Chương 6
Đầu vai bị đạn bắn bị thương còn đang chảy máu, kéo áo xuống băng bó đơn giản một chút, gọi điện thoại cho Mộng bảo cô đã bình an.
Trên quầy rượu Bar Tịch Mịch.
Làm sao còn chưa có gọi điện thoại tới a, Tĩnh Phong gấp gáp nhiều lần cũng muốn đi ra cửa, bất đắc dĩ cũng bị bọn họ ngăn cản. Một tiếng nhạc truyền đến, cô gọi điện thoại tới rồi sao? Mấy người nhanh chóng vây xung quanh Mộng "Băng Thần, thế nào a ?"
"Ân, hoàn hảo" Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm "Để cho tôi nói chuyện với cô ấy" mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, tiếp theo hướng về phía điện thoại di động rống lên giận dữ "Làm sao cô lại làm như vậy." .
Người này làm sao như vậy a, bất kể hắn thật giống như rất quan tâm cô, trong lòng có chút vui vẻ, bất quá trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng nói "Chuyện không liên quan đến anh, để cho Mộng nghe điện thoại.". Tức chết ta, cô ấy làm sao như vậy không biết tốt xấu a. Đưa di động vẫn trả lại cho Mộng, ngồi một mình ở trên ghế sa lon uống rượu.
"Uy, Băng Thần"
"Ân"
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Hoàn hảo, mình không tới đó nữa, hai người về sớm một chút đi."
"Ân, bọn mình biết rồi, bạn cũng sớm về nhà nghỉ ngơi một chút đi "
"Ân." Cúp điện thoại, không biết những nơi khác tình hình như thế nào. Gọi điện thoại hỏi qua tình huống mọi việc, hết thảy đều thuận lợi, đều ở trong lòng bàn tay!
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường nhưng như thế nào cũng ngủ không được , nhìn mình hai tay đã nhuộm đầy máu tanh, hôm nay đôi tay này lại vừa kết liễu một mạng.
—-
"Băng Thần, chúng mình tới rồi" Phỉ Phỉ.
"Hôm nay làm sao sớm như vậy a"
"Mình cũng không muốn sớm như vậy rời giường a, đều do Tử Hạo, sáng sớm lại gọi điện thoại đánh thức mình." Ân? Cô không giải thích được nhìn Phỉ Phỉ, kỳ quái, cô ấy có cái gì không đúng nga, Phỉ Phỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, mặt đỏ lên, cảm thấy xẩu hổ, Phỉ Phỉ nghĩ côkhẳng định bỏ lỡ trò hay nào đó không có nhìn.
Cô quay đầu nhìn về phía Mộng, hi vọng cô ấy nói cho cô biết!
Mộng ra vẻ thần bí hướng cô ngoắt ngoắt tay "Kê lổ tai vào đây, như thế như thế, như vậy như vậy" nha. Thì ra là như vậy, tối hôm qua ở Bar Tịch Mịch rất loạn, có ngườiđi đến đạp phá, bọn họ từ trong phòng đi ra ngoài, phía ngoài mới vừa kết thúc chiến tranh, hai người nối nghiệp mã lưỡng bại câu thương, bọn họ năm người không muốn gây chuyện, cho nên rất cẩn thận muốn từ góc ra bên ngoài lui ra ngoài, một tên côn đồ nhỏ lầm cho là bọn họ là người của đối phương, muốn đi ra ngoài mật báonên đứng đằng sau đánh lến, kết quả Phỉ Phỉ không có chú ý thiếu chút nữa bị thương, may là Tử Hạo kịp thời phát hiện cứu Phỉ Phỉ một mạng, tới anh hùng cứu mỹ nhân, mà mỹ nhân đây tựu khuynh tâm cho ân nhân rồi.
Ha ha, cô đối với Phỉ Phỉ lộ ra rất ánh mắt mập mờ, Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt lại ửng hồng, nha đầu này, lúc nào trở nên dễ dàng như vậy xấu hổ nữa! Cô muốn tiếp tục trêu chọc cô ấy, Mộng nhìn ra ý của cô, vội vàng ngăn cản nói "Tốt lắm tốt lắm, Băng Thần, bỏ qua cho Phỉ Phỉ đi, bạn nhìn mình xem, (*__* ) hì hì…"
Đang chuẩn bị ra cửa… "Tiểu thư" quản gia gọi cô lại, cô quay đầu lại "Lão gia phân phó tiểu thư có rãnh rỗi thì đi công ty một chuyến " Mặt không chút thay đổi gật đầu.
Ông ta để cho cô đến công ty hẳn là có chuyện trọng yếu! Hay là đi xem một chút, nghĩ tới đây. Cô hướng Mộng cùng Phỉ Phỉ xin lỗi nói "Sáng hôm nay mình không đi học được rồi, mình đi đến công ty ông ta xem một chút". Mộng có chút tiếc hận nói "Vậy cũng tốt, chiều gặp nhau nhé".
Từ nhà để xe lấy ra chiếu xe "Yêu" cùng bọn họ đi ra đến cửa, ngẩng đầu nhưng nhìn thấy ba người bọn hắn đứng gần đấy nói chuyện phiếm, nghe được tiếng cửa mở, rối rít ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ. Cô nghi ngờ nhìn hướng Mộng cùng Phỉ Phỉ.
"Nga! Buổi sáng hôm nay chúng ta cùng bọn họ cùng đi, vốn là để cho bọn họ cùng chúng ta cùng nhau đi vào, nhưng bọn họ nóiở bên ngoài chờ được rồi, mình lại quên nói với bạn" Mộng, cô sẽ giải thích gật đầu, sải bước lên "Yêu" đeo lên nón bảo hộ, đang chuẩn bị phát động xe lên đường.
Tĩnh Phong ngăn cản cô "Con gái đi Motorcycles rất nguy hiểm, tôi đưa cô đi học" hắn lạnh lùng nói, nhưng vẫn đột nhiên có thể nghe đuwocj hắn quan tâm. Cô đối với hắn trợn mắt một cái. Ý là bớt can thiệp vào. Khởi động xe, hắn ngăn cản không để cho cô đi, cô một thanh hất ra tay của hắn, lạnh lùng nói "Mau tránh ra" thừa dịp hắn không để ý,nhanh chóng chạy mất.
Nhìn tay bị hất ra, trong lòng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bị một người con gái cự tuyệt, tư vị thật đúng là không dễ chịu a, cười khổ lắc đầu. Thiên Vũ đi tới vỗ vào vai an ủi Phong. Sau đó lên xe của mình hương trường học đi tới.
Đem xe dừng ở ga ra tầng ngầm! Hướng chánh cửa đi tới.
Trước mặt tập đoàn Băng Thị này chiếm diện tích 400 thước vuông, cao 56 tầng, lộng lẫy xinh đẹp.
Đang muốn đi vào thì có người lên tiếng.
"Tiểu thư, chờ một chút" .Phía trước người bảo vệ ngăn cản cô.
"Thật xin lỗi, tiểu thư, xin hỏi người tìm ai". Nhìn cô bé trước mắt này thật xinh đẹp, mái tóc màu tím thật dài xõa phía sau, thanh tú khuôn mặt quyến rũ, mặc chiếc áo màu xanh nhạt ôm lấy thân người cao gầy của cô bé, phía dưới mặc chiếc quần soóc ngắn màu đen, lộ ra đôi chân thon dài, nhìn vào mắt cá chân cùng giày, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nếu như trên mặt có chút vẻ mặt ôn hòa là hoàn hảo tất cả.( ông này BT)
"Nhìn đủ chưa?". Đột nhiên thanh âm lạnh lùng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của tên bảo vệ, lúng túng khụ một tiếng "Thật xin lỗi, tiểu thư, người không thể đi vào" . Không cùng anh ta đứng nói nhảm. Gọi điện thoại cho thư ký của ông ta.
"Thư kí cao, xuống đón tôi". Cúp điện thoại chờ thư kí Cao đến. Cô bé này nói thư kí Cao, đây không phải là thư kí của chủ tịch sao? Chẳng lẽ cô bé trước mắt này, đang suy nghĩ bông nghe thấy tiếng.
"Tiểu thư, cô tới rồi tới rồi" Gật đầu.
A, đó là thư kí Cao.Cô bé này thật sự là con gái của chủ tịch a, thảm thảm, chén cơm khó giữ được a.
Ngẩng đầu nhìn tên bảo vệ một cái, không để ý tới anh ta, đi vào công ty, thư kí Cao theo sau cô, đi tới cửa thang máy, thư kí Cao đưa tay đè nút thang máy "Leng keng" dưới thang máy, một trước một sau đi vào thang máy.
"Tiểu thư, muốn tôi trước dẫn cô đi thămỗem công ty một chút không?"
"Không vội"
"Nga, chủ tịch lúc gần đi đã phân phó, tiểu thư ở công ty chức vị là Quản lý phòng khai thác kiêm Tổng kinh lý"
"Ân" Nghe lời thư kí Cao mà nói…, nhìn mấy con số trên thang máy tăng lên. Cô nhẹ gật đầu.
