lại
để nhỡ một nhịp chân!”
Ở phương trời xa, Phương không hề hay biết anh đang mất Lam dần
dần. Anh cứ cố gắng hết mình để hoàn thành xuất sắc những việc được
giao và ngày đêm chăm chút cho chậu hoa đá nhỏ. Cây hoa không phụ
lòng người. Nó cứ lớn dần lên, xanh tốt và đẻ thêm con. Mỗi khi nhớ
tới Lam , Phương lại ngồi ngắm nó, thủ thỉ với nó trong niềm hạnh
phúc vô biên. Anh tin vào tương lai, c hai sẽ chung bước đường tới
thiên đường hạnh phúc!
Bình cảm thấy buồn chán vào những buổi cuối năm học. Sự hờ hững của
Lam khiến cho mọi thứ trở nên nhạt nhẽo. Trong năm qua, cậu đã cố
gắng rất nhiều vì Lam. Dù sao, đó cũng là một kết quả tốt đẹp cho
niềm tin của cậu. Giờ chỉ muốn phá phách một chút...
Một thằng bạn cũ trước đây hẹn Bình ra quán nói chuyện. Bình không
thích lắm song vẫn đi theo bạn.
Đó là một sàn nhảy nổi tiếng trong thành phố thì đúng hơn là quán.
Bình cố len qua đám người nhốn nháo để ra phía bàn có người bạn.
Cậu bạn cười nhăn nhở:
_ Sao? Tưởng tu rồi chứ?
Bình ngồi xuống, thờ :
_ Chưa hẳn thế! Nhưng sao cậu lại hẹn tớ ra đây thế? Nói trước là
tớ không thể làm những việc như trước kia đâu. Chán lắm!
Cậu bạn nháy mắt:
_ Đúng là Bình khác rồi! Nhưng không sao. Tớ vẫn muốn chỉ cho cậu
một điều hay lắm. Hiện tượng năm nay đấy. Rất nhiều công tử nhà
giàu từ Hà Nội, Hải Phòng... đến đây, chỉ muốn chiêm ngưỡng một đêm
thôi đấy!
Bình không tò mò lắm nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:
_ Hiện tượng gì?
Cậu bạn hí hửng tưởng Bình đã nổi máu “dân chơi” nên nói với vẻ bí
mật:
_ Chỉ chốc lát nữa thôi, cậu sẽ biết!
Bình hừ nhẹ:
_ Vớ vẩn! Tớ chán ồn ào bát nháo lắm rồi...
Bình vừa dứt lời thì bản nhạc cũng kết thúc. Mọi người tản vào các
bàn xung quanh sàn nhảy. Không gian im lìm đúng vài giây. Bình nheo
mắt: chẳng lẽ xuất hiện một cái gì kì lạ lắm sao?
Vừa lúc ấy, một cô gái rẽ đám đông bước lên sàn nhảy. Khán giả có
vẻ kích động, nhất là các chàng trai. Cô gái mặc bộ váy màu đen bó
sát người. Bình thầm công nhận đó là dáng của một cô người mẫu thật
sự. Cô gái cúi xuống chào , mái tóc ngắn rủ xuống, che gần hết
khuôn mặt.
Cậu bạn khều tay Bình:
_ Đó là Ngọc Huyền, 20 tuổi. Ca sĩ phòng trà nổi tiếng đó. Hát hay
và xinh đẹp lắm!
Bình thờ nhìn lên. Cậu thấy ghét nơi này. Nó quá xô bồ và toàn là
những sở thích ngông cuồng cả. Bình gần như đoạn tuyệt được với con
người xưa kia rồi. Cậu chợt nhớ tới Lam, nhớ đến nao lòng.
Dù không muốn nhìn cô ca sĩ phòng trà nhưng do chiếc bàn của cậu ở
vị trí quá thuận lợi, Bình vẫn có thể thấy cô ca sĩ ấy. Lần đầu
Bình nhìn lướt qua. Không có gì đặc sắc khi cô ta nhảy, rồi bất
chợt, một luồng điện chạy dọc sống lưng, cậu ngồi sững sờ nhìn ca
sĩ. Đúng là Lam, chứ không phải ai khác... Nhưng chỉ giống khuôn
mặt thôi, còn mọi thứ khác xa hoàn toàn. Bình không tin được có hai
người không hề quen mà giống nhau thế, trừ khi họ có họ hàng máu
mủ... Nhưng Lam là con một, bố mẹ đã mất từ sớm, không bao giờ có
anh chị em. Bình lại tự cười thầm mình, cô gái kia đâu thể là Lam
mà nghi ngờ.
