- một cô gái hết sức bình thường - đã từ một phóng viên thành phố
có bạn
trai, có công việc, có thẻ tín dụng đã biến thành một kẻ thất
nghiệp "ba
không". Nhưng không dừng lại ở đó, trên đường về nhà, cô còn bị
cướp túi
xách ( Haizzz.......).
Đen đủi hết sức nên cô chọn một con
đường hằng ngày không đi, bỗng nhiên 1 anh chàng cực kỳ đẹp trai
cầm 1 chiếc
nhẫn kim cương và cầu hôn cô ????? Rồi hôm sau cô bị bắt đăng kí
kết hôn ??????
Mọi chuyện là như thế nào ????? ( Đọc rồi sẽ hiểu. ^^)
( Tóm tắt của dịch giả Dennis Q)
Trước kia cứ nhắc đến việc gả chồng, Đỗ Lôi Ty chắc chắn sẽ hoảng
sợ và trốn tránh.
Lấy chồng có gì hay ho đâu? Tổ chức hôn lễ phải tiêu tiền như nước,
sinh con ra còn phải nuôi, bất cẩn một chút là dáng người xổ ra,
chưa biết chừng sẽ có một con hồ ly ở đâu nhảy bổ ra, cướp mất
chồng bạn chiếm mất con bạn.
Không lấy! Tuyệt đối không lấy!
Nhưng vận mệnh chính là, sợ cái gì thì nó lại cho bạn cái đó.
Đang yên đang lành đi trên đường mà cũng gặp phải người lạ cầu hôn.
Kim cương lóa mắt bày trước mặt, anh chàng đẹp trai quỳ một gối ánh
mắt rất chân thành: "Tiểu thư, xin hãy lấy tôi"
Chuyện...chuyện này là màn kịch gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui , chắc chắn là có đài truyền hình nào đó đang
quay tiết mục mới, mời một ngôi sao đến tỏ tình với người qua
đường, thời buổi khủng hoảng tiền tệ này, người làm chương trình
truyền hình cũng vất vả quá.
Thế là tốt bụng nhận lấy kim cương, mới phát hiện mọi thứ đều là
thật ! Kim cương là hàng chính gốc Nam Phi, chú rể còn là con rùa
vàng hàng thật giá thật !!!
Có cần lấy chồng không
Chương mở đầu - Cầu hôn
Durex (phiên âm: du lei si): nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế
giới, có hơn 150 quốc gia tiêu thụ, đồng thời chiếm vị trí đầu bảng
trong hơn bốn mươi thị trường chung, Durex chiếm 40% trong thị
trường hơn bốn tỷ của bao cao su, là nhãn hiệu hàng đầu về bao cao
su của thế giới.
***
Gió nhẹ nắng đẹp, chim hót hoa thơm.
Đỗ Lôi Ty vẻ mặt thê thảm đi trên phố.
Nguyên nhân khiến bạn Đỗ Lôi Ty buồn rầu như thế là do ba
việc.
Thứ nhất là, bạn trai đã quen nhau ba tháng, Trịnh Húc Húc, đột
ngột đề nghị chia tay, bởi vì anh ta không còn chịu đựng nổi việc
mỗi lần dẫn cô đi gặp bạn bè đều phải giới thiệu là: Đây là bạn gái
tôi, Đỗ Lôi Ty. Điều đó khiến anh ta cảm giác bản thân giống nhân
viên tiếp thị bao cao su. (Đỗ Lôi Ty = du lei si, có âm đọc giống
với phiên âm của nhãn hiệu bao cao su Durex)
Thứ hai là, chỉ ba tiếng đồng hồ trước đó, cô đã bị tòa soạn báo
nhỏ – nơi cô làm việc ba năm trời – đuổi việc, nguyên do là khủng
hoảng tiền tệ, tòa soạn phải cắt giảm nhân lực, mà sếp mới của tòa
soạn vừa nhìn thấy tên cô đã cho rằng cái tên này quá tầm thường,
thô tục, làm ô nhiễm văn hóa kinh doanh theo hướng tích cực của tòa
soạn, đồng thời bất lợi cho sự hài hòa của xã hội. Thế là bạn Đỗ
Lôi Ty đã bị sếp "hài hòa" một cách đầy bất hạnh.
Nguyên nhân thứ ba là, khi cô ôm thùng giấy chuẩn bị cuốn gói về
nhà, thì ngân hàng bỗng gọi điện đến, bảo thẻ tín dụng của cô tháng
này đã thấu chi nghiêm trọng, không thể tiếp tục sử dụng được nữa,
bắt buộc phải trả sạch nợ trong vòng một tháng, nếu không sẽ ảnh
hưởng đến sự đánh giá về "tín dụng" cá nhân sau này của cô.
Trong vòng một ngày mà Đỗ Lôi Ty từ một cô phóng viên thành phố có
bạn trai, có công việc, có thẻ tín dụng đã thoắt biến thành một kẻ
thất nghiệp "ba không": không bạn trai, không công việc, không tiền
bạc. Hoàn cảnh ấy thực sự không chỉ thê thảm bình thường, sự thất
vọng hụt hẫng lúc này của cô không thể hình dung được bằng từ ngữ
nữa.
Nhưng vận rủi của ngày hôm ấy dường như chưa hết, cũng đúng lúc cô
đang thất thần đi trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe đạp lướt qua
bên cạnh, gần như đi sát vào cô rồi nhanh chóng lao đi mất
hút.
Đỗ Lôi Ty nhìn theo chiếc xe đạp lao như tên bắn ấy, than thở: thời
buổi này mà cả xe đạp cũng đạt được vận tốc 70 km/h nhỉ!
Bỗng dưng sau lưng có một ông già bước lên, vỗ vai cô: "Cô bé, túi
của cô bị cướp rồi!"
Lúc đó cô mới bàng hoàng nhận ra, chiếc túi nhái hãng Gucci mà nửa
năm trước cô mua mất ba mươi tệ đã không cánh mà bay! (một nhân dân
tệ tương đương 3.300 VND, ba mươi tệ khoảng 100.000 VND)
Túi như thế mà cũng bị cướp, chẳng trách đến bây giờ công cụ gây án
vẫn là xe đạp rách ấy!
Bạn Đỗ Lôi Ty bỗng rất thông cảm với anh chàng phi xe cướp túi của
cô, có thể tưởng tượng ra, khi tên cướp ấy mở chiếc túi mà chỉ cần
kéo khóa kéo đã muốn rách toạc ra, nhìn thấy cái điện thoại Nokia
đã dùng năm năm mà ngay cả gửi MMS cũng không được, và cả một miếng
băng vệ sinh Hộ Thư Bảo bị giấu kỹ đến nỗi méo mó, thì sẽ có phản
ứng thế nào, chắc tức đến nỗi đập cả xe đạp ấy nhỉ?
