Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

- “Đừng nhìn anh như thế nữa.” - Hạo Thần mệt mỏi gấp quyển sách trong tay lại, ngay cả đọc sách cũng không được để yên. 

 

Ái Hy ngồi trên giường, vẫn ôm khư khư con gấu bông đã tiện tay vớ được trên giường khi đi theo Hạo Thần lúc nãy, đôi mắt vẫn dán chặt vào “Minh Vỹ”. 

 

Không hiểu vì lý do gì, Ái Hy có cảm giác con gấu bông này được dành riêng cho mình, nên cứ ôm nó mãi không rời, một phần vì Ái Hy thích sự mềm mại và thoải mái khi ôm nó. 

 

Hạo Thần ngồi yên trên chiếc ghế sofa nhỏ được đặt ở góc căn phòng xinh xắn được bày trí khá cầu kỳ, hai tay đan vào nhau, nhướn mày nhìn Ái Hy đang tiếp tục chăm chú quan sát mình như một vật thể lạ lẫm. 

 

Không hẳn là Hạo Thần đã chuẩn bị căn phòng này cho Ái Hy từ trước, mà là vì nó từng là phòng của Thy Thy nên mới được trang trí theo phong cách dễ thương như thế này. 

 

Lý do tại sao Hạo Thần không đọc sách ở phòng mình mà lại sang phòng Ái Hy, chắc không cần nói cũng biết... 

 

Để Ái Hy một mình, Hạo Thần cảm thấy không yên tâm... 

 

... nhưng khi đối diện với Ái Hy của hiện tại, Hạo Thần lại cảm thấy khó chịu và căng thẳng. 

 

Hạo Thần bất giác thở dài một tiếng, đứng thẳng người dậy, đi lướt qua Ái Hy, nhưng lại bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lại. 

 

- “Minh... Vỹ...” 

 

Lần này là mọi dây thần kinh và động mạch đã hoàn toàn tê liệt, đông cứng gây mất cảm giác. 

 

Hạo Thần chỉ biết, trái tim mình một lần nữa lại nhói lên khi giọng nói trong thanh kia cất tiếng. 

 

- “Sao?” - Vốn không phải là loại người lạnh lùng kênh kiệu, nhưng lúc này dù chỉ nói duy nhất một từ ngắn gọn để trả lời Ái Hy cũng trở nên quá khó. 

 

Nửa muốn gạt bàn tay đang níu chặt lấy vạt áo của mình ra, nhưng nửa khác lại muốn ôm Ái Hy vào lòng một cách cẩn trọng. 

 

Thật mâu thuẫn! 

 

Không một tiếng trả lời... 

 

- “Em sao vậy?” - Hạo Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, khó chịu gằn từng chữ, sức chịu đựng của con người có hạn, và Hạo Thần dĩ nhiên cũng thế. 

 

- “Minh... Vỹ...” - Ái Hy buông thõng cánh tay đang ghì chặt lấy con gấu bông, tiếp theo là buông vạt áo của Hạo Thần, kèm theo động tác dang rộng hai tay, nhìn Hạo Thần với đôi mắt sâu thẳm. - “... ôm... em...” 

 

- “Em... vừa nói gì?” - Hạo Thần không thể tin được mình vừa nghe những gì, chỉ còn cách tự mình khẳng định lại câu nói vừa rồi của Ái Hy.

- “... ôm.” - Ái Hy ngập ngừng một lúc, gương mặt ửng hồng cúi gầm mặt xuống, nhưng vẫn giữ nguyên cái tư thế đáng yêu vừa rồi. 

 

Lần này Hạo Thần có thể nghe rất rõ, và chỉ duy nhất một từ ngắn gọn lại có thể khiến trái tim Hạo Thần đạp loạn cả lên. 

 

- “Em bảo anh... ôm em?” - Thật không ngờ Ái Hy lại có thể nói như thế, chẳng lẽ mỗi khi ở bên Minh Vỹ thì Ái Hy luôn có những hành động đáng yêu đến mức này sao? 