“Mãi mãi trong em lắng đọng, chuyện buồn trôi theo cơn gió, đêm nay
em mơ giấc mơ bình yên giữa đêm mênh mông.
Thế nhé xa nhau có buồn, chuyện buồn em chưa dám nói, đêm nay chia
li suốt đời đừng quên giấc mơ tuyệt vời...”
Giọng hát ấy làm lòng Bình đau nhói. Mọi nghi ngờ vừa chớm tan đã
bùng lên dữ dội. Phải, giọng đó là giọng của Lam, Bình không thể
lầm lẫn. Anh yêu và thường sống trong giọng hát đó khi một lần ghi
trộm lại giọng hát không đệm đàn của Lam. Không thể giống nhau đến
mức đó được!
Bình nhìn Lam. Đôi mắt Lam long lanh như muốn nói điều gì đó với
khán giả, nụ cười thật hiền... Nhưng Bình đâu biết Lam chẳng nhìn
thấy gì ngoài một màu đen vô hồn và nụ cười kia chỉ có xác mà không
có tâm linh. Lam cứ hát, cứ cười và cứ tự khóc thầm trong lòng. Vì
đâu mà cô phải dấn thân vào chốn gió mưa này? Vì đâu mà cô trở nên
cô độc bơ vơ? Sao ngày xưa, Lam không chết yểu đi nhỉ?
Cậu bạn thấy Bình không rời mắt khỏi cô ca sĩ, hắn hí hửng
khoe:
_ Rất đẹp và rất tài năng. Nàng có thể đánh đàn ghi ta nữa đấy.
Sao? Mê rồi à? Khó lắm đấy! Cô ta đòi giá cắt cổ cho mỗi tối chỉ
ngồi nghe cô ta hát thôi...
Bình gằn giọng:
Tớ muốn nghe cô ta hát! Bao nhiêu?
_ Phải liên hệ với bà chủ qủan lí của cô ta...
Bình quay phắt vào, nói như ra lệnh:
_ Cậu đi hỏi đi. Tối mai... Đúng, tối mai là cái hẹn của tớ... Bao
nhiêu cũng được...
_ ờ, chờ chút...
Bình khẽ gật đầu. Trên sàn nhảy, một vài đôi bước ra, hoà vào điệu
slow tình tứ. Lam đứng giữa, quay cuồng với bài hát. Bình thấy căm
giận quá... Sao lại ra nông nỗi này hở Lam? Chẳng lẽ vì tiền ư? Vì
tiền mà bạn có thể dứt bỏ con người ngây thơ của mình, dứt bỏ cả
vinh quang đang chờ đón...?
_ 5 triệu! Cậu thấy sao?
Bình khẽ nhếch môi:
_ Được!
Cậu bạn có vẻ tiếc nuối. Dù là một tay ăn chơi nhưng với số tiền ấy
cậu có thể làm được rất nhiều việc... Thế mà Bình lại không quan
tâm. Cái cách ném tiền qua cửa sổ ấy vẫn như xưa, dù cho bây giờ
Bình nổi tiếng với giải nhì quốc gia rồi...
Bình ngồi ngấm ngầm quan sát Lam. Lam vẫn cười tươi như không hề có
gì. Bình không tin... Lam đóng kịch giỏi lắm! Giờ Bình ghét giả dối
quá đi. Bình chỉ muốn tạt tai cho Lam mấy cái, và mong nhờ đó mà
Lam tỉnh ngộ, thôi ngay cái trò xấu xa ấy đi. Nhưng Bình làm sao đủ
can đảm? Lam luôn là người phía trên Bình...
_ Lam này, sao dạo này tóc xơ thế?
Bình chú ý lắng nghe tiếng Thuỷ hỏi nhỏ. Lam ve vuốt tóc rồi bình
thản trả lời:
_ Mình không có thời gian để quan tâm như xưa...
_ Tiếc thật! Hồi mới vào, Thủy rất thích mái tóc của Lam. Nó dài
đen mượt như suối ấy.
Lam khẽ cười, không nói gì. Cô nhớ có lần Phương cũng khen cô để
tóc dài trông thật hiền. Giờ thì không biết anh có thấy thất vọng
không? Chắc chắn là có...
_ Ui! Đau quá! – Lam vội vàng đưa tay giữ tóc – Sao Bình lại làm
thế?
Bình hi bối rối, rồi cậu cười tươi như trêu chọc:
_ Trông như đuôi bò nên tớ thử giật xem có phải con bò nào để quên
không?