Nhưng cô không đau lòng cho tên cướp quá lâu, vì cô nhanh chóng
nhận ra, miếng băng vệ sinh cô đang sử dụng đã không chịu xiết dòng
chảy kịch liệt trong người, sắp đình công rồi. Mà hôm nay cô lại cứ
mặc một chiếc váy trắng mới chết chứ.
Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn khóc quá, một người làm sao có thể đen đủi
đến mức này cơ chứ? Bình thường cô cũng đâu giẫm đạp hoa cỏ lung
tung, ngay cả gián trong nhà mà còn không nỡ đập chết con nào thì
làm sao lại gặp phải chuyện này?
Thế là, cô quyết định đi đường tắt để về nhà với tốc độ nhanh nhất,
phòng ngừa thảm kịch máu chảy thành sông diễn ra ngay giữa
phố.
Cô cố ý chọn một con đường thường ngày không đi, ôm thùng giấy
trong tay chuẩn bị chạy thì một người bỗng dưng chặn trước mặt
cô.
Không! Nói chính xác hơn là, người này đang quỳ trước mặt cô.
Quỳ bằng một gối!
"Xin em hãy lấy tôi!"
Không cho cô phản ứng, một vật lấp lánh sáng, rất rực rỡ đã xuất
hiện trước mặt.
Một viên kim cương rất to, chí ít cũng mười cara.
Bạn Đỗ Lôi Ty cả đời chỉ mang nhẫn bạc đã hoàn toàn đứng
hình!
Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Mình quá tốt bụng nên đã
gặp được người mẫu trên tivi thật rồi!
Trong tivi chẳng đều diễn thế sao, một vị khách mời nào đó tham gia
tiết mục XX, đài truyền hình bảo anh ấy tùy thời cơ mà chọn một
người qua đường để làm quen, thực ra thì đã có máy quay phim nấp
một góc quay trộm rồi!
Nghĩ đến máy quay phim, Đỗ Lôi Ty bỗng căng thẳng.
Lỡ như cô gặp "hồng thủy trào dâng", há chẳng phải toàn quốc đều
thấy hay sao? Mất mặt quá!
Đúng lúc cô đang đau khổ vô cùng thì người quỳ trước mặt cô đã
không còn nhẫn nại, cố ý ho một lúc.
Tiếng ho ấy đã khiến ánh mắt Đỗ Lôi Ty dời từ viên kim cương to
tướng rực rỡ sang chủ nhân của chiếc nhẫn ấy, sau đó cô lại đứng
hình tập hai, không! Mà là thảng thốt!
Người đàn ông này có phải là quá đẹp hay không?
Làn da nâu khỏe mạnh, dưới hàng lông mày rất đẹp là đôi mắt hai
tròng đen trắng rõ ràng, khóe mắt hơi sâu, sống mũi thẳng toát ra
vẻ ngạo nghễ, đôi môi mỏng đang mím chặt, đẹp trai mà lại rất tao
nhã, có một chút cảm giác là "con lai". Lúc ấy, đôi mắt đẹp đó đang
nhìn cô không chớp.
Trước khi đều nhìn thấy những anh chàng đẹp trai trên tivi, bỗng
một người bằng xương bằng thịt nhảy ra trước mặt, Đỗ Lôi Ty thoáng
chốc không thể nào động đậy được.
Quả nhiên là người mẫu của đài truyền hình thật! Người bình thường
làm gì lại được đẹp như thế! Hơn nữa, gương mặt người này trông có
vẻ quen, lẽ nào là một ngôi sao nào đó?
Lúc này nội tâm cô giằng co dữ dội, rốt cuộc có nên đón nhận lời
cầu hôn giả này không? Nếu nhận rồi thì dù sao đạo cụ mà đài truyền
hình dùng chỉ là đồ giả, xem như nể mặt anh đẹp trai này để anh ấy
nở mày nở mặt trên tivi. Nhưng nếu không nhận thì với khí thế quỳ
gối bây giờ của anh ấy thì rất nhanh sẽ có một đám đông không rõ
chân tướng ùn ùn kéo đến, lúc đó cô không chỉ không đi được mà rất
có khả năng sẽ đổ máu nữa.
Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, nhận lấy từ tay anh đẹp trai, nói đúng ra
là cướp lấy chiếc nhẫn kim cương rồi chạy về hướng nhà mình.
"Khoan đã!" Một cánh tay mạnh mẽ đã túm chặt lấy tay cô.
"Em tên gì?"
Ồ! Anh chàng người mẫu này thật chuyên nghiệp, ngay cả tên người
qua đường mà cũng hỏi, Đỗ Lôi Ty trả lời nhanh: "Em là Đỗ Lôi Lôi."
Đó là câu trả lời của cô khi người lạ hỏi tên, ai mà muốn nói với
những người sau này mình không còn gặp lại rằng mình tên Đỗ Lôi Ty
chứ? Dùng câu của Trịnh Húc Húc chính là: Tôi có phải là nhân viên
tiếp thị bao cao su đâu!
Anh đẹp trai trầm tư một lúc: "Điện thoại?"
Điện thoại cũng cần, chẳng lẽ đài truyền hình còn đòi tiến hành
tiết mục viếng thăm? Không đến nỗi biến thái thế chứ?
Nhưng anh đẹp trai này có vẻ rất hung dữ, hình như đã quyết tâm nên
nếu cô không chịu nói thì sẽ không buông tha.
Đỗ Lôi Ty có thể cảm nhận rõ ràng, nên quyết định nói ra.
Cô nói một tràng: "Số di động của em là: 136xxxxxxxx."
Sau đó, nhân lúc anh chàng đẹp trai buông tay? Thế thì, Đỗ Lôi Ty
lao vọt đi như hỏa tiễn, với tốc độ nhanh nhất, mất hút trong biển
người mênh mông.
Cũng lúc đó, bóng dáng cao to khỏe mạnh kia vẫn đứng sững tại chỗ,
ngẩn ngơ nhìn theo hướng Đỗ Lôi Ty biến mất. Một lúc sau, ánh mắt
anh hồi phục lại sự trầm tĩnh thường ngày, khóe môi bất giác nhướn
lên.
Đỗ Lôi Ty chạy như bay về nhà, nhanh chóng giải quyết vấn đề cá
nhân xong, cô nấu một bát mì.
Lúc nấu, cô cứ đờ đẫn nhìn bát mì. Sau này ít nhất là trước khi tìm
được công việc, cơ bản cô phải đánh bạn với thứ này sao? Nếu biết
sớm là thế thì hôm trước trong siêu thị khuyến mãi mì gói, mua hai
túi tặng một túi, cô nên mua nhiều hơn mới phải.
Khi cô đang hối hận vô cùng thì chuông cửa bỗng reo vang.
Đỗ Lôi Ty bước ra mở cửa, thấy bà chủ nhà đang cười híp mắt đứng
đó.
Tâm lý của cô thế nào? Trong thoáng chốc, nụ cười vô cùng hòa nhã
hiền lành chỉ xuất hiện khi bà chủ đến thu tiền thuê nhàđã nở trên
gương mặt cô.