Thang máy đến nơi, tùy thư kí Cao chỉ dẫn đi về phòng làm việc.
"Đúng rồi, công ty gần đây chuẩn bị cùng công ty Nhật Bổn hợp tác khai phá một số hạng mục, chủ tịch nói cái này hạng mục giao cho tiểu thư toàn quyền chịu trách nhiệm". Dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thư kí Cao một cái. "Nha" quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, đi tới công nhân viên cũng nghi ngờ nhìn hướng cô với thư kí Cao cúi đầu.
Cô lạnh lùng phân phó "Nếu như vậy, đem tài liệu hợp tác cho tôi"
Gật đầu "Đã chuẩn bị tốt, đặt ở trên bàn làm việc của cô rồi" Thư ký này cũng không tệ, rất có trách nhiệm.
" Phòng làm việc của cô sát với với phòng làm việc của chủ tịch, còn có phòng khai thác, phòng quản lý cũng là của cô " .
"Biết rồi, cô ra ngoài đi" .
"Vâng, có việc gì xin gọi tôi". Đi tới phòng làm việc của Tổng kinh lý, trên mặt đất đầy một tầng thảm, cửa sổ sát đất được che kín bởi rèm cửa mỏng trong suốt, phía ngoài phong cảnh như ẩn như hiện, cả gian phòng rất lớn, nhưng tất cả dụng cụ làm việc sắp xếp cẩn thận, không lộ vẻ trống trải. Đồ dùng làm việc tất cả đều là đồ mới, bàn làm bằng gỗ lim thượng hạng, ghế sa lon cao cấp màu xanh, bàn trà thủy tinh màu tím bạc, xem ra là đặc biệt chuẩn bị đây! Bên trái có một mô hình nhỏ phòng ngủ, giường, ghế sa lon, TV, quầy ba thậm chí là phòng vệ sinh cũng có TV, gian phòng khá sáng sủa. Đánh giá sơ qua một chút phòng làm việc cùng phòng ngủ. Tôi an vị ở trước bàn làm việc, văn kiện giấy tờ đã được đặt trên đó.
"Mộng, Phỉ không nên ngủ nữa, nên đi ăn cơm rồi". Ân, ai kêu a, xoa xoa hai mắt mông lung, trong phòng học chỉ còn lại năm người bọn họ. Tan lớp rồi sao? "Ân! Thần tới rồi sao?" Mộng nói.
"Chưa, sắp tới tương đối bận rộn có thể tối nay mới đến! Chúng ta đi ăn cơm trước đi" Vũ.
"Đi nhanh đi, hai vị mỹ nhân ngủ, đều ngủ cho tới trưa, không đói bụng a" Hạo lôi kéo Phỉ Phỉ nói.
Bọn họ ầm ỉ 1 đường, năm người cùng đi về phía phòng ăn.
"Ai! Hai nữ sinh kia là ai a, tại sao lại đi cùng thần tượng của chúng ta" Mỗ nữ A.
"Đúng vậy, các nàng tại sao lại được a, thiệt là…" Mỗ nữ B.
"Không thể nào! Hai mỹ nữ xinh đẹp như thế cũng không trốn khỏi tay của ác ma sao?" Một tên con trai A.
"Ai! Nữ thần của ta, không nên …" Một tên con trai B.
Đột nhiên hét lên"Trời ạ, mau nhìn, Hạo vương tử lại nắm tay nữ sinh kìa, ôi chao" Mỗ nữ C
"A, thật không biết xấu hổ, lại câu dẫn tượng của chúng ta " Mỗ nữ D
Tức chết ta đi, Phỉ Phỉ thật muốn rút tay ra khỏi tay Hạo, tiến lên đi dẹp cái đám nữ sinh đang nói lung tung kia, đột nhiên lại bị Hạo kéo trở về, Hạo ôm chầm lấy vai Phỉ Phỉ, tiếp tục đi về trước, không cần nhìn cũng biết mặt của Phỉ Phỉ khẳng định đỏ bừng rồi, thấy vậy Mộng ở phía sau cũng len lén cười. Vũ cũng một phát nắm được tay Mộng, A! Tim đập thật là nhanh, cô muốn tránh thoát, nhưng anh nắm thật chặt, mặt thật nóng, Vũ nhìn Mộng mặt đỏ bừng, anh cười hạnh phúc.
"A, không nên, Vũ vương tử" .
"Không nên, Hạo vương tử" Chung quanh những tiếng thét chói tai vang lên.
Phỉ cùng Hạo quay đầu lại nhìn về phía Mộng cùng Vũ, nhìn bọn họ cười mập mờ.
Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại về phía Phong, Phong hai tay để ở trong túi quần, cô đơn đi ở phía sau, cảm giác được có người nhìn, anh ngẩng đầu, đối mặt với 4 cặp mắt kia, nhún nhún vai, tiếp tục hướng đi về trước. Cách đó không xa, phía sau cây đại thụ, có một đôi mắt ác độc đang nhìn về phía năm người, ngón tay không khỏi nắm chặt lại "Khanh khách" rung động. Hừ! Chớ đắc ý, bọn họ là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi, chờ xem.
Mộng cảm giác vừa một đôi mắt sắc bén quét qua trên người mình, không khỏi phát run ở trong lòng, quay đầu nhìn lại, không có gì cả a, kỳ quái, chẳng lẽ cảm giác của cô bị sai, "Làm sao vậy, nhìn cái gì đấy?" Vũ cảm giác được Mộng có cái gì không đúng, anh tò mò nhìn theo ánh mắt của Mộng, Di! Không có gì a!"Ân, không có nữa" Mộng vội vàng quay đầu lại, mặt vừa hồng. Là cô suy nghĩ nhiều quá sao!"Nga, đi nhanh chút đi, thật đói" Vũ lôi kéo tay Mộng, chạy đuổi theo 3 người phía trước.
Giờ nghĩ trưa rất nhanh kết thúc "Kỳ quái Thần không phải nói xế chiều sẽ đến sao? Cũng sắp tan học học, làm sao còn chưa có tới" Mộng nhỏ giọng hỏi Phỉ Phỉ.
"Đúng vậy, Băng Thần thường rất đúng giờ, hơn nữa cậu ấy đã nói sẽ đến, không phải là xảy ra chuyện gì chứ" Phỉ Phỉ lo lắng.
Mộng cùng Phỉ Phỉ nhìn về phía sau, phía sau 3 cái tên kia cũng đã gục xuống bàn ngủ " Gọi điện cho Thần nha, hỏi xem có chuyện gì không" Phỉ.
"Được" Mộng.
"Đô đô" Điện thoại di động vang lên, ôi chao! Không có bắt máy, có tin tức mới.
Tiện tay để điện thoại xuống " Thư ký Cao, tới phòng làm việc của tôi một chút" .
"Vâng "
"Mời vào" .
"Tiểu thư, cô tìm tôi?"
"Đúng vậy! Tài liệu tôi đã xem xong rồi, cô đến phòng khai thác lấy một phần báo biểu thống kê tháng trước cho tôi, còn có chi tiết của các ngành tháng này. Báo cho quản lý của phòng khai thác cho tôi một đề án hạng mục thiết kế mới tốt hơn, bảo phòng tài vụ đem sổ sách tháng trước báo rõ ràng chi tiết cho tôi, buổi tối bảy giờ báo với các ngành quản lý mở hội nghị" Tôi cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng an bài ra một loạt các công việc.
"Vâng, tiểu thư" Đang chuẩn bị lui ra ngoài "Vân Vân, sau này ở công ty không nên gọi tôi là tiểu thư, gọi ta Tổng tài hoặc quản lý, đi đi ".
"Vâng, Tổng tài" Rời khỏi phòng, nhẹ tay đóng cửa lại, hô, vị tiểu thư này so với cha còn lạnh lùng hơn! Bất giác lấy tay chà xác hai cánh tay.
Cái này là hạng mục đầu tư lớn nhất của công ty trong năm nay, đầu tư ở 5 châu lục, nếu như cuộc trao đổi này thành công, công ty sẽ có lời to, một bước tiến xa, còn có thể có cơ hội hợp tác lâu dài cùng Nhật Bản, có thể tưởng tượng lợi nhuận rất lớn a, nhưng nếu như thất bại, công ty sẽ gặp phải nguy cơ đóng cửa, bất quá, đây không phải chuyện của tôi. Công ty của cha cùng công ty của tôi hợp tác, như thế nào cũng sẽ hợp tác tốt!
"Tiểu Tuyền, là tôi" .
"Giám đốc, có chuyện gì không?"
"Gần đây công ty khai phá cái hạng mục mới cho tập đoàn Băng thị làm, công bố với Cạnh Tiêu tạm ngừng" .