Lam nheo mắt:
_ Thử à? “Ông” cố ý thì có!
Mà Bình cố ý thật. Cậu lợi dụng lúc Lam không để ý để giật thử,
không ngờ Lam “nhạy” quá. Có lẽ con nhà võ nên các giác quan đều
phát triển thế!
Bình ngó ra xa, nghiêm giọng nói;
_ Tớ không bao giờ cố ý làm cậu đau đâu, dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Cậu phải tin tớ chứ?
Thuỷ và Lam tròn mắt nhìn Bình. Bình thấy nản quá, quay đi với vẻ
bất cần. Lam cũng cười nắc nẻ, quay về với câu chuyện không đầu
không cuối của mình với Thuỷ.
Buổi học có vẻ căng thẳng vì thầy giáo kiểm tra kiến thức cũ trước
khi lớp bước vào kì thi tốt nghiệp. Bình lơ đãng nhìn Lam, tự vạch
ra kế hoạch cho buổi tối nay. Cậu sẽ làm cho Lam phải khuất
phục.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Tối, Lam nhận điện của Vũ Nam qua chiếc di động mà anh tặng. Vũ Nam
đang ở trong miền nam để gii quyết việc gia đình. Hình như là nội
anh ốm nặng. Lam thăm hỏi qua quýt cho đúng thủ tục và điều nay
khiến Lam vui. Lam thấy nhạt nhẽo. Mọi sinh lực của cô như bị hút
cạn từ lâu... Lam nhìn lại giá sách và thèm muốn được mở chúng ra
vào lúc này... Tối nay, Lam sẽ kiếm cho cả tháng! Phải cố lên chút
nữa thôi...
Đến vũ trường vừa kịp lúc, Lam trang điểm qua loa rồi bình thản đi
vào căn phòng có vị khách “sộp” đang ngồi chờ. Cô gõ cửa và không
đợi mời, tự động bước vào. Người khách ngồi quay lưng về phía cô,
tay cầm một lon bia. Lam lại gần, cúi đầu chào:
_ Chào anh...
_ Cô biết tôi còn trẻ? – Bình cất giọng mỉa mai.
Lam hơi ngờ ngợ. Giọng nói này quen quá... Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Suýt chút nữa Lam thốt lên tiếng kêu thảng thốt. Trước mặt cô, Bình
ngạo nghễ nhìn. ánh mắt như xuyên thấu tâm hồn cô... Lam vội cúp
mắt:
- Vì tôi thấy tay... anh rất đẹp! – Lam thấy ghê sợ lời mình
nói.
Bình nhếch môi:
_ Cám ơn! Cô ngồi xuống đi... Cô có biết mình rất đẹp không?
Lam ấp úng:
_ Bình ... bình thường thôi! Tôi... tôi đến đây để hát... anh
nghe... Anh chọn bài đi...
_ “Những lời dối gian”!
Lam ngỡ ngàng nhìn Bình. Cô tưởng như Bình đã biết hết, và đang mỉa
mai cô... Bình nhướng mắt:
_ Sao? Cô không hát được à?
_ Không..không phải... tôi...
Bình cười mỉa mai:
_ Vì cô tưởng tôi nói trúng tim đen chứ gì?
_ Làm gì có!
_ Sao lại không? Định giấu Bình này đến bao giờ?
Lam uất ức đến mức không thốt lên được câu nào nữa. Bình ngồi thằng
dậy, nói rành rọt:
_ Cô không phải là Huyền! Cô là Lam!
_ Không! – Lam lấy được phần nào bình tĩnh, cô hét lớn - ông anh
nhầm tôi với ai rồi...
Bình tu một hi bia, mắt nhìn Lam không chớp. Cái nhìn của cậu khiến
Lam thấy nhột nhạt. Cô gắt khẽ:
_ Xin đừng nhìn tôi như thế!
_ Sao không? Tôi không ngờ Lam lại thế! Cần tiền đến mức tự bán rẻ
đời mình... Tôi tưởng Lam kiêu hãnh lắm cơ mà?
Lam im lặng, vờ như không hiểu gì. Bình đặt mạnh lon bia xuống bàn,
hét lên:
_ Thôi ngay cái trò gi vờ đó đi... Tôi biết bạn là Lam rồi... Đừng
tưởng thằng Bình này ngốc mà thích làm mưa làm gió. Lừa dối đến thế
là cùng! Sao mà... tôi ghét thế!