"Tiểu Đỗ à, ăn cơm chưa?"
"Đang ăn ạ..." Đỗ Lôi Ty có vẻ lúng túng.
"Ôi chao, sao cháu lại nấu mì ăn? Mì gói có chất dinh dưỡng gì đâu,
sau này nếu không nấu cơm thì đến nhà dì ăn cơm, dù sao nhà dì cũng
phải nấu mà." Bà chủ cười rất đỗi dịu dàng.
Đỗ Lôi Ty vội vàng lắc đầu, vì cô biết tiền cơm nhất định sẽ bị
tính thêm vào tiền nhà.
Hàn huyên vài câu, cuối cùng bà chủ quyết định vào vấn đề chính:
"Tiểu Đỗ, tiền thuê nhà quý sau..."
"Tiền thuê có thể cho cháu dời lại mấy hôm sau đưa được không ạ?
Mấy hôm nay cháu đang túng..."
Sắc mặt bà chủ vụt thay đổi, Đỗ Lôi Ty bỗng thở gấp.
Một lúc sau, bà ta lại phục hồi vẻ quý phái đoan trang ban nãy:
"Không sao không sao, nếu giờ cháu đang túng thì trả chậm một tí
cũng được."
Đỗ Lôi Ty thở phào.
"Ba ngày nhé, ba ngày sau dì đến lấy được không?"
Vừa thở phào xong đã lại thở gấp, ba ngày? Ba ngày làm sao đủ!
Nhưng nhìn nụ cười có chứa dao của bà chủ, Đỗ Lôi Ty đành gật đầu
hứa hẹn, "Vâng, lúc đó cháu sẽ đưa cho dì."
Bà chủ cười khà khà bỏ đi, lúc đóng cửa, Đỗ Lôi Ty thấy đầu mình
như to hẳn ra.
Vốn dĩ, dựa vào đồng lương ít ỏi tại tòa soạn, cô vẫn có thể miễn
cưỡng sống qua ngày, bây giờ mất việc, tiền nợ trong thẻ phải trả
gấp, nếu lại phải trả cả tiền thuê nhà quý sau, e rằng đến mì gói
cũng không có mà ăn mất.
Mãi cho đến lúc đi ngủ, Đỗ Lôi Ty đều suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc,
cô lăn lộn mãi trên giường, suy nghĩ xem phải giải quyết khủng
hoảng tiền tệ cá nhân thế nào. Nghĩ mãi rồi cô bất giác lại mơ mộng
rằng, nếu lúc này trên trời bỗng làm rơi tiền xuống thì hay biết
mấy nhỉ?
Đúng lúc đó, một thứ bỗng lóe lên trong đầu cô.
Cô nhớ đến người đàn ông hôm nay cô gặp trên đường, cái thứ lấp
lánh sáng trong tay anh đã khơi dậy khao khát tiền bạc được chôn
giấu sâu trong lòng của bạn Đỗ Lôi Ty.
Nếu viên kim cương đó là thật thì tốt biết bao!
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cảm thấy vô số viên kim cương đang bay lượn
trước mặt cô, bay là bay...
Bay mãi bay mãi, cô ngủ thiếp đi.
Chương 1- Kết hôn chớp nhoáng
Đến khi Đỗ Lôi Ty tỉnh dậy thì tiếng chuông báo thức đang réo inh
ỏi, cô đầu tóc rũ rượi chui ra khỏi chăn, tiện tay bấm tắt đồng hồ
báo thức A đặt trên đầu giường, rồi lại bấm tắt đồng hồ B trên tủ
đầu giường, tiếp đó lại lăn từ giường xuống đất, đè hỏng cả đồng hồ
C đặt ngay bên dưới.
Lúc ấy cô đã tỉnh dậy, luống cuống bò dậy lao vào phòng tắm thay
băng vệ sinh, sau đó đánh răng rửa mặt chải tóc thay quần áo, sau
đó lại lờ đờ định xách túi ra khỏi cửa, rồi cô bỗng nhớ ra – túi đã
mất.
Lúc đó cô mới nhớ ra, hôm qua túi đã bị băng đảng xe bay cướp mất,
thế là cô lại nhớ luôn cả chuyện hôm qua bị sếp đuổi việc cho xã
hội hài hòa, còn cả chuyện Trịnh Húc Húc đá cô, rồi thẻ tín dụng,
rồi tiền nhà.
Tâm trạng Đỗ Lôi Ty lại rơi xuống vực sâu lần nữa.
Sao con người tỉnh dậy lại có nhiều chuyện phiền phức thế này? Cô
cởi áo khoác, ủ rũ ngã xuống giường.
Thôi cứ ngủ một giấc no say đi!
Đúng vào lúc cô đang định ngủ tiếp thì tiếng chuông cửa bỗng reo
vang liên tục không ngừng, Đỗ Lôi Ty vốn không định quan tâm, ai
ngờ nó cứ réo mãi, không hề có hiện tượng sẽ ngừng lại. Thế là cô
đành lồm cồm bò dậy, vác cặp mắt gấu trúc, tinh thần bải hoải ra mở
cửa.
"Ai đó..."
Cô chưa nói dứt câu thì đã đứng hình bởi cảnh tượng trước mắt, chỉ
thấy trước cửa là một ông chú mặc âu phục, phía sau ông chú còn có
hai người đàn ông cao to mặc âu phục đen, thắt cà vạt đen, đeo kính
đen, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Từ ngữ đầu tiên lóe lên trong đầu Đỗ Lôi Ty là – xã hội đen!
"Các... các người muốn làm gì?" Đỗ Lôi Ty túm chặt cổ áo sơ mi nhàu
nát của mình, kinh hoảng nhìn ba người đứng ngoài.
"Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Đỗ Lôi Lôi không?" Ông chú đứng đầu
tỏ vẻ nghiêm túc.
"Phải... không phải..." Cô lắc đầu cật lực.
"Vậy xin hỏi, cô là tiểu thư Đỗ Lôi Ty phải không?"
Lần đầu tiên trong đời lại có người gọi tên cô bằng một vẻ trấn
tĩnh như thế, Đỗ Lôi Ty cảm thấy rất thần kỳ.
"Cũng không phải, các... các người tìm nhầm người rồi..."
"Thế thì, xin hỏi cô họ Đỗ phải không?"
"Không phải, tôi cũng không phải họ Đỗ!" Nói xong, cô định đóng cửa
lại với tốc độ nhanh nhất.
Và đúng lúc đó, bà chủ nhà bỗng bước ra từ phòng đối diện, gọi một
tiếng rất nhiệt tình: "Tiểu Đỗ à!"
Vẻ mặt Đỗ Lôi Ty như hóa đá.
"Đỗ tiểu thư, xin cô đi cùng chúng tôi một chuyến!" Ông chú đưa tay
làm tư thế mời.
"Tôi không đi! Các người đã tìm lầm người rồi!" Đỗ Lôi Ty nhanh
chóng đóng cửa.
