Chương 79: Thỏa thuận thành công 1
“Ông ngoại, tự ông nhớ lại đi, bao năm nay đều là cháu quản lí công ty, ông căn bản không hề bận tâm, hơn nữa còn thường xuyên dùng tiền của công ty mua quà tặng những người bạn gái đó, không nói những thứ khác mà hai năm trước, còn tặng Khả Thảo đó một ngôi nhà, với những thứ đó, cháu chưa bao giờ hỏi. Để thấy rằng cháu tưởng ông ngoại mình đã đủ rồi. Nếu ông không đồng ý chuyện cháu và Nhã Dật, vậy, cháu đành từ chức.”
Liễu Bán Hạ vừa nói xong, ông trời liền hợp tác bằng tiếng sét đánh.
“Ầm ầm”, một trận mưa lớn bên ngoài.
Tôi không thể không thừa nhận, tính kịch tuồng nhà họ thực sực rất mạnh.
Ông ngoại bị tướng phản mất quân, sắc mặc hết xanh lại trắng, đỏ lại xanh, rồi tím.
Sắp nổi nóng rồi, thấy tình hình vậy, tôi vội vàng nấp sau lưng Hôn Hiểu, tránh bị thương.
Nhưng một lúc sau, ông ngoại đột nhiên cười vui vẻ, nói với Liễu Bán Hạ: “Thực ra, chúng ta đều hiểu lầm, ông cũng rất thoáng.”
“Không có ạ.” Chu Mặc Sắc khẽ lầm bầm: “Vừa nãy ông rõ ràng phản đối mà.”
“Ông vì đánh giá tình cảm bọn cháu có chân thành không, bây giờ xem ra bọn cháu thực sự nghiêm túc, ông đương nhiên sẽ ủng hộ bọn cháu ở bên nhau.” Ông ngoại cười ha ha với Liễu Bán Hạ: “Bán Hạ, cháu cũng đừng đi, tiếp tục giúp ông quản lí công ty nhé.”
“Nếu ông ngoại cho phép bọn cháu ở bên nhau, vậy cháu khẳng định sẽ tiếp tục hết sức có hiếu.”
Nói xong, hai ông cháu bắt tay làm hòa.
Đồng thời, Chí Chí kéo Mộ Nhị ra, nói khẽ: “Sư ca, anh thực sự, thực sự muốn ở cùng anh ta?”
“Anh biết bọn em nhất định có rất nhiều nghi ngờ.” Mộ Nhị cười dịu dàng: “Anh và Bán Hạ ở bên nhau, chắc rất nhiều người không hiểu và không chấp nhận.”
“Lúc ban đầu, anh cũng vì quan tâm tới ánh mắt của người khác mà từ chối Bán Hạ. Nhưng, càng ngày anh chẳng cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn thấy nặng nề hơn. Thế là, anh lấy hết dũng cảm, kể cho sư phụ chuyện này.”
“Sư phụ nghe xong, đứng bên cửa sổ, hồi lâu sau mới thở dài, thuật lại tình cảm mịt mù của ông hồi trẻ và một vị sư đệ, vì quan tâm tới ánh mắt của người khác, cuối cùng ông từ bỏ, cho tới giờ nhớ lại vẫn vô cùng xúc động.”
“Sư phụ hy vọng anh có thể dũng cảm hơn chút, đừng quan tâm ánh mắt của người khác, làm việc theo nguyện vọng thực sự của bản thân. Nghe lời sư phụ, anh được khai sáng, quyết định nắm chắc hạnh phúc trong cuộc đời mình, đi tiếp cùng Bán Hạ.”
“Anh vừa nói, cha em và sư đệ của ông …” Chí Chí hơi lắc lư người, tôi vội vàng đỡ cô.
Thật là không ngờ! Cụ nhà thời trẻ cũng từng qua chuyện này.
“Chúng ta về trước đi.” Tôi chuyển hướng câu chuyện.
“Xem ra tối này đi không được rồi.” Hôn Hiểu bước tới, vén rèm, ngoài trời sấm chớp, mưa to.
“Không sao, dù sao phòng còn nhiều.” Ông ngoại hồi phục lại dáng vẻ chủ nhà, bắt đầu phân bố phòng.
Tôi và Hôn Hiểu một phòng, Chí Chí và Hoa Thành một phòng, Liễu Bán Hạ và Mộ Nhị một phòng.
Chu Mặc Sắc nhìn chúng tôi thành đôi thành cặp, lập tức đỏ mắt: “Sớm biết em cũng mang bạn gái về, đêm dài đằng đẵng, thật vô vị mà.”
“Vậy may quá, ông cũng không mang bạn gái về nhà, Mặc Sắc, lại đây, chơi vài ván với ông.”