Lam dường như không chịu được hơn nữa, cũng hét lên:
_ Tôi là thế đó! Đừng sỉ nhục tôi ... hãy về đi!
Bình ngồi phịch xuống ghế như mất hết sức lực. Sự thật đã rõ mà
Bình vẫn chưa thoát được cơn mê. Trong lòng anh như có sóng
gió...
_ Sao Lam làm thế? – Bình cố kiềm cơn giận – tiền bác Thịnh đưa cho
không đủ sao? Nếu không đủ, sao Lam không nói, Bình cũng tận tình
giúp đỡ mà...
_ Vì Lam không muốn nhận sự giúp đỡ của bất kì ai.
_ Lam có biết vợ chồng bác Thịnh rất yêu quý Lam không? – Bình hạ
giọng thiết tha – và cả Bĩnh nữa, Bình...
Lam phẩy tay:
_ Lam không quan tâm. Dù thế nào Lam cũng đã chọn con đường đi cho
riêng mình rồi. Bình đừng can thiệp, chẳng ích lợi gì đâu. Bình đi
vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh Lam. Cậu thấy thương Lam quá. Một
người con gái cô độc làm sao. Cậu phải làm gì đó cho Lam, giúp Lam
thoát khỏi chốn vẩn *****cnày.
Bình lấy giọng nghiêm túc:
_ Thôi Lam ạ, đừng làm khổ mĩnh nữa. Lam hãy nghĩ kĩ xem, Lam có
thể suốt đời như thế này ư? Tưng lại của cậu là ở trường học. Hãy
bỏ công việc này và chú tâm vào kì thi sắp tới... Lam phải để bà
hãnh diện chứ?
Lam tựa người vào ghế, thở dài:
_ Lam cũng có ý định thôi từ lâu rồi nhưng còn nhiều việc. Bình yên
tâm. Tớ sẽ nghe lời cậu. Quá đủ cho một cuộc đời rồi!
Bình mỉm cười sung sướng. Bình tin Lam sẽ làm thế vì Lam là con
người thánh thiện. Mặc cho Lam chỉ coi Bình là bạn, Bình vẫn đứng
ra bảo vệ Lam tới cùng. Cái thế giới nhơ nhớp này không thể vấy bẩn
cô. Nhìn Lam tươi cười hát karaoke, Bình thấy vui lây. Buổi tối hôm
nay, Bình đã làm một việc có ý nghĩa. Bác Thịnh và bác Lương sẽ rất
vui mừng!
Qua kì thi tốt nghiệp Lam gặp lại Vũ Nam trong ngôi nhà của anh.
Anh có vẻ vui và kéo Lam lại gần mình. Lam hỏi lấy lệ:
_ Bà nội thế nào hả anh?
Vũ Nam tưiơ cười:
_ Bà khoẻ lên rồi... Bà bo, bà còn muốn nhìn cháu dâu nữa.
Lam nhíu mày:
_ Cháu dâu?
Vũ Nam lấy từ túi áo vest ra một hộp nhỏ vuông được bọc nhung. Lam
đoán đó là một chiếc nhẫn cầu hôn. Cô không ngờ mối quan hệ này lại
kết thúc nhanh thế!
Vũ Nam vẫn vô tư đặt chiếc hộp vào tay Lam, nói với vẻ hạnh phúc
lẫn mong chờ:
_ Tặng em đấy! Mong em hãy nhận lời từ món quà này!
Lam chẳng ngạc nhiên hay sửng sốt trước chiếc nhẫn tuyệt đẹp của
Nam. Cô đóng ngay lại, thở dài:
_ Em không thể nhận nó được đâu!
_ Sao? – Nam sửng sốt – Em và anh đã yêu nhau như thế rồi còn gì.
Em cũng cần phải thoát khỏi môi trường này thôi!
Lam đặt hộp quà xuống bàn, lặng lẽ ngồi im. Đôi mắt cô vô hồn khiến
Vũ Nam bồn chồn. Anh nắm tay cô, dỗ dành:
_ Anh biết em chưa muốn ràng buộc sớm nhưng anh không muốn mất
em... Dù gì em cũng đã 20 tuổi rồi... Em lại xinh đẹp thế này, bao
nhiêu người đàn ông...
_ Đó không phải là vấn đề chính yếu! Nếu anh tin tưởng em thì không
có vẫn đề gì! – Lam nghiêm mắt nhìn anh – Em tin anh còn lí do gì
đang giấu em!