Trong tích tắc cô đóng cửa lại, bốn cánh tay đã chặn lấy, hai gã
đàn ông kính đen đứng trước mặt cô, với cùng một bước chân và cùng
nói: "Đỗ tiểu thư, mời!"
Lần này, cô toi thật rồi.
Đỗ Lôi Ty bị hai gã đàn ông lực lưỡng đi cặp hai bên trái phải ra
ngoài, ông chú nghiêm túc đi phía trước, lúc ngang qua cổng tiểu
khu thì vừa khéo bị bảo vệ tiểu khu nhìn thấy.
"Ôi! Tiểu Đỗ, em đang đóng phim cảnh sát bắt cướp đấy à?" Đối với
ông anh bảo vệ, với gia đình, tướng mạo và dáng người của Đỗ Lôi Ty
thì có đánh chết cũng không thể bị xã hội đen nhắm trúng.
Đối với sự chào hỏi quá ư nhiệt tình của ông anh bảo vệ, Đỗ Lôi Ty
bỗng dưng muốn gào khóc thật to, cô đang chọc giận ai thế này? Nằm
lỳ ở nhà mà cũng đụng đến xã hội đen, chẳng lẽ túi đựng mì gói mà
cô ném đã làm nghẹn chết con chó của đại ca xã hội đen sao? Nhưng
nghĩ lại thì, chó mà đại ca xã hội đen nuôi cũng sẽ không lục tìm
thức ăn trong thùng rác chứ? Cô rất nghiêm túc buộc kỹ túi rác lại
mà.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì ông chú nghiêm túc đi phía trước bỗng
dừng lại, trước mặt họ là một chiếc xe lộng lẫy rất dài, độ lộng
lẫy của chiếc xe này đã đến mức Đỗ Lôi Ty cũng không biết rốt cuộc
là nhãn hiệu nào nữa.
Ông chú nghiêm túc đến trước cửa xe, như đang chào hỏi người bên
trong, sau đó mở cửa xe, phác cử chỉ mời với Đỗ Lôi Ty đứng bên
cạnh.
"Đỗ tiểu thư, Tổng giám đốc đang đợi cô ở trong."
"Tổng giám đốc?!
Từ này lọt vào tai Đỗ Lôi Ty cũng tức là "lão đại", "đại ca", "rắn
hổ mang" vậy. Thế là thần kinh vốn đã căng thẳng của cô nay còn
căng thẳng hơn.
"Cái đó... tôi vẫn còn chút chuyện."
Chưa nói hết, hai gã đàn ông đeo kính đen phía sau đã đẩy nhẹ, dễ
dàng đẩy cô vào trong chiếc xe đó.
Vừa vào bên trong, cửa đã đóng "sầm" lại.
Nói thực là, lúc này Đỗ Lôi Ty đã căng thẳng đến mức không cảm nhận
thấy mình đang căng thẳng nữa, đầu óc cô chỉ nghĩ đến tiêu đề bài
báo sáng mai "Một xác chết nữ vô danh được tìm thấy ở bãi rác, nghi
ngờ cái chết có liên quan đến xã hội đen", hoặc đổi lại là "Đắc tội
với xã hội đen dẫn đến cái chết bi thảm, câu chuyện bất đắc dĩ phải
nói ra giữa nữ phóng viên và xã hội đen", nghe cái này có vẻ kêu
hơn.
Khi Đỗ Lôi Ty còn đang suy nghĩ xem lời tựa nào sẽ thu hút người
đọc hơn, thì một tiếng ho đã cắt đứt dòng tư duy của cô, cô mới sực
nhớ ra, "cái chết bi thảm" kia chính là cô!
Gặp xã hội đen thì phải làm sao đây? Sauk hi suy nghĩ qua một loạt
những nguy hiểm sẽ đối đầu, Đỗ Lôi Ty hai tay che ngực, tư thế
giống một con chim cút, sau đó cầu xin bằng giọng run rẩy: "Đừng
giết tôi, đừng giết tôi..."
Người đàn ông ngồi ghế trước cô khóe mép co giật liên tục.
"Cô Đỗ." Anh lịch sự gọi.
"Đừng giết tôi, tôi không có tiền cũng không có sắc, xin anh đừng
giết tôi..."
"Cô Đỗ!" Người đàn ông cao giọng.
Cuối cùng Đỗ Lôi Ty ngừng van nài, run lẩy bẩy ngước lên nhìn, rồi
cô sững sờ.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy một anh đẹp trai bằng xương bằng thịt,
lần trước là trên đường, lần này là trong xe, mà ly kỳ nhất chính
là hai người này là một.
Lúc này Đỗ Lôi Ty đã rất băn khoăn, anh không phải là khách mời
tiết mục của đài truyền hình sao? Sao đã biến ngay thành đại ca xã
hội đen vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?
Bỗng dưng, một ánh mắt trầm tĩnh và sắc nhọn phóng đến, lại lần nữa
cắt đứt sự suy diễn lung tung của cô.
"Cô Đỗ, đã suy nghĩ kỹ chưa?" Anh đẹp trai lên tiếng, uy nghiêm
khác người.
Suy nghĩ gì cơ? Đỗ Lôi Ty trợn đôi mắt vốn đã chẳng mấy to của cô,
vẻ mặt hoang mang nhìn đối phương.
Sắc mặt anh đẹp trai sa sầm, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Lôi Ty vừa quay lại, giật mình! Không biết ông chú nghiêm túc
kia đã đứng cạnh cô khi nào, đang nhìn cô mà không chút cảm
xúc.
"Jason, giải thích cho cô Đỗ biết nguyên nhân tôi đến đây."
"Vâng! Thưa sếp!" Sau đó ông chú tên Jason đã thay đổi sắc mặt ban
nãy, khoa tay múa chân, giọng điệu trầm bổng kể lại cho cô nghe đầu
đuôi sự việc.
Chuyện là thế này...
Sếp của ông chú ấy, cũng chính là anh đẹp trai mặt lạnh đang ngồi
cạnh Đỗ Lôi Ty, thực ra là Liêm Tuấn – Tổng giám đốc của công ty
Liêm Thị, Liêm Tuấn còn trẻ nhưng đã một mình gánh vác cả Liêm Thị,
có thể nói là tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phong độ, phong lưu phóng
khoáng... (xin được tỉnh lược ba ngàn từ...)
Một tháng trước, bà nội đã tám mươi tám tuổi của Tổng giám đốc Liêm
bỗng phát bệnh tim, đưa vào cấp cứu, về sau bệnh mãi không khỏi,
sức khỏe mỗi lúc một giảm. Nhưng bà lão không yên tâm nằm trên
giường tĩnh dưỡng, lo lắng nhất là đứa cháu nội Liêm Tuấn gần ba
mươi rồi vẫn chưa chịu lập gia đình.