Mặc Sắc nước mắt lưng tròng bị ép đi chơi cờ tướng.
Còn lại mấy chúng tôi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Chương 80: Thỏa thuận thành công 2
Tôi và Hôn Hiểu ở phòng cũ của anh, màu chủ đạo là đen trắng, một cái tủ lớn bày đầy bằng khen.
Hôn Hiểu giải thích: “Ông ngoại bày đấy, mỗi lần khách đến đều để người ta tham quan phòng bọn anh.”
Tôi xem kỹ đống bằng khen và cúp, “Oái” lên một tiếng: “Anh là học sinh ưu tú cơ à? Thật nhìn không ra đấy.”
“Vậy em cho rằng trước đây anh là người thế nào?” Anh hỏi
“Em cảm thấy anh là . ..” tôi làm mặt quỷ: “một mỹ nam mặc đồ con gái khiến con trai cả trường đều hồn vía điên đảo.”
“Chúc Thảo Nhĩ, anh bái phục sự dũng cảm của em.” Hôn Hiểu cười nhạt, sau đó, nhanh chóng lên trước, ấn tôi xuống giường, chọc lét tôi, khiến tôi nhột, không ngừng xin tha thứ, cười chảy nước mắt. Hai chúng tôi lật đi lộn lại, cả phòng tràn ngập tiếng hét của tôi.
Cuối cùng, anh chọc tôi nhột xong cũng mệt, tôi cũng bị nhột tới mức mệt không cần nói. Hai đứa cứ thế nằm trên giường, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, Hôn Hiểu đột nhiên hỏi: “Thảo Nhĩ, em nói chúng ta làm thế nào mà ở bên nhau nhỉ?”
Tôi nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Không biết nữa, em cảm thấy mình cứ ngủ thế thôi, đột nhiên có một ngày anh xuất hiện trước mắt em… bỗng nhiên xuất hiện.”
Anh nắm chặt tay tôi, khẽ hỏi: “Ở cùng anh, em có từng hối hận chưa?”
“Xùy” Tôi cười một tiếng: “Câu này chẳng phải khi chúng ta tóc bạc, trước khi chết mới hỏi đối phương à?”
“Anh muốn hỏi bây giờ. ” Hôn Hiểu nói.
Tôi hít một hơi, gật đầu: “Từng hối hận.”
Tay bỗng nhiên bị nắm chặt hơn.
“Khi nào?”
Tôi nghiêng đầu, nhìn vẻ căng thẳng trên mặt anh, mỉm cười, vuốt mặt anh, nói chậm rãi nhưng rõ ràng: “Em hối hận vì sao không gặp anh sớm hơn. Như vậy, em sẽ càng có nhiều hạnh phúc hơn.”
Hôn Hiểu nhìn sâu vào mắt tôi, sau đó ghé sát người, hôn lên trán tôi một cái: “Anh cũng vậy.”
Chúng tôi nhẹ nhàng ôm lấy nhau, im lặng, chỉ nhẹ nhàng ôm nhau, rất lâu rất lâu.
“Đi tắm đi, rồi ngủ sớm.” Hôn Hiểu kéo tôi dậy
Tôi gật đầu, đi vào phòng tắm, bật nước, cởi quần áo.
Trong tiếng nước chảy, quần áo từng chiếc từng chiếc được cởi ra, áo T shirt, quần bò, nội y, sau đó là …
Tôi cúi đầu, bỗng nhiên động tác ngừng lại.
Ba giây sau, tôi vội quấn khăn tắm chạy ra ngoài,
Hôn Hiểu đang chuẩn bị gối chăn để đi ngủ, thấy tôi, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tôi hít sâu “Họ hàng nhà em đã đi rồi.”
Hôn Hiểu đầu tiên nhíu mày, nhưng rất nhanh chóng hiểu ra, khẽ hỏi: “Có thể không?”
Tôi cười nhìn anh, gật đầu,
Tiếp theo, Hôn Hiểu bước nhanh lên ôm lấy tôi, đặt lên giường.
Chương 81: Thỏa thuận thành công 3
Anh giơ tay, cởi khăn tắm, sau đó cúi người xuống, hôn lên cơ thể tôi, hôn lên từng tấc, lên mặt, lên cổ, lên tay, lên lòng bàn tay, lên chân, lên đùi của tôi…
Tôi nắm chặt ga giường, cơ thể hơi run rẩy khi tiếp nhận nụ hôn thành kính của anh, tận sâu thẳm trái tim cảm nhận được một niềm vui sướng được trân trọng.
Có một khoảng thời gian, anh dừng lại, bắt đầu cởi quần áo của mình, chúng tôi trần truồng bên nhau.