Vũ Nam cười gượng. Lam luôn nhìn rõ tâm can anh. Cô rất sâu sắc chứ
không hời hợt như những cô gái anh quen. Và vì thế mà anh thấy yêu
cô hơn rất nhiều.
Anh cất giọng trầm:
_ Em nói thế thì anh không giấu nữa... Anh muốn cưới em sớm để ba
mẹ anh đừng ép anh vào điều không thích. Em biết đấy, gia đình anh
rất giàu, ba mẹ anh lại có tư tưởng phong kiến, gia trưởng. Ông bà
muốn anh phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối...! – Nam ngừng một
chút để quan sát Lam, rồi tiếp – và ba anh đã bắt anh đi xem mắt cô
gái ấy, một cô gái đẹp, con nhà giàu.
_ Vậy thì quá tuyệt rồi còn gì! – Lam khiêu khích – Tương lai anh
đang rộng mở trước mắt anh đấy.
Vũ Nam lắc đầu, trách móc:
_ Sao em nói thế? Em thừa biết anh thật lòng với em mà. Chỉ có em
mới cho anh thấy một tình yêu thật sự. Anh đã thẳng thừng từ chối
lời bố mẹ và tuyên bố sẽ đưa em vào đó để ra mắt.
_ Họ sẽ không chấp nhận em đâu! – Lam chua chát – một cô gái giang
hồ không học thức như em làm sao dám “chòi mâm son”...
Vũ Nam tròn mắt nhìn Lam. Anh không tin Lam của anh lại có thể hạ
thấp mình như thế. Lam thường rất tự tin và kiêu hãnh cơ mà!
Lam cười nhạt:
_ Em lại là đứa con bị bố mẹ bỏ rơi nữa chứ! Em không có gốc gác
lẫn gia đình... Em chỉ có tấm thân đã vấy bẩn. Anh chấp nhận được
nhưng gia đình danh giá của anh thì không.
Vũ Nam ôm lấy khuôn mặt cua Lam trong lòng hai bàn tay, anh phận
bua:
_ Không đâu! Em là cô gái tuyệt vời, làm sao ai có thể chê được.
Anh sẽ không làm em khổ nữa. Hãy đồng ý đi, Lam nhé!
Lam chớp mắt, giọng nhão ra:
_ Không thể!
Nam buông thõng tay, thất vọng. Khi đáp máy bay ra đây anh đã mơ
tưởng đến nụ cười rực rỡ của Lam với hạnh phúc mà anh đem đến. Rồi
anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, tươi vui! Chưa bao giờ anh lại
nghiêm túc với ước mơ như thế. Vậy mà Lam lại phản ứng nhạt nhẽo và
xa lạ...
Lam hiểu tâm trạng hụt hẫng của Nam nhưng cô có yêu đâu mà nhận
lời. Đối với cô, Vũ Nam như một người bạn để cô có thể nấp sau anh,
chống chọi trước những cặp mắt “háu đói” của bọn khách phòng trà...
Cô muốn chấm dứt ở đây để bước sang một đoạn đời mới... Và cô tin
rồi Vũ Nam cũng sẽ được hạnh phúc với cô gái yêu anh trọn
vẹn!
Lam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói;
_ Em sẽ không đi hát nữa!
Nam nhướng mày, ánh mắt anh lại bừng lên những tia hi vọng. Song
Lam đã dập tắt nó ngay:
_ Em sẽ làm lại từ đầu và vì thế phải chấm dứt tất cả những gì liên
quan đến nó... trong đó có cả chuyện của chúng ta...
Vũ Nam sửng sốt, anh như muốn nhảy dựng lên vì bất ngờ. Lam không
đợi anh nói, cô chậm chạp cất lời:
_ Em không trong sạch như anh nói và nghĩ đâu. Điều đầu tiên em dối
anh là em không phải 20 tuổi, em chỉ mới 18 tuổi...
_ Sao? – Nam lặng đi, rồi vớt vát – Không sao! Anh có thể bỏ qua
mà. Nhưng xin em...
Lam vẫn lạnh lùng;
_ Trước khi quen anh, em đã có rất nhiều mối quan hệ... Em chủ động
làm quen với họ và chủ động chia tay, khiến họ đau khổ...
Lần này thì Nam hoàn toàn sụp đổ. Mắt anh mở trừng trừng nhìn Lam
vẻ kinh hãi. Nhưng Lam không hề xao động. Dường như mối xúc động
của anh không làm cô quan tâm:
_ Em cũng muốn chúng ta chấm dứt ở đây... Cám ơn anh vì những gì
anh đã mang lại cho em...
