Chương 1: Vài hài kịch “tình yêu” của tôi trước khi gặp gỡ anh.
Chuyện xảy ra như thế nào nhỉ? Để tôi nghĩ đã.
Có lẽ là một tuần trước tết, dì Lâm hàng xóm đến nhờ tôi, nói bà ấy và chồng phải về quê ăn tết, nhưng con trai tuần sau thi vào trường cao đẳng, không thể bị lỡ, đành để nó một mình ở lại nơi này. Phiền tôi chăm sóc cậu ta một chút.
Đồng thời còn bưng một nồi canh gà thơm ngon nóng hổi trên tay, khiến mỗi giây lại tiết ra 30 ml nước bọt.
Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức đồng ý, tiễn dì Lâm yên tâm về, hướng bát canh gà lên trời làm một hơi đến cùng, xoa xoa bụng, ợ một cái, rồi rửa đi ngủ.
Ngủ liền tới sáng, sau đó nhàn rỗi ra trông cửa hàng.
Ai ngờ gần tới tết, khách đông, mà các em gái lại được nghỉ, cả ngày tôi bận tới nỗi trời đất mịt mùng, ngày tháng không ánh sáng, nhốn nháo hoảng loạn, cát bay bụi chạy. Tới tận 5h chiều, mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhân cơ hội, giới thiệu chút nhé, tôi là Chúc Thảo Nhĩ, Chúc trong Chúc phúc, Thảo Nhĩ trong Mỉm cười, tên nghe rất vui mừng đấy nhỉ. Sau khi tốt nghiệp đại học cùng với bạn thân mở cửa hàng thời trang, vất vả hai năm nay, phật tổ phù hộ, không bị lỗ vỗn, còn có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Vì nhân viên thuê chính là em gái, nên cũng có thể được coi là bà chủ.
“Sao lại một mình? Em gái đâu?” ột cô gái bước vào, quần bò kết hợp boot da, khiến cho đôi chân đẹp càng thon dài. Thân hình cao gầy duyên dáng, chỗ cần đầy đặn có đầy đặn. Ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, dung mạo đẹp đẽ, thêm mái tóc xoăn dài, càng dễ thương rung động lòng người.
Người đẹp này, chính là đối tác đồng cam cộng khổ hai năm – bạn thân – Dương Chí Chí.
“Bạn trai mừng sinh nhật, sao lại không buông tha người ta chứ?” Tôi vội vàng đặt chân lên đùi cô ấy, biểu thị giúp tôi massage, không phải thổi phồng, kỹ thuật massage Chí Chí tuyệt đối hạng nhất.
Chí Chí hai tay ấn bóp, đột nhiên nhíu mày, “Cậu nói, đến em gái cũng có bạn trai rồi, hai chúng ta chẳng phải nên cố gắng chút ư?”
Tôi giơ ba ngón tay lên, thề son sắt: “Mình thề với trời, đã từng cố gắng rồi.”
Chí Chí liếc tôi một cái: “Vậy mấy lần đi xem mặt đó?”
Mấy lần xem mặt đó? Lại có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thời gian trước, trừ mình tôi trong gia tộc ra, người phụ nữ độc thân cuối cùng …… chị gái của chồng của em họ của bố tôi đã kết hôn *(chị gái chồng của em họ bố tôi). Mẹ tôi tham gia hôn lễ xong, trong lòng muộn phiền, liền dắt cún cưng Vượng Tài* (phát tài may mắn) đi dạo cho khuây khỏa, ai ngờ Vượng Tài và một con chó nhỏ Bắc Kinh* (lông xù, mặt sư tử, loại chó xưa của TQ) đã bốc hỏa lên tận thiên lôi, chính tại công viên, hai người, không, hai con chó lại làm chuyện vợ chồng trong phút ngắn ngủi trước con mắt của mọi người.
Đến Vượng Tài cũng có chủ rồi!
Lúc này, mẹ tôi hoàn toàn nổi giận, lập tức sắp xếp hàng loạt cuộc xem mặt, đồng thời nếu tôi dám không đi, liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Há không nghe theo.