"Tại sao, Giám đốc, đó là một hạng mục lớn, cùng với Cạnh Tiêu hợp tác đối với chúng ta sẽ rất có lợi, hơn nữa chúng ta chẳng bao giờ cùng hợp tác với Băng thị, căn bản không biết tài chính công ty bọn họ ra sao, như vậy quá mạo hiểm" .
" Tôi sẽ không làm những chuyện không cảm thấy chắc chắn, hiện tại cho anh ít thời gian đi xem công ty bọn họ " .
"Nhưng …" .
"Không có nhưng …, cứ như vậy" cắt đứt lời anh còn muốn nói! Vị giám đốc này đang nghĩ gì a, thật không hiểu nổi.
Cúp điện thoại, tôi tiếp tục vùi đầu sửa sang lại tài liệu.
Đăng trong [HĐ] Hoàng tử công chúa của thế giới ngầm
Đáng chết, lại kẹt xe, vốn chỉ tốn 10 mấy phút đồng hồ, bây giờ đến nữa tiếng mới đến, vội vàng dừng xe, mọi người đi tới cửa của tập đoàn Băng thị.
"Thật xin lỗi, các vị, công ty của chúng tôi đã tan việc" Một nhân viên an ninh ngăn cản mọi người.
"Nga, chúng tôi là tìm đến Băng Tổng " Ân, bọn họ là đến tìm Băng Thần, nghe nói là Tổng Tài của công ty, là cậu ấy sao? .
"Các người nói Băng Tổng là người nào" .
"Uy, đây không phải là chuyện của anh" Phỉ Phỉ tức giận nói, nếu không phải Băng Thần điện thoại di động bị ngắt, bọn họ cũng không cần phải ở chỗ này cùng anh ta nói nhảm.
"Cô" đây là, "Phát sinh chuyện gì nữa" Thư ký Cao mới từ ký túc xá ra ngoài đã nhìn thấy năm thanh niên nam nữ cùng an ninh ở cải vả cái gì đó.
"Thư ký Cao, bọn họ tìm Băng tổng, nhưng công ty cũng đã tan việc, cho nên" Cô hiểu rõ gật đầu, nhìn về phía năm người, lễ phép nói "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tan việc, xin hỏi các người là? "
"Chúng tôi là bạn của Băng Thần" Mộng.
"Nga, vậy mọi người xin chờ một chút" Cô tiến đến vài bước, gọi điện thoại cho Tổng tài "Uy" .
"Băng quản lý, phía dưới có 3 nam 2 nữ tìm cô".
"Cho cho họ lên đây đi" .
"Được" Cúp điện thoại, sờ sờ bụng, ngực cũng dính vào lưng rồi, thật đói nga, đám nha đầu này, lâu như vậy mới đến.
Thư ký Cao dẫn mọi người hướng đến thang máy chuyên dụng của chủ tịch, đưa tay đè xuống mấy chữ 52, thang máy từ từ đi lên, "Leng keng" đến, cô mở cửa dẫn trước mọi người hướng phòng làm việc của Tổng tài "Cốc cốc "
"Vào đi" Bên trong truyền ra giọng nữ băng lãnh.
"Tổng tài, người đã dẫn tới rồi" Băng Thần cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
"Ân, để cho bọn họ đi vào, cô tan việc đi" ...Đọc truyện teen hay nhất tại Kenhtruyen.Pro,hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..
Thư ký Cao gật đầu mời bọn họ tiến vào sau đó đóng cửa lại, hô, rốt cục có thể tan việc. Ngẩng đầu nhìn hướng các nàng 5 người
"Thần, chúng tớ đến rồi" Phỉ.
"Thật xin lỗi, Thần, chúng tớ đến chậm" Mộng xin lỗi nói.
"Không có chuyện gì, ngồi đợi một lát, tớ sắp xong rồi" Tôi cười nói, vừa cúi đầu làm báo cáo. Mọi người cười đùa ngồi ở trên ghế sa lon, Mộng cùng Phỉ Phỉ thì ở trong phòng làm việc đi dạo khắp nơi, Phỉ Phỉ như phát hiện ra châu lục mới, kêu lên "Oa! Còn có phòng ngủ nga, thật tinh xảo " .
"Hư, nhỏ giọng một chút, Thần đang làm việc đấy?" Hạo buồn cười nhắc nhở Phỉ Phỉ.
Phong ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đang cắm đầu làm việc, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu, cùng Phong bốn mắt nhìn nhau. Thấy trong mắt của anh ôn nhu, bất giác tôi đối với anh gật đầu mỉm cười, như nhớ ra tôi vội cúi đầu làm việc. Kỳ quái, tôi tại sao muốn cười với anh, chẳng lẽ, tôi thừa nhận anh là bạn của mình! Tôi thật giống như không thế nào bài xích anh nga, mặc kệ nó, nhiều bạn cũng không tồi a, ít nhất đối với "Hồn tế" phát triển mới có lợi.
Cô mới vừa rồi mỉm cười với anh, anh không có bị hoa mắt chứ! Chẳng lẽ cô đã tiếp nhận anh, không bài xích anh sao! Phong khóe miệng không tự chủ cong lên. Bốn người xem xét xong phòng ngủ khi đi ra ngoài thì nhìn thấy một cảnh tượng: Phong ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon cười khúc khích nhìn Băng Thần đang vùi đầu làm việc. Mọi người đi tới nhìn xem 2 người họ, kỳ quái, Phong làm sao vậy, như biến thành kẻ ngốc, Vũ đưa tay đẩy đẩy Phong, lại không có phản ứng. Tôi cảm giác được mọi người có cái gì không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, ngất, Phong đang nhìn tôi cười khúc khích, Vũ ở bên cạnh đẩy Phong. Để tài liệu đại khái sửa sang lại sau, Tôi đứng dậy, chào hỏi mọi người, nhìn Phong còn ngây ngốc ngồi, đi qua đẩy anh "Uy, đi, ăn cơm đi" phục hồi lại tinh thần, Phong lôi kéo tay của Tôi. Cười nói "Cậu mới vừa cười với tớ" mọi người nhìn tôi, tôi gật đầu, có cái gì không đúng sao? Tôi không thể cười sao? Kỳ quái! "Cậu không bài xích tớ sao?" Phong cẩn thận hỏi.
"Tớ tại sao lại bài xích cậu, chúng ta không phải là bạn sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Mọi người vui vẻ đi ăn cơm tối, ngồi ở trước bàn chờ món ăn, Tôi hữu khí vô lực nói "Làm sao còn không mang thức ăn lên a, thật đói nha" .
"Thần, buổi trưa chưa ăn cơm sao" Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi.
Tôi gật đầu "Tớ quên mất" mọi người té xỉu, ăn cơm cũng có thể quên mất.
Hô! Hảo thỏa mãn nga, ăn ngon ăn no, một bàn lớn món ăn Tôi một mình ăn hơn phân nửa! May mắn là ở trong tiệm, không có người ngoài nhìn thấy, nếu không thanh danh cả đời của tôi đều hủy cả! Phong ôn nhu thay tôi chà lau hạt cơm dính trên khóe miệng, mọi người mập mờ nhìn chúng tôi, cúi đầu cười cười! .
Bọn họ nói ăn quá no rồi, muốn đi tản bộ, trợ giúp tiêu hóa! Được rồi, nếu tất cả mọi người nghĩ như vậy thì đi, mọi người ra khỏi tiệm cơm, dọc theo bên cạnh một con đường vắng đi tới. Hạo ôm Phỉ Phỉ đi trước, đối với mọi người mấy cảnh này đã quá quen mắt, tập mãi cũng thành thói quen rồi. Nhưng khi nhìn Vũ cùng Mộng nắm tay đi cùng một chỗ, tôi liền không giải thích được rồi, bọn họ khi nào thì ở cùng một chỗ. Tôi ngẩng đầu nhìn Phong đi bên cạnh, hai người chúng tôi cùng 1 tư thế đi trên đường, hai tay để ở trong túi quần, miễn cưỡng đi theo phía sau mọi người, tôi dùng khuỷu tay huých vào tay Phong, anh nghi hoặc nhìn tôi, lại nhìn Mộng cùng Vũ, anh cười cười, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói, thanh âm rất nhẹ, hơi thở phun trên mặt tôi, cảm giác rất ngứa. Không biết làm sao mặt tôi đột nhiên đỏ ửng như cái mông khỉ. Phong thấy tôi đỏ mặt, không nhịn được cười ra tiếng, bốn người quay đầu lại, nhìn phong đang cười đến vui mừng "Phong, chuyện gì cao hứng như thế a, nói cho chúng tớ nghe với" Hạo.