Do bà lão ngày nào cũng cằn nhằn rằng "Bà chết rồi mà Liêm gia vẫn
chưa có ai nối dõi", "chết không nhắm mắt" v.v... cuối cùng là phận
cháu nội, anh không chịu đựng được nữa, quyết định tìm cháu dâu cho
bà!
Sau khi đi xem mắt rất nhiều đối tượng, Tổng giám đốc Liêm cũng tìm
ra một người ưng ý, thế là lấy nhẫn kim cương ra chuẩn bị cầu hôn
với đối tượng X, nào ngờ phụ nữ bây giờ lại câu nệ đến thế, cảm
thấy hai người mới quen chưa được mấy ngày đã kết hôn thì kỳ cục
quá, hơn nữa làm gì có người nào cầu hôn lại không lãng mạn đến mức
đó, đi trên đường tiện tay đưa luôn nhẫn sang cầu hôn, quá ư là
không tôn trọng phụ nữ! Người đẹp tức giận nên đã từ chối Tổng giám
đốc Liêm ngay tại chỗ.
Tổng giám đốc Liêm từ nhỏ đã tài hoa hơn người lần đầu cầu hôn mà
lại bị từ chối không chút thương tình, anh nhất thời nông nổi, lại
xui xẻo gặp ngay bạn Đỗ Lôi Ty đang đi trên đường, thế là sự việc
đã diễn biến thành thế này.
Jason thao thao bất tuyệt kể hết câu chuyện, sau đó lễ phép dò hỏi:
"Xin hỏi Đỗ tiểu thư đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn với Tổng giám
đốc của chúng tôi chưa?"
Đỗ Lôi Ty đã bàng hoàng đến độ hóa thành pho tượng.
Bây giờ điều mà cô đang nghĩ không phải là sao mình lại may mắn như
thế, cũng không phải rùa vàng Liêm Tuấn đắt giá đến mức nào, càng
không phải là bà lão gần chín mươi còn trông cháu nội kết hôn đáng
thương biết bao, mà cô đang nghĩ đến trong đầu chỉ có chiếc nhẫn
kim cương ấy...
Mẹ ơi! Cái thứ đồ giả ấy lại là đồ thật sao!
Sau đó một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, hôm qua cô... hình
như... đã cầm cả nhẫn... lẫn thùng giấy... vứt vứt vứt vứt vứt đi
rồi!!!
Cô run lập cà lập cập quay lại, hỏi Liêm Tuấn: "Tôi... có thể
nào... không kết hôn với anh..."
"Được." Liêm Tuấn trả lời ngắn gọn: "Nhưng bắt buộc phải trả lại
nhẫn cho tôi."
Cạch...
Trái tim bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty đã không chịu nổi, vỡ tan!
"Anh đợi tí, tôi... tôi vào nhà tìm... tìm cho anh..."
"Tôi đi cùng cô."
Sau đó sự việc đã diễn biến thành, Đỗ Lôi Ty ruột nóng như lửa đốt,
sục sạo khắp nơi trong nhà để tìm chiếc nhẫn kim cương, còn sếp
tổng ung dung đứng phía sau nhìn cô.
Tìm suốt một tiếng đồng hồ, Đỗ Lôi Ty quay lại lau mồ hôi, "Hay
là... tôi lại đến bãi rác tìm thử..."
Sau đó cô lại hùng hục chạy đến bãi rác của tiểu khu, lúc đó lao
công của khu vẫn chưa đến, đống rác chất cao như núi đang bao vây
thùng rác của cô.
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy, nếu cô không tìm ra việc làm thì có lẽ là
đến đây nhặt rác cũng được, từ tình huống này cho thấy, cô rất có
tài năng bẩm sinh. Không chỉ phát hiện ra điện thoại di động, quạt
điện, radio... bị vứt đi trong đống rác, mà thậm chí còn tìm ra bài
kiểm tra số học không đủ điểm trung bình của cậu con mập mạp nhà bà
chủ nữa.
Chỉ có điều, chiếc nhẫn kim cương quan trọng nhất thì chẳng thấy
đâu.
Đã nói là chó cuống lên sẽ vượt tường, thực ra con người cuống lên
cũng sẽ suy nghĩ hồ đồ, Đỗ Lôi Ty quay lại, ra lệnh cho sếp tổng:
"Anh cũng tìm giúp tôi đi chứ, một chiếc hộp giấy nhỏ, cao thế này,
rộng thế này..."
Cô chỉ lo miêu tả mà hoàn toàn không chú ý thấy vẻ mặt sa sầm như
có mây đen che phủ của Liêm Tuấn, nhưng lúc cô vừa ngẩng đầu lên,
sếp tổng đã mưa tạnh trời trong, anh mỉm cười, chỉ cạnh chân mình:
"Có phải chiếc hộp này không?"
"A!" Đỗ Lôi Ty sang mắt lên, chỉ cảm thấy trong lòng cháy lên một
tia hy vọng, nước mắt như sắp trào ra.
Đúng là tìm mỏi mắt mà chẳng thấy đâu, đột nhiên quay đầu lại thấy
chiếc hộp giấy đang nằm dưới gấu quần tây của Tổng giám đốc.
Chỉ có điều tâm trạng sung sướng đó không giữ được lâu, cô nhanh
chóng phát hiện ra, đúng là chiếc hộp đó, nhưng nhẫn thì... sao
không thấy đâu???
Cô lật tìm cả trong lẫn ngoài, rồi lại tìm trong phạm vi mười mét
xung quanh nó, vẫn không thấy bóng nửa viên kim cương chứ đừng nói
là chiếc nhẫn.
"Hay là... tôi đến hỏi bảo vệ thử?"
"Không cần hỏi." Liêm Tuấn nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, "Tìm
không thấy thì thôi."
Thôi à?!
Đỗ Lôi Ty mừng muốn khóc, quả nhiên là Tổng giám đốc, kim cương
mười mấy carat mà lại nói là thôi không sao, quả nhiên là tài đại
khí thô, khí tráng như ngưu, anh hung khí đoản... (-_-||| Thành ngữ
gì thế này?)
"Em đền một cái là được."
Đỗ Lôi Ty thấy tối sầm mắt lại, suýt tí nữa thì ngất.
"Đền đền đền... đền một cái... cần bao nhiêu tiền chứ?" Cô hỏi mà
tim đập chân run.
"Không nhiều, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tính nửa giá cho
cô thôi." Sếp tổng đưa hai ngón tay ra.
"Hai trăm ngàn?!" Đỗ Lôi Ty trợn trừng mắt.
Tổng giám đốc lắc đầu, "Thêm một số 0 nữa."
Hai triệu?!
Lần này Đỗ Lôi Ty không trợn mắt nữa, mà cô nhắm tịt lại, ngất
đi.
Tuy rằng hai triệu thực sự không phải là nhỏ, nhưng ngất xỉu vì hai
triệu thì thực sự là quá khoa trương rồi?