_ Cô im đi! – Nam hét lên. Anh bật dậy một cách bực tức – Cô có
biết cô là hạng người nào không? Hình như cô là kẻ vô lương tâm thì
phải? Cô dày xéo lên những tấm lòng chân thật...
Cô quả là... độc ác...
Lam lạnh lùng:
_ Em còn ác hơn nhiều... Anh thì em còn kính nể chứ người khác thì
em còn tàn nhẫn hơn nữa...
Đôi mắt Vũ Nam trở nên ngây dại. Anh không còn đủ bình tĩnh để kiềm
chế hành động của mình, nên anh đã tát Lam một cái đau điếng. Lam
hơi xoay người đi, song không kêu ca một câu nào.
Vũ Nam càng điên lên, anh gằn giọng:
_ Tôi không ngờ cô lại thế... Tôi thật là còn ngu dại lắm... Một
con bé vắt mũi chưa sạch dạy khôn cơ đấy? Cô đang làm tổn thương
lòng tự trọng của tôi... Thôi, được rồi! Để thoát khỏi cô, tôi sẽ
không bao giờ quay lại đây nữa, cô toại nguyện rồi chứ?
Lam khẽ gật đầu:
_ Vâng! Em cám ơn anh. Anh lúc nào cũng rất bao dung. Thật sự thì
em coi anh như một người bạn tốt, không bao giờ coi anh như bọn con
trai đáng ghét ấy!
Vũ Nam mỉa mai:
_ Cám ơn! Vĩnh biệt nhé!
_ Khoan, còn cái nhẫn...
Vũ Nam quay lại ở ngưỡng cửa, anh lạnh lùng:
_ Tặng cô coi là kỉ niệm một chiến thắng... Nếu không thích thì vất
đi.
Tiếng đóng cửa mạnh không làm Lam bận tâm. Cô cười nhẹ, nhưng nụ
cười chua chát và đắng cay quá đỗi. Một kết thúc có hậu cho cả hai
đấy chứ? Nam đã nhận ra bộ mặt độc ác, vô lương tâm của cô và rồi
anh khinh rẻ cô... Lần đầu tiên khi chia tay, cô không phải là
người ngạo mạn mắng nhiếc đối phương. Giờ cô lại như một khẻ bại
trận với trái tim chảy nước đá lạnh. Hình như cô thấy thương cho Vũ
Nam quá. Cô biết anh thât lòng với cô và thật lòng muốn cô cùng anh
xây dựng một tổ ấm. Cô đã gây lỗi với anh... Thật sự cô ác
quá!
Lam bần thần nhìn chiếc nhẫn. Cô hình dung ra nụ cười rạng rỡ của
anh khi đi mua nó. Tội nghiệp anh! Cô sẽ giữ nó để một lúc nào đó
cô tặng lại cho vợ anh, người phụ nữ yêu thương anh. Lúc ấy hạnh
phúc của anh mới thật sự trọn vẹn. Quá khứ, hiện tại, tương lai của
anh sẽ chỉ là người vợ của anh mà thôi!
“Vũ Nam, mong anh hạnh phúc. Anh đã hiểu thế nào là tình yêu thật
sự rồi còn gì... Và sau đó anh sẽ còn tìm được tình yêu vĩnh cửu
của mình nữa đấy. Em sẽ đến chúc mừng anh, người bạn tốt của
em!”
Hoa Của Đá
Ông bà Thịnh đang vui vẻ dùng bữa sáng thì cô người làm mang vào
một gói quà được bọc rất kĩ. Bà Lương hỏi khẽ:
_ Cái gì vậy?
Cô người làm phác tay tỏ vẻ không biết:
_Người đưa thư vừa mang đến... Cháu nghĩ là quan trọng lắm!
Bà Lương đón món quà, lật đi lật lại vẻ tò mò. Ông Thịnh nheo
mắt:
_ Hay là của thằng Phương? Nó là chúa thích bất ngờ lắm. Em mở ra
xem đi.
Bà Lương cảm thấy lo sợ hơn là vui mừng. Có gì đó như thôi thúc bà
mở quà nhưng cũng có thế lực khác ngăn cản bà lại: nguy hiểm
lắm!
Cuối cùng, trước sự khuyến khích của chồng, bà run run bóc lớp giấy
bọc. Bên trong là một hộp các tông loại nhỡ. Bà Lương dùng dao rạch
những chiếc băng dính ra và bàng hoàng nhìn món quà bên trong. Bà
ngồi phịch xuống, bần thần. Ông Thịnh ngạc nhiên, lại gần. Ông nhíu
mày:
_ Sao kì lạ thế? Không phải của thằng Phương rồi... à, có thư
này.