Nghe Hạo nói thế, mặt Băng Thần càng đỏ hơn, đầu cúi thật thấp. Trên đường vắng lặng, mọi người cười nói vui vẽ, hướng quán rượu đi đến.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt gần một tháng rồi, Phỉ Phỉ cùng Hạo, Mộng cùng Vũ giữa bọn họ tình cảm đã xác lập, trong sân trường nữ sinh mặc dù rất chán ghét ba người bọ họ, nhưng có Tam vương tử cảnh cáo, không ai dám ở sau lưng nói bọn họ cái gì, chỉ là tôi cùng Phong, vẫn còn mập mờ, không có xác định quan hệ. Cuộc sống cũng cứ như vậy an an ổn ổn trải qua, tôi vẫn mỗi ngày bận rộn, một ba năm đi công ty của ba, hai bốn trở về trường học đi học, thỉnh thoảng cũng trở về bang phái xem một chút, nhưng là trong lúc mọi người không hay biết.
Vào giờ nghỉ trưa, bọn họ mấy người sau khi ăn cơm xong trở về đến phòng học nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau cửa truyền tới tiếng một nữ sinh gào thét "Ai là Băng Thần" một tháng này mặc dù so sánh với trước kia vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là đối với bạn bè, đối với những người khác tôi vẫn như cũ lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, một học muội lớp mười đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Tôi đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, cô ta thấy tôi liền nói "Chị chính là Băng học tỷ a" gật đầu, "Nga, đây là có người nhờ tôi đưa thứ này cho chị" đưa tay vào trong túi áo lấy ra một phong thơ giao cho tôi. Tôi cám ơn rồi trở về chỗ ngồi, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
Năm người kia tò mò nhìn lá thư trên tay Tôi, Phỉ thấy tôi chậm chạp không mở ra gấp gáp nói " Thần, là cái gì a, mau mở ra xem một chút a" phục hồi tinh thần lại, Tôi xé toang miệng phong thư, đem miệng phong thư đổ xuống, từ trong trượt ra một tấm hình, là hình cả nhà của tôi, một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi ôm một cô bé khả ái, đứng bên cạnh là một vị nữ nhân mỹ lệ mặc kimônô, ba người trên mặt mỉm cười đầy hạnh phúc! Bối cảnh phía sau là một cây hoa anh đào! Nhìn này tấm hình, Băng Thần biết chắc là "ông ta" xảy ra chuyện gì, bởi vì … tấm hình này "ông ta" vẫn đặt ở trong ví tiền của "ông ta", chẳng bao giờ rời khỏi người, mặc dù tấm ảnh này mới hơn so với tấm ở trong ví, có thể biết được là ảnh photo coppy. "Ông ta" đã xảy ra chuyện gì? Lúc này điện thoại di động vang lên "Băng tiểu thư" một thanh âm xa lạ truyền đến, người đàn ông kia nói tiếng Trung Quốc không rành lắm, là người Nhật Bản! "Ai?" quanh thân tản mát ra hàn khí, hơn một tháng qua, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy tôi tức giận, biết xãy ra chuyện nghiêm trọng, mọi người tập trung lắng nghe!
"Ha hả cô nhìn thấy hình rồi" quả nhiên là "ông ta" đã xảy ra chuyện, "Anh muốn thế nào " " sảng khoái, tôi không muốn như thế nào. Chỉ là muốn xác định một chuyện" .
"Chuyện gì" .
"Trong điện thoại không tiện nói, sắp xếp thời gian đến Nhật đi! Cô sẽ nhìn thấy người cô muốn gặp" .
"Ông ta sao rồi" .
"Yên tâm, hai vợ chồng bọn họ rất tốt, trước khi cô đến tôi sẽ không động đến ông ấy, nhưng thời gian là có hạn nha" cúp điện thoại, quả nhiên "ông ta" đã tìm được bà ta, hơn nữa bọn họ còn ở chung một chỗ. Nếu như bọn họ đã xảy ra chuyện, vậy tại sao "Hồn tế" không ai cho tôi biết? Chẳng lẽ "Hồn tế" cũng xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ tới đây không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người của"Hồn tế" ở Nhật Bản, Đại Lý Cảnh!
"Sao tây sao tây" .
"Là tôi, tôi không phải là đã phái người bảo vệ ba tôi sao? Tại sao ông đã xảy ra chuyện các người cũng không cho tôi biết một tiếng" Tôi hướng về phía điện thoại điên cuồng hét lên.
"Bang chủ, không có a, bác trai bác gái bọn họ rất tốt, không phải đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao?" Cảnh nghi ngờ nói.
"Anh lập tức đi vào phòng xem ông có ở đó hay không" Tôi lo lắng đợi.
"Như thế nào, người đâu" .
"Thật xin lỗi, bang chủ, không thấy bác trai bác gái" Cảnh thanh âm lộ ra xin lỗi cùng một tia lệ khí, mới vừa còn đó, làm sao trong thời gian một chén trà, người đã không thấy tăm hơi đâu.
"Các người làm ăn kiểu gì, hai người to lớn sờ sờ ra đấylàm sao lại tự nhiên biến mất. " Tôi lớn tiếng giận dữ hét.
"Thật xin lỗi, bang chủ, là chúng tôi vô dụng, ngài xử phạt chúng tôi đi" Cảnh.
"Bây giờ nói những thứ này giúp ích được gì, còn không mau đi tìm người cho tôi, tìm không được các ngươi đem đầu tới gặp tôi" Rầm rầm, mọi người làm sao bây giờ.
"Thần, đã phát sinh chuyện gì" Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi, bọn họ năm người sắc mặt ngưng trọng, tôi thản nhiên nói "Ba mẹ tớ mất tích ở Nhật Bản" .
"Cái gì, làm sao có thể?" Mộng kinh ngạc kêu lên, tôi đối với cô ấy gật đầu, lấy điện thoại ra, "Thư ký Cao, tôi muốn dùng phi cơ đi một chuyến đến Nhật Bản, giúp tôi chuẩn bị một chút, ân, tốt" .
"Tớ muốn đi một chuyến đến Nhật Bản" Tôi nói với mọi người.
" Băng Thần, cậu nói mẹ của cậu?" Mộng nghi hoặc nhìn Băng Thần, các cậu ấy biết chuyện nhà của tôi.
"Ân, tớ tìm được bà ta, hơn nữa ba tớ đã đi Nhật gặp mặt bà ta, tớ trở về nước chính là vì cái này" .
"Chúng tớ cùng đi với cậu" Mộng, năm người cùng nhau gật đầu, có thể ở "Hồn tế" tổng bộ lặng yên không một tiếng động trói đi hai người, xem ra không đơn giản, không muốn mọi người cùng mạo hiểm, tôi nhìn bọn họ lắc đầu "Không cần, rất nguy hiểm, tớ có thể tự mình làm, hơn nữa tớ ở Nhật biết rất nhiều bang phái, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ, yên tâm đi" .
"Bất kể cậu có đồng ý hay không, tớ cũng muốn đi, tớ không muốn cậu mạo hiểm, càng không muốn cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào" Phong.
"Đúng vậy, hơn nữa cậu không phải không biết chúng tớ là Huyết Phệ sao" Hạo.
"Đúng vậy, ở đó cũng có phân bộ của Huyết Phệ, chúng tớ có thể giúp 1 tay" Vũ. Tôi suy nghĩ hồi lâu, được rồi, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng là nhiều người thì có thêm lực lượng. Tôi Gật đầu "Chúng tớ cũng muốn đi" Phỉ Phỉ.
"Phỉ ngoan, rất nguy hiểm, các cậu ở lại đây chờ tin tức của chúng tớ đi" Hạo khuyên can Phỉ Phỉ.
"Không được, ba chị em bọn tớ vĩnh viễn ở chung một chỗ" Phỉ quệt mồm nói, tôi suy nghĩ một chút, Phỉ cùng Mộng quả thật không nên đi. Thứ nhất, rất nguy hiểm, thứ hai, nếu như bại lộ thân phận mà nói…, cũng là bại lộ một mình tôi bọn họ có thể âm thầm thao túng. Mộng cùng Phỉ nhìn tôi , hi vọng có thể cho bọn họ đi. tôi lắc đầu "Hạo nói rất đúng, các cậu đi quá nguy hiểm, hơn nữa, chúng tớ cũng không yên lòng, một bên phải phòng ngừa người khác ám hại, một bên còn phải chăm lo cho các cậu, như vậy sẽ trở ngại đến hành động của chúng tớ "
"Còn có, Phong cùng đi với tớ là được rồi, Hạo cùng Vũ ở lại chiếu cố 2 người họ, tớ cảm giác chuyện này không đơn giản" Bọn họ còn muốn nói điều gì. Nhưng bị tôi cắt đứt, "Cứ như vậy đi, phong, chúng ta đi thôi" ngồi trên xe, gọi điện thoại, cho thư ký Cao, đi tới phi trường, một loạt phi cơ tư nhân đã chờ sẵn, Tôi cùng Phong ngồi lên phi cơ lên đường đi đến Nhật Bản! Phong ngồi ở bên cạnh tôi, "Yên tâm đi, bác trai bọn họ sẽ không có chuyện gì" Băng Thần tựa đầu trên vai Phong, mệt mỏi quá a! Phong thuận thế ôm vai tôi, để tôi tựa vào trong ngực của anh, lẳng lặng nghe tiếng đập kiên cường của tim anh, thanh âm ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, tôi ngủ lúc nào cũng không hay!