Nhưng bạn Đỗ Lôi Ty không ý thức được điều đó, bây giờ điều cô nghĩ
đến là, làm sao kiếm ra hai triệu tệ đây. Hai triệu! Hai triệu đối
với một cô gái thất nghiệp không tiền không sắc không gia thế như
cô mà nói, chỉ là một khái niệm xa xôi mà thôi, cho dù nghĩ đến nát
nước cũng không nghĩ ra làm sao kiếm được số tiền ấy.
Rõ ràng là sếp tổng Liêm cũng không định cho cô thời gian suy nghĩ,
anh nhướn mày, nói gọn: "Cô Đỗ định trả bằng tiền mặt hay chi
phiếu?"
Đỗ Lôi Ty yếu ớt ngẩng đầu: "Cái đó... tôi thực sự... không không
không có tiền..."
Cô tưởng sếp tổng sẽ giống bà chủ nhà, sắc mặt vụt thay đổi, sau đó
lạnh lung ném lại một câu: "Vậy gặp ở tòa nhé!"
Nhưng Tổng giám đốc không định làm thế, anh thờ ơ nói: "Cô Đỗ cũng
có thể chọn không trả số tiền đó, nhưng..." Anh nói đến đây thì
không nói tiếp nữa.
Lúc đó Đỗ Lôi Ty mới nhớ ra, sếp tổng lúc nãy đã bày một đề trắc
nghiệm, cô có thể chọn trả nhẫn, cũng có thể chọn không trả. Đương
nhiên, nếu không trả nhẫn thì cô phải trả chính cô.
Đỗ Lôi Ty lớn thế này mà lần đầu nhận ra giá của mình cao đến
thế.
Nhưng thân là một cô gái thành thị đoan trang, làm sao bán mình đi
như thế được? Dù sao đi nữa cũng phải chống cự, thế là cô hỏi: "Có
lựa chọn nào khác không? Ví dụ như tôi có thể làm công miễn phí cho
anh..."
"Xin hỏi cô Đỗ biết làm gì?" Sếp tổng hỏi.
"Biết..." Đỗ Lôi Ty ngẫm nghĩ, "Thực ra trước kia tôi là phóng
viên, biết viết lách, nếu bảo tôi pha trà rót nước cũng không thành
vấn đề!"
"Vậy là thư ký?" Sếp tổng ra hiệu bằng tay cho Jason đứng cạnh,
"Tính giúp cô Đỗ là phải làm thư ký bao lâu mới trả đủ số tiền
này?"
"Vâng!" Jason nhận lệnh, hỏi: "Xin hỏi Đỗ tiểu thư, cô có bằng kế
toán không?"
"Không!"
"Biết mấy ngoại ngữ?"
Đỗ Lôi Ty cúi đầu nghĩ ngợi, "Tiếng Anh cấp bốn được không?"
"Biết lập trình máy tính không?"
"Đánh máy được không?"
"Vậy xin hỏi cô có biết uống rượu tiếp khách không?"
"Cũng có thể uống vài ly bia..."
"Vậy là nhân viên văn phòng bình thường. Trong công ty Liêm Thị
chúng tôi, nhân viên văn phòng tiền lương một tháng là hai ngàn
rưỡi, một năm là ba vạn. Nếu Đỗ tiểu thư có thể nhịn ăn nhịn uống,
làm việc liên tục cho Liêm Thị trong sáu mươi bảy năm thì chắc có
thể trả hết số tiền này. Đương nhiên nếu Đỗ tiểu thư muốn tăng ca
mỗi tuần thì có lẽ sẽ bớt đi được vài năm."
Jason nói xong, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy trước mắt hiện ra một bà lão
chín mươi mấy tuổi ngồi trước máy vi tính, run rẩy lọc cọc gõ máy
cho Liêm Thị, cô rung mình ớn lạnh.
"Thế nào? Cô Đỗ nghĩ xong chưa?" Sếp tổng lên tiếng.
Đỗ Lôi Ty mặt mũi đau khổ, ngẩng lên: "Anh không nói tôi biết nhẫn
kim cương ấy là đồ thật..."
"Nhưng tôi cũng không nói là giả."
Đúng lúc nội tâm đang giằng co dữ dội, Đỗ Lôi Ty bỗng sáng mắt:
"Thực ra cũng không nhất định phải kết hôn thật đúng không? Anh chỉ
muốn để bà cụ yên lòng thôi mà! Vậy tôi diễn kịch với anh! Anh yên
tâm, tôi nhất định sẽ diễn như thật." Lúc cô nói, trong lòng rất tự
đắc, trước kia những câu này quả nhiên là có ích, trong sách đều
viết thế mà!
Nhưng sếp tổng mặt không cảm xúc hỏi ngược lại: "Cô nghĩ bà cụ
không biết bảo người đến Cục dân chính điều tra à?"
Hừm...
Đỗ Lôi Ty sắp nước mắt đầm đìa, mẹ ơi! Đống tiểu thuyết ngôn tình
kia đều là trò lừa gạt! Lừa gạt!
Trong lúc tâm trạng gần như suy sụp, bạn Đỗ Lôi Ty đã quyết định
nhượng bộ một cách không đoan chính nhất: "Kết hôn rồi có thể ly
hôn không?"
"Đương nhiên, sau khi bà cụ tạ thế!"
Đỗ Lôi Ty nhẩm tính, bà nội của sếp tổng đã tám mươi tám, lại đang
bệnh liệt giường, nếu may mắn thì chưa biết chừng chưa kịp kết hôn,
bà cụ đã gặp Phật tổ rồi. Tuy suy nghĩ đó ác độc thật, nhưng lại là
cách tốt nhất để kéo dài thời gian, trong tình huống này, cô chỉ có
thể kéo dài ngày nào thì hay ngày ấy.
Thế là Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu, nói: "Được, tôi nhận lời kết hôn với
anh."
Bạn Đỗ Lôi Ty đã nghĩ thế này, đại gia muốn kết hôn thì nhất định
phải trịnh trọng đi gặp cha mẹ đối phương, rồi còn tính ngày lành
tháng tốt, sau đó chuẩn bị hôn lễ, tiệc cưới... Tính hết thì ít
nhất cũng phải chuẩn bị cả tháng trời. Nhưng cô tính đi tính lại mà
không tính cả chú rể quan trọng nhất vào đó.
Tổng giám đốc là ai nào? Là người làm ăn! Người làm ăn khi hành sự
lúc nào cũng giỏi giang, hiệu quả nhất.
Thế là sếp tổng phất tay, lập tức đến Cục dân chính đăng ký.
Đỗ Lôi Ty rất nghi ngờ rằng thực ra trước khi sếp tổng đến đây đã
định sẵn mọi thứ rồi, cô nhất định sẽ mắc bẫy. Nếu không thì làm gì
có ai lúc nào cũng mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư theo bên
người, bảo đăng ký là đăng ký ngay? Chỉ là, sự giác ngộ đáng thương
đó đối với Đỗ Lôi Ty mà nói thì thực sự là quá chậm chạp, đến khi
cô phát hiện ra sự việc kỳ lạ thì hai quyển sổ kết hôn bìa bọc da
đỏ đã đưa đến trước mặt hai người họ.