 

Gạt bỏ hai từ “Minh Vỹ” quan trọng, Hạo Thần chỉ còn biết duy nhất một điều... Ái Hy đang muốn mình ôm cô ấy! 

 

Đáp lại câu hỏi của Hạo Thần là một cái gật đầu dứt khoát... 

 

Dĩ nhiên trong hoàn cảnh này, dù cho có muốn cũng không thể từ chối được. 

 

Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh giường, cận thận kéo Ái Hy vào lòng mình, nhưng vẫn chưa kịp hoàn thiện động tác thân mật ấy, một chất giọng nhẹ nhàng vang lên khiến Hạo Thần lập tức sững người. 

 

- “Minh... Vỹ...” - Lần này, Ái Hy chủ động vòng tay ôm Hạo Thần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó lại vùi mặt vào vòm ngực mạnh mẽ kia. 

 

Thật đáng sợ... 

 

... khi vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài không hạn định, đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, không hề lưu lại bất cứ vết tích nào khác ngoài một cái tên quen thuộc. 

 

Ái Hy đang cố gắng tìm sự ấm áp từ “Minh Vỹ”, siết chặt vòng tay hơn. 

 

Nhưng tại sao cảm giác lại lạ lẫm đến thế này? Hoàn toàn không thể lấp đầy khoảng trống bên trong Ái Hy. 

 

Không sao... không sao cả... 

 

Rồi Ái Hy sẽ lại quen với vòng tay ấm áp này, sẽ nhanh thôi... 

 

- “Minh... Vỹ...” - Ái Hy bất giác lại một lần nữa gọi tên Minh Vỹ, đôi mắt từ từ nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp từ người bên kia. 

 

Vẫn là hai từ quen thuộc, nhưng đã khiến trái tim Hạo Thần ngừng đập... 

 

Hạo Thần buông thõng hai tay, sau đó dùng lực đẩy mạnh Ái Hy ra, tiếp theo đứng thẳng người dậy, quay người bước đi, không hề ngoảnh mặt nhìn Ái Hy lấy một cái. 

 

Đây rõ ràng là con đường mà Hạo Thần đã chọn, nhưng tại sao lại hành động một cách vô ý thức như thế này cơ chứ? 

 

Hạo Thần bước nhanh ra khỏi phòng, trái tim vẫn nhói lên từng đợt. 

 

Không làm được... không thể làm được... 

 

Thật sự Hạo Thần không thể đối diện với Ái Hy như thế này được, không nỡ bỏ rơi Ái Hy ở lại một mình trong tình trạng như thế này, nhưng mọi hoạt động của cơ thể cứ phản ứng một cách tuỳ tiện, không được như ý muốn. 

 

Ái Hy ngẩn người, vẫn ngồi yên lặng trên chiếc giường êm ái, bất giác lại lùi dần về phía sau cho đến khi tựa hẳn người vào tường. 

 

Từ đôi mắt trong sáng kia, vô thức lại chạy dài một dòng lệ trong suốt. 

 

Ái Hy ôm lấy con gấu bông, siết chặt, cả người run lên không ngừng, một giọt nước trong suốt đã nhẹ nhàng rơi xuống những sợi bông mềm mại của gấu bông ấm áp, sau đó hoàn toàn tan biến. 

 

- “Minh.. Minh... Vỹ...” 

 

@All: Tình hình là hiện tại tg k còn nhiều time để post cho mọi ng` nữa, nên tình hình là post trước cho mọi ng` chap này nhé, thông cảm cho tg, tg hiện tại đang rất bận, chỉ sợ sắp tới k post đều đặn theo lịch dc^^ Mọi ng` thông cảm nhé :x Mà dạo này fic ế wá, nên cũng có chút hơi nản^^ Fic sẽ full ở chap 60^^ ( Dự định thế), tạm thời tg vào học r`, nên k còn nhiều time nữa^^ Love all~ :x

Chap 48 

 

Mất kiểm soát 

 

Từng giọt mưa nhẹ nhàng đáp vào khung kính, sau đó lăn dài theo một đường thẳng vô định trong màn đêm. 