Nhìn cô nằm trong ngực lẳng lặng ngủ, trong đầu tất cả mọi biểu hiện của cô điều hiện lên: Cô lạnh lùng, thông minh, kiên cường, dũng cảm, giảo hoạt, lúc cô mỉm cười, lúc đỏ mặt.
Đột nhiên cảm giác trước ngực ướt át, Phong cúi đầu nhìn, cô nhíu chặt đôi mày, nước mắt trong suốt tràn mi, anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt, tâm bỗng nhiên đau đớn, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng. Anh thề anh sẽ khiến những kẻ khiến cô đau lòng phải khổ sở vạn lần.
Trong trường học.
"Hạo, bọn họ có không có chuyện gì chứ" Phỉ lo lắng lôi kéo tay Hạo hỏi.
"Ân, yên tâm đi, bọn họ không có chuyện gì" Hạo ôm thật chặc vai Phỉ, hy vọng có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
"Phỉ, cậu đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ sẽ rất an toàn " Mộng "Hơn nữa, không phải là còn có" Huyết Phệ "Sao? Cậu an tâm đi" .
Nơi xa, chết tiệt, xem ra kế hoạch phải trì hoãn một thời gian ngắn rồi, hừ, Băng Thần, coi như số cô gặp may, chờ cô trở lại tôi sẽ cho cô biết tay!
Phi cơ đáp xuống phi trường Nhật Bản ởTokyo."Bang chủ" một người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt bọn họ cung kính nói. Phong gật đầu, hướng tôi giới thiệu nói, "anh ta là bạn của tớ ở "Huyết Phệ" phân bộ Nhật Bản", tôi nhìn anh ta, sau gật đầu coi như là đáp lại. Đi theo anh ta cùng đi ra đại sảnh của phi trường, mở cửa 1 chiếc Rolls-Royce Phantom kênh kiệu.
2 người trước sau ngồi vào xe. tôi điện cho Phỉ, báo bình an! Xe chạy thẳng 1 đường đến ngoại ô, dừng lại trước căn biệt thự được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu, tôi không còn tâm tình mà thưởng thức, tôi cùng Phong đi vào biệt thự.
Bởi vì đi vội vàng, chúng tôi cũng không mang bao nhiêu hành lý, Phong để tôi nghỉ ngơi một chút, anh đi giải quyết 1 số vấn đề, tôi nhìn ra cửa, gọi điện thoại đến " Hồn Tế".
"Cảnh, điều tra như thế nào rồi" .
"Bang chủ, tạm thời còn không có tin tức gì" Cảnh.
Tôi nói cho Cảnh biết địa chỉ nơi này để anh ta đến đón, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
"Tiểu thư, thật xin lỗi, Thiếu chủ phân phó, tiểu thư không thể đi ra ngoài" mở cửa, một nam hộ vệ ngăn cản cô, dùng tiếng Nhật nói, không để ý tới anh ta, đẩy tay anh ta ra tiếp tục đi về trước, anh ta chạy lên trước ngăn cô "Tiểu thư, xin đừng làm khó dễ tôi" vẻ mặt kia dường như nói rằng, nếu tôi không trở về, thì đừng trách anh ta sẽ dùng vũ lực ép buộc, đột nhiên thừa dịp anh ta không chú ý, lấy ra con dao được vắt ở phía sau, dưới thắt lưng, chém 1 nhát anh ta liền bất tỉnh trên mặt đất, đột nhiên bốn phía nhảy ra ra mấy hộ vệ, nhanh chóng vây quanh, nhảy vút lên cao, đá nhanh như chớp. Một loạt người ngả lăn trên mặt đất. Nhanh chóng bay qua cửa sắt của biệt thự, hướng đến xe đã chờ bên ngoài, chạy đi! (anchan: em nó như siu nhơn ý, biết bay á)
Rời đi biệt thự, đi tới tổng bộ "Hồn tế".
"Bang chủ" các phân đường Đường chủ.
"Uh, có tin tức gì không" tôi hướng đường chủ chịu trách nhiệm ngành tình báo nói.
"Có, bắt đi bác trai là người của tổ chức sát thủ, Ảnh Khôi, cũng chỉ có hắn mới có năng lực ngang với "Hồn Tế" của chúng ta lặng yên không một tiếng động đem người mang đi, hơn nữa còn không để lại dấu vết nào." U. (anchan: anh này tên U ạ)
Ảnh Khôi sao? Công phu không cao, nhưng khinh công xuất thần nhập hóa(tuyệt diệu), đến không biết đi không hay. Lợi hại nhất là ám khí, cùng tôi không phân cao thấp. Xuất thủ xảo trá. Trong danh bài thập đại sát thủ của thế giới hắn đứng thứ 9. Làm việc rất cẩn thận. Khuyết điểm lớn nhất là tham tiền, chỉ cần nhiều tiền, chuyện gì hắn cũng sẽ làm. Hơn nữa, đến nay chưa có một lần thất thủ, nhưng mà, lần này, hắn chọc đến tôi nhất định phải chết!
"Nhưng là, hắn tại sao lại muốn bắt đi 1 người cùng với hắc đạo không hề có 1 chút quan hệ nào?" Quỷ đường Đường chủ.
"Ngu ngốc a, hắn căn bản là vì bang chủ mà đến đi" U
"Ân, tại sao, chẳng lẽ hắn biết thân phận của bang chủ" Cách không giải thích được.
"Không, tôi nghĩ, hắn hẳn là bị người mua chuộc, mới làm như vậy. Phía sau hắn khẳng định còn có người khác, chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy" Phong đường Đường chủ chán nản nói.
Trong điện thoại anh ta nói muốn gặp tôi xác nhận một chuyện, vậy hẳn là vì tôi mà đến, như vậy mục tiêu của bọn họ không phải là "Hồn tế"… Vậy bọn họ sẽ không đi cứu ba nữa! .
Mọi người thấy tôi không tỏ thái độ "Ân, các người phân tích rất đúng, anh ta là vì tôi mà đến, cùng" hồn tế "Không có một chút quan hệ" .
"Như vậy lúc tôi đến Nhật nhất định là đã bị anh ta giám thị, cho nên trong khoảng thời gian này trong bang bất luận là ai cũng không được liên lạc với tôi, tôi đến nơi này là xin giúp tôi tìm người, hiểu chưa?" Tôi cố ý nói "Thỉnh" là lời nói rất nặng, mọi người gật đầu. Ra khỏi "Hồn tế", vì không muốn làm cho bọn họ hoài nghi, tôi còn cố ý đến những bang phái khác của Nhật xin bọn họ hỗ trợ tìm người. Dùng cách này để lừa người!
Ra khỏi mấy bang phái khác ở Nhật cũng đã là 11h tối, vừa lấy điện thoại di động ra nhìn, thì có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả số hiển thị là đến từ cùng một người, Phong. Còn có hơn mười cái tin ngắn, Hữu Phỉ, Mộng, Hạo, Vũ, nhiều nhất chính là Phong, còn có đám người của U đang tìm tin tức của đám người kia, tôi trả lời bọn họ xong, mới vừa trả lời tin nhắn của Phong, điện thoại vừa được bắt "Cậu đang ở đâu " điện thoại di động truyền ra tiếng rống giận dữ của Phong, tôi nói địa chỉ nơi đang ở cho anh biết "Đứng ở đó chờ tớ" liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại bị ngắt, trong lòng thật ngọt ngào."Tích tích" tin nhắn.
"Cô đến thật đúng là nhanh a, yên tâm, bọn họ rất an toàn, cho dù cô có nhờ" Hồn Tế "Cùng" Huyết Phệ "Đem Nhật bản lật tung hết lên thì cũng tìm không thấy bọn họ, để cho nhiều người hơn nữa giúp cô tìm cũng không ích gì, nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi sẽ tìm cô" là cái người thần bí kia, tôi đoán không sai, anh ta quả nhiên đang âm thầm giám thị tôi, hơn nữa còn lầm tưởng tôi nhờ hai đại bang phái hỗ trợ tìm người, cảnh giác nhìn chung quanh một chút, đột nhiên, một tiếng tiếng thắng xe của máy xe vang lên bên cạnh. Phong cầm mũ bảo hiểm, đi đến cách tôi khoảng một cánh tay thì dừng lại nhìn tôi , đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi thật chặt, đầu tựa vào cổ của tôi, hơi thở dồn dập, người này bị tôi làm cho sợ hãi sao, đưa tay, ôm lấy anh, dưới đèn đường bóng dáng của 2 người bị kéo thật dài. Dần dần hô hấp của anh cũng vững vàng lại, từ từ buông tôi ra, giúp tôi vén lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, dịu dàng sờ lên khuôn mặt của tôi, nhẹ giọng nói "Cậu làm tớ lo sợ, hôm nay trở về, biết cậu đả thương hộ vệ rồi rời khỏi, gọi vào điện thoại của cậu thì không bắt máy, tớ thật lo lắng cho cậu, cậu biết không?"
"Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý, là bọn họ ngăn không để cho tớ đi tớ mới ra tay đả thương bọn họ " tôi nhỏ giọng giải thích.
"Sau này cậu ra khỏi cửa phải nói cho tớ biết một tiếng, biết không? Từ bây giờ không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt của tớ nửa bước" nói xong nhẹ nhàng ôm lấy tôi, "Ân" tôi thuận theo, ở trong ngực của anh gật đầu. Sau đó chúng tôi cùng nhau lên xe trở lại biệt thự ở vùng ngoại thành. Trở lại biệt thự cũng đã gần hai giờ sáng. Rửa sơ mặt một chút liền chuẩn bị ngủ, nhưng là tôi không quen giường, như thế nào cũng ngủ không được. Nghĩ tới có nên hay không đem việc điều tra được nói cho anh biết, đột nhiên, nghe được chốt cửa vang lên thanh âm chuyển động nhẹ, đã trễ thế này là ai, nhìn lén nơi cửa phòng, "Răng rắc" đã thấy, là Phong, đã trễ thế này sao còn vào phòng tôi, tôi làm bộ ngủ say.
Rón rén tiêu sái đến trước giường, nhìn bộ dạng tôi ngủ say, không tự chủ đưa tay vén lại mớ tóc rối phủ trên mặt tôi, khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của tôi, đầu chậm rãi nhích tới gần, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lên trán tôi "Ngủ ngon" nhẹ giọng nói ra. Đứng lên đang chuẩn bị rời đi, cánh tay đột nhiên căng thẳng , quay đầu, anh mở to hai mắt "Làm sao còn chưa ngủ" " tớ, tớ lạ giường, ngủ không được" buông tay anh ra, đỏ mặt nói. Anh đi tới bên kia giường, vén lên góc chăn, "cậu, cậu muốn làm gì" tôi cảnh giác nhìn anh "Ngủ a, nhìn không thấy a" anh thản nhiên nói, giống như đây là việc dĩ nhiên "Nhưng, đây là giường của tớ" " vậy thì thế nào, dù sao giường của cậu cũng khá lớn, hai người ngủ cũng sẽ không chật a" nháy mắt mấy cái."Tớ không quen" tôi lôi kéo chăn quệt mồm."Ngoan đi, trời sắp sáng rồi, mau lại đây ngủ đi, yên tâm, tớ sẽ không làm gì cậu " vừa nói đem tôi kéo đến bên cạnh anh, đầu gối ở trên cánh tay của anh, thay tôi vén lại góc chăn, hai cánh tay đem tôi nhốt lại, bao vào trong ngực. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, mái tóc dài rũ xuống trên trán, che kín ánh mắt. Sống mũi thật thẳng, đôi môi thật mỏng, từng đường cong của khuôn mặt thật nhu hòa, lại lộ ra vẻ kiên cường, thêm một chút ôn nhu. Trên đời làm sao lại có người đẹp như vậy, mỹ nam. Tôi thật giống như có chút thích anh rồi.
Từ từ ngẩng đầu hôn 1 cái lên gương mặt của anh, liền nhanh chóng lui về trong ngực của anh, vui vẻ nhắm mắt ngủ.
Mở mắt ra, nhìn người con gái đang ngủ say trong ngực, nghĩ tới nụ hôn nhanh chóng lúc nãy, thật giống như nằm mơ, vui vẻ cười cười, đem cô ôm càng chặc hơn.
Hai người khóe miệng mỉm cười, thiếu nam thiếu nữ cùng nhau tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Chap 11
Hôm sau.
Duỗi lưng một cái, ân, đã lâu không có ngủ ngon như vậy! Thật thoải mái a! Mở ra hai mắt mông lung, thấy Phong đang chống cằm nhìn tôi, tôi sửng sốt một chút, mới nhớ tới tối ngày hôm qua anh và tôi cùng nhau ngủ, mặt đột nhiên đỏ lên. Anh cười đem tóc của tôi đẩy đến sau ót "Chào buổi sáng" .
"Chào buổi sáng" vừa nói vừa khẩn trương rời giường, chạy như bay vào phòng rửa mặt, bên ngoài truyền đến tiếng cười lớn của Phong.
Rửa mặt xong sau, người làm đã chuần bị xong bữa sáng, đơn giản ăn xong bữa sáng, Phong nói muốn đi "Huyết Phệ" xem một chút, anh không cho tôi rời khỏi tầm mắt của anh, liền đem tôi theo. Một đường lái xe dọc theo vùng ngoại thành đi, đi đến một nơi là 1 thôn trang nhỏ gần với thành thị, nói là thôn trang nhỏ, lại không giống, nói giống thôn trang là vì bây giờ là lúc người người ra đồng, ngay cả tiếng kêu hay tiếng cho sủa cũng không có, hơn nữa, muốn làm nông cần phải ra khỏi cửa sao, nhưng là trước mắt thôn trang này một bóng người cũng không có, hết thảy quá mức an tĩnh cùng quỷ dị! Tôi lôi kéo tay của Phong, đem ý nghĩ của tôi nói cho anh biết, anh cười véo mũi của tôi "Nghĩ gì thế, nghi ngờ có nguy hiểm nhìn xem có gì không, tớ không phải nói dẫn dẫn cậu đến " Huyết Phệ "Ư, cậu đã nhìn thấy đám người xã hội đen làm nông hoặc là dậy sớm chưa?" Tôi bừng tỉnh đại ngộ! Anh chạy xe về phía trước, quẹo trái quẹo phải, rốt cục dừng ở một cái nhà kiểu Nhật cũ kỹ, tôi đang muốn đẩy cửa ra, Phong kéo tôi lại "Cẩn thận, trên cửa có cài bẫy" lấy ra một tờ thẻ, đặt ở vị trí cạnh cửa "Tích" một tiếng, cửa tự động mở ra, ngất, thoạt nhìn cái cửa bình thường như vậy, lại còn có bẫy, còn dùng máy cảm ứng thẻ tân tiến như thế! Nếu là người không biết tới đẩy cửa, không chết mới là lạ! Tôi lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ.
Mở cửa đi vào. Mặc dù đã là cuối mùa thu rồi, nhưng trong viện như cũ có cây xanh có hoa tươi! Dọc theo 1 đoạn đường lót đá ngắn, đi đến trước bậc thang, cửa đột nhiên mở ra, ra ngoài là một người đàn ông mặc kimônô, người này chính là người ngày đó đi đón chúng tôi Trương Hoa khom lưng 1 góc chín mươi độ "Bang chủ" đứng dậy làm tư thế mời, chúng tôi cỡi giày xuống ngồi vào tấm đệm nhỏ! Từ lúc chúng tôi đến nơi này, bọn họ đã biết, cho nên hiện tại ở bên trong phòng tụ tập 1 đám người nòng cốt của "Huyết Phệ" ở Nhật Bản, chỉ có tô là người ngoài, nhìn bọn họ hình như muốn thảo luận đại sự, ghé vào bên tai Phong nhỏ giọng nói " Có muốn tớ tránh một đi 1 lúc không" Phong đối với tôi lắc đầu, ý bảo tôi an tâm ngồi. Nhưng là ngồi ở chỗ này thật nhàm chán nga! Tôi lặng lẽ giật giật tay áo Phong. Anh nghiêng đầu không tiếng động hỏi tôi có chuyện gì, tôi dùng khẩu ngữ nói "Thật nhàm chán, tớ muốn ra ngoài đi dạo" suy nghĩ 1 chút, gật đầu, đem một cái thẻ giao cho tôi "Đừng đi xa, cẩn thận một chút" gật đầu, đối với mọi người đang ngồi gật đầu như xin lỗi, đi ra cửa, thật ra thì ở bên cạnh anh không nhàm chán chút nào, chỉ là có người hẹn tôi đi ra ngoài mà thôi, từ lúc vừa vào cửa, tôi đã cảm giác được một đôi mắt cực nóng luôn nhìn tôi, theo ánh mắt nhìn qua, là một cô bé trẻ tuổi ngồi ở trong góc, bộ dáng tinh xảo, ánh mắt quyến rũ câu hồn, chẳng qua là khi nhìn tôi, ánh mắt có chút khác thường. Chải lại tóc mai chỉnh tề, người mặc ki-mô-nô thêu hoa màu trắng nhạt, nhìn ra cô rất chú tâm trong việc chọn trang phục, toàn thân rất mâu thuẫn, thanh tú xen lẫn đẹp đẻ, xinh đẹp xen lẫn quyến rũ. Nhưng đặt ở trên người cô cũng rất hoàn mỹ, hơn nữa, cô thoạt nhìn rất ôn nhu hiền lành, trên mặt luôn mỉm cười mê người. Không làm cho người ta có cảm giác là cô gái hay làm ra vẽ, hẳn là đại đa số các chàng trai đều thích mẫu phụ nữ như vậy! Không biết, anh có thích không? Nghĩ đến , trong lòng đột nhiên rất khó chịu, liền dùng hoa cỏ ven đường làm nơi trút giận "Những hoa cỏ này cũng không có trêu chọc cô đi" đột nhiên một cô gái Nhật Bản dùng tiếng Trung nói, cười cười xuất hiện, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người tới là ai. Nghe ra trong giọng nói của cô có phần giễu cợt, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh, cô gái này hẳn là bởi vì cô là bạn của Phong nên mới đối với cô như vậy chăng! Lúc này cửa giấy mở ra, Phong cùng một nhóm người đi ra, tôi cố ý từ bên người cô chạy lên trước thân mật kéo tay Phong, làm nũng nói "Phong, tớ đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi! Có được hay không" (anchan: ai nha em nó trẻ con ghê cơ) cô gái nhỏ này tại sao, làm sao đột nhiên biến thành như vậy, sẽ không ngã bệnh chứ, đưa tay sờ sờ cái trán của cô, không có nóng rần lên a. Đem tay Phong đẩy ra, nhưng thấy cô gái kia khóe miệng cười nhạo, hừ! Tức chết tôi đi! Hất ra tay của anh, xoay người hướng phía ngoài chạy đi. Làm sao vậy, đây là! Vội vàng đuổi theo trước. Phía sau đoàn người thấy vậy cũng tự động biến mất, chỉ có cô gái Nhật Bản kia còn đứng nguyên tại chỗ xem chúng tôi."Tớ nói Đại tiểu thư, cậu làm sao vậy, làm sao lại mất hứng rồi, người nào chọc giận cậu" Phong từ phía sau lôi kéo tôi. Tôi quay đầu lại nhẹ nhàng đẩy Phong ra, làm nũng nói " cậu, chính là cậu, hừ" .