Anh vùi đầu vào ngực tôi, vuốt ve, liếm nơi mẫn cảm nhất, lưu luyến không rời. Mái tóc mềm mại của anh chạm vào làn da tôi, càng tăng thêm kích thích, tôi bắt đầu thở gấp, vô tình thốt ra tiếng rên khẽ.
Có lẽ âm thanh kích thích anh, tôi cảm nhận được, hơi thở của Hôn Hiểu bắt đầu nặng nề hơn, mà cơ bắp cũng căng ra.
Tay anh tôi chầm chậm chuyển từ chân lên trên, tới mặt trong của đùi của tôi, sau đó, tiến lên thêm nữa …
Giống như có dòng điện mạnh mẽ qua toàn thân, tôi không nén được thốt ra tiếng kêu khẽ, trong cơ thể cuộn trào từng đợt sóng tình dục, toàn bộ lý trí tồn tại đều bị vùi lấp. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Trong khoảng mông lung, tôi cảm thấy một vật cứng áp chặt lên phần dưới của tôi, đang vận sức chờ đợi.
Anh ghét sát tai tôi, giọng nói kiềm chế: “Được không?”
Tôi mở to đôi mắt mông lung, không nói gì, hai tay ôm chặt cổ anh.
Hôn Hiểu hiểu sự tán thành không lời ấy, tiếp theo anh dũng cảm tiến vào.
Tôi cắn môi dưới, ôm chặt lưng anh, cố nén cơn đau vì rạn vỡ.
Sau đó động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơn nữa không ngừng an ủi tôi. Tôi đã không nhớ khi ấy anh nói gì nhưng duy nhất chắc chắn là những lời nói đó khiến tôi vui.
Cảm nhận người đàn ông trên người tôi, vuốt ve lưng anh, bờ lưng bằng phẳng, rộng rãi, an toàn, theo sự chuyển động nhịp nhàng của anh, cùng nhau vút lên cao, đến nơi vui sướng không biết tên…
Ngày thứ hai tỉnh dậy, tôi phát hiện mình nằm trong vòng tay của Hôn Hiểu,
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa tràn vào phòng, thành những vệt dài trên đất, đẹp vô cùng.
“Vẫn ổn chứ em?” Hôn Hiểu hỏi khẽ.
“Phục vụ khá.” Tôi trịnh trọng: “Về sẽ cho anh chút tiền boa.”
Hôn Hiểu hai mắt lóe sáng: “Hóa ra có tiền boa? Vậy, anh phải kiếm nhiều hơn chút nhỉ.”
Nói xong, lại đè người lên tôi.
Đang vui vẻ, cửa đột nhiên mở ra, Chu Mặc Sắc đứng ngoài cửa, nước mắt lã chã nhìn chúng tôi.
Hôn Hiểu lấy người che cho tôi, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ông ngoại bảo em qua gọi hai người ăn sáng.”
“Vậy vì sao anh có biểu hiện này?” Tôi không nén được thò đầu hỏi.
“Vì, anh gõ ba phòng, người trong phòng đều ngủ thành đôi thành cặp.” Chu Mặc Sắc ôm đầu hét lớn: “Vì sao các người muốn kích động tôi! Các người vui vẻ qua đêm xuân, còn lại tôi ở cạnh ông già chơi cờ tướng, vì sao, rốt cuộc là vì sao?”
Tôi và Hôn Hiểu đồng thanh: “báo ứng.”
Người nào đó ngã xuống một cách đẹp đẽ.
Chương 82: Thỏa thận thành công 4
Sau khi rửa mặt xong xuống lầu, mọi người đều đã ngồi rồi, chúng tôi cũng vội vào vị trí.
Quy định nhà Liễu Bán Hạ không nhiều, khi căn cơm có thể nói chuyện bất cứ lúc nào, vì vậy…
“Nhã Dật, đến đây, đây là thứ anh thích ăn nhất, em nếm đi.”
“Thực sự rất ngon, Bán Hạ, đừng đưa hết cho em, anh cũng ăn đi.”
“Em ăn hết anh càng vui.”
“Thật ư? Vậy em ăn.”
“Mặc Sắc, thằng quỷ này, tối qua lại dùng toàn lực, không thể cố ý thua cho ông vui à?”
“Ông ngoại, cháu đã nhường bạn gái cho ông rồi, bây giờ đến cờ tướng cũng phải nhường, vậy cháu sống còn ý nghĩa gì chứ?”
“Xùy, cháu nói to thế làm gì? Bọn họ đều nghe thấy rồi!”
“Bọn họ vốn dĩ đều biết mà!”
“Hoa Thành, anh là đồ khốn, nói mà không giữ lời! Rõ ràng nói sẽ không … cái đó nữa!”