 

Căn phòng đơn nhã hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt của đèn tường, không gian vẫn thật ảm đạm và tĩnh lặng. 

 

Minh Vỹ nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, vẫn chìm sâu vào giấc ngủ sau một quãng thời gian đau đớn và ân hận. 

 

Hai hàng lông mày rậm đầy nam tính vẫn nhíu chặt lại, thậm chí ngay cả lúc ngủ, Minh Vỹ cũng không thể nào yên giấc... 

 

Những giọt mưa lạnh buốt vẫn vô tình thả mình rơi tự do ở bên ngoài thế giới, đem đến thứ âm thanh phiền toái lấn át tất cả. 

 

Vẫn được bao phủ trong sự cô độc tưởng chừng như vĩnh viễn, Minh Vỹ bắt đầu khó chịu mở mắt. 

 

Như một thói quen đã hằn sâu vào ý thức, Minh Vỹ đưa tay sang một bên giường, như đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống rỗng tuếch ở vị trí bên cạnh. 

 

Đưa đôi mắt thất thần nhìn sang phía bên cạnh, Ái Hy không hề ở đó, không hề tồn tại bên Minh Vỹ. 

 

Minh Vỹ giật mình ngồi bật dậy, thở dốc, đôi mắt vẫn dán chặt vào vị trí mà Ái Hy vẫn thường nằm bên cạnh mình, bàn tay cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nhưng lại mỏng manh đến mức có thể hoàn toàn tan biến. 

 

Hoàn toàn trống trải... 

 

Ái Hy đâu rồi? 

 

Giấc mộng đã kết thúc rồi mà, tại sao Ái Hy vẫn không về với Minh Vỹ? 

 

Minh Vỹ hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động, mọi cảm giác và hoạt động của cơ thể chợt ngừng lại, chỉ có đôi mắt đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. 

 

Lẽ nào Minh Vỹ vẫn chưa tỉnh mộng sao? 

 

Minh Vỹ bước xuống giường, gấp gáp mở toang cánh cửa ở phòng tắm, chắc chắn Ái Hy chỉ trốn ở đâu đó thôi!

Nhưng tất cả chỉ là một không gian yên tĩnh... 

 

Minh Vỹ dường như bắt đầu mất bình tĩnh, bước đến mở nhanh chiếc tủ quần áo ra một cách bạo lực. 

 

Mọi thứ... mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn... 

 

Tất cả mọi thứ liên quan đến Ái Hy vẫn ở yên đấy mà, thế thì người ở đâu? 

 

Ai? Là ai đã dám mang người con gái của Minh Vỹ đi? 

 

Minh Vỹ tức giận đập mạnh tay vào chiếc tủ quần áo của Ái Hy, sau đó gấp gáp bước đến chiếc bàn màu trắng trang nhã, lấy ra một khẩu súng lục màu đen và bắt đầu lên đạn. 

 

Tìm... phải tìm Ái Hy! 

 

Minh Vỹ nạp đạn cho khẩu súng với động tác vụng về hết mức, sau đó bắt đầu để sẵn ngón tay ghì lấy còi súng. 

 

Cánh cửa phòng Minh Vỹ được mở ra một cách thô bạo, Minh Vỹ bước đi trên dãy hành lang, mọi hành động lúc này dường như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Minh Vỹ, cứ thế vô thức thực hiện một cách máy móc như thể đã được lập trình sẵn từ trước. 

 

Cảm giác bức bối trong lòng không sao giải toả được, trái tim cũng dần thắt lại một cách vô tình khiến lồng ngực của Minh Vỹ trở nên vô cùng đau đớn. 

 

Đôi mắt màu hổ phách chợt sáng lên trong bóng tối, vẫn tiếp tục tìm kiếm Ái Hy trong vô vọng, khiến tinh thần Minh Vỹ trở nên tồi tệ hơn theo thời gian. 

 

Bước vào một căn phòng gần cầu thang, Minh Vỹ nhấn công tắc đèn của căn phòng ấy, sau đó nhìn hai tên cận vệ đang ngủ say trong phòng, rồi lại liếc sơ tìm người con gái đáng yêu đang được in sâu vào tâm trí. 