"Tớ làm sao. Tớ không có làm gì chuyện xấu a" Phong oan uổng giải thích, lúc này, cô gái Nhật Bản kia đột nhiên ngắt ngang lời của chúng tôi, dùng tiếng Nhật đối với Phong thân mật kêu lên "Phong ca ca, ông nói anh thật lâu không tới Nhật Bản rồi, khó được mới tới một lần, bào anh đến nhà chúng tôi ăn cơm" Cô gái Nhật Bản cho là tôi nghe không hiểu tiếng Nhật, khiêu khích nhìn nhìn! Hừ, cô biết chúng tôi đang nói cái gì sao? Tức chết cô! Nghe lời của cô ta, tôi ngược lại cười, kéo cánh tay Phong "Phong, vị mỹ nữ kia là ai a, không giới thiệu một chút sao?" Dùng tiếng Nhật chính gốc nói, Phong không giải thích được tôi sao đột nhiên lại dùng tiếng Nhật, sau mới phản ứng "Nga, em ấy là người của gia tộc Lưu Xuyên, Lưu Xuyên Anh, là em gái của tớ" cô lại nói tiếng Nhật. Thì ra là anh vẫn đem cô như em gái a, lộ ra một nụ cười khổ, "Tớ 3 tuổi đến 9 tuổi cũng là sống ở Nhật Bản, nhà của chúng tớ ở vô cùng gần, em ấy khi đó suốt ngày đi theo phía sau tớ, võ thuật nhập môn của em ấy cũng là tớ dạy đấy " Phong kiêu ngạo nói, mãy may không biết giữa 2 chúng tôi có 1 chút không thích hợp. Thì ra là bọn họ là thanh mai trúc mã a!"Chỉ là em gái thôi sao" tôi dùng tiếng Trung hỏi Phong, Phong nghi ngờ gật đầu "Đúng vậy a, làm sao vậy" kỳ quái, hai người kia làm sao vậy, thật là kỳ quái "Anh, làm sao vậy, làm sao sắc mặt khó coi như vậy a" Phong nhìn Anh ân cần nói, sắp xếp lại tâm tình, em gái thì em gái, sẽ có 1 ngày cô sẽ khiến anh phải thay đổi ý nghĩ đối với cô, cô sẽ không làm em gái của anh, cô muốn làm vợ của anh, vĩnh viễn ở cùng 1 chổ với anh, (anchan: eo, bé này có khi nào là tiểu tam hok ta?) tâm tình khôi phục, sắc mặt cũng tốt chút ít, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phong "Không có a, em rất khỏe, Phong ca ca, đến nhà em nha " " đúng rồi, Phong ca ca, anh còn chưa có giới thiệu với em vị tỷ tỷ này đâu" cố ý gọi tỷ tỷ thật là mắc ói, tỷ tỷ, ý nói tôi rất già sao?
"Nga, đúng nga, cô ấy gọi Băng Thần, là bạn của anh" phong ôn nhu đối với Anh nói.
"Không phải là bạn gái của anh sao?" Anh cố ý đem những lời này hỏi rõ ràng, hai người chúng tôi cùng nhìn anh. Bạn gái ư, hẳn không phải là vậy, hơn nữa, Băng Thần cũng chỉ là xem anh như bạn bình thường a, cười cười, lắc đầu "Không phải, chúng ta chẳng qua là bạn bình thường thôi" (anchan: ta nói Phong a, ngươi thật là ngốc mà, tức chết ta a) Cái gì, bạn bình thường sao? Là tôi tự mình đa tình sao, thì ra là anh đối với tôi căn bản không có 1 chút ý tứ a. Cười khổ, thật muốn khóc, trái tim đau quá! Anh sau khi nghe, cười đến càng vui vẻ hơn, "Nga, xem ra ta là hiểu lầm, kia chúng ta đi thôi, ông sợ rằng cũng đã chờ đến sốt ruột rồi" tôi buông tay Phong ra, Phong kinh ngạc nhìn tôi "Làm soa vậy, Thần, sắc mặt cậu thật là xấu a, không thoải mái sao?" Phong khẩn trương hỏi tôi.
Tôi ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phong, trong mắt của anh không giấu quan tâm, nghĩ đến anh nói chúng tôi đây chẳng qua là bằng hữu bình thường, từ từ đẩy ra 2 tay anh đặt trên vai tôi, lắc đầu, chua sót nói "Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu" .
"Có muốn hay không đi khám bác sĩ a, tớ bảo bác sĩ trong bang khám cho cậu nha" .
"Không cần, có thể hai ngày này bận quá, hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt" tôi lạnh lùng cự tuyệt nói, tôi không nên quên mất, tôi không chỉ có là lão đại của một bang phái xã hội đen, tôi còn có một nghề nghiệp là sát thủ a, tại sao có thể dễ dàng vướng vào tình cảm!
Làm sao vậy, mới vừa còn rất tốt, làm sao đột nhiên lại khôi phục vẽ lạnh lùng giống lúc bọn họ mới quen, lúc 2 người bất hòa. Thật sự là lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển a!
"Được rồi, Phong ca ca, Thần tỷ tỷ không thoải mái, chúng ta nên để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, không nên quấy rầy cô ấy nữa" Anh ở bên cạnh kéo tay Phong nói. Thấy 2 người nắm tay nhau, thật chói mắt, quay đầu đi ra ngoài! Vốn là muốn đuổi theo cô, nhưng là Anh lại lôi kéo không để cho đi, Hướng gian nhà đi đến!
Càng chạy càng nhanh, sau lại dứt khoát chạy, không biết chạy bao lâu, dần dần cảm giác phổi thiếu không khí. Vẫn chạy lên phíc trước mà không có mục tiêu. Cho đến khi hai chân mất đi tri giác, bước không nỗi mới dừng lại, hai tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hô hấp dần vững vàng, ngẩng đầu nhìn lên, bất tri bất giác đã chạy đến bờ biển, tìm một khối đá ngầm nổi lên lẳng lặng ngồi ở phía trên nhìn biển, nhìn nước biển một lần lại một lần ôm hôn đá ngầm. Tâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Gió biển lành lạnh xuyên thấu qua tầng mồ hôi dưới quần áo thổi tới trên da thịt ấm áp, một hồi da thịt ấm áp đã trở nên lạnh như băng. Một trận gió biển vừa thổi vào, hai tay ôm chặc lấy thân thể cuộn lại thành một đoàn, lại không thể ngăn cản được gió lạnh xâm nhập! Lạnh quá. Lạnh không chỉ là thân thể còn có tâm
Trong lòng nhớ thương Thần, ở trong nhà Anh vội vã ăn cơm xong liền từ chối trong bang có việc vội vã rời đi. Nhưng là tìm khắp nơi trong bang hội cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thần.
"Bang chủ, mới vừa xem xét camera ghi lại, Thần tiểu thư đã rời khỏi thôn, bây giờ không có ở trong bang" một thủ hạ vội vả báo lại.
Đi ra ngoài, cô một mình có thể đi nơi nào, đi bộ hẳn là đi không xa đi, chết tiệt, điện thoại di động cũng không bắt!