Đối tượng xem mặt thứ nhất ngồi xuống liền đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mí mắt chớp chớp, quái gở nói: “Con gái không nên ăn quá nhiều, béo rất xấu. Tôi à, thích nhất phụ nữ người dây xinh đẹp, giống như người mẫu nước ngoài thì tốt.”
Tôi liền biến thành trân châu độ cứng 4.0. Thật đáng thương, tuy mình không gầy, nhưng từ nhỏ cân nặng đều trong phạm vi bình thường, chưa bao giờ vượt quá tiêu chuẩn.
Quan trọng hơn là, vị nhân huynh yêu cầu mỹ nữ người dây ngồi đối diện này cao không tới 1m7, cân nặng tuyệt đối vượt quá diện tích 200, gấp 2 lần tôi, cuối cùng khi thanh toán còn bồi thường ông chủ 50 tệ phí sửa ghế mây!
Không sợ không sợ, người ta homas Alva Edison cũng phải thử vài nghìn lần mới tìm ra sợ vôn-fram, huống hồ lại là đàn ông tốt.
Chương 2: Vài hài kịch “tình yêu” của tôi trước khi gặp gỡ anh 2:
Đành an ủi bản thân như vậy, tôi bắt đầu xem mặt lần hai.
Lần này là loại hút Dunhill hương thơm đàn ông đầy dục vọng, ăn mặc thời thượng, nhưng đôi mắt lóe sáng tuần tra trên người tôi lại khiến sự tự tin bị hủy hoại của bản thân dần dần hồi phục. Nhưng sau 10 phút nói chuyện, anh ta liền đắc ý kể cho tôi câu chuyện của anh ta và 108 phụ nữ. Từ đó có thể thấy, sự hứng thú của tên ngựa giống này thực sự thật rộng lớn, từ 14 tuổi, cho tới 40 tuổi, từ béo tới gầy, không từ một ai.
Cuối cùng, còn nắm móng lợn nhỏ tôi đặt trên bàn, liếc mắt theo kiểu mê hoặc, nói: “Thế nào, buổi tối đi quán rượu chứ.”
Tôi rút tay về, đặt thẻ ưu đãi của bệnh viện phụ sản nhặt trên đường nào đó lên, lặng lẽ rời đi.
Vị thứ ba là một trí thức đeo kính vàng, nho nhã lịch sự, lúc bắt đầu không khí rất tốt, nhưng ăn đến cuối cùng anh ta lại không nói tới chuyện đi về. Tôi cũng không tiện giục, may mà nhân viên phục vụ cuối cùng kìm nén không được, bước tới mời chúng tôi thanh toán.
Tôi thầm thở phào, chỉnh quần áo chuẩn bị ra cửa.
Ai ngờ trí thức cầm hóa đơn, xem 10 phút, gật gật đầu, đặt xuống, sau đó… điềm nhiên như không nói chuyện khải hoàn của công cuộc xây dựng nền chính trị!
Trong chớp mắt tại đó, tôi nhìn trộm thấy sắc mặt nhân viên phục vụ bên cạnh bất giác giật giật ba cái.
Nghĩ chút, phụ nữ chúng ta đều có thể gánh vác nửa thiên hạ, hóa đơn thanh toán đương nhiên có thể gánh 1 nửa, liền thương lượng với anh ta: “Chúng ta theo kiểu AA* nhé.” (AA: mỗi ng một nửa)
Trí thức gật gật đầu, cầm hóa đơn lần nữa, nhìn 10 phút một lần nữa, đặt xuống, sau đó… sắc mặt không đổi nói với tôi danh ngôn của Milan Kundera *( Tiểu thuyết gia người Séc).
Điện xẹt qua, hiểu rồi, hóa ra là đợi tôi trả tiền, vội vàng lấy ví thanh toán, muốn kéo anh ta đi.