 

Ái Hy, Ái Hy đâu? 

 

Một tên cận vệ kia bị những tiếng động va chạm mạnh làm thức giấc, mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. 

 

Minh Vỹ đang đứng ở giữa phòng, gương mặt tối sầm lại, khẩu súng đang được chĩa về phía tên cận vệ đang ngơ ngác không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. 

 

- “Thiếu... thiếu gia... sao thế?” - Tên ấy lắp bắp, lùi dần về phía sau, cả người bắt đầu run lên không ngừng. 

 

- “Cô ấy đâu?” - Minh Vỹ nói đều đều, tiếp tục chĩa súng về phía hai tên cận vệ, ngón tay bắt đầu ghì dần lấy còi súng. - “... động vào cô ấy... tất cả đều phải chết.” 

 

Minh Vỹ dường như không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì cả, chỉ biết rằng mình cần phải giải thoát sự bức bối đang hiện diện trong lòng. 

 

*Đoàng*

Một viên đạn ghim thẳng vào ngực của tên cận vệ đang tựa người vào thành giường, một dòng máu đỏ thẫm trào ra từ khoé môi của hắn vì nội thương, sau đó hắn ta lập tức ngã gục xuống sàn. 

 

Minh Vỹ tiếp tục chuyển mũi súng về tên còn lại đang ngủ say trên giường, khoé môi sẽ nhếch lên tạo một nụ cười cay độc. 

 

*Đoàng* 

 

Khẩu súng trên tay được Minh Vỹ hạ xuống, sau đó Minh Vỹ mệt mỏi tựa vào tường, từ từ quỳ sụp xuống nền đất. 

 

Chiếc áo sơ mi màu café sữa đã lưu lại những vệt máu đỏ thẫm, mang đến một sắc thái tàn nhẫn của mùi máu tanh nồng. 

 

Trước mắt dần tối lại, cõi lòng tưởng chừng như tan nát giờ đây đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ còn đọng lại những vết thương lòng nơi trái tim đang đập mạnh một cách gấp gáp... 

 

Một cô gái ban đầu chỉ đơn thuần là một người giống hệt người con gái mà Minh Vỹ từng yêu thương, nay lại có sức hút và quan trọng hơn cả Thy Thy gấp ngàn lần. 

 

Dù cho có cố gắng phủ nhận tất cả những chuyện tồi tệ đã và đang diễn ra, nhưng Minh Vỹ vẫn đủ lí trí để nhận thức sự thật không thể chối từ. 

 

Sự thật là... Ái Hy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Minh Vỹ... 

 

Không thể chấp nhận... không chấp nhận được! 

 

Minh Vỹ thật sự không muốn như thế, thật sự không tin được lại dễ dàng đánh mất Ái Hy như thế này. 

 

Cả người bắt đầu run lên không ngừng, Minh Vỹ kích động đập mạnh tay vào tường, gương mặt cúi gầm xuống. 

 

Đôi mắt dần đánh mất tầm nhìn, từ tận đáy mắt toát lên sự đau thương tột cùng, ngay cả việc thở cũng dần trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. 

 

Nếu như lúc đó, Minh Vỹ mặc kệ lời uy hiếp đánh cược sinh mệnh của Ái Hy, mặc kệ sự sống chết của bà Hàn, thì chắc mọi chuyện sẽ không như thế này. 

 

Ân hận nhất, bà Hàn đã hoàn toàn bình yên và đang chờ hồi phục, tại sao Minh Vỹ lại vì người đàn bà đáng ghét ấy mà bỏ mặc Ái Hy ở lại với kẻ vô dụng như Hạo Thần? 

 

Minh Vỹ bất giác lại bật cười thành tiếng, đưa một tay ôm lấy mặt, tay còn lại chống xuống nền đất băng giá để giữ thăng bằng. 

 

Hạo Thần vô dụng sao?

Nếu thật sự như thế, Minh Vỹ có lẽ sẽ
là kẻ bất tài và ngu ngốc nhất trên đời, vì đã giao người con gái
của mình cho một tên vô dụng như Hạo Thần bảo vệ. 