"Lập tức bảo đám người trong bang chia nhau đi tìm, tìm không được cũng đừng trở về gặp tôi" đúng rồi, nếu điện thoại di động không có ngắt máy, vậy hẳn là có thể tìm ra. Ngay lập tức đem máy vi tính kết nối, dùng di động gọi vào điện thoại của Thần, thông qua vệ tinh Reda có thể tìm được phương vị của cô! Ân, có hy vọng!
Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cảm giác trong túi quần có rung động, run rẩy lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn tất cả cuộc gọi đến đều là của anh. Vừa chấn động, chấn động không ngừng, đưa điện thoại di động nâng lên trên không, muốn vứt đi. Đột nhiên, ngừng rung, màn hình tối đen do hết pin! Đưa điện thoại di động cất lại trong túi quần, tiếp tục ngắm biển! Trước mắt mọi thứ mờ nhạt, thật vất vả lau khô đi nước mắt! Vùi đầu thật sâu vào trong khuỷu tay, rốt cục không nhịn được lớn tiếng khóc ra thành tiếng, để tiếng sóng át đi!
Đáng chết, chỉ còn 1 chút nữa, tín hiệu lại bị ngắt đứt, lại gọi, điện thoại di động máy đã ngắt! Phiền não đưa tay vò đầy! Tức giận đem Laptop trên bàn 1 tay hất xuống, ngã trên mặt đất! Chờ một chút, anh nhớ được nơi kia hình như là gần biển, chẳng lẽ cô đang ở bờ biển! Nghĩ tới xoay người định ra khỏi phòng, xém chút nữa va phải Anh ở bên ngoài "Phong ca ca, anh vội vả như vậy muốn đi đâu a" đở lấy Anh xém ngã nhào, không có thời gian cùng cô giải thích từ bên người cô đi qua, cô từ phía sau kéo tay của anh "Phong ca ca, có phải không tìm thấy Thần tỷ tỷ, em đi cùng anh, nhiều người cũng dễ tìm hơn" đối với cô gật đầu, từ trong ga-ra lái xe thể thao, hướng bờ biển phóng đi! Anh nhìn gương mặt lạnh lùng của Phong, Phong ca ca rất quan tâm Băng Thần kia a! Cô sẽ không để cho bọn họ ở chung một chỗ, Phong ca ca là thuộc về cô! Siết chặc quả đấm móng tay cắm sâu vào trong da thịt! Anh lại không có 1 chút cảm giác đau đớn.
Xe ở trên đường lớn chạy loạn, nhiều lần thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn, may là Phong tay lái cao siêu, mới không xảy ra tai nạn xe cộ! Cũng may là Anh khá bạo gan, mới không có bị làm cho sợ đến nỗi phải liên tục thét chói tai! Một đường chạy như bay dừng xe cách bờ biển không xa, hai người xuống xe, chia nhau bắt đầu tìm người, hiện tại đã là cuối mùa thu hơn nữa trời nhanh tối, thời gian này chính là lúc bờ biển lạnh nhất, lúc này bờ biển trừ mấy người đánh cá ra cũng chẳng có ai. Dọc theo bờ cát một đường tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng của Thần "Thần, cậu ở đâu " lo lắng đối với biển rộng la lên! Anh ở phía sau vỗ vỗ phong vai "Phong ca ca, yên tâm đi, Thần tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì, nếu không chúng ta đi về trước đi! Trời cũng sắp tối, nói không chừng Thần tỷ tỷ đã về nhà rồi" quay đầu lại, nhìn Anh, nha đầu này cùng anh đến bờ biển tìm người, đầu mũi cũng vì lạnh mà đỏ lên."Ân, đi thôi, nói không chừng Thần đã trở về rồi" sợ cô lạnh liền ôm vai của cô! Hướng xe đi tới! Nhìn tay đang đặt trên vai. Ha hả Phong ca ca quả nhiên hay là quan tâm cô, cũng không uổng cô ở bờ biển hít gio1 lạnh a. Chẳng ngờ đang tốt, vừa nghĩ tới liền có chút lạnh, thân thể rùng mình một cái! Cảm giác được Anh khác thường "Làm sao vậy, rất lạnh sao" vội vàng đem áo khoác cởi xuống choàng trên người Anh, tránh cho cô bị cảm lạnh "Khá hơn chút nào không" Anh nhìn áo khoác trên người, bên trong còn sót lại hơi thở ấm áp của Phong ca ca, thật hạnh phúc nga, gật đầu "Thật là ấm áp nha" .
Vào xe, đem điều hòa nhiệt độ mở lên tới cao nhất, bên trong xe dần dần ấm áp lên, nghỉ ngơi trong chốc lát, liền khởi động xe đi trở về, lái xe vô cùng chậm, dọc đường nhìn xem có hay không thân ảnh của Thần! Đi ngang qua bờ biển đá ngầm nơi, chờ một lúc, nơi đó thật giống như có thân ảnh, đang ngồi ở trên đá ngầm, là Thần ư, trời sắp tối khoảng cách lại quá xa, căn bản thấy không rõ lắm. Này vùng biển bên kia không thể chạy xe sang được, cho nên không có tìm qua, dừng xe lại bên đường, "Phong ca ca, sao vậy, làm sao đột nhiên dừng xe lại" Anh tò mò hỏi, ân, chẳng lẽ Phong ca ca thấy cái gì! Hi vọng không sẽ gặp phải cô ta.
"Anh, em ngồi trên xe đừng đi ra, anh ra đi xem một chút lập tức trở lại, biết không?"
Thuận theo gật đầu, nhìn anh mở cửa xuống xe "Phong ca ca, chờ một chút, đem áo khoác mặc vào đi, bên ngoài lạnh lắm" cởi xuống áo khoác đưa cho anh "Không sao, trong xe rất ấm áp " nhìn ra anh do dự, đưa tay nhận lấy áo khoác mặc vào, nhìn Anh ngồi trong xe hướng anh phất tay, xoay người hướng lan can đi tới, nhảy qua hàng rào bảo vệ hướng bóng người kia đi tới, nhìn bóng lưng rất giống a, đi nhanh vài bước. Ân, Thần hôm nay hình như cũng mặc quần áo màu này, là Thần sao? Chạy nhanh đến.
Đứng ở sau lưng cô, nhìn cô bé trước mắt đang ôm 2 vai cuộn thành 1 khối cả người không ngừng run rẩy, bóng lưng tóc dài màu tím quen thuộc, đau lòng kêu lên "Thần" là ảo giác sao? Làm sao thật giống như nghe được thanh âm của anh, không thể nào, nhất định là ảo giác, anh hiện giờ hẳn là cùng Lưu Xuyên Anh ở chung một chỗ, làm sao lại tới tìm tôi, nghĩ tới nước mắt lại chảy ra, nghe thanh âm nức nở bị đè nén của cô, trái tim anh tan nát rồi.
"Thần" ngừng khóc, làm sao có thể, cảm giác rất chân thật, lại nghe thấy thanh âm của anh rồi, vừa xuất hiện ảo giác sao?
"Thần" không đúng, không phải là ảo giác, là thật, anh tới.
Mờ mịt ngẩng đầu, trước mắt một mảnh mông lung, cái gì cũng không nhìn thấy, muốn đưa tay lau khô nước mắt, nhưng là tay đã chết lặng, không có bất kỳ tri giác. Thử từ từ hoạt động thân thể, mới di chuyển 1 chút, toàn thân cũng truyền đến cơn đau nhói tim, không tự chủ rên rỉ lên tiếng, nghe được tiếng tôi rên rỉ, vội vàng đi lên trước đem tôi ôm lấy, từ từ mở rộng thân thể cứng ngắc của tôi.
Xương cốt phát ra "Khanh khách" tiếng vang, trời ạ, cô giữ vững cái tư thế này bao lâu nữa, thân thể giống như khối băng vừa lạnh lại vừa cứng, nhìn cô tiều tụy, cô là Thần ư, tóc tím mềm mại xốc xếch quấn quýt ở chung một chỗ, ánh mắt sưng đỏ nhắm chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc, đôi môi bị đông cứng thành màu xanh tím, cả người không có có một tia tức giận "Chết tiệt" làm sao lại không biết quý trọng bản thân, tại sao lại muốn tự hành hạ mình như vậy. Ngu ngốc! .
Tựa đầu cố định ở trước ngực, hai tay qua lại xoa xoa cánh tay không có nhiệt độ. Hy vọng có thể cho cô một chút ấm áp. Cảm giác bị ôm lấy đặt ngang ở trên đá ngầm, xương cốt "Khanh khách" rung động "Đau" rên rỉ lên tiếng, cảm giác có người không ngừng qua lại xoa xoa cánh tay, nhưng là không có một chút tác dụng, lạnh, hướng người nọ trong ngực lui một chút, nghe được có người thấp giọng nguyền rủa một tiếng, thanh âm này, thật giống như Phong, là anh sao? Thật muốn nhìn rõ bộ dáng của người kia, nhưng là mí mắt nặng nề căn bản là không mở ra được!
Chúc các bạn online vui vẻ !