Ông Thịnh lật lá thư lên, bên dưới còn vài cái nữa. Bì thư được
phong kín. Ông nhìn dấu bưu điện, kinh ngạc:
_ Sao thế này?
Bà Lưng thở hắt ra:
_ Những lá thư này là của em..., em gửi cho con bé Lam.
Ông Thịnh lập cập lật tung món quà lên, dưới đáy là một lá thư
không có phong bì. Bà Lương run rẩy cầm lên, đôi chân bà như nhũn
ra. Ông Thịnh như hiểu được tâm trạng của vợ, ông ôm lấy vai bà như
làm chỗ dựa tinh thần.
Bà Lương như hoa mắt bởi những dòng chữ rất lạnh lùng và ngắn
gọn:
“Tôi xin trả lại ông bà số tiền ông bà cho hơn một năm qua. Tôi
không tiêu đến một đồng nào đâu. Tôi thành thật cám ơn lòng tốt của
ông bà. Nhưng dù sao, tôi và ông bà cũng là người dưng.
Xin tạm biệt.
Lam.”
Nước mắt trào ra và rơi không ngừng trên khuôn mặt dày dặn gió
sương của bà Lương. Nhìn những đồng tiền mới được gửi trả về, lòng
bà như xát muối. Lam đã phụ tấm lòng bà! Và khủng khiếp hơn, Lam
sống bằng cách nào trong thời gian đó... Bà đã hại người bà thương
yêu nhất rồi...
Ông Thịnh dằn tờ giấy xuống bàn, bực bội:
_ Nó thật là vong ơn... Em không phải khóc như thế...
_ Nhưng nó là con em, anh hiểu không? Đứa con mà em đã mang nặng đẻ
đau... nhưng lại bỏ nó mà đi... Em có tội...
Ông Thịnh lắc đầu. Ông thương vợ đến cháy lòng. Cả đời bà đã chật
vật khổ sở nay lại đau đớn vì con...
Bà Lương vẫn không thôi nức nở:
_ Nó làm sao mà sống khi không dùng tiền của chúng ta... Và hình
như nó biết hết rồi...
Ông Thịnh khẽ kéo đầu vợ vào lòng mình an ủi;
_ Thôi, đừng khóc nữa em... Bây giờ để anh gọi điện hỏi Bình xem nó
có biết gì về Lam không? Nó vẫn còn đi học thì không sao đâu. Em
phấn chấn lên đi. Đợi anh một chút!
Bà Lương khẽ gật đầu. Bà lật lại những lá thư của mình, lòng không
khỏi đau xót. Lam không thèm bóc một lá thư nào. Nó nhất quyết coi
bà là người dưng. Sao nó lại lạnh lùng thế? Bà không thể hiểu nổi
nó dù chỉ là một chút. Ôi! Bà thèm được vuốt ve mái tóc của nó, thì
thầm vào tai nó những lời xin lỗi thật lòng nhất... Đứa con yêu quý
của bà, bà sẽ làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm xưa kia.
Ông Thịnh nhìn dáng vợ ngồi mà lòng bồn chồn thương cảm. Cái tin mà
Bình vừa cung cấp khiến cho ông chần chừ. Vợ ông chắc chắn dẽ bị
sốc dữ lắm!
Bà Lương ngước lên, lo lắng hỏi:
_ Sao rồi hả anh? Bình nói thế nào? Lam có sao không? Anh nói
đi!
_ Bình tĩnh đi em! - Ông Thịnh cố lấy giọng thật nhẹ – Cũng không
có gì lớn lắm. Lam nó không sao đâu... Nó không còn ở Hải Dương
nữa, đến Hà Nội rồi.
Bà Lương hấp tấp:
_ Thế anh có biết...
_ Không! - Ông Thịnh lắc đầu – Không một ai biết cả. Thằng Bình
cũng rối lắm.
Bà Lương ngồi bất động rồi oà khóc như trẻ con. Vậy là bà mất đứa
con gái rồi ư? Nó biến mất trong chốn phồn hoa đô hộ này... Nhỡ như
có gì xảy ra? Rồi đời nó cũng như đời bà thì sao? Ôi, lúc đó bà sẽ
chết mất!
Ông Thịnh dịu dàng:
_ Lương... Anh tin bé Lam không sao đâu. Nó là một con bé cứng rắn
và biết cách sống lắm. Anh sẽ cho người đi tìm nó, được chứ?
_ Vâng, em cám ơn anh.
Hình ảnh bé Lam lầm lũi đi vào chốn bảo bùng khiến con tim bà nổi
cơn đau. Bà không thể sống yên nếu con gái bà khổ sở ngoài đời
được!
Lam rụt rè bước vào một vũ trường lớn. ở đây chưa ồn ào lắm nên Lam
không thấy hết được quy mô của nó. Có một vài người đang lau dọn.
Lam lại gần một cô gái, hỏi nhỏ:
_ Chị ơi... cho em hỏi một chút!
Cô gái cởi mở:
_ Em hỏi cái gì?
_ Em muốn tìm chủ vũ trường...
_ à! Bà chủ hả? Em đến xin việc ư? Vậy thì ngồi đây chờ chị đi gọi
nhé?
Cô gái bỏ đi cung với nụ cười khích lệ. Một vài cô gái khác cũng
nhìn Lam vẻ tò mò, vẻ như thầm đánh giá. Lam ngó xung quanh tỏ vẻ
lạ lẫm. Cô khẽ cười thầm trong lòng. Có lẽ ai cũng tưởng là một cô
gái quê ra kiếm việc...Và vẻ ngơ ngác của Lam làm hài lòng người
chủ đang đứng ở đằng xa. Bà ta lại gần, và tự nhiên ngồi xuống ghế.
Lam vội đứng dậy, chào bà ta. Đó là một người phụ nữ ngoài ba mươi,
người gầy thon, khuôn mặt xinh đẹp một cách sắc so mặn mà. Đặc biệt
Lam ấn tượng nhất là đôi mắt được kẻ chì rất đậm của bà ta. Trông
có vẻ rất lạnh lùng, tàn nhẫn.
_ Sao? Cô định xin việc?
Lam nhìn thẳng vào mắt bà ta, thẳng thắn gật đầu:
_ Vâng ạ!
Người đàn bà nhếch môi:
_ Cô khá lắm! Vậy cô muốn làm gì? Người như cô rất lí tưởng
đấy!
Lam cười nhẹ:
_ Cám ơn bà đã quá khen! Thực ra trước khi vào đây tôi đã xem qua
thông báo. Bà cần một người pha chế rượu, đúng không?
Người đàn bà thoáng sửng sốt. Bà nhìn lại Lam. Cái vẻ ngơ ngác như
biến mất, thay vào đó là sự tự tin, bản lĩnh. Lam rắn rỏi:
_ Tôi muốn công việc pha chế rượu, được không ạ?
Người đàn bà mỉm cười:
_ Đó là việc của nam giới. Liệc cô có làm nổi không? Cô có đủ kinh
nghiệm và đủ nhanh không? Quán tôi đắt khách lắm.
Lam gật đầu đầy tự tin:
_ Tôi làm được, xin bà cứ thử việc...
Người đàn bà tỏ vẻ háo hức muốn thử tài Lam. Bà ta gật đâu và dẫn
Lam vào quầy. Bà ta gọi thêm một người nữa, có lẽ là một tay sành
rượu.
Bà ta nói:
_ Cô hãy pha một loại rượu làm hài lòng ta và người này!
_ Dạ! – Lam gật đầu. Cô lướt nhìn những lô rượu các màu sắc và các
loại tên. Cô hơi nhíu mày. Không ngờ thế giới của ... rượu lại
phong phú thế. Cô chỉ muốn chấm dứt sự nghiệp ca hát bèo bọt thôi
mà! Không ngờ chỉ vì tính nổi hứng bất ngờ cộng với con người kiêu
ngạo đã làm cô đến mức này. Giờ không làm được thì còn mặt mũi
nào?
Lam quyết tâm rồi, không thể thất bại được. Với lại việc pha chế
rượu an toàn hơn là hát. Cô lấy đại một chai rượu xuống. Màu rượu
đỏ sậm, mùi hăng hắc. Mới ngửi qua Lam đã thấy choáng. Chắc là rượu
mạnh rồi! Cô đọc tên của nó và thấy quen... Hình như xưa kia cô có
biết qua thành phần của nó. Lướt mắt qua lần nữa, Lam chọn loại
rượu có màu vàng sậm. Thành phần của nó có vẻ hợp với loại đỏ kia.
Màu hòa trộn thanh xanh dịu dàng, vị cũng dịu dịu và thơm mát. Lam
trộn hai thứ đó và cho thêm một chút nước thơm. Cuối cùng cô rót ra
hai ly, gắp vài viên đá vào.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!