 

Nụ cười cay đắng vẫn giữ trên môi, khoé mắt Minh Vỹ bắt đầu được bao phủ một lớp sương mờ ảo, sau đó xuất hiện một dòng nước tinh khiết và trong suốt lăn trên gương mặt điển trai, nhẹ nhàng đáp đất theo một đường thẳng vô hình. 

 

Bầu không khí trong căn phòng đẫm máu nặng đến mức chết chóc, dường như vạn vật xung quanh đều bị huỷ diệt, không hề có lấy một chút sinh khí tồn tại. 

 

Ác quỷ vẫn lặng người dưới sàn nhà lạnh lẽo, gương mặt thất thần vẫn lưu lại một vệt dài của nước mắt. 

 

Một giọng nói van nài vang lên, tưởng chừng như chìm hẳn vào nỗi tuyệt vọng vô cực không lối thoát. 

 

- “Đừng... rời xa anh...” 

 

... 

 

“Nỗi đau thể xác... 

... liệu có đau bằng việc đánh mất em?”

Chap 49 

 

Đôi mắt từ quá khứ 

 

Những tia sáng của ánh đèn chùm hoa mỹ ngoài hành lang theo cánh cửa vừa được bật mở, hắt vào căn phòng được phủ kín bởi bóng tối tĩnh mịch. 

 

Hạo Thần khó chịu mở mắt, vẫn nằm bất động trên giường, hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của một người khác đang hiện diện trong phòng. 

 

Biết rằng những hành động của Ái Hy chỉ là vô thức, nhưng nó đã vô tình khiến Hạo Thần tổn thương sâu sắc. 

 

Nhưng Hạo Thần có thể tin chắc rằng... chỉ cần giữ Ái Hy ở bên mình, rồi sẽ có một ngày không xa, ánh nhìn thân mật kia sẽ không còn dành cho Hạo Thần với thân phận của một kẻ thay thế, mà sẽ thực sự dành riêng cho mình, với tư cách là người mà Ái Hy yêu thương. 

 

Có lẽ chỉ cần thời gian trôi nhanh một chút, có lẽ mọi ký ức của Ái Hy về Minh Vỹ sẽ dần phai nhạt . 

 

Hạo Thần thở dài não nề, từ ngày đưa Ái Hy về, không biết Hạo Thần đã bao nhiêu lần phải thở dài như thế này. 

 

Tiếng bước chân đều đặn vang khắp phòng, nhẹ nhàng như theo nhịp điệu của bản hoà tấu cùng màn mưa bên ngoài khung cửa. 

 

- “Ra ngoài!” - Hạo Thần gắt lên, không cần biết đó là ai, và Hạo Thần cũng không quan tâm về thân phận của người đó... 

 

... Hạo Thần chỉ biết rằng, mình cần yên tĩnh, cần phải suy nghĩ một cách thông suốt và chín chắn hơn, và sự có mặt của người thứ hai khiến Hạo Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. 

 

Tĩnh lặng... 

 

Tiếng bước chân lại ngoan cố cất lên, cánh cửa phòng vẫn mở tung đem thứ ánh sáng của sự sống chiếu rọi khắp căn phòng tăm tối của hiện tại. 

 

Hạo Thần mím môi, với tay lấy chiếc gối bên cạnh, ngồi bật dậy ném thẳng chiếc gốc trong tay vào tường, bực bội quát lên. 

 

- “Không nghe thấy sao? Tôi bảo ra ngoài!” - Vừa dứt câu, Hạo Thần lại cảm thấy hối hận vì hành động thô lỗ vừa rồi sau khi trông thấy bóng dáng nhỏ bé từ phía bên kia.

Ái Hy đứng cách nơi chiếc gối Hạo Thần vừa ném một khoảng cách
không xa, hai bàn tay vẫn siết chặt con gấu bông, sợ hãi lùi về sau
một bước. 