“Anh không cầm lòng nổi.”
“Bỏ cái không cầm lòng nổi của anh đi!”
“Chí Chí, chuyện trên giường phải giải quyết trên giường, đợi chúng ta ăn xong về phòng lại lần nữa”
Trong tiếng huyên náo, Hôn Hiểu ghé sát vào tôi, nói khẽ: “Vừa nãy khi dậy anh vốn dĩ định nói với em một câu, kết quả bị Chu Mặc Sắc cắt ngang.”
“Câu gì?” Tôi hỏi
Hai mắt anh chớp chớp, lấy nĩa của mình, đột nhiên buông tay, cái nĩa rơi xuống đất như ý muốn.
Sau đó, anh quỳ xuống, tôi cũng làm theo, tò mò: “Rốt cuộc là câu gì?”
Lúc này, mặt chúng tôi sát kề bên, mắt anh như hòn ngọc đen láy, có sức hấp dẫn không lời: “Anh muốn nói, chính là cái này.”
Nói xong, anh hôn môi tôi.
Như thế, trong tiếng ầm ĩ trên bàn, chúng tôi ở dưới bàn lặng lẽ hôn nhau.
Tôi không nói cho Hôn Hiểu biết, đây, cũng là lời tôi muốn nói với anh.
Khẽ mở mắt, tôi phát hiện, bầu trời ngoài cửa sổ xanh biếc kỳ diệu.
Hè rực rỡ đã tới rồi.
Ngoại truyện:H mọi người mong chờ đã lâu
Đêm
Đêm khuya
Giơ tay không nhìn thấy năm ngón
Đêm như vậy, từ cổ tới này có hai loại công dụng, một để giết người, hai để H
Nhưng giết người là phạm pháp, hơn nữa, không cẩn thận sẽ giết chính mình.
Nhưng, H thì ổn, lại không phạm pháp, hơn nữa, trong tình hình thông thường sẽ không H đến bản thân.
Trong căn phòng tĩnh mịch tối đen, chỉ nghe thấy thở dốc và lời đối thoại của đôi nam nữ.
“Thảo Nhĩ.”
“Dạ.”
“Bở tay ra.”
“Không… em sợ.”
“Nếu em không bỏ ra, anh sẽ không thể tiếp tục.”
“Nhưng, Hôn Hiểu, em … thực sự rất sợ.”
“Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Thật không? Anh sẽ chịu trách nhiệm?”
“Thật, vì vậy, bỏ tay ra.”
“……”
“Đúng, chính thế, bỏ ra từ từ, đừng căng thẳng.”
“Hôn Hiểu, đừng! Không phải chỗ đó! Đừng chạm chỗ đó!”
“Thảo Nhĩ, tin anh, nên chạm chỗ nào, trời sinh đàn ông sẽ biết.”
“……”
“Hôn Hiểu, anh… anh được chưa. Nhanh lên, em … em khó chịu quá!”
“Đừng động đậy! Anh xong ngay lập tức! Đừng động đậy!”
“Em … em thực sự không chịu nổi rồi …a….”
“Chịu đựng chút, kết thúc ngay đây.”
“Không được, cứu mạng, em không xong rồi!”
“Đừng động đậy!... phù, xong rồi!”
Lời nói vừa thốt ra, đèn nhà vệ sinh sáng, Chúc Thảo Nhĩ vội vàng đẩy Hôn Hiểu ra.
Sau đó, chạy ra ngoài, thấp giọng oán trách: “Để anh sửa đèn, tốn bao thời gian, suýt chút ngột chết em rồi.”
“Anh có cách không?” Hôn Hiểu liếc mắt cô một cái: “Em cứ khư khư cái đèn, bảo bỏ tay ra, lại không nghe, anh làm thế nào được”
“Đây là đèn cổ, rất đắt, em sợ anh làm hỏng.”
“Nói từ sớm, anh sẽ chịu trách nhiệm---- làm hỏng thì mua cho em cái khác là được. Còn phải nhớ, đàn ông trời sinh đã biết làm thế nào sửa thiết bị điện, không cần em đứng bên khoa chân múa tay, nói anh biết nên chạm chỗ nào, không nên chạm chỗ nào… được rồi, anh đói bụng, nhanh đi vào bếp làm bát mỳ.”
“Ăn, ăn, ăn, cả ngày chỉ biết ăn, mập chết anh đi!”
“Yên tâm, anh ăn nhiều hơn nữa cũng gầy hơn em.”
“Trang Hôn Hiểu, anh nói gì?”
“Sao, không phục, có bản lãnh thì bây giờ cởi hết quần áo, anh và em so xem.”
“……”
Đêm khuya H hoàn mỹ hạ màn.
the endChúc các bạn online vui vẻ !