"Chúc mừng hai vị, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý
tử."
Lúc đó Đỗ Lôi Ty mới sực tỉnh, bản thân từ mục "chưa kết hôn" trên
bảng điền thông tin, bây giờ thoắt cái đã nhảy sang mục "đã kết
hôn", từ bây giờ trở đi cô đã là một phụ nữ có chồng rồi!
Còn về những bước phải trải qua trước khi kết hôn – hẹn hò, xem
phim, dạo phố, hôn nhau, cầu hôn... cô đều không hưởng thụ được,
ngay cả lần duy nhất có thể được gọi là "cầu hôn", cũng bị cô lờ đi
vì tưởng là tiết mục đài truyền hình, còn về chú rể thì càng khỏi
phải nói, từ lần đầu gặp mặt đến khi kết hôn, họ còn chưa quen nhau
quá hai mươi tư giờ đồng hồ!
Đỗ Lôi Ty bỗng thấy muốn khóc, thì ra cuộc đời có thể lên voi xuống
chó như thế.
Cô quay sang nhìn "ông chồng" ngồi cạnh cô, đôi mắt không tỏ rõ cảm
xúc gì, bất giác cảm khái vô cùng. Đương nhiên điều cô cảm khái
không phải là: "Chim sẻ biến thành phương hoàng", cũng không phải
"gả vào nhà giàu", càng không phải "bám rồng đeo phượng", mà điều
cô cảm khái là – sếp tổng làm sao trấn tĩnh được như thế!!!
Cảm nhận được ánh mắt kỳ quặc ngay cạnh mình, Liêm Tuấn quay lại,
thấy ai kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt thì cảm thấy
không thoải mái lắm. Anh cau mày, hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Không... không có gì..." Đỗ Lôi Ty vội vàng thu ánh nhìn lại, giả
vờ như đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Im lặng một lúc, cô lại không kìm được lén lút liếc nhìn anh.
Lần này đến lượt cô giật mình, sao sếp tổng vẫn đang nhìn mình? Lẽ
nào giống trong tiểu thuyết, hoàng tử đẹp trai giàu có đã yêu ngay
cô bé lọ lem dịu dàng xinh đẹp từ cái nhìn đầu tiên, sau đó sống
một đời hạnh phúc mỹ mãn?
Chỉ tiếc là Đỗ Lôi Ty đã không nghĩ đến điểm này, cô đã không dịu
dàng cũng chẳng xinh đẹp, thế nên sếp tổng không thể nào mù đến mức
độ đó.
Nhìn ánh mắt ngờ nghệch của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn hiểu ra bây giờ
trong đầu cô chắc chắn đang nghĩ đến chuyện nhảm nhí gì đó. Thế là
anh thở dài, bất lực quay đi.
Sếp tổng thở dài như thế đã kéo Đỗ Lôi Ty ra khỏi giấc mơ hão huyền
tuyệt đẹp. Cô lại ủ rũ gục đầu, quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình là
trò lừa gạt, lừa gạt!
Hai người cứ im lặng đến khi chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt
thự lộng lẫy.
Đỗ Lôi Ty sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ, dò hỏi: "Đây là
đâu?"
Phía sau vẳng đến giọng nói bình thản của sếp tổng: "Nhà chúng
ta."
Chương 2 - Sống chung
Nhà chúng ta???
Sếp tổng đại nhân không nói "Nhà tôi", cũng không nói "Nhà em", mà
anh nói "Nhà chúng ta"! Điều đó khiến Đỗ Lôi Ty bỗng thấy luống
cuống không quen.
Lúc đó sếp tổng đại nhân đã ra khỏi xe, đứng bên ngoài, nhìn cô từ
trên cao xuống.
Cả cửa xe cũng không thèm mở hộ! Đúng là không ga-lăng tí
nào!
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, hậm hực bước ra khỏi chiếc xe sang trọng, sau
đó đóng sầm cửa lại.
Liêm Tuấn nhìn cô, không nói gì.
Lúc ấy tư tưởng tiểu thị dân điển hình của Đỗ Lôi Ty đã bùng
nổ.
Cô nghĩ: Cô và sếp tổng quen nhau đến giờ đều là anh xỏ mũi cô kéo
đi, bỗng dưng có cơ hội đập cửa xe của anh, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy
hình tượng của mình trở nên to lớn hơn, cứ thấy bản thân không còn
là người bị áp bức nữa.
Tâm lý có sự thay đổi, bước đi cũng có thể ưỡn ngực thẳng lưng,
nghênh ngang kiêu hãnh.
Cứ mũi hếch lên trời theo sếp tổng vào nhà, lơ đãng một cái, ngã
nhào xuống đất.
Đỗ Lôi Ty bò rạp dưới đất như một con rùa, quay đầu nhìn lại, cô
choáng váng!
Ở cửa lại có một bậc thềm cao bằng lòng bàn tay, chẳng trách người
ta bảo khó vào nhà giàu, thì ra là vì bậc cửa quá cao! Đỗ Lôi Ty
xem như đã đích thân trải nghiệm.
Lại nhìn sếp tổng, anh đang đứng gần đó nhìn cô, đôi mắt lóe lên
tia vui sướng trên nỗi đau kẻ khác.
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy sếp tổng nhất định là cố ý không báo cô
biết có bậc cửa, ai bảo lúc nãy cô sập cửa xe của anh lại? Cho cô
ngã một lần đã được coi là rất từ bi rồi.
Nhà tư bản đúng là không bao giờ để mình thua thiệt.
Sau khi hiểu ra đạo lý ấy, Đỗ Lôi Ty quyết định sau này cứ nên
khiêm tốn trước mặt sếp tổng, giai cấp công nông giành được thắng
lợi không do thực lực, mà là do sức chiến đấu kiên trì bền
bỉ.
Theo sếp tổng vào sào huyệt của anh, linh hồn bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty
lập tức chấn động bởi nội thất trang trí siêu hào nhoáng trong ngôi
biệt thự.
Xem bức tranh kìa, không hiểu gì cả! Tranh vẽ mà không hiểu thì
nhất định rất đáng giá, Đỗ Lôi Ty nghĩ thế. Lại nhìn pho tượng này,
khắc đẹp quá! Nhìn ánh vàng lấp lánh, lại sờ thử một cái, cảm giác
trơn nhẵn rất tuyệt...
Lúc đó có người hỏi phía sau: "Em đang làm gì vậy?"
Đỗ Lôi Ty căng thẳng quay lại, phát hiện ra sếp tổng ban nãy còn đi
phía sau, không biết đã đứng sau lung cô tự bao giờ, đang cau mày
nhìn cô.