 

Gương mặt căng thẳng của Hạo Thần dần dịu lại sau khi trông thấy Ái Hy, nhưng dáng vẻ sợ sệt kia lại khiến Hạo Thần cảm thấy day dứt. 

 

Ái Hy lại lùi dần về phía sau, như thể đang muốn trốn chạy khỏi Hạo Thần. 

 

Cảm giác cô đơn khiến Ái Hy cảm thấy mình thật đơn độc, cố gắng tìm đến “Minh Vỹ” như tìm kiếm chút hơi ấm quen thuộc, nhưng giờ đây lại hoảng sợ trước hành động không mấy thiện cảm kia. 

 

Cô đơn... Ái Hy thật sự rất sợ cảm giác đó. 

 

Nhưng người con trai trước mặt dường như đang dần ghét bỏ Ái Hy, ghét bỏ cái đầu óc rỗng tuếch không chút ký ức này. 

 

Đôi môi Hạo Thần khẽ mấp máy, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần khuất xa hơn trong tầm mắt, nhưng đôi chân lại không thể đứng dậy mà bước đến ngăn cản Ái Hy bước đi xa khỏi mình. 

 

Ái Hy đột ngột quay đầu lại, nhưng chưa kịp cất bước đã bị một giọng nói trầm ấm giữ chân, không tài nào bước đi được nữa. 

 

- “Đừng đi!” 

 

Mọi động tác đều ngừng lại, Ái Hy vẫn đứng yên trước cửa, quay lưng về phía Hạo Thần. 

 

- “Nếu em đến đây là để tìm anh, thì tại sao em lại phải bỏ đi?” - Chính Hạo Thần cũng không hiểu mình đang nói những gì, chỉ biết rằng mình đang rất sợ cái cảm giác đơn độc của hiện tại. 

 

Mệt mỏi vì chính kế hoạch do mình tự tay dàn dựng, nhưng đối với Hạo Thần, chỉ cần có được trái tim của Ái Hy, mình có thể đánh đổi tất cả. 

 

Nở một nụ cười nhạt, chính Hạo Thần cũng không ngờ vị trí của Ái Hy trong lòng mình lại quan trọng đến thế. 

 

Chính Hạo Thần cũng không biết mình đã yêu Ái Hy từ lúc nào, chỉ biết rằng khi vừa thức tỉnh khỏi trò chơi không giới hạn, hình bóng của Ái Hy đã khắc sâu vào tận cùng trái tim của mình. 

 

Trông thấy Ái Hy, trái tim lại không ngừng rung lên đầy thổn thức... 

 

Nhưng trông thấy Minh Vỹ, một khoảng đen tối đã che khuất vầng hào quang xung quanh Ái Hy, tạo ra một kết giới khiến Hạo Thần không thể chạm tới. 

 

Mưa vẫn rơi, dai dẳng và không hề muốn kết thúc...

Ái Hy từ từ ngoảnh mặt lại, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi và e dè nhìn Hạo Thần, sau đó đứng nép vào phía góc phòng, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên, đôi môi mím chặt lại. 

 

- “Lại đây với anh...” - Hạo Thần đưa một tay vào khoảng không, chậm rãi nói từng từ, nhìn Ái Hy với đôi mắt thuyết phục. 

 

Dường như Ái Hy đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi Hạo Thần. 

 

Chỉ cần liếc sơ hành động kỳ lạ của Ái Hy cũng đủ hiểu việc Hạo Thần vừa làm đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của Ái Hy như thế nào. 

 

Hạo Thần yêu một Ái Hy mạnh mẽ, tràn đầy sức sống ngày xưa... 

 

... nhưng Hạo Thần muốn bảo vệ, che chở cho một Ái Hy mềm yếu, mỏnh manh của hiện tại... 

 

Từ phía góc phòng, Ái Hy vẫn ôm chặt con gấu bông, đôi mắt vẫn chiếu những tia nhìn đầy sợ hãi về phía Hạo Thần. 

 

- “Tại sao?” - Hạo Thần nhíu mày, bàn tay vẫn lạc lõng trong không trung, không hề có ý định thu tay về hay bỏ cuộc. 