Nhưng trí thức lại kéo tôi lại, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Phiền anh viết hóa đơn cho chúng tôi.” Sau đó lại quay đầu giải thích với tôi: “Đơn vị chúng tôi có thể thanh toán.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ta cẩn thận đặt hóa đơn vào trong cặp, ngay lúc đó, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ dường như có sét ngang qua.
Sau khi ra ngoài, đang muốn làm thế nào để thoát thân, lại nghe trí thức nói: “ Tôi cảm thấy rất hợp với cô, chúng ta ngày mai hẹn thời gian đi ăn cơm, có điều, cô gọi điện cho tôi nhé.”
“Vì sao?”
Anh ta quay đầu lại, mỉm cười: “Vì điện thoại của tôi nghe miễn phí.”
“……”
Vị thứ tư là một anh chàng mạnh mẽ cao to, vừa tới liền yêu cầu nói rõ ràng, hy vọng có thể tìm thấy người phụ nữ của gia đình, ở ngoài là quý phu nhân, trong nhà là bà nội trợ, sau khi trang điểm có thể nghiêng nước nghiêng thành, sau khi tẩy trang có thể thanh khiết xinh đẹp, ngoài ra còn thêm dịu dàng hiền thục tam tòng tứ đức, chồng mắng không cãi lời, đánh không trả đòn.
Mình không dám trèo cao, vội vàng lui xuống.
Vị cuối cùng, là boss lớn trong truyền thuyết, giống như Illidan Stormrage * (một trò chơi của Anh: truyền thuyết thợ săn) trong thế giới thú quỷ, Trát Côn * (Boss thứ 6) của Đảo mạo hiểm *(trò Maple Story).
Gặp mặt anh ta ở quán café thơm nồng, dưới ánh mắt trời của buổi chiều tà, gương mặt của boss, hoàn mỹ không giống người thật. Thấy tôi, anh ta đứng dậy, lịch sự kéo ghế mời ngồi.
Tôi lên hết tinh thần, nói chuyện với boss từ thơ ca cho tới triết học nhân sinh, từ triết học nhân sinh tới thơ ca, nói chuyện vô cùng vui vẻ chỉ hận gặp mặt hơi muộn.
Trong lòng vui như hoa nở, khôi ngô, nho nhã, lịch sự, có lễ nghĩa, đến sinh nhật 8 chữ, chòm sao, hóm máu đều cực kỳ hợp rồi. Người thắp đèn lồng đi tìm cũng khó tìm như vậy lại để tôi nhặt được rồi! Hóa ra 4 lần hy sinh trước là đáng cả, sợi vôn-fram có thể tìm thấy, đàn ông tốt có thể gặp được!
Trong lòng đang cười ha hả, đột nhiên nghe boss nói với chất giọng nho nhã: “Cô là cô gái tốt.”
Tôi cố ý làm bộ xấu hổ cúi đầu: “Đâu có.”
Anh tiếp tục nói: “Vì vậy tôi càng phải nói rõ với cô.”
Chương 3:Vài hài kịch “tình yêu” của tôi trước khi gặp gỡ anh 2:
“Hả? Anh nói sao?” Tôi ngẩng đầu nghi hoặc, nhưng thấy một anh chàng đẹp trai lai tây ngồi cạnh anh ta từ lúc nào, boss cầm tay chàng đẹp trai, nhẹ nhàng nói: “Đây là bạn trai tôi.”
Ngực như bị đánh một cú, chấn động tới mức khí huyết bốc lên, ngũ tạng như bị lửa đốt, hoa mắt chóng mặt, toàn thân co rúm, xém chút chết toi tại chỗ.
“Xin lỗi” boss áy náy nói: “Gia đình tôi không chấp nhận sự lựa chọn của tôi, cứ bắt tôi phải đi xem mặt, cô là cô gái tốt, nhưng tôi…”
Thôi đi, thua cũng phải thua đẹp, tôi nuốt nước mắt, nắm chặt tay đan vào nhau của hai người họ, lợi dụng cơ hội đụng chạm “Hai người phải hạnh phúc, cố lên.”