Đỗ Lôi Ty thấy thấp thỏm trong lòng, vội vàng nịnh nọt: "Em cảm
thấy tác phẩm điêu khắc này rất đẹp, anh thấy miệng con sư tử này
không, há ra thật oai phong! Đúng là... đúng là oai phong như anh
ấy!" Cô nói xong cũng cảm thấy khá là đắc ý bởi cái sự nịnh nọt
nghệ thuật của mình.
Sếp tổng nghẹn! Sau đó chậm rãi nói: "Đó là thùng rác."
"Lách cách" một tiếng, Đỗ Lôi Ty vỡ tan tành.
Bản thân không có kiến thức, nhìn thùng rác thành tác phẩm nghệ
thuật thì thôi, quan trọng là cái miệng của cô, tại sao còn lôi cả
sếp tổng vào? Lần này hay thật, sếp tổng đại nhân thành thùng rác
rồi!
Quả nhiên, sếp tổng sa sầm mặt, nói với quản gia bên cạnh: "Lão Dư,
ngày mai ông đổi cái thùng rác này đi!"
"Vâng, thiếu gia!" Lão quản gia gật đầu rồi hỏi, "Xin hỏi thiếu gia
muốn đổi thành hình gì?"
"Đổi dạng dễ thương như Đỗ tiểu thư đây."
Sự thực tàn khốc khiến Đỗ Lôi Ty thấu hiểu sâu sắc rằng sếp tổng
đại nhân có tính có thù tất báo, cô quyết định im lặng, im lặng, và
im lặng...
Im lặng đến nỗi về sau, cô cũng không chịu nổi nữa.
Sếp tổng đưa cô về nhà, lại không nói gì với cô, rốt cuộc anh muốn
làm gì?
Thế là Đỗ Lôi Ty bạo gan xích lại, hỏi: "Tổng giám đốc Liêm?"
Liêm Tuấn cầm tờ báo, liếc nhìn cô, tỏ vẻ không vui: "Làm
gì?"
Vừa thấy ánh mắt của Tổng giám đốc, sự bạo gan của Đỗ Lôi Ty khó
khăn lắm mới có được lại biến mất, cô yếu ớt hỏi: "Em... em muốn
hỏi... em em em có thể... có thể... về nhà không..." Đỗ Lôi Ty nghĩ
thế này, dù sao ở với Tổng giám đốc cũng chẳng có việc gì làm, chi
bằng về nhà sớm, thoát khỏi chỗ này.
Nhưng ánh mắt Tổng giám đốc phóng đến: "Chẳng phải em đã ở nhà rồi
đó thôi?"
Hả?!
Đỗ Lôi Ty co rúm lại, trả lời nhỏ nhẹ: "Ý em là nhà của
em..."
Sếp tổng buông báo xuống, nói: "Đây chính là nhà của em."
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì nghẹn nước trong họng. Ở đây? Nhà sếp tổng?
Ý của anh lẽ nào là... lẽ nào là bảo cô ở lại đây?
Thấy vẻ do dự của cô, sếp tổng không vui: "Chẳng lẽ em cảm thấy ở
đây không tốt à?"
"Không phải không phải!" Đỗ Lôi Ty vội vàng khoát tay, "Thực ra là
vì ở đây quá tốt, có câu rằng 'ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ của
mình', em nghĩ em vẫn hợp với cuộc sống trong ổ cỏ hơn..."
"Ổ cỏ?"
Đỗ Lôi Ty gật đầu như gà mổ thóc.
Tổng giám đốc cau mày: "Chẳng lẽ em muốn tôi ở cùng em trong ổ
cỏ?"
"... Em không có ý đó, ý em là, em có thể về ở một mình."
"Ý em là, tôi không xứng ở với em?"
"..."
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty bất đắc dĩ phải cúi đầu ngậm miệng trước phe
ác – cô phải ở cùng sếp tổng.
Trong một ngày, vừa kết hôn, lại sống chung, vậy tiếp sau sếp tổng
không yêu cầu cô... ở cùng phòng chứ?
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty căng thẳng quá!
Kết hôn là nhỏ, thất thân là lớn! Tuy là phụ nữ thế kỷ hai mốt,
không thể bị trói buộc bởi trinh tiết, nhưng như thế này, bỗng dung
phải lột sạch trước mặt người đàn ông mới quen biết một ngày, sau
đó cái đó à ừm...
Đỗ Lôi Ty không dám nghĩ nữa, mặt đỏ bừng lên.
Do bị suy nghĩ đó đeo bám, bữa ăn tối thịnh soạn cũng không thể
khiến bạn Đỗ Lôi Ty vui sướng được, cô cúi đầu, trong đầu cứ hiện
ra cảnh sếp tổng cởi sạch, sắc mặt cô lại như đèn hiệu giao thông,
lúc xanh lúc đỏ rất đặc sắc.
Đến lúc cô tỉnh lại thì bữa tối đã xong hết, sếp tổng đứng trên cầu
thang gọi cô: "Lên đây với tôi."
Không nhanh thế chứ?
Đỗ Lôi Ty sửng sốt, run lập cập theo sếp tổng lên lầu.
"Cái đó... chúng ta bây giờ đi đâu ạ?"
"Phòng em." sếp tổng không thèm quay đầu lại.
Tiêu rồi, quả nhiên là ở cùng phòng rồi! Mặt Đỗ Lôi Ty lại nóng
bừng, rất muốn quay người bỏ chạy nhưng nghĩ lại thì, giấy kết hôn
cũng do chính cô ký, bây giờ hối hận cũng quá muộn rồi?
Đúng như câu danh ngôn: Khôn ba năm dại một giờ!
Đang nghĩ lung tung thì bỗng "binh" một tiếng, đâm sầm vào sếp
tổng.
Liêm Tuấn cau mày: "Em làm gì vậy?"
Đỗ Lôi Ty vẫn còn đang chìm trong nỗi ân hận, ngẩng lên mơ hồ đáp:
"Em vào phòng..." Sau đó, cô vòng qua anh để vào trong.
Bỗng nhiên Liêm Tuấn chặn trước mặt cô.
"Sao thế ạ?" Đỗ Lôi Ty lờ đờ ngước lên.
"Đây là phòng tôi." Liêm Tuấn nói, sau đó chỉ bên cạnh, "Kia là
phòng em."
"Thật ạ?!" Đột nhiên, Đỗ Lôi Ty như được tiêm một mũi thuốc tăng
lực, mắt mở to, "Ý anh là, em không cần ngủ chung với anh?"
Liêm Tuấn ngẩn người, rồi nheo mắt lại, "Lẽ nào em muốn ngủ cùng
tôi?"
"Không muốn! Không muốn!" Sau đó ai kia tỏ ra ngược hẳn với vẻ ủ rũ
ban nãy, hí hửng lao vào phòng bên cạnh, chỉ thiếu khua chiêng gõ
trống, hoan hô vang trời thôi. Bỏ lại sếp tổng vẻ mặt sửng sốt đứng
đờ tại chỗ.
Sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, sắc mặt anh tối lại rồi quay người
vào phòng mình.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!