 

Có được Ái Hy để rồi dễ dàng cho Ái Hy tạo khoảng cách với mình ư? 

 

Hạo Thần cười nhạt, tự trách bản thân mình tại sao lúc ấy không màng đưa mắt để nhìn rõ gương mặt của người bước vào phòng lấy một cái, chỉ là một cái nhìn thôi mà. 

 

Nếu lúc đó biết được rằng đó là Ái Hy, thì Hạo Thần đã không hành xử một cách thiếu cẩn trọng như thế. 

 

Nếu Ái Hy muốn tạo khoảng cách giữa hai người... 

 

... thì Hạo Thần sẽ là người dùng mọi cách để rút ngắn thứ khoảng cách không đáng có ấy. 

 

Ái Hy vẫn im lặng, nhìn về phía Hạo Thần, đôi môi mấp máy thành một câu nói không hoàn thiện. 

 

- “Minh.. Minh Vỹ... ghét... em...” 

 

Từ từ cúi mặt xuống, Ái Hy áp mặt vào con gấu bông đang ôm trong tay, cảm nhận thứ hương thơm tuyệt diệu toát ra từ con gấu ấy, dường như là mùi thơm của nước hoa. 

 

Câu trả lời của Ái Hy khiến Hạo Thần sững người, mọi giác quan thần kinh trở nên tê liệt, đình chỉ không thèm hoạt động nữa. 

 

Ái Hy vừa bảo... Hạo Thần ghét Ái Hy sao?

Dường như lối suy nghĩ của Ái Hy lúc này chỉ bằng một đứa trẻ lên ba, bỏ ngoài tai những lời nói thân mật của Hạo Thần, dựa vào động tác vô tình vừa rồi mà đánh giá, bảo Hạo Thần ghét Ái Hy sao? 

 

Hạo Thần bất giác không kìm nén được cảm xúc mà bật cười thành tiếng, sau đó lại chuyển ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, tiếp tục đưa tay về phía Ái Hy. 

 

- “Ừ, anh ghét em đấy... nhưng chỉ cần em đến đây, anh sẽ không ghét em nữa.” 

 

Ái Hy ngước lên, rời gương mặt trắng hồng ra khỏi những sợi tơ mềm mại của gấu bông, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hạo Thần vẻ dò xét. 

 

- “Thật.. thật... sao?” 

 

Từ lúc tỉnh dậy sau khi chấn thương, Ái Hy hoàn toàn không thể nói một cách hoàn chỉnh, chỉ có cách nói đứt quãng từng từ, hệt như đánh mất khả năng giao tiếp. 

 

- “Không tin anh sao?” - Hạo Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn Ái Hy chờ đợi. 

 

Một Ái Hy đáng yêu và ngoan ngoãn như thế này thì tại sao Hạo Thần lại ghét được cơ chứ? 

 

Từ góc khuất trong phòng, đôi chân Ái Hy bắt đầu cất bước, tiến đến gần Hạo Thần... 

 

Vẫn là cái cảm giác lạ lẫm với người con trai trước mặt, nhưng nếu chàng trai này thật sự quan trọng với Ái Hy, tại sao Ái Hy lại cảm thấy xa cách đến thế? 

 

Không hề quen thuộc một chút nào, từ khuôn mặt cho đến vòng tay, Ái Hy đều không cảm nhận được hơi ấm thực sự, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy bất an và khinh ghét “Minh Vỹ”. 

 

Nhưng chịu thôi, vì anh ta là người Ái Hy có thể nhớ được trong tâm trí, và cũng là người thân thuộc duy nhất hiện tại. 

 

Ái Hy nghiêng nghiêng đầu, đứng đối diện với Hạo Thần, bước chân cũng dừng lại. 

 

Ánh đèn tường chiếu rọi vào đôi mắt café đen tuyền của Hạo Thần, nhưng sắc thái đượm buồn nhanh chóng được Ái Hy thu vào tầm mắt... 

 

Bất chợt, Ái Hy lại đưa tay dụi dụi mắt, dường như Ái Hy đang thấy được một sự thay đổi từ đôi mắt của chàng trai đối diện. 