Nói xong, hít sâu, bi tráng quay người, về nhà dưỡng thương.
Trên đây là lịch sử cố gắng mang đầy bi kịch của tôi.
Chí Chí thấy hồi ức thảm thương của tôi, rong lòng không chịu được, đề xuất: “Đi thôi, mời cậu đi ăn lẩu.”
Vừa nghe có cơm ăn chùa, tôi lập tức quên ngay quá khứ, bằng lòng đi theo.
Tới quán lẩu, lập tức gọi món thường ngày thích nhất: thịt viên rau thơm, lòng non, thịt trâu tươi, sủi cảo tôm, nấm, măng tươi, còn có bí ngô, đậu phụ, bánh phở, khoai tây, và một két bia lớn, cùng Chí Chí vùi đầu vào ăn.
Ăn lẩu là một trong những thứ đáng hưởng thụ nhất trong mùa đông, thức ăn nóng hổi quyện vào nhau thơm cay khiến người ta muốn ngừng mà không được, trôi xuống bụng, ngay lập tức ấm cả lục phủ ngũ tạng, xua đuổi cái lạnh. Đầu lưỡi bị giày vò? Đừng vội, uống ngụm bia sẽ làm tan vị cay trong miệng, rồi lấy đũa hướng vào nồi lẩu, để thưởng thức sự thống khổ mang theo mê hoặc.
Thấm thoát đã 4 chai bia vào bụng, đột nhiên cảm thấy hơi mót, vội vàng đi giải quyết.
Ai ngờ từ phòng vệ sinh đi ra, lại đụng vào một người, tôi chưa kịp đứng vững, mông đã đập xuống đất.
Đau tới nỗi nhe răng nhếch miệng, nước mắt lưng tròng. Vẫn chưa hoàn hồn, đỉnh đầu đã truyền tới một trận chửi rủa: “ Con điên, không có mắt à, không muốn sống chắc, đến tao cũng dám đụng, mẹ mày chứ…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn rõ, là một tên lưu manh tóc nhuộm bảy sắc cầu vồng, trên cổ tay trái có hình xăm con rồng thô ráp, chắc là để thể hiện rõ nên mùa đông cũng phải kéo tay áo lên.
Thấy anh ta vẫn không ngừng hỏi thăm tổ tiên nhà tôi, tôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo, hai tay làm động tác dừng: “Dừng lại.”
Anh ta lập tức phản ứng không lại, liền dừng, nghi hoặc nhìn tôi.
Nhân cơ hội đó, tôi nâng cao, cổ vũ tinh thần nói tiếp: “Tuy gây khó nhưng xin hãy mở to đôi mắt anh nhìn cho rõ, nơi chúng ta va chạm cách phòng vệ sinh nữ chỉ có 1m. Vì sao anh có thể xuất hiện ở đây? Là không nhịn nổi muốn vào trong hay là cố nghĩ muốn nhìn trộm, nếu là không nhịn nổi muốn vào trong chứng tỏ anh muốn trở thành phụ ữ, hoan nghênh anh đi phẫu thuật đổi giới tính trở thành một trong số chúng tôi, nếu như cố ý nhìn trộm chứng tỏ anh háo sắc biến thái cực điểm, đừng trách tôi vô tình, tôi sẽ gọi 110.”
Lúc này, vừa mày có một cô 45 tuổi từ phòng vệ sinh đi ra, nghe thấy câu cuối cùng của tôi, lập tức vội vàng hỏi: “Ai? Ai muốn nhìn trộm?”
Tôi chỉ phía trước: “Anh ta!”
Tên lưu manh một hơi chưa kịp tỉnh trở lại, trợn mắt, chỉ mình: “Tôi?”
Tôi buông tay: “Nhìn xem, tự anh ta thừa nhận rồi.”
Cô đó nắm chặt vạt áo trước, chửi: “Ở đâu đến tên chết tiệt này, tao đáng tuổi mẹ mày, còn dám nhìn, làm càn!” Vì sợ tên lưu manh thú tính nổi lên, tiếp tục có hành vi gây rối cô ấy vội vàng chạy.
Tên lưu manh bị tôi làm cho tức điên lên, mặt còn đỏ hơn cả bị cay vì lẩu, “Mày……mày……mày” Nó run rẩy chỉ vào tôi, cuối cùng cảm thấy sức mạnh ngôn ngữ chưa đủ mạnh, liền giơ tay ra, “bang” – một cái tát phẩy về phía tôi.
Tôi thấp người tránh qua, sau đó…..
Chạy về phía Chí Chí. Trên đường không dám quay đầu, nhưng cảm nhận được tên lưu manh đuổi đằng sau nghiến răng nghiến lợi hung dữ thề phải khiến tôi vỡ thành vạn mảnh.
Ai ngờ tới khúc quẹo, phản ứng chậm một chút, lại bị tên lưu manh kéo mũ lại, trong lòng “hồi hộp”, xong rồi, lần này bị đá là cái chắc rồi.
Chương 4: Lần đầu gặp mặt anh 1
Nhưng vẫn may ông trời có mắt, đúng lúc tên lưu manh giơ tay hung dữ phẩy lên mặt tôi, Chí Chí xuất hiện, đá một cước, tên lưu manh bị đá xuống đất.
Quên nói, cha Chí Chí là chủ võ quán, từ nhỏ cô ấy đã khổ luyện công phu Trung Quốc, thành tích nổi bật, từng quật ngã hai hảo hán dũng mãnh trong chớp mắt.
Vì vậy, tên lưu manh chỉ có thể cầu phúc lớn thôi.
Nhưng tôi vui mừng quá sớm, không biết từ đâu chui ra đồng bọn của tên lưu manh, 6 tên bao vây chúng tôi lại. Chí Chí có lợi hại mấy, có con ghẻ tôi ở bên, cũng chẳng có kế hay gì. Trong lòng lại “hồi hộp”, xong rồi, cú đá này bị đá ra tận bàn sắt hun nóng rồi.
Khách trong quán lẩu rất đông, thấy đánh nhau, đều nhao nhao lẩn tránh, trong chốc lát, đâu đâu cũng là tiếng cốc bát vỡ, tiếng la hét của người, cực kỳ ồn ào.
Chính lúc đó, một người nói: “Dừng tay.”
Giọng nói không lớn, nhưng đầy uy nghiêm, có loại ma lực khiến người ta bất giác phục tùng.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, áo gió màu đen, cao ráo mà anh hùng kiệt xuất, đôi mắt sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu tim bạn. Ánh đèn trên gương mặt anh ấy tỏa xuống bóng dáng điềm tĩnh, con người anh ta cũng chín chắn, khí phách siêu phàm, càng tăng thêm phần hấp dẫn.
“Anh Hoa?” Tên lưu manh vội vàng gật đầu khom lưng: “Không biết anh ở đây, đã quấy rầy anh ăn cơm, thật sự xin lỗi, chúng em lập tức giải quyết hai đứa con gái này.”
“Thả họ.” Người đàn ông đó nói.
“Hả?” Tên lưu manh ngẩn người, nhưng không dám chống lại, vội vàng kêu mấy tên vây quanh chúng tôi tản ra.
Lúc này, quản lý chạy tới, thấy người này, cũng vội vàng xin lỗi: “Hoa tiên sinh, có phải tiểu quán phục vụ không chu đáo?”
“Không liên quan tới các anh.” Người đàn ông nói: “Là đàn em tôi nhất thời kích động, ra tay, anh kiểm tra xem thiệt hại bao nhiêu, còn nữa, hóa đơn của hai cô này, cũng tính vào cho tôi.”
“Không cần đâu!” Chí Chí lấy tiền ra, bỏ lên bàn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt, hãy cứ để chúng tôi tự trả.”
Nói xong, muốn lôi tôi đi, nhưng tên lưu manh chắn trước mặt: “Anh Hoa chưa cho đi, các người dám đi!”
Chí Chí nhíu mày, quay đầu nhìn người đàn ông đó, hắn cũng nhìn thẳng lại cô, trong mắt lóe lên tia sáng rực, cứ nhìn như vậy, một lúc sau, anh ta ra hiệu cho thuộc hạ thả người, Chí Chí liền lôi tôi bước nhanh.
Ra đến đường, bị gió lạnh thổi, tôi lập tức hắt hơi, giống như trở về hiện thực. Nhưng vừa nãy, càng giống như một giấc mơ, không nén được hỏi: “Tên đó là ai nhỉ? Hình như lai lịch không vừa.”
“Không biết, có điều trông vẻ cũng chẳng phải người lương thiện gì.” Chí Chí nhìn đồng hồ: “Mới 7h, chúng ta đi chỗ nào chơi đi?”
Tôi liên tục xin thứ lỗi: “Hôm nay đứng cả ngày, vừa lại bị tên lưu manh truy sát, mệt chết rồi, mình phải về nghỉ.”
Thấy con số kinh doanh ngày hôm nay, Chí Chí đành hủy bỏ, tôi nghìn vạn lần cảm ơn, vội vàng bắt xe về nhà.
Chắc vì uống hơi nhiều, thang máy vừa lên liền hơi buồn nôn, tôi vừa vào góc, nhắm mắt ngủ một tí. Nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của hai người bên cạnh.
“Tòa nhà chúng ta có phải hôm nay có người chuyển nhà không, sao chiều này thấy xe công ty chuyển nhà đỗ ở dưới lầu.”
“Đúng rồi, hình như là tầng 16.”
Trước khi về tới nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, định bước vào, khóe mắt liếc thấy trước cửa nhà dì Lâm bên cạnh có một người đang đứng, quần bò, áo lông đen, quàng khăn màu kem, tay trái đang cầm chìa khóa mở cửa, tay fải cầm túi siêu thị, bên trong chưa đầy đồ ăn nhanh.
Chương 5: Lần đầu gặp mặt anh 2
Nhất định chính là con trai dì Lâm rồi, tôi đoán vậy. Nhà dì Lâm mới chuyển tới ba tháng trước, hơn nữa con trai dì trước nay đều ở trường, lớp 12, đến chủ nhật cũng phải học thêm, không thể về nhà, vì vậy tôi cũng chưa từng gặp qua cậu ta.
Đột nhiên nghĩ tới lời giao phó của dì Lâm, liền cảm thấy áy náy, bản thân ra ngoài ăn uống no say, lại để một đứa học sinh thi cao đẳng ăn mỳ, thực sự hơi quá.
Nghĩ tới điều này, liền mở miệng hỏi han: “Người kia…… người kia…….” Nhất thời cũng không biết nên gọi cậu ta thế nào, đành gọi: “Người kia…… em trai à, em qua đây ăn cơm đi.”
Cậu ta quay đầu lại, nhìn tôi, một lúc sau, đột nhiên nhận thức ra tôi đang nói chuyện với cậu ta, trong mắt xuất hiện sự ngạc nhiên.
“Mẹ cậu trước lúc đi có nhờ tôi chăm sóc câu,” Tôi giải thích: “Vẫn chưa ăn hả, tôi giúp cậu làm ngay đây.”
Cậu ta vẫn đứng chỗ cũ, lặng lẽ nhìn tôi chăm chú một lúc, không biết có phải cảm giác nhầm không, tôi nhìn trong mắt cậu ta sáng lên rồi thôi, sau đó, cậu ta chầm chậm bước tới, vẫn không nói gì.
Tôi mời cậu ta vào phòng, kêu cậu ta ngồi xuống, sau đó vội vàng vào bếp chuẩn bị cơm, may mà bình thường vẫn làm, trong 20 phút món mặn – chay – canh bày lên trên bàn.
Nhưng tên tiểu tử này đến một từ cảm ơn cũng không có, liền ngồi xuống, cúi đầu ăn.
Có điều nói thật, tên tiểu tử này trông khá đẹp, trắng nõn trắng nà, thanh thanh tú tú, môi đỏ răng trắng.
Nhưng đáng quý là không nhuộm tóc, không để đầu tóc giống như sư tử bị điện giật, không xuyên lỗ tai, không đeo khuyên lưỡi, khuyên mũi, không xăm.
Toàn bộ con người chính là loại vương tử tôi say mê thời trung học.
Đang nhớ lại tuổi trẻ, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với tôi.
“Sao vậy?” Tôi có chút chột dạ, nhìn trộm lại bị tóm bằng cái nhìn chính diện, cậu ta sẽ không cho rằng tôi là bà dì háo sắc chứ.
Cậu ta nhìn tôi, nói câu đầu tiên từ lúc chúng tôi quen nhau: “Tôi ăn no rồi, cảm ơn, tay nghề rất tuyệt.”
Tôi hơi bất ngờ, tên tiểu tử này không ngờ rất lễ phép, liền mỉm cười nói: “Không có gì, không có gì, nên như vậy.”
Cậu ta đứng lên, lạnh nhạt cười, nói câu thứ hai từ lúc chúng tôi biết nhau: “Tối mai tôi muốn ăn tôm nõn xào măng tây, đậu phụ sốt cay, cánh gà cô ca, canh nấm, còn có trứng gà xốt cà chua….. tạm thời mấy món vậy thôi, ngày mai gặp.” Nói xong, cậu ta quay người, mở cửa, đi ra.
Để lại tôi mắt chữ O mồm chữ A.
Đây, đây là cái gì?
“Tên tiểu tử đó chắc là để ý cậu rồi.” Chí Chí cả quyết: “Mình nói bình thường cậu chẳng phải rất lợi hại ư? Sao đến một đứa trẻ cũng đấu không lại?”
Tôi thở dài: “Không còn cách nào, ai ngờ vì một nồi canh gà mà xảy ra nhiều chuyện thế. Không chăm sóc tốt cậu ta, lúc về cậu ta kể với mẹ thì làm sao? Bỏ đi bỏ đi, với thân phận học sinh của cậu ta, hục vụ thiếu gia này vài bữa cơm vậy … hỏng bét!” Tôi nhìn đồng hồ: “3h rồi, mình phải đi mua thức ăn, đi trước đây.”
Vừa nói vừa cầm túi chạy ra ngoài, ai dè suýt đụng khách ở ngay cửa, tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá…… Ô! Là anh!” Tôi kinh ngạc lên tiếng, người đến lại chính là người họ Hoa tối hôm qua kia, sao anh ta có thể tìm thấy nơi này mà tới? Nghĩ tới tối qua Chí Chí không nể mặt, tự mình trả tiền, tôi thầm kêu, chắc không phải anh ta tới gây chuyện chứ?
Chương 6: Lần đầu gặp mặt anh 3
Lúc này Chí Chí nhìn thấy anh ta, cũng lặng đi.
Tôi tỉnh người, hỏi: “Xin hỏi có việc gì không?”
“Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho người con gái tôi thích, có thể giúp tham khảo chút không?”
“Đương nhiên có thể.” Hóa ra là mang tiền tới, tôi vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thân hình cô ấy đại khái thế nào? Bình thường thích mặc loại quần áo gì?”
“Cô ấy……” Anh ta chầm chậm quay đầu, nhìn Chí Chí, trên mặt lóe lên một loại thần sắc khiến người ta khó mà đoán ra: “Thân hình cô ấy và Dương tiểu thư gần như nhau, mà phong cách mặc cũng giống. …… Có thể mời Dương tiểu thư thử giúp không?”
Dương tiểu thư?
Anh ta lại biết tên của Chí Chí!
Tôi kinh ngạc, đều đã điều tra rồi, xem ra quả là đến không có ý tốt.
Chí Chí kìm nén không được: “Thưa tiên sinh, chúng tôi……”
“Tôi tên Hoa Thành.”
“Hoa tiên sinh, chúng tôi……”
“Không,” Anh nhẹ nhàng ngắt lời Chí Chí, nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Gọi tôi là Hoa Thành.”
Chí Chí hít sâu, hai tay nắm chặt, nói từng từ từng câu: “Hoa Thành tiên sinh, chúng tôi không có loại phục vụ ấy.”
Hoa Thành ngồi nghỉ trên ghế, hai chân vắt chéo, hai tay đặt trên đầu gối, lặng lẽ nhìn Chí Chí, thảnh thơi nói: “Thật ư?”
Xem ra, anh ta không đạt được mục đích sẽ không đi, tôi kéo Chí Chí sang một bên, khuyên bảo: “Cậu giúp anh ta thử đi, loại người như anh ta, xem ra bình thường ngồi tít trên cao quen rồi, vì vậy gặp người dám chống đối anh ta, liền cảm thấy mới mẻ. Cậu á, nhẫn nhịn chút đi, cứ theo ý anh ta, lâu rồi, anh ta sẽ cảm thấy hết thú vị, cũng sẽ không tới dây dưa với cậu nữa.”
Chí Chí nghe rồi, cảm thấy có lý liền nhịn, giúp Hoa Thành thử quần áo.
Có điều tên Hoa Thành này thực sự không đơn giản, hỏa nhãn kim tinh* (Mắt của Tôn Ngộ Không), mỗi một bộ quần áo anh ta chọn, Chí Chí mặc lên đều rất hợp. Mỗi lần Chí Chí bước ra từ phòng thử đồ, anh ta đều sẽ gật đầu nhè nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười có như không.
Cứ như vậy thử hai tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta cũng hài lòng, kêu tôi gói hết hơn chục bộ quần áo Chí Chí vừa thử qua vào. Tôi làm theo lời, sau đó đưa túi đồ cho anh ta. Trong lòng thầm sướng, hôm nay kiếm gấp đôi rồi.
Ai ngờ anh ta không nhận: “Đưa cho Dương tiểu thư đi, tôi tặng cô ấy.”
Cô gái anh ta thích không lẽ chính là Chí Chí?
Tôi nhíu mày, đây, có coi là tỏ tình không?
Chí Chí nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không cần.”
Hoa Thành cũng không nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Hình như em rất thích cự tuyệt anh.”
Tôi vội vàng ra hiệu bằng mắt với Chí Chí, tiểu thư à, chẳng phải nói với cậu rồi ư, cậu càng cự tuyệt, anh ta càng thích thú. Một mặt giải thích: “Không phải, bởi vì……” Tôi lo lắng, đành nói bừa: “Hoa Thành tiên sinh, anh đừng cho rằng những bộ quần áo này nhìn đẹp, thực ra chất lượng rất kém, mặc 1,2 ngày sẽ bị hỏng.”
Vừa nói xong, khóe mắt liền liếc thấy hai cô gái đang chuẩn bị bước vào vội vàng đi ra.
“Hóa ra cửa hàng thời trang này kém thế, nhìn xem, đến bà chủ cũng tự mình thừa nhận rồi.”
“Thật nguy, xém chút đã mua rồi.”
“Về nói cho Sa Sa bọn họ biết, sau này đừng mua nữa.”
“Đúng, mình cũng về thông báo cho Lệ Lệ.”
Tiếng bàn luận của hai người xa dần, dường như tôi nhìn thấy đồng bạc trắng chầm chậm bay mất, thật là khóc không ra nước mắt, lòng đau như cắt.
Nhẹ nhàng quay đầu, quả nhiên, mắt Chí Chí phát hỏa, muốn giết tôi rồi.
Tôi vội vàng cầm túi lên, cười ha ha: “Cái đó, mình phải về nhà chăm trẻ, đi trước nha.” Nói xong, vội vàng chạy biến.
Chúc các bạn online vui vẻ !