 

Hai đôi mắt giao nhau, đột ngột trước mắt Ái Hy, một đôi mắt rực sáng mang sắc màu tinh tuý của hổ phách chợt thay thế đôi mắt màu café đen thuần tuý của Hạo Thần. 

 

Đây... không phải là đôi mắt của chàng trai trước mặt, mà là một đôi mắt được in dấu sâu đậm trong tiềm thức của Ái Hy, giờ đây lại tái hiện như một điều ảo tưởng. 

 

Nhưng... đôi mắt... đôi mắt này... thật sự rất quen!

Ái Hy có thể nhìn thấy được chiều sâu vô hạn từ đôi mắt ấy, nhưng tại sao Ái Hy lại có thể nhìn thấu được nỗi ưu thương từ đôi mắt tuyệt đẹp kia. 

 

Tại sao... nếu mảng ký ức đã đánh mất lại tìm về, thì tại sao lại không thể khiến Ái Hy nhớ lại vẹn nguyên quá khứ? 

 

Cơn đau đầu lại ập đến, Ái Hy đau đớn đưa một tay ôm lấy đầu, tay còn lại vẫn giữ chặt con gấu bông trong tay. 

 

Đây... rõ ràng không phải là đôi mắt của chàng trai trước mặt, mà là đôi mắt của một người khác! 

 

Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn Ái Hy cơ chứ? 

 

Một ánh mắt đầu phẫn uất và u ám đến kỳ lạ, như thể đang trách móc người đối diện, nỗi ưu tư hiện rõ hơn trong tận cùng đôi mắt đối diện. 

 

Đưa mắt nhìn sang Hạo Thần, sắc màu kia đã hoàn toàn được thay thế bằng đôi mắt thường thấy của Hạo Thần, tại sao lại như thế? 

 

Chỉ trong tích tắc, đôi mắt kia đã chiếm hữu và thay thế đôi mắt của Hạo Thần, sau đó lại lập tức tan biến không chút luyến tiếc. 

 

Bỏ mặc những hành động lo lắng của Hạo Thần, tại sao Ái Hy lại có thể nhìn thấy đôi mắt kia từ người con trai trước mặt cơ chứ? 

 

Thật sự... quen... quen lắm! 

 

Nhưng Ái Hy lại không tài nào nhớ nổi đôi mắt ấy thuộc về ai, lại càng không hiểu được tại sao trái tim lại nhói lên khi trông thấy sắc màu tuyệt mỹ từ đôi mắt kia. 

 

- “Ái Hy, em có sao không?” - Hạo Thần tiếp tục lay lay người Ái Hy, đây là triệu chứng đau đầu thường thấy ở những người bị mất trí nhớ sao? 

 

Liệu Ái Hy có nhớ lại tất cả không? 

 

Hạo Thần nín thở, vẫn tiếp tục quan sát từng cử chỉ của Ái Hy. 

 

Ái Hy không nhìn Hạo Thần, gương mặt cúi gầm xuống, lắc đầu cật lực, như thể đang chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn. 

 

Bàn tay Hạo Thần nắm lấy tay của Ái Hy, sau đó kéo Ái Hy ngồi vào lòng mình, lên tiếng trấn an. 

 

- “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đêm nay em cứ ngủ ở đây, anh sẽ sang phòng khác.” - Câu nói vẫn chưa dứt, Hạo Thần đưa tay ấn Ái Hy nằm xuống giường, cẩn thận đắp chiếc chăn dày ấm áp cho Ái Hy, sau đó đứng dậy. 

 

Cơn mưa hôm nay dường như vẫn ngoan cố không chấm dứt, tiếp tục kéo dài trong màn đêm tĩnh mịch. 

 

Bóng Hạo Thần khuất sau cánh cửa phòng, đôi mắt của Ái Hy lại tiếp tục nhoà đi vì nước mắt, câu nói hoàn chỉnh đầu tiên sau khi thức tỉnh được thốt ra đầy bi thương. 

 

- “Minh Vỹ... có thật là anh không?